Sô Cô La Đen
|
|
spinner.gif việc như ở nhà nhau cũng không phải là ngoại lê nữa, còn chúng ta, trước khi đính hôn đã ở chung vậy sau khi đính hôn không phải nên đi trước họ một bước sao?” Dương Phong nói như đương nhiên
Nói xong một mạch lại nhìn thấy Hàn Nhi ngồi trên ghế thừ mặt ra như vừa tiếp thu một kinh khủng khiến hắn không khỏi phì cười. Cũng không nhanh không chậm đi tới bên cạnh… bồng xốc nó lên, cứ thế hướng cầu thang đi thẳng
“Xem ra nói không thì em nhất quyết không hiểu. Hay là vậy đi, không cần lý thuyết, chúng ta cứ thực hành, như thế sẽ tiếp thu rất nhanh”
Khoan đã, Hàn Nhi bây giờ mới nhận ra mình đang nằm im mà vẫn cảm nhận được sự chuyển động, còn có cả việc đang lơ lửng nữa
“Thả tôi xuống…”
“Mời nói lại..” Hắn nhẹ nhàng bước lên từng bậc cầu thang, đi chầm chậm cứ như muốn nhử con mồi
“Thả xuống mau đi”
“Cho em thêm một cơ hội nữa”
Hàn Nhi bắt đầu giãy giụa, cho xin đi, nó bình thường có thể dễ dàng nhảy xuống nhưng bây giờ tay chân cứ như mềm nhũn ra...
“Thả…e…em xuống”
Dương Phong mỉm cười “Tốt lắm”, nhẹ nhàng buông tay ra, thả nó xuống… giường.
Cảm giác mềm mại từ lưng truyền đến não, Hàn Nhi bật ngồi dậy giật mình nhìn xung quanh.
Đừng đùa, đến phòng hắn hồi nào vậy???
“Em ngồi đây, anh đi tắm trước” Hắn nói rồi bắt đầu theo trình tự, cởi áo khoác ngoài ra, sau đó đến cà vạt, từ từ thong dong như đang đợi phản ứng của Hàn Nhi “Đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi phòng đấy, tiện thể, đồ của em được dọn vào trong tủ đó rồi” Dương Phng vừa cởi nút áo, vừa thản nhiên hướng mắt nhìn về chiếc tủ âm tường đằng kia
Cảnh xuân lại hiện ra trước mặt, Hàn Nhi nóng bừng bừng cầm lấy cái gối, vội vàng hét lớn “Đi vào trong đó mà cởi đồ” tiện tay ném luôn chiếc gối vào người hắn...
---
|
cả mùi hương dễ chịu lúc trước nữa.
"Lo lắng sao?"
Hỏi thừa à? Tất nhiên lo lắng rồi...
Hàn Nhi im lặng, một lúc sau mới trả lời "Không...."
Cùng lúc với lời nói, Dương Phong rướn người hôn nhẹ lên trán nó rồi lại ôm chặt "Được rồi, chúng ta ngủ thôi" rồi lại nở một nụ cười mà Hàn Nhi không hề nhìn thấy.
Xem nào, xem nào, hắn đang nhớ lại lời sư phụ đã nói..
"Con bé bình thường rất nhạy cảm vấn đề giữa nam và nữ" Đến cả ông là ba Hàn Nhi mà nó cũng chỉ có ôm thân mật một lần lúc gặp nhau mà thôi "Thế nên, trước tiên hãy tạo chút lòng tin, làm cho nó nhận ra mình thật sự có thể tin tưởng vào người này rồi sau đó sẽ rất tự nguyện nghe lời"
Tạo lòng tin.. Thành công!!!
Hàn Nhi có chút giật mình, không ngờ Dương Phong lại nói thế, dù có chút sững sờ nhưng sau đó lấy lại niềm vui vẻ không tỏ ra ngoài "Ừm.." nhẹ một cái rồi chuẩn bị nhắm mắt lại, tránh để người nào đó đổi ý.
"Sao thế? Em bất mãn à?"
Nó có chút chột dạ, nhưng lại chuyển sang giọng lạnh như băng "Không có" - Lời đã nói ra, không thể nuốt lời. Hàn Nhi cảm thấy mình an toàn nên mới quay trở lại nét điềm tĩnh ban đầu
"Mà, hay là chúng ta làm gì đó đi..." Dương Phong hứng chí đưa ra đề nghị, khuôn mặt cười tươi vô tội
Kết quả sau câu nói đó, Hàn Nhi đứng dậy đi đến chiếc tủ lôi ra thêm một đống chăn mền.. lót giường cho thêm độ êm ái rồi ...tống khứ Dương Phong cùng chiếc chăn mỏng xuống sàn cùng với lời đe dọa "Còn nói nữa sẽ hủy hôn lễ..."
---
Thấm thoát, 3 năm trôi qua. Dương Phong từ lúc hùng hổ mở miệng xin từ chức ở Kỳ Nhiệm bây giờ đang ở vị trí giám đốc trọn vẹn được 3 ngày. Cực khổ trong 3 năm đi quan sát từ công trình này đến công trình nọ với vai trò kiến trúc sư khiến hắn trông chững chạc hơn, tính khí cũng nắng mưa hơn hồi đó.
