Chỉ Có Thể Là Yêu
|
|
Thế anh bỏ rơi anh Tùng ở đâu rồi?
- Nếu cô không lên xe thì tôi đi trước.
- Khoan đã nào...
Cô mở cửa xe ngồi vào. Long không nói gì nữa mà phóng vù đi. Nhìn nội thất sang trọng của chiếc xe, cô thích thú hỏi:
- Xe anh mới mua đấy à? Hay xe anh Tùng? Nó có tên chưa?
- Cô mà cũng có hứng với xe cộ cơ à?
- Thực ra thấy nó cũng hay hay.
Long lặng im. Cô tiếp:
- Giám đốc của em có biết anh hay đến quán không?
- Biết thì sao?- Long cười nhạt, cái nụ cười khinh khỉnh mà đối thủ của anh nhìn thấy chắc phải uất nghẹn. Cái kiểu cười ấy có lẽ trên đời này không một ai bắt chước nổi, bàng bạc, cao ngạo, ngang ngang và khó ưa kinh khủng.
- Cô về quê à? Sao không ở đây mà đi làm? Chẳng phải cô thích kiếm tiền lắm sao?
- Kiếm tiền thì ai mà chả mê. Nhưng em phải về Cát Bà giúp dì em.
- Hóa ra cô có người nhà ở đó à?
- Dì em kinh doanh nhà nghỉ ở khu hai. Dì muốn em ra đảo làm việc sau khi tốt nghiệp. Em còn đang suy nghĩ. Nhà em cũng đông người nên chắc em chẳng về nhà làm nữa.
Kể lể một hồi, Thảo Nhi vội im bặt vì cô thấy cô đã đi xa chủ đề, vả lại gia đình là chủ đề rất nhạy cảm với anh.
- Sao lại lặng im?
- Sợ anh nổi cáu...
- Tôi hay nổi cáu vô cớ vậy à?
- Đúng thế.
- Chuyện hôm đó cô nói thật chứ?
- Chuyện gì?- Cô ngơ ngác hỏi lại.
- Chuyện ở gara sửa xe...
Thảo Nhi đỏ mặt khi anh nhắc lại chuyện tối hôm đó.
- Sao tự nhiên anh lại hỏi chuyện đó. Anh nghĩ em nói dối à?- Cô tự ái hỏi lại.
- Không phải là nói dối. Nhưng nhiều khi là ngộ nhận. Mà ngộ nhận dễ làm người ta đau lắm. Tôi không muốn để sự ngộ nhận làm mình phải ân hận.
- Thì anh cứ nghĩ như vậy đi.- Cô quay ra ngoài cửa sổ, giọng dỗi hờn.- Dù sao chuyện đó cũng đã nói rõ, đâu cần thiết để nhắc lại nữa.
- Nhưng tôi không thể quên nó được. Lúc này chính tôi cũng không chắc về tình cảm của tôi nữa. Nếu nói không để tâm đến nó thì có lẽ là nói dối. Tôi nổi nóng vô cớ với em cũng là vì không biết phải làm gì để đối diện thẳng thắn được với em. Tôi đang rất bối rối.
Thảo Nhi quay sang nhìn anh, anh đang khổ tâm với tình cảm của mình lúc này.
- Vì vậy...- Long tiếp- Tôi cần phải xác định lại chính tình cảm của em, để chắc chắn về tình cảm của tôi.
Chiếc xe dừng lại ngay đầu ngõ. Long quay sang nhìn cô như chờ đợi. Dằn lòng mình xuống, cô từ tốn đáp :
- Thực ra tình cảm của em vẫn vậy, và anh cũng thế, chỉ tiếc là hai chúng ta không gặp nhau ở điểm nào mà thôi. Anh không thể quên các chị ấy được, em cũng không tự tin là có thể thay thế các chị ấy. Em càng thấy em hoàn toàn không phải là người thích hợp đi cùng anh trong thế giới của anh. Vì vậy, anh hãy cứ coi lời bày tỏ đó giống như những cô gái ngưỡng mộ anh...
Quay sang anh, cố mỉm cười tự nhiên, cô lần mở cửa xe, nhưng cô run đến nỗi không biết làm sao để mở được. Long chồm sang, chộp lấy tay cô làm Nhi giật thót bụng. Gương mặt anh lúc này gần sát cô. Nhìn cô trong vài giây, anh vặn nhẹ cánh cửa xe để nó bật mở. Cô vội chào anh rồi xuống xe, chạy biến vào bóng tối. Đứng lại trong bóng tối, nhìn chiếc xe đi rồi, Thảo Nhi đưa tay lên ngực dỗ dành trái tim của mình lúc này đang lên tiếng phản đối cô. Tại sao anh lại bày tỏ lúc cô không sẵn sàng nhất như vậy? Rồi sẽ có những khoảnh khắc cô hối hận vì lời từ chối của mình, nhưng có lẽ như thế sẽ là tốt nhất cho cô và cả cho anh nữa.
