A Love Story Of Teen
|
|
Một ngày sau đó. Tức là khi nó đã đi “du ngoạn” Đà Lạt về đến nhà. Chiếc minibus chở nó dừng lại trước cổng ngôi biệt thự xinh xắn của nó. Nó bước xuống, khệ nệ ôm theo vali và giỏ xách. Mạnh Khoa và Lâm Danh – 2 ‘con ong’ chắc chắn sẽ xách độ jùm nó, đều đã ai về nhà nấy hết rùi. Xe dừng trc” cửa nhà ng` nào trc” thì ng` í dc zìa nhà trc” mà. Cả con Lam và Thường Khánh của đã pipi nó trc”… Đang chuyển cái vali xuống đất, nó mất thăng bằng, suýt đánh rơi cái vali. Bất ngờ, từ trong nhà nó, Shin chạy ra, đỡ cái vali hộ nó. _Hậu đậu vẫn hoàn hậu đậu- Shin phán. Nó cười hì hì rùi đáp: _Nếu không hậu đậu thì đâu phải em! Sau đó, Shin kéo cái vali của nó vào nhà. Nó chỉ việc xách cái túi rất chi là gọn nhẹ, hehehe. Ông anh hai iu vấu đang ngồi trong phòng khách. Ba nó chắc đang ở công ty mất rùi.Nó bước vào, hớn hở la lớn: _Anh hai, em về rùi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Ông anh nó quay đầu ra nhìn, càu nhàu: _Có cần lớn họng zậy ko? Mà mày có mua quà cho tao không đó? _Tất nhiên là có rùi!- Nói rồi nó ôm cái vali lại chỗ bàn uống nước. Kéo dây kéo ra, nó bắt đầu moi ra cả đống linh tinh, chủ yếu là đồ ăn – Đây nè!- Nó đưa cho anh nó một bọc dâu tây với chai nước cốt hoa hồng, cười gian manh, nó tiếp- nhớ ăn dâu tây zới xài nước hoa hồng…da mặt đẹp, mới quyến rũ dc con gái …Chứ để từ hồi anh Shin về trường, 1 nửa fan của anh xé lẻ theo anh Shin, anh bận tâm nhiều quá riết da mặt nhăn nheo hết trơn rùi…. Anh nó nóng máu, cốc iu lên đầu nó: _Nói nhãm zì zậy con kia? Nó và Shin phá lên cười, lúc nào nó cũng khoái chọc giận ông anh nó. Xong, nó lôi tiếp hai chang rượu vang ra, đưa choc ho Shin, tươi cười: _Bà chủ tiệm nói 2 loại này ngon nhất Đà Lạt, em không biết chọn loại nào nên lâý cả hai… Shin bật cười: _Cảm ơn nhóc nhiều nhaz! Anh nó liền lên tiếng phân bì: _Ê, con kia! Mày phân biệt đối xử zừa zừa thuj nhaz. Sao mày mua vang cho nó, còn tao thì phải hứng…..đồ con gái thế này- Anh nó mếu máo nói rùi đưa bịch dâu tây và chai nước hoa hồng ra trước mặt Nó nhịn cười, tỏ vẻ nghiêm túc: _Qùa em gái tặng mà chê, vả lại em cũng muốn tốt cho anh thuj…..Biết thế em không mua, anh không lấy thì trả lại đây!- Nó đưa tay ra, mặt phụng phịu. Anh nó đành xuống nước, gãi đầu gãi tai, nói: _Thuj mà, tao xin lỗi, tao nhận là dc chứ jie. Nó quay mặt, giấu đi nụ cười đắc chí. Shin cũng phải lấy tay bịt miệng mình lại, _À mà chuyện mày bị vu khống….thế là thế nào…Mày hok bị sốc sau vụ đó đấy chứ?- Anh nó đột ngột lên tiếng. Nó lắc đầu, cười: _Hok sao! Em gái anh là ai chứ hả?...Mà thuj, em lên phòng nghỉ đây…Đúng là chẳng có ở đâu bằng ở nhà…. Nói rùi nó kéo cái vali, ngúng nguẩy bước đi. Shin vội đứng dậy, đi theo: _Để anh xách vali lên lầu cho! ------------------------------------------------------------ Một người phụ nữ bước ra khỏi sân bay. Nhìn bà có vẻ rất sang trọng, với cái áo khoác và cặp kính mát nhìn sơ qua cũng đủ biết giá trị tính bằng dollar của chúng. Tay bà xách một cái túi mắc tìên của Yves Saint Laurent , ngón áp út tay trái đeo một chiếc nhẫn cưới có mặt