Đặt tách cà phê xuống chiếc bàn thủy tinh, hai chân bắt chéo xem xét bản thiết kế mới cho ngôi trường cũ của mình, Dương Phong đặt xuống bàn, tức giận nhìn hai người ngồi trước mặt mình: "Còn không thôi đi à?"
Trước mắt hắn giở trò tình nhân, lại còn chỗ đông người thế này thật khiến người ta muốn bùng nổ mà.
|
Khang Luân cùng Quân Như dửng dưng cười hì hì, xoay bản thiết kế theo đúng chiều của mình rồi cho ra nhận xét: "Này, tay nghề của anh được nâng cao rồi đó anh rể"
Khóe môi hắn giựt giựt, xém chút uống cà phê mà trào ra bên ngoài "Tôi tạm chấp nhận coi đó là lời khen"
"Anh rể, hôm nay là sinh nhật của anh, đã vượt qua thử thách đó chưa vậy?" Quân Như trông tươi trẻ yêu đời, luôn miệng 'anh rể' hỏi
Mặt Dương Phong biến sắc, nuốt lấy ngụm khí lạnh đứng bật dậy, quăng xuống bàn sấp giấy tờ "Lần sau đến văn phòng bàn tiếp. Tôi về trước" Không đợi hai người kia trả lời, hắn đã đi ra khỏi quán, chiếc Audi 8 thoáng chốc đã vụt đi mất.
Đeo tai nghe vào, hắn nghiêm túc mở giọng: "Mọi chuyện thế nào rồi?"
Đầu dây bên kia cũng nhanh chóng trả lời "Đã tìm ra vị trí rồi ạ?"
"Là chỗ nào...???"
---
Chiếc bánh kem nhỏ được người phuc vụ đem ra đặt trên chiếc bàn được phủ một lớn vài màu xám sang trọng. Chiếc bánh nhỏ màu đen rất nổi bật trên nền dĩa sứ trắng, bên trên còn có một chiếc nơ màu trắng cực kỳ dễ thương
Dương Phong cầm lấy chiếc thìa nhỏ lên, từ từ chậm rãi.. ăn trước chiếc nơ.
Trong một cửa
|
hàng lưu niệm gần đó, Hàn Nhi chăm chú, ánh mắt không lúc nào rời khỏi những món quả nhỏ nhắn xinh đẹp kia. Hôm nay là sinh nhật Dương Phong, như thường lệ nó về nước và làm nhiệm vụ của mình...
Cánh cửa được mở ra nhẹ nhàng, nghĩ là một người khách nên nó không quan tâm đến chỉ có đứng trước quầy hàng nhìn mãi mấy mẫu đồng hồ dành cho nam, xem kỹ càng từng cái. Gía cả ở đây rất tốt nên năm nào cũng là nơi nó chọn để mua quà sinh nhật cho Dương Phong
Ring...ring lên vài tiếng, Hàn Nhi lấy điện thoại ra từ chiếc túi xách của mình, đặt lên tai:
"Thật sao? Bỏ đi rồi ư?... Được rồi, tôi biết rồi... xin cảm ơn"
Cúp điện thoại, nó thở dài một cái, ngước nhìn lên trần nhà chán nản. Rốt cuộc lần thứ 3 cũng từ bỏ sao?
Bước ra ngoài cửa hàng, Hàn Nhi không định mua quà gì nữa, liền lấy điện thoại ra xem giờ giấc lên mấy bay của mình.
Vừa xem xong lại bị cánh tay ai đó kéo lại rồi kéo nó đi vào chiếc xe đậu ở lề đường...
Sau một hồi im lặng, một giọng cười bật lên trào phúng có ngạo mạn, có thương xót, cũng có tức giận
"3 năm? Em thật sự biết đùa giỡn đấy nhỉ?"
3 năm không có lấy một cú điện thoại, mọi cách liên lạc đều không có. Nếu có cũng chỉ là vào những ngày sinh nhật, hắn đều nhận được những chiếc bánh kem bằng sô cô la đen với lời nhắn của chủ quán là "Là quà sinh nhật của một người giấu tên dành cho cậu" Giấu tên ư? Thôi khỏi, giấu tên hắn cũng biết được người gửi là ai rồi
Là vị hôn phu thế mà sinh nhật mỗi năm đều không có về nước chúc mừng, cả lời hỏi thăm cũng không có, chỉ có trơ trọi chiếc bánh kem cùng với một món quà nhỏ.
"Trước khi đi, em cũng đã nói rồi" Hàn Nhi kiên định, nhìn lấy hắn đang tức giận "Khi nào anh làm được em mới về, nhưng anh xem, lần này anh đã từ bỏ rồi" Nó cũng có chút bực bội, không kiên nể mà muốn hét vô mặt Dương Phong
Hắn không nói gì, liền cho xe nổ máy, chỉ vài phút sau xem dừng lại ở cửa tiệm bánh lúc nãy. Dương Phong đi xuống xe rồi đi vào quán, một lát sau đi ra cùng một chiếc hộp nhỏ rồi sau đó là cho lái xe hẳn về nhà ở Lăng Tuyền.
