Học Sinh Chuyển Lớp Phần 1 và 2
|
|
-Nhanh lẹ lên,còn mấy tiếng thôi!
Kiên cận hoảng loạn:
-Giờ mày cứ kiếm chỗ nào một mình luyện trước đi! -Hay mày đứng nghe tao nói.
Nó bật dậy như điện dật,xua hai tay:
-Điên, lỡ ai nhìn thấy tưởng mày tỏ tình tao sao.
Ừ,hén,quên cái vụ này.Giờ tôi phải một mình vượt cạn rồi đây.
“Kế hoạch công khai” chính thức bước vào tiền giai đoạn:”Chuẩn bị”.
Bước thứ nhất:”cách li kiếm không gian”.
Tôi vạch ra kế hoạch và bắt đầu tách ra khỏi nhóm.Dáo dác kiếm địa điểm.Nhìn quanh cái sân trường ,khu sân thể thao kín cả học sinh,toàn người là người thì kiếm đâu ra không gian thoáng cơ chứ.Tần một và hai đã khóa cửa cầu thang,không leo lên được.
Cuối cùng,ánh mắt của tôi dừng lại trước cái phòng:”nhà vệ sinh”.Tuy hơi mất vệ sinh tí nhưng không sao,tình yêu nào cũng phải qua gian khó.Let’s go.
Nhà vệ sinh thì nồng nặc mùi nước hoa,cắm trong này một phút đã muốn chết ngạt.Đã thế phải chờ vắng bóng người mới dám tập luyện,mà tập luyện trong này chỉ được tập bằng lẩm nhẩm,không được há mồm to.Không thì hậu quả khó lường.
Những người thỏa mãn đang dần dần đi ra,bỏ lại một thằng đang nín thở đứng chờ bên trong từ năm đến mười phút chẳng để làm gì.Chắc nó nghĩ mình điên hay có gì bí mật muốn giấu đây mà.
Tôi bắt đầu lẩm bẩm:
“Tớ thích cậu”-Không được.
“Tớ thích cậu,Dung à”-Không được nốt.Không được tình cảm cho lắm.
Liều mạng tôi lẩm bẩm mà không hết ngại:
“Tớ Yêu cậu Dung à”-Cơ mà chẳng ai lại đi yêu mà tớ với cậu.
Liều mạng lần cuối,tôi thẩn thờ,nín thở:
“Anh yêu em”-Xong,thở phào nhẹ nhõm. -Một lần nữa nào. “Anh……”.
Tôi đứng chết trân,một đám thổ phỉ từ đâu chui vô cười cười nói nói.Giờ chẳng lẽ đứng đây để chúng nó kì thị bảo có thằng điên đứng nhìn ngắm hít cái nhà vệ sinh nam.Phải ngụy trang,coi như mình cũng như tụi nó vậy.
Tranh thủ cơ hội tôi tót ra ngoài ,thở dốc,hít lấy hít để cái không khí trong lành.Coi như tuy gián đoạn nhưng bước đầu khá thành công.
Giờ chỉ còn thiếu bước thử nghiệm,nhưng mà lấy ai để thử nghiệm bây giờ,ngoài nàng.Bỏ qua bước thử nghiệm,tôi quyết tâm áp dụng thực tiễn luôn.Tối về,khi trường cúp điện,anh sẽ xuất hiện.Cứ chờ mà xem.
Khu vực nhà vệ sinh coi như không an toàn,tôi dáo dác tìm chỗ để luyện thêm cho trôi chảy.Dáo dác đi đi lại lại khắp trường,tôi chạm mặt Ngữ Yên.Thôi xong,mất thời gian luyện tập rồi.
Ngữ Yên chạy lại kéo tay tôi,lại xuống căn-tin.Thay vì uống nước,cô nàng kêu hai kem dâu ra chìa cho tôi một que:
-Kem nè,ăn đi cho mát.
|
Tôi buồn buồn ,cười giả tạo đón que kem:
-Tốt bụng ghê,bao kem luôn. -Hì,chuyện, Yên lúc nào chẳng tốt.
