Thục Nữ PK Xã Hội Đen Full
|
|
“Em không muốn kết hôn cùng anh?” Lôi Kình hỏi. Ngữ khí ôn hoà trầm dịu nhưng lại chất chứa biết bao tình cảm bên trong.
Nghe giọng nói của anh, Nại Nại cảm thấy, thoáng chốc hai mắt cô đã lấp lánh sương sa, hồi lâu mới nói: “Em không biết nữa”.
Đúng vậy, cô không biết. Giữa bọn họ không có cảm giác tự nhiên kiểu nước chảy đến đâu thuyền theo tới đó, cũng không phải cảm giác an bình nhàn hạ cùng nhau sinh sống, tính chuyện của tương lai. Hơn nữa cô lại không phải loại người sẵn sàng đối đầu với gió bão, mạo hiểm.
Nại Nại mím chặt môi kiềm chế tâm trạng, ra sức bình tĩnh hỏi tiếp: “Lúc nãy cô ấy có hỏi em, liệu có phải mỗi một đồng tiền em tiêu đều có thể phơi ngoài ánh nắng? Đây cũng là vấn đề mà em thực sự muốn biết. Em không sợ gian lao vất vả, nhưng lại sợ người mình yêu thương bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất. Thậm chí anh còn bị pháp luật áp chế ngay vào lúc bản thân cần anh nhất. Em không thể không oán trách không hối hận, lúc đó em nhất định sẽ rất hận anh. Nếu biết trước như vậy thà mình không tiến đến hôn nhân”.
Lôi Kình nhìn sâu vào mắt cô nói: “Vậy bây giờ em yên tâm để anh bị pháp luật áp chế?”
Lúc này đầu óc Nại Nại hỗn loạn vô cùng, cô không biết nên nói gì và càng chẳng nhớ mình đã nói gì. Cô ra sức tỏ ra chính mình đã làm cho mọi thứ trở nên loạn cào cào, nhưng lại chẳng cách nào thu lại những lời nói linh tinh trước đó.
Cứ như vậy hai người nhìn vào mắt nhau cho tới khi còi xe phía sau vang lên inh ỏi.
Lôi Kình sau khi thần trí tỉnh lại không nói lời nào lái xe phi thẳng về thành nam. Suốt hơn một giờ đồng hồ lái xe, anh không nói thêm bất cứ lời nào.
Lúc về biệt thự số 21, Hồng Cao Viễn đang ở lầu 1 chuẩn bị rời khỏi, trong nhà một nhóm người vẫn còn đang tất bật.
Lôi Kình xuống xe cầm tay Nại Nại đi thẳng lên tầng 2. Hứa Thụy Dương đang định hỏi thì Lão Thất ngặn lại rồi kéo ra ngoài, mọi người cũng nhanh chóng ra về. Tiếng đóng cửa như đoạn tuyệt mọi liên hệ giữa bên trong và phía ngoài khiến Nại Nại cảm thấy tuyệt vọng. Sự tuyệt vọng không nói nên lời!
Sự tuyệt vọng không có tương lai!
Sao anh lại không đặt mình ở địa vị cô mà suy nghĩ?
Lôi Kình đạp cửa, đẩy Nại Nại lên giường, cúi đầu hôn liên tiếp lên môi và cổ Nại Nai. Cô muốn phản kháng, cố gắng ngồi dậy, nhưng bị anh ép xuống, cô liền ngã về chỗ cũ. Cô nghẹn lời: “Anh là đồ khốn!”
“Em quen biết anh lâu vậy, bây giờ mới biết anh là đồ khốn sao?” Anh cười nhạt. Sau đó càng hôn càng sâu hơn, một tay nắm lấy đôi tay cô, tay kia thâm nhập vào trong áo cô, tiến sát cận kề phần ngực cô. Nại Nại mãi mới thoát khỏi môi anh, hổn hển nói: “Lôi Kình, anh đừng coi tôi như đứa bé gái, anh mà làm bừa, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu”.
