Âm Thanh Của Mưa
|
|
CHAP 17: CHUẨN BỊ CHO CUỘC CHIẾN
*8h giờ tối*
_Ưm..ưm - Tôi mở mắt sau một giấc ngủ dài, người tôi đau ê ẩm. Nhìn lên trần, ủa sao lại là màu trắng, tôi nhớ là trần nhà tôi màu nâu mà nhỉ, cả ga giường sao lại đen thui một màu thế này. Rồi thì hàng loạt những hình ảnh chạy trong đầu tôi. Đúng rồi, vì quá đau khổ tôi đã bay đến vương quốc của Nanina.
Nhớ đến chuyện đó, tôi không thể kiềm được nỗi buồn đang xâm lấn trái tim tôi, len lỏi trong từng tế bào. Chuẩn bị rơi nước mắt đến nơi thì
_Dậy rồi à? - Giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên. Tôi ngước mặt nhìn anh, thấy anh đang cầm trên tay một ly màu đỏ đỏ.
Tôi gật đầu thay câu trả lời rồi đón cốc màu đỏ đó đưa lên miệng rồi tu một hơi, đạt cái cốc sang mặt tủ bên cạnh. Cái vị ngòn ngọt, nồng nồng của nó làm tôi không thích cho lắm. Và như sực nhớ ra điều gì đó, tôi giật mình
_Bây giờ là mấy giờ hả anh?
_8 giờ
_Chết, 8 giờ rồi. em phải đi đây - Tôi cuống cuồng ngồi hẳn dậy, định lật chăn ra thì anh ngăn lại.
_Nằm yên đó, mọi người đang được huấn luyện rất tốt - Anh điềm tĩnh đắp chăn lại cho tôi, dí tôi nằm xuống. Bàn tay anh lạnh như băng ngàn năm, quả thật, đối với một Flynner luôn sống trong không khí ấm áp chuyển sang một xứ lạnh thế này, ít nhiều bị ảnh hưởng.
_Ai là người huấn luyện?
_Trưởng tộc rồng. Ông ta đang vật lộn ngoài kia. Nhưng, dù thế anh cũng không để em ra. Em làm gì mà bị nội thương vậy? Có đói không? Muốn ăn gì anh nấu - Anh hỏi một tràng làm tôi hoa mắt chóng mặt cả lên.
Tôi cố gắng nhớ lại tất cả câu hỏi để trả lời đầy đủ
_Em gặp...bố mẹ - Câu nói của tôi rất có sức mạnh, bằng chứng là anh nhìn tôi bằng con mắt ngạc nhiên, sắc mặt anh đang chuyển thành xanh
_Em đã cứu họ...nhưng họ bảo em là nguyên nhân làm họ bị như vậy. Phải chi em ở nhà ngày hôm ấy, thì họ đã không bị như vậy... - Nước mắt tôi bắt đầu chảy, những giọt nước mắt long lanh rơi xuống thấm vào màu đen của ga giường. - Họ đã bị thoái hóa. Rin à, em đuối lắm rồi. Có phải là tại em, có phải là tại em không? Tại em mà anh cũng suýt bị chết, tại em mà bố mẹ anh bị chúng giết, tại em mà những người của tộc Flynn bị thoái hóa, sống một cuộc sống đau khổ? Đáng lẽ, em không nên được sinh ra trên đời này...
BỐP - Anh đã giáng thẳng một bạt tai vào má tôi. Tôi ngỡ ngàng, ngưng khóc. Tôi ôm má, nhìn anh, đôi mắt anh ánh lên những tia tức giận. Nhưng rồi anh quàng tay đẩy đầu tôi vào khuôn ngực anh.
Ấm, một phần từ người anh tỏa ra nhưng cái ấm ở đây là những giọt nước mắt của anh. Từng giọt đang rơi xuống lưng áo tôi. Anh đang khóc, bờ vai anh run run, anh càng siết chặt tôi hơn.
