Không biết qua bao lâu, Hạ Anh Đông sâu kín mở miệng: “ Lúc ta còn chưa hiểu rõ xã hội đen là như thế nào, mẹ của ta đã rời ta đi, thân thể của người liên tục không tốt, thường xuyên ra vào bệnh viện, thời gian người ở cùng ta rất ít, đúng là ta thủy chung nhớ rõ khuôn mặt tươi cười ôn nhu cùng hai bàn tay ấm áp của người, vô luận ta đã làm sai chuyện gì, người luôn ôm ta, dùng khích lệ thay thế trách mắng. “Khi ta biết xã hội đen là như thế nào, đến lượt cha ta rời ta đi, nguyên nhân cái chết là bệnh tim, người luôn nói nếu như có thể ngủ chết đi là người hạnh phúc nhất, trời cao đối với người rất tốt, thật sự làm cho người qua đời trong giấc mộng, không khiến người có bất kỳ hành hạ nào, nhưng người để lại cho ta một gánh nặng không cách nào bỏ xuống. “Ta nhớ được ngươi từng nói với ta dùng lựa chọn, nếu như ta thật có thể lựa chọn, ta thật là hy vọng có một gia đình bình thường giống như các ngươi, như vậy ta cũng sẽ có người yêu thương, bất đắc dĩ vận mệnh không phải là ta có thể lựa chọn, ta chỉ có thể hết sức đi theo con đường của mình…… Gặp ngươi ngoài ba mẹ ta ra là chuyện tốt đẹp nhất trong cuộc đời của ta. “Mẹ của ta là người phụ nữ trong sạch, lại bởi vì đối với cha ta nhất kiến chung tình mà bỏ qua hết thảy, ta đã từng cười qua người ngốc, nhưng hoá ra hôm nay chính mình gặp gỡ mới có thể hiểu được là thật sự tồn tại tâm tình ‘Trong nháy mắt chính là vĩnh hằng’, có vài người không cần phải nói quá nhiều cũng đã hiểu nhau. “Ngươi bây giờ là người quan trọng nhất với ta, vì ngươi, ta sẽ liều lĩnh, ngay cả tính mạng cũng có thể không cần …… Có thể coi là ta có nói nhiều hơn đi chăng nữa cũng không thể xoá bỏ sai lầm của ta, nhưng ta là thật lòng muốn đền bù — Tiểu Nhân, ta yêu ngươi, đời này ta chỉ muốn cùng ngươi sống cùng nhau.” Người hắn yêu nhất đang ở đầu dây điện thoại bên kia, hắn thật muốn ôm nàng để cảm thụ ấm áp, đáng tiếc…… Tất cả tình cảm chỉ có thể hóa thành ba chữ. Mong đợi nàng có thể hiểu, có thể tha thứ. Hạ Anh Đông sau khi nói ngủ ngon, Mạc Tử Nhân cúp máy, từ khóe mắt nước mắt đã chậm rãi chảy xuống, nàng hiểu, chỉ là vẫn cần một chút thời gian để thích ứng. Nàng còn cần một chút thời gian……
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Bất đắc dĩ nhưng không có thời gian suy tư, bởi vì hôm sau nàng liền nhận được điện thoại của Trình Diệu Ngang gọi tới, nói Hạ Anh Đông trúng đạn nằm ở bệnh viện, nàng không nói nhiều muốn lập tức chạy về Đài Bắc đi thẳng đến bệnh viện. Mạc Tử Nhân đẩy cửa gian phòng chăm sóc đặc biệt ra, nhìn thấy Hạ Anh Đông, sắc mặt của hắn tái nhợt, nhưng hoàn hảo chính là người đã bình an, làm cho nàng sự bất an lớn