là một viên kim cương to khủng lấp la lấp lánh, tóc bà uốn lọn xoã dài ẩn hiện dưới vành nón rộng, gương mặt dù đã có tuổi vẫn không thể làm phai mờ vẻ đẹp kiêu sa của một nữ hoàng điện ảnh Hàn Quốc đẳng cấp TG. Đằng sau bà là hai vệ sĩ đứng nghiêm chỉnh, tay xách vali. Đây chính là bà Lee, mẹ của Dương. Diễn viên nổi tiếng có khác, tuy đã ngoài 40, và đã có 2 con, thế nhưng thân hình của bà vẫn rất chuẩn. [Bắt đầu đoạn nào có pà này nói là = tiếng Hàn hết nhá] _Lâu ngày không trở lại đây….VN….- Bà tháo kiếng mát ra, mỉm cười nhìn quanh. Một vệ sĩ ghé vào tai bà, nói: _Thưa phu nhân, một nguồn tin đã bik được lần đến VN bí mật này của phu nhân…Tôi sợ ở đây có paparazzi, chúng ta nên đi thôi ạ. Bà khẽ gật đầu, đeo kiếng mát vào, kéo cái khăn len choàng cổ lên che kín mặt rùi bước lên chiếc limousine sang trọng đang chờ sẵn bên đường. Tại biệt thự xinh xắn nho nhỏ của Shin. “Kính koooong”. Shin đang nằm vắt chân lên ghế xem TV thì có tiếng reng của chuông cửa. Anh chàng lật đật chạy ra, mở cửa. Cánh cửa vừa bật mở, một gương mặt xinh đẹp quen thuộc với nụ cười trên môi hiện ra: _Chào con trai! Khỏi nói anh chàng “tá hoả tam tinh” thế nào khi thấy mẹ mình. Trời ạ, tuần trước mới gọi điện, mẹ có bảo là sẽ đến VN đâu….Sao lại....Anh chàng kinh ngạc: _Mẹ…..Sao mẹ đến mà không nói con? Để con ra sân bay đón. _Mẹ muốn dành bất ngờ cho con trai cưng của mẹ..Thôi, xích ra cho mẹ vào coi ông tướng….
|
Trong nhà. _Mẹ….mẹ đến VN làm gì thế? Chẳng phải mẹ đang bận đóng phim ở Hollywood sao? _Phim đó hoàn thành trước dự kiến -Bà nhăn mặt, tỏ ý không vui, tiếp- Mà mẹ đến thăm con không được sao, thắc mắc nhiều thế…hay con không thích hả? Shin ôm cổ bà, phụng phịu như con nít: _Con đâu có…Mẹ toàn nghĩ xấu cho con. Bà Lee mỉm cười. _Thôi, đừng giận, mẹ xin lỗi….Thật ra, lần này đến VN, lí do chính đó là mẹ muốn xem mặt con dâu tương lai…. Shin ngu ngờ tròn mắt: _Ai cơ ạ…. ------------------------------------------- Lớp học hè tăng cường. Gìơ ra chơi. Nó kéo nhỏ Lam xuống căn-tin. Hai đứa vừa gọi món rùi ngồi xuống bàn, chưa t8m dc cái jie thì bỗng từ đám đông, có một anh chàng tiến lại chỗ hai đứa, chính xác hơn là tiến lại chỗ con Lam. Anh chàng này không quá đẹp zai như Thường Khánh và Mạnh Khoa nhưng nhìn có vẻ hiền lành, mọt sách, khá kute với cặp mắt kính trước mũi và có chiều cao hơi bị khủng….cỡ 1m88-90 jie đó. _Bạn…bạn là Kiều Lam 11T4 ….phải không?- Anh chàng ấp úng, mặt hơi đo đỏ khi nhìn nhỏ Lam, hỏi. _Uhm…tui là Lam.Có jie không?- Con nhỏ nhoẻn cười. _Mình…..mình là…Vĩnh Trường…11T2…Mình có thể làm quen với bạn được không? Ố ồ…nó vừa nghe đến đây là bik anh chàng sắp tỏ tình với con bạn 3 kiếp của mình [nó là kẻ dày dạn kinh nghiệm mà ^^]. Ở lại đây chứng kiến không tiện, mắc công lại làm cho Vĩnh Trường mất tự nhiên, nên nó kiếm cớ lỉnh đi. Nó khều nhỏ Lam: _Bồ ở lại nhaz, mình khát quá, đi mua nước đây!