Cô nàng ngồi ăn kem ,để tôi ngơ ngơ cái mặt.Một ý nghĩ đen tối nảy ra trong đầu tôi.Gài hàng nào “kế hoạch hai,đối tượng”.
Tôi nhìn Ngữ Yên cười hì hì:
-Yên,có ai tỏ tình với Yên chưa?
Ngữ Yên nhìn tôi,giật mình:
-Hỏi gì kì vậy,tính làm gì đây?-Mặt cô nàng đỏ ửng lên. -Thì hỏi cho biết thôi,quan tâm ấy mà. -Nhưng mà……..nhưng mà. -Có chưa hay không? -Rồi!...-Ngữ Yên thở dài.
Tôi vô mánh :
-Như thế nào,”anh yêu em” hay là “tớ thích cậu”.-Tôi nhìn Ngữ Yên hỏi han.
Cứ đến những khúc nào cần tập luyện,tôi dồn hơi,để thực tập.Coi như mình hơi đểu,nhưng mà Ngữ Yên không hề hay biết,coi như nói dối mà không có tác hại dù lương tâm đang dùng răng cắn rứt.
-Không,làm gì đến mức đó,vế sau ấy.
Tôi cười hì hì,ngon ơ.Mày chết với tao nhé Kiên cận,dám hù tao à,cũng đơn giản thôi mà.
Tôi nghệt mặt cười mà đâu biết rằng mặt Ngữ Yên nhìn tôi thoáng chút bối rối.Cái cười rất duyên từ khuôn mặt thánh thiện ấy đang dành cho tôi những gì.Một thằng vừa dùng cô nàng làm bia luyện tập.
|
CHAP 47:Cơ hội
Ngữ Yên nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, xen lẫn chút nghi ngờ. Cô nàng ngượng ngùng.
-Ngữ Yên, gì mà đăm chiêu vậy? -Ai bảo, hỏi cái vụ …..vụ này làm gì? -Hì hì, hỏi cho biết thôi mà. -Biết để làm gì, cứ như…. -Như gì cơ?
Ngữ Yên nhìn tôi, lắc đầu, không chịu nói.Kiểu như thôi mình giấu cho riêng mình biết vậy.
-Giờ đi chơi được chưa? -Chơi gì ở đây cơ?
Tôi nghệt mặt vì nhớ tới lời hứa lúc sáng. Thôi hỏng rồi, cái vụ tập luyện.
-Trò chơi tự do, còn thiếu ba người nữa cho đủ đội.
Sau một hồi đắn đo, cộng thêm cô bạn bên cạnh nắm tay tôi lắc lắc, năn nỉ kiểu con nít, tôi đồng ý miễn cưỡng. Trở về trại lôi Trang với Kiên cận, tóm cổ thêm thằng mập đang ngủ ở trại dậy.
Trò đầu tiên là trò đi cầu khỉ. Cái trò thăng bằng với tôi là cực dở, nên hối chúng bạn lên chơi, mình chỉ tính dòm.
-Mày ngon lên chơi đi ,đẩy đẩy hoài.
Ngữ Yên với Trang vỗ tay cổ vũ tôi. Giữ gì thể diện, hít một hơi dài tôi bước lên cây cầu một cây tre này. Bước đầu tiên, lắc lắc ,rung rung. Không sao, bước thêm hai ba bước nữa. Rớt liền.
Thằng Kiên cận thì đi ngon ơ, quay lại dìu cái Trang đi. Thằng mập không dám chơi vì sợ trọng lượng nó làm gãy cầu khỉ, tội mấy anh chị.
Lượt cuối nhóm tôi ,là Ngữ Yên.
Nàng bước lên cây cầu khỉ, thành trung tâm của sự chú ý của bọn con trai gần đó. Đứa thì xuýt xoa khen đẹp, đứa thì khen dễ thương ,loạn hết cả lên. Ngay cả anh chàng quản trò cũng nghệt cái mặt ra, nhìn như sét đánh ấy. Tôi nói to :
-Anh ơi, đi được chưa! -Gì? -Bạn em đi được chưa? - Rồi rồi em.
