Giáo Sư, Em Có Thể Tốt Nghiệp Chưa
|
|
CHƯƠNG 20
“Đúng rồi, nghe nói bây giờ anh đang làm giáo viên à?”
Lâm Tâm Thất im lặng không tới ba phút, mắt to lại mở ra xoay tròn, “Phải không?”
“Ừm.”
“Vậy anh sẽ phải đi làm à?”
“Ừm.”
“Anh sẽ đi đến trường học đúng không?”
“Ừm.”
“Mang em theo với nhé!”
“No way!”
“A a a a!”
Lâm Tâm Thất suy sụp cúi đầu, kéo dài âm điệu, cầm đôi đũa chọc chọc vào chén cơm, “Sao anh không Ừm nữa đi!”
“Hừ!” Trần Tư Tầm từ chối cho ý kiến, anh chỉ hừ một tiếng, không nói gì thêm.
“Em mặc kệ, em muốn đi!” Lâm Tâm Thất dứt khoát ném đôi đũa, khoanh tay ôm trước ngực, bộ dáng tức giận.
“Muốn đi sao?” Trần Tư Tầm nghiêng đầu mỉm cười.
“Ừ!” Lâm Tâm Thất chắp tay, liều mạng gật đầu.
“Vậy thì cứ tiếp tục hy vọng đi.” Trần Tư Tầm trưng ra nụ cười hoàn mỹ, anh vỗ vỗ vai Lâm Tâm Thất, “Lâm Nhất Nhiên, em thu xếp đồ đạc đi, chúng ta phải đi rồi.”
“A. . .? “ Bộ dạng của Lâm Nhất Nhiên thiếu sức sống, ủ rũ đáp một tiếng rồi đứng dậy, Lâm Tâm Thất nhanh tay lẹ mắt túm chặt tay của Trần Tư Tầm, “Em muốn đi!”
“Đừng làm loạn!” Trần Tư Tầm thu lại nụ cười, vẻ mặt hờ hững, gạt cánh tay của Lâm Tâm Thất ra, “Em đi tìm Từ Thụy đi.”
“Trở mặt còn nhanh hơn lật sách!” Lâm Tâm Thất tức giận thu lại bàn tay, không cam lòng nói: “Này, tình cảm của chúng ta nhiều năm như vậy, lại không bằng một đứa con gái khác sao?”
“Cái gì mà đứa con gái khác?” Trần Tư Tầm cau mày, “Người ta có tên!”
“Được, được, Lâm Nhất Nhiên chứ gì, khi nào thì anh lại bắt đầu thích một cô gái nhỏ tuổi như vậy rồi? Còn Bội Tưởng thì sao?”
“Em hỏi nhiều quá, điện thoại di động của anh mất rồi, đừng gọi cho anh, đi tìm Từ Thụy mà nói chuyện, nhưng phải gọi sau bảy giờ và trước tám giờ đấy.
“Ôi trời?” Lâm Tâm Thất mở to hai mắt nhìn, “Tại sao? Người như anh ta mà còn phải có giờ giấc sao?”
“Không phải.” Trần Tư Tầm cười cười, “Bởi vì cậu ta cũng nhìn trúng một bé gái.”
Miệng của Lâm Tâm Thất há hốc thành hình chữ O, con ngươi trong mắt cũng sắp rớt xuống, “Anh nói cái gì?”
“Ừ!” Trần Tư Tầm gật đầu, khóe miệng cong lên, tâm tình cảm thấy rất tốt, anh vỗ vỗ đầu Lâm Tâm Thất: “Em không nghe lầm đâu.”
Người đàn ông thì cười thật vui vẻ, còn người phụ nữ thì chu miệng lên, bất mãn vươn tay, gạt đi bàn tay đang để trên đầu mình, ánh nắng mặt trời chiếu lên hai người bọn họ, có một loại cảm giác thật đặc biệt, tạo thành một bức tranh đẹp mắt.
Lâm Nhất Nhiên vẫn nắm vặn cửa, cô xấu hổ đứng tại chỗ, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
“Người ta thu dọn xong rồi kìa.” Lâm Tâm Thất trông thấy bóng dáng của cô nữ sinh, thúc giục nói: “Anh đi làm đi!”
“Nhớ rõ thời gian!” Trần Tư Tầm thu tay, “Khi nào đi thì khóa cửa lại.”
“Biết rồi, biết rồi!” Lâm Tâm Thất không kiên nhẫn phất phất tay, giống như là đang đuổi khách: “Mau đi đi!”
Lâm Nhất Nhiên cắn cắn môi dưới, từ đầu đến cuối cũng không có ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy hai người bọn họ nói chuyện chói tai cực kỳ, nhớ tới cái đêm hai ngày trước, trong mắt anh phát sáng, hai hàng lông mày đều tràn ngập sự dịu dàng, anh hỏi: Vậy em cảm thấy tôi như thế nào?
Quả nhiên là mình bị anh ta đùa giỡn rồi!
Lâm Nhất Nhiên buồn bực nghĩ, chỉ cảm thấy trong lòng đang kìm nén cơn tức giận, liều mạng túm chặt lấy vạt áo, miễn cưỡng nở nụ cười với Lâm Tâm Thất đang nhìn theo bóng dáng của Trần Tư Tầm.
Suốt cả chặng đường, hai người không nói chuyện.
Ngược lại, tâm trạng của Trần Tư Tầm tốt cực kỳ, anh trực tiếp lái xe vào cổng trường, bình thường, Lâm Nhất Nhiên đã nhanh chóng bước xuống xe, tránh để cho người khác nhìn thấy lại bị chỉ trích, mà hiện tại, cô chỉ ngồi im không nói lời nào, cũng không thèm nhìn Trần Tư Tầm, chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Anh ta không liên quan đến mình, thật sự không liên quan đến mình.
Lâm Nhất Nhiên không ngừng tự thôi miên bản thân, anh là thầy của cô, chỉ là thầy của cô mà thôi. Lâm Tâm Thất và anh có quan hệ gì cũng không quan trọng, không quan trọng.
Trần Tư Tầm dừng xe xong, thấy Lâm Nhất Nhiên vẫn không nhúc nhích, ngồi im trên xe, “Lâm Nhất Nhiên?”
“Ừm?” Cô đột nhiên quay đầu, bất giác thốt lên: “Không quan trọng.”
Trần Tư Tầm dừng động tác trong tay, hứng thú hỏi: “Cái gì không quan trọng?”
Lại cười! Lâm Nhất Nhiên cảm thấy trong lòng mình như có thuốc súng, cô nhìn thẳng vào anh nói: “Không có gì!” Nói xong, chuẩn bị mở cửa bước xuống xe.
Nào ngờ, Trần Tư Tầm “cạch” một tiếng, khóa xe lại, Lâm Nhất Nhiên cứ đẩy mà đẩy mãi không ra, cô nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Trần Tư Tầm: “Thầy, em muốn xuống xe!” Cô cố ý cắn răng lặp lại chữ “Thầy.”
“Lâm Nhất Nhiên!” Trần Tư Tầm bình tĩnh tháo đai an toàn, nghiêng người, chống tay về phía cô, “Em đang tức giận sao?”
Hơi thở của người đàn ông này tràn ngập vào tất cả các giác quan của Lâm Nhất Nhiên, cô chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng, vội vàng nghiêng người ra sau, có chút đề phòng nói: “Không có!”
“Thật không?” Trần Tư Tầm nhíu mày cười, để lộ ra hàm răng trắng, “Có phải là bởi vì. . . . .”
“Nguyên nhân là bởi vì. . . . . .” Lâm Nhất Nhiên bắt đầu nói cà lăm, nhanh chóng suy nghĩ, có phải là do cảm giác khó chịu lúc sáng bị cô biểu hiện quá rõ ràng rồi không? Lại nói tiếp: “Lúc sáng ngủ dậy có chút khó chịu.”
“A. . . thì ra là vậy!” vẻ mặt của Trần Tư Tầm giống như hiểu rõ, anh gật đầu, thân thể càng áp sát cô, “Tôi còn cho rằng. . . . . “
“Cho rằng cái gì?” Lâm Nhất Nhiên chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, rất nhanh liền phủ nhận: “Em không tức giận!”
