Cô Nàng Ham Tiền Của Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo
|
|
Hắn không khỏi hỏi cô , tay huých nhẹ lấy tay cô. ‘’Im , không ta xử đó!’ Bắt gặp cái nhìn rất lưu manh của cô , hắn cố nuốt nước bọt.- có cần diễn quá vậy không? ‘’Dạ, hai anh chị muốn đặt phòng ạ!’’ Khuôn mặt của người phục vụ trở nên trắng toát khi nhìn thấy Nhật Hạ Di và Vương Trí Khởi. ‘’1 phòng, ngay lập tức!’’ Hạ Di ra vẻ nghiêm túc . Đôi mắt nhếch lên, bàn tay xoa xoa nhìn có vẻ dân chuyên nghiệp. ‘’Dạ…đây ạ!’’ Người phục vụ sợ hãi, luống cuống lấy ngay một cái chìa khoá phòng cho cô. ‘’105 à…chuẩn đấy!’’ Cô nhếch mép một cái rồi khoát tay ra lệnh Vương Trí Khởi bước đi. ‘’Cô…’’ Tiếng hắn nho nhỏ nhưng đầy vẻ tức giận. ‘’Im lặng đi…tí vào phòng nói!’’ Hắn định lên tiếng thì bị cô quát ngay. Cái nhìn lưu manh làm hắn phải tịt họng luôn. ‘’Há há há…’’ Vào đến phòng, sau khi đóng cửa lại, Nhật Hạ Di bật cười to như chưa bao giờ được cười. Mồ hôi trên trán của Trí Khởi muốn rơi mà cũng không rơi được! ‘’Cô định làm gì…’’ ‘’Bây giờ đang là ban ngày đó!’’ Trí Khởi lên tiếng nhắc nhở. ‘’Ban ngày mới thuê một phòng!’’ Tiếng Hạ Di vẫn thản nhiên. Cộng với vẻ mặt không có một chút đùa, hắn lạnh cả xương sống. ‘’Đừng có nghĩ bậy! Tối đến sẽ hành động!’’ Cả câu nói đó nữa…may mà hắn đã tôi luyện được sự chịu đựng , không thì ngất khi nào không biết. ‘’Phòng bên kia là của Trần Lí Khải đó…tôi đã nghiên cứu kĩ rồi! Ông ta là một người thích yên tĩnh…nên ở một mình…nên tối nay đợi ông ta về, chúng ta sẽ tiếp cận!’’ ‘’Ở bộ dạng này?’’ Hắn chỉ vào người mình rồi nói…giọng không được hài lòng. ‘’Ừm!’’ Hạ Di gật gật đầu. ‘’Chưa kịp nói gì, ông ta đã ngất cho mà xem!’’ ‘’Cứ thử rồi biết!’’ … Khoảng 10 giờ tối…phòng bên kia đã có tiếng bước chân khe khẽ. ‘’Nè! Chuẩn bị chưa…chúng ta đã đốt lửa làm khói tràn phòng bên kia…chắc ông ta sẽ mở cửa sổ, lúc đó , chờ thời cơ, lẻn vào thật nhanh!’’ Tiếng Hạ Di khẽ nhỏ ra lệnh. ‘’Rồi!’’ Quả đoán không sai, khói làm ông ta ngay lập tức mở cửa phòng. ‘’Một …hai…ba!’’ Nghe tiếng đếm thứ 3 , thân thể của Hạ Di và Trí Khởi cùng chuyển động nhanh lẹ . Chỉ 1 phút sau, họ đã ở trong phòng bên cạnh. Không trốn ở đâu , Hạ Di bình thản ngồi xuống ghế. ‘’Ê, cô định cho ông ta thấy à!’’ Tiếng của hắn vừa dứt thì người cũng vừa vào tới. Hắn đoán chắc ông ta sẽ phải hét to mà ngất lên cho mà xem nên thấy Hạ Di bình thản ngồi thì cũng ngồi xuống ghế bên cạnh. Nhưng không, Trần Lí Khải không nói gì. Trên gương mặt ông ta cũng rất bình thản. ‘’2 người đến đây làm gì…định mời tôi sao…nếu vậy thì 2 người về đi!’’ Một nhà chuyên gia ô tô nổi tiếng như ông rất thông minh. Nhật Hạ Di chỉ qua hình ảnh và một ít thông tin về ông ta đã đoán chắc được việc ông ta sẽ rất bình thản khi gặp người lạ trong phòng…vì thế nào , ông ta sẽ tưởng họ là người muốn mời mình! Cô đã lường trước được , ông ta sẽ không sợ hay ngạc nhiên về sự hiện diện người trong phòng ông ta. Nhếch mép nhẹ, cô cười nhạt. ‘’Nếu có ý định mời ông thì huống gì chúng tôi phải ăn mặc như thế này…’’ Câu nói của Hạ Di làm Trần Lí Khải chợt nhíu mày. ‘’Nếu vậy thì sao lại ở phòng tôi, định cướp của giết người chắc!’’ ‘’ha ha…sao lại đoán đúng vậy nhỉ!’’ Nụ cười của cô thật đắc chí. ‘’Nhưng người thì gì phải cướp , tiền chắc ông gửi ngân hàng rồi…nên cũng chẳng có gì mà cướp cả!’’ Rất thản nhiên cô nói nhưng cố ý động chạm vào sự cao ngạo của Trần Lí Khải. ‘’Người không có gì?’’ ‘’Vâng!’’ ‘’Tôi biết ông là một chuyên gia ô tô nổi tiếng nhưng nhìn thấy những tác phẩm của ông…những cái ô tô ông làm ra…tôi thấy thật không xứng!’’ Giọng nói rất sắc lại thêm phần nhấn mạnh , Nhật Hạ Di làm Vương Trí Khởi rất bất ngờ, nãy giờ không khỏi rời mắt khỏi cô. ‘’Không xứng?’’ Ông ta hơi run run tức giận vì sự sỉ nhục của Hạ Di. ‘’chúng tôi không phải là lưu manh nhưng phải mặc bộ đồ này vào thì gặp ông mới xứng!’’ ‘’Nhật Hạ Di…cô đang làm gì vậy! Không phải cô…’’ ‘’Im đi!’’ Bị Vương Trí Khởi ngắt ngang , cô quát lên nhưng vẫn luôn tỏ vẻ nghiêm túc và không hề đùa. ‘’Người này hơi ngưỡng mộ ông đấy nhưng hôm nay tôi sẽ cho hắn thấy ông thực chất như thế nào!’’ Bàn tay chỉ về Vương Trí Khởi , ánh mắt của cô không ngừng nhìn Trần Lí Khải. Cô đoán không sai, Trần Lí Khải rất dễ bị kích động, cao ngạo nhưng không muốn nghe những lời khó nghe. Những lời xu nịnh và ngon ngọt thì ông ta chắc đã nghe quá nhàm! Dùng cái đó chỉ vô ích! Thử cho ông ta nếm mùi sỉ nhục xem sao?! ‘’Ha ha…’’ ‘’Ngươi là cái thá gì mà dám nói ta như vậy!’’ Sức chịu đựng của chuyên gia có vẻ đã tới mức. Ông ta rõ là một người chưa từng nghe những câu này mà! ‘’Lời nói của ông cũng rất tầm thường!’’ Càng ngày, tiếng nói của Hạ Di càng mang âm sắc nặng nề, cố xoáy sâu vào sự hãnh diện và cao ngạo của ông. ‘’Tôi còn hơn ông là cái chắc!’’ Cuối cùng , cô chốt lại một câu làm ông ta suýt sộc máu. ‘’Hãy xem người mà ngươi ngưỡng mộ bại dưới tay ta như thế nào!’’ Liếc mắt tới Trí Khởi , cô cố nói giọng thật chắc. Rồi nhìn sang Trần Lí Khải , cô đứng bật dậy. ‘’Tôi sẽ thử sức với ông…ông chấp nhận không?’’ Giọng nói rất tự tin về tài năng của bản thân…cùng với sự sỉ nhục của Hạ Di…Trần Lí Khải tức đến tím mặt. ‘’Ta sẽ …’’ ‘’Nếu tôi thua và sỉ nhục ông, ông sẽ làm được gì…rốt cuộc ông chỉ là một chuyên gia nổi tiếng trên lĩnh vực ô tô…chứ cũng không làm gì được tôi!’’ ‘’ngược lại, nếu tôi thắng thì tên tuổi của ông sẽ ra sao!’’ Lời nói của cô quả không sai, lại đánh trúng vào điểm yếu của ông ta nên… Ông ta cũng chỉ biết im lặng và nghe theo- không thể để bất cứ ai có thể khinh thường ta được! ‘’ Được rồi, nếu muốn thử sức thì tài năng của ta sẽ cho ngươi sáng mắt’’ Vương Trí Khởi muốn ngăn Hạ Di lại…-‘’tôi biết cô giỏi nhưng về vấn đề thiết kế ô tô , sao cô có thể thắng ông ta được’’. Nhưng cô đã đi đến bước này rồi, hắn cũng chỉ biết lắc đầu ngồi xem.