_Hết phần I_
Phần II: Giông tố
"Trong cuộc đời một con người, có những người chỉ yêu một người, cũng có những người yêu rất nhiều người. Có những người chỉ trải qua một cuộc tình, nhưng cũng có người trải qua rất nhiều cuộc tình..."
1. Thảo Nhi nghe tiếng gió giật cửa sổ ầm ầm, vội vàng chạy lên lầu. Vị khách ở phòng 22, người duy nhất còn ở lại đây trước khi cơn bão ập đến, có lẽ đã đi đâu đó và quên đóng cửa sổ. Trận bão đầu tiên của năm nay quả thật rất dữ dội. Nhà nghỉ đã hết khách từ chiều qua, khi dự báo thời tiết đưa tin về trận bão và biển bắt đầu nổi sóng dữ dội. Dì Huyền cũng bị kẹt ở thành phố vì bà ngoại đang ốm, ở nhà nghỉ giờ chỉ có chị Lan- chị họ của cô và Lâm- cậu con trai lớn của dì. Mưa ngày một lớn. Cả bầu trời tối sầm lại, đen kịt, mặt biển cũng gào lên như một con thú bị thương. Nhìn bà chị ngồi bó gối trên ghế với ngọn nến leo lét cháy, Thảo Nhi tỏ vẻ sốt ruột khi giờ này Lâm vẫn chưa về:
- Nó đi đâu mà chẳng điện về một câu nữa.
- Bão thế này mạng điện thoại cũng trục trặc chứ chẳng đùa.
- Biết là có bão mà nó còn ra ngoài.- Cô ngồi xuống ghế, chắt lưỡi.
Đúng lúc ấy có tiếng đập cửa, Thảo Nhi vội vàng ra mở. Một người ướt lướt thướt lao vào, gió cũng thốc vào theo là cô khó khăn lắm mới giữ được cánh cửa. Anh chàng đó giúp cô khép chặt cửa lại, chính là vị khách duy nhất còn lưu lại đây. Nhìn cô, anh ta nhoẻn miệng cười:
- Mưa dữ quá! Anh còn tưởng không về nổi đây nữa. Có nước nóng không em nhỉ?
- Mất điện nên không có nước nóng đâu anh, anh thông cảm nhé!- Cô lắc đầu.
- Ừ...- Anh ta rũ rũ mái tóc rối bù và ướt làm nước bắn tung tóe xuống nền nhà.- Không sao mà, anh lên tắm cái.
|
Anh chàng này tỏ ra như đã quen cô từ lâu lắm trong khi rõ ràng là cô mới gặp anh ta được một lần khi anh ta đến đặt phòng. Tên anh ta là Duy, đến du lịch với niềm đam mê chụp ảnh. Anh ta đã ở đây cả tuần, ngày nào cũng đi từ sáng tới tối muộn mới chịu về.
Duy lên phòng rồi, Thảo Nhi lấy cây lau nhà lau khô chỗ ướt. Vừa lau xong thì lần thứ hai có tiếng đập cửa. Chắc là Lâm về. Cô tháo chốt cửa, chuẩn bị mắng cho cậu em họ một trận té tát thì cô đã phải thốt lên, gần như là sửng sốt. Người xuất hiện sau cánh cửa dường như cũng bị bất ngờ. Kết quả là cả hai cứ đứng nhìn nhau trân trân, không biết phản ứng thế nào.
- Ai thế?- Chị Lan nhổm dậy khi gió làm ngọn nến gần như tắt ngúm nếu chị không nhanh tay che lại.
Bừng tỉnh, cô lúng túng đứng dịch sang một bên nói:
- Anh vào đi.
Long không bước vào, ngập ngừng hỏi:
- Đây là nhà Lâm à?
- Anh biết Lâm à?- Cô ngạc nhiên.- Nó là em họ của em.
- Lâm đang ở bệnh viện, em đi với tôi.
Nói rồi anh chộp lấy tay cô.
- Có chuyện gì sao?- Cô tái mặt hỏi.
- Đi đã.- Anh kéo cô ra ngoài.
Nhi khẽ rùng mình vì gió lạnh và mưa táp vào người rát rạt. Nhưng ngay lập tức, Long đã trùm lên người cô một cái áo mưa dày và dài để che mưa. Hai tay anh ôm lấy vai cô để dẫn đường vì lúc này cô không nhìn thấy gì cả. Rồi cô thấy mình bị đẩy vào trong ô tô, không khí trở nên ấm áp hẳn. Long cũng vào xe ngay và quẳng áo mưa ra phía sau. Vuốt mấy lọn tóc ướt, cô nhìn anh lúc này tái nhợt thấy rõ nên lo lắng nhắc:
- Anh ướt hết rồi, coi chừng cảm đó.
