Người Vợ Bất Đắc Dĩ
|
|
Tuấn cười và bảo:
_Được chứ, thế cậu năm nay bao nhiêu tuổi…??
Khoa đáp lại lời Tuấn:
_ Mình 30, còn cậu….??
Tuấn cười:
_Xem ra hai chúng ta bằng tuổi nhau thật, mà mình không ngờ cậu có cô em trẻ như thế kia chứ, hai anh em cách nhau xa quá, làm mình cứ tưởng là hai chú cháu như mình và con Loan…!!
Khoa nâng cốc nước lên, anh cho lên miệng mình, anh uống một ngụm, anh bảo:
_Tại ông bà thích sinh thêm một cô con gái thôi, nếu không mình là con một đấy, nhiều lúc mình tự hỏi là hai ông bà sinh nó ra mà làm gì, nó suốt ngày bắt nạt mình, mình chán lắm, nhiều lúc mình nghĩ một mình có phải là sướng hơn không…??
Khoa nghe anh trai của nó nói xấu mình, nó bực mình bảo:
_Dạ, vâng anh thích sống một mình cho thích, cho sướng, vậy thì anh đừng có trách nếu em đem theo chị Đoài đi, em nói cho mà biết, anh mà không nịnh em thì em sẽ bắt nạt chị, anh không nghe câu “Đánh giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng à”…!!
Hồng vừa dứt lời cả ba người đều lăn ra cười, vì có ai muốn bắt nạt, hay ăn hiếp kẻ khác mà đi nói trước cho họ biết đâu, chỉ có con ngốc này nên mới như vậy, và nó thương chị Đoài không hết thì bắt nạt thế nào được, đúng là dọa mà cũng không biết đường mà dọa…
Khoa nhìn Tuấn, anh bảo:
_Đây là Đoài, vợ chưa cưới của mình, khi nào chúng mình cưới thì cậu nhớ tới nhé…!!
Tuấn bảo:
_Tất nhiên rồi…!!
Anh quay sang Đoài, anh nhìn thấy cô ấy đẹp thật, Đoài và Hồng, mỗi người đều có một vẻ đẹp riêng, cả hai không ai thua kém ai cả.
_Chào cô…!!
_Chào anh…!!
Xong cái màn thủ tục và làm quen, Tuấn hỏi:
_Hai người ăn gì, hay uống gì thì gọi tự nhiên nhé, vì tôi no rồi, nên không ăn hay uống nổi nữa đâu…!!
Khoa cười bảo:
_Mình và Đoài đã ăn cả rồi, chỉ là mình muốn mua cho ấy một ly kem thôi, vì kem ở đây là ngon nhất mà…!!
Anh nói mà mắt không quên nhìn Đoài một cái, anh nhìn nó đầy say đắm và yêu thương, Đoài đỏ mặt, cúi vội xuống, không dám nhìn anh cái tay thì cứ mâm mê chéo áo của mình, cô nàng đang ngượng ngùng và đỏ mặt.
Hồng thích thú nhìn và quan sát, đây là thái độ của một người được yêu và đang yêu sao, nó tự hỏi là bao giờ nó mới được trải qua cái cảm giác đó.
|
Tuấn và Khoa hai người nói chuyện rất hợp với nhau, họ hết bàn đến vấn đề kinh tế, chính trị, và cả chuyện hạnh phúc nữa.
Khoa muốn tìm hiểu thêm về Tuấn nên anh đã quan sát Tuấn rất nhiều, anh đánh giá đây là một con người chững trạc, và đứng đắn, nếu Hồng – em gái anh mà thích anh ta, anh không hề phản đối, vì qua bố mẹ anh, anh cũng biết Quân không là gì của Hồng, anh ta chỉ đơn giản là bạn thôi, nhưng liệu với anh chàng này, anh có vội vàng quá không, khi cho rằng con Hồng nó thích anh ta, nếu mà không phải và lại nhầm lẫn nữa thì mệt mỏi lắm, như vụ của tên Quân kia cũng vậy.