- Nói rùi nó bấm nút biến ngay lập tức, mắc công con Lam túm nó lại nữa…. _Ê…- Con Lam vội chụp tay nó nhưng hụt…Nó đã lũi vào dòng người đông nghịt, hok thấy tăm hơi đâu nữa. Tại một bàn ăn dãy bên kia. _Thuỳ Anh!!!!!! Đang cầm ly nước cam và tô bún lượn qua lượn lại kiếm bàn trống để ngồi ăn thì có ai réo nó. Nó quay lại. Ra là Mạnh Khoa, anh chàng đang đưa tay vẫy vẫy nó. Nó hí hửng chạy lại, tưởng phải ngồi ăn một mình thì chán chết. _Kiều Lam đâu mà cô để cô bơ vơ lạc lõng thế này? –Mạnh Khoa hỏi trêu. _Đang được tỏ tình nên bỏ bạn bỏ bè rùi –Nó đáp, rồi ngồi xuống, cười, tiếp- Gĩơn đấy, tại có người đang tỏ tình với nó, ở lại thì zu ziên lắm nên tui lỉnh đi. _À…-Mạnh Khoa bật cười- Quên nữa, sắp đến SN cô thì phải? Nó trợn ngược: _Sao anh biết? _Bí mật!- Anh chàng đáp gọn. Nó bĩu mội: _Không nói thì thôi, chả cần- Rùi nó cầm ly nước cam lên uống Mạnh Khoa vẫn để nguyên nụ cười trên môi: _Thích jie tôi tặng? _Tặng quà SN mà lại hỏi….Thế thì còn jie thú vị…Chẳng có 1 chút thành ý! - Nó vặn vẹo. _Tại tôi sợ tặng phải đồ cô không thích- Anh chàng tỏ ra lung túng, nhìn tếu kinh. Nó phá lên cười: _Thuj bỏ đi! Tui chỉ giỡn thôi mà! Cái jie tui cũng thích hết, miễn là anh có lòng là dc rùi…Tui chả quan trọng chiện quà cáp đâu. Mạnh Khoa nhẹ nhõm hẳn. _Thế mà tui cứ tưởng…. _Hehehe….Anh dễ dụ thật! Đúng là người cả tin! Mạnh Khoa lừ mắt nhìn nó, rùi tiếp: _À mà này, cô có biết chuyện… Anh chàng chưa nó hết câu thì trời đất trước mặt bỗng nhiên tối sầm lại, Mạnh Khoa cảm thấy chóng mặt dữ dội. Anh chàng nhăn mặt, đau đau như búa bổ. Hình ảnh của nó trước mắt Mạnh Khoa mờ dần mờ dần. Anh chàng ôm đầu nghiêng qua một bên. Ly nước cam trên tay nó rơi xuống. Nó hốt hoảng: _Anh có sao không?- rồi nó đứng bật dậy chạy lại qua bên chỗ anh chàng ngồi. Mạnh Khoa im lặng. Anh chàng đau lắm, trả lời không được. Nó đã hoảng giờ còn hoảng hơn: _Nhanh lên, đứng dậy đi, tôi đưa anh lên y tế!- Vừa nói nó vừa dìu Mạnh Khoa đứng dậy. Anh chàng đưa tay ra ngăn: _Không…không sao- Tiếng Mạnh Khoa thở gấp gáp, nhưng anh chàng đã càm thấy đỡ hơn lúc nãy rùi. _Còn nói là không sao…Mặt anh trắng bệch rồi kìa…..-Nó tiếp tục xốc anh chàng dậy. _Không sao thật mà…-Mạnh Khoa nói, gắng nở nụ cười để trấn an nó- Tui đỡ nhiều rồi, chỉ là cơn chóng mặt nhỏ thôi mà…. Nó kéo ghế ngồi bên cạnh anh chàng, không nói jie, chỉ đưa mắt lo lắng quan sát. Cơn chóng mặt của Mạnh Khoa dần tan biến, để lại trong người anh chàng một cảm giác khó chịu kì quặc. Thấy vẻ mặt Mạnh Khoa đã hồng hào trở lại, nó lên tiếng: _Thật là anh không sao đó chứ? Tui chưa bao h thấy anh bị thế này cả! _Cô đúng là khéo lo…dạo này chắc học bài nhiều nên đâm ra thế- Anh chàng đáp _Tui không tin- Nó bướng bỉnh- Ai mà chẳng biết, anh học giỏi bẩm sinh, bài vở liếc qua thôi đã thuộc làu làu….Làm jie có chuyện đau đầu vì học nhiều chứ! Mạnh Khoa im lặng, không nói jie. Nó tiếp: _Hai tiết cuối anh về nghỉ đi, tui nói Anh Quân [lớp trưởng] giùm cho…. _Không cần đâu… Nó ngắt lời, quắc mắc nhìn anh chàng: _Cái jie mà không cần…Lỡ có sao thì mệt nữa! Mạnh Khoa đành phì cười, pó tay trước sự cố chấp cứng đầu của “princess bé bỏng”,dù sao cũng chỉ vì người ta lo lắng cho anh chàng thuj mà…Thấy Mạnh Khoa không có dấu hiệu phản kháng, nó mới mỉm cười: _Về nhà nhớ đi khám đó!