Nói xong, cô mới thấy ngạc nhiên là trong lúc này cô chẳng mảy may lo lắng cho cậu em họ đang nằm trong bệnh viện mà trong đầu chỉ có người con trai đang ngồi bên cạnh.
Long im lặng, đưa tay tăng nhiệt độ trong xe lên. Rồi anh mở máy, chiếc xe lao vào giữa bóng đêm mịt mùng.
Bệnh viện trung tâm cách nhà dì Huyền 2km, nhưng trời mưa khiến cô có cảm giác nó xa hơn rất nhiều. Long cứ im lặng suốt nên cô thấy càng bối rối hơn. Cô quay ra phía cửa sổ, bầu trời u ám, vần vũ mây đen, chớp sáng lên liên hồi, không biết khi nào cơn bão mới tan?
Chiếc xe dừng lại ở trước lối đi lên sảnh lớn của bệnh viện. Một người mặc áo sơ mi đen cầm ô từ trên chạy xuống. Tháo dây an toàn cho cô, Long nói:
- Em vào trước đi.
Người đàn ông cầm ô che cho cô đi vào và dẫn cô đi. Đến cuối hành lang tầng hai, anh ta chỉ vào căn phòng phía bên tay trái, nói:
- Em cô ở trong này.
Vừa bước vào, Nhi đã nhận ngay ra Lâm đang ngồi cười toe toét nói chuyện với một bệnh nhân ở giường đối diện. Đầu cậu ta quấn băng, 1 tay thì bó bột, sao mà giống hình ảnh Long trước đây thế? Thấy cô, Lâm thôi cười, vẫy tay:
- Nhi... đến nhanh thế?
Vì bằng tuổi nên chẳng bao giờ Lâm gọi cô là chị mà toàn xưng hô như bạn bè vậy.
- Em bị làm sao thế? Đầu có sao không? Tay bị gãy à?
- Không sao đâu, thế mẹ biết chưa?
- Dì chưa. Chị đi vội quá nên không báo cho ai cả.
- Đừng báo làm gì. Cứ để mẹ với thằng Dũng ở đó với bà ít ngày cũng được.
- Nhưng sao cậu lại te tua thế này?
Lâm chỉ tay ra cửa, nói:
- Anh ấy về đón Nhi hả?
Long đang đứng ở ngoài cửa nhìn vào.
- Ừ, Lâm biết anh Long à?- Cô tò mò.
Anh bước vào phòng, hỏi người đàn ông mặc áo sơ mi đen đã dẫn cô vào đây:
- Đã làm hết các xét nghiệm và chụp X-Quang chưa?
- Làm hết rồi, mọi thứ đều ổn.
- Vết thương trên đầu thì sao?
- Đó chỉ là vết thương ngoài da thôi. Cậu ấy có thể ra viện bất cứ lúc nào.
- Cứ để cậu ấy ở đây cho đến khi hoàn toàn chắc chắn là mọi việc đều ổn.
- Nhưng tại sao Lâm lại ở đây?- Thảo Nhi có vẻ sốt ruột vì hình như cô là người duy nhất ở đây không biết chuyện gì đang diễn ra.
- Chỗ này có rất nhiều người bệnh cần nghỉ ngơi, em ra ngoài với tôi.
- Em phải ở đây với Lâm...
- Thôi.- Lâm giãy nảy- Người ta buồn ngủ lắm rồi. Nhi ở đây thì ngủ ở đâu. Cứ đi về đi, sáng mai nhớ mang vào cho em một suất cháo ngao của bác Vinh nhé!
- Nhưng Lâm ở đây một mình được chứ?
- Nhi cứ làm như đây là trẻ con ấy.- Lâm bĩu môi.
- Vậy ở đây đêm nay nhé! Sáng mai chị vào.
Nhi đứng dậy và bước ra ngoài theo Long. Gió thốc vào hành lang làm cô cảm thấy lạnh. Long dừng lại hỏi:
- Tôi đưa em về nhé! Sáng mai sẽ có người qua đón em vào đây.
|
Có chuyện gì đã xảy ra với Lâm? Sao anh lại biết nó?
Long nhắm mắt lại và hơi lảo đảo người. Cô nhìn anh lo ngại. Người đàn ông mặc áo đen khi nãy cũng vừa đi đến. Anh ta gọi:
- Long... Cậu có vẻ không khỏe. Cậu có chắc là cậu không bị thương gì chứ?
Long quay lại nhìn người đó lắc đầu:
- Tôi không sao. Anh về đi, hôm nay vất vả cho anh rồi.
