Người Vợ Bất Đắc Dĩ
|
|
Con bé ác độc đấy hả, mẹ đi mà đi một mình…!! Khoa hét lên.
Tự dưng anh cảm thấy tức nên anh cũng tức luôn cả bà Hoa, ai bảo mẹ anh bắt anh phải đi gặp con nhỏ đó làm gì, nhớ lúc nhỏ anh vẫn thường hay gặp ác mộng vì con nhỏ đó, nó đã đẩy anh ngã xuống cái hố có gai, làm cho bị xước một bên chân, cái vết cào xâu hoắm ấy đã gây ra cho anh vết xẹo thế này đây, từ đó anh đâm ra sợ, anh luôn tìm cách tránh mặt nó, cho đến khi nó đi theo bố mẹ nó ra nước ngoài sống thì anh cũng quên nó luôn, không phải là anh cố quên nó.
Bà Hoa quát:
_ Mày không đi cũng không được, con gái người ta ngoan hiền, xinh đẹp và đoan trang như thế, vậy mà mày dám chê bai người ta là sao…???
Ông Hùng cũng không hiểu nên cũng nói vào:
_ Khoa, con cũng hơi quá đấy, thôi nghe lời mẹ mai đi gặp người ta đi…!!
_ Nhưng…!!
Bà Hoa điên tiết nghĩ dù có phải dùng xe tải để lôi nó đi bà cũng sẽ làm.
_ Mày còn cãi nữa hả, nói cho mày biết mẹ đã quyết rồi, mà tao với bà ấy cũng đã bàn đến chuyện của hai đứa, mày nên chuẩn bị đi là vừa…!!
_Cái gì…!!
Khoa quát to lên, anh không còn tin vào tai mình nữa, chỉ gặp cô ta thôi anh đã có cảm giác khủng khiếp rồi, người anh có bao nhiêu cái lông thì nó đều đang dựng đứng lên cả, thề mà phải sống với cô ta cả đời ư…?? Trời ơi, thà là con chết, anh nghĩ mình nên đào sẵn cho mình một cái huyệt, vì anh không chết vì tức mẹ mình, cũng bị con nhỏ chết tiệt kia nó hại chết, mặt anh buồn như đưa đám vậy.
_ Sao mẹ lại tự dưng quyết định cuộc đời của con vậy, mà có biết làm như vậy là gia trưởng lắm không..?? Khoa ức quá nên hét mẹ anh lên như thế.
Còn bà Hoa cũng tức nhưng bà bình tĩnh bảo:
_ Đấy là tại mày, ai bảo không chịu đi kiếm vợ, nên tao mới phải đi kiếm hộ cho mày…!!
_ Con đã nói là để từ từ rồi mà..!! Khoa cãi.
_ Thế bao giờ hả thằng kia…!! Bà Hoa quát.
Khoa bí quá anh chẳng biết chả lời mẹ anh như thế nào cả, không lẽ lại hứa cuội nữa, đúng là bị ép vào đường cùng mà.
Thấy thằng con trai hết đường cãi, bà mỉm cười, cho mày chết con ạ, mày tưởng là có thể đấu được với mẹ của mày à.
Ông Hùng ngồi nghe hai mẹ con đấu đá nhau vừa buồn cười vừa bực, không biết ông là cái gì nữa, nhưng thấy bà Hoa thỏa mãn ông cũng vui vẻ, nếu không tí nữa đi ngủ ông lại phải làm cái thùng rác cho bà ấy xả thì khổ. Khoa biết có cãi thêm cũng vô ích có khi còn bị chửu thêm cho nữa thì khổ nên anh bảo:
_ Con xin phép lên phòng..!!
_ Đi thì đi, nhưng mà mày nhớ là mai phải tới, để tao và gia đình bên kia mà bị mày cho leo cây thì mày chết với tao..!! Bà Hoa đe dọa.
_Vâng..!!
Nghe Khoa chả lời, bà cũng nguôi giận phần nào, bà bảo:
_ Thế là tốt, thôi khuya rồi đi ngủ đi…!!
_ Chúc bố mẹ ngủ ngon…!!
_ Ừ, con cũng thế…!! Ông Hùng bảo.
