Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn
|
|
Đạo quán Hoa Anh —— Hai tên thiếu niên luyện tập Không thủ đạo, Hùng Bảo Bảo chỉ đạo động tác của bọn họ. Đứng bên cạnh, Đinh Tử Nhu xinh xắn mảnh mai biết điều ngồi yên một chỗ. Cô mới từ cửa hàng sách tan việc, đến tìm Bảo Bảo nói chuyện phiếm, hàn huyên được đang hăng say, Bảo Bảo đã đến giờ dạy, không thể làm gì khác hơn là chờ đến lúc hết giờ học lại tiếp tục. Nói là nói chuyện phiếm, mở miệng nói chuyện chủ yếu là Đinh Tử Nhu, Bảo Bảo bình thường chỉ phụ trách nghe . Hai võ sinh, tên mập gọi Đại Nghiệp, gầy gọi Gia Cường. Bọn họ là anh em bà con, đương mười sáu tuổi – thời kỳ phản nghịch, tinh lực tràn đầy, cha mẹ sợ bọn họ học cái xấu, cho nên đưa đến đạo quán Hoa Anh trong vùng học Không thủ đạo, phát tiết tinh lực dư thừa. Quán trưởng Hùng Hoa Anh kể từ sau khi gia nhập đoàn từ thiện, tính tình đại biến, ngày ngày cùng các vị sư huynh, sư tỷ đi làm việc nghĩa, nguyên vốn định đem võ quán đóng cửa, nhưng là Hùng Bảo Bảo kiên trì muốn tiếp tục kinh doanh, không thể làm gì khác hơn đành đem võ quán giao cho nữ nhi chịu trách nhiệm. Hai tên thiếu niên nhiệt tình khoa tay múa chân, không bởi vì giáo luyện (huấn luyện viên, giáo viên) là nữ mà có thái độ tùy tiện. Hùng Bảo Bảo gật đầu, vỗ tay nói: "Tốt, hôm nay tập tới đây thôi. Kế tiếp giao đấu tự do." "Dạ, giáo luyện." Hai tên thiếu niên mặt đối mặt giao đấu. Tan lớp, Đinh Tử Nhu xông lại, khoác tay Bảo Bảo, nước mắt lưng tròng nói: "Lão Đại... Chúng ta có thể nói tiếp sao?" Cô có thói quen gọi Bảo Bảo là Lão Đại, cô cùng Bảo Bảo cùng học ở một trường nữ trung học. Các bạn học trong trường đều xem kiện tướng thể dục thể thao Hùng Bảo Bảo là thần tượng, thích dùng “Lão Đại” để gọi cô. Nhớ năm đó nếu có ai ở bên ngoài trường học bị người khi phụ, sỉ nhục, cũng đều tìm đến nhờ Hùng Bảo Bảo ra mặt giải quyết, cả những nữ sinh học cấp hai cũng nhờ Hùng Bảo Bảo che chở. Đinh Tử Nhu ra xã hội cũng đã rất nhiều năm, vẫn còn không từ bỏ được thói quen lệ thuộc vào Bảo Bảo. Đinh Tử Nhu lại khóc sướt mướt. "Bảo Bảo... Cậu hãy nghe mình nói, mình tối hôm qua lại mất ngủ... Mình thật là khổ sở đó, vừa nghĩ tới Kiều Đại Vĩ mình liền..." "Cậu còn chưa khóc đủ?" Bảo Bảo hai tay khoanh tròn trước ngực, nhìn đồ đệ luyện tập. Kể từ sau khi Tử Nhu cùng Kiều Đại Vĩ chia tay, Tử Nhu lúc nào cũng khóc khóc khóc, khóc đến cô phiền đã chết. "Ô... Bảo Bảo... Làm sao bây giờ? Mình rất nhớ anh ấy, ngày đó cậu đánh anh ấy, anh ấy... Anh ấy có nhắc tới mình không? Cậu có phải đã đánh rất mạnh tay không? Vậy anh ấy không phải là hận chết mình? Ô..." Đinh Tử Nhu nước mắt, nước mũi toàn bộ hướng tay áo Bảo Bảo bôi bôi. "Bẩn đã chết, bẩn đã chết!" Bảo Bảo rút tay ra, Tử Nhu càng nắm chặt hơn. Bảo Bảo mắng: "Xin cậu, đừng khóc nữa có được hay không? Rất phiền a!" Tức giận điên rồi. "Wow ~~" Đinh Tử Nhu khóc càng lớn tiếng hơn, khóc đến Bảo Bảo chân mày nhíu lại càng chặt hơn. "Lão Đại... Anh ấy làm sao có thể phản bội mình? Mình đối với ảnh tốt như vậy, thẻ của mình đều đưa cho anh ấy dùng (Clair: thẻ tín dụng a =.=), xe của mình cũng cho ảnh đi, nhà của mình cho ảnh ở, thân thể của mình cũng..." Tử Nhu lần thứ N lên án. Ba! Côn gỗ hướng bả vai Gia Cường hạ xuống, Bảo Bảo quát mắng: "Phần tay quá cứng ngắc!" Lại đánh về phía chân Đại Nghiệp. "Đứng vững! Định trụ gót chân!" "Wow ——" Đinh Tử Nhu túm Bảo Bảo cánh tay, cả người đeo trên người cô. "Mình thật là khổ sở đó, mình hận chết hắn, mình không muốn sống nữa..." "Ngươi có hay không cốt khí a?" Bảo Bảo quay lại trừng Đinh Tử Nhu thấp hơn cô một cái đầu. "Kiều Đại Vĩ có gì đặc biệt hơn người? A? Chính là hèn nhát số một, vừa nghe đến ta là Hùng Bảo Bảo, chạy trốn như bay, loại nam nhân này bỏ càng sớm càng tốt, cậu còn lưu luyến hắn làm chi nữa!" "Cậu không hiểu gì hết, mình giao ra nhiều như vậy, hắn lợi dụng mình, còn đồng thời quen tới ba người bạn gái... Ô... Mình không cam lòng..." "Tốt ——" Bảo Bảo vén tay áo lên, rất có nghĩa khí nói: "Mình lại đi chỉnh hắn!" A? Đinh Tử Nhu quắt miệng. "Mình... Mình cũng không phải là muốn cậu lại đánh hắn!" "Vậy thì đừng khóc nữa, khóc đến khiến mình phiền chết. Không phải nói có rất nhiều người theo đuổi cậu? Tìm một nguwoif khác là được." Dù sao Tử Nhu là mẫu người cuồng luyến, muốn cho cô tỉnh lại, phương pháp chính là sớm tìm được một mối tình khác. "Cậu vẫn không hiểu, làm sao có thể nhanh như vậy lại yêu người khác?" "Mình không hiểu? Tại sao nói mình không hiểu?" Bảo Bảo ném cây côn gỗ không phục. "Bởi vì cậu chưa từng nói chuyện yêu đương a!" Không để ý đến Bảo Bảo sinh khí , Đinh Tử Nhu tiếp tục trắng mắt nói. Chưa từng nói.chuyện.yêu.