Ngoại Truyện The Amber Eyes
|
|
Cả hai rẽ vào một quán cà phê yên tĩnh, Tuấn Duy xuống xe chịu khó quan sát xung quanh. Miri chỉ về phía cái bàn trong góc, nơi căn phòng chỉ có mỗi một người khách duy nhất đang đọc tài liệu chăm chú.
- Anh Tuấn An ở đó.
Cả hai tiến vào trong, Tuấn Duy còn nán lại gọi đồ uống. Miri lăng xăng chạy đến ngồi đối diện với cậu:
- Chào anh!
Tuấn An ngẩng đầu lên, hai mắt sáng rỡ:
- Woa! Là Miri này! Em làm gì ở đây vậy? - Cậu vừa nói vừa đưa tay bẹo má cô âu yếm.
- Em đi theo anh Tuấn Duy đến.
Đúng lúc hắn vừa ngồi xuống bên cạnh cô, đưa mắt nhìn Tuấn An:
- Chú xem đến đâu rồi?
- Chú có quen biết với nạn nhân đầu tiên. Chị ta học trên chú hai khóa, lần cuối chú gặp chị ta cách là đây không lâu.
- Trùng hợp vậy sao?
- Đúng vậy. Chú cũng không ngờ chị ấy lại bị giết. Lâu rồi không gặp chị ấy ở trường.
- Chú nói tiếp đi.
Tuấn An tiện tay bày lên mấy tấm hình của nạn nhân, kèm theo là hồ sơ khám nghiệm tử thi của từng người.
- Anh Sam nói họ có vẻ không kịp chống cự. Một nhát chí mạng là mất đi ý thức luôn. Tuy nhiên hung thủ không ngừng đâm thêm mấy nhát sau đó.
Tuấn Duy xem xét lại hình chụp vết thương chí mạng của nạn nhân, ngẫm nghĩ một lúc:
- Nhát dao nào cũng sâu thế này chắc hung thủ là một người đàn ông trưởng thành, lại khá to khỏe.
- Vết chém ở chân cũng vậy. Dù nạn nhân đã chết rồi nhưng những vết chém đó cũng rất sâu và mạnh. Thịt ở nơi đó như thể muốn nát ra.
Miri ngồi yên lặng, chăm chú xem mấy tấm hình, gương mặt bình thản không một chút sợ sệt. Cô chịu khó ngồi nghe hai người họ nói, trong đầu có vẻ đã hiểu ra đôi chút.
- Bên phía cảnh sát như thế nào?
- Trợ lý của anh Tuấn Dương đã cho chú biết quan hệ xã hội của nạn nhân rất bình thường. Không hay kết giao, nạn nhân lại rất được lòng người khác. Đợi chú một chút...
Tuấn An khẩn trương bỏ ra ngoài nhận điện thoại, Tuấn Duy ngồi yên có vẻ rất tập trung, không ngừng dán mắt vào mấy thứ trước mặt. Miri chăm chú nhìn hắn, nhìn gương mặt điềm tĩnh như một bức tượng rồi cất giọng châm chọc:
- Nếu em là một trong những nạn nhân kia thì liệu em có được anh quan tâm hàng đầu như vậy không nhỉ?
Tuấn Duy ngừng lại, ngước gương mặt nghiêm nghị lên nhìn cô:
- Em nói cái gì vậy hả? Cái con nhỏ này…
- Hihi em đùa thôi.
- Bộ hết chuyện đùa rồi hả? Lúc bình thường anh không quan tâm em chắc?
- Thì tại em muốn được anh quan tâm đặc biệt hơn tí xíu thôi mà.
Cô khuấy khuấy ly nước, lơ đãng ngắm nghía nó mà lờ hắn đi. Tuấn Duy cũng không quá bận tâm, lại vội chú tâm vào xấp hồ sơ cùng mấy tấm hình mà bản thân đã xem qua không dưới một chục lần.
- Miri này!
Cô chăm chú nhìn hắn:
- Dạ?
- Em nghĩ hung thủ là người như thế nào?
Cô bật cười:
- Em không phải là những nạn nhân thì làm sao biết được.
