Anh Là Xã Hội Đen Thì Sao
|
|
Cô bị lôi vào phòng. Ông Lâm bước ra. Cánh cửa đóng lại. Tạch. Cửa bị khóa trái.
- Bố, bố làm gì vậy? Tại sao lại nhốt con? Bố mở cửa đi, cho con đi đi mà. Mở cửa cho con đi, bố……. Mai Mai đập cửa, khóc lóc kêu xin. Nhưng bên ngoài chẳng có động tĩnh gì. Mai Mai khuỵu chân quỳ xuống mặt sàn. Nước mắt ướt nhoèn gương mặt. Tim đau quá. Cô đưa tay ôm lấy lồng ngực. Cô muốn đi tìm Nhất Bảo. Tại sao ông Lâm lại không cho cô đi? Xã hội đen. Vì Nhất Bảo là xã hội đen sao? ………….. Xã hội đen thì đã sao? Cô quan tâm đến thân phận của cậu ấy lắm sao? Quan tâm đến địa vị của cậu ta trong xã hội này à? Không hề. Mai Mai quan tâm đến Nhất Bảo chỉ vì Nhất Bảo là Nhất Bảo mà thôi.
Mai Mai lại nhổm người đứng dậy. Từng tiếng đập cửa liên tiếp, liên tiếp vang lên. Bàn tay quấn băng của cô đang rỉ máu, vết máu đỏ loang dần ra lớp băng trắng ngoài cùng. Những tiếng nấc nghẹn ngào lẫn trong tiếng kêu như xé nát lòng. ….. ***
Nước mắt trên gương mặt cũng khô rồi. Mai Mai ngồi bó gối ở trong phòng. Đôi mắt đờ đẫn vô hồn. Dù căn phòng đã được trải thảm nhưng hơi lạnh từ nền đất vẫn len lỏi, lạnh lùng xuyên thủng da thịt cô.
- Cô chủ cần phải ăn. Tiếng của dì Minh. Cạch. Cánh cửa được mở khóa. - Anh có thể lên tầng xem lại hộ tôi cái máy giặt được không, vừa nãy tôi mở mà nó không hoạt động.
Nói rồi dì Minh quay lại nhìn Mai Mai, nước mắt chỉ trực trào ra. Dì Minh chăm sóc cho Mai Mai từ nhỏ, chứng kiến Mai Mai từ khi mới lọt lòng cho tới lớn. Điều mà dì Minh yêu quí nhất ở cô gái nhỏ này đó là gương mặt luôn rạng rỡ, trên môi luôn hiện hữu nụ cười tươi tắn, là người luôn mỉm cười với cuộc sống, dù cho nhiều lúc dì cũng cảm nhận được rằng cuộc sống của cô chủ rất cô độc.
Mai Mai ở căn phòng này từ lúc cô chập chững những bước đi đầu tiên. Lúc đấy cô đứng còn chẳng cao bằng cái bàn. Vẫn là căn phòng ấy nhưng sao giờ đây trông nó lại rộng quá. Mai Mai ngồi co ro giữa phòng, bất động, thi thoảng đôi mắt lại mệt mỏi chớp một cái. Trông cô thảm hại quá!
- Cô chủ, ăn một chút đi. Hương cháo gà nóng hổi, thơm phức. Không phản ứng. Mai Mai vẫn ngồi như cũ. Dì Minh quỳ gối bên cạnh Mai Mai, lấy tay nhè nhẹ vuốt mái tóc cô. - Cô chủ vẫn thích ăn cháo gà mà. Đã hai ngày không có gì vào bụng rồi, như vậy sẽ không khỏe được đâu. Cô đừng buồn. Ông chủ làm vậy cũng là muốn tốt cho cô thôi. Dì Minh chỉnh lại bộ đồ ngủ mặc xộc xệch trên người Mai Mai, lần đến bàn tay cô thì khổng khỏi thất kinh. - Trời ơi, tay cô chủ chảy nhiều máu quá! Cô chủ ngồi lên giường đi, để tôi đi lấy băng gạc. Nói rồi dì vội vã chạy ra ngoài.
Nhìn cánh cửa để mở. Không có ai ở ngoài. Phải tranh thủ. Đầu óc Mai Mai như được luồng điện kích thích. Cô cầm vội áo khoác, rón rén bước ra ngoài. Nhất định phải trốn đi mới được. Không biết người đi đâu hết cả rồi. Xuống đến tầng 1 rồi may mà không gặp ai. Không thể đi cửa chính. Cô đi vào bếp, nhìn cái cửa sổ đóng kín. Chỉ còn lối này để ra ngoài thôi. Cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng bếp lại. Rồi đi đến bên cửa sổ. Cạch. Chốt cửa sổ được mở, tim của Mai Mai cũng muốn rụng luôn. Hai cánh cửa sổ được mở tung, cái giá rét ngày đông được thể tràn vào xối xả. Người Mai Mai run lên bần bật.
Uỵch - Ui! Mai Mai trèo cửa sổ, trượt tay rơi uỵch xuống đất. Khuỷu tay và hông đau điếng. Cô nhăn nhó đứng dậy. Vội vàng nhìn quanh xem có ai không. Không có ai, cô với tay đóng lại hai cánh cửa sổ.
