Sức Mạnh Tình Yêu (SweetMouse)
|
|
Chương 11: "Trò chơi ướt", vui quá đi!!!! 1. - TÔI XIN THÔNG BÁO, ĐỘI THẮNG CUỘC TRONG TRÒ CHƠI "BẮT SÂU" LÀ... - Tiếng ông Hải "già" vang trên loa. Ôi trời, thật chẳng muốn nghe nữa. Thất bại "ê chề", bực chết đi được!! Thật không thể tin nổi đội của chúng tôi lại thua. Dù số lượng chênh lệch chỉ có 2 con SÂU của nợ ấy... 2 con... nhưng mà... Haizzz... Thật là... NẢNNNNNNNNNNNNN... ... Ăn trưa xong, tôi uể oải bước về "nhà". Chiều được chơi tự do. Đi đâu giờ???? Thôi ngủ trước đã rồi tính... ... -Chi ơi, dậy đi!! -... =_= -Chi! Chi!! Dậy đi em. -.... =_< -Dậy đi chơi nào!!!!!!!! -Đi đâu???? - Nghe thấy 2 chữ "đi chơi", tôi lập tức bật dậy như lò xo. Đối với tôi, "ngủ" là việc quan trọng thứ 2 chỉ xếp sau "chơi" mà thôi!! -Hihi... biết ngay mà!!!!! Lớn rồi cứ như trẻ con. Nghe thấy "đi chơi" là mắt sáng lên chẳng còn biết gì nữa. Em đấy... bla... blo... ble... - Ối, mắc bẫy rồi. Giờ mà lăn ra ngủ chắc bị chị Hương kêu ca đến sáng mai mất... híc... Tôi đành lật đật chui ra khỏi lều. -Ối... - Vừa thò cái đầu ra thì tôi bị ai đó kéo chạy như điên. Thật chẳng ra cái thể thống cống rãnh gì cả!! Chưa chào hỏi làm quen gì đã lôi người ta chạy như ma đuổi. Dù có "hâm mộ" tôi thì cũng phải từ từ cho tôi còn thở chứ!! - Này, anh là ai thế?? -... -Dừng lại!! - Mà tôi đoán anh ta cũng chẳng biết tôi là ai đâu. Có khi nhầm người!! Haizzz... -... -Dừng... trời ơi... mệt... ch..ết đi!!! - Ông trời "xương" tôi quá ha!! Vừa thức dậy đã được "tập thể dục" muốn đứt hơi luôn. Lại còn cái tên thần kinh không bình thường này nữa... -... -Anh... đi..ếc rồi... hả??? Tôi... tôi bảo an..h dừng... dừng... dừng... NÀY!!!!!!! - Hừ!!! Anh đứng lại xem, tôi chém chết không tha!!!!!!!! -Haizz... Đồ ngốc!!!! hét gì to thế??? Có ai bắt cóc em đâu mà... -Cái gì?? Anh... không anh bắt cóc tôi thì... - Úi, vậy là sao??? Sao lại là anh ta? - Hơ... sao lại là anh? -Thế em nghĩ là ai?? Ma à???????- Tôi hỏi anh ta cơ mà, không trả lời thì thôi lại còn chọc ngoáy tôi. Đồ "tảng băng di động" quái quỷ... thà anh ta "câm" tôi còn đỡ tức 1 chút... anh ta mà mở miệng ra là khiến tôi điên tiết... mà không làm gì được. -Hứ!! Tự nhiên kéo người ta ra đây để trêu tức chắc?? -Đâu có. Tại em ngốc quá!!!!! -Cái gì??? - Dám bảo tôi ngốc, mà lại còn là "ngốc quá"????? Anh... anh... Bình tĩnh... bình tĩnh... Tức xì khói mà vẫn phải nhịn, nhịn, nhịn... Hừ! Cứ đợi đấy!!!! Đến khi tôi thi lên cấp 3 xong thì anh biết tay tôi!!!! Đến lúc đó đừng có mà cầu xin tôi nương tay nghe chưa!!?!! Thầy trò gì cũng "xử" tuốt... -Đi chơi không?? - Ặc... tôi có nghe nhầm không vậy???? "tảng băng" rủ tôi đi chơi, mà lại còn hỏi ý kiến của tôi nữa chứ!! -Này! Anh... anh có bị gì không? - Tôi lùi lại 1 bước, hỏi với giọng cảnh giác cao độ. Với "tảng băng di động" này không cẩn thận thì có 9 cái mạng cũng không đủ dùng... híc... trong khi tôi chỉ có 1... -... - "tảng băng" nhìn tôi khó hiểu rồi nhếch mép cười. -Anh uống thuốc chưa?? Có cần em đưa vào bệnh viện không??? - Tôi tiếp tục. Có đánh chết tôi cũng không tin anh ta tử tế như thế. Kể cả có uống nhầm thuốc đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi 120˚ như thế được. -Có đi không?? -Ơ... - Phải nghĩ cho kĩ!! Đi chơi... híc... tôi thích đi chơi lắm!! Nhưng mà liệu có "an toàn" không?? Mà... Haizzz... Thôi kệ... suy nghĩ chi cho mệt!!!! Có bao giờ anh ta "bình thường" đâu mà?!!? - Đi thì đi. ... Ôi tôi hối hận quá!! Đi mãi đi mãi mà vẫn chưa tới nơi, hỏi thì anh ta bảo sắp đến. Đã mười mấy cái "sắp" rồi bao giờ mới là cái "đến" đây??? Có đứa ngu si như tôi thì mới đi theo "tảng băng" không bao giờ bình thường này!!! Huhu... mệt quá!!!!!!!!! Nghỉ không cho nghỉ, đi mãi không tới, cũng chẳng thấy phía trước là cái gì (anh ta to lù lù chắn ngay trước mặt lấy đâu thấy gì nữa???) Mấy lần đâm đầu vào gốc cây do anh ta rẽ đột ngột. Ức không thể tả!! Rẽ cũng không báo, ngoặt cũng không thưa. Hứ!!!! Tôi mà không cho anh 1 trận thi tôi không phải là Trần Diệu Chi!!!! Tôi ngừng ca thán, cái đầu hết sức tập trung "bàn mưu tính kế". Làm thế nào cho anh ta "chết không kịp ngáp" nhỉ???... Không không... thế thì ác quá!! Còn phải để anh ta sống mà dẫn tôi về chứ!! Chỉ cần anh ta "nhớ đời" là được!! Mà làm gì đỡ tốn công sức ý... Mệt chết người!!!!!!!!!!!!!... Ồ... tôi mệt rồi... nghỉ ngơi tí nhỉ!! Ha... ha... quả này thì anh cứ... híhí... -Áaaaaaaaaaa... - Tôi kêu toáng lên như gặp ma. Âm lượng cứ gọi là... có thể "kêu gọi" cả khu rừng nguyên sinh này ngay tức khắc... Híhí... Tôi phục tôi ghê gớm!!!!!!!!!!!! Đồng thời, tôi cũng chạy ngay đến 1 gốc cây to đùng gần đó. Nấp nhanh không hỏng bét!! Quả như dự đoán, "tảng băng" lập tức quay người lại. Không thấy tôi, anh ta có vẻ lo lắng lắm!!! Xem ra anh ta cũng có tình người!! -Hìhì... ngồi đây thôi. - Tôi ngồi bó gối dựa vào 1 gốc cây cách đó 1 đoạn, chăm chú theo dõi "tảng băng". Anh ta ngó nghiêng khắp nơi, gọi tôi liên tục. Mà không phải, gọi cái gì mà gọi toàn ngu với ngốc thế??? Tôi có tên họ đàng hoàng mà làm gì cứ kêu tôi "đồ ngốc" không hà? Tôi đã không gọi anh là "tảng băng di động" thì thôi lại còn... Hứ!! Đã thế cho anh tìm chết luôn... - Oápppppppppppppppppppppppppppppppppp... - Buồn ngủ quá!! Thôi ngủ 1 giấc đã rồi tính. Dù sao thì đến tối thế nào học sinh trường A cũng hát hò ầm ỹ sợ gì không tìm được chỗ... ------------------------------------------------ 2. - Ưm... ngủ ngon quá!!!!!! - Tôi dụi dụi mắt, vươn vai mấy cái. Trời đã tối!!! Chắc là "tảng băng" về từ lâu rồi. Tôi cũng phải về thôi. Còn ở đây tí thành bữa ăn khuya cho muỗi là cái chắc!! Tôi lồm cồm bò dậy thì bị kéo giật xuống, mất đà, tôi ngã bổ nhào vào cái gì đó mềm mềm mà cũng cứng cứng... Cái gì mà quái thế?? Ối, không phải là... ma chứ??! Hay là... thú dữ... Ặc ặc... tôi còn trẻ lắm... híc híc... tôi chưa muốn chết... -Có chuyện gì?? - Hở??! Có tiếng nói. Không phải thú dữ rồi. Còn nữa, "cái đó" còn ôm tôi. Có hơi ấm. Không phải ma rồi. Thế thì là... yêu quái hả??! Ối mẹ ơi, cứu với!! Tôi đâu làm gì nên tội mà ông trời bắt tôi ra đi sớm thế chứ??!!!!! -Ai... ai th...ế?? - Tôi run run hỏi, cố gắng thoát khỏi vòng tay đó nhưng không thể... -Em có biết anh lo lắng đến thế nào không?? Tự dưng nghe thấy tiếng em hét lên, quay lại thì không thấy em đâu. Anh còn tưởng em xảy ra chuyện gì. Anh tìm em khắp nơi em có biết không??!! Rất lâu, rất lâu cũng không thấy bóng dáng của em. Tại sao em lại ở đây??????? Chuyện này là như thế nào?? - "Cái gì đó" xổ ra 1 tràng, giọng nói hình như rất hoảng hốt. -... - Tôi không biết nói gì nữa. Đầu óc tôi đình công rồi!! Tôi bây giờ rất rối... Sao "tảng băng" lại ở đây????? Anh ta thật sự đã tìm tôi đến tận bây giờ sao???? Tôi không tin lắm... Nhưng mà, đây là lần đầu tiên tôi thấy "tảng băng" nói nhiều như vậy, anh ta cũng không còn giữ được thái độ bình tĩnh như mọi khi nữa. Hình như rất kích động... Tôi cũng thấy có lỗi lắm... Đáng ra tôi không nên giở trò... Tôi thì ở đây ngủ ngon lành, còn anh ta thì chạy khắp nơi tìm tôi... Cũng có hơi bất công 1 chút xíu... Tôi muốn nói lời xin lỗi, nhưng mà... anh ta cứ ôm chặt tôi như thế này làm tim tôi đập loạn xạ, đầu óc lại càng được thể "làm biếng". -Em nói đi!! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì????? Em có sao không vậy? - "tảng băng" vẫn hỏi han liên tục, càng ôm tôi chặt hơn. -... - Tôi thật sự... thật sự là... hối hận lắm... Chỉ tại cái tính ham chơi, quậy phá mà làm cho "tảng băng" lo lắng đến thế... Tôi... tôi thật không dám nói cho anh biết... -Em sao thế?? Nói đi chứ!! Có chuyện gì?????? - Trời ơi, "tảng băng" liên tục thúc giục, còn đầu óc tôi thì trống rỗng... hoàn toàn trống rỗng... Tôi chẳng nghĩ được cách gì để biện minh cho mình... -Em... em... - Tôi ấp úng. Thôi thì cứ nói thật đã rồi xin tha sau vậy... híc... biết thế này tôi đã ngoan ngoãn đi theo "tảng băng". Ngủ được 1 giấc mà... - Em nói, nhưng mà... nhưng mà... -Nhưng sao???? - Anh có vẻ đã không còn kiên nhẫn nữa. Cũng phải thôi. Tìm tôi cả buổi vậy mà còn kiên nhẫn được mới là lạ đó!! -Nhưng anh... không đư..ợc đánh em nha!!!!! - Tôi phải nói trước. Sợ sau khi anh nghe rồi chắc chắn sẽ nổi giận và... à quên... - Cũng kh..ông được... giậ..n đâu đấ..y!! - Tôi bổ sung. -Ừ. Em nói mau đi!! -Em... em... tại vì ... nên ... và ... em ... Em xin lỗi!!! - Tôi kết thúc bài "hùng biện" của mình. Tôi cúi gằm mặt, không dám nhìn "tảng băng". Khéo khi tôi vừa ngẩng đầu lên đã ăn ngay vài roi thì khổ... Tốt nhất là cứ ăn năn trước đã. Vặn vẹo tính sau... An toàn là trên hết!!!!!! ... Nhưng... sao lâu thế mà không có phản ứng gì?? ... Chẳng lẽ anh giận quá mà ngất xỉu rồi chăng?????? ... Trời ơi, sao vậy nè?????? Hay là anh lại định lờ lớ lơ tôi đi?? Híc híc... tôi... tôi... biết lỗi rồi mà!!!! ... Không chịu nổi nữa, tôi lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên. Ối... nãy giờ anh nhìn tôi chằm chằm như vậy sao???? Không biết tôi có lầm bầm lẩm bẩm hay tỏ thái độ gì không nhỉ??! Cầu trời khấn phật là không... nếu có thì tôi xong đời rồi... -Em... em xi...n lỗi mà!! Hihi... - Tôi gượng cười. Tôi dám cá là mặt tôi giờ méo xệch, nhưng biết làm sao được. Cười vẫn còn hơn không mà!!!!! -... -Em s..ai... rồi... -... -Em... em biết l..ỗi rồi... mà... -... -Lần s..au em kh..ông dám... thế... thế nữ..a... -... -Híc... - Tôi đã nói hết lời rồi mà. Tôi thật sự biết sai rồi mà!! Sao anh ta nhỏ nhen thế kia chứ!? Tôi... mà cũng tại anh ta chọc tức tôi trước chứ bộ!!? Chứ tôi đâu rỗi hơi tự dưng đi chơi anh ta đâu??? -... Tự dưng tôi thấy sợ lắm... sợ lắm... sợ "tảng băng" giận tôi... sợ anh ta bỏ mặc tôi... thà anh ta cứ cho tôi vài roi... hay bắt tôi giải cả đống bài tập cũng được. Tôi sẽ không kêu ca nửa lời!!! Nhưng mà... "tảng băng" cứ nhìn tôi bằng ánh mắt như con thú bị thương nhìn người thợ săn làm tôi thấy... đau. Tôi cũng chẳng hiểu mình bị làm sao nữa... chỉ biết là... đau... đau thật sự... Vì thế tôi òa khóc... Mặc dù người nên khóc là "tảng băng" chứ chả phải tôi. Anh ta bị tôi chơi 1 vố như thế mà còn không khóc mắc mớ gì tôi khóc????? Nhưng tôi cảm thấy khó chịu lắm... nước mắt cứ tuôn xối xả... Chắc tôi điên mất rồi!!!! -Sao... sao thế?? Em đau ở đâu à? - Thấy tôi khóc, "tảng băng" luống cuống lau nước mắt cho tôi. Nhưng vừa lau xong giọt này thì giọt khác lại thế chỗ... -Huhu... - Đau ở đâu à??? Tôi còn chẳng biết thì anh biết làm sao được?????? -Em nín đi. Sao tự dưng khóc thế??? Ngoan nào, nín đi!! Anh cho kẹo... -Huhu... - Tự dưng khóc????? Tôi khóc vì anh đấy!! Ai bảo anh chạy đi tìm tôi cả buổi làm gì?? Anh có bị điên không? Con choi choi như tôi đây thì làm sao mà xảy ra chuyện gì được???? Lại còn nhìn tôi như thế... đau lắm anh biết không HẢ????????????????????????????????? -Đừng khóc nữa mà!! - "tảng băng" hoảng thật sự. Anh cứ vò đầu bứt tai, nhăn nhăn nhó nhó... - Nhìn em khóc anh đau lắm!!!! -Huhu... - Đau? Anh cũng đau à???? Có phải đau giống tôi không???? Không được!!!! Cảm giác đấy khó chịu lắm... Tôi không được khóc nữa... Nếu không anh sẽ đau... Tôi cố gắng ngăn cản những giọt nước mắt đang trực trào ra. Có lẽ do lâu rồi không khóc nên nước mắt dư thừa... thảo nào chị thích khóc thế... híc... có lẽ sau này thỉnh thoảng tôi phải khóc chút mới được... -Phùuuuuuu... Cuối cùng em cũng nín... Người bé vậy nước mắt đâu mà lắm!! Đúng là ngốc!!!!!!! - Ặc... sao vừa nãy tôi lại nghĩ tốt về "tảng băng di động" này được cơ chứ??! Lại còn sợ anh ta đau!!!Híc... Vừa dỗ dành ngọt sớt mà... đã quay sang châm chọc tôi ngay được. Thay đổi giọng nhanh thật á!!! -Hứ!! Chứ ai vừa kêu thấy em khóc anh đauuuuuuuuuuuuuu...?? - Tôi đốp lại, cố kéo dài giọng hết mức có thể. Quả này anh chết với tôi. Dám cạnh khóe tôi lại còn bảo tôi ngốc. Tôi mà ngốc thì trên đời này làm gì còn ai thông minh nữa (hihi... hơi quá)!!!!!!!!!!! -Ai... ai đâ..u?? - Ôi đỏ mặt kìa!!!!! Dễ thương thật!! Tôi đúng là lợi hại mà, 3 lần rồi chứ ít ỏi gì!! Haha... tảng băng có màu đỏ thì gọi là gì nhỉ?? Mà hình như làm gì có loại đó????????? He... he... vậy thì giờ có rồi nè!!!!!! Tôi lại phát minh thêm 1 thứ mới nữa... hồng băng... ^0^ -Kẹo đâu?? - Tôi chợt nhớ ra. Gì chứ ăn mà... kể cả khóc cũng phải để ý chứ!! Quên sao được... -Kẹo gì?? - "hồng băng" ngơ ngác. Hừ!! Định quịt hả, mơ đi!!?!?!!! -Anh nói em nín anh cho kẹo mà!!!!! Đưa đây, nhanh lên!!! - Tôi gắt lên, chìa tay về phía anh. -Đâu có đâu!! - Lại đòi chơi trò đó với tôi hả??! Anh còn non lắm!! He... he... Nói nhẹ không muốn thích ăn đòn mới chịu hử??!!! -Anh lừa em!! Híc... - Tôi giả vờ mếu máo. - Không có kẹo. Anh nói dối!!!! Híc... -Ơ... anh... anh... - Biết ngay mà! Xem anh làm sao giải quyết!!? Ai bảo động vào tôi làm gì??! Giờ tôi biết điểm yếu của anh rồi... Anh chết với tôi!!! Ha... ha... -Anh không cho em kẹo em... em khóc á!! Híc... híc... - Trời ơi, tôi mà không làm diễn viên thì uổng quá!!!! -Ờ... ờ... được rồi. Được rồi mà!!! Đừng khóc, anh cho kẹo. - Híhí... mắc bẫy rồi!!!!!!!!!!! Huraaaaaaaaa... -Kẹo đâu?? - Tôi nhìn "hồng băng" bằng đôi mắt long lanh, mặt vẫn ỉu xìu mặc dù bây giờ tôi rất muốn... phá lên cười... -Ờ thì... bây giờ anh không có... -Híc... anh lại nói dối... Híc... không có kẹo... Híc híc... - Cho anh chết luôn, ai bảo dây vào Trần Diệu Chi này làm gì???? -Đừng khóc! Bây giờ không có... lúc khác anh cho. Đừng khóc!! Đừng mà!!! -Không... em muốn kẹo... Huhu... huhu... - Hô... hô... Tôi sắp không nhịn nổi nữa rồi!! -Nín đi mà!!! Anh xin em đấy! Đừng có khóc được không??? -Không... không... Huhu... - Biết sự lợi hại của tôi chưa??? Híhí... -Trời ơi, phải làm sao em mới nín hả?? -Anh... anh... kẹo... Huhu... - Ôi ôi, có khi đến ngôi sao Holywood cũng phải phục tôi sát đất luôn... Thôi không đùa với anh nữa, mệt quá!! Khóc đã mất sức, muốn cười lắm mà vẫn phải khóc lại càng mất sức hơn. - Anh cõng em về đi!! -Ừ ừ, nín đi ha!!!!! - Oa oa... đồng ý dễ dàng vậy sao??? Thật là khó tin, liệu có mưu mô gì không đây??!!... Mà sợ quái gì, "hồng băng" mà lằng nhằng tôi khóc cho anh biết mặt... Vậy là tôi lủng lẳng (sao giống quả trên cây vậy trời?!!) trên lưng "tảng băng" à không gọi là "hồng băng" nghe "dễ xương" hơn... hihi... Lần này anh đi rất thong thả, nếu không muốn nói là chậm hơn rùa. Tuy nhiên, tim tôi vẫn không chịu nghe lời 1 phút nào... dù tôi đã bảo nó "Không có gì phải sợ!!!" cả trăm lần rồi... Có lẽ nó hơi đề phòng "hồng băng" quá!! Haizzz... Bây giờ tôi mới để ý, bầu trời hôm nay đẹp thật!! Tuy không có trăng nhưng mà nhiều sao lắm... Lấp lánh lấp lánh như "vườn kim cương" vậy!!!!!!! Tôi nhìn ngắm trời đêm 1 lúc thì mắt bắt đầu díp lại... tôi ngả đầu vào vai "hồng băng", dần dần đi vào giấc ngủ... Hinh như tôi có nghe thấy loáng thoáng anh nói tôi là đồ ngốc gì gì đó... Hừ!! Anh chết chắc rồi!!!!! Thôi ngủ đã... tạm tha cho anh... ------------------------------------------------- 3. Hôm nay đã là ngày cuối cùng của trại hè rồi. Sao thời gian chơi lúc nào cũng trôi qua nhanh vậy trời??????????????? Haizzzzzzzzzzz............ Bây giờ chúng tôi đang chuẩn bị để chơi trò chơi ướt. Thực ra thì cũng chẳng có gi chuẩn bị cả (trừ 1 đống bóng nước mấy ông giám khảo làm) ra. Chơi theo đội cũ nên không có gì "nguy hiểm" cả. -Phân công sao đây??? - Nhỏ Mai sốt sắng hỏi. -Sao là sao? - Tôi ngu ngơ hỏi lại để rồi... ăn đập của nó. - Áaaaa... đauuuuuu... - Gì mà dữ như chằn lửa... Anh Kiên mà thích nó thì có mà khổ cả đời... híc... -Thì phân công người cầm đầu, rồi vị trí trong hàng và cả người tiếp nước chứ còn gì nữa!!!! Thật bó tay với đội trưởng như cậu! Lơ ma lơ mơ, đầu óc lúc nào cũng như trên mây... - Trời ơi, có cần "xúc phạm" nhau thế không??????? Dù sao tôi cũng là bạn thân của nó cơ mà! -Hứ!! Thì phân công. Làm gì mà càm ràm mãi. Cẩn thận sau này ế chỏng gọng... Áaaaaaaaaaa... (các bạn biết tiếng gì rồi đấy... ặc ặc... đau dã man tàn bạo luôn á!!) -Há... há... ngu thì chết chứ bệnh tật gì?? - Cái con nhỏ này, càng ngày càng ghê gớm. Tôi nguýt nó 1 cái rõ dài. Nếu không phải giọng của ông Thắng "thiếp" õng à õng ẹo vang lên thúc giục thì tôi đã cho nhỏ Mai không biết trời cao đất dày này 1 trận rồi... Hứ!!!!! -Ai tiếp nước bây giờ?? - Tôi quay sang 4 người kia hỏi. Không quên nói luôn. - Nói trước nhé, em không làm đâu. Em còn phải chơi nữa!!!! -Để chị. -Ok. Vậy ai cầm đầu đây????? - Tôi tiếp tục hỏi. -Các anh ai cầm đầu??? - Nhỏ Mai lên tiếng. Trời ạ, làm gì có thể loại con gái nhường con trai cơ chứ!! Mà thôi kệ, dù sao tôi cũng không muốn đi đầu để chịu đòn đâu. -ANH ĐỨNG TRƯỚC CHI!! -Hả?? - Tôi há hốc mồm. Bọn họ bị gì mà... trơi đất... tiếp tục rồi... vừa yên bình được 1 chút lại bắt đầu lên cơn. Haizzz... - Không phải mấy anh muốn em đứng cuỗi chứ hả??!!! - Tôi ỉu xìu. -KHÔNG. -Oái... - Tôi giật mình. 3 người cùng đồng thanh, nói bình thường đã to lại còn hét lên. Không những thế ai nấy đều trợn mắt nhìn tôi làm tôi run bần bật. Không phải thì thôi làm gì mà kích động vậy?? Muốn dọa chết tôi à? - Vậy... vậy để em sắp xếp nhé!! - Tôi gượng cười mà mồ hôi vã ra như tắm. Làm sao để làm vừa lòng tất cả đây?? -Nhớ để tớ đứng sau anh Kiên đấy!! - Nhỏ Mai thì thầm vào tai tôi. -Ơ ờ... - Tôi đáp qua loa bởi còn đang bận suy nghĩ... Ồ vậy đi... - E hèm... Thế này nhá!! Đầu tiên là anh Kiên, tiếp theo là Mai, rồi đến anh Trung, sau đó là em và cuối cùng là anh Ân. OK - Theo tôi như thế là an toàn nhất rồi. Có tôi và nhỏ Mai tách bọn họ ra chắc "chiến tranh" cũng không thể nổ ra đâu nhỉ??! Mà nếu nó có nổ ra thật thì tôi sẽ nhanh chân chuồn lẹ để giữ lấy cái mạng nhỏ bé này... híc... đi chơi mà sợ muốn chết!! Tôi thề là sau khi về nhà, tôi sẽ không để 3 người họ đụng nhau khi có mặt tôi nữa!! (nếu không có mặt tôi thì cứ tự nhiên nhé, tôi không quan tâm!!!!!!!!!!!) -KHÔNG. - Ặc... lại nữa rồi. -Không lằng nhằng. Như vậy đi!! - Tôi nói mà trong lòng bất an vô cùng. Liệu họ có xông vào đánh tôi không?? Híc... nhưng mà tôi không còn nghĩ được "đội hình" nào phù hợp hơn thế... -CÁC ĐỘI SẴN SÀNG VÀO VỊ TRÍ. - Phùuuu... Chưa lần nào tôi thấy biết ơn tiếng nói đúng lúc của ông Hải "già" như lúc này. Đúng là cứu tinh của tôi!!!!!!!!! Từ giờ tôi sẽ gọi là ông thầy này là Hải "trẻ"... hihi... -Nhanh lên nào!! - Nhỏ Mai thúc giục. -Cố lên! Cố lên!!!! - Tôi cười tươi rói, lờ đi "một vài lưỡi dao" đang phi về phía mình. -TRÒ CHƠI BẮT ĐẦU!!! - Tiếng nói vừa dứt, lập tức không khí náo nhiệt hẳn lên. Ai cũng tất tả chạy chạy... ném ném... nói nói... cười cười... Vui ơi là vui!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! -Oa oa oa... Nào nào!! -Ném đi... Ném đi... -Cố lên các bạn! -Nhằm trúng mục tiêu!!! -Nước... nước... -Nhanh nào!! -Nhanh tay lên... nhìn cho kỹ... -... -... Haha... ha... ha... hay quá đi!!!!! Khắp trời toàn là bóng nước... Bụp... Bụp... Bụp... Ôi... khổ thân ông Khiêm ăn 3 phát ngay giữa mặt... He... he... Ô kìa, ông Thắng "thiếp" cũng ướt từ đầu đến chân rồi... Híhí... Tình hình bây giờ không còn là trò chơi giữa các đội nữa mà là trò chơi giữa... học sinh và giáo viên. Chúng tôi nhằm thẳng hướng mấy "ông bà" đang tán phét mà ném tới tấp... Huraaaaaaaaaaa... Tôi ném trúng đầu bà cô bắp cải rồi!!! Không đứng yên chịu đòn, đội ngũ giáo viên bắt đầu ra tay... Không còn đội hình hay hàng lỗi gì nữa... Mệnh ai nấy lo... Hơn 1000 học sinh và giáo viên chạy tán loạn khắp 1 khoảnh rừng, tay lăm lăm mấy quả bóng nước ném lia lịa... Trúng ai thì trúng... miễn sao không phải là mình... Hìhì... Tôi cầm 1 túm bóng nước, nhân lúc "hồng băng" không để ý mà ném thẳng 1 quả trúng giữa lưng anh. Hôhô... tôi siêu thật ấy!!! -Dám ném anh à?? Muốn chết rồi phải không??????? - "hồng băng" quay lại, nói giọng đe dọa nhưng môi lại nở nụ cười. -Haha... băng mà dính nước thì tan rồi còn đâu!! - Tôi làm mặt xấu trêu ngươi, sau đó cong mông lên chạy, thỉnh thoảng tranh thủ ném vài phát... có quả trúng... có quả trượt... và cũng có quả "hạ cánh nhầm sân bay"... -Đứng lại!! - "hồng băng" vẫn rượt theo tôi, tay không ngừng ném "bom" về phía tôi. Nhưng mà tôi nhanh nhẹn vậy sao để trúng được?? Vừa chạy, tôi vừa lượn lẹo như con thỏ tránh thú dữ... -Lêu... lêu... - Tôi quay lại lè lưỡi, không quên cho vài phi cơ cất cánh. -Em được lắm!! -Hơ hơ... đương nhiê... Áaaaaaaaaa... - Tôi còn chưa nói hết câu đã ăn ngay 1 quả vào tay. Đó không phải của "hồng băng" mà là... ặc... -Anh Kiên, anh dám ném em hả?? Cho anh chết này! Ha... ha... - Vậy là tôi 1 chọi 2... Ặc ặc... chẳng công bằng tẹo nào... -Anh nữa này!!!!! - Ối giời ơi, vậy là 1 chọi 3 HẢ???? -Ơ ơ... các anh ăn gian... 3 người vậy mà... A!!! Chị Hương ơi, Mai ơi, giúp tớ với!!! -Chị không chơi đâu. -OK. Cho bọn họ biết tay đi!!!!!! -Ha... ha... -Hahahahahaahahah......... ... Chúng tôi vui đùa suốt cả buổi sáng. Hôm nay là ngày tôi thấy vui nhất trong cả chuyến đi. Thoải mái chơi đùa... không bị gò bó... không phải lo lắng sợ sệt (đương nhiên rồi!! 3 người bọn họ còn bắt tay nhau cùng tấn công tôi và nhỏ Mai nữa mà!!!!!) Và bây giờ, tôi đang nằm thẳng cẳng ở tảng đá gần bờ suối thở hồng hộc... -Ôi mệt quá!!! - Tôi nói, cố gắng điều hòa lại nhịp thở. -Ừ!! Mệt thật á!!!!!!!!! - Nhỏ Mai đồng tình. Bỗng nó quắc mắt nhìn 3 anh chàng to cao đang ngồi vắt vẻo bên cạnh. - Các anh... 3 chọi 2... -Không công bằng!!! - Tôi chen vào. -Ờ ờ... biết rồi mà!!! - Anh Kiên cười cầu hòa. Hứ!! Mơ chắc, làm gì có chuyện bọn tôi bỏ qua dễ dàng vậy??? Mà hình như chỉ có tôi thôi, nhỏ Mai vừa thấy anh Kiên cười thì tay chân đã mềm nhũn ra rồi chứ còn gì mà giận nữa??????? Đúng là đồ me trai mà!!!! -Tức giận chóng già lắm đấy!! Mà già sớm thì dễ ế chồng lắm!!!! - "hồng băng" lên tiếng làm tôi tức điên. Im lặng 1 chút không được à? Lúc cần thì cậy răng cũng không nói, tự dưng lại lảm nhảm vớ va vớ vẩn. Muốn chọc cho tôi tức chêt anh mới chịu nổi hả?????????????????? -Hứ!! - Tôi lăn ra tảng đá. Thà ngắm trời ngắm mây còn hơn là nói chuyện với anh ta. Tức lộn ruột!!!!
|
Chương 12: Thi cử cũng vui đấy chứ!!? 1. Từ sau trại hè, tôi bị "hồng băng" cấm túc... không... phải gọi là thiết quân luật mới đúng. Sáng sớm tinh mơ, mặt trời còn chưa lên đến đỉnh đầu (ặc) anh ta đã trèo qua ban công sang phòng lôi tôi dậy. Ức hơn là anh ta dường như chẳng tốn chút công sức nào!! Cũng tại tôi ham chơi cho lắm vào... Anh ta chỉ cần thì thầm vào tai tôi 2 chứ "đi chơi" thì tôi bật dậy ngay lập tức dù mắt vẫn nhắm nghiền. Gìơ thì có muốn nằm cũng không được nữa. Híc... Bị lừa bao nhiêu lần mà vẫn không chừa... đầu óc tôi chứa toàn bã đậu hay sao ý... Hứ!! Cái tên "hồng băng" chết tiệt, tôi phải nghĩ cách chơi lại anh ta mới được!! Tôi nhanh chóng chui vào phòng vệ sinh và... ngủ. Ôi cuộc đời tôi sung sướng nhất chỉ có chơi và ngủ. "hồng băng" của nợ đã cấm tôi đi chơi, giờ lại phá hoại giấc ngủ của tôi, anh ta muốn tôi chán đời tự tử luôn hả??!... Không biết bao lâu sau, tôi giật mình tỉnh giấc vì tiếng đập cửa thùm thụp và tiếng gọi như muốn xé nát màng nhĩ của "hồng băng". Oái... chắc tôi ngủ quên mất!!! Quả này ra ngoài chắc bị anh ta đập cho te tua quá! Tôi cuống cuồng làm vệ sinh cá nhân. Sau đó vội vàng lao ra khỏi cửa với 1 nụ cười hết sức ngọt ngào. -EM NGỦ GẬT TRONG ĐÓ ĐẤY À???? - Ối anh ta muốn đánh thức cả khu này dậy chắc? -Anh có điên không??? - Nhanh như chớp, tôi nhảy chồm về phía "hồng băng" bịt miệng anh ta lại. Tôi trợn mắt lên, hạ giọng nhỏ hết sức có thể nhưng vẫn sặc mùi thuốc súng. - Khe khẽ cái mồm chứ!! Để mọi người thấy anh ở đây vào giờ này thì cả anh và em đều bị "xử tử" nghe chưa?? Muốn chết thì anh đi mà chết 1 mình, đừng có lôi em theo. Đời em còn đẹp lắm! -Ừ ừ. - "hồng băng" ngoan ngoãn gật đầu. Đúng là khó hiểu! Lúc thì nói móc nói mỉa tôi lên bờ xuống ruộng, khi lại hiền lành đáp ứng yêu cầu của tôi, thỉnh thoảng lại trở nên lạnh lùng đúng như cái tên "tảng băng" tôi đặt cho vậy... Thât là không đỡ được!! -Được rồi. Gặp nhau ở vườn hoa. - "hồng băng" nói rồi đi ra ban công. -Vâng vâng em biết rồi sư phụ!! - Tôi trả lời vô cùng "lễ phép", đồng thời dứ dứ nắm đấm sau lưng anh ta... -Nhớ là phải ra ngay đấy! - Đột nhiên "hồng băng" quay lai làm tôi giật nảy mình, không kịp rút tay lại. Tôi giả vờ gãi đầu, gượng cười méo mó. Trong đầu thì không ngừng rủa xả anh ta. Người gì đâu toàn thích làm người khác đứng tim!! Trong khi đó anh ta lại nhếch mép cười như chế giễu tôi... Tôi THỀ là tôi phải cho anh ta 1 trận nên thân... hihi... đương nhiên là sau khi thi rồi. Vậy đấy, đời tôi!! Hộc... hộc... hộcc... Mệt muốn chết luôn!! -Có tiến bộ! Nhưng vẫn chậm quá!!!!! - Cái tên của nợ lại kia lên tiếng rồi. Sao cạnh tôi anh ta nói lắm thế nhờ?? Hay là bị lây bệnh của tôi rồi... Haizzzz... Ai bảo tự dưng học thói không đâu. Ăn nói đàng hoàng tử tế không muốn lại giở quẻ châm chọc khích bác... Đúng là hết chịu nổi mà!!! - 6h30' rồi về nấu cơm đi!! -What??????? Nấu... n..ấu cơ..m á? - Tôi có nghe nhầm không vậy???? Anh ta là ai mà bắt tôi nấu cơm???? Mà nấu cũng không cho anh ta ăn. Có ăn tôi cũng chọc cho nghẹn mới thôi... Hứ!!! -Nhanh lên!! Từ hôm nay 3 bữa đều do em nấu. - "hồng băng" nói mà mặt không biểu lộ chút cảm xúc, cứ như đó là điều đương nhiên á!!? Quái đản thật!!! ... Híc... ông trời ơi, sao ông đầy đọa con vầy nè??? Huhu... T0T... Tôi thì tất bật trong bếp, còn anh ta thì ngồi vắt chân xem ti vi. Trông thấy ghét!!!!!!!!!!!! >0 -Tôi chặt đầu anh... tôi cắt tai anh... tôi chém chết anh... tôi băm nhừ anh ra... - Tôi vừa băm thịt vừa lẩm bẩm. Tự dưng biến thành osin không tức mới lạ đó. Mà bác Vân còn có mẹ tôi cùng làm chứ tôi có ai đâu?? Híc... Còn không bằng cả osin à?????????????????? -Được chưa? Lâu quá đấy!! - Híc... anh ta còn dám nói với tôi bằng cái giọng hách dịch đó hả?? Đợi đấy, thi xong tôi cho anh biết tay... -Xong rồi, xong rồi đây! - Tôi cố đè cơn giận xuống, hạ giọng trả lời. Nhanh chóng dọn bàn ăn, người gì mà đông dữ!!!! Nhắc đến lại càng tức hơn. Cái gì mà nấu với chả ăn cơ chứ. Rõ ràng là muốn hành hạ tôi mà. Lại còn từ giờ 3 bữa tôi nấu... mà còn là nấu cho 2 nhà... híc... 9 người đấy... tôi có muốn làm đầu bếp đâu chứ!!? -Ăn cơm con gái bố nấu xem nào!! - Bố từ đâu xông ra vậy?? À à... quên mất bố ngồi ngoài phòng khách nãy giờ mà... chỉ là tôi không để ý... Hứ!!! Tôi còn bận "ám sát" cái tên chết tiệt kia. -Ừm ngon lắm!! Cháu đúng là có tài nấu nướng!! - Chú Chiến lên tiếng khen ngợi tôi. -Chú quá khen! - Tôi bắt trước chị. Mặc dù trong lòng thì nghĩ: "Đương nhiên rồi, chú còn phải nói!!" -Con gái mẹ giỏi lắm! Vậy mà cứ lười. - Ặc ặc... đây là khen hay chê vậy?? Câu trước khen... câu sau chê... Mẹ tôi đúng là mẹ tôi... thâm thật!!!! -Sau này ai lấy được cháu là phúc lắm đây!! - Cố Hằng cũng khen tôi. Nhưng mà... khen kiểu gì kì thế?????? Tôi mới nhỏ bằng cái tẹo mà chồng con gì???? Lại còn có phúc nữa... he... he... chưa chắc đâu cô ơi!! -Ha ha... Chi là con dâu của chúng ta rồi mà!! Con trai chúng ta đúng là có phúc lớn!!! -Sặc... khụ khụ... - Tôi đang ăn ngon, vừa nghe thấy câu nói ấy thì sặc ngay không nói được gì...híc híc... Cái chú Chiến đúng là kia ác hết chỗ nói. Cái gì mà con dâu chứ!!? -Em không sao chứ?? Cận thận 1 chút!! Bố nói lung tung gì vậy???? Làm Chi sặc rồi kìa!!! - Anh Kiên vội đưa cho tôi cốc nước. Tôi cầm cốc nước uống ừng ực. -Trời, con bé này!! Có cần phản ứng mạnh vậy không? Mong lấy chồng vậy sao??? - Mẹ vừa vỗ lưng cho tôi, vừa cười tươi nói. -Sặc... - Tôi đang uống nước cũng không chịu nổi. Ôi cái số khốn khổ khốn nạn của tôi!!!!!!! Ăn mà cũng không xong, 5 lần 7 lượt bị "phục kích" lúc đang ăn... - Mẹ à... khụ khụ... tha... khụ... th..a cho con khụ khụ... khụ... -... -... Mọi người cười cười nói nói suốt bữa ăn, có thể nói là rất rất vui vẻ à trừ tôi sau cái vụ con dâu con diếc gì gì đó tôi chỉ cắm mặt vào ăn ăn ăn... Không hề nghe xem họ nói gì... Còn nghe nữa nhỡ đâu lại sặc chết thì sao??????? Nhưng mà... kì lạ nha!! "hồng băng" tuyệt nhiên không nói 1 câu. Chú Chiến với cô Hằng cũng không để ý lắm, chỉ lo gắp thức ăn cho anh Kiên và nói chuyện với bố mẹ tôi... Haizzz... thôi kệ! Tính tình "hồng băng" như vậỵ ai mà thích cho nổi!!? Mà cũng có chị Hương gắp thức ăn cho anh ta rồi còn đâu?? Chẳng hiểu sao chị lại quan tâm đến cái tên này nhỉ?? Tính tình khó ưa... chuyên nói đểu người khác... Nếu không quen biết có khi tôi còn tưởng anh ta bị trầm cảm cơ đấy!!?????!!!!!!!!!!!!!!! -Ăn uống có duyên quá ha!! - Đột nhiên "hồng băng" ghé tai tôi nói nhỏ làm tôi giật mình suýt đánh rơi cả đũa. Trời ơi, sao anh ta cứ lên tiếng những khi tôi đang nói xấu anh ta vậy???? -Hứ!! Kệ em. - Tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần, vênh mặt đáp rồi tiếp tục "chiến". Ngon quá a!! Đúng là tôi nấu có khác... híhí... ... -Anh rửa bát!! - Khi thấy "hồng băng" chuẩn bị đứng dậy, tôi nhanh nhảu nói. -HẢ??? - Cả 2 nhà, à không trừ cô Hằng ra thì ai cũng trố mắt nhìn tôi. Có cần phải thế không???? Chỉ là rửa bát thôi mà, có gì to tát đâu chứ?????!!! -Không. - "hồng băng" quắc mắt lên nhìn tôi rồi buông là1 chữ. -Tại sao?? - Tôi vặn lại. -Không thích. - Câu trả lời quái quỷ gì thế này??? Hứ! Anh đã thích lí sự cùn thì tôi quyết đấu với anh đến cùng. -Hihi... - Tôi cười rất tươi. Bắt đầu "dàn trận". - Có phải là vận động rất tốt cho sức khỏe?? -Đúng. - "hồng băng" nhìn tôi khó hiểu rồi miễn cưỡng đáp. -Sức khỏe tốt sẽ học tập tốt đúng không?? -Đúng. -Làm việc nhà cũng là vận động chân tay phải không?? - Tôi tiếp. -Đúng. -Vậy rửa bát có được coi là làm việc nhà không??? -Phải. -Thời buổi này còn "trọng nam khinh nữ"???? -Không. -Là nam nữ bình quyền phải không???? -Phải. -Được rồi. Vậy anh đi rửa bát đi!!!!!! -Hả??? -Ha ha... ha... ha... ha... - "hồng băng" thì đứng trơ như khúc gỗ, mặt nghệt ra có vẻ vẫn chưa hiểu chuyện gì. Anh ta còn ngốc hơn tôi tưởng!!?? Còn mọi người thì ai nấy đều lăn ra cười. -Con bé này, lí luận giỏi gớm. Sau này đi làm luật sư chắc khá lắm!!!! - Mẹ tôi lên tiếng đầu tiên. -Hay... hay... Tôi thích đứa con gái này của cậu lắm!! Vừa xinh đẹp, lại thông minh nhanh nhẹn. - Chú Chiến tâng bốc tôi làm tôi phổng mũi. ... Háháháháháháhá... Cuối cùng "hồng băng" cũng phải "ngoan ngoãn" đi rửa bát. Nhưng mà... tôi phải nhờ chị "theo dõi" anh ta, nếu không số phận của bát đĩa nhà tôi chắc chắn sẽ giống cái đĩa đáng thương lần trước, chỉ còn 1 nửa... Còn tôi, tôi nhanh chóng lên phòng "xử lí" đống bài tập chất cao như núi. Hôm nào cũng mấy chồng, không hiểu "hồng băng" lôi ở đâu ra mà lắm kinh!! Nhưng mà... tôi làm càng ngày càng nhanh, điểm số cũng ngày càng cao. Mặc dù nhìn cách chấm điểm của anh ta tôi chỉ muốn đâm chết anh ta luôn cho bõ tức. Bài sạch sẽ đẹp đẽ vậy có dây chút mực thôi cũng trừ điểm... chữ xấu... trừ điểm... không làm nháp... trừ điểm (bài dễ như điên cũng bắt tôi làm nháp)... thiếu họ tên... trừ điểm (ặc ặc... có phải thi thật đâu tôi ghi họ tên làm gì chứ!!? Chẳng lẽ anh ta quên tên của tôi rồi???????)