Khoa thiểu não đi về phòng, anh nghĩ thế là hết, anh định ngủ một giấc nhưng nằm mãi mà không ngủ được, định sang con em nói chuyện thì thấy nó đang hý hoáy ghi ghi chép chép cái gì đấy, nghĩ thế nào anh lại thôi, anh đi về phòng mình lấy tài liệu ra đọc và ký nốt cho xong cái hợp đồng, anh cũng như con Hồng thức đến gần sáng luôn, nó thì phải thức khuya do bắt buộc, còn anh muốn thức khuya vì quên.
Thế mà nào có được yên, mới sáng ra con Hồng nó lại chơi anh như thế này, tối hôm qua anh ước giá mà anh bị cảm hay ốm đột xuất thì may, anh chẳng còn tinh thần nào để gặp gia đình của con bé độc ác đó hôm nay cả.
_ Mày muốn gì hả con kia…?? Anh tức quá nên quát nó.
_ Em chỉ muốn tắm nhờ thôi mà…!! Hồng nài nỉ.
_Sao mày không về phòng mày mà tắm, sang đây làm gì..??? Khoa lên giọng.
_Anh có ngu quá không hả, nếu mà bình thường thì em thèm vào nhờ anh…!!
Nghe nó xài xể một hồi, lại cộng thêm cú đá của nó nữa, anh tức quá lấy tay cốc hai cái rõ đau vào đầu nó, anh bảo:
_ Biến, mày đừng có nghĩ đến chuyện nhờ tao, sang phòng bố mẹ mà dùng nếu không thì ra nhà tắm công cộng..!!
_Anh…!! Con Hồng tức quá hét.
_ Đúng là đồ nhỏ mọn..!! Nó rủa anh.
_ Mày bảo ai hả…!! Khoa quát.
Khoa chuẩn bị dơ tay lên đánh nó thì nó lại la to lên:
_ Mẹ ơi….!!!
|
_ Lại có chuyện gì nữa thế hả…?? Bà Hoa quát lên.
_Dạ, không có gì đâu…!!! Khoa cố dấu.
Nhìn vẻ mặt khổ sở của anh nó, Hồng thích chí mỉm cười thật tươi, he he he… cho anh chết, thế nào có cho bổn cô nương tắm nhờ không hả, biết từ chối cô nương đây lãnh hậu quả như thế nào chưa….???
Khoa thì chỉ muốn cho con em gái trời đánh của mình mấy cái tát thôi, sao xố của anh khổ thể nhỉ, mà anh hình như không hợp với đàn bà thì phải, hết bị mẹ rồi đến em gái nó hành, anh nghĩ tình trạng này mà cứ diễn ra mãi thì anh chỉ có nước phải bỏ nhà ra ở riêng thôi, nếu sống ở đây nữa làm sao mà anh chịu nổi.
_ Còn ngẫm nghĩ cái gì nữa, có xê ra cho người ta vào không…?? Con Hồng ra lệnh.
Anh lấy tay chống vào cửa phòng và bảo Hồng:
_Tại sao tao phải cho mày vào, nên nhớ đây là phòng của anh mày nhé…!!
Hồng nhìn anh nó lắc đầu thương hại, anh ta đúng là dại, mình mà lại đá thêm cho hai cú nữa thì đừng có trách, đây đang bực mình chuyện của con Loan và cái tên Quân chết tiệt, hắn gọi cho mình suốt và nhắn tin gì mà mình đọc thấy ớn luôn, cái tên anh trai này đúng là không biết tránh ổ kiến lửa hay sao thế nhỉ, mình phải hành anh ta cho bõ tức, hứ, bọn đàn ông thật phiền phức.
Hai anh em nhà này đúng là giống nhau thật, anh thì ghét đàn bà, còn em thì ghét đàn ông, kiểu này chắc chúng nó định cho ông bà Hùng phải khổ, hay sầu não mà chết vì lo lắng cho chúng nó mất.
_ Anh có muốn chết không hả, sao còn chưa tránh ra…!! Hồng quát.
Khoa vênh vênh cái mặt lên như đang trêu tức nó, anh đúng là dại mà , con Hồng nó chẳng nói chẳng rằng nó bồi thêm cho anh nó một quả nữa vào bụng, Khoa gập người lại vì đau, còn con Hồng nó chạy biến vào phòng.