Lén lút, rón rén, nhấp nhổm, cuối cùng cô cũng mon men đến đầu nhà. Cổng lớn ở ngay trước mặt kia rồi. Sắp thành công rồi. Trong niềm hân hoan vô bờ, bỗng: - Cô chủ. Trái tim Mai Mai trùng xuống, ruột gan lộn tùng phèo. - Cô chủ đang …định làm gì vậy? Là bác Mạnh, tài xế riêng của Mai Mai. Mai Mai không biết phải làm gì, ngây người nhìn. - Cô chủ định đi đâu à? Bác Mạnh hỏi. - Cháu… Bác Mạnh nhìn Mai Mai dò xét, bác cũng biết rằng đáng lẽ cô phải đang bị nhốt trong phòng mới đúng. Đôi mắt Mai Mai đã nhòe đi từ lúc nào. - Cháu xin bác. Bác có thể làm như không hề thấy gì không. Đúng, cháu đang cần phải ra ngoài, rất cần nếu không nhanh cháu sợ không thể...
Sự lung túng hiện rõ trên gương mặt người đàn ông đã sấp xỉ ngũ tuần. Lúc này với Mai Mai mỗi tíc tắc trôi qua là vô cùng quý báu.Ngoài sức tưởng tưởng, Mai Mai quỳ xuống trước mặt tài xế của mình: - Cháu xin bác đấy, bác hãy để cháu đi có được không bác…
Mai Mai vẫn không ngừng nức nở. Từng cơn gió lạnh như nuốt chửng những câu nói của cô. Bác Mạnh đứng gần cũng phải căng tai để nghe cho rõ. Nhưng có một điều có thể cảm nhận dễ dàng nhất, chính là nỗi đau trong cô. - … Cháu xin bác. Cháu …cháu không thể mất anh ấy!
|
Ngồi trên chiếc taxi, Mai Mai vẫn không thể tưởng tượng nổi, hai người đã theo bố mình lâu như vậy mà lại có thể làm ngược lại lời của ông. Thả cho cô đi.
Khi Mai Mai còn đang khóc lóc, van xin thì dì Minh ở đâu đi tới: - Anh hãy để cho cô chủ đi đi. Cả Mai Mai và bác Mạnh đều tròn mắt nhìn dì Minh. Dì nắm cánh tay Mai Mai, đỡ cô đứng lên, đặt vào tay cô một cái áo khoác dày. - Cô chủ mặc thêm vào đi, mặc thế này vẫn chưa đủ ấm đâu. Rồi dì quay sang nói với bác Mạnh: - Tội đâu tôi sẽ chịu hết. Anh cũng không nỡ nhìn thấy cô chủ như vậy đúng không? Bác Mạnh quay sang nhìn Mai Mai lưỡng lự. Trông bộ dạng của Mai Mai thật khiến cho người ta không thể không chua xót. Quần áo lôi thôi, bên trên là cái áo khoác tuy thiết kế đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ kiêu sa của một tiểu thư như cô, còn bên dưới, Mai Mai vẫn diện nguyên cái quần ngủ bằng vải bông màu sữa với họa tiết là những quả táo đỏ, dưới chân vẫn là đôi dép vải đi trong nhà. Gương mặt thì nhợt nhạt, môi khô bợt màu, chỗ vết thương bên tay phải thì băng gạc đã tuột lung tung cả. Phải một lúc sau, bác Mạnh mới nói: - Để tôi lấy xe đưa cô chủ đi.
Họ tốt với cô quá, cô thật không muốn họ phải chịu tội thay mình. Cô nhất nhất đòi đi taxi để nếu có bị phát hiện, mà chắc chắn sẽ bị phát hiện thì lỗi cũng chỉ ở cô đã tự trốn đi thôi.
- Cô à, tôi có thể dừng ở đầu đường rồi cô chịu khó tự đi vào được không? Người lái taxi hỏi. Hỏi gì lạ thế? Mới đầu Mai Mai còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng chợt nhớ ra nên cũng chỉ gật đầu ‘uhm’ một tiếng.
Chiếc taxi dừng lại, Mai Mai xuống xe còn đang định lấy tiền trả thì chiếc taxi đã phóng vụt đi rồi. Nơi này đáng sợ thế sao? – Mai Mai nghĩ.
Con đường vắng tênh, chẳng có lấy một bóng người hay chiếc xe nào qua lại. Đây là lần thứ mấy Mai Mai đi trên con đường này rồi nhỉ? Có phải lần nào đi qua đây nó cũng vắng vẻ thế này không? Trống vắng quá, trống vắng cả trong trái tim cô nữa… Mai Mai cất bước chạy, cái mũi của cô không thở nổi nữa, nó lạnh cóng lại rồi.
