Người Vợ Bất Đắc Dĩ
|
|
Lấy tay xoa xoa cái lưng, anh cười bảo nó:
_Bây giờ thì em tỉnh rồi nhỉ..???
_Tên chết tiệt kia, anh vừa làm cái gì thế hả…?? Nó quát.
Anh nháy mắt trêu nó hỏi:
_Anh đã làm gì em nào..??Anh ngọt ngào hỏi.
_Anh.. anh..!! Nó bí quá chẳng biết chả lời thế nào.
Cuộc gọi điện thoại sáng nay làm cho anh tưởng con Hồng là một người đàn bà hư hỏng, nhưng sau khi anh hôn nó thì anh chẳng hiểu ra làm sao cả, lần đâu anh hôn nó thì nó lại đơ ra như thế chứng tỏ nó chưa hôn ai bao giờ, nên anh mới hôn nó thêm lần hai, mà đúng là nó không biết gì thật vậy chuyện sáng nay là sao anh phải hỏi nó mới được.
Trừng mắt nhìn nó anh hỏi:
_Tôi đã cho cô số điện thoại đúng không, tôi cũng đã dặn là khi nào tôi gọi thì cô phải nghe và đừng có dại mà lờ nó đi, vậy tại sao sáng nay tôi mới gọi cho cô mà cô không bắt máy hả..?? Anh quát.
Thấy anh ta tự nhiên lại hét mình, con Hồng muốn cãi lại lắm nhưng ánh mắt của anh làm cho nó sợ nên nó bảo:
_Anh gọi cho tôi lúc nào..?? Nó ỉu xìu hỏi.
_Cô còn nói nữa hả, lúc 6.30 phút sáng…!!
Hồng nghĩ cái tên này đúng là kỹ tính, giờ mà hắn cũng phải nhớ như in, hừ, đồ ông già khó ưa..!!
_Cô lẩm bẩm cái gì đấy hả, còn không mau chả lời..!!
_Dạ, lúc ấy tôi đang tắm…!!
Nghe đến đây anh lại sôi máu lên, anh hỏi:
_ Vậy ai là người nghe điện thoại…!!
Con Hồng nó quá ngây thơ, nó không biết là Tuấn đang gồng mình lên vì tức, anh nghĩ nếu đó là người yêu của cô ta thì anh sẽ giết chết mất..
_ Anh Khoa..!!
_ Anh ta là gì của cô…??? Anh nói mà người anh run run.
Con Hồng nghe anh hỏi một hồi, đầu tiên thì nó còn chịu được nhưng sau thấy anh làm quá lên nên nó hét:
_Anh ấy là ai thì liên quan gì tới anh, sao mà anh hỏi người ta lắm thế…!!
Anh nắm tay nó thật chặt, làm cho nó nhăn mặt lại vì đau, chưa hết anh còn ôm luôn cả nó, mặt anh dí sát mặt nó, anh bảo:
_ Cô có nói hay không hả, hay là cô muốn tôi làm gì cô..!! Anh dọa.
_ Anh …anh..! Nó sợ quá nên lắp bắp.
_ Còn không mau nói…!! Anh quát.
_ Dạ, anh ..anh ấy là anh trai của em…!! Hức hức.
Nó bị anh dọa cho sợ quá, mà người nó lại đang đau, nên nó tủi thân khóc.
|
Anh thấy nó chả lời như vậy thì hài lòng, nhưng mà thấy nó lại khóc anh quay sang bảo:
_Em lại muốn hôn nữa chứ gì…??
Nghe anh nói nó sợ quá, nó nín luôn nhưng mà tiếng hức hức thì chưa dứt, anh bực mình lôi ngay nó lại, lần này thì không phải là anh hôn môi mà là hôn lên trán nó, anh ôm nó vào lòng và vỗ về, anh bảo:
_ Cho anh xin lỗi, nhưng mà cũng tại em ương bướng chứ, ai bảo em không nghe lời anh…!!
Nó kinh ngạc sao anh ta lại dịu dàng với nó thế nhỉ, mà anh ta gọi nó là em từ bao giờ sao nó không để ý thấy. Lẽ ra cái cảnh lãng mạng này sẽ kéo dài nếu không có tiếng chuông điện thoại của con Hồng, anh vội buông nó ra và bảo:
_ Điện thoại của cô kìa..!! Giọng anh tiếc nuối.
Hồng đỏ mặt, cả người nó như mộng du, tay nó run run mở máy ra nghe.
_ A lô, ai đấy ạ…??