“Không phải em không chịu kết hôn cùng anh sao? Anh cần em tha thứ làm gì? Em cũng không phải vợ anh!” Lôi Kình lại chiếm lấy môi cô, một tay cởi chiếc quần bò của cô, mạnh bạo tiến tới.
Chuyện sao có thể tiến triển tới bước này? Sau khi bọn họ vừa cùng nhau vượt qua hiểm nguy, sau khi họ vừa hiểu rõ được tình yêu dành cho nhau?
Nại Nại bẽ bang từ bỏ kháng cự, lặng ra như chết, mặt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang mất đi kiểm soát kia. Ánh mắt tuyệt vọng của Nại Nại đã khơi dậy cảm giác bất lực chưa từng có trong Lôi Kình. Anh hận không thể đối xử với Nại Nại như đã từng đối xử với Y Lệ trước kia. Anh kiềm chế không nổi sự tức giận trong lòng, đặc biệt khi cô thản nhiên nói không muốn kết hôn với anh.
Anh biết mình không phải là một quân tử nhưng tuyệt đối cũng không phải là hạng tiểu nhân trở mặt chỉ vì bị người ta cự tuyệt. Nhưng cảm giác khó chịu trong tim cứ luôn nhắc nhở anh, người phụ nữ này không cần anh, không muốn kết hôn cùng anh. Anh cho rằng có thể độ lượng tỏ ra không sao, nhưng thực tế anh lại chẳng vượt qua nổi “tảng đá” chèn trong tim này.
Nếu như… nếu như anh chỉ coi cô chỉ là một cô tình nhân thôi, thì anh đã không phải đau khổ khó chịu đến vậy.
Nếu như… nếu như anh có thể dễ dàng từ bỏ, vậy thì đã không cần phải day dứt vẫy vùng.
Cho nên anh muốn chứng minh rằng đối với anh Nại Nại chỉ là một người tình, đơn giản vậy thôi. Nhưng đến lúc phải ra tay thực sự, cứ nhìn thấy những giọt lệ dâng trào trong ánh mắt cô là anh lại không nhẫn tâm. Anh tức giận phủ đầu trên vai cô, giọng trầm trầm: “Nại Nại, anh muốn có em”.
Tiếng nói của anh rất nhẹ, nhưng không thể phớt lờ được, Nại Nại vùng vẫy thoát khỏi sự kìm kẹp của anh, đẩy bờ vai anh ra. Cô tưởng rằng anh sẽ không dễ dàng buông tha, kết quả vừa đẩy nhẹ, anh đã lật người qua kế bên. Thân người trầm nặng của anh đè hằn lên chiếc đệm, anh quay lưng với cô, lặng lẽ lấy thuốc trong túi áo trên sàn nhà, bần thần hút thuốc.
|
Hương thuốc trầm tư bay quanh giường, làm tê dại trái tim hai người. Nại Nại nằm sau lưng anh, ngẩng mặt lên để nước mắt tự do rơi rớt.
Một lúc sau tâm trạng Lôi Kình mới bình tĩnh lại, trong lúc hút thuốc nặng nề đầy tâm sự, Nại Nại co ro ghé sát vào lưng anh, tay cô từ từ vòng tay qua và ôm lấy bụng anh, mặt áp vào nơi ấm áp nhất của anh.
“Thực ra…” Nại Nại đang định giải thích thêm về hành động của mình.
Lôi Kình liền quay lưng lại, tay giữ lấy vai cô, tiếp tục hôn cô.
Không còn nội y, Lôi Kình có thể thấy rõ các đường cong quyến rũ trên người Nại Nại, anh chơi đùa trên ngực cô, làn da bắt đầu phản ứng khi bị kích thích.
Nại Nại thở dồn dập, không còn chỗ nào trốn tránh. Dục vọng dâng trào trong Lôi Kình hoàn toàn không phù hợp với tâm trạng vừa mới bình tĩnh trở lại, nhưng động tác của anh vẫn cứ mạnh mẽ. Nại Nại không chịu nổi đau đớn nên thỉnh thoảng lại rên rỉ, nhưng những đau đớn này lại bị che lấp bởi niềm vui sướng trào dâng.
