Tấm Cám, Đằng Sau Một Cổ Tích
|
|
Chương 12. Vàng ảnh vàng anh
Là cung nữ riêng của Khánh, ngoại trừ lúc hắn thiết triều và ngủ thì Cám đều phải ở bên cạnh không rời, khiến đôi lúc nàng tự hỏi hắn có phải uống thuốc tiên không mà cường độ làm việc có thể kinh khủng như vậy. Sáng hắn thiết triều nghe các quan báo cáo, quyết định các công việc cấp bách, qua trưa thì bàn việc với Thái úy và đôi khi là Thái hậu, sau đó thì về điện Cần Chánh phê duyệt tấu chương tới khuya. Khánh thường làm việc muộn tới nỗi ngự thư phòng đặt sẵn giường để hắn có thể ngủ qua đêm ở đây luôn. Công việc hàng ngày của Cám là buổi sáng hầu hắn súc miệng thay đồ, sau đó thì tự do, chờ tới khi hắn từ nơi thiết triều về, nàng sẽ phải túc trực ở điện Cần Chánh cho tới khi hắn về cung Càn Thành hoặc đi ngủ thì nàng mới được nghỉ. Mặc dù được ngủ bù vào buổi sáng khi hắn thiết triều, Cám đôi lúc vẫn không tránh được mệt mỏi khi phải thức quá khuya như vậy.
Như hôm nay, sau khi mài mực cho Khánh, Cám rất buồn ngủ. Tại hồi sáng nàng mải đọc một cuốn sách rất hay nên không ngủ, giờ đứng sau hắn len lén ngáp mấy cái liền.
- Mệt thì về nghỉ đi. – Hắn không hề quay lại, nói một câu không đầu không cuối.
- Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, thiếp không sao ạ.
- Ừ. – Khánh gật đầu, thuận tay đưa cho nàng một bản tấu chương. – Không sao thì ra ghế kia ngồi đọc kỹ bản tấu chương này cho trẫm, xong thì tóm tắt lại.
Cám y lệnh ra đó ngồi đọc nhưng cảm giác như những con chữ đang nhảy múa trước mắt. Đây là bản tấu của Trần Thái bảo, nội dung về các chiến lược quân sự rất phức tạp, hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của nàng. Thậm chí còn có nhiều chữ mà nàng không biết. Vì vậy chỉ cố được một trang, Cám không gượng nổi nữa, gục xuống bàn ngủ ngon lành.
Trong giấc mơ, Cám thấy mình biến thành tiên nữ, bay lên trời rồi được thả mình vào một cụm mây lớn, vừa ấm vừa êm lại còn có mùi thơm dìu dịu. Nàng vui vẻ lăn lộn, tận hưởng cảm giác cực kỳ dễ chịu này. Quay mấy vòng thì Cám va vào một con ngựa có cánh đẹp tuyệt vời, nàng không nhịn được đưa tay vuốt ve. Con ngựa như có linh tính, liền quỳ xuống để nàng cưỡi lên lưng rồi tung cánh bay vút đi, Cám phải gò người ôm chặt lấy cổ nó. Cứ thế, một người một ngựa bay qua bao nhiêu vùng đất, băng qua những đám mây đủ sắc màu, lướt qua cả cầu vồng rực rỡ. Nàng còn chưa kịp tận hưởng hết cảm giác kỳ diệu thì trên trời giáng xuống một tiếng sét kèm tiếng quát lớn: “To gan, dám ăn cắp ngựa của Hằng Nga”. Nàng bị hất khỏi ngựa, rơi xuống một vực thẳm đen ngòm, sâu hun hút bên dưới.
Cám hét lên một tiếng, bật dậy, trong lúc thần trí còn hỗn loạn, nàng lại thêm một lần sợ muốn ngất đi. Rõ ràng lúc nãy nàng ngủ gục cạnh bàn, mà giờ thì nằm trên…long sàng, điều khiếp hãi hơn là nàng đang gối lên cánh tay Đức Vua, lúc tỉnh dậy thì tư thế còn là ôm chặt lấy hắn. Cám hoảng sợ hấp tấp rời khỏi giường tới mức bị vấp, ngã lăn ra đất. Nàng quỳ rạp, không dám ngẩng đầu nhìn người kia, hiện đã ngồi ngay ngắn trên giường nhìn nàng như tri phủ tra xét phạm nhân.
- Bệ hạ tha tội, nô tỳ không cố ý…
- Không cố ý leo lên long sàng của trẫm hay động tay động chân với trẫm? – Khánh trầm giọng hỏi nhưng mắt híp lại, giống như cố nén vào tiếng cười.
- Thiếp… – Nàng cảm thấy rất oan ức, rõ ràng chỉ là ngủ gật trên ghế, sao có thể lăn lên giường được chứ?
- Lúc nãy trẫm duyệt xong tấu chương, quay ra thì nàng đã nằm trên giường, hình như nàng có tật mông du thì phải? – Giọng hắn đầy thành thật. – Ta gọi nhưng nàng nhất quyết không dậy mà nàng không cho rằng ta nên ngồi ngoài này thức canh cho nàng đấy chứ?
- Thiếp không dám. – Lúc này Cám chỉ thiếu nước nằm sấp luôn trên mặt sàn, mặt nàng đã đỏ tới tận chân tóc.
- Ai ui, – Khánh bỗng xoay bả vai kêu lên. – mỏi quá, chắc do lúc nãy bị đè nặng.
Cám hiểu ý, lẳng lặng đi tới sau lưng, tự giác đấm bóp cho hắn. Cuối cùng thì sau mười mấy năm sống tự do thoải mái, nàng cũng phải học cách nhìn mặt đón ý người khác, cũng phải nghe ra những câu úp mở không rõ ràng.
- Ừm, lúc nãy nàng nằm mơ thấy gì mà vừa cười xong lại hét ầm lên? – Ai đó đang rất thoải mái, bâng quơ hỏi một câu.
- Dạ, thiếp mơ thấy một con ngựa có cánh rất đẹp, thiếp ôm nó bay lên trời xong bị sét đánh, rơi xuống đất nên mới giật mình tỉnh. – Cám trong lúc vẫn còn mệt mỏi vì giấc ngủ bị cắt ngang, buột miệng kể một tràng.
- Nàng nói là nàng ôm ngựa...? – Giọng Khánh chợt lạnh hẳn.
- Bẩm, vâng, vì nó bay rất nhanh, không ôm lấy cổ nó sẽ bị…
- Thôi đủ rồi. – Hắn thô bạo cắt ngang. – Nàng đi về ngay đi.
Cám hơi ngẩn người, mơ hồ cảm thấy hình như mình vừa nói một điều gì đó không nên. Nàng đã nói gì nhỉ? Ôm cổ ngựa à? Mà lúc tỉnh dậy, không phải nàng đang ôm…? Mồ hôi chảy thành hạt trên gáy, nàng không dám nhìn Khánh, cứ thế khom người lui dần về phía cửa.