|
Túm tắt chap trước: Sau khi thoát khỏi bọn du côn, trải qua nhiều chuyện dở khóc dở cười trên đường đi [ex: ăn nhà hàng mà hok có tiền trả, bị rửa chén, dọn đồ bù] cuối cùng 2 đứa cũng về được tới căn biệt thự của Hy Vân. Về đến nơi, Lâm Danh lao ra ôm nó và con Lam nói với nó rằng Mạnh Khoa đã dầm mưa cả đêm để đi tìm nó. Nó kể với con Lam zụ nó với Thường Khánh…bất đắc dĩ “…”. Nhỏ Lam tiết lộ cho nó lần nó ngủ gục trên vai và ôm Thường Khánh trên xe. Sau đó, tại phòng của Thường Khánh và Mạnh Khoa, hoàng tử máu lạnh đã…bất ngờ, nói “Cảm ơn” với Mạnh Khoa- ‘tình địch’ của mình. Một ngày sau đó. Tức là khi nó đã đi “du ngoạn” Đà Lạt về đến nhà. Chiếc minibus chở nó dừng lại trước cổng ngôi biệt thự xinh xắn của nó. Nó bước xuống, khệ nệ ôm theo vali và giỏ xách. Mạnh Khoa và Lâm Danh – 2 ‘con ong’ chắc chắn sẽ xách độ jùm nó, đều đã ai về nhà nấy hết rùi. Xe dừng trc” cửa nhà ng` nào trc” thì ng` í dc zìa nhà trc” mà. Cả con Lam và Thường Khánh của đã pipi nó trc”… Đang chuyển cái vali xuống đất, nó mất thăng bằng, suýt đánh rơi cái vali. Bất ngờ, từ trong nhà nó, Shin chạy ra, đỡ cái vali hộ nó. _Hậu đậu vẫn hoàn hậu đậu- Shin phán. Nó cười hì hì rùi đáp: _Nếu không hậu đậu thì đâu phải em! Sau đó, Shin kéo cái vali của nó vào nhà. Nó chỉ việc xách cái túi rất chi là gọn nhẹ, hehehe. Ông anh hai iu vấu đang ngồi trong phòng khách. Ba nó chắc đang ở công ty mất rùi.Nó bước vào, hớn hở la lớn: _Anh hai, em về rùi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Ông anh nó quay đầu ra nhìn, càu nhàu: _Có cần lớn họng zậy ko? Mà mày có mua quà cho tao không đó? _Tất nhiên là có rùi!- Nói rồi nó ôm cái vali lại chỗ bàn uống nước. Kéo dây kéo ra, nó bắt đầu moi ra cả đống linh tinh, chủ yếu là đồ ăn – Đây nè!- Nó đưa cho anh nó một bọc dâu tây với chai nước cốt hoa hồng, cười gian manh, nó tiếp- nhớ ăn dâu tây zới xài nước hoa hồng…da mặt đẹp, mới quyến rũ dc con gái …Chứ để từ hồi anh Shin về trường, 1 nửa fan của anh xé lẻ theo anh Shin, anh bận tâm nhiều quá riết da mặt nhăn nheo hết trơn rùi…. Anh nó nóng máu, cốc iu lên đầu nó: _Nói nhãm zì zậy con kia? Nó và Shin phá lên cười, lúc nào nó cũng khoái chọc giận ông anh nó. Xong, nó lôi tiếp hai chang rượu vang ra, đưa choc ho Shin, tươi cười: _Bà chủ tiệm nói 2 loại này ngon nhất Đà Lạt, em không biết chọn loại nào nên lâý cả hai… Shin bật cười: _Cảm ơn nhóc nhiều nhaz! Anh nó liền lên tiếng phân bì: _Ê, con kia! Mày phân biệt đối xử zừa zừa thuj nhaz. Sao mày mua vang cho nó, còn tao thì phải hứng…..đồ con gái thế này- Anh nó mếu máo nói rùi đưa bịch dâu tây và chai nước hoa hồng ra trước mặt Nó nhịn cười, tỏ vẻ nghiêm túc: _Qùa em gái tặng mà chê, vả lại em cũng muốn tốt cho anh thuj…..Biết thế em không mua, anh không lấy thì trả lại đây!- Nó đưa tay ra, mặt phụng phịu. Anh nó đành xuống nước, gãi đầu gãi tai, nói: _Thuj mà, tao xin lỗi, tao nhận là dc chứ jie. Nó quay mặt, giấu đi nụ cười đắc chí. Shin cũng phải lấy tay bịt miệng mình lại, _À mà chuyện mày bị vu khống….thế là thế nào…Mày hok bị sốc sau vụ đó đấy chứ?