nhất ở trong lòng của nàng rốt cục có thể tạm thời để xuống. “Ta vốn là không muốn thông báo cho Mạc tiểu thư biết, sợ ngươi sẽ lo lắng, nhưng ông chủ giao cho ta nhất định phải thông báo cho ngươi.” Vì vậy hắn không còn cách nào khác là phải thông báo cho nàng, chỉ là thời gian có chậm hơn một chút. “Chuyện gì xảy ra?” Nàng nên biết chân tướng sự việc. Trình Diệu Ngang đơn giản nhẹ nhàng giải thích rõ:“Đối phương ngộ nhận Tô tiểu thư là bạn gái của ông chủ, cho nên bắt cóc nàng, ông chủ là vì cứu Tô tiểu thư mà đã bị thương, may mà hai người đều bình an trở về, ông chủ chỗ bị thương không có ảnh hưởng tới nội tạng, trong cái rủi có cái may.” “Mạc tiểu thư ngươi tức giận ông chủ chuyện gì, nhưng ta dám lấy đầu của ta bảo đảm, ông chủ đối với ngươi là thật tâm chân ý , ta tin tưởng Mạc tiểu thư chắc hẳn cũng có cảm nhận được, có lẽ ông chủ làm sai chuyện gì đó, nếu như tội trạng không lớn quá, ta hy vọng có thể thay ông chủ cầu xin cơ hội thứ hai, để cho hắn an tâm nghỉ ngơi!” “Ta còn không chết!” Hạ Anh Đông đột nhiên tức giận quát ra những lời này. “Ông chủ ý chí thực kinh người, thuốc tê nhanh như vậy liền đã hết công dụng, khó trách ngay cả thầy thuốc đều bội phục không thôi, bất quá ông chủ mỗi ngày suy nghĩ miên man, tin tưởng cách cái chết cũng không xa.” Trình Diệu Ngang đẩy đẩy gọng kính, nói xong câu đó liền tự động rời đi, miễn cho như thế này bị liên lụy — nên biết ông chủ chỉ có lúc nằm ở trên giường mới có thể khi dễ, lúc này không khi dễ còn đợi khi nào? (NN: cẩn thận bị trừ lương ":)" ) Trình Diệu Ngang vừa ly khai, phòng bệnh trong nháy mắt lặng im. Không phải là lúc này không có tiếng động vượt qua rào cản, mà là hai người cũng không biết làm như thế nào mở miệng, rất sợ vừa mở miệng sẽ nói sai lời. Cuối cùng Hạ Anh Đông rốt cục trước tiên vẫn lên tiếng trước: “Xin lỗi, khiến ngươi lo lắng.” “Ta không có lo lắng…… Lúc Trình tiên sinh nói cho ta biết, ngươi đã chuyển tới phòng bệnh bình thường được nhiều giờ rồi.” Nàng nhàn nhạt nói, thanh âm không giấu được sự quan tâm,“Làm sao biến thành cái dạng này?” Hạ Anh Đông con mắt sao mà sắc bén, tự nhiên trông thấy đáy mắt Mạc Tử Nhân có chút không nỡ, lập tức từ con người rắn rỏi vô cảm biến thành anh hùng gặp rủi ro cần sự đồng tình.