_Em ngốc quá...bố mẹ đối với anh rất quan trọng...nhưng 2 người đó chẳng bao giờ có thể sưởi ấm trái tim anh. Họ đã chẳng tiếp xúc với anh nhiều. Chỉ có em...em là ngọn lửa sưởi ấm cho trái tim lạnh lẽo của anh. Nếu không có em, anh đã chết trong sự cô đơn. Nên em nên rút lại lời nói của mình...anh có thể vì em làm tất cả - Giọng anh nghẹn lại, có thể câu nói lúc nãy của tôi đã chạm vào nỗi đau của anh...
Nỗi cô đơn của anh ai mà không biết chứ? Nhưng họ không thể nào chạm vào anh vì anh quá băng lãnh, lạnh lùng. Bố mẹ anh đi suốt, không ai ở nhà với anh. Anh ốm cũng một tay tôi chăm, anh đau cũng tay tôi băng lại vết thương đó. Anh buồn tôi cũng ở bên để chia sẻ. Sao tôi không nghĩ đến rằng vẫn còn có người cần tôi.
|
*sáng hôm sau*
Tôi tỉnh dậy, trời vẫn chưa sáng hẳn. RỜi giường, tôi hạ chân xuống nền. Lạnh, đó chính là cảm nhận đầu tiên của tôi. Tôi để luôn cái chân vừa hạ xuống lên chăn. Quay sang, anh vẫn đang ngủ ngon lành, giấc ngủ khá yên bình bằng chứng là mặt anh trông như con nít. Chẳng lo âu, chẳng suy nghĩ như lúc tỉnh.
Tôi lơ mơ chẳng biết nên xuống giường thế nào thì trong tầm mắt tôi nhìn thấy một vật ở giữa phòng. Đó là đôi dép bông màu đen, chắc là của anh, nhưng nó để quá xa, chẳng lẽ phải nhón từ đó đến đây. Đang vặn óc suy nghĩ cách thì một cách tay kéo tôi nằm xuống
_Oái - Tôi nằm lọt thỏm trong lòng anh, hơi ấm lan tỏa. Cánh tay anh đặt lên eo ôi, đầu anh dựa vào vai tôi.
_Nằm im coi nào. Còn sớm - Anh thì thầm vào tai tôi rồi chẹp chẹp miệng, nhắm mắt ngủ tiếp.
Ẹc, thế này là thế nào? Tôi phải về nhà, không thì Ahenia sẽ lo mất. Nhưng rồi, tôi lại nhớ đến những lời nói của Ahenia vào ngày hôm qua. Phải rồi, đối với Ahenia, tôi chẳng là gì. Nhưng tôi cần biết rằng mục đích của Ahenia, tôi không thù, không oán với nó cơ mà. Có lẽ tôi nên tiếp tục giúp Ahenia hoàn thành tốt vai diễn này. Tôi nhẹ gỡ tay anh ra nhưng hình như càng gỡ anh càng siết chặt hơn
_Rin, bỏ em ra đi. Em còn phải về nhà nữa - Tôi giở giọng năn nỉ nhưng hình như chẳng ích lợi gì.
Và đột nhiên, nước mắt tôi chảy ra, chảy xuống tay anh. Anh giật mình, mở mắt, thả tôi ra. Tôi ôm mặt khóc như đúng rồi
Anh hốt hoảng kéo tay tôi ra
|
Anh hốt hoảng kéo tay tôi ra, những giọt nước mắt man mát lăn dài trên má tôi. Anh lúng túng lau những giọt nước mắt ấy
_Thôi, anh xin lỗi. Đừng khóc, đừng khóc. Khóc xấu lắm, ngoan nào. Anh xin lỗi - Anh lau nước mắt rồi ôm luôn tôi vào lòng.
Thế này là thế nào đây? Tôi lúc đầu định khóc để trêu anh thôi, nhưng tại sao, càng muốn ngừng thì nước mắt lại tuôn ra nhiều hơn. Có khi nào tôi bị bệnh "Khóc không tự chủ" rồi khong nhỉ? Nước mắt ra nhiều lắm, thẫm đẫm cả vai áo anh. Trái tim tôi lại được dịp cào xé, có lẽ nó đã không còn chỗ cho một vết thương nào hiện diện nữa.