_ Mày…. Mày…!! Anh đau quá nên chỉ nói được lắp bắp.
Còn Hồng trước khi tắm nó không quên ném cái điện thoại ở giường của anh Khoa nó, vì Hồng sợ không dám mang nó vào phòng tắm, nếu lỡ nó bị dính nước mà hỏng thì khổ, dù sao đó cũng là món quà mà ông bà ngoại của nó mua cho, nó nghĩ mình phải nhanh giải quyết hết mọi chuyện mới được, nó muốn về quê ngay, nó nhớ ông bà ngoại của nó quá.
Trong khi nó đang hát say sưa trong phòng tắm thì anh của nó cũng đã gần hết đau, cố lê cái thân vào phòng, Khoa nằm bệt luôn xuống giường, anh vừa buồn vừa tức, cả hai như đang gào xé trong lòng anh, anh ghét con nhỏ em của mình quá, và anh lại giận cả mẹ mình nữa, mà sao lần này bố lại không bênh mình nữa nhỉ, đúng là bị cả nhà tẩy chay mà. Xoa xoa hai cái vào bụng, anh đói quá, từ tối hôm qua tới giờ bao nhiêu chuyện không đâu nó cứ xảy ra với anh, lấy tay ôm đầu, anh nghĩ mình cần phải ngủ thêm.
Nghe tiếng hát của con Hồng vọng ra từ phòng tắm, anh lẩm bẩm:
_ Đúng là con nhỏ vô tâm mà, trong khi anh nó buồn nẫu cả ruột, thế mà nó lại ca hát vui vẻ như thế, tắm thì tắm đi, hát với chả hò, điếc cả tai…!
Chịu hết nổi, Khoa bật dậy anh đi về phía phòng tắm, Anh lấy chân mình gõ gõ hai cái vào cửa, anh bảo:
_ Con kia, mày tắm thì tắm đi, mày có thể im mồm cho anh mày tĩnh dưỡng không hả, nghe mày quát nãy giờ tao đã điếc cả tai rồi, bây giờ mày lại hát cái giọng vịt đực này nữa thì ai mà chịu nổi…!!
Đang thổi bọt xà bông cho nó bay, con Hồng nghe anh Khoa của nó nói với cái giọng khó ưa đó, nó lẩm bẩm:
_ Hừm, anh không nói thì em còn im, anh mà nói lên như thế thì đây cho anh biết.
“ La la la la, con chim xinh xinh……….”
Nó còn hát to hơn cả lúc nãy, Hồng định ca cái điệp khúc ấy đến lúc nó tắm xong thì thôi, nó muốn làm cho anh trai của nó điếc tai luôn, nhưng mà giọng hát của nó thì đâu phải vậy, nó được mệnh danh là hát hay nhất trường, ít ra thì nó cũng đã đoạt rất nhiều giải thưởng cho năng khiếu nghệ thuật, anh Khoa của nó bảo nó như thế chẳng qua là do anh nó quá buồn chán và thất vọng, nên không có tâm trí nào mà nghe, thấy đùa như thế cũng hơi ác nên nó dừng hành động trẻ con của nó lại, nó tập trung vào tắm và thỉnh thoảng có tiếng lóp bóp, nó đang nghịch bong bóng xà phòng.
Không còn nghe tiếng nó hát nữa, Khoa nghĩ con nhỏ này cũng biết điều đấy, nhưng mà bao giờ anh mới thoát được nó nhỉ, đúng là bó tay, sao mình lại có một cô em gái nghịch như quỷ, tính tình thì như con trai, ăn nói thì lúc nào cũng chỉ có quát và hét lên, nó mà gặp anh không mai mỉa thì cũng là nói móc, anh đúng là hết cách với nó, mà mẹ thì lại cứ bênh nó chằm chằm, ai đời như anh là con trai trong nhà mà chả có giá trị gì cả, anh đang ghen tị với nó thì có tiếng chuông điện thoại, hình như không phải là máy của anh, mà là máy của con Hồng, nghe cái bài hát trẻ con này là anh biết, đã lớn rồi mà, cài nhạc chuông cũng chỉ toàn bài mẫu giáo, quái nó vứt ở chỗ nào nhỉ…??