Đúng lúc nàng chạm vào cánh cửa, đang xoay người đi ra thì Khánh bỗng như nhớ ra điều gì đó, hắng giọng nói với nàng:
- Cám, từ ngày mai nàng phụ trách giặt quần áo cho trẫm, nhớ là phải ra giữa sân khoảng giờ tị, giờ ngọ (Chú thích: 9–13h) mà giặt, nhớ chưa? Muộn quá hoặc sớm quá không đủ nắng.
- Nô tỳ tuân chỉ. – Nàng vái một vái dài rồi lui về phòng.
Từ sau hôm đó Cám theo lệnh đúng giờ mỗi ngày ra vườn hì hụi giặt đống áo bào vừa dày vừa nặng, lòng thầm thông cảm với Khánh việc hàng ngày phải khoác trên người đống này, bảo sao tính tình hắn trở nên có phần thất thường. Công bằng mà nói, mặc dù chỉ làm cung nữ, giờ kiêm cả việc giặt giũ quần áo, nhưng Cám so với ngày xưa vẫn nhàn hạ hơn rất nhiều. Thêm vào đó, đồ ăn trong cung thực sự rất ngon, Khánh thì mỗi ngày đều ăn cùng nàng ít nhất là bữa tối, hắn lại là người tiết kiệm, dứt khoát không cho phép nàng để thừa dù chỉ một chút thức ăn nên bữa nào bữa nấy Cám ăn no căng bụng. Chỉ một thời gian ngắn sau khi tiến cung, Cám bắt đầu có da có thịt hơn. Nàng ở cạnh Khánh, thường xuyên phải cùng hắn nói chuyện, phụ hắn đọc tấu chương, mài mực, sắp xếp tài liệu, lâu lâu lại phải đánh cờ, thưởng thơ hay làm mấy việc lặt vặt, bận rộn cả ngày chẳng có thời gian nghĩ những chuyện khác nữa. Nhờ đó, nỗi ân hận cùng tiếc thương Tấm phần nào nguôi ngoai.
- Này, không biết khăn tay của ta bay vào đây đâu rồi nhỉ? – Tiếng ai đó quen quen vang lên bên tai khiến Cám dừng tay, ngẩng đầu lên.
- Tham kiến Minh Phi. – Nhận ra người mới tới là ai, nàng vội rửa tay ra hành lễ.
- Ngươi là… – Nàng ra vẻ suy nghĩ rồi à một tiếng. – Ngươi là em gái Đỗ Tiệp dư?
- Bẩm vâng ạ, con tên là Cám. Lệnh bà vào tìm đồ ạ? Để con tìm giúp.
- Thôi không cần, người của ta tìm được. – Minh Phi nói rồi làm ra vẻ quan tâm hỏi han Cám. – Thế đã có tung tích của Đỗ Tiệp dư chưa?
- Bẩm chưa ạ, đa tạ Lệnh bà quan tâm.
- Thật là… – Nàng chép miệng, vẻ thông cảm. – mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên, tốn bao công sức phấn đấu mới có ngày được thay thế cho chị, không ngờ lại phải làm hạ nhân, đúng là nhân quả báo ứng.
Lại thế rồi, Cám khẽ lắc đầu, sao không ai chịu sáng tạo hơn một chút? Từ người làng cho tới cung phi cao quý chỉ có mỗi câu “nhân quả báo ứng” nhắc đi nhắc lại không thấy chán sao?
- Đa tạ Minh phi đã chỉ dạy. – Cám lễ phép nói. – Mấy ngày nay con được nghe các Lệnh bà dạy bảo nhiều điều hay lẽ phải, cảm thấy bản thân được khai sáng rất nhiều, trong lòng thực sự vô cùng cảm kích.
- Các Lệnh bà? – Minh Phi nhíu mắt.
- Bẩm vâng, có Kính Phi, Hồ Tài nhân, Trần Dung hoa hôm trước vừa qua, người tìm vòng ngọc, người tìm trâm cài, à, có Đặng Chiêu viên hôm qua cũng vừa tới tìm khăn tay giống Lệnh bà đấy ạ.
- Ngươi…ngươi… – Nàng nghẹn lời, đỏ bừng mặt nhìn Cám tức tối nhưng không biết đáp sao, đành hỏi tiếp. – Các nàng ấy có nói gì không?
- Dạ không, các Lệnh bà bảo ban chỉ dậy con rồi hỏi han sức khỏe của Hoàng thượng thôi ạ. À, – Cám nhỏ giọng nói. – các bà còn gửi nào là tổ yến chưng, đông trùng hạ thảo hầm nấm, gân nai hầm sâm và nhiều món nữa.
- Hả? – Minh Phi hơi giật mình. – Là những ai vậy?
- Ấy… – Cám giật mình, đưa tay lên chặn mồm. – Con lỡ lời nói lung tung thôi, Lệnh bà đừng để ý, Hoàng thượng mà biết thì sẽ trách tội.
- Vì sao?
- Lệnh bà biết đó, Hoàng thượng bận trăm công ngàn việc nên những việc riêng toàn là Lý công công xử lý, Lý công công lại nhờ con giúp thêm. Công công nói là mấy việc liên quan đến các Cung phi, phụ nữ như con lo thì tốt hơn, nhất là việc xếp lịch thị tẩm. Cho nên nếu Hoàng thượng mà biết con lắm lời với các Bà sẽ nghĩ con thiên vị người này, ghét bỏ người kia, chắc chắn sẽ trách phạt rất nặng.
Minh Phi nghe tới đâu, trán giãn ra tới đó, thành kiến đối với Cám thay đổi hẳn, trong chớp mắt nhìn nàng như nhìn người chị em thân thiết nhất. Rất nhanh sau đó, Minh Phi dúi vào tay nàng ít bạc với lời năn nỉ nhờ “mua quà cho mẹ ngươi, an ủi bà giúp ta việc Tiệp dư mất tích”. Cám từ chối mãi không được, đành miễn cưỡng cất đi rồi cung kính tiễn Minh Phi trở về.
Tối hôm đó Cám dâng lên Khánh bát chè tổ yến khi hắn đang phê tấu chương. Hắn hơi nhíu mày ngạc nhiên:
- Đâu phải nàng không biết ta không thích món này? Nàng cho người nấu thì tự đi mà ăn.
- Đa tạ Bệ hạ ban yến. – Cám nhún chân nói rồi bưng bát ra ghế ngồi ăn ngon lành.
Khánh quan sát vẻ hí hửng của nàng, cảm thấy có gì đó không ổn, liền hắng giọng:
|
- Mấy ngày nay sao tối nào nàng cũng dâng lên mấy món bổ dưỡng, hiếm có như vậy? Ngự thiện phòng sẽ không tự tiện làm nếu không có lệnh.
- Do các cung phi hiếu kính Bệ hạ đấy ạ. – Nàng mỉm cười.
Hắn trầm tư suy nghĩ một lát rồi buông một câu bâng quơ:
- Kiếm tiền tốt đấy chứ?
- Dạ… – Cám chột dạ, suýt nghẹn miếng chè. – Thiếp ngu dốt không hiểu ý Hoàng thượng?
