Chỉ Có Thể Là Yêu
|
|
Đến gần ba giờ sáng thì Khánh Nam mới chợp mắt được một chút. Trong giấc ngủ anh mơ thấy một mùi hương thơm nhè nhẹ, dễ chịu, nhưng hình như đó không phải là mùi hương hoa hoàng lan...
Sáng hôm sau, không chỉ Nam mà cả Sang và cô Hoài cũng ngạc nhiên khi Vân hớn hở đem khoe một chậu hoa nhỏ được đặt trên bậc thang. Đó là một thứ hoa màu vàng thanh thoát, thân mềm, mùi hương của nó chính là hương thơm đêm qua anh đã ngửi thấy. Có ai đó đã đến đây đêm qua.
- Lại thêm một đóa hoa nữa...- Cô Hoài cứ nhìn mãi chậu hoa mà Vân đang ôm trong lòng đó lẩm bẩm.
- Đó là hoa gì vậy thưa cô?- Khánh Nam tò mò.
- Hoàng Thạch Liên, loài hoa kì bí nhất của vùng Tây Nguyên này.
- Kì bí? Nó không độc hại gì chứ cô?- Khánh Nam nghi ngại hỏi khi nhìn thấy Vân cứ ôm ấp đóa hoa mãi.
- Ngược lại... Nó đem lại mọi sự may mắn cho người có nó. Tôi thực sự cho rằng em gái cậu là người may mắn đấy. Đây là một cây thuốc có thể chữa bách bệnh.
- Thật ạ?- Anh thốt lên.
- Tôi được nhìn thấy nó lần này là lần thứ hai đấy. Lần trước học trò của tôi đã đem về một cây, và tôi đã chế nó thành thuốc chữa bệnh rồi. Có lẽ em cậu sẽ khỏi sớm thôi.
- Ai đã mang cây này đến ạ, nếu nó đã quý và hiếm như thế?
- Phải là người có duyên hoặc là người thực sự đang cần một may mắn thì mới có thể gặp được loại hoa này. Có lẽ cậu ta mang nó về đây, tôi vừa thấy trên cái sàng phía sau nhà có rất nhiều lá thuốc.
- Vậy anh ta đi đâu rồi ạ? K'Brơi ấy.
- Cậu ấy như cánh chim lớn của đại ngàn ấy mà, chẳng bao giờ tôi biết cậu ta đi đâu và khi nào trở về.
Khánh Nam thần người ra trong vài giây để nghĩ đến con người kì lạ kia. Anh ta có vẻ bí ẩn một cách lạ lùng. Rốt cục thì đó là con người như thế nào nhỉ?
Khánh Nam và Sang trở về Hà Nội với một niềm tin cực kì lớn là Vân sẽ mau chóng bình phục trở lại. Công việc lại cuốn hai người về lại với vòng quay của cuộc sống, với những lo toan và bộn bề cảm xúc. Lúc này bà nội Nam trở nên yếu hẳn và bà lúc nào cũng giục anh và Sang nhanh chóng kết hôn.
Khánh Nam đã không thể chần chừ lâu hơn được nữa, khi mà sức ép từ mọi người ngày càng gia tăng, và quan trọng hơn cả là tình hình bệnh của Vân tiến triển khá nhanh và tốt. Mẹ anh đã ở trong đó nhiều ngày để chăm sóc cho con gái. Bà dự định sẽ trở ra cùng Vân trong vòng một hoặc hai tháng tới.
Ngày Vân lành bệnh, không chỉ anh mà cả ba anh cũng lên Kon Tum để đón mẹ và em gái anh trở ra Bắc. Niềm vui đoàn tụ cùng với niềm vui tìm lại được đứa con gái yêu quý làm cho Hải Long không cầm nổi những giọt nước mắt hạnh phúc.
Buôn làng ở đây đã quá quen với Vân đến nỗi, ngày cô đi, mọi người đến chào rất đông. Vân đã lành bệnh, nhưng chẳng còn vô tư hồn nhiên như ngày xưa nữa. Cô trông hiền hơn, trầm lặng hơn, và trưởng thành hơn.
- Cô Hoài.- Khánh Nam nói với người thầy lang tốt bụng một mực từ chối lời đề nghị trở ra Bắc của bố mẹ anh- Cháu rất cảm ơn cô. Cháu rất tiếc là cô không muốn ra Hà Nội. Sắp tới chúng cháu sẽ kết hôn, cô không thể phá lệ được ạ?
