Ác Nam Hấp Dẫn
|
|
“Làm sao vậy?”. Cô thấy hắn không được tự nhiên , lấy một điếu thuốc ra châm.
” Xin lỗi , hôm nay tôi không có tâm trang.” Hắn nhanh nhẩu nói , lông mày cau lại.
” Cảm thấy có lỗi với cô ấy sao?” Cô mỉm cười .
Trong lòng hắn càng phiền , bất quá hắn không muốn nói nhiều lời :” Cô đến tiệm đá quý , thích cái gì thì tôi mua cái đó cho cô.” Hắn nói xong liền mở cửa đi ra ngoài.
Vừa đến bên ngoài , hắn tức giận đấm vào tường . Vì một phụ nữ mà hắn như thế , khiến mình có vấn đề thần kinh chẳng hiểu ra sao cả , nhưng cảm giác cũg không đúng… Hắn không cần Ái Vân , hắn cần Giang Liên Ân.
Nghĩ đến là tức , hắn muốn đập tung đồ vật , trở lại xe , hắn cảm giác cơ thể đang lên men cơn giận , lúc này di động vang lên , vừa nhìn thấy điện thoại , tình hình càng tệ hơn.
” Chuyện gì?”. Hắn tức giận nói với cha hắn một câu.
” Ta còn muốn hỏi con có chuyện gì?”. Nhiếp Khoan Hồng cũng lớn giọng hỏi thêm :” Sao con đem Liên Ân đến ngành khác?”
Hắn nhảy dựng lên :” Cô ấy nói cho cha biết ư? “
” Không phải nó ! Tại sao ta biết con không cần xen vào , ta không phải đã từng nói cho con cần để ý với nó sao?”
” Con …”
” Ta nói cho con biết , con lập tức đem nó về ngay!”
Mệnh lệnh của cha làm cho hắn tức giận , hắn suy nghĩ . Bỗng nhiên nghĩ hắn có thể làm cho Giang Liên Ân trở về bên cạnh hắn . Hơn nữa hắn có thể giữ kiêu ngạo của mình . Bởi vì lần này là do cha hắn yêu cầu , không phải hắn.
Tưởng tượng đến đây , tâm tình của hắn bỗng nhiên khoái trá.
“Được rồi , con sẽ suy nghĩ.”. Vì không cho cha vừa lòng đẹp ý , hắn cố ý dây dưa.
“Con suy nghĩ cái gì?” Nhiếp Khoan Hồng nổi giận nói :” Nó là thư ký tốt , hơn nữa tính tình cũng ngoan. Tiểu tử thối ngươi lại đem nó sang ngành khác , khó trách nó mất hứng.”
Hắn nghi hoặc hỏi :” Cô ấy mất hứng?”. Rõ ràng điều đến ngành khác là chủ ý của cô.
” Nó mất hứng cũng phải báo cáo cho con à?”. Nhiếp Khoan Hồng hừ lạnh một tiếng. ” Nếu không mất hứng thì việc gì phải từ chức.”
” Cái gì?”. Hắn quát to một tiếng :” Cô ấy từ chức? Ai nói , tại sao con không biết?”
” Con không biết?” Đứa con kích động làm cho Nhiếp Khoan Hồng dựng đứng lông mi.
” Cô ấy từ chức khi nào?” Nhiếp Tĩnh Viễn truy vấn.
” Công tủ là con quản lý , sao con lại hỏi ta?”. Nhiếp Khoan Hồng hừ lạnh một tiếng.
” Cha không nói cho con biết , con gọi điện thoại hỏi Chu quản lý .” Nhiếp Tĩnh Viễn quyết định chấm dứt trò chuyện.
” Ta hỏi qua Chu quản lý rồi , nó từ chức ba ngày trước.”
Hắn kinh hoàng :” Con sẽ gọi cho cô ấy , hỏi cô ấy sao làm thế?”