“Lôi Kình!” Nại Nại nhỏ nhẹ: “Nhẹ thôi!”
Lôi Kình bị thu hút bởi tiếng nói của Nại Nại, nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể cô. Nại Nại trở tay không kịp nên cảm thấy có chút khó chịu, cô quay người đẩy lưng anh ra, ngăn cản anh tiến sâu hơn.
Không có tiệng động nào, Lôi Kình cũng chẳng chậm lại, mỗi một lần chiếm hữu đều là kết quả cho lòng kiên định của anh.
Sau cảm giác đau đớn, Nại Nại lại thấy sự thoải mái khó tả, cô không nỡ nhắm mắt, chỉ muốn mãi nhìn vào đôi mắt của anh.
Nại Nại không biết Lôi Kình có yêu cô hay không, nhưng cuối cùng cô đã biết tâm ý của bản thân.
Vô cùng rõ ràng, vô cùng chuẩn xác.
Đúng thế, cô yêu anh, bất chấp mọi hậu quả để yêu anh. Không rõ lí do, cũng chẳng biết bắt đầu từ lúc nào. Trong tình trạng không hề hay biết, cô đã đắm chìm vào tình yêu dành cho anh!
Niềm khoái cảm đó khiến cô buồn bã, sự dày vò của Lôi Kình khiến cô tan nát con tim, nhưng sức hấp dẫn không thể chống cự này đã làm tê dại thần trí cô. Cô ôm chặt lấy eo anh, để mặc cho anh tiến sâu thâm nhập.
Chính vào giây phút đó, sau khi hiểu rõ mọi chuyện, trái tim Nại Nại bỗng trở nên trỗng rỗng.
Cứ như vậy, nếu hai người có thể tiếp tục đến với nhau.
Một người chung đụng không có tình cảm, những tháng ngày không có cảm giác an toàn và một đoạn tình duyên không kết quả.
“Tần Nại Nại.” Lôi Kình nói.
“Hả?” Anh nhấc cằm cô lên, hướng thẳng vào ánh mắt mình, Nại Nại đành nhìn vào khuôn ngực rắn chắc ngay trước mặt, cho thấy sức mạnh tiềm ẩn có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
Nại Nại thở dồn dập cố gắng khống chế bản thân không nghĩ lệch lạc, nhưng mồ hôi của anh rơi trên người, rơi trên mắt khiến cô tránh không khỏi ánh mắt nhạt nhoà. Đôi mắt đó lờ mờ nhìn nét mặt của anh.
“Tần Nại Nại, em để anh suy nghĩ xem, liệu có nên buông tay không”. Lôi Kình nhỏ nhẹ nói.
“Ý của anh là…” Nại Nại run rẩy hỏi lại.
“Em đi đi”. Lôi Kình lạnh lùng nói.
Chương 39: Kế hoạch quy ẩn bắt đầu khởi động
Từ nhỏ tiểu Nại Nại đã bị lạc N lần. Mẹ Nại Nại một mình gánh vác gia đình nên vô cùng vất vả bận rộn, lại thêm tính mơ màng bẩm sinh nên tiểu Nại Nại đã vô số lần tìm bóng dáng quen thuộc của mẹ trong biển người xa lạ.
Đó là một đoạn kí ức đã ngả màu thời gian, giống như một bức ảnh mờ ảo vì bị khói hun. Trong kí ức xa xưa đó, tiểu Nại Nại quay đầu mà không thấy hình dáng của mẹ, cô chỉ còn cách ngẩng đầu tìm kiếm mẹ trong bạt ngàn dòng người qua lại, từng khuôn mặt lạnh lùng, từng đôi tay xa lạ. Cô nhanh chóng vượt hàng ngàn đôi chân, tìm kiếm tung tích của mẹ.
Thỉnh thỉnh thoảng có người tốt bụng dắt Nại Nại đến phòng phát thanh, gọi loa tìm mẹ.Thế nhưng mấy dì ở chỗ phòng phát thanh không tốt bụng như vậy, thường nhìn tiểu Nại Nại một cái rồi lạnh lùng hỏi: “Liệu có phải cô bé bị gia đình bỏ rơi?”
