Hành Trình Tìm Kiếm Kiếp Trước
|
|
Chương 18: Nữ Bá Tước Đẫm Máu Từ Âm rất tức giận vì chuyện tôi triệu hồi ác linh, sau khi tôi trở về thì cả tuần cũng không nói một lời, mà tôi cũng có chút bất mãn với tính cách thờ ơ của hắn. Chỉ khổ cho Phi Điểu, chỉ có thể chạy qua chạy lại hai bên nói tốt cho đối phương.
Cho đến ngày thứ tám, Từ Âm lạnh lùng nói một câu: "Tiểu Ẩn, hình như con không thích hợp làm công việc này."
Tôi liếc mắt nhìn hắn, không lên tiếng.
Phi Điểu cười meo meo, nói: "Điểm ấy con cũng đồng ý. Tiểu Ẩn, em quá cảm tính."
"Phi Điểu, chẳng lẽ anh ở lại nơi đó lâu ngày cũng không có sự việc hay một người nào đó khiến anh nhớ mãi không quên sao?" Tôi trừng mắt hỏi anh.
"Đáng để nhớ mãi?" Phi Điểu giương khóe môi, không cho là đúng, nói: "Trừ bỏ mỹ nữ, anh cũng chẳng nhớ cái gì, nhưng mà cho dù có là mỹ nữ cũng chỉ có dịp thì chơi. Tất cả đều phục vụ cho việc hoàn thành nhiệm vụ."' "Đàn gảy tai trâu!" Tôi quay đầu đi, không hề nhìn anh.
"Tiểu Ẩn" Phi Điểu không cười nữa, dùng đôi mắt xanh kia nhìn thẳng vào tôi. "Nếu quá quyến luyến, người bị tổn thương sẽ là chính mình, hiểu chưa?"
"Không, đó không phải là tổn thương, em không hối hận vì đã quyến luyến nơi đấy. ít nhất em đã cảm nhận được hỉ nộ ái ố của bọn họ, có thể nhìn thấy bọn họ xuất hiện một cách chân thật." Tôi lắc lắc đầu, nụ cười ôn nhu của Tổng Tư lại hiện ra trước mắt.
"Ngốc!" Phi Điểu vỗ nhẹ lên vai tôi, nói: "Vô luận em gặp được nhân vật vĩ đại đến nhường nào, có một điều phải nhớ thật kĩ, chính là bọn họ đã biến mất tại trong dòng chảy lịch sử. Bọn họ và chúng ta, vĩnh viễn không thể gặp nhau, bởi vì chúng ta không phải là người ở thế giới của họ."
"Tốt lắm, về sau nếu còn gặp chuyện như vậy, ta lo lắng không biết có nên giao nhiệm vụ cho con nữa hay không. Lời nói của Phi Điểu, con phải nhớ kỹ."Từ Âm dừng một chút, lại nói: "Còn nữa, ngoại trừ người ủy thác, không được ngông cuồng thay đổi vận mệnh của người khác."
Nhìn hắn đi ra phòng, tôi không phục mở to mắt trừng theo.
"Đừng cáu kỉnh nữa, được rồi, anh mời em một bữa thật thịnh soạn, anh biết ở thời đại đó chẳng có gì ngon để ăn." Anh khoái trá ôm tôi, thuận thế còn nhéo bả vai của tôi: "Tại sao sờ vào cũng chẳng thấy thay đổi gì, hình như càng thêm rắn chắc, Tiểu Ẩn, chẳng lẽ em là..."
"Là cái gì?" Tôi tiếp tục câu nói còn bỏ dở.
"Là loại sinh vật chỉ cần uống nước thôi cũng sẽ lớn lên trong truyền thuyết." Cái miệng của anh nhếch lên, mang theo vẻ trêu chọc.
"Phải không?" Tôi cười nham hiểm, bỗng nhiên đưa tay cù nhây eo của anh, đó là điểm yếu của Phi Điểu. Quả nhiên ngay lập tức anh từ bỏ, cười lớn trái né phải chạy với ra được cửa.
Tôi thỏa mãn phủi hai tay, đúng là tâm tình tốt hơn nhiều.
...
Hai ngày sau, Phi Điểu nhận tiếp một vụ ủy thác, lập tức đi đến thế kỷ VI sau công nguyện, thời đại của vua Arthur. Nhưng không ngờ lại trùng hợp đến vậy, ngay lúc ban đêm, người ủy thác tiếp theo đã xuất hiện trong cùng một ngày. Trước đây chưa từng có chuyện này, không bao giờ phát sinh việc hai người ủy thác xuất hiện gần như một lúc với nhau.
Người đến là một cô gái trẻ, rất đẹp, chỉ là màu da tái nhợt cho thấy khí sắc của cô ấy rất kém.
Tôi đứng dậy lấy cho cô ấy một ly nước. Vừa mới dừng lại trước mặt, cô ấy thấy màu sắc của nước trái cây không khỏi hô nhỏ một tiếng, cư nhiên lâm vào tình trạng hôn mê bất tỉnh. Tôi trợn tròn mắt, nhanh chóng lây người cô ấy dậy, có chuyện gì vậy??
Một lúc lâu sau, cô ấy mới từ từ tỉnh lại, không dám nhìn cốc nước trái cây kia, run giọng nói: "Màu sắc của nói, màu sắc giống như màu máu, rất đáng sợ!"
Tôi nghi hoặc nhìn cô ấy, là một cô gái mắc bệnh thần kinh sao, cô dừng lại một chút, nói: "Tôi, từ nhỏ tôi thấy máu liền ngất xỉu, bây giờ bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, thậm chí với những thứ có màu gần giống máu, tôi cũng sẽ ngất. Lại cảm thấy chuyện này dường như quá đáng sợ..."
"A, thì ra cô không phải thường xuyên té xỉu!" Tôi đồng cảm nhìn cô ấy, những vật có màu sắc giống máu rất nhiều nha.
Cô ấy cắn môi dưới, nói: "Đúng vậy, cho nên sau ba lần mơ thấy nơi này, tôi đến để xem thử."
Thời điểm Từ Âm đặt tay lên trán cô ấy, tôi lại thấy một dòng chữ ngoại ngữ, xem ra, nhiệm vụ lần này phải đến một nơi khác của nước ngoài rồi.
Từ Âm buông tay, thái độ khác thường nhưng cái gì cũng không nói, chỉ nói duy một câu: "Tôi hiểu rồi, cô về trước đi."
Đợi cô gái kia rời đi, tôi buồn bức nhìn Từ Âm, hỏi: "Sư phụ, sao lúc nãy người không nói gì hết thế?"
Từ Âm có chút đăm chiêu nhìn về phía trước, nói: "Tiểu Ẩn, con có biết chuyện về Ba Thác Lý phu nhân không?"
Tôi gật đầu, nói: "Có biết ạ, thời điểm sư phụ dạy con linh thuật có nhắc đến ma cà rồng, không phải đã nhắc tới người phụ nữ này sao?"
Tôi đột nhiên nuốt phải một ngụm lãnh khí, nói: "Chẳng lẽ ủy thác lần này có liên quan đến bà ta?"
Nói đến Ba Thác Lí phu nhân nhân chính là nhắc đến một nữ ác ma khiến người ta sởn gai ốc những năm 1560, bá tước phu nhân Hungary - Y Lệ Toa Bạch Ba Thác Lí hay sao? Ba Thác LÍ sinh ra tại một gia tộc quyền quý bậc nhất - Lan Tây Ngõa, là cháu gái của quốc vương Ba Lan Thập Đặc Phàm.
Bà ta được gả cho một bá tước chiến công hiển hách, nhưng không lâu sau chồng lại chết trên sa trường. Sau khi chồng mất, Y Lệ Toa Bạch bắt đầu trở nên ham hư vinh, hơn nữa e sợ về già sẽ mất đi dung mạo mỹ miều. Một ngày kia, nữ hầu chải đầu cho Y Lệ Toa Bạch vì lỡ bứt mất một nhúm tóc của bà ta mà bị người đàn bà đó dùng roi da đánh đến máu chảy đầm đìa. Bị máu của nữ hầu dính vào tay khiến tinh thần bà ta trở nên phấn chấn vì cho rằng mình đã chiếm được tuổi trẻ thanh xuân của hầu gái đó. Bà ta nghĩ mình đã tìm ra được bí quyết giữ lại thanh xuân vĩnh viễn. Y Lệ Toa Bạch liền lệnh cho quản gia cùng nam hầu lột da nữ hầu kia, đổ máu xuống một cái thùng lớn, tắm rửa bằng máu. Từ đó về sau, bà ta phá người bắt giữ hoặc dụ dộ các cô gái ở những vùng lân cận đến, đem các cô ấy vào lò sát sinh, dùng khổ hình rút máu của họ để uống và tắm rửa bằng máu tươi, cho rằng làm như vậy có thể giữ lại sắc đẹp và thanh xuân của mình.
Theo như lịch sử ghi lại, đại khái bà ta đã sát hại từ ba trăm đến sáu trăm người. Cuối cùng, anh trai của Ba Thác Lí phu nhân - bá tước Đồ Nhĩ Tác dẫn binh đến công thành mới vạch trần được những những cái chết thảm khốc của vô số người.
Bá tước phu nhân Ba Thác Lí, từ đó về sau được cho là một thành viên trong gia tộc quỷ hút máu.
Từ Âm gật đầu, nói: " Kiếp trước cô gái này là một nạn nhân, tên là Đóa Lạp, có thể đã gặp khổ hình, khi chết vô cùng thống khổ cho nên khắc sau trong trí nhớ nỗi sợ với máu."
"Như vậy, phương pháp duy nhất là trở về thời đại đó, cứu cô gái kia ra, đúng không?" Tôi có thể nghe thấy trong giọng nói của mình có gì đó lo lắng. Thời Trung cổ Đông Âu chính là thời đại của quỷ hút máu.
Từ Âm suy tư một chút, nhìn tôi nói: "Nếu con thấy có vấn đề, có thể chờ Phi Điểu về, đem nhiệm vụ này giao cho nó."
"Cứ để con đi đi!" Tôi chần chừ trong vài giây, liền dứt khoát đồng ý: "Chẳng phải con đã có Thông linh thuật rồi sao, quỷ hút máu gì chứ, con không sợ! Nếu dám động vào con, con sẽ phong ấn hết bọn chúng."
"Quỷ hút máu bình thường không phải là vấn đề, nhưng vẫn phải cẩn thận với huyết tộc Tremere và Setiles. Một khi gặp phải hai bộ tốc này phải lập tức trốn đi, hiểu không?"
Tôi khẽ gật đầu, Huyết Tộc có mười ba tộc, Tremere là tộc khác biệt nhất. Bởi vì tộc này có bất đồng rất lớn với các tộc khác, những thành viên ban đầu là pháp sư, sau đó phát hiện ra vài ma pháp hấp huyết cho nên trở thành Huyết tộc có ma pháp.
Nhưng càng không thể coi thường bộ tộc Setites, nguồn gốc của họ từ thần Dorset - vị thần bóng tối của Ai CậpMà bộ tộc Setites lại càng không thể coi thường , bọn họ bắt nguồn từ Dorset — vị thần bóng tối của Ai Cập. Bộ tộc Setites vẫn luôn cố gắng triệu hồi thần Dorset bằng năng lực hắc ám. Bọn họ sử dụng thuốc độc và các loại thủ đoạn để khiến nhân loại tụt dốc, sự thật, một vài bang xã hội đen ở Haiti và mấy tổ chức khủng bố ở Trung Đông đều nằm dưới sự khống chế của Setites.
Huyết tộc, vẫn tồn tại đến ngày nay.