” Ta gọi rồi.” Nhiếp Khoan Hồng lạnh lùng nói một câu :” Nhà nó không ai nghe máy , di động tắt máy.”
” Con đi tìm cô ấy!.” Nhiếp Tĩnh Viễn giọng bắt đầu xiết lại , người phụ nữ này muốn từ chức . Cô ……
” Con có biết chỗ ở của nó không?” Nhiếp Khoan Hồng hỏi hắn.
” Con biết!.” Nhiếp Tĩnh Viễn nói xong liền tắt điện thoại , đi như bay trên xa lộ.
Đáng chết! Hắn tức giận , chưa nói với hắn một tiếng đã muốn từ chức?
” Còn muốn chạy? Không dễ dàng vậy đâu.”
Hắn lắc đầu , cô muốn rời xa hắn!
Đã lâu không có thời gian ngồi trên bụi cỏ nhìn bầu trời , Giang Liên Ân dựa vào thân cây , ngóng nhìn trên bầu trời.
Quê cô ở giữa sườn núi. Tuy rằng khó đi lại nhưng so với thành thị tốt hơn nhiều. Ở Đài Bắc cô không được xem những cảnh vật thế này . Cảnh vậy vật nơi đây giống như bàn bè của cô , mỗi ngày đều làm bạn cô.
Về nhà được mấy ngày , cô cảm giác bố mẹ có chút lo lắng cho cô . Tuy rằng cô cam đoan không có việc gì nhưng bọn họ không tin tưởng cô cho lắm.
May mắn hôm trở về nhà , bố mẹ đến dưới chân núi uống rượu mừng của bà con xa thân thích , vãn một chút mới có thể trở về , làm cho cô tạm thời tránh đi bộ dạng lo lắng của họ.
Tuy rằng bây giờ đau lòng , nhưng cô tin tưởng quá khứ trôi theo thời gian , cô sẽ quên được hắn. Năm đó Tào Lệnh Văn mất , cô cũng thống khổ nhưng dần dần vết đau xoá mờ theo thời gian . Hiện giờ cô có thể thản nhiên đối mặt nhớ lại hắn , không hề đau lòng.
Nhìn trên bầu trời đầy sao , tâm tình của cô tĩnh mịch. Gió nhẹ thổi tới , cô thoải mái và nhắm mắt lại . Mới trước đây cô định họp định kỳ xong sẽ về quê cũ ngắm sao , ngủ. Mùa hè ở chỗ này sáng như trăng rằm , thật là một đại hưởng thụ.
Bỗng nhiên , trong đầu cô hiện lên cảnh cô cùng Nhiếp Tĩnh Viễn trần trụi nằm ở boong tàu ngắm sao , cô vội vàng lắc đầu muốn quên , tự nhắc bản thân không cần hắn.
Lúc này cô nhìn thấy có người đi đến nơi này , cô nghi hoặc đứng lên , cha mẹ đi uống rượu mừng , ai lại đến muộn như vậy?
Cô đi đến đường nhựa quan sát , cô nhìn thấy chiếc xe quen thuộc . Trong lúc nhất thời giống như cả người đông cứng không thể động đậy được.
Mãi đến khi xe đỗ trước mặt cô , tay lái xe quen thuộc phẫn nộ giương mi mắt , cô mới bắt đầu có động tác.
Theo trực giác , cô bắt đầu chạy .Sau đó nghĩ lại , cô cũng không biết tại sao mình chạy. Sau lại đoán rằng tâm lý hoảng loạn. Dù sao cô không dự đoán được hắn xuất hiện trước mặt cô.
Vừa thấy Giang Liên Ân bỏ chạy , cơn tức nghẹn cả đêm Nhiếp Tĩnh Viễn lập tức mở cửa xe đuổi theo.
” Cô đứng lại chô tôi!” Hắn rít gào một tiếng.
Nghe thấy âm thanh phẫn nộ của hắn , hai đùi chạy nhanh hơn . Hắn không có khả năng bắt được cô , nhất định là áo giác. Nhưng tại sao phía sao tiếng bước chân càng ngày càng gần?