Khoa nghĩ thôi thì mặc nó vậy, mình chỉ cần biết anh ta là một người tốt là được rồi, nhưng trong cung cách nói chuyện thì anh chàng này không chỉ đơn giản là một con người bình thường, anh ta đang che dấu một nỗi đau nào đó trong quá khứ, xem ra cũng phức tạp rồi đây, anh quay sang nhìn Đoài và Hồng đang đùa nhau cười khúc khích, cả anh và Tuấn đều nhìn người phụ nữ của mình, họ đều trẻ trung xinh đẹp, và vô tư quá, ở bên họ đã cho hai anh cảm thấy ấm lòng, cả hai cũng thở dài và cũng quay lại nhìn nhau, trong mắt nhau họ hiểu, đó là dấu hiệu của tình yêu mà.
Khoa nhìn ánh mắt của anh ta nhìn Hồng, anh biết là anh chàng này thích và yêu con Hồng thật rồi, vì cái cách anh ta nhìn cũng giồng hệt như anh nhìn Đoài vậy, anh không hề có ý định phản đối, anh ta yêu con Hồng, cũng như anh yêu Đoài, cả hai cũng chênh nhau quá lớn về vấn đề tuổi tác, còn gia cảnh thì cũng gần giống như nhau, vậy anh lấy tư cách gì ngăn cấm họ, anh nên mừng mới phải, anh chỉ mong là anh ta thật lòng với em gái anh, nhưng anh vẫn buồn vì cả nhà anh đều đang dấu con Hồng một chuyện, anh hy vọng từ nay đến cuối đời anh sẽ không phải nghe ai nhắc lại điều đó nữa, hãy chôn chặt nó đi.
Anh nhìn nó cười vô tư, anh thầm thì với nó “hãy cười vui lên em gái nhé, có chuyện gì thì gia đình vẫn sẽ luôn ở bên em”, anh uống nốt cốc nước còn dở, anh cố che dấu đi sự lo lắng ở trong lòng, ngay cả bố mẹ anh cũng có tâm trạng giống như anh, họ có cảm tưởng là giông bão đang tìm đến gia đình, ai cũng lo lắng, chỉ có mình con Hồng là không biết gì.
Thật ra trong lòng nó đang rối bời, nó đang đi vào ngõ cụt, nó không thể tìm được đường ra, trước mặt mọi người nó cố cười, và vui vẻ, nó không muốn ai vì nó mà phải rơi lệ, hay lo lắng cho nó, nó không còn là con bé vô tư nữa, nó đã bắt mình phải trưởng thành lên, từ lúc gặp người đàn bà đó, nó cảm thấy nghi ngờ chính thân phận của mình, nó tự hỏi nó có phải là con đẻ của cha mẹ nó không, nhưng rõ ràng là ai cũng yêu thương nó thật lòng kia mà, từ tờ giấy khai sinh, rồi ngày tháng mà nó sinh ra, thậm chí là bệnh viện , cái nào cũng giống, vậy thì tại sao nó vẫn còn cảm thấy nghi ngờ.
_ Khuya rồi, em xin phép được vế, nếu không bố mẹ em mong….!!
Hồng nói xong, nó đứng dậy đi ra, Tuấn nhìn theo dáng nó đi, anh cảm thấy buồn buồn và thất vọng quá, lẽ ra anh đã có cơ hội thổ lộ với nó nhưng anh trai của Hồng tới đã làm hỏng tất cả, mà thôi lo gì, anh còn cơ hội sau, chẳng phải Khoa sẽ mời anh tới ăn cưới của cậu ta sao, vậy anh còn lo lắng làm gì.
Khoa thấy Hồng đi ra khỏi nhà hàng, anh cũng đứng lên và bảo:
_Chào cậu nhé, mình cũng phải về đây, hẹn gặp lại!!!
Tuấn cũng chào lại:
_Chào, hẹn gặp hôm khác…!!
Đoài còn cầm cái túi sách của mình nên ra sau, nó bảo anh:
_Chào anh…!!
Khoa và Đoài chào Tuấn xong, họ đi theo Hồng, chỉ còn lại một mình anh ngồi đấy, anh tự hỏi là vì sao lòng anh không yên thế này, hình như trong cuộc tình này của anh, nó sẽ không suôn sẻ như anh mong đợi mà thậm chí nó sẽ đau khổ và khốc liệt hơn cuộc tình trước của anh nữa, anh nhìn ra ngoài đường thấy mọi thứ lung linh sắc màu vì ánh đèn nhưng trong lòng anh một khoảng tối đang xen dần vào. Anh đứng lên, anh cũng cần phải về nhà.
|
Con Hồng im lặng suốt đường đi về nhà, nó không nói gì với anh chị nó cả, nó chỉ mong trốn lên phòng của mình, nó muốn viết vào nhật ký của nó, những suy nghĩ chất chứa trong lòng của nó thôi, nó đang buồn và dối quá, nhật ký sẽ cho nó giãi bày hết.