"Sư phụ yên tâm đi, con nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ này. Không phải chỉ cần cứu cô gái tên Đóa Lạp ra là được sao?" Tôi cười nói, trong lòng đã bị tò mò thay thế, tuy là có thấy mấy thành viên huyết tốc náo nhiệt trên đường nhưng không biết huyết tộc ở cổ đại có gì khác không.
Thật ra quỷ hút máu cũng coi như là một loại linh, Quỷ Hồn và quỷ hút máu cũng không khác nhau mấy. Quỷ hồn thuộc loại không xác định được tinh thần vật chất, còn quỷ hút máu là u linh trở thành ác linh, đi chiếm cứ thân thể của người khác trong thế giới thật. Cho nên thuộc vào loại dị biến của ác linh.
"Nói thật, ta vẫn còn lo lắng." Trong mắt Từ Âm để lộ một tia nhu hòa.
"Đừng coi thường con, người xem, lần trước triệu hồi ác linh ra con cũng có thể thu lại đấy thôi." Tôi cười meo meo nói.
"Con còn dám nói?" Từ Âm lấy tay gõ nhẹ lên trán tôi, con mắt màu tím có chút ý cười, còn con mắt màu bạc còn lại vẫn giữ thần sắc nghiêm túc như trước.
"Tiểu Ẩn, ngoại trừ người cần cứu ra, ngàn vạn lần không được xen vào việc của người khác." Hắn trầm giọng nói.
"Con biết, nhưng còn những cô gái bị hại khác?" Tôi nhịn không được hỏi.
"Đó là vận mệnh của bọn họ, chúng ta không có quyền thay đổi. Chúng ta chỉ được làm một việc, đó là thay đổi vận mệnh của người ủy thác. Những người còn lại không liên quan đến chúng ta." Từ Âm không phục sự lãnh đạm trong đôi mắt.
"Đã hiểu ạ..." Tôi không tình nguyện đáp.
Ngày thứ hai, tôi cẩn thận kiểm tra lại đồ dùng cần mang theo, đề phòng vạn nhất, cũng mang theo mảnh gỗ sơn dương, đem chúng tước thành dạng đũa, đầu trước tước nhọn, dùng để đâm vào tim quỷ hút máu, có thể giết chúng ngay. Song, nếu không tới lúc nguy cấp, tôi cũng không muốn dùng tới.
Trong mắt Từ Âm dường như có nét lo lắng, nhưng chỉ có nửa giây, liền khôi phục như trước, bắt đầu đưa tôi đến thế kỷ XVII Hungary.
...
Tôi trợn tròn mắt, không khỏi oán giận, sao Từ Âm lại đưa tôi đến đây vào buổi tối, chỗ khác thì không sao, nơi này là Trung Cổ Đông Âu rất nhiều quỷ hút máu đó. Xem ra, sau này hắn tính thời gian đưa tôi tới mới được.
Tôi xem xét xunh quanh, đều là rừng rậm, tiếng gió thổi qua, trong rừng phát ra từng đợt lá cây xào xạc, như thể có rất nhiều người đồng thời rung nhánh cây, nơi xa thi thoảng truyền tới tiếng cú mèo thê lương, sau tiếng gió, trong rừng bỗng nhiên an tĩnh lại, yên tĩnh đáng sợ.
Tôi đi về phía trước, vẫn có chút rợn tóc gáy, đi khoảng mười phút đã thấy phía trước thoáng ra, xem ra rừng này cũng không thâm sâu như tưởng tượng, khẽ hở giữa nhánh cây cũng khá rộng, tôi đẩy đẩy cành cây hai bên, nhìn về phía trước, nơi không xa, dưới bụi gai dày đặc và tường vi, thành lũy kiểu Gothic cao ngất - tòa Hồng Đỉnh Bạch, đỉnh nhọn như xông thẳng lên trời, ánh trăng trút xuống như nước, phủ quanh thành lũy như quầng sáng bàng bạc ảo mộng, nhìn từ nơi xa, khiến người hoài nghi có phải là đi nhầm vào lâu đài của công chúa trong thế giới cổ tích.
Nhưng mà, nếu tôi đoán không sai, nơi này hẳn là lâu đài của nữ bá tước uống máu người - phu nhân Ba Thác Lí.
Tôi nhìn tòa lâu đài, suy nghĩ trong đầu như tê dại, dưới tòa thành lộng lẫy này đã chôn vùi thi thể bao nhiêu cô gái xinh đẹp đây?
|
Chương 19: Thiếu Niên Mắt Tím Với tình hình hiện nay, xem ra chỉ có thể ngủ một đêm tại rừng rậm. Dù sao so với việc đến tòa lâu đài khủng bố kia thì chấp nhận ở đây một đêm còn vui vẻ hơn rất nhiều. Nghĩ đến đây, tôi xoay người tìm đường thì thấy một gốc cây đại thụ, bố trí kết giới ở xung quanh, có như vậy ác linh mới không thể tấn công tôi dễ dàng được. Dựa vào thân cây, mệt mỏi dần dần xâm chiếm, mí mắt chầm chậm rũ xuống, trước mắt phải ngủ, còn chuyện khác để mai tính tiếp.
Đến lúc mở mắt, đã là hừng đông ngày hôm sau khiến tôi không khỏi vui vẻ, may mắn là qua một đêm không gặp chút bất trắc. Tôi đứng lên, triệu hồi kết giới, giương mắt nhìn, cách đó không xa có một con suối nhỏ. Tôi chạy nhanh đến bên bờ suối, lấy tay múc nước tát lên mặt, mát lạnh sảng khoái, cảm giác giống như toàn bộ lỗ chân lông trên mặt đều mở ra, thật dễ chịu! Tôi cởi tất và giầy ra, ngâm chân xuống dòng suối nhỏ, đá nước văng tung tóe, khe khẽ ngâm nga một ca khúc, vừa vặn cũng nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào.
Dưới làn nước có những chú cá nhỏ thỉnh thoảng bơi qua bơi lại, cù vào mắt cá chân của tôi, dưới ánh nắng ấm áp, tôi lại muốn ngủ thêm nữa.
Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng động sàn sạt ở sau bụi cây, hình như có người. Tôi không quay đầu lại, chỉ cảm thấy cả người cứng hết lên, nhưng vẫn mau chóng ổn định tâm tình, lớn tiếng nói: "Là ai, đi ra!"
Cây cối xung quanh lại yên tĩnh không tiếng động, nhất định là có người. Nếu là động vật sẽ không hiểu được tôi nói gì, cũng không dừng lại.
"Ta biết ngươi ở đây. Đi ra cho ta! Nếu không đừng trách ta không khách khí." Tôi mò tay vào ngực, nắm những lá bùa.
Bụi cây lại tiếp tục chuyển động. Tôi quay phắt lại, khi nhìn thấy rõ người trước mắt mình thì không khỏi sửng sốt.
Hai hai thiếu niên mặc trang phục quý tộc thời Trung cổ đang ở phía sau tôi. Một người khoảng chừng bảy tám tuổi, tóc màu đỏ rượu, mặt tròn, đôi mắt màu lam, thập phần đáng yêu. Người kia tầm hai mươi tuổi, có mái tóc màu hoàng kim hoa mỹ sáng chói, thiếu chút nữa làm tổn thương mắt tôi, đôi môi màu hồng nhạt mím chặt thành một đường thẳng, một chút cảm xúc cũng không để lộ ra. Tôi ngạc nhiên nhìn hắn, đôi mắt của hắn và Từ Âm đều có màu tím giống nhau. Lúc này đôi mắt như yêu quái màu tím hoa lan tử đang lạnh lùng đánh giá tôi.
Là ma cà rồng sao? Tôi lập tức bỏ qua ý nghĩ trong đầu mình, ma cà rồng không thể xuất hiện dưới ánh nắng mặt trời, vậy đây chắc là con người.
"Lén lún ở đây tính làm gì?" Tôi đề cao âm lượng, dù thế nào cũng phải là người đánh đòn phủ đầu, lấn áp khí thế của hắn.
Bé trai kia bỗng dưng chạy lại đây, nhìn tôi chăm chú một lát, nói: "Tại sao từ trước đến nay em chưa thấy ai có diện mạo như chị? Mái tóc cùng ánh mắt đều là màu đen, thật quái dị!"
"Có gì kì quái chứ?" Tôi không đồng tình nhìn em. Làm ơn đi, người đứng bên cạnh em có đôi mắt màu tím mới là kì quái ấy!
"Chị không phải là người ở đây đúng không? Chị từ đâu đến vậy?" Em tiếp tục hỏi, trong mắt tràn ngập hiếu kì.
"Chị đến từ một quốc gia phương Đông xa xôi." Tôi tiếp tục đá nước văng tung tóe, nói: "Mọi người ở đấy đều có mái tóc và đôi mắt màu đen, giống như ở đây ai cũng tóc vàng mắt xanh đấy."
Từ đôi mắt có thể thấy hình như em vẫn không tin, lại nhìn đôi chân đang ở dưới nước của tôi, hỏi: "Chị đang làm gì đấy?"
Quả nhiên là thiếu gia quyền quý, tôi nhẹ nhàng lắc đầu, đáp: "Ngâm chân ở trong nước rất thoải mái, còn có cá nhỏ ở dưới chân bơi qua bơi lại, chơi rất vui!"
"Thật sao ạ?" Bé trai nóng lòng muốn thử.
"Chúng ta phải về thôi!" Thiếu niên mắt tím đi đến, lạnh lùng nói.
"Anh ơi, cho em thử đi mà!" Bé trai trưng ra bộ mặt đáng yêu. Trong mắt thiếu niên có chút dịu dàng, bất đắc dĩ gật đầu.
Em lập tức cởi giày, ngâm chân vào dòng nước. "Lạnh quá!" Em thốt lên, từ từ thích ứng nhiệt độ ấm dần, em cười phấn khích: "Thật sự có cá nhỏ hôn môi chân em này!"
Hôn môi chân? Tôi bật cười khanh khách, trẻ con quả nhiên có trí tưởng tượng phong phú.
"Xem này!" Tôi đá nước bắn lên. "Cao đúng không?"
"Em cũng làm được!" Em không phục kêu lên, đá một cước thật mạnh. Đừng xem thường em còn nhỏ, lực đá rất mạnh khiến nước bắn lên mặt tôi. Em cười khoái chí khiến tôi nổi giận, cũng đá một cước thật mạnh, làm cả người em ướt sũng. Em càng lúc càng cảm thấy thú vị, càng đá càng mạnh, tôi cũng không chịu yếu thế, đã nhận tất trả.
Kết quả, cả hai ướt nhẹp.
Tôi cùng em chơi đến kiệt sức, liếc nhau một cái liền cùng phá lên cười ha ha.
"Này, chị tên gì?" Em hỏi.
"Chị tên Ẩn, còn em?" Tôi cười hỏi.
Em chỉ vào mình, đáp: "Em tên Thác Nhĩ Khoa, còn đó là anh em - Tái Tư." Rồi chỉ vào thiếu niên mắt tím. Nhìn theo tay em, tôi thấy Tái Tư đang đăm chiêu nhìn mình, trong mắt mang theo vẻ lạnh lùng cùng hoài nghi.
"Ướt đến như vậy, xem ra lát nữa phải vào bằng cửa sau rồi." Tái Tư bế Thác Nhĩ Khoa lên, hình như rất quan tâm đến đứa em trai này.
"Anh ơi, không thể ở lại một lát nữa sao?" Em năn nỉ.