... Còn rất nhiều cái trừ điểm nghe mà muốn xỉu ngay lập tức... híc híc... sau này anh ta mà đi làm giáo viên chắc bệnh viện đông khách lắm á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! -------------------------------------------------- 2. Tôi nghĩ nếu cho thơi gian chạy thi với tên lửa thì tên lửa cũng phải giơ cờ trắng mà đầu hàng mất!!!! Hôm nay, kì thi chuyên chán ngắt chính thức bắt đầu. Tôi nóng lòng lắm lắm rồi đây!!! Mong sao nó nhanh nhanh kết thúc để tôi còn "báo thù". Tôi nhanh chân bước vào phòng thi, đúng hơn là phi như bay. Vì... rất có nguy cơ tôi sẽ vào muộn. Tại vừa đi tôi vừa nghĩ xem có cách gì để trừng phạt "hồng băng" không... nên đã đi lạc... biết thế để anh ta đưa tôi đi thi có phải hơn không?? Mà cũng tại chị Hương cơ. Làm gì mà đi sớm thế không biết!! Chẳng thèm đợi đứa em này gì cả!!? Tủi thân ghê gớm... Ồ... Cuối cùng cũng vào đến phòng thi. May mà không muộn!! Chứ không lại phải giải thích với chả xin xỏ. Chưa kể còn xén vào thời gian ngủ à quên thi nữa!! Tôi nhanh chóng ngồi vào chỗ duy nhất còn trống - cũng là bàn đầu, ngay trước mặt bà giám thị. Tất cả mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, có đứa còn cười khẩy nữa. Hứ!! Ngồi bàn đầu càng mát, ngay trước mũi điều hòa. Lại còn có thể "tâm sự" với bà giám thị nữa chứ!! Reeng... reeng... Phát đề rồi!! Toán trước phải không nhỉ?? Hay là văn?????? Toán hay văn đây? Tôi quên mất rồi... Mà xem đề thì biết chứ có gì đâu mà phải suy nghĩ!!! Là toán. Tôi xem qua đề bài 1 lượt. Cũng không khó lắm. Đương nhiên rồi, vì tôi đâu có thi chuyên toán!! Xoạt... xoạt... xoạt... ... Tách... tách... tách... ... Xoạt... xoạt... xoạt... ... Sau 30' "hành hạ" tờ giấy thi, tôi đã hoàn thành xong bài. Giờ phải soát lại đã. Nếu không sai 1 lỗi thôi thì "hồng băng" sẽ chém chết tôi mất!!!!! ... OK... Giờ làm gì đây????? Ngồi không thì chán chết! Ngủ thì chốc thi văn làm sao được???? Hay là xin thi văn luôn nhỉ??! -Em thưa cô!! - Tôi cười tươi tắn với bà giám thị. Nếu tôi nhớ không nhầm, mà nhầm làm sao được thì đây là bà Lan - giáo viên chuyên Nga. Nghe nói bà này dạy giỏi mà hiền ra phết. -Ừ!!!!! Em cần thêm giấy thi hay nháp? - Đúng là miệng lưỡi thế gian... cấm có sai!! Cô Lan đúng là hiền khô như con cá rô. Thế này thì dễ cho tôi rồi!!! -À không. Em muốn thi luôn môn Văn có được không ạ?? - Tôi chớp chớp đôi mắt nâu nhạt (vũ khí lợi hại của tôi đấy!!) -À ừ... thi xong Toán chúng ta sẽ thi Văn luôn. - Trời ơi, bà này không hiểu tiếng Việt hay sao vậy??! -Ý em là thi ngay bây giờ cơ ạ!! Em làm xong Toán rồi, em muốn nộp bài và thi tiếp Văn luôn, như thế có được không cô? - Tôi lại nở 1 nụ cười tươi rói. -À à... được thôi!! -Em cám ơn cô!! - Tôi nhanh chóng lấy đề và... làm. Ngồi trước mặt giám thị là thế đấy. Không phải chạy lên chạy xuống... không phải giơ tay giơ chân... Thích thế mà còn để lại... đúng là ngốc mà!!!!!!!!!!!! ... 30' nữa... Tôi làm xong rồi!! Hay thật còn những 15' nữa mới hết giờ thi Toán. Về được không nhỉ??! Liệu có ai bắt tôi lại với tội danh "trốn thi" không????? Thôi kệ, cứ ngồi trong này cho nó an toàn!! Phòng điều hòa mát lạnh thế không hưởng cũng phí! Ngủ vậy... ... Không biết bao lâu sau, có người gọi tôi dậy. Dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết là ai. Vẫn chiêu thức cũ... vẫn bị lừa... ức thật!! Sao tôi ngu thế trời ơi??!!!!!!!!!! -Thi cử ra sao mà ngồi đây ngủ vậy?? - Tên khốn kiếp dám lừa phỉnh tôi hết lần này đến lần khác lên tiếng. -Hứ!! Thi xong thì ngủ chứ sao?? Không lẽ ngồi ngắm người khác hả!!????!!!! - Tôi hằm hè đáp trả. Phá hoại giấc ngủ của người khác đã là 1 chuyện rất rất tội lỗi, lại còn lừa người ta không chút áy náy nữa... -Này! Lần này anh không có lừa em. -Gì cơ?? - Tôi giật thót. Thật sự là anh ta có khả năng đọc suy nghĩ của người khác hả?? Nếu vậy thật thì tôi lại có cái để "theo gót sư phụ" rồi!!! Nhưng mà anh ta nói "không có lừa em" là ý gì??? Không phải là... -Đi ăn kem. -Oa oa oa... Hôm nay anh bị chập mạch hả?? - Tôi nhanh chóng khoác cái túi lên, chạy theo "hồng băng". -... -Hay là bị động kinh??? - Tôi vẫn tiếp tục hỏi, chân "hoạt động hết công suất" mới theo nổi "hồng băng". -... - Lại định chơi trò im lặng với tôi à??! -Mà nói thật nhá!! Nhiều khi em còn tưởng anh là bệnh nhân tâm thần phân liệt cơ đấy!! - Tôi tiếp tục. Nhất định phải khiến anh ta mở miệng mới được! Không muốn nói cũng phải nói. Mà muốn nói thì tôi lại không cho nói. Hứ!!! -... -Trời đất, đi với con gái mà phi như ngựa vậy???? Sau này anh mà có bạn gái, cô ấy mà thấp... tầm 1m50 hay 60 gì đó thế nào cũng bị mắng té tát vào mặt cho mà xem... híhí... - Tôi thật không chạy nổi nữa rồi. Trường tôi rộng thấy khiếp, nãy giờ vẫn chưa ra đến cổng. Cứ thế này chắc tôi trụ không nổi quá!! Híc... -Em cao bao nhiêu?? - Đột nhiên "hồng băng" quay ngoắt lại nhìn tôi từ trên xuống dưới làm tôi rùng mình. -1m70. - Tôi nhanh miệng trả lời. -... - Oái!! Tôi nói đúng sự thật đấy chứ, đâu có nói dối đâu mà sao "hồng băng" trừng mắt nhìn tôi như muốn bóp cổ tôi ngay lập tức vậy?? Chẳng lẽ cao 1m70 là có tội à???????????? -Ơ... Này... đợi em với!! - Trong khi tôi còn đang suy nghĩ thì "hồng băng" đã đi từ đời nào!! Vẫn giữ vận tốc cũ... Nản thật!! Nói với anh ta đúng là nước đổ đầu vịt mà... ... Vòng vèo 1 hồi, cuối cùng cũng đến được tiệm kem. Chẳng hiểu đường sá kiểu gì mà ngõ ngách tùm lum, ngoặt trái quẹo phải lung tung beng cả. Chốc nữa mà không có "hồng băng" dẫn đường chắc tôi không ra được khỏi đây mất!! Vào trong tiệm, tôi gọi cả đống kem đủ các hương vị rồi cắm đầu vào ăn ăn ăn. Mặc xác "hồng băng" nhìn tôi không chớp mắt. Miễn sao anh ta ở đó trả tiền là được rồi. Quan tâm lắm làm gì??!!!!! Tôi xúc 1 thìa kem dâu... rồi 1 thìa kem cam... đến kem chocolate... vani... chanh... dừa... cốm... đậu xanh... đậu đỏ... khoai môn... chuối... Ồ nhiều thật ấy!! Ngon quá đi mất! Đây là lần thứ 2 tôi được ăn kem thỏa thích đến no. Nói thật nếu so sánh thì kem ở đây ngon hơn... nhưng mà kem ở ngôi nhà kem kia độc đáo hơn... ------------------------------------------------------ 3. Hôm thi Anh cũng diễn ra y như vậy. Nói ra có lẽ chẳng ai tin nhưng mà thực sự là đa số thời gian trong phòng thi của tôi dùng để... =_= ... -Đi đâu?? - Tôi bật dậy theo phản xạ tự nhiên. Lại cái bản mặt ấy. Tức thật!!! >0 -Ha... ha... Đừng nghĩ nữa, ngốc vẫn hoàn ngốc thôi!! - Híc... rốt cuộc thì "hồng băng" là người hay là quỷ vậy trời??!!!!? - Đi thôi!! -Đi đâu?? - Tôi ủ rũ đáp. Tôi thật sự ngốc lắm à? Sao cứ bị anh ta chơi hoài vậy?!! Híc... híc... -Honey -What??? - Tôi trợn ngược mắt lên. Anh ta có bị khùng không thế?? Nhưng mà sao tim tôi đập nhanh thế này nhỉ??! -Haizz... Tiệm trà sữa Honey. - "hồng băng" khó chịu trả lời. -Ồ!! - Thì ra là ý này. Nhưng mà... tôi lại cảm thấy có chút gì đó như là thất vọng. Điên rồi, điên thật rồi... ... Trên đường "hồng băng" im lặng làm tôi chán muốn chết, đành phải ngó nghiêng đường phố cho đỡ buồn. Đi với anh ta chẳng khác gì tù nhân đang bị áp giải đến nơi hành hình... Nhưng mà tôi bị ấm đầu hay sao mà cứ thích đi mới sợ chứ!!! Chắc là lây bệnh thần kinh của anh ta mất rồi!! ... -Chào các em!! - Chị Tâm niềm nở đón tiếp chúng tôi. Chắc là tôi đã để lại ấn tượng rất sâu đậm trong lòng chị về cái vụ "đầu độc anh chàng đẹp trai" lần trước. -Hihi... Đã 5, 6 tháng rồi mà chị vẫn còn nhớ em à?? - Tôi cũng vui vẻ đáp. Tôi không nói chuyện với chị thì đợi "hồng băng" chắc!!? Có đợi đến năm sau có khi anh ta cũng chưa thèm nói 1 chữ nữa!! -Trời, cái con bé này!! Mới gặp nhau cách đây chưa đầy 3 tháng mà!!!!! - Chị Tâm đáp, nheo mắt nhìn tôi khó hiểu. -Dạ?? 3 tháng á?????? Lúc nào cơ ạ? - Tôi có đến đây đâu mà... Chẳng lẽ trí nhớ tôi kém thế sao?? Đâu có đâu... -Ừ! Lúc ấy cậu bé kia trông giận dữ lắm. Chắc em lại chơi xỏ cậu ấy hả? - Chị Tâm thì thầm vào tai tôi rồi cười lăn cười bò. Có vẻ chị này nhớ dai lắm! Tôi mà đắc tội với chị chắc cả đời phải chui lủi mất... Khoan nào! 3 tháng à???????????????? "hồng băng" rất giận dữ??????????????? ... Ối trời, không phải cái hôm tôi trốn anh ta đi chơi thì còn hôm nào vào đây nữa... híc... -Vẫn như lần trước chị nhé!! - "hồng băng" lên tiếng cắt đứt "kí ức hãi hùng" của tôi, rồi rảo bước về phía chiếc bàn gần cửa kính. Ồ may mà không phải cái góc quỷ quái hôm trước, nếu không thì tôi đã co giò chạy thẳng rồi. Tôi đợi cầm 2 cốc trà sữa rồi nhanh chóng bước đến chiếc bàn đó và ngồi xuống. Tôi xì xà xì xụp cốc trà sữa, còn "hồng băng" thì uống từng ngụm 1 cách chậm rãi, thỉnh thoảng lại cau mày có vẻ khó chịu, sau đó lại cười cười... Nói thật là... khùng hết thuốc chữa!!!! -Anh uống trà sữa gì đấy?? Cho em uống thử!! - Tôi nói rồi giằng lấy cốc trà sữa trên tay "hồng băng" trước khi anh ta kịp trả lời. Vừa nãy tôi đã thấy rất tò mò rồi. Tôi hỏi chi Tâm thì chị cười rất chi là gian. Không biết cốc của anh ta có ngon hơn của tôi không nhỉ??! Nếu thế thật thì tôi sẽ "ăn cắp bản quyền"... hí... hí... -Đừng. - "hồng băng" giơ tay ra định lấy lại nhưng mà... đâu có dễ thế... Cái gì đã rơi vào tay tôi rồi thì anh ta có mà lấy đằng trời!! -Chỉ 1 ngụm thôi mà! - Tôi cười tươi rói, hút xụp 1 phát... - Ặc... khụ khụ... khụ... - Trời đất quỷ thần ơi, cái vị gì thế này?? Đắng ngắt à!!!! Uống cái này hả? Híc... anh ta đúng là điên mà... Không điên tự dưng uống cái thứ này... -Em không sao chứ??! Anh đã nói là đừng có uống rồi mà!!! Cái tính loi choi bỏ ngay đi nghe chưa??... - Híc... đã bị sặc lại còn bị ăn mắng!! Huhu... anh ta cứ như là bố tôi ý!! -Anh... tại anh cả đấy!! - Sau khi lấy lại tinh thần, tôi lườm "hồng băng" 1 cái sắc hơn dao. - Uống gì không uống lại đi uống cái thứ của nợ này!! Đắng ngắt chứ có gì đâu mà... Thế mà em cứ tưởng anh uống cái gì ngon lắm!! Hứ!!!!!! -Chẳng phải em cho anh uống cái này sao??? - "hồng băng" nhìn tôi rồi nhếch mép lên cười. -Hả??! - Tôi không hiểu lắm. Đây là do anh ta gọi mắc mớ gì đến tôi????? Đổ oan cho người tốt là không được... -"Cái thứ của nợ" này là do em nghĩ ra mà!! - "hồng băng" tiếp tục nhấm nháp cốc trà sữa, à không là "cái thứ của nợ" mới đúng. -Hử??! - Tôi nghĩ ra?? Tôi có tài pha chế từ bao giờ thế??! À không đây mà là đô uống gì chứ?!! Thuốc độc thì đúng hơn... Thuốc độc???? Sặc... lần đó... cà phê đen... úi giời!!!! - À à... anh vẫn còn nhớ à?? Hihi... em chỉ đùa chút thôi mà!!!!!!!!! Với lại ai bắt anh uống đâu?? -... - "hồng băng" vẫn tiếp tục thưởng thức, chẳng nói chẳng rằng. Anh ta có bị gì không vậy?? Uống cái thứ trà sữa không ra trà sữa, cà phê không ra cà phê ấy nhỡ đau bụng thì sao?????? -Anh đừng uống nữa!! Đau bụng đấy!!!!!!!!!! - Tôi định giằng lấy "cái thứ của nợ" lần nữa nhưng không được. Tay gì mà dài như ma ý!!! Tôi với không nổi!!! -... - "hồng băng" vẫn không nói gì, chỉ nhìn tôi cười. Híc... tôi đến đột tử vì anh ta mất!! Cười cái gì không biết????! -Trời ơi, anh có hiểu tiếng người không vậy?? Đừng có uống nữa!!! - Tôi gắt ầm lên. Cái bà Tâm này không hiểu làm chủ quán kiểu gì mà chịu làm cho anh ta "cái thứ của nợ" này chứ!???! - Em nói đừng có uống nữa mà!!! -Anh thích. - Cuối cùng cũng chịu lên tiếng rồi hả??! Nhưng mà nghe anh ta nói tôi lại càng điên tiết hơn. -Thích cái gì không thích lại thích cái này!! Anh có bị thần kinh không?? -Chắc thế rồi!! -Hả??! - Tôi bó tay rồi!! Không còn gì để nói với anh ta nữa. Tự nhận mình thần kinh, lại còn cười tươi nữa chứ!!? Chắc là tôi phải đưa anh ta vào bệnh viện tâm thần gấp. Nếu không sẽ có nhiều người nữa đau tim như tôi!!!!! Haizzzz... Tội nghiệp, đẹp trai thế mà khùng!!!!! ... !_! -------------------------------------------------- 4. Hôm nay là ngày quan trọng nhất trong cả kì thi lên cấp 3 - ngày thi môn chuyên. Tôi "được áp giải" vào phòng thi từ sớm. Thật lòng tôi không hiểu đến sớm thế để làm gì nữa. "hồng băng" lại còn không cho tôi ngồi trước mặt bà giám thị nữa chứ!! Nào là áp lực tâm lý, nào là soi mói bla bla bla... Tôi thì thấy chẳng sao cả, 2 hôm trước tôi vẫn ngồi đó mà!!!!!! Có vấn đề gì xảy ra đâu??!! -Nghe nói hôm nay bà giám thị khó tính lắm!! Ngồi đầu thì đừng có mơ mà ngủ yên. - "hồng băng" nhìn tôi nhăn nhó. Có lẽ do tôi cứng đầu quá, cứ đòi ngồi bàn đầu nên làm anh ta tức giận. -Ồ thế à?? - Tôi tròn mắt. - Anh nói sớm có phải tốt không. Được rồi, em không ngồi đây đâu!!! - Tôi nhanh nhảu đáp, rồi nhảy vọt xuống bàn cuối ngồi. Lúc ấy, "hồng băng" mới yên tâm ra khỏi phòng thi của tôi với 1 bộ mặt ngộ không chịu được!!! Có thể hình dung nó giống cái bản mặt của đứa trẻ con vừa mếu vừa cười khi bị ngã lại được cho kẹo ấy!!! Tôi ngồi cười ha hả cho đến khi "bà giám thị khó tính" bước vào mới "bất đắc dĩ" dừng lại... Reeng... reeng... reeng... Đến giờ rồi, trời ơi đề gì mà cả 1 tờ giấy A4 kín đặc toàn chữ vậy?? Có nhầm sang đề lịch sủ không?????? Dài thế này đến đọc cũng oải đừng nói đến làm... híc híc... thôi làm đã, chốc kêu ca tiếp... ... Mấy ông bà ra đề ác ghê gớm!!! Dài như điên, lại còn tổng hợp đủ loại, tính toán thì lẻ thôi rồi... Bài thế này thí sinh dễ có tâm lý sợ sai mà tốn nhiều thời gian để kiểm tra, rồi làm đi làm lại, rồi so sánh đáp số... đủ cả!! ... Ôi nản quá đi!! Làm mãi vẫn còn 1 đống... tôi muốn ngủ... #_=... Nhưng mà không làm xong thì lãnh "án tử hình" như chơi... Cố lên! Cố lên!!! Sống rồi thì thừa thời gian mà ngủ!!!!!!!!!!!!!!!! ... Phùuuuu... Mệt quá!! Còn 1 bài cuối cùng nữa thôi... Ặc... lại cái trò của nợ như cái chợ này!! Đặt bẫy ngay ở câu đầu tiên. Tưởng tôi không biết chắc!!??? Hứ!! Trần Diệu Chi tôi đây mà đã ra tay thì... Ôi ôi làm cái đã, ba hoa sau... ... Xonggggggggggggggggggg!!!!! Reeng... reeng... reeng... Sặc... có nhầm không vậy??! Tôi còn chưa có ngủ được phút nào mà!! Biết thế vừa nãy bớt kêu ca lảm nhảm đi... Haizzzz... -Trời ơi, tôi còn chưa làm xong!! -Sao thời gian ngắn quá vậy?? Bài lại còn dài nữa!!!! -... -... Đúng đúng... bài dài như cuộn giấy vệ sinh... Tôi còn không có thời gian nghỉ ngơi lấy sức nữa đây này... -Ừ, đề năm nay vừa dài vừa khó!!!! -Bài cuối cậu làm được chưa?? -Chưa làm đến nữa là!! What?? Tôi đồng ý là đề có dài thật đấy, nhưng đâu có khó lắm đâu?? À ngoài cái bài cuối cùng ra. Lần đầu tiên tôi làm cái dạng "bom mìn đặt lung tung" ấy mất tận 90' cơ mà!!!! Haizzzz... may là "hồng băng" cho tôi làm rồi không thì... Có lẽ tí phải cám ơn anh ta mới được!!!! Tôi ỉu xìu bước ra cổng trường, leo lên xe "hồng băng" mà không nói nửa lời. Tôi đang mệt lắm á!!? Phải ngủ 1 chút đã... Tôi nhanh chóng ôm chặt "anh lái xe" để khỏi ngã nhào xuống đường... thoải mái thật... khò... khò... ... Khi tỉnh dậy, chiếc xe đã dừng lại cạnh 1 công viên. Có lẽ tôi đã ngủ quên... nhưng sao "hồng băng" không đánh thức tôi dậy nhỉ?? Đấy là "trò tủ" của anh ta mà!!! -Dậy rồi à?? - "hồng băng" lên tiếng, vẫn cái giọng lạnh như băng nghe mà thấy ghét!! -Chưa. - Tôi trả lời, nhắm tịt mắt lại. -Vậy muốn ôm đến bao giờ??? - Anh ta thay đổi ngữ điệu còn nhanh hơn cả thơi tiết nữa. Người ta nói con gái "sớm nắng chiều mưa". Tôi nghĩ con trai chắc phải là "sáng mưa trưa bức chiều hạn hán đêm bão giật"... Ờ mà anh ta vừa nói cái quái gì thế?? Ôm? Ôm ai? Ai ôm? Áaaaaaaaaaaaaaa... tôi... tôi sao... chắc lúc nãy buồn ngủ quá nên... -Đến bao giờ chán chứ sao??!! - Tôi nói trước khi kịp suy nghĩ. Ngay lập tức tôi im bặt, "hồng băng" cũng cứng người. Tôi muốn chết quá, khi không ăn nói vớ va vớ vẩn. Chắc tôi phải nhập viện cùng anh ta luôn quá!!!!!! Tôi nhanh chóng rụt tay lại, nhưng mà... sao cứng đơ thế?? Hay là vướng vào đâu rồi????? Mà ôm anh ta thì vướng vào đâu được chứ??!!!!! -Thế thì đừng có buông tay!! - "hồng băng" nói gì thế?? Không buông dễ thường cứ ôm vậy à??? Tôi có chập đâu? À mà có 1 chút, nhưng không đến nỗi làm cái trò hề ấy đâu. Tôi giằng mạnh tay ra, nhảy xuống xe. -Aaaaaaaaaaaa... công viên này!! - Bỗng tôi nhảy cẫng lên. -Vào đi!! -Hử???! Vào... á?? - Tôi có nghe nhầm không này, "hồng băng" cho phép tôi đi chơi ư?? À mà tôi thi xong rồi còn đâu... Cũng đồng nghĩa với việc tôi không cần phải nghe theo anh ta nữa... cái điều kiện chết tiệt, cuối cùng ta cũng thoát khỏi mi rồi!!!! Huraaaaaaaaaaaaaaaaaaa... Nhưng mà... lần này thì tôi nghe... anh ta cho tôi đi chơi, tội gì mà không đi!!!??? ... -Em muốn chơi ngựa gỗ!! ... -Oa oa oa... xe đụng kìa!!!!!! ... -Ơ!! Mấy cái tách to quá, ngồi chắc sướng lắm ha!!!!!!!! ... -Aaaaaaaa... Tàu lửa kìa!! Đi đi mà!