Người Vợ Bất Đắc Dĩ
|
|
Hồng còn cố gân cổ lên cãi nữa nếu như không có điện thoại của Tuấn.
Hồng nhìn lên màn hình thấy hiện lên số của Tuấn, nó sợ khẽ liếc Trường một cái, thấy anh đang xem một tờ tạp chí, nó mừng quá, vội chạy ngay lại một góc khuất, nó cho máy lên tai nghe.
_A lô, Anh Tuấn à…..??
Tuấn lo lắng hỏi:
_Cô bỏ đi đâu thế hả, có chuyện gì hay sao mà không kịp nói với tôi một tiếng đã đi rồi..??
Hồng hối lỗi, nó nói:
_Tôi xin lỗi, tại tôi có việc đột xuất quá nên tôi không báo cho anh được…!!
Tuấn thở dài, anh bảo:
_Cô làm cho tôi lo muốn chết, tôi đã chạy mấy vòng quanh đây và hỏi mấy người xung quanh ở đây nữa, họ bảo cô bị mấy người đi trên chiếc xe màu đen bắt đi, họ là ai thế…??
Hồng khổ sở vì phải nói dối anh:
_Dạ, là bạn của tôi thôi, tại vì nhà họ có việc cần nhờ tôi, nên họ mới làm như thế, và không phải là bắt cóc đâu anh…!!
Tuấn giọng tiếc nuối, anh nói:
_Tiếc quá, kiểu này thì anh phải đi một mình thôi…!!
Hồng cười buồn, nó bảo:
_Mình còn lần sau mà anh….!!
Nó còn đang định nói tiếp thì Trường đã đứng đằng sau nó từ bao giờ rồi, nó giật mình quay lại vì thấy có hơi nóng phả vào sau gáy mình.
Trường nhếch mép lên, mắt anh khinh khỉnh lên nhìn nó, anh bảo:
_Cô giỏi thật, tôi tưởng là cô đi nghe điện thoại của ai thì ra là của bạn trai…!!
Hồng vội vàng lấy tay che tai ghe lại và nó nói trong máy:
_Tôi xin lỗi, lúc khác mình nói chuyện nghe anh, tôi cúp máy đây, và chúc ba người có môt buổi câu cá vui vẻ…!!
Tuấn vẫn còn muốn nói, và hình như anh nghe loáng thoáng giọng của một người đàn ông thì phải, anh định hỏi nhưng nó cúp máy mất rồi.
Anh lắc đầu sao bây giờ con Loan và con Hồng giống nhau thế nhỉ, chúng nó nhất định là đang có chuyện gì dấu anh, anh thở dài, thôi thì mình lái xe đến chỗ con Loan và thằng Đăng vậy, nếu không chúng nó mà phải chờ thì khổ.
Anh cũng yên tâm vì Hồng không sao cả, nó làm cho anh lo cho nó quá, con nhỏ này, ít ra cũng phải biết gọi điện thoại cho anh chứ, đằng này nó lại không gọi gì cả.
Nhưng anh đâu có biết, con Hồng nó bị tên Trường xoay chóng cả mặt thì có lúc nào mà nó gọi được chứ, mà nó sợ bị tên kia hiểu lẩm, anh ta mà gây khó dễ cho nó thì nó làm sao mà sống nổi, nó lại điên cả đầu lên rồi, hu hu, đúng là xui xẻo tên này mà ghi ngờ mình có quan hệ gì với Tuấn thì nó chỉ có nước chết, tại sao đàn ông đều như nhau cả thế nhỉ.
|
Hồng còn chưa cầm cái điện thoại của mình, thì Trường đã giật lấy mất, anh kiểm tra xem cô vừa gọi cho ai.
Nhìn lên màn hình hiện lên tên “Tuấn – Ác Quỷ”, anh vừa tức, vừa buồn cười, anh hỏi:
_ Lại là tên này nữa à, hằn là gì của cô, mà sao có vẻ “thân thiết” tới mức này…??