- Với tính cách của nàng, không thể có chuyện chỉ nhận đồ ăn của các cung phi, nếu nàng chối, trẫm sẽ cho gọi tất cả bọn họ tới đây đối chất, dù có muốn không thừa nhận thì tối đa mười trượng cũng khai hết ra thôi!
- Hoàng thượng, – Cám buông vội bát chè, quỳ gối lết đến bên Khánh, nghẹn ngào nói. – Hoàng thượng anh minh, thiếp thề có trời là các Lệnh bà đã năn nỉ thiếp, mặc kệ thiếp từ chối sao cũng nghiêm mặt ra lệnh cho thiếp phải nhận.
Khánh khẽ mỉm cười, bất giác đưa tay xoa nhẹ đầu nàng, nhỏ giọng lầm bầm như nói với chính mình “Thế này là ta yên tâm rồi”.
………
Phan Bình sau một thời gian dài đi công cán theo lệnh Đức Vua, đã trở về kinh thành, y được triệu đến ngự thư phòng gặp riêng Khánh một buổi. Thấy Cám giờ là cung nữ bên cạnh Khánh, mắt y thoáng qua chút ngạc nhiên. Trên đường hồi kinh Bình đã nghe loáng thoáng chuyện Đỗ Tiệp dư mất tích, phần nhiều là đã chết và em gái tiến cung thay chị, kèm theo rất nhiều đồn đoán về cái chết bí ẩn của Tấm. Hơn ai hết, y là người hiểu rõ nguồn cơn câu chuyện nên y biết những thông tin kia hoàn toàn không chính xác. Bình ngẫm nghĩ khá lâu về việc Đức Vua cho Cám làm cung nữ, còn bắt nàng giữa trưa ra sân giặt quần áo, cuối cùng cũng lờ mờ hiểu ra nguyên nhân, nhưng hậu cung vốn là chuyện riêng của Hoàng tộc, thân làm võ tướng như y không được phép đào sâu quá nhiều.
Chiều hôm đó Khánh về mang theo một con chim lông vàng rất đẹp, hắn đưa cho Cám thờ ơ nói:
- Có người biếu trẫm, giao lại cho nàng, liệu mà chăm nó cho tốt.
Hắn nhìn vẻ mặt hớn hở cùng đôi mắt sáng lên của Cám, trong lòng thấy có chút dễ chịu. Từ ngày Tấm mất tích, Cám ít khi tỏ ra thật sự vui vẻ, đôi lúc sáng sớm đến hầu hắn mắt còn sưng đỏ, rồi lấp liếm rằng bị côn trùng đốt.
- Bệ hạ, đây là chim gì vậy?
- Ừm… – Khánh ngẫm nghĩ, cố nhớ bài diễn văn dài dòng của Phan Bình mà không nhớ nổi, đành thuận miệng nói đại. – Vàng anh.
Cám ngẩn ra. Nàng không nghĩ đây là chim vàng anh, trông nó giống yểng hơn nhưng làm gì có yểng nào lông vàng? Cuối cùng nàng tin Khánh, cho đây là giống vàng anh lạ, mình chưa từng biết.
Nếu Phan Bình nghe được câu chuyện, y nhất định sẽ thổ huyết mà chết. Nguyên văn những gì y đã nói là thế này “…đây là yểng lông vàng vô cùng quý hiếm, ngay những gia đình nuôi chim qua nhiều đời cũng chưa từng thấy. Các cụ già trong làng nói đó là điềm trời giáng xuống, báo hiệu Đức Vua chính là minh quân sẽ đưa Đại Việt ta bước vào thời kỳ hoàng kim thời gian tới...” rồi tiếp theo là một tràng ca ngợi ân đức và cuối cùng là nhờ y mang giúp về tiến cống cho Đức Vua. Khánh lơ đãng không để vào tai nên ngay cả tên giống chim cũng quên mất.
Cám có vàng anh quấn quýt cả ngày cũng vui hơn, nàng chăm sóc nó từng tý một, gần gũi đến nỗi chỉ vài ngày sau là có thể thả nó ra khỏi lồng. Con chim rất khôn, luôn đậu trên vai nàng hoặc bay quanh đó, nghe tiếng nàng gọi là quay về ngay.
- Đừng quên vàng anh là của trẫm đó, nàng chỉ thay trẫm chăm sóc thôi. – Có hôm thấy nàng chăm nó kỹ quá, Khánh nói đùa.
- Vậy Bệ hạ thử gọi xem nó có nghe không? – Cám tự tin cười nói. Nhiều người thấy nàng có con chim đẹp từng muốn gần gũi một chút nhưng gọi cách nào nó cũng không nghe.
Khánh không trả lời, thay vào đó đi về phía lồng chim, mở cửa lồng rồi lùi lại, giơ tay lên nói:
- Vàng ảnh vàng anh, có phải vợ anh, chui vào tay áo!
Kỳ lạ thay, con chim ngoan ngoãn bay ngay vào trong tay áo khiến hắn đắc ý cười rạng rỡ. Cám quan sát rất kỹ mới phát hiện ra là lúc Khánh đi về phía lồng chim đã lén lấy một ít kê trong khay thức ăn bỏ vào tay áo. Vàng anh phản chủ vẫn đậu trong tay áo của Khánh, say sưa mổ kê, không để ý đến người chủ thật sự của nó đang bất lực nhìn một cách tức tối.
- Bệ hạ có biết bao người mong ngóng được gần gũi, còn tranh vàng anh với thiếp làm gì? – Cám ấm ức nói.
- Nàng vừa nói gì? – Khánh đưa mắt nhìn nàng, cái nhìn cảnh cáo.
- Bệ hạ bận rộn việc nước nhưng đôi lúc cũng nên nghĩ cho mình chứ, các cung phi rất mong Người… – Cám đã nhận tiền của người ta thì tự cảm thấy nên có trách nhiệm. Thêm vào đó, nàng cũng rất ngạc nhiên vì từ khi tiến cung đến nay thời gian không phải ngắn mà chưa thấy hắn yêu cầu nàng hay Lý Thanh đặt lịch tới hậu cung lần nào. Một thanh niên còn trẻ mà như vậy không phải bất thường ư?
- Ừm… – Khánh khẽ lắc tay cho vàng anh bay ra, cười nói. – Trẫm đã có Hoàng hậu rồi, không dư sức dành cho cung phi khác nữa.
Vàng anh từ tay áo của Khánh bay tới đậu trên vai Cám khiến ánh mắt của hắn cũng rơi vào nàng khi nói câu này, trong lời nói vừa có ý cười, vừa có gì đó mờ ám.
Cám hơi đỏ mặt, lúng túng quay đi, bỏ chim vàng anh lại vào lồng, khẽ nói:
- Sở thích đặc biệt của Hoàng thượng, thiếp thề sẽ không tiết lộ với ai đâu, Bệ hạ đừng lo.
- Nàng dám...? – Hắn trợn mắt quát lên.
- Nô tỳ không dám. – Cám sợ hãi quỳ xuống nhưng vai hơi run lên giống như đang nén cười. – Bệ hạ không muốn thiếp giữ bí mật thì để thiếp kể lại với các cung nhân khác vậy.