_Nín nào, đừng khóc nữa. Không biết là nước mắt ở đâu mà lắm thế không biết? - Anh nhăn nhó
Hức, hức - Tôi bắt đầu nín, đẩy anh ra. Lấy tay quệt quệt mặt như môt con mèo nhỏ
#139 | Tác giả : diemvuong9x_lanhlung1312 - kenhtruyen.com
Anh gỡ tay tôi ra ngăn không cho tôi làm cái hành động quệt quệt ấy rồi cười
_Gớm đời, mới đùa tí là khóc như con nít thế hả? Nữ thần gì mà kì cục vậy? - Anh vừa nói vào béo má tôi.
_É Au au ả em a (É, đau đau thả em ra) - Tôi la oai oái. Anh tiếp tục bấu và cười tươi. Nụ cười của anh như ánh ban mai vậy, nó làm tim tôi đập mạnh.
Mãi sau anh thả ra thì 2 má tôi nóng ran, tôi phải lấy 2 tay xoa xoa má và lườm anh. Nhưng như thế chả có ích lợi gì chỉ làm anh cười thêm.
Tôi bực mình, bật chật ra và hạ chân xuống. Cái lạnh lan tỏa bàn chân tôi, rồi lên đến đỉnh đầu là lúc tôi vừa đặt chân vào được đôi dép bông màu đen. Quái thật cái xứ, làm gì mà lạnh buốt thế không biết. Nhìn lại bộ dạng của mình thì thảm thương hết sức, đầu óc rối bù xù, quần áo nhàu, loang lỗ cả máu của Madesa và mùi máu của chúng thì hết sức kinh khủng. Cả cái xứ rộng thế này mà không kiếm lấy một người để thay đồ cho tôi sao? \
Tôi đọc câu thần chú, lập tức bộ quần áo ấy được thay đổi nhưng mùi máu thì vẫn còn. NHưng tôi chỉ biết thuật thay đổi quần áo còn muốn biến thành thứ gì đó thì biến làm sao? Cái áo lông của tôi đã đi đời ở trong rừng rồi còn đâu
Lắc đầu ngán ngẩm thì từ đâu một chiếc áo choàng từ sau. Mùi bạc hà xộc vào mũi. Quay lại thì thấy cái mặt anh đang chình ình ở đấy. Cái áo lông màu đen rộng, dài thùng thình của anh đang yên vị đằng sau và anh thì đang đứng trước tôi để thắt dây. Tôi mặt ngơ ngơ, anh hoàn thành xong nút cuối cùng. Rồi đi thẳng...tôi nhìn theo mà...đơ luôn..
_Anh ơi, chờ em với...chờ em với nào - Tôi hét theo. Còn con người đằng trước thì đi càng nhanh hơn.
Tôi cứ đuổi theo còn anh cứ đi, làm cho tòa lâu đài lâu nay buồn thảm trong băng tuyết thì bị tôi gọi dậy hết bằng tiếng hét có sức công phá của tôi
***************
Tôi bay về nhà trong cái áo choàng dài lụng thụng của anh. Đôi cánh của tôi đã được thuốc của nữ hoàng chữa trị. Đúng thật, thoát khỏi cái xứ lạnh Nanina đó, là khác hẳn. Dưới cái nắng của buổi sáng sớm và sương còn chưa tan hết thì cái áo choàng này là quá.
Tôi bay thật nhanh và khi thấp thoáng trong tầm mắt tôi là ngôi nhà nhỏ nhắn thì điều chỉnh lại tốc độ và đáp xuống đất. Mở cánh cửa ra, nhìn căn nhà vắng lặng như nhà bỏ hoang.
Bước vào phòng khách, không có một ai. Điều đó làm tôi lo lắng hơn bao giờ hết, rút một cây kiếm ra để phòng thủ. Cửa thì mở toang thế nhưng lại không có ai. Ahenia đi đâu rồi? Cái rèm cửa màu trắng hôm nay như làm tăng thêm cái đáng sợ cho ngôi nhà. Đồ vật thì tung tóe, mỗi chỗ một thứ. Tôi bước tiếp vừa đặt chân đến phòng bếp thì
_Chị đã đi đâu vào đêm hôm qua - Tiếng nói nhẹ nhưng đủ làm tôi giật mình. Tôi lia mũi kiếm về phía giọng nói. Gương mặt Ahenia đối diện với đầu mũi kiếm. Con bé đứa dựa vào tường một chân dưới đất một chân co ở trên tường. Mái tóc nâu lơ thơ vài sợ màu tím. Tôi hạ kiếm xuống
_Em không sao thì tốt rồi. Từ nay chị còn phải đi nhiều - Tôi cất kiếm vào bao và tính đi lên lầu
_Em hỏi là chị đã đi đâu - Con bé nói giọng bực mình
_Chị đi cứu tộc Flynn. Vì vậy, em muốn sống thì đừng nói nữa - Tôi gắt lên vì nghe giọng nói con bé như thế thì không khỏi chạm vào nỗi đau.
