Thiên Thần Của Bóng Đêm (Black Angel)
|
|
Chương 12: - ……….. 10h đêm. Nam từ phòng tắm bk ra. Cởi trần. Tay cầm chiếc khăn tắm lau đầu. Vào phòng ngủ của mình, Nam thấy Băng đang gục đầu trên bàn ngủ. Chiếc bàn có lồng chú chim Palila. Chú chim đứng yên trên thanh sắt, ko phải đang ngủ mà đưa qua đưa lại chiếc cổ bé xíu và mắt…..dán vào khuôn mặt Hải Băng. Nhỏ đang ngủ ngon lành. Chiếc váy ngủ trắng mỏng tang. Trong tình cảnh này, ko 1 ng đàn ông nào trên thế giới này ko xao động. Đay ko phải lần đầu tiên Nam thấy Băng ngủ như thế này, nhưng cậu vẫn ko thể điều khiển cho tim mình đập chậm hơn dk…… Nam đưa tay vuốt trên mái tóc Băng. Mắt chăm chăm vào từng đường nét trên khuôn mặt tháh thiện ấy. - Palila. Mày cũng “say” phải ko? …..Đừng có suy nghĩ xấu xa đấy! Cô gái này…… là của ta! Nam với tay lấy chiếc khăn trùm đỏ, trùm lên chiếc lồng chim. - Ko dk nhìn nữa! Ngủ đi! Nam bế ng con gái ấy lên và đặt vào giường mình. Đơn giản chỉ là lấy chăn vào đắp nhẹ nhàng cho Băng thôi. Nhỏ thì vẫn ngủ ngon lành, trời có sập cũng vẫn ngủ. Nam đứng như chết lặng đi, mắt nhìn ko dời, ko chán…… Nó thành thói quen của cậu tự bao h, chính cậu cũng ko nhận ra…….. 12h đêm…. Nam vào phòng thí nghiệm. Ko phải để chế tạo thêm loại chất độc nào mà là để nghiên cứu về căn bệnh Smith-agen. Nam muốn chế tọ ra thuốc chữa dù biết là rất khó khăn. Hàng trăm nhà khoa học đã vào đang làm chuyện này nhưng chưa ai có kết quả khả quan. Nam ko dám chắc mình sẽ thành công nhưng cậu nuôi hi vọng…… 3 năm bên cạnh Hải Băng, suy nghĩ về điều kiện đặt ra của cha đã ko còn nữa. Thay vào đó, Nam muốn là ng bảo vệ vào bảo đảm cho sự sống của Hải Băng – ng con gái mà cậu yêu. …..7h sáng. Phòng ăn khu A - Chúc cậu chủ 1 ngày tốt lành! - Cảm ơn. Chúc các e một ngày tốt lành. Nam kéo ghế cho Băng ngồi rồi ngồi sang ghế bên cạnh. Cô quản gia cùng đám giúp việc nhìn Băng bằng những ánh mắt khó chịu. Băng khoác chiếc áo so mi của Nam,bchẳng để ý chuyện j khác ngoài việc chậm rãi thưởng thức bữa sáng. Còn CHấn Nam ko ăn dk mấy miếng, Cậu dành gần hết thời gian cắt nhỏ thức ăn bằng dao dĩa và gắp thức ăn cho Hải Băng. Cậu cũng thik chống tay nhìn Hải Băng ăn chậm rãi vào ngon lành. Nam đẩy cốc sữa của mình lại trước mặt Băng, rồi lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau vết sữ dính trên môi nhỏ. Băng ko để tâm ánh nhìn bực bội của Kiều Như, cả sự quan tâm dịu dàng hết sức của Nam. Nhỏ chỉ quan tâm đến bữa ăn của mình 1 cách hoàn toàn bình thản. - Trùng hợp nhỉ? Hôm nay ng đẹp cũng sang đây ăn sáng sao? Chấn Khang bk vào phòng ăn, vẫn cái vẻ ngông nghênh hằng ngày. Cả đám giúp việc cúi rạp người xuống: - CHúc cậu chủ 1……. - Im đi! KHang kéo ghế, ngồi xuống đối diện với Hải Băng. Cậu cầm dao và dĩa chuẩn bị ăn nhưng mắt vẫn ko rời khuôn mặt nhỏ. - Lâu lắm mới thấy mày đem “đồ quý” ra khỏi phòng đấy, em trai. Cũng lâu lắm rồi ta mới được gặp người đẹp nhỉ? Ta chắc là em chưa quên ta? Em ngày càng đẹp hơn đấy. Đáp lại mấy lời chào của Băng chỉ là sự im lặng. Băng vẫn thản nhiên và ăn từng miếng phomat. - Sao lại phớt lờ ta như thế? – Khang chợt thấy chiếc áo sơ mi Băng đang mặc, cậu khẽ cười nửa miệng. – Nằm cạnh Chấn Nam chắc đêm qua người đẹp ngủ rất ngon? - Anh cả! Đủ rồi đấy! - Anh không nói với mày… Đừng có chen vào. CHeng….. Chiếc thìa đập xuống đĩa ăn, Băng cầm lấy giấy lau miệng rồi đẩy ghế đứng dậy…. Không liếc nhìn CHấn Khang lấy 1 lần, Băng cứ thế bước ra khỏi bàn ăn. Nam cũng đứng dậy, dừng luôn bữa sáng. - Em làm ta bực mình đấy, người đẹp! – Mặt Chấn Khang tối sầm lại Băng chợt dừng chân và hơi quay đầu lại phía bàn. - Đêm qua….ngủ ngon….bữa sáng….rất không ngon! Chân Băng bước tiếp…..cho đến khi ra khỏi phòng ăn. CHấn Khang ăn rất từ tốn và thong thả, nét mặt vui thích lại hiện rõ. - Em thú vị hơn ta nghĩ nhiều…. Nhưng để thằng em ta chăm sóc hộ thế là đủ rồi. Giờ ta nên đưa em về bên cạnh ta. Là Chấn Nam nên ta tin em còn-nguyên-vẹn! ………. Chấn Nam ngồi xuống sàn, nơi Hải Băng đang mải mê chơi xếp hình. - Em xếp được một nửa bức tranh rồi. Không xếp lại lần nào phải không?….. Một người bình thường muốn xếp được nửa bức tranh phải mất ít nhất 3 tháng, còn em chỉ cần 2 tuần ………. Em thông minh đến độ nào nhỉ? Băng……. Nam có thể ngồi yên hàng giờ nhìn Băng ngủ hay tập trung làm 1 việc gì. Cả Nam và chú chim Palila. ………… Chấn Phong ngồi trước máy tính kiểm tra hệ thống an ninh. Tay quản lí bước vào. - Có thông báo từ nội gián: CIA đã vào cuộc…….. - Em biết cho sử dụng hệ thống an ninh năng lượng mới là coi như chấp nhận đối đầu với CIA. Nhưng chúng ta nên đề phòng mọi thứ. CIA là 1 kẻ thù lớn và siêu phàm….. - Nếu là phe địch việc đầu tiên em làm là tìm hiểu về hệ thống an ninh của ta. CHừng này thì chúng thừ dư chứng cớ để bắt người vì tội *********. Nhưng chúng sẽ ko làm việc thiếu sót vậy. CHỉ có hai cách để tìm hiểu và phá hỏng an ninh: hack- cơ vào máy chủ và tìm cách phá hủy bức xạ năng lượng….. Đương nhiên, em hoàn toàn tin vào khả năng của cậu chủ. COn mắt nhìn người của ông chủ không bao giờ sai! …..Một buổi bình minh. Ngoài ban công, nắng mới tràn xuống khuôn viên cây cỏ, xua tan bóng tối ngự trị khắp không gian. Nắng trườn trên thành ban công, nhẹ nhàng trượt trên mái tóc dài thật dài của ai kia. - Nếu lạnh. Ta sẽ đưa em về phòng. Băng đang ngồi dưới đất, dựa đầu trên Chấn Nam. Nhỏ khẽ lắc đầu, mắt nhìn trân trân vào bóng mặt trời với một vùng loang đỏ phía đằng đông,…. Nam rút chiếc khăn giấy trong túi, khẽ lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Băng: - Em bướng quá. Chưa lúc nào chịu nghe lời ta. -…. - Em yêu bình minh thế sao? Ta cũng vậy…… Ở trong khu biệt này, ta thấy thật ngột ngạt. -….. - Ngoài kia, cuộc sống vẫn tấp nập, bận rộn và bình yên ngày qua ngày. Em có hối hận không? Vì đã theo cha ta vào đây?