Học Sinh Chuyển Lớp Phần 1 và 2
|
|
Hầu như thời gian năm mười hai cuối cấp, mọi học sinh đều đổ dồn tối đa thời gian cho các môn học của các khối thi đại học mà từng người đã chọn cho mình. Thời gian còn lại chỉ là học qua loa các môn còn lại. So với mặt bằng chung của lớp, nhóm chúng tôi có điểm yếu là môn Anh Văn. Bằng chứng rõ ràng là giờ nào cũng có thể nghịch ngợm quậy phá, riêng giờ Anh Văn ít thằng nào dám manh động gây chú ý. Bởi chỉ cần lọt vào tầm mắt của Thầy bộ môn, khả năng lên bảng cầm phấn gãi đầu gãi tai rất là cao.
-Hay là nhờ Dung!-Thằng Kiên cận lại thể hiện tài trí mưu lược quần hùng. -Thôi, tự học còn hơn!-Tôi lại là người đầu tiên phản đối. -Sĩ diện, mày dốt còn bày đặt. -Kệ tao, thằng nào nhờ thì nhờ, tao thì không!-Tôi thở dài thườn thượt, nói với giọng buông xuôi. -Mày nhờ đi, tình xưa nghĩa cũ thế nào cũng giúp, mày phải cứu vớt anh em qua cơn đại nạn chứ-Long con nãy giờ ngồi im cũng lên tiếng.
Kết thúc buổi họp nghiêm túc hiếm có, tôi lắc đầu nguầy nguậy ra đứng ở hành lang. Đám bạn trong lớp vẫn ì èo gọi với theo năn nỉ. Chẳng biết tụi nó không sĩ diện hay không mà đẩy tôi vào tình thế khó xử. Nhờ Dung? Khả năng cô nàng đồng ý rất là cao. Nhưng tôi lại không muốn, hay nói đúng hơn là muốn tránh xa Dung một thời gian, hạn chế tiếp xúc cho nguôi ngoai hẳn vết thương cũ còn âm ỉ.
-Hù.! -….! -Không sợ à, Tín? -Nghe giọng là biết ai rồi, sợ gì nữa?-Tôi vẫn ngó ra ngoài cổng trường, xa xa những dòng xe cộ đang lao đi vun vút hệt như những con thoi. -Sao trầm ngâm vậy?
Yên tựa hai tay vào ban công, cố gắng dùng ánh mắt gây chú ý là nhiễu tầm nhìn xa vời vợi đăm chiêu của tôi.
-Là môn Anh Văn! -Thì sao, Tín bị điểm kém à? -Không, mà cũng có thể! Yên cũng nhìn xa xăm như tôi, lại cái tính phải để tôi tự khai ra mọi việc, phải bắt tôi lôi hết tâm can ra mà trình bày. Bao giờ cũng thế, nhưng cái tính cách đặc trưng đấy thuỷ chung vẫn không khiến người rơi vào nó cảm thấy khó chịu, mà ngược lại ấm áp và thoải mái vô cùng.
-Thật à, vậy Tín tính sao? -Thì tự ôn chứ sao?-Tôi thở dài, mặt xuôi xị, đó là biểu hiện của một kẻ cùng đường. -Ôn được không? -Ờ thì hên xui, mà xui nhiều hơn hên!
Một kẻ tự cao ngang bướng khi vẫn có gắng cầu hoà thì cũng là lúc người đó rơi vào tình trạng bí bách. Yên mỉm cười, vẫn như mọi lần, cười trước cái kiểu không nhận thua của tôi.
|
-Vậy để Yên kèm Tín nhé! -Ơ..Thật không, đừng làm Tín mừng hụt nhé! -Thật, nhưng không hứa trước là được điểm cao hay không!-Yên vẫn mỉm cười. -Cũng được, chỉ cần có người chỉ bảo là được. -Vậy thì được rồi, chút xíu nữa Yên sẽ đưa cái đề cho Tín làm, xem Tín còn thiếu cái gì? -Vâng ạ, cảm ơn cô Giáo!
Tôi như thằng chết đuối vớ được cọc. Hai tay nắm lấy tay Yên, mắt long lanh ra vẻ cảm ơn. Đó là cái cách thể hiện đầy tình cảm mà xóm nhà lá chúng tôi thường làm, và giờ thì tôi đang áp dụng nó “ngoài vòng pháp luật”.
-Ơ..!-Mặt Yên đỏ bừng. -A, à..!-Tôi lúng túng buông tay ra.