“Ồ!” Trần Tư Tầm ngồi trở về vị trí cũ, biểu hiện dường như có chút kinh ngạc: “Tôi còn tưởng rằng bữa sáng không hợp khẩu vị của em.”
“A!. . . haha.” Lâm Nhất Nhiên chỉ có thể gượng cười, trong lòng thầm mắng chính mình thật ngu xuẩn, “Hợp khẩu vị, rất hợp khẩu vị.”
“Vậy là tốt rồi.” Người đàn ông cười đến càng vui vẻ, lấy tay vỗ vỗ khuôn mặt của cô, “Xuống xe đi!”
Lâm Nhất Nhiên vội vàng mở cửa, tốc độ nhanh đến nỗi cứ tưởng sắp ngã úp mặt xuống đất tới nơi, “Thầy, hẹn gặp lại!”
“Chờ chút!”
“A?” động tác của Lâm Nhất Nhiên bị kìm hãm, run rẩy ngẩng đầu, “Thầy?”
“Buổi tối nhớ đến tìm tôi.” Trần Tư Tầm cũng mở cửa xuống xe, bộ dạng rất nhàn nhã, “Học phụ đạo.”
“A. . . . .” Lâm Nhất Nhiên liên tục gật đầu, trong lòng cảm thán, thì ra đàn ông trở mặt còn nhanh hơn phụ nữ, cô lắc lắc đầu chạy về phía lớp học, đi gần đến nơi mới chợt nhận ra, sao mình lại phải tức giận cơ chứ?
“Ôi, sắc mặt hồng hào thật!”
Vừa bước vào lớp, Lâm Nhất Nhiên liền trông thấy Đường Cẩm mang theo vẻ mặt ái muội, đi qua đi lại, “Sao rồi?”
“Sao cái gì?” Lâm Nhất Nhiên mờ mịt hỏi lại.
“Cậu và thầy Trần ấy!”
“Tớ cùng anh ta làm sao?”
Lâm Nhất Nhiên đề phòng, nhìn vẻ mặt tươi cười của Đường Cẩm nói: “Này, cậu tránh xa tớ ra một chút, sao tớ cứ cảm thấy cái kiểu cậu cười càng ngày càng giống với Từ Thụy rồi?”
“Cái này gọi là tướng vợ chồng nha!” Đường Cẩm nhíu mày có chút khoe khoang, “Giống nhau cảm thấy thật tốt!”
“Bỉ ổi giống nhau = = “ Lâm Nhất Nhiên trưng ra bộ mặt ghét bỏ nói: “Tránh ra.”
“Hắc, cậu dám nói tớ như vậy à?” Đường Cẩm bị Lâm Nhất Nhiên đẩy tới cửa, không cam lòng lại chen đi vào, “Này, cậu đừng có nói với tớ là cả đêm qua hai người các cậu cũng không làm cái gì nhé!”
“Làm cái gì là làm cái gì?” Lâm Nhất Nhiên liếc mắt, “Chị hai à, em còn là vị thành niên!”
“Cái gì gọi là vị thành niên?” Đường Cẩm không thèm để ý, hỏi: “Có nắm nắm tay hay hôn hôn môi nhỏ gì không?”
Vẻ mặt Lâm Nhất Nhiên càng ghét bỏ, “Da gà của tớ sắp nổi lên tới đầu rồi.”
“Ngừng! Giả bộ ngây thơ, tớ cũng không tin cậu và Lý Điển là tình cảm trong sáng.”
Lý Điển.
Động tác của Lâm Nhất Nhiên dừng lại, đã bao lâu rồi cô chưa nghĩ tới cậu ấy?
Đường Cẩm phát hiện hình như mình đã lỡ miệng, vội vàng kéo tay Lâm Nhất Nhiên lảng sang chuyện khác: “Này, tớ hỏi thật, cái gì cũng chưa làm sao?”
“Anh ta với tớ chả có quan hệ gì cả.” Lâm Nhất Nhiên cau mày, bổ sung thêm một câu: “À, không đúng, anh ta là thầy của tớ, không phải là không có quan hệ gì.”
“Cậu nói nghiêm túc một chút!”
“Tớ cực kỳ nghiêm túc!” Lâm Nhất Nhiên ngồi lên trên ghế, tay phải chống cằm, “Tớ còn chưa hỏi cậu, cái gì mà tướng vợ chồng? Cậu và Từ Thụy thế nào rồi?”
“Cậu đoán xem?” Đường Cẩm đá lông nheo với Lâm Nhất Nhiên, cố tình làm ra vẻ lẳng lơ, vuốt vuốt tóc nói: “Tư vị của người phụ nữ đang yêu, chẳng lẽ cậu không nhìn ra được sao?”
“Đường Cẩm!” Lâm Nhất Nhiên nhíu mày, vẻ mặt cau có: “Cậu và Từ Thụy. . . . . . . . . . . .càng ngày càng biến thái = = “
|
CHƯƠNG 20
“Đúng rồi, nghe nói bây giờ anh đang làm giáo viên à?”
Lâm Tâm Thất im lặng không tới ba phút, mắt to lại mở ra xoay tròn, “Phải không?”
“Ừm.”
“Vậy anh sẽ phải đi làm à?”
“Ừm.”
“Anh sẽ đi đến trường học đúng không?”
“Ừm.”
“Mang em theo với nhé!”
“No way!”
“A a a a!”
Lâm Tâm Thất suy sụp cúi đầu, kéo dài âm điệu, cầm đôi đũa chọc chọc vào chén cơm, “Sao anh không Ừm nữa đi!”
“Hừ!” Trần Tư Tầm từ chối cho ý kiến, anh chỉ hừ một tiếng, không nói gì thêm.
“Em mặc kệ, em muốn đi!” Lâm Tâm Thất dứt khoát ném đôi đũa, khoanh tay ôm trước ngực, bộ dáng tức giận.
“Muốn đi sao?” Trần Tư Tầm nghiêng đầu mỉm cười.
“Ừ!” Lâm Tâm Thất chắp tay, liều mạng gật đầu.
“Vậy thì cứ tiếp tục hy vọng đi.” Trần Tư Tầm trưng ra nụ cười hoàn mỹ, anh vỗ vỗ vai Lâm Tâm Thất, “Lâm Nhất Nhiên, em thu xếp đồ đạc đi, chúng ta phải đi rồi.”
“A. . .? “ Bộ dạng của Lâm Nhất Nhiên thiếu sức sống, ủ rũ đáp một tiếng rồi đứng dậy, Lâm Tâm Thất nhanh tay lẹ mắt túm chặt tay của Trần Tư Tầm, “Em muốn đi!”
“Đừng làm loạn!” Trần Tư Tầm thu lại nụ cười, vẻ mặt hờ hững, gạt cánh tay của Lâm Tâm Thất ra, “Em đi tìm Từ Thụy đi.”
“Trở mặt còn nhanh hơn lật sách!” Lâm Tâm Thất tức giận thu lại bàn tay, không cam lòng nói: “Này, tình cảm của chúng ta nhiều năm như vậy, lại không bằng một đứa con gái khác sao?”
“Cái gì mà đứa con gái khác?” Trần Tư Tầm cau mày, “Người ta có tên!”
“Được, được, Lâm Nhất Nhiên chứ gì, khi nào thì anh lại bắt đầu thích một cô gái nhỏ tuổi như vậy rồi? Còn Bội Tưởng thì sao?”
“Em hỏi nhiều quá, điện thoại di động của anh mất rồi, đừng gọi cho anh, đi tìm Từ Thụy mà nói chuyện, nhưng phải gọi sau bảy giờ và trước tám giờ đấy.
“Ôi trời?” Lâm Tâm Thất mở to hai mắt nhìn, “Tại sao? Người như anh ta mà còn phải có giờ giấc sao?”
“Không phải.” Trần Tư Tầm cười cười, “Bởi vì cậu ta cũng nhìn trúng một bé gái.”
Miệng của Lâm Tâm Thất há hốc thành hình chữ O, con ngươi trong mắt cũng sắp rớt xuống, “Anh nói cái gì?”
“Ừ!” Trần Tư Tầm gật đầu, khóe miệng cong lên, tâm tình cảm thấy rất tốt, anh vỗ vỗ đầu Lâm Tâm Thất: “Em không nghe lầm đâu.”