đương? Oanh ~~ Bảo Bảo run rẩy hỏi: "Cậu có ý gì?" Ách, dường như nói sai rồi. Đinh Tử Nhu vội vàng bổ một câu: "Ai, mình không phải là cười cậu không có bạn trai..." Không có bạn trai? Bảo Bảo xanh cả mặt. (Clair: cái này là lửa đổ thêm dầu, – cười khi người gặp họa) Thảm, dường như lại nói sai rồi. Đinh Tử Nhu vội vàng: "Này, ngàn vạn đừng hiểu lầm, ý mình muốn nói là bởi vì không có ai theo đuổi cậu, cậu chưa từng hẹn hò thân mật với ai, cho nên cậu không hiểu mình có bao nhiêu thương tâm, mình thật rất khó chịu ai..." "Mình không có, người, theo đuổi?" Nói cô không có ai muốn? Mẹ kiếp! Bảo Bảo phẫn nộ nói: "Mình chỉ là không muốn giống như cậu!" "Mình?" Đinh Tử Nhu nháy mắt mấy cái, không hiểu. Bảo Bảo gầm thét: "Giống như cậu tùy tiện đáp ứng người khác theo đuổi, tùy tiện thân cận gặp gỡ, cuối cùng dĩ nhiên cũng tùy tùy tiện tiện bị vứt bỏ!" "Hertz!" Đinh Tử Nhu hai tay che trước ngực, thối lui mấy bước. "Cậu nói mình như thế?" Lại bắt đầu phun nước mắt. Bảo Bảo hung hăng nói: "Vốn là như thế, một bức thư tình, mấy bó hoa, đôi lời dễ nghe, liền tùy tiện cảm động đến muốn chết, lập tức đáp ứng thân cận gặp gỡ, cũng không trước hiểu rõ phẩm hạnh đối phương —— " "Cậu cười mình rất tùy tiện sao? Lão Đại, cậu có phải hay không ghen tỵ với mình?" Đinh Tử Nhu lớn tiếng lên án: "Cậu từng nhận qua thư tình sao? Có người tặng hoa cho cậu sao? Nói không chừng có người đối với cậu như vậy, cậu cũng sẽ lập tức cùng hắn nói chuyện yêu thương, nhưng là không ai đối với cậu như vậy, cho nên cậu đến bây giờ cũng chưa từng yêu qua!" Wow ——! Đại Nghiệp, Gia Cường động tác bắt đầu chậm lại, vểnh tai nghe các nàng gây lộn. (Clair: Nữ nhi cãi nhau, đúng là vừa đáng sợ, vừa mù quáng mà ~~ Haiz… Ta cũng là nữ sinh a >__<) Bảo Bảo ưỡn ngực trả lời: "Nếu như người theo đuổi mình cũng giống những kẻ khốn kiếp theo đuổi cậu, Hùng Bảo Bảo mình tình nguyện buồn chết cũng không hẹn hò với ai!" "Tốt, những người theo đuổi mình là khốn kiếp, kia xin hỏi nam nhân như thế nào mới đủ tư cách làm bạn trai cậu? Cậu nói xem!" Tử Nhu hai tay chống hông, hỏi ngược lại. Dày, kích thích kích thích. Đại Nghiệp, Gia Cường đánh tới một bên, trộm dò xét các nàng. Hùng Bảo Bảo khiêu mi trả lời: "Ít nhất phải đánh thắng được mình." Nam nhân mềm yếu giống như cọng bún thiu, cô nhìn không ưa nổi. Đánh thắng được Bảo Bảo? Đại Nghiệp, Gia Cường dừng lại động tác. Đánh thắng được cô? Đinh Tử Nhu trợn mắt líu lưỡi. Phải đánh thắng được người liên tục ba ba năm liền vô địch Không thủ đạo Hùng Bảo Bảo mới có thể đuổi theo cô? Đại Nghiệp, Gia Cường chợt xoay người, bả vai co quắp, len lén cười. Tử Nhu ngửa đầu, trực tiếp wow ha ha. "Ha ha ha ha, làm sao có thể... Wow ha ha ha, người nào đánh thắng được cậu a? Trừ cha cậu ra! Ha ha ha ha..." "Mình tuyệt không muốn quen với một nam nhân đánh không lại mình." Bảo Bảo rất kiên trì. Không phải là cô kén chọn, nữ nhân đều hy vọng được che chở, một nam nhân đánh không thắng nổi cô, cô trong lòng nhất định sẽ xem thường, làm sao có thể yêu đối phương? Đây chính là nỗi buồn của kẻ mạnh a! "Như vậy a..." Đinh Tử Nhu vốn là giận đến muốn chết, bây giờ nghe thấy Bảo Bảo trả lời, ngược lại đồng tình Bảo Bảo. Cô khoác tay Bảo Bảo, cười híp mắt làm nũng: "Được rồi được rồi, chúng ta không nên gây lộn, mình đi chuẩn bị ít đồ cho các cậu ăn, có được hay không?" Nhìn dáng dấp Bảo Bảo muốn sống cô độc suốt quãng đời còn lại. Sách! Đáng thương! "Hừ!" Bảo Bảo khoanh tay trước ngực, duy trì bộ dạng lãnh khốc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Của mình cho thêm trứng." Lười cùng “quỷ khóc” so đo! Hùng lão sư làm xong việc nghĩa trở lại, nghe thấy phòng khách tràn ngập thanh âm Lý Tiểu Long, đối với nữ nhi đang ngồi phịch ở ghế sa lon, miệng ăn pizza kháng nghị: "Lại đang xem Lý Tiểu Long! Con không ngán?" Bảo Bảo liếc ba mình một cái. "Kỳ quái, đây là ba sưu tập ai." Ông trên đường "Vứt bỏ võ hướng phật", không có nghĩa là cô cũng phải đi theo phản bội Lý Tiểu Long. "Ai!" Hùng lão sư than thở, đem một chén nước màu xanh mực đưa cho Bảo Bảo. "Ta không phải nói xem cái này không tốt, nhưng là con thỉnh thoảng cũng nên xem một chút những cái khác." Cô là con gái, suốt ngày xem loại này đánh đánh giết giết, không tốt tí nào. "Này là cái gì?" Bảo Bảo nhìn chén mước màu xanh trong tay, ngửi một chút. "Ác ~~ " "Là nước trái cây, ba ba giúp con làm, đối với thân thể rất tốt. Sư tỷ dạy, có mạch cây cỏ, cỏ nuôi súc vật, đậu đỏ mầm..." "Con cũng không phải là bò, ăn một đống cây cỏ." Bảo Bảo vẻ mặt đau khổ, đem nước trái cây “yêu thương” để một bên. "Con mau uống cho ta, mau!" Hùng lão sư ra lệnh, ngồi xuống, chà chà xát xát tay. "Bảo Bảo, chúng ta xem cái khác đi." "Được." Hùng Bảo Bảo lấy từ dưới gầm bàn một túi DVD chọn lựa. "Hoàng Phi Hùng? Trung Hoa anh hùng? Thập tam muội? Cổ mê hoăc tử chi mở một đường máu?" Toàn những phim đánh đấm kịch liệt! "Không nên!" Hùng lão sư đoạt lấy, kiểm tra đống DVD con gái mượn về. "Cổ mộ kì binh?" Phim võ hiệp. "Dường như rất kích thích." Bảo Bảo ha hả cười. "Bắc Đấu Thất Tinh?" Cái gì a? Hùng lão sư vẻ mặt nghi ngờ. "Bộ phim hoạt hình này rất hay a, ghét ác như cừu, trừ bạo an dân." Bảo Bảo giơ lên ngón cái. Hùng lão sư đổ tất cả DVD ra. "Rocky? Trận chiến cuối cùng? Lôi đình sét đánh... Haiz!" Hùng lão sư than thở, đều do ông từ nhỏ mang theo Bao Bảo tham gia thi đấu võ thuật, hại cô mê thượng võ thuật, trở nên thô bạo, rất thích đánh đấm tàn nhẫn không giống nữ nhân. Hắn rất lo lắng Bảo Bảo cả đời không