Tìm mãi anh mới thấy được cái điện thoại của con Hồng, mà sao nó lại để ở đây, mở cái nặp gập ra anh dí nút màu xanh, anh áp tai vào máy thì…
_ A lô, có phải Hồng đấy không…??
Khoa ngạc nhiên sao lại có giọng của một tên đàn ông gọi cho con em mình nhỉ, mình tưởng con Hồng nhà mình suốt ngày quanh quẩn bên con Loan thôi thì làm sao có bạn khác giới được, từ trước đến nay anh chưa bao giờ thấy có tên đàn ông nào gọi điện thoại hay đến nhà rủ nó đi chơi cả, ngoài những thằng bạn học trong lớp của nó mà anh biết ra, còn giọng của tên này thì anh chưa nghe bao giờ nghe thấy, hay là bạn trai của nó, nhưng mà không phải thằng Quân mới là người yêu của nó hay sao…??, anh nhìn lên màn hình thì hiện lên cái tên Tuấn – “Ác Quỷ”.
|
Xem xong anh cũng phải giật mình, sao con em mình nó ghi tên của ai mà khiếp thế nhỉ…?, anh phải hỏi cho ra lẽ mới được.
_Xin hỏi ai đấy..??
Khoa chờ đầu dây bên kia chả lời mình mà cũng cảm thấy hồi hộp, nếu như thằng này mà là bạn trai của nó nữa, thì con nhỏ nhà này đúng là hết biết, trong khi anh nó chẳng có ai thì nó lại chơi nguyên hai thằng, ha ha ha ……hay thật, bố mẹ mà biết thì…….
_Xin hỏi đây có phải số của Hồng không…??
Cái thằng này rõ là vô duyên gọi cho người ta rồi, có gì thì nói đại đi hay là nó thấy mình nghe máy nên nó mới tưởng lầm.
_ Đúng rồi, mà anh là ai…??? Khoa hỏi.
_ Tôi là….!!
Đến bực cả mình, chắc thằng này bị dở hơi rồi, nó ngay cả là ai cũng không biết, thế mà dám gọi điện làm phiền mình, chắc đây không phải là bạn trai của con Hồng, nhưng mà anh ta là ai nhỉ, thôi quan trọng quái gì, đó là chuyện của con Hồng, mình phải xạc cho anh ta một hồi cho bõ tức, ai bảo anh ta gọi đúng lúc mình cáu làm chi, mà anh ta lại là bạn của con Hồng nữa.
_ Này anh kia, anh đang trêu tức tôi đấy, gọi điện cho người ta thì cũng phải cho người ta biết mình là ai chứ, bộ bị điên hả..?? Khoa quát.
Thật là hả dạ, ha ha ha… cho anh chết, tôi nói thật đừng có ngu mà đi thân với em gái tôi, anh có biết nó hay là không biết, tôi cũng chẳng quan tâm, mặc xác anh.
Đó là lúc Tuấn gọi điện cho Hồng, thật tội nghiệp cho anh đang héo khô ở trong lòng thì lại đi dây vào anh em nhà này.
Đúng lúc đó con Hồng cũng tắm xong nó thấy anh nó đang cầm điện thoại của mình, mà cái vẻ mặt thì có vẻ sung sướng thỏa mãn lắm, nên tò mò nó hỏi:
_ Ai gọi cho em đấy…??
Khoa nhìn thấy nó là tức nên anh bảo luôn:
_ Ai mà biết, anh nghĩ là cái thằng điên nào đấy..!!
Hồng cũng định lấy lại cái điện thoại xem ai gọi cho mình, nhưng nghe anh nó nói là đàn ông thì nó sợ quá, biết đâu là tên Quân hay là tên Tuấn thì sao, nên nó bảo anh nó:
_ Nếu thế thì anh cúp đi còn để đó làm gì…???