- Ồ, tôi thì có công trạng gì đâu. Hai cô cậu kết hôn tôi nhất định sẽ gửi quà mừng. Còn ra Hà Nội thì có lẽ là không được rồi.
- Vậy còn K'Brơi? Cô biết anh ấy ở đâu chứ?
- Tôi vẫn chưa có tin gì của cậu ta cả.
- Cậu ta hả?- Người già làng lên tiếng- Cậu ta vào miền Tây rồi.
- Sao cụ biết ạ?- Cô Hoài tỏ ra ngạc nhiên.
- Dạo trước chính cậu ta nói thế mà. Đi cùng một cô gái đẹp lắm, vào miền Tây rồi.
- Cụ có gặp cậu ta ư ? Khi nào vậy ạ? - Dăm tháng trước đó. Một đêm cả nhà ta đang ngủ thì cậu ta cùng cô gái đến, xin ở nhờ. Cậu ta bị thương ở chân. Ta hỏi sao cậu ta không về nhà thì cậu ta không nói. Nghe nói cậu ta bị ngã từ trên núi xuống khi đi hái thuốc. Ở với ta được hai tuần lễ thì cậu ta đi cùng cô gái kia.
- Nó bị thương ư?- Cô Hoài lẩm bẩm rồi khẽ tự trấn an mình- Thôi, chắc chẳng sao đâu. Anh chị với các cháu lên đường đi kẻo muộn.
Sau những cái ôm hôn chia tay giữa những người phụ nữ, cả nhà Khánh Nam lên đường trở về. Sau bao nhiêu sóng gió thì bây giờ có vẻ như mọi chuyện đã bình yên hơn.
- Anh làm gì mà ngồi thất thần thế?- Sang ngồi xuống cạnh anh, mắt vẫn không rời cuốn tạp chí thời trang giới thiệu những bộ thiết kế cho mùa cưới này.
- À... Em chưa ngủ sao? Sáng mai phải lên máy bay về Hà Nội rồi đấy.
- Anh cũng có ngủ đâu.- Cô ngẩng đầu nhìn anh bướng bỉnh đáp.
- Anh cứ nghĩ mãi về Năm Sơn. Anh ta kì lạ quá!
- Em cũng thấy thế. Hay sáng mai đưa ba mẹ anh ra sân bay xong mình lại về miền Tây lần nữa đi. Em thấy thích nơi đó lắm. Về đó tìm và cảm ơn anh ta một câu.
- Ừ...- Anh gật đầu cười, Sang nghĩ thật giống anh.
Anh cần một người con gái chu toàn như thế làm hậu phương cho mình. Khánh Nam tự trấn an mình như thế coi như là một lý do để chấp nhận cô. Lễ cưới của hai người sẽ tiến hành không bao lâu nữa.
Điều làm anh bất ngờ nhất chính là việc ba mẹ anh đề nghị anh đưa Vân đi theo cho vui. Con bé cần được chăm chút hơn, và với Vân, Khánh Nam là một người cực kì quan trọng.
Phản ứng của Vân cũng không khác gì Sang khi lần đầu tiên đến với miền cù lao này. Cô cứ liên tục há hốc mồm, rồi rối rít chỉ những chùm chôm chôm hay những trái xoài vàng mọng lòa xòa xuống mặt nước.
Xuồng cập bến chỗ nhà Hai Triều, đúng cái chỗ mà ngày trước cậu bé Tư Nhái cho Nam và Sang lên bờ. Vân thích thú nhảy lên bờ, reo hò như một đứa bé đứng giữa vương quốc kẹo ngọt. Người đầu tiên mà cả ba gặp lúc này không phải là chú Hai Triều hay Út Liên, mà là một cô gái tuổi chừng mười tám, đôi mươi, má hồng, da trắng đang ngồi đọc sách dưới một gốc cây chôm chôm.
Thấy ba người, cô gái ngẩng đầu nhìn, ngạc nhiên lắm. Cô ta có lẽ cũng là con gái của Hai Triều vì trông khá giống Út Liên. Rồi gập sách lại, cô ta đứng dậy tiến lại hỏi :
- Anh chị tìm ai vậy?
- Chào cô, chúng tôi đến tìm anh Năm Sơn.- Khánh Nam mở lời trước.