Người tốt bụng lại ái ngại nhìn tiểu Nại Nại, còn tiểu Nại Nại thì ngây ngô nhìn đáp lại ánh mắt họ.
Dường như nghe hiểu lời nói của mấy dì kia, nên không biết dũng khí từ đâu đến khiến tiểu Nại Nại hét to: “Không phải! Không có ai lại không cần cháu nữa”.
|
Tiếng nói đó như vang vọng bên tai và cũng đánh thức Nại Nại bừng tỉnh khỏi mê man. Người đẫm mồ hôi lạnh, cô từ từ choàng dậy, trước mắt chỉ là một khoảng mơ hồ.
Cô đã
từ nhà số 21 dọn về nhà được 3 hôm rồi mà vẫn thấy khó chịu không nguôi. Luôn cảm giác khối khí nóng trong ngực bị ai đó nhẫn tâm dội nước lạnh lên, cứ đông cứng tắc nghẽn tại đó, lên không được mà xuống chẳng xong.
Hôm đó Lôi Kình nói xong liền mặc quần áo rồi rời đi, bỏ mặc lại Nại Nại trơ trọi với câu nói văng vng, anh muốn kết hôn cùng em.
Trong cuộc đời mình, Tần Nại Nại vị vứt bỏ tới hai lần. Một lần là khi chồng cũ có tình nhân mới, và lần này là bị người ta vô duyên vô cơ nói câu em đi đi.
Tuy biết rằng ý nghĩ mãnh liệt chưa muốn kết hôn của mình đã làm tổn thương tự tôn của Lôi Kình, nhưng kết quả nhận được hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Nại Nại.
Vậy là, nằm trên giường của anh, Nại Nại cô độc nói với bản thân: “Cũng tốt! Chí ít như vậy cũng không mất mặt. Là mình nói không muốn kết hôn trước nên người ta mới từ bỏ. Quyền chủ động nằm trong tay mình”.
Sự vô tư đến bất lực! Cô cười mếu máo.
Lúc quay về chỗ Tiểu Trần, Nại Nại mới phát hiện cô không ở đó có đến vài hôm mà trời thay đất đổi hết rồi. Nơi hai chị em trước kia tương thân tương ái sống dựa vào nhau giờ đã trở thành lâu đài tình ái. Trong căn phòng bé nhỏ, Tiểu Trần và bạn thanh mai trúc mã đang đùa giỡn, yêu thương thì bị tiếng mở cửa của cô làm ngắt quãng. Ngượng ngùng vô cùng!
Ngượng ngùng không chỉ có hai người họ, mà ngay chính người vô ý bước vào như Nại Nại cũng đỏ mặt tía tai.
Thế là dưới ánh mắt của họ, cô đành miễn cưỡng mỉm cười nói quay về thu dọn hành lí rồi đi ân ái cùng người ta.
Như trút được cảm giác tội lỗi, Tiểu Trần bỏ rơi thanh mai trúc mã nhanh chóng qua giúp đỡ. Nhìn dáng vẻ Tiểu Trần hồi hộp không biết làm gì, Nại Nại liền tâm sự trùng trùng khuyên bảo Tiểu Trần phải trân trọng người đàn ông này, còn nói lúc nào cần kết hôn thì kết hôn đi, cũng cứng tuổi rồi, đừng chần chừ nữa.
Tiểu Trần đương nhiên không biết Nại Nại bị cái gì kích thích, cứ gật đầu lia lịa. Sau đó chính đôi tình nhân ngượng ngùng đó tiễn cô ra đón taxi, tận mắt chứng kiến chiếc xe dần đi xa mới thôi.
Ôm hành lí ngồi trên xe Nại Nại cảm thấy đau đớn thấu lòng, chỉ đơn giản vậy thôi, lại lần nữa cô mất đi tổ ấm của mình.
Đây không phải nhà cô, cũng không phải biệt thự số 21.