” Cô còn chạy!.” Nhiếp Tĩnh Viễn tức giận đem Giang Liên Ân gục trên mặt đất.
Theo bản năng cô thét chói tai một tiếng , cả người ngã trên cỏ . Nhưng lại không có cảm giác đau , bởi vì hắn đem cả người cô ôm vào trong lòng ngực , lăn trên cỏ hai vòng , xoay người đem nàng đặt ở dưới thân.
” Cô đúng là người đàn bà đáng giận!” Hắn nhìn cô hét lớn một tiếng.
Hai người trừng mắt nhìn nhau , hô hấp dồn dập , trong ngực cũng phập phồng. Cô biết muốn nói gì nhưng lại không nói được lên lời , chỉ có thể nhìn hắn bằng khuôn mặt phẫn nộ , trong lòng có tia xúc động muốn khóc.
Hắn tìm đến cô , thật sự tìm đến cô ….
” Em đúng là thật đáng giận !”. Nhiếp Tĩnh Viễn nổi giận gầm một tiếng rồi sau đó cúi đầu , thô bạo hôn miệng nàng.
|
CHƯƠNG CUỐI Một lúc lâu sau , hai người mới từ kịch liệt cao trào bình phục trở lại , Giang Liên Ân không thể tin được bản thân mình lại cùng Nhiếp Tĩnh Viễn hoan ái trên đồng cỏ.
May mắn thay , giữa sườn núi chỉ có hai người bọn họ. Nếu không cô thật sự không dám ra ngoài gặp người khác . Ở cùng một chỗ với hắn , luôn luôn như vậy , cô thật sự không hiểu nổi nữa. ” Bảo bối.” Hắn hôn môi nàng :” ông trời , cảm giác này thật tốt.”
Hắn vuốt ve hai vú mềm mại của cô , cảm giác này thật thích ! Chỉ có ở cùng một chỗ với cô , hắn mới có thể thoả mãn như vậy.
” Anh …. tại sao lại đến đây ?”. Cô không biết nên hỏi từ đâu , cho nên lời nói có phần đứt quãng.
Nhắc tới chuyện này , hắn nổi giận. ” Tại sao em lại từ chức?”. Hắn trừng mắt nhìn nàng :” Tại sao em lại làm như vậy?”.
” Anh có cần phải rống lên như vậy không?” Nàng vuốt ve ngực hắn , không rõ tại sao lúc hoan ái hắn luôn luôn dịu dàng , còn lúc bình thường hắn lại bá đạo không coi ai ra gì.
” Em thật sự muốn chọc giận anh.” Hắn hạ giọng nói.
” Là anh làm cho em tức giận , anh nói em là chán ghét em , muốn tìm người đẹp khác , em chỉ còn cách tạm biệt anh.”. Nhắc tới chuyện này , tâm tình của cô bắt đầu xấu .” Anh đứng lên ! Em không muốn nói chuyện với anh.”
“Đừng mơ!” Hắn vẫn đang đè nặng cô :” Anh nói chán ghét ẹm khi nài? Là em chọc giận anh trước , anh mới tức giận nói . Hơn nữa anh nói không phải câu này.”
” Anh nói anh cũng không phải nên em không thể , những lời này còn chưa đủ sáng tỏ sao?”
Cô đẩy hắn :” Tránh xa.” Nghĩ đến lời nói lúc mình tức giận , hắn bắt đầu lúng túng :” Đó là bởi vì em chọc giận anh trước.”
“Em chọc giận anh ? Lời anh nói thật là …”
“Được rồi.” Hắn hôn miệng của cô” Anh không cần ầm ĩ với em.” Cô tức giận đấm hắn , nhưng không kháng cự được nụ hôn của hắn , thấy cô dao động , hắn mới mở miệng nói :” Ngày đó anh không đúng , anh sai.” Cô kinh ngạc nhìn hắn , không nghĩ tới hắn lại nói như vậy.