Hồng ghét tên này, sao dám xen vào đời tư của nó chứ, mà anh ta có là gì của nó thì có liên quan gì tới tên này đâu.
Nó cướp lại cái điện thoại của mình, nhưng Trường nhanh hơn, anh đưa nó lên cao, mà Hồng lại thấp hơn Trường nhiều thì làm sao mà cướp nổi, nó đành đấu dịu, nó hỏi:
_Anh muốn biết cái gì……..??
Trường lôi nó lại chỗ thay đồ, anh bảo:
_Cô nên làm việc này trước đi, còn việc kia, tôi sẽ tính với cô sau…!!
Hồng đành ngoan ngoãn mà làm vì cái điện thoại của nó, khỉ thật, sao tên kia lại cầm điện thoại của nó làm gì, hắn sẽ không tức mà vứt nó đi chứ, hic, nếu hắn mà làm thật, thì bao nhiêu là số của bạn bè và mấy hình cá nhân quan trọng của nó nữa, tất cả đều được lưu trong ấy vì nó mà mất hết, chỉ cầu mong tên kia không làm thế, nếu không mình sẽ điên lên mà cho hắn một trận, biết thế mình cứ để hắn chảy máu cho chết, đồ tồ, đồ cơ hội.
Rủa chán thì nó cũng phải vào thay đồ.
Đã một lúc rồi mà con Hồng nó chưa chịu ra, Trường để tờ tạp chí sang một bên anh bảo:
_Này em, sao lâu thế hả, hay là em không thay được, có cần anh giúp không…???
Hồng nghe Trường bảo sẽ thay hộ nó, làm cho nó sợ quá liền nói vọng ra:
_ Không cần đâu, tôi…à em sẽ ra ngay đây….!!
Trường cười, xem ra bắt đầu nghe lời rồi đấy, thế là tốt, anh mâm mê cái điện thoại của Hồng, anh càng ngày càng có hứng thú hơn với trò chơi này, anh không biết là Hồng sẽ làm vợ anh như thế nào, và liệu Hồng có thể quyến rũ nổi anh không, ngày trước anh muốn thử với Loan nhưng bây giờ anh coi là em gái, và anh cũng biết nó có người yêu rồi, anh cũng hơi ghen tức thì phải, vì nó là người đầu tiên từ chối anh, và nó cũng là người đầu tiên mang lại cảm giác tươi vui đến cho anh, nhưng như thế thì cũng không đủ để trở thành tình nhân của nhau.
Hồng rụt rè bước ra, nó kiêu xa trong chiếc váy màu hồng nhạt, trông như nàng công chúa trong câu chuyện cổ tích.
Trường buông rơi cả tờ tạp chí và cái điện thoại, anh ngây người ra mà ngắm, anh không thể tin được là nó lại đẹp như thế, cái cổ trắng dài, và bờ vai thon gầy, chiếc váy đã tôn hết vẻ đẹp của nó, anh cứ nhìn nó như ngây như dại, Hồng lên tiếng làm cho anh bừng tỉnh, anh cố che dấu sự bối rối của mình, anh bảo:
_ Hợp với em lắm, em cũng thử hết số kia đi…!!
Hồng không nói gì, nó chỉ cảm thấy anh nhìn nó lạ lắm, sao thế nhỉ, hay mình mặc nó xấu quá, nên anh ta mới thế.
Hồng đâu có biết, tất cả số quần áo này đều do anh thiết kế, anh là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng mà, chỉ có hai con nhỏ chúng nó là không biết gì cả, anh chỉ cần nhìn vóc dáng người, và nước da, là anh có thể thiết kế ra một bộ quần áo phù hợp với họ
|
Trường nghĩ nếu có lần sau, anh sẽ nhờ cô vợ hờ của mình làm người mẫu, cô ấy đã cho anh có cảm hứng sáng tác nên một kiểu quần áo mới, hay thật, anh càng ngày càng cảm thấy Hồng thú vị.