|
Chương 7 Chương 7 ***. Yêu có nghĩa là mong sao cho người khác được hạnh phúc; không phải là mong cho mình, mà là mong cho người mình yêu và cố gắng cao nhất để làm được điều đấy.”*** Sở dĩ, Nhật Hạ Di rất tự tin khi thách với Trần Lí Khải- một chuyên gia nổi tiếng thì cô cũng đã biết sức mình. Hạ Di rất đam mê về thiết kế ô tô. Cô đã được học qua vài khóa về thiết kế ,lại nhờ trí tưởng tượng giàu có , cô tin chắc dù có thua ông ta nhưng cũng không thể để ông ta cười đùa được! Sau một tiếng , cả hai đã hoàn thành xong hai bản thiết kế ô tô. Vì đã dày dặn kinh nghiệm lại có chút khinh thường đối phương nên Trần Lí Khải hoàn thành sớm hơn -trong thời gian rất ngắn. ‘’Xong rồi!’’ Nhật Hạ Di vuốt nhẹ tờ giấy cho thật phẳng , vẻ cẩn trọng , chăm chút. Có biết chăng , bản thiết kế này , cô đã suy nghĩ từ rất lâu rồi. Nghĩ đi , nghĩ lại, đến giờ cô mới để cho người khác xem! Vương Trí Khởi tò mò nên xem ngay. Hắn nhìn qua hai bản vẽ và cực kì ngạc nhiên! Đều thật đẹp và rõ ràng, tỉ mỉ! Bức của Trần Lí Khải chỉ là một kiểu mẫu ô tô của ông được cho thêm vài chi tiết nhưng với bức của Nhật Hạ Di…hắn chưa từng thấy qua một kiểu mẫu ô tô nào như thế! Không chỉ Vương Trí Khởi mà đến cả Trần Lí Khải cũng giật mình kinh ngạc. Ánh mắt của ông ta có chút thay đổi. Sự kiêu ngạo cùng với khinh thường Nhật Hạ Di đã giảm bớt rất nhiều. Cứ tưởng lâu nay chỉ có Trần Lí Khải ông mới tạo ra được những kiểu mẫu ô tô đẹp nhưng thật ra…nhân tài rất nhiều mà không xuất hiện đấy thôi! Dù kiêu ngạo nhưng Trần Lí Khải cũng là một người rất giữ chữ tín và coi trọng người tài giỏi. Ấy vậy mà , nhìn thấy một bản thiết kế của Nhật Hạ Di , lòng ông không khỏi thán phục. ‘’Đây…đây…quả là một tuyệt tác!’’ Miệng ông lắp bắp, thái độ đã khác hẳn. Nhìn thấy một chuyên gia ô tô như vậy, bây giờ Hạ Di mới bật cười, nụ cười rất hiền. ‘’Cháu đã thua bác rồi ạ…quả thực tay vẽ của cháu còn rất non!’’ Ngay cả giọng điệu , cách ăn nói, và xưng hô của Nhật Hạ Di cũng thay đổi khiến ông hơi giật mình. ‘’Mong bác thông cảm , ngay từ đầu cháu không có ý xúc phạm bác đâu! Bác quả là một người rất tài giỏi đó ạ!’’ ‘’Nói vậy…là cháu…’’ Trần Lí Khải cũng ôn tồn đến kinh ngạc , tự dưng cũng thay đổi cách xưng hô. ‘’Cháu nghĩ để mời bác về công ty với cách ăn nói xu nịnh và dẻo ngọt thì chưa chắc bác đã nghe…thế nên cháu phải dùng cách này!’’ ‘’Một lần nữa , xin lỗi bác!’’ Vẻ mặt hối lỗi và kính cẩn của Nhật Hạ Di rất thực lòng khiến ông không khỏi xúc động. ‘’Ngay từ đầu…cháu đã có ý đó!’’ Ông không còn giọng kiêu ngạo nữa mà hiền từ như ông nói với cháu gái. ‘’Ta thật sự rất phục tài của cháu đó!’’ Bất ngờ, ông cười nhẹ. ‘’Dạ , có gì đâu ạ?’’ ‘’Nói thật , đây là lần đầu tiên có người dám nói với ta những lời như vậy …và cũng là lần đầu tiên ta gặp được một người như cháu!’’ ‘’Ta có cảm giác cháu và ta có gì đó giống nhau!’’ Hạ Di bỗng nhoẻn miệng cười rất tươi…như có ý từ đầu. ‘’Vì…cháu và bác…đều thích tiền í ạ!’’ Cách ăn nói rất khéo léo của cô khiến Vương Trí Khởi từ cảm xúc này lại bị lôi sang cảm xúc khác một cách nhanh chóng và vội vã…cuối cùng dừng lại ở sự thán phục. Trần Lí Khải cũng bật cười nhàn nhã. ‘’Ta cũng xin lỗi cháu vì lúc nãy có quát mắng cháu!’’ ‘’Dạ , xin lỗi làm gì…chỉ cần bác đồng ý về công ty KWS của chúng cháu là được rồi!’’ Tận dụng ngay tình thế , Hạ Di nói ngay. ‘’Thưa bác, đây là giám đốc của cháu…Vương Trí Khởi- một người rất hâm mộ bác đấy ạ!’’ ‘’Ta thật có diễm phúc được gặp một người tài giỏi như cháu và được giám đốc đi mời cơ đấy…ha ha!’’ Hơi chút ngạc nhiên nhưng lại đầy vinh dự. Cảm giác rất vui dâng trào khiến ông không thể nào từ chối lời mời đó. Và… Được làm việc cùng một người thông minh, tài trí như Nhật Hạ Di thì là một điều không tệ! ‘’Bác sẽ đến công ty của các cháu!’’ ‘’Hurrrrrrrrrra….’’ Câu nói của Trần Lí Khải như một món quà lớn làm 2 người vui không kể xiết… … Bước ra khỏi khách sạn…Nhật Hạ Di và Vương Trí Khởi thở phào nhẹ nhõm. ‘’Cuối cùng cũng đã mời được một chuyên gia nổi tiếng như Trần Lí Khải về công ty …thật là một niềm vui lớn!’’ Lời nói kèm theo bao cảm xúc vỡ òa của Nhật Hạ Di như vang lên trong màn đêm đen lấp lánh ngàn sao! Trí Khởi vẫn im lặng…hình như đang suy nghĩ gì đó rất sâu! ‘’Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ thưa giám đốc…việc còn lại là do anh đấy!’’ Vừa nói , Hạ Di vừa bước tung tăng trên đường. ‘’Tối rồi, tôi phải về đây!’’ Bàn chân nhỏ muốn chạy đi thật nhanh về phía trước nhưng đã bị Vương Trí Khởi níu lại. ‘’Nhật Hạ Di!!!’’ ‘’Anh có dặn dò tôi nữa sao?’’ Cô dừng chân lại và hỏi, giọng rất nhỏ. ‘’Nhật Hạ Di…cô…’’ Ánh mắt Hạ Di ngập ngừng nhìn hắn , lòng không khỏi ngạc nhiên…tai chăm chú nghe…những lời hắn muốn nói. ‘’Gì ?’’- cô hỏi lại. Nhưng… Có điều gì đó khiến hắn không thể nói nên lời… ‘’Cô về …cẩn thận nhé…!’’ Quả thực , điều muốn nói ra thì hắn không thể nói nổi. Trước đây, chỉ một lời ‘’Anh Yêu Em ‘’ mà hắn nói với Trúc Dư rất dễ dàng nhưng…đối mặt với Nhật Hạ Di , dù gương mặt rất giống nhưng …một lời cảm ơn , hắn cũng không thể nói ra nổi! Có cái gì cứ chẹn ở cổ họng!!! ‘’Ờ…tôi về đây, anh cũng thế nhé!’’ Thái độ của hắn làm cô cảm thấy hơi khó hiểu. Có một lời nhắc nhở đi về cẩn thận mà cũng phải làm người ta giật mình thế sao? Hạ Di không hiểu rằng…thực ra bên ngoài dáng vẻ của hắn bình thường như vậy nhưng trong lòng đã có một sự biến đổi lớn! *** Ngày hôm sau…lại là một ngày thật trong xanh và đẹp trời! Có vẻ như bầu trời như tâm trạng của Nhật Hạ Di hay sao mà cứ lúc cô vui thì trời đẹp mà lúc buồn thì trời mưa. ‘’Hôm nay tôi phải khen ngợi cô Nhật mới được!’’ Chủ tịch Vương rất vui mừng khi được gặp mặt Trần Lí Khải ngay tại công ty của mình mà người mời được ông ấy về chính là Nhật Hạ Di. ‘’Cô Nhật đã có công rất lớn trong việc mời được chuyên gia ô tô nổi tiếng Trần Lí khải về công ty của chúng ta…Mà có được ông ấy thì khác gì diều thêm gió!’’ Tất cả mọi người trong công ty đều cười lớn. Họ nhìn Nhật Hạ Di với một vẻ yêu quý không nhỏ. ‘’Có gì đâu ạ…công của mọi người lớn hơn…trước mắt thì chúng ta cần phải thực hiện dự án đã đề ra !!!’’ Vừa nghe được lời nói hết sức khiêm tốn của Nhật Hạ Di , có người đã thêm lời. ‘’Cô Nhật quả không những tài giỏi mà lại rất khiêm tốn đó!’’ ‘’Đâu có!’’ Cô cười nhạt- không biết nên vui hay buồn đây?! ‘’Dự án tiếp theo mọi người sẽ phải vất vả đây…vì phải cạnh tranh với công ty HMN bên kia!’’ Tiếng Giám đốc Vương lên tiếng làm mọi người đang xôn xao bàn tán im lặng hẳn đi. ‘’Nói rất đúng, chừng nào chưa thực hiện thành công dự án, vượt qua HMN thì chừng đó ta còn gặp nhiều lo ngại…Vậy nên, mọi người phải nỗ lực !!!’’ Giọng nói ôn tồn và nhiềm nhã của Vương Dĩ nhấn mạnh vấn đề trước mắt. Làm cả công ty lại ngập trong nỗi lo lắng và sự quyết tâm thành công. 2 tuần sau… Ngày mai là ra mắt mẫu ô tô mới cho khách hàng rồi nên mọi người càng phải khẩn trương! Tiếng Vương Trí Khởi thúc giục mọi nhân viên. ‘’Thưa giám đốc , có chuyện không hay rồi ạ!’’ Người quản lí từ đàng xa, mồ hôi nhễ nhại , dáng vẻ rất hốt hoảng chạy đến bên giám đốc khẽ thưa. ‘’Sao?’’ Vương Trí Khởi nhíu mày.- Nói đi! ‘’Hình như công ty chúng ta bị ăn cắp bản quyền về mẫu ô tô sắp đưa ra thị trường ạ!’’ Giọng người quản lí run run… ‘’Cái gì!’’ Không chỉ một mình Vương Trí Khởi vì quá bất ngờ mà hét lên mà toàn bộ nhân viên trong phòng nghe đến tin đó thì sự tức giận đã trỗi lên. Lấy lại vẻ bình tĩnh , hắn nói: ‘’Nói rõ hơn xem nào…tại sao lại vậy?’’ ‘’Bởi vì mẫu ô tô chúng ta định đưa ra thị trường đã có mặt tràn lan ở bên HMN rồi ạ!’’ ‘’Bên HMN?’’ Như không tin nổi vào tai mình, Vương Trí Khởi hỏi lại , giọng đầy uất hận. ‘’Vâng!’’ Người quản lí gật đầu khiêm tốn , ánh mắt e ngại nhìn giám đốc…Coi bộ chuyện này là thật rồi! Gần một tháng chuẩn bị kĩ càng về dự án quan trọng này thế mà đến phút cuối lại bị phá hỏng…Lẽ nào… ‘’Trong công ty ta có nội gián!’’ Nhật Hạ Di bất ngờ đứng dậy lên tiếng. Vẻ mặt cô tràn đầy lo lắng. ‘’Nếu không thì làm sao mẫu ô tô đó lại có ở bên kia được!’’ ‘’Tôi cũng đã đoán ra vậy!’’ Vương Trí Khởi nói giọng như không có chút sức lực …Hiện giờ, trong lòng hắn rất bất an. Khó khăn lắm mới làm được dự án…nay lại thất bại , vừa tổn hại sức lực nhân viên lại thiệt hại về tài chính. Mà ngay lúc này, công ty lại có nội gián ! Thực làm hắn bất yên! Bởi hắn là Giám đốc công ty này, không lo sao nổi! ‘’Nội gián…khó mới bắt được!’’ Hắn thở dài. ‘’sao lại bi quan như thế!’’ Hạ Di nhìn hắn mà trách móc- Sự nhu nhược của anh đang hiện rõ đấy! Nói rồi, cô bảo hắn bước ra ngoài ban công. ‘’Ra đây…sẽ thoải mái hơn đó!’’ Làn gió mát đưa theo hương nắng hè nhẹ khiến cô cảm thấy sảng khoái . Đầu óc tỉnh táo và lo lắng đã bớt đi. ‘’Làm như tôi này!’’ Vừa nói cô vừa đưa mũi ra hít lấy làn không khí mát lành. ‘’Như vậy , sẽ có cách giải quyết hơn đó!’’ Vương Trí Khởi vẫn ủ rũ …dựa mình vào lan can , hắn im lặng. ‘’Haizz…nhìn anh mà tôi cũng mất hẳn sinh khí!’’ ‘’Tôi đáng lẽ có cách giải quyết rồi nhưng…anh làm tôi mất hứng đấy!’’ Lời nói của Hạ Di như tiếp thêm sức sống cho hắn…khiến hắn từ ủ rũ đã có thể ngẩng mặt lên nhìn cô. ‘’Cô có cách giải quyết à! Tức là biết rõ nội gián là ai?’’ ‘’Không những biết là ai mà còn cứu vãn được dự án!’’ ‘’Sao?’’ Lần này , nếu nói lời nói của Hạ Di là một liều thuốc thì cô đã cứu hắn thoát khỏi chết đuối lâu rồi. Sự vui mừng hiện lên trong đôi mắt của hắn. ‘’Là ai…nội gián là ai? Nói đi…tôi sẽ giết kẻ đó ngay!’’ Trí Khởi như đang điên lên …dòng máu ngập đầy tức giận, nếu biết kẻ nội gián là ai , chắc hắn sẽ băm vằm kẻ đó thành trăm mảnh,thế mới hả được giận. ‘’Chưa biết, tôi mới chỉ đoán thôi!’’ Nhật Hạ Di như đang hành hạ cảm xúc của hắn thì phải. Cô làm hắn suýt ngạt thở. ‘’What? Thế là cô mới đoán chứ không có bằng chứng!’’ ‘’Không hẳn thế! Có biết cảm tính của tôi rất cao không?’’ ‘’Theo cảm tính?’’ Hắn nhìn cô nửa nghi ngờ. ‘’Ừm, nhưng tôi sẽ bắt hắn ra cho mà xem! Về dự án…mẫu đó bị cướp mất rồi thì hãy dùng mẫu của tôi…’’ Hạ Di…cô là cái gì mà… Nhật Hạ Di chắc nói không sai…miễn sự việc ra thế nào…Nghe Hạ Di nói vậy , hắn cũng hơi yên lòng. Cô gật nhẹ đầu nói tiếp: ‘’Mẫu ô tô của tôi đã được bác Khải sửa lại nên có thể yên tâm …Về thời gian thì chúng ta có thể lùi lại vài ngày…cũng không sao! Miễn là mọi nhân viên hơi vất vả tí!’’ ‘’Đã có mẫu ô tô thì chuyện đó không cần lo nữa!’’ Vương Trí Khởi quả quyết, như đã lấy lại được tinh thần. ‘’Vậy còn về…?’’ Chưa để Vương Trí Khởi nói xong , cô đã cướp lời. ‘’Về nội gián…Tôi sẽ bắt ngay !’’ Ánh mắt hắn nhìn Hạ Di rất tin tưởng . ‘’ Tôi chờ cô!’’
|
Chương 8 Chương 8 Xa cách ngắn ngủi khích động say mê nhưng xa cách lâu dài giết chết say mê *** Vừa mới tối hôm trước , sau khi mọi nhân viên về xong , cô còn chút việc phải về sau…thì gặp được Lương Nhi đang lén lút đi vào phòng. Lương Nhi cũng được công ty nhận vào làm cùng với Hạ Di. Hạ Di thấy Lương Nhi thì hơi ngạc nhiên, cô đã cất giọng hỏi: ‘’Lương Nhi! Sao tối rồi mà cô còn ở đây làm gì?’’ Lương Nhi chợt giật mình khi nhìn thấy Nhật Hạ Di còn ở lại trong phòng…lại nghe cô hỏi câu ấy nữa… Trong lòng vừa sợ nhưng cô ta đã nhanh chóng nói : ‘’Tôi còn để quên chiếc chìa khóa nơi bàn làm việc nên quay lại ấy mà!’’ ‘’Còn cô , sao lại về muộn thế Nhật Hạ Di!’’ Giọng nói của Lương Nhi rất bình thản , thấy cô ta cũng có vẻ như thế thật nên Hạ Di cũng không suy nghĩ nhiều thêm mà trời đã tối , cô lại đang muốn về nhà gấp nên nhanh chóng rời khỏi công ty. Giờ thấy dự án có vấn đề nên cô có chút nghi ngờ Lương Nhi. Tuy không có bằng chứng nhưng cảm tính của cô đã mách bảo Lương Nhi là nôi gián. Mà cảm tính đã nói thì chắc không sai! Vương Trí Khởi theo lời Nhật Hạ Di triệu tập mọi nhân viên đến một phòng. Không ai được thiếu ! Ai nấy đều sốt ruột , không hiểu tại sao lại triệu tập gấp thế này! ‘’Hiện nay, đã biết ai là nội gián nên ta triệu tập mọi người đến để chỉ rõ kẻ đó!’’ Lời giám đốc vừa dứt thì mọi người đều xôn xao bàn tán , vẻ mặt ai cũng lộ rõ vui mừng. Khi nghe Giám đốc nói, Hạ Di đã cố gắng quan sát biểu hiện gương mặt của Lương Nhi nhưng cũng chỉ thấy cô ta im lặng…không vui mừng cũng không hề lo sợ. ‘’Vậy kẻ đó là ai , mong giám đốc nhanh chóng chỉ ra để chúng ta xư lí!’’ Một người trong số các nhân viên lên tiếng. Tiếp đó , mọi người đều đồng loạt: ‘’Đúng đó , thưa giám đốc, không thể để kẻ đó còn nhởn nhơ khi thực hiện cái hành động hèn hạ kia!’’ ‘’từ từ…’’ Hạ Di bước lên đứng bên Vương Trí Khởi. ‘’Chính tôi biết ai là nội gián!’’ Giọng nói rất nghiêm túc , nhiều phần đe dọa. ‘’Nhật Hạ Di , vậy thì cô mau nói đi!’’ Lương Nhi chợt lên tiếng chêm vào. Nghe được tiếng cô ta nói, Hạ Di mới cười nhạt. ‘’Không ngờ…một kẻ nội gián lại bình tĩnh đến vậy…còn giục nói nữa chớ!’’ ‘’Lương Nhi!’’ Hai từ’’ Lương Nhi’’ được Hạ Di nói ra nghe thật rắn chắc và đanh thép. Khiến cô ta hơi giật mình nhưng lập tức trở lại dáng vẻ học thức và tỏ vẻ’’ cây ngay không sợ chết đứng’’. ‘’Ha ha…’’ Nụ cười rất ma rãnh của cô ta vang lên. ‘’Tưởng Nhật Hạ Di sáng suốt lắm cơ đó…!’’ ‘’Cô hơi đề cao tôi rồi!’’ Nhật Hạ Di kính cẩn , đôi mắt không ngừng nhìn vào mắt Lương Nhi. Một cái nhếch mép ẩn diện trên đôi môi đỏ của Hạ Di , cô chắc chắn Lương Nhi là nội gián…vì thấy cô ta có sơ hở. Đôi mắt Lương Nhi nhìn Hạ Di có chút dè dặt! Chính cô ta… ‘’Tôi là một người một khi đã nói ra thì luôn đúng và có chứng cứ hẳn hoi!’’ Mặc dù trong tay không hề có chút chứng cứ nào nhưng phương án bắt nội gián của Hạ Di là đe dọa tinh thần …dồn đến đường cùng …để tự thừa nhận! Nụ cười trên môi Lương Nhi tắt dần nhưng bộ mặt rất ngoan cố. ‘’Để xem …Hạ Di cô nói ra sao nào…tôi xin lắng nghe! Nếu được , tôi xin nhận luôn!’’ Bản mặt già rãnh và đầy tinh ranh, nhất là lời nói của Lương Nhi không hề kém Nhật Hạ Di…nhưng xem cô ta trụ được bao lâu! Không khí rất căng thẳng. Ai nấy đều nín thở chờ xem. Sau một phút im lặng , Nhật Hạ Di mới lên tiếng: ‘’Tôi chỉ cần hỏi cô đúng 3 câu là mọi người thừa biết cô có phải nội gián hay không?’’ ‘’Được!’’ Lương Nhi không chút sợ hãi đáp ngay. Có vẻ cô ả cũng đang chờ xem Hạ Di sẽ làm sao. Thật sự trong lòng Hạ Di trống rỗng , không hề nghĩ ra một câu hỏi nào. Thấy thái độ của cô ta vẫn chưa hề biến đổi…Có lẽ Hạ Di cần phải mạnh mồm mới được! ‘’Câu hỏi 1: Cô làm gì ở tối hôm trước, khi tôi bắt gặp cô sau giờ làm!’’ Nói xong câu hỏi…Lương Nhi hình như càng có vẻ vui mừng hơn thì phải…Điều đó khiến Hạ Di cũng hơi lo… ‘’Tối đó à, tôi đã nói với cô là đi lấy chiếc chìa khóa bỏ quên trên bàn việc rồi thì phải!’’ ‘’Đúng…cô quên chìa khóa! Mà tôi thấy có một điều sơ suất đấy!’’ ‘’Sơ suất gì?’’ ‘’Hình như trước đó , tôi có đến bàn làm việc của cô để lấy một tập tài liệu…nhưng không thấy chìa khóa ở đâu cả!’’ Cái này là Hạ Di tự bịa ra nhằm đe dọa tinh thần cô ta chứ thực ra Hạ Di chưa hề đến bàn làm việc của Lương Nhi lúc đó. ‘’Cô đã tìm chưa mà bảo chưa thấy!’’ Lương Nhi vẫn chưa có một vẻ gì gọi là lo lắng và sợ hãi, giọng điệu cô ta rất thản nhiên. ‘’Rồi!’’- Hạ Di vẫn thản nhiên không kém. ‘’Để tìm được tập tài liệu đó…tôi đã phải nhìn khắp trên bàn…mà một chiếc chìa khóa thì có phải cái kim đâu mà không thấy!’’ ‘’Sao tôi lại tìm thấy nó được đây mà cô không nhìn thấy…bởi tôi là người biết rõ nó ở đâu mà!’’- cô ta lại còn bắt bẻ Hạ Di. ‘’Vậy chiếc chìa khóa đó ở đâu?’’ Câu hỏi này của Nhật Hạ Di đã làm cô ta biến đổi sắc mặt, dù là rất ít. Bởi vì cô ta thực sự không quên chìa khóa thì nói tìm ở đâu…nếu nói đúng chỗ Hạ Di tìm tài liệu thì càng lộ liễu. ‘’Ở dưới góc bàn!’’ Bí quá , cô ta phải bịa một nơi đại. ‘’Sao nó lại ở dưới góc bàn thật nhỉ? Tôi cứ tưởng đó là nơi cô không thể bỏ chìa khóa mà…’’ ‘’Vì nó rơ…i’’ Lương Nhi nhanh nhẩu nói bù vào …nhưng Hạ Di đã nhanh hơn. ‘’Ý tôi là…tôi đã nhặt được một thứ dưới góc bàn nhưng thứ đó không phải là chìa khóa…vả lại tôi đã nhìn khắp rồi …’’ Lần này , Hạ Di càng làm cho Lương Nhi biến đổi sắc mặt thật sự. Cô ta lắp bắp: ‘’Thứ gì?’’ ‘’Là đây!’’ Hạ Di lấy trong túi ra một chiếc khuyên tai của Lương Nhi- cái mà cô nhặt được 2 hôm trước,định trả lại mà quên khuấy mất. Nhờ vậy nên đúng lúc này , cô lại cần đến nó. ‘’Một cái khuyên tai…?’’ ‘’Vâng!’’- cô đáp. ‘’Bỗng dưng tôi nhìn thấy vật này…vật này quá nhỏ tôi còn nhìn được , huống hồ là chiếc chìa khóa!’’ Ngừng một chút để quan sát ánh mắt và gương mặt của Lương Nhi…thấy cô ta có vẻ đã bị rơi vào bẫy nên …sẽ không khó khăn gì để cô dồn cô ta đến đường cùng. ‘’Cô nói đi! Cô hôm đó làm gì!’’ ‘’Chính cô đã lẻn vào phòng giám đốc để ăn cắp phần mềm mẫu thiết kế đúng không?!’’ Từng lời mà Nhật Hạ Di nói ra đủ mạnh để cho ai đó ngất xỉu…ánh mắt cô nhìn Lương Nhi không khỏi đe dọa và trách móc. Thật làm Lương Nhi toát mồ hôi…cô ta không biết nói gì! Vẻ mặt của Lương Nhi làm Hạ Di buồn cười …cô đã cười thật, nụ cười rất ‘’nguy hiểm’’. ‘’ Cô có biết ăn cắp bản quyền thì phạm tội nghiêm trọng như thế nào không? Nếu cô muốn nhẹ tội thì thừa nhận đi…trước khi tôi đưa bằng chứng ra tòa!’’ ‘’Thật không ngờ cô ta là loại người như vậy!’’ Mọi nhân viên cũng rất bàng hoàng , chính họ cũng không thể ngờ được …Một Lương Nhi học thức và làm việc rất tận tình lại có thể làm ra những việc như vậy! Ánh mắt thương hại , chê đùa …cả tiếng nói trách móc của mọi nhân viên làm Lương Nhi hơi run người. Nhưng cô ta vẫn chưa một tiếng thừa nhận. Nếu nói ra thì … ‘’Tôi không có làm chuyện đó!’’ Cô ta vẫn ngoan cố chống chế… ‘’Cô còn chối…nếu để tôi đưa ra bằng chứng , tôi chính là người xử cô đầu tiên đó…Cô có biết để thực hiện dự án này , mọi người phải đổ biết bao tiền bạc và sức lực không? ‘’ ‘’Nhất là tôi…tôi lại rất thích tiền!’’ Sự tàn nhẫn của Hạ Di như bộc lộ hết ra trong từng lời nói đến dồn dập, đến tức giận mà cô nói với Lương Nhi…Ánh mắt cô khiến mọi nhân viên không khỏi sợ hãi .Có người toát mồ hôi lạnh… Chưa bao giờ , họ thấy Nhật Hạ Di đáng sợ như vậy! Vương Trí Khởi nhìn Hạ Di…bất chợt , hắn cũng hơi lạnh người… Nếu nói , 2 năm trước ánh mắt Ngào Trúc Dư giận dữ và tàn nhẫn nói lời chia tay với hắn thì Nhật Hạ Di bây giờ mới đáng sợ hơn. Lần đầu tiên , hắn biết … sự hồn nhiên , vô tư, mưu trí , và tàn nhẫn của một cô gái là như thế nào…chỉ qua Nhật Hạ Di… Và hắn cũng thay đổi thái độ với con gái từ Hạ Di… Hạ Di đã dạy hắn rất nhiều! ‘’Tôi…tôi…’’ Mọi người đều sợ ánh mắt và lời nói ấy của Hạ Di, há Lương Nhi không sợ… Mặt cô ta trắng bạch. Dù sao cô ta cũng là một người có học thức và lương tâm … ‘’Lương Nhi, chúng tôi rất coi trọng cô , vậy mà…’’ Từ đám nhân viên , một anh chàng có vẻ như thường ngày hay quan tâm đến Lương Nhi bất chợt bước lên… Hắn dùng ánh mắt thương hại và lời nói xót xa…khiến Lương Nhi run sợ thật sự… ‘’Anh…’’ Giọng run run, Lương Nhi nhìn người nhân viên đó với vẻ hối lỗi… ‘’Thật sự…tôi…xin lỗi…mọi người!’’ Cuối cùng, không chịu nổi áp lực , Lương Nhi đành phải lên tiếng. ‘’Phải…chính tôi…là nội gián, người đã ăn cắp mẫu thiết kế rồi đưa cho công ty HMN…’’ Nước mắt từ khóe mi chực trào , Lương Nhi nói giọng run run…miệng cô mặn chát và khó chịu vô cùng…Trông cô ta thật thảm hại… ‘’Tại sao hả?’’ Tiếng Vương Trí Khởi bấy giờ mới vang lên…Trong giọng nói tràn ngập tức giận. ‘’Tại sao…? Cô nói đi! Chúng tôi đâu có đối xử bạc bẽo với cô đâu?’’ ‘’Tôi….’’ ‘’Tôi đoán Lương Nhi không phải làm việc đó vì tiền đâu?’’ Thấy Lương Nhi không nói được…Hạ Di lên tiếng nhỏ nhẹ , giọng nói tàn nhẫn đã mất đi nhường cho sự thương hại và cảm thông. ‘’Không vì tiền?’’ Vương Trí Khởi lặp lại như không thể tin nổi- Làm việc này…thì toàn vì tiền cả thôi! Khuôn mặt Lương Nhi cúi gầm xuống , thân thể cô run run …không có một ý phản đối nhưng cũng không thừa nhận… ‘’Chắc Lương Nhi vì tình!’’ ‘’Vì tình? Sao cô biết …Nhật Hạ Di?’’ Người nhân viên lúc nãy nhìn Hạ Di không khỏi kinh ngạc…hắn hỏi dồn… ‘’Không thể nào…lẽ nào cô ta vì Hạc Mỹ mà làm vậy ?’’ ‘’Cái đó thì tôi không biết được!’’ Hạ Di lắc đầu , có vẻ trầm ngâm nghĩ ngợi. ‘’Lương Nhi , cô nói đi!’’ Chàng trai đó chạy đến bên Lương Nhi…cầm lấy tay cô mà giục cô nói…nhưng Lương Nhi vẫn cúi mặt …nước mắt không có ý ngừng. ‘’Thế là thật rồi! ‘’ Hắn khóc trong đau khổ. ‘’Cô nói với tôi rằng cô yêu tôi cơ mà…’’ ‘’…’’
|
Chương 9 Chương 9 ‘’Haizz…’’ Hạ Di thở dài . Hình như hình ảnh trước mắt cô là một bi kịch làm cô rất nặng lòng. Cái này cô đã xem trong phim rất nhiều nhưng chứng kiến thật sự mới làm lòng người xem không khỏi đau nhức…nhất là trong chuyện tình cảm! Cô bước ra ngoài …để thư giãn tinh thần. Nhưng cũng để tránh cái cảnh đầy đau đớn trước mắt kia. Chữ tình kia , cô thật chưa hiểu là thế nào mà khiến con người phải ngu ngốc và đau khổ như vậy! Nếu là cô …cô sẽ không vì kẻ kia mà làm như vậy đâu! ‘’Thật ngu ngốc quá đi…sao lại vì một người con trai mà làm những chuyện tán tận lương tâm như vậy chứ!’’ Hạ Di buồn bã ngước mắt nhìn lên bầu trời xanh rồi tự hỏi: ‘’Bầu trời xanh thật…đẹp thật , nhưng chói chang quá!’’ Lương Nhi là một cô gái thông minh và giỏi giang nhưng bị tình cảm làm cho trở nên thảm hại. Lúc nãy vì cô ta chịu thừa nhận trước nếu không Nhật Hạ Di cũng phải vất vả đây! ‘’Mình sẽ không như Lương Nhi đâu! Vì tiền thì may ra chứ vì tình yêu á! Còn lâu đi!’’ Bĩu môi một cái , Hạ Di như nói với bầu trời đầy nắng kia biết rằng. ‘’Hạ Di ta í hả…sẽ là một bầu trời đầy nắng dịu!’’ ‘’Nắng đẹp mà dịu chứ không chói chang như vậy…làm bầu trời trở nên tàn nhẫn lắm!’’ ‘’Thật vậy sao?’’ Mỗi câu Hạ Di nói nãy giờ đã bị Vương Trí Khởi đứng đàng sau nghe hết …Cô không ngờ Trí Khởi cũng theo chân cô bước ra ngoài. ‘’Thật chứ!’’ Trong lúc mải mê nhìn trời, cô cũng không để ý đến người đang đứng phía sau. Nghe tiếng hỏi thì cô trả lời … ‘’Mà…’’ Cô bất chợt ngoảnh đầu lại. Ai vừa nói vậy?! ‘’Sao anh lúc nào cũng làm tôi giật mình thế hả?’’ Ngạc nhiên vì thấy Vương Trí Khởi đứng sau lưng từ lúc nào , cô không khỏi mắng hắn. ‘’Sao không ở trong giải quyết đi!’’ … ‘’Sao cứ tẩn ngẩn nhìn tôi vậy!’’ … ‘’Tôi ghét bị nhìn vậy đó!’’ … ‘’Mà anh bị điếc hả?’’ Mỗi lời cô nói ra chỉ nhận được sự im lặng của Trí Khởi làm Hạ Di rất bực mình. ‘’Điếc thì tôi đi đây!’’ Thật không chịu nổi được nữa! Hạ Di nổi điên xoay người bước đi. ‘’Đứng với anh ta một lúc nữa thì chắc mình chết luôn!’’ ‘’Đừng đi!’’ Vương Trí Khởi nói giọng rất nhỏ , ánh mắt nhìn cô có chút gì đó khác thường. ‘’Sao lại không đi được! đứng đây mà nhìn anh thì tôi đi chết còn sướng hơn!’’ ‘’Tôi…’’ ‘’Sao nói với tôi…anh cứ ngập ngừng thế là sao?’’ ‘’Cảm ơn cô rất nhiều!’’ Nhật Hạ Di thôi bước đi…Cô nhìn hắn với gương mặt ‘’hơi khó chịu’’. ‘’Cảm ơn mà nói mãi không ra thế à?’’ ‘’Mà việc gì phải cảm ơn tôi?’’ ‘’mà tôi ghét cái nhìn cứ bị sao sao ấy của anh lắm …phiền quay lại bình thường đi!’’ Vương Trí Khởi như không để ý đến lời nói của Hạ Di. Hắn vẫn dành cho cô ánh mắt ấy. Ánh mắt đầy yêu thương. ‘’Cảm ơn em, Hạ Di !’’ … ‘’Vì em đã dạy cho tôi rất nhiều , vì em đã …’’ Nhật Hạ Di hơi run người khi nghe những lời mà Trí khởi vừa nói với cô – Gì mà em chứ! Lần đầu tiên , cô nghe những lời đó từ một người con trai …- nghe đến sởn cả gai ốc. Cô thấy hình ảnh này hình như ở trong phim rất nhiều. Mà đây toàn là những lời nói kiểu để tỏ tình ấy- lẽ nào Vương Trí Khởi lại… ‘’Này , nói gì gì vậy , tôi nổi cả da gà rồi nè!’’ Đáng lẽ ra cô cũng sẽ lắng nghe hết những lời hắn nói nhưng…ở cảnh trời nắng thế này…thiệt mất hứng! ‘’ Cảm ơn tôi cũng được nhưng tôi chỉ nhận vật chất thôi đó!’’ Vẻ mặt dửng dưng và ham tiền của Hạ Di làm cho hắn rất bực mình. Cảm xúc tự nhiên biến mất. ‘’Được rồi! Cô muốn gì nào?’’ ‘’Tiền và tiền….’’ Một người con gái như Nhật Hạ Di thì có lẽ không một chàng trai nào có thể chịu nổi … Sao lại luôn mở miệng là tiền như vậy nhỉ ?! ‘’Được ! Muốn tiền có tiền!’’ ‘’Tôi muốn một cuộc đi chơi nữa …lâu giờ vất vả nhiều rồi , giờ phải vui chơi chớ!’’ Nhìn vẻ mặt vừa tinh ranh vừa khôn lỏi của Hạ Di , dù bực nhưng Trí Khởi cũng không đành lòng mắng cho một trận. Hắn miễn cưỡng chấp thuận. ‘’Tiền và một cuộc đi chơi…còn gì nữa không?’’- hắn kiên nhẫn hỏi cô , biết thừa lòng tham của Hạ Di vô hạn mà. ‘’Không phải vậy!’’ Hạ Di liếc mắt lên , phản đối ngay. Những lúc thế này , cô luôn phản ứng ngược lại với suy nghĩ của Trí Khởi làm hắn rất bất ngờ. ‘’Vậy là sao?’’ ‘’Tức là tôi sẽ dẫn anh đi chơi…còn tiền thì anh chi! Hiểu chưa?’’ ‘’Sao ngốc vậy!’’ ‘’Ha ha…’’- vẻ mặt của Hạ Di khi tức giận thật đáng yêu biết bao, hắn không nín cười được trước vẻ mặt ấy. ‘’Đơn giản vậy sao?’’ ‘’Đơn giản a~? Muốn phức tạp hả?’’ Cô chu miệng lên mà quát cho sự ngốc nghếch của Vương Trí Khởi. ‘’Tối nay đi chơi luôn!’’ Hắn tưởng là đòi hỏi cao xa của Hạ Di thế nào chớ thế kia thì hắn 10 lần chấp thuận luôn. Cho cô vừa lòng ngay. ‘’Được , tối nay tôi rảnh!’’ ‘’Ok!’’ Vương Trí Khởi mỉm cười đồng ý , nụ cười của hắn trông thật tươi như ánh nắng mặt trời. ‘’Tối sẽ có một cuộc chơi rất vui và chỉ có…tôi…và cô!’’ Ánh nắng mặt trời hình như sợ Nhật Hạ Di thì phải mà nhanh chóng trốn sau đám mây …nhường chỗ cho ánh trăng mát dịu. 8 giờ tối. ‘’Đã hẹn ở đây rồi mà sao mãi không thấy nhỉ!’’ Nhật Hạ Di miệng lẩm bẩm mắng nhiếc Vương Trí Khởi …Cô đã đứng đây hơn 10 phút rồi mà mặt hắn vẫn biệt tăm – Không phải sợ tốn kém nên chuồn rồi chứ! ‘’Đợi 1 phút nữa mà không thấy thì về luôn! Hắn thừa biết thời gian đối với mình quan trọng như thế nào chứ!’’ ‘’Vương Trí Khởi!’’ ‘’Hộc hộc…’’ Vừa nhắc đến tên hắn xong thì cuối cùng cũng thấy mặt hắn ló dạng. ‘’Sao mà đến chậm thế , có biết tôi chờ lâu không?’’ Chưa kịp để hắn thở , cô đã mắng hắn một trận để xoa dịu cơn tức. ‘’Tôi có chút việc nên muộn…xin lỗi nhé!’’ Trí Khởi vừa nói vừa thở dốc , coi bộ anh chàng này vừa trải qua một cuộc chạy rất vội vã. ‘’Mà sao cô không thể chờ đợi tí hả?’’ ‘’Chờ đợi á? Nhật Hạ Di này rất ghét phải chờ đợi!’’ Nghe hắn hỏi lại ,Hạ Di nhếch nhếch mép. ‘’Ghét chờ đợi!’’ Câu nói này…hình như hắn đã nghe qua…Phải rồi, đó là lời nói của Ngào Trúc Dư khi chia tay hắn mà… ‘’Cô ghét chờ đợi…sao cô ấy cũng…’’ Tự nhiên , cảm xúc trong lòng dâng lên , hắn bất giác bột miệng tự hỏi mình…nhưng lời nói ấy đã lọt vào tai của Hạ Di. ‘’Nè! Đi chơi không đây!’’ Cô cũng không mấy quan tâm đến cảm giác hắn ra sao…điều cô quan tâm là tiền và chơi. ‘’Không đi , tôi đi à!’’ Tiếng giục của Hạ Di làm Trí Khởi phải nhanh chóng xua tan suy nghĩ…Hắn mỉm cười, tuy rất gượng gập: ‘’Đi thì đi…mà đừng dẫn tôi đi xa nha!’’ ‘’Sao đoán được vậy! Tôi muốn đến một nơi xa!’’ Cô cười lớn rồi lấy hết sức mình chạy về phía trước. ‘’Không theo kịp…lạc thì mặc kệ đó!’’