- Bão đang mạnh lên. Tốt nhất là anh không nên lái xe vào lúc này. Anh biết với sức gió này thì xe rất dễ bị lật tung mà.
- Nếu thế thì ở đây đi.- Nhi sợ hãi can.- Em không cần về nhà đâu.
- Hai người về chỗ tôi đi...- Anh ta gợi ý.
Long im lặng. Hai hàng lông mày của anh cau lại, hai mắt sụp dần xuống. Anh chới với tìm bức tường để dựa vào. Nhi vội ôm lấy người anh để Long khỏi đổ xuống. Người đàn ông cũng đỡ lấy Long.
- Anh đỡ anh ấy nhé! Em đi gọi bác sĩ.
Thảo Nhi định buông tay ra nhưng dường như Long vừa siết chặt lấy cô, anh có vẻ hơi tỉnh. Rồi anh dúi vào tay người kia chùm chìa khóa xe, nói:
- Lấy xe của tôi đến đây. Tôi cần một chút rượu.
- Lúc nào rồi mà anh còn đòi uống rượu được.- Cô mắng anh.- Người anh nóng ran rồi này. Đúng là đồ công tử bột, mới dính chút mưa mà đã lăn ra ốm.
Mọi khi, kiểu gì Long cũng phải bật lại cô vài câu mới chịu, nhưng lúc này anh cảm thấy đầu óc nặng chịch, quay cuồng, chân tay rã rời và hai mí mắt không tài nào nhấc lên được nữa. Điều duy nhất anh muốn bây giờ là ngủ, ngủ thật say, ngủ một giấc không bao giờ phải dậy nữa.
Nhìn Long, Nhi cảm thấy đau lòng. Cô không gặp anh tính ra cũng đã hai tuần từ sau buổi tối cuối cùng anh đưa cô về. Cô cứ nghĩ sẽ rất lâu nữa mới gặp lại anh. Không ngờ hai người gặp lại nhau trong hoàn cảnh này, và lúc này đây, cô đang ở rất gần anh, có thể đếm được từng nhịp đập trái tim anh, từng hơi thở nóng rẫy của anh. Long đang sốt.
Người đàn ông đã quay trở lại với chiếc ô trên tay và giúp cô dìu anh ra xe. Đỡ anh vào băng ghế sau, cô băn khoăn:
- Hay đưa anh ấy vào trong kia tìm bác sĩ đi ạ. Anh ấy bị nhiễm nước mưa thế này dễ bị viêm phổi hoặc phong hàn lắm.
- Về chỗ tôi gọi bác sĩ cũng được. Cô không biết chứ, nơi cậu ấy ghét nhất chính là bệnh viện đấy.
Thảo Nhi im lặng. Đúng là con người này là một thế giới vô tận, dù cô có biết bao nhiêu về anh thì cũng là rất ít. Long đã lịm đi không còn tỉnh táo nữa. Nơi mà người đàn ông đến là nhà hàng lớn cách đó không đầy 500m. Người đàn ông đánh xe thẳng vào gara. Bên trong yên tĩnh, dường như chẳng ăn nhập gì với thế giới dữ dội ngoài kia.
Dìu Long đi qua sảnh lớn về phía thang máy, người đàn ông gọi ba cô lễ tân đang đứng tán dóc ở quầy:
- Phượng, mang chìa khóa lên mở phòng 507 cho tôi. Thắm tìm bác sĩ Ly đi. Cô ta đến thì đưa lên ngay.
Sau khi đặt Long xuống giường, người đàn ông quay sang nhìn cô:
- Cô ở lại đây tạm qua đêm nay nhé!
- Anh có phiền đưa em quay lại bệnh viện được không ạ?
- Cô muốn quay lại đó à?- Anh ta ngạc nhiên hỏi lại.
- Vâng.
- Vậy cô xuống dưới đại sảnh đợi tôi đi. Bác sĩ khám xong cho cậu ấy tôi sẽ xuống đưa cô đi. Phượng, hãy đưa cô ấy xuống và cho cô ấy một cốc trà bạc hà hay bất cứ cái gì cô ấy yêu cầu nhé !
- Vâng.
Khi Thảo Nhi đang ngồi với cốc trà bạc hà ở dưới quầy bar và lo lắng cho Long, cô thấy một cô gái cao ráo, mặc áo blouse trắng, trang điểm có phần hơi đậm, cau có bước ra khỏi thang máy. Theo sau là cô nhân viên tên Thắm. Cô bác sĩ trẻ ngúng nguẩy đi về phía tầng trệt, có vẻ bực mình.
- Có chuyện gì thế?- Hai cô bạn vồ lấy ngay Thắm và hỏi.
- Bà Ly bị anh ấy đuổi như đuổi tà ra chứ sao? Anh Long không cho ai đụng vào người cả.