Nhìn tứ phía thấy chẳng phải nơi nào hết. Đồng hồ tính tiền trên xe không ngừng nhảy số, nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra mình phải đi đâu. Mãi cho tới khi lái xe thôi thúc liên hồi, cô mới đành thốt ra: “Lầu Nhã Vận, thôn Á Vận, Triều Dương.”
Chiếc xe phóng thần tốc khơi dậy suy nghĩ trong cô, cũng khơi dậy từng tiểu tiết trong đoạn thời gian “đáng cười” bên anh.
Nụ cười Lôi Kình, sự tức giận Lôi Kình, sự bất lực của Lôi Kình….
Tất cả mọi thứ hiện giờ chỉ toàn là anh.
Sau khi xuống xe, lên lầu, mấy thím Trương, thím Lí đều hỏi thăm, liệu có phải về nhà để thăm mẹ hay không.
Nại Nại không biết trả lời thế nào, đành cúi đầu im lặng không nói.
Mãi mới trốn tránh khỏi mấy thím hàng xóm hỏi thăm, cô ngại ngùng đứng trước căn phòng 2101 bấm chuông.
Khi nghe thấy tiếng mẹ vọng từ trong nhà ra, cô mới cảm nhận được nhịp tim loạn xạ của mình.
Suýt chút nữa cô nghĩ rằng cô không thể bước tới trước cửa nhà.
Đây mới là ngôi nhà vĩnh viễn của cô, Nại Nại tựa vào khung cửa lặng nghĩ.
Tất cả đồ đạc và cách thức bày trí đều giống hệt như trước khi cô lấy chồng. Tất cả, tất cả mọi thứ đều không hề thay đổi.
Nại Nại năm 31 tuổi lại tìm về mẹ thân yêu, sau đó nũng nịu khóc oà trong lòng mẹ.
Hứa Thụy Dương dán mắt vào màn hình vi tính, tay cầm điếu thuốc, thái độ nghiêm nghị. Hồng Cao Viễn xông tới, lấy điếu thuốc trên tay Thụy Dương châm thuốc rồi hít một hơi dài: “Bọn mày nói xem, lần này Kình ca có phải thật sự… không?”
“Chắc là vậy rồi, đồ đạc đập nát hết rồi còn gì”. Lão Ngũ đặt tập tài liệu xuống đất. Không phải anh không muốn để lên bàn, mà đơn giản vì thứ đó đã hoàn toàn bị tiêu huỷ trong tay Lôi Kình.
|
Hứa Thụy Dương mặt không biểu cảm tiếp tục vùi đầu vào vi tính, nói rất thấu tình đạt lí: “Tao đã nói từ đầu là đại ca sẽ chịu buông tay thôi, bọn mày giao hết tiền cược ra đây cho tao”.
Lão Thất lại không nghĩ vậy: “Chưa tới sau cùng đừng vội kết luận. Nếu như Kình ca thực sự dứt tình thì sẽ không nổi nóng đến mức này đâu. Tao vẫn tin tưởng vào ‘công lực’ của chị dâu”.
Hồng Cao Viễn gật đầu tán thành, bị Hứa Thụy Dương quay lại táng cho một phát vào đầu: “Gật cái gì mà gật, mày cho rằng đang yêu thì có kinh nghiệm hơn tao sao?”
Hồng Cao Viễn nghiến răng kèn kẹt: “Tiểu tử thối, nếu như không phải tao đã phong đao thì tao sẽ độc đấu với mày một trận. Đầu của tao là để mày tuỳ tiện đánh hả?”
Lão Ngũ và Lão Thất chẳng thèm để ý đến hai người họ, chậm rãi đi về chỗ của mình, cũng chẳng buồn khuyên giải can ngăn. Tóm lại là trước tình hình một tuần bùng nổ một lần thì ai còn có hứng thú đi khuyên giải can ngăn nữa?
Chẳng còn khán giả, Hứa Thụy Dương thấy hết hứng, liền nhìn khinh bỉ: “Lão Hồng, đầu của mày chỉ để cho ả Tổ trưởng đó đánh đúng không? Mày là nô bộc của ả à?”
Hồng Cao Viễn hiếm khi đỏ mặt bỗng phừng phừng khí nóng: “Mày! mày nhìn thấy hết rồi sao?”