- Anh nó đột ngột lên tiếng. Nó lắc đầu, cười: _Hok sao! Em gái anh là ai chứ hả?...Mà thuj, em lên phòng nghỉ đây…Đúng là chẳng có ở đâu bằng ở nhà…. Nói rùi nó kéo cái vali, ngúng nguẩy bước đi. Shin vội đứng dậy, đi theo: _Để anh xách vali lên lầu cho! ------------------------------------------------------------ Một người phụ nữ bước ra khỏi sân bay. Nhìn bà có vẻ rất sang trọng, với cái áo khoác và cặp kính mát nhìn sơ qua cũng đủ biết giá trị tính bằng dollar của chúng. Tay bà xách một cái túi mắc tìên của Yves Saint Laurent , ngón áp út tay trái đeo một chiếc nhẫn cưới có mặt là một viên kim cương to khủng lấp la lấp lánh, tóc bà uốn lọn xoã dài ẩn hiện dưới vành nón rộng, gương mặt dù đã có tuổi vẫn không thể làm phai mờ vẻ đẹp kiêu sa của một nữ hoàng điện ảnh Hàn Quốc đẳng cấp TG. Đằng sau bà là hai vệ sĩ đứng nghiêm chỉnh, tay xách vali. Đây chính là bà Lee, mẹ của Dương. Diễn viên nổi tiếng có khác, tuy đã ngoài 40, và đã có 2 con, thế nhưng thân hình của bà vẫn rất chuẩn. [Bắt đầu đoạn nào có pà này nói là = tiếng Hàn hết nhá] _Lâu ngày không trở lại đây….VN….- Bà tháo kiếng mát ra, mỉm cười nhìn quanh. Một vệ sĩ ghé vào tai bà, nói: _Thưa phu nhân, một nguồn tin đã bik được lần đến VN bí mật này của phu nhân…Tôi sợ ở đây có paparazzi, chúng ta nên đi thôi ạ. Bà khẽ gật đầu, đeo kiếng mát vào, kéo cái khăn len choàng cổ lên che kín mặt rùi bước lên chiếc limousine sang trọng đang chờ sẵn bên đường. Tại biệt thự xinh xắn nho nhỏ của Shin. “Kính koooong”. Shin đang nằm vắt chân lên ghế xem TV thì có tiếng reng của chuông cửa. Anh chàng lật đật chạy ra, mở cửa. Cánh cửa vừa bật mở, một gương mặt xinh đẹp quen thuộc với nụ cười trên môi hiện ra: _Chào con trai! Khỏi nói anh chàng “tá hoả tam tinh” thế nào khi thấy mẹ mình. Trời ạ, tuần trước mới gọi điện, mẹ có bảo là sẽ đến VN đâu….Sao lại....Anh chàng kinh ngạc: _Mẹ…..Sao mẹ đến mà không nói con? Để con ra sân bay đón. _Mẹ muốn dành bất ngờ cho con trai cưng của mẹ..Thôi, xích ra cho mẹ vào coi ông tướng…. Trong nhà. _Mẹ….mẹ đến VN làm gì thế? Chẳng phải mẹ đang bận đóng phim ở Hollywood sao? _Phim đó hoàn thành trước dự kiến -Bà nhăn mặt, tỏ ý không vui, tiếp- Mà mẹ đến thăm con không được sao, thắc mắc nhiều thế…hay con không thích hả? Shin ôm cổ bà, phụng phịu như con nít: _Con đâu có…Mẹ toàn nghĩ xấu cho con. Bà Lee mỉm cười. _Thôi, đừng giận, mẹ xin lỗi….Thật ra, lần này đến VN, lí do chính đó là mẹ muốn xem mặt con dâu tương lai…. Shin ngu ngờ tròn mắt: _Ai cơ ạ…. thấy bên 2T có nên tớ post cho các bạn đó
|
ủa tớ pót lộn sorry nghen Tóm tắt chap trước:Nó và cả đám đã về nhà sau chuyến du ngoạn Đà Lạt “để đời” ấy. Mẹ Shin cũng đã đáp xuống VN sau khi trờ về từ trường quay Hollywood. Lần này, bà đến thăm VN với lí do “xem mặt con dâu tương lai” và mọi chuyện được giấu rất kĩ, mất công paparazzi biết thì toi! Con Lam được một anh chàng mọt sách khá kute tên Vĩnh Trường tỏ tình.Trong một buổi nói chuyện zí nó, Mạnh Khoa chợt chóng mặt zữ zội mà hok bik nguyên nhân. Một căn bệnh được phát hiện […trong chap này.] -------------------------------- Một buổi sáng chủ nhật bình thường như bao ngày chủ nhật khác. Như thường lệ, nó đang ngồi nghe nhạc trên phòng. Lúc nghe nhạc, nhất là nhạc của Big Bang~,nó luôn đóng cửa và mở volum lớn hết mức, nghe thế mới đã. Bỗng có tiếng gọi của anh hai nó ngoài cửa. _Thùy Anh! Ông Quân này, chắc lại bắt nó đi mua gì cho ổng nữa đây…Nghĩ thế, nó liền vặn volum to hơn, cố tình để tiếng nhạc của bài Follow Me át đi tiếng ông anh nó. _Thùy Anh! Tao không giỡn đâu nhá! Ra đây tao bảo!- Theo sau là tiếng đập cửa rầm rầm. Cười khúc khích, nó đáp: _Em đang nghe nhạc nên không nghe được tiếng anh đâu! Nó đang hí hửng vì chắc mẩm lần này anh nó sẽ phải bó gối thì....tiếng bật cửa vang lên, anh nó hầm hầm bước zô. _Tao mất kiên nhẫn rồi đó! Đúng là chết dở.....Đầu óc kiểu gì mà lại quên khóa trong cửa cơ chứ..... Quay lại thấy bộ mặt đỏ gay giận dữ của ông anh, nó bèn mở miệng cười cầu hòa: _Hì hì, làm gì ghê zậy, lâu lâu giỡn zới anh chút! Mặt lão Quân vẫn đằng đằng sát khí, lão đưa tay cốc đầu nó một cái đau điếng, la: _Cho mày chừa cái tật thích chọc giận người khác! Xuống dưới nhà ăn sáng, mau! _Ui za!!!!