ai thèm lấy, cô căn bản không có tự nghĩ mình là nữ nhân a. "Quyết định xong chưa? Ba muốn xem phim nào?" Bảo Bảo hăng hái bừng bừng. Hùng lão sư bỏ lại đống DVD, kéo ra ngăn tủ. "Xem bộ này." Ông rút ra đia DVD bản thân tự mình mua, một lát sau trên màn ảnh hiện lên nhan đề. "Nụ hôn nhẹ?" Ngất ~~ Bảo Bảo nói: "Con không muốn xem loại phim này!" Cái gì hôn không hôn, ác tâm. Hùng lão sư thu hồi ánh mắt cười một tiếng, chiếc răng giả bằng vàng lòe lòe phát sáng. "Con gái, vậy xon đọc sách có được hay không?" "Sách?" Quái, ba cười đến rất mập mờ đó. Hùng lão sư chạy vào trong phòng, xách một túi sách tới đây, đặt lên trên bàn, mười mấy quyển tiểu thuyết xếp thành một tòa núi nhỏ, bìa sách dày cộp, mặt ngoài là chân dung của vài cô gái, hoặc chu môi hoặc khiêu mi, tên sách tất cả đều rất mộng ảo. Ngất ~~ ngất a ngất ~~ Bảo Bảo cố gắng kìm chế con mắt trái đang giật giật (Clair: điềm báo đến muộn a =.=), Hùng lão sư cố gắng kích động nữ nhi, nước miếng tung bay, vẻ mặt kích động —— "Nghe nói con gái đều xem mấy thứ này, " Hùng lão sư tả chọn, hữu lấy, cầm lên một quyển hướng con gái giới thiệu. "Tình yêu ngọt ngào như mật! Người bán sách nói với ta quyển này rất hay, nữ chính vốn là đối với tình yêu không có hứng thú, cùng con rất giống nhau, sau lại phát hiện nói chuyện yêu thương thật là hạnh phúc." Bảo Bảo xanh cả mặt, Hùng lão sư tiếp tục: "Bộ này cũng rất tuyệt, “A tới hữu tình lang”, tác giả nói về nữ chính vốn không ai theo đuổi, cũng không có nhân duyên với nam giới, rất giống con. Sau cô ta cố gắng thay đổi mình, rốt cục làm cho nam nhân cô thầm mến thích cô. Còn có quyển này: “Ánh trăng quang tâm tính thiện lương sợ”... Con biết cô ấy tại sao sợ không?" Bảo Bảo há hốc mồm, pizza trên tay rớt xuống đất. "Bởi vì... Bởi vì bị cúp điện?" "Không phải là." "Bởi vì... Bởi vì cô ấy tâm luật không ngay ngắn?" "Không phải là." "Bởi vì... Bởi vì cùng nam nhân sinh yêu thương." "Đúng rồi, cũng là bởi vì yêu thương đó!" Hùng lão sư nháy mắt mấy cái. (Clair: Nếu papa ta cũng có ngày đối với ta thế này, ta tình nguyện gói ghém hành lý ra đường ở TT-TT) Bảo Bảo kinh ngạc nhìn chằm chằm ba mình, nội tâm thấy hỏng thật rồi. Trời ạ! Đường đường là Quán trưởng Đạo quán Hoa Anh, chạy đi mướn ngôn tình tiểu thuyết, còn cùng bà chue cửa hàng sách thảo luận nội dung truyện? Bảo Bảo khóe miệng co quắp, dở khóc dở cười. "Haiz! Được rồi." Thấy ba mình dụng tâm lương khổ, vì không để cho ông thất vọng, cô miễn cưỡng chọn một quyển, lật qua vùn vụt, tùy tiện đọc một đoạn: "Ta, trúng độc sao? Vừa nhìn thấy ngươi, đầu gối như nhũn ra, ta không có biện pháp suy tư... Wow Hmm wow ha ha ha ha... Wow ha ha ha ha, má ơi..." Bảo Bảo té ở trên ghế sa lon, cười đến hai vai rung động. "Đầu gối như nhũn ra? Thiếu máu đó? Không thể suy tư? Trí chướng đó? Ha ha ha..." Hùng lão sư khóe miệng co quắp. "Ngươi này đức hạnh, làm sao có thể có người thích?" Nhìn cô ngồi không ra ngồi, ăn không ra ăn, nói chuyện lớn tiếng, trời ạ ~~ con gái của ông tại sao hoàn toàn không giống như người khác? "Sặc, làm sao có người thích? Con yêu thích chính mình là đủ rồi." Nhặt lên pizza trên bàn tiếp tục gặm nhấm, quét ra đống ngôn tình tiểu thuyết. "Mau mau mau, đến xem Hoàng Phi Hùng." Hùng lão sư rống giận: "Con không yêu đương? Càng không lấy chồng? Con không hy vọng có người theo đuổi sao?" "Duyên phận không thể miễn cưỡng." Rất phiền ai! "Ta xem con bộ dạng cũng không xấu, nếu không phải con suốt ngày bận rộn luyện Không thủ đạo, động một chút là chạy đi dạy dỗ người ta, làm sao lại không có ai theo đuổi? Con đã hai mươi lăm rồi, tiếp tục thế này, lẽ nào muốn độc thân cả đời sao? Sau khi ba chết con sẽ làm sao? Muốn làm một bà cô già sống một mình sao? Cuối cùng ngã bệnh chết già cũng không người để ý? Con nhất định phải thảm như vậy sao? Con bây giờ thân thể khỏe mạnh dĩ nhiên cảm thấy không sao, chờ sau này già rồi con —— " Phiền ai! Bảo Bảo nhảy dựng lên cầm lon coca không, nhíu mày, nhăn mũi đem bóp dẹp. "Tại sao con không muốn yêu đương cũng không được? Tại sao muốn ép con ~~ " Ách ~~ Bảo Bảo sinh khí . Hùng lão sư thức thời nhanh lên nói sang chuyện khác. "Ách... Muốn xem Hoàng Phi Hùng sao? Vậy chúng ta cùng xem Hoàng Phi Hùng..." Có nữ nhi bảo bối như vậy, đem quan hệ “phụ - nữ” đảo lộn, cuộc sống thật khổ sở . (End chương 1)
|
Chương 2
Vừa đến cuối tuần Đinh Tử Nhu hẹn Hùng Bảo Bảo đến tửu quán uống rượu. Nữ nhân lúc thất tình là yếu ớt nhất, rốt cuộc buộc Hùng Bảo Bảo tuần nào cũng phải đi theo, chịu trách nhiệm đem người uống đến say không còn biết gì, Đinh Tử Nhu đưa về nhà.
Tháng nầy, điện thoại trong nhà Bảo Bảo hai mươi bốn giờ đợi lệnh, Đinh Tử Nhu một khi mất ngủ, liền gọi điện thoại cùng Bảo Bảo tố khổ. Bảo Bảo nghe Tử Nhu nói chuyện cô cùng Đại Vĩ, nghe xong cũng chỉ có thể yên lặng. Ai, thật không hiểu nổi, làm chi vẫn không thể quên? Bảo Bảo không sợ người khác làm phiền, nghe Tử Nhu khóc lóc kể lể quá trình bọn họ gặp gỡ, theo cô chửi mắng Kiều Đại Vĩ, nguyền rủa Kiều Đại Vĩ. Theo cô gầy dựng lại lòng tin, chấn tác tinh thần, khai sáng tương lai.