“Phí lời, tao đang không hiểu mày cao to vậy sao lại ngoan ngoãn để cho người ta đánh vào đầu? Nhưng bây giờ thì đã hiểu, cao to và thông minh không có quan hệ tỉ lệ, cho nên đánh rất chuẩn”.
Hồng Cao Viễn đắc ý liếc Hứa Thụy Dương rồi cười nói: “Dư vị ngọt ngào trong đó tao sẽ không nói với mày đâu. Nói với những hạng như mày cũng mất công vô ích. Mày … đứt dây thần kinh đó rồi”.
Hứa Thuỵ Dương cười mắng: “Mày đi mà chết đi. Phía đó không tiết lộ tin tức nào về tình địch sao?”
Cái này gọi là biết người biết ta, bách chiến bách thắng. Sau khi có được tiểu tổ trưởng mai phục bên cạnh chị dâu, tin tức của họ vô cùng nhanh nhạy, hơn nữa còn rất chuẩn xác, thậm chí còn nắm rõ tình hình hơn cả Lôi Kình.
“Nghe nói Tần Nại…, à không phải, chị dâu gần đây không đi làm, hình như xin nghỉ phép dài hạn rồi”. Hồng Cao Viễn nói.
Lão Thất ngồi trên sô pha thoải mái rung đùi: “Lần này thì hay quá, lưỡng bại câu thương”.
“Rốt cuộc là vì sao?” Sau khi chìm đắm trong tình yêu, Hồng Cao Viễn hơi xa lánh huynh đệ, cho nên tin tức bên đó anh cũng giữ rất kín.
“Bởi vì Y Lệ lấy chị dâu uy hiếp Kình ca, anh ấy kinh hãi quá nên chia tay với chị dâu”. Khả năng khái quát sự việc xưa nay của Lão Ngũ rất tốt.
“Nói lăng nhăng, Kình ca có khi nào bị kinh hãi?” Hồng Cao Viễn sống chết không tin Lôi Kình bị Y Lệ uy hiếp.
Hứa Thụy Dương liền quay ghế lại, mặt kề sát Hồng Cao Viễn, cười gian tà: “Hay là chúng tao bắt cóc tiểu tổ trưởng thử xem! Xem mày có kinh hãi hay không?”
“Cút ngay, cút ngay, chẳng nghiêm túc gì cả”. Hồng Cao Viễn bị chọc đúng mạch, liền đánh trống lảng.
Sau khi lườm đồng đội một cái, Hứa Thụy Dương lại quay vào màn vi tính tiếp tục bận rộn.
“Thế giờ chúng ta phải làm gì?” Lão Ngũ hỏi.
Hứa Thụy Dương hít hơi cuối cùng rồi dập thuốc, bất lực nói: “Kình ca nói muốn từ bỏ hết mọi chuyện làm ăn, rửa tay chậu vàng”.
“Quy ẩn giang hồ?” Mấy người còn lại đều bật dậy bất ngờ.
Hứa Thụy Dương im lặng một hồi lâu, đợi mọi người hết kinh ngạc mới gật đầu nói: “Quy ẩn giang hồ”.
“Vậy không được, tao vẫn còn một phi vụ đang dang dở”. Hồng Cao Viễn hét.
“Bỏ đi, sẽ bồi thường hợp đồng”. Hứa Thụy Dương day huyệt thái dương : “Để Lão Ngũ giải quyết”.
“Nhưng hình như Húc Đô còn một vụ làm ăn vớiJackson”. Lão Thất tiếp tục hỏi.
“Chuyện liên quanJackson, Kình ca đích thân giải quyết, chúng ta không cần nhúng tay”. Hứa Thụy Dương tiếp tục chỉnh lí số liệu trên máy tính, chẳng thèm quay đầu lại nhìn.
“Có thật là như vậy không? Tao phải gặp Kình ca xác nhận rõ ràng”. Lão Ngũ luôn là người bình tĩnh biết suy xét nhất.
“Tao còn chẳng tìm được đại ca, mày có tìm được không?” Hứa Thụy Dương cười mếu máo.