Tôi đi theo nàng ở dưới đất, giơ bàn tay chuẩn bị sẵn tư thế đỡ nếu cô nàng té. Thỉnh thoảng Ngữ Yên mất thăng bằng, ngón tay chạm khẽ vào ngón tay tôi. Tôi như bị điện giật, rụt tay lại. Đến hết nửa cây cầu khỉ cô nàng mới chịu rớt đài.
Nhục nhã, tôi lách khỏi đám đông vì mình xếp cuối nhóm ,tôi băng băng sang hàng đập heo đất. Cái trò đập heo làm theo yêu cầu. Tôi hùng hổ nói với quản trò:
-Em đăng kí tiếp theo nhé.
Gì chứ ba cái trò này, hồi nhỏ xóm tôi chơi hoài. Tự tin mình làm được, tôi đi thẳng sau khi định vị phương hướng. Giơ cao gậy, nhắm kĩ con heo đất màu nâu nâu.
-Xoảng.
Ngon ơ, con heo đất vỡ tan tành. Chị quản trò lại nhặt mảnh giấy đọc lớn:
-Bạn hãy nắm tay một người bạn khác giới của mình trong đội.
Gì chứ ,cái này hơi là vấn đề. Trong nhóm 5 người, có Trang và Ngữ Yên là khác phái. Trang thì nó thuộc quyền thằng Kiên cận. Nắm tay nó ,nó không cho thì bách nhục với thiên hạ, mà có cho cũng no đòn với thằng cận. Chỉ còn lại Ngữ Yên.
-Bạn chọn một trong hai bạn nữ và thực hiện nhé.
Tôi bước đi ngập ngừng lại gần Ngữ Yên, cô nàng lảng ánh mắt sang hướng khác ,ngại ngùng.
-Ngữ Yên, ở… ở.. -!!! -Ờ…. Cho mình mượn xíu nhé ? -Mượn cái gì ?
|
Tôi đưa tay gãi gãi đầu, trước ánh mắt hối thúc của mấy bạn, và một số ánh mắt chế giễu của mấy thằng con trai gần đó. Nộ khí xung thiên, dám chê ông nhát gan à. Hai tay tôi nắm lấy hai tay Ngữ Yên. Mặt cô nàng đỏ ừng lên thấy rõ. Hai đứa tôi nắm tay nhau trong tiếng vỗ tay và huýt sao của đám đông.
Tôi lảng tránh ánh mắt, bỗng nhiên vừa thấy ai đó quay mặt đi. Dự có điềm chẳng lành, tôi buông tay Ngữ Yên, nói nhỏ:
-T có chuyện giải quyết gấp, Yên ở lại với mấy bạn nhé.
Không biết có phải Ngữ Yên ngượng quá, hay do đám đông ồn quá hay không mà hình như cô nàng cứ lảng đi chỗ khác. Tôi chẳng có thời gian tìm hiểu nữa,lách khỏi đám đông, nhè hướng trại nhà mà chạy. Chạy đến khi thấy vóc dáng nhỏ bé với mái tóc ngang vai :
-Dung, Dung !
Không hề quay lại,người đó còn đi nhanh hơn. Mở hết tốc lực, tôi đuổi theo, đi song song với nàng. Nàng vẫn không quay lại nhìn, vẫn đi nhanh hơn, coi như là tôi không hiện diện vậy.
Tôi đi bên cạnh, chẳng nói năng câu gì. Ma xui quỷ khiến thế nào lại không lường hậu quả thế này, chơi cái trò gì không chơi. Đã thế còn đập con heo màu nâu nữa chứ. Tai hại sao, nàng đi từ văn phòng Đoàn về vô tình chứng kiến.
Chẳng nói gì ,nàng đi vòng về phía sau chỗ sân vận động, ngồi xuống cái khán đài có mái che. Nói là khán đài vậy thôi, nó thực ra là cái bậc thang. Tôi ngồi xuống bên cạnh, chẳng nói gì. Im lặng là vàng, nói sợ nàng đánh.