Hồng chỉ chào bố mẹ nó vài câu, là nó chạy biến lên phòng, làm cho hai ông bà không kịp hỏi và tra vấn nó được gì, hai người lắc đầu thở dài, họ còn lạ gì tính của nó nữa, nó mà không muốn nói gì thì có truy thế nào, cũng không moi được gì từ nó cả, đành để sáng mai hỏi nó thôi, bây giờ cũng khuya rồi nên đi ngủ đi là hơn.
Nó tắm rửa xong, nó lôi cuốn nhật ký của mình ra, nó đề ngày tháng năm và nó bắt đầu viết, nó viết hết những gì xảy ra cho nó ngày hôm nay, và đây là một trang sử cho cuộc đời của nó.
Trong giấc mơ, nó mơ thấy có một đôi mắt rất buồn đang nhìn nó, một khoảng tối u linh trong một khu rừng, nó cứ đi đi mãi theo đôi mắt ấy, nó chỉ mong bà ta sẽ quay lại cho nó nhìn thấy mặt, nhưng nó chỉ nhìn được đôi mắt của bà ta mà thôi, bà ta mấp máy môi, hình như bà ấy đang cố nói điều gì đó cho nó biết, nhưng mà bà ta không thể nói nên lời, rồi cái bóng và đôi mắt ấy tan biến đi, xung quanh nó lúc này ngập tràn những bông hoa cúc, nó nhìn thấy cả một vườn hoa đủ các loại hoa, đẹp quá, nó như lạc vào một thiên đường vậy, bình yên quá, nó ước gì mính sẽ ở mãi đây.
Nhưng nó nghe có một giọng nói đang gọi nó, tiếng của ông nó, nước mắt của nó tự nhiên rơi, không phải là ông nó đã chết rồi sao, vậy tại sao nó lại nhìn thấy ông nó nhìn nó cười như thế này, ông hiền từ vẫy vẫy tay, và gọi nó lại, nó đi theo ông mà cứ như bị thôi miên, nó không còn biết gì nữa, nó chỉ biết rằng ông đang gọi nó, và nó đi theo ông thế thôi.
Ông chỉ tay về phía xa xa kia, nó nhìn theo xem ông muốn cho nó biết cái gì, nó chỉ nhìn thấy một con én nhỏ đang bay, nó ngước mắt lên, nó nhìn, nó đang cố phân tích, ý của ông nó là gì, tại sao ông không nói cho nó biết, mà chỉ ra dấu thôi, tại sao nó không thể nào chạm vào ông hay có thể gọi được ông, chỉ có nước mắt của nó và nụ cười của nó là giành cho ông lúc này thôi, nó đang cố bảo là cháu yêu ông và nhớ ông lắm, ông nhìn nó cười hiền từ, ông đã tan theo mây khói khi ánh sáng lên, nó lại thấy mình đang ở vườn hoa, nó không hiểu gì cả, cái khu vườn này là sao và cả con chim én mà ông cố bảo nó là gì.
Nó hét lên:
_ Ông ơi, đừng bỏ cháu, ông ơi…!!
Nó hét to quá làm cho bà Hoa giật mình thức dậy, bà bảo ông Hùng:
_Chắc là con Hồng lại mơ ngủ nữa rồi, ông cứ nằm đấy đi, để tôi lên xem nó thế nào…!!
Ông Hùng vẫn còn ngái ngủ, ông bảo:
_ Ừ, bà đi đi, xem con Hồng nó thế nào rồi…!!
Bà Hoa khoác cái áo cánh, bà đi lên lầu, bà mở cửa phòng của con gái, bà thấy nó đã đạp tung cả chăn, và đang kêu gào tên của bố chồng, bà thở dài, không ngờ con nhỏ này nó vẫn chưa quên được cú sốc ấy, nó vẫn còn nhớ ông của nó quá.
Bà bước lại chỉnh lại cái chăn và xếp người nó cho ngay ngắn, bà nhìn nó đã ướt đẫm cả mồ hôi, bà không hiểu nó gặp ác mộng gì mà nó kêu ghê quá, người nó lại ướt đẫm như thế này.