Ngồi đối diện nhau ở bộ sô pha quen thuộc, hắn mở chiếc hộp ra, bên trong là chiếc bánh kem còn dang dở lúc nãy "Giờ em muốn thế nào?"
Hàn Nhi chau chau đôi mày, nhìn lấy chiếc bánh kem nhỏ trên bàn có chút khác biệt với nguyên bản trên giấy "Anh đã ăn cái nơ rồi sao?" Theo như mẫu bánh mà nó gửi về nước thì rõ ràng xung quanh chiếc bánh còn có một chiếc nơ màu trắng nữa.
Hắn không nòi gì làm cho nó hỏi thêm lần nữa trong ngờ vực "Hay là bỏ nó rồi"
"Đã ăn rồi" Hắn thô bạo lơn tiếng làm Hàn Nhi xém chút giật mình, tim rơi ra ngoài.
|
Nó nghe lấy, mỉm cười một cái ngọt ngào rồi ào đến ôm lấy cổ Dương Phong cười không kiểm soát
Bị ôm chầm bất ngờ Dương Phong ngạc nhiên cứ thế như tượng không nhúc nhích "Em làm sao vậy?"
"Rất tốt, như vậy là tốt rồi"
"Này, em giải thích cho rõ coi" Hắn mơ hồ không hiểu nãy giờ Hàn Nhi đang làm gì..
Nhớ lại 3 năm trước, khi nó chuẩn bị đi du học đã có ra một điều kiện rất kinh khủng, là sau 4 năm Hàn Nhi đi du học về mà Dương Phong vẫn chưa khắc phục được việc ăn sô cô la thì nó sẽ tiếp tục ở lại Pháp du học thêm 4 năm nữa. Thế nên, năm nào cũng gửi về nước một mẫu bánh do mình sáng tạo ra về nước, đặt ở một cửa hàng rồi tặng cho Dương Phong. Tận mắt chứng kiến năm nào hắn cũng bỏ cuộc giữa chừng, sau đó sống dở chết dở vài ngày sau mói bình phục thì Hàn Nhi cũngdần dần hoàn toàn từ bỏ kế hoạch của mình.
Nhưng năm nay thật chất chỉ muốn làm chiếc bánh bình thường dành cho hắn, chiếc nơ màu trắng lại chính là sô cô la trắng bên Pháp Hàn Nhi đem về, dù là sô cô la trắng nhưng cũng có độ đắng nhất định, duy chỉ có mùi vị là ngọt ngào như kẹo. Vậy mà hắn lại có thể ăn hết như vậy, thật sự là ngoài mong đợi...
"Nói như vậy, anh vượt qua rồi sao?"
"Ừ, đã vượt qua rồi" Hàn Nhi vui mừng gật đầu lia lịa, nắm chặt lấy tay hắn mừng rỡ.
Suy cho cùng 3 năm qua vẫn là sợ bản thân mình không kìm lòng được sẽ nhớ hắn mà quay về nước nên nó quyết định không nên giữ liên lạc làm gì. Chỉ có thể nhìn từ xa rồi sau đó phải đợi thêm một năm nữa mới được nhìn thấy một lần nữa. Như vậy khác nào là cực hình chứ...
"Khoan đã" Dương Phong bất chợt phát hiện ra điều gì, liền xoay bàn tay Hàn Nhi lại xem xét một mạch kỹ càng "Nhẫn của em đâu?"
"À, hồi năm trước lúc rửa dụng cụ làm bánh, nó bị rơi ra..."
Nó chưa nói hết câu, Dương Phong hấp tấp chen vào "Này, là nhẫn đính hôn đó, sao em có thể như vậy?"
Hàn Nhi nhếch môi một cái, bất mãn giải thích tiếp "Nên sợ nó rơi lần nữa nên đã đeo vào cổ rồi" Vừa nói Hàn Nhi lấy từ cổ mình ra một sợi dây chuyền tinh tế, và mặt dây là chiếc nhẫn cùng cặp với chiếc trên tay Dương Phong
Không nói thêm, hắn chỉ mỉm cười rồi lại như đên đính hổn năm trước bế xốc Hàn Nhi lên lầu
"Này, không được, chút nữa em phải lên máy bay rồi"
"Dời lại đi"
"Khoan.. ưm ưm"
Hàng ngàn nụ hôn nóng bỏng cùng lượt rơi xuống người Hàn Nhi, lời kháng cự trong vô vọng dần dần bị hắn nuốt chửng. Trong 3 năm, Hàn Nhi không biết rằng trong 3 năm qua hắn nhớ nó đến cỡ nào đâu
"Ngày mai đi đăng kí kết hôn đi"
"Không được, mai ở trường còn có tiết kiểm tra... Anh tránh ra.." Hàn Nhi trả lời, tay đẩy mạnh Dương Phong ra một bên "Mất một bài kiểm tra phải học lại một năm đấy"
Không trả lời, hắn lại cúi đầu hôn Hàn Nhi.
|