…. Băng lại khẽ lắc đầu. - Ta luôn có em bên cạnh. Đã có lúc ta tự hởi mình, liệu có phải giấc mơ không?…….Lúc nào em sẽ rời xa ta?…….Ý định của cha khi mang em tới đây, ta rõ hơn ai…… Mất em để giành được vị trí thừa kế….. ta không làm được…..không thể làm được….. -….. - Dù không nói nhưng em cũng hiểu phải không? …….ta……yêu…….em…… …… 8h tối…… Quản lí của Chấn Nam vào phòng 103. Nam đang mai đọc tiếp cuốn sách y học trong phòng đọc. - Cậu chủ! Tôi có làm phiền không? - Không sao. Nói đi. - Liên Bang muốn mời cậu chủ chế tạo tiếp M1xx với sự cung cấp miễn phí nọc răn runi và tiền công không nhỏ khoảng 200 000USD. - Được rồi. Ta sẽ suy nghĩ. - Tôi nghĩ cậu chủ nên lam vì hoàn toàn có lợi cho ta. Vị trí của cậu chủ sẽ được nâng cao và còn có thêm lượng tài khoản lớn. - Ta biết phải làm gì. Những thứ ta làm ra thu về nguồn lợi lớn đối với ta, nhưng cướp đi máu và nước mắt của hàng ngàn người. Tất cả là tội ác! - Cậu chủ nên nhớ mình là ai, mình sinh ra ở đâu và sống để làm gì. Nếu không, hãy nhớ cậu là con trai Lâm Chấn Đông! - Ngươi không nói đến những điều đó không được sao? - Chắc cậu chủ biết CIA đã vào cuộc. Đến giờ thì hoặc là tiến lên hoặc là thất bại, hoặc sống hoặc chết. Cậu chủ không có quyền dừng lại đâu! - Ta muốn yên tĩnh, ngươi ra đi. - Cậu chủ…. - Ra đi! … Chấn Nam gục đầu xuống bàn, càng lúc càng thấy mỏi mệt với cái danh con trai Lâm Chấn Đông…..Một lát, Nam đứng dậy, gấp cuốn sách dày lại và cầm nó lên cất vào giá sách……. Trong phòng đọc, 1 khoảng không gian lớn được kê rất nhiều tủ sách xếp thành hàng, chủ yếu là sách y học và sách khoa học hạt nhân. Nam lần tay trên các ngăn đầy sách của 1 chiếc tủ lớn, dừng lại tại 1 chỗ trống. Cậu định cho quyển sách vào thì bỗng thấy qua khe tủ trống ấy, phía bên kia tủ sách. Hải Băng đang ngồi dựa vào chiếc tủ khác, ngủ, trên tay vẫn ôm một cuốn sách dày. Nam cứ nhìn thế 1 hồi lâu, …. chợt mỉm cười. Cậu vòng đi ra đằng sau tủ sách. Nam cởi áo khoác đắp lên người Băng, hết sức dịu dàng…. Cậu ngồi xuống, từ từ đưa tay vuốt nhẹ tóc mái của Băng, khuôn mặt này, ngắm mãi không thấy chán, đẹp vẻ đẹp thuần khiết và cuốn hút đến khó hiểu. Nam cúi xuống, ý định sẽ hôn lên trán người con gái ấy một cái hôn thật nhẹ nhàng…..
|
(tt) Cạch…… Nam khựng lại. Có tiếng mở cửa ngoài phòng khách. Cậu đứng dậy, không quên đưa tay đắp lại chiếc áo khoác cho Băng…..Ra phòng khách, cậu thấy Thụy An đang lom khom, rón ra rón rén bước vào. - Em…. là gì thế? - Á…..cậu…..cậu ba…..- An giật nảy người, không biết chiu đầu vào đâu cho đỡ xấu hổ. - Định ăn trộm gì sao? - Dạ?!! À không…..em….em……không phải đâu cậu ba…..em định ăn trộm……à không phải, khổng phải ăn trộm…… - Sao lại phải cuống lên thế. Ta chỉ đùa thôi. - Đùa….. đùa ạ!!!? - Em tìm Hải Băng phải không? Nhưng cô bé lại ngủ mất rồi. - Sao suốt ngày hết ngủ lại ăn, cậu ba phải nghiêm khắc lên mới được. - Ừ. Ta sẽ thử. – Nam chợt cười. - Cậu ba cười đẹp trai ghê!….. Mà em không đến tìm Băng, em đến tìm cậu ba mà. - Tìm ta sao? Có việc gì không? - Em …..muốn hỏi một chuyện….nhưng không biết….. - Không sao. Em cứ nói đi. - Hồi trước…. hồi em còn là một đứa trẻ lang thang chưa được ông chủ đem về ấy. - Ừ. Rồi sao? - Em…..em có 1 lần bị bọn buôn người bắt cóc, nhưng ngày đó đã có 1 chú cứu em. Chú còn đỡ cho em 1 nhát dao chí mạng nữa. Nếu ko có chú ấy, em chẳng sống được đến bây giờ. - Tội nghiệp. Không có ba mẹ chăm sóc thì đáng thương lắm. - Cảm ơn cậu ba quan tâm. - Có gì đâu… nhưng em muốn hỏi ta chuyện gì? - À, suýt quên việc cần hỏi (hì)…… việc cũng lâu rồi,nhưng em muốn biết an nhân ngày đó là ai, giờ sống ra sao. Em nghĩ có thể cậu ba biết vì ngày đó, trông chú ấy có vẻ có địa vị xã hội, lại được một chú đi cùng gọi bằng mật danh nên chắc công việc đang làm rất quan trọng, có khi quen ông chủ cũng nên. - Nhưng em còn nhớ mặt mũi không? CŨng gần 10 năm rồi ta không chắc sẽ nhơ ra được là ai. - Có lẽ bây giờ chú ấy thay đổi nhiều, nhưng em còn nhớ mật danh mà đồng nghiệp gọi chú ạ. - Là gì? - Hunter ạ! Nam chợt sững người. - Hunter? - Vâng….. Cậu ba quen sao? - À không. Ta không quen nhưng ta biết 1 người tên là Hunter. - Thế ạ. Là người thế nào? Làm gì và giờ sống ra sao ạ? - Ông ta….. là điệp viên của CIA. - CIA…- An trợn tròn mắt. - Phải. Ông ta ngày đó làm việc cho CIA được hơn 10 năm, lập được rất nhiều chiến công lớn. Một điệp viên mà bất kì tổ chức tội phạm quốc gia nào cũng ngại đụng mặt. - Thì ra thế……. Em lại nghĩ chú ấy giống như ông chủ. - Em biết ba ta làm gì sao? - Dạ? À…. làm bất động sản phải không ạ?