- Nó ôm cái đầu khốn khổ, mếu mào nhìn ông anh, hét- Anh là đồ ác độc, vô lương tâm, anh sẽ bị thiên lôi, quỷ sứ dòm ngó!!!!!!!!!! Nói rùi nó bật chạy như bay ra khỏi phòng, vì biết thế nào lão Quân cũng khùng lên sau khi nghe nó nói. Không ngoài dự đoán, lão nổi điên, rượt theo nó: _Đồ quỷ nhỏ! Dám trù ẻo tao nữa hả!? Tốt nhất là đừng có để tao bắt được mày!!!!! _Thách anh đó! –Nó quay lại bĩu môi chọc tức ông anh- Hehehe Ba đang ở dưới nhà, nó chạy xuống dưới, đố ông Quân dám làm gì nó trước mặt ba.....hehe, có ngon thì thử đụng zô con gái cưng của ba đi rùi sẽ biết cái cảnh! Nó cười tinh quái. Đúng như dự tính, ba nó đang ngồi ở bàn ăn, đợi hai anh em nó. Nó vừa chạy tới phòng ăn thì anh nó cũng vừa nhảy xuống từ cầu thang....Lão Quân thét: _Con bé kia! Đứng lại!!!!!! Nó cắm đầu chạy tới chỗ “cứu tinh”. Ba nó đang tranh thủ đọc báo trong lúc chờ anh nó lên kêu nó. Nó la lớn, mắt sáng rực: _Ba!!!!!!!!!!!!!! Rồi nó chạy lại nấp sau lưng papa, ông Nghĩa lên tiếng: _Gì vậy con? _Anh hai bắt nạt con!- Nó phụng phịu như con nít. Nhìn cảnh này, nó nhớ ngày xưa quá. Hồi còn nhỏ, mỗi lần hai anh em nó “thương tàn lẫn nhau” như thế này, nó luôn vịn vào ba để giành phần thắng....Cứ chọc tức lão xong rùi đến núp sau lưng ba.....thế là êm chuyện…. Anh hai nó vừa chạy tới nơi, ba nó nhìn lão: _Con làm gì em con zậy? _Nó chọc tức con đó ba! Ba nó quay đầu lại nhìn nó như đợi một câu giải thích. Nó bèn phân bua: _Đâu có đâu pa....Tại ảnh cú đầu con trước.... Lão Quân nóng mặt: _Còn dám nói nữa hả? Là đứa nào gây chuyện trước?! Nó phồng mang trợn mắt trêu ông anh, làm ổng càng tức nhưng hok làm được jie. Thấy thế, ba nó mỉm cười đôn hậu, lên tiếng can ngăn: _Thôi được rồi! Hai anh em nhường nhau một tiếng cũng đâu có sao...Hai đứa đi dọn cơm đi, cơm canh nguội hết rồi ăn không ngon đâu!hen
|
Thường Khánh đang hộ tống nó về nhà. Trên đường, nó đòi anh chàng tạt vào một tiệm kem. Từ tiệm kem, cầm trên tay cây kem Chocolate Lamintons với hai trái cherry trên đỉnh, nó tung tăng bước ra. Hai đứa tiếp tục bước đều bên nhau. Nó hồn nhiên lụm trái cherry bỏ vào miệng. Thấy Thường Khánh bước đi mà mặt lạnh hơn tiền, nó lụm trái còn lại, đưa cho anh chàng: _Ăn hok? _Tôi ghét trái cây màu đỏ.- Anh chàng hững hờ đáp gọn. Nó bĩu môi: _Không ăn thì tui ăn! Làm giá! Tự nhiên thấy chán cái cảnh hoàng tử băng giá này quá. Lâu rồi nó không được thấy Thường Khánh cười. Một ý nghĩ “điên rồ” hiện lên. Nó khều anh chàng. Thường Khánh quay qua. Bất thình lình, nó ịnh nguyên cây kem lên mũi mình [hắc hắc]. Một thoáng sững sờ, nhưng Thường Khánh nhanh nhẹn phục hồi nguyên trạng- lạnh lùng. _Cô thích làm mấy cái trò con nít đó lắm à? Mau kiếm cái jie lau đi, trông khiếp chết được! Hic, nó vừa hy sinh cây kem iêu quý để được thấy người ta cười.....Zậy mà, công cốc lại còn bị bảo là khiếp. Nó tức đến nỗi muốn xé hắn ra. Nhưng trớ trêu thay, phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí :....Về đến trước cổng nhà nó. Đang đùng đùng giáng từng “bước ngọc” thì......nó đạp trúng một cái zỏ chuối ai ăn rùi vứt bậy xuống đường. [Con gái gì mà chả biết ý tứ....] Nó trượt chân lên cái vỏ chuối đáng nguyền rủa ấy và tiếp đất một cái “Rầm!” Ê hết bàn tọa. Đau phát khóc lên được, xuýt xoa xong, nó cầm cái vỏ chuối lên, tức tối liệng một cái vèo. Cái vỏ bay ra xa. _Đáng ghét! Đang bực mà ông trời cũng không tha!!!!!!!