Có tiếng điện thoại. Phượng nhấc máy, vâng dạ mấy câu rồi nhìn hai cô bạn:
- Anh ta đòi uống Saphia.
- Nhưng nó là cái gì?- Nữ lễ tân thứ ba mà Nhi chưa có cơ hội biết tên lo lắng.
- Đó là một loại cocktail mạnh, có màu xanh như đá Saphia, có hương vị đặc trưng của bạc hà.- Thảo Nhi từ tốn giải thích. Cô còn lạ gì loại thức uống này vì đó là sản phẩm của Trung sáng tạo ra.
- Thật thế à? Em biết pha không? Giúp bọn chị đi.
Không còn cách nào khác là phải gật đầu, Nhi đứng dậy và đi vào trong quầy rượu. Một loáng sau, ly Saphia đã được đặt lên bàn trước con mắt thán phục của ba cô gái. Và cô theo chân Thắm lên trên vì cô ghét phải ngồi một chỗ và không biết Long ra sao?
Khi cô vào phòng thì người đàn ông cũng đang bối rối vì sự ngang bướng kì cục của Long. Long nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, thở đều. Một tấm chăn mỏng đắp ngang người anh.
- Đây là Saphia à?- Anh ta nhìn ly rượu nghi hoặc.
Nhi gật đầu. Phượng đặt nó xuống bàn. Long hơi cựa mình. Cô tiến lại, cúi xuống đặt tay lên trán anh. Hành động đó làm cho người đàn ông và Thắm sửng sốt. Trước đó họ đã chứng kiến cảnh Long gạt phắt tay của cô bác sĩ đỏm dáng ra khi cô ta đặt tay lên trán anh. Nhưng lúc này, khi bàn tay của Nhi đặt lên trán anh, họ thấy Long nằm im, mặt hơi dịu lại. Cảnh tượng đó quả thật rất đáng để họ đặt ra một dấu chấm hỏi to đùng về cô.
- Tôi đã giúp cậu ấy cởi hết quần áo ướt ra rồi. Bên tay trái có vết rách và bị chảy máu, nhưng cậu ta không cho ai đụng vào nên không bôi thuốc và băng lại được.- Người đàn ông nói liền một hơi.
Thảo Nhi nhìn đống bông băng trên bàn, khẽ lay:
- Anh Long, Saphia em mang cho anh rồi đây. Dậy đi.
|
Chẳng có phản ứng nào chứng tỏ là Long nghe thấy cô gọi. Thảo Nhi nhấc cánh tay trái của anh ra, tim cô nhói lên một cái khi thấy vết rách dài ở cánh tay. Tuy không sâu nhưng máu cũng đã loang ra ướt thẫm một bên tay áo. Cô với lấy chai thuốc sát trùng, dùng bông thấm và bắt đầu lau vết thương. Có lẽ đau nên khi bông vừa chạm vào vết thương, Long chộp lấy tay cô. Bị bất ngờ, Nhi đánh rơi cả lọ nước sát trùng đang cầm trên tay. Cô nghe anh nói, rất khẽ:
- Em đâu có muốn chữa tất cả những vết thương trong lòng tôi, đúng không?
Bối rối vì câu hỏi rõ ràng không phải được nói ra vì mê sảng ấy, Thảo Nhi im lặng. Long lại buông tay ra và nằm im. Cô làm những việc còn lại trong sự im lìm đến ghê rợn của căn phòng. Nét mặt của người đàn ông mà cô không biết tên kia đã giãn ra nhẹ nhõm. Anh ta ra hiệu cho Thắm đi xuống, để mặc cô với Long ở lại. Nhi cứ ngồi bên giường nhìn anh, chỉ có khi anh ngủ cô mới được ngắm gương mặt mà cô yêu một cách thỏa thích. Vẻ mặt lúc ngủ của anh làm cho người khác phải ghen tị, dường như đó là một giấc ngủ thật ngon, thật sâu, thật yên bình và không có một chút vướng bận. Anh ngủ hiền quá, chẳng có đôi mắt lạnh như băng, chẳng có nụ cười cao ngạo.
- Tại sao vẫn còn ở đây?- Long thình lình cất tiếng hỏi và mở mắt ra.
- Anh có vẻ tỉnh táo rồi nhỉ?
Long không đáp, với lấy ly rượu để trên bàn uống một hơi cạn sạch. Rồi anh lại nằm xuống, nhìn cô tiếp:
- Cô kiếm một căn phòng nào đó nghỉ tạm đi. Sáng mai chúng ta sẽ nói chuyện.
Anh nhắm mắt lại rồi, cô mới đứng dậy, tắt đèn, khép cửa lại và đi xuống.