Bà khẽ nằm bên cạnh nó, bà ôm nó vào lòng, và vỗ nhẹ mấy cái vào lưng, Hồng cảm nhận được hơi ấm của mẹ, nó dúc vào lòng bà, và nó ngủ ngon
|
Nửa đêm Trường giật mình tỉnh giấc, anh thấy còn vương vấn mùi hoa đâu đây, anh tự hỏi là mình đã ngủ quên mất từ lúc nào, và Hồng đâu, anh ngồi dậy, anh thấy cái tay mình đã được băng bó rất cẩn thận, anh cười cô ấy cũng tốt bụng đấy, anh bước xuống giường, anh đang ngủ trên giường của Hồng, vậy cô ấy ngủ ở chỗ nào.
Thấy cái váy ngủ vẫn còn vắt ở trên ghế, anh nghĩ hay là cô ấy lợi dùng lúc mình ngủ mà chuồn về rồi cũng nên, anh phải hỏi ông Tài mới được, nhưng khuya thế này, mà đánh thức bác ấy dậy vì chuyện không đâu e rằng không tiện, thôi thì để sáng mai rồi tính, anh cũng nên đi tắm rửa và tìm cái gì ăn, anh đói quá rồi.
Trường hoàn thành xong mọi chuyện thì cũng đã là 2 giờ sáng, anh không thể đi ngủ tiếp, anh lôi mấy tờ giấy thiết kế ra, anh nghĩ mình nên chuẩn bị dần đi là vừa, vì tuy chỉ là đóng giả làm vợ chồng và đính hôn thôi, nhưng cô ấy cũng cần có cái gì đó để mặc vào hôm ấy.
Trường say sưa vẽ, anh hình dung ra vóc dáng của Hồng, và nụ cười của cô, anh mỉm cười, anh chưa lúc nào có hứng thú như thế này cả, dù người ta có đặt cả gần trăm triệu cho một chiếc váy cưới thì anh cũng không thể sánh bằng cảm giác này, nó vừa sung sướng, vừa hồi hộp, anh muốn biết là khi Hồng mặc cái váy này, thì trông cô ấy sẽ như thế nào, có giống người phụ nữ trong tranh kia không.
Anh hoàn thành xong tác phẩm của mình khi bình minh lên, anh cười, anh ngắm lại tác phẩm của mình lại lần cuối, anh đưa lên môi mình mà hôn, vẫn còn thơm mùi chì mới, anh mong đây sẽ là tác phẩm thành công nhất và nó thuộc về riêng anh, cho cô vợ hờ của anh mặc, anh đã dự không biết bao nhiêu đám cưới nhưng không biết đám cưới của anh sẽ như thế nào…??
Ông Tài bưng cho anh tách cà phê, và khẩu phần ăn vào buổi sáng, anh tập trung vào làm việc quá, nên không hay là ông Tài đã đứng sau lưng và ngắm tác phẩm của mình từ lâu.
Đến khi anh hài lòng vì đã chỉnh sửa xong, anh quay lại đã thấy ông Tài ở đấy rồi, anh mỉm cười hỏi:
_Bác ngủ ngon chứ…??
Ông Tài cười bảo:
_Tôi ngủ ngon, xem ra cậu đã thức cả đêm để vẽ đấy nhỉ, tuy phải thức khuya mà trông cậu vui thế…??
Anh nhấm ly cà phê mà ông Tài mang lên, anh nói:
_Vâng, vì lần này cháu thiết kế cho mình mà, không vui sao được….!!
Ông Tài nheo nheo mắt hỏi:
_Tôi tưởng cậu là người ghét hôn nhân, cậu chẳng bảo, thà là đi tu còn hơn bị trói buộc là gì….??
Trường gãi gãi cái đầu, anh đáp:
_Dạ, tự nhiên cháu háo hức muốn thử xem cô ấy sẽ làm gì cho cháu khi là vợ hờ của cháu thôi, coi như một cách thử nghiệm mà…!!
Trường nhìn ông Tài anh hỏi:
_Cháu quên không hỏi bác là Hồng đâu, cháu định hỏi từ tối hôm qua, nhưng cháu sợ làm mất giấc ngủ của bác, cô ấy đâu hả bác…??
