Tấm Cám, Đằng Sau Một Cổ Tích
|
|
Nàng đang tranh thủ lúc rảnh rang để thêu cho mình và Tấm mỗi người một đôi giầy, đôi của Tấm hôm trước đã xong đang để ở nhà, còn đôi này là của nàng. Hoàn cảnh không cho phép hai nàng trưng diện nên để có thể thỏa mãn những thú vui rất con gái này, cả Tấm và Cám đều phải tự mình xoay xở. Cám có thể thêu còn Tấm có thể may và phối màu váy áo rất đẹp.
Khánh im lặng nhìn Cám cho tới khi nàng thêu xong thì hắn bỗng nói:
- Cô bán lại cho tôi một chiếc hài vừa thêu xong được không?
- Vì sao? – Cám nhìn hắn thắc mắc.
- Tôi muốn kiếm tiền. – Hắn nhìn nàng, lấp lửng nói. – Chiếc giầy của cô khá đẹp, tôi đem về làm mẫu, tìm người thêu hàng loạt rồi bán.
- Nhưng tôi thêu đâu phải đẹp lắm?
- Vì không đẹp lắm nên mới dễ tìm thợ thêu hàng loạt.
- ….. – Cám không biết trả lời thế nào, đành nói lảng. – Anh mua thì cầm cả đôi đi.
- Cầm nhiều vướng lắm, tôi chỉ cần một chiếc là đủ rồi. Cô cứ giữ lại chiếc kia giùm tôi, biết đâu có lúc tôi đổi ý.
Cám còn đang suy nghĩ xem nên ra giá như thế nào thì Khánh đã tới trước mặt, vòng tay qua cổ nàng buộc lại cái gì đó. Cám giật mình, nhưng chưa kịp phản ứng thì hắn đã lùi lại, nàng đồng thời cảm thấy trên cổ có gì đó nằng nặng. Cầm vật Khánh vừa đeo lên cổ mình xem, nàng ngạc nhiên nhận ra đó là một con kỳ lân ngọc màu đỏ rất đẹp. Thấy vẻ ngần ngại của nàng, hắn liền tặc lưỡi:
- Không cần phải đắn đo, con kỳ lân này đáng giá hơn mức cô có thể nghĩ tới.
- Một ngàn quan sao? – Nàng bâng quơ hỏi.
- Này, - Hắn nhăn nhó. – cô có thể nghĩ tới điều gì khác ngoài tiền không?
- Tại anh nói nó đáng giá hơn mức tôi có thể nghĩ… - Nàng im lặng một chút rồi kiên trì hỏi tiếp. – Sao, có được một ngàn không? Hay là một vạn?
Khánh bỗng cảm thấy nếu có thể vươn tay ra bóp chết cô gái xinh xắn đang lải nhải trước mặt mình ngay lúc này thì có lẽ đó sẽ là điều khiến hắn sung sướng nhất.
- Thôi ngay. – Hắn quát khẽ. – Tôi cấm cô nghĩ tới chuyện bán nó. Bỏ ngay vào trong cổ áo và giữ thật kỹ. Lần tới gặp lại mà cô bán rồi thì tôi sẽ bóp chết cô, nhớ chưa?
Hắn nói rồi xoay người kéo chăn ngủ, không thèm liếc mắt lại phía nàng thêm một lần nào nữa.
Hắn đã không nhìn thấy cô gái đáng ghét chỉ biết đến tiền kia ngay sau khi hắn quay đi liền ngồi bó gối ngẩn ngơ nhìn đống lửa tới xuất thần, bàn tay nhỏ nhắn vô thức xoa nhẹ lên gáy, chỗ lúc nãy hắn đã vô tình chạm vào.
|
Chương 6. Tai nạn
Hôm sau, Cám quyết định xuống núi vào buổi chiều, rút ngắn kế hoạch bởi lương thực không còn nhiều, số tam thất đào được lần này cũng kha khá, hơn nữa còn kịp trừ gần hết món nợ hai quan tiền kia. Nàng chỉ muốn nhanh chóng chia tay với Khánh, sợ ở gần hắn lâu lại sinh biến.
- Khánh này, – Cám nhỏ nhẹ gợi chuyện khi cả hai đang đi trên đường. – chiếc giầy của tôi không đáng giá lắm đâu. Cho nên con kỳ lân này tôi thực sự không dám nhận. Anh chỉ cần đưa tôi vài quan…
- Cô vừa nói gì cơ? Tôi nghe không rõ lắm. – Khánh quay sang, nhìn thẳng vào mặt Cám, cái nhìn lạnh lẽo y hệt đao phủ chuẩn bị hành quyết.