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! ... Ha... ha... không ngờ mới có mấy tháng mà công viên có thêm nhiều trò thế. Trò nào cũng hay, trò nào tôi cũng muốn chơi... nhưng mà "hồng băng" anh ta như biến thành cái tượng ý. Chẳng chịu chơi trò nào hết, tôi toàn phải chơi cùng mấy đứa bé. Thôi kệ, dù sao thì chơi với bọn nhóc cũng vui hơn là thấy cái bản mặt lạnh như tiền của anh ta. Ít nhất bọn nhóc cũng khen tôi xinh rồi tíu tít theo tôi... Có khi tôi có năng khiếu trông trẻ đấy nhỉ??!!! -Chơi cái kia không?? - Đột nhiên "hồng băng" lên tiếng, mắt nhìn về thứ gì đó. Lạ nha, từ lúc bước vào công viên đến giờ, anh ta không nói 1 lời nào, chỉ chạy đi chạy lại mua vé hay đồ uống cho tôi. Có thể nói là giống chân sai vặt thấp cổ bé họng không dám lên tiếng ý... ^0^ Tôi nhìn theo hướng đó... À... là trò chơi cảm giác mạnh mà!! Hay nhỉ, tôi chưa bao giờ thử cả!!!!! -Chơi, chơi thử đi!! Em chưa lên cái đó bao giờ. Mấy lần đến đây anh Trung đều không cho em chơi, bảo là nguy hiểm gì gì đó. - Tôi phấn khích hẳn lên. Tôi luôn muốn chơi trò đó, nhưng chẳng lần nào được cả. Thế mà tôi quên mất, may mà "hồng băng" nhắc mới nhớ!! -Thân thiết quá nhỉ??! - "hồng băng" nói. Tôi không để ý lắm, vì mắt còn đang dán chặt vào "con giun khổng lồ" đang uốn éo trên không. -Con giun biết bay!!! - Tôi hét toáng lên, lắc lắc tay "hồng băng" - Em cũng muốn bay!!!!!!! Cốcccc... -Áaaaaaaaaaaa... híc híc... sao tự nhiên đánh em?? - Tôi mếu máo. -Đồ ngốc!! -Sặc... ngốc kệ em!!! - Tôi gắt, rồi tự nhiên dịu xuống. Tôi không muốn "hồng băng" giận rồi bắt tôi về nhà đâu. - Hihi... ý em là em biết em ngốc rồi, ngốc lắm lắm luôn!!!!! Chúng ta chơi đi ha!! -... - "hồng băng" không nói gì, chỉ lắc đầu rồi bỏ đi mua vé. Hí hí... ... -Oa oa oa... thích thật!! - Tôi hét lên. Cảm giác như đang bay trên không với tốc độ của tên lửa vậy! A ha... chỉ mỗi tội là... từng cơn gió thi nhau tạt vào mặt tôi đau rát... Nhưng đó cũng là 1 cảm giác rất đặc biệt... Nếu ở dưới kia làm sao mà cảm nhận được cơ chứ!!! Vậy mà anh Trung không cho tôi chơi sớm!!!!!!! Vui vậy mà... - Vui thật ấy!!!!!!!!!! - Tôi quay sang "hồng băng" cười tươi rói. Nhờ anh ta mà tôi được chơi 1 trò hay vậy mà... -Ừ!! Làm như vậy này. - "hồng băng" giơ 2 tay ra, ngẩng mặt lên đón gió, rồi hét lớn. - Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa... -... - Tôi ngơ ngác nhìn "hồng băng". Hình như anh có tâm sự gì đó... không phải 1 mà là rất nhiều... rất buồn nữa... -Như thế bao nhiêu buồn phiền gì cũng đều tan biến hết. Rất thoải mái!! -... - Tôi phục tôi sát đất!! Nhưng mà có chuyện gì nhỉ??! Tôi muốn biết... không chỉ vì tò mò... mà còn muốn chia sẻ với anh... Tôi muốn... Ôi tôi đang nghĩ gì thế này?? Tôi lắc lắc đầu, cố xua đi cái suy nghĩ vớ vẩn ấy...
|
Chương 13: Hôm nay là ngày gì vậy?? 1. Ôi trời... Ôi trời... Ôi trời ơi!!!! Tôi có đang mơ không???? Một đứa vào phòng thi là... ngủ (trừ hôm thi Hóa... Nghĩ đến lại thấy bực!!!) như tôi mà có thể là THỦ KHOA ư??? Đỗ được đã là phúc lắm rồi, giờ còn là Thủ Khoa nữa!!! Tôi phải báo cho "hồng băng" mới được... À quên, điên thật rồi!! Phải báo cho bố mẹ, chị Hương và nhỏ Mai trước đã chứ!!? Với lại, anh ta cũng đâu có quan tâm đến kết quả của tôi??!!!!!!!!!!!!!! !_! Sáng nay khi tôi nhờ đèo đến trường anh ta còn từ chối thẳng thừng cơ mà!?!?!?!?!?!?!?!?!?!?!? Tít... tít... tít... Có tin nhắn!!... " Anh đang đợi em ở cổng trường." Ơ... có chuyện gì thế nhỉ??!!!! Tôi nhanh chóng chạy ra ngoài cổng... Quả thật là có 1 chiếc xe máy trông rất quen... -Anh Kiên, có việc gì thế?? - Tôi chạy lại hỏi ngay. -Lên xe đi!! - Anh tươi cười nói. -Làm gì ạ???? - Tôi ngơ ngác. Tôi chưa bao giờ ngồi sau xe anh Kiên, hay nói đúng hơn là tôi chưa đi xe máy bao giờ (chỉ có ô tô hoặc xe đạp thôi. Mà xe đạp là vì đi với "hồng băng" nên bố tôi mới cho đấy!!). Hôm nay tôi phải thử cái cảm giác "đi xe máy" mới được!!!! Tôi nhanh chóng ngồi lên xe và đội chiếc mũ bảo hiểm màu tím của chị Hương, hay nói đúng hơn là chuyên giành cho chị Hương. Vèoooooo... Vùuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu.................. -Oa... mát quá!! Đi xe máy thích thật ấy!! - Tôi sung sướng kêu lên. Sao trên đời có nhiều thứ hay ho thế mà tôi không biết nhỉ??! Tôi phải nhanh chóng học đi xe máy mới được. À... còn phải nghĩ cách để xin bố mẹ cho tôi đi xe nữa. Híc... đến xe đạp mà bố còn không cho tôi đi vì "Không yên tâm!!"... Tôi lớn rồi chứ còn bé bỏng gì đâu mà!!!!!! - Lần sau anh lại đèo em đi nhé!! Để "hồng... à à... anh Ân đèo chị Hương!!! -Ừ!! - Anh Kiên vui vẻ đồng ý. Nếu là "hồng băng" thì chắc lại "Không" hay "Không thích" gì gì đó... 2 người họ là anh em mà khác nhau 1 trời 1 vực... Tuy nhiên tôi cũng không rõ ai là trời, ai là vực nữa. ... Kíttttttttttt... Chiếc xe dừng lại ở 1 khu vui chơi giải trí lạ hoắc... Hehe... Lại được đi chơi miễn phí rồi!!!! Số tôi sướng thật ấy... -Em đi chơi với anh được không? - Anh Kiên cười nói với tôi. Trời, đưa tôi đến đây rồi mới hỏi. Nhỡ tôi không đồng ý thì... đi bộ về hả??? Sao anh khôn thế??! -Đi chứ!! - Tôi cười tít mắt, rồi chạy vèo vào trong. Oa... đẹp quá!! Lại nhiều trò chơi nữa... Sao trước giờ tôi không biết đến nơi này nhỉ??! Tuyệt thật!!!!!!!!!! Ở đây chủ yếu là các trò chơi giành cho lứa tuổi học sinh: nhà gương, nhà ma, trượt pa-tanh, cầu trượt nước, mô tô bay, thế giới băng,... -Đi thôi! Anh đã mua vé của tất cả các trò rồi, em thoải mái mà chơi!!!!! - Tôi còn đang mải ngắm nghía ngang dọc trái phải thì anh Kiên lên tiếng làm tôi bừng tỉnh. Chơi?? À phải rồi, đây là khu vui chơi chứ đâu phải phòng tranh nhỉ??!!! Tôi ngốc thật! Nhưng mà... tất cả các trò??? -Thật sao??? - Tôi mở to mắt nhìn anh Kiên chằm chằm... Híhí... Anh Kiên tâm lí quá!! Ai như "hồng băng" chứ... tôi đòi chơi trò gì anh ta mới chạy đi mua... đợi dài cổ... ... Hôhô... anh Kiên hiền quá, bị tôi lôi đi chỗ này, nhét vào chỗ kia mà không phản kháng 1 lấy câu... Bắt nạt anh đúng là dễ thật!! Sau này anh với nhỏ Mai mà thành 1 đôi thì... chẹp chẹp... ngày nào cũng được xem "phim hành động" miễn phí rồi!!!!!!!!!!!!!!! ^0^ -Đi trượt pa-tanh nhé!! - Anh Kiên lên tiếng làm tôi giật mình (đang nghĩ đến viễn cảnh anh bị "tra tấn" mà) -Ơ... à... nhưng em không biết trượt pa-tanh đâu. - Tôi xụ mặt. -Không sao. Anh dạy em!! -Thật ạ??? Hihi... - Tôi lập tức vui vẻ ngay. Anh Kiên đúng là tuyệt vời!!!!! ... Oạchhhh... -Áaaaaaaaaa... đau quá!!! - Đây là lần thứ n (n>10) tôi ngã rồi. Híc... híc... đau muốn chết... -Em không sao chứ??! - Anh Kiên vội vàng đỡ tôi dậy. Trông anh có vẻ đang phải nhịn cười ghê lắm. Hứ!!? Như vậy la tốt! Anh thử cười xem, tôi sẽ cho anh biết tay (tôi sẽ xin lỗi nhỏ Mai sau). ... Oạchhhhhhhhhhhhh... -Trời ơi, Nhìn dễ vậy mà khó ghê!!! - May mà không phải sàn xi-măng, nhưng cũng đủ để người tôi bầm dập hết cả. - Em chịu thôi!! -Ừ, vậy thôi! Em ngồi đây nghỉ đi, anh đi mua nước! - Anh Kiên noí, vẫn nhẹ nhàng nhưng sao tôi thấy anh có vẻ hơi căng thẳng. Liệu có phải anh sợ về nhà bị mắng vì làm tôi ra nông nỗi này không nhỉ??! Ừm cũng có thể lắm chứ!! Tôi đâu có dại mà "chịu trận" 1 mình?? -Vâng. Anh đi nhanh lên, em khát lắm rồi! - Tôi vui vẻ nói. Dù sao có gì tôi sẽ đổ hết lên đầu anh Kiên, có hơi ác 1 chút nhưng mà... mẹ tôi sẽ không "hát" cho anh Kiên nghe đâu. Cùng lắm chỉ là trách vài câu thôi mà!!! Đừng trách tôi nha!!!!!!!!!!!! ... Trời ơi, sao lâu vậy?? Không phải anh sang tận Châu Mỹ mua nước đấy chứ?!??!! -Chi! - Sau lưng tôi vang lên 1 giọng nói làm tôi giật nảy mình. -Trời ơi!! Sao anh đứng sau lưng em vậy? Làm em hết hồn! - Tôi vuốt ngực, thở phảo. Thế mà tôi cứ tưởng là ma chứ!!! -Anh xin lỗi!! Anh... anh muốn... nói... với em 1 chuyện... Anh... -Anh nói nhanh đi!!!! - Tôi sốt ruột hỏi. Tính tôi tò mò ai chẳng biết!! Anh lại còn nói ngập ngừng vậy... Thật là!! -À... anh muốn nói... là... Anh thích em!! -Trời, tưởng gì. Ai mà không thích em!! - Tôi cười tươi rói. Thế mà tôi tưởng anh định đưa tôi đi chơi tiếp chứ!!? -Không phải. Ý anh là... anh thích em. -Thì em có nói... -Làm bạn gái anh nhé!! -Hả??! - Tôi há hốc mồm nhìn anh Kiên như người ngoài hành tinh. Tôi... tôi có nghe... nhầm không vậy????? Thế ra là "thích" kiểu này hả? - Em... em... nhưng mà... em không... em với anh là bạn mà... à không có lẽ là anh em thì đúng hơn... em...em... - Tôi lắp bắp. Thật là quá bất ngờ! Nhỏ Mai mà biết chuyện này chắc nó xé xác tôi ra... -Anh hiểu rồi. - Anh Kiên nói. Đây là lần đầu tiên anh ngắt lời tôi. Nhưng tôi không hề tức giận, mà có chút gì đó buồn buồn, tội lỗi... nhưng mà thật sự là tôi không "thích" anh Kiên theo kiểu đó mà!! -Em xin lỗi!! - Tôi cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Có lẽ anh ghét tôi lắm! -Không sao mà! Chúng ta vẫn là bạn... à không là anh em nhé!! - Anh Kiên cười nói, nhưng tôi thấy khó chịu lắm. Tôi biết là anh rất thất vọng, nhưng mà... không còn cách nào khác... -Vâng. - Tôi gượng cười. Dù không muốn nhưng tôi vẫn phải nhận bó hoa mà anh Kiên tặng. Tôi không muốn làm anh buồn thêm nữa!! Tôi đòi đi bộ về. Tôi không muốn làm phiền anh Kiên, hay nói đúng hơn là tôi cần suy nghĩ. Tại sao anh Kiên lại thích tôi?? Tại sao không phải là nhỏ Mai, hay có thể là chị Hương???? Ít nhất thì chị Hương cũng hiền lành, thùy mị hơn tôi... còn nhỏ Mai thì thật lòng thích anh... Haizzz... Đau đầu ghê... Không nghĩ nữa... Mặc kệ nó... ------------------------------------------------------ 2. Tôi đang "lê" từng bước trên đường phố đông đúc giờ tan tầm thì tiếng chuông điện thoại làm tôi bừng tỉnh. Tôi nhanh chóng ấn nút nghe mà không thèm nhìn tên hiện lên. -Alo... - Tôi uể oải nói. -Anh đây. Đi với anh! - Người ở đầu dây bên kia lên tiếng. Thật là vô duyên hết chỗ nói, gọi điện cho người ta mà không xưng tên tuổi cứ thế là nói. Ai mà biết "anh đây" là ai cơ chứ?? Tôi có phải là thần tiên đâu??!!!!!!??!!!!!!! -Anh là ai thế? - Tôi khó chịu hỏi. -Em làm sao thế?? Anh là Trung đây!!!! - "anh đây" ngạc nhiên nói. -Ồ!! Em xin lỗi, em không để ý tên. - Tôi cười cười. Haizz... Đầu óc mình có vấn đề lại đi mắng người ta... Đúng là chỉ có tôi thôi... -Được rồi. Em đang ở đâu?? Anh đến đón em. -Em đang ở... - Tôi ngó dáo dác xung quanh tìm kiếm rồi đọc cho anh Trung tên phố. Sau đó tôi vào 1 quán cà phê ngồi đợi. ... 15' sau anh Trung xuất hiện. -Hoa ở đâu ra thế?? - Vừa nhìn thấy tôi, anh đã hỏi ngay. Trời đất, anh không thể chào tôi 1 câu trước được à???! -Em mua. - Tôi nói. Không thể cho anh biết chuyện anh Kiên tỏ tình với tôi được. Nếu không anh sẽ nổi khùng lên cho xem. -Mua?? Để làm gì?? - Anh hỏi tiếp. Thật là mệt mỏi!! -Để cắm chơi thôi. - Tôi đáp tỉnh bơ. Tôi chán ngán cái kiểu hỏi như hỏi cung thế này lắm rồi!!! Bình thường thì không sao. Nhưng hôm nay tôi vừa bị "sốc" giờ lại phải ngồi giải đáp thắc mắc của anh Trung... bực không để đâu cho hết. -Đi!! - Lại cái kiểu nói cộc lốc. Nó làm tôi nhớ đến "hồng băng". Nói thật là bây giờ tôi muốn gặp anh ta lắm!! Dù có bị chọc tức đến bầm gan tím ruột cũng được. Như thế có lẽ sẽ thoải mái hơn là đối mặt với anh Trung như lúc này. -Đi đâ... - Chưa đợi tôi hỏi xong, anh Trung đã lôi tôi đi, nhét tôi vào xe mà không thèm quan tâm xem tôi có đồng ý hay không. Thật là tức điên người!! Tôi là người chứ có phải là con búp bê đâu??!!! Thôi mặc kệ, tôi mà làm ầm lên thì cẩn thận không có đường mà về luôn ấy!! Anh Trung mà giận lên thì... chậc... tôi chưa muốn chết đâu!!!! Đành nghe theo anh vậy, đi chơi 1 chút thôi mà! ... Kéttttttttt... Chiếc xe dừng lại ở 1 nhà hàng trông khá sang trọng, không thua kém gì những nhà hàng của nhà tôi. Người bảo vệ mở cửa cho tôi. Xem ra phong cách phục vụ ở đây rất tốt. Tôi cười tươi, nhanh chóng bước theo anh Trung vào trong. -Cậu chủ! - Khoảng 20 nhân viên bảo vệ có, phục vụ có và cả mấy ông đầu bếp nữa xếp thành 2 hàng dài, cúi chào chúng tôi, à không là anh Trung chứ nhỉ??! Thì ra đây là 1 trong chuỗi các nhà hàng của nhà họ Đặng!!? Thảo nào... Tôi nghe mẹ nói nhà họ Đặng với nhà tôi đang cạnh tranh nhau... vì thế mẹ nói tôi không nên qua lại với anh Trung. Nhưng mà theo tôi thì còn có lí do khác nữa, nhưng mẹ lại không chịu nói... -Mời cậu chủ và cô Trần lên tầng 2 ạ! Chúng tôi đã chuẩn bị theo ý của cậu!!! - 1 ông bác trông có vẻ không mấy thân thiện lên tiếng. Ông ấy cứ liếc tôi làm tôi thấy lạnh sống lưng. Khi tôi mỉm cười đáp lại thì ông ấy lại quay đi. Thật là, cười lại thì có phải là tốt hơn không??!!!! -Đi thôi! - Anh Trung nói rồi nắm tay tôi kéo đi. Tôi chỉ kịp nhìn lướt qua không gian trong nhà hàng. Rất sang trọng, nhưng lại rất gò bó và... lạnh. Không ấm áp và thoải mái như nhà hàng của nhà tôi (nhờ tôi cả đấy!! Tôi đã "phá banh" cái nhà hàng Nhật lúc 10 tuổi làm bố tôi tức điên lên nhốt tôi trong nhà suốt 1 tuần liền. Nhưng mà, thật không ngờ là... sau đó nhà hàng ấy đông khách hẳn. Thế mới biết "phá" cũng là 1 cách sửa sang!!! *0* Vì vậy bố đã bắt tôi đi "phá phách" cả mười mấy cái nhà hàng còn lại làm tôi mệt muốn xỉu!!) Lên tầng 2, tôi càng "nản" hơn... Trên đây rất đẹp!!!!! Nhưng... không hề có chút cảm giác gì cả. Tôi có thể cảm nhận được, những người trang trí nơi này không hề đặt tình cảm vào đó, hay nói đúng hơn là họ chỉ làm theo trách nhiệm mà không có đam mê hay vui thích gì cả... Quá hoàn hảo... Quá