"Không được!" Tái Tư kẹp anh ở nách mình, rồi đi được vài bước, bỗng nhiên dừng lại, lạnh lùng nói: "Tốt nhất cô nên rời khỏi đây đi, càng xa càng tốt!:"
"Ẩn, hẹn gặp lại!" Thác Nhĩ Khoa bị kẹp dưới nách của Tái Tư quay lại nhìn tôi cười vui vẻ.
Tôi cũng cười với em, trong lòng xuất hiện một tia bất an, hình như trong lời nói của Tái Tư là cảnh báo. Chẳng lẽ anh ta biết gì đó cho nên mới nói vậy? Chẳng lẽ hai người họ có quan hệ với phu nhân Ba Thác Lí?
Kế hoạch trước mắt vẫn là đến thôn xung quanh hỏi thăm một chút.
Vừa đi vào làng, cảm thấy một vài ánh mắt tò mò nhìn mình, tôi vờ như không thấy, tiếp tục đi về phía trước, đến một nông trang gần đó, ngồi xuống trước một đống rơm lớn, lấy chocolate ra ăn.
“Nghe gì chưa? Bá tước phu nhân lại muốn thuê hầu nữ mới.” Giọng một người đàn ông từ sau đống cỏ truyền đến. Tôi lập tức vểnh tai lắng nghe từng câu từng chữ của họ.
“Tôi nghe nói bá tước phu nhân cứ một thời gian là lại thuê nữ hầu mới, mà những nữ hầu thuê trước đây đều biến mất hết.” Một người phụ nữ góp chuyện.
“Không phải bá tước phu nhân nói rằng bọn họ đều bỏ trốn sao? Nghe đồn bá tước phu nhân rất nghiêm khắc, bọn họ làm việc chăm chỉ cũng khó mà kiên trì nổi.” Người đàn ông nói.
“Ai biết, tôi còn nghe được một tin đồn rằng những nữ hầu đó không phải bỏ trốn, mà là bị ma cà rồng…” Người phụ nữ hạ thấp giọng, kế tiếp tôi không nghe rõ, chỉ nghe được người đàn ông thì thào than Chúa ơi!
“Làng ta không có thiếu nữ bị mất tích, tôi đoán tám phần mười là do mà cà rồng làm.” Người phụ nữ khẳng định.
Tôi nhẹ lắc đầu, những thôn dân này đều nghĩ là do ma cà rồng làm, lại không hề hoài nghi bá tước phu nhân, thảo nào bà ta tác oai tác oái lâu như vậy mới bị phát hiện.
Có điều, nếu như Đóa Lạp bị giết chết trong lâu đài, cô ấy sẽ làm việc ở đó, mà Từ Âm gửi tôi đến vào lúc cô chưa bị sát hại. Thôi thì vào làng hỏi rõ hơn trước đã.
Tôi rất thất vọng vì dù hỏi bao nhiêu người cũng không có được tung tích của Đóa Lạp, hình như cô ấy chưa từng xuất hiện trong làng. Kỳ quái hơn nữa là không triệu hồi được du phù linh, rốt cuộc là chuyện gì vậy, chẳng lẽ nơi này bị ma cà rồng khống chế? Thế thì nơi duy nhất để tìm được Đóa Lạp chỉ có lâu đài đó thôi .
Tôi hít một hơi sâu, xem ra điều duy nhất có thể làm là tham gia tuyển nữ hầu.
Diệp Ẩn, không sao cả, đối phương chỉ là một nữ ma đầu thôi!
Tôi tự cổ vũ bản thân, đi qua con đường sỏi đầy bụi gai và hoa tường vi xen kẽ nhau, trước mắt là một khung cảnh trống trải. So với những gì tôi thấy đêm qua thì lâu đài Tắc Y Đặc còn nguy nga hơn, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh dương.
Mới vừa đến cửa, tôi liền bị hai gã thị vệ chặn lại, cho đến lúc họ nghe lý do tôi đến đây mới chịu dẫn tôi vào trong.
Vừa bước vào, tôi đã cảm rợn người. Bên trong lâu đài rất tối. Bởi vì ánh sáng kém nên phải thắp đèn dầu hoặc nến quanh năm, trông thật u ám. Hành lang nhỏ hẹp mà ngoằn ngoèo làm tôi thấy khó thở, mặc dù được trang trí những bức tranh to lớn, trưng bày những vật dụng gia công đắt tiền, tôi vẫn cảm thấy khó thở. Nghĩ đến những cảnh tượng đáng sợ đang diễn ra ở đây không khỏi cảm thấy rùng mình.
Đi hết hành lang kia, thị vệ đưa tôi vào một phòng nhỏ, trong phòng đã có sẵn ba cô gái đang đợi. Ai, tuy những lời đồn đã lan khắp nơi nhưng vẫn có người nguyện ý đến đây làm nữ hầu. Trông dáng vẻ của các cô ấy, chắc là xuất thân từ gia đình nghèo khó nên bị cuộc sống đưa đẩy. Những chú cừu nhỏ đáng thương, tôi không nhịn được thông cảm cho họ.
Các cô gái đó nhìn thấy tôi cũng có vẻ rất tò mò, đánh giá tóc và mắt của tôi, còn có bộ váy hiện đại. Một lát sau, bọn họ rốt cuộc không nhịn được nữa bắt đầu len lén nói chuyện, đúng là con gái mà.
“Im lặng, im lặng, quản gia Vưu Áo đến!” Một tiếng quát lớn khiến các cô gái đều sợ hãi ngậm miệng lại. Ngoài cửa nhanh chóng xuất hiện một người phụ nữ già dáng người mập mạp, mặc quần áo màu xanh lục bó sát khiến thân hình béo phì càng thấy rõ, giống như quanh eo có đeo vài cái phao bơi, một cái lại thêm một cái. Mái tóc vàng búi thành một cục, hàng lông mi trên mắt rất rậm. Tôi cảm thấy buồn cười, đây không phải là bộ dáng của nhân vật phản diện điển hình sao?
Bà ta lạnh lùng liếc mắt nhìn chúng tôi, ánh mắt dừng lại trên người tôi vài giây, lại không nói gì thêm. Sau đó tỉ mỉ quan sát mấy cô gái khác, gật gật đầu. Cuối cùng đi tới trước mặt tôi , lạnh giọng hỏi: “Cô từ đâu tới?”
“Từ một quốc gia Đông phương.” Tôi đáp.
"Quốc gia Đông phương?” Bà ta hình như do dự một chút, giống như muốn nói gì, đột nhiên giọng nói khêu gợi của một người phụ nữ truyền tới: “Con gái của quốc gia Đông phương? Rất đặc biệt.” Dứt lời, một người mặc trang phục màu đỏ nhàn nhã đi đến, chỉ là vừa mới nhìn, tôi đã cảm thấy choáng váng, trên đời này lại có một phụ nữ xinh đẹp đến vậy sao?
Mái tóc dài màu rượu vang đỏ lóng lánh làm chói mắt người khác, chiếc cổ trắng ngần, thanh lịch như thiên nga, đôi mắt màu tím phảng phất như chứa đựng vô số châu báu, ánh mắt của bà ta chuyển động mang đến những ánh sáng khác nhau.
“Bá tước phu nhân…” Quản gia Vựu Áo nhanh chóng tiến lên hành lễ.
Người phụ nữ xin đẹp trước mắt tôi… chính là nữ ác ma trong truyền thuyết, phu nhân Ba Thác Lý? Tuy là phụ nữ nhưng tôi cũng bị mê hoặc. Chẳng lẽ là nhờ máu tươi? Tôi cảm thấy ớn lạnh.
Bà ta đi tới bên cạnh tôi, mùi thơm của hoa hồng truyền vào chóp mũi, bà ta vươn tay, nhẹ nhàng xoa mặt ta thấp giọng nói: “Làn da trơn mịn quá, đúng là hoàn mỹ, nữ nhân phương Đông đều có làn da đẹp như vậy sao?” Trong mắt bà ta ánh lên tia tham lam, thèm khát.
“Cũng, cũng không hẳn là vậy đâu” Tôi phát hiện mình nói lắp, đôi mắt của bà ta cứ như hận không thể lập tức lột da tôi khiến tôi có cảm giác bản thân giống một con cừu nhỏ sắp bị làm thịt. Ôi chúa ơi! Chẳng lẽ bà ta nghĩ rằng uống máu của tôi là có được làn da như vậy sao? Tôi rợn tóc gáy, bất chợt có cảm nghĩ muốn vứt bỏ nhiệm vụ này, nhanh chóng thoát thân.
Có điều ý nghĩ này chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất, tôi nặn ra một nụ cười: “Da tôi làm sao mà sánh được với phu nhân chứ, phu nhân da thịt hoàn mỹ, tôi hâm mộ không kịp, trông phu nhân cứ như muội muội tôi.
Tuyệt chiêu vuốt mông ngựa trong nhân gian quả nhiên hiệu quả. Mặc cho ở Trung Quốc hay nước ngoài, cổ đại hay hiện đại đều được hai chữ: Thuận lợi!
Quả nhiên bá tước phu nhân trở nên cao hứng, nở nụ cười nói: “Không ngờ miệng lưỡi con gái Đông phương lại ngọt đến thế. Ta nên để ngươi làm chức vụ gì thì mới tốt đây. Hay là làm nữ hầu bên cạnh đi?"
“Nữ hầu theo bên mình?” Khóe miệng tôi không khỏi run rẩy.
“Còn không mau tạ ơn phu nhân đã cho ngươi làm việc ở vị trí quan trọng như vậy.” Quản gia bé bự trừng mắt với tôi.
Không cần bàn, tất nhiên chỉ có thể đồng ý. Bỗng nhiên, một giọng nam từ cửa vang đến“Mẹ, để cô ta làm nữ hầu của con đi!”
Giọng nói này có vẻ quen thuộc, tôi ngẩng đầu nhìn, đôi mắt màu tím hoa Lan Tử La rơi vào mắt. Tôi không kiềm được giật nảy người, chủ nhân của đôi mắt này không phải là vị thiếu niên ban sáng tôi gặp trong rừng sao? Thì ra anh ta là con trai của phu nhân Ba Thác Lí.
Tôi - Diệp Ẩn, sốc...
|
Chương 20: Ma Cà Rồng “Tái Tư thiếu gia!” Quản gia lập tức cung kính khom người. Còn Tái Tư thậm chí không nhìn bà ta một cái, nhưng hắn lại lạnh lùng nhìn bá tước phu nhân.
Trong mắt bá tước phu nhân ánh lên một tia suy xét, sau đó bà ấy mới nở một nụ cười, nói: “Đương nhiên là được, chỉ cần con thích.” Vẻ mặt của Tái Tư vẫn như cũ, hắn chỉ quét mắt qua tôi một cái rồi xoay người bước đi.
“Còn không mau đi theo!” Bà quản gia hét lên rồi đẩy tôi một cái rõ mạnh khiến đất trời chao đảo, cả người tôi dĩ nhiên cũng chao đảo theo. Hic, suýt nữa là té lăn ra đất rồi. Cái bà béo này… Không ngờ nội công thâm hậu như vậy!
Ra khỏi phòng, tôi thấy hắn đã ở cách tôi một khoảng xa tít! Chết, tôi phải nhanh chóng đuổi theo hắn, nếu không thì chắc chắn sẽ bị hắn bỏ rơi giữa cái lâu đài rộng lớn hoành tá tràng này mất!
Tôi theo hắn vào phòng, phòng của hắn quả nhiên vô cùng rộng lớn nhưng mà cũng rất u ám, phủ lên cửa sổ là một tấm màn nhung màu đỏ đẹp rực rỡ, e thẹn che đi ánh mặt trời oi ả ngoài kia. Kỳ lạ là nơi đây không có đèn, cũng chẳng có lấy một cây nến nữa.