- Anh Năm không có nhà, có chuyện gì không?
- Ồ, chúng tôi chỉ đến để gặp anh ấy cảm ơn một vài chuyện thôi. Anh ấy sắp về chứ ạ?
- Chắc vậy. Anh chị vô nhà đi.
|
Cô gái quay người dẫn đường cho cả ba.
Vừa ngồi được một chốc thì có tiếng nói từ ngoài sân:
- Chú Hai đi đâu rồi Lan ơi?
Giọng nói đó vừa cất lên, không chỉ Khánh Nam nhảy dựng lên mà Vân cũng đánh rơi cả chén nước đang đưa ngang lên miệng. Người bước vào là Việt.
Hai bên nhìn nhau trân trân, không ai nói gì. Chỉ có Sang và cô gái kia là không hiểu gì.
- Anh Năm về hả?- Cô gái chạy lại túm lấy cánh tay anh- Sao toàn mồ hôi vậy? Lại giúp sư cô chuyện gì phải không? Có khách đến tìm anh đó.
Nhưng Việt- hay chính là Năm Sơn cũng như là Khánh Nam và Vân, lúc này đều đang hóa đá vì sự xuất hiện đường đột của đối phương.
Khánh Nam chưa bao giờ dám nghĩ rằng lại gặp lại Việt trong hoàn cảnh này.
Không phải ai khác, anh ta lại chính là ân nhân của gia đình anh.
Là định mệnh?
Hay là sự sắp đặt của ông trời?
Những người yêu nhau chân thành dù có cách trở bao lâu rồi cũng tìm lại được về bên nhau.
- Anh...- Vân đứng dậy lắp bắp, vừa mừng vừa kinh ngạc- Đúng là anh rồi...
Và con bé chạy vù đến, gạt Hai Liên ra, ôm chầm lấy người yêu.
- Em tìm thấy anh rồi.
Việt, ở cái tuổi 30, trông khác hơn một chút so với ngày xưa. Anh trông đen hơn, già hơn và mắt buồn hơn cả ngày xưa.
Một nét đau đớn thất vọng vụt qua trên gương mặt Hai Liên, và cô gái quay người chạy ra ngoài.
Việt chết đứng trong vòng tay của Vân. Anh nghe rõ trái tim đang đập nhanh thế nào. Và anh cảm nhận được cả những giọt nước mắt nóng hổi của Vân thấm trên ngực mình. Người con gái anh yêu bằng cả tính mạng của mình giờ đây lại đứng trước mặt anh, như một phép màu, và cũng như một trò đùa kì lạ của số phận.
- Xin lỗi.- Việt cuối cùng cũng nhẹ nhàng lên tiếng và gỡ vòng tay của Vân ra.- Không ngờ là lại gặp mọi người ở đây.
- Hóa ra người đó là anh.- Khánh Nam vẫn có vẻ như không chấp nhận được cái sự thật rằng người đứng trước mặt anh bây giờ chính là Việt.
- Phải... Chỉ là tôi không muốn có thêm rắc rối nên...
- Sao anh lại bỏ đi chứ?- Vân vẫn đứng chắn trước mặt anh, hỏi dồn- Em là gánh nặng của anh sao? Em đã nói có chuyện gì thì cũng phải cùng nhau giải quyết mà.
- Anh xin lỗi, Trác Vân...
- Được rồi.- Khánh Nam đứng dậy- Tôi có chuyện muốn nói với anh. Vân, em để anh Hai nói chuyện với anh ấy chút. Yên tâm đi, anh sẽ không để anh ấy chạy mất đâu. Em ở lại với Sang nhé!
Hai người, Khánh Nam và Việt đi ra phía vườn cây và ngồi xuống một bàn uống trà đã được kê sẵn. Khánh Nam im lặng nhìn anh ta pha trà, rót nước, hồi lâu sau anh mới lên tiếng:
- Tại sao anh phải chạy trốn như thế chứ?
- Xin lỗi, nhưng tôi không còn cách nào khác.
- Chính anh đã cứu nó. Anh định giấu cả điều này sao?
- Vì tôi mà cô ấy thành ra như thế...
- Không phải vì anh đâu. Em tôi bị như thế, chuyện của hai người đứt đoạn là vì sự ích kỷ của gia đình chúng tôi. Bây giờ anh nên quay trở lại đi.
- Tôi không thể?