- Từ thời gian cho đến phương pháp đều có thể kết luận đây là một gã đàn ông có đầu óc, lại rất sạch sẽ. Thêm nữa, hắn ta cực kì hận thù những người phụ nữ châu Á đang bị thương ở chân.
Miri chăm chú nghiêm túc lắng nghe, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi mới đáp lời hắn:
- Hung thủ rất có thể là một người đàn ông mà họ quen biết, lại khá tin tưởng vì hiện trường vụ án đa số là nơi vắng người.
- Đúng. Anh đã nghĩ đến những điều đó. Tuy nhiên khi cảnh sát điều tra về quan hệ xã hội của nạn nhân lại không có gì khả nghi. Thậm chí họ còn chưa có bạn trai hay đồng nghiệp nam thân thiết.
- Không ngoại trừ có một mối quan hệ xã giao nào đó mà cả người thân của họ vẫn còn chưa biết.
- Nhưng không thể nào hung thủ có thể ra tay sạch sẽ đến mức mà không để lại dấu vết gì tại hiện trường được.
Miri im lặng một lúc, hàng lông mày khẽ nhíu lại. Cô xem xét mấy tấm hình lần nữa, sau đó nói chậm rãi:
- Thế thì chắc chắn hung thủ sẽ để lại dấu vết gì đó trên người nạn nhân. Em nghĩ vậy.
Tuấn Duy gật đầu:
- Câu nói này của em giúp anh được khá nhiều đấy! Anh sẽ đến xem lại tử thi vào ngày mai.
- Và nhớ ghé qua để trao đổi với nhân viên pháp chứng phụ trách vụ án này nữa.
- Lại nhắc anh thêm một việc quan trọng. Cám ơn em!
Cả hai nhìn nhau cười, Tuấn Duy đưa ống hút lên miệng kéo một hơi nước trái cây, sau đó liền đưa tới phía trước mặt đút cho Miri uống cùng. Cô điềm nhiên nhận sự chăm sóc của hắn, gương mặt vô tư như một đứa trẻ.
- Ngon không?
Miri cảm nhận được vị ngọt ở đầu lưỡi, gật đầu lia lịa tỏ vẻ thích thú. Tuấn An nghe xong điện thoại trở vào, thấy cả hai như thế liền cất giọng:
- Nói chuyện riêng có vẻ vui ghê ha.
- Chú ghen sao?
- Con còn ngồi ở đây thì làm gì đến lượt chú ghen chứ!
Ba người không ngừng đùa cợt nhau, tiếng nói chuyện xôn xao cả một góc. .......................................
* Sáng hôm sau:
Tuấn Duy thay xong quần áo chuyên dụng, vội mang thêm một chiếc khẩu trang y tế rồi đẩy cửa bước vào phòng khám nghiệm tử thi. Trên bàn mổ là nạn nhân thứ ba Lâm Mẫn Nhi, bên cạnh khay đồ dùng bao gồm dao mổ, nhíp gấp và vô vàn thứ linh tinh khác. Chùm đèn ở giữa phòng tỏa ra thứ ánh sáng trắng rõ ràng, tập trung vào thi thể nạn nhân. Tuấn Duy chống hai tay lên cạnh bàn, đôi mắt nghiêm túc quan sát.
Một người phụ nữ cũng mặc trang phục chuyên dụng và mang khẩu trang mở cửa bước vào, chỉ cần thấy đôi mắt to tròn và làn da trắng muốt cũng đủ biết đây là một người vô cùng xinh đẹp. Hai mắt Tuấn Duy nheo lại, sau lớp khẩu trang là nụ cười tinh nghịch:
- Người đẹp đến rồi sao?
- Chào buổi sáng!
* Dương Vân Ly: 38 tuổi, bác sĩ pháp y. Ngoại hình xinh đẹp, kiến thức khủng, kinh nghiệm dày dặn. Là bạn của ba mẹ Tuấn Duy.
Tuấn Duy nhịp nhịp ngón tay trên chiếc bàn mổ, đôi mắt quét qua nạn nhân một lượt:
- Cô có phát hiện mới sao?