Hắn bỗng nhiên xoay người nhìn tôi, lạnh lùng nói: “Không phải tôi đã nói là cô nên rời khỏi đây sao?”
Tuy rằng tôi không thấy rõ được vẻ mặt của hắn, nhưng tôi có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của hắn đang chỉa thẳng vào tôi như muốn bóp chết tôi, tôi ngẩng đầu lên, nói: “Tôi đến đây làm nữ hầu thì có gì mà không tốt chứ? Vừa có thể kiếm tiền vừa có thể thấy được những thứ mới lạ, quá tuyệt còn gì?”
Hắn hừ một tiếng, trầm giọng nói: “Một ngày nào đó, cô sẽ phải hối hận.” Không biết tại sao nhưng mà… Giọng nói của hắn khiến tôi không khỏi dựng tóc gáy! Lẽ nào hắn… biết chuyện của bá tước phu nhân?
“Vậy tạo sao anh lại để tôi làm nữ hầu của anh?” Tôi không khỏi thắc mắc.
“Tôi thích.” Hắn lạnh lùng phun ra hai cữ cộc lốc đó.
“Vậy bây giờ tôi phải làm gì?”
“Hầu cơm tôi.”
“... Vâng!” Tôi không thể làm gì khác ngoài việc ăn nói khép nép, cúi đầu trước hắn. Mà hắn tuy đẹp thì có đẹp thật, nhưng không biết sao tôi thấy hắn cứ như một kẻ tự kỷ vậy.
Bữa ăn của quý tộc thời Trung cổ hình như khác với thời hiện đại, bữa ăn chỉ có một ít bánh mì, thịt xông khói, pho mát, trứng gà cùng một ít rau dưa, thời này cũng chưa có nhục quế, họ dùng đinh hương, đậu khấu, tiêu làm gia vị, vậy nên chắc thời này thịt xông khói cũng không ngon ngon lắm đâu. Tôi bất giác nhớ lại nền ẩm thực tinh túy năm ngàn năm của đất nước mình…
Phòng ăn đúng là lớn kinh khủng! Dọc trên trần nhà là chùm đèn treo pha lê sang trọng rực rỡ, đủ mọi màu sắc lộng lẫy sáng bóng, giữa phòng ăn là một cái bàn dài làm từ gỗ anh đào, trên bàn có cắm những cây nến trắng nhỏ dài trên chân nến bạc khắc hoa đang bập bùng ánh lửa yếu ớt, trên bàn ăn có đặt những bộ dụng cụ ăn được điêu khắc tinh xảo biểu tượng của gia tộc bằng bạc nguyên chất. Tôi quan sát kỹ một chút, mới biết biểu tượng của gia tộc này là hình hoa hồng.
Bá tước phu nhân ngồi ở vị trí chủ thượng, sau lưng bà chính là lò sưởi xây từ đá cẩm thạch đang phát ra tiếng lách cách nho nhỏ, nghe giống như là những khúc gỗ bên trong đang rên rỉ thống khổ vì bị lửa thiêu rụi thành tro vậy.
Thác Nhĩ Khoa và Tái Tư ngồi cạnh phu nhân, mỗi người một bên, Thác Nhĩ Khoa vừa nhìn thấy tôi liền tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó lại tươi cười với tôi.
Hình như bá tước phu nhân ăn có vẻ không được ngon miệng, bà ấy chỉ tùy tiện ăn một ít rau dưa rồi đứng lên, rời khỏi bàn ăn. Bà ấy vừa đi khuất thì Thác Nhĩ Khoa liền mặt mày hớn hở hỏi han tôi: “Chị Ẩn, sao chị lại ở đây?”
Tôi cũng cười cười đáp: “Bây giờ chị là nữ hầu ở đây.” Haizz, tôi tự hỏi là tại sao mỗi lần xuyên không, tôi hết làm nha hoàn lại làm nữ hầu thế này? Chẳng lẽ không có thân phận nào tốt hơn dành cho tôi sao?
“Tốt quá rồi, chị Ẩn!” Thằng bé không hề che giấu biểu cảm vui sướng, nhìn tôi cười: “Bộ đồ này hợp với chị lắm đó!”
Tôi cười méo mó, cúi đầu nhìn bộ đồ nữ hầu màu hồng nhạt này, không hiểu sau tôi lại nhớ đến mấy bộ AV* của Nhật Bản nữa.
*Adult Videos: video người lớn.
“Nữ hầu phải làm việc, chứ không phải là nói chuyện phiếm.” Tái Tư bỗng dưng lạnh lùng lên tiếng. Tôi trừng mắt liếc hắn một cái. Hắn dửng dưng đưa một miếng thịt nhỏ vào miệng, tuy rằng trong lòng có chút khó chịu với hắn nhưng tôi vẫn phải âm thầm công nhận hắn là quý tộc chân chính, bởi vì từ tư thế ngồi, động tác dùng dao cắt đồ ăn cho đến sử dụng khăn ăn, hắn đều rất thành thạo, tao nhã.
“Đổi.” Hắn khẽ nói.
“Đổi cái gì?” Tôi ngơ ngác hỏi. Hắn liền đưa mắt liếc tôi như thể muốn nói ‘Cô là đồ ngốc!’.
“Là đổi khăn ăn đó chị, ở đây nè!” Vẫn là Thác Nhĩ Khoa tốt bụng nhắc nhở tôi một câu. Nói rồi thằng bé chỉ chỉ đầu bàn bên kia khiến tôi choáng ngộp, muốn đập đầu vào tường chết cho xong. Hic, sao mà nó ở xa thế???
“Rồi rồi.” Tôi nhanh chóng chạy đến chỗ được chỉ để lấy khăn ăn sạch, trong lòng lại thầm ấm ức, cái bàn ăn lớn như vậy để làm cái gì chứ? Để chưng chắc! Thật là khoa trương mà!
Lấy rồi tôi lại phải chạy trở về chỗ Tái Tư thay khăn ăn cho hắn. Trong lúc vội vàng, cánh tay tôi vô tình lướt qua ly rượu thủy tinh, bỗng vang lên một tiếng ‘cạch’, lập tức ly rượu lảo đảo, rượu nho màu đỏ trong ly cũng theo đó mà chảy hết lên bộ quần áo trắng tinh của hắn.
“A, tôi xin lỗi!” Tôi vội xé lấy một miếng vải ở bên cạnh theo bản năng, vừa định tiến lên lau vết rượu đã nghe thấy tiếng loảng xoảng um trời. Hic, hỏng rồi hỏng rồi!!! Tôi quay đầu lại như một cái máy sắp hết pin, khóe miệng không khỏi run run. Òa, chết tôi rồi! Khay dĩa, ly bát tất cả đều đã rơi xuống đất vỡ tan tành, còn bàn ăn thì bị tôi biến thành một đống hỗn độn. Lúc này tôi mới nhìn lại miếng vải trong tay, toàn thân giật nảy, thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Hơ hơ hơ... cái này... cái này hình như là khăn trải bàn a…
“Ta ăn xong rồi.” Vẻ mặt Tái Tư vẫn không thay đổi dù chỉ một chút mặc dù tôi đã gây ra cái mớ hỗng độn kia. Hắn không mắng nhiếc hay đánh đập tôi như trong phim vẫn thường làm mà chỉ đứng lên. Khả năng kiềm chế quả hắn quả thật là phi thường a, một chút nét tức giận cũng không thấy. Chỉ có Thác Nhĩ Khoa là há hốc miệng kinh ngạc nhìn tôi.
“Tôi…” Tôi mở miệng, nhưng lại không biết phải nói gì.
Hắn như có như không, quét mắt liếc tôi, lạnh lùng nói: “Ở đây dọn dẹp mọi thứ cho sạch sẽ, nếu tôi chưa cho phép thì cô không được đi ngủ.” Hắn lại ra lệnh cho mấy người hầu khác ở bên cạnh: “Các cô không ai được giúp cô ta hết!”
Được lắm, được lắm, xem như anh lợi hại!
Sau khi dọn xong cái đống hỗn độn đó thì cả xương sống, thắt lưng tôi đều đau vật vã! Đúng là một ngày xui xẻo mà! Cái công việc nữ hầu này cũng thật là chẳng có gì tốt cả!
Tuy tôi buồn ngủ đến mức mắt sắp mở không lên nhưng nhớ đến nhiệm vụ lần này vẫn chưa có tiến triển gì, tôi lại cảm thấy ủy khuất. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời cũng không còn sớm nữa, tôi đi dọc lối đi trống trải, hai pho tượng kỵ sĩ ở hai bên được ánh nến yếu ớt hắt lên mang một vẻ u ám kinh khủng khiến tôi không khỏi rợn người. Ah, nhân dịp bây giờ là đêm khuya vắng người, sao tôi lại không thử tham quan cái lâu đài hoành tá tràng này một chút nhỉ?
Để cho an toàn, việc dùng thuật ẩn thân tương đối quan trọng. Nghĩ thế nên tôi đưa tay vào ngực tìm bùa, nhưng mò mẫm mãi vẫn không thấy đâu. Hỏng rồi, hỏng rồi! Không biết đầu óc tôi để ở phương trời xa xôi nào mà lại quên mang theo bùa ẩn thân nữa! sao tôi lại có tể quên mang theo vật quan trọng như vậy hả trời?? Haizz, có vẻ tôi không thích hợp lắm với cái loại công việc này a…
Khó khăn lắm tôi mới có thể bình tĩnh lại được. Thôi kệ đi, chuyện cũng đã xảy ra rồi, dù sao đi chăng nữa tôi cũng phải hoàn thành nhiệm vụ này, tuyệt đối không thể để cho Từ Âm và Phi Điểu chê cười được! Với lại tuy không dùng được thuật ẩn thân nhưng tôi còn có thể sử dụng mấy loại pháp thuật khác nha, hơn nữa hiện tại cũng không có ai ở đây, tôi cẩn thận một chút là được rồi.
Tay tôi cầm một ngọn nến đi lại vòng vo một hồi, quả nhiên không thấy một bóng người. Tôi cẩn thận chú ý đi dọc hành lang để tránh bị lạc. Tôi cũng không biết mình đã đi bao lâu, chỉ biết là ở đây nửa điểm khả nghi cũng không có. Thật kỳ lạ, những cô gái bị bá tước phu nhân bắt rốt cuộc bị nhốt ở đâu?
Lẽ nào lâu đài này có mật thất?
Đang hoang mang, bỗng nhiên tôi thấy trước mặt xẹt qua một bóng người, loáng thoáng thấy người đó mặc trang phục nữ hầu giống tôi, đã trễ thế này, cô ta còn đi đâu nữa vậy? Tôi vội thổi tắt nến, lặng lẽ đi theo. Cô ta đi qua hành lang, vào phòng khách, mở cửa rồi bước vào hoa viên, đi rất nhanh khiến tôi suýt tí nữa là không đuổi kịp.
Cô ta lại tiếp tục đi, bỗng nhiên dừng lại ở trước một cây đại thụ, nhờ ánh trăng mà tôi thấy rõ gương mặt của cô ta. Ah, đây không phải là một trong ba cô gái đã đến đây cùng tôi sáng nay sao? Cô ấy vẻ mặt ngơ ngẩn, hai mắt nhắm nghiền giống hệt như người bị mộng du vậy.
Xung quanh thật tĩnh lặng, thỉnh thoảng có vài tiếng cú mèo kêu truyền đến, nơi đây rất kỳ quái, tôi cảm nhận được sự tồn tại của một sinh vật khác.