Khoa ném cái điện thoại của con Hồng sang bên cạnh mà quên không bấm nút đỏ nên mới có chuyện khôi hài xảy ra. Khoa đứng dậy anh đi vào phòng tắm thì trời ạ, con nhỏ em gái của anh nó dùng xong nó cũng không khóa nước, bàn chải đánh răng, sửa rửa mặt, và xà bông tắm của nó vứt lung tung, vừa bực mình vừa tức, anh phải nhặt và quén gọi chúng sang một bên, xong đâu đấy anh cũng rửa mặt mình cho tỉnh ngủ.
Bước ra cửa phòng tắm thì anh một chút nữa thôi là ngã xuống nền nhà, rõ khổ gạch thì là gạch bông, vừa chơn lại vừa bóng mà cái con em chết tiệt của anh, tóc của nó lại đang rõ nước ròng ròng thế kia, thế có tức không chứ.
Khoa lôi nó vào phòng tắm anh bảo nó:
_ Dẹp hết đồ của cô về, và chuẩn bị lau sàn nhà cho tôi..!
_Tại sao em phải lau…??
Chỉ mấy cái vũng nước mà con nhỏ này tạo ra anh bảo:
_ Đã nhìn thấy chưa, còn không biết điều mà làm đi.!! Khoa quát.
Nó định vênh cổ lên cãi anh nó, nhưng mà anh nó nói đúng, thôi thì lau đi vậy, nó tìm cái giẻ lau nhà, nhưng mà bà Hoa lại để nó ở nhà kho rồi, bây giờ mà xuống lấy thì nó không muốn nên:
_ Anh à để lúc nữa em lau được không..?? Nó ngọt ngào bảo.
Có lẽ nghe cái giọng của nó nên anh cũng đã hơi xiêu lòng, nhưng mà trong đầu anh nghĩ phải quát lên cho nó biết, nếu không lần sau nó mà tái phạm nữa thì tiêu đời mình rồi còn gì, lúc nãy mình mà không nhanh chân thì thế nào… anh đang hình dung ra cảnh cả người bị quấn đấy băng, hay là bị bất tỉnh nhân sự, kiểu đó thì chỉ có nước dọn vào bệnh viện ở luôn, giọng của anh bảo nó có lúc trầm có lúc bổng.
_ Ừ, Nhưng mà em tắm phải lau người và tóc đi chứ, sao lại để ướt nhẹp thế này…??
Đoạn đầu thì anh nhẹ nhàng với nó ra vẻ là một người vị tha, nhưng đoạn sau thì anh gắt lên, anh muốn cho nó nhớ lần sau mà chừa, đúng là đồ hậu đậu, chỉ mình nó chết thôi, tại sao nó lại muốn lôi cả mình vào nữa, con ranh con…!!
Hồng nghe anh mình nói mà tức điên lên, hứ, cứ tưởng anh ngon ăn lắm, đừng có mà lên mặt dạy đời tôi, thế là với một cái giọng không kém nó cũng quát luôn anh nó:
_ Kệ người ta, ai khiến anh mà anh mắng hả…???
|
Hồng và anh nó chạy lòng vòng quanh cái phòng, bà Hoa đi ngang qua cửa nghe thấy thế chỉ còn nước thở dài, đến là mệt với hai cái đứa này đánh nhau chán rồi lại đùa nhau không ra làm sao cả, bà lắc đầu bỏ xuống lầu, bà cần nấu bữa sáng cho cả nhà.
Khoa túm được Hồng, anh định dơ tay lên đánh nó, nhưng anh sợ nó lại dở chiêu cũ ra, anh mà phải nghe mẹ anh ca bài ca vào sáng sớm này nữa thì còn đâu cuộc đời của anh, tối hôm qua là đã đủ lắm rồi, vì thế thay vì đánh nó thì anh lấy tay cù ni nó làm cho nó cười lên sặc xụa.
_ Đừng mà, nhột em ha ha ha…!!
Họ cứ diễn như thế mà quên mất cái điện thoại của mình, cuộc điện thoại vừa rồi vẫn chưa kết thúc, hai anh em đùa nhau, cười lên sung sướng, con Hồng nó bị anh nó làm cho phát điên lên vì cười, nó ngã cả ra giường, anh nó cũng không tha, anh nghĩ mình phải làm cho nó khóc lên xin anh tha thì thôi, tiếng cười của con Hồng trong trẻo quá mà cái điện thoại của nó thì lại ở ngay bên.