- Tôi… à… tôi không…, thôi bỏ đi, tôi chả nói gì cả. – Nàng lắp bắp. Không biết từ lúc nào, nàng rất sợ cái nhìn đó của Khánh. Bình thường hắn luôn có một vẻ ôn hòa nhẹ nhàng nhưng thoắt cái là có thể tỏ ra một thái độ cực kỳ áp bức, đến mức người đối diện chỉ còn cách phục tùng vô điều kiện.
Thật ra, vì trách nhiệm với gia đình mà Cám buộc mình vừa rồi phải gợi ý việc đổi con kỳ lân ngọc lấy ít tiền chứ thật tâm nàng rất thích nó. Không cần Khánh phải lên tiếng cảnh cáo, nàng cũng không tính đến chuyện bán đi.
Do nửa đêm hôm trước trời có mưa nhẹ nên đường xuống núi trở nên ướt và hơi lầy.
- Anh cẩn thận nhé, đường khá trơn đó.
- Cô cũng thế.
- Tôi quen rồi, tuần nào tôi cũng đi đường này mà, tôi…ối…
Cám còn chưa nói dứt câu thì đã trượt chân ngã sóng xoài, toàn thân lấm lem bùn đất.
- Cô có sao không? – Khánh đỡ nàng dậy, lo lắng hỏi.
- Tôi không… á á… – Cám vừa chống chân định đứng lên thì lại ngã tiếp, mặt tái nhợt đi vì đau. – Tôi bị trẹo chân rồi.
- Để tôi xem nào.
Khánh nói rồi bất chấp người nàng đang lấm lem bẩn thỉu, ôm nàng lên đi tới chỗ sạch sẽ hơn. Hắn để Cám tựa vào người rồi xem rất kỹ chân nàng.
- Chịu khó một chút nhé. – Hắn khẽ nói rồi trước khi nàng kịp chuẩn bị, giật mạnh một cái.
Cám đau tới mức không kêu được, mặt tái nhợt đi, hắn vẫn ôm nàng trong tay, nhẹ nhàng vỗ về:
- Ổn rồi, giờ chỉ cần cố định ít lâu là có thể đi lại bình thường.
Khánh nói rồi không ngần ngại xé vạt áo trong quấn cố định chân cho nàng. Cám mặc dù còn đau nhưng trong lòng bỗng xuất hiện một cảm giác ấm áp lạ thường. Tới lúc này nàng mới nhận ra mình vẫn đang ngồi trong lòng Khánh, ngượng đến quên cả đau, vội tìm cách lùi lại. Hắn dường như không để ý tới sự lúng túng của nàng, chỉ hỏi vẻ quan tâm:
- Cô còn đau không?
- Tôi ổn rồi, cám ơn anh.
- Trong lúc này cô không thể đi lại, có lẽ chúng ta cần phải ở lại thêm cho tới khi cô khỏe lại.
- Ở lại đây ư? – Mặt nàng biến sắc. – Nhưng hết đồ ăn rồi, chưa kể…
- Không sao, – Hắn ngắt lời nàng. – sẽ giải quyết được hết thôi.
Khánh nói xong thì nhấc nàng lên lưng cõng đi.
- Không cần đâu… – Cám yếu ớt nói, quẫy nhẹ người trườn xuống. – Kiếm giúp tôi một cái gậy chống là được rồi.
- Cô đừng có làm công việc của tôi thêm vất vả nữa. – Hắn lạnh lùng nói. – Ngồi im đấy và ôm chặt lấy cổ tôi, không có ngã tôi không chịu trách nhiệm đâu.
Khánh cõng nàng đến bên bờ suối, cởi áo ngoài ấn vào tay nàng.
- Tôi thấy trong tay nải của cô còn quần áo sạch. Cô ở đây tắm rửa thay đồ, giặt bộ đồ bẩn này đi, tiện thể giặt hộ tôi cái áo. Tôi đi kiếm ít hoa quả.
Khánh đi một lúc lâu, nhắm tới lúc nàng xong xuôi hết rồi mới quay lại. Hắn bày ra rất nhiều đồ ăn và hoa quả kiếm được.
- Anh tìm đâu ra nhiều đồ ăn thế? – Cám ngạc nhiên hỏi.
- Cô nghĩ tôi đi lên núi mấy ngày mà không chuẩn bị gì hay sao?