Đột nhiên có tiếng xào xạo vang lên trong bụi cây rậm rạp, dây thần kinh tôi trở nên căng như chão, chăm chú quan sát, thì ra chỉ là một con khỉ nhỏ chui ra. Nhưng mà nhìn kỹ lại tôi mới biết con vật đó không phải là khỉ, nó có cái mũi nhọn, mắt màu xanh biếc, tuy rằng vô cùng xấu xí nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nhìn ra được hình người, đồng tử nó chuyển động, nó nhe ra hai cái răng nanh, ngón tay biến thành móng vuốt sắc nhọn rồi liền nhào tới sau gáy cô gái kia.
Ma cà rồng! Tôi lập tức phóng đến, bày kết giới xung quanh cô gái ấy, con ma cà rồng bị bắn mạnh ra ngoài, ánh mắt nó liền tối lại, tức giận nhìn tôi gầm gừ.
Hừ, dám tấn công người khác ngay trước mặt ta, là do ngươi xui xẻo, đừng trách ta độc ác, muốn trách thì hãy trách tại sao nước biển lại mặn ấy! Tôi bày kết giới quanh mình, rút ra bùa chú kẹp giữa hai ngón tay, sau đó niệm thần chú phong ấn ma cà rồng, có một luồng ánh sáng xanh từ tay tôi hiện lên, tôi hét lớn: “Đi!” Lá bùa cùng luồng sáng xanh xông thẳng vào nó, toàn thân nó bị bao phủ một màu xanh thẳm trong nháy mắt, đồng thời dần dần tan biến, luồng ánh sáng cũng chậm rãi biến mất theo, cuối cùng chỉ còn sót lại lá bùa kia rơi xuống mặt đất.
Ma cà rồng xấu xí như vậy thì chắc chắn là huyết tộc *Nosferatu, những dòng huyết tộc khác hình như một mực bài trừ chủng tộc này, cho rằng bọn họ là những kẻ gây phiền nhiễu, nếu không phải là việc vô cùng cấp bách thì tuyệt đối sẽ không tiếp xúc với họ. Có điều thành viên tộc Nosferatu lại vô cùng đoàn kết, nếu như đắc tội một người trong họ thì cũng như đã đắc tội với toàn tộc, đây cũng là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Tôi nhìn quanh, không biết ở quanh đây có còn đồng loại của nó không nữa.
“Xấu không phải là lỗi của ngươi, nhưng đã xấu mà còn hại người dọa người thì ngươi đã phạm lỗi rồi.” Tôi vừa lắc đầu lẩm bẩm, vừa cúi xuống nhặt lá bùa lên. “Ha ha.” Một tiếng cười khẽ truyền đến từ trên đỉnh đầu tôi.
Người tôi thoáng chốc cứng đờ, trên cây... Có người! Không, không phải người…
Ha ha, thật tốt quá, tôi vẫn chưa hủy bỏ kết giới. Được rồi, hôm nay tôi sẽ bất chấp tất cả, gặp một tên tôi giết một tên, gặp hai tên tôi giết cả hai! Tôi ngẩng đầu nhìn lên cây, ánh mắt không chút e sợ.
Mới vừa ngẩng đầu, tôi đã bị thứ ánh sáng màu bạc lóng lánh chiếu vào làm cho hoa cả mắt, mà thứ màu bạc đó lại là … tóc! Mái tóc dài xõa xuống giống như thác nước che mất mặt người kia, tôi thấy người nọ thân hình cao gầy, còn có bộ trang phục quý tộc rộng lộ ra vòm ngực, hẳn là một nam nhân.
“Anh là ai? À không, có lẽ tôi nên hỏi anh thuộc chủng tộc ma cà rồng nào mới đúng nhỉ?” Tôi nhìn hắn, lạnh lùng nói. Hắn nhếch môi, sau đó vén mái tóc dài đang che mặt lên, nhìn tôi thấp giọng nói: “Tremere.”
Nhất thời tôi sợ đến không nói nên lời, không phải vì nghe thấy bộ tộc biết ma pháp Tremere mà Từ Âm đã nói là cần phải đặc biệt chú ý, mà là vì khuôn mặt của hắn.
Tôi vốn cho rằng Từ Âm đã vô cùng đẹp rồi, nhưng mà không ngờ rằng người con trai trước mắt này còn đẹp hơn nữa. Hắn có một đôi mắt màu xanh nhạt, là màu xanh của băng - màu xanh rất nhạt, vô cùng nhạt , thoáng tỏa ra ánh sáng dịu dàng, vô cùng mê hoặc. Gương mặt anh tuấn của hắn được ánh trăng hắt vào, ánh trăng hình như đang làm nền để họa lên vẻ đẹp hoàn mỹ của hắn.
“Bản lĩnh của cô cũng không tệ, là pháp thuật của phương Đông sao?” Hắn ngồi trên nhánh cây, nhìn tôi cười tao nhã. Mái tóc dài màu bạc từng đợt từng đợt theo nhánh cây rủ xuống dưới, khẽ đung đưa trong gió, hắn tùy tiện lấy tay gạt một vài sợi tóc. Ngay cả động tác gạt tóc cũng thật là gợi cảm tao nhã, phong tư trác việt (phong thái nổi bật).
Ma cà rồng mà cũng có một mỹ nam như vậy sao? Thật là làm cho người ta khó có thể tin…
Tuy rằng hơi bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc, nhưng tôi lập tức tỉnh táo lại, dùng giọng uy hiếp nói: “Tôi nghĩ anh nên lập tức rời khỏi đây nếu không muốn bị như con ma cà rồng ban nãy!”
“Ơ” Trong mắt hắn hình như có một tia sáng xẹt qua, thích thú nhìn tôi nói: “Cô cũng muốn phong ấn tôi sao?”
“Không sai! Tuy rằng anh đẹp hơn nó gấp mấy lần, nhưng mà… Căn bản vẫn chính là ma cà rồng, nếu tôi thấy anh hại người, tuyệt đối sẽ không tha!” Tôi vừa nói vừa âm thầm mong muốn hắn mau chóng rời khỏi đây, dù sao tộc Tremere ma pháp mạnh như thế nào, tôi chưa bao giờ thấy qua. Nhưng xem khí thế của hắn, chỉ sợ cũng không phải là hạng thường.
“Như vậy thì cô mau cho tôi xem cô có gì đi.” Môi của hắn gợi lên một nụ cười bí hiểm. Tôi hơi do dự một chút. Haizz, nói thật thì một nam nhân xinh đẹp như vậy mà lại bị phong ấn thì cũng có chút đáng tiếc. Có điều trong mắt hắn ánh lên nét khinh thường làm cho tôi ức chế! Xem ra không đánh không được rồi.
“Thế thì đừng có hối hận!” Hiện tại tôi không có thời gian để thương hoa tiếc ngọc nữa, ‘ác tức trảm’. Trong đầu tôi không hiểu tại sao lại xuất hiện lời của Trai Đằng Nhất. Tôi lặp lại quá trình phong ấn một lần nữa, bùa chú nhanh như chớp bay thẳng về phía hắn, đây là anh tự tìm!
Tôi cười đắc ý, nhưng tiếc là nụ cười vừa nở liền nhanh chóng trở nên cứng ngắc, tôi kinh ngạc nhìn bùa chú chỉ còn cách hắn vài cm, hắn bỗng nhiên vươn tay ra, bùa chú lập tức bốc cháy, biến thành một luồng khói trắng.
Ngực tôi giống như bị ai đó đấm mạnh một cái, cảm giác đau đớn kéo đến. Tôi vội ôm lấy ngực, lảo đảo lùi vài bước, trong lòng thầm kêu 'Hỏng rồi’, nam nhân này xem ra không phải chỉ mạnh bình thường…
Đôi đồng tử màu xanh nhạt của hắn hiện lên một nét khó hiểu, bỗng dưng hắn thả người nhẹ nhàng bay xuống, tôi thật sự không nói nên lời, hắn chính là BAY xuống. Hm… đúng là ma cà rồng có thể bay được thật.
“Những loại pháp thuật vặt vãnh này của cô quả nhiên rất hiệu nghiệm đối với loại ma cà rồng bình thường, nhưng mà… Thật đáng tiếc, người cô gặp lại là ta, thân vương của tộc Trereme - Tát Na Đặc Tư (Hosanna Tesi).” Hắn phá bỏ kết giới của tôi dễ như trở bàn tay, sau đó tiến đến, nửa cười nửa không nhìn tôi.
Tôi nhìn hắn chằm chằm, trong đầu lập tức hiểu ra, tộc Tremere đã khó đối phó, hắn lại còn là một đại boss uy quyền. Tuy rằng trông hắn chỉ chừng hai mươi tuổi, nhưng mà năng lực của hắn thì ít nhất… cũng phải hơn một nghìn tuổi… Nhưng mà cái tình thế này.. Đừng nói là hắn muốn hút máu tôi nha! Nhận thấy sự việc bắt đầu xấu đi, tôi liền nghĩ đến ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, có gì bất trắc nhất định tôi sẽ dùng sương mù để chuồn lẹ, chứ không ngốc mà ở đây cho hắn hút máu!
“Không biết máu của người phương Đông có vị gì đây?” Hắn cười cực kì tà ác.
“Vị giống nhau cả thôi.” Tôi trừng mắt nhìn hắn, nói.
Mắt hắn ý cười càng rõ hơn, nói: “Hả? Sao cô biết? Cô từng nếm thử vị của máu rồi sao?”
“Đương nhiên!” Tôi nói lý, ra vẻ không sợ vì mình đúng, nói: “Đừng tưởng rằng chỉ có anh mới biết vị của máu, tôi cũng biết!”
Hắn hơi bất ngờ.
“... Mặc dù chỉ là máu gà, máu vịt,…” Nghe lời nói kế tiếp của tôi, hắn ngây người một chút rồi cười lớn.
Sau khi cười đã đời, hắn lại nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đó càng ngày càng quái dị.
“Chính là cô.” Hắn đột nhiên nhả ra một câu cực kỳ khó hiểu.
“Hả?” Tôi bật thốt lên, “Anh muốn hút máu của tôi á?”
“Hút máu? Cũng đúng, nhưng mà là… để cô hút máu của tôi.” Lời của hắn lại làm cho tôi một phen khiếp sợ đến không nói nên lời, cũng không hiểu rốt cuộc cái tên ma cà rồng tóc bạc này nghĩ cái quái gì trong đầu. Lòng hiếu kỳ khiến đôi chân tôi đứng yên tại chỗ, không muốn bỏ trốn mà chỉ muốn tìm hiểu xem hắn định làm gì.
“Số lượng người trong tộc Tremere càng ngày càng ít, cho nên tôi luôn tìm kiếm người thích hợp để sinh con. Cô chính là người đó.” Hắn mỉm cười, dùng đôi mắt như nhìn thấy con mồi nhìn tôi, nói. “Thế nên việc đầu tiên phải làm là biến cô thành một người trong tộc của tôi bằng cách cho cô hút máu tôi.”
Câu sau của hắn là gì tôi hoàn toàn không nghe thấy, trong đầu chỉ có mấy từ ‘sinh con’ kia xoay tròn, sinh con, sinh con, sinh con, cùng với lão yêu tinh ngàn năm này á? Nooooooooooooo!
“Tôi không có hứng thú với một tên yêu quái ngàn năm…” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ha ha.” Hắn nở nụ cười “Có một cô gái như cô bầu bạn, thời gian tới hẳn là sẽ có không ít thú vị.”
“Này… Vì sao lại chọn tôi?” Tôi vẫn không thể tin rằng mình có cái loại “vận khí” như vậy.