Bức tường dài màu trắng, có những cái mái nhỏ bên trên. Đây rồi. Chỉ cần chạy đến trước cổng lớn kia là được
Từ trên khuôn miệng Mai Mai nở một nụ cười. Thời tiết hanh làm cho da mặt và môi cô trở nên khô, chỉ cười cũng làm cô thấy dan dát. Nhưng mọi nỗi đau thể xác lúc này, chẳng thứ gì có thể dập tắt được niềm hân hoan đang trào lên trong cô. Mai Mai gõ tay vào cánh cửa: - Nhất Bảo. Nhất Bảo ơi. Bàn tay lành lặn của Mai Mai không ngừng gõ lên cánh cửa ấy. Bên trong tiếng chó sủa vang lên inh ỏi. Nhưng sao mãi vẫn chưa có ai ra mở cửa. - Nhất Bảo ơi. Mai Mai đây mà. Nhất Bảo. Vẫn chỉ có tiếng chó sủa đáp lời tiếng gọi của Mai Mai. Sao vẫn không có ai. Mai Mai áp tai vào cửa, có tiếng người quát lũ chó. Có người mà, sao không ai ra mở cửa cho cô. Phải chăng họ đang muốn tránh cô. Nhất Bảo, Nhất Bảo không muốn gặp mình sao? Không, mình đã vất vả lắm mới đến được đây, phải gặp được anh ấy, nhất định phải gặp được anh ấy. - Nhất Bảo, mở cửa cho em đi, em cần phải gặp anh, em có chuyện muốn nói với anh, mở cửa cho em đi mà... Có phải anh giận em rồi không? Có phải anh giận em vì em đã không hiểu gì về anh không? Em biết mình vô tâm, mình chẳng ra gì...nhưng… Em xin anh đấy, anh trách em giận em thế nào cũng được, anh lạnh lùng với em như trước cũng được, nhưng xin anh đừng không nhìn mặt em được không, hãy cho em được thấy anh đi... Nhất Bảo... Những giọt nước mắt lạnh lẽo đã lăn dài trên gương mặt của Mai Mai từ lúc nào. Lần này cả tiếng chó sủa cũng chẳng đáp lại lời cô. Trái tim Mai Mai thắt lại đau đớn.
Những cơn gió cứ hờ hững thổi qua, mái tóc dài của Mai Mai tung bay trong gió.
Cánh cổng trước mặt Mai Mai vẫn đóng kín. Mai Mai đứng đó vẫn luôn miệng kêu tên Nhất Bảo, nhưng tiếng kêu cứ nhỏ dần, nhỏ dần... đến khi chỉ còn lại tiếng khóc của cô...
Có tiếng động từ phía bên kia của cánh cổng. Trái tim Mai Mai đập rộn ràng. Cánh cửa được mở ra. - Nhất... Tiếng của Mai Mai bị hẫng giữa chừng khi cô nhận ra rằng người trước mặt cô không phải người cô chờ đợi. - Tiểu thư Mai Mai, mời cô vào. Mai Mai mỉm cười với người đàn ông trước mặt, cô đã từng gặp người này rồi, người này hay đi cùng Nhất Bảo. Nhất Bảo chịu gặp mình rồi! Mai Mai bước qua cổng đi vào. Cô không còn lạ lẫm với khu nhà này nữa, không cần ai nói gì, cô đi thẳng vào tiền sảnh, trong đầu cô luôn có tiếng nói rằng Nhất Bảo đang đợi cô ở đó.
Nước mắt của Mai Mai đã được gió lau khô. Miệng cười của cô chưa được bao lâu thì đã tắt ngóm vì trước mặt cô, người đang ngồi chờ cô ở tiền sảnh không phải Nhất Bảo. - Bác... Mai Mai mấp máy. Ông Hàm vẫn nụ cười thân thiện mỗi khi nhìn thấy Mai Mai. - Cháu ngồi đi. Mai Mai vẫn đứng như trời chồng. - Ngồi xuống đi Mai Mai. Ta biết cháu không đến để gặp ông già này. - Cháu muốn gặp Nhất Bảo. Bác nói anh ấy ra gặp cháu đi. Mai Mai nói. Ông Hàm gương mặt chợt co lại, ông nói, giọng không còn hứng khởi như trước. - Cháu cứ ngồi xuống đi. Mai Mai làm theo, ngoan ngoãn ngồi xuống, như thể chỉ cần cô nghe lời thì Nhất Bảo sẽ xuất hiện ngay trước mặt cô vậy.
- Cháu muốn gặp Nhất Bảo. – Mai Mai nhắc lại. Ông Hàm nhìn Mai Mai ảm đạm. - Nhất Bảo... nó đi rồi. Mọi thứ trước mắt Mai Mai như sụp đổ, tối đen... - Mai Mai... – ông Hàm nhìn Mai Mai thương hại, qua ánh mắt ông Hàm quan tâm đến Mai Mai thật sự, ông cũng là người chan chứa tình cảm, đâu có giống một ông trùm xã hội đen. - Nhất Bảo, nó bay chuyến bay tối qua. Mai Mai cháu không sao chứ? Người Mai Mai cứng đờ. Anh ấy đi rồi. Mình đến chậm mất rồi. - Bác nói dối. - Bác không nói dối cháu đâu. – Ông Hàm nhẹ nhàng nói. Mai Mai bật khóc: - Anh ấy có thể đi mà không nói với cháu tiếng nào sao? Anh ấy nhẫn tâm để cháu ở lại một mình sao? Nhẫn tâm, nhẫn tâm, đúng, đúng là nhẫn tâm. Mai Mai lảm nhảm. - Mai Mai nghe bác nói này. - Anh ấy bỏ đi rồi... Tại em, tất cả là tại em, nếu em tỉnh lại sớm hơn, em sẽ đến đây sớm hơn, em sẽ gặp được anh sớm hơn, nhưng em đã tỉnh lại muộn, em đến đây muộn và không còn gặp được anh nữa. Em vô dụng, em đúng là đứa vô dụng mà... - Mai Mai, cháu có đến sớm hơn cũng không gặp được nó đâu. – Ông Hàm nói lớn tiếng để Mai Mai bình tĩnh lại. – Cháu đừng tự dằn vặt mình nữa. Nhất Bảo nhờ bác nói lại với cháu... Mai Mai dương đôi mắt đẫm nước nhìn ông Hàm. - Nó muốn nói với cháu... nó xin lỗi cháu. - Mai Mai, cháu là cô gái tốt, nó hoàn toàn không xứng với cháu. - Cái gì mà xứng với không xứng. Hừ, vì anh ấy là xã hội đen ư? Mai Mai nói, ông Hàm điếng người trước câu nói của cô. - Cháu biết rồi à? - Cháu cũng mới biết thôi. – Mai Mai vô hồn nhìn vào cái chén trên bàn. Ông Hàm im lặng rồi cũng khẽ gật đầu. Gia đình Mai Mai không phải gia đình tầm thường, vụ bắt cóc vừa rồi làm sao bố cô bỏ qua được.