” Trên đường tới đây , cha đã mắng anh thậm tệ , dù sao chuyện này là do anh không đúng trước.”
Trên đường tới chỗ này , Nhiễp Khoan Hồng có mắng nhưng , Nhiếp Tĩnh Viễn treo điện thoại nên cũng như không.
Cô kinh ngạc :” Chủ tịch chửi , tại sao?”. Chuyện này có quan hệ gì đến ông ấy?
“Ông ấy là cáo già.” Hắn tức giận nói một câu :” Chính ông ấy nói cho anh biết là em từ chức.”
” Tại sao ông ấy biết.” Nàng nghi hoặc.
“Đương nhiên trong công ty có người tâm phúc.” Hắn xoay người đem ôm cô vào lòng .
” Thế nhưng ông ấy không chịu nói cho anh biết là ai nói.”
” Thế tại sao lại báo cáo chuyện của em cho chủ tịch biết?”. Tuy rằng cô biết chủ tịch có thích cô , nhưng nông nổi thế này có phải rất thái quá không?
” Em có biết vì sao lại cho em làm thư kí của anh không?”
Hắn vuốt ve lưng bóng loáng của cô , một mặt đem lưng cô đè lên đống cỏ đại. ” Em nghĩ ông ấy làm thế là vì anh khó khăn.”
Phu tử bọn họ giống nhau là quyết đoán . Lúc đấy Nhiếp Tĩnh Viễn không nghĩ cô là thư kí của hắn , chỉ tịch liền đưa cô ở lại bên người hắn , cô không nghĩ nhiều lắm , chỉ đơn thuần hai người bọn họ muốn tranh hơn thua. Dù sao Nhiếp Tĩnh Viễn không cần , chủ tịch càng muốn thế , hai người bọn họ giống như đứa trẻ , lớn nhỏ đều hiếu thắng. “Ông ấy không phải vì anh khó khăn , ít nhất không phải mục đích này.”
Lúc ấy hắn nghĩ cha muốn chọc giận hắn :” Ông ấy chủ yếu muốn gán ghép cho chúng ta.”
Cằm của cô thiếu chút nữa rơi xuống :” Sao …. Như thế nào có thể?” ” Tại sao lại không thể?” ” Chỉ tịch không phải thích Tạ Chi Nghiên hay sao , nghĩ muốn ghép anh với hai người hay sao?”
Hắn trợn mi nhìn cô :” Ai nói?”
Cô nhất thời chột dạ :” Không …. “
“Đây là chuyện của mấy trăm năm trước , anh cùng Chi Nghiên là bạn bè , anh với cô ấy không có tình cảm , cô ấy có thai với người khác.”
” Thật không?”. Cô vẫn có lòng hoài nghi. Hắn quan sát đến biểu tình của cô :” Em để ý ?”
” Ai để ý !” Cô trực giác trả lời. Hắn lại nở nụ cười :” Em ghen sao?”
” Chảnh chọe.” Cô xấu hổ đỏ mặt.
Hắn cười :” Sớm biết em để ý anh , anh đã không ăn dấm chua?”
” Dấm chua cái gì?”
” Chính là Tào huynh đệ đó.” Hắn nói.
Cô trầm mặc . ” Chúng ta cãi nhau không phải bởi vì bọn họ sao?”
“Em…”
” Hãy nghe anh nói hết.” Hắn vuốt ve mặt cô :” lần trước cãi nhau anh phải gánh vác trách nhiệm , nếu biết em để ý anh , ta sẽ không tức giận , anh nói anh không cần chúng ta bị vướng vì một linh hồn , nhưng anh cho em thời gian , không nên bức em.”