Yên mỉm cười thì phải, cô nàng vội vàng quay đi về phía lớp bên cạnh. Khi chuẩn bị khuất sau cái cửa lớp màu xanh da trời thì để lại cho tôi một câu:
-À quên, tuần này lớp Yên trực lớp bên đó, cẩn thận đấy!
Và rồi khuân mặt đẹp đẽ ấy biến mất, để lại thằng con trai ngơ ngẩn nhìn vào lòng hai bàn tay đang xoè ra. Mặt tôi nóng bừng bừng, chắc có lẽ là do giờ mới thấy xấu hổ. Dây thần kinh phản ứng chậm quá thì phải.
-Ghê nha, hết Dung rồi đến Yên!-Giọng nói đằng sau vang lên khiến tôi giật mình. Giật mình vì nó đến bất ngờ, và cũng vì nó đâm vào tim đen, đâm vào ý nghĩ “vừa chớm nở” của tôi. -Ơ, Nguyệt, hết hồn..! -Làm việc xấu thì hay giật mình lắm đấy!-Nguyệt dựa lưng vào ban công, ngược hướng nhìn với tôi, đưa ánh mắt vào lớp.
-Làm gì có, là Yên sẽ kèm Tín Anh Văn thôi, chẳng qua là Anh Văn bị hổng lỗ chổ, đã thế tụi kia còn ì èo nữa nên …!-Tôi bô bô đủ lý do trên trời dưới biển, lôi thêm lũ bạn vào tăng thêm sức nặng cho lời nói.
-Tớ có nói gì đâu, Cậu giải thích nhiều thế!-Nguyệt bình thường khi nói chuyện riêng với tôi thường thân mật gọi Cậu và Tớ, nhưng lần này tôi cảm thấy cách xưng hô này có mùi nham hiểm thì phải. Tôi biết mình lỡ lời nên im bặt, hi vọng cô bạn sẽ độ lượng mà bỏ pha giây phút hớ hênh há miệng mắc quai của mình.
-Sao không nhờ Tớ, còn Dung nữa kìa!-Nguyệt đi trái với hi vọng của tôi. -Ờ, thì..thì..!-Tôi đuối lí trước câu hỏi vặn vẹo của cô bạn.
Nguyệt không cần câu trả lời, vỗ vai tôi rồi bước đi dạo sân trường với thằng Vũ vừa ló đầu ra. Thật là một cặp đôi “ nham hiểm”, hoá ra thằng Vũ có Nguyệt hứa kèm Anh Văn và trình độ của nó cũng không phải quá kém cỏi nên cuộc họp hội đồng thống nhất ý kiến vừa nãy nó không thèm tham gia.
Buổi học hôm đó, mặc dù tôi cố gò bó mình vào khuôn khổ, nhưng cũng phải sao nhãng vì cái trò “ vừa đấm vừa xoa” của lũ bạn. Đứa thì nhìn với ánh mắt van nài, đứa doạ dẫm, cá biệt hơn có thằng còn giả bộ giận hờn vu vơ không thèm nhìn mặt.
Nói là làm, cuối giờ Yên đợi tôi nơi ban công ranh giới ngăn chia hai lớp. Tôi chờ lũ bạn xô lấn nhau chạy ra khỏi cửa rồi mới từ từ bước lại.
-Nè, đề ôn đấy!-Yên nghiêm giọng.
|
-Chà chà, ra giọng Cô giáo gớm chưa! -Hì, thì lâu lắm mới có cơ hội mà!-Yên nheo mắt tinh nghịch.
Tôi cầm tờ đề lên nhìn sơ qua một lượt. Chỉ là một cái đề ôn lại tất cả Thì tiếng anh, một chút từ vựng, giới từ và thêm một chút ngữ pháp. Nhìn sơ sơ qua thì tôi hơi thất vọng, vì chí ít cũng đâu đến nỗi lực học mình yếu như vậy, hay do Yên đánh giá tôi hơi thấp.
Nhận ra điều đó trong ánh mắt tôi, Yên dập tắt suy nghĩ của tôi ngay:
-Đề ôn lại căn bản thôi, rồi Yên sẽ ra đề khác cho Tín! -Yên ra, thật không? -Giờ không tin mình nữa sao!-Lại một cái nheo mắt cốc đầu tôi một cái. -Tin, tin mà..!
Hai đứa tôi đi sánh đôi bên nhau ra khỏi cổng trường, thỉnh thoảng trong sân trường, một vài cặp mắt chú ý lén nhìn cô bạn đang đi cạnh tôi. Nếu đây là “lãnh thổ” gần nhà, chắc tôi sẽ bợp tai đá đít mấy cái thằng nhóc vì cái tội “dám nhìn lén bạn tao”.