Khánh không thèm đôi co với nàng nữa, đi về phía bàn lấy ra mấy tấu chương quẳng qua cho nàng:
- Đây là ba bản tấu do các quan trình lên, thứ nhất là kết quả khảo sát vùng biển lần trước chúng ta đã nói chuyện, thứ hai là dự thảo sửa đổi luật thuế, và cuối cùng là dự thảo chính sách khuyến nông, nàng xem đi, sáng mai cho ta biết ý kiến.
Tối hôm đó Cám thức trắng đêm, nàng cuối cùng cũng thấm thía hậu quả của việc “vuốt râu hùm” là như thế nào.
|
Chương 13. Cái chết của chim vàng anh
Sau lần Phan Bình gặp riêng Khánh ở ngự thư phòng ít lâu, y lại được triệu tới, vì Hoàng thượng có cuộc gặp đột xuất với Thái úy nên về muộn, Cám đành tiếp y trong lúc chờ.
- Phan tướng quân, mời dùng trà!
- Trầu cô têm đó ư? – Bình nhìn miếng trầu têm khéo lạ lùng, buột miệng hỏi.
- Bẩm vâng, là nô tỳ têm.
- Cô đừng xưng hô với tôi như vậy. – Y lúng túng nói. – Đức Vua nghe thấy sẽ không vui đâu.
- Con chỉ là cung nữ, ngài là Tướng quân, phải xưng hô đúng phép tắc chứ. – Cám mỉm cười.
- Dù sao chị cô cũng là Tiệp dư, so với tôi vị trí còn cao hơn, cô cứ coi tôi như bạn bè đi.
- Vâng, nếu anh đã nói vậy thì tôi xin nghe. – Nàng thấy Bình bắt đầu luống cuống, không nỡ bắt bẻ nữa.
Nhìn bóng nắng trên ngọn cây, Cám áng chừng đã tới giờ liền vào trong bưng ra chậu quần áo của Khánh, hì hụi giặt, vàng anh như thường lệ đậu ngay bờ rào bên cạnh.
- Cám này, tôi đã nghe chuyện Tiệp dư mất tích, cho tôi chia buồn với cô. – Bình đứng bên quan sát nàng, nói khẽ.
- Vâng, cảm ơn anh. – Nàng nói ngắn gọn, lịch sự nhưng lạnh nhạt. Nàng không cần người ngoài hiểu hay thông cảm cho mối quan hệ giữa nàng và Tấm, định kiến xã hội không phải thứ có thể bằng một hai câu nói mà xóa bỏ được.
- Thật ra tôi biết rõ những gì người ta nói ngoài kia là không đúng sự thật. Đức Vua không trách tội tôi nhưng tôi vẫn nghĩ tôi nợ cô một lời xin lỗi, việc chị cô tiến cung là do nhầm lẫn của cá nhân tôi…
- Anh đừng nói thế. – Cám ngắt lời y. – Đôi khi chúng ta hay đổ lỗi cho một sai lầm đơn lẻ hay số phận nhưng không hẳn thế, hiện tại thực ra là kết quả tất yếu của một chuỗi các hành động trong quá khứ. Không ai bắt tôi hôm đó phải về sớm, cũng không ai ép được Tấm tiến cung cả. Nếu ngày đó anh không nhầm lẫn, tôi cũng không nghĩ tôi sẽ tiến cung đâu.
- Vì sao? – Y ngạc nhiên nhìn nàng.
- Anh không thấy anh đang hỏi những việc hơi quá riêng tư sao? – Nàng nhìn thẳng vào y. – Với cả anh thấy đấy, tới giờ mọi thứ đều thay đổi rồi. Tôi cuối cùng đã tiến cung với thân phận cung nữ, thực chất là chịu sự quản thúc của Đức Vua, Người muốn làm rõ về việc mất tích của Tấm.
- Cô nghĩ thế thật ư? – Bình cười nhẹ, y không ngờ con người sắc sảo như Cám có lúc lại ngây thơ thế. – Cô có giận Đức Vua không?
- Vì sao tôi lại giận Người? – Cám ngạc nhiên hỏi lại. – Tiệp dư mất tích, Đức Vua cho điều tra cẩn thận là đúng, mẹ con tôi vô tội, tôi có gì mà phải sợ. Còn làm cung nữ có gì không tốt?
Bình chưa biết trả lời sao nên đành im lặng. Y chỉ thấy trong giọng nói của Cám tràn ngập sự an nhiên, không ra vui cũng không phải buồn giận. Ở nàng dường như không tồn tại sự cưỡng cầu, tất cả chỉ thuận theo tự nhiên, dù trong hoàn cảnh nào cũng cố xoay sở sống tốt thay vì đổ lỗi hay than thân trách phận.
- Cô nên biết, – Y hắng giọng, quyết định vượt quá phận sự của mình để làm việc tốt. – Đức Vua chỉ đang cố bảo vệ cô mà thôi.
- Tôi không hiểu ý anh. – Cám vẫn chăm chú giặt quần áo, dường như không để ý tới lời nói của y.
- Rồi cô sẽ hiểu. – Bình nhún vai. – Sớm hay muộn thôi.
Y không tiện nói ra tất cả mọi thứ bởi bản thân y cũng không dám chắc. Dựa vào xuất thân gia đình ba đời làm võ tướng trong triều, Bình hiểu rằng chính trị là một trò chơi tàn khốc, không chỉ giữa các quan lại mà hậu cung cũng là những cuộc chiến một mất một còn. Sau lưng mỗi cung phi là những gia tộc mang nhiều tham vọng, mà mỗi bước tiến của các nàng trong hậu cung cũng là mỗi bước biến chuyển cơ cấu quyền lực trong triều. Dưới áp lực đó, tình cảm của Đức Vua trở thành mối nguy hiểm với bất cứ ai được nhận nó bởi nếu không đủ lực chống lưng, sẽ không thể tồn tại dưới những tính toán, tị hiềm kia. Nếu Bình không nhầm thì ngày Cám bắt đầu làm cung nữ riêng của Khánh đã có không ít cung phi đích thân tới “thăm hỏi”, và nhờ chậu quần áo giữa trưa mỗi ngày mới tạm làm dịu đi những nghi ngờ chính đáng kia.
Thế nhưng dù có thế nào, việc Cám là người phụ nữ duy nhất luôn kề cận bên Đức Vua cũng là cái gai trong mắt không ít người. Chẳng hạn như Kính Phi, vốn không phải là người có quá nhiều kiên nhẫn. Nàng đã vài lần dâng cho Đức Vua đồ ăn thông qua Cám, chưa kể tới số bạc lẻ biếu riêng nhưng chờ mãi vẫn không thấy được gọi tới thị tẩm, trong lòng bắt đầu ác cảm ngấm ngầm với Cám, chỉ là chưa tìm được cớ bắt bẻ.
Hôm đó, Cám đang loay hoay phơi đống quần áo vừa mới giặt của Khánh thì một nói cao vút vọng tới:
- Giặt áo chồng tao thì giặt cho sạch, phơi áo chồng tao thì phơi bằng sào, chớ phơi bờ rào rách áo chồng tao!