Hắn cúi người xuống, nhìn chăm chú vào mắt tôi, hơi thở lạnh như băng phả vào mặt tôi khiến tôi thấy hơi lạnh. Hắn cười nói: “Bởi vì, ta thích phép thuật của phương Đông, hơn nữa…” Hắn nhéo nhéo má tôi nói: “Cô cũng rất thú vị.” Không phải chứ, cái loại lý do biến thái gì đây? Hừ, GIẬN… TÔI GIẬN! Nếu như nói là tôi xinh đẹp khả ái các loại còn có thể chấp nhận được, còn đây là loại lý do rách nát gì chứ, giận…
Mà thôi quên đi, giờ tôi không hơi đâu để mà nghĩ ba cái thứ linh tinh này, nhanh chóng thoát thân mới là vấn đề quan trọng cần phải làm.
“Được rồi, trò chơi dừng lại ở đây, theo tôi về.” Nụ cười của hắn dưới ánh trăng lại mang theo một tia ma quái.
“Vậy thì tôi cũng nói cho anh biết, những phép thuật phương Đông của tôi không phải chỉ có vậy.” Tôi đã sớm dùng tốc độ nhanh nhất niệm chú sương mù bay, tức khắc, một màn sương trắng liền bao phủ xung quanh chúng tôi, ngăn cản tầm mắt hắn nhìn tôi. Nhân lúc này, tôi dựa vào màn sương trắng băng qua hoa viên, thận trọng dừng lại tại đại sảnh bên trong lâu đài, nhìn quanh bốn phía một chút, lúc này mới thở dài một hơi, xem ra hắn sẽ không bám theo tôi vào trong lâu đài đâu.
Tại sao lại như vậy chứ? “Vận khí” của tôi quả thật là không phải tốt bình thường, mà phải là “quá tốt” ấy chứ! Mới vừa bị bá tước phu nhân để mắt tới, bây giờ lại có thêm một lão yêu tinh đẹp đến không còn thiên lý… À không, phải nói là một tên đệ nhất biến thái muốn tôi sinh cho hắn tiểu ma cà rồng. Nghĩ đến đây, đầu tôi bỗng hiện ra một đám cục cưng răng nanh hút máu, ôi mẹ ơi, nghĩ đến là mồ hôi lạnh của tôi cứ thi nhau tuôn ra… Quả là một cách tượng quá ư là kinh khủng mà!!!
Tôi, Diệp Ẩn, lại shock… _______________________________________________ Chú Thích: Nhục quế: Nhục quế, có tên khoa học là Cinnamomum cassia Presl, thuộc họ long não (Lauraceae). Trong dân gian còn gọi là vỏ quế, quế bì, ngọc quế. Nhục quế có vị cay, ngọt, mùi thơm, tính nóng, đi vào kinh tỳ, thận và bàng quang. Có công hiệu bổ nguyên dương, ấm tỳ vị, trừ lạnh, thông huyết mạch.
|
Chương 21: Nguy Cơ Ngày hôm sau, tôi nhìn thấy một trong những cô gái mình mới gặp hôm qua, trong lòng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, xem ra ngày hôm qua cô ấy vẫn chưa bị làm gì. Tôi chủ động bắt chuyện với cô, biết cô tên là An Na, sống ở thôn bên cạnh. Bởi vì gia cảnh khó khăn nên mới đến làm việc tại lâu đài của bá tước phu nhân.
Tôi nhanh chóng trở nên quen thuộc với nữ hầu này nhưng vẫn không nghe được tin tức gì về Đóa Lạp. Chẳng lẽ cô ấy đã bị đem đi hay căn bản là chưa đến đây? Xem ra tối nay tôi phải nhân cơ hội đi thám thính tòa lâu đài này tiếp. Nhưng mà tôi không muốn gặp lại tên yêu tinh ngàn năm kia đâu. Tuy rằng hắn rất tuấn mỹ nhưng tôi là con người, không muốn uống máu hắn rồi trở thành ma cà rồng, ách, chỉ tưởng tượng thôi mà tóc gáy đã dựng đứng cả lên.
Còn vị thiếu gia Tái Tư kia sau khi dùng bữa không biết đã đi đâu từ sớm. Tôi muốn làm tròn bổn phận của một nữ hầu nên đành ngoan ngoãn đi quét phòng cho hắn ta. Bước vào phòng, có một cảm giác khó chịu đè nặng lên người tôi, ánh sáng âm u khiến tâm trạng người ta trở nên buồn bực. Tôi đến trước cửa sổ, đẩy tấm rèm nhung thiên nga ra, ánh mặt trời tràng vào bao phủ cả không gian, ấm áp dễ chịu, thật tốt, nhưng mà trong phòng hình như còn thiếu gì đó, tôi nhìn xuống dưới hoa viên theo phong cách Ba Lạc Khắc, hồng hoa cùng tường vi nở rộ diễm lệ như tạo thành một biển đỏ. Tôi vội vàng xuống lầu, hái một bó hoa hồng đỏ, cắm vào chiếc bình thủy tinh trong phòng.
Ánh dương cùng hoa tươi khiến căn phòng của Tái Tư có sức sống hơn. Trong lúc tôi khẽ vuốt ve những bông hoa thì nghe thấy một giọng nói giận dữ từ phía sau truyền đến: "Ai cho phép cô làm vậy?" Tôi còn chưa kịp quay đầu lại đã thấy một thân ảnh màu trắng nhanh chóng tiến lại gần, nắm bó hoa hồng lên tay, ném ra ngoài cửa sổ.
Là Tái Tư, trong đôi mắt màu tím luôn giữ vẻ bình tĩnh của hắn bây giờ toàn là hỗn loạn, hơn nữa còn chất chứa cảm xúc chưa nói nên lời.
“Anh, chảy máu…” Tôi nhìn bàn tay bị gai hoa đâm vào của hắn, có lẽ do dùng quá nhiều sức nên vết đâm rất sâu.
“Không sao đâu, cô đi ra ngoài đi.” Hắn lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng như mọi khi.
“Ngu ngốc, gai đâm vào tay anh rồi, nếu không lấy ra sẽ bị nhiễm trùng, đã hiểu chưa? Giờ thì đừng có cáu kỉnh nữa !” Tôi không thèm phân trần mà bắt lấy bàn tay hắn ta, lấy cây gai đang đâm vào ra.
Trên mặt hắn xuất hiện nét kinh ngạc, muốn rút tay về nhưng tôi lại dùng sức, đồng thời trừng mắt nhìn anh, anh nhìn ta, sắc mặt dịu lại một chút, cũng không phản kháng nữa.
“Đừng cử động, rất nhanh sẽ không sao.” Rốt cuộc cũng lấy được cái gai cuối cùng ra, sau đó dùng nước sạch lau tay hắn trong lòng cũng âm thầm nghi hoặc, vì sao hắn lại ghét hoa hồng như vậy, chẳng lẽ hắn kéo rèm suốt ngày là vì không muốn thấy hoa? Vì sao? Nhưng đây là hoa hồng đỏ rực đẹp nhất mà tôi từng thấy, khoan đã, đỏ rực đẹp nhất? Nghĩ đến những án mạng xảy ra ở đây tôi bỗng dưng lạnh sống lưng, chẳng lẽ dưới lớp hoa kiều mị là...
“Ẩn.” Bỗng nhiên hắn gọi tên tôi.
“Có gì sao?”
“Cô có biết tại sao hoa hồng đó lại đẹp đến thế không?”
“Đẹp?”
“Có biết vì sao tôi khó chịu không?”
“Tôi nghĩ thiếu gia không phải không thích hoa hồng, mà là vì nó gợi lại cho anh những điều gì đó.” Tôi bật thốt nên lời.
Đồng tử của hắn co rút lại, nhìn tôi chăm chú, mấy giây sau mới lên tiếng: "Ra ngoài đi, nhân tiện kéo rèm lại cho tôi!"
Người này, nhất định biết gì đó…
...
Đảo mắt đã ngẩn ngơ ở đây ba bốn ngày, mấy ngày này trừ làm việc cũng không phát hiện ra điều gì khác thường. Bá tước phu nhân hình như cũng không còn để ý đến tôi nữa, mà Tát Na Đặc Tư cũng không xuất hiện, tất cả đều yên bình. Có vài đêm khuya tôi cũng ra ngoài tìm kiếm ngọn nguồn của truyền thuyết đáng sợ kia nhưng đến giơ vẫn không có một manh mối.
Nhưng tự dưng cao hứng kể cho Thác Nhĩ Khoa chuyện cổ Andessen, kết quả vinh dự gánh lấy công việc hạng nhất, mỗi đêm trước khi Thác Nhĩ Khoa đi ngủ phải kể chuyện cho em nghe, đến khi em ngủ mới thôi.
“…. Cuối cùng, vịt con xấu xí nhận ra mình là thiên nga, tiếng người ca ngợi cùng sự kiêu ngạo che lập tự ti cùng lời đàm tiếu xưa kia."
“Ẩn, vịt con xấu xí thật đáng thương.” Tiểu Thác trợn to con mắt màu lam ngây thơ nhìn tôi.
“Ừ, nhưng cuối cùng nó vẫn có hạnh phúc, không phải sao?” Tôi đắp chăn cho em, nói: “Nên ngủ đi, nếu em ngoan ngoãn, ngày mai chị sẽ tiếp tục kể chuyện cho em nghe.
Em chớp chớp mắt, hỏi: “Ẩn, có thể hôn chúc ngủ ngon em không?”
A, đứa bé này! Tôi ngây người một lúc. Trong mắt em tràn ngập chờ mong, có lẽ, em chỉ muốn tìm kiếm một chút dịu dàng. Nghĩ đến đây, tôi cúi đầu, đặt lên trán em một nụ hôn thật nhẹ, nói: “Ngủ ngon.”
Em nhắm mắt lại thỏa mãn nở nụ cười trong sáng, thuần kiết. “Ẩn, sau này ngày nào chị cũng hôn chúc em ngủ ngon nhé.”
Nụ cười ấy khiến tôi không khỏi bồi hồi. Không lâu trước đây cũng có một thiếu niên cười với tôi như thế...
“Được.” Tôi không suy nghĩ liền đáp.
Nhìn em dần tiến vào mộng đẹp, tôi mới đứng dậy, vừa mới trở mình, đã thấy cạnh cửa có một bóng người cao lớn đứng thẳng, không khỏi hoảng sợ. Tập trung nhìn, là Tái Tư. Hắn vẻ mặt ôn hòa nhìn về Tiểu Thác, trong mắt lộ ra tia dịu dàng hiếm thấy.
“Em ấy rất thích những câu chuyện của cô.” Hắn thấp giọng nói, ngữ khí thế mà có chút hòa nhã. “Nhưng mà, câu chuyện cũng chỉ là chuyện xưa, sự thật vẫn tàn khốc. Tới một này, em ấy sẽ hiểu rõ.” Đề tài câu chuyện nhanh chóng thanh đổi, nét hòa nhã theo đó mà biến mất.
“Tôi không đồng ý với anh, sự thật cho dù tàn khốc đến bao nhiêu chăng nữa thì trong cuộc sống, đau khổ và gục ngã là không thể tránh khỏi, nhưng muốn đi tiếp thì phải dẫm nát chúng dưới chân, có như thế, vịt con xấu xí mới có thể thành thiên nga, không phải sao?” Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, nói
Đôi mắt màu tím lan tử la của hắn xuất hiện một chút giao động, hắn không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Thấy hắn đi rồi, tôi cũng chuẩn bị đi theo nhưng vừa mới ra khỏi cửa phòng tiểu Thác đã thấy vị quản gia mập mạp bước nhanh tới: “Ẩn, cô quả nhiên ở đây, bá tước phu nhân gọi cô đến giúp phu nhân tắm rửa.”