Bảo Bảo hết lòng quan tâm giúp đỡ, phụng bồi Tử Nhu. Ai kêu tình nghĩa đáng giá ngàn vàng, làm người chính là phải có nghĩa khí. Đây là quan niệm của Bảo Bảo, nhưng —— Cuối tuần này, một đêm trăng thanh gió mát, Bảo Bảo đột nhiên có ham muốn giết người!
Trên đường đi đến quán rượu, Bảo Bảo bị một cuộc điện thoại chặn lại cước bộ.
“Cậu nói gì? Có can đảm nói lại lần nữa xem!”
Bảo Bảo lãnh thanh nói.
“Không nên nữa.”
Tốn rất nhiều tiền ai, Đại Nghiệp lục lục túi, mau khóc.
“Hay là… tịch thu vài cuốn được rồi a?”
Gia Cường cùng cô thương lượng.
“Hay là muốn tôi trực tiếp nộp cho ba mẹ của các cậu?”
Bảo Bảo hỏi.
“Không cần, không cần!”
“Sẽ bị mắng chết!”
Hai người kinh hô.
“Hừ, biết điều mau trở về cho tôi, người trưởng thành mới có thể xem cái này, nghe rõ chưa?”
(Clair: ừm… ừm… Người trưởng thành mới có thể xem cái này… *Hắc hắc* cười gian)
Hai tên tiểu quỷ ủ rũ đi.
Hừ, nhỏ như vậy cũng đòi xem phim SEX, xem qua nếu là quá hưng phấn rồi làm thế nào?! (Clair: Ai biết là làm thế nào ) Bảo Bảo giơ lên túi giấy, băng qua đường đến PUB đối diện.
Tối cuối tuần, PUB tràn ngập mùi khói thuốc, âm nhạc gợi cảm, rất nhiều khoáng nam oán nữ.
Có người bận rộn đem tử, có người tìm một đêm tình, có người thiếp thân nhiệt vũ, có người núp ở một góc nói yêu thương.
Đàm Hạ Thụ, Trầm Khải, còn có “Đinh tiên sinh” Hàn Chấn Thanh, ba người ngồi ở trên ghế sa lon hình chữ L màu lam. Trầm Khải cùng Hàn Chấn Thanh ngồi một bên, Hạ Thụ một người ngồi ở bên ghế trông về phía quầy ba.
Anh dựa vào ghế sa lon, trong miệng ngậm điếu xì gà, trong tay một chén Tiêu bang Mã Đinh ni (Clair: một loại rượu gì đó ta không biết), rượu màu xanh biếc đựng trong ly thủy tinh bầu dục tản ra hơi lạnh bay bổng.
“Này, cậu lần này cần ở lại bao lâu?”
Trầm Khải hỏi Hàn Chấn Thanh.
“Còn xem chỉ thị của tổng bộ.”
Hàn Chấn Thanh mặc một bộ âu phục màu đen, kiểm tra chiếc máy tính cỡ nhỏ trong lòng bàn tay.
“Này, lúc nào mới xin được cho tôi đi thăm tổng bộ của các cậu?”
Tổng bộ Cảnh sát hình sự quốc tế nghe đồn được xây ở trên nước, rất thần bí, Trầm Khải rất muốn đi thăm một lần.
Hàn Chấn Thanh liếc về phía Đàm Hạ Thụ.
“Cậu có đi hay không? Tổng bộ rất hoan nghênh cậu.”
Đàm Hạ Thụ cười phun ra một đoàn khói, lắc đầu.
Trầm Khải oa oa gọi:
“Này, tìm tôi đi đi, tôi mặc dù không giống Hạ Thụ có tài mở khóa, nhưng tôi có năng lực phá án mạnh, ba năm trước đây phá được một tập đoàn buôn lậu, hai năm trước bắt…”
Trầm Khải wow kéo wow kéo hướng Hàn Chấn Thanh kể ra những chiến tích huyền diệu của mình, Hàn Chấn Thanh chú ý đến Đàm Hạ Thụ thỉnh thoảng nhìn về phía quầy ba, hỏi anh:
“Đang nhìn cái gì?”
“Đương nhiên là nhìn người đẹp.”
Trầm Khải trách móc:
“Hạ Thụ, cậu điều kiện tốt như vậy, muốn nữ nhân nào đều được. Khỏi phải nhìn, thích vị kia? Đi mời cô ấy tới đây ngồi.”
“Nào có dễ dàng như vậy.”
Hạ Thụ hớp một ngụm rượu.
“Không dễ?”
Ngồi ở bên hai vị nam nhân xuất sắc, Trầm Khải cảm giác tự ti lại tái phát. Hắn liếc về phía Hàn Chấn Thanh bên cạnh, Hàn Chấn Thanh đường viền khắc sâu, vóc dáng cao gầy, vóc người gầy gò bền chắc, tính tình trầm tĩnh, có loại lực hấp dẫn thần bí. Vừa lại hướng Đàm Hạ Thụ, Đàm Hạ Thụ mặc một bộ âu phục may đo khéo léo, khuôn mặt anh tuấn siêu phàm, giở tay nhấc chân lộ ra hồn nhiên thiên thành sức quyến rũ, giống như con báo của rừng mưa nhiệt đới Châu Mỹ, cuồng dã nhiệt tình. Trầm Khải lại cúi đầu nhìn lại thân thể mập mạp của mình ——
“Ai… Các cậu không giống tôi a, hai người các cậu cao lớn anh tuấn, không có nữ nhân có thể cự tuyệt các cậu.”
Chỉ cần ngồi ở đây, là có thể thỉnh thoảng tiếp nhận mị nhãn bốn phương tám hướng phóng đến, các nữ nhân liên tiếp đi qua, liếc về phía này, giả vờ như làm rơi đồ vật ở chỗ này, cố ý đứng ở bên cạnh Hàn Chấn Thanh cười cười, nói nói, cố ý tựa vào bên cạnh ghế sa lon Đàm Hạ Thụ. Ai, hai cái máy phát điện siêu cấp này, cùng bọn họ làm bằng hữu hắn tuy cảm thấy vinh quang, nhưng rất khó để không thấy tự ti.
Trầm Khải phất tay một cái, than thở:
“Nữ nhân đối với sức quyến rũ của các cậu không có sức chống cự!”
“Tôi cũng từng bị nữ nhân cự tuyệt.”
Hạ Thụ nhẹ quơ quơ ly rượu.
“Không thể nào.”
Trầm Khải không tin.
“Thật.”
Hạ Thụ để ly rượu xuống.
“Người nào? Người nào có thể cự tuyệt cậu?”
Trầm Khải tò mò.
“Cô ấy.”
Hạ Thụ cằm hướng quầy ba chỉ.
Trầm Khải theo phương hướng nhìn lại, bên quầy bar đang ngồi năm nữ bốn nam. Hắn suy đoán nói:
“Y phục màu đỏ?”
Nữ nhân mặc bộ đồ đỏ ó sát lấy thân mình, lưng nhỏ, mông tròn, chỉ nhìn bóng lưng là có thể làm cho nam nhân động dục.
“Không.”
Hạ Thụ lắc đầu.
Hàn Chấn Thanh đem máy tính cất vào trong túi, cũng nhìn về quầy ba.
Trầm Khải lại đoán:
“Âu phục màu lam?”
Nữ nhân mặc âu phục màu lam, hai chân bắt chéo, đang cùng nam nhân bên cạnh nói nói, vẻ mặt quyến rũ, tư thế ngồi dày. Ừ, nhất định là cô ta.
“Không phải.”
Hạ Thụ lắc đầu, nụ cười càng sâu.