- Chồng tao…chồng tao… - Một giọng nhừa nhựa khó nghe vang lên bên cạnh khiến tất cả không hẹn đều giật mình.
Kính Phi cũng như Cám ngơ ngác nhìn, sau cùng mới phát hiện ra thủ phạm là chim vàng anh, lúc đó đang rỉa lông rỉa cánh ngay trên bờ rào. Đúng như Cám từng thắc mắc, đây không phải chim vàng anh mà là yểng nên mới có thể nói tiếng người, nhưng không ngờ nó lại nói không đúng lúc như vậy.
- Tham kiến Kính Phi. – Cám quỳ xuống thi lễ.
- Chồng tao…chồng tao… - Như thể lo người kia chưa đủ tức giận Vàng anh lại tiếp tục lên tiếng khiến Cám tái mặt.
- Ngươi… đây là chim của ngươi? – Kính Phi tái mặt rồi trước khi kịp nghe câu trả lời đã quát lên. – Người đâu, bắt con chim kia lại cho ta.
- Xin Kính Phi bớt giận, - Cám kinh hãi kêu. – Đây là chim Vàng anh của Đức Vua, không phải của con ạ.
- Hừ, ngươi đừng tưởng cứ mang Đức Vua ra là ta phải sợ nhé. – Nàng ta cười khẩy rồi tiếp tục hét lên. – Giết con chim đó cho ta, ta chịu trách nhiệm.
Cám nhìn đám người đuổi bắt vàng anh, trong lòng bỗng nổi lên một cơn giận không kìm chế nổi. Nàng nghĩ tới Tấm hiện đã mất tích, tới mẹ nàng đang là nghi phạm, chim vàng anh thì đang bị người ta đuổi bắt, lẽ nào tất cả những gì nàng yêu quý, trân trọng đều không thể bảo vệ sao? Rồi trước khi lý trí kịp lên tiếng, Cám lao tới xô đẩy đám người đang đuổi bắt vàng anh kia, tạo ra một khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
“Chát”, lưng Cám bỗng xuất hiện một vệt cắt dài, dưới vết áo rách, da nàng rớm máu nhưng nàng không để ý, chỉ quan tâm xem vàng anh thế nào. Kính Phi trên tay cầm một cây roi da dài, tiếp tục vung về phía nàng, động tác thành thục chứng tỏ đã làm nhiều lần. Hóa ra tin đồn về một Kính Phi vô cùng khắc nghiệt với hạ nhân không phải vô căn cứ. Lúc này trên người Cám đã xuất hiện vô số vết cắt, còn chim vàng anh cũng đã bị người ta bắt được do thói quen luôn luẩn quẩn bên Cám. Dường như nó có linh tính, khi thấy chủ bị hiếp đáp, đã nhất định sà xuống thay vì bay đi, trong chớp mắt liền bị bắt.
- Bẻ cổ nó cho ta. – Kính Phi lạnh lùng ra lệnh.
- Không… – Cám gào lên, lao tới nhưng đã quá muộn.
Nàng thực muốn lao tới sống chết với Kính Phi để đòi mạng cho vàng anh nhưng lý trí vẫn cản nàng lại. Mạo phạm cung phi chính là tội chết, không chỉ bản thân nàng mà còn liên lụy tới người thân. Cám đứng đó uất nghẹn nhưng không khóc, chỉ cảm thấy vô cùng bất lực.
Kính Phi lại vung roi lên, “chát” một tiếng nhưng lần này Cám không hề cảm thấy vết roi. Giữa nàng với Kính Phi xuất hiện một bóng người, tất cả xung quanh nhất thời lặng ngắt.
Khánh vuốt vệt máu trên má, cười lạnh:
- Ngô Thị, ngươi chán sống rồi phải không?
- Hoàng thượng, - Kính Phi kinh hoàng kêu lên khi nhận ra nàng vừa xuống tay với ai. – Thần thiếp không cố ý.
Khánh đưa mắt lạnh lùng nhìn chim vàng anh bị bẻ cổ nằm đó, sau lưng, Cám đang run rẩy trong bộ váy áo tả tơi với những vết thương ngang dọc.
- Chim vàng anh kia là của trẫm, ngươi giết nó là có ý gì? – Y hắng giọng.
- Bệ hạ, là thiếp hiểu lầm, thiếp tưởng nó là của tiện tỳ kia, nó xúc phạm thiếp. – Nàng ta tiếp tục sụt sịt khóc bằng một dáng vẻ mềm mại, đáng thương.
- Chỉ cần không phải của trẫm thì ngươi muốn làm gì thì làm có phải không? Thế thị nữ của trẫm ngươi đánh đập là thế nào?
- Bệ hạ, thần thiếp thề có trời không có ý mạo phạm Bệ hạ!
Giữa khung cảnh căng thẳng đó đột nhiên có tiếng người hô vang: “Thái hậu tới”.
Đây là lần đầu tiên Cám được diện kiến Thái hậu. Mặc dù khuôn mặt đã xuất hiện dấu hiệu của tuổi tác vẫn không che giấu được nhan sắc lộng lẫy thời thanh xuân. Ở bà vừa toát ra vẻ nghiêm khắc vừa có cái uy của bậc đế vương. Không gian như đặc quánh lại vì căng thẳng.
- Có chuyện gì vậy? – Bà lên tiếng, giọng nói sắc lạnh.
- Thái hậu, xin hãy hỏi Kính Phi. – Khánh trầm giọng nói.
- Bẩm Thái hậu, con không cố ý. – Nàng ngước nhìn bà vẻ cầu cứu.
Khánh cười khẩy, đưa tay lên vuốt nhẹ vào vết cắt còn rớm máu trên mặt. Lần này là Thái hậu tái mặt, dù Kính phi là cháu ruột của bà, bà vẫn biết cân nhắc nặng nhẹ, chầm chậm tiến tới tát cho nàng hai cái.
- Ngươi ăn gan trời rồi ư?
- Con không cố ý ạ. – Ngô Thị tiếp tục nức nở.
Đức Vua khoanh tay đứng bên cạnh nhìn màn kịch trước mắt, thấy rõ hai bên má Ngô Thị năm vết ngón tay mới thủng thẳng nói:
- Thái hậu đừng vội ra tay, hãy truy xét cho rõ ràng đã. Kia là chim vàng anh của trẫm, vốn được coi là điềm trời giáng xuống nên người dân đã dâng cho trẫm, không hiểu đắc tội gì với Kính phi mà lại ra tay nặng thế kia?
- …….
- Đây là cung nữ phụ trách việc chăm sóc vàng anh cho trẫm, chỉ vì bảo vệ tài sản của trẫm mà cũng bị đánh ra nông nỗi này.
- …….
- Ai dà, - Khánh đưa tay vuốt mặt. – Kính Phi thật là lợi hại, vết roi nàng ban cho ta thật là đau.