- Cháu là đứa vô tâm, ích kỉ. Ngày ngày chỉ cần nhìn thấy anh ấy là cháu thấy vui, anh ấy chính là niềm vui của cháu. Nhưng cháu đã quá đơn giản, chỉ cần thấy anh ấy còn bên mình thì cho rằng sẽ chẳng bao giờ anh ấy rời xa mình. Hừ... anh ấy đi rồi, anh ấy bỏ đi chính vì sự nông cạn của cháu... Ông Hàm thở dài: - Cháu đừng nghĩ vậy. Cháu cũng đã biết thân phận thật của Nhất Bảo rồi phải không? Nó bỏ đi là vì lo cho cháu. Nó muốn cháu được bình yên. - Cháu có biết ta là ai không? Mai Mai nhìn ông Hàm. Nhất Bảo là cậu chủ của xã hội đen, chắc bác là ông trùm của xã hội đen rồi. Nghĩ vậy nhưng cô không tiện nói ra. Ông Hàm cười. - Nghĩ ra rồi đúng không? Ta vốn không tin vào số phận nhưng cuộc đời ta.. hừ... tất cả không số phận sắp đặt thì gọi là gì đây? Vợ và con trai ta... cả bố mẹ của Nhất Bảo nữa... thằng bé sẽ không thành trẻ mồ côi... và không phải lớn lên ở thế giới đầy máu này. Mai Mai mở to mắt, ấp úng: - Nhất Bảo và bác... không phải... là... Ông Hàm nhăn nhó: - Đúng, Nhất Bảo không phải con đẻ của ta.
|
Mai Mai nhớ lại lần đầu tiên cô gặp ông Hàm, cô đã thấy hai người họ chẳng có điểm gì giống nhau.
Đôi mắt của ông Hàm nheo lại: - Nhất Bảo chắc chưa từng nói với cháu chuyện này. - Anh ấy chưa từng nói gì với cháu về cuộc sống riêng của anh ấy. - Uhm. Ta biết tính thằng nhỏ này mà. – Ông Hàm lại thở dài – Mang trong người bí mật thật sự rất khó chịu… - Vậy bác nói cho cháu nghe đi… cháu muốn hiểu anh ấy. – Mai Mai nói. Ông Hàm nhìn Mai Mai, cười hiền từ: - Chắc nó sẽ không vui nếu ta nói cho cháu biết… Cả đời ta đã liên tiếp mắc sai lầm, lần này hy vọng có thể bù đắp phần nào. Nói rồi, ông đưa đôi mắt nhìn ra khoảng trống ngoài sân. - Chuyện xảy ra từ hơn 20 năm trước. Ta và bố mẹ đẻ của Nhất Bảo từng là bạn học phổ thông, quan hệ giữa ba người chúng ta là tình cảm trên cả thân thiết. Cháu có tin không, ta và bố của Nhất Bảo tính cách ngược hẳn nhau, ấy vậy mà lại chơi được với nhau, mà còn chơi thân là khác. Ông ấy trầm tính, lạnh lùng, Nhất Bảo đúng là bản sao của ông ấy. Còn ta thì không thế, ta nông nổi, bốc đồng, thiếu suy nghĩ, chính vì vậy mà ta bị lôi kéo vào con đường này… - Hồi còn đi học, ta học rất khá, lại có khiếu hài hước, cũng nhiều cô để ý ta lắm. – Ông cười - Nhưng rồi cuộc đời ta thay đổi, suốt ngày đánh nhau, không hiểu vì sao ta lại thay đổi như thế nữa, hừ, chắc là do tuổi trẻ, thích thể hiện. Thấy ai chướng mắt là đánh, bạn bè trong trường dần dần ta chẳng còn gần gũi được ai. Không ít lần ta bị lũ đó vây đánh trả thù. Không đỡ được, ta khuỵu dần, chịu những cú đòn của chúng nó. Lũ khốn đã lôi kéo ta ngày ấy đã ra tay cứu ta, từ đó, ta như mang nợ chúng nó. Rồi ta bỏ học. Dấn thân ngày càng sâu vào con đường này, đến mức người bạn thân của ta, ông ấy cũng không muốn gặp ta nữa, ông ấy nói vì ta đã thay đổi quá nhiều. Người bạn thân cũng quay lưng với mình, xung quanh ta thật sự chẳng còn ai nữa. Ta đã từng muốn từ bỏ, muốn rời xa bóng tối, nhưng lại chẳng có gì giúp ta quay lại… Khóe mắt ông long lanh: - Ngày cưới của hai người bạn thân, ta cũng chỉ dám đứng từ xa mà nhìn, mà chúc phúc cho họ. Họ đã mời ta là khách mời đặc biệt cho họ nhưng ta làm sao dám nhận diễn phúc đó cơ chứ, làm sao ta dám đối mặt với họ khi bàn tay ta đã nhuốm máu, khi ta đã biến con quỷ giết người chứ không còn là thằng bạn thân của họ như ngày nào?! - Sau ngày đó ta trở lại với thế giới của mình. Máu và những tiếng kêu thảm thiết. Ta đau đớn nhận ra rằng càng lúc ta càng ghê tởm điều đó, ta ghê tởm chính mình… Chưa lúc nào ta muốn được giải thoát như lúc đó. Nhưng cùng lúc đó, một kẻ mang tư tưởng giống ta, đã biến nó thành hành động và kết quả mà kẻ đó nhận được, không gì khác, chính là cái chết, một