Cứ thế năm phút trôi qua, chỉ có tôi nhìn nàng, nàng cứ tay chống cằm nhìn ra phía sân vận động. Cái sân bị chiếm mất nửa diện tích cho hội trại.
Năm phút nữa, nàng thỉnh thoảng quay qua tôi, liếc liếc, dù chỉ một ít thôi rồi quay đi ngay.
Thêm năm phút nữa, nàng nhìn tôi lâu hơn, lần này tôi nắm chuẩn cơ hội, giơ ta gãi đầu nhìn nàng cười hì hì.
Bất chợt, nàng chụp cái tay còn lại của tôi, đưa vào miệng, cắn mạnh.
-Á, á, cắn người. -Chơ chừa cái tay, đưa cái tay kia nữa.
Gì chứ tôi không dám cãi, đưa tay kia ra ngập ngừng. Nàng cầm tay còn lại đưa lên miệng:
-Á ,á đau ! -Chưa cắn đã la đau! - Hét trước đỡ đau hơn!
Một phát cắn nữa, đau thấu trời xanh. So với mấy vết bầm trên lưng ông anh tôi , thì nó còn đáng sợ hơn. Hàng răng đều như bắp in lằn lên cả hai bàn tay.
-Chừa chưa? - Rồi rồi mà. -Đi vắng xíu, mà dám cầm tay người khác rồi – Nàng nói rồi quay mặt sang hướng khác, giả bộ giận dỗi.
Tôi phải năn nỉ, phân bua , nào là do đập trúng, nào là không dám cầm tay con Trang , rồi thì phải bạn khác giới:
-Biết thế nắm tay thằng Phong mập cho rồi.
Nàng quay qua véo mũi tôi, cười tươi:
-Tha cho lần này đó -Hì hì.. -Đưa đây! -Đưa gì cơ? - Ngốc, đưa tay đây.
|
Tôi chìa ra, rồi lại thụt vào. Sợ cắn nữa, tay tôi phế mất.
Nàng cầm lấy hai tay tôi, thổi phù phù. Mọi cơn đau dần tan biến, thổi đến đâu lành đến đó, hiệu nghiệm thật.
Tôi chợt sực nhớ cái kế hoạch. Trong cái rủi có cái may, tốt quá rồi. Chiều nắng vàng, bướm bay dập dìu theo đàn, khung cảnh yên tĩnh, chỉ còn hai đứa. Tôi bắt đầu vào bước cuối của kế hoạch. Lịch sử sắp sang trang rồi, tiến lên nào T ơi.
Tôi nhìn nàng, mấp máy :
-Dung, Dung nè…… mình…., ừ …mình. -Gì cơ? -Ừ, thì mình muốn nói….. -!!!! -Tớ….
Sau một thời gian chỉ phun ra toàn tớ, mình , cậu, Dung nhìn tôi và bắt đầu phì cười. Chắc điệu bộ tôi ngốc nghếch lắm, tôi cốc đầu mình thầm rủa …
-Không sao đâu, Dung hết giận rồi, đừng lo nhé. -Không ,không phải….là …. - Là chuyện gì?
Rằng thì là mà, ba cái chữ ấy hình như biến mất khỏi bộ não tôi, khiến nó không thể theo dây thần kinh mà điều phối cái miệng phát âm được. Tôi ngượng đỏ cả mặt, chẳng biết làm bước gì tiếp theo cả.
-T nè. -Cảnh đẹp nhỉ? - Ừ, cũng đẹp.
- Nhưng Dung thích nhìn ban đêm hơn như hôm ở đồi ấy, thanh tịnh và huyền ảo, cả bầu trời sao nữa. - Ừ,ừ , tối đẹp hơn.
Dời lại kế hoạch vào buổi tối thôi. Nàng thích đêm, mà ban đêm theo tôi lãng mạn hơn buổi gần chiều như thế này. Tôi mừng thầm, và bắt đầu lên lịch tập luyện lại. Ra quân thất bại, phải làm lại từ đầu. Đêm nay, có lẽ là đêm dài.
|