|
Chương 10 Chương 10 Giọt nước mắt đầu tiên của tình yêu giống như hạt kim cương; giọt nước mắt thứ nhì giống như hạt ngọc; giọt nước mắt thứ ba giống như những giọt nước mắt khác, không hơn không kém. *** … ‘’Đây là chỗ xa xôi cô muốn đến hả?’’ Sau 5 phút đuổi theo Hạ Di , cuối cùng Trí Khởi cũng tới nơi mà cô ta muốn đến - Công viên! ‘’Ừ , tôi từ quê lên nên chưa từng đến công viên!’’ ‘’Chưa từng?’’ ‘’Hình như là vậy, tôi không nhớ rõ nữa!’’ ‘’Mà thôi , vứt chuyện này đi…tôi muốn chơi trò kia!’’ Hạ Di vụt chạy tới chỗ mà cô chỉ. Bao giờ cũng thế , Hạ Di luôn vội vã. ‘’Chơi…trò này?’’ Vương Trí Khởi nhìn Hạ Di với ánh mắt nghi ngờ , xem thử cô ta mấy tuổi rồi…có phải là con nít không ! Cô ta muốn chơi trò kia a~ ‘’Anh ngồi bên này, tôi bên này!’’ ‘’Ê , cô bao tuổi rồi?’’ ‘’Tôi …20!’’ ‘’Sao à?’’ Hạ Di hí hửng ngồi vào chiếc đòn bẩy…ánh mắt nhìn Trí Khởi giục hắn ngồi bên kia. ‘’Nhanh lên!’’ Bắt gặp ánh mắt háo hức và ngây thơ như con nít của Nhật Hạ Di , hắn bất đắc dĩ ngồi vào. May ở đây toàn là con nít , để mọi người thấy được thì mặt mũi của giám đốc một công ty lớn như hắn còn đâu! ‘’Một tí thôi nhé!’’ ‘’Rồi!’’ Nhìn Hạ Di vui chơi rất thoải mái và sảng khoái…Nhiều khi thật trẻ con! Chơi xong trò đó…mãi đến 20 phút sau , khiến hắn phải chóng mặt …thì Hạ Di dẫn hắn đến trò khác… Khoảng hơn một tiếng sau, cô mới bắt đầu thấy mệt mà tha cho Vương Trí Khởi …Trong khi , hắn toàn thân mệt lã. ‘’Không ngờ, mấy trò con nít này cũng tốn sức ghê!’’ ‘’Cô chưa mệt hả?’’ ‘’Mệt chứ , mà mới bắt đầu mệt thôi!’’ Hạ Di tựa nhẹ người xuống chiếc ghế đá bên cạnh , Gương mặt tràn đầy mồ hôi nhưng cô cảm thấy rất vui , chưa bao giờ cô được vui như thế! ‘’Nhìn vậy mà anh cũng yếu ghê!’’ Nở một nụ cười đểu , cô liếc mắt nhìn hắn như chê bai. ‘’Cũng đã 10 năm không chơi mấy trò này nên…cũng mệt!’’ Biết là có người đang mỉa mai mình nhưng Vương Trí Khởi cũng mỉm cười rất tươi. Không hiểu vì sao khi nhìn thấy Hạ Di vui , lòng hắn vui lây. ‘’Ăn kem không?’’- hắn chợt hỏi. Trong lúc đang khát , nghe đến kem , ánh mắt Hạ Di như sáng lên , cô nhìn hắn vẻ biết ơn. ‘’Kem hả? Tôi thích kem nhất đấy!’’ ‘’Đi mua đi…tôi ăn liền, không cần hỏi đâu!’’ Cảm giác rất mơ hồ…có cái gì đó khó nói bỗng xợt qua Trí Khởi khi nhìn gương mặt Hạ Di lúc này. ‘’Vậy đợi tôi một lát nhé!’’ ‘’Ừ…’’ Nhìn thấy Hạ Di cười và gật đầu , hắn cũng mỉm cười rồi chạy đi. Khoảng 3 phút sau , trên tay cầm một bịch kem đủ loại …Hắn chạy về. Cô chợt nhíu mày khi nhìn thấy Trí Khởi quay lại rất nhanh sau đó. Đưa tay đỡ lấy bịch kem , cô trách: ‘’Ít quá làm sao tôi no!’’ Kèm theo đó là một nụ cười lớn. ‘’Sao anh biết tôi thích kem loại này?’’ ‘’Loại này? Là loại cô thích?’’- Hắn bỗng giật mình khi nghe Hạ Di nói vậy. Đó là loại kem mà Trúc Dư rất thích… ‘’Nè, ăn đi!’’ Cô đưa chiếc kem màu trắng cho Vương Trí Khởi , còn mình chọn lấy màu hồng mà mình thích. ‘’Nhìn tôi làm gì …ăn đi!’’ Trên gương mặt Trí Khởi , ẩn dật một nỗi bất ngờ và lo lắng. Tiếp đó là một chuỗi các cảm giác mà hắn cảm thấy mơ hồ. Chiếc kem màu trắng …màu hồng kia…đó là chiếc kem mà hắn thích và Trúc Dư thích. Tại sao??? Từng câu hỏi này đến câu hỏi khác làm đầu hắn muốn nổ tung ra…Thật sự… Lúc đầu hắn tưởng Nhật Hạ Di là Ngào Trúc Dư nhưng sau đó…hành động và tính cách của Hạ Di làm hắn phải suy nghĩ khác …Lúc này…hắn không rõ Nhật Hạ Di có phải là Ngào Trúc Dư không nữa… Hắn chỉ mải nhìn Hạ Di mà không ăn , chiếc kem màu trắng vẫn nằm yên trong lòng tay hắn. ‘’Không ăn hả? Đưa đây tôi ăn cho!’’ Xử xong chiếc kem thứ nhất, nhìn sang bên cạnh thấy hắn vẫn còn giữ ken mà không ăn, Hạ Di giật luôn rồi cho vào miệng. ‘’Kem ngon quá!’’ ‘’Hạ Di…tôi có thể hỏi cô một câu được không?’’ Mải ăn , Hạ Di không biết được trên gương mặt của Vương Trí Khởi đang diễn biến rất lạ. ‘’Sao?’’vừa ăn , Hạ Di vừa nói , trông đến buồn cười. ‘’Lúc sáng , tôi có nghe cô nói…’’ ‘’Nói gì…mà anh nói hết câu luôn đi…tôi trả lời một thể luôn!’’ ‘’Cô sẽ không ngốc như Lương Nhi…vì tình yêu mà mù quáng, sẽ không vì người con trai khác mà…??’’ ‘’Đúng…tôi sẽ không ngốc như vậy!’’ Hạ Di bỗng dừng ăn , sự nghiêm túc bỗng ẩn diện trên mặt cô. ‘’Vì sao?’’ Hắn rất tò mò và ngạc nhiên hỏi lại. Cô nhìn hắn mà cười rất nhạt như lời nói của cô vậy. ‘’Vì…tôi cũng không biết nữa…!’’ Lời nói rất nghiêm túc, đôi mắt cô có vẻ nghĩ ngợi. ‘’Cô…còn dính chút kem nè!’’ Bỗng dưng , hắn đưa tay lên lau chút kem ở khóe môi cô…làm Hạ Di giật mình. Tim cô bỗng dập nhanh…rất nhanh! ‘’Tôi đã từng ghét con gái rất nhiều…Nỗi đau mà Trúc Dư gây ra bao nhiêu thì tôi ghét con gái bấy nhiêu nhưng…từ khi gặp cô, tôi đã thay đổi rất nhiều…!’’ Trí Khởi phải lấy hết can đảm nói những lời đó khi đối diện với Hạ Di. ‘’Bỗng dưng tôi muốn tìm hiểu con người của em…con người em rất lạ khiến tôi không khỏi tò mò…’’ Lời nói của hắn rất chân thật và chứa biết bao tình cảm mãnh liệt. Hạ Di vẫn im lặng…không biết cô có để ý đến những lời đó hay không nhưng…gương mặt cô có chút cứng. ‘’Có phải…anh luôn xem tôi là hình bóng của cô gái mang tên Ngào Trúc Dư kia?’’ Có một chút đắng ngắt ở cổ họng khi cô nói ra những lời kia. ‘’Có phải vì thế mà anh chấp nhận tôi vào công ty?’’ Mỗi lời cô nói ra dù có chút nghi vấn nhưng chính bản thân Hạ Di đã biết rõ câu trả lời.
|