cái chết đau đớn. Mai Mai nghe thấy thật đáng sợ. - Và một sai lầm mà cả đời này ta không bao giờ có thể tha thứ cho chính mình, chính là ta đã cưới vợ và sinh con, cô ấy lấy ta, không lời cầu hôn, không vật đính ước, không đám cưới, thực chất chỉ là cô ấy tự nguyện đi theo ta. Cô ấy mong rằng tình cảm chân thành của cô ấy có thể giúp ta hoàn lương, cô ấy nhận ra rằng ta chưa hoàn toàn biến chất như những gì người ta nhìn thấy và nói về ta. Và cô ấy đã giúp ta quay đầu. Ta đã cùng cô ấy bỏ trốn. Gia đình ta đã chui lủi từ nơi này đến nơi khác. Đúng là duyên số, ta gặp lại gia đình người bạn thân. Cứ nghĩ rằng có thể bắt đầu cuộc sống mới, ngờ đâu ta lại đem đến đau khổ cho cả gia đình người bạn thân, những con người mà ta trân trọng nhất.
Mai Mai chăm chú lắng nghe, trong đầu cố gắng hình dung ra cuộc sống của ông Hàm ngày ấy. Cô thấy ớn lạnh trước cuộc sống đen tối trước kia của ông. - Nhất Bảo bằng tuổi con trai ta, chỉ sinh trước con ta có 6 tháng. Đó là ngày con trai ta tròn 2 tuổi, hai gia đình chúng ta vui vẻ đón sinh nhật của nó, và lũ khốn đó đến… - mặt ông Hàm đỏ lừ, nhăn nhó, có lẽ đây là kí ức đau đớn nhất của ông, những giọt nước mắt lăn dài… Trái tim Mai Mai đập rộn ràng. Cô muốn biết về quá khứ của Nhất Bảo. - Bọn chúng có tất cả bốn tên. Chúng hung hăng phá cửa, hai đứa trẻ sợ hãi, khóc thét lên. Ta đã bảo tất cả hãy theo lối cửa sổ mà trốn đi, lỗi lầm của ta chỉ để mình ta gánh chịu. Nhưng vợ ta, bạn ta, không ai chịu để mình ta ở lại. – Ông Hàm đưa tay quệt ngang dòng nước mắt – Lúc đó, ta mới phát hiện ra rằng, hai người bạn của ta vẫn còn quan tâm đến ta, không ai quay lưng lại với ta hết. Vậy mà trước đó, ta vẫn luôn cho rằng, ngoài vợ ta a, chẳng còn ai quan tâm tới ta hết. – Ông Hàm lại cười chua chat – Đúng là ngu ngốc… Ông Hàm đột nhiên im bặt. Mai Mai sốt ruột hỏi: - Rồi sao nữa ạ? - Máu. Máu của vợ ta, của con ta. Những nhát dao liên tiếp đâm vào họ. – Mai Mai hoảng sợ đến không thở được – Vợ ta gào thét, con ta cũng khóc, nó đã quá sợ hãi. Rồi tiếng gào và tiếng khóc không còn nữa. Mẹ con họ nằm đó, giữa vũng máu. Mai Mai không kìm được nữa, gương mặt ướt nhoẹt, cô phải há mồm ra để lấy không khí. Cô đi về phía ông Hàm, đặt tay lên vai ông. Ông không khóc nữa, gương mặt chẳng còn chút sắc thái nào.
|
- Ta như muốn phát điên, ta muốn lao về phía chúng nó, đâm ngàn vạn nhát lên lũ chó má ấy. Nhưng ông bạn ta đã ngăn ta lại. ‘Hãy thay tôi bảo vệ cho mẹ con Nhất Bảo’, ông ấy nói với ta rồi lao thân về phía chúng nó. Ông ấy đánh nhau với chúng. Ông ấy muốn kéo dài thời gian để ta có thể đưa vợ con ông ấy chạy trốn. Phải mất một lúc ta mới hiểu được ông ấy nói gì. Cuộc đời ngắn ngủi của con trai ta đã hết, không thể để cả hai đứa trẻ cùng kết thúc cuộc sống như vậy. Ta đưa vợ con của ông ấy đi. Vừa rời khỏi căn nhà đó được một đoạn, thì đã thấy bọn khốn đó đuổi theo sau. Nhìn thấy chúng nó, trái tim ta như bị đâm thủng, còn mẹ Nhất Bảo thì như khóc ngất đi, bởi vì chúng ta đều biết ông bạn của ta cũng đã có cái kết cục giống vợ con ta. - Nếu cả ba cùng chạy, chắc chắn sẽ không thoát. Mẹ của Nhất Bảo đã đưa thằng bé cho ta, nói ta chạy theo một hướng, còn bà ấy ôm trong tay cái bọc giả như đang bế con chạy về một hướng. Bà ấy chạy để bọn chúng trông thấy và đuổi theo. Và lũ ngu đó đã mắc bẫy. - Nguy hiểm quá. Nếu lúc ấy bọn khốn đó không dính bẫy thì… - Mai Mai thốt lên. - Thì giờ chưa chắc ta còn ngồi đây và Nhất Bảo lớn được như bây giờ. – Ông Hàm tiếp lời. - Nhưng như vậy mẹ của Nhất Bảo… - Mai Mai lại rơm rớm nước mắt. Ông Hàm nhắm nghiền mắt, gật đầu hai cái. Mẹ Nhất Bảo cũng có kết cục như cha nó – Dù không nói thành lời nhưng cả hai người đều cảm nhận được ý của người kia.