Cám kinh hãi nhìn hắn, biết rằng lần này sẽ thiệt hại nặng nề. Quả nhiên, hắn thủng thẳng nói tiếp:
- Cô biết đấy, giá đồ ăn trên núi và dưới làng khác nhau. Tôi thu của cô một quan một bữa thôi, mau ăn đi.
- Tôi không ăn! – Cám ấm ức nói. Đùa nàng sao? Hai quan tiền nợ kia vất vả lắm mới có thể xóa được, giờ làm gì có chuyện nàng tiếp tục chịu ghi nợ.
- Tùy cô thôi. – Khánh thờ ơ nói. – Chúng ta còn ở đây vài ngày, nếu cô muốn tuyệt thực để giữ tiền thì tôi cũng không ngăn cản.
|
Nàng không nói gì, quay mặt đi, mặc cho Khánh ngồi bên cạnh ăn uống ngon lành. Con cá bống không được ăn ba ngày mới chết, lẽ nào nàng lại thua nó hay sao?
Sáng sớm hôm sau, Cám bị mùi thức ăn đánh thức. Nguyên một đêm trằn trọc vì đói bụng, buổi sáng lại chịu đựng mùi thức ăn ngon lành, nàng phải đem hết lý trí ra dằn lòng rằng không được sa ngã, không được mang công mắc nợ nữa.
- Tôi thấy vết thương này của cô tối thiểu phải nửa tháng mới khỏi. – Khánh thấy nàng đã tỉnh, vừa bỏ miếng bánh vào mồm vừa nói. – Nếu cô nhịn được nửa tháng, tôi sẽ đến báo Ngự sử giám ghi tên cô vào sử sách, lưu danh muôn đời.
- Người nhà sẽ đi tìm tôi, về nhà nghỉ ngơi nửa tháng không thành vấn đề.
- Cũng phải vài ngày nữa mới bắt đầu đi tìm, rồi lại phải thêm vài ngày mới tìm thấy. Chỗ này cũng không quá nhộn nhịp nhỉ?
- ……….
- Mà cô buôn bán thì biết đấy, hàng càng khan hiếm thì càng cao giá, thức ăn giờ còn nhiều thì tôi còn để một quan, chứ vài bữa nữa tôi sẽ nâng giá cao hơn nhiều.
- ………. – Cám lườm hắn muốn rách khóe mắt nhưng không dám nói câu nào, bởi “há miệng mắc quai”.
- Hay là cô thử ăn cỏ xem? Cỏ thì không mất tiền. – Khánh vẫn tiếp tục độc thoại.
- Đủ rồi. – Cuối cùng hết chịu nổi, nàng rít lên qua kẽ răng. – Một quan chứ gì? Tôi trả, đưa bánh đây.
Khánh cười tươi đưa ngay cho nàng miếng bánh và bình nước. Cám phồng mồm ăn, vừa để trả thù việc bị đói tối hôm trước và quyết tâm ăn cho hai bữa để xứng đáng với một quan tiền.
- Ăn vừa vừa thôi, sức người có hạn. – Khánh ân cần nhắc nhở.
Đáp lại, nàng lạnh nhạt nhìn hắn:
- Anh muốn kiếm thêm tiền bữa trưa và bữa tối của tôi sao? Không dễ thế đâu. Tôi mất tiền rồi thì tôi muốn ăn bao nhiêu thì ăn.
Kết quả là, ăn no quá thì bị bội thực. Cám mệt tới nỗi phải ngồi tựa vào gốc cây, thở khó nhọc. Khánh cảm thấy hơi thất kinh kiểm lại số lượng nàng đã ăn:
- Cô quyết tâm ăn cho ba bữa thật ư?
- ….. – Nàng mệt tới độ không còn nói được.
Tính quá hóa vụng, vì Cám ăn quá nhiều nên nàng bị đau bụng, và cuối cùng thì nôn hết. Nhìn mặt mũi nàng tái nhợt, Khánh áy náy nói:
- Tôi đã bảo là đừng ăn nhiều quá rồi còn gì.
Cám hận không thể giơ chân đạp hắn xuống suối. Nhưng quả tình, tất cả mọi chuyện xảy đến thế này hoàn toàn đều do nàng. Nếu nàng không vì tham tiền bán đi chiếc nhẫn của hắn, nếu nàng không bắt chẹt hắn hôm trước, nếu nàng không vì tiếc tiền cố ăn thật nhiều, nếu…nếu…
Rút kinh nghiệm, những bữa sau nàng ăn uống rất từ tốn, tính ra cuối cùng, nàng nợ lại Khánh ba quan tiền, đúng là quả báo nhỡn tiền.