Nếu nó mà biết có người đang nghe nó nói và đang nghe nó làm gì thì nó sẽ không làm như vậy hay ít ra nó cũng tắt máy đi, xem ra cái xố của nó đúng là khổ, bị mọi người hiểu lầm là bạn gái của Quân, rồi thành vợ của anh ta, bây giờ nó lại bị anh chàng Tuấn hiểu lầm nó là một con người xấu xa, anh ta đang nghĩ nó là quỷ đội lốt thiên thần, có lẽ càng ngày anh ta càng khinh ghét nó, trong khi nó vẫn cứ vô tư cười đùa, vì nó là như thế mà. Lái xe một hồi mà vẫn chưa đến được nơi mà thằng Đăng nó bảo, Tuấn đã bực cả mình, đã vậy giao thông lại như thế này, thế thì bao giờ mình mới thoát ra được đây, thôi thì gọi điện cho thằng Đăng bảo nó chờ thêm vậy, nếu không tí nữa tới nó lại cho anh ăn chửu thì khổ.
Rút cái điện thoại trong túi áo ra, anh bấm số của nó, cho máy áp lên tai, anh chờ, quái nhỉ rõ ràng là có tín hiệu mà sao thằng này nó lại không bắt máy.
Anh phải gọi lại hai ba lần như vậy thì nó mới chả lời anh.
_ A lô, Tuấn hả, mày đến đâu rồi…???
_ ……….???
_ Cái thằng kia, mày câm hả, tao hỏi sao mày không chả lời…???
_ Dạ, chẳng qua là con nghĩ bố đang làm gì, hay là đang ngắm ai mà con gọi cho bố nãy giờ bố không bảo con thế nào…?? Anh mai mỉa.
Có lẽ nó bị xốc hay sao mà một lúc sau nó mới bảo anh.
_ Con ngoan, bố đang hít gió ở đây, mà mắt bố thì đang nhìn mấy em phục vụ, con thông cảm…!! Nó cũng mai mỉa lại.
_ Cái thằng khốn kia, mày bảo ai thế hả…?? Anh tức quá nên quát lên trong máy.
_ Chứ không phải do mày gọi tao là bố à…!! Đăng chả lời.
_ Ha ha ha…!! Tiếng của thằng Đăng.
Tuấn tức nghẹn cả họng, nó nói đúng ai bảo anh ngu mà làm gì, tự nhiên lại đi gọi nó là “bố”, cũng phải do anh tức nó quá mà, cái thằng chết tiệt.
_ À mà Loan về chưa…?? Đăng hỏi.
_ Mày nói cái quái gì thế hả, không phải là hai anh chị đi cùng nhau sao, mày chưa về thì nó làm sao mà về, đừng nói với tao là hai đứa giận nhau nên anh đi đường anh, chị đi đường chị đấy nhé..!!
_ Tao đâu có dảnh để mà làm điều ấy, bọn tao vừa chia tay vào buổi sáng thôi, hình như nó đi theo bạn nó đi đâu đó…!!
_ Mà nó đi theo ai..??? Tuấn hỏi.
_ Ai mà biết…!! Đăng chả lời.
_ Vậy mày ở đó làm gì, nó đi đâu chẳng lẽ nó không nói cho mày biết…??? Tuấn vặn.
_ Tao có gặp được nó đâu, nó nhờ người đưa cho tao một lá thư, và đưa luôn cả chìa khóa xe ô tô, nên tao cũng không biết…!!!
_ Thôi được rồi, con nhỏ đó chắc là đi theo bạn thôi, nó là đứa ham vui mà..!!
_ Ừ, tao cũng nghĩ vậy, mà mày đến nhanh đi, tao chán chờ đợi lắm rồi…!!
_ Biết rồi bố, con đang bị kẹt xe, bố chờ cho con chút…!! Tuấn lại mai mỉa.
_ Ha ha ha … Con ngoan cứ từ từ mà đi nhé, nhưng mà đừng có bò ra đường, nếu không bố không biết sẽ làm gì con đâu…?? Cười chán nó đe dọa anh như vậy.
|
Chào mày…!! Tuấn quá mệt để mà cãi nó nữa nên anh kết thúc cho xong.
_ Ừ…!! Nó cũng bảo anh như thế.