- Nhất Bảo đã khóc một hồi vì chứng kiến cuộc hỗn loạn khi nãy. Thằng bé mệt rồi, ngủ rất ngoan. Ta không thể phụ lòng của bố mẹ thằng bé, ta ôm thằng bé trong tay chạy bán sống bán chết. Không dám nghĩ đến mẹ nó nữa. - Ta chạy đến mức mệt quá, định ngồi nghỉ một lát rồi ngủ quên lúc nào không biết.
Mai Mai im lặng. Đúng là cái đêm định mệnh, cái đêm đã đưa cha con họ đến với nhau. - Ta bế Nhất Bảo đi trên đường, những người trên phố không ngừng chỉ trỏ ta, lúc đó ta chẳng có tâm trạng nào mà để ý, hóa ra là bộ dạng ta khi đó rất đáng sợ. Quần áo thì tả tơi, nhem nhuốc máu, trên người còn mấy vết chém nữa. Quần áo Nhất Bảo mặc trên người cũng vì thế mà loang lổ vết máu. - Ta gặp lại người quen, cũng là người trong giang hồ. Thực sự ta không muốn quay lại con đường đó nữa, nhưng bọn khốn kia vẫn không ngừng tìm giết ta, mấy lần thoát chết là nhờ người hội đó giúp đỡ, suy nghĩ mãi rồi ta cũng đồng ý nhập hội. Vì ta không còn sự lựa chọn nào khác. - Cuộc đời ta lại sang trang mới. Nhất Bảo lớn dần, thằng bé rất giống cha nó. Tình cảm cha con giữa ta và nó cũng lớn dần. Ta muốn nó được lớn lên trong môi trường sạch sẽ, vì vậy ta không bao giờ nói cho nó biết ta làm gì. Nhiều lần nó về hỏi ta, bảo rằng cô giáo ở lớp yêu cầu thông tin nghề nghiệp của bố mẹ, ta cười chừ, nói nó ta làm nghề này nghề kia, nhưng tất cả đều là giả dối. Trong thâm tâm ta không muốn nói dối nó, nhưng nó còn quá nhỏ để biết sự thật. – Ông Hàm nghẹn ngào. - Vậy sao anh ấy lại biết được? – Mai Mai lên tiếng Ông Hàm đưa tách trà lên miệng, uống một hụm rồi nói tiếp: - Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Vào năm nó học lớp 11, nó đã hỏi thẳng ta, ‘thực ra bố làm nghề gì?’, ta chột dạ, nhất thời không biết phải nói sao, chỉ biết đứng nhìn nó. Câu thứ hai ‘Bố có phải bố đẻ của con không?’. Nó đã nói rất dứt khoát. - Như thế mới đúng là anh ấy. – Mai Mai cười ở khóe miệng mà nước mắt lại trào ra trên khóe mắt. - Thằng bé đã nghi ngờ từ lâu. Hôm đấy nó đã quyết tâm hỏi thẳng ta như vậy, ta đã biết rằng chẳng thể giấu được nữa. - Và bác đã nói hết sự thật? - Uhm. - Chắc anh ấy đã rất đau lòng. - Nó hỏi ta về bọn đã giết bố mẹ đẻ của nó. - Anh ấy muốn tìm họ trả thù ngay lúc ấy sao? Ông Hàm cười lắc đầu: - Không, lúc đó ta cũng nghĩ như cháu, ta cũng sợ thằng bé làm liều. Nhưng không, nó hỏi vậy rồi nó bảo, nó có thể ra nhập hội được không? À, ta quên chưa nói với cháu, khi đó đã làm lên làm ông chủ rồi.
Ông chủ của xã hội đen. Chắc hẳn từ tay trắng để có được vị trí này, ông Hàm đã phải bỏ ra rất nhiều công sức. Nhưng băng đảng của ông không phải lúc nào cũng đi đâm thuê chém mướn như cái hội trong quá khứ của ông. Tiếng tăm của ông ngày càng lớn trong giới giang hồ và băng đảng dưới tay ông cũng ngày một quyền thế. - Bác đã đồng ý? Chẳng phải bác không muốn Nhất Bảo bước vào con đường này sao? - Đúng thế. Nhiều lúc ta đã tự trách mình, tại sao khi đó ta không phản đối nó đến cùng? Sau khi biết sự thật, nó cũng không có gì thay đổi nhiều, chỉ lầm lì, ít nói hơn, và… chăm học hơn. - Chăm học hơn? – Mai Mai tròn mắt. - Ừ. – Ông Hàm cũng phải bật cười. – Chăm học. Năm nay cháu 19 tuổi đúng chứ? Mai Mai gật đầu. - Còn Nhất Bảo thì 21 rồi ạ. Khi biết chuyện này, cháu không thể hiểu nổi tại sao Nhất Bảo 21 tuổi mới là sinh viên năm nhất. - Thế bây giờ cháu đã biết vì sao chưa? - Cháu từng nghĩ là do anh ấy thi trượt. Ông Hàm cười, nhưng sắc mặt ông hơi tối lại. - Sau khi thi tốt nghiệp xong, Nhất Bảo không đăng kí thi đại học. - Tại sao vậy ạ? - Nó tập trung giúp việc cho ta, và tiến tới trở thành cậu chủ như hiện nay.