“Người mặc đồ đen.”
Hàn Chấn Thanh suy đoán.
“Đúng rồi.”
Hạ Thụ nhướng mày.
“A?”
Trầm Khải vội vàng móc mắt kính trong túi đeo lên, nhìn kỹ:
“Cô ta?”
Nữ nhân mặc áo đen nữ nhân ngồi quay lưng về phía bọn họ, vóc người cao gầy, ăn mặc bình thường. Mặc bộ quần áo màu đen tầm thường, kiểu dáng trung tính, một cái quần jean, một đôi giày da màu cà phê. Ừ, trừ đi một ít đầu tóc dài, chỉ xem bóng lưng, không thế nào mê người a! Vừa không đầy đặn, thí thí cũng không khá lớn. Nhưng là, cô ta cự tuyệt Đàm Hạ Thụ?!
“Tôi từng mời cô ấy uống cà phê, bị cự tuyệt.”
Đàm Hạ Thụ nói rất bi thương, nhưng trong mắt lại tràn ngập nụ cười. Ấn tượng lần đó thật khắc sâu! Hùng Bảo Bảo mới vừa bước một bước vào PUB, anh lập tức nhận ra cô.
“Lẽ nào, có khả năng cô ấy muốn làm cao?”
Trầm Khải hỏi. Nữ nhân thích nhất chiêu này, trước cự tuyệt mấy lần, cố ý treo ngược chân nam nhân khẩu vị, gặp gỡ càng căng thẳng lại càng thích.
“Không, cũng không phải.”
Hạ Thụ cười lắc đầu. Lần đó, cô cự tuyệt rất quyết đoán. Không nghĩ tới tối nay lại ở chỗ này vô tình gặp gỡ, thật có duyên.
“Có người đi qua.”
Hàn Chấn Thanh nói.
|
Đàm Hạ Thụ nhìn thấy, Trầm Khải cũng chú ý tới. Có tên du côn đến gần cô, ở bên cạnh cô nói chuyện. Lưu manh càng đến gần càng gần, cô quay mặt lại, vẻ mặt khinh thường, mắng hắn mấy câu, lưu manh cười không đi, quấn lấy cô nói chuyện, ánh mắt của cô càng ngày càng khó coi.
“Hạ Thụ, mau qua đó, biểu diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân.”
Trầm Khải ồn ào. Chiêu này rất hữu dụng, tận dụng thời cơ. Trầm Khải thanh âm kích động, làm Hàn Chấn Thanh bật cười, Hạ Thụ sách sách lắc đầu.
“Tôi xem ra, không cần.”
Anh hùng cứu mỹ nhân? Cũng không phải là chưa từng thấy Hùng Bảo Bảo đánh người. Cô lợi hại như vậy, mười tên du côn cũng có thể ứng phó. Hạ Thụ hứng thú dạt dào nghiên cứu nét mặt của cô, nhìn cô vẻ mặt dần dần không kiên nhẫn, thân thể cũng ngày càng cứng lại, ha hả, đám lưu manh kia nên mở to mắt mà lo lắng.
“Hạ Thụ, còn không đi? Cô ấy mau bị phiền đã chết.”
Trầm Khải thúc giục.
“Ừ, có trò hay để nhìn.”
Hàn Chấn Thanh chú ý tới Hùng Bảo Bảo cứng còng thân thể, đó là dấu hiệu tức giận.
“Đúng a.”
Đàm Hạ Thụ mỉm cười.
Bên quầy bar ——
“Cưng à, còn ngồi, cái mông sẽ trở nên to lớn đó.”
Tên lưu manh ra vẻ hài hước.
“Cưng à, anh chú ý em đã lâu rồi, không ai ngồi cùng em, như thế nào? Rất cô đơn đó, có muốn hay không cùng anh khiêu vũ, chảy mồ hôi một chút cũng không tệ đó, ha hả a…”
Tên lưu manh hài hước chỉ có mình hắn hiểu.
Hùng Bảo Bảo chuẩn bị động thủ, gã lưu manh này muốn chết, quấn lấy cô nói vài câu trêu chọc coi như xong, còn muốn động thủ động cước?
“Cưng à, Hmm la ~~”
Tay hắn huơ huơ trước mặt Bảo Bảo.
“Không nhìn thấy anh sao? Hmm la, anh đang cùng em nói chuyện a, không nên trang khốc nữa, khốc nữa sẽ bị nội thương đó. Như thế nào? Anh mời em uống rượu? Cười một cái nha, cười một náo nào.”
Một tay đẩy bả vai Bảo Bảo.
Đủ rồi! Bảo Bảo bắt lấy tay của hắn.
“Đó ha hả, đó ha hả ~~”
Tên lưu manh không biết đại họa sắp đổ xuống đầu, tiếp tục phệ:
“Bắt tay của ta? Wow, nhiệt tình đó, kích thích đó!”
“Có muốn kích thích hơn nữa hay không?”
Bảo Bảo cười lạnh, mắt liếc nhìn.
“Nga ~~ tốt!”
Tên lưu manh một đôi sắc nhãn nhìn chằm chằm Bảo Bảo, sướng đã chết, tối nay thật may mắn!
Bảo Bảo chợn lông mày, tên lưu manh tâm tình lay dộng. Bảo Bảo mỉm cười, lưu manh dùng sức hướng cô đá măt, tràn đầy ám hiệu tình tứ. Bảo Bảo hí mắt, nụ cười càng sâu, đột nhiên chuyển một cái.
“A, a! A ~~”
Tên lưu manh bi thống kêu gào. Bên kia, Đàm Hạ Thụ cùng các bằng hữu thấy vậy cười ha ha.
Bảo Bảo đem tay của hắn bẻ quặt ra sau, tên lưu manh nửa người trên gục ở quầy ba, ngoan đắc tượng con chó. Cô cúi nhìn gương mặt đau đến vặn vẹo, nhẹ nhàng nói:
“Ta uống rượu, ghét nhất bị đến gần, hơn nữa là loại người hèn hạ, háo sắc như ngươi, thức thời nhanh chóng biến đi cho ta, có nghe thấy không?”
“Nghe thấy, nghe thấy, tỷ tỷ, đại tỷ, đau nha… Mau buông tay.”
Mọi người xung quanh xem thấy cười.
“Cút!”
Bảo Bảo buông tay.
Tên Lưu manh xấu hổ đỏ mặt, xoay người đi, trong nháy mắt ném viên mê gian hoàn vào trong ly rượu của cô. Mọi người đang mải cười, không có chú ý tới hành động mờ ám hèn hạ này. Thuốc mê tiếp xúc với nước, lập tức hòa tan, vô sắc vô vị.
Sau khi đuổi tên lưu manh, Bảo Bảo làm một ngụm rượu, gọi thêm một ly Blood-Mary.
Bên kia, Đàm Hạ Thụ nhẹ huýt sáo.
“Nữ nhân kia thực ngoan, khí lực rất lớn đó?”
Trầm Khải thấy vậy trợn mắt há hốc mồm. Nhưng ngay sau đó nghiêng thân, vỗ vỗ bả vai Hạ Thụ.
“Huynh đệ, đổi lại cậu đi.”
“Điên ư! Không nhìn thấy cô ấy nhiều hung?”
Hạ Thụ trừng hắn một cái.
“Rất có tính khiêu chiến a, đánh cuộc một ngàn, cô ấy sẽ thích cậu.”
Trầm Khải giựt giây.
“Hai nghìn, đánh cuộc cô ta không thích Hạ Thụ.”
Hàn Chấn Thanh nói.