Khi xuống đến quầy bar thì chỉ còn có người đàn ông khi nãy ở đó, không thấy bóng ba cô nhân viên đâu. Ai từng biết đến Long trước đây thì hẳn sẽ rất tò mò về cô, không riêng gì người đàn ông này. Họ sẽ vô cùng bất ngờ khi thấy một cô gái có thể chạm được vào anh, một cô gái có thể khiến Long ngoan ngoãn nằm im, một cô gái mà dù nhắm mắt anh cũng không lầm với bàn tay của bất kì ai. Rõ ràng với những người ở đây, Thảo Nhi là một nhân vật kì bí mà họ muốn tìm hiểu.
- Long ngủ hẳn rồi chứ em?- Anh ta thay đổi hẳn cách xưng hô với cô.
- Vâng.
- Em vẫn muốn tới bệnh viện chứ?
- Ơ...
- Đã khuya lắm rồi. Anh nghĩ em nên nghỉ lại đây thì hơn. Anh đã sắp xếp cho em ở phòng bên cạnh phòng của Long rồi. Em cứ lên đó nghỉ ngơi đi, sáng mai anh sẽ đưa em quay lại viện.
- Em có vài chuyện muốn hỏi anh.- Cô ngập ngừng nói.
- Chuyện gì vậy? Anh tên là Dương, em tên gì?
- Em tên Nhi ạ!
- Thế em muốn biết chuyện gì?
- Tại sao cả tay của anh Long và Lâm đều bị thương thế ạ?- Cuối cùng cô cũng nói ra được khúc mắc lớn nhất trong lòng từ tối đến giờ.
- À, Long bị thương vì đỡ tấm biển quảng cáo khi nó suýt văng vào cậu nhóc kia.
Thảo Nhi nhìn anh ta sửng sốt. Anh ta điềm đạm tiếp.
- Hồi tối, anh với Long trên đường từ khách sạn Paradise về đây, đang đi thì tự nhiên cậu ta ở đâu lao ngay vào đầu ô tô. Mà em biết đấy, bão gió như thế, mưa thì mù mịt nên tầm nhìn của Long cũng bị hạn chế nhiều. Cũng may là Long đi rất chậm, chứ nếu cậu ấy mà đi với tốc độ thường ngày thì chắc chắn có án mạng rồi.
Thấy cậu Lâm ngã ra, bọn anh xuống xe, nhưng thật may là cậu ta không sao, chỉ sợ hãi một chút. Cậu ta nói gió to giật chiếc ô của cậu ta và kéo luôn cậu ta xuống lòng đường. Long đề nghị cho cậu ta đi nhờ về thì đúng lúc một tấm biển quảng cáo của một nhà nghỉ gần đó bị giật tung ra và rơi xuống, bay thẳng về phía hai người họ. Long giơ tay ra đỡ thì bị nó cào rách, còn em của em mất thăng bằng ngã xuống đường nên mới gãy tay. Mọi chuyện chỉ có thế thôi. Sau đó bọn anh đưa Lâm vào viện, anh ở lại còn Long xin địa chỉ và về đón người nhà của cậu ta đến. Nhưng anh có cảm giác em và Long đã quen nhau từ trước phải không?
- Dạ tụi em có quen nhau ở Hà Nội ạ!
- Ra vậy.- Dương gật gù.- Thôi em lên phòng nghỉ đi. Phòng 508 đó.
Thảo Nhi đứng dậy, chào Dương và đi lên căn phòng anh ta đã sắp sẵn cho mình.
Đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời đen ngòm, thỉnh thoảng lại nhá lên một ánh chớp sáng lòa, cô nghĩ đến Long. Anh đã ngủ chưa? Cơn sốt có còn hành hạ anh không? Hôm nay anh đã cứu một người mà thậm chí anh còn không quen biết người đó, cô cảm thấy vui vì anh đã biết quan tâm đến người khác. Nhưng tại sao anh vẫn ở đây trong cái thời tiết này? Lần gần đây nhất liên lạc với Tú Linh, Linh nói lần đua xe kế tiếp là ở trên Đà Lạt cơ mà. Ngoài trời gió vẫn giật lên từng hồi giận dữ. Đêm nay bão sẽ vào đất liền, nhưng biển còn phải động vài hôm nữa mới yên.
2. Thảo Nhi mở mắt bừng tỉnh dậy. Đã 5h30 sáng. Gió vẫn quật vào ô cửa sổ ầm ầm, không hề có dấu hiệu dịu lắng đi. Vệ sinh xong, cô đi sang phòng Long, tự hỏi không biết anh đã khá hơn chưa? Cô ngập ngừng đưa tay lên gõ cửa nhưng không có tiếng đáp lại. Có lẽ anh chưa dậy? Cô cũng không nghĩ là những anh chàng công tử vô công rồi nghề như Long biết khái niệm dậy sớm là gì. Cô đẩy cửa vào, căn phòng tối mờ mờ, điện ngủ đã bị tắt đi từ lúc nào. Cô tiến về phía giường ngủ lần tìm công tắc đèn. Đèn bật lên, nhưng trên giường không có ai. Long có thể đi đâu sớm vậy nhỉ? Rất nhanh, một mùi hương thoảng đến. Cô quay lại, đụng ngay vào ngực anh, Long đang đứng sừng sững ngay phía sau cô:
- Anh làm gì mà cứ như oan hồn thế?- Cô đưa tay lên ngực sợ hãi.