|
Vừa bước ra đến cổng nhà ông Hàm, Mai Mai đã nhìn thấy chiếc ô tô quen thuộc đỗ bên kia đường, từ trong xe, người tài xế riêng của Mai Mai bước ra. Hóa ra bác Mạnh vẫn luôn đi theo sau Mai Mai từ lúc cô bước chân ra khỏi nhà mình, vậy mà cô không hề hay biết. Mai Mai quay lại chào ông Hàm. Ông Hàm hiền từ gật đầu, rồi ông ngập ngừng: - Cháu là cô gái tốt. Hãy luôn sống vui vẻ và cười thật nhiều. Mai Mai không nói gì, chỉ gật đầu, cô đưa mắt nhìn lại căn nhà một lần. - Sau này cháu có thể thường xuyên đến đây không ạ? Mai Mai hỏi, cô rất muốn có thể thường xuyên lui tới đây, đây chẳng phải căn nhà Nhất Bảo đã lớn lên sao, ở đây chắc hẳn có rất nhiều kỉ niệm của Nhất Bảo. Ông Hàm nhìn Mai Mai rồi ngập ngừng: - Ta e là không. - Tại sao vậy ạ? - Mai Mai đừng hiểu nhầm. Chỉ là thời gian tới nơi này sẽ có chủ mới.
*** Trên cả quãng đường về nhà, Mai Mai chỉ ngồi yên trong xe, không nói câu nào.
Về đến nhà, cô mặc cho ông Lâm – cha cô đang lửa giận bừng bừng, Mai Mai nhẹ nhàng chào ông rồi mệt mỏi đi về phòng.
Ngồi trong phòng một mình. Mai Mai rút từ trong túi áo khoác ra một bức ảnh. Cô nhìn vào gương mặt trong bức ảnh đó. Một gương mặt đẹp hoàn hảo nhưng ánh mắt lại quá lạnh lùng. - Lúc nào anh cũng tỏ ra lạnh lùng như vậy, nhưng anh đã không lạnh lùng mãi với em. – Mai Mai cười với bức ảnh có hình Nhất Bảo mà cô đã lấy trong phòng của anh. Lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa nỗi buồn… Có khi nào đó là nỗi buồn của sự cô đơn. - Anh từng hỏi em, ngoài tên của anh, bố anh và nhà anh ra, em còn biết gì về anh nữa không. Giờ thì em biết rồi. Em đã biết về thân phận thật của anh, về quá khứ của anh, nhưng bí mật mà anh luôn mang trong mình, lí do vì sao anh luôn lạnh lùng với mọi người và lí do... anh rời xa em… Nước mắt Mai Mai chảy dài. Cô cầm theo bức ảnh bước đến bên cửa sổ, nhìn lên trời. Bầu trời đêm mùa đông đen kịt. - Mẹ ơi. Ở trên đó, mẹ hãy tìm anh ấy cho con và mẹ hãy thay con ở bên anh ý mẹ nhé! 3 năm sau. Cuộc họp diễn ra hơn một giờ đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp. Mọi người bước ra khỏi phòng họp, gương mặt rạng rỡ. Chỉ riêng một cô gái không như vậy. Gương mặt trẻ và có phần non hơn tuổi thật của cô, mái tóc xoăn nhẹ bồng bềnh đen óng, chiếc váy trắng điểm ren ở vai và chân váy. Trông cô thật xinh đẹp, nhưng là vẻ đẹp lạnh lùng, luôn mang lại cho người khác một cảm giác không thể lại gần hơn.
Cô bước đi, gương mặt không hề biểu lộ một chút sắc thái biểu cảm nào. - Mai Mai. Người thanh niên cũng từ phòng họp bước ra gọi cô gái. Đó là Hải Nam, đối tác của tập đoàn Nhất Mai trong dự án do cô phụ trách. - Đây là nơi làm việc. Mọi người vẫn gọi tôi là Giám đốc điều hành. Mai Mai hờ hững đáp, chân vẫn bước đều. Hải Nam cười: - Ồ, sorry, giám đốc điều hành, tôi có thể nói chuyện với cô một lát được không?! Mai Mai dừng lại, quay sang nhìn Hải Nam. Người này cũng chỉ hơn cô vài tuổi, gương mặt cũng khá điển trai, hiện tại anh ta cũng đã ngồi ở vị trí giám đốc. - Tôi nghe đây. - À, chẳng là, tối nay cô có bận gì không? Câu hỏi này Mai Mai đã nghe nhiều lần rồi. Câu hỏi vừa cất lên, cô đã đoán ra ý định của anh ta. Cô nhìn anh ta, không thể đoán được trong ánh mắt đó là điều gì. Hải Nam thấy Mai Mai không nói gì, cười chừ, nói tiếp: - Nếu không phiền, tôi có thể mời cô bữa tối nay được chứ? Môi Mai Mai hơi cong lên, đó không hẳn là nụ cười. - Cám ơn anh. Nhưng tối nay tôi bận rồi. – Hải Nam định mở mồm mời cô vào buổi khác nhưng Mai Mai đã nói liền một mạch – Các buổi khác cũng vậy. Chào anh. Mai Mai gật đầu, quay gót bước đi. Hải Nam đứng đó, nhìn theo hình dáng Mai Mai đang xa dần. - Rất lạnh lùng, rất kiêu ngạo… rất thú vị. – Hải Nam nói một mình.