….. Thì ra chú ấy giỏi vậy. Giá em được gặp lại để cảm ơn 1 câu. - Không được đâu! Hunter…… chết rồi. - Chết rồi? - Phải. Chết cách đây gần 10 năm. - Tại sao chết ạ? - Chuyện này…… - Cậu ba biết phải không? Nói cho em đi. Sao chú HUnter chết? - Ta….. - Hunter-là-ai? Cả Chấn Nam và Thụy Băng cùng quay lại. Từ phòng đọc, Băng đang bước ra. Nam tiến lại gần Băng. - Em không ngủ nữa sao? Muốn ăn j không? - Ăn nhiều thế phát phì ra đấy ạ!- An chen vào. Nam cười: – Vậy sao. Ta không thấy…. - Chấn- Nam!!! Giọng Băng hơi dặn xuống. - Trời! Trời! Ai cho bạn gọi tên cậu ba hả? Sao có thể gọi trống không 1 cách xấc xược như thế hả? Nam đưa tay kéo cổ áo chiếc áo khoác cho Băng lại, nhẹ nhàng khuy vài cái. - Không sao. Thích gọi thế nào cũng được. - Sao lại thế được ạ. Quá xấc xược và hỗn láo. Dù ko phải ng làm đi nữa thì…… - Ta bảo ko sao! Em có thể về, lần khác ta sẽ nói tiếp chuyện ban nãy, được chứ? - Nhưng….. à vâng ạ….. An quay đi, vẫn còn đang khó chịu với cô bạn ngỗ ngược. Nam quay lại nhìn Băng. - Xin lỗi vì đã lơ đễnh với em – Nam kéo tay BĂng vào phòng ngủ phía trong….. - Ta ko muốn nói cho An về cái chết của Hunter, bởi ….. chính tay cha ta ,…..đã giết Hunter! - 7h sáng mai.. - Không sao đâu cậu ba! - Sao lại không sao. Nhỡ ốm nặng hơn thì sao? Lát nữa ta sẽ bảo quản lí mang thuốc qua đây cho em. - Em…..cảm ơn cậu ba…. - Có gì đâu. Hôm nay em cứ nghỉ đi cho khỏi ốm đã. - Vâng !!( hix… iu cậu ba ghê…) Chấn Nam định trở lại bàn ăn thì Kiều Như chạy đến. - Cậu ba. Có gì ở trong phòng bếp…. - Làm sao? - Có gì cứ….. cứ kêu kẹt kẹt từ hôm qua ạ….. Cả đám giúp việc nhao nhao lên: - Đúng ạ. CÓ gì ghê lắm. - Không biết là gì. Cứ kêu mãi… - Được rồi. Để ta vào coi….. Em có chắc ở trong phòng bếp không? - Em không biết nữa. Hình như là thế… Trong khí CHấn Nam vào đám giúp việc chia ra đi tìm xem thứ gì cứ phát ra tiếng kêu kì lạ không dứt, thì Băng….. vẫn ăn từ tốn ở bàn ăn. - Em chẳng thấy đâu cậu ba. Hôm qua cũng tìm rồi. - Em cũng chẳng thấy. - Các em cứ ồn ào thế làm sao ta xác nhận được tiếng kêu từ đâu ra. - Em chẳng thấy mà. - Thôi nào. Các em ồn quá…. “- hí hí. Cậu ba đẹp trai dễ sợ. - Yên đi, tìm đi coi nào. - Nhìn kìa , cậu ba dễ thương chết được…..” - Giống như tiếng cửa phải không? Ở đâu nhỉ? - Tụi em không biết ạ! - Ta biết là các em không biết rồi….. Đừng rì rầm về ta nữa…. - Vâng ạ!! Mộ cô giúp việc liệng qua bàn ăn, nguýt một cái dài…… - Ai cũng lo việc, có mỗi mình vẫn ăn ngon ngủ kĩ, thật không biết xấu hổ. Hải Băng đặt dao dĩa xuống, lấy khăn lau miệng rồi đứng dậy……. Nhỏ chợt nhắm mắt, hết sức tập trung ……….” Kẹt ! Kẹt !Kẹt………” Tiếng động thoảng qua từ đâu đó rất gần. Băng bước đi…. bước từng bước chậm rãi, vẫn nhắm mắt và cảm nhận…. CHân nhỏ chợt dừng lại….. Từ từ mở mắt và ngước lên….. Phía trên gần trần nhà, chỗ góc khuất dẫn vào khu bếp…….. Một chiếc cửa sổ kính vuông vức bị long ra….. đang long ra….. dần….dần…..tiếng kêu phát ra ở đây! Chấn Nam ra khỏi bếp: ” Chắc không phải trong bếp rồi…..” - Băng. Em làm gì ở đó vậy? Băng đang ngước lên và chăm chú nhìn vào chiếc cửa sổ kính, Nam cũng nhìn lên. Lập tức hiểu ra ngay vấn đề. Đám giúp việc kéo ra, chưa biết có chuyện gì……… Bỗng, chiếc cửa long ra mạnh hơn………chiếc bản lề bật ra khỏi tường…….Băng vẫn đứng nguyên đó, mắt trân trân nhìn lên cửa sổ sắp rơi xuống đầu mình…..và…… - Cẩn thận! Tránh ra đi! ….Xoảng….ng…. Những mảnh thủy tinh bắn tung tóe, khung cửa bằng gỗ văng ra xa….. ĐÁm giúp việc trợn tròn mắt, đứng như chôm chân xuống đất…. Cả cửa sổ kính rơi xuống đập và đầu vào lưng….. Chấn Nam! Cậu đã lao ra, ôm lấy Hải Băng trong tích tắc. …. - Em không sao chứ? Không bị thương ở đâu chứ? Nam nhìn khắp người Băng, vẻ mặt lo lắng. - Em có đau chỗ nào không? Nói ta nghe đi…… Không đáp lại, không nhìn Nam, Băng từ từ đứng dậy, mắt ngước nhìn chỗ khảng trống tường phía trên, nơi chiếc cửa sooe vừa rơi ra….. nhìn vô cùng tập trung và chăm chú….. - Cậu…. cậu ba…. - Máu….cậu ba….đằng sau….. - Mẹ ơi…..máu…..máu…… Mấy cô giúp việc đứng đờ ra, miệng lắp bắp, vẻ mặt hoảng hốt đến nỗi không biết làm gì hơn…. Như gắng bình tĩnh lại, tiến đến chỗ Nam, mặc dù tay chân muốn run lên. - Cậu ba…..vết thương……máu….nhiều…. Nhưng Nam không để ý Như nói, cậu đứng dậy và tiếp tục nhìn Băng, vẻ mặt lo lắng: - Em….thật sự….không sao chứ? Hải Băng chăm chú nhìn ô trống trên cao, chợt cúi xuống, quay người,….định bước đi….. - Cẩn thận. Rất nhiều mảnh vỡ dưới chân em. - Về phòng thôi! Miệng Băng nói ra, nhưng vẻ mặt như không quan tâm mình nói gì. Bộ não nhỏ đang suy nghĩ về điều khác. Và chân thì vẫn bước đi, về phía cửa phòng ăn…… Đám giúp việc lại một lần nữa trợn mắt…. nhìn theo Băng…..Chấn Nam cũng từ từ bước theo luôn…. - Cậu….cậu ba…. vết thương…. - Dọn đống thủy tinh đi!