Cúp máy xong, anh ném nó luôn vào cái ghế bên cạnh đúng là bực cả mình, biết thế anh ở nhà ngủ cho xong, nhưng mà ở nhà cũng chết, anh chị mình thì cãi nhau, cái không khí như là có lửa ấy, anh sợ nó mà bùng lên thì mình cũng bị thiêu, còn không đi thì thằng Đăng nó giận, anh lôi nó bằng được về Việt Nam đã không có thời gian đưa nó đi đâu thì thôi, ngay cả việc này anh cũng không làm được thì………
Chiếc xe ô tô đen bóng của anh nhích lên từng chút một, người đi đường càng ngày càng đông mà giao thông thì càng ngày càng tắc nghẹn, anh ngán ngẩm quá, lấy tay bật cái máy điều hòa, anh cần làm dịu bớt cái nóng lại, người anh đã lấm tấm mồ hôi, anh nghĩ cứ cái kiểu này thì mình có thể ngủ được một giấc, nhưng mà ồn ào quá thì ai mà yên được, tiếng còi xe, tiếng máy nổ, rồi còn tiếng quát tháo nữa, sao họ không tha cho anh nhỉ, anh nghĩ hôm nay đúng là cái xố của anh nó không may, vừa sáng sớm ra anh đã chuốc bực vào mình rồi, bây giờ lại thêm cái bọn người này nữa, vớ lấy cái chai nước, anh mở nắp đưa lên miệng anh uống một hơi, anh cần phải điều hòa lại nhiệt độ cơ thể vì anh vừa nóng trong và nóng luôn cả bên ngoài.
_ Lan, chờ anh đã…!!
Tuấn đang uống mà cũng phụt hết cả nước ra ngoài, anh ho lên sặc xụa, sao lại có tên Lan ở đây, không lẽ cô ta về nước rồi, tim anh lại nhói lên, anh cố nhìn theo cô gái mà anh chàng kia đang gọi là ai, anh sợ nếu đúng là cô ta về thật thì anh sẽ điên lên mà chết mất, không phải là linh thiêng đến như thế chứ, anh vừa mới nhắc cô ta tối hôm qua thì hôm nay…
Nhưng anh đã lo quá xa, cô gái kia quay lại nhìn nhưng không phải là Lan mà anh biết, đó là một cô gái lạ, nhưng cô ta lại trùng tên với người đó, anh thở dài….
………..
(Tuấn hồi tượng lại buổi tối hôm qua)
Ông Toàn nhìn Tuấn trầm ngâm, ông nghĩ chắc là nó đang nhớ về chuyện cũ, ông định lên tiếng hỏi nhưng ông nghĩ mình nên về phòng thì hơn cứ để cho nó ở đây, chắc là nó cũng cần không gian riêng để thở.
Ông nhẹ nhàng đứng lên, ông đi mà Tuấn cũng không biết vì tâm trí anh đang để ở đâu đâu…. ... Tuấn bực cả mình, anh bỏ đi trước, mặc xác thằng bạn anh với con Lan, anh ghét nó kinh khủng, anh chưa thấy ai mà vô duyên và đáng ghét như con nhỏ này, ngoài bám anh ở trường ra ngay cả ở nhà anh nó cũng đến, anh không thể tin được là nó lại mặt dày đến như vậy, anh chán lắm rồi, anh ước có một nơi nào đó cho anh sống, chứ ngày nào cũng phải nhìn mặt con bé này thì …..
_ Chờ em với…!! Con Lan gọi với theo.
Đăng thì không vội, nó còn đi cất cái xe, mà nó nghĩ mình dây vào đôi tình nhân kia làm gì, bám theo họ có khi lại bị cho là kỳ đà cản mũi thì khổ, nhưng giá mà Đăng hiểu bạn của mình hơn thì lại khác…
Tuấn thấy lúc nào mình cũng phát điên, anh không học hành được gì cả, lúc nào đầu anh cũng căng lên như dây đàn, anh căm hận nó và cuộc hôn nhân này tại sao cha mẹ anh lại ép anh lấy cô ta, trong khi anh anh đâu có muốn, anh biết con Lan này nó không phải là người đơn giản, ngoài cái vẻ tỏ ra cố hiền lành thì nó là một con người đây mưu mô, hiểm độc, nhưng chẳng có ai tin anh cả, họ cho anh là làm cao, nên anh càng bị ghét còn nó càng được thích hơn. Không biết nó dùng cách nào mà một người khó tính như mẹ anh cũng xiêu lòng và trở nên yêu quý nó hơn cả anh, nó nói gì mẹ anh cũng nghe, còn anh thì chỉ có bị mắng, anh chán về nhà, nên lợi dụng thời gian phải thi anh ở luôn trên trường.