Người đàn ông thì cười thật vui vẻ, còn người phụ nữ thì chu miệng lên, bất mãn vươn tay, gạt đi bàn tay đang để trên đầu mình, ánh nắng mặt trời chiếu lên hai người bọn họ, có một loại cảm giác thật đặc biệt, tạo thành một bức tranh đẹp mắt.
Lâm Nhất Nhiên vẫn nắm vặn cửa, cô xấu hổ đứng tại chỗ, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
“Người ta thu dọn xong rồi kìa.” Lâm Tâm Thất trông thấy bóng dáng của cô nữ sinh, thúc giục nói: “Anh đi làm đi!”
“Nhớ rõ thời gian!” Trần Tư Tầm thu tay, “Khi nào đi thì khóa cửa lại.”
“Biết rồi, biết rồi!” Lâm Tâm Thất không kiên nhẫn phất phất tay, giống như là đang đuổi khách: “Mau đi đi!”
Lâm Nhất Nhiên cắn cắn môi dưới, từ đầu đến cuối cũng không có ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy hai người bọn họ nói chuyện chói tai cực kỳ, nhớ tới cái đêm hai ngày trước, trong mắt anh phát sáng, hai hàng lông mày đều tràn ngập sự dịu dàng, anh hỏi: Vậy em cảm thấy tôi như thế nào?
Quả nhiên là mình bị anh ta đùa giỡn rồi!
Lâm Nhất Nhiên buồn bực nghĩ, chỉ cảm thấy trong lòng đang kìm nén cơn tức giận, liều mạng túm chặt lấy vạt áo, miễn cưỡng nở nụ cười với Lâm Tâm Thất đang nhìn theo bóng dáng của Trần Tư Tầm.
Suốt cả chặng đường, hai người không nói chuyện.
Ngược lại, tâm trạng của Trần Tư Tầm tốt cực kỳ, anh trực tiếp lái xe vào cổng trường, bình thường, Lâm Nhất Nhiên đã nhanh chóng bước xuống xe, tránh để cho người khác nhìn thấy lại bị chỉ trích, mà hiện tại, cô chỉ ngồi im không nói lời nào, cũng không thèm nhìn Trần Tư Tầm, chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Anh ta không liên quan đến mình, thật sự không liên quan đến mình.
Lâm Nhất Nhiên không ngừng tự thôi miên bản thân, anh là thầy của cô, chỉ là thầy của cô mà thôi. Lâm Tâm Thất và anh có quan hệ gì cũng không quan trọng, không quan trọng.
Trần Tư Tầm dừng xe xong, thấy Lâm Nhất Nhiên vẫn không nhúc nhích, ngồi im trên xe, “Lâm Nhất Nhiên?”
“Ừm?” Cô đột nhiên quay đầu, bất giác thốt lên: “Không quan trọng.”
Trần Tư Tầm dừng động tác trong tay, hứng thú hỏi: “Cái gì không quan trọng?”
Lại cười! Lâm Nhất Nhiên cảm thấy trong lòng mình như có thuốc súng, cô nhìn thẳng vào anh nói: “Không có gì!” Nói xong, chuẩn bị mở cửa bước xuống xe.
Nào ngờ, Trần Tư Tầm “cạch” một tiếng, khóa xe lại, Lâm Nhất Nhiên cứ đẩy mà đẩy mãi không ra, cô nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Trần Tư Tầm: “Thầy, em muốn xuống xe!” Cô cố ý cắn răng lặp lại chữ “Thầy.”
“Lâm Nhất Nhiên!” Trần Tư Tầm bình tĩnh tháo đai an toàn, nghiêng người, chống tay về phía cô, “Em đang tức giận sao?”
Hơi thở của người đàn ông này tràn ngập vào tất cả các giác quan của Lâm Nhất Nhiên, cô chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng, vội vàng nghiêng người ra sau, có chút đề phòng nói: “Không có!”
“Thật không?” Trần Tư Tầm nhíu mày cười, để lộ ra hàm răng trắng, “Có phải là bởi vì. . . . .”
“Nguyên nhân là bởi vì. . . . . .” Lâm Nhất Nhiên bắt đầu nói cà lăm, nhanh chóng suy nghĩ, có phải là do cảm giác khó chịu lúc sáng bị cô biểu hiện quá rõ ràng rồi không? Lại nói tiếp: “Lúc sáng ngủ dậy có chút khó chịu.”
“A. . . thì ra là vậy!” vẻ mặt của Trần Tư Tầm giống như hiểu rõ, anh gật đầu, thân thể càng áp sát cô, “Tôi còn cho rằng. . . . . “
“Cho rằng cái gì?” Lâm Nhất Nhiên chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, rất nhanh liền phủ nhận: “Em không tức giận!”
“Ồ!” Trần Tư Tầm ngồi trở về vị trí cũ, biểu hiện dường như có chút kinh ngạc: “Tôi còn tưởng rằng bữa sáng không hợp khẩu vị của em.”
“A!. . . haha.” Lâm Nhất Nhiên chỉ có thể gượng cười, trong lòng thầm mắng chính mình thật ngu xuẩn, “Hợp khẩu vị, rất hợp khẩu vị.”
“Vậy là tốt rồi.” Người đàn ông cười đến càng vui vẻ, lấy tay vỗ vỗ khuôn mặt của cô, “Xuống xe đi!”
Lâm Nhất Nhiên vội vàng mở cửa, tốc độ nhanh đến nỗi cứ tưởng sắp ngã úp mặt xuống đất tới nơi, “Thầy, hẹn gặp lại!”
“Chờ chút!”
“A?” động tác của Lâm Nhất Nhiên bị kìm hãm, run rẩy ngẩng đầu, “Thầy?”
“Buổi tối nhớ đến tìm tôi.” Trần Tư Tầm cũng mở cửa xuống xe, bộ dạng rất nhàn nhã, “Học phụ đạo.”
“A. . . . .” Lâm Nhất Nhiên liên tục gật đầu, trong lòng cảm thán, thì ra đàn ông trở mặt còn nhanh hơn phụ nữ, cô lắc lắc đầu chạy về phía lớp học, đi gần đến nơi mới chợt nhận ra, sao mình lại phải tức giận cơ chứ?
“Ôi, sắc mặt hồng hào thật!”
Vừa bước vào lớp, Lâm Nhất Nhiên liền trông thấy Đường Cẩm mang theo vẻ mặt ái muội, đi qua đi lại, “Sao rồi?”
“Sao cái gì?” Lâm Nhất Nhiên mờ mịt hỏi lại.
“Cậu và thầy Trần ấy!”
“Tớ cùng anh ta làm sao?”
Lâm Nhất Nhiên đề phòng, nhìn vẻ mặt tươi cười của Đường Cẩm nói: “Này, cậu tránh xa tớ ra một chút, sao tớ cứ cảm thấy cái kiểu cậu cười càng ngày càng giống với Từ Thụy rồi?”
“Cái này gọi là tướng vợ chồng nha!” Đường Cẩm nhíu mày có chút khoe khoang, “Giống nhau cảm thấy thật tốt!”
“Bỉ ổi giống nhau = = “ Lâm Nhất Nhiên trưng ra bộ mặt ghét bỏ nói: “Tránh ra.”
“Hắc, cậu dám nói tớ như vậy à?” Đường Cẩm bị Lâm Nhất Nhiên đẩy tới cửa, không cam lòng lại chen đi vào, “Này, cậu đừng có nói với tớ là cả đêm qua hai người các cậu cũng không làm cái gì nhé!”
“Làm cái gì là làm cái gì?” Lâm Nhất Nhiên liếc mắt, “Chị hai à, em còn là vị thành niên!”
“Cái gì gọi là vị thành niên?” Đường Cẩm không thèm để ý, hỏi: “Có nắm nắm tay hay hôn hôn môi nhỏ gì không?”
Vẻ mặt Lâm Nhất Nhiên càng ghét bỏ, “Da gà của tớ sắp nổi lên tới đầu rồi.”
“Ngừng! Giả bộ ngây thơ, tớ cũng không tin cậu và Lý Điển là tình cảm trong sáng.”
Lý Điển.
Động tác của Lâm Nhất Nhiên dừng lại, đã bao lâu rồi cô chưa nghĩ tới cậu ấy?