Cô nháy hai mắt , có chút không thể tin được hắn lại nói như vậy. Dường như nhìn thấu lòng của nàng , hắn cười nói :” là cha mắng anh , ông ấy nói anh là tên vô lại , em với người kia là thanh mai trúc mã từ nhỏ đến lớn. Tình cảm nhiều năm , em vất vả tám năm mới dần quên được hắn , anh với em quen nhau mấy tuần đã muốn em quên hắn hoàn toàn . Công nhận anh hơi ích kỉ một chút.” Nghe thấy lời hắn nói có phần dịu dàng , hốc mắt của cô bắt đầu phiếm hồng. Nếu anh là cậu ấy , anh sẽ thật cao hứng giữ em bên cạnh.”
Hắn dịu dàng hôn cô :” Có lẽ bởi vì em là loại cố chấp , anh mới tiêu hao suy nghĩ đoán được tâm tư của em , nhưng con người luôn ích kỳ , khi anh với em ở bên cạnh , anh mong trong lòng em chỉ có một mình anh.”
” Em biết.” Cô thở dài.
” Mỗi lần thấy em trai cậu ấy xuất hiện. Em sẽ không muốn gặp anh , muốn yên tĩnh một chút . Nếu trong lòng em lại khổ sở vì cậu ấy , anh sẽ không nhịn đựơc mà tức giận.”
Cô sửng sốt ,lúc này mới hiểu nguyên nhân tại sao hắn tức giận. Hắn nghĩ cô muốn yên tĩnh là để tưởng nhớ Tào Lệnh Văn sao? Đây chính là nguyên nhân hắn không thích cô xuất hiện cùng Tào Lệnh Tề ! Hắn cho rằng khi gặp Tào Lệnh Tề thì cô sẽ nghĩ đến Tào Lệnh Văn , không nghĩ đến hắn nữa.
” Anh biết không nên ghen tị với người đã mất , nhưng anh không khống chế được chính mình.”
Hắn đem cô đặt ở dưới thân :” Anh muốn em nghĩ về anh một chút.” Ngữ khí hắn độc tài làm cho cô mỉm cười , cô khẽ vuốt mặt hắn :” Em luôn nghĩ đến anh . Em thật sỠtrong lòng có anh . Đôi khi em muốn yên tĩnh một chút là bởi vì trong lòng có phiền muộn , không phải vì Tào Lệnh Văn . Ngày đó buổi tối em giận anh , cho nên không muốn nói chuyện với anh.”
” Em giận anh cái gì?”. Hắn nhíu mày. ” Anh đối với Tào Lệnh Tề không khách khí , em không thích như vậy.”
Tay của nàng đặt ở môi hắn , ngăn cản hắn mở miệng , ” Anh hãy nghe em nói hết . Em giận anh là bởi vì thái độ của anh . Em có thể giải quyết được chuyện cậu ấy với em , không muốn anh nhúng tay vào , chẳng lẽ chỉ cần có người thích em , anh muốn đánh người đó sao?” Hắn suy nghĩ , thừa nhận hắn chỉ muốn đánh người.
Từ vẻ mặt của hắn , cô biết mình đã đoán đúng , cô mất hứng liếc mắt một cái :” Anh không tin tưởng em?”
” Không phải.” Hắn hôn cô :” Anh không thích người khác có ý đồ với em.”
” Anh thật độc tài.” Cô muốn ngồi , hắn không cho cô động đậy.
” Anh sẽ bớt đáp ứng em nếu em bớt phóng túng.” Hắn xoa nắn vú của cô :” Anh còn muốn chiếm giữ lấy dục vọng , đối với người khác anh không hứng thú như vậy.”
Tuy lời nói của hắn làm cho cô có chút tức giận nhưng lại có tia vui mừng . Cho tới nay cô lo lắng không biết hắn đối với cô có thật lòng hay không , hay chỉ là chơi đùa , có chút tình cảm với cô không? Hiện giờ nghe thấy lời hắn nói , trong lòng cô có kiên định một chút. Cảm giác dục vọng của hắn xuất hiện , cô vội vàng nói :” Đừng ở chỗ này , bố mẹ em sắp về rồi.”
” Khi nào nghe thấy tiếng xe cộ thì tính.”