Hồng thay tất cả số quần áo mà Trường bảo, cái nào Hồng mặc, anh cũng đơ ra mà ngắm, mà nhìn, anh tự hỏi sao thế, không phải ngày nào, anh cũng cắt, đo, và sửa quần áo cho mấy cô người mẫu à, nhưng chưa bao giờ anh có hứng thú như thế này cả, anh cảm thấy hạnh phúc vì số quần áo kia, anh đã thiết kế riêng cho Hồng, anh cười, cô ấy đã làm toát lên hết vẻ đẹp của những chiếc váy kia, từ dạ hội, đi phố hay ở nhà, cô ấy mặc vào đều đẹp và đều quyến rũ cả, anh đã điên rồi hay sao.
Anh ghét nhất là chờ ai đó thay quần áo, hay đi mua quần áo, mấy cô bạn gái qua đường của anh cũng vậy, chưa ai có cơ hội như con Hồng cả, nó không hề bắt ép anh, mà anh tự nguyện làm và làm rất thành tâm, anh đã chọn đi chọn lại những mẫu trang phục mà anh đã thiết kế riêng cho Hồng.
Anh sợ nó sẽ làm mất mặt anh trước mọi người nên anh làm vậy, nhưng anh đã lo hão rồi, cô ấy dịu dàng, và tha thướt trong những chiếc váy dài, đẹp quá, giống như là tiên nữ trong tranh vậy, anh cười, chẳng phải anh đang sở hữu nó là gì.
Trường hài lòng bảo mấy nhân viên của mình:
_ Đem gói hết lại cho tôi, và còn mấy cái mẫu mới kia thì để hôm sau tôi giải quyết…!!
Cô nhân viên kia bảo:
_Vâng, thưa ông chủ…!!
Trường đứng lên, anh nhìn Hồng đang vuốt ve mấy tấm vải làm bằng lụa, nó đang nhắm mắt lại, nó cảm nhận được sự mềm mại trong tay nó, nó cười.
Trường lại ngây ra mà ngắm, anh lắc đầu, cố xua đi những suy nghĩ vừa nhen nhóm lên ở trong đầu, không được, đây chỉ là một cuộc chơi thôi, anh không muốn mình phải ngục ngã trước đàn bà nữa, anh chán lắm rồi, con Loan nó cho anh cảm giác yêu thương, anh cứ tưởng nó sẽ đồng ý làm vợ hờ của anh nhưng nó phản đối dữ quá, còn Hồng nữa, anh nghĩ đến nó rất nhiều, nhưng nó giống như một người mẹ với anh hơn thì phải, anh có nên thích một người hiểu mình quá không, nhưng sao anh lại ngơ ngẩn ra mà ngắm nó thế này, nó khác các cô gái khác ở điểm nào, nó xinh đẹp hơn họ ư, không phải vì có nhiều cô còn xinh hơn nó nhiều, vậy nó đặc biệt ở chỗ nào, anh cũng không biết nữa, chỉ là anh không dứt ra được khi nhìn nó thế thôi, anh sẽ phải làm gì đây, anh thấy mình dối quá, anh chưa bao giờ dơi vào tình trạng này cả, vì anh luôn xác định rõ được tình cảm của mình, nhưng nay anh chịu, anh cảm thấy mình là thằng nhóc còn ngồi trên ghế nhà trường, ngu ngơ trước hai từ “tình yêu”.
|
Mấy cô trong cửa hàng này, nhìn Hồng vừa ghen tức, vừa tò mò, họ ghen tức vì cô dám cướp đi ông chủ đẹp trai và ga lăng của họ, họ mong được anh ta để ý đến nhưng bị một con nhỏ từ trên trời rơi xuống cướp mất mà lại là vợ của anh ta mới lạ chứ, họ tò mò, vì con nhỏ kia dùng cách nào mà quyến rũ được Trường, và anh lại ngoan ngoãn bị trói buộc vào hôn nhân, không phải anh là một con ngựa hoang à, tại sao…??