Đường Cẩm phát hiện hình như mình đã lỡ miệng, vội vàng kéo tay Lâm Nhất Nhiên lảng sang chuyện khác: “Này, tớ hỏi thật, cái gì cũng chưa làm sao?”
“Anh ta với tớ chả có quan hệ gì cả.” Lâm Nhất Nhiên cau mày, bổ sung thêm một câu: “À, không đúng, anh ta là thầy của tớ, không phải là không có quan hệ gì.”
“Cậu nói nghiêm túc một chút!”
“Tớ cực kỳ nghiêm túc!” Lâm Nhất Nhiên ngồi lên trên ghế, tay phải chống cằm, “Tớ còn chưa hỏi cậu, cái gì mà tướng vợ chồng? Cậu và Từ Thụy thế nào rồi?”
“Cậu đoán xem?” Đường Cẩm đá lông nheo với Lâm Nhất Nhiên, cố tình làm ra vẻ lẳng lơ, vuốt vuốt tóc nói: “Tư vị của người phụ nữ đang yêu, chẳng lẽ cậu không nhìn ra được sao?”
“Đường Cẩm!” Lâm Nhất Nhiên nhíu mày, vẻ mặt cau có: “Cậu và Từ Thụy. . . . . . . . . . . .càng ngày càng biến thái = = “
" Cậu đi chết đi "
|
CHƯƠNG 21
Trần Tư Tầm mặc một chiếc áo len màu xanh đen, đứng ở trên bục giảng, Lâm Nhất Nhiên mặc một bộ đồng phục rộng rãi, ngồi ở phía dưới, suy nghĩ miên man.
Lần đầu tiên gặp người đàn ông này, cô cảm thấy anh đúng là một cực phẩm, có khí chất sang trọng, chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không thể chạm vào, nào biết càng về sau anh càng trở nên kỳ lạ, nói theo cách của Đường Cẩm chính là: Người đàn ông cực phẩm như Trần Tư Tầm mà lại đi coi trọng một người thứ phẩm như cô.
Nghĩ đến lời nói lúc đó của Đường Cẩm, Lâm Nhất Nhiên không nhịn được chau mày, tuy rằng mình không phải là cực phẩm nhưng tốt xấu gì cũng là thượng phẩm chứ!
“Lâm Nhất Nhiên!” Một giọng nói đàn ông quen thuộc cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, Lâm Nhất Nhiên phản xạ có điều kiện, ngẩng đầu: “A? Sao vậy?”
Trả lời quá mức tự nhiên khiến tất cả học sinh trong lớp đều đem ánh mắt đổ dồn lên người cô, bàn tay của Trần Tư Tầm hơi nâng cuốn sách, mắt kính phản quang, có chút bí hiểm, nữ sinh ngồi cùng bàn với Lâm Nhất Nhiên gõ vào cánh tay của cô, Lâm Nhất Nhiên vội vàng đứng dậy, giơ sách lên mà giống như muốn che hết khuôn mặt mình.
“Em trả lời câu này đi.”
Lâm Nhất Nhiên vội vàng cúi đầu lật sách, cô bạn ngồi cùng bàn hơi hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói đáp án,, hai bên phối hợp, cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm lọt qua.
( Hữu kinh vô hiểm: nhìn có vẻ nguy hiểm nhưng thực ra là không có gì )
Sau khi ngồi xuống, Lâm Nhất Nhiên có chút buồn bực, rõ ràng mấy ngày trước, mỗi lần cô ở một mình với anh còn có cảm giác khẩn trương, sao bây giờ gặp chuyện như vậy, cô lại cảm thấy rất nhẹ nhõm. Nghĩ đến chuyện băng vệ sinh ngày hôm qua, cùng với cái chuyện sáng nay ở trong xe, Lâm Nhất Nhiên không khỏi cảm thán một hơi, xúc tiến tình cảm trực tiếp như vậy thật là mất mặt quá đi!
“Này, cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Vừa hết giờ, Đường Cẩm liền nhảy sang bên cạnh bàn học của Lâm Nhất Nhiên, nhìn thấy cô vẫn ngồi bất động không nói gì, “Vừa nãy còn chưa nói xong, aizzz!”
“Nói cái gì?” Lâm Nhất Nhiên vùi đầu vào trong khuỷu tay, rầu rĩ nói: “Đừng có túm tay tớ!”
“Haha, mọi người nghe đây!” Một nam sinh nhiều chuyện trong lớp bỗng nhiên đẩy cửa bước vào, nói to: “Có một siêu cấp mỹ nữ đang ở trong văn phòng!”
“Ai?”
“Thật à?”
“Đừng có gạt người!”
“Thật đấy!” Nam sinh nhăn mặt, không phục nói: “Không tin thì tự ra xem đi! Cô ấy đến tìm thầy Trần.”
Mọi người trong lớp bàn tán xôn xao, Lâm Nhất Nhiên bỗng “ui da” một tiếng, xoa xoa bả vai, ngẩng đầu lên: “Cậu làm gì vậy?”
Chỉ thấy Đường Cẩm trợn to hai mắt, lại đánh Lâm Nhất Nhiên một cái: “Còn hỏi tớ làm gì à? Cậu không nghe thấy người ta đang nói gì sao? Có người đến tìm người đàn ông của cậu kìa, sao một chút cảm giác nguy hiểm cậu cũng đều không có vậy?”
“Cái gì mà người đàn ông của tớ?” Lâm Nhất Nhiên vội vàng che miệng Đường Cẩm, nhìn nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý mới buông tay ra, kìm chế tức giận, nhỏ giọng nói: “Cậu nói bậy bạ gì vậy?”
“Tớ nói sai cái gì, tớ. . . . . . .”
Lâm Nhất Nhiên sợ Đường Cẩm nói to, sẽ bị mọi người nghe thấy, cô vội vàng kéo tay Đường Cẩm ra khỏi lớp, “Nói nhỏ một chút! Lỡ người khác nghe được thì không hay đâu!”
“Được rồi được rồi, tớ sợ cậu rồi!” Đường Cẩm há miệng thở phì phò, “Tớ mà chết nghẹn là tại cậu đấy!”
Lâm Nhất Nhiên đứng ở trong hành lang, nhịn không được nhìn về hướng văn phòng.
“Đi đi, nếu muốn biết thì đi qua đó mà xem! Cậu đứng ở đây thì nhìn được cái gì?”
“Tớ muốn nhìn hồi nào?” Lâm Nhất Nhiên vội vàng thu hồi ánh mắt, dựa vào khung cửa sổ, “Tớ chỉ đang nhìn. . . . . . .”
“Đi đi, đi đi, không cần giải thích!” Đường Cẩm vội vàng ngắt lời của Lâm Nhất Nhiên, “Còn giả bộ kiên cường!”
“. . . . . . .”
“Nhìn kìa, nhìn kìa! Xuất hiện rồi!” Đường Cẩm lắc lắc cánh tay của Lâm Nhất Nhiên, chỉ vào văn phòng, “Nhìn kìa, nhanh lên!”
Lâm Nhất Nhiên quay đầu lại, không hề bất ngờ khi nhìn thấy Lâm Tâm Thất.
“Quả thật là rất đẹp!” Đường Cẩm tạch lưỡi cảm thán, quay đầu lại, nhìn Lâm Nhất Nhiên từ trên xuống dưới, “Không cần phải nói, cậu đúng là không có chỗ nào có thể so với cô ấy.”
“. . . . Tớ trở về đây.”
“Ôi, đừng đi mà!” Đường Cẩm vội vàng nắm tay cô, “Tớ chỉ nói đùa thôi.”
“Lâm Nhất Nhiên!”
Một giọng nói trong trẻo vang lên, hấp dẫn tất cả ánh mắt ở ngoài hành lang, cơ thể Lâm Nhất Nhiên cứng đờ, vẻ mặt Đường Cẩm thì kinh ngạc.
“Lâm Nhất Nhiên! Tôi biết là có thể gặp được cô mà.” Lâm Tâm Thất cười hì hì, tiêu sái bước qua, “Haha, quả nhiên không sai!”
Lâm Nhất Nhiên không còn cách nào khác, chỉ có thể trưng ra bộ mặt tươi cười, “Chị Lâm!”