- Chúng ta ở đây chắc còn lâu, từ hôm nay tôi sẽ cố tự đi kiếm thức ăn. – Sáng sớm hôm sau, Cám vừa loay hoay tìm gậy chống vừa nói. Ba quan tiền là quá đủ rồi, nếu cứ tiếp tục thế này thì có bán nhà đi cũng không đủ trả tiền ăn. Chuyến đi này của nàng quả là thiệt hại nặng nề.
- À không cần đâu. – Khánh như nhớ ra chuyện gì, nhẹ nhàng nói. – Người của tôi hôm nay sẽ lên tìm, chắc lát nữa là tới thôi.
- Làm sao có thể tìm nhanh thế được?
- Đi đến đâu tôi cũng làm dấu, cho nên sẽ không mất nhiều thời gian.
- Anh… anh… – Cám tức nghẹn họng. Nếu biết trước như vậy, nàng sẽ cố nhịn, sẽ không mất ba quan tiền oan uổng, nhưng đã quá muộn rồi.
- Cho nên cô không cần mất công đi kiếm hoa quả làm gì. Ngồi xuống đi. – Khánh nói rồi chìa cho cô chiếc bánh với vẻ hào hiệp. – Cầm lấy, cái này tôi không tính tiền đâu.
- ……
Đúng như hắn nói, chỉ một lát sau, đám gia nhân của hắn đã lên núi. Khánh nhanh nhẹn phân phó cho mấy người đó chặt cây làm cáng để đưa nàng xuống. Đặc biệt trong nhóm còn có người am hiểu y thuật, tìm lấy mấy loại lá bó cho Cám với lời đảm bảo là chỉ mấy ngày nữa chân nàng sẽ khỏi hẳn mà không để lại di chứng.
Xuống đến thị trấn, Cám đi nhờ được xe một người quen về nhà bởi Khánh cũng có việc phải đi ngay.
- Từ giờ lên núi phải hết sức cẩn thận, không được để bị thương nữa, nhớ chưa? – Lúc chia tay, Khánh nhìn nàng nghiêm túc nói.
- ….. – Cám gật đầu.
- Không được bán con kỳ lân đi.
- ….. – Lại gật đầu.
- Nghỉ ngơi cho tới khi hồi phục hẳn mới được tiếp tục làm việc.
- ….. – Lần này nàng gật đầu tới mức hơi chóng mặt.
- Cô nói gì đi chứ. – Hắn hơi nhăn mặt.
- Có thể… có thể… bớt cho tôi một quan tiền nợ không? – Nàng rụt rè nói.
- Ra là từ nãy cô chỉ nghĩ chuyện này thôi có phải không? – Hắn dằn mạnh từng từ, nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Ba quan… thực sự quá nhiều. – Cám vẫn có vẻ ngẩn ngơ, chưa thể tin mình làm mất tiền trong một hoàn cảnh vớ vẩn như vậy.
- Cô… – Khánh nắm chặt tay, gân xanh nổi lên. – Một xu cũng không bớt, rõ chưa? Cô lo kiếm tiền từ bây giờ đi là vừa. Tôi sẽ quay lại rất sớm.
Nói rồi hắn quay lưng đi thẳng, khuôn mặt vẫn nguyên vẻ bực tức.
Về phần Cám, sau khi chia tay Khánh, không hiểu sao nàng không còn cảm thấy món nợ ba quan tiền là quá nặng nề. Tiền dần dần kiếm thì cũng đủ, nàng sẽ tự tiết chế bản thân, không để ảnh hưởng tới mẹ và Tấm. Cuối cùng, tràn ngập tâm trí nàng chỉ còn lời nói, ánh mắt, nụ cười và cả vẻ tức giận của Khánh.
Nếu còn gặp lại hắn thì ba quan tiền có vẻ cũng không phải điều gì quá tồi tệ. Đã có lúc nàng từng nghĩ như vậy.
|
Chương 7. Giải thưởng lớn của lễ hội
Cám nghỉ ngơi ở nhà tới khi khỏe hẳn thì vừa đúng lúc chuẩn bị có lễ hội trên phủ, sự kiện quan trọng nhất trong năm bên cạnh ngày Tết. Mọi năm dù bận rộn hay túng thiếu tới đâu, Tấm Cám cũng phải xoay xở để có được bộ cánh thật tươm tất đi dự hội. Nhưng năm nay lại có vẻ không giống như mọi năm.