“Ba nghìn, đánh cuộc tôi sẽ bị cô ấy đánh.”
Hạ Thụ nói. Ba người cười to.
“Cần, lẽ nào cậu lại không có gan theo đuổi nữ nhân?! Đi đi, tôi cảm thấy cô gái này rất thích hợp với cậu.”
Trầm Khải thầm nghĩ muốn xem náo nhiệt.
“Tôi cảm thấy cậu chỉ là muốn nhìn tôi bị bêu xấu.”
Hạ Thụ trả lời.
“Nếu như cậu bị cô ấy cự tuyệt, tiểu đệ ta mới tin trên đời có công lý.”
Thấy Hàn Chấn Thanh cùng Hạ Thụ không hiểu ý tứ của hắn, Trầm Khải lay động ngón trỏ giải thích:
“Này chứng minh nhân sinh ngang hàng, Trầm Khải tôi bị nữ nhân cự tuyệt, Đàm Hạ Thụ cũng có thể bị. Cái đó và bộ dạng anh tuấn hay không không liên quan, chỉ cùng vận khí có liên quan, ngày sau niềm tin có thể tăng lên nhiều, tin tưởng thế giới còn có hi vọng…”
Trầm Khải thao thao bất tuyệt vừa nói, đối với thân cao chỉ có một mét sáu, thể trọng bảy mươi lăm kí lô như hắn mà nói, nếu như tận mắt thấy Hạ Thụ bị cự tuyệt, quả thật có thể phấn chấn tinh thần, an ủi tâm linh của hắn, hắn tối nay nhất định sẽ mỉm cười đi vào giấc mộng.
Đàm Hạ Thụ cùng Hàn Chấn Thanh trao đổi ánh mắt, sau đó ——
“Tốt.”
Hạ Thụ đáp ứng, coi như tiêu khiển cho huynh đệ. Anh dụi tắt xì gà, đứng lên, chân dài bước đi, bỏ lại một câu nói:
“Nếu như tôi bị đánh, phải mau tới cứu mạng.”
Trầm Khải cười to, cùng Hàn Chấn Thanh nhìn Hạ Thụ từng bước đến gần “Thần lực nữ siêu nhân” .
Chẳng lẽ là ý chỉ của thần, ngay cả thần cũng muốn giúp Đàm Hạ Thụ sao? Vốn là DJ đang phát ra âm nhạc sôi động, bỗng nhiên, đổi thành bản tình ca tiếng Anh kinh điển “She”.
Từng đôi nam nữ xoay tròn trong tiếng nhạc, đan xen tạo thành không khí yêu thương vô cùng lãng mạn. Phối hợp ca khúc trữ tình, ánh đèn xoay lên hạ xuống vô cùng biến hóa. Quầy ba hình cung tỏa ra vầng sáng xanh thẫm, ánh sáng màu lam phủ lên bóng lưng gầy cô tịch.
Ánh đèn hồng, một vòng lại một vòng chằng chịt ở bên chân Hạ Thụ. Hạ Thụ tay phải đút túi, nện bước thong dong, mang theo mỉm cười đi về phía Hùng Bảo Bảo. Đồng thời, chú ý tới tay cô đặt trên quầy ba, trong tay một loạt ly rượu không. Hắc, uống không ít. Anh cầu nguyện, hơi rượu có thể làm tính tình của cô mềm mại chút. Anh thật sợ cô bỗng nhiên nổi điên, giống như dã thú mà đánh anh.
Trong ánh mắt động dục theo đuổi của nữ nhân xung quanh, Hạ Thụ dừng ở phía sau Bảo Bảo, vỗ nhẹ bả vai của cô.
Bảo Bảo nhìn lại, đầu tiên nhìn thấy một lồng ngực phủ âu phục màu đen tiến đến, ngửa đầu, nhìn thấy nam nhân vỗ vai cô, ngửi thấy được mùi nước hoa nhàn nhạt, nhiệt khí từ người anh tỏa ra ấm áp gương mặt cô.
“Lại gặp mặt, Hùng tiểu thư?”
Hạ Thụ đối với cô mỉm cười.
“Ừ…”
|
Cô ánh mắt mông lung, chiếc ghế cao phía dưới lung la lung lay, bàn tay hướng anh ——
Bên kia Trầm Khải cảnh giác đứng lên, Hạ Thụ nếu bị đánh liền muốn xông qua, Hàn Chấn Thanh dang tay nắm, ngăn cản hắn.
“Đợi một chút.”
Tiếp theo,… chuyện phát triển,… ngoài dự tính của mọi người.
Giai điệu bản “She” kết thúc, DJ đã quên đổi lại đĩa, nam nữ ôm nhau cũng đã quên khiêu vũ.
“Chuyện gì xảy ra?!”
Trầm Khải kinh hô, mở to mắt.
Mọi người cũng nhìn về phía Hạ Thụ, hình tượng này thật quá kinh người! Kinh đến ly rượu trong tay dao động khiến rượu đổ ra ngoài, mọi người cũng đã quên nói chuyện. Mọi người nhìn Hùng Bảo Bảo đưa tay hướng lồng ngực Hạ Thụ sờ, nhưng khiến cho mọi người khiếp sợ chính là động tác kế tiếp của cô—— tay cô đi xuống, thân thể cũng đi xuống, mặt tựa lên lồng ngực của anh, cũng đi theo đi xuống. Tốt lắm, mặt của cô càng ngày càng thấp, mọi người hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập… Lướt qua lồng ngực, thấp qua eo.
(Clair: cứu ta! Cứu ta!)
Cô đầu gối như nhũn ra, thân thể rã rời, trơn quỳ xuống. Trơn a trơn, cuối cùng hai đầu gối quỳ xuống đất, mặt chôn ở chỗ mẫn cảm nhất của nam nhân ——giữa hai chân Hạ Thụ!
(Clair: Ta chết đây!)
“Oa kháo!”
Trầm Khải che ở lỗ mũi, sợ chảy máu mũi. Có người phun ra rượu trong miệng, có người mắng, có người cười trộm, có người xấu hổ chui vào trong ngực bạn trai.
Quá tuyệt hảo! Đèn nê ông còn đang chuyển, giai nhân không có tính toán dời đi, mặt của cô chôn ở địa phương ấm áp kia, không rời đi được.
Đàm Hạ Thụ nhìn xuống nữ nhân chôn ở giữa hai chân mình. Nhướng lên một bên lông mày, hắc, không nghĩ tới cô nhiệt tình như vậy hoan nghênh anh.
Cô say sao?
“Hùng Bảo Bảo?”
Anh vỗ vỗ bả vai của cô, sợ cô ngã nhào, không dám nhúc nhích người, cũng thể hiện anh so với thường nhân quả là “gan dạ, sáng suốt”, trong tư thế lúng túng như vậy vẫn còn có thể trấn định như thường. Bất quá, nếu cô cứ tiếp tục như vậy nâng cao thân nhiệt của anh, anh sợ rằng muốn cao huyết áp .
“Hùng Bảo Bảo?”
Hạ Thụ vừa cúi đầu gọi một lần nữa. Tình huống đã đủ mập mờ, đủ làm cho người mơ màng , hết lần này tới lần khác, Bảo Bảo còn…
“Ngô ~~”
Ở giữa hai chân anh bật ra thanh dày thanh âm rên rỉ khêu gợi, cô ngất được thật tốt a!
(Clair: Cứu mạng a!………….. Ta sống không nổi nữa rồi, tay cũng run không đánh máy nổi)
Một tiếng “Ngô ~~” này, các nam nhân huyết áp tăng như bão tố, nữ nhân che mắt cười trộm.