” Tĩnh Viễn … chờ một chút…” Hai người mồ hôi đầm đìa , hô hấp dồn dập , tim đập như sấm , trong đầu hắn luôn vang vọng tiếng nói yêu thương của cô , cô thương hắn…. Cô thương hắn…. Trời ! Sao hắn ngu đến vậy , không nhận thấy được tình yêu của cô dành cho hắn? Hắn cảm thấy mỹ mãn xoay người lại ôm cô , cùng cô hưởng thụ những ngày tháng tốt đẹp.
Trong không khí tràn ngập hơi thở hoan ái của hai người , hắn mỉm cười vuốt ve lưng trần của cô , cảm giác này thật là thích ! Hắn không cần người đàn bà khác , hắn chỉ cần cô.
|
Cô vô lực nằm dựa vào người hắn , tìm vị trí thoải mái một chút.
” Về sau em không được chạy trốn như vậy nữa.” Hắn vỗ về , vuốt mái tc đầy mồ hôi của cô.
” Em không chạy trốn.” Cô thoải mái đánh ngáp một cái :” Là anh nói không cần em.”
” Anh nói không cần em bao giờ?”. Hắn mất hứng nhìn cô :” Em cứ suy nghĩ linh tinh.”
” Em mà suy nghĩ linh tinh sao? Thật sự là anh có nói thế .” Nghĩ câu đấy , trong lòng cô không thoải mái.
“ Anh…….” Hắn nhất thời yên lặng , nhưng lập tức nói :” Đó là lúc tức giận.”
Cô than nhẹ một tiếng :” Em không biết , không chừng đó là lời nói từ đáy lòng anh , đàn ông các anh đều như vậy.”
Hắn áp sát khuôn mặt vào cỏ dại :” Đừng làm ồn.”
Thấy trên mặt hắn dính cỏ dại , cô nhịn không được cười thành tiếng :” Em nghĩ nếu một ngày anh chán ghét em , em sẽ bỏ đi thật ra , không bao giờ gặp lại anh nữa …”
” Em nói bậy bạ gì đó?” Hắn mất hứng nói :” Nếu có lần sau nữa thì anh sẽ đánh em cho coi.”
” Anh muốn em biến thành người đàn bà nào thế …”
” Anh phải dạy dỗ em một chút.”. Hắn ngăn chặn miệng của cô , trải qua những chuyện vừa rồi . Hắn phát hiện hắn chỉ cần một mình cô mà thôi.
Cô hôn lại hắn , nói :” Em cũng phải dạy dỗ anh , về sau anh không được tức giận vô cớ với Tào Lệnh Văn nữa.” Cô vuốt ve mặt hắn.
” Em không thể lừa anh nói về sau sẽ không nghĩ đến anh ấy . Dù sao anh ấy cũng từng là người yêu cũ. Nhưng anh phải tin tưởng em . Em phân biệt rõ ràng, nhớ là nhớ , sự thật là sự thật. Em sẽ yêu anh cả đời , Tĩnh Viễn , em không muốn chúng ta cãi nhau vì lý do này . Cho nên , em đã đem quan hệ gì đó với Tào Lệnh Văn để ở trong góc tủ. Nếu như anh ấy chiếm một chút trong ngõ ngách lòng em thì em giao cả trái tim này cho anh , được không?”
Cô miên man hôn hắn , tâm tình hắn tràn đầy niềm vui sướng cùng cảm động :” Liên Ân …”
” Anh còn tức giận sao?”. Cô dịu dàng hỏi.
Hắn lắc đầu :” Anh không thích em lúc nào cũng nghĩ tới cậu ta . Những lúc em im lặng , anh cảm thấy mình bị gạt sang một bên. Lần sau em nói cho anh biết em tức giận cái gì nhé.”
Cô gật đầu :” Về sau anh không được bá đạo như vậy nữa , ai bảo anh không thèm nghe em nói chuyện.”
Hắn cười :” Anh sẽ sửa mà.”