*** Bữa tối tại nhà Mai Mai. - Hôm nay buổi họp rất căng thẳng hả con? – Ông Lâm hỏi. - Kết quả như ý cho cả hai bên, căng thẳng trong cuộc họp là không tránh khỏi. – Mai Mai đáp. Gương mặt vẫn thờ ơ như đó là chuyện của ai.
Từ ngày xảy ra chuyện của 3 năm về trước. Mai Mai đã thay đổi hoàn toàn. Cô rất ít nói chuyện và cười với người khác, từ người nhà cho đến bạn bè cùng lớp. Một thời gian sau mới thấy cô cười với ai đó, nhưng là nụ cười hoàn toàn xa lạ. Không ai còn nhận ra đây với Mai Mai hay cười hay nói của 3 năm trước là cùng một người. Những người quen biết Mai Mai từ trước, sau khi nói chuyện với cô đều ngậm ngùi lắc đầu. Bởi vì Mai Mai giờ đây chẳng khác nào một tảng băng. Ông Lâm và dì Minh là người biết rõ nhất nguyên nhân vì sao cô lại thay đổi như vậy, nhưng cả hai người họ, cả người làm trong nhà đều không bao giờ dám nhắc đến điều đó.
Ông Lâm cười, nói: - Bố biết là con sẽ làm rất tốt. Những dự án gần đây con tham gia đều rất suôn sẻ. Mà.. uhm... cái cậu giám đốc bên đó hình như... ờ... con... - Hợp đồng đã kí rồi. Công việc cụ thể con đã giao cho cấp dưới làm rồi. Con ăn xong rồi, con xin phép lên phòng trước. Nói rồi Mai Mai đứng dậy bước đi. Thời gian gần đây ông Lâm luôn có ý định cho con gái xem mặt. Mai Mai biết rất rõ và lần nào cô cũng tỏ rõ quan điểm của mình ngay từ đầu. Cô chưa sẵn sàng cho một tình cảm mới. Và cô cũng không có ý định cho tình cảm nào khác.
Trở về căn phòng của mình, Mai Mai lấy từ trong ngăn tủ khóa của cô bức ảnh của Nhất Bảo. Tối nào cũng thế, cô cũng ngồi ngắm nhìn bức ảnh một hồi lâu rồi mới quay sang làm những việc khác. Hình ảnh người con trai này vẫn từng giờ từng phút in đậm trong tâm trí cô. - Đã 3 năm rồi. Nhất Bảo. Anh đang ở đâu? - Giám đốc có đồ gửi cho cô. Mai Mai nhìn bó hoa trên tay người trợ lí. - Lại là của anh ta? Vứt đi. Từ bây giờ, những đồ như thế hay đại loại kiểu như thế, cô đừng bao giờ mang đến trước mặt tôi. Suốt một tuần nay, sáng nào Mai Mai cũng nhận được một bó hoa, người gửi là Hải Nam. Cô cũng không lạ lẫm với việc này. Nhưng những người từng có ý định theo đuổi cô chưa có ai kiên trì nổi một tháng.
Hết giờ làm. Mai Mai xách túi ra về. Ra đến cổng công ty, không thấy xe ô tô đưa đón cô đâu. Mai Mai rút điện thoại gọi cho bác Mạnh – tài xế riêng của cô. - Tại sao cô không đến chỗ hẹn? Giọng nói the thé. Mai Mai rời mắt khỏi cái điện thoại trong tay ngẩng lên nhìn. Đứng đối diện cô là một cô gái, ăn mặc rất ăn chơi, nhìn qua cũng biết không phải gái loại vừa. Cô ta cong cong cớn cớn nhìn Mai Mai. Mai Mai nhìn cô ta, rồi cúi xuống bấm điện thoại như cô gái trước mặt vô hình. - NÀY. Tôi đang nói chuyện với cô đấy. Tại sao tôi đã nhắn tin hẹn gặp cô mà cô không đến, cũng không liên lạc lại? - Cái con này... – Cô ta tiến đến sát Mai Mai đẩy mạnh vai Mai Mai một cái khiến cô lùi lại mấy bước
Gương mặt Mai Mai đanh lại, nhưng cô không to tiếng, giọng nói rất bình thản. - Thì ra là cô à? - Mai Mai đưa mắt nhìn từ đầu xuống chân cô ta một lượt, nói – Tôi không biết cô, chẳng có chuyện gì để nói hết. - Hứ, không biết xấu hổ. Còn ra vẻ không biết chuyện gì à? Có biết tôi là ai không? Tôi là người yêu của Hải Nam. Tôi nói cho cô nghe, Hải Nam là của tôi. Cô đừng có hòng giở trò quyến rũ anh ấy, nếu không.... - Nếu không thì làm sao? – Mai Mai cười khẩy, chặn họng cô ta – Nếu cô đã nói được anh ta là của cô thì còn đến tìm tôi để làm gì. Không lẽ điều này chỉ là do cô nhận vơ?
|