…. Như gần như nghẹn họng….. cứ đứng trân trân nhìn đằng sau Nam……Máu từ đầu và lưng chảy xuống….. thẫm đẫm mảnh áo đằng sau….. …… - Nếu không gọi bác sĩ đến, cậu chủ định kệ cho chảy bao nhiêu máu cũng được phải không? Chính cậu chủ cũng là một bác sĩ chưa nhận bằng cấp đấy. Nam cầm cốc nước lên, uống mấy viên thuốc kháng viêm, không nói gì thêm với tay quản lí. Cậu đã được bác sĩ băng lại vết thương dù cho không quan tâm lắm đến chuyện đó. - Dù sao cậu chủ cũng nên yêu bản thân một tí, Mọi người đều rất lo lắng đấy…. Bác sĩ bảo vết thương trên đầu khâu mấy mũi, xương ở bả vai suýt chút nữa thì gãy. Mất nhiều máu nhưng không nguy hiểm lắm. - Như thế mà không nguy hiểm sao? Máu chảy nhiều vậy cơ mà. – Cô quản gia bước vào, bộ mặt gần như sắp khóc. - Cậu ba chẳng biết quý bản thân gì cả. Là tụi em buồn chết luôn. - Ta không sao. - Sao lại không sao? Tất cả chỉ vì con bé đó. Rõ ràng thấy cái cửa sắp rơi xuống mà không tránh đi. Rõ ràng biết cậu ba bị cả cái cửa kính phang xuống đầu vì cứu mình mà vẫn dửng dưng như không. - Em đừng nói nữa. - Cậu ba chiều nó quá nên nó chẳng coi ai ra gì, chẳng có tình người. - Em ra ngoài đi. Ta không muốn nghe nữa. - Cậu ba yêu quý nó nhưng nó đâu có quan tâm gì đến cậu ba? Một chút lo lắng cũng không mảy may nữa……. - Em ra ngoài đi. – Nam gắt lên. Như quay đi, bực bội bước ra ngoài……. Nam ngồi trên ghế, đưa hai tay để trên bàn, mặt cúi gầm, mắt nhắm nghiền……. - Cậu chủ có biết mục tiêu của chúng ta là gì không? Là giàng được quyền thừa kế…. - Ta không muốn cái vị trí ấy nữa…… - Nhưng cậu chủ đã bước chân vào con đường ấy rồi…. Như tôi đã nói, cậu chủ chỉ có quyền tiếp tục bước đi thôi! - Ta sẽ dừng lại! - Cậu chủ không hiểu hết hậu quả hay sao mà nói câu ấy…..Vì cô bé đó…..sao? Cậu chủ….yêu cô bé rồi…..phải không??? - Ta….. không ngăn nổi trái tim ta nữa….. - Điên rồ! Quá điên rồ! Cậu có biết ý định của ông chủ khi đem cô bé đến đây không???? - Ta không thể chĩa súng vào cô bé được! Ta không làm được! - Ngay lúc đầu tôi đã ngăn cản cậu gần gũi với cô bé rồi! Giờ thì…. dù cậu yêu tới mức nào, cậu cũng không được từ bỏ mục tiêu cuối cùng của mình! Cậu sinh ra để làm gì? Cậu được dạy nhưng gì trong 20 năm qua? Cậu phải nhứ, phải nhớ cách duy nhất để tồn tại trên thế gian này là đấu tranh, là giẫm đạp lên kẻ khác! Và cậu phải nhớ….. cậu là con trai Lâm-Chấn-Đông! - Không….. ta không muốn nhớ gì cả….. - Giờ cậu định sao? Cậu bảo sẽ dừng lại? Cậu muốn dừng lại để bảo vệ cô bé? Để không phải chĩa súng vào cô bé? Cậu có biết, nếu cậu không làm thế…..cô bé cũng vẫn chết dưới tay cậu cả hoặc câu hai? Cậu có thay đổi được gì không? - Ta sẽ không để điều đó xảy ra…. - Cậu chủ không đủ quyền lực để làm điều đó đâu. Chính cậu cũng rõ hơn ai hết đấy! - Vậy…. ngươi bảo ta phải làm gì? Phải làm gì hả? - Cách tốt nhất…. là để cô bé …. chết dưới tay cậu đi. Nếu không….cậu vừa mất cô bé….vừa mất quyền thừa kế…..cả mạng sống của cậu, cũng không giữ được đâu…. Tôi chỉ nói lại lần này thôi….. Cậu chủ! Từ lúc sinh ra trên thế gian này….cậu….đã không có quyền được lựa chọn…… …Tay quản lí quay đi….bước khỏi phòng. Chấn Nam đập đầu xuống thành bàn….mắt nhắm nghiền lại….. ………………. - Bạn đi đâu thế?….lúc này bạn phải ở bên và chăm sóc cậu ba chứ? Băng lướt qua mặt An , đi trên hành lăng. - Bạn là kiểu người gì vậy? Có biết cậu ba bị thương nặng thế nào không?……Bạn làm gì mà lang thang ngoài này hả? Băng vẫn tiếp tục đi, đầu đang mải suy nghĩ gì đó. An đứng nguyên, chống nạnh. - Cong người kì quặc! Con người xấc xược! Con người nhẫn tâm và độc ác! ……..11 giờ đêm……. Hải Băng chậm rãi bước vào phòng ngủ của Nam….. Nhỏ chợt khựng lại….Nam đang đứng giữa phòng, cởi trần, mắt trân trân nhìn Băng. Không phải ánh mắt dịu dàng của ngày thường……và quan trọng hơn, trên tay cậu………đang cầm khẩu súng……….hướng thẳng về phía…….. Băng……..Nhỏ không ngạc nhiên, không sợ hãi……..đứng yên….và chỉ nhìn Nam….. Con chim Palila đứng co người lại, đôi mắt nhỏ xíu tròn xoe cứ nhìn và khẩu súng trên tay Na…… không chớp……….. Trong khoảnh khắc…… Nam đưa ngón tay vào cò súng……..vẫn im lặng và nhìn Băng….. Trái tim Nam chợt nhói lên…….và… …..Cậu bóp cò!!….. Nhưng……Băng vẫn đứng yên……. Còn Nam…….giật cò khẩu súng ngắn……giật mạnh hết lần này đến lần khác……Nam gần như muốn điên lên…….Cậu giơ tay và ném thẳng khẩu súng vào tường…. Khẩu súng……không hề……. có đạn…..và….Nam ….biết điều này…. Cậu ngồi thụp xuống, dựa vào thành giường, ôm đầu ….Hai hàm răng nghiến chặt lại….. Chân Hải Băng bước đến…… - Đừng……Em đừng đến gần đây……Tránh xa ta ra…… Nhưng Băng vẫn bước…. - Xin em…..tránh xa ta ra….tránh xa kẻ ******** như ta ra……… Băng từ từ ngồi xuống……Tay đưa lên lau mồ hôi trên trán Nam…..và nhỏ vòng tay qua…….nhẹ nhàng ôm Nam vào lòng mình….. Băng hơi quay mặt lại, thì thầm: - Nếu muốn…..cứ dùng khẩu có đạn ấy…..CÒn không….người nhận được một viên đạn….sẽ là …..Chấn Nam đấy…. ……Trên bàn, trong chiếc lồng chim, con Palila hơi nghiêng đầu….như muốn nghe lắm…..những lời Băng… …… - Ngươi đoán là ai sẽ sập bẫy tiếp theo? - Chỉ cậu ba thôi, thưa ông chủ! Cậu cả sẽ chán ngay sau một thời gian. Còn cậu hai thì không một chút mảy may. - Ngươi nhầm!…..vậy nghĩ xem, ai sẽ là người giết được cô bé? - Có lẽ là cậu cả. Cậu cả hám sắc nhưng thực chất chẳng coi một đứa con gái nào ra gì. Và…..trong ba cậu chủ, em nghĩ cậu cả là người nhẫn tâm nhất. - Ngươi…..lại nhầm lần nữa! - Ý ông chủ là….. - Ngươi sẽ biết thôi…..Con mắt nhìn người của ta rất tốt. Lần đầu tiên nhìn thấy cô bé trong khu nhà hoang dột nát….ta đã thấy bên cạnh đứa bé gái xinh xắn ấy.. .cả thiên thần..... ........và tử thần.......