“Đúng rồi , anh không được có thái độ với Lệnh Tề , Em đối với Tề như em trai thôi. Hiểu chưa?”
” Cậu ta thích em.” Nhắc tới Tào Lệnh Tề , Nhiếp Tĩnh Viễn không cao hứng
” Em sẽ nói rõ ràng với cậu ta.” Cô ngồi dậy bắt đầu sửa sang lại quần áo.
” Nếu cậu ta không an phận , anh sẽ xử đẹp.” Hắn kéo cô vào trong lòng ngực , bắt đầu hôn cô.
Trong lời nói của hắn không làm cho cô giận :” Anh mà làm như thế , em bóp chết anh.”
Lời cô nói khiến hắn cười ha hả . Lúc này , bỗng nhiên cô nghe thấy âm thanh xe máy , cô kinh hãi giục hắn :” Mau mặc quần áo , cha mẹ em đã về.”
Hắn hoảng sợ , mặc quần áo thật nhanh.
” Thôi xong , tất cả đều tại anh.” Giang Liên Ân kích động đấm hắn :” Em như thế này làm sao đối mặt với ca mẹ.”
” Bọn họ sẽ hiểu em thôi , bọn họ cũng không phải là chưa làm qua …”
” Anh không thể câm miệng được à?” Cô tức giận nhìn hắn.
Hắn cười ha ha , vui vẻ hôn cô.
” Anh đừng như vậy !”. Cô hôn hắn , ý bảo hắn dừng lại :” Có điều ba em rất nghiêm túc .”
“Ừ .” Thấy vẻ mặt cô khẩn trương , hắn cười càng to hơn.
Sau khi hai người mặc quần áo chỉnh tề , tiếng xe máy cũng càng gần , cô nắm tay hắn đi ra đường cái :” Nhìn em xem có chỗ nào bất ổn không?” Cô khẩn trương hỏi .
Hắn mỉm cười xoa đầu cô :” Em ổn.”
Môi của cô sưng đỏ , hai mắt vẫn còn chút thoả mãn của hoan ái . Tuy rằng tóc có lẫn chút cỏ dại nhưng càng làm hắn rung động.
Những câu nói vừa rồi làm hắn một phen cảm động . Nếu biết cô đưa hắn ở trong lòng . Hơn nữa coi trọng cảm nhận của hắn . Hắn mới giật mình nguyên nhân là do ——
Chỉ cần trong lòng cô có hắn , hắn cũng không ngại cô cất giấu một người mà hắn vĩnh viên không thể chạm đến trong góc khuất nhỏ .
Dù sao lời cha hắn nói , cô là người rất trọng tình cảm. Cho nên hắn cao hứng mà không phải tức giận. Bởi vì hắn biết cô thật tình thương hắn , người chết không thể đem lại hạnh phúc cho cô nhưng hắn có thể !
Hắn có thể ôm cô,cùng cô quan hệ , nghe cô nói chuyện , cô sẽ vì hắn mà sinh đứa trẻ ,vì hắn mà chờ cơm , vì hắn mà quan tâm và quan trọng nhất là cả đời thương hắn.
” Cha , hai người đã trở lại , con giới thiệu với mọi người …. Đây là Nhiếp Tĩnh Viễn , bạn trai con.”
Xem Giang Liên Ân vội vàng giới thiệu hắn với ba mẹ . Nhiếp Tĩnh Viễn nhịn không được trong lòng thầm cười trộm , nghe cô nói hắn là bạn trai của cô , trong lòng hắn rất vui.
Hắn hướng hai vị bậc trên lộ ra tươi cười , lễ phép tiếp đón , ba ngày qua làm cho tâm trạng hắn bất an . Hiện giờ cảm thấy hạnh phúc đã thay thế.
Ông bà Giang bảo Nhiếp Tĩnh Viễn đi vào trong phòng khách , hắn lôi kéo Giang Liên Ân đi theo sau , cúi đầu nhẹ giọng bên tai cô nói một câu :” Lần sau đổi lại , em đi gặp ba anh. Nhưng mà là đi gặp ba chồng tương lai đấy.”