lạnh lẽo... Quá xa vời... -Em thấy sao?? - Anh Trung lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. -À à... đẹp lắm!! - Tôi nói. Không thể nói thật cảm nhận được. Với tính cách của anh chắc chắn các nhân viên ở đây sẽ bị mắng... có lẽ còn bị sa thải nữa... Với lại, thật sự là anh không nhận ra sao??? Tôi ngồi xuống, cũng đúng lúc tiếng nhạc vang lên... du dương... Nó làm tôi không thoải mái!!!!!!!!!!!!!!!! Tôi... ghét những không gian thế này lắm... Tôi không phải chị... không thích lãng mạn... không thích nhẹ nhàng... Cho nên, khung cảnh này làm tôi... buồn ngủ!!!! Anh Trung biết tính tôi mà, sao còn đưa tôi đến đây?? Anh định chơi tôi chắc??! Không được ngủ ... Không được ngủ ... Sao anh Trung không nói gì nhỉ?? Sao cứ nhìn tôi như người ngoài hành tinh thế kia?? Tôi lại không dám mở miệng. Tôi chưa thấy anh như thế này bao giờ. Nếu không cẩn thận chọc giận anh rồi thì làm sao đây??? ... Cố lên nào!! ... Trời ơi, còn không mau mang đồ ăn lên?? Đã mấy tiếng trôi qua rồi, hết bản nhạc này đến bản nhạc kia mà sao không thấy bống dáng người phục vụ nào thế?? Ít nhất thì lúc ăn tôi sẽ không thể ngủ được... ... -Anh có chuyện muốn nói với em!! - Đột nhiên anh Trung lên tiếng. Ôi may quá!! Tôi vẫn chưa ngủ gật... -Vâng. Anh nói đi! - Tôi cười tươi hớn hở. Nói mau đi, nói mau đi!!! Không em ngủ mất bây giờ??!!! -Anh... anh... tặng em cái này!! - Ồ có quà nữa à?? Hay nhỉ!!? -Cám ơn anh. Nhưng gì thế ạ?? - Tôi nhanh tay nhận lấy 1 cái hộp dài được bọc rất kỹ. Tôi đã tỉnh ngủ rồi... hihi... có quà mà lại... -Em mở ra đi! - Anh Trung cười nói. Trông anh lúc này cũng căng thẳng như anh Kiên vừa nãy vậy... Anh Kiên... Nghĩ đến anh Kiên tôi lại thấy tội lỗi... Dừng lại ngay... Mở quà thôi... Tôi mở từng lớp giấy gói 1 cách cẩn thận. Đây rồi!! Chocolate à??? Tôi rất thích ăn chocolate... Tôi mở hộp ra... Tôi ngạc nhiên đến nỗi suýt đánh rơi cả hộp chocolate xuống đất... -Anh... anh... có nhầm không... vậy?? - Tôi... tôi... làm sao có thể... làm sao mà!??? -Anh thích em!! - Sặc... lại nữa... Tôi... hôm nay là ngày gì mà... Số tôi xui tận mạng... -Em... em không... -Đừng từ chối!! Em có thể suy nghĩ, anh sẽ đợi. Nhưng không được từ chối. - Ối giời ơi, thế này thì có gì khác nhau??? Cho tôi thời gian, nhưng lại không cho từ chối, chẳng phải là câu trả lời chỉ có 1 sao?????? Tôi hít thở sâu. Tôi không dám đắc tội với anh Trung, nhưng mà tôi thật sự không có tình cảm với anh. Nếu còn dây dưa thì... haizzzzz... Mà sao anh lại thích tôi nhỉ??! Tôi có cái gì hay cơ chứ????? -Em không thích anh. - Tôi lấy hết dũng khí để nói ra câu đó. Tôi thật sự không thể lằng nhằng khi đã có câu trả lời dứt khoát... -Anh đã nói rồi mà!! Em... -Em không thích anh. - Tôi lặp lại, cắt ngang câu nói của anh Trung. Tôi biết, với anh Trung không thể nói nhẹ nhàng như với anh Kiên được. Anh đã muốn thứ gì là sẽ có nó cho bằng được. Vì thế cần từ chối thẳng thắn, nếu không sẽ rách việc lắm!!! Tôi nhanh chóng đứng dậy, nhưng bị anh Trung giữ lại. -Rồi em sẽ thích anh. - Anh nói, nhét vào tay tôi hộp chocolate mặc cho tôi có từ chối thế nào đi chăng nữa. Cuối cùng tôi đành nhận lấy và... chạy ra khỏi cái "nơi quỷ quái" ấy... Ngột ngạt chết người... ------------------------------------------------ 3. Tôi tiếp tục "lê" từng bước trên đường... Chỉ trong 1 ngày... tôi... được 2 người tỏ tình.... từ chối 2 người... 2 phản ứng trái ngược... Nếu so sánh thì tôi thích cách chấp nhận lời từ chối của anh Kiên hơn là sự cố chấp của anh Trung... Haizzzz... Mệt mỏi thật!! Tôi muốn gặp "hồng băng" quá... Tôi muốn nghe những câu "thiếu vốn từ vựng" của anh ta... Tôi muốn bị anh ta chọc tức... Tôi muốn làm anh ta đỏ mặt... Tôi muốn... -Áaaaaaaaaa... - Đột nhiên tôi đâm sầm vào cột điện. Trời đất ơi!! Đến cái cột điện mà cũng bắt nạt tôi nữa sao?? -Em đi đâu mà giờ mới về? - Hở??! -Cột điện cũng biết nói nữa hả? - Hay nhỉ??! Nước mình mới phát minh ra rôbốt cột điện à??? Khoa học cũng phát triển gớm ha!! Cốcccc... -Aaaaaa... Cột điện cũng biết đánh người nữa!! Tôi phải kiện cái ông sản xuất ra loại rôbốt của nợ này mới được. Cột điện thì chơi với mấy cái dây điện được rồi lại còn bày trò cản đường đánh người... - Tôi lầm bầm, lách qua 1 bên đi tiếp. Đau quá... mà hết tay để xoa cục u rồi!! -Này! Đồ ngốc!!!!! - Hử?!? "hồng băng"??????? Chỉ có anh ta mới gọi tôi như vậy thôi!! Tôi ngó dọc ngó ngang... nhìn trước nhìn sau... có thấy ai đâu nào??? À à trừ cái cột điện chết tiệt kia ra... Không lẽ... tôi lập tức quay lại, nheo mắt nhìn "rôbốt cột điện"... Oài... -Ha... ha... thì ra là... là... Haha... - Tôi cười ngặt nghẽo. Không thể tin được tôi lại tưởng "hồng băng" là cột điện... híhí... cột điện lai rôbốt... Ai bảo anh ta cao thế làm chi???? -Cười cái gì, đúng là ngốc hết thuốc chữa!! -Ai ngốc!! Tại anh... anh tự nhiên đứng chắn giữa đường... lại còn đánh em... Hứ!!? - Đúng là cứ gặp anh ta là tôi tức điên người... nhưng mà ít ra còn vui hơn... thôi không nghĩ nữa... -Chứ "rôbốt cột điện" là cái khỉ gì??? Không ngốc sao nghĩ ra cái thứ ấy??? -Phát minh vĩ đại vậy mà... ngốc gì chứ!!? - Tôi ỉu xìu... Có lẽ tôi ngốc thật... ngốc nên mới không biết đến tình cảm của 2 người đó... ngốc nên mới vô tâm khiến họ hiểu lầm... ngốc nên mới... -Này!! Sao thế? Sao em lại khóc???? - "hồng băng" hốt hoảng kêu lên làm tôi giật mình. -Khóc?? Em có khóc đâu? - Tôi cãi. Chỉ được cái vớ vẩn. Tôi đưa tay lên mặt... có nước... chẳng lẽ tôi khóc thật hả??? Khóc ư? Vì sao?? Buồn bực... Khó chịu... Mệt mỏi... Tôi ôm chầm lấy "hồng băng" khóc nức nở mặc cho anh ta hỏi han, dỗ dành, nịnh nọt, dọa dẫm... đủ cả. ... Khóc chán, tôi lau nước mắt vào... áo "hồng băng" 1 cách hết sức tự nhiên. Sau đó lại cười tươi hơn hớn. -Khóc chán rồi?? - "hồng băng" lên tiếng. -Hihi... em sợ sẽ khóc trôi anh đi mất... à không tan mất. - Tôi nói tỉnh bơ. Tôi đã thoải mái hơn nhiều. Bỗng... "hồng băng" lôi tôi chạy... chạy... chạy mãi... Đến khi tôi kiệt sức cũng là lúc anh ta dừng lại. Căn chuẩn nhỉ!!?? Đúng là "thầy" của tôi!!!!!!!!!!! -Anh... k..éo e..m ra... ra đ..ây làm... gì... gì vậ..y?? - Tôi vừa hỏi vừa thở hồng hộc muốn đứt hơi... -Chơi!! - Ặc... tối vậy rồi không về nhà lại ra...ra... đây là... à vườn hoa chơi!! Tôi đang đói muốn xỉu đây này!!? Lại còn được anh ta cho 1 "bài thể dục" nữa... -Anh thích thì ở đây mà CHƠI, em về đây!! - Tôi quay người. Có điên mới ở lại đây mà "chơi" với anh, tôi còn phải kiếm cái gì bỏ vào bụng đã. Đi từ sáng đến giờ mới về thế nào cũng bị cho 1 bài, nếu mà nhịn đói nữa chắc tiiu không trụ nổi đến khi "kết bài" mất... - Aaaaaaaaaa... anh làm cái gì vậy??? - Tôi gắt ầm lên. Không tức sao được??! Tự nhiên "hồng băng" kéo tay tôi làm tôi mất đà ngã dúi ngã dụi xuống đất. Đau tim muốn chết!!!! -Đừng đi!! - Có đúng là "hồng băng" không vậy?? Sao nghe giọng anh ta lạ quá!?? Thôi ngồi 1 lúc vậy. Ăn tạm ít chocolate cầm hơi đã. Nghĩ thế, tôi lôi hộp chocolate ra. May mà vừa nãy anh Trung bắt tôi nhận, không giờ này chắc chết đói ở đây mất! -Gì thế?? - "hồng băng" quay sang hỏi. -Chocolate. - Tôi đáp. Mở hộp ra, oa oa oa... dù là tôi không muốn nhìn thấy nó 1 chút nào, nhưng thôi, vì cái bụng... Tôi đang định lấy 1 viên thì... -Không được ăn!! - "hồng băng" giật lấy hộp chocolate quát ầm lên làm tôi thót tim. Tôi biết là trông hộp chocolate này không được "bình thường" cho lắm nhưng mà... có cần phản ứng mạnh vậy không?? Tôi đang đói mà!!??? Với lại nó cũng không có độc đâu mà sợ! Thực ra... hộp chocolate này chỉ có 8 viên thôi. Mỗi viên to bằng nắm tay trẻ em. Điều đặc biệt là... trên mỗi viên chocolate có 1 chữ cái... Và xếp lại thành dòng chữ... I LOVE YOU... Thế cho nên vừa nãy tôi đã suýt "dâng" nó cho ông Thổ Địa... -Trả cho em! - Tôi cố gắng lấy lại "lương thực cứu đói" nhưng không nổi. Sức tôi có hạn!!!!!!! Huhu... sao anh ta ác thế?? Không cho tôi đi kiếm đồ ăn... lại lấy luôn hộp chocolate của tôi... Nếu mà hoa cũng ăn được thì tốt biết mấy!!??? -Cái này là của ai vậy??! - "hồng băng" trừng mắt nhìn tôi hỏi. -Của em. - Tôi ngoan ngoãn trả lời. -Anh hỏi là ai tặng cho em?!!!?!! - Huhu... Sao lần nào tôi "thành khẩn khai báo" cũng cđều khiến người khác càng tức điên hơn vậy?? -Anh Trung. - Tôi lí nhí. -Vậy còn hoa?? -Anh Kiên. -Tại sao họ tặng cho em??? -Tại vì... tại vì... - Tôi nói sao đây?? Nói thật hay nói dối? Mà nói thật có sao không? Nói dối có chết không? Nói thật... nói dối... làm sao đây?? -Nói đi!!! -Vì... bởi vì... - Thôi đành để "hồng băng" quyết định vậy... số chẵn là nói thật... số lẻ là nói dối. - Anh thích số mấy?? -???? - Oài... có cần nhìn tôi vậy không chứ??! Tôi đâu có phải là bệnh nhân tâm thần đâu?? -Nói mau đi!! Số mấy????? -20. -Sặc... Sao lại là 20? Sao không phải là số khác chứ!!? - Haizzz... Sao anh ta khôn thế??! - Ờ ờ... Thực ra... thực ra anh Kiên và anh Trung... 2 người họ... đã... -Làm gì?? -Tỏ tình với em. - Tôi nói nhanh nhất có thể. Mong là "hồng băng" không nghe thấy... Cầu trời... Khấn phật... -Cái gì?? Tỏ tình???! - Ặc... sao tai anh ta thích ghê vậy?? Nói như gió thế mà cũng hiểu cơ à??? Bái phục... bái phục... Tôi nhanh tay lấy lại hộp chocolate, nhặt 1 viên lên bắt đầu gặm... -Ngon thật!! May mà vừa nãy mang về không thì... -Em trả lời sao?? - "hồng băng" lên tiếng sau 1 lúc im lặng. Giọng nói không còn gay gắt như trước nữa mà có gì đó giống như là lo lắng... -Từ chối. - Tôi trả lời rồi tiếp tục công cuộc gặm gặm và gặm... -Thế thì tốt!! -Gì cơ??! Từ chối người ta mà anh kêu tốt??!? - Đúng là điên mà!!! -Ờ thì... mà em không thích họ hả?? -Thích thì em từ chối làm gì??! - Thế mà cũng hỏi. Hôm nay đầu óc anh ta đình công rồi à??!! -Ừm... vậy anh... anh thì sao?? -Sao là sao?? - Tôi hỏi, quay lại săm soi "hồng băng" từ trên xuống dưới. Rõ ràng hôm nay anh ta không được bình thường mà!! Hay lúc nãy đâm đầu vào cột điện giống tôi, à quên khác tôi chứ!!????????? -Em nhìn gì vậy?? - Ô... lần thứ 4 nha!! - Em trả lời đi! -Trả lời gì cơ?? - Tôi ngây ngô hỏi lại để rồi... Cốccccc... -Áiiiiiiiiiiiii... Cái thứ 2 của hôm nay à không tối nay rồi đấy!! Anh bạo lực quá!!!!! - Tôi hét toáng lên. -Ai bảo em ngốc quá!! Trả lời mau... không anh đánh nữa!! -Trời ơi, trả lời gì vậy?? Anh có hỏi thì em mới trả lời được chứ? Tự dưng bắt trả lời sao mà nói??? - Tôi mếu máo, nhanh chóng ngồi lùi về phía sau. -Ngồi im đấy!!!! Chết rồi!!! Chết thật rồi!!!!!!!!!! Biết "trả lời" sao giờ? -Hihi... Có gì từ... từ nói... - Tôi cười nịnh nọt, tiếp tục lùi thật nhẹ nhàng... từng chút... từng chút... -Ha... ha... ngốc!! Nghe cho kĩ nhá! -Ơ... à vâng... anh cứ nói... em... em đang nghe mà!!! - Tôi ngoan ngoãn chăm chú lắng tai lên nghe và đương nhiên là vẫn tích cực hoạt động... lùi... -Ngồi im!! - Đột nhiên "hồng băng" đưa tay giữ chặt lấy vai tôi. Oải ghê á!!! Tôi "nhích" chậm vậy mà... Đồ của nợ... Đồ bạo lực... Đồ mắt cat... Đồ tai dog... Đồ... -Anh thích em! -Hử??! Anh vừa nói gì cơ????? - Anh ta vừa nói gì thế nhỉ?? Tôi đang bận chửi rủa mà, muốn nói gì thì ít ra cũng phải báo trước chứ... Mà hình như "hồng băng" có báo rồi nhưng tôi không để ý thì phải. -EM ĐIẾC À?? - "hồng băng" đột nhiên nổi khùng làm tôi sợ đến nỗi cả người run bần bật. -Hihi... em... em... anh không muốn nói... thì thôi... không cần tức giận... đâu!! - Tôi cười gượng gạo. -Trời ơi, sao em ngốc quá thế hả??? - Ặc ặc... tôi đã nhịn vậy mà còn... được nước lấn tới hả??! -Em ngốc hồi nào?? Suốt ngày kêu em ngốc không hà!!? - Tôi cãi bướng. Mặc dù tôi ũng có hơi hơi ngốc 1 tí xíu... nhưng mà có cần phải phũ phàng như vậy không???? -Haizzzz... Anh nói là... Anh thích em!! -... - Tôi đơ người, không nói được câu gì. -Anh thích em!!! Sao lại như thế??? 1 ngày... 3 người... 3 lời tỏ tình... 3 cách khác nhau... liệu có phải là 3 lần từ chối???? Tôi đã từ chối anh Kiên và anh Trung thẳng thừng... không do dự... không hối hận... Vậy còn "hồng băng"??? Tôi có thể từ chối tiếp không? Tôi có thích anh không?? Có thể là có... cũng có thể là không... Tim tôi đang đập loạn xạ... và nó luôn đập với tốc độ kinh hoàng trước anh... Đó có phải là "sợ hãi" hay "đề phòng" như tôi vẫn nghĩ?? Ở bên cạnh anh lúc nào tôi tức điên người, nhưng lại luôn vui vẻ... Tôi rất hay nghĩ về anh... hay so sánh người khác với anh... và tự cười 1 mình... Khi vui nghĩ đến anh đầu tiên... Khi buồn muốn ôm anh khóc... ... Chẳng lẽ... tôi thật sự... Ồ không!! Làm sao có thể??! Tôi ghét anh ta lắm mà!! Chắc đó chỉ là ám ảnh thôi... Đúng rồi, tôi đâu có điên đi thích "tảng băng" phải không?????????? Nhưng mà... tôi lại không thể từ chối... Tôi không nói được... Ừm... có lẽ là do tôi sợ... sợ "tảng băng di động" đó nổi giận sẽ "xử" tôi thôi!! -Anh thích em!! - "tảng băng" lặp lại lần thứ 3 và... ôm tôi vào lòng... Trời đất quỷ thần ơi!! Sao... sao... tôi... - Em có thích anh không?? Trả lời anh đi!!!!!!!! - "tảng băng" nhẹ nhàng nói bên tai tôi. Rất nhẹ nhàng... và ấm áp... không hề "lạnh" như thường ngày... -Em... em... - Nhưng mà... tôi... đó có thật chỉ là ám ảnh không? Có thật tôi chỉ sợ cơn giận của anh????????? -Mau Nói đi, Diệu Chi!!!!! - Đây là lần đầu tiên "tảng băng" gọi tên tôi tình cảm như thế... Haizzz... Tôi thua rồi!! -Em... em cũng thích anh! - Tôi khó khăn lắm mới nói ra được câu đó, vùi mặt vào áo "tảng băng", không dám nhìn anh. ... -Ha... ha... ha... - Rất lâu sau, "tảng băng" cười lớn làm tôi giật mình. Tự nhiên cười như điên, đúng thật là!!! -Anh cười gì?? Khùng quá! - Tôi gắt. -Anh vui mà!! Vui không cười thì khóc sao???????? -Ừm... đối với "tảng... à quên người như anh thì khóc có lẽ sẽ thích hợp hơn. - Tôi nói, đưa tay vuốt cằm vẻ "thánh nhân". -Em gọi anh là gì?? -Tảng băng. - Ặc... tôi đúng là ngu si đần độn không ai bằng... Tự nhiên không đánh mà khai... -Tảng băng?? -Hihi... Không không... ý em là... là... - Là gì nhỉ??! Tại sao tôi lại gọi anh là "tảng băng" nhỉ???! Tôi quên mất tiêu rồi... -Em có thích băng không? - Đột nhiên "tảng băng" chuyển chủ đề. Cũng may, không tôi chết chắc!! -Không. Lạnh chết người!! - Tôi nhanh nhảu trả lời. Cốccccccccc... -Uidaaaaaaa... Sao lại đánh em nữa?? - Lần thứ 3 rồi... Trán tôi sưng cả lên rồi đây này... Đúng là "tảng băng"... không biết thương hoa tiếc ngọc gì sất... Híc híc... -Thế sao gọi anh là "tảng băng"?? -Thì em biết đâu... từ hôm đầu gặp anh đã gọi vậy rồi... Ai mà nhớ nổi lí do chứ!!? - Tôi phụng phịu, xoa lấy xoa để cục u to đùng. -Từ giờ gọi anh như thế đi!! -Anh có bị gì không?? Gọi bằng tên không muốn lại thích bị gọi là "tảng băng" hả?? Hihi... Mà đó chỉ là tên rút gọn thôi... Tên đầy đủ làaaaaaaaaa... - Tôi cố tình kéo dài giọng, nhẹ nhàng lùi về phía sau... -Còn nữa hả?? Nói mau đi!!! - "tảng băng" thúc giục. -Làaaaaaaaaaaaaaaaaaaa... - Tôi đứng hẳn lên, nở 1 nụ hết sức tươi tắn. - "tảng băng di động", "tảng băng câm", "tảng băng đáng ghét", "tảng băng của nợ", "tảng băng khốn kiếp", "tảng băng chết tiệt"... - Tôi nói 1 tràng rồi... co giò bỏ chạy... -Em... em đứng lại đó!! -Em đâu có ngu??!!!! Hí... hí... -Ngoan ngoãn đứng lại có khi anh sẽ tha cho em đấy!! -Lêu... lêu... Đừng hòng!! -Hừ!! Em chết chắc rồi! -Ha... ha -... -...