Cô thấy tóc anh còn ướt, một chiếc khăn tắm vắt trên cổ, mùi xà phòng thơm làm cô thấy váng vất. Cô ngó nhìn tay anh giật mình:
- Nó còn chưa kịp lên da non mà anh đã tháo ra rồi.
- Ai đi tắm mà mang theo nó chứ?- Anh cười khẩy và vứt chiếc khăn còn ẩm xuống giường.
- Cũng may là còn nhiều bông băng ở đây. Đáng ra anh không nên liều lĩnh giơ tay đỡ cái biển ấy như thế. Anh có thể đã bị thương nặng hơn rồi. Anh còn sốt không?- Vừa lấybông chấm thuốc rồi đặt lên vết thương cô vừa hỏi.
- Một cốc Saphia có bằng cả đến cả vỉ thuốc hạ sốt đấy chứ.- Anh cười vang.
- Anh lúc nào cũng chủ quan.- Cô dùng băng quấn quanh vết thương- Em phải cảm ơn anh vì đã cứu Lâm và đưa nó vào bệnh viện.
- Tôi không hề biết đó lại là em của em. Cậu ta từ đâu nhảy ngay vào đầu xe của tôi...
- Đó không phải lỗi của anh mà. Anh Dương đã kể cho em nghe hết rồi.
- Em ở đây từ đầu hè đến giờ à?
- Ừm... Năm nào em cũng ra phụ dì em mấy tháng hè mà. Dì em kinh doanh nhà nghỉ.
- Ăn sáng xong chúng ta sẽ quay lại viện.
|
Lại im lặng. Có cái gì đó thật lạ đang diễn ra bên trong hai người. Có lẽ là do cả hai đều biết tình cảm của đối phương nhưng lại chẳng một ai dám mở lòng mình ra, dám vượt qua cái vách ngăn vô hình mà hai người đã dựng lên trong tim mình.
- Tại sao anh lại ở đây vào thời tiết này?
- Có vài việc.- Anh đáp lửng lơ- Năm nao mà tôi chẳng ở đây gần như cả mùa hè.
- Hình như anh cũng không đem theo Silver Wings đúng không?
- Nó vẫn ở Sài Gòn.
- Bão vẫn chưa tan.- Cô nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài- Dì em chắc không ra đảo ngay được rồi. Mà hôm nay Lâm có thể về nhà được rồi đúng không anh?
- Nếu cậu ấy muốn. Tất cả các khoản chi phí tôi sẽ lo hết.
«Tiền đâu phải là tất cả.» Thảo Nhi chạnh lòng nghĩ. Thì ra anh cũng chẳng thay đổi là mấy, vẫn quen giải quyết mọi việc đơn giản như thế.
- Không ạ!- Cô quả quyết nói- Đâu phải lỗi của anh mà anh trả tiền viện phí chứ.
- Cũng có một phần lỗi của tôi mà.
- Không... Em không để anh trả tiền viện phí được. Bọn em là người bình dân, cũng không sẵn tiền bạc, nhưng bọn em có lòng tự trọng của mình.
- Em nghĩ là tôi đang- hạ- thấp- lòng- tự- trọng- của- em à?- Long gằn từng tiếng giận dữ, mắt anh tối sầm lại.
- Em không...- Cô co rúm người lại, run rẩy giải thích.
- Và cô nghĩ tôi đang khoe tiền sao? Tôi chỉ muốn làm một người có trách nhiệm vì trước nay ai cũng nghĩ tôi vô tâm, vô trách nhiệm. À phải... cô có lòng tự trọng của một người bình dân. Và cô coi thường những kẻ không hề bình dân như tôi vì chúng tôi đáng khinh không tự trọng đúng không?
Sự tức giận của Long đã nổ tung ngang với sức công phá của một trái bom. Thảo Nhi sợ quá khóc òa lên. Long cau mày lại, rồi anh bỏ ra khỏi phòng. Ôi, sao anh ghét nước mắt quá! Nhìn thấy người con gái ấy khóc là tim anh lại tan ra.
Sáng hôm đó chỉ có Dương đưa Nhi quay lại viện. Cô điện cho chị Lan mang tiền đến và làm thủ tục ra viện cho Lâm. Có vẻ như Long đã rời khỏi nhà hàng đó ngay sau khi ra khỏi phòng. Hình như cô đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của Long, cô hối hận vì đã làm anh tức giận.