Tâm ta giao động một lát trong đầu lập tức hiện ra khung cảnh đáng sợ bá tước phu nhân dùng máu tươi tắm rửa, không, không thể nào, bá tước phu nhân này nhanh như vậy đã muốn lấy máu của tôi rồi sao?
Nhưng mà, như thế có thể biết chỗ bí mật của bà ta…
Tôi gật đầu, đi theo vị quản gia mập mạp.
Xuyên qua đại sảnh rộng lớn, quản gia bảo tôi đợi ở đây. Tôi đánh giá bốn phía xung quanh, lúc này đại sảnh trống rỗng, yên tĩnh khiến người ta sợ hãi. Dưới ngọn nến mong manh, cái bóng của tôi kéo dài chiếu lên trên tường, lắc la lắc lư, vô cùng quỷ dị, tưởng tượng chuyện lát nữa có thể sẽ xảy ra, trong lòng bàn tay hơi túa một chút mồ hôi.
Bóng trên tường bỗng nhiên nhiều thêm hai cái, quản gia kính cẩn dẫn bá tước phu nhân đi tới, phu nhân thay một áo dài giản dị màu đỏ, màu đỏ giống như máu tươi.
“Bá tước phu nhân đã tới.” Tôi hành lễ với bà ta.
Bà ta gật gật đầu, má lúm đồng tiền như hoa, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào mặt và cổ tôi, ánh mắt của bà ta thật hưng phấn, hưng phấn tới nỗi làm người ta cảm thấy ghê rợn.
Tôi nghĩ, bà ta hưng phấn vì sắp được nếm hương vị máu mới?
Tôi nắm chặt tay thành quyền, trong lòng cũng có chút lo lắng.
Bà ta hướng sang quản gia, quản gia gật đầu, đi lên phía trước vài bước, đang lúc tôi chuẩn bị chờ đợi bước hành động tiếp theo của quản gia, bỗng nhiên phía sau truyền tới giọng nói lạnh lùng.
“Mẹ, trễ thế rồi còn định đưa nữ hầu của con đi đâu?” Tôi có chút kinh ngạc quay đầu lại, gương mặt không chút cảm xúc của Tái Tư ở ngay sau chúng tôi.
“À, là thế này, mẹ chỉ muốn cô ấy hầu mẹ tắm rửa.” Bá tước phu nhân không chút hoang mang mỉm cười.
“Mẹ, mẹ chẳng lẽ đã quên, cô ta là nữ hầu của con.” Tái Tư tiến lên từng bước, vẫn nhìn chằm chằm vào phu nhân như cũ.
“Tái Tư thiếu gia, tôi bây giờ khá rảnh, nếu phu nhân cần tôi thì cũng không sao đâu.” Dù tôi có chút cảm kích anh xuất hiện đúng lúc nhưng vẫn rất muốn biết chỗ bí mật của bá tước phu nhân, mọi chuyện không thể kết thúc thế này.
Trong mắt hắn hiện lên tia tức giận, bước nhanh tới, cầm cổ tay tôi. “Từ khi nào cô được lên tiếng? Lại đây cho tôi !” Hắn dùng lực kéo tôi một bên. “Mẹ, chuyện của cô ta còn chưa xong, con nghĩ đêm nay mẹ nên tìm người khác.” Hắn vừa nói, vừa hung hăng bóp cổ tay tôi, chặn miệng tôi lại. Đau quá, tay tôi vị hắn ta bóp chặt đến nỗi hít từng ngụm khí lạnh. Sao anh lại khỏe đến vậy chứ?
“Thôi quên đi .” Trong mắt bá tước phu nhân hiện tia thất vọng những khóe miệng vẫn mang nụ cười tao nhã như cũ.
“Chúc mẹ ngủ ngon.” Hắn cũng tao nhã làm nốt lễ nghi rồi kéo tôi xoay người đi.
“Buông được chưa, tay tôi rất đau.” Tôi vừa oán giận, vừa nghĩ cách thoát khỏi tay hắn.
Hắn chẳng thèm quan tâm, kéo tôi vào phòng mình, đóng cửa, ném tôi thật mạnh xuống mặt đất. “Ôi, anh không thể nhẹ tay chút sao?” Tôi xoa xoa cổ tay bị đau, trừng mắt nhìn con người kia.
“Tối nay cô ngủ ở đây.” Hắn bỗng dưng nói.
“Hả?” Khóe miệng tôi run rẩy, ngủ ở đây? Làm ơn đi! Tôi miên man suy nghĩ … “Vì sao?”
“Đừng hỏi lý do, tôi là chủ nhân của cô. Đây là mệnh lệnh, cô chỉ cần nghe theo là được. Từ giờ trở đi, cô lúc nào cũng phải ở trong tầm mắt tôi, kêu đến là đến, hiểu chưa?” Tuy rằng ngữ khí của hắn ta rất lạnh nhạt nhưng trong lòng lại dâng lên cỗ ấm áp.Hắn làm thế là vì bảo vệ tôi.
“Hiểu rồi. Vậy tôi ngủ ở đâu?” Tôi cười nói.
Hắn liếc tôi một cái, trong đôi mắt tím ẩn ẩn ý cười, chỉ chỉ mặt đất, nói: “Đương nhiên chỗ này.” Thấy vẻ mặt tôi không vui, lại nói. “Hoặc là ngủ chung trên giường với tôi. Nếu cô vui, tôi cũng không ngại.”
“Tôi ngủ trên mặt đất.” Tôi dứt khoát đưa ra sự lựa chọn sáng suốt.
Giống như đã biết trước được đáp án, khóe miệng hắn ta nhếch lên sau đó tiến về giường của mình.
Chỉ sợ tối nay tôi khó ngủ rồi đây...
|
Chương 22: Đêm Kinh Hoàng Tuy nói là khó ngủ, nhưng khi tôi tỉnh lại thì trời đã sáng rồi. Tôi ngồi dậy, đưa mắt nhìn xung quanh liền thấy giường Tái Tư trống rỗng. Chết, không biết tôi đã ngủ bao lâu rồi nữa, phải đi chuẩn bị bữa ăn sáng thôi. Nghĩ đoạn, tôi cống quít xuống giường chuẩn bị điểm tâm.
Ai, ngày mới rốt cuộc cũng bắt đầu, hôm qua đúng là hữu kinh vô hiểm, nhưng cũng không phải là không có manh mối, tôi nghĩ nơi bí mật kia nhất định chỉ ở đâu đó chung quanh đại sảnh, có lẽ có cơ quan gì đó. Thôi được rồi, đêm nay tôi nhất định nhân lúc mọi người đã đi ngủ hết mà điều tra cho rõ mới được.
Một ngày nữa lại bình an trôi qua, mới đó mà đã đến tối. Đoán rằng Tái Tư đã ngủ nên tôi rón rén đứng dậy, mở cửa chạy ra ngoài.
Đi ra ngoài, tôi liền theo đường cũ mà đi tới đại sảnh, đi tới chỗ mụ quản gia béo đưa tôi đến tối hôm trước. Cẩn thận quan sát một lần, sau đó tôi dùng tay mò mẫm trên tường, có lẽ cơ quan ở trên tường. Thật vậy, khi sờ đến một bức tranh, tôi đưa tay vào thăm dò, sờ soạng một lúc, bỗng chạm vào một thứ gì đó, tôi cảm thấy thứ đó bóng loáng, tiện tay dùng sức xoay tròn, lập tức mặt tường nứt ra, sau đó một cánh cửa sắt màu đen chợt xuất hiện trước mặt tôi.
Hóa ra nơi này có cửa ngầm, tôi nghĩ tám phần mười là cửa này thông tới chỗ giam giữ các cô gái. Tuy rằng cửa sắt khóa chặt, nhưng việc mở nó ra với tôi mà nói thì dễ như trở bàn tay.
Sau khi dùng phù chú mở cửa, trước mắt tôi xuất hiện một lối đi vừa dài vừa hẹp vừa âm u, dọc trên tường là mấy cái đèn lập lòe đối nhau để chiếu sáng, ánh sáng le lói của ánh lửa bên trong mỗi cái đèn liên tục nhảy múa, khiến ánh sáng cứ chập chờn mãi, làm cho nơi này càng thêm phần bí ẩn.
Tôi hít một hơi thật sâu, không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con? Đi thôi!
=======================
Tôi bước qua cánh cửa sắt, xoay người tiện tay khóa cửa, sau đó dựa theo ánh sáng như ma trơi ở đây mà tiến tới. Mới đi được vài bước, tôi đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, lại đi tiếp, bỗng mơ hồ nghe thấy tiếng rên rỉ thống khổ. Tiếng rên rỉ kia làm tôi lạnh sống lưng, dựng cả tóc gáy. Bám theo tiếng rên rỉ, tôi đi tới cuối đường. Nơi đây có hai căn phòng, một căn bên trái và một căn bên phải. Dấu vết trên cửa gỗ vết đậm vết nhạt mờ ám, mùi máu tươi tanh nồng xâm chiếm cả không gian, hình như đây chính là vết máu. Dạ dày của tôi bỗng sôi lên, đúng vậy, tôi buồn nôn với cái thứ này.
Cố nén sự khó chịu nơi dạ dày, tôi sang phòng trái, nhẹ đẩy cửa bước vào. Trong phòng tối om, mùi máu tươi còn nồng hơn cả bên ngoài, tôi đốt ngọn nến dự trữ trong người lên, đưa mắt quan sát thật kỹ xung quanh, nơi này hình như là phòng tắm, bên ngoài lẫn bên trong nơi này đều không có gì kỳ quái trừ những vết máu cùng mùi máu nồng đậm kia. Đang thăm dò căn phòng, bỗng tay tôi đụng phải một thùng gỗ, lập tức tiếng tí tách, tí tách giống như nước mưa rơi vào nước trong thùng vang lên rõ ràng. Tim tôi đập nhanh hơn, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, tôi hồi hộp giơ ngọn nến lên cao, ngẩng đầu nhìn lên phía trên thùng gỗ, vừa nhìn thấy, tôi đã kinh ngạc đến mức hóa đá tại chỗ, thiếu chút nữa là làm rơi ngọn nến.
Được treo lủng lẳng ở phía trên thùng gỗ là hình cụ thời Trung Cổ — Thiết Trụ Ngải (Iron Maiden).
Thiết Trụ Ngải bấy giờ vẫn là hình cụ thông dụng, đó là một khung sắt có hình người, hai mặt có dây xích liên tiếp, khi nhốt phạm nhân vào trong, khép hai mặt lại, trên khung sẽ có rất nhiều chông sắt mọc ra, xuyên qua thân thể phạm nhân.
Lúc này, trong hình cụ khủng bố đó chính là thân thể của một cô gái, máu tươi từ vô số vết thương trên người cô gái này liên tục chảy xuống, có lẽ cô ấy đã bị thế này rất lâu rồi, máu đã chảy không ít, vậy mà cô ấy cũng không thể chết ngay, miệng vẫn phát ra tiếng rên rỉ thống khổ rất nhỏ. Đôi chân tôi bỗng mềm nhũn, cố gắng trấn tĩnh. Thở sâu, thở sâu nào, không phải mình đã chuẩn sẵn bị tâm lý rồi sao? Bình tĩnh, bình tĩnh nào.