_Ngày hôm qua chị gặp một số người Flynn, có thể trong đó có bố mẹ em. Họ vẫn khỏe, họ rất khỏe. - Tôi nói không quay lưng lại nhìn Ahenia, đi thẳng
*********************
-1 tháng sau-
1 tháng qua tôi ngày nào cũng đi sớm về trễ. Mối quan hệ giữa tôi và Ahenia càng ngày càng xấu đi. Tôi rất ít nói chuyện với Ahenia và tôi tin rằng con bé đang tức lắm vì rất khó để moi thông tin từ tôi. Và việc huấn luyện cho đội quân Nanina đang sắp hoàn thành. Nhìn đội quân mình huấn luyện ra thì không khỏi vui mừng. Họ biết né tránh những phép thuật cơ bản của Flynn và Madesa. Họ có thể đánh một cách thuần thục nhất
_Hôm nay, tôi tuyên bố đợt huấn luyện kết thúc - Tôi nói dõng dạc. Mái tóc trắng tung bay trong gió vương vài bông tuyết
Mọi người mặt ai cũng hào hứng, đầy khí thế
_1 tháng qua được huấn luyện mọi người tôi rất vui. Tối nào cũng bên mọi người, tôi cảm thấy cuộc đời này có ý nghĩa hơn, dù tôi hay nghiêm khắc. Bực bội và đánh mọi người nhưng mọi người nên thông cảm cho tôi vì tôi phải làm thế thì khí thế huấn luyện mới cao được. Mọi người đã thành công trong khóa huấn luyện này. Tối nay mọi người có thể nghỉ. Và vào đúng 5h chiều ngày mai, chúng ta lên đường lấy lại mảnh đất vốn thuộc về chúng ta. NÀO MỌI NGƯỜI, CÙNG CHIẾN THẮNG
Tôi nói to, trong người tôi đang hừng hực khí thế. Máu đang sôi sục trong người tôi. Đúng rồi, chỉ ngày mai thôi, tôi đã nhìn thấy cái đích rồi, thành công đang ở trước mắt, tôi chỉ cần nắm lấy mà thôi.
|
CHAP 18: TRẬN CHIẾN CUỐI CÙNG
18.1 CẢM XÚC HỖN LOẠN
*Ở nhà*
Bây giờ đã là 10h đêm, bầu trời hôm nay đầy sao. Những ngôi sao sáng rực trên bầu trời, thời tiết về đêm hơi lành lạnh, những cơn gió man mát thổi làm mái tóc màu trắng của tôi bay bay. Tôi ngước mặt lên bầu trời. Ngày mai là ngày tôi dành lại tất cả và ngày mai cũng là ngày tròn 1 năm kể từ khi tôi trưởng thành, đồng nghĩa với việc mai chính là sinh nhật của tôi. Nước mắt tôi rơi khỏi khóe mi, vì không hẳn ngày này năm ngoái là ngày khởi nguồn của nhiều thứ mới, mà là tròn đúng 1 năm khi Hinny ra đi.
Một năm trôi qua, tôi đã trải qua rất nhiều điều. Vui có, buồn có, mất mát có, đau thương có, hạnh phúc có, phản bội có, tất cả mọi cảm xúc tôi hầu như trải qua. Và tôi dần nhận ra rằng, cuộc sống này không hoàn toàn là màu hồng như trước kia tôi đã từng nhận xét. Trong 1 năm mà tôi biết rất nhiều thứ, biết thế nào là cảm giác như trái tim nổ tung, biết thế nào là sống ẩn dật, biết thế nào là sự phản bội và biết thế nào là hạnh phúc thật sự. Quả là một quãng thời gian dài cho những sự việc ấy.