“Đối phương nghĩ đưa ta vào chỗ chết, đương nhiên ra tay sẽ nặng, cộng thêm ta lại vì bảo vệ bạn của ngươi, chính mình liền đành phải chấp nhận như vậy.” “Thật may là bạn của ngươi bình an vô sự, nếu không ta thật sự không biết làm thế nào để đền bù cho ngươi…..” Đề tài không cẩn thận lại quay trở về chỗ cũ, làm hai người đều lộ vẻ mặt khó khăn. Mạc Tử Nhân vốn là còn tồn tại cảm giác do dự cùng khó chịu trong ngực, sau khi nghe thấy tin hắn trúng đạn đã sớm hôi phi yên diệt ( tan thành tro bụi), có lẽ rất giả bộ, nhưng – Có lúc, cận kề thời khắc sinh tử, mới có thể thể hiện ra tình cảm chân thật nhất của con người. Trên đường nàng đi đến đây, trong đầu nghĩ đến tất cả đều là Hạ Anh Đông — nghĩ đến hắn đối với nàng rất tốt, nghĩ đến nàng là như vậy thương hắn, càng nghĩ cái chết của cha xác thực không thể toàn bộ trách hắn, cha nàng lúc ấy có thể không cần lo cho Hạ Anh Đông, nhưng vẫn là nhúng tay vào, vậy thì chứng tỏ cha nàng muốn giúp Hạ Anh Đông, chỉ là bất đắc dĩ vận mạng trêu cợt…… Nếu như nàng liên tục nhớ kỹ chuyện này, cũng lựa chọn giận chó đánh mèo, như vậy bọn họ cũng sẽ không có tương lai; Căm hận cần dũng khí, mà tha thứ càng cần phải có dũng khí thật lớn. Hạ Anh Đông cũng không sai, hắn không cần được tha thứ, nàng chỉ là nhất định phải tha thứ – Có đôi khi đối với người khác khoan dung, cũng là đối xử tử tế chính mình…… Nàng càng lúc càng cảm thấy suy nghĩ của mẹ nàng có rất nhiều điểm nàng cần học tập. Mạc Tử Nhân thở dài một hơi, hốc mắt lại đỏ lên,“Tiểu lộn xộn rất quan trọng…… Ngươi cũng vậy a…… Không phải nói sẽ không để cho ta lo lắng sao?” Nàng cũng không thể mất đi hắn. “Tiểu Nhân, đừng khóc, thực xin lỗi……” Hắn nghĩ đưa tay lau đi nước mắt của nàng lại bất lực — bởi vì vết thương đạn bắn trên vai phải làm cho hắn không nâng nổi tay lên.“Ta đã hết sức cẩn thận, thật sự, ta thề!” Mạc Tử Nhân trông thấy bộ dáng cuống cuồng thề của hắn, vẻ mặt thống khổ rốt cục hòa hoãn một chút.“Không cần phải có lần sau nữa, ta chỉ có một quả tim, không chịu nổi kích thích lần nữa.” “Tất cả đều đã kết thúc, ta bảo đảm sẽ không còn có lần sau .” “Thật sự?” “Đương nhiên là thật sự, nếu như ta lừa ngươi vậy thì……” Chậm chạp không có nói tiếp. Mạc Tử Nhân ở một bên chờ thật lâu, lẳng lặng nhìn hắn, không biết hắn vì sao lại không nói tiếp?“Tại sao không nói?” “Ngươi không phải là cần phải bịt miệng của ta lại, ngăn cản ta nói ra lời thề độc đối với chính mình đó chứ?” Trình Diệu Ngang rõ ràng nói Tiểu Nhân có thể sẽ ngăn cản hắn, vậy thì có lý do có thể đối với nàng được voi đòi tiên. Mạc Tử Nhân lắc đầu, nín khóc mỉm cười.“Ta kỳ thật rất mong đợi ngươi muốn như thế nào nguyền rủa chính mình a!” Bởi vì nàng thật sự, thật sự rất không thích bị lừa. Hạ Anh Đông sững sờ, không biết nên nói cái gì, bất đắc dĩ không mở miệng được nói lên lời được, chẳng lẽ còn có thể không nhận thức điều này? Được rồi — hắn cắn răng một cái, đang chuẩn bị muốn dùng lực nguyền rủa chính mình, Mạc Tử Nhân rốt cục nguyện ý làm nữ chính cao quý, thiện lương che miệng của