“Cái gì mà chị Lâm, đã là thời đại nào rồi mà còn gọi như vậy, xưa rồi!” Lâm Tâm Thất nhăn nhăn cái mũi, phất phất tay, “Cứ gọi tôi là Thất Thất được rồi!”
Từ Thụy còn gọi tôi là em gái Lâm kìa.
Trong lòng Lâm Nhất Nhiên âm thầm phản bác, “Vậy em gọi chị là chị Thất Thất nhé!”
“Ừm. . . . . . .cũng được!” Lâm Tâm Thất cũng không để ý nữa, rồi chợt giống như là nhớ tới chuyện gì đó, cô nói: “Buổi tối tôi rủ Trần Tư Tầm đi ăn cơm, cô cũng đi nhé!”
“Không không không!” Lâm Nhất Nhiên kinh hãi, vội vàng xua tay, “Em không đi, không đi đâu.”
“Không được!” Lâm Tâm Thất vung tay lên, rất có khí thế nói: “Tôi nói đi là đi.”
“. . . . . “ Lâm Nhất Nhiên có chút khó xử, “Em thật sự. . . . . .”
“Nghe lời Thất Thất đi!” không biết từ lúc nào, Trần Tư Tầm đã đi tới, ánh mắt anh nhìn vào khuôn mặt của Lâm Nhất Nhiên, “Cùng đi đi.”
Lâm Nhất Nhiên nhìn hai người đang đứng vai kề vai, trong đầu cô bỗng hiện lên khuôn mặt tươi cười của Lâm Tâm Thất, cùng ánh mắt tràn ngập ý cười của Trần Tư Tầm, có chút giận dỗi cúi đầu, không nói gì thêm.
Đường Cẩm lôi kéo Lâm Nhất Nhiên, nhìn người này rồi lại nhìn người kia, vẻ mặt hoàn toàn là không hiểu chuyện gì cả.
“Cứ như vậy nhé, tôi đi trước đây!” Lâm Tâm Thất không chờ Lâm Nhất Nhiên đáp ứng, tùy tiện vỗ vỗ lên vai Trần Tư Tầm, “Buổi tối nhất định anh phải mang cô ấy đến nhé!”
“Ừm.” Trần Tư Tầm hơi nghiêng người, Lâm Tâm Thất vỗ vào khoảng không, “Buổi tối tụi anh sẽ tới muộn một chút!”
“A? Vì sao?”
Trần Tư Tầm nhíu mày, làm như không nhìn thấy ánh mắt ái muội của Lâm Tâm Thất, “Em quản nhiều quá!”
“Thì có gì đâu, anh đúng là!” Lâm Tâm Thất không cam lòng, trừng mắt nhìn Trần Tư Tầm một cái, rồi lại nheo nheo mắt, cười với Lâm Nhất Nhiên, “Tối nay tôi chờ hai người, đi trước nhé!” Nói xong cũng không đợi Lâm Nhất Nhiên có phản ứng, xoay người rời đi. Ánh mắt của Trần Tư Tầm khẽ biến, nhìn thấy Lâm Nhất Nhiên vẫn sống chết cúi đầu, không nói một lời, trong đôi mắt anh xẹt qua một tia mỉm cười.
“Buổi chiều tan học thì chờ tôi.”
Nói xong, anh cũng xoay người rời đi.
“Lâm Nhất Nhiên!” Vẻ mặt của Đường Cẩm có chút hung dữ, bóp cổ của Lâm Nhất Nhiên lay lay, “Cậu giải thích rõ ràng cho tớ!”
“Cậu mạnh tay quá, buông ra!” Cô dùng sức gạt cánh tay đang hành hạ cổ của mình, không ngừng ho khan: “Cậu định bóp chết tớ à?”
“Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị!” Đường Cẩm giống như đã mất đi lý trí, “Dám chống lại nữa thì sẽ không chỉ là vũ lực đâu!”
“. . . . . . .”
Lâm Nhất Nhiên không có một giây do dự, giơ hai tay lên đầu hàng: “Tớ nói, tớ nói là được chứ gì? Muốn biết thì mau buông tay ra!”
Đường Cẩm hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng buông tay, Lâm Nhất Nhiên vội vàng xoa xoa cái cổ, lùi lại hai bước, ho khan dữ dội, “Cậu đúng là muốn giết chết tớ mà!”
“Bớt nói nhảm đi, mau nói vào vấn đề chính!”
Lâm Nhất Nhiên trợn mắt, mặc niệm cho cái cổ của mình, sau đó tóm tắt ngắn gọn chuyện lúc sáng cho Đường Cẩm, sử dụng hết ý nghĩa văn chương khái quát, đến nỗi cô cảm thấy chính mình cũng chưa nghiêm túc như vậy bao giờ.
“Vậy cậu có biết rốt cuộc hai người bọn họ là quan hệ như thế nào không?” Cuối cùng, Đường Cẩm bỗng nhiên hỏi như vậy, Lâm Nhất Nhiên suy nghĩ một hồi, cũng thành thật lắc đầu, nhận lấy ánh mắt xem thường của Đường Cẩm. ( chỗ này mình cũng không hiểu cho lắm, mình vừa xem lại bản raw chương 19 thì rõ ràng là Lâm Tâm Thất nói mình là họ hàng bên nội của Trần Tư Tầm, bây giờ Lâm Nhất Nhiên lắc đầu thì mình cũng chịu (_ __!) … để edit từ từ xem có gì thay đổi không )
“Cậu xem cậu đi.” Đường Cẩm giơ ngón tay, dí dí vào trán của Lâm Nhất Nhiên, “Coi chừng bị người ta đoạt mất đàn ông của mình đấy.”
Cái gì mà đàn ông của mình = =
Lâm Nhất Nhiên ôm trán, nhìn vẻ mặt của Đường Cẩm chỉ tiếc rèn sắt không thành, cô biết điều nên im lặng, không dám nói gì nữa.
|
CHƯƠNG 22
Bởi vì phải đi tìm Trần Tư Tầm để học phụ đạo, cho nên sau khi tan học, Lâm Nhất Nhiên liền nói tạm biệt với Đường Cẩm rồi trực tiếp mang theo cặp sách chạy về phía văn phòng.
Lúc cô gõ cửa đi vào thì thấy anh đang ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, trong tay đang cầm một ly nước, mắt kính đặt trên sống mũi không biết đã biến mất từ bao giờ. Trông thấy Lâm Nhất Nhiên vẫn cứ đứng ngoài cửa không chịu bước vào, Trần Tư Tầm đặt ly xuống, nhìn cô vẫy vẫy tay.
“Đây là thông báo tuyển sinh.” Trần Tư Tầm vừa nói, tay vừa lật lật, đem một thứ gì đó đưa tới cho Lâm Nhất Nhiên: “Bên dưới là điều kiện tiêu chuẩn, em nhìn kỹ một chút.”
“A. . . .” Lâm Nhất Nhiên kéo ghế, nhích đến bên cạnh Trần Tư Tầm, sau đó cầm lấy tờ thông báo.
“Còn phải diễn thuyết với đề tài về các vấn đề thực trạng trong xã hội?” Lâm Nhất Nhiên há hốc mồm, “Cái này làm sao mà giống như thi Anh ngữ? Có phải là còn có giảm khảo chấm điểm nữa hay không?”
“Có thể là có.” Trần Tư Tầm suy nghĩ một hồi, nghiêm túc nói.
“Thầy. . . .lúc trước em chỉ nói đùa thôi.”
“Tôi cũng không nói đùa.” Trần Tư Tầm mỉm cười, kéo laptop sang, chỉ vào màn hình, “Em xem đi, đây là chủ đề tôi đã sàng lọc từ những buổi diễn thuyết mấy năm qua, rất có thể kỳ thi sẽ ra, em chủ yếu là tập trung ôn lại cái này.”
Lâm Nhất Nhiên nhìn một chuỗi dài những đề mục, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cô sửng sốt hồi lâu, “Lỡ không trúng thì làm sao?”
“Thì chịu thôi.” Trần Tư Tầm nhe răng cười, “Vậy thì em hãy tùy cơ ứng biến.”
“. . . . . . . .”
“Em về xem tất cả những đề mục này, sau đó đem từng đề mục viết thành một bài, khoảng chừng ba phút rồi đưa cho tôi xem thử.”