Hồng còn mải ngắm và sờ những thớ vải, đâu để ý người ta đang nhìn mình và đang nói gì về mình, mà nếu nó có biết, thì nó chỉ có nước thở dài thôi, nó thèm vào, nó ghét anh ta, anh ta là một tên đáng nghét nhất trên đời, đồ lăng nhăng và độc tài, tôi căm thù anh, đó là tất cả những gì mà nó muốn nói.
Trường ngọt ngào bảo nó:
_ Mình về thôi em..!!
Con Hồng nó cảm thấy ớn lạnh khi nghe Trường nói, híc, hàng ngày mà phải nghe anh ta nói như thế này thì nó thà chết đi còn hơn, ôi ba tháng sao mà dài quá.
Nó đâu có biết là khi nó đã ký vào tờ giấy kia thì nó sẽ phải ở giá thêm 5 năm nữa, mới được ly hôn, trừ phi tên kia thay đổi ý kiến.
Nó vừa theo Trường bước ra khỏi cửa hàng, thì mấy cô nhân viên nói chuyện với nhau:
_Cô gái đó là ai nhỉ…??
Cô áo hồng chả lời:
_ Làm sao mà em biết…!!
Cô gái kia tiếp tục hỏi:
_ Sao ông chủ của mình lại đi kết hôn với một cô gái trẻ thế nhỉ, cô bé đó chỉ khoảng 17, 18 thôi…??
Cô áo hồng bảo:
_ Chị còn lạ gì ông chủ của chúng ta nữa, anh ta là sát thủ tình trường mà…!!
Cô gái kia nói giọng tiếc nuối bảo:
_Giá mà chị được ở vào địa vị của cô bé kia nhỉ, chị sẽ điên lên mất…!!
Cô áo hồng lắc đầu thở dài, đâu chỉ có mình em là thế, nhưng mà chúng ta không có cửa đâu, anh ta là ai mà chị em chúng ta với tới được, còn con bé kia, không biết gia cảnh nhà nó thế nào, mà có thể làm cho anh ta đồng ý ký vào tờ giấy kia thì hay thật, cô ta nhìn trẻ con và ngây thơ như vậy nhưng mà cáo già hơn bọn bạn gái kia của anh ta nhiều, chị ta chỉ tiếc là không được nói chuyện nhiều với Hồng để xem cô là người như thế nào.
|
Trời đã khuya như vậy rồi mà cái tên Trường kia không chịu cho con Hồng về, nó bực cả mình, nó thấy mình sắp thành tù nhân của anh ta, sao mà số của nó khổ thế, nó không muốn quen biết tên này một tí nào cả, hay là nó trèo tường trốn, hu hu, thế nào bố mẹ cũng sẽ giết con vì tội đi chơi khuya và có khi tên kia bắt nó ngủ lại ở đây cũng nên, nó phải làm gì, mà chuyện nó thuyết phục bố mẹ nó cho nó ra ngoài sống, nó vẫn còn chưa nói gì cả, trời ơi, nó phải làm sao bây giờ, nó vắt óc ra nghĩ, nhưng nó vẫn không nghĩ được cách gì hay.
Hồng nằm trên giường ở lầu 2, đây là căn phòng mà nó sẽ phải ở khi sống ở đây, nó sợ quá, trong đời nó chưa có lúc nào hốt hoảng như thế này cả, đây có phải là tâm trạng của một cô gái khi về nhà chồng không, ôi chúa ơi, thậm chí con không có thời gian chuẩn bị gì, cả tâm lý lẫn tinh thần, con phải làm sao đây, nó ước nó có thể nói tất cả mọi thứ cho mẹ nó biết, nếu thế mẹ nó sẽ khuyên bảo nó nên làm gì, nhưng chuyện này thì làm sao mà nó nói được cơ chứ, mẹ sẽ vì mình mà mất ăn mắt ngủ, có khi vì mình mà mẹ chết vi đau buồn cũng nên, còn bố nữa, bố sẽ nghĩ gì khi đứa con gái mà ông thương yêu, đặt hết hy vọng vào lại bị bán đi như thế này, ông sẽ chịu được cục tức này hay không, chắc là không rồi.