- Xin Bệ hạ đại xá. – Ngô Thị quỳ rạp, khóc nức nở, còn Thái hậu sắc mặt càng lúc càng khó coi.
|
- Nhưng mà thôi, dù sao Kính Phi cũng là cháu ruột Thái hậu, trẫm nghĩ sự việc hôm nay nên dừng lại ở đây thôi, Thái hậu thấy sao? – Hắn hướng Thái hậu lên tiếng, lời nói ôn hòa, chỉ có ánh mắt chứa đựng hàm ý giễu cợt.
- Quân pháp bất vị thân. – Thái hậu nghiến răng dằn từng tiếng. – Ta không bao giờ dung túng cho những hành động khi quân càn rỡ như vậy.
- Thế để trẫm cho người đưa Kính phi qua bộ Hình xét xử cho công tâm, đảm bảo đúng người đúng tội.
Thái hậu sầm mặt xuống. Hình bộ Thượng thư vốn là phe cánh của Thái úy, được dịp tốt như thế này đời nào không thẳng tay với cháu bà? Mà chưa cần yếu tố đó, nội việc mạo phạm Đức Vua đã là tội chặt đầu rồi, không thì cũng bị phế truất, hạ ngục. Nhưng nếu giờ mở miệng xin tha thì là há miệng mắc quai nên nhất thời chưa biết nói thế nào.
- Nhưng xét cho cùng, việc ở hậu cung thì nên đóng cửa bảo nhau thôi, đưa ra bộ Hình xử lý cũng chả hay ho gì. – Khánh chờ một lúc không ai lên tiếng mới làm ra vẻ bao dung, nhẹ nhàng nói.
- Đa tạ ân điển của Hoàng thượng. – Kính Phi sụp xuống lạy hắn như tế sao.
- Thái hậu định thế nào? – Hắn tiếp tục lên tiếng.
- Xin Hoàng thượng hãy quyết định, ta không nên đứng ra chủ trì không người ta sẽ bảo ta dung túng người nhà. – Bà khô khan nói.
- Được rồi, Kính Phi dù là ái thiếp của ta nhưng như Thái hậu đã nói Quân pháp bất vị thân, ta chỉ là bất đắc dĩ thôi, mong nàng hãy hiểu cho ta. – Khánh tỏ vẻ miễn cưỡng nói. – Người đâu, đánh Kính Phi bốn mươi trượng, đồng thời cắt bổng lộc ba tháng tới.
Tất cả mọi người đều giật mình, tuy hình phạt này chưa là gì so với đưa ra bộ Hình xét xử nhưng cũng không phải nhẹ. Bốn mươi trượng giáng xuống thân hình mảnh mai của Ngô Thị, nếu không nằm dưỡng thương hai tháng thì dứt khoát thái giám đã ăn hối lộ của nàng ta.
- Cám, về thư phòng thu dọn tấu chương cho trẫm, đừng tưởng bị thương mà có thể trốn việc. – Khánh lạnh lùng nói với nàng. – Ta còn chưa truy cứu tội không bảo vệ tốt vàng anh đấy nhé.
- Nô tỳ tuân chỉ. – Cám cúi đầu, co người kéo chiếc áo choàng do Lý Thanh lúc mới tới nhanh tay phủ lên người nàng, lủi thủi lui về ngự thư phòng.
Thái hậu cũng nhanh chóng trở về cung Diên Thọ, dù Ngô Thị là cháu ruột gọi bà bằng cô, bà cũng không phải quá có tình cảm với nàng ta, chẳng qua đó là đứa cháu xinh đẹp nhất nên mới được đưa vào cung, tấn phong Kính Phi. Thái hậu lúc đầu vốn định ủng hộ Ngô Thị lên ngôi Hoàng hậu nhằm củng cố quyền lực cho dòng họ Ngô nhưng sau này sự thông minh có hạn, tính tình nóng nảy của nàng ta khiến bà có phần thất vọng, không còn ra mặt bênh vực nữa. Sự việc ngày hôm nay càng khiến Thái hậu bắt đầu tính toán xem có nên tìm ứng viên khác thay thế hay không.
Khánh giám sát thái giám đánh Kính Phi đúng bốn mươi trượng rồi mặc cho đám cung nhân loay hoay đưa nàng ta lên cáng khiêng đi, chầm chậm quay về ngự thư phòng.
Bên trong, Cám vẫn đang bận rộn với đống tấu chương chất cao như núi, chăm chú tập trung để phân loại theo thứ tự thời gian và mức độ ưu tiên, luôn tay luôn chân đến độ không để ý có người khác vừa bước vào phòng. Trên người nàng vẫn choàng chiếc áo của Lý Thanh, che đi váy áo tả tơi, bờ vai hơi run lên tố cáo tâm trạng thật bên trong vẻ bận rộn bình thản kia. Khánh lặng lẽ tới sát bên nàng.
Trong một thoáng không báo trước, Cám liền bị nhấc bổng lên, giật mình nhận ra Đức Vua đang bế mình đi về phía giường. Nàng theo phản xạ giơ tay ôm cổ hắn nhưng nhanh chóng buông ra, mặt đỏ bừng:
- Hoàng thượng, xin thả thiếp xuống. Thiếp không phải đang mộng du chứ?
- Không, lần này không phải nàng mộng du. – Giọng hắn tràn ngập dịu dàng nhưng trong mắt lại chỉ có tức giận cùng xót xa.
Khánh nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường rồi lấy ra một lọ nhỏ.
- Đây là thuốc trị thương, để ta bôi cho.
Cám cứng đờ người vì sợ hãi. Đức Vua cao quý tự tay bôi thuốc cho nàng ư? Ngón tay hắn lướt khẽ lên những vết trầy xước trên mặt nàng khiến nàng không tự chủ được, mặt lại nóng bừng lên.
- Xoay người lại. – Khánh ra lệnh, thuận tay giật chiếc áo choàng của Thanh khỏi người nàng.
- Bệ hạ…đa tạ Bệ hạ quan tâm nhưng thiếp tự làm được ạ… - Cám lắp bắp nói, vừa lo lắng vừa xấu hổ cùng cực.
- Xoay người, đây là lệnh.
- Thiếp liều chết kháng chỉ!
- Đừng tưởng trẫm không làm gì được nàng nhé.
Khánh nói rồi lầy hai tay chống xuống phía trên hai bên vai nàng, sát mang tai khiến Cám không thể quay mặt đi, buộc phải đối mặt với hắn. Hai gò má nàng vẫn ửng hồng, đôi mắt long lanh, dù còn vương nỗi buồn nhưng trong vắt, không có chút tạp niệm. Hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng rồi cúi xuống, tìm lại cảm giác kỳ diệu hắn từng được thưởng thức một lần cách đây đã rất lâu, mà sau này đứng trước nàng, không biết bao nhiêu lần hắn phải dùng hết định lực buộc bản thân phải kìm nén.
Cám sững sờ đến mức hai mắt mở to, toàn thân bất động, chỉ còn cảm giác tê dại ở môi và tim đập như trống trận.