|
Chương 13: ..............Lại một đêm mưa........ Băng bước từng bước nhẹ nhàng và chậm rãi sang phòng đọc....Chấn Nam đang ngồi dưới sàn, dựa tường.......Lặng yên nghe tiếng mưa rì rầm bên tai từ đâu đó rất xa vọng về...........Băng lặng lẽ bước đến và ngồi xuống bên cạnh Nam. - Em..... không ghét...ta sao.??? Băng khẽ lắc đầu. Ta chỉ muốn biết, mình có thể tàn nhẫn tới mức nào.....Nếu khẩu súng ấy có đạn.......ta sẽ ân hận cả đời.......... Băng từ từ ngả đầu vào vai Nam......Dù phía sau bức tường rất lạnh và tiếng mưa vẫn vọng về bên tai.....Băng vẫn cảm nhận được hơi ấm từ người Nam. - Ta lớn lên trong khu biệt thự này....chưa từng có một người bạn....Ta không được đến trường như những đứa trẻ khác....Ta được dạy không chỉ những câu chữ, những bài toán,.....mà còn cả bài học về sự nhẫn tâm,.....sự đấu tranh để tồn tại trong xã hội này.... chỉ cần sai phạm một lỗi nhỏ, tỏ ra yếu mềm trước một con vật đang thương.....hay chỉ là chảy một giọt nước mắt khi thấy đau.....ta đã bị phạt rất nặng.....bị bỏ đói, bị treo ngược lên trong nhà kho đầy rắn.....12 tuổi, mẹ mất. Ta không còn nhận được tình thương từ ai nữa....kể cả anh hai.....Khi anh nhìn ta với ánh mắt lạnh như vô hồn. Ta biết, cách duy nhất để sống sót là cố gắng giành được vị trí thừa kế của cha.....Suốt 10 năm, ta dằn lòng xuống để làm.... bao nhiêu tội ác...Đêm nào ta cũng không ngủ được, cứ nhắm mắt lại....ta chỉ thấy một vùng loang đỏ máu.....ngột ngạt....thật sự rất ngột ngạt.....Ta đã nhiều lần muốn chạy trốn....muốn tìm một sự giải thoát.....nhưng....bất lực.....Con đường ta đi....xung quanh đều mịt mù bóng tối....Ta đã sống...cô đơn thế cho đến ngày...gặp em...Giờ thì....dù ai nói gì....ta cũng không đủ can đảm để chĩa súng vào em....lần nữa đâu....Như thế...thà tự chĩa họng súng vào đầu mình, ta sẽ thấy....dễ chịu hơn.....Ta yêu em.....hơn quyền lực và địa vị.....và.....hơn cả chính bản thân ta nữa..... ......Hải Băng từ từ khép đôi mắt trong veo màu nâu lạnh....nhỏ chìm vào giấc ngủ....một giấc ngủ ấm áp khi ở bên CHấn Nam. Một ngày mới năng lên.....Mưa đã thôi rơi! Căn phòng đầy sách vẫn chìm trong yên lặng. Băng từ từ mở mắt......điều đầu tiên nhỏ nhìn thấy là khuốn mặt CHấn Nam, ánh mắt luôn dịu dàng và ấm áp kì lạ. Cả đêm qua Băng đã ngủ trong vòng tay Nam - Ta chờ em dậy.....để hơi em một điều..... ...............Tình cảm của em.....với ta.....là.......gì??? Nam đã định không hỏi, không dám hỏi vì sợ sẽ không nghe được câu trả lời hoặc.....câu trả lời làm trái tim cậu.....nhói đau.... ....Một khoảng im lặng....khi hai đôi mắt nhìn nhau không chớp.... - Biết - ơn !! Tim Nam chợt se lại.....Đôi mắt cậu dời đi....nhìn ra chỗ khác.....nhìn như nhìn một nơi xa xăm lắm. - Ra vậy.....em.... thật tàn nhẫn. "Biết - ơn" sao? - Giọng Nam dằn xuống hai chữ ấy - Ta còn chưa một lần..... nghe em nói....cảm ơn..... ........ 4h chiều........Chấn Khang lững thững đi trên hành lang, tay đút túi...... - CHào em trai! Người đẹp khỏe không? - Em không có thời gian đùa cợt với anh lúc này... - Anh đâu đùa cợt. Ban nãy, nếu không phải ba gọi đến, suýt chút nữa anh "xong việc" với người đẹp rồi. Nam đang đi chợt khựng lại. - ANh nói gì? - CHẳng có gì. Anh gặp người đẹp trên hành lang và định mang về giường mình thôi. Người đẹp không nói với em sao? Hai bàn tay Nam nắm chặt lại. - Anh nên tự trọng một chút! - Sao nào? Không phải người đẹp là của chung à? Lần sau anh sẽ không để lỡ mất cơ hội đâu. - Lâm - Chấn - Khang! Nam quay người, nhìn anh trai bằng ánh mắt tức giận. - CHà. Giờ mày còn giận dữ gọi hẳn tên anh mày nữa đấy. Không sao. Lần khác tao sẽ cho mày thấy cảnh tượng bắt mắt.....: người con gái ấy nằm trên giường tao! - Vô sĩ! - Mày nghĩ tao không dám à? - Tôi cấm anh đụng vào người con gái của tôi! - Nam gần như hét lên. Mấy ngày nay, tâm trạng cậu đã không vui, Chấn Khang còn tiếp tục bỡn cợt làm một giọt nước tràn li. - Người con gái - của mày? Mày tự cho mình cái quyền sở hữu đó từ lúc nào hả? - Nét cười vui thích trên mặt Khang chợt tắt ngấm, tay cậu từ từ đưa lên, giọng Khang đe hơn và quyền lực hơn - Đừng có xấc xược thế! MÀy nên nhớ, trong ngôi nhà này.... tao.....là anh trai mày! Trên tay Khang..... họng súng đang chĩa về..... phía Nam. - Vậy thì....bóp cò đi! - Mày thách tao đấy à? Mày nghĩ tao không dám à? - Không phải nghĩ anh không dám. Tôi muốn anh biết rằng, tôi....là em trai anh....nhưng, trong khu biệt thự này,,,,,thì....anh và tôi....quyền lực ngang nhau!- Giọng Nam dằn xuống. Một khẩu súng dí sát đầu Chấn Khang, khẩu súng đã lên đạn và được cầm bởi quản lí của Nam - Winter. Khang chợt cười.....từ từ hạ tay xuống. - Mày chưa đủ trình để đấu với anh đâu, em ạ! Rồi Khang quay người..... bước đi, vẫn cái vẻ ngông nghênh thường ngày. Winter hạ súng xuống, vẫn nhìn theo KHang. - Cậu cả và cậu hai.....đều là những đối thủ nặng kí. Nam quay đầu tiếp tục bước đi, - Sao cũng được. Ta không tham gia tiếp cuộc chiến này nữa đâu. ..........10h đêm. Băng đang vuốt ve chú Palila trong lồng. Palila rất thích thú mỗi khi được cô chủ xinh đẹp làm chuyện này, mắt nó lim dim, thỉnh thoảng gật gù cái đầu bé xíu. Bỗng.....từ đằng sau, đôi bàn tay dịu dàng của ai đó vòng qua ôm lấy Băng....và một giọng nói cũng hết sức dịu dàng thầm thì với Băng. - Em....chưa ngủ sao..? - Hôm nay....em gặp rắc rối với anh cả ta phải không? Ta xim lỗi....em sợ lắm phải không? Những ngón tay Băng vẫn vuốt ve chú chim Palila, mái tóc dài khẽ đung đưa, nhỏ lắc đầu.. - Có lẽ - em cũng phải sống thiếu tình yêu của ba mẹ..... em đã bao giờ nghĩ chưa..... về một ngôi nhà nhỏ....... bình yên....... cạnh biển......hằng ngày được nghe tiếng gió reo, sóng hát......ngày ngày đi bắt ốc biển, cùng chơi đùa với bọn trẻ con........Ta không muốn sống thế này nữa....ta cũng không muốn em bị cuốn vào cuộc chiến mà ba ta dựng nên.... ta muốn từ bỏ tất cả..... muốn giải thoát......... muốn bắt đầu lại...... Vài giây im lặng trôi qua.......Trái tim Hải Băng, lần đầu tiên.....cảm nhận được một chút xao động. CHẳng phải mơ ước đó cũng là mơ ước nhỏ muốn thực hiện thay ba mẹ sao? Giọng Nam lắng xuống và ấm áp vô cùng...... - Ta sẽ đi khỏi đây.....em....có muốn đi cùng ta không??? Đôi tay Chấn Nam từ từ buông xuống. Cậu quay người, chậm rãi bước đi..... - 10 h đêm mai. Ta sẽ đợi em ở khuôn viên. Ba nam ở bên CHấn NAm, chính Băng cũng chưa xác định được tình cảm dành cho cậu là gì. Ba năm, dù trong lòng buồn phiền thế nào, dù bao nhiêu rắc rối, toán tính xung quanh, dù ngột ngạt và đau khổ.....Chấn Nam vẫn luôn dành cho Băng anh mắt dịu dàng. Và nhỏ, đã coi chuyện đó là điều đương nhiên......Nếu đi cùng Nam, Băng chắc chắn sẽ có một cuộc sống bình yên, được chăm sóc, được bảo vệ, được yêu thương,.......điều quan trọng hơn, nhỏ có thể thực hiện được ước mơ của ba mẹ đang dở dang. Nhưng!!! Băng đưa nhẹ những ngón tay vuốt lên đầu chú chim Palila! - Mày........ có muốn...đi - cùng.....Chấn Nam???