hắn. “Vạn nhất ngươi lại xảy ra chuyện gì, thương tâm khổ sở sẽ là ta, cho nên ngươi không cần phải nói .” Nàng chỉ cảm thấy vừa tức giận, vừa buồn cười. “Ngươi tha thứ cho ta sao?” “Ta nghĩ nếu như năm đó chuyện này phát sinh ở trên người ta, ta cũng vậy sẽ không trách ngươi, bởi vì là ta lựa chọn, cho nên không có gì tha thứ hay không tha thứ, ngươi không sai, là chúng ta lựa chọn vận mệnh như vậy, mà lựa chọn nhất định phải tiếp nhận.” Mạc Tử Nhân lệ nóng quanh tròng hít một hơi nói:“Anh Đông, ta chỉ còn lại ngươi cùng mẹ, van ngươi…… Không cần lại phải để cho ta lo lắng.” “Ta đáp ứng ngươi…… Tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa.” “Ta tin tưởng ngươi.” Mạc Tử Nhân cúi người hôn lên môi của hắn, sau đó phảng phất như gió nhẹ thổi bên tai hắn nói nhỏ:“Ta yêu ngươi.” Đọc tiếp: Bí mật của bạn trai mẫu mực – Chương Kết thúc
|
Chương Kết thúc
Hạ Anh Đông nằm tại bệnh viện một tháng, Mạc Tử Nhân thì tạm thời làm việc ở phòng vẽ tranh, mỗi ngày tại bệnh viện cùng “Cái hẻm nhỏ” đi lại ba bốn lần
Chờ hắn xuất viện, bức bích hoạ lớn “Cái hẻm nhỏ” cũng được hoàn thành, đúng lúc coi như lễ vật xuất viện cho hắn.
Ngày này không quá náo nhiệt, bởi vì Hạ Anh Đông không thông báo cho nhiều người biết là ngày khai trương “Cái hẻm nhỏ”, cũng như hắn chưa bao giờ muốn quảng cáo –“Cái hẻm nhỏ”. Đúng như ước muốn ban đầu thành lập quán này, muốn quán có cảm giác ấm áp của một gia đình, khách nhân tới dự có chú của Hạ Anh Đông, thím, Hạ Lập Dương, Trình Diệu Ngang cùng Từng Lương Ngọc, và Tô Phân, chỉ có sáu người mà thôi, bất quá không khí rất tốt.
Hạ Anh Đông một mực ở phòng bếp đun nấu thức ăn, Mạc Tử Nhân cũng bận rộn đi ra lại đi vào; Bên ngoài khách nhân còn lại là tán gẫu phi thường cao hứng, hoàn toàn không quan tâm đến ông chủ có hay không có lộ diện. Sau khi giới thiệu xong, vốn là dùng giới tính phân chia, Hạ Đạt, Hạ Lập Dương cùng Trình Diệu Ngang đang nói chuyện, vợ của Hạ Đạt cùng Từng Lương Ngọc và Tô Phân tự thành một khu; Về sau biến thành dùng số tuổi phân chia, vợ chồng Hạ Đạt cùng Từng Lương Ngọc tán gẫu những chuyện cha mẹ trải qua, còn lại là Hạ Lập Dương cùng Tô Phân tâm đắc tán gẫu về du lịch. Trình Diệu Ngang vùi ở trong góc gấp rút làm việc– ông chủ nghỉ phép, một mình hắn làm việc bằng năm người, rất bận rộn; Hiện tại ông chủ lại bận về việc khai trương “Cái hẻm nhỏ”, đại khái lại sẽ một tháng không để ý tới hắn, hắn chỉ có thể tự sinh tự diệt. Một đám người vùi ở “Cái hẻm nhỏ” Trong vui chơi giải trí, nói thoải mái, không biết rằng có một vị khách không mời mà đến đây. Trong lúc này chỉ có Trình Diệu Ngang biết tên khách nhân này, lập tức đi mật báo.
