Học Sinh Chuyển Lớp Phần 1 và 2
|
|
Dung im lặng, hai tay đặt chồng lên nhau, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm. Chắc đang suy nghĩ những điều tôi vừa nói. Tôi càng trở nên buồn bã hơn với sự lạnh nhạt lúc này của Nàng. Im lặng và quay người lại, hai đứa nhìn về hai hướng. Tôi nhìn vào trong lớp, còn Dung vu vơ nhìn về phía chân trời xa.
-Cuốn sổ của mình hình như nằm trong cái thùng giấy!-Dung ngập ngừng.
-Ừ, Tín cầm!-Tôi lạnh lùng thừa nhận.
-Vậy mai đem trả lại cho Dung được chứ?-Dung cương quyết, không có chút gì thắc mắc rằng tôi đã đọc nó chưa.
-Ừ, mai Tín sẽ trả!-Tôi gật đầu cương quyết không kém.
Dung lại im lặng, khuôn mặt đã không còn lạnh nhạt như lúc sáng. Hai đứa lại nhìn về hai hướng.
-Cứ phải như thế này hả Dung?
-……………!
-Chẳng lẽ cứ phải như người không quen mới được hay sao?
-Không………….!-Dung chỉ nói ra từ không, rồi lại nhìn về phía xa.
- Thôi, Tín vào lớp, mỗi người tự suy nghĩ về mình đi!
Tôi bỏ vào lớp, mang theo khuôn mặt lạnh đứng trước mặt đám bạn. Đám bạn tôi hẳn nãy giờ cũng thấy cái cảnh mỗi người một nơi nên chẳng ai ra tiếng chọc ghẹo. Đứa thì vỗ vai, đứa vui vẻ hơn thì nhất quyết kéo tôi vào làm một ván cờ ca-rô chờ vào học.
-Tín, đọc tiếp đoạn Cô vừa đọc xem.
-Tín, cô kêu mày kìa…!
-Tín, Tín..!
Tôi vẫn đang suy nghĩ miên man, thả mình theo những chiếc lá đang lao xao trước gió. Tôi nghĩ về những gì mình đã nói với Dung lúc nãy. Có quá lời không, hay có quá nặng không. Không, nhất quyết là không. Trong chuyện tình cảm, sai hay đúng là một khái niệm quá mơ hồ. Không thể nào khi tôi có một lần mang lỗi, Dung cũng có thể có lỗi lại với tôi được. Suy nghĩ tôi là độc đoán như vậy, bởi thời gian qua là quá dài cho tôi chứng kiến khuôn mặt Dung vô hồn từng ngày.
-Á, thằng nào xách tai tao!-Tôi bất chợt thấy ai đang kéo tai mình, la oai oái.
-Thằng này!-Cô giáo dạy Địa lý đằng đằng sát khí.
-Dạ, em xin lỗi Cô, em tưởng…!-Mặt mày tôi tái mét.
-Tưởng cái gì, đoạn tiếp theo, đọc đi.
Chứng kiến cái cảnh, cô giáo một tay cầm sách để ra đằng sau, mặt đằng đằng sát khí, như kiểu núi lửa sắp phun trào, chẳng anh em bạn bè xóm nhà lá nào có thể cứu tôi được. Tôi toát mồ hôi hột, cầm cuốn sách ấp úng như gà mắc tóc.
-Đọc cho Cô nghe xem!-Cô giáo tôi quyết truy đến cùng.
-Dạ…thưa Cô, em không biết!-Tôi thành thật khai nhận, bỏ cuốn sách xuống bàn và đón chờ sự thịnh nộ.
Hai phút sau, tôi có mặt ở ngoài lớp sau một tràng la té tát. Nào là cuối cấp rồi, không chú ý học hành, nào là có muốn thi tốt nghiệp không. Bao nhiêu cái nào là dồn ép trong từng câu nói, và khi kết thúc là câu nói muôn thuở:
-Em bước ra ngoài, đừng làm ảnh hưởng đến các bạn khác!
Mấy thằng bạn tôi thì lắc đầu tiễn đưa thằng bạn xấu số được ra chơi sớm. Thằng Hải thì đang lật đật lôi cuốn sổ ghi chép ra, không ngại ngùng mà ghi chú thật nắn nót. Cán bộ lớp thì nhân đôi hình phạt theo yêu cầu của thằng Hoàng. Ngày hôm nay, tôi đã bị hai thằng bạn chơi xỏ rồi.