|
(tt) Ta sẽ không nghe thêm bất cứ điều gì và sẽ không thay đổi quyết định đâu. - Tôi khó có thể ủng hộ quyết định này. - Ngươi định nói cho cha ta? - Không phải là không thể! - Còn ta.....tin ngươi sẽ không làm thế. - Nếu ông chủ biết, cậu không chỉ không được bước chân ra ngoài....... mà còn phải chịu hậu quả khó lường trước. - CHỉ cần ngươi không nói, cha ta sẽ không biết! - Rồi ông chủ cũng sẽ biết. - Lúc đó ta đã đưa cô bé đến được một nơi không ai tìm ra. Ta sẽ gọi điện về và thưa chuyện với cha. - Cậu nghĩ có thể đưa cô bé ra khỏi cổng dễ dàng thế sao? với hệ thống an ninh năng lượng mới nhất của cậu Chấn Phong? - Hệ thống luôn cho phép ta và 2 người anh của ta ra vào tự ý. - CÒn cô bé thì sao? - Nếu đi cùng ta mà máy tính của anh hai không yêu cầu ngăn chặn thì sẽ không sao cả. - Sao cậu chắc cậu Chấn Phong dễ dàng bỏ qua vậy? Khi biết cô bé ấy quan trọng nhường nào. - Anh hai..... sẽ không chạm đến ta đâu, kể cả bất kì thứ gì......của ta! - Cậu chủ định sẽ làm gì nếu đi được? - Thực hiện tiếp ước mơ ngày nhỏ: trở thành bác sĩ và quan trọng hơn....là.... yêu thường người con gái....ta yêu. - Sao cậu chủ có thể dễ dàng hạ quyết tâm......từ bỏ tất cả, tiền bạc, địa vị, quyền lực,..... để có được một cuộc sống bình thường.....tại sao.....??? - Ngươi không hiểu được đâu.......Nếu ở bên người mình yêu...... Một cuộc sống bình yên là điều hạnh phúc nhất. Tất cả danh vọng bề ngoài......đối với ta......chẳng là gì...... - Vậy..... cậu chủ nên cẩn thận. Một sai sót nhỏ sẽ dẫn đến nguy hiểm. Và tôi - là một trong những nguy hiểm đó..... Tôi không bao giờ phản bội ông chủ đâu! - Ta biết rồi. 10 giờ đêm mai ta sẽ đi. Từ giờ đến lúc đó sẽ có rất nhiều việc ta cần sắp xếp lại. - Cậu chủ, thực sự tin tưởng tôi vậy sao? - Winter, ngươi không chỉ là quản lí, mà còn là......người bạn duy nhất.....của ta....... ............ - Bạn định đi thật sao? Bạn bỏ An ở lại hả? Băng ngồi dưới sàn, xếp nốt mảng tranh cuối cùng trên bộ xếp hình. - Dù sao cũng cảm ơn vì bạn đã nói chuyện quan trọng này, ít nhất vẫn còn coi An là bạn. An cũng ngồi luôn xuống sàn.....thở dài. - Haizzzz.... An cũng không nên ích kỉ phải không? Bạn mình được hạnh phúc thì phải vui chứ..... Nhưng bạn đi, An sẽ nhớ bạn chết mất, nhớ cả cậu ba nữa. Mọi người ở đây sẽ buồn lắm cho coi..... - Băng hạnh phúc thật đấy. Được cậu ba yêu nhiều vậy..... Có lẽ mình chỉ có lựa chọn duy nhất là ở đây cho đến chết thôi. - MÀ này, ông chủ biết thì thế nào? Ông chủ đáng sợ lắm đấy.......Nhưng chắc là đi cùng cậu ba thì sẽ không sao. Cậu ba phải chuẩn bị trước tất cả chứ...... Haizzz..... chán thật nhỉ......lại cô đơn nữa rồi......haizzz.....chán ghê nhỉ..... kết - thúc - rồi! An ra khỏi phòng Chấn NAm, khuôn mặt buồn rười rượi......Đúng lúc, quản lí của Chấn Nam cũng bước vào phòng. Winter liếc mắt nhìn An, đôi mắt chợt sắc lạnh. An cũng quay đầu nhìn Winter........và.........chợt cười....... ........ - Cậu ba là một người tốt! Hãy yêu thương cậu ba như tình cảm cậu đã dành cho....... Ít nhất nên nhớ rằng...... cậu ba đã hi sinh quá nhiều vì nhóc.... Băng vẫn mải mê đưa tay xếp những mảnh ghép, vẻ như không quan tâm những lời quản lí của Chấn Nam nói. - Tôi không hiểu được con người thật sự của nhóc là thế nào. Nhưng trên thế gian này, trái tim bất kì ai cũng biết....... xao động. Hãy giữ lấy giây phút hạnh phúc trước khi nó vụt mất.....hãy coi trọng người đối tốt với mình.....trước khi người đó.....ra đi. Cậu Chấn Nam..... thực sự......... đã yêu nhóc....... rất nhiều...... Quản lí của Nam quay đi...... ngón tay Băng cùng lúc đặt mảnh ghép cuối cùng xuống......bức tranh được hoàn thành.....bức tranh một vùng biển mênh mông nước, bầu trời tím ngắt màu hoàng hôn..... Một người con trai đang dắt tay một người con gái đi trên cát.....như là......muốn cùng đi.......đến cuối chân trời....... Winter khép cửa phòng Chấn NAm lại, khuôn mặt khó gần chợt dãn ra. Đặt tay lên ngực trái, Winter thấy tim mình.....đập rất nhanh........ ........ 9h30'..... Trong phòng ngủ của Nam, Băng đang ngồi vuốt ve chú Palila, mải miết........như chờ thời gian trôi đi. ......9h45'..... CHấn Nam đứng ngoài khuôn viên. Bóng đêm bao trùm xung quanh, chỉ nghe tiếng cây lá rung rinh và tiếng gió khẽ lùa qua...... Nam chẳng đem theo thứ gì. Cậu đã nghĩ, mang theo người con gái cậu yêu......là mang theo tất cả. .........9h50'..... Chấn Nam rút điện thoại nhìn giờ. Vẫn bình tĩnh để chờ đợi tiếp...... Nam chợt cười khi nghĩ đến Băng, nghĩ đến những câu nói ngắn gọn, cụt lủn và có chút hỗn xược của Băng. Cậu cũng chẳng nhớ nổi mình đã yêu cô bé từ bao giờ..... .....9h55'... An chậm rãi bước vào phòng ngủ của Chấn Nam - Bạn...chưa sửa soạn để đi sao? Rốt cuộc....bạn......đang suy nghĩ... điều gì??? Băng vẫn yên lặng, những ngón tay vẫn vuốt ve bộ lông chú Palila. - Bạn .....thật sự.....có yêu......cậu ba......không? Băng bỗng đứng dậy.........với ngón tay lấy chiếc hộp nhỏ màu trong suốt........An đứng yên và nhìn tất cả cử chỉ của bạn mình......... Mấy ngón tay của một bàn tay Băng vuốt nhẹ lên đầu chú Palila.........Còn tay kia.......thả vào cái hộp nước bé xiu trong lồng chim....... một viên thuốc trắng.....viên thuốc tan ra trong giây lát. Băng lấy chiếc khăn trùm đỏ trùm lên chiếc lồng chim. Đôi mắt con Palila cứ ngước lên nhìn Băng......không chớp............Băng quay ra........!!! - Số phận - là - định mệnh!!!!! .....10h... Nam lại mở điện thoại nhìn giờ, vẫn dặn lòng mình bình tĩnh....... ...10h20'........ NAm đã bắt đầu cảm thấy nôn nao. Một cơn gió ùa qua......vài chiếc là xào xạc..... Có bước chân người đến.......... chậm rãi.thật gần.... Nam mỉm cười ...từ từ quay đầu lại........ - Em làm ta chờ........ - Cậu chủ! Ông chủ có lệnh gặp bây giờ........ Hai tên vệ sĩ của LÂm Chấn Đông đứng trước mặt Nam!!!! ...................... - Đến rồi sao, con trai...? - Tại sao ba... - Đừng hỏi tại sao ta biết, hãy nói về dự định của con đi. -......Con.....