|
Chương 14: "Thần Tình Yêu" ra tay!!!! 1. - Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa... - Trời ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii... - Em yêu anh!!! - Tớ nhớ cậu quá cơ!!!?? - Chúng ta học cùng lớp đấy!! - Tình yêu của anh!! - Ngày nào em cũng mơ thấy anh!!!!!! - ... - ... Oái, tôi đến thủng màng nhĩ mất thôi!!! Vừa mới ngày khai giảng đã thế này rồi sao??! Tôi đã nói rồi mà "tảng băng" không nghe!??!!!! Cứng đầu cứng cổ cho lắm vào!!! Đã bảo là tách ra rồi mà... thật là điên hết chỗ nói... Tôi còn muốn sống thêm vài chục năm nữa cơ. Ít nhất cũng phải thọ đến 90 tuổi chứ!!? -Em nói rồi anh không nghe, giờ thì hay rồi!! Bão 13 độ rích-te luôn... - Tôi thì thầm vào tai "tảng băng" mà chưa chắc là anh ta đã nghe thấy. Mà 1 mình anh ta thì nói làm gì?? Lại thêm cả chị Hương và anh Kiên nữa... Hội mê trai và háo sắc được thể tụ họp... "vui" ghê!! #_# -IM HẾT CHO TÔI!! Úi, giật cả mình! Muốn hét thì cách xa tôi 10m không được à????? Làm tôi suýt nữa thì nhào vào vòng tay của ông Thổ Địa rồi... -Anh... lần sau có thể báo trước không hả?? - Tôi gắt. "Tảng băng" không thèm để ý, bình thản nắm lấy tay tôi. Hả??! Anh ta... muốn chết à??! Tôi cố gắng giằng ra nhưng không nổi. Sao con trai khỏe vậy làm gì chứ? Thật là không công bằng mà!! -Em ngoan ngoãn chút đi!! - Đúng là "tảng băng"... bạo lực nhất quả đất... -Ôiiiiiiiiiiiii... -Thiên thần cool quá đi!! -Em yêu anh, thiên thần của em!! -... -... -Sặc... Thiên thần cái con khỉ!!? Ác quỷ thì có! - Tôi lầm bầm. -Cấm nói xấu anh! Oái... sao... sao mà anh ta nghe thấy chứ??! Tôi nói nhỏ hơn con kiến vậy mà... Đến tôi còn không nghe rõ tiếng mình thì làm sao... Huhu... đúng là quỷ mà... ... -Dậy! dậy!!! -Ư... ư... -_- -Chi, dậy nào!!!!! -Ư... ư... =_= -Dậy đi chơi nào!! -Hả??? Đi đâu??????????? -Ha... ha... Sặc... lại thế nữa!! Ngu không để đâu cho hết! Tôi bực mình với tôi rồi nha! Người đâu mà ngu như lợn không, còn hơn cả lợn... bị lừa mấy trăm lần rồi mà vẫn không chừa... híc... híc... -Anh gọi kiểu gì siêu thế??! Chỉ em với!!!!!!!! - Nhỏ Mai chết tiệt, đã không bênh tôi lại còn hùa theo "tảng băng" mà chơi xỏ tôi... -... - "tảng băng" không nói gì chỉ nhìn tôi cười cười. Tôi thì lườm anh ta muốn rách mắt. -Anh thử nói xem, biết tay em!! - Tôi hằm hè. -Yên tâm. Anh mua bản quyền rồi. - "tảng băng" thì thầm lại. -Thế còn được! - Tôi hài lòng nói. Dù sao thì 1 người cũng còn hơn là 2 người. Mà con nhỏ Mai kia mà đã biết thì chắc chắn cả trường sẽ biết sau... 1'. ... Reeng... reeng... reeng... Cuối cùng cũng hết 5 tiết... Buổi đầu toàn giới với chẳng thiệu... Tôi biết hết rôi còn đâu hứng thú mà nghe nữa... Đã thế lại còn mấy chục cái mỏ chĩa thẳng vào tôi mà cục ta cục tác suốt không thôi... chỉ trả lời thôi đã muốn xỉu... Quen biết gần hết rồi chứ có gì lạ lẫm đâu mà hỏi cho lắm??! Tôi lờ đờ đi ra cổng trường... Bộpppppp... -Áiiiii... - Tôi rú lên. Cái kiểu "chào hỏi lễ phép" này không phải nhỏ Mai thì còn là ai được nữa??!!!!! - NGUYỄN THANH MAI!!!!!!!! Cậu chán sống rồi HẢAAAAAAAAAAAA??????? -Ơ... ơ... đâu có. Hihi... sorry... tại tớ quen rồi!! - Nhỏ Mai cười khì khì, dùng tay quạt cho tôi... hạ hỏa. -Có việc gì cần đến tớ hả?? - Tôi hỏi ngay. Tính của cái con nhỏ tôi còn lạ gì nữa??! Không hơi đâu tự nhiên nhỏ nhẹ nịnh nọt thế cả!!???? -Ờ... hìhì... Diệu Chi xinh đẹpppppp... -Có gì nói luôn đi! - Nhìn cái điệu bộ chớp mắt lia lịa, cười như... đười ươi của nó mà tôi muốn xỉu. -À... cái đó... cậu giúp tớ... - Nhỏ Mai thì thầm vào tai tôi làm tôi đơ luôn. -Tớ... tớ biết g..ì đâu?? - Tôi lắp bắp. Cái con này, thật là quái đản quá đi!! Tôi thì biết gì mấy cái vụ đó mà nó làm như giỏi lắm không bằng. Tôi hiền lành ngoan ngoãn vậy mà!!? -Tớ nói rồi. Cậu phải giúp tớ. - Nhỏ Mai phán 1 câu chắc nịch. Híc... Nó nhờ tôi giúp hay tôi nhờ nó giúp vậy trời??! -Nhưng... nhưng mà... -Cậu nghĩ mà xem. Cậu giúp tớ cưa đổ anh Kiên rồi 2 bọn tớ sẽ là 1 đôi. Tớ thì đương nhiên là vui rồi. Anh Kiên cũng có thể quên cậu đi. Và cậu thì không còn cảm thấy có lỗi nữa... -Cái gì??? Cậu... cậu cũng biết nữa hả?? - Tôi trợn tròn mắt lên. Tôi có nói gì với nó đâu chứ??! Rõ ràng là tôi giấu rất kĩ mà?!!! -Ôi giời! Có mỗi cậu ngu si không biết thôi. -Hứ!! Kêu tớ ngu hả?? Thế sao còn nhờ vả đứa ngu si này chứ?! - Tôi vênh mặt lên... Nhưng mà... nói nói cũng có lí lắm!!! Thôi, coi như là làm việc tốt vậy. Mà không hiểu đây có được coi là việc tốt không nữa... - Được rồi. - Tôi miễn cưỡng đáp. -Oh yeahhhhhhhhhhhhhhhh... - Nhỏ Mai nhảy cẫng lên làm tôi phải phì cười. Cái con nhỏ độ lượng này, cũng may là nó không giận tôi. Chứ như người khác thì tôi ăn cả cái dép vào mặt là cái chắc!! T0T ------------------------------------------------------ 2. Chiến dịch "cưa cẩm anh Kiên" bắt đầu!!!! Chiêu 1: Nụ cười chết người. Bình thường tôi chỉ cười 1 chút, thì bọn con trai đã quỳ dài dài dưới chân tôi (hơi quá chút xíu!!) Vì vậy tôi bày cách cho nhỏ bắt chuyện với anh Kiên. -... Lưu ý là phải cười thật duyên hiểu chưa??! - Tôi kết thúc "bài giảng" của mình, nhìn nhỏ Mai chờ đợi. Với đầu óc chứa toàn bã đậu của nó mà hiểu được là cả 1 kì công á... -Ừm... thì... có 1 chút... -Sặc... Vậy thì làm sao?? - Tôi vò đầu bứt tai. - À... cậu cứ ra kia, bắt chuyện với anh Kiên. Tớ đứng đây chỉ dẫn tiếp. -Nhưng xa vậy sao tớ nghe thấy?? -Yên tâm, cứ ra đi!!!! Nhanh lên, anh Kiên đến rồi kìa. Nhớ là quay mặt lại đây nghe không??? - Tôi đẩy nhỏ Mai ra. Ừm... bắt chuyện với anh Kiên cũng không phải là khó. Vì anh vốn là người rất thân thiện và hay giúp đỡ người khác mà. May mà mục tiêu là anh Kiên chứ mà là "tảng băng" thì tôi bó tay... bó chân... bó cả đầu luôn. Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu "tảng băng" thích tôi ở điểm gì nữa. Mỗi khi tôi hỏi thì anh ta cười rồi kêu tôi ngốc... Hứ!! Tôi ngốc thế sao anh ta còn thích làm gì??! Ui giời, sao lại thế kia?? Vừa mới nói được vài câu anh Kiên đã có vẻ khó chịu rồi. Không hiểu nó nói cái khỉ gì!?? -Cười... cười... - Tôi nhắc nhỏ Mai mà nó cứ ngu ngơ như quả mơ làm tôi tức lộn ruột. - Cười... cười... - Sao tôi lại có đứa bạn đầu đất như nó cơ chứ??! Hết cách, tôi đành cười thật tươi với nó. Lập tức nó hiểu ý làm theo. Ok, tốt lắm... Nhưng mà... tôi không có ý chê bai gì đâu nhưng nói thật là... trông nhỏ Mai lúc này không khác gì con đười ươi mới xổng chuồng... Không ổn rồi!! Làm sao đây... Làm sao đây... Rút thôi!! Cứ thế này mất hết cả hình tượng!! Tôi liền vẫy tay gọi nó. Nhưng cái con lợn kia lại tưởng tôi bảo nó tiếp tục... Thế là nó cứ khua môi múa mép (có cả tay chân kết hợp)... Tôi đang định gọi nó lần nữa thì "tảng băng" lên tiếng làm tôi hết hồn hết vía. -Làm gì thế??? -À à... đâu có gì đâu??!! - Tôi cười mà trong lòng đang nhăn nhó. Thật là xui xẻo, sao anh lại xuất hiện ở đây cơ chứ??! -Thật không? -Thật mà!!! -Thế sao lấp ló ở đây? Định làm gì mờ ám à??? - Trời ơi, sao anh không tha cho tôi chứ?? Tôi còn phải đi "cứu người" nữa đấy!!!!! -Đâu... em... à em thấy... sân trư..ờng hôm nay đẹp... đẹp quá n..ên... em đứng ngắm... chút chút... - Tôi nói, thỉnh thoảng lại hướng ánh mắt về phía "con khỉ đang diễn trò", trong lòng kêu gào "Dừng lại!!!" mà cái con của nợ kia nó cứ tiếp tục cười như con điên... -Em nhìn gì thế?? - Bỗng nhiên "tảng băng" lên tiếng làm tôi giật nảy mình. Chết, nếu anh mà nhìn thấy thì sao nhỉ??! Nhỡ anh mách lẻo với anh Kiên thì nhỏ Mai coi như hết hi vọng, còn tôi thì tiêu đời là cái chắc!! Híc... híc... -À không... không có gì đâu!! Thôi muộn rồi, vào lớp đi ha!! - Tôi lôi tuột "tảng băng" đi. "Mai à, tớ xin lỗi nha!!! Cái chuông chết tiệt kia, sao không kêu đi chứ!???" Chiêu 2: Ăn nói có duyên. Chỉ cười không chưa đủ. Nhất là với những đứa có nụ cười "đẹp" như nhỏ Mai. Lần trước tôi đã suýt chết ngất vì cái kiểu ba hoa mồm năm miệng mười của nó. Giờ phải giáo huấn cho nó 1 bài mới được. Ăn nói kiểu ấy thì... kiếp sau cũng chưa chắc tán nổi anh Kiên!! -Nguyễn Thanh Mai, cậu nghe cho kỹ đây!! Con gái là phải... bla... bla... bla... - Sau gần 1 tiếng đồng hồ "giảng đạo". Chủ yếu là những "kiễn thức tổng hợp" mà mẹ luôn luôn dùng để chào tôi mỗi buổi sáng. -Được rồi. Tớ hiểu rồi!! -Thật không? - Hai mắt tôi sáng lên. Sao tự nhiên hôm nay nhỏ này lại thông minh đột suất vậy nhỉ??! -Cứ bắt chước chị Hương của cậu là được chứ gì!?? -Thông minh lắm!! - Đến tôi còn không nghĩ ra nữa mà... híhí... đúng là "học trò" của tôi có khác!! - Chốc tan học tiến hành ngay. -Ok. ... Reeng... reeng... reeng... Chuông vừa kêu, tôi ba chân bốn cẳng chạy ra sân sau. Nhỏ Mai đã có mặt ở đấy. Con này nó bay ra đây hay sao thế??! -Nhanh nhanh, tớ còn phải về. Để "tảng băng" đợi lâu anh ta bơ tớ đi thì chết!! - Tôi hối hả thúc giục. -Ừ ừ biết rồi. -Thế này nhé. Vẫn như lần trước, cậu ra đó, tớ ở đây. Nhưng cần chú ý 1 chút. Tớ giơ 2 tay bắt chéo thành hình chữ X thế này là phải dừng, đi về ngay. -Sao thế??? -Thì điên quá chứ sao? Như lần trước á, cậu cứ như đang diễn xiếc ý, tớ vẫy cậu lại thì cậu càng nói hăng hơn. -Ơ... thế tớ tưởng là cậu bảo tốt, tiếp tục phát huy. - Nhỏ Mai ngơ ngác hỏi tôi. -Thì thế lần này mới phải thống nhất kí hiệu. Thôi nhanh lên dùm cái. Hmm... Lần này có tiến bộ, nhỏ Mai ăn nói có vẻ chậm rãi hơn, nhỏ nhẹ hơn. Anh Kiên cũng không nhăn nhó nữa... Được lắm, tiến bộ vượt bâ... Ặc... trời ơi, hậu đậu hết chỗ nói. Có đi thôi mà cũng không nổi. Con gái con đứa gì mà ngã chỏng gọng thế kia?? Úi, bao nhiêu công sức "giảng đạo" của tôi!!!!!!! Nhỏ Mai chết tiệt, ngã rồi thì thôi đi, lo mà đứng dậy vớt vát chút "ấn tượng tốt đẹp" còn lại đi lại còn nằm ăn vạ, miệng la hét om sòm chửi cái thằng oắt con kia. Híc... Mà cái thằng kia cũng gan thật, dám động vào bà chằn ấy rồi bỏ chạy. Cũng may là nó nhanh chân chuồn lẹ nhứ không thì... chết đòn!! Nhỏ Mai vừa lồm cồm bò dậy, tôi lập tức giơ tay lên ra hiệu, đồng thời lườm nó 1 cái sắc hơn dao. Đợi đấy, mai tôi sẽ cho nó biết tay!!! Ôi giời ơi, đã muộn vậy rồi sao??? Lần này chết chắc rồi... híc... không khéo phải đi bộ về thì khổ. -Em xin lỗi!! - Tôi lí nhí, nhanh chóng trèo lên xe. -Em làm gì trong ấy? -Đâu có gì đâu??????? Chỉ là... là... là... à... trên đường đi nhỏ Mai bị ngã... nên em... phải đưa nó xuống phòng y tế... - ½ là sự thật đấy nhá!!! -Thật không? - Trời ơi, đừng có nhìn tôi như thế mà!!!!! Anh không biết là mỗi khi anh nhìn như vậy tôi không còn "sáng suốt" nữa hả??! -Thật... thật mà!!! - Tôi cúi gằm mặt đáp. - Anh đi nhanh đi! Về muộn mẹ lại cho em 1 bài bây giờ!!? ... Tôi thấy trên đời này, không có ai là khổ như tôi. Chủ nhật mà cũng phải dậy tập thể dục. Tôi đã hết lời van xin "tảng băng" cho tôi ngủ thêm 1 chút. Cả tuần đã dậy sớm, học tập căng thẳng, lại phải lo mà bày cách tán anh Kiên (đương nhiên cái này chỉ dám nghĩ chứ nói ra để mà... ăn roi à??!!!!), cuối tuần tôi cần ngủ lấy sức. Vậy mà anh nỡ phang cho tôi 1 câu làm tôi muốn nhập viện ngay lập tức. -Được rồi, cho em ngủ thêm... 1s. - Nguyên văn đấy. Thế cho nên, trong khi mọi người vẫn đang say giấc thì tôi phải hì hục chạy, à quên còn có kẻ máu lạnh kia nữa. Anh đang ngồi nhẩn nha trên cây mà kêu này, kêu nọ. Cả cái vườn hoa thường ngày đông đúc hôm nay chỉ có mỗi 2 chúng tôi: 1 kẻ điên và 1 tù nhân đáng thương của kẻ điên. -Hộc... hộcc... - Cuối cùng cũng xong 10 vòng. -Không được nằm!! Em muốn chết à???! - Tôi định lăn quay ra thảm cỏ mát rượi kia thì "tảng băng" quát lên làm tôi giật nảy cả người. Nếu mà chết được thì càng tốt, đỡ phải chịu áp bức thế này, vùng lên không nổi, chịu đựng cũng không xong... híc híc... -Nhưng mà... chân em mềm nhũn rồi... này!! - Tôi khó nhọc nói. Dã man tàn bạo... tôi là con gái mà... bắt chạy quanh cái vườn hoa to tổ chảng này 10 vòng thì còn gì là người nữa?!!!! -Không đứng nổi hả?? - "tảng băng" hỏi. Tôi vội vàng gật đầu lia lịa. Lập tức anh tiến lại chỗ tôi. Tôi cảnh giác lùi lại, nhưng mà... tôi đã mệt muốn chết, đi không nổi nữa rồi. -Vậy để anh giúp em đứng nhé!! - "tảng băng" đứng sau tôi, ghé sát tai tôi lên tiếng. -Là sao?? - Tôi ngơ ngác hỏi. -Đồ ngốc! - Anh cười, nhẹ nhàng ôm tôi. Tim tôi lại được dịp chạy thi với máy bay... Chết