- Sau tất cả những gì anh đã làm, anh yêu nó hơn cả mạng sống của mình, anh nghĩ rằng chúng tôi còn đủ nhẫn tâm để chia rẽ hai người hay sao? Anh bị thương vì nó. Yêu nó nhưng chỉ dám lén lút về thăm nó mỗi đêm. Những điều đó anh còn muốn giấu sao?
|
Tôi sợ lại làm tổn thương cô ấy một lần nữa. Cuộc sống của tôi ở đây rất tốt.
- Anh vẫn còn chưa hiểu sao? Hành động vừa rồi của em gái tôi mà anh còn cố tình làm ngơ sao? Anh thấy nó yêu anh đến phát điên rồi cơ mà. Anh từ bỏ được sao?
Khánh Nam đứng dậy, quả quyết :
- Bây giờ tôi đi gọi điện về cho ba mẹ tôi. Biết tin này tôi nghĩ họ sẽ cảm động lắm. Anh lo đi tìm Vân và xin lỗi nó đi.
Nam nói và đi ra một chỗ để gọi điện thoại về cho ba mẹ, nói rõ mọi chuyện. Nói chuyện xong, định quay trở vào nhà thì anh bỗng nghe thấy tiếng khóc đâu đó.
Ngồi thu lu dưới gốc cây chính là Hai Liên, lúc này mặt đã nhòe nhoẹt nước. Anh ngồi xuống đối diện với cô ta, nói:
- Cô nên chúc mừng cho họ chứ. - Tôi không thể? Tôi yêu anh ấy, tôi đã nghĩ là chúng tôi sẽ cưới nhau...
- Cô biết thừa là trong tim anh ấy không có cô mà.
- Tôi biết Ngay từ lúc anh ấy xuất hiện ở đây tôi đã biết chuyện đó. Tôi cứ nghĩ rằng không thuyết phục được chị Diệu Hư thì anh ấy sẽ bỏ cuộc và chấp nhận tôi. Hóa ra người anh ấy yêu là cô ấy chứ không phải chị Diệu Hư...
- Diệu Hư?- Khánh Nam cau mày, hình như anh đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó.
- Là bạn của anh ấy. Mỗi ngày họ đều gặp nhau, tôi cứ ngỡ chị ấy là người anh ấy yêu...
- Em gái tôi và Năm Sơn đã qua rất nhiều đau khổ, đã đến lúc cho họ một cái kết có hậu. Cô đã từng theo anh ta lên Kon Tum dạo trước đúng không?
- Dạ...
- Cô đã chứng kiến anh ta bất chấp nguy hiểm thế nào để tìm thuốc cứu chữa cho người con gái mà anh ta yêu. Đến tôi còn bị cảm động nữa là...- Khánh Nam lắc đầu thở dài.- Cô nên quên chuyện này đi. Cô còn trẻ, mà lại đẹp nữa, sẽ còn rất nhiều người muốn theo đuổi cô mà.
- Tôi hiểu.
- Hôm nay chúng tôi phiền gia đình một bữa cơm nhé!- Anh nhoẻn miệng cười đứng dậy.
- Anh đừng ngại. Ba tôi biết nhà có khách sẽ về ngay thôi. Tôi đi chợ mua rau làm cơm, mọi người cứ ở lại nghỉ ngơi đi nha.
Hai Liên chầm chậm bước về phía buộc dây xuồng của gia đình, ánh mắt thực sự buồn, nhưng có lẽ cô sẽ quên nhanh thôi. 27. Cõi tu hành
Không phải dễ để có thể thuyết phục Việt ra Hà Nội chuyến này cùng ba người vì những tổn thương và định kiến dành cho anh trong quá khứ, có lẽ Việt không bao giờ quên được. Tình cảm của Vân dành cho anh cuối cùng cũng lay động được trái tim vốn đã chai sạn của anh. Việt đồng ý ra Hà Nội để gặp bố mẹ cô thêm một lần nữa, thêm một lần thuyết phục họ hãy tin và giao Vân cho anh.
Hai Triều cũng thất vọng lắm vì đôi khi ông đã hy vọng rằng con trai của bạn ông- Năm Đại Bàng sẽ kết hôn với con gái lớn của ông như hai người đã hẹn năm xưa. Nhưng khi nghe kể về câu chuyện của Việt và Vân, ông đã cảm động đến độ phải nắm tay và chúc phúc cho họ. Ông nghĩ rằng như vậy là quá đủ đau khổ cho một đời người rồi.