Khánh không hôn sâu, chỉ chạm nhẹ nhàng lên môi nàng nhưng như thế cũng đủ để Cám xấu hổ đến suýt ngất. Nhìn vẻ mặt đờ đẫn của nàng, hắn mỉm cười, có phần đắc ý:
- Thế giờ xoay người đi được chưa? Nếu nàng nhất định giữ tư thế này ta sẽ cho là nàng mời gọi ta làm hơn thế nữa đó.
- ……
Cám ngay lập tức không chỉ lật người, mà còn vùi mặt vào gối, hai tai lộ ra đỏ rực, nàng chỉ mong có thể biến mất ngay lập tức để không bao giờ còn phải đối mặt với Khánh nữa.
- Hãy thứ lỗi cho ta. – Tiếng hắn thì thầm bên tai nàng, tràn ngập xót xa. – Trẫm thề rằng chuyện hôm nay sẽ không dừng lại ở đây, ta sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai làm tổn thương tới nàng.
Mặc dù còn nặng trĩu nỗi buồn, trong lòng Cám bỗng có một cảm giác ấm áp kỳ lạ, lời nói của Khánh đã khơi lên trong sâu thẳm tâm hồn nàng những điều từ lâu nàng đã cố vùi lấp. Tuy sinh ra là con út, Cám hầu như chưa có ngày nào thảnh thơi, trọng trách gánh vác gia đình khiến nàng trở nên kiên cường, có phần chai sạn. Lâu ngày thành thói quen, không một ai, kể cả mẹ nàng, còn để ý xem ngoài sự tất bật, tháo vát ra, nàng còn tâm tư hay nguyện vọng nào khác không.
- Nàng sẽ không vì những chuyện này mà bỏ đi chứ? – Ai đó vuốt nhẹ tóc nàng, lầm bầm như nói với chính mình.
- Thiếp... – Nàng mơ màng đáp, nhưng chưa nói được hết câu thì cơn buồn ngủ đã ập tới.
Cám không biết rằng nàng đã chìm vào giấc ngủ với một vẻ thanh thản đến mức người bên cạnh không nỡ rời đi, cũng không nỡ buông cả tiếng thở dài.
|
Chương 14. Cây xoan đào
Mặc dù rất buồn phiền về việc chim vàng anh bị giết, Cám nhanh chóng vượt qua bởi ngồi một chỗ ủ dột cũng không để làm gì. Từ ngày tiến cung, nàng có cơ hội đọc rất nhiều sách, từ Tứ thư Ngũ kinh, tới các sách kinh bang tế thế, cho đến cả sách về Phật giáo, nhờ đó suy nghĩ, tư tưởng của nàng trở nên cởi mở hơn, cảm xúc cũng được điều chỉnh theo hướng tích cực. Tuy vậy, vẫn còn một vấn đề khiến nàng cảm thấy đau đầu, không biết làm sao cho phải, chính là về người đang chiếm giữ phần lớn cuộc sống của nàng, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
- Mang cho trẫm tách trà. – Cám vừa mài mực xong hắn đã cao giọng ra lệnh.
Nàng lẳng lặng làm theo, biết rằng sau đó sẽ là đọc tấu chương, giúp hắn giải quyết một số sự vụ, xong tất cả thì sẽ phải giúp hắn đấm bóp.
- Nàng có nghĩ là trẫm ngược đãi nàng quá không? – Có lúc Khánh trầm ngâm hỏi nàng bằng giọng rất nghiêm túc.
- Bẩm, thiếp không thể nói ạ. – Nàng trả lời nghiêm túc không kém.
- Vì sao?
- Nói dối là tội khi quân mà nói thật thì Bệ hạ không vui, nên xin Bệ hạ cho thiếp được giữ im lặng.
- ……
Dù lời nói, cử chỉ cả hai bên đều cố tỏ ra bình thường, Cám vẫn cảm thấy một điều gì đó ngượng ngùng đối với Khánh. Nàng không ngây thơ tới mức nghĩ rằng sau tất cả những gì đã xảy ra, Khánh không có chút gì đặc biệt đối với nàng. Thế nhưng ngoài bức tường là Tấm đứng ở giữa, Cám cũng có những chấp nhất riêng không dễ vượt qua được. Đối với nàng, thứ hời hợt nhất trên đời chính là cảm tình của các bậc Đế vương, câu “làm bạn với vua như chơi với hổ” không phải không có căn cứ. Cám không phủ nhận bản thân có cảm tình với Khánh nhưng nàng không muốn đánh cược tất cả vào một chút yêu thích mơ hồ kia. Thực ra nàng là người đơn giản, trước giờ chưa bao giờ mong mỏi cuộc sống vật chất xa hoa hay quyền lực to lớn, chỉ cầu bản thân có thể tự kiếm đủ tiền trang trải và ước mơ thầm kín về một gia đình êm ấm. Cha nàng có hai vợ nhưng mẹ cả và mẹ nàng sống tương đối hòa thuận, mẹ cả trước đây cũng rất quý mến nàng nên Cám chỉ hướng tới một gia đình mà nàng cảm thấy an toàn khi trở về, một người chồng mà nàng cảm thấy tuyệt đối tin cậy khi ở bên. Và đó là điều mà nàng cho là không bao giờ có thể đòi hỏi ở Khánh nên thường tự nhủ với lòng phải tỉnh táo và cố chôn giấu đi những xúc cảm khác thường kia, ít nhất là tới khi có kết quả điều tra về việc mất tích của Tấm để nàng có thể an toàn trở về.
- Cám này, nàng có muốn được thăng chức không? – Một hôm, trong lúc rảnh rang, Khánh bỗng bâng quơ hỏi.
- Bệ hạ định thăng cho thiếp lên làm quan nội thị ư? – Nàng khẽ cười.
- Cao hơn thế. – Hắn nhún vai.
- Thay Lý công công chăng?
- Nàng tự tin là mình hơn được Thanh sao? – Hắn như buồn cười nhìn nàng.
- … – Cám im lặng một chút rồi lấy vẻ nghiêm túc nói. – Thiếp chỉ là nghi phạm đang chịu quản thúc, nên được làm cung nữ, đủ ăn đủ mặc lại còn tiết kiệm được tiền gửi về cho mẹ là thiếp cảm thấy quá đủ rồi. Thiếp không dám và cũng không muốn mơ tới điều gì cao xa hơn.
Nói ít hiểu nhiều, nàng biết Khánh sẽ hiểu ý nàng là gì, quả nhiên từ đó hắn không nhắc lại chuyện này nữa.
Dạo gần đây Cám nhận được nhiều tin vui. Trong suốt thời gian tiến cung, nàng đã tham vấn cho Khánh không ít việc trong phạm vi khả năng của mình. Hắn cho nàng biết, một số ý tưởng của nàng đã được áp dụng vào thực tế và cho kết quả rất tốt.
- Có lẽ sau này trẫm phải xem xét việc cho phép phụ nữ tham gia khoa cử. – Hắn cười nói.
- Thiếp sẽ là người đi thi đầu tiên.
- Trẫm sẽ đánh trượt nàng đầu tiên. – Hắn tỉnh bơ.