_Anh, Quân đây…!!
Cái loa to quá nên Tuấn đã biết người gọi là ai, anh nhìn Hồng mà như xắp nuốt chửng nó đến nơi, nó sợ quá nên run run hỏi:
_ Có chuyện gì không anh…???
_À, anh chỉ hỏi là em có rảnh không thôi…???
Hồng thấy Tuấn không nhìn mình nữa nhưng cái tay của anh thì lại đang bóp chặt cái vô lăng, Hồng nghĩ nếu nó mà làm bằng gạch thì cũng đã vỡ vụn rồi.
_ Tôi bận rồi, tôi cúp máy đây…!!
_ Chờ đã…!!
Hồng còn chưa kịp làm gì thì đã thấy điện thoại của mình bị cướp mất, rồi một tiếp cạch khô khan, cái nắp đã được đậy lại, anh quay sang hỏi:
_Hắn là gì của cô..??
|
Con Hồng đã sợ chết khiếp rồi, nó không còn đủ sức để mà chả lời cho Tuấn nữa.
Anh thấy nó im lặng thì anh cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp nghẹt, anh nghĩ xem ra cái tên Quân này thật sự là bạn trai của con nhỏ này rồi, anh nhếch mép lên, nhưng mặt anh thì lại tái, anh xoay con Hồng nhìn thẳng vào mặt mình và bảo:
_ Cô điếc hả, tôi hỏi, anh ta là gì của cô…!! Anh quát.
_ Anh ta…anh ta là…!!!
Nó đã sợ quá rồi nên giọng nói của nó cũng không được chôi chảy nữa, nó nghĩ hôm nay xố nó đúng là đen đủi mà, đã bị bầm dập vì đi xe rồi, bây giờ anh ta lại dọa nó như thế này nữa, mắt nó lại ươn ướt, chắc là nó sắp khóc đến nơi.
Còn anh thì đâu đế ý đến điều đó nữa, anh cầm vào hai cánh tay của nó bóp mạnh, mặc cho con Hồng cố dãy dụa, anh lôi nó thật mạnh về phía mình, con Hồng chúi nhủi vào lòng anh, anh bây giờ đang giằng xé giữa yêu và hận, anh không thể nào hiểu nổi mình vào lúc này nữa, anh cứ để mặc cho tình cảm của anh nó điều khiển còn lý trí thì quên đi, anh nghĩ lúc này mình phải sống cho nó thật là mình, một tay ôm chặt lấy nó, anh ghì nó vào cái ghế còn tay kia anh nâng cằm nó lên, ánh mắt anh nhìn nó vừa buồn, lại vừa hận, anh nói:
_ Xem ra tôi đúng là một thằng ngu khi nghĩ cô cũng có để ý đến tôi, nhưng mà thôi xem ra thì tôi đã nhầm, xin lỗi, tôi sẽ đưa cô về…!!
Nói xong câu đó, anh cho nổ máy quay đầu xe lại, anh bây giờ không còn quan tâm đến cái gì nữa, anh chỉ muốn đi đến quán bar nào đó để uống rượu giải sầu thôi, anh quên luôn là thằng bạn Đăng của anh đang chờ ở nhà hàng nào đó.
Anh tự hỏi tại sao cuộc đời anh lại có hai người đàn bà như thế này chứ, một người thì phản bội anh, còn cô gái này anh cũng không biết chắc là anh có thích cô ta thật không, nhưng trong lòng anh sao lại tê tái như thế này khi biết cô ta đã có người yêu, sờ lên môi mình, hai nụ hôn vẫn còn đó, nó ngọt ngào quá, anh thở dài, mình là người đầu tiên được hôn cô ta, nhưng mà mình lại không phải là người có thể sở hữu nó, chỉ có thằng bạn trai kia của cô ta mới có cái may mắn ấy, nghĩ đến đó thôi là mắt anh lại long lên sòng sọc, tay anh siết chặt cái vô lăng, anh lái xe như một thằng điên.
Còn con Hồng nó chẳng hiểu ra làm sao cả, tại sao anh ta lại có hành động như thế, ở bên anh ta vừa làm cho nó sợ, vừa làm cho nó cảm thấy hồi hộp như vậy là sao, mà anh ta hỏi Quân có quan hệ như thế nào với mình làm gì, cái đó thì liên quan gì tới anh ta chứ, đúng là mình không thể nào hiểu nổi, sao lúc nãy anh ta dịu dàng với mình thế mà bây giờ lại có thái độ hằn học với mình là sao, anh ta có biết lái xe như thế này thì sẽ gây ra tai nạn không nhỉ.