Càng nghĩ nó càng đau khổ, và hận bản thân mình, tại sao nó lại đưa chính mình vào trường hợp này, nó đang lụy vì bạn và nay nó lụy vì chính mình, nó lo lắng cho anh ta, từ sự thay đổi nhỏ nhất của anh ta nó cũng biết, tại sao nó không hiểu ai khác mà lại là hắn, tại sao, nó tự hỏi tim và lòng mình, nó coi anh ta là gì của nó, nhưng nó mù mờ quá, nó cũng không biết nữa.
Nó vắt tay lên trán, nó ngẫm nghĩ về cuộc đời đã trôi qua của nó, nó cảm thấy nuối tiếc những ngày tháng đã trôi qua, nó ước gì thời gian cứ như hồi bé ấy, nó sẽ không phải đau đầu ra để nghĩ, nhưng mà nó biết dù nó có làm gì, thì cũng không thay đổi được gì, nó phải chấp nhận, và cố cắng bước tiếp thôi, nó thở dài, đành vậy.
Trường coi nó là cái gì, nó muốn biết, nhưng mà nó mong anh coi nó làm em gái, như thế thì hay cho nó quá, em gái giúp anh trai trong chuyện này thì có sao đâu, không biết anh ấy có muốn nghĩ như nó không, hay là mình đi hỏi anh ấy, và yêu cầu anh ấy ký thêm cho mình một hợp đồng nữa, nếu không thì thiệt thòi cho mình quá, mình có nên không…
Nó còn đang tự hỏi lòng mình thì có tiếng gõ cửa…
_Ai đó, mời vào……….!!!
Trường bước vào trên tay anh là bộ quần áo ngủ màu xanh nhạt rất đẹp, Hồng nhìn thấy không hiểu, nó tự hỏi là anh ta sẽ bắt nó ở đây đêm này thật hay sao, nó co rúm lại, nó sợ, nhưng khi nhìn vào mắt Trường, mọi sợ hãi của nó tan biến, nó tin tưởng anh, sao lạ thế, anh ta không phải là kẻ chăng hoa à, sao nó lại không sợ, sao thế, nó tự hỏi mình, nó cũng không biết nữa, mà một niềm tin lớn dần trong lòng nó, nó nhìn anh hỏi:
_ Anh không cho tôi về thật sao, tôi còn chưa xin phép gia đình mình, mong anh cho tôi về vì tôi còn chưa thông báo cho bố mẹ tôi biết là tôi sẽ phải dọn ra ngoài sống….???
Trường ngắm Hồng, và trong mắt anh có một cái gì đó rất lạ, anh bảo nó:
_ Em vừa nói gì với anh nhỉ, “tôi” à, vui thật, em lại vi phạm hợp đồng nữa rồi, mà em có biết như thế thì anh không thể không phạt em…!!
Hồng sợ nhưng nó cứng cỏi đáp:
_Anh muốn gì, tôi…..!!!
Trường nắm chặt lấy tay của Hồng anh bảo:
_Nếu em không sửa được thì anh có cách này rất hay, anh nghĩ cô vợ của mình cần thực hành lại cho nhớ, kẻo mai mà lại quên thì khổ cho anh lắm…!!
Hồng cố gỡ tay của Trường ra, nó chán nản hỏi:
_Anh sẽ dùng cách gì với tôi……….!!
Trường nheo nheo mắt trêu Hồng, anh bảo:
_Mỗi lần mà em quên như thế, anh không cần tiền của em, cái mà anh cần là cái khác của em…………!!!
|