Các huyện lệnh về từng làng điều động dân đinh lên phủ hỗ trợ tổ chức hội và đặc biệt yêu cầu các cô gái chưa chồng phục sức thật đẹp, bắt buộc phải tham gia. Có người thắc mắc vì sao năm nay lại có vẻ long trọng khác thường như vậy thì huyện lệnh hồ hởi trả lời:
- Hội năm nay nghe nói có Đức Vua thân chinh đến dự. Theo thông lệ qua các đời thì ngoài các cung phi có xuất thân cao quý ra sẽ vẫn tuyển thêm trong dân gian, cho nên nhiều người đồ rằng trong lễ hội này nếu thấy cô nào vừa mắt, Đức Vua sẽ cho tiến cung.
Mọi người xôn xao bình luận, không ít người đưa ánh mắt ghen tị nhìn về phía chị em Tấm Cám. Ngay đến huyện lệnh cũng liếc mắt tới chỗ hai nàng rồi nói thêm:
- Nếu huyện ta có người được tuyển thì thật may mắn!
Cho tới khi huyện lệnh ra về, dân chúng vẫn còn rất sôi nổi bàn tán. Đây quả là cơ hội ngàn năm có một, các cô gái chưa chồng vui mừng khấp khởi, bắt đầu mơ tưởng đến ngày mình được mặc áo phượng, ngồi kiệu lớn, trong khi đám phụ nữ bế con thì lườm nguýt ra chiều coi thường lắm. Ngay những bé gái chín mười tuổi còn hỏi mẹ chúng xem có được may một bộ váy mới thật đẹp đi dự hội không.
Nhà bà Mão cũng không phải ngoại lệ.
Tấm hào hứng chọn mấy mảnh vải đẹp, ướm thử vào người rồi lại xỏ đôi hài Cám thêu cho lần trước. Hội năm nay nàng sẽ may bộ váy đẹp nhất, nổi bật nhất đi dự. Nghĩ đến đó, Tấm lại chứa chan hi vọng, bởi nếu xét về nhan sắc, nàng cảm thấy hoàn toàn tự tin.
- Chị cũng nghĩ tới kỳ tuyển phi này ư? – Cám có chút lo lắng hỏi.
- Tất nhiên rồi, đây không phải ước mơ của tất cả các cô gái hay sao?
- Chị đừng viển vông nữa. Chuông khánh còn chẳng ăn ai, nữa là mảnh chĩnh vứt ngoài bụi tre. Việc đưa một số cô gái bình thường tiến cung chỉ là cách tỏ ra gần gũi với dân của triều đình thôi, không có giá trị gì cả. Trong cung chị không có thế, không có lực thì làm sao mà sống nổi?
- Em thật thiển cận. – Tấm bĩu môi. – Đức vua không phải là người có quyền lực tối thượng sao? Chỉ cần giành được cảm tình của Người thì thế hay lực cũng không bằng.
- Chị…
- Hơn nữa, chị chán cảnh sống nghèo khổ, giật gấu vá vai, vất vả sáng tối thế này lắm rồi. Lần lễ hội này không chỉ có Đức vua, mà còn vô số các quan đại thần, vương tử, quận công theo hầu, không được Đức vua chấm thì cũng còn nhiều cơ hội khác.
Cám im lặng, không muốn tranh luận nữa nhưng thẳm sâu trong lòng nàng xuất hiện một nỗi buồn khó nói. Nàng vừa đọc được sự bất mãn trong lời nói của Tấm, như thể những ngày tháng qua là vô cùng khốn khổ đối với nàng ấy. Đã đành là gia cảnh không phải khấm khá nhưng chẳng phải bà Mão lẫn nàng đều luôn yêu thương, quan tâm tới Tấm sao? Chẳng lẽ những điều đó đều không bằng một đời sống vương giả an nhàn? Bên cạnh đó, nàng lo cho Tấm, nàng thực lòng không muốn chị mình tiến cung hay thành thân với một kẻ quyền quý xa lạ nào đó. Thà rằng sống hơi vất vả một chút nhưng mình tự làm chủ cuộc sống không hơn là phải phụ thuộc vào người khác, nhắm mắt đưa chân tới một tương lai không xác định sao?
Tuy vậy, dù muốn dù không, cũng đã tới ngày lễ hội. Mấy cô gái cùng thôn hẹn nhau thuê một xe ngựa lớn cùng đi, vừa đỡ vất vả, vừa tiết kiệm chi phí.