Bữa cơm trưa trước khi bốn người lên xe về Sài Gòn đang diễn ra đầm ấm và đầy vui vẻ thì Út Liên đi xuồng về. Nó đã đi từ sáng sớm và giờ mới về. Vừa ngồi vào mâm nó đã liến thoắng:
- Con với Tư Nhái vừa từ chùa Pháp Thiên về ba ạ! Chị Diệu Hư gửi lời chào anh đó anh Năm, sao anh không đến chào chị ấy một câu.
Nó chợt im bặt khi nhìn thấy cái lừ mắt của ba và nó len lén nhìn phản ứng của Việt cũng như của Vân.
- Diệu Hư là ai vậy anh?- Vân tò mò hỏi.
- Một người bạn của anh.- Việt đáp gọn lỏn.
- Đó là lý do anh Năm hay qua chùa Pháp Thiên mà. Anh ấy qua đó để chơi với chị Diệu Hư...- Út Liên lại nhanh nhảu chen ngang.
- Bạn của anh là một ni cô hả?- Vân tròn mắt vẻ ngạc nhiên.
- Chưa? Cô ấy chưa xuống tóc. Cô ấy vẫn đang trong thời gian chờ được xuống tóc.- Việt càng lúc càng tỏ ra bối rối hơn.
- Thế thì anh cũng nên đến chào chị ấy một tiếng trước khi đi chứ?- Vân nhắc.
|
- Ừ, chút anh qua đó chào cả sư cô Diệu Thanh và Diệu Hư luôn.
- Cho em đi với nhé!- Vân cười.
- Ừ.
- Anh Hai đi không anh Hai?- Vân quay qua hỏi Khánh Nam.
- Không. Anh ở đây đợi hai người. Đi nhanh rồi về để còn về thành phố nữa.
- Lần trước mình có hứa với sư cô ở đó sẽ ghé lại thăm mà. Hay cứ đến đó chào họ một câu di anh.- Sang nhắc.
Khánh Nam khẽ ngần ngừ rồi ừ hữ:
- Ừm, vậy cũng được.
Việt sẽ không bao giờ quên được người con gái có tên Diệu Hư mà trước đây anh từng biết đến qua một cái tên khác nữa: Phượng Vũ. Đó thực sự là một người gặp một lần là không thể quên.
Khi nhận được thư của cô báo là cô đã đến miền Tây và đã tìm được một chỗ thực sự thích hợp cho mình, anh cảm thấy mừng cho cô. Nhưng rồi khi bước chân vào ngôi chùa đó, anh mới thực sự hiểu ý định của cô. Phượng Vũ muốn dứt bỏ hồng trần mà đi tu tại chốn yên bình này.
Cô đã gặp sư cô Diệu Thanh khi cô lang thang đến đây. Lúc đầu cô chỉ có ý định vào để thắp hương cho bố mẹ cô. Nhưng đến nhiều lần, nghe được những bài kinh của sư cô, Phượng Vũ đâm ra cảm thấy đây thực sự là nơi thích hợp với mình. Cô có thể ngày ngày đọc kinh, nguyện cầu cho bố mẹ cô, cho đứa bé năm xưa chết trong bụng cô và cho những người cô yêu thương. Nơi đây cô sẽ không phải bận tâm đến hỉ, nộ, ái, ố. Cô xin sư cô cho được xuống tóc tại chùa, nhưng sư cô nói cô cần phải ở một thời gian, xua bỏ mọi tạp niệm trong người rồi mới có thể cho cô xuống tóc được. Sư cô đặt cho cô pháp danh là Diệu Hư.
Tính ra Phượng Vũ đã ở lại đây được hơn 4 tháng rồi, đã thấm đủ kinh Phật rồi, tâm đã tĩnh lắm rồi. Trong thời gian đó, Việt liên tục đến tìm cô, trò chuyện với cô, thuyết phục cô hãy suy nghĩ thật kĩ trước khi quyết định. Anh thậm chí còn sống hẳn lại miền Tây với hy vọng một ngày nào đó cô sẽ thay đổi ý định. Nhưng bốn tháng qua đi, mọi sự cố gắng của anh trong việc thuyết phục cô đều trở nên vô nghĩa.