Hứa Thụy Dương là người duy nhất Lôi Kình đem theo trong những lần sang Mỹ, nhiều năm nay luôn là trợ thủ bên cạnh không rời. Ngay đến anh còn nói không biết, thì chẳng có ai dám to mồm nói có thể tìm được Lôi Kình. Mấy người tuyệt vọng bỗng nhũn cả người, bần thần ngồi trên sô pha.
|
Tiền không phải quan trọng, nhưng tâm huyết bao năm gầy dựng nói bỏ là bỏ khiến họ cảm thấy hụt hẫng đôi chút. Cái này không giống năm xưa ở Đường Nhân, họ nói từ bỏ, đổi nơi hoạt động cũng chẳng có gì to tát. Còn lần này nói từ bỏ thì sợ rằng nửa đời còn lại cũng chẳng thể tiếp tục nghề nghiệp này nữa.
Đối với những người đã có thâm niên hơn 10 năm như họ đúng là có chút tàn nhẫn.
“Kình ca cũng không bắt ép mọi người nhất định phải từ bỏ theo Đại ca. Tao thì tự nguyện từ bỏ. Vốn dĩ định năm sau làm chuyến vòng quanh thế giới, bây giờ chẳng qua là thực hiện trước 1 năm thôi. Còn bọn mày, nếu thích vẫn có thể tiếp tục ở lại Húc Đô.Jacksonvẫn cứ muốn lũng đoạn thị trường cổ phiếu, Kình ca chuẩn bị giao hết cổ phần trong Húc Đô của anh ấy, bọn mày cũng không có đất dụng võ nữa. Văn phòng của Lão Ngũ “sạch sẽ” nên mày có thể tiếp tục làm, chỉ có điều sau này không phải là công ty con của Húc Đô nữa. Chúng ta cũng mỗi người một phương rồi”. Giọng nói của Hứa Thụy Dương có đôi chút tiếc nuối.
“Đúng rồi, công ty của Lão Thất cũng sạch sẽ, cũng không cần phải giải tán. Hai đứa nhóc mày, năm xưa Kình ca nhất định không cho quay lại ngành cũ, bây giờ thấy ích lợi chưa? Tuổi còn trẻ cố gắng làm cho tốt, không giống hai chúng tao, từng này tuổi rồi, còn phải bắt đầu lại từ đầu, đúng là chết toi”. Hứa Thụy Dương tiếp tục than.
Hồng Cao Viễn đột nhiên khùng lên, nghiến răng: “Chỉ có mỗi chuyện đó, mẹ nó! May mà tao đã mua một căn biệt thự, nếu không giờ đến cái ổ cũng chẳng có mà chui”.
Hứa Thụy Dương cười đắc ý: “Thế nào? Không thiệt chứ? Nghe nói chị dâu còn tặng khoản hoa hồng cho ả nhà mày. Sau này chờ ả nuôi là được rồi”.
Lão Ngũ đứng bật dậy: “Đừng nhiều lời, đều là huynh đệ một nhà, công ty của chúng tao chắc chắn có chỗ của bọn mày, bất cứ lúc nào cũng có thể đến chia cổ phần”.
Hứa Thụy Dương và Hồng Cao Viễn cùng quay lại nhìn bọn họ, khựng lại một lúc, Thụy Dương mới nói với họ: “Bình tĩnh, bình tĩnh! Năm xưa lúc tách biệt đã nói trước, hai bọn mày phụ trách công ty truyền thông và văn phòng luật, đảm bảo phục vụ cho Húc Đô. Lão Hồng phụ trách buôn đá quý, trước giờ kiếm được nhiều phết. Nửa đời sau chỉ ngủ không làm gì cũng chẳng phải lo lắng gì. Bọn mày gấp gáp, nghĩa khí cái khỉ gì. Còn tao tuy rằng suốt ngày ở trong Húc Đô, không có sự nghiệp riêng, nhưng Kình ca cũng đâu có để tao chết đói, nên cũng không đến lượt chúng mày cứu tế. Đừng quá kích động!”