định rời khỏi khu biệt thự này. - Rồi sau đó? - Trở thành bác sĩ cứu người - một con người bình thường như bao con người khác. - Là con trai ta....con thấy khó chịu sao? - Ngột ngạt và mệt mỏi! Sức chịu đựng của con có hạn thôi... - Không phải con có tất cả sao? Tiền bạc, quyền lực.....tất cả! - Ba nhầm rồi! Tiền bạc là quyền lực không phải là tất cả đối với một con người! Nó chỉ là một thứ ham muốn danh vọng sa hoa vô vị và không có điểm dừng! - Tiền bạc là quyền lực! Có nó là có tất cả! - Ba lại nhầm!..... Phải! Ba có tiền bạc, địa vì và ba làm người khác nể sợ. Nhưng rất cuộc ba có giữ được tình yêu của mẹ không? - Đừng nhắc đến mẹ con ở đây.! - Ba nghĩ con không biết sao? Về cái chết cả mẹ! Mẹ đã quá mệt mỏi vì những tham vọng không dừng của ba nên đã tự đâm dao vào tim mình! - Tại vì mẹ con suy nghĩ quá ngốc nghếch và chưa bao giờ hiểu cho ta. - ba thôi đi! BA có biết tại sao anh hai lại giúp ba không? Bao có biết tại sao ba lại điều khiển được một con người không cần gì như ah hai không? Là vì mẹ! Chính mẹ trước khi ra đi đã nói rằng, mong ước cuối cùng của mẹ là anh hai có thể giúp đỡ ba và có thể thừa kế vị trí của ba để bảo vệc ho con!... Sao ba phải làm khổ mọi người như vậy? Mẹ thôi chưa đủ sao? Mà ba bóc lột trí óc của anh hai! Ba có biết vì làm tất cả những việc ba yêu cầu.....mà anh hai đã tự biến mình thành kẻ....cô độc......và hoảng loạn? Ba có biết...... đêm nào anh cũng phải dùng....... rất nhiều.......Zkilico??? - Nếu muốn trách..... hãy trách ông trời đã để con làm con trai ta! - Con biết.....giờ con nói gì cũng chẳng thay đổi được gì. Con vẫn sẽ thực hiện ước mơ của mình, dù.... ba..... ngăn cản. - COn..... muốn đưa cô bé ấy......cùng đi....? - Là winter nói sao?...... Phải! Con sẽ đưa cô bé ấy theo cùng. - Con từ bỏ tất cả, cả cha mình......... vì cô bé? - Vì tình yêu của con! Vì ước mơ của con! Và vì chính bản thân con nữa! - Vậy thì.....con đi đi..... - Ba..... - Hãy đi đi trước khi ba thay đổi...... Không nói gì, không hỏi thêm......Chấn Nam quay người....... Trong tâm trí cậu bây giờ...... không còn gì khác ngoài hình ảnh khuôn mặt Hải Băng.....cậu thấy lòng bỗng....nhẹ bẫng. - Ba à.....Dù thế nào.....dù thế nào....ba vẫn là người con kính trọng. Và con....không bao giờ hối hận.....vì đã yêu.....người con gái ấy. - Đi...bình yên! Con trai! Chấn Nam bước đi thật bình thản.....Cậu biết.....đằng sau............ từ tay Lâm Chấn Đông.......1 khẩu súng đang chĩa về phía cậu........khẩu -K300! .................. Một đêm trôi qua dài....thật dài. Đêm và ngày vẫn nối tiếp nhau.......... Thời gian vẫn lặng lẽ trôi không chờ đợi.......và cuộc sống......vẫn từng giờ đổi thay..... 5h sáng. Trong phòng ngủ của Chấn NAm, Băng đang ngồi, cầm dao và dĩa chậm rãi ăn miếng pizza còn lại của hôm qua......Nhỏ ăn với cái vẻ thường ngày......bình thản và mặc nhiên......chẳng có gì đáng để quan tâm. An bước vào...... khuôn mặt vô cảm chẳng còn nét tinh nghịc thường ngày. - Bạn.....vẫn ăn ngon thản nhiên nhỉ? Vẫn sống tốt thật nhỉ? Băng vẫn chậm rãi ăn. - Bạn thật tàn nhẫn......Hải Băng!..........Câu cuối cùng cậu ba nói........ là lời yêu bạn.......Cậu ba......chết rồi! .....................Bởi chính tay cha mình!!!! Ngón tay Băng khựng lại trong 1 giây.....và rồi nhỏ tiếp tục bỏ miếng pizza vào miệng.....nhai chậm rãi. An quay người đi.....chợt khẽ cười. - Cậu ba.......thật ngốc. Băng vẫn ăn cho đến khi xong bữa. Nhỏ với một tay lấy giấy lau miệng..........và bước lại phía chiếc lồng chim......Nhỏ đưa tay......từ từ...... kéo chiếc khăn trùm đỏ ra.....Trong lồng....con chim Palila.....đã chết rũ! Bộ lông nó xù lên, cơ thể mềm nhũn, nó đã điên loạn trước khi chết! Băng quay người bước đi......... - Cái chết....là....... sự giải thoát! ........ - Mày....mày nói gì!? - CHị Như.....cậu ba.........- cô giúp việc sụt sịt - cậu ba........chết rồi......... - Mày nói gì vậy hả? - Em nghe quản lí cảu cậu ba bảo thế......cậu ba..... - Im đi! Mày đùa quá trớn rồi đấy. - Không. Em không đùa. - Muốn ăn tát không? Chuyện đó mà mày đem ra đùa được à? - CHị Như......em không đùa mà. Như bật cười : - Tao chịu mày rồi đấy. Đóng kịch giỏi thật. Thôi, đi làm việc đi. Trò đó không vui chút nào! Cô quản gia định quay đi, cô giúp việc ngồi thụp xuống, nước mắt giàn giụa. - Em bảo là không đùa mà...... tại cậu chủ muốn ra khỏi nhà ông chủ biết được nên đã bắn......là ông chủ.....ông chủ.... Bàn tay Như khẽ run lên, nhưng miệng vẫn cười: - Mày.....vẫn tiếp tục đóng kịch đấy hả? - Em không đóng kịch! Tất cả là sự thật! Chị đánh cho em chết đi thì đó vẫn là sự thật! Như ngồi thụp xuống......khắp người run lên.... - KHông thể nào! Không có đâu!......Hôm qua.....cậu ba....còn qua đây dặn dò......và......còn đưa thuốc cho con Yến......không thể có chuyện đó được....... Một đám giúp việc cùng ùa vào phòng ngủ, ngồi thụp xuống cả....ôm nhau nức nở...... - Sao lại thế được? Hôm qua tao vẫn còn nói chuyện với cậu ba. - Sao ông trời bất công vậy? Cậu ba hiền lành thế cơ mà...........thế mà bảo ở hiền gặp lành........ - Tao thương cậu ba lắm......tao nhớ cậu ba........ - Lúc nào cậu ba cũng dịu dàng với mọi người......làm sao đây.......cậu ba không thể chết thế này được...... - Cậu ba......cậu ba ơi.......... Như đứng dậy, loạng choảng suýt ngã...... - Im ngay! - Như hét lên.- CHúng mày đang làm gì thế hả? HẢ????? - CHị......chị Như.......cậu ba...... - CHúng mày điên cả rồi sao? Đứng lên đi. Cậu ba chưa chết. Cậu ba không thể chết được! Đám giúp việc lại quay lại ôm nhau, khóc như mưa.......Như chạy đến, túm cổ áo một người giúp việc.. -Đừng khóc nữa! Cậu ba chưa chết! - KHông phải mà......máu.....màu nhiều lắm.....máu cứ túa ra......... khắp người.........chảy xuống cả sàn nữa........ - Không! Không thể nào......cậu ba chưa chết! Mày nói đi......nói tao nghe đi.! Cậu ba vẫn còn sống! Vẫn sống phải không? Cô giúp việc không nói đữa, lại khóc ta hơn...... Như tiếp tục tún chặt cô áo cô giúp việc giật mạnh. - Mày nói đi! Nói đi!......Tao xin mày đấy.....nói đi....... Như ngồi phịch xuống,.....nước mắt chỉ trực trào ra........... - Sao lại đưa cậu ba đi........sao lại cướp mất cậu ba của tôi..........ong trời ơi.........sao người độc ác và nhẫn tâm vậy hả?............Cậu ba có làm gì sao đâu........Cậu ba......Sao cậu bảo e,?..........Làm sao em sống dược đây........em sống để làm gì nữa đây........cậu ba...... ............Trong phòng ngủ của người làm......Chỉ nghe tiếng khóc dài ròng rã. Còn ngoài bếp.....Chỉ có Thụy AN..........ngồi ở một góc.......lặng lẽ..........nước măt trào ra, chảy xuống.....ướt đẫm ngực áo..........