Khi đoàn bao gồm Khánh Nam, Sang, Việt, Vân và Lan đến chùa thì trời đã chuyển sang chiều. Nắng chiếu loang loáng trên những phiến lá còn ướt của trận mưa cách đó một giờ đồng hồ. Sư cô Diệu Thanh đang quét lá ngoài sân, y hệt cảnh tượng lần đầu khi Khánh Nam và Sang đến đây tìm Việt hai tháng trước.
Chậm rãi nhìn cả nhóm, sư cô chắp tay cúi chào. Nhìn lại thì vị sư cô này thực sự còn trẻ chứ chưa hề già. Sư cô mặc nguyên bộ quần áo nâu cũ kĩ, trên đầu đội nón vải nên trông già đi nhiều. Nhìn kĩ, ai cũng nhận ra làn da trắng, đôi mắt đen huyền tròn và to, đôi môi nhỏ xinh và vầng trán cao. Ngay cả khi trong bộ đồ tu hành, Khánh Nam cũng nhận thấy vị sư cô này quả thật là rất đẹp.
- Tôi đến chào sư cô và Diệu Hư, chút nữa tôi về Sài Gòn rồi.- Việt lên tiếng trước.
- A di đà Phật, chúc thí chủ và những người bạn đồng hành lên đường thượng lộ bình an. Hy vọng sẽ có ngày thí chủ quay lại bổn chùa.- Sư cô cúi đầu hành lễ.
- Tôi muốn gặp Diệu Hư một chút có được không sư cô?- Việt đề nghị.
- Diệu Hư đã về chùa chính theo sư bác ở bên đó rồi.
- Cô ấy đã xuống tóc rồi sao?- Việt tái mặt hỏi.
- Người có duyên thì đi bao xa cuối cùng cũng dừng chân nơi cửa Phật. A di đà Phật.
Một chút buồn, một chút thất vọng và một chút bối rối hiện lên trên vẻ mặt của Việt lúc này.
- Vậy tôi sẽ quay lại sau. Diệu Hư sẽ quay về đây chứ sư cô?
- Tuần sau sẽ quay lại.
- Vậy thôi, đã làm phiền sư cô rồi. Chúng tôi phải đi đây. Chào sư cô, sư cô cho tôi gửi lời chào đến Diệu Hư vậy.
Sư cô Diệu Thanh cúi đầu chào một lần nữa trước khi cả nhóm của Khánh Nam quay người đi ra phía buộc xuồng.
Việt ngẩng đầu nhìn những tán lá thở dài: "Có lẽ định mệnh của cô ấy là gắn bó với nơi này. Chúc cô bình an, Diệu Hư."
Hai tuần sau, cả gia đình Khánh Nam bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho lễ cưới của anh và Sang. Mọi người đã chấp nhận Việt như một thành viên trong gia đình. Và chỉ đợi Vân học xong là cả hai sẽ kết hôn. Việt được sắp xếp cho đi học một lớp học đông y vì anh thực sự có khiếu trong nghề đó 28. Lối mòn của quá khứ
Khánh Nam dừng xe trước cổng nghĩa trang và nhảy xuống. Ngày mai là anh và Sang sẽ làm lễ cưới, và đây là buổi chiều tự do cuối cùng của anh với tư cách là một người độc thân.
|
Việt cũng bước ra khỏi xe, nhìn anh tò mò:
- Cậu đến viếng mộ ai à?
- Ừm... Đó là hai người thân nhất của người mà tôi yêu nhất.- Khánh Nam sải bước tiến vào khu nghĩa địa vắng tanh không một bóng người.
Việt hơi tò mò, nhưng rồi anh vẫn bước theo Nam.
Khánh Nam dừng bước trước ngôi mộ đã xanh cỏ của Khánh và Tú Linh. Anh đặt hai bó hoa xuống và bắt đầu thắp hương rồi cắm lên hai bát hương bên trên.
- Chú Khánh- Anh lẩm bẩm- Cháu không thể chăm sóc cho cô ấy như đã hứa với cô chú rồi. Cháu cũng không ngăn được bước chân cô ấy rời xa cháu. Cháu xin lỗi.
Anh đứng tần ngần mãi trước hai ngôi mộ đó như một đứa trẻ đang đứng hối lỗi, rồi anh nói với Việt:
- Cô chú ấy là bạn thân của ba mẹ tôi. Tôi và con gái họ từng yêu nhau... Đó là quãng thòi gian đẹp nhất mà tôi từng sống.