Sau đó, cô di động , mặt của cô rời đi địa phương nong nóng kia, dựa sát bắp đùi của anh.
“Ừ…”
Thân thể yếu nhược ngã sang bên, Hạ Thụ kịp lúc bắt được cánh tay cô, đồng thời chạm đến cái ghế cô mới ngồi, túi giấy đặt bên cạnh ghế đổ xuống. Từ trong túi giấy trượt ra một đống phim SEX, mặt hộp hương diễm nóng bỏng, hình ảnh đều là nam nữ trần truồng dây dưa, ba điểm toàn bộ lộ.
Oanh! Lại là một chuỗi kinh hô, những người đứng xem kinh hãi cổ võ .
Hạ Thụ ánh mắt đột nhiên phát sáng, nha, Hùng Bảo Bảo này, coi thực nhiều phim SEX nha!
Đàm Hạ Thụ nhận thấy cô có cái gì không đúng, quỳ một chân trên đất, tay trái ôm ôm cô, ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tay phải đem phim SEX từng cuốn nhặt về trong túi giấy.
Anh biểu hiện vô cùng trấn định thong dong, giống như đang nhặt mấy quyển sách bị rơi, trên mặt thậm chí mang theo mỉm cười. Anh không xấu hổ , trong khi nam nữ vây xem đều mắc cỡ mặt đỏ tới mang tai.
Trầm Khải chạy tới bằng kinh nghiệm làm ra phán đoán.
“Đáng chết, rượu của cô ấy nhất định là bị bỏ thuốc. Hẳn là Flunitrazepam (biệt dược của một loại thuốc ngủ), cô ấy rõ ràng là đang ngủ.”
Hàn Chấn Thanh cầm lấy tay Bảo Bảo, khám mạch đập, đồng thời quan sát sắc mặt của cô.
“Cô ấy không có chuyện gì, mười tiếng nữa, Flunitrazepam sẽ bị gan chuyển hóa hết.”
“Bảo Bảo? Nghe thấy không?”
Đàm Hạ Thụ vỗ vỗ Bảo Bảo mặt, cô miễn cưỡng mở mắt ra, ánh mắt hoảng hốt, xin lỗi tiêu tụ.
Thật khó chịu a, cô không thấy rõ lắm người trước mắt, chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, dường như đang trôi trong biển. Cô vừa nhắm mắt lại, có một thanh âm trầm thấp, ôn nhu dụ dỗ:
“Yên tâm, không có chuyện gì, tôi đưa cô về nhà.”
Đàm Hạ Thụ ôm cô, quay đầu lại nói:
“Trầm Khải, tôi đưa cô ấy về trước.”
“Không thành vấn đề, tôi ở lại điều tra một chút.”
Trầm Khải gọi quản lý PUB tới, đưa ra giấy chứng nhận, tiếp quản PUB.
Hạ Thụ mang theo Bảo Bảo rời đi, một bên Hàn Chấn Thanh cũng hướng Trầm Khải cáo từ.
Lúc này Trầm Khải phảng phất như biến thành người khác, hắn hướng bạn tốt phất tay, không tiễn. Hắn vội vã muốn làm Conan, cho người đem cái ly trống không trên bàn cho vào túi nhựa.
Ở ngoài PUB, Đàm Hạ Thụ vịn Bảo Bảo, kéo mở cửa xe, đem Bảo Bảo an trí trên ghế ngồi, sau đó anh hỏi Hàn Chấn Thanh bên cạnh:
“Có cần đặc biệt chú ý gì không?”
Hàn Chấn Thanh nhìn Bảo Bảo bên trong xe một cái, giải thích:
“Flunitrazepam benzodiazepines chỉ có tác dụng gây ngủ, không có tác dụng phụ cũng không gây nôn mửa. Không có gì đáng ngại, cứ để cho cô ấy ngủ một giấc.”
“Tôi đưa cậu về khách sạn.”
Hạ Thụ ý bảo Chấn Thanh lên xe.
Hàn Chấn Thanh nghiêng mắt nhìn anh một cái, không có hứng thú làm bóng đèn, phất tay một cái, rời đi.
Hạ Thụ đem túi giấy đựng phim SEX ném vào sau xe, vòng qua sườn xe, nhảy vào bên trong xe, nổ máy. Lúc này Bảo Bảo đã lâm vào hôn mê, tùy Hạ Thụ định đoạt.
Hạ Thụ dưới ánh sáng của bóng đèn trong xe, mở chiếc túi da cô đeo trên người, rút ra bóp da, tìm ra tấm danh thiếp có tên cô, dưới đèn đánh giá.
Đạo quán Hoa Anh? Anh lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
Tiếng chuông kéo dài thật lâu, Hùng Hoa Anh mới nhấc máy.
“Này?”
Thanh âm khàn khàn, mang theo buồn ngủ.
“Xin hỏi, bác có phải là thân nhân của Hùng Bảo Bảo không?”
“Ai, đúng vậy! Nó là con gái tôi! Phát sinh chuyện gì?”
Hùng Hoa Anh thức tỉnh, hơn nửa đêm nhận được loại điện thoại này, rất khẩn trương.
“Không có gì, cô ấy…”
Đông! Vốn là ngồi yên, Bảo Bảo đột nhiên nghiêng về phía anh, đèn lên dây bảo hiểm, gối mặt trên đùi anh.
Muốn chết! Hạ Thụ bật cười. Vỗ vỗ đầu của cô, hướng cha cô nói:
“Cô ấy không có chuyện gì, chẳng qua là say.”
Anh nói dối, sợ hù đến lão nhân gia.
“Nó say? Làm sao có thể?”
Bảo Bảo tửu lượng kinh người ai.
“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Nó đâu?”
“Ngô…”
Cô than nhẹ ở trên đùi anh ma sát.
:D
|
Hạ Thụ lập tức có phản ứng, vội vàng đè lại cô, ngăn cản cô lộn xộn, nếu không tiếp tục cọ xuống, anh sợ có không cách nào khống chế mình.
Anh cúi đầu nhìn cô cười, tóc của cô xõa xuống che phủ hạ thân của anh, hình tượng này… Muốn chết kia! Hạ Thụ hít sâu hất ra tưởng tượng trong óc.
Hùng Hoa Anh ở đầu bên kia điện thoại nói to:
“Nó thế nào? Mau nói cho ta!”
Trong giọng nói đằng đằng sát khí.
“Bác, cháu đang đưa cô ấy về nhà.”
“Ngươi là?”
Bảo Bảo không có bạn nam giới a, Hùng Hoa Anh buồn bực .
Hạ Thụ đọc địa chỉ trên danh thiếp:
“… Nơi này sao?”
“Đúng.”
“Được. Bác!”
Hạ Thụ khẩu khí bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.
“Ách, a?”
Hùng Hoa Anh ngẩn người.
Hạ Thụ hứa hẹn:
“Yên tâm, cháu sẽ đem cô ấy bình an đưa về nhà.”
Rắc, cúp máy.
Đêm cuối tuần, khu vực thành thị đèn đuốc sáng trưng, một chiếc xe thể thao phóng nhanh qua đầu phố, cửa sổ xe mở rộng, chủ nhân chiếc xe thể thao, mái tóc đen bị gió phật loạn, tuấn dung tăng thêm vài phần phong thái không kềm chế được. Anh thuần thục điều khiển tay lái, gia tốc, vượt qua, quẹo trái, rẽ phải.