Mặt của cô đỏ bừng :” Chủ tịch … ông ấy …. thật sự muốn em thành vợ anh sao?”
“Đương nhiên , bằng không ông ấy lo lắng cho em làm gì , nhất định bắt em làm thư kí cho anh? Ông ấy muốn chúng ta lâu ngày sinh tình.”
Sau khi nghe ông Nhiếp nói qua , Nhiếp Tĩnh Viễn mới biết mấy năm nay cha mình một mực quan tâm Giang Liên Ân , phát hiện cô là người có phẩm chất đẹp , nặng tình, Cho nên muốn hợp tác cho bọn họ.
Nhưng ông ấy biết cá tính của hắn không muốn nghe theo sự an bài . Cho nên không đề cập tới chuyện đó , chỉ kiên trì sắp xếp Giang Liên Ân ở bên cạnh hắn.
Tuy rằng hắn rất thích ở cùng một chỗ với cô . Nhưng vẫn có chút mất hứng khi bị cha hắn ở đằng sau giựt dây. Thôi , quên đi , hiện tại cô là trên hết , hắn không muốn so đo với lão.!
Hắn cúi đầu hôn cô một cái , cô tức giận nhìn hắn vì cha mẹ cô đang đi phía trước nên đành im lặng.
Hắn cười khẽ , nói bên tai nàng một câu :” Anh yêu em!”
Cô sửng sốt , lập tức cảm động ôm lấy hắn , hắn gắt gao ôm cô .
Hạnh phúc này , cả đời hắn sẽ trân trọng, cầm chắc trong tay
Phù phù , thế là chúng ta đã đi hết chặng đường của bộ tác phẩ này. Nói thật ngay từ lúc đầu , ta đã rất ấn tượng với cái tên Ác Nam Hấp Dẫn. Nó như đã thu hút ta từ cái nhìn đầu tiên rồi. . Cho nên dù chưa đọc tác phẩm ta vẫn không ngần ngại edit bộ này. Cách đó hơi liều , lỡ may truyện không hay thì sẽ khiến mọi người thất vọng .+_+
Quả thật ta xin lỗi mọi người nhiều lắm
Tác phẩm chỉ có 10 chương nhưng ta lại để tiến hành nó trong time khá dài , edit rất chậm . Thậm chí có nhiều người còn quên cả nội dung rồi nhỉ.
Việc này ta cũng rất xin lỗi.
Lúc đầu ta cứ nghĩ truyện này là 18 + cơ. Nhưng xuyên suốt toàn bộ tác phầm , ta không thấy cảnh hót nào hết, khiến mọi người thất vọng.
Ta lại xin lỗi lần nữa.
Thời gian ta bắt tay vào việc edit cũng khá lâu rồi , nhưng ta cảm thấy tay nghề của ta vẫn non , có nhiều chỗ khiến mọi người đọc cảm thấy khó hiểu , rồi mất thời gian nghĩ ngợi. Bản thân làm mẹ của tác phẩm này , thấy người khác vì con mình mà vò đầu bứt tóc , ta cảm thấy có lỗi lắm. ta thật lòng xin lỗi mọi người.
Thật ra , tên nam nhận vật chính là họ Niếp nhưng ta đã đổi thành Nhiếp ( chắc cùng họ với NHiếp Phong trong phim Phong Vân =))
Trong suốt tác phầm , nói về tình cảm của Tĩnh Viễn với Giang Liên Ân và bắt đầu dùng tấm lòng của mình thay đổi Giang Liên Ân.
)
Mặc dù tính của anh tuy có chút bá đạo , rất trẻ con nhưng ta thấy rất thích tính đó. Nhiều lúc ta ước mình là Giang Liên Ân để được hưởng sự chiều chuộng của anh . Thế mới buồn cười
|
--------------------------HOÀN---------------------------------------
|
|