_ Anh làm cái gì đấy, sao anh lại lái xe như thế hả, cho tôi xuống…!! Nó quát.
_ ……….!!
Anh không thèm bảo nó như thế nào, nó tức quá, nó cầm luôn lấy tay lái của anh, hai người dằng co nhau, tí nữa là lao vào dệ cây bên đường, may mà ở đây là đất bằng nếu không thì hai anh chị này…..
_ Két…..!!
Chiếc xe phanh gấp làm cho nó xẹt lửa ra ở đường, vừa tức lại vừa sợ cả hai quay qua nhau.
_Anh……..!!
_Cô………!!
|
_Cô có còn tỉnh táo không hả, tại sao lại giằng tay lái như thế…?? Anh quát.
_ Nếu tôi không làm thế thì anh có chịu dừng xe không hả…??? Nó cũng quát lại.
_Cô… cô đúng là một con điên mà…!! Bí quá anh rủa nó luôn.
_Anh bảo ai điên, anh điên thì có…?? Nó cãi lại.
Anh tức giận quá, không nói không rằng gì, anh mở cửa xe, anh bước xuống đất, anh cần phải hít thở khí trời, hôm nay thế là đã quá đủ với anh, chỉ trong một khoảnh khắc thôi mà anh đã trải qua đủ hỷ, ái, nộ, con tim của anh nó lại đang sôi sục lên dòng máu đỏ hồng, anh cứ nghĩ là nó đã ngủ yên rồi chứ, anh không muốn mình như thế này chút nào, anh muốn mình là một thằng lạnh lùng như trước kia, tại sao cô ta lại bước vào làm khuấy động cuộc đời anh làm gì.., anh lắc đầu mắt nhìn mông lung ra xa, quang cảnh xung quanh anh đẹp thật nhưng anh chẳng còn tâm trạng nào mà ngắm nữa, lòng anh dối như tơ vò, anh hận mình là người đến sau, thôi thì cố mà quên đi, anh không phải là thằng mặt dày đến nỗi đi cướp người yêu của kẻ khác, nhưng con tim của anh nó lại đau, anh biết làm sao bây giờ…???
Thấy anh ta không còn muốn tranh cãi với mình nữa mà lại bước xuống đất, Hồng thấy lạ cũng bước theo sau, hình như anh ta đang buồn chuyện gì thì phải, mà cũng đúng ánh mắt của anh ta lúc nào cũng buồn, mình có cảm tưởng là anh ta đã đánh mất hồn của nó ở đâu đó rồi, chắc là anh ta đã gặp chuyện gì đau khổ trong quá khứ, tội nghiệp cho anh ta, nó cũng lắc đầu thở dài, vì dù sao nó cũng là kẻ biết thương đồng loại.
Nghe thấy tiếng thở dài của con Hồng, Tuấn quay sang nhìn nó, anh ngẩn ngơ ra mà ngắm, tóc nó bay bay theo chiều gió, mắt nó thì nhìn xa xăm, môi nó thì đang mỉm cười, chắc là cảnh đẹp đang hút hồn nó nên nó cũng không quan tâm chuyện xảy ra chung quanh nữa, anh cứ mải mê ngắm nó còn nó thì mải mê ngắm cảnh, hai người cứ đứng yên bên vệ đường mà nhìn như vậy.
Những người đi qua đường, họ tưởng hai người này bị làm sao, nhưng họ phải đi và tập chung vào nhìn đường để lái xe nên cũng không để ý đến hai người nhiều.
Nó quay sang nhìn anh cười thật đẹp,vì bây giờ tâm hồn nó đang vui, đứng trước thiên nhiên thế này, nó đã quên hết sạch chuyện lúc nãy, nó là đứa vô tâm mà, dễ giận rồi lại dễ tha thứ, nên nó muốn mở lòng nó ra với anh, nó nghĩ chắc là anh ta gặp phải chuyện gì rồi, mình là bạn thì cũng nên an ủi hay làm cho anh ta bớt buồn một chút cũng được.
_Cảnh đẹp quá phải không anh..?? Nó vui vẻ hỏi.