“A. . . . “ Lâm Nhất Nhiên gật đầu, nhìn những đề mục đã được Trần Tư Tầm sàng lọc, bỗng nhiên, cô quay đầu, nói với người đàn ông bên cạnh mình: “Thầy, vậy em đưa bảng thông tin cá nhân cho thầy luôn nhé?”
Trần Tư Tầm ngồi cạnh Lâm Nhất Nhiên, cũng nghiêng đầu nhìn vào màn hình, Lâm Nhất Nhiên bất chợt quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt anh phóng đại trước mặt mình, giọng nói của cô cũng lệch lạc.
“Cũng được.” Trần Tư Tầm trả lời đơn giản, nhìn thấy gương mặt của Lâm Nhất Nhiên có chút vặn vẹo, “Em sao vậy?”
“Không có gì.” Lâm Nhất Nhiên cực kỳ bình tĩnh lắc đầu, sau đó lại cực kỳ bình tĩnh quay đầu, tiếp tục nhìn vào màn hình laptop.
Mất mặt nhiều lần khiến người ta trở nên bình tĩnh hơn, Lâm Nhất Nhiên suy nghĩ viển vông.
“Em chép vào USB rồi mang trở về xem đi.” Trần Tư Tầm liếc nhìn đồng hồ đeo tay nói: “Chúng ta đi ăn thôi.”
“A. . . . . .” Nghĩ đến Lâm Tâm Thất, Lâm Nhất Nhiên lại có chút không vui, cô lục lọi cặp sách, che giấu cảm xúc của mình, sau đó ngẩng đầu nói: “Thầy, em không mang theo USB, thầy gửi vào mail cho em được không?”
“Ừm.” Trần Tư Tầm cầm lấy chìa khóa xe, đưa điện thoại di động cho cô, “Em ghi địa chỉ email vào đây.” Lại bổ sung thêm một câu: “Cả số điện thoại nữa.”
Lâm Nhất Nhiên nhận lấy điện thoại, thuần thục gõ phím, không để ý nói: “Thầy, không phải là thầy thích xài iphone sao?”
“Không tồi.”
“Aizz. . . .em nhớ rõ hồi trước, điện thoại của thầy là Apple.” Lâm Nhất Nhiên thở dài một hơi, “Laptop cũng vậy.”
Trần Tư Tầm liếc nhìn cô một cái, thấy cô chỉ lo bấm điện thoại nên anh cũng không trả lời.
“Thầy, em không đi được không?”
Lâm Nhất Nhiên đem điện thoại trả lại cho Trần Tư Tầm, do dự một chút: “Em và chị ấy không có quen biết gì. “
Nói vậy cũng không sai, Lâm Nhất Nhiên và Lâm Tâm Thất chỉ gặp mặt có hai lần, nói không quen biết cũng đúng, nhưng mà lúc trước, cô gặp Từ Thụy cũng chỉ có vài lần mà anh có thấy cô phản đối gì đâu.
Rốt cuộc vẫn là do cô có thành kiến với Lâm Tâm Thất.
Trần Tư Tầm nhìn cô cúi đầu, bộ dạng không có tinh thần, anh cũng không vạch trần cô, chỉ nhàn nhạt nói: “Thất Thất đã ra mặt mời, không đi không được.” Liếc nhìn cô đưa điện thoại cho mình, bàn tay trắng nõn nâng chiếc di động màu bạc, thật là đáng yêu.
“Bên trong có trò chơi, em cầm chơi đi.”
Lại Thất Thất!
Trong lòng Lâm Nhất Nhiên bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, nhưng sợ lại biểu hiện rõ ràng làm cho người ta nhìn thấy, cô cắn cắn môi dưới, từ từ thu tay về.
“Đừng cắn môi!” Trần Tư Tầm nhìn khuôn mặt tức giận của cô, nhẹ nhàng nói: “Coi như là em theo giúp tôi ăn cơm đi.”
“Chúng ta đến tiệm mì sốt tương lần trước không được sao? Làm gì phải đi theo cô ấy mới ăn được!”
Lâm Nhất Nhiên vẫn có chút không tình nguyện, rầu rĩ mở miệng.
Cô gái nhỏ đứng dưới ánh mặt trời, nắng chiếu lên trên mái tóc ngắn của cô, thành một màu vàng nhạt, tỏa sáng.
Trần Tư Tầm không tự giác được, khóe môi anh cong lên, trong ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng, “Ừm, lần sau chúng ta sẽ đi ăn mì sốt tương.”
Lâm Nhất Nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy bóng anh bao trùm lên cả người cô, ánh nắng ấp áp chiếu xuống bị cách trở, một vài tia sáng len lỏi trên bờ vai và mái tóc anh, trong đôi mắt sáng ngập tràn sự vui vẻ.
Cảnh hoàng hôn này thật sự rất hấp dẫn, khiến cô không khỏi có chút sợ sệt, giống như là đang bị mê hoặc, cô không thể khống chế được,vô thức gật đầu.
Trần Tư Tầm nở nụ cười thỏa mãn, anh nâng tay xoa lên mái tóc cô: “Đi thôi!” Nói xong liền đi về chỗ để xe.
“Sao vậy?”
Phát hiện Lâm Nhất Nhiên không đi theo mình, Trần Tư Tầm dừng lại, nghiêng người, vươn tay về phía cô gái đang đứng sững sờ tại chỗ: “Lại đây!”
Lâm Nhất Nhiên bước về phía trước hai bước, lại dừng lại, nhìn chằm chằm vào nụ cười dịu dàng và kiên nhẫn của anh, bỗng nhiên cô cảm thấy, hình như là. . . . .có cái gì đó đang dần dần thay đổi.
Nơi Lâm Tâm Thất mời cơm là một tiệm vịt quay nổi tiếng trong thành phố.
Phòng ốc lịch sự, tao nhã. Lâm Tâm Thất mặc một bộ sườn xám đỏ thẫm, bó chặt xung quanh, tôn lên vóc người hoàn mỹ, tóc dài như thác nước, mặc dù rất đẹp nhưng cũng không khỏi khiến người ta ganh ghét.
Lâm Nhất Nhiên nhìn mình mặc một thân đồng phục rộng rãi, còn bị đồng phục che lấp bộ ngực nho nhỏ, đột nhiên cô cảm thấy tự ti.
“Lâm Nhất Nhiên, tớ chờ cậu lâu rồi đấy.”
Đường Cẩm ngồi bên cạnh Từ Thụy, cầm đũa gõ vào chén sứ, “Cuối cùng cậu cũng đến rồi!”
“Sao cậu cũng đến đây?” Lâm Nhất Nhiên có chút kinh ngạc, quan sát Đường Cẩm, “Quần áo mới?”
“Nói gì vậy, cậu có thể đến chẳng lẽ tớ thì không sao?” Đường Cẩm hỏi ngược lại, đứng lên cho Lâm Nhất Nhiên nhìn rõ toàn thân, “Haha, Từ Thụy đặc biệt mua quần áo cho tớ đấy nhé!”
“Là tôi mời.” Lâm Tâm Thất cười nói, “Người có thể khiến cho Từ Thụy trở nên như vậy quả nhiên không nhiều.”
“A. . . .”
Lâm Nhất Nhiên không nói thêm câu nào, đi theo Trần Tư Tầm đến bàn tròn bên cạnh ngồi xuống, “Thất Thất, em đã mời những ai rồi?” Trần Tư Tầm bỗng nhiên hỏi như vậy khiến Lâm Nhất Nhiên sửng sốt.
“Trần Tư Tầm, anh vẫn luôn nhạy bén như vậy sao?” Lâm Tâm Thất hờn dỗi nói, Lâm Nhất Nhiên rời ánh mắt khỏi người cô.
“Nhiều năm rồi em không về nước, cho nên đã thông báo với tất cả bạn học cũ, mọi người cùng nhau vui vẻ một hôm.”
Lâm Tâm Thất cười cười nói nói, Trần Tư Tầm không lên tiếng, Lâm Nhất Nhiên nhìn chằm chằm chén đũa trước mặt, cũng không phát biểu một câu.