- Cám, bộ váy của chị đâu? Giầy của chị đâu? – Tấm hốt hoảng kêu lên khi thấy sắp tới lúc lên đường mà tìm mãi không thấy quần áo đâu cả.
- Em không biết. – Cám tỏ vẻ thành thật trả lời. Nàng đang mặc một bộ váy vô cùng xoàng xĩnh, đến đôi giày cũng cũ. Đôi hài thêu hoa kia sau khi đưa cho Khánh một chiếc, nàng không buồn làm thêm nữa. – Hay chị mặc tạm bộ nào khác đi?
Tấm bặm môi tức giận, nghĩ lại chuyện xúc tép lần trước nhưng không cách nào bắt bẻ được Cám. Số là đợt vừa rồi nhà nàng mang thóc đi xát nhưng không may xát không kỹ, gạo bị lẫn thóc rất nhiều. Cả nhà ba người phải chia nhau ra nhặt, rất mất thời gian. Cám chuyên tâm làm sớm nên xong sớm, có thời gian chuẩn bị còn Tấm mải nghĩ tới lễ hội nên mãi mới xong. Lúc đó nàng mới phát hiện ra bộ váy đẹp nhất lẫn đôi hài hoa Cám thêu cho nàng lần trước đều không cánh mà bay từ lúc nào. Trong tủ chỉ còn lại vài bộ váy áo tầm tầm, sót lại từ lễ hội trước.
- Chị Tấm, đi thôi nào, mọi người đến rồi. – Tiếng Cám lại réo rắt.
- Em đi trước đi, chị phải tìm bộ váy đã. – Tấm mím môi đáp.
- Thế em đi trước. – Nàng nhún vai. – Nhưng chị nhớ đến nhé. Huyện lệnh có điểm danh đó.
“Đương nhiên tôi phải đi chứ”. Trong lòng Tấm lúc này chỉ còn tràn ngập oán hận. Nàng cho rằng Cám cố tình giấu đồ của nàng đi để nàng không thể xinh đẹp nổi bật, không thể kiếm được một tấm chồng tốt, để nàng mãi mãi phải ở lại đây, làm tôi mọi cho mẹ con Cám.
Lửa giận đang ngùn ngụt trong lòng bỗng vụt tắt khi Tấm sực nhớ ra bộ váy đang ở đâu. Cách đây vài hôm, nàng đã mang bộ váy lẫn đôi hài ra giặt, ngâm nước cánh hoa hồng để tạo hương thơm, sau đó thì gói kỹ rồi cất cẩn thận trong gầm giường, nơi mát mẻ nhất trong nhà, để giữ mùi. Nàng vội vã đi tắm gội sạch sẽ, thay váy áo rồi lấy con ngựa còm Cám vẫn dùng để thồ vải ra chợ huyện chạy tới lễ hội.
Lễ hội năm nay do có tin là Đức vua về dự nên đông hơn hẳn mọi năm, Tấm phải buộc ngựa ở ngoài, đi bộ vào hội. Bên trong người qua lại nườm nượp, dù vẫn như mọi lễ hội khác với đủ mọi hoạt động cúng lễ, trò chơi, người ta vẫn thi nhau ngóng về chỗ đài cao, nơi các quan đang ngồi. Thông tin chính thức gây thất vọng cho mọi người là Đức vua không về dự, thế vào đó là Phan tướng quân, cánh tay phải của Người. Tấm thêm phần chán nản vì trong lúc chen lấn xô đẩy trong đám đông, nàng đã bị rơi mất một chiếc hài, tìm thế nào cũng không ra. Cuối cùng nàng đi tới một chỗ vắng vẻ, ngồi xuống nghỉ. Xem ra hôm nay không phải ngày tốt của nàng, từ sáng tới giờ chuyện gì cũng không được ưng ý.
- Chị Tấm, chị sao vậy? – Vừa khéo Cám đi ngang qua đúng chỗ nàng đang ngồi.
|
- Chị bị rơi mất một chiếc giầy. – Tấm thở dài, bên chân trần đã có mấy vết trầy xước, nổi bật trên làn da trắng muốt, mềm mại.
- Đây, chị lấy giầy em mà đi. – Cám không nghĩ gì nhiều, cởi giầy đưa luôn cho chị.
- Thế em đi bằng gì? – Tấm áy náy hỏi.
- Em lấy ngựa về trước đây, lát chị đi cùng xe với mẹ và mọi người nhé. Xe sẽ chờ ở cổng chính lúc tan hội.