Trên con đượng hẹp chật chội xe cộ, anh vẫn có biện pháp phóng xe như bay tựa như đang đi trên đường lớn không bóng người, kỹ thuật lái xe cao siêu kia để cho nữ nhân ở một bên ngủ mê man trong mộng bay lượn.
Tiếng ca sĩ hát vang một ca khúc tiếng Anh hoan khoái khêu gợi, trên tay lái, ngón tay thon dài đi theo tiết tấu gõ nhịp.
SEXBO MB(đụ mịa), SEXBOBM, YOUMYSEXBOBM, bab (tự sướng) you can take me home
(Clair: đoạn trên là nguyên văn, ta không chỉnh sửa chút nào nha)
Rời khỏi đoạn đường náo nhiệt, anh thả chậm tốc độ xe. Chiếc xe thể thao mỹ lệ, cộng thêm anh tuấn nam tử bên trong xe, hữu duyên mềm mại, thoáng nhìn ai cũng kinh hô cùng đồng bạn phỏng đoán nhìn thấy là vị nào đại minh tinh?
Nửa giờ sau, xe lái vào trạm xăng dầu.
Đàm Hạ Thụ hướng về phía nữ sinh viên vừa học vừa làm mỉm cười.
“Đổ đầy, cám ơn.”
Cô sinh viên ngu ngơ giật mình ngẩn người nhìn anh, hảo… Hảo đẹp trai a… ánh mắt khêu gợi… Thật mê người…
“Có vấn đề gì sao?”
Hạ Thụ nhướng mày, mỉm cười hỏi.
Nữ sinh viên kia nhất thời đỏ bừng mặt.
“Ách… Không có! Tôi lập tức giúp anh đổ đầy.”
Đổ đầy xong, cô tới gần cúi đầu nói:
“Tổng cộng sáu trăm nguyên.”
Mặt đỏ tới mang tai, không dám nhìn thẳng ánh mắt của anh, trái tim thiếu nữ đập thình thịch trong ngực.
Cô bộ dạng quẫn bách, Hạ Thụ đều thấy. Rất rõ ràng đó là bởi vì anh, anh cười nhẹ ho khan, vươn tay, ngón giữa gắp tờ giấy một ngàn nguyên tiền mặt.
“Không cần thối.”
Hướng cô trừng mắt nhìn, nhất thời đem cô gân cốt mềm nhũn.
Rời đi trạm xăng, đem xe hơi chạy nhanh hướng bên cạnh một máy bán hàng tự động, Hạ Thụ đẩy cửa xe ra, xuống xe đi về phía máy bán hàng. Bỏ tiền vào máy, mua một lon nước lạnh có ga, xoay người, dựa vào máy bán hàng, mở móc kéo, rót vào miệng.
Vị nữ sinh vừa học vừa làm mới nãy, không nhịn được lén nhìn anh, cũng đi theo nuốt một ngụm nước bọt. Nam nhân anh tuấn hảo đẹp trai, giống như diễn viên điện ảnh vậy. Tim thiếu nữ nhảy thình thịch, ánh mắt nhìn Đàm Hạ Thụ, không thể dòi đi tầm mắt, cũng vô tâm công tác, đầy trong đầu mơ màng. Trong lòng tính toán ——
“Anh ấy mới vừa nháy mắt với mình, mình… Mình đi hỏi số điện thoại của anh ấy… Mới rồi ngủ ở trong xe là bạn gái anh ấy sao? Nếu như đúng… Kia… Anh ấy nguyện ý để mình làm bằng hữu sao?”
Khuôn mặt tính cách, vóc người cao gầy to lớn, giở tay nhấc chân, tiêu sái thong dong, làm hại thanh thuần thiếu nữ có ý nghĩ kỳ quái, trái tim đại loạn.
Uống vài ngụm nước có ga lạnh như băng, làm lạnh ham muốn bị Hùng Bảo Bảo khơi dậy. Lúc này, anh mới chú ý tới ánh mắt trộm dò xét một bên, là thiếu nữ vừa mới ngẩn người kia. Anh mỉm cười, giơ cao lon nước, chỉ chỉ máy bán hàng.
“Muốn uống sao?”
Anh xoay người lại bỏ tiền vào, mua một lon, ném về phía cô gái, cô tiếp được , đỏ mặt tai nóng, ôm lon nước giống như bảo vật.
“Tiểu thư, thỉnh thoảng cũng phải làm việc a!”
Một người đàn ông trung niên cưỡi mô-tô thúc giục, đem thiếu nữ kéo về thế giới thực. Nhìn nam nhân miệng nhai kẹo cao su, đi đôi dép đầy bùn đất, cả người đầy mùi mồ hôi, thiếu nữ khóc không ra nước mắt, khác biệt thật nhiều a.
Đàm Hạ Thụ trở lại trong xe, Hùng Bảo Bảo vẫn an an ổn ổn ngủ mê man.
Anh mâu quang thâm trầm nhìn cô, đáy lòng tự định giá —— còn mười phút đồng hồ nữa là đến nhà cô, sau đó thì sao? Cứ như vậy vô duyên cớ làm cái anh hùng vô danh? Không cam lòng! Tròng mắt đen hiện lên ánh sáng giảo hoạt, anh dùng lon nước ngọt lạnh như băng chạm vào mặt của cô.
“Hắc, tỉnh.”
Ít nhất cũng nên nhớ được tên của anh chứ?
Benzodiazepines thật thần kỳ! Bảo Bảo không hề nhúc nhích, ngủ được thật sâu.
Hạ Thụ mỉm cười, xoa xoa đầu cô, thần lực nữ siêu nhân lúc ngủ thật đáng yêu, giống như con búp bê xinh đẹp. Hắc, có búp bê mang phim SEX đi PUB uống rượu? Nghĩ tới đây nụ cười của anh không tự chủ càng sâu.
Nổ máy xe, chạy nhanh trên đường, dong ruỗi một lát, rời khỏi Đài Bắc . Xe đi vào khu dân cư, anh thả chậm tốc độ xe, nhận ra tấm biển trước cửa, cuối cùng dừng xe trước một cái hẻm nhỏ.
Đàm Hạ Thụ xuống xe, vòng qua xe, đem Bảo Bảo ôm ra. Cô ngoan ngoãn như một đứa bé mềm mại trong lòng ngực của anh, mặc anh định đoạt, để cho anh vững vàng ôm lấy.
May là anh thân cao thể kiện, ôm Hùng Bảo Bảo cao một mét bảy, còn có thể mặt không đổi sắc, đứng được rất thẳng.
Không nỡ đưa cô đi, anh cúi đầu, nói với cô:
“Tôi là Đàm Hạ Thụ, rất hân hạnh được biết em.”
Anh mỉm cười, suy nghĩ một chút, ngắt ngắt mũi cô, bất kể cô có nghe hay không, nói:
“Hùng Bảo Bảo, trong tương lai, tôi muốn em làm bạn gái của tôi.”
Ôm cô đi tới trước cửa nhà, đang muốn bấm chuông điện, bên trong đã có người vội vàng đẩy cửa ra.
“Bảo Bảo?!”
Hùng Hoa Anh lao ra, nhìn thấy nữ nhi được một nam nhân cao lớn anh tuấn ôm, hắn ôm Bảo Bảo, tựa như ôm con mèo dễ dàng.
“Bác khỏe chứ, cháu đưa lệnh ái trở về.”
Hạ Thụ nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra một hàm răng trắng.
Nam nhân tốt đến chói mắt! Hùng Hoa Anh ngây cả người, vẻ mặt mê võng, bỗng nhiên có loại cảm giác đang ở trong mộng.
(End chương 2)
|