-Dạo này Tín với..! -Sao cơ?-Tôi lơ đễnh quay lại hỏi. -À không, ý Yên là trong lớp thế nào ấy mà!
Đó không phải là câu hỏi mà Yên đưa ra, vì thế tôi cũng không cần phải đưa ra câu trả lời. Im lặng là câu trả lời hoàn hảo nhất cho một câu hỏi không chủ đích. Cả hai đứa tôi, im lặng cho đến khi không còn được đi chung nữa.
-Yên về nhé! -Ờ, mai Tín sẽ đưa cho Yên chấm, thưa cô giáo! -Học trò dễ thương!-Yên vẫy tay tôi chào tạm biệt.
Tôi chờ khi tà áo dài ngập trong nắng đi khuất, mới chịu cử động. Băng vội qua đường, hộc tốc chạy đến tiệm photo, in cái đề mà Yên vừa đưa ra.
-Đây, năm ngàn! -Dạ, cháu gửi Bác!
Cầm tập photo nóng hổi mới ra lò, tôi cười thầm trong bụng. Ngày mai tôi sẽ có dịp lấy le với tụi bạn. Và những gì Yên dạy tôi, tôi sẽ truyền đạt hết lại cho tụi nó. Ít nhất tụi nó phải ngoan ngoãn nghe tôi ba hoa, mà không dám cãi lại. Cảm giác đó thật hưng phấn vô cùng.
Nhưng để đạt cảm giác vinh quang đấy, thì sáng hôm sau tôi phải đổ mồ hôi nhấc bàn, quét lớp, phải mở miệng cầu cạnh:
-Nhấc cái chân thối của mày ra để tao quét lớp! -Tránh ra tao quét cái này coi!
Thì tụi bạn đểu giả nở nụ cười nửa miệng mới vui lòng nhấc mình dậy, nhìn tôi không khác gì một thằng nô tì để cho chúng sai vặt.
-Phù!
|
Tôi vuốt mồ hôi trên trán, lôi tập tài liệu ngày hôm qua ra làm quạt phe phẩy. Tất cả đều không qua mắt được lũ bạn tò mò:
-Cái gì đấy mày?-Phong mập tò mò. -Đề thi à, xem với!-Long con ẻo giọng. -Nào chia cho anh em với, thằng tốt bụng!-Hưởng cũng gia nhập.
Tôi cầm đống đề phát cho mỗi thằng một tờ như người lớn phát kẹo cho mấy đứa bé, dặn dò tụi nhỏ nên ăn lúc nào để tránh sâu răng:
-Đề căn bản đấy, đứa nào làm không được thì hỏi lại tao, cấm không được mở sách giải ra xem!-Tôi oai hùng gõ bàn nhịp nhịp. -Ghê mày, ở đâu ra đây! -Của tao làm chứ ai làm, không tin à! -Tin chứ, tin chứ, nóng tính thế!-Thằng Kiên cận cười hề hề, còn đám bạn còn lại nhìn tôi với ánh mắt “ Thảo nào nó không thèm nhờ Dung, hoá ra là chăm học gớm”, làm tôi nức mũi.
-Ế depend đi với giới từ gì mày?
Thằng Kiên cận rõ ràng là chưa chịp mắc lừa. Cái bài giới từ nằm ở trang hai mà nó cũng moi móc ra kiểm tra ngược lại tôi. Chẳng hề hấn gì, hôm qua tôi đã bó tay trước cái câu này, nhưng nhờ thủ thuật lên internet kiểm tra thì ra ngay chứ gì.
-Depend on chứ gì nữa, nghĩa là phụ thuộc vào, còn thêm tiền tế vào là independent nghĩa là không phụ thuộc mà mĩ miều hơn là người ta gọi là độc lập hiểu chưa.
Khua môi múa mép ra vẻ bác học tôi dẹp tan nghi vấn của thằng Kiên cận đồng thời giải tán luôn đám đông vây quanh mình. Nhưng có một người lại tiến về phía tôi, không phải xin đề thi mà là cho đề.
-Nè, của Tín!-Dung chìa cái đề dày cộm cho tôi! -Ơ, cái gì thế? -Đề ôn anh văn, có gì không hiểu thì hỏi mình.-Dung nhẹ nhàng đáp lại, rồi nhanh chóng đi lên, không cần để ý xem ý tốt của mình có được người đối diện nhận hay không. Dĩ nhiên là tôi nhận rồi.