Ông Tài hối lỗi nói:
_Tôi đã cho cô ấy về từ tối hôm qua rồi, tôi biết cậu giận nhưng cậu cũng nên thông cảm cho cô ấy, vì cô ấy còn phải tạm biệt gia đình mình, và còn chuẩn bị hành lý nữa…!
|
Ngồi ăn sáng cùng gia đình, mà mắt của Hồng cứ liếc nhìn bố mẹ và anh chị nó mãi, nó sợ, trời ạ, nó phải nói như thế nào với bố mẹ nó đây, làm sao bây giờ, nó sẽ không bao giờ được phép dọn đi nếu như không xin phép và có lý do chính đáng, nó căng óc ra để nghĩ, đến nỗi bát cơm mà nó bưng trên tay vẫn đứng yên, nó không động đũa và nhìn nó lúc này cứ như bị thôi miên thành bức tượng vậy.
Bà Hoa đang ăn, nhìn thấy hành động lạ lùng của con gái, bà ngừng ăn, và quay sang hỏi:
_Con còn làm gì đấy, mà không ăn đi, không lẽ mẹ phải bón cho con….???
Hồng vẫn còn chưa hết trạng thái đông cứng của nó, vì nó lo quá đến nỗi, cả người nó đã toát hết mồ hôi rồi, giấc mơ đêm hôm qua, nó vẫn còn cảm nhận được đôi mắt của người đàn bà ấy, nhưng sao bà ta lại nhìn nó buồn như thế, nó và bà ta có quan hệ gì không và còn nữa ông nó cố bảo nó cái gì, khi chỉ vào một con chim én đang bay, nó ngày càng mù mơ hơn, nó nghĩ hay là do nó suy nghĩ nhiều quá nên mới có giấc mơ kỳ lạ đó, nó nên làm gì khi những điều trong giấc mơ là sự thật, nó lắc lắc cái đầu và lại thở dài.
Bà Hoa hỏi nó như vậy, mà nó cũng không trả lời bà, nó còn lắc lắc cái đầu và thở dài nữa khiến cho bà hơi khó hiểu, con bé này ngày càng khó để nhận biết nó đang nghĩ gì, nó không còn là con bé, bà có thể chỉ nhìn nét mặt, và lời nói của nó là bà biết nó mong muốn gì, bây giờ nó phức tạp quá, nó suy nghĩ và toan tính gì trong đầu, bà cũng đành chịu, bà nghĩ nó đã lớn thật rồi, nên không còn đơn giản như lúc bé nữa.
_Hồng, con sao vậy, sao không ăn đi, mà còn ngồi đó làm gì…??
Hồng giật mình nghe mẹ gắt nhỏ, nó nhìn lên, thấy cả nhà đang nhìn mình, nó cố che dấu sự lo lắng của mình bằng cách, lấy đũa gắp cho mình một cọng rau, nó cười bảo:
_Chẳng qua là do con sắp phải đi học đại học nên hơi có chút hồi hộp và háo hức vậy thôi…???
Bà Hoa quan sát thật kỹ nó, bà hỏi:
_ Có đúng như vậy không hả con, dù có đi học đại học, thì cũng đâu giống hành động của con như vừa rồi, mẹ có cảm giác là con đang cố dấu điều gì đó…???
Hồng lấp liếm:
_ Mẹ ơi, con gái của mẹ thì có gì mà dấu mẹ chứ, con nói thật đấy, chẳng qua con phải làm quen với môi trường học mới và các bạn mới nên mới như vậy thôi…!!
Ông Hùng gật đầu, ông bảo:
_ Hồng nó nói đúng đó em, vì ai mà chẳng thế, tự nhiên thay đổi môi trường sống thì có cảm giác không quen và xen lẫn một chút sợ hãi thôi, em lo lắng mà làm gì…!!!
Bà Hoa nghe ông Hùng nói, thôi không còn thắc mắc về thái độ lạ lùng của Hồng nữa, nhưng nếu bà quan sát kỹ bà sẽ thấy, nó đang run run cầm cây đũa, nó sợ lắm, sợ bố mẹ biết chuyện của nó, nó chỉ mong là ba tháng trôi qua bình yên và không ai khám phá ra bí mật của nó cả, nhưng liệu mọi chuyện có đúng như ước nguyện của nó không….???
|