Tô Phân đưa lưng về phía cửa, cùng Hạ Lập Dương tán gẫu đang hăng say, lười phải quay đầu nhìn lại là ai đến đây, mà việc xem ai tới cũng không phải việc của nàng, trong mắt của nàng chỉ còn lại mỹ thực cùng du lịch trước mắt. Khách nhân kia phi thường lớn lớn mật ôm lấy bả vai của Tô Phân, dùng sức đem người ôm vào trong ngực.“Đã lâu không gặp!” Tô Phân đột nhiên có cảm giác rợn cả tóc gáy, vừa quay đầu, mắt trông thấy Từ Lực, nhất thời sợ choáng váng. Nói lần đó nàng thoát chết, ngoại trừ Hạ Anh Đông vì nàng ngăn lại viên đạn, công thần lớn nhất chính là Từ Lực — nếu như không có hắn ở phía sau che chắn, chỉ sợ bọn họ hai người đều trốn không thoát , nhưng là không biết chuyện gì xảy ra, Từ Lực chính là cứ quấn quít lấy nàng, làm cho nàng rất tức giận (PP:ố, ta nghj hai ng này có gian tình quớ *cười ái mụi*) Có thể ngoại trừ rất nổi giận, nàng cũng không thể làm được gì khác– dầu gì đối phương cũng là lão đại một bang phái, lại là ân nhân cứu mạng của nàng, nàng chỉ có thể khúm núm làm một tiểu nô tỳ. “Trông thấy ân nhân cứu mạng là loại vẻ mặt này sao?” Từ Lực có cỗ khí thế hồn nhiên thiên thành ( *), làm cho người không cách nào không nhìn chăm chú. (*“浑然天成 hồn nhiên thiên thành” nghĩa là trời sinh hòan mỹ, khí chất tự nhiên như bầu trời.) “Cũng không phải ngươi thay ta đỡ đạn…..” Nàng nhỏ giọng oán hận, đánh chết cũng không muốn thừa nhận hắn là ân nhân cứu mạng, một thừa nhận liền chuẩn bị bị hắn vô tình làm nhục. “Nữ nhân ngốc, nếu như không phải là ta, ngươi còn có tính mạng đi ra không?” Từ Lực miễn cưỡng nói, thật là da mặt dày muốn nhận hết công lao về mình . “Từ đại ca!” Hạ Anh Đông từ phòng bếp đi ra, lần này mơ hồ được Từ Lực cứu giúp, một tiếng đại ca gọi là định rồi. “Tiểu lão đệ! Ngươi còn rất sinh long hoạt hổ (*) , xem ra một vết thương kia đánh chẳng có gì đặc sắc!” Từ Lực nhìn hắn một cái nói. (*sinh long hoạt hổ 生龙活虎:khoẻ như vâm; mạnh như rồng như hổ; sinh khí dồi dào ) Vậy là muốn đánh như thế nào a? mọi người ở tại hiện trường đều có nghi vấn như vậy. “May mắn có Từ đại ca, nếu không cái mạng này của ta thật đúng là không còn!” Kỳ thật hắn hoài nghi Từ Lực căn bản chính là hi vọng hắn lần này bị trúng một đạn mà đi đời nhà ma, bất quá không có chứng cứ, nên không thể nói, dù sao bất kể như thế nào, hắn hiện tại bình an là tốt rồi. “Khách khí cái gì! Ta là người từ trước đến nay dễ nói chuyện, ngươi hôm nay khai trương nhà hàng, ta ngoại trừ tới chúc mừng ngươi, cũng thuận đường muốn làm chút chuyện, nữ nhân, đi!” Một tay dùng sức, Tô Phân lập tức dựa ở trên người hắn. “Cái gì đi?! Ta còn chưa ăn no a!” Bất quá đây không phải là trọng điểm –“Ta vì sao phải đi theo ngươi?” Bọn họ căn bản không có quan hệ gì, cho dù có quan hệ, cũng không phải là quan hệ tốt đẹp gì. “Ta dẫn ngươi đi ăn ngon hơn!” Từ Lực một bộ dáng phảng phất giọng điệu dụ dỗ đứa trẻ. Ngon hơn? Muốn lừa nàng cũng không dễ dàng như vậy, nàng cũng không phải đứa trẻ ba tuổi.