- Cũng không có gì mới. Chỉ là muốn đích thân con đến đây để quan sát tích lũy thêm kiến thức.
- Vết thương chí mạng là ở bụng, do mất máu quá nhiều mà chết. Chân có nhiều vết chém chằng chịt. Ngoài ra trên vai phải còn có một số vết bầm rất đáng nghi.
Vân Ly gật đầu, cùng với hắn lật vai nạn nhân lên:
- Những vết bầm này có hình vân tay, chứng tỏ nạn nhân đã bị một người dùng lực hơi mạnh nắm chặt lấy vai trước khi chết. Vết đâm trên bụng lại hơi lệch về phía bên trái. Trong trường hợp này ta có thể đặt ra giả thiết như sau…
Vân Ly cầm lấy cây bút bi giả vờ làm hung thủ, hắn đứng yên cùng hợp tác diễn vai nạn nhân. Vân Ly một tay nắm chặt lấy vai hắn, tay còn lại xem bút bi là dao giả vờ đặt vào vị trí trên bụng hắn y như của nạn nhân.
- Con xem... Mọi thứ rất trùng khớp!
Tuấn Duy lại tiếp tục nghĩ ngợi:
- Tại sao hung thủ lại có thể được nạn nhân tin tưởng như vậy? Tiếp xúc ở cự ly gần như thế mà không có một chút kháng cự gì hay sao?
Vân Ly buông bút bi xuống file hồ sơ, lại cất giọng đều đều:
- Đa phần có những mối quan hệ xã giao lại tạo nên sự tin tưởng rất tuyệt đối. Còn một điều này nữa…
Tuấn Duy lập tức tập trung vào cô, Vân Ly lấy ra trong hồ sơ một xấp hình:
- Vân tay trên vai của nạn nhân thứ hai giống y như vân tay trên vai của Lâm Mẫn Nhi. Bàn tay của người này hơi to, ngón tay dùng lực rất tốt. Vết bầm đậm màu như vậy không khó để khẳng định hung thủ là một người to cao.
- Lực đâm khiến nhát dao nào cũng cắm sâu vào trong đã giúp con đưa ra kết luận đó ngay từ lần xem hồ sơ đầu tiên. Xem ra tâm lý của tên hung thủ này không ổn định, kể cả các vết chém sau khi nạn nhân đã chết cũng rất thẳng tay. Nhưng tại sao trên vai của nạn nhân đầu tiên lại không có loại vết bầm này?
- Đúng là như vậy. Nhưng tay chân cô ta dính khá nhiều đất cát và vết trầy xước, có vẻ như đã bị người khác rượt đuổi, thậm chí cô ấy còn kháng cự.
- Cô có phát hiện biểu bì trong móng tay hai đại loại những thứ như vậy trên người cô ta không?
- May mắn là trong móng tay cô ấy cô đã tìm được một ít da. Hy vọng nó không thuộc về cô ấy…
Vân Ly xem qua máy nhắn tin, vội cầm lấy tập hồ sơ bước về phía cửa:
- Ta về văn phòng thôi, tài liệu pháp chứng đầy đủ đã được mang đến rồi.
Tuấn Duy bước theo cô, tiếng nói chuyện của họ xa dần rồi khuất hẳn.
Đôi giày cao gót của ai đó nhịp nhịp trên nền nhà, chân này bắt chéo chân kia. Người đó mặc vest đen, ngồi chờ ở bàn làm việc có đặt tấm bảng tên bác sĩ pháp y Ashley, ngón tay thon thả gõ gõ vào tập hồ sơ bản thân đã mang theo đang nằm trên bàn, khuôn miệng xinh đẹp lẩm nhẩm hát vài câu.
Cửa phòng bật mở, Vân Ly và Tuấn Duy đã thay xong trang phục. Cô khẩn trương tiến đến ngồi vào chỗ:
- Chờ lâu rồi phải không, cộng sự?
Tuấn Duy kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Ari, nở nụ cười châm chọc:
- Dù sao người ta cũng là nhân viên pháp chứng cao cấp, đợi lâu như vậy chẳng phải nên giận hay sao?