tiệt, sao anh cứ thích làm tôi... đau tim vậy nhỉ??! Nhưng mà... tôi lại cảm thấy rất thoải mái. Tôi dựa vào ngực "tảng băng"... vững chãi... nhưng cũng mềm mại... và ấm áp... ... -Đồ ngốc, về nhà nấu ăn thôi!! -Hứ!! Hôm nay em không nấu đâu. Em có hẹn rồi! - Tôi chu mỏ lên cãi. 1 tuần có 7 ngày thì tôi nấu 8 ngày (1 ngày nữa ở đâu ra thế??!) -Đi đâu? Với ai?? Lúc nào??? Làm gì???? Khi nào về????? - "Tảng băng" hỏi dồn dập làm tôi hoa mắt chóng mặt. -Đi chơi... Với bạn... Tí nữa... Có việc... Chắc là chiều... - Tôi cố nhớ lại từng câu hỏi, chậm rãi trả lời. -Ha... ha... - Đột nhiên "tảng băng" lăn ca cười làm tôi giật mình. Không hiểu anh bị bệnh gì mà thỉnh thoảng lại lên cơn... Haizzz... Sau này tôi phải cẩn thận mới được!! Nhỡ bệnh anh tái phát giết tôi... chơi thí sao??? Chiêu 3: Ngoại hình ưa nhìn Về khoản ngoại hình này, tôi thấy nhỏ Mai khá được. Nhưng mà... chưa ổn lắm. Nó không biết chải chuốt cho mình, nên chỉ dừng lại ở dễ thương mà thôi. Tôi muốn làm cho nhỏ trở nên đẹp. Vì thế tôi quyết định hôm nay sẽ lôi nhỏ đi mua sắm. Mua sắm cùng con nhỏ này thật là 1 cực hình. Chắc là tôi bị điên nên mới rủ nó đi. Đầu tiên là vấn đề tiền nong. -Mua sắm à? Không đâu. Tớ làm gì có tiền!! - Nhỏ Mai nhăn nhó. -Không sao, tớ có. - Tôi vui vẻ nói, tay vẫn kéo nhỏ đi. -Không, không. Tớ không có tiền trả cậu đâu. - Nhỏ Mai vẫn tiếp tục nhăn nhó, tay bám vào cột điện không chịu đi. -Tớ có bảo là cậu phải trả lại đâu?? - Tôi cố gắng gỡ tay nó ra nhưng không nổi. Nhỏ Mai khỏe như voi ý!! -... -... -Không, tớ không muốn nợ cậu. -Ặc... nợ nần gì chứ?!? Cậu có coi tớ là bạn không vậy?? - Tôi gắt. Nãy giờ bao nhiêu người qua đường cứ nhìn chúng tôi như sinh vật lạ rồi xì xầm bàn tán làm tôi muốn độn thổ. Cái con nhỏ này, muốn diễn trò thì vào rạp xiếc dùm!!!! Tôi sẽ đưa nó đi, nhưng tuyệt đối không tiếp bước nó đâu... - Cậu có bỏ tay ra không thì bảo?? -Ơ ơ... nhưng mà... tớ không... -Không nói nhiều. Tớ bảo đi là đi. Coi như đây là quà sinh nhật sớm tớ tặng cậu!! - Tôi phán, rồi nhanh tay kéo nó đi. Đứng thêm lúc nữa là có xe cứu thương đến "rước" đi luôn ấy!! ... Tiếp theo đến làm tóc. -Tớ không làm đâu!! -Sao thế?? -Tớ sợ... đau! -Ặc ặc... gì cơ?? Cậu có điên không?? - Tôi há hốc mồm. May sao hôm nay tôi không ăn uống gì. - Không đau đâu mà! -Thật hả?? Cậu đừng có lừa tớ nha!!! -Lừa cậu làm gì??? Đây, tớ nghĩ là cậu nên tỉa tóc, rồi ép thẳng sẽ đẹp lắm!! -Không đâu, như vậy ngày nào cũng phải thả tóc nóng muốn chết. -Đẹp mà!! Cố chịu đi. -Chịu cái gì hả?? Cậu cũng buộc tóc suốt ngày đấy thôi!!!!! -Ờ thì... - Cái con này, sao hôm nay lại giở trò lí sự với tôi chứ??! - Tại tớ đẹp sẵn rồi, để tóc sao cũng đẹp cả thôi mà! Đừng có lằng nhằng. Cậu nhanh nhanh dùm tớ. Còn nhiều việc lắm!! ... Rồi chuyện quần áo. -Cái này! - Tôi giơ 1 chiếc váy màu trắng tinh khiết ngắn đến đầu gối, có hoa văn trần thêu hết sức nữ tính trước ngực. Tay bồng, eo thắt nơ như công chúa. Ừm... nhỏ Mai mà mặc cái váy này chắc chắn sẽ rất đáng yêu cho xem!! -Không đâu! -Lại sao nữa?? Tớ thấy rất đẹp mà!!!!!! -Tớ không thích mặc váy đâu! -Sao thế?? Đồng phục ở trường là váy mà cậu vẫn mặc hằng ngày đấy thôi!!!! -Đấy là bắt buộc. Tớ thấp vậy, mặc váy trông sẽ càng lùn hơn. Híc... híc... -Trời, trông dễ thương lắm chứ bộ! Mà 1m66 còn thấp cái nỗi gì!!? Tại cậu hay đi với tớ nên thấy vậy thôi, chứ cậu thử ra đường 1 mình xem, người khác chả phải ngước nhìn cậu ấy chứ??! - Tôi nói, mắt liếc khắp gian hàng. -Thật á hả??! -Ừm... Cả cái kia nữa... Cái kia... Cái kia... Cậu thử hết cho tớ!! -Tớ... -Nhanh lên! Cấm cãi!! ... Cuối cùng là khoản mỹ phẩm. -Mỹ... mỹ phẩ..m á?? -Chứ sao? Con gái ai mà không dùng mỹ phẩm chứ??! -Nhưng mà... tớ... không đâu. -Sặc... Cậu có thể ngoan ngoãn nghe lời tớ 1 lần không hả?? -Nhưng mà... mẹ tớ bảo da tự nhiên là đẹp nhất! -Chỉ là 1 phần thôi. Đây không phải là đồ trang điểm, hiểu không??? -Chứ nó là cái gì? -Bà cô của tôi ơi, đây chỉ là kem dưỡng thôi. Nó sẽ bảo vệ da cậu và giúp da cậu khỏe đẹp hơn. -Thật vậy hả?? Không hại chứ!!? -Tớ giới thiệu mà cậu còn không tin hả? Tớ đã hại cậu bao giờ chưa nào?? -Chưa. Nhưng... -Cậu mà còn nhưng nhị nữa thì tớ cho cậu vài đập bây giờ!! Chị lấy cho em cái này, cả bộ. ... -Chà chà... Cậu đẹp quá!! - Tôi suýt xoa. Coi như công sức của tôi đã được đền đáp!! - Cưa đổ anh Kiên rồi thì đừng có quên công của tớ đấy!! -Diệu Chiiiiiiii!! Cậu đúng là bạn tốt nhất của tớ!! Huhu... - Trời ạ, sao nó khóc thút thít thế hả?? -Đừng có khóc! Tớ có ăn thịt cậu đâu mà! Không thích báo ơn thì thôi việc gì phải khóc huhu thế??! Trông xấu gớm!! - Tôi nhăn nhó. Bộpppppp... -Ái uiiiiiiiiiiiiiiiiiiii... - Tôi la lên. Cái con bạn bạo lực này, dù đẹp đến mấy, thay đổi bề ngoài thế nào thì vẫn là nó - Nguyễn Thanh Mai - 1 bà chằn chính hiệu không lẫn vào đâu được. -Cho chết!! Yên tâm! Lúc nào tớ và anh Kiên cưới sẽ mời cậu làm phù dâu... híhí... Trời đất, trưa hẹn hò đã nghĩ đến đám cưới, anh Kiên mà đổ dưới chân nhỏ Mai thì khổ rồi!! Khéo khi sau này còn tìm tôi tính sổ cũng nên!! Haizzzzzz... Đợi nhỏ Mai tán đổ anh Kiên rồi tôi phải chạy trước... ... Ôi trời đất quỷ thần ơi!!! Bó tay, bó tay toàn tập!! Nhỏ Mai giờ đẹp vậy mà anh Kiên không hề động lòng chút nào, cũng chẳng ngẩn ngơ như tôi tưởng tượng. Vẫn chỉ trò chuyện bình thường như cân đường hộp sữa... Còn nhỏ Mai, vẫn cứ như "con điên trên cao nguyên" suốt ngày khua chân múa tay loạn xạ, mồm mép thì y như cái loa phóng thanh và... kết thúc cuộc nói chuyện lần nào cũng là cú ngã có 1-0-2 của nó. ... Ngày nào tôi cũng giảng giải xa xả xa xả vậy mà nó không hiểu tí gì. Ăn mắng té tát mà vẫn chưa chừa. Tôi đến tăng huyết áp mà chết mất thôi!!!! Cái con bạn chết tiệt, ngu không đỡ nổi!!!!!!!!!!!!!!!!!! -------------------------------------------- 3. - Sao cua trai khó thế hả giời?? - Tôi hét lên. - HẢ!!!!!!!! Thôi chết, quên mất đang trong bữa tối. Lại còn là bữa ăn mừng hợp tác thành công giữa bố và chú Chiến nữa chứ!! Tôi đúng là đầu to mà hộp sọ bằng hạt nho, não bằng phôi nho... híc... híc... -Diệu Chiiiiiiiiiiii!!! Con gái con đứa kiểu gì thế hả?? Từ chiều đến giờ đầu óc để trên mây mẹ đã không nói, giờ lại còn ăn nói linh tinh nữa. Con... Ôi đời tôi!! Đầu óc tôi còn đang bận bàn mưu tính kế chứ còn đâu mà... Haizzzz... Tại cái miệng hết, ăn nói tùm lum tùm la hoài... Mấy lần bị "ca" rồi mà không chịu "tỉnh ngộ". - Không phải, không phải. Con chỉ... chỉ là... con... - Tôi ấp úng, không dám nhìn mặt "tảng băng" nữa. Không cần nhìn cũng biết anh đang nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt dò xét. Quả này chết chắc rồi!!!!! - Con gái của bố, bắt cá 2 tay là không tốt đâu nha!! Dù con rất xinh đẹp lại đáng yêu, chắc chắn là có rất nhiều người thích con, nhưng mà... phải biết từ chối. Đừng nói đến việc đi tán tỉnh con trai! - Bố ơi là bố, bố không giúp con thì thôi lại còn đổ thêm dầu vào lửa. - Con dâu à, ngoại tình là tội nặng đấy!! Dù ta rất thương con nhưng mà... ta không thể bênh vực con chuyện này đâu!!!!! - Sặc... Tôi đến chết với mấy người này mất! Tôi nhìn sang chị Hương cầu cứu, nhưng chị không thèm nhìn tôi, vẫn tiếp tục ăn như không có chuyện gì. Chị bị làm sao thế nhỉ?? Tôi đành cúi gằm mặt, cắm đầu cắm cổ mà ăn. Mong sao hết bữa nhanh nhanh, tôi sẽ phi về phòng. Tránh được "tảng băng" lúc nào hay lúc ấy, đợi anh bớt giận rồi tính. ... Tôi vừa đưa tay lên định mở cổng thì... -Aaaaaaaaaaaaa... - Lại thế nữa. Híc... híc... hôm nay tôi tàn đời rồi. "tảng băng" đang giận lắm, tôi biết! Vì anh đang nắm tay tôi rất chặt, chạy rất nhanh. Tôi cố gắng hết sức để chạy, cắn chặt răng không kêu ca 1 lời. Ngoan ngoãn nghe lời có khi còn được sống sót thêm chút xíu... Chạy... Chạy... chạy... Chạy... chạy... chạy... Rốt cuộc là anh muốn chạy đến đâu đây?? Còn chạy đến bao giờ nữa????? Mệt... mệt chết luôn... Trời ơi, không phải là anh muốn dùng cách này để "kết liễu" tôi đấy chứ!!? Rầm... -Áiiiiiiii... - Muốn dừng cũng phải báo 1 tiếng chứ?? Người gì mà cứng như đá ấy, va vào muốn vỡ đầu!! -Nói đi! -Hử!!? Nói... nói gì?!?? - Tôi ú ớ. Ồ, đây chính là cái hồ lần trướng mà. Đẹp thật!!!!! Dưới ánh đèn đường mờ ảo lại càng đẹp hơn!!! Oa oa oa... sao mà "tảng băng" biết được nơi này nhỉ?? Đỉnh thật!!! - Em đang cua ai?? - Anh K... à đâu... đâu có đâu?? - Hú hồn hú vía... suýt nữa thì... đầu lìa khỏi cổ. May sao lần này đầu tôi phản ứng nhanh nhậy!! Xem ra có tiến bộ á! - Nói thật đi!! - Hả?? A... a... thật m..à!! - Tôi cúi gằm mặt, lí nhí! Híc... - Dạo này em lạ lắm! - Lạ... lạ gì chứ??! - Tôi giật thót. - Sáng vừa đến trường đã chạy như ma đuổi... - Đâu có nhanh vậy?? - Tôi không đồng ý. - Chiều thì ra muộn đến cả tiếng đồng hồ... - Híc... chỉ có... 57' thôi hà!! - Tôi phản đối. - Cuối tuần thì chạy đi đâu mất tiêu... - Cái này... đi chơi chứ đi đâu!!? - Tôi cãi. Tôi còn đang suy nghĩ để phản pháo tiếp thì... "tảng băng" đột nhiên ôm chầm lấy tôi làm tôi giật nảy. Tôi trợn tròn mắt nhìn anh. Không phải là anh đang giận tôi hả??! Ặc... mà nãy giờ tôi nói linh tinh cái gì không biết!!? -Em không thích anh nữa à?? - "tảng băng" lên tiếng làm tôi đờ người. Anh nghĩ cái quái gì thế??! -Này, này!! Anh có bị thần kinh không? - Tôi đẩy "tảng băng" ra, 2 tay chống nạnh, gắt. - Không thích anh thì em còn làm bạn gái anh làm cái con khỉ gì??! -Nhưng mà... em... thế tại sao lại phải đi cua trai??? - "tảng băng" nhìn tôi khó hiểu. Ánh mắt có chút nghi ngờ, nhưng lại sáng lên niềm vui... -Aaa... Cái này... cái này... là chuyện khác... - Tôi ấp úng. Đúng là điên thật, nói sao giờ ta?? - Úiiiiiii... Này, anh làm gì thế hả?? - Thật là tức chết mà!! Tôi là con búp bê hả?? Muốn kéo thì kéo, muốn ôm thì ôm... Cẩn thận tôi mà nổi khùng lên thì sút anh sang tận Châu Úc chơi bây giờ??! -Nói anh nghe!! - "tảng băng" thì thầm bên tai tôi. Thật quá đáng mà!! Anh biết thừa là tôi không thể từ chối khi anh nói nhẹ nhàng tình cảm như vậy... Híc híc... Đúng là ác quỷ!! -Nhưng mà... không được mà... Thật đấy!!... Anh ta trông hiền vậy mà lạnh ghê á!... Làm cách nào cũng không nổi!!!!! Haizzz... Mệt muốn chết! - Tôi than thở, cố tránh 2 cái tên. -Ai thế?? Em kể đi! Có khi anh có thể giúp em cua anh ta thì sao??! -Thật hả?? - Mắt tôi sáng lên. Cũng có thể lắm chứ, họ là anh em mà!!!!! Híhí... có "tảng băng" giúp sức thì anh Kiên chết chắc tồi. - Là thế này này... nhỏ Mai nó thích anh Kiên... vì thế nó nhờ em... nhưng mà khó ghê ý... anh Kiên dã man tàn bạo máu lạnh quá... thế đấy!! -Ha... ha... - Tôi vừa kết thúc câu chuyện cua trai hết sức "thảm hại" thì "tảng băng" ôm bụng cười. -Anh cười cái gì HẢ???! - Tôi bực mình quát. -Aha... Đồ ngốc như em mà đòi bày cách tán anh Kiên!!?????? -Hứ!! Anh có giúp không thì bảo nào??! -Ưm... ừm... OK... giúp thì giúp... Nhưng mà... phải đào tạo chị dâu đã!! -Sặc... đào tạo hả?? Cái kiểu đào tạo của anh có mà đưa con người ta vào thẳng... nhà xác quá!! - Tôi nhăn nhó, thương thay cho số phận nhỏ Mai. -Gì chứ!!? Anh không có ý đó. Anh chỉ "đào tạo đặc biệt" vậy với mình em thôi! -What?????????????? - Huhu... số tôi đen thủi đen thui hà!!!!!!!!?? ... -Em phải... thế... thế... Dù đi đứng ăn nói phải ý tứ, yểu điệu... nhưng mà... phải là chính em... cá tính riêng... - Tôi ngồi vắt vẻo trên lan can, nghe câu được câu chăng. Không hiểu với cái đầu "thông minh" của nhỏ Mai có hiểu những gì "tảng băng" nói không nữa, hay là lại làm trò hề chọc cười anh Kiên đây!!? ... Oạchhhhhhhh... -Trời ơi, biết ngay mà!! - Tôi bịt mắt lại không dám nhìn, than thở với "tảng băng" - Anh làm cái gì mà nhỏ Mai nó cứ ngã hoài vậy?? Cái con này thật hết chịu nổi mà!! -Đừng có lo, đấy chính là Mai mà!! - "tảng băng" cười nói như không có gì xảy ra. -Sặc... là cái đứa đi đứng suốt ngày ngã lăn quay á hả?? - Tôi nhăn nhó. Cá tính gì không chọn lại chọn cái này?? Bập dập hết người chứ có gì đâu mà thích?? ... Oạchhhhhhhhhhhhhhhhh... Huhu... Xem ra dù tôi có thuyết giảng cả thế kỉ này thì nó cũng không tỉnh ngộ nổi. ... Oạchhhhhhhhhh... Lần nào gặp anh Kiên cũng ngã ít nhất là 1 lần, còn nhiều nhất thì... không đếm nổi! Tôi đến đập đầu vào tường mà chết mất!!!!!!!!
|
Chương 15: Chị thay đổi rồi!!! 1. Haizzz... Đã 3 tháng rồi mà nhỏ Mai vẫn không tiến nổi bước nào. Hay nói đúng hơn là... mỗi lần giơ chân muốn tiến là... oạchhhhhhhhh... Tôi thật không sống nổi với nó mất!!? Đã vậy còn hay tưởng bở như con dở mới khổ!! Anh Kiên đỡ nó dậy lúc nó ngã thì nó bảo anh Kiên quan tâm nó lắm. ... Anh Kiên hỏi nó học hành thế nào thì nó kêu anh Kiên để ý đến nó rồi. ... Anh Kiên mua đồ ăn cho nó (theo lời nhờ vả của nó) thì nó hét lên là anh Kiên yêu nó cực. ... Híc... híc... Con bạn tôi... -Chi!! Chị nói chuyện với em được không?? - Tôi đang mải suy nghĩ về cái con nhỏ "thông minh không ai bằng" kia thì chị Hương gọi làm tôi giật mình. -Có việc gì ạ?? Về nhà nói không được sao chị? - Tôi ngơ ngác hỏi. -Không. - Sao thế nhỉ??! Đây là lần đầu tiên tôi thấy chị Hương nói bằng giọng điệu tức giận như thế. Chẳng phải chị là 'đệ nhất thục nữ' sao????? Ai lại làm chị tức giận đến vậy nhỉ??! Không phải là chị tìm tôi nhờ "xử" cái đứa to gán đó chứ?? ... -Có chuyện gì thế chị? - Tôi nhanh miệng hỏi khi chị vừa dừng lại. Đây là 1 cái phòng thí nghiệm vắng vẻ, hình như thường ngày không có ai dùng tới. Sao 1 người nhát gan như chị lại biết chỗ này thế?? Nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Nguy hiểm lắm!! -Chi à, em rời xa anh Ân đi! - Chị Hương nhìn tôi chằm chằm. -Sao cơ?? - Tôi ngạc nhiên. Chắc chắn là tai tôi có vấn đề rồi. Sao người chị hiền lành của tôi có thể nói thế chứ??! Mà chẳng có lí do gì khiến chị nói thế cả!!? -Chị bảo là em hãy rời khỏi anh Ân. Đừng có suốt ngày bám lấy anh ấy nữa!! -Chị... sao chị... t..ại sao?? - Tôi lắp bắp, mắt trợn tròn. Chị đang nói cái quái gì thế?? Sao chị lại bảo tôi rời xa anh Ân?? Lại còn... cái gì mà... suốt ngày bám lấy anh ấy chứ??!! Vậỵ là sao???????!!!! Chị bị gì thế?!!!! -Chị thích anh Ân!! Chị thích anh ấy ngay từ lần đầu nhìn thấy cơ!!! Chị... -Chị... nhưng mà... chị... em không... - Tôi không nói được 1 câu hoàn chỉnh. Không ngờ chị lại thích anh Ân... Tại sao lại là anh ấy?? Tại sao không phải là 1 ai khác???? -Nhưng mà... tại sao anh ấy chỉ nhìn em... mà không phải là chị?? Chị và em giống nhau y hệt!! Tại sao anh ấy không hề liếc nhìn chị lấy 1 lần???!!! Anh ấy không lần nào nhầm lẫn 2 chị em ta như những người khác... Tại sao... lại là em?????... - Chị Hương hét lên, òa khóc. -Chị... chị... - Tôi hoảng hốt. -Em hãy rời xa anh Ân đi!! - Chị Hương nói rành mạch rồi bỏ đi. Tại sao?? Bất kì người nào khác tôi cũng chấp nhận hết!!? Tôi không sợ!! ... Nhưng tại sao lại là chị???? Chị Hương... Chị song sinh của tôi... Chị luôn yêu thương tôi... Chị luôn quan tâm, bênh vực tôi... Chị... Vậy mà... sao chị lại như thế??? ... Không phải!! Đây không phải sự thật!!! Không phải đâu!!!! Chỉ là mơ thôi! Tỉnh dậy nào, tỉnh dậy đi nào!! -"tảng băng", mau gọi em dậy đi!! - Tôi nói trong nước mắt. ... Khóc chán, tôi đứng dậy, phủi lại quần áo, tóc tai. Tôi không muốn "tảng băng" biết chuyện này. Tôi sẽ tự giải quyết. Tôi sẽ thuyết phục được chị. Tôi sẽ không làm như chị nói. Đơn giản, vì tôi thích "tảng băng"... và anh cũng thích tôi... không phải chị... Tình cảm không thể ép buộc... ... -EM LÀM CÁI TRÒ GÌ MÀ LÂU THẾ??????????? - vừa thấy mặt tôi, "tảng băng" đã quát ầm lên làm tôi giật nảy mình. Nhưng mà... tôi lại không cảm thấy tức giận tẹo nào... Tôi biết, vì anh lo cho tôi nên mới như vậy!! Tôi rất vui! ^0^ -Hihi... xin lỗi mà!! Em phải chép nốt bài. Cô giảng nhanh dã man luôn á!! - Tôi nói dối, cố gắng cười tươi để "tảng băng" không nghi ngờ. -Được rồi. Lần này tha cho em! -Híhí... - Tôi cười tít mắt, nhanh chóng ngồi lên xe. Dường như chuyện vừa nãy tôi đã không còn nhớ gì nữa!! -Honey nhé!! - "tảng băng" lên tiếng. -Không. - Tôi hét lên. Không phải là tôi không thích uống trà sữa mà là... tôi sợ "tảng băng" sẽ phải đi cấp cứu mất. Lần nào đến Honey anh cũng gọi cái món quái gở ấy. Tôi có ngăn thế nào cũng không được! Thật là cứng đầu cứng cổ mà!!!! Vì thế cho nên... tôi luôn cố gắng hạn chế đến quán đó. - Đi ăn kem. - Tôi nói dứt khoát. -Được rồi. - "tảng băng" vừa cười vừa đạp xe. Đúng là khùng nhất quả đất!!!!!! ... Híhí... Đi chơi với "tảng băng" rất chi là lợi về khoản thời gian. Dù có về muộn đến mấy chỉ cần nói là "Con đi cùng anh Ân" thì sẽ không cần nghe "ca" miễn phí nữa!!!!! Như mọi khi, tôi vui vẻ vào nhà. -Con chào cả n... Áaaaaaaaa... - Mẹ đã đợi sắn với... cái chổi trên tay... Híchíc... Dã man quá!!! - Con đi cùng anh Ân mà!! -Ô... thế à!! Tốt lắm!!!! Vào nhà đi, con gái yêu của mẹ! - Ối giời ơi, mẹ thay đổi thái độ còn nhanh hơn cả "tảng băng" nữa... Tôi thật là hổ thẹn khi nhận là con gái mẹ. -Vâng ạ. - Nghĩ thế thôi nhưng mà tôi vẫn tươi cười, nhanh chân vọt thẳng lên phòng. ... Cộc... cộccccc... cộcccccccccc... Tôi vừa từ nhà tắm bước ra thì nghe tiếng gõ cửa. Chắc là bác Vân gọi xuống ăn cơm. Tôi nhanh chóng ra mở cửa. -Cháu xuố... - Người tôi đông cứng. Là chị... Chị đang rất giận dữ... mặt hằm hằm... tay nắm chặt... nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống đến nơi... Chị...chuyện đó... là thật sao???? -Chị nói em không hiểu hả?? - Sao mà chị có thể nói với tôi bằng cái giọng chanh chua khinh khỉnh như thế chứ??! Trước giờ chị luôn nhẹ nhàng, ân cần cơ mà??!!!!!!!!! -Em... em... - Tôi lắp bắp, vẫn chưa hết ngỡ ngàng về thái độ xa lạ này!! -Chị nói lại 1 lần nữa. Em hãy rời khỏi anh Ân đi!! Nếu không thì đừng có trách chị. -Chị à, tại sao chị lại như thế?? - Cuối cùng tôi cũng lấy lại được bình tĩnh. - Anh Ân nói là anh ấy thích em mà!! Em cũng rất thích anh ấy. Em... -Nếu không có em, anh ấy sẽ thích chị. - Chị Hương quả quyết. -Chị Hương, tình cảm là hoàn toàn tự nhiên, không thể gò bó hay sắp đặt đâu. Đây không phải là 1 bài toán, không thể dùng công thức mà tính ra đáp số được. Chị à... -Em đừng có bám lấy anh Ân nữa hiểu chưa?? - Chị Hương hét lên làm tôi ngã lăn quay. May mà đây là tầng 4, mọi người không thể nghe thấy. Nếu không chăc mẹ sẽ ngất xỉu ngay lập tức!! Thôi để từ từ giải thích với chị sau vậy!! ~_~ ------------------------------------------------ 2. Sắp thi học kì rồi, đầu tôi sắp nổ tung luôn đây!! Ở trường thì lo giúp nhỏ Mai "theo đuổi tình yêu"... Về nhà thì vắt óc ra nghĩ cách nói chuyện với chị Hương... Lại còn ngày ngày bị "tảng băng" hành hạ... Cắm đầu vào học... học... học... Chúi mũi vào bài tập... bài tập... bài tập... Haizzzz... Tôi đến chết sớm với mấy người này mất!! Cũng may là anh Trung đi Canada rồi, chứ anh mà ở nhà chắc đầu tôi nổ cái "Bùmmm"... -Chi ơi, chiều nay tớ phải mặc gì?? Nói năng thế nào?? Đi lại ra sao?? À à... còn ăn uống nữa, ăn thoải mái hay chỉ nhỏ nhẹ từng chút một??? Tơ phải... - Tự nhiên nhỏ Mai từ đâu xông ra xổ 1 tràng làm tôi quay cuồng... -Từ từ thôi. Nói nghe nào!! Anh Kiên rủ cậu đi chơi rồi hả?? - Mắt tôi sáng lên. -Không. Là tớ rủ. Mấy lần rồi, nhưng hôm nay anh ấy mới đồng ý. - Nhỏ Mai cười tươi rói. Tôi thì đơ luôn. -Cậu... cậu rủ hả?? Mà còn bị từ chối mấy lần sao??! - Tôi nản không để đâu cho hết. Cái con của nợ này nữa, nó nóng lòng đến mức nào mà không đợi được anh Kiên mở miệng hả???? Nó vồn vã như thế khéo khi anh Kiên hoảng sợ chạy mất dép ý chứ!!? -Dấu hiệu tốt đấy!! - Không biết "tảng băng" đứng sau tôi từ lúc nào giờ mới lên tiếng. Tôi khỏe mạnh vậy mà còn bị dọa sợ chết khiếp!! Nếu mà là người bị bệnh yếu tim chắc... trở thành khách quen của bệnh viện luôn quá!??? -Em cũng nghĩ thế?? Vậy em phải làm sao? À hay là bắt chước chị Hương nhỉ?? Chị ấy là thục nữ 100% mà!! - Nhỏ Mai tí tởn. -Thục nữ hả??! Phải rồi. Haizzz... Không biết chị bị gì nữa!!???? - Tôi lẩm bẩm. -Gì cơ???? - Nhỏ Mai ngạc nhiên nhìn tôi, vẫn không ngừng nhảy tưng tưng. -À... không... không có gì... Cậu cứ là cậu thôi, chẳng phải bắt chước ai sất. Mà này, sắp thi rồi, nhớ phải học đấy!! - Tôi nhắc nhỏ. -Ừ!! Biết rồi!!!! Yêu cậu nhấttttttttt... Moa... oa... oa... -Trời, có bằng anh Kiên của cậu không vậy?? - Tôi chọc. -Xí!! Mơ mà bằng. - Nhỏ Mai vênh mặt lên làm tôi tức muốn xì khói. -Cái con nhỏ này, trọng sắc khinh bạn hả?? Đứng lại ngay!!! - Tôi đuổi nhỏ Mai chạy vòng vòng khắp sân, la hét um sùm. -Lêu... lêu... thì cậu có khác gì tớ?????? -Cậu muốn chết lắm rồi phải không? -Đâu có... tớ yêu đời ghê lắm!! -Cậu... đứng lại... -... -... ... Tan học, tôi chạy nhanh ra cổng trường. Nếu hôm nay tôi để "tảng băng" đợi nữa chắc anh xé xác tôi ra!! Mấy lần anh đòi đến lớp đón nhưng tôi không cho. Nếu anh mà xuất hiện ở đấy thì... đến tối chưa chắc chúng tôi ra được khỏi trường. Tít... tít... tít... Có tin nhắn: " Chỗ cũ." Ặc ặc... từ khi nào mà chị Hương học được cách nói chuyện sặc mùi thuốc súng thế??! Rợn hết cả người!!!!!!! Chắc là chị sẽ không gọi bọn đầu gấu đến đánh tôi đó chứ??! Tôi đang nghĩ vớ vẩn gì thế này?? Tôi đã gặp chị mấy lần ở phòng thí nghiệm đó rồi, có lần nào bị sứt mẻ gì đâu mà... Chỉ là nói chuyện chút thôi... nhưng mà tôi nói muốn đứt lưỡi mà chị vẫn không hiểu!!!!!!!!!!!!!!!!!! Phải làm sao đây chứ??! Chị thật là cố chấp quá đi!!!!!!! ... Tôi đã bước vào đây được 5' mà chị vẫn không có phản ứng gì. -Chị!! Em đến rồi! - Tôi lên tiếng. -Em không coi chị ra gì phải không?? - Đột nhiên chị hét lên làm tôi ngã bổ nhào vì bất ngờ. Âm lượng của chị cũng không kém tôi là bao. Đúng là chị ruột của tôi... con ruột của mẹ... -Chị, chị bình tĩnh! -Bình tĩnh à?? Nếu chị bình tĩnh thì em có nghe chị không?? Có rời xa anh Ân không??? -Chị!!!!!! Em đã nói rồi mà, tình yêu không thể ép buộc được. Nó hoàn toàn do trái tim, chứ không chịu sự điều khiển của não bộ đâu. -Im ngay!! Chị nói thì em phải nghe, không được cãi!! Gì kì vậy??! Cậy lớn bắt nạt nhỏ à!!!! Trước giờ toàn là tôi mè nheo đòi chị cái này cái nọ, chưa lần nào chị quát vào mặt tôi như thế này. Chắc chị bị tẩu hỏa nhập ma mất rôi!! Làm sao để chữa trị nhỉ??! Hay là đưa vào bệnh viện nhỉ??? -Chị nghe em nói đi!! Chị thích anh Ân, nhưng mà... anh ấy đâu có thích chị?? Dù em bỏ anh ấy thì anh ấy cũng đâu thể thích chị được???... - Tôi cố gắng thuyết phục chị Hương lần thứ n+x. -Chi à!! Nghe chị lần này đi, được không?? Cái gì chị cũng cho em tất, em muốn gì chị cũng làm hết, chỉ cần em rời khỏi anh Ân thôi. Chị sẽ khiến anh ấy yêu chị!!!!! Chị xin em đấy! - Chị Hương đổi giọng van xin tôi khẩn khoản làm tôi trào nước mắt. -Có cần phải như vậy không??? Vì một người con trai, có đáng không?? Chị vì anh Ân mà không cần cả em hả?? - Tôi nghẹn ngào. -Không phải đâu. Chỉ cần em nhường anh ấy cho chị thôi mà!! Chị cầu xin em. Làm ơn! Chị thích anh ấy thật lòng mà!!! -Ha... ha... - Tôi cười cay đắng, rồi xổ 1 tràng. - Chị là chị của em, tại sao lại như thế?? Thích ư??? Chị thích anh ấy, em cũng thích. Hơn nữa, người anh Ân thích là em, là em chị nghe không??? Tại sao em phải từ bỏ? Người cần rút lui là chị đấy, không phải em! Em đã chịu chị đủ rồi, giờ em không chịu nữa. Em chính thức nói với chị, em tuyệt đối không bỏ cuộc. Bốpppppp... -Chị???! - Tôi ngạc nhiên cực độ. Không thể tin được có ngày chị lại đánh tôi... chỉ vì tôi không chịu từ bỏ tình yêu của mình... không nhường anh Ân cho chị... -Đây chỉ là cảnh cáo thôi!! Em còn cố chấp nữa thì đừng có trách chị ác!!! - Chị Hương lạnh lùng nói làm tôi run rẩy. Chị thay đổi rồi, thay đổi thật rồi!! Không còn là người chị hiền lành dễ thương của tôi nữa... Không còn là người chị luôn lén trốn ra ngoài mở cửa cho tôi mỗi khi tôi về muộn... Không còn là người chị nửa đêm hì hục trong bếp để nấu mì cho tôi ăn... Không còn là người chị hay thủ thỉ tâm sự với tôi hàng ngày nữa... Rốt cục là tại sao??? Tôi đã làm gì sai?????? Tại sao chị đối xử với tôi như vậy???? ------------------------------------------------------ 3. Lúc tôi ra khỏi trường thì đã xế chiều. Tôi gọi cho mẹ báo cắt cơm, vẫn lí do cũ: hẹn hò. Bây giờ tôi không muốn về nhà... Không muốn gặp chị... Và cũng chẳng biết phải đối mặt với chị làm sao nữa... -EM LÀM CÁI GÌ TRONG ĐÓ THẾ HẢ?? EM Ở ĐÂU MÀ ANH TÌM MÃI KHÔNG THẤY????? - Tôi đang thẫn thờ bước đi thì nghe thấy "tảng băng" quát làm tôi bừng tỉnh. Tôi hoảng hốt quay đi, lau vội nước mắt. -Có chuyện gì vậy? Em làm sao thế?? - "tảng băng" lo lắng hỏi. -Không... có sao đâu?? Em chỉ... chỉ là... ra muộn chút thôi mà!! Em... em... ngủ quên... - Tôi gượng cười, cố gắng điều chỉnh giọng nói để nó bớt run rẩy. -Có chuyện gì thế?? Nói anh nghe đi, đừng có chịu đựng!! Anh... -EM ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG CÓ GÌ MÀ!! - Tôi hét lên, rồi sực tỉnh. - Em... xin lỗi!! Em... em... xin lỗi... xin lỗi anh... em... - Tôi lí nhí, cắn chặt răng để nước mắt không rơi. - Anh đưa em đến công viên được không?? -Ừ. ... Ở công viên... Hôm nay tôi chẳng có hứng thú chơi trò gì cả, chỉ vô thức bước đi, nhìn mọi người xung quanh vui vẻ, nghe tiếng cười đùa... -Cẩn thận!! - "tảng băng" đột nhiên kéo tay tôi lại. Thì ra đây là đường đi giành cho xe đạp đôi. -Cảm ơn anh! - Tôi nói nhỏ. May mà có "tảng băng", không thì tôi đã bay lên cây chơi với sâu không chừng!! -Tàu lượn siêu tốc nhé! - Anh đề nghị. À phải rồi, sao tôi không nghĩ ra nhỉ??! Mọi buồn phiền sẽ theo tiếng hét tan biến... -Vâng. ... -Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa... - Tôi lấy hết sức bình sinh hét lớn. -Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa... - "tảng băng" cũng hét to. Đột nhiên tôi nhớ ra 1 chuyện... lần trước anh nói... -Anh có tâm sự phải không?? - Tôi hỏi. - Nói em nghe được không? -... - "tảng băng" im lặng nhìn tôi chằm chằm. -Anh không muốn nói thì thôi. Không sao. - Tôi thất vọng, nhưng vẫn cố gượng cười. Anh không thể nói cho tôi biết sao?? À phải rồi, tôi chỉ là 1 con ngốc... 1 con ngốc làm sao mà đáng tin cậy được chứ??!!!! ... Xuống khỏi tàu lượn, tôi choáng váng suýt ngã. -Cẩn thận!! - "tảng băng" nhanh tay đỡ tôi. Ngay lập tức tôi nhảy lên lưng anh. -Anh cõng em!! - Tôi nói. -Được rồi!! -Hihi... "tảng băng di động" cõng đồ ngốc!! - Tôi cười tươi. Quả thật là tâm trạng đã tốt hơn nhiều. ... -Thực ra... chuyện đó... anh... - Tự nhiên "tảng băng" lên tiếng. Không đầu... không đuôi... khúc giữa cũng đâu mất tiêu... Tôi hiểu bằng niềm tin và hi vọng à????!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! -Chuyện gì cơ?? - Tôi ngơ ngác hỏi. -Anh không phải là con đẻ của bố mẹ. - Anh nói nhẹ nhàng mà sao tôi thấy có gì đó đau lắm!! -Anh... anh... haha... anh đùa em hả?? Làm gì có ch... - Tôi lắp bắp. -Là thật đấy!! - "tảng băng" cắt ngang lời nói của tôi. -Là thật ư?? Vậy anh... anh là... con riêng... hay... con nuôi??? - Tôi hỏi tiếp. -Con riêng. Là con của bố và... - "tảng băng" cúi đầu nói. -Ai?? - Tôi tò mỏ hỏi. -Dì Cao Diễm Nhung. -Hả?? Tôi rơi xuống đất cái bịchhhh... - Aidaaaaaaaa... đau quá!!! -Em không sao chứ??! Đúng là ngốc! Ngồi trên lưng người ta cũng không nổi... - "tảng băng" đỡ tôi dậy, không ngừng chọc ngoáy tôi làm tôi tức điên người. -Hứ!!? Cái gì chứ?? Tại anh chứ bộ!? Nói năng sốc không chịu được... - Tôi im bặt. Sắc mặt "tảng băng" sa sẩm. ... -Vậy em còn thích anh không?? - Mãi lâu sau, "tảng băng" lên tiếng. Anh nhìn sâu vào mắt tôi làm tôi đứng không vững. -Gì cơ?? - Tôi khó hiểu hỏi lại. -Anh chỉ là 1 đứa con riêng. - "tảng băng" cúi đầu, nói nhỏ. Nhìn anh như vậy tôi đau lắm!!!!!! Bây giờ thì tôi biết nó đau ở đâu rồi... trái tim... -Con riêng thì sao chứ??! - Tôi nói lớn. - Con gì mà chả là ngươi, phải không?? À quên... anh đâu có phải người, là yêu quái á!!!!!!!!!!!!!!!!!! Băng thành tinh á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! -Phìiiiiiiiiiiii... - "tảng băng" bật cười. -Hihi... dù sao em vẫn thích anh cười hơn. Anh cười trông đẹp trai lắm!!! - Tôi vui vẻ nói. -Cảm ơn em. Có người để chia sẻ thật tốt! -Hứ!!? Chứ bây giờ anh mới biết sao????? Đúng là cái đồ "tảng băng câm"... -Gì hả?? - "tảng băng" tỏ vẻ tức giận, nhưng khóe môi lại nở nụ cười đẹp như thiên thần. -Mà tại sao anh biết chuyện đó?? - Tự nhiên tôi tò mò kinh khủng... hoặc cũng có thể là quan tâm chăng??!!!!!!! -À... năm anh học lớp 3... có 1 đêm anh thấy khát nước nên tỉnh dậy... -Rồi anh đi qua phòng bố mẹ và tình cờ nghe thấy họ cãi nhau về chuyện của anh, phải không?? - Tôi chen vào, mắt lấp lánh. -Sao em biết? - "tảng băng" hết sức ngạc nhiên. -Úi giời, chuẩn không cần chỉnh. Em mà lại!!!!! - Tôi vênh mặt lên. Cốccccc... -Áaaaaaaaa... híc híc... suốt ngày đánh em!! Anh đánh nhiều vậy không chán hả?? Ghét anh lắm! - Tôi tru tréo lên. -Đồ ngốc như em, đánh cho tỉnh ra. - "tảng băng" nói tỉnh bơ. -Híc... đánh nhiều quá ngu đi thì có... - Tôi cãi. - Mà anh có nhớ mẹ không?? - Tôi hỏi. -... - "tảng băng" không nói, chỉ im lặng ôm tôi. Haizzzz... -Thôi đi ăn đi, em đói lắm rồi!!! - Tôi xoa xoa bụng, nhăn nhó. Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao cô Hằng lại lạnh nhạt với "tảng băng" như vậy. Cũng không thể trách cô được, ai có thể chấp nhận việc chồng mình ngoại tình chứ?? Và lại còn với chính đứa em gái ruột của mình nữa!! Nhưng mà... "tảng băng" cũng đâu có lỗi gì đâu?? Lỗi lầm là ở chú Chiến và cái cô Nhung kia... nhưng... dù sao thì... đó cũng là chuyện đã qua... nên quên đi thì tốt hơn... Với lại... cô Hằng và cô Nhung là chị em ruột thịt... có gì không thể tha thứ chứ??! Chị em ruột thịt... Có thể không????? Chính tôi cũng đang ở trong hoàn cảnh khó xử mà!! Haizzzzzz....... Càng nghĩ lại càng rối........ Mà càng rối thì cáng nẫu ruột....... Mà càng nẫu ruột thì lại càng............. - Ăn đi chứ!! Em nghĩ gì vậy?? - "Tảng băng" lên tiếng làm tôi giật cả mình. Ờ nhỉ... ăn thôi... nghĩ nhiều làm quái gì??! Đến đâu hay đến đấy!!
|