- Sao em về sớm thế?
- Em điểm danh rồi, về sớm một chút chắc không ai bắt tội đâu. Em còn mấy việc ở nhà phải làm nốt.
Tấm thấy em nói thế thì cũng không thắc mắc nữa, nàng lấy đôi giầy cũ của Cám đi vào, may mà vừa khít. Chiếc hài thêu còn lại, do còn rất mới nên nàng tiếc rẻ bỏ vào túi, tự nhủ sẽ phải nhờ Cám thêu lại cho một chiếc khác.
Cám vừa về được một lúc thì trên đài cao, tri phủ bỗng ra một thông báo quan trọng, đại khái là tuy năm nay Đức vua có việc bận không trực tiếp về dự hội được, nhưng Người có một món quà, một giải thưởng lớn dành cho các cô gái dự hội. Tất cả phụ nữ, không kể là đã có gia thất hay còn chưa trưởng thành đều có thể tham gia, giải thưởng là hai lượng vàng. Mặc dù có chút thất vọng là không phải tuyển phi như các nàng đã mong đợi nhưng hai lượng vàng không phải thứ kém giá trị nên người tham gia đông nườm nượp, trong đó tất nhiên có cả Tấm và bà Mão.
- Thật tiếc Cám về mất rồi không thì nhà ta có thêm cơ hội giành giải. – Bà Mão chép miệng tiếc rẻ.
Cùng lúc đó, bên trên đài, Tri phủ đứng khom lưng nói với Phan tướng quân, mặt lộ rõ vẻ khó xử:
- Bẩm tướng quân, có đúng là cần phải làm như vậy không ạ?
- Ta biết thể lệ hơi kỳ quặc, nhưng đó đúng là yêu cầu của Người. – Phan Bình gật đầu kiên định.
Mặc dù là thân tín nhưng đôi lúc y cũng không thể hiểu nổi những mệnh lệnh kỳ quặc của hắn, như lần này chẳng hạn.
- Thử giày lấy giải thưởng? – Các cô gái ở dưới nhìn nhau ngạc nhiên.
- Phải đó, nghe nói là có tới mấy vòng cơ, vòng đầu là thử giầy, vừa rồi mới được vào diện kiến Phan tướng quân nghe thể lệ vòng trong.
- Chiếc giầy đấy có gì đặc biệt không?
- Không, chỉ là một đôi giầy vải cực kỳ bình thường. Thấy đã có vài cô đủ tiêu chuẩn rồi đó.
Đến lượt Tấm và bà Mão lên thử, kết quả chỉ có nàng là vừa in còn bà Mão ngậm ngùi trở ra, buồn rầu nhìn đôi chân ngoại cỡ nứt nẻ của mình. Tấm tự hỏi chiếc giày tầm thường kia có gì đặc biệt mà lại trở thành tiêu chuẩn vòng loại của một giải thưởng lớn như vậy. Bên cạnh nàng là mấy chục cô gái cùng cỡ chân với nàng, tất cả được dẫn vào trong, yết kiến Tri phủ và Phan tướng quân. Phan Bình quét mắt một lượt, hắng giọng nói:
- Triều đình đưa ra cuộc thi này bởi như các cô biết đó, đôi chân vốn là tiêu chuẩn quan trọng để đánh giá nhan sắc của một cô gái, thế nhưng Đại Việt chúng ta không chỉ đề cao nhan sắc, mà phải có đủ cả tài lẫn sắc. – Phan Bình vừa nói vừa thầm trách cứ người kia, những lời nói vô lý như thế này mà cũng bắt y phải nói ra. – Cho nên ta có thêm một thử thách. Trong các cô ai có thể đưa ra một chiếc giầy tương xứng với chiếc giầy ta đang có ở đây thì sẽ lấy được giải thưởng.
Y nói rồi lấy trong người ra một chiếc hài thêu khá đẹp. Các cô gái sau một thoáng ngơ ngác thì rút ngay chiếc giầy mình đang đi ra để thử ghép với chiếc giầy kia. Thế nhưng bất kể giầy các cô có thêu kỳ công bắt mắt thế nào cũng không thể hợp với mẫu hoa độc đáo trên chiếc giày kia. Trong lúc nhìn các cô gái vui vẻ so giày, Phan Bình hơi rầu rĩ nhớ lại trọng trách mình đang mang.
- Nhớ cho kỹ, phải treo giải thưởng lớn chứ tuyệt đối không được nhắc tới việc tuyển phi.