Anh giật mình tỉnh lại, nhìn nó cười khoe hàm giăng trắng bóng, đôi môi hồng hé mở, anh lại nghĩ về nụ hôn lúc nãy, tim anh bắt đầu đập mạnh lên, anh cố kìm nén cảm xúc lại, anh lắc đầu mình không nên nghĩ nhiều quá, anh tự hỏi hôm nay mình sao thế nhỉ, tại sao mình lại nhìn con bé này với ánh mắt khác, mình không còn coi nó là trẻ con nữa mà là một người phụ nữ đúng nghĩa, nhưng xem ra đã muộn rồi thì phải lúc mình bắt đầu để ý đến nó thì nó đã thuộc về người khác rồi, ánh mắt anh đầy đau khổ, anh nghĩ mình luôn vô duyên trong tình yêu, cố lấy lại cái giọng bình thường anh bảo nó:
_ Mình về…!!
|
Trên đường về nhà Tuấn và Hồng không ai nói với ai câu nào, hai người theo đuổi hai ý nghĩ khác nhau.
Tuấn cảm thấy tâm hồn anh đã vỡ nát rồi bây giờ lại vỡ nát thêm, sự hận thù của anh với Lan vẫn còn chưa phai được, mà có thể suốt đời anh cũng không thể nào quên, còn với Hồng thì tình cảm chỉ vừa mới chớm nở nó đã phải dập tắt, có lẽ chỉ mình anh đau, chứ cô ta đâu có hiểu anh nghĩ gì đâu mà lo lắng hay quan tâm, cô ta có người yêu bên cạnh rồi còn gì, anh ta trẻ hơn anh, mà nghe nói cũng giàu có lắm, còn anh thì…, anh lắc đầu, mà mình trở thành một thằng tự ti từ bao giờ thế nhỉ…??
Còn Hồng thì đang nghĩ đến chuyện khác, nó cảm thấy lòng nó ấm lại khi ở bên Tuấn, nhưng mà nỏ cảm nhận được ở anh có một sự u uất nào đó khó mà tan được, anh ta không phải là người dễ đoán, nhìn bề ngoài lạnh lùng, và luôn nói những câu thiếu tính cảm với nó, nhưng mà nó biết anh ta cũng là một con người yếu đuối, sao mình lại phải quan tâm đến cảm nghĩ của anh ta nhỉ, anh ta là ác quỷ mà, mặc dù lý trí của nó bảo nó như vậy nhưng trong lòng nó thì có một cái gì đó đang nhen nhóm lên, nó không hiểu là gì nhưng thấy anh ta buồn là nó cũng mất vui.
_ Đến rồi…!! Anh ta bảo nó.
Nó mở cửa xuống xe, cúi người nhìn qua cửa kính xe ô tô nó bảo:
_ Em cám ơn anh nhé..!! Nó mỉm cười.
Anh đơ ra khi nghe nó nói và nhìn nó cười, cô ta sao lại ác với con tim anh thế, lòng anh thì đang thì thầm anh xin em hãy để cho anh yên, anh không muốn là kẻ mơ mộng hay yêu đơn phương một mình, và đừng bao giờ ban phát nụ cười kia, hay giọng nói đó cho bất cứ ai khi họ thích em, nếu không họ sẽ đau tim mà chết mất, cái thằng cha kia đúng là có phước thật, anh nghĩ liệu mình có yêu nó tới mức đi cướp của thằng kia không…??
Anh không bảo nó thế nào và phóng xe đi luôn, nhưng mắt anh thì vẫn nhìn vào chiếc gương xe, anh vẫn thấy nó đứng đấy mà chưa chịu đi, anh tự hỏi là nó bị sao thế, sao còn không đi đi, anh muốn tránh mặt nó nhưng nhìn cái dáng nhỏ xinh của nó anh lại không kiềm lòng được, cho xe dừng bên vệ đường, anh bước lại về phía nó.
Còn nó đứng nhìn anh lái xe đi nó cảm thấy như mất một cái gì đấy, thấy cái bóng cô độc của anh đi trên vỉa hè về phía nó, nó tự hỏi là sao anh vẫn không đi..??
Tiến lại gần nó, anh và nó nhìn nhau không nói gì, cả hai đang cố tìm hiểu xem đối phương đang nghĩ gì trong đầu, chỉ trải qua thời gian ngắn ngủi bên nhau thôi mà cả hai đã nhìn nhau khác, nó không còn là nó trước đây và anh cũng vậy.
_ Cô không về sao còn đứng đây…?? Anh hỏi nó.
_ Tôi đợi sửa xe xong thì về…!!
_ À…!!
Anh xem đồng hồ cũng đã quá trưa rồi, mà mình và con nhỏ này vẫn chưa ăn gì cả, anh bảo nó:
|