“Muốn ăn ngươi tự mình đi ăn, tay nghề chồng Tử Nhân tốt như vậy, ta cần gì bỏ gần cầu xa?” Hắc hắc, mang chồng bạn tốt ra nhất định có thể vượt qua kiểm tra, trên thực tế thưởng thức qua tay nghề của Hạ Anh Đông, nàng đã sớm đầu hàng. “Ngươi không đi sao?” Từ Lực giống như cười mà như không hỏi. Hắn cười làm cho Tô Phân thấy da đầu tê dại, đành phải tự mình bước xuống bậc cầu thang của cửa hàng.“Thật sự ăn ngon hơn sao?”Nam nhân này, nàng thật sự là không thể trêu vào, hết lần này tới lần khác không cẩn thận chọc phải. “Ta đã bao giờ lừa gạt ngươi, đi; Tiểu lão đệ, chúc mừng a!” Từ Lực lôi kéo Tô Phân, ngay cả tạm biệt cũng không nói liền rời đi “Cái hẻm nhỏ”. Mạc Tử Nhân luống cuống, muốn đem người kéo lại, Hạ Anh Đông lại ngăn cản nàng. “Người kia hẳn là phần tử xã hội đen đi?” Nàng cũng không hy vọng hại bạn tốt. “Yên tâm, Từ Lực không bao giờ đánh nữ nhân, mà Tô Phân cũng không phải là người ôn nhu dễ bị khi dễ, nàng nguyện ý cùng hắn đi nhất định là có lý do , ngươi đừng lo lắng!” Quả nhiên, di động Mạc Tử Nhân lập tức nhận được một tin nhắn, là tin tức Tô Phân muốn nàng yên tâm, nàng lúc này mới yên lòng lại. “Có mệt mỏi hay không?” Nàng lo lắng hắn mới ra viện quá mệt nhọc, sẽ không thoải mái. “Sẽ không, lâu không hoạt động gân cốt mới không thoải mái.” “Có thích bức tranh bích họa của ta không?” Mạc Tử Nhân ngoại trừ vẽ vách tường, cũng đem quá khứ bức tranh “Cái hẻm nhỏ”, cùng bức tranh trên vách tường làm kết hợp, chế tạo ra bức tranh rất thú vị. “Phi thường thích…… Ta đặc biệt là thích bóng lưng người nam nhân kia, là vẽ ta sao?” “Đúng vậy!” “Vậy còn ngươi?” Mạc Tử Nhân cười thật ngọt ngào, hồi đáp:“Ta liền đứng ở chỗ này nhìn ngươi.” “Ta thích.” “Anh Đông, hôn lễ của chúng ta ở chỗ này cử hành, không cần mời quá nhiều người, người tựa như hôm nay như vậy đếm là tốt rồi, ngươi cảm thấy thế nào?” “Chúng ta quả thật là tâm hữu linh tê (tâm lí tương thông ), ta cũng là nghĩ như vậy.” Hai người bọn họ tiến lại gần nhau, rất gần, rất gần…… “Ta muốn cùng với ngươi trải qua cuộc sống bình thường” Nàng đã tưởng tượng ra tương lai trước mắt, là tràn đầy hạnh phúc. Hắn ôm lấy mặt của nàng nhận lời.“Tiểu Nhân, ta nhất định sẽ làm cho ngươi hạnh phúc !” Hai người nói xong lời thề, chuẩn bị hôn nhau, bên ngoài lại truyền đến tiếng hét thét to không thức thời của khách nhân – (NN: tức hộc máu mất thôi =)) ) “Anh họ, gỏi cá đâu rồi, mau đem món đó ra a!” Trình Diệu Ngang thì ở một bên thở dài kiêm lắc đầu, xem ra em họ của ông chủ ngày mai nhất định sẽ chết vô cùng khó coi — vậy thì chúc hắn một đường tạm biệt, không tiễn.
[ hoàn ]
|