_Hinny ơi, bà sẽ phù hộ cho tôi chứ? Tôi sẽ thành công phải không? - Tôi nói trong vô thức, mắt vẫn dán trên một ngôi sao. Và như có phép màu, một ngôi sao trong hàng vạn ngôi sao trên bầu trời đột nhiên sáng rõ.
Tôi mỉm cười, có lẽ Hinny đã nghe được lời tôi nói.
Tôi bước vào phòng...
Bóng tối bao trùm lên tôi, nhưng có một điều là nó không thể nuốt chửng tôi trong đó. Bởi vì trái tim tôi đang xuất hiện một tia sáng.
Tôi mở cửa phòng mình, bước sang phòng Ahenia. Đáng lí ra tối nay tôi phải ngủ đủ sức để cho trận chiến chiều mai, thế nhưng cảm giác bồn chồn lo lắng khiến tôi không thể ngủ. Vả lại tôi muốn ở cạnh con bé Ahenia
Cạch - Tiếng cửa phòng bật mở. Màu của bóng đêm tràn ngập phòng. Ahenia đang ngủ.
Tôi tiến lại phía giường và ngồi xuống. Mặt con bé ngủ trông thật hiền. Tôi mới nhận ra rằng, ai ngủ trông cũng hiền và dễ thương hết. Phải chăng là lúc họ tỉnh dậy, họ phải gồng mình để đối chọi với những khó thăn thử thách nên không còn cái vẻ của chính họ nữa. Tôi chỉnh lại chăn cho Ahenia. Và như cảm nhận được điều ấy, Ahenia mở mắt và nhìn tôi chằm chằm
_Chị...
_Suỵt, ngủ đi đừng để ý tới chị - Tôi ra dấu im lặng. Tôi không muốn con bé nói gì vào lúc này. Vì tôi thấy lúc này trái tim tôi được bình yên. Và lời nói của tôi như mệnh lệnh khiến con bé vội nhắm mắt vào.
Tôi bỗng không ngăn được tiếng thở dài.
Quay sang nhìn Ahenia có vẻ đang ngủ rồi. Tôi lại nhìn lên trần nhà.
_Huyền Trân à, em gái yêu quí của chị. Chị đã tìm em rất lâu, rất lâu rồi. Rồi như có một phép màu, thượng đế lại để chị được gặp lại em. Chị đã nhận ra em từ lúc em bị bọn thoái hóa bắt. Chị đã cứu em. Lúc ấy chị vui lắm vì được gặp lại em. Nhưng...hình như chị chưa làm tròn bổn phận một người chị, chị không làm em hạnh phúc, chị khiến em dấn thân vào con đường đó. Chị hối hận lắm. Chị muốn bù đắp tất cả nhưng...chị có lẽ sẽ chẳng sống được trong ngày mai. Vì thế, hãy chăm sóc người em yêu thương hộ chị. Lần trước chị gặp ba mẹ, họ...đã bị thoái hóa rồi...Chị...sợ lắm, chị sợ sẽ phải giết họ...nhưng hình như chính họ đã khiến chị phải làm như vậy...
Tôi nói...nước mắt lăn dài trên gò má. Nó trong veo, tinh khiết. Từng hình ảnh của ngày hôm ấy chạy trong miền kí ức của tôi, từng lời nói tàn nhẫn vang vọng trong đầu tôi. Nó khiến trái tim tôi đau thắt lại
_Ngủ ngon nhé, Huyền Trân - Tôi hôn vào trán con bé như một người thân thiết.
Tôi rời khỏi phòng. Đóng cửa phòng cũng là lúc tôi sụp xuống, không kìm được nước mắt, tôi khóc, khóc cho vơi bớt nỗi buồn, khóc cho vơi bớt nỗi lo sợ, khóc để trái tim đỡ đau hơn.
Và...
Đâu ai biết rằng...
Trong phòng, cũng có một người rơi nước mắt. Frenka tưởng Ahenia đã ngủ, nhưng không, con bé chỉ nhắm mắt, nó nghe hết mọi chuyện và nước mắt nó cũng đang chảy...