- Hóa ra cậu chính là người đó à?- Việt nói một câu khiến anh phải giật mình quay lại.
Phía sau anh, Việt vẫn đang nhìn chằm chằm vào hai tấm bia mộ, chính xác hơn là nhìn vào hai tấm di ảnh trên đó, mặt anh ta hơi tái đi.
- Anh bị sao thế? Trông mặt anh sợ quá!- Anh lo lắng hỏi.
- Trái đất quả là tròn. Thì ra người đó chính là cậu.
- Người nào?
- Cậu chính là người mà Diệu Hư hay nhớ tới, chinh là cậu?
- Diệu Hư?- Khánh Nam giật mình, đôi lông mày của anh giờ đã cau tít lại.- Khoan đã, anh nói rõ hơn được không? Tôi chẳng hiểu gì cả.
- Hai người này giống hệt với hai người trong bức ảnh mà Diệu Hư đặt ở chùa. Cô ấy nói họ là ba mẹ của cô ấy, đã qua đời vì tai nạn. Cô ấy muốn vào chùa để đọc kinh cầu khấn cho họ nhanh được đầu thai sang kiếp khác.
- Sao?- Khánh Nam nói như hét, và anh túm chặt lấy vai Việt- Anh nói gì? Anh nói Vũ chính là cô Diệu Hư đang tu ở chùa Pháp Thiên đó sao?
- Cô ấy tên là Phượng Vũ.
Một cái gì đó đau điếng rớt cả lên người Nam khiến anh ngạt thở. Anh loạng choạng lùi lại phía sau vài bước và rồi tì người hẳn vào thành một ngôi mộ khác.Tim anh đập loạn lên trong lồng ngực. Tại sao số phận cứ đùa với anh như vậy? Tại sao anh không thể gặp cô dù đã ở rất gần cô?
Việt kể cho anh nghe anh ta đã gặp và quen cô như thế nào, rồi cô đến chùa Pháp Thiên ra sao, càng kể anh càng thấy đau, càng muốn hét thật lớn lên, chứ không lồng ngực của anh sẽ vỡ ra mất. Anh, cuối cùng, đã tìm được cô, nhưng theo cái cách mà anh không bao giờ dám nghĩ đến. Cô rồi sẽ ở ngay trước mặt anh đó, nhưng mà xa vời đến mức anh có nằm mơ cũng không bao giờ thấy được. Anh nhớ như in hình ảnh của sư cô Diệu Thanh, và rồi sẽ có cả hình ảnh của một Diệu Hư y như thế.
- Giờ thì muộn rồi.- Việt lắc đầu thở dài- Chính tai cậu cũng nghe sư cô nói rằng Diệu Hư đã chính thức vào cửa Phật. Còn cậu thì ngày mai đã cưới rồi. Hai người cũng đã kí tên vào tờ đăng kí kết hôn rồi.
- Được rồi... Tôi hiểu ý anh...- Nam chậm rãi đáp- Ý anh là tôi không cần phải chạy ngay vào đó chứ gì? Thôi đi về đã...
- Cậu không sao đấy chứ?- Việt giật mình hỏi.
- Tất nhiên là tôi không sao.- Nam nhún vai một cách bình thường nhất.- Nhưng giờ tôi cần một ly rượu. Anh muốn đi uống với tôi chứ?
- Tôi phải về đưa Vân và mẹ cậu đi đến vài chỗ.- Việt lắc đầu.
- Không sao. Tôi sẽ đi một mình.
Khánh Nam biến mất từ phút đó. Bữa tiệc tối hôm ấy anh vắng mặt. Ba mẹ anh phải cáo lỗi với mọi người vì lý do anh có chút bận không thể đến được. Chỉ có họ, Việt và Sang biết anh không hề bận gì cả vì anh thậm chí đã tắt máy và để xe ô tô ở nhà.
Người tìm ra anh là chú Trung, người chú, người bạn, người đồng hành tốt bụng luôn theo sát bước chân anh, khi anh đang ngồi thu lu trong một góc tối ở quán cafe Jimmy. Hiện quán đang trong thời gian sửa chữa nên không ai nghĩ rằng anh sẽ đến đây.
- Ngày mai lấy vợ rồi mà giờ còn ngồi đây à chàng trai?- Chú vỗ vai anh một cách thân mật.
|