-Đề chung của cả lớp à?-Tôi gọi với theo. -À, không!-Dung nhoẻn miệng cười rồi đi lên, để lại tôi với đống suy nghĩ ngổn ngang, trước khi nó bị tiếng trống vang lên cắt đứt.
|
CHAP 48: GẦN KỀ NGÀY THI
-Thế là thế quái nào nhỉ? -Quái gì cơ mày!
Thằng Hưởng ngồm ngoàm cái ổ bánh mì trong miệng, lúng phúng hút cái miếng dưa leo dài ngoàng vào miệng, ú ớ phát ra tiếng. Tôi thẩn thờ nhìn trời mây.
-Ơ cái thằng này điếc à?-Nó trợn mắt cố nuốt miếng bánh mì thật to, cố làm cho ra nhẽ. -Không, tao thấy bất ngờ trước khả năng sư phạm của tao thôi!- Tôi chẳng buồn nhìn nó lấy nửa ánh mắt vẫn thẩn thờ.
-“Hoá ra mình là đứa còn đặc biệt tới mức vẫn còn được cái đề thi à?”.
Thằng bạn cũng không hiểu chuyện gì, nó cố kiếm cái chỗ nào hợp lý để hợp thức hoá việc xả rác bừa bãi. Đưa chai nước tu một hơi đánh cái khà, nó nằm ngửa ra ghế ngắm trời, hoàn thành bữa ăn sáng quen thuộc.
Hiển nhiên việc Dung mang đề thi cho tôi ôn luyện lại cũng là việc đáng ngạc nhiên, không hiểu là có dụng ý gì, nhưng trước mắt nó có lợi cho tôi là được. Tôi thong dong đi vào lớp, hai tay chắp đằng sau lưng nhái theo điệu bộ của Thầy trên văn phòng Đoàn. Ngang qua chỗ Dung, cô nàng hình như đang có một buổi sáng tốt lành lắm hay sao ấy.
Tôi đẩy thằng Long con đang ngồi ở bàn thứ hai sau Nàng ra khỏi vị trí, thế vị trí nó. Giả bộ cúi xuống vẽ vời gì đó lên bàn rồi cất lời.
-Cái đề thi ấy..?
Dung ban đầu có vẻ ngở ngàng, nhưng không quay mặt lại, chỉ cất tiếng nói theo tôi mang tông giọng bình thường.
-Sao vậy? -Ờ, thì chưa cảm ơn thôi!-Tôi dí ngon tay trỏ xuống bàn vẽ thành một hình vòng tròn rối rắm. -Ờ, không ơn huệ gì hết, mà có phải Dung cho không đâu! -Thế rốt cuộc là sao? -Là trao đổi? Tôi nghệt mặt ra, không nói câu gì. Dung quay lại, nửa khuôn mặt và nửa nụ cười được tôi nhìn thấy.
-Đổi đề Anh Văn lấy đề Toán và Lý, ngoài ra còn.. -Còn.. -Thì còn mấy cái gì không hiểu Dung hỏi Tín thì Tín chỉ lại. -Ơ, vậy thì mình lỗ à.! -Con trai mà nhỏ mọn!
Cô nàng lại cười và quay lên, không quên ném cho tôi một câu chưa từng xuất hiện trong từ điển của cả hai đứa từ khi biết nhau. Tránh đám bạn tò mò theo dõi cuộc đối thoại, tôi trả lại vị trí tám chuyện cho thằng Long con rồi lững thững về chỗ.
Để chứng tỏ mình không hề là đứa nhỏ mọn trong mắt Dung, cuối giờ tôi để lại cuốn đề thi của mình trên bàn cô nàng. Mặt căng lên ra vẻ ta đây độ lượng không phải là thằng nhỏ mọn như cô nàng bông đùa. Không nói gì hết nữa, tôi bước ra khỏi lớp. Một phần vì vẫn còn cái ý nghĩ “cách li”, một phần vì tôi biết bà cô gia sư trẻ của tôi sẽ đợi tôi ở cái cột chắn ngang ban công phân chia ranh giới hai lớp như ước hẹn.
-Nè, canh đủ thời gian bốn lắm phút nhé! -Vậy thì chờ chút luôn đi.-Yên đón lấy cái đề thi, rồi ngay lập tức bỏ rơi tôi. -Không về còn ở lại làm gì? -Sửa luôn tại chỗ chứ sao! -Ơ..muộn..! -Cấm có cãi Cô giáo!
|