-Mày bị sao thế?-Đám bạn thân vây quanh tôi lại.
-Mày liều, Cô Lương vốn nổi tiếng hắc ám mà mày dám vuốt râu hùm.
-Ờ, không có gì đâu, tao ổn mà-Tôi yếu ớt đáp lại rồi tách ra khỏi nhóm bạn, đi vào lớp.
|
Dung nhìn tôi, ánh mắt như muốn nói gì đó. Tôi đứng lại, ở trước mặt Nàng, nín thở chờ đợi. Tập trung cao độ, không muốn mình phân tâm để nghe rõ những điều Dung nói.
-Làm gì mà như Từ Hải đạp mìn thế, về đi-Giọng Hằng bán chanh vang lên.
Cả lớp đổ dồn vào nhìn xem thằng đạp mìn mang dáng dấp Từ Hải là ai? Rồi nhanh chóng biết rõ nguyên nhân, dồn hết ánh mắt vào Dung. Một quyết định mang tính được ăn cả ngã về không của tôi.
Thằng Hà muốn lôi tôi ra khỏi thế bí bách, ở ngoài hét lớn:
-Tín, đi căn-tin lẹ lên.
Tôi mặc kệ tất cả, vẫn đứng chờ Dung nói ra một câu nói gì đó, dù cả hai chúng tôi đang đứng trước mặt hầu như cả lớp. Dung đỏ mặt lên ngại ngùng. Định nói ra câu gì đó lại thôi.
Hành động là sống! Chẳng biết đâu tôi dồn hết can đảm của mình, cầm tay Dung lôi đi trong ánh mắt ngỡ ngàng, rồi oà vỡ bởi tiếng hò hét lẫn huýt sáo ủng hộ của hầu như toàn bộ lớp. Tôi cười thật tươi, kéo Dung chạy nhanh xuống sân trường. Không phải tôi cười vì nhận được sự ủng hộ, mà bởi vì Dung không có chút gì phản kháng với hành động táo bạo này. Tôi dần dần buông lỏng tay, Dung vẫn để im bàn tay nhỏ nhắn của Nàng trong tay tôi. Tôi chạy chậm lại, rồi thong thả dẫn nàng đến chiếc ghế đá dưới tán cây.
-Mệt quá, lôi người nhỏ đi cũng mệt, người to lớn cũng mệt!
Tôi không ngoái lại ra sau, nói vu vơ như thể đối thoại một mình. Bởi tôi biết có một thiên thần tóc ngang vai đang ở ngay sau tôi. Thiên thần ấy lên tiếng, có chút hờn dỗi nhưng tôi lại thấy dễ thương lạ kỳ:
-Xí, vậy lôi ai to lớn ngoài lôi tôi!
-Hà hà, làm gì có!
-Tôi không tin-Dung khoanh hai tay trước ngực, ngó lơ sang chỗ khác.
-Giận thêm ngày nữa là cũng ráng kiếm ai đó lôi đi rồi!
Tôi ngồi xuống ghế đá, mỉm cười nhìn Dung giả bộ giận dỗi. Lâu lắm rồi tôi mới được thấy lại hình ảnh đáng yêu này, từ một người mà tôi dành tình cảm, dù cho người ấy lâu nay vẫn lạnh lùng với tôi. Tôi cứ thể, nhìn và mỉm cười. Còn Dung ngồi xuống cạnh tôi, im lặng không nói gì, giờ thì im lặng mới là vàng nhé Dung.
-Xin lỗi nhé, thời gian qua…!
-Không, Dung mới….!
Hai đứa tôi đồng thanh, rồi bất chợt nhìn nhau rồi cùng cười. Thời gian qua hai đứa thật trẻ con, đã phí phạm hết bao nhiêu thời gian để quan tâm nhau. Và giờ mọi thứ mới đổi thay, nhìn nhận lại thì đó cũng là một kỷ niệm vậy.
-Thôi được rồi, vậy là ổn, đừng giận Tín nữa là được!
-Xí, ai thèm giận….!
-Ờ, đâu ai thèm giận đâu, không thèm nhìn tôi một chút luôn!
-Ghét thì không nhìn!-Dung vẫn cứ giả bộ giận dỗi.
Tôi chợt cười, ghét à? Có ghét được không hả Dung. Ghét một người đã biến Dung từ một người ơ thờ với tất cả phải chú ý từng lần gặp đầu tiên không dễ thế đâu nhé. Giờ tôi nắm rõ ràng tâm tư của cô nàng, tôi hoàn toàn nắm mọi sự chủ động.