Khi tôi bình tĩnh lại, đang định hạ Thiết Trụ Ngải xuống, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ lối đi ban nãy, lập tức giật mình, thầm trách mình sao lại không mang theo ẩn thân phù. Tôi vội vàng mò mẫm chạy tới một góc tủ, cuộn người núp vào, thổi tắt nến. Tôi cầm trong tay một lá định thân phù, trong tình thế nguy hiểm thì đành phải dùng cái này thôi. Tôi vừa trốn xong, chợt nghe tiếng cửa mở, trong phòng bỗng sáng lên một tí, tôi nhanh chóng rụt vào trong. Nghiêng đầu nhìn ra ngoài, lập tức thấy thi thể của cô gái xoay mặt về phía tôi, trên thân thể trần trụi đều là vết kéo cắt, vết máu đã chảy khô. Tôi cả kinh vội vàng bịt miệng lại, thật là khủng khiếp quá!
“Thưa bá tước phu nhân tôn kính, máu tươi để người tắm rửa đã chuẩn bị xong rồi ạ.” Đây là giọng nói của mụ quản gia béo, mụ đồng lõa đáng chết!
“Tốt lắm.” Thanh âm bá tước phu nhân vẫn tao nhã như cũ. Tiếp theo là đợt âm thanh cởi y phục cùng tiếng bước chân vào thùng gỗ.
Tôi hơi hơi ló ra, nhìn lên trên, lại cả kinh, hóa ra bên cạnh cái hình cụ Thiết Trụ Ngải kia, còn có một cái lồng đinh sắt, cô gái trong lồng sắt kia bị đinh châm thành lỗ, máu phun ra như suối chảy xuống thân thể bá tước phu nhân, mà dáng vẻ bà ta lại nhàn hạ như đang hưởng thụ “nước” từ cái vòi hoa sen trung cổ này.
Dạ dày của tôi càng đau hơn, cảm giác buồn nôn tăng lên từng đợt.
Không những vậy, trong tay bà ta còn cầm một ly máu tươi lớn, tỏa ra mùi máu của cô gái, máu tươi trong ly từ đôi môi tao nhã mê người của bà ta chảy vào trong cổ họng, mỗi giọt đều cho bà ta niềm sung sướng vô bờ, bà ta sa vào trong sự mê mẩn sắc đẹp, vô cùng tà ác và cuồng vọng, lõa thân ngâm trong máu tươi, da thịt trắng như tuyết hòa cùng với màu máu đỏ tươi, trước mắt tôi là một cảnh tượng kinh khủng đến buồn nôn!
Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy toàn thân bất lực, hai chân mềm nhũn. Sống mười chín năm trên cõi đời này, tôi chưa bao giờ chứng kiến cảnh mụ đàn bà ác độc kia “tắm máu tươi”, sung sướng hưởng thụ khoái lạc tàn nhẫn. Bà ta… quả nhiên còn đáng sợ hơn cả ác quỷ!
Bỗng nhiên tôi cảm thấy biết ơn Tái Tư vì hôm qua đã kéo tôi đi, nếu không thì khi tôi thấy cảnh tượng này, nhất định sẽ hồn xiêu phách lạc, lúc đó thì thật sự khó nói...
Tuy rằng Từ Âm nói không cần lo cho mạng sống của các cô gái khác, nhưng sao tôi có thể nhẫn tâm để một cô gái khác chịu cực hình như vậy? Căn phòng này có thứ kinh khủng đó, như vậy lẽ nào căn phòng còn lại chính là nơi nhốt các cô gái chờ bị giết?
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, tôi bỗng nghe được tiếng mặc quần áo, ló mặt ra nhìn lại, thì ra là bá tước phu nhân đang tao nhã lau khô đầu ngón tay đỏ tươi, mặc lên bộ đồ ngủ màu trắng, chậm rãi đi ra ngoài.
Đợi tiếng bước chân biến mất, tôi mới từ từ đi ra, nhẹ nhàng đẩy cửa, nhanh chóng tiến vào căn phòng bên phải.
Quả nhiên tôi đoán đúng, trong phòng đều là các cô gái còn sống bị trói chặt, họ thấy tôi đi vào, nhất thời sợ hãi giống như cừu nhỏ bị dọa, đều tìm cách trốn đi.
“Đừng sợ, tôi tới cứu mọi người mà. Mọi người nói tôi biết đi, mỗi ngày bá tước phu nhân đều tới sao?” Tôi cố gắng dùng giọng nói ôn hòa nhất hỏi.
Có một cô gái rụt rè trả lời tôi: “Ba… ba ngày tới một lần.”
“Tôi sợ lắm…”
“Cứu chúng tôi với…”
Giống như là xảy ra hiệu ứng Domino, các cô gái đột ngột khóc lên.
Tôi vội vàng ra dấu cho họ im lặng : “Mọi người, làm ơn giữ yên lặng. Nghe tôi nói đây, trong ba ngày tôi nhất định sẽ cứu mọi người ra ngoài, cho nên đừng ai sợ hãi, dũng cảm lên, nhất định sẽ không sao. Tin tôi đi.”
Các cô gái dần dần giữ yên lặng.
“Cô thật sự sẽ cứu chúng tôi sao?”
“Dĩ nhiên, mọi người cứ ở tin tôi.”
Tôi suy nghĩ một chút, lại hỏi thêm: “Ở đây có ai tên là Đóa Lạp không?”
Giọng nhút nhát kia lại vang lên: “Tôi… Tôi là Đóa Lạp.”
Trong lòng tôi không khỏi vui mừng, thật sự là không uổng công đi chuyến này mà.
Ngày mai tôi nhất định phải lên một kế hoạch cứu người, nhất định phải cứu họ khỏi nanh vuốt ma quỷ!
=============================
Sau khi ra khỏi mật đạo, tôi đi thẳng tới hoa viên, dựa vào một gốc đại thụ mà nôn mửa, tôi cảm thấy dạ dày sôi sục dữ dội, chỉ muốn nôn luôn cả ruột lẫn gan, cảnh tượng ban nãy thật đúng là khiến người ta phải nôn mửa mà!
“Ha ha.” Một tiếng cười khẽ từ trên cây truyền đến.
Thần kinh tôi lập tức căng thẳng. Trời ơi! Sao tôi lại quên mất rằng nơi này còn có một lão yêu tinh ngàn năm chứ?
Tôi lau lau miệng nhìn lên, quả nhiên đó chính là gã soái ca tóc bạc dưới trăng — Tát Na Đặc Tư, cả người hắn tỏa ra ánh sáng yêu dị. Không biết tại sao khi tôi nhìn thấy cảnh tượng lúc nãy xong, lại cảm thấy hắn không hề đáng sợ tí nào.
“Sao anh luôn xuất hiện trên cây vậy? Chẳng lẽ kiếp trước anh là khỉ hả?” Tôi cũng không trốn, chỉ trừng mắt nhìn hắn, tiếp tục nôn.
“Trông cô xanh xao như vậy, nhất định là đã biết bí mật của phu nhân Ba Thác Lý rồi đúng không?” Hắn cười.
“Anh cũng biết bí mật của bà ta?” Tôi lại ngẩng đầu.
“Nơi này có gì mà tôi không biết?” Khóe miệng hắn nhếch lên.
“Nhưng mà Ba Thác Lý không phải là ma cà rồng đúng không?” Tôi nhìn kiểu gì cũng thấy bà ta là một con người.
Hắn cười khinh bỉ, nói: “Bà ta chỉ là một người bị sắc đẹp làm cho mê muội, nữ nhân ngu xuẩn bị máu tươi nguyền rủa, người như vậy không đáng có được sinh mệnh vĩnh hằng.”
Nói xong, hắn đưa mắt nhìn xa xăm: “Trên thế gian này, có bao nhiêu kẻ vọng tưởng theo đuổi thứ vĩnh viễn chúng không thể đạt được?”
Tôi nôn xong liền đứng thẳng dậy, lau lau miệng, đầu óc choáng váng. Mẹ ơi, hóa ra nôn thôi mà cũng thấy phê phê...
Tôi đang định dùng sương mù để trốn khỏi lão yêu tinh này, lập tức nhoáng một cái, hắn bỗng nhảy xuống cây, nhanh chóng đứng trước mặt tôi, cười tà.
“Một chiêu lại muốn thử hai lần sao?” Hắn cười khinh thường.
“Đừng có xem thường người khác! Ngoài chiêu kia tôi còn có…” Mặt tôi tối sầm, hớ… Sao tôi lại không thể sử dụng pháp thuật vậy nè?
“Ha ha, cô dâu của tôi, khi ở trong kết giới của tôi, cô tuyệt đối không thể dùng pháp thuật.” Giọng cười của hắn càng thêm khoái trá.
Tôi không khỏi hoảng hốt, tên này tạo kết giới khi nào vậy nhỉ? Ài, xem ra linh lực của tôi còn kém xa hắn.
“Vậy, bây giờ tôi sẽ bắt đầu biến đổi cô, để cô thành bạn đời của tôi.” Mặt hắn dần dần áp sát tôi, tôi thậm chí cảm nhận được hai răng nanh của hắn bắt đầu nhe ra…
Bây giờ... Tôi phải làm gì đây?
Ngay cả việc triệu hồi Từ Âm tôi cũng không làm được… Lảm sao đây?
“Khoan đã!” Tôi đẩy hắn ra, tức giận nói. “Sao anh không chọn người khác đi?, Tôi là người phương Đông, anh muốn tìm thì đi mà tìm ngươi phương Tây giống anh đó. Tôi không muốn biến thành ma cà rồng tí nào! Anh đi mà chọn người tự nguyện ấy! Sao lại chọn tôi? Tôi vốn không thuộc về nơi này mà!”
Hắn nhìn tôi, cười tao nhã rồi nói: “Cô không muốn có được sinh mệnh vĩnh hằng sao? Biết bao người quỳ dưới chân tôi, cầu xin tôi ban cho họ sinh mệnh vĩnh hằng nhưng tôi từ chối. Vậy thì tại sao cô lại không muốn?”
“Tôi không muốn, ngàn lần không muốn! Những người đó điên rồi, tôi không muốn cả ngày phải hút máu tươi, đồ ăn ngon không ăn được, suốt ngày không thấy ánh mặt trời, vĩnh viễn phải sống trong bóng đêm! Anh không biết người phương Đông chúng tôi có câu là có được có mất sao? Sinh mệnh vĩnh hằng chính là sinh mệnh cô độc, không phải sao?”
Tôi nói một tràng dài, hắn vẫn giữ nụ cười, nhưng khi nghe tới ‘Sinh mệnh vĩnh hằng chính là sinh mệnh cô độc’ thì... trong đôi mắt lam băng của hắn bỗng trở nên quái lạ.
“Cô dâu của tôi, hình như tôi càng ngày càng thích cô rồi, thật là muốn nhanh chóng có được cô.” Hắn nắm chặt tay tôi.
Tay tôi lạnh.. lạnh quá! Có ai không? Ai đó cứu tôi với!
Tôi không muốn làm cô dâu của ma cà rồng đâu!
________________________________________ *Thiết Ngải Trù (Iron Maiden) : là một dụng cụ tra tấn thời trung cổ và được “sáng lập” ra bởi vị bá tước “Khát máu” Elizabeth Báthory . Dụng cụ “tra tấn” đó có hình dạng giống như một chiếc hộp sắt với một khớp nối phía trước . Hai mặt bên của hộp được đục nhiều lỗ để nhét “vũ khí” trong . Các loại “vũ khí” thường được sử dụng là : Dao , gai và móng tay (?) ! Như đã nói trên “chiếc hộp” này do Elizabeth Báthory sáng lập ra vào đầu thế kỉ thứ 17 . Nhưng thực tế , những dụng cụ này được tìm vào năm 1793 tức khoảng vào thế kỉ 18 . Iron Maiden đã gieo rắc kinh hoàng cho mọi người trong khoảng thời gian đó . “Dụng cụ” man rợ này chỉ dùng cho những người bị coi là phù thủy hoặc những người phạm tội quá lớn mà thôi.
|