“Lâm Nhất Nhiên, cậu không biết à?” Đường Cẩm nói nhỏ bên tai của Lâm Nhất Nhiên, “Sao cậu lại mặc nguyên một bộ đồng phục tới đây, tớ nghĩ là cô ta muốn làm cho cậu mất mặt.”
Lâm Nhất Nhiên không nói câu nào, hung hăng nắm chặt đũa trong tay.
“Vậy à?” Vẻ mặt của Trần Tư Tầm thản nhiên, hai tay đặt trên đùi, nói: “Như vậy cũng được, để cho mọi người biết em đã trở về.”
“Đúng vậy.”
“Sao anh ta không giúp cậu?” Đường Cẩm hỏi nhỏ, Lâm Nhất Nhiên hơi quay đầu nhìn, Trần Tư Tầm vẫn như cũ, vẻ mặt nhẹ nhàng, bình thản.
“Tớ không cần anh ta giúp!” Lâm Nhất Nhiên hờn dỗi, giọng nói có vẻ hơi hung dữ, cô quay mặt đi, không thèm nhìn Trần Tư Tầm.
Bên trong phòng trở nên yên tĩnh, Lâm Nhất Nhiên nắm chặt đũa trong tay, không thèm nhìn ai, Đường Cẩm ngồi ở bên cạnh Lâm Nhất Nhiên, vẻ mặt lo lắng, Từ Thụy nâng tay phải chống cằm, cười hì hì, nhìn chằm chằm Đường Cẩm, vươn tay trái ra vuốt ve mái tóc dài của cô. Ánh mắt của Lâm Tâm Thất hơi híp lại, mỉm cười, nhìn chằm chằm vào Trần Tư Tầm, Trần Tư Tầm vẫn yên lặng ngồi một chỗ, trông có vẻ rất tự nhiên. Ai cũng không nói gì, bầu không khí có chút kỳ lạ
|
CHƯƠNG 23
Tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Nhất Nhiên phản xạ theo điều kiện, ngẩng đầu, chỉ thấy một nữ phục vụ bước vào, “Xin hỏi các vị có thể gọi món chưa ạ?”
“Bây giờ chưa cần, cô đi xuống trước đi.”
Lâm Tâm Thất nói, ánh mắt xẹt qua Lâm Nhất Nhiên, cười tươi như hoa, “Căng thẳng à?”
“Không!” Lâm Nhất Nhiên ra vẻ ung dung, vén tóc trên trán, nói: “Không có.”
Lâm Tâm Thất cũng không hỏi thêm, Đường Cẩm nói nhỏ vào bên tai Lâm Nhất Nhiên: “Dù có chán nản cũng đừng bắt chước người khác vuốt tóc, cậu không có đẹp giống như người ta.”
Khóe miệng Lâm Nhất Nhiên có chút cứng đờ: “Cút!”
Giọng nói có chút hung ác, Đường Cẩm “xì” một tiếng, che miệng bật cười, ngồi thẳng lại.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, Lâm Nhất Nhiên vội vàng thu hồi ánh mắt, trên mặt trưng ra một nụ cười, thùy mị đến nỗi làm cho người ta sởn hết gai ốc, người phục vụ lại bước vào lần thứ hai, có chút mất tự nhiên nói: “Cái kia. . . . tôi đem đồ uống tới.”
Vẻ mặt của Lâm Nhất Nhiên không chỉ có chút vặn vẹo, mà là vặn vẹo một cách cực kỳ rõ ràng.
“Hahaha.” Đường Cẩm xoay người, nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất Nhiên, “Cậu thật biết cách pha trò, sắc mặt thay đổi rất nhanh nha.”
“Đừng cười, như vậy sẽ lại đau hai bên hông.” Từ Thụy vỗ nhẹ vào lưng Đường Cẩm, khuôn mặt cũng là một bộ dạng đang nhịn cười.
“Không cần phải kìm nén, coi chừng táo bón.” Lâm Nhất Nhiên nhìn hai người bọn họ, tức giận nói.
“Em gái Lâm, em nói chuyện càng ngày càng độc địa, chỉ có điều là hệ tiêu hóa của anh cực kỳ khỏe mạnh, để cho em thất vọng rồi, haha, nhưng mà làm sao em biết được nhịn cười sẽ bị táo bón?”
“Ôi trời ơi, nhắc đến chuyện này làm gì, Lâm Nhất Nhiên đương nhiên là đã có kinh nghiệm.” Đường Cẩm cười cười, vỗ vỗ vai Từ Thụy, ra vẻ thần bí nói: “Thường xuyên, thường xuyên nha.”
Lâm Tâm Thất cũng có chút buồn cười, lấy tay che miệng, giả vờ ho khan hai tiếng, Lâm Nhất Nhiên căn bản là không dám nhìn đến vẻ mặt của Trần Tư Tầm, cảm thấy tâm tình của mình lúc này không còn có thể dùng hai từ “Muốn chết” để hình dung, trông thấy Đường Cẩm dựa vào Từ Thụy cười đến run rẩy hết cả người, cô vỗ bàn quát: “Táo bón em gái cậu ! Cậu mới bị táo bón!”
Lâm Nhất Nhiên còn chưa nói dứt lời, cửa liền bị mở ra, một người đàn ông ăn mặc trang nhã, lịch sự đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt có chút kinh ngạc, sau khi sửng sốt hai giây liền quay qua nhìn số phòng, lại nhìn nhìn Lâm Nhất Nhiên, rồi nhìn đến Trần Tư Tầm và Từ Thụy, sau cùng, nhìn thấy Lâm Tâm Thất, có chút chần chừ nói: “Tôi. . . . . không đi nhầm phòng chứ?”
Trong phòng đều là tiếng cười cười nói nói, mặc dù có mười mấy người, nhưng đều là bạn bè thân thiết thời đại học.
Lâm Nhất Nhiên buồn bực ngồi trên ghế, đối với những tiếng cười nói trên bàn cơm đều coi như là mắt điếc tai ngơ, cô chỉ ngồi gắp vịt nướng. Đường Cẩm nhích ghế đến bên cạnh Lâm Nhất Nhiên, “Hắc hắc, tức giận à?”
Lâm Nhất Nhiên nhìn Đường Cẩm một cái, cũng không trả lời, tiếp tục gắp vịt nướng.
“Đừng tức giận, kỳ thực là tớ muốn giúp cậu nha.” Đường Cẩm giữ chặt cánh tay của Lâm Nhất Nhiên, “Đừng ăn nữa, nghe tớ nói này!”
“Nói!”
“Cậu nghĩ thế nào, Lâm Tâm Thất muốn cướp người đàn ông này của cậu có phải hay không? Ôi, ôi, ánh mắt của cậu như vậy là có ý gì? Thôi, không cần biết có phải là người đàn ông của cậu hay không, dù sao cũng chắc chắn là cô ta có ý định muốn cướp thầy Trần đúng không? Tớ đã suy nghĩ rồi, cậu xem cậu này, từ dáng người đến chiều cao, từ chiều cao đến nhan sắc, từ nhan sắc đến gia thế, từ gia thế đến quan hệ với Trần Tư Tầm, điểm nào cậu cũng kém hơn so với người ta đúng không? Cho nên, chúng ta phải tấn công theo cách khác!”
“Cách khác là làm cho tớ mất hết mặt mũi à?” Lâm Nhất Nhiên trừng mắt, “Cậu cảm thấy hại tớ vẫn còn chưa đủ sao?”
“Không phải, cậu hãy nghe tớ nói, cậu không nghe người ta nói sao, người con gái có gan nói huỵch toẹt ra là người con gái đáng yêu nhất, chân thực nhất. Cho nên, nếu như chúng ta không sánh bằng người ta, thì cũng phải tỏ ra ngây thơ, thật thà, vùng vẫy giãy chết một phen, không chừng còn có cơ hội sống sót! Cậu cứ nói về cái vấn đề táo bón này thêm lần nữa, biết đâu sau này anh ta sẽ nhớ đến cậu. . . . .bình tĩnh, cậu bình tĩnh nha!”
“Bình tĩnh em gái cậu!” Lâm Nhất Nhiên cảm thấy gân xanh trên trán mình nổi cuồn cuộn, “Sao cậu không nói với Từ Thụy là cậu bị lòi trĩ đi?”