Nó cắn môi muốn bật máu, cảm xúc bất lực xâm chiếm lấy nó. Từng giọt, từng giọt nước mắt trào ra khỏi khóe mi. Nhìn về phía cửa đã đóng im ỉm, trong phòng nó có thể nghe thấy tiếng khóc của Frenka. 2 người chỉ cách nhau một cánh cửa nhưng nó xa như hàng trăm dặm....
Cả đêm hôm đó, 2 người khóc, 2 người đau nhưng không thể xoa dịu nỗi đau ấy. 2 người cùng chung một nỗi lo sợ...
Đêm hôm đó trôi qua thật lâu...
Căn nhà đó nhuốm màu của bi thương...
Của đau đớn...
|
18.2: LIỆU TRÁI TIM CÓ ĐƯỢC BÌNH YÊN?
Những tia nắng chào ngày mới chiếu rọi, nó len lỏi chiếu vào ngôi nhà, làm cho căn nhà sáng lên. Cảm thấy chói mắt, tôi mớ mắt và nheo nheo lại. Cảm giác nhức mỏi ở phần cổ lan tỏa do đêm qua tôi ngủ luôn ở trước cửa phòng Ahenia và đầu thì quẹo sang một bên. Đứng dậy, vươn vai, loẹt xoẹt đôi dép vào phòng, cám giác mỏi cổ vẫn chưa hết. Tôi nhăn mặt, thật khó chịu, lê thân vào nhà tắm và làm đủ thứ chuyên trong đấy
Và...lúc tôi bước ra thì tinh thần thật sự thoải mái. Và trái tim tôi cũng được bình yên phần nào.
Đi xuống dưới nhà, căn nhà trống không. Chắc Ahenia chưa dậy và có một thứ gây sự chú ý của tôi. Một phong bì thư màu đỏ nằm ngay ngắn ở trên bàn. Tôi cầm nó lên, một dự cảm không tốt. Nó có màu giống như cuốn sách "WAR" mà tôi đọc hôm trước. Bức thư có mùi thơm thoang thoảng, không kìm được tò mò, tôi mở ra...
Mùi giấy, mùi mực hòa quyện vào với nhau tạo nên mùi thơm đặc trưng
Nét chữ thanh mảnh...
"Huyền Anh và Huyền Trân thân yêu của mẹ và của bố
Lúc các con đọc bức thư này thì ba mẹ đã không còn trên thế giới này nữa. Nhưng đừng lo vì dù thân xác bố mẹ không còn trên đời nhưng trái tim bố mẹ sẽ luôn dõi theo các con. Huyền Trân à, chúng ta có lỗi với con vì đã để lạc mất con. Vì thế, khi Huyền Anh tìm được em thì con nhớ chăm sóc em nhé. Bọn ta nhớ các con rất nhiều.
Huyền Anh ơi, ta có lỗi với con nhiều lắm. Ta luôn bắt con làm thứ này, thứ kia, ta đổ hết trách nhiệm lên con, ta làm cho con đau khổ và đến phút chót ta cũng chỉ có mong muốn con chăm sóc cho em. Hãy hận ta đi, đừng hận em con, nó không có tội tình gì cả. Chỉ là tại ta không tốt...
Ta yêu các con lắm! Yêu con: Shita"
Tôi đọc bức thư mà nước mắt lăn dài thấm vào cả tờ thư. Một sự thật đau đớn, một mất mát to lớn, trái tim tôi lại được dịp cào xé. Tôi khuỵu xuống, thân người như chẳng thế giữ được thăng bằng, đầu óc tôi đang suy nghĩ về ngày hôm đó. Phải chăng, họ đã cảm nhận được thứ gì đó. Phải chăng ngay lúc đó là Madesa đang ập tới...Có phải tôi đã trách nhầm họ không?
_Chị có chuyện gì đó?
Đang ngồi ôm gối thì tôi nghe thấy tiếng của Ahenia, tôi vội vàng dấu đi bức thư ấy. Lau vội nước mắt và tươi cười nhìn nó.
_Chị dấu cái gì đằng sau lưng đó? - Con bé ấy nhìn tôi và hỏi
_À...à..không có gì đâu. - Tôi lắc đầu ra vẻ không có chuyện gì rồi cầm cái ấy chạy lên lầu.
Ahenia nhìn theo Frenka
_Chị thật khó hiểu
|