-Nhớ nhé, trả Dung cuốn nhật ký!
-Ờ, nhớ rồi, mai nhé, chắc chắn mai, nhưng…..!
-Nhưng gì?!
-Không, không có gì đâu.
|
Chẳng lẽ tôi phải khai ra rằng tôi chưa đọc xong được hết những gì Nàng viết hay sao, và dường như Dung cũng nhận ra điều đó.
-Đừng có đọc đấy!
-Ơ, lỡ đọc rồi!
-Thì ráng mà quên đi, không là..
-Là sao cơ?
Hàng động thay cho lời nói, Dung giơ hai ngón tay kề ngay hông của tôi:
-Quên hay chết vì nhéo!
-À, quên, xin hứa quên ngay mà!
-Thế là tốt, giờ thì vào lớp thôi, nhớ đấy, không quên là biết tay Dung.
Tôi giơ hai tay, ra vẻ cầu hoà. Làm sao có thể quên được một câu chuyện khi mình là nhân vật chính, một nhân vật xuyên suốt từ đầu đến hết cuốn nhật ký được chứ. Càng tuyệt vời hơn, tác giả của nó lại là người có tình cảm với tôi, đã vì tôi mà viết nên những cảm xúc chân thật ấy. Nó quá sâu đậm trong ký ức của tôi.
-Cười gì vậy? Dung hỏi tôi, và khuôn mặt lạnh lùng ấy đã bốc hơi hoàn toàn.
-Cười vì một điều!
-…….?
-Đôi khi mọi chuyện đâu quá rắc rối đâu đúng không?
-…..!
Dung khẽ gật đầu, đồng ý. Tình cảm còn thì hãy để nó tự nhiên, đừng gượng ép nó nữa. Hãy thể hiện những gì mình nghĩ, để rồi ta không phải hối tiếc vì lạc mất nhau.
-Làm trò gì nữa đây?
Dung lần này phản kháng khi tôi nắm tay Nàng giữa sân trường, dù cho học sinh đã vội vã trở về lớp vì tiếng trống trường vừa vang lên cách đây ít phút.
-Giờ là lôi về!
-Không, tự đi được rồi.
Tôi coi như mình chưa nghe thấy gì, lần này tay nắm chặt lấy bàn tay của thiên thần, cảm giác hạnh phúc lan toả, nhẹ nhõm vì làm lành thành công. Đôi chân của tôi như đi trên mây, và không quên kéo theo cô nàng chạy nhanh về lớp. Cách làm lành của tôi thật đặc biệt, lôi đi rồi lại kéo Dung về. Đơn giản vậy thôi nhưng thành công ngoài sức mong đợi.
-Hai anh chị vừa đi đâu về đấy!
-Dạ…dạ….-Tôi ấp úng khi nhận ra thầy giáo đã vào lớp trước hai đứa.
-Dạ, trên văn phòng Đoàn có việc nên tụi em vừa lên đó về ạ!
-Thế em cũng là cán bộ Đoàn à!-Thầy giáo hỏi tôi.
-Dạ, nó là Uỷ viên đấy thầy ơi!
-Cán bộ đó thầy!
Tôi chưa kịp trả lời thì đám bạn đã ở dưới cứu cánh tức thì. Sau khi tiếp thu những ý kiến của thầy:
-Chăm học đi, đừng để ảnh hưởng!
-Nhiệm vụ của các em là học.
Hai đứa chúng tôi vâng dạ rối rít rồi bước vào lớp. Mặt tôi vênh váo như khoe với lũ bạn.
“Tao vừa làm lành với thiên thần xong”.
|
Học sinh chuyển lớp CHAP 15: QUA CƠN MƯA
Trở về nhà với một tâm trạng cực kì thoải mái. Nhân đen, Nguyệt và Hoàng đều nhìn tôi lắc đầu khi trông thấy thằng bạn cứ tủm tỉm cười một mình mà chẳng hiểu rằng nó có bị ấm đầu không.
-Mày nhân đôi rồi còn cười được à?-Thằng Hoàng muốn lôi tôi trở về thực tại, -Ờ, có sao đâu!-tôi vẫn cứ tủm tỉm cười. -Thế là trực nhật hai ngày đấy! -Ờ, tao biết mà-Tôi vẫn vui vẻ đón nhận.