Lão Thất còn định tranh cãi, thì Hồng Cao Viễn đã vỗ vai an ủi: “Lúc nãy tao còn than nghèo cùng nó. Ai ngờ! bao năm bên cạnh Kình ca nó đã kiếm được bao nhiêu, nhân còn chưa dẹp hội, lừa nó được chút nào hay chút đó.”
“Hai chúng mày đừng nghĩ anh em chúng tao ngu ngốc à”. Lão Ngũ giọng trầm xuống, có chút tức giận.
“Hừm, không coi hai đứa mày là lũ ngốc, chắc để hai đứa vắt mũi chưa sạch chúng mày coi hai thằng già chúng tao là ngốc nghếch sao?” Hồng Cao Viễn cười mắng.
“Chúng mày mau quay về điều chỉnh lại các khoản rõ ràng đi, những khoản thuộc về Húc Đô thì cuối tháng phải trả ngay, sau đó thì thân ai nấy lo”. Hứa Thụy Dương đứng dậy đẩy hai anh em họ La ra ngoài.
Hai anh em họ La đành quay về địa bàn riêng của mình, bắt đầu phối hợp cho tiến trình về hưu của Lôi Kình.
`”Mày phối hợp rất tốt”. Hứa Thụy Dương buột miệng khen nhìn theo bóng dáng của Lão Thất và Lão Ngũ.
“Linh tinh! Tao với mày cùng đi ra từ biển người chết, chút ít ăn ý này có đáng gì?” Hồng Cao Viễn lấy một chai Whisky trong tủ ra, rót hai ly rồi đưa đến trước mặt Hứa Thụy Dương.
Hứa Thụy Dương đón lấy, một hơi cạn sạch.
“Lần này Y Lệ có ý gì?” Hồng Cao Viễn cạn ly, rót một ly rồi lại cạn.
“Tao đoán, ả chuẩn bị lấy quyền quản lý cao nhất từ bọnJackson. Ả cho rằng sau khi Kình ca quy ẩn, là có thể dễ dàng tiếp nhận mọi thứ của Húc Đô. Chắc nó không thể biết được, Kình ca thà kéo sập sự nghiệp của Húc Đô cũng để ả đắc ý.” Giọng của Hứa Thụy Dương vẫn khá thoải mái.
“ nó! Con đàn bà này đúng là nhận tiền không nhận người, mấy hôm trước đây không phải còn chết đi sống lại vì Kình ca sao? Sao chớp mắt đã lộ ra đuôi bọ cạp rồi?” Hồng Cao Viễn cạn ly rượu, thuận tay đập nát luôn chiếc ly.
“Ả? Trong mắt ả chỉ có tiền thôi. Đừng nói là Kình ca, ngay cả thằng đàn ông theo ả hai năm đó không phải cũng là công cụ ép Kình ca về nước sao?”
“Thằng bị Kình ca đập gãy tay đó hả?” Hồng Cao Viễn kinh ngạc hỏi.
“Ừhm, nghe nói là tình nhân của ả”. Thái độ của Hứa Thụy Dương đột nhiên kì quái.
“Không thể hiểu nối, rốt cuộc ả là loại đàn bà gì?” Hồng Cao Viễn thốt lên.
“Có lẽ ả đã tìm được người yêu ả thật lòng”. Hứa Thụy Dương tổng kết. “Xem đi, từng người một dính vào tình ái là đều ngốc nghếch hết, lẽ nào thứ đó khiến trí óc tê liệt?”
“Cút! cút mau ra chỗ khác”. Hồng Cao Viễn không tiếc lời chửi Hứa Thụy Dương.
“Đừng trách tao không nói, lúc nãy Kình ca bảo, sau khi tin quy ẩn giang hồ truyền đi, bọn người Phillipine và bên Boston đều rục rịch kéo tới. Đại ca bảo chúng ta chuẩn bị nghênh đón”.
“Mẹ chúng nó! Đã phải nôn tiền rồi, lại còn phải chịu đòn. Đây là quy tắc chó má gì thế?” Hồng Cao Viễn phẫn nộ.
|