“Xuỵt. . . . .nói nhỏ một chút, nói nhỏ một chút!” Đường Cẩm vội vàng kéo tay Lâm Nhất Nhiên, cười làm lành nói: “Tớ không phải. . . . . bởi vì không có ai tranh đoạt Từ Thụy, mà anh ta cũng không có làm chuyện gì sau lưng tớ, còn đối với cậu, mấy người kia chính là đối thủ nha, hắc hắc.”
Lâm Nhất Nhiên trừng mắt, liếc Đường Cẩm một cái, “Xê ra, tớ không muốn nói chuyện với cậu.”
Đường Cẩm thấy Lâm Nhất Nhiên không còn tức giận như vừa rồi, liền cười cười làm nũng: “Ai da, cậu nhẫn tâm sao, Lâm Nhất Nhiên, Nhất Nhiên, Nhiên Nhiên, cậu. . . . . .”
“Được được được, mau ngừng lại!” Lâm Nhất Nhiên vội vàng giơ tay, làm khẩu hiệu STOP, “Đừng làm tớ buồn nôn, ăn cơm đi!”
Đường Cẩm cười haha hai tiếng, trong bữa cơm, có người mở miệng: “Ôi chao, Trần Tư Tầm, bên cạnh cậu là bé gái nhà ai thế? Sao vẫn còn mặc đồng phục vậy?”
Vừa nói hai từ “bé gái”, Lâm Nhất Nhiên và Đường Cẩm đồng thời ngẩng đầu, lại nói tiếp hai từ “đồng phục”, Đường Cẩm liền xoay người, ăn ăn uống uống, mặc kệ Lâm Nhất Nhiên.
“Em gái nhỏ, em đến với ai vậy?” Người đang nói chuyện, hất cằm cười với Lâm Nhất Nhiên, chính là cái người đàn ông ăn mặc lịch sự, đứng ở cửa khi nãy.
“Tôi là. . . . .” Lâm Nhất Nhiên vừa định nói là Trần Tư Tầm mang đến, nhưng nhìn thấy bộ dạng Trần Tư Tầm cứ dửng dưng, lạnh nhạt, Lâm Nhất Nhiên cảm thấy trong lòng không vui, tức giận nói: “Là chị Thất Thất mời đến.”
“A. . . Thất Thất của chúng ta đúng là quan hệ thật rộng rãi!”
“Tôi đang tự hỏi, ai mà lại có thể gây náo nhiệt như vậy, thì ra là Thất tiểu thư! Khó trách, khó trách!”
Một âm thanh của giày cao gót và giọng nói mà Lâm Nhất Nhiên cảm thấy quen thuộc vang lên, Bội Tưởng mặc một chiếc váy dài màu xanh đậm, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
“Ôi, tôi đang nghĩ tại sao mọi người lại im lặng, thì ra là chị Bội Tưởng đã đến rồi.” Lâm Tâm Thất đứng dậy, cười khanh khách mở miệng.
“Ôi trời, cậu có cảm thấy Bội Tưởng được mọi người đặc biệt quan tâm hay không?” Đường Cẩm nhỏ giọng nói: “Đặc biệt? Hừ!”
“Tớ thấy rồi. . . . .”
Lâm Nhất Nhiên không tự giác gật gật đầu, Bội Tưởng uốn tóc, khắp người toát ra hương vị của phụ nữ, mỉm cười ngọt ngào: “Đã lâu không gặp, cô vẫn chẳng thay đổi gì.”
“Chị cũng vậy.” Lâm Tâm Thất cũng cười, ánh mắt lấp lánh, trông thật sự rất đẹp.
“Rõ ràng là hai mỹ nữ đang nhìn nhau cười, mà sao cứ cảm thấy có mùi thuốc súng thật lớn nha. . . .” Lâm Nhất Nhiên lẩm bẩm nói, Đường Cẩm ở bên cạnh cũng gật gật đầu, “Đúng vậy, ánh mắt giống như còn phát ra lửa!”
“Hai đại mỹ nữ, đứng nói chuyện có cảm thấy mệt hay không?” Bên cạnh có người lên tiếng, “Đến đây, mau ngồi xuống, mau ngồi xuống đi.”
Bội Tưởng cười xinh đẹp, “Cũng phải, đứng nói chuyện mệt thật.” Nói xong liền đi vào trong, kéo ghế, chuẩn bị ngồi xuống.
“Chị Bội Tưởng, em còn nghĩ là chị sẽ ngồi ở bên cạnh Trần Tư Tầm cơ đấy!” Lâm Tâm Thất che miệng cười, “Sao lại tùy tiện tìm một chỗ để ngồi như vậy? Thật chẳng giống chị chút nào! Chẳng lẽ. . . . là vì có nguyên nhân nào khác sao?”
Lâm Tâm Thất nói như vậy, dường như là đã nói trắng ra hoàn toàn, mà tay của Bội Tưởng cũng dừng lại, sắc mặt không thay đổi, tiếp lời: “Đúng vậy, nhiều năm rồi, cũng nên thay đổi thôi, chẳng lẽ phải giống như người khác, theo đuổi người ta suốt mấy năm, đến nỗi người ta phải trốn đến bên kia bờ đại dương mà cũng trốn không thoát à?”
Nói cho cùng, Lâm Tâm Thất không thể cao thâm như Bội Tưởng, sắc mặt lập tức không chịu nổi, “Cô. . . “
“Thất Thất, sao sắc mặt của cô khó coi vậy?” Bội Tưởng ra vẻ quan tâm, “Tôi nói cũng không phải là nói cô, cô đừng suy nghĩ nhiều nha. . . .”
Hai bên đối chọi gay gắt, những người bên cạnh lại không hề có phản ứng, Lâm Nhất Nhiên nghĩ, có thể là quan hệ của bọn họ đã không tốt từ trước đó, Đường Cẩm thì lại tò mò, mà không thể hỏi trực tiếp được, chỉ có thể kéo Từ Thụy ra ngoài, tuy Lâm Nhất Nhiên cũng hiếu kỳ, nhưng bởi vì còn đang tức giận với Trần Tư Tầm nên cố nén lại, không mở miệng hỏi, cô tự an ủi chính mình, dù sao về nhà hỏi Đường Cẩm cũng như nhau cả thôi.
Còn hai cái người trong miệng “Người khác” thì lại cứ “rượt đuổi đến bên kia bờ Đại dương”, nghĩ đến quan hệ của Lâm Tâm Thất và Trần Tư Tầm, cuối cùng Lâm Nhất Nhiên cũng nhịn không được, lấy tay kéo áo của anh, nhỏ giọng nói: “Thầy!”
“Ừm?” Trần Tư Tầm nghiêng đầu, trong mắt tràn đầy ý cười, “Sao vậy?”
“Cái kia. . . . . “ Lâm Nhất Nhiên suy nghĩ, không biết phải mở miệng như thế nào, chỉ có thể kiên trì hỏi: “Cái người mà hai cô ấy đang nói đến là thầy sao?”
“Em đoán xem?” Trần Tư Tầm hỏi ngược lại.
“Làm sao mà em biết được.”
“Em cảm thấy như thế nào thì là như thế đó.” Trần Tư Tầm ra vẻ bí hiểm, lấy tay lau chút tương còn dính lại bên khóe môi cô.
Ánh mắt của Lâm Tâm Thất sắc bén, nhìn thấy động tác của Trần Tư Tầm, tròng mắt đảo một vòng, cười cười ngồi xuống, “Ra vậy, chị Bội Tưởng đã thay đổi rồi, mà hình như người ta cũng không còn như trước, không nóng không lạnh, không nóng không lạnh như vậy thì cũng không có gì đáng nói, chỉ sợ là người ta đã nhìn trúng người khác rồi nha, như vậy, công sức bỏ ra bao năm cũng không được báo đáp rồi! Chị Bội Tưởng, chị nói có phải hay không?”
Bội Tưởng cũng không giận, cười ảm đạm, “Hươu chết còn chưa biết về tay ai, Thất Thất, cô nói như vậy cũng còn quá sớm rồi.”
“A. . . .? Còn quá sớm sao?” Lâm Tâm Thất kinh ngạc nhíu mày, ánh mắt dao động, nhìn đến trên người Lâm Nhất Nhiên, cười nói: “Em gái Lâm, cô nói thử xem?”
|