Anh thoát được mẹ mình, nhưng mà không thoát được nó, nó tìm đủ mọi cách để gặp được anh, anh tránh nó nhưng mà không thoát ngay cả bạn bè của anh nó cũng làm cho xiêu lòng, đi đâu anh cũng bị tẩy chay, anh mà có làm gì hay nói gì động chạm đến con bé đó thôi là anh chết.
Hôm nay anh cố tình đi sớm để làm nốt cái luận văn tốt nghiệp, chả gì thì anh cũng đã học xong 4 năm, anh lấy được hai bằng kinh tế cho mình, anh nghĩ tuy chưa phải là quá giỏi so với người ta nhưng anh cũng đâu có thua kém ai.
Thế mà lại phải gặp con bé trời đánh này, nó đúng là ác mà, làm tiêu tan hết cả cảm hứng của anh, sao nó không hiểu cho anh nhỉ, chuyện tình cảm thì làm sao mà ép được, hay là nó hiểu mà cứ tiến dô, anh đúng là mệt với nó, nhìn vào thì ai cũng bảo anh sướng lắm khi được con nhỏ này nó yêu hết mình, anh nghĩ nó chăm anh còn hơn chăm con, mà anh thì ớn nhất là như vậy, anh than trời… tại sao người lại không hiểu cho con, con phải làm gì để thoát khỏi nó đây, con phải làm gì…???
Nhưng mà nó có thật sự yêu anh đến như thế không…??
Lan ôm chặt lấy tay anh, nó vừa đi vừa mỉm cười với mọi người, ai cũng quay lại nhìn hai đứa, phải chúng nó đẹp đôi quá mà, nhìn anh chàng Tuấn gia đình vừa giàu có, vừa học giỏi lại quá đẹp trai, còn con Lan thì cũng sắc nước hương trời, nó cũng đâu có kém anh, nên họ khen cũng là phải, hai đứa là hot boy và hot girl ở trường mà.
Bọn con gái thì ghen tị với con Lan, còn bọn con trai thì ghen tị với Tuấn, hai đứa luôn là đề tài bàn tán của các bạn trong trường, chúng nó quan tâm đến diễn biến tình cảm của hai đứa này còn hơn cả tình hình kinh tế, hay chính trị.
Chủ nhiệm Dũng ở câu lạc bộ báo của trường luôn luôn đăng những tin nóng hổi của hai đứa, họ tranh nhau mua, tranh nhau đọc rồi còn đem ra mà bình phẩm, có khi chỉ vì những cái tin không đâu mà họ cũng đánh cả nhau, hết fan hâm mộ này lại tới cái fan kia.
Con Lan thì có vẻ tự hào lắm, nó luôn luôn vênh lên nhưng đứng trước mọi người thì nó lại dịu dàng, mỉm cười thật tươi, nên ai cũng thích cũng quý, và nếu ai mà lỡ động vào nó thì coi chừng… hàng tá fan kia sẽ cho kẻ đó biết tay.
Còn Tuấn thì khác anh chẳng quan tâm, cái anh cần là học, ngoài ra anh chẳng để ý đến chuyện gì cả. Anh nghĩ cái bọn fan phiếc kia thật là phiền sao họ không lo chuyện của họ đi nhỉ, quan tâm và xoi mói chuyện của anh làm gì, đúng là bực mình hết biết, anh nhiều lúc muốn xạc cho cái bọn vô công dồi nghề kia một trận nhưng nghĩ thế nào anh lại thôi, từ đó anh cũng chẳng để ý đến nữa, họ muốn viết gì thì viết, dán gì thì dán, anh chán chả buồn quan tâm.
|