- Vì sao? Thiếp không đủ năng lực ư? – Nàng khó hiểu nhìn hắn.
- Không phải, trẫm không nghi ngờ năng lực của nàng, nhưng nàng quá lương thiện, không thể tồn tại trong chốn quan trường được đâu. – Khánh mỉm cười, xoa đầu Cám.
- …..
- Tốt nhất là cứ giữ nguyên như bây giờ.
- Ý Bệ hạ là tiền đồ của thiếp chỉ có thể làm cung nữ thôi ư? – Nàng giả vờ thở dài một cái khiến hắn bật cười.
- Nàng có biết là bao nhiêu người đang muốn tranh lấy vị trí của nàng bây giờ không?
- Vậy xin Bệ hạ hãy cho gọi họ tới đây xếp hàng đi, ai trả thiếp nhiều tiền nhất, thiếp sẽ nhường cho người đấy.
Khánh không trả lời, thay vào đó đặt vào tay nàng một bản tấu chương:
- Không đọc xong thì đừng nghĩ tới ăn tối nhé!
- ……
…………………
Triều đình có khách, sứ giả từ Chiêm Thành.
Do mối quan hệ giữa Đại Việt và Chiêm Thành khá tốt, trước nay Chiêm Thành đều tỏ ra phục tùng, hàng năm tiến cống rất đều đặn nên đích thân Khánh ra tiếp sứ giả để tỏ thiện chí. Vì thế Cám phải ăn một mình, và lui về cung Càn Thành sớm. Đây là lần hiếm hoi nàng ăn tối một mình, sau đó lại hoàn toàn thảnh thơi, có chút không quen, không ngủ sớm được đành lấy sách ra đọc.
- Cám, cô đã ngủ chưa?
- Lý công công, có việc gì không ạ? – Cám vội mở cửa, hỏi.
- Đức Vua mới về phòng, bảo tôi qua gọi cô có việc gấp.
- Vâng, tôi đi ngay.
Cám vội vàng chạy đi, lòng băn khoăn không hiểu có việc gì mà đêm hôm khuya khoắt hắn lại cho gọi như thế.
- Cho nàng này. – Nàng vừa bước vào, Khánh liền quẳng cho nàng một bọc.
Nàng mở ra, trong đó là một miếng vải tuyệt đẹp, kỹ thuật dệt rất đặc biệt còn nét thêu thì tinh xảo lạ lùng.
- Đa tạ Bệ hạ ban thưởng. – Nàng quỳ xuống cảm động nói.
- Thích không?
- Bẩm, rất thích ạ.
Thấy Khánh không trả lời, Cám ngẩng lên thì thấy hắn đang ngồi ở mép giường, mặt ửng đỏ bất thường, nàng tới bên thì ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, trên trán hắn từng giọt mồ hôi chảy xuống. Nàng vội vã đi rót tách trà rồi vò khăn nước ấm lau mặt cho hắn.
- Bệ hạ có mệt không? – Nàng lo lắng hỏi.
- Trẫm muốn đi tắm.
- Bẩm, giờ muộn quá rồi, thiếp nghĩ là không nên.
- Không sao đâu, ta đã dặn Thanh chuẩn bị nước tắm pha thuốc giải rượu, ngâm người một lát là khỏe thôi.
- Vậy để thiếp đi gọi Lý công công tới giúp Bệ hạ.
Cám nói rồi đứng lên thì tay bỗng bị kéo lại, Khánh nhìn nàng lắc đầu:
- Để Thanh ngủ đi, hôm nay hắn vất vả lắm rồi, cũng đừng gọi ai cả, ta không muốn các thái giám khác biết ta bị chuốc rượu tới say. – Hắn nói rồi chỉ tay vào nàng. – Nàng giúp ta.
Thế là dù rất không muốn, nàng đành theo hắn vào buồng tắm. Một cái chậu gỗ lớn chứa nước nóng còn bốc khói mang theo mùi thảo dược rất dễ chịu. Cám cúi gằm mặt giúp hắn cởi quần áo, mặc dù ngày nào nàng cũng tới hầu hắn súc miệng thay đồ nhưng hắn luôn mặc sẵn quần áo trong nên thực ra nàng chưa bao giờ tiếp xúc trực tiếp với cơ thể hắn như lúc này. Khỏi cần nói cũng mường tượng được nàng bây giờ mặt đã đỏ tới như thế nào. May mà Khánh vẫn giữ trên người một chiếc quần cộc, nhảy vào thùng gỗ. Cám đứng bên phụ trách đổ thêm nước nóng nhưng trước sau không hề hé mắt nhìn hắn.
Cho tới lúc giúp Khánh mặc quần áo, nàng mới phát hiện ra trên cổ hắn đeo một cái gì đó, không nhịn được tò mò hé mắt nhìn kỹ mới kinh ngạc nhận ra túi bùa may mắn nàng thêu hôm nào đang nằm ngay ngắn trên ngực hắn.
- Bệ hạ vẫn giữ túi bùa bên người ư? – Cám buột miệng.
- Từ ngày đeo vào ta chưa từng cởi ra. – Hắn nhìn nàng với ánh mắt rất phức tạp mà nàng không hiểu được.
- Bệ hạ thực sự tin nó có thể đem lại may mắn sao? – Không dám nhìn lâu vào mắt hắn, nàng quay đi nhỏ giọng hỏi.
Khánh bỗng lấy tay nâng cằm Cám lên, bắt nàng phải nhìn thẳng vào hắn.
- Phải, nó mang lại cho ta may mắn lớn nhất. – Hắn nói rồi đặt lên trán nàng một nụ hôn nhẹ. – Là nàng…
Khánh nói xong thì ngả người xuống giường, quay mặt vào tường. Tới khi Cám hoàn hồn lại thì hắn đã ngủ say.
“Đức Vua chỉ say rượu mà thôi, chỉ là say rượu thôi” cho tới tận canh ba, Cám vẫn kiên trì lẩm nhẩm câu này như thần chú, không biết là lần thứ mấy vạn.
…………
Qua mấy ngày, Cám để ý thấy Khánh có chút phấn khích dù không lộ ra ngoài. Kề cận với hắn lâu, nàng cũng dần có được bản năng của các cung nhân trong việc cảm nhận tâm trạng của người khác, chỉ là nàng không tò mò tìm hiểu đã có chuyện gì.
Đêm hôm đó Khánh sai Cám ở lại điện Cần Chánh kiểm tra danh sách đồ tiến cống của Chiêm Thành, và cả đồ tiến cống chuẩn bị cho hoàng đế Trung Nguyên sắp tới. Khánh nói riêng với nàng là hắn không tin tưởng ai nên giao lại cho nàng để đảm bảo không có thất thoát, và cũng không cho ai hỗ trợ cả. Cám hì hụi đánh vật với số đồ lễ cả đêm, cẩn thận cân từng phần trầm hương, đếm từng thỏi vàng, cứ thế tới khi xong xuôi hết thì trời đã tang tảng sáng, nàng mới mệt mỏi vươn vai rồi lê bước về phòng bên cung Càn Thành.
|