Ba đứa bạn nhìn nhau rồi nhún vai, không biết nguyên do vì đâu thằng Tín trở nên dễ dàng và thoải mái đến vậy. Đám bạn làm sao mà hiểu được với việc trở về những thời gian tốt đẹp thì việc có trực nhật một tuần cũng chẳng bõ bèn gì.
-Con chó kia đẹp quá-Tôi vu vơ khi nhún nhảy trên đường xóm quen thuộc. -Hở?-Nguyệt buột miệng. -Nó đẹp thật mà-Tôi vẫn hồn nhiên như không. -Mày quên con chó đó mày toàn chọi đá nó trong xóm à! -Ờ….! -Ờ cái đầu mày, con chó dữ nhất xóm của ông Năm mà mày khen được!
Tôi bỏ qua mọi lời thắc mắc của thằng Nhân, vẫn chẳng có chút gì là sẽ kìm nén được sự vui sướng lại. Rõ ràng cảnh sắc thật tươi đẹp, con đường đất đỏ kéo dài xuyên suốt cái xóm cũng đẹp, đến cả những cành cà phê trơ trọi ra cũng đẹp nốt.
-See you again!-Tôi vẫy tay tạm biệt hai người bạn khi đến đầu ngõ nhà tôi. -Mẹ, anh văn thì dốt, dưới trung bình mà cứ ti toe-Thằng Nhân ghen ăn tức ở. -Ờ, hớ, don’t care! -Mày điên thật rồi!-Nhân đen bỏ mặc trình độ anh ngữ của tôi cất bước đi trước. Nguyệt cũng tủm tỉm cười rồi vẫy tay chào tạm biệt tôi.
-Chào Mẹ thân yêu, con đi học về! -Ơ, hôm nay trời bão à!-Mẹ tôi bất ngờ về thằng con trai, dù bình thường cũng lễ phép như thường. -Có đâu, vẫn đẹp trời như mọi ngày mà Mẹ! Tôi đi lên nhà thay đồ trong cái lắc đầu cười tủm tỉm của Mẹ. Chắc lâu lắm rồi, với tâm trạng yêu đời, tiếng Mẹ thân yêu mới được tôi gọi như vậy. Con trai mà, thể hiện tình cảm trong lòng rất là khó khăn.
-Để con làm cho!-Tôi lật đật rửa rau dùm Mẹ tôi. -Lâu nay gọi cho khản cổ mới xuống, hôm nay lại người lớn thế con trai! -Ồi, con lớn lâu rồi mà!
Bữa cơm hôm đó, dù Ba tôi bận việc công ty không về nhà dùng bữa, nhưng Mẹ tôi vẫn cứ nhìn tôi vội vàng ăn lấy ăn để mà cứ cười. Chẳng hiểu là Mẹ cười cái gì, nhưng tôi vẫn cứ thấy đỏ mặt ngại ngùng.
Dọn dẹp xong, tôi lên phòng riêng, thong thả bật ca khúc My love quen thuộc.
An empty street An empty house A whole insinde my heart I’m alone.
Giọng ca mà theo bà chị Thanh tôi đánh giá là xua ma đuổi tà của tôi lại được dịp cất lên. Ngồi trên chiếc ghế gật gù như kiểu đang thưởng thức một điều gì thú vị lắm.
Tôi mở ngăn kéo, bên trong cuốn sổ nhật ký màu nâu cà phê sữa vẫn ngoan ngoãn nằm trong đó. Nâng niu đến từng góc cạnh, tôi coi nó như một báu vật, một cái mang lại niềm vui cho tôi. Cuốn sổ may mắn.
Mặc dù đã hứa với Dung là lỡ có đọc nó thì cũng phải quên sạch, nhưng tôi muốn biết rõ những gì đã xảy ra trong lúc tôi vắng mặt. Biết đâu thằng Minh An tranh thủ cơ hội tấn công Nàng thì sao. Kẻ tiểu nhân thì không thể nào phòng hết được.
Nhanh chóng lật đến những trang gần cuối, tương ứng với khoảng thời gian gần cuối năm 11. Háo hức muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo trong tâm tưởng của Dung.
“ Gần thi rồi, học hành căng thẳng quá! Chẳng biết lão ngốc kia ôn bài ra sao mà thấy thoải mái quá trời. Chắc lo lắng có thừa rồi, mình biết thế nào Tín cũng làm bài tốt thôi mà. Ngủ ngoan nhé, mai còn phải đi học nữa”.
|
Nói ra thật xấu hổ, những ngày gần thi thay vì vắt chân lên cổ ôn bài thi cử thì tôi lại rảnh rỗi đến mức kì lạ. Ăn xong rồi ngủ, ngủ xong lại dậy ăn, đi học trên lớp về cũng chỉ xem bài qua loa. May mà thi cử cũng làm được bài nên cuối cùng điểm tổng kết cũng thuộc loại top của lớp. Chứ chẳng may rớt top thi đua dễ rằng tôi bị Nàng cạo đầu quá.