- Bẩm, thần xin ghi nhớ nhưng thần có thể hỏi tại sao không? – Y ngạc nhiên hỏi lại.
- Vì người đó chỉ thích tiền chứ không thích ta. – Hắn cười nhẹ nhưng nụ cười hiền lành của hắn lại làm Phan Bình lạnh gáy.
- ……
- Nàng ấy tên là Bột Gạo, nhưng đó có thể không phải tên thật. Một khi ngươi đã tìm ra rồi thì dù bằng cách nào cũng phải đưa nàng ấy tiến cung, rõ chưa?
- Thần tuân lệnh. – Mồ hôi chảy ướt áo Phan Bình. Trông y giống kẻ lừa đảo, ức hiếp con gái nhà lành đến thế ư?
Tiếng xôn xao từ phía các cô gái kéo Phan Bình trở lại thực tế, phát hiện ra tất cả mọi người trong phòng đang hướng về phía một cô gái rất xinh đẹp. Lúc này trên tay nàng là một chiếc giầy khác, giống hệt chiếc mẫu y đưa ra, ghép lại thành một đôi hoàn hảo.
Ngay từ khi nhìn thấy chiếc giầy Phan Bình đưa ra, Tấm không tự chủ được, người run lên, nàng không nghĩ rằng ngày hôm nay lại may mắn như vậy. Mẫu thêu của Cám tuy không phải tuyệt mỹ nhưng không thể lẫn với ai, nàng có thể nhận ra từ khoảng cách xa. Vì thế khi tới lượt, nàng nhẹ nhàng rút trong túi ra chiếc hài còn lại, dâng lên, dù trong lòng vô cùng thắc mắc, không rõ vì sao Phan tướng quân có thể nhặt được chiếc giầy nàng đánh rơi, và vì đâu chiếc giầy của nàng bỗng trở thành tiêu chí của giải thưởng lớn như vậy?
Phan Bình ra lệnh ban thưởng cho các cô gái ít bạc vụn rồi cho tất cả ra về, chỉ giữ lại một mình Tấm. Y trầm giọng hỏi:
- Cô tên gì?
- Bẩm tướng quân, tiểu nữ tên Đỗ Thị Tấm. – Nàng trả lời, giọng lộ ra chút căng thẳng.
Tấm…Bột Gạo…
Nhìn lại một lần nữa đôi giày thêu hoa hoàn chỉnh trước mặt, Phan Bình biết là mình đã tìm đúng người. Vấn đề còn lại là làm sao để nàng chịu tiến cung?
- Tấm này, – Cuối cùng y quyết định nói thẳng, yêu cầu võ tướng như y nói năng khéo léo, văn hoa thì còn khó hơn bắt voi nhảy múa theo nhạc. – Hoàng thượng có mật chỉ cho ta, giải thưởng lần này, ngoài hai lượng vàng kia ra, cô gái thắng cuộc sẽ được phong Tiệp dư và tiến cung ngay. Cô có đồng ý không?
- Thật sao? – Tấm nghẹn ngào, không dám tin vào tai mình, quỳ sụp xuống. – Đa tạ thánh ân của Hoàng thượng, tiểu nữ xin phép về chào gia đình rồi lập tức sẽ theo Tướng quân.
Phan Bình kinh ngạc, không ngờ công việc của mình lại trôi chảy thế, liền sai người trống giong cờ mở đưa nàng về nhà.
Một tháng sau đó, cả phủ vẫn còn xôn xao câu chuyện cô gái mồ côi nghèo một bước lên bà, tận hưởng vinh hoa phú quý. Người ta hả hê rằng trời cao có mắt, nàng vốn bị dì ghẻ và em gái cùng cha khác mẹ hành hạ, giờ được Đức vua đưa đi, bù đắp bằng một cuộc sống hạnh phúc mãi mãi. Và còn vô số tin đồn khác nữa.
Mặc những gì thiên hạ nói ngoài kia, bà Mão và Cám đóng cửa ở nhà mấy ngày không làm gì vì buồn nhớ Tấm. Cám xót xa thương chị giờ một mình chật vật trong cấm cung xa xôi kia, nàng thầm cầu mong Tấm được bình yên.
Đôi lúc nhìn thấy chiếc hài hoa sót lại, tâm trí nàng lại phảng phất hình bóng ai đó, trong lòng dấy lên một nỗi nghi ngờ mơ hồ và một nỗi buồn sâu kín không thể gọi tên.
|