- Nó hét lên. Thấy điệu bộ của nó, Thường Khánh không giấu nổi nụ cười. Anh chàng đưa tay ra trước mặt nó. _Đứng lên nào. Đừng la ầm lên thế, người ta cười cho đấy! Nó định gân cổ cãi lại, nhưng vừa ngước mặt lên, nó đụng ngay nụ cười tỏa nắng của hắn. Phải công nhận khi cười, hắn đẹp trai hơn ngàn lần bình thường. Nụ cười ấy còn toả sáng và ấm áp hơn cả các tia nắng Mặt Trời nữa..... Nó đưa tay cho hắn kéo lên trong vô thức. Tự nhiên mọi bực dọc nãy giờ tan biến hết. Nó định thần lại, hí hửng như trẻ con, huých vai hắn: _Cuối cùng anh cũng cười rồi nhé! Thỉnh thoảng anh cũng nên cười như thế, zậy sẽ đẹp trai hơn đó! Thường Khánh không nói gì, nó đâu biết anh chàng đang “e thẹn” vì câu nói của nó. Nó tiếp tục hồn nhiên: _Thôi tui zô nhà đây, cảm ơn về buổi đi chơi nhá! Nói rùi nó vẫy tay chào hắn và nhí nha nhí nhảnh chạy vào nhà. Chợt, trong lòng Thường Khánh dâng lên một xúc cảm lạ kì. ----------------------------------------
Trên chiếc limousin màu trắng quý phái và sang trọng đang chở nữ hoàng điện ảnh Hàn Quốc Lee Son Jin. Bà nhìn chiếc đồng hồ nạm ngọc đang đeo ở tay rồi lấy di động từ trong giỏ xách ra, gọi cho Shin. _Con đang ở đâu vậy? <Đang ở trường ạ!>- Shin đáp. _Con quên là mẹ đã dặn con gì sao? Shin ngơ ngác: <Dạ jie ạ?> Bà Lee lắc đầu thở dài: _Cái thằng bé này, dặn trước quên sau! Con về liền đi nhé! Hôm nay ta đi ăn tối với bạn mẹ tại Grace mà. Shin vỗ trán mình cái chát: <Thế mà con quên mất….Nhưng>-Anh chàn ngập ngừng-< Sao hôm trước mẹ bảo là đi ăn bình thường, bây giờ có bạn mẹ nữa là sao? Mẹ đâu có quen ai ở VN ngoài gia đình Dì Tư?> _Con có tật hỏi nhiều từ khi nào vậy hả? Đến đó ngay đi, mẹ đang trên đường, sắp đến nơi rồi…..Lúc đó mà không thấy con là con tiêu với mẹ! <Dạ>- Shin đành gật đầu ngoan ngoãn -------------------------------------- Grace- một nhà hàng danh tiếng. Dù thời tiết ở Việt Nam rất nực nội, oi bức, thế nhưng, để trốn paparazzi, bà Lee phải kéo khăn quàng cổ trùm kín mặt, đeo cặp kiếng mặt to xụ, cho đến khi vào tới phòng V.I.P. Thật ra, bà Lee và ông Nghĩa hẹn hai bên ăn tối lúc 6h. Nhưng sợ thông tin mật này lọt đến tai bọn nhà báo, bà phải đến trước giờ hẹn gần cả tiếng. Bước chân vào phòng đã thấy con trai cưng ngồi chờ sẵn, bà mỉm cười: _Đến rồi sao?! Tưởng con lại giở thói trễ nãi như mọi hôm _Con đâu muốn bị “tiêu” với mẹ- Shin nhe răng cười, đáp. Hai mẹ con ngồi một lát, Shin lại bắt chuyện: _Sao mẹ qua VN mà không cho Eun Ji đi theo? Hôm qua con mới gọi điện về cho nó, con nhỏ có vẻ mệt mỏi lắm. Eun Ji chính là em gái Shin. _Mẹ đã bảo là tiện đường từ Hollywood bay về nên ghé qua đây thăm con...Vả lại, con bé Eun Ji vừa học vừa đóng phim, thời gian nghỉ ngơi còn không có thì lấy đâu ra thời gian đi đó đi đây! Shin khịt mũi: _Thì mẹ đừng bắt nó đóng phim nữa, để nó tập trung học, con thấy em gái con suy nhược lắm rồi. Bà Lee liền châu mày: _Danh tiếng thì phải gây dựng từ bây giờ, sau này sự nghiệp mới vững bền được. Mẹ làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho nó....Cậu cả đừng có mà lên giọng với mẹ- Bà nhéo iêu Shin một cái. Shin xoa xoa mặt mình: _Con đâu dám, nhưng nhìn cái thời khóa biểu của nó là con đã choáng rồi, con trai như con chưa chắc chịu nỗi, huống chi nó. Kể ra Shin cũng may. Thời anh chàng còn ở Hàn Quốc, mẹ thì bận lưu diễn suốt, ba thì tối tăm mặt mũi với tập đoàn, chẳng ai trông chừng Shin, nên anh chàng muốn lộng hành thế nào cũng được. Zậy mới có chuyện Shin là đại ca của trường suốt mấy năm cấp III. Đến thời Eun Ji, mẹ đã rãnh rỗi hơn nên luôn để tâm và quản giáo con bé rất nghiêm khắc, từ chuyện học đến chuyện ăn chuyện uống, rồi