|
Chương 14: Cô quản gia ngồi thẩn thờ dưới sàn, hai mắt thâm quầng, môi nhợt nhạt, khóc gần như kiệt sức......Một lát, cô giúp việc mở cửa, chạy xộc vào, nước mắt nước mũi dàn giụa..... - Chị Như.....chị Như......làm sao đây? Họ đang đem cậu ba đi.....máu....em thấy nhiều máu lắm........khắp người đầy máu......họ nói là hỏa thiêu.......làm sao đây? Chị Như!!!.... Cậu ba đáng thương.....làm sao đây?..... - CHị Như.....ông chủ ra lệnh.........không được để tang trong nhà......không ai được khóc lóc nữa.......Sao cậu ba đáng thương vậy?.......Sống ở ngoài......làm sao mà sống được chứ.....Có đem theo thứ gì đâu.....Trời lạnh rồi.....thân xác ....dải xuống sông......lạnh lắm....lạnh lắm...... Kiều Như cúi đầu, không còn sức mà kêu gào nữa....trên khuôn mặt trắng bệch, vô hồn....hai dòng nước mắt chảy dài..... .....Khu biệt thự vắng lặng rộng lớn.......đôi lúc nghe tiếng thút thít ở khu bếp..... Phòng 101 cách âm. Khang mở loa nhạc ầm ĩ, ngồi trên giường vừa lắc lư theo nhạc vừa đọc tạp chí. - Cậu chủ!!! - Sao? Không thấy ta đang bận à? - Chuyện cậu ba..... - Chết thì thôi, nói nhiều làm gì. Ta lại bớt một đối thủ ngáng đường. - Dù sao đó cũng làm em trai hơn 20 năm. Cậu chủ nên..... - Đừng có dạy đời ta. Ta còn định tự tay kết kiễu cuộc sống của nó nữa kìa.....Biến đi!!! ........... Phòng 102 cách âm. Lúc nào cũng vậy, bóng tối bao trùm, sự lặng yên tĩnh mịch, cảm giác rợn người... Phong đang ngồi dưới sàn, dựa tường, một tay đặt lên một tấm ảnh đặt úp xuống sàn......đôi mắt vô hồn.....nhìn vào khoảng tối .......như nhìn một nơi xa xăm......Cửa phòng kẹt mở. Quản lí của Chấn NAm lặng lẽ bước vào.....cúi đầu: - Cậu hai! Không một tiếng đáp lại đúng như Winter nghĩ. - Có lẽ cậu hai cũng biết rồi...... về cái chết của...... cậu ba. Chắc tôi không thể hiểu được cảm giác của cậu lúc này...... Trong khu biệt thự cậu là người......yêu thương cậu ba nhất......cũng là người.....hận cậu ba nhất. Nhưng tôi biết cậu cũng hiểu, đối với cậu ba, cậu là người anh yêu quý nhất..... Chấn Phong vẫn lặng yên, đôi mắt không rời đi, nét mặt không thay đổi. - Từ khi định rời khỏi nơi đây, cậu ba đã viết một bức thư nhờ tôi gửi đến cậu.... không phải gửi khi cậu ba có thể đi được....mà gửi.....nếu như....rủi ro xảy ra..... ......Winter quay người.....bước khỏi phòng Chấn Phong "Em rất nhờ hồi nhỏ khi chúng ta bên nhau......Anh đã bảo vệ yêu thương và chăm sóc em rất nhiều. Anh nhường áo cho em khi em lạnh, chịu phạt thay khi em mắc lỗi. Anh dành hết cho em tất cả những điều em muốn. Kể cả những thư anh thích nhất hay nâng niu giữ gìn nhất.....lớn lên, mình vẫn sống chung dưới một mái nhà..... nhưng sao em thấy anh xa vời lắm......Anh trở nên lạnh lùng và cô đơn...... anh mặc kệ tất cả như chẳng có ai tồn tại trên thế gian này..... ANh có thể nhẫn tâm với tất cả....ngoại trừ em..... Nhưng....em chỉ muốn anh tàn nhẫn với em.... hay làm bất kể điều gì để em đau khổ...... CHỉ cần....anh vẫn coi em là.... em trai anh. Xin lỗi anh vì những gì đã qua....vì những thứ em vô tình cướp mất của anh. Nhưng em muốn anh biết em lun kính trọng anh nhường nào.. Anh trai! Khi anh đọc bức thư này, có lẽ em không còn trên thế gian này nữa.... Em không mong anh sẽ buồn hay nhớ thương em...... Em chấp nhận nguy hiểm để có được tình yêu của mình..... để đổi lấy hạnh phúc bình yên cho cuộc sống chính em....và để....bảo vệ cho người con gái em yêu. Em không hiểu nổi vì sao lại yêu người con gái ấy đến vậy. Mỗi khi nhìn vào đôi mắt người ấy, tim em như muốn tan ra... Người ta bảo hai đứa trẻ sinh đôi có chung nhịp đập của trái tim..... Em cũng muốn anh hiểu được những rung động đó trong tim em.... Anh! Em không thể ra đi bình yên được nếu không chắc chắn người con gái ấy được bình yên. Em không còn ai để nhờ giúp đỡ cả. Không còn ai đáng để tin tưởng cả..... ngoài anh! ..... Xin anh.... hãy thực hiện ước nguyện của em...ước nguyện cuối cùng...xin anh hãy bảo vệ người con gái ấy như em muốn bảo vệ!.... Hãy vì em là em trai anh, vì tình cảm ngày xưa của chúng ta..... vì em và anh.... đều cảm nhận được nhịp đập cảu trái tim nhau......" Tay Chấn Phong hạ bức thư xuống, mắt rời đi..... Trong 1 giây phút, ánh mắt ấy chợt nhìn xoáy vào không gian.....ánh mắt lạnh lùng chợt lóe lên một tia đỏ.... Trên tay Phong....một góc của mảnh giấy...chợt.... bốc cháy.... Mảnh giấy nát vụn và ít tro tàn rơi xuống sàn trong chốc lát. Phong dựa đầu vào tường, đôi mắt nhìn lại như vô hồn.... Một tay cậu nâng tấm ảnh cũ đặt úp dưới sàn lên..... 1 người phụ nữ ngoài 30, rất hiền và rất đẹp.... "Xin lỗi! Con - không - thể...." ........ Một mình Băng ngồi lặng lẽ trong phòng ngủ của Nam. Cũng một lá thư gửi đến..... " KHi em cầm lá thư này...ta đã tới một nơi rất rất xa. Một nơi mà không có em.... Ta không biết mình sẽ sống như thế nào nếu không có em ở bên..... Ta muốn đưa em đi đến một nơi thậy xa trên Trái Đất, chỉ ta và em. Ta muốn cùng em xây một ngôi nhà nhỏ cạnh biển..... ngày ngày nghe tiếng sóng vỗ rì rầm vào bờ.....ngày ngày.....ta dắt tay em đi trên bờ biển dải đầy cát.....chào bình minh và cả ....tạm biệt hoàng hôn....Ta muốn có được cuộc sống bình yên thế, không bon chen, không tranh giành, không giẫm đạp lên ai. Cuộc sống mà hơn 20 năm ta chịu đựng.....thật quá tàn nhẫn! ta chỉ cần em, mình em là đủ..... Dù em chưa bao giờ yêu ta....như....ta yêu em.....Nhưng! Ước muốn của ta......không bao giờ có thể thực hiện nữa...... Xin lỗi, vì đã không thể đưa em đi khỏi chốn Địa Ngục ấy. Xin lỗi vì đã không thể tiếp tục bảo vệ em....Ta muốn, thật sự muốn, một lần nữa được ôm em trong lòng....một lần nữa để em tựa vào vai và ngủ..... một lần nữa ngắm nhìn khuôn mặtt em....một lần nữa.....được nói với em rằng..... TA - YÊU - EM!!! Em chưa bao giờ biết điều này. Ước mơ thật sự của ta.....là......được một lần....thấy em...cười..." Băng hạ mảnh giấy xuống sàn......khuôn mặt lạnh tanh.....Căn phòng vắng lặng! Không còn nghe tiếng chân nhảy nhót của chú chim Palila trong lồng và...không còn nghe tiếng nói ấm áp của một người.....
|