Đến trưa ngày hôm đó thì bão tan, gió dịu đi nhiều, nhưng bầu trời vẫn u ám và biển động không dừng. Mưa vẫn nặng hạt và không có dấu hiệu gì của việc sẽ tạnh trong ít nhất hai ngày tới.
- Chào em, nghĩ gì mà ngây ra thế?- Tiếng của anh chàng Duy- khách trọ duy nhất của nhà nghỉ những ngày mưa bão này.
- Không có gì ạ !- Cô lắc đầu.
- Mưa nên cứ bị kẹt cứng ở đây, thật chán.- Anh ta thở dài.
- Em thấy anh ở đây cũng khá lâu rồi. Anh đến đây chỉ để chụp ảnh thôi à?
- Ừ... câu lạc bộ nhiếp ảnh của anh đang có một cuộc thi ảnh nên anh đến đây để tìm cảm hứng. Nhưng mãi chả chụp được cái gì đáng giá cả. Lại còn gặp thời tiết này nữa chứ...
- Anh thích nhiếp ảnh vậy à ?
- Mỗi người có một niềm đam mê riêng mà em. Có người thích xe cộ, có người thích nấu ăn, có người đam mê một môn thể thao mạo hiểm nào đó, thế đấy... Còn em, em thích gì ?
Bị hỏi câu đó, Nhi ngẩn người ra rồi cười ngượng ngập :
- Có lẽ em không có một niềm đam mê nào đó như anh. Hơi thiếu cá tính đúng không ?
- Không đâu...- Duy lắc đầu- Anh không nghĩ niềm đam mê quyết định một người nào đó có cá tính hay không ? Riêng anh, anh thấy em rất cá tính và rất đặc biệt.
Lời khen ngợi của Duy khiến cô hơi đỏ mặt, có lẽ anh muốn làm cô vui lên. Vẻ mặt cô tối nay hơi âu sầu vì nghĩ đến Long. Hay nói đúng hơn là cô nhớ anh.
- Anh nói thật mà. Có thể bản thân em không nhận ra đấy thôi. Đi uống cafe với anh không ? Anh sẽ gọi taxi.
- Thôi anh ạ! Hôm nay em không muốn ra ngoài. Em lên xem Lâm ngủ chưa đã.
- Anh quên mất là cậu em em vừa bị tai nạn.
- Anh ra ngoài thì cứ ra. Lúc nào về thì bấm chuông em sẽ mở cửa cho.
- Ừ, vậy anh ra ngoài cho đỡ buồn đây.
Duy đi rồi, Nhi khép cửa và đi lên phòng Lâm. Lâm chưa ngủ, vẫn đang ngồi chơi game. Thấy cô vào, cậu ta bỏ máy đó và leo tót lên giường.
- Chưa ngủ à Nhi ?
- Ừ, chưa ngủ được.
- Chứ không phải muốn ngủ cùng em à ?- Lâm cười ranh mãnh.
- Vớ vẩn.- Nhi đập bốp vào thằng em họ láu cá.
- Vớ vẩn gì mà vớ vẩn.- Lâm cãi- Chẳng phải ngày xưa mình vẫn ngủ cùng nhau còn gì ?
- Đó là cái hồi vẫn còn đi nhà trẻ, nói làm gì.
- Đâu nào, lên lớp 5 vẫn ngủ chung mà. Nhi quên rồi à? À còn tắm chung nữa chứ.- Lâm cười sảng khoái, cậu ta thích nhất lôi mấy cái kỉ niệm hồi nhỏ ra trêu bà chị mình.- Chừng nào Nhi có bạn trai em sẽ đem kể chuyện này cho hắn nghe, cho hắn tức chết mới được. He he.
Thảo Nhi trừng mắt, giơ tay định đánh cậu em họ thì Lâm đã lui tít vào góc giường, cười lăn lộn. Với cô, ngoài là một cậu em họ vui tính, Lâm còn là một người bạn rất thân của cô, có những chuyện riêng mà chỉ có cô và Lâm mới hiểu.
- Nhi yên tâm...- Lâm quàng cánh tay không bị thương qua vai cô thì thầm.- Nếu không tìm được người nào mà em có thể yên tâm thì em sẽ không buông tay chị ra đâu.
- Bây giờ cũng đâu có gì nữa. Chị cũng bận học nên ít khi về nhà lắm. Mà mỗi lần về Nhi toàn qua bà ngoại ở.
- Cái thằng súc sinh đó nếu không vì có bác gái thì em đã cho hắn một trận rồi.
- Chị cấm đấy.- Nhi trừng mắt.- Hắn không đáng để em làm thế đâu.
|