“ Kết thúc ngày thi rồi, vẫn đứng sau người ta hai bậc. Hơi ganh tị dù cho rằng đó là người mình thích. Chẳng hiểu “ôn thần” ôn thi lúc nào nữa, lên lớp toàn thấy nhởn nhơ, có môn còn ngủ trong lớp nữa. Làm mình nhắc nhở tốn công, ghét ghê”.
-Tín học bài chưa? -Ờ, chưa, để mai học! -Thế ngày mai lại để ngày kia hả? -Làm gì có. Hề hề, tuần sau mới thi mà, mai học chứ!
Dung ngao ngán lắc đầu khi thấy tôi nhởn nhơ trong khi cả lớp ai cũng chăm chú học, à ngoại trừ xóm nhà lá chúng tôi. Nói không phải khoe chứ đám bạn tôi cũng thuộc dạng thông minh nhớ lâu, chúng nó học theo tính hiệu quả chứ không phải học theo cách bỏ sức ra ôm lấy cuốn sách liên tục. Cảm thấy học đến đó đủ thi là được. Và tất nhiên, theo đánh giá tôi cũng nằm trong tốp đó. Nhìn thấy Dung ngao ngán lắc đầu tôi cũng phải giả bộ chăm học cầu hoà Nàng, Dung mới chịu cười trở lại.
-Reng, reng!-Tiếng chuông điện thoại vang lên giữa trưa. -Nghe dùm Mẹ, Mẹ đang bận tay Tín. -Dạ-Tôi làu bàu trong bụng thầm trách vị khách gọi đến lúc giữa trưa.
Nhấc điện thoại, giọng không mấy vui vẻ:
-Alo, xin hỏi ai đầu dây! -Tao! -Tao là ai? Mr Tao! -Cái đầu mày mà mít với bưởi ở đây, thằng anh mày đây!
Lão anh tôi chẳng hiểu chuyện gì mà gọi điện về giữa trưa thế này, cũng lâu lắm rồi lão chưa gọi điện về nhá. Chắc không dám gọi vào số di động Ba Mẹ tôi tránh làm phiền hai vị phụ huynh nghỉ trưa. Lão gọi vào số điện thoại bàn thì thừa biết tôi thể nào cũng có mặt ở nhà. -Vâng, thằng em nghe đây! -Mẹ đâu rồi! -Dưới bếp, hình như chuẩn bị đi làm. -Ờ, nói Mẹ mai gửi tiền cho anh nhé- Lão ngọt giọng nhờ vả. -Ơ, mới gửi tuần trước xong!-Tôi thắc mắc gây khó dễ. -Tiền học phí, đầu năm bao thứ tiền, thắc mắc cái gì? -Tưởng đi với chị dâu hết tiền.
Lão anh tôi thở dài trong điện thoại, nghe có vẻ thiểu não lắm.
-Đói hay sao mà thở dài đại ca! -Đói cái đầu mày, di động gọi máy bàn tốn quá thì thở dài thôi, gọi lại cho anh nhé cậu em quý hoá.
Lão không để cho tôi có chút phản ứng gì, tiếng tút tút đã vang lên bên kia đầu dây. Tôi nhấn số lão gọi lại:
-Thế mới là anh em chứ! -Mà sao nhắc tới chị dâu sao lại thở dài?-Tôi không dám mở miệng ra nhắc tới hai chữ “cãi nhau” trước mặt sư huynh tôi. -Có gì đâu, lâu lâu lại thế ấy mà! -Thế giải quyết xong chưa hở đại ca! -Xong mà tao thiểu não thế này hả!
Tôi cũng giật mình nhớ lại những ngày giữa tôi và Dung xảy ra xích mích, tôi chẳng khác gì ông anh tôi, có khi có phần thảm hại hơn ấy chứ. Đúng là tình cảm và lý trí khó khi nào có thể đi chung đường được.
-Thôi, chuyện đâu còn có đó, mấy bữa lại chàng chàng thiếp thiếp thôi mà-Tôi ra sức động viên. -Mày làm như thầy phán ấy! -Có gì đâu, đệ từng….
|