còn sắp xếp cho con bé cả đống hợp đồng quáng cáo, đóng phim….. _Con đừng lo chuyện con bò trắng răng đó nữa…..Mẹ đã dặn bà quản gia chú ý chăm sóc tẩm bổ cho nó rồi…Không đổ bệnh được đâu mà sợ… Shin đành gật đầu cho qua chuyện, rồi nói: _Mẹ ở đây nhé, con đi “giải quyết” một chút! Bà Lee gật, dặn thêm: _Nhanh lên! Bạn mẹ sắp tới rồi đó. …………………… Từ toilet trở ra. Vừa đặt chân bước vào phòng thì Shin nhận ra, người đang ngồi đôí diện với bà Lee- mẹ mình, hiện đã đeo kiếng mát vào- chính là thằng bạn chí cốt của anh chàng- lão Quân. Shin ngạc nhiên nhìn sang thì thấy nó- trong bộ trang phục lộng lẫy với gương mặt xinh đẹp rạng ngời và bác Nghĩa- tức ba nó. Gia đình nó cũng vừa tới, mới chào hỏi người đàn bà quý phái mà nó không biết là ai rồi ngồi xuống gì thì Shin bước zô. Anh chàng tròn mắt, cuối đầu chào ông Nghĩa, nháy mắt chào lão Quân và cười tươi nhìn nó. Nó và lão hai cũng trong trạng thái giống Shin- mắt chữ A mồm chứ O. Chỉ có ba nó là cười cười đầy ẩn ý. Xong, Shin ngồi xuống ghế. Một đống dấu chấm hỏi quay mòng mòng quanh đầu anh chàng. Shin quay sang hỏi nhỏ mẹ: _Bác trai là…bạn mẹ sao? Bà Lee nháy mắt: _Gọi là sui gia tương lai thì đúng hơn. Shin đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, nhưng chưa kịp hỏi thì cánh cửa phòng bật mở, Dì Tư của Shin bước vào. Dì ấy ghé vào tai bà Lee thì thầm gì đó, bà Lee gật đầu. Khỏi cần bàn cãi Shin cũng biết, Dì Tư đến đây trong vai trò Thông Dịch Viên là cái chắc. Dì ấy ngồi xuống, tươi cười nhìn nó và lão Quân _Giới thiệu với 2 cháu, đây là mẹ của Shin! Lúc này, bà Lee mới từ từ tháo kiếng mát ra. Người đầu tiên hoảng hốt trợn ngược lên, chính là nó. Qúa bất ngờ, nó reo như hét: _Đại minh tinh Lee Son Jin!!!!!!!!!!!! Trời ơi, không thể tin nổi. Nãy giờ nó đang ngồi kế bên nữ hoàng điện ảnh Hàn Quốc sao? Chóang thật. Nó mê xem phim của bà từ khi 15 tuổi. Gặp được bà, đến trong mơ nó còn không dám mơ đến, huống chi là ngoài đời. Vậy mà, bây giờ, đùng một cái, bà ấy là mẹ Shin….Nó đang hí hửng, định lát nữa ăn xong sẽ xin chữ kí của bà. Nó đâu biết rằng, lát nữa đây, nó đứng còn hok vững, huống chi là lon ta lon ton xin chữ kí. Lão Quân cũng kinh ngạc không kém gì nó. Lão quay sang Shin: _Sao cậu không nói chuyện này từ trước? Shin gãi đầu: _Thì tớ đã nói mẹ tớ cũng là diễn viên còn gì! _Nhưng cậu không nói mẹ cậu là đại minh tinh Lee Son Jin. Thấy mọi người có vẻ kích động, dù không hiểu mọi người nói gì nhưng nghe thấy tên mình được nhắc đi nhắc lại, bà Lee mỉm cười, đặt ngón trỏ lên môi, nói bằng tiếng Hàn một câu gì đó. Dì Tư của Shin liền “phiên dịch” lại: _Chị ấy nhắc mọi người nên im lặng, vì đây là một nhà hàng nổi tiếng, có thể bọn phóng viên đang rình rập xung quanh, nên…. Sau đó, dì tư quay sang nói với bà Lee gì đó rồi lại nhìn mọi người, mỉm cười: _Chị Son Jin không thông thạo tiếng Việt, nên hôm nay tôi sẽ là người thay thế chị ấy trình bày một việc quan trọng. Ánh mắt của ông Nghĩa thóang ánh lên niềm vui. Dì tư hướng mắt sang anh nó: _Theo dì biết thì thằng Shin nhà dì là bạn thân của cháu phải không Quân? Anh nó gật đầu: _Dạ… Dì tư nhìn sang nó: _Cháu và Shin cũng quen nhau từ trước rồi chứ? _Dạ- Nó ngây ngô gật, rồi giải thích thêm- Cháu quen anh í trước khi cháu biết anh ấy là bạn của anh hai nữa ạ! _Vậy thì quá tốt rồi! Thấy lạ, Shin chõ họng zô: _Tốt jie cơ ạ? Dì tư không trả lời Shin, chỉ nhẹ nhàng nói với ba nó: _Thằng Shin nhà tôi cũng hay qua nhà anh chơi chứ ạ? _Tất nhiên rồi! Thằng con nhà tôi là bạn thân của cháu Shin mà, cả con bé Thùy Anh cũng thân với cháu Shin nữa
|