Ari đá mắt sang liếc hắn:
- Con còn dám nói? Không phải thanh tra hay điều tra viên mà lại được họp cùng với pháp y và pháp chứng cơ đấy! Tài giỏi thế còn gì.
- Thôi được rồi. Giờ chúng ta vào vấn đề chính đi được không?
Ari ngưng đùa, đưa cho hắn và Vân Ly hồ sơ mà bản thân đã photo, giọng đều đều:
- Hiện trường thứ hai phát hiện một mảnh vải vụn, là loại gạc co dãn dùng trong y tế. Tuy nhiên nó không thuộc về nạn nhân. Đường cắt trên đó rất thẳng tắp, có lẽ đã được cắt ra bằng kéo.
- Không thuộc về nạn nhân?
Vân Ly thắc mắc, Tuấn Duy xoay xoay cây viết, chậm rãi đáp:
- Không của nạn nhân thì chỉ có thể là của hung thủ.
- Về phần hung khí không xuất hiện ở hiện trường, nghi ngờ hung thủ vẫn còn đang giữ nó. Tôi đã đo độ sâu vết thương của nạn nhân, sau đó dùng phần mềm máy tính mô phỏng hình dạng của hung khí. Đầu nhọn, dài khoảng 20 đến 25 cm. Loại này không khó tìm bởi vì có mặt ở khắp mọi nơi.
- Đâm người khác nhiều nhát từ phía trực diện như vậy dĩ nhiên máu sẽ bắn ra rất nhiều. Tên này quả là rất liều lĩnh!
- Chỉ cần mặc một bộ quần áo đen thì mọi thứ sẽ đơn giản thôi.
- Cũng đúng.
- Còn nữa, mảnh da trong móng tay nạn nhân tôi đã đối chiếu xong, ADN đó không thuộc về cô ta, cũng không khớp với bất kì tên tội phạm nào trong danh sách của phòng hình sự.
- Vậy nghĩa là…
- Chỉ có thể là của hung thủ.
Vân Ly và Ari gật gù. Họ cứ thế ngồi bàn việc này mà không cần biết đến thời gian đang trôi qua.
..........................................
03:00 pm,Trung tâm mua sắm:
- Cô cứ thử một lần xem sao. Bộ váy này thực sự rất hợp với cô!
Nữ nhân viên bán hàng cười niềm nở, bên cạnh là Miri đang cầm bộ váy ướm thử, gương mặt cô tỉnh bơ khi nhìn mình trong gương. Bản thân cứ cảm thấy dở người thế nào ấy. Cô đã cầm nó và đứng trước gương như thế này hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.
- Đừng lo! Cứ thử đi mà!
Nữ nhân viên kia nở nụ cười tươi tắn đẩy Miri vào phòng thay quần áo. Cô không chút kháng cự yên vị trong phòng, mặt đần ra:
- Cái này phải mặc như nào?
Sau hơn mười phút hì hục vật lộn với thứ mà mười tám năm nay mới được tiếp xúc lần đầu, Miri lo lắng không dám bước ra ngoài, cô sợ không biết mình có biến thành con giáp thứ mười ba hay không. Cảm giác nhột nhạt, không thoải mái như áo thun quần jean mà cô vận hằng ngày.
- Cô gì ơi, cô đã thay xong chưa? Có cần tôi giúp đỡ gì không?
Giọng nữ nhân viên lần nữa ngọt ngào vang lên, Miri muốn đứng mãi cũng không được. Cửa phòng thay đồ chậm rãi mở ra, đối diện là nữ nhân viên với gương mặt trầm trồ:
- Tôi đã bảo là sẽ rất đẹp mà! Nó rất hợp với cô!
Người đó kéo Miri đến phía trước gương, chính cô còn không nhận ra mình với bộ dạng nữ tính không thể nữ tĩnh hơn trước mặt. Bộ váy xòe màu trắng dài không quá gối với thiết kế ren trẻ trung, hai bên vai áo còn đính đá khá đẹp. Như một cô công chúa nhỏ bước ra từ truyện cổ tích với mái tóc nâu xõa dài.
- Thực sự đẹp sao?
Miri chậm rãi nhã ra từng chữ, đôi mắt chăm chú ngắm nhìn bản thân trong gương mắt không biết chớp. Lần đầu tiên cô mặc váy, cảm giác rất khó tả, hồi hộp, thích thú và có chút gì đó mong đợi.
- Dĩ nhiên. Cô rất xinh khi mặc nó!
Miri tự mỉm cười khi nhìn mình trong gương, cô khá hài lòng với hình dáng này của bản thân. Tuy nhiên không biết Tuấn Duy có thích không. Hắn sẽ bất ngờ lắm khi thấy cô như thế này.
- Được. Tôi lấy bộ này. Phiền cô chọn giúp tôi một đôi giày cao gót đi kèm.
- Dạ được.
Tuấn Duy đưa lon nước ngọt lên hớp một ngụm. Không ngờ phải bàn vụ án đến giờ này mới được đi ăn, tối nay chắc lại phải thức khuya nữa thôi. Hắn tính xong tiền, một thân một mình rời khỏi nhà hàng trong khu mua sắm. Hôm nay là ngày đầu tuần mà cũng đông người như vậy.
Miri ngồi trên ghế, tự mình thử đôi cao gót màu trắng có đính đá sáng lấp lánh. Rất vừa chân, lại rất đẹp.
Một chú nhóc con dừng chân ở hành lang, đứng nhìn Miri chằm chằm với đôi mắt to tròn hiếu kỳ. Cô ngước lên, vừa vặn nhìn thấy, ngay lập tức tỏ ra thích thú trước gương mặt bé nhỏ nhưng vô cùng đẹp trai. Thằng nhóc cười với cô một cái, giơ bàn tay trắng phau lên vẫy vẫy. Lúc này, trên hành lang xuất hiện một chiếc xe đẩy hàng đang di chuyển, thùng giấy xếp cao hơn đầu người, trông khá nặng. Nam nhân viên chợt dừng lại chỗ cậu nhóc đang đứng, anh ta cúi xuống thắt lại dây giày. Miri giơ tay lên vẫy vẫy lại với cậu, tuy nhiên đôi mắt như thể đã nhận ra điều bất thường, thùng hàng nặng nề trên cùng đã bị lệch đi và sắp rơi xuống chỗ thằng bé đang đứng.
- CẨN THẬN!!!
Miri xông thẳng ra cửa, ôm lấy thằng nhóc té phịch ra xa trước khi đống hàng kia đổ ập xuống. Động tác nhanh nhẹn cứu được đứa bé, cô ngã một cái quá mạng trên đôi giày cao gót. "RẦMMM.... Crắc..."
Toàn bộ quá trình sự việc diễn ra chỉ vỏn vẹn trong vài giây ngắn ngủi. Người qua lại dừng chân, họ bàng hoàng tột độ trước cảnh tượng nguy hiểm mà mình vừa chứng kiến.
Đứa bé lồm cồm ngồi dậy, nhìn gương mặt đau đớn của Miri cất giọng non nớt:
- Chị không sao chứ?
Miri lắc đầu, xua tay:
- Không... Chị... Không sao!
Gót giày bị gãy, đồng nghĩa với việc cổ chân của cô đã bị chấn thương. Miri không thể tự đứng lên được, cô đau đến tái cả môi, tay không ngừng ôm lấy chân.
Một thân ảnh cao lớn tiến đến nhấc bổng cô lên, kèm theo là giọng nói quen thuộc:
- Đúng là cái đồ chân nhanh hơn não!
Miri chớp chớp mắt nhìn hắn ngạc nhiên:
- Sao anh lại ở đây?
- Anh đi ăn trưa. Ai ngờ chứng kiến hết quá trình em làm anh hùng.
Tuấn Duy bế cô bước đi, gương mặt đầy vẻ sốt ruột, điều đó khiến Miri không tự chủ cười một cái:
- Em không sao đâu.
- Không sao hả? Gót giày hơn mười phân gãy lìa ra như vậy mà em còn bảo không sao? Đi còn chưa vững ở đó lại dám chạy.
- Nếu em chậm một chút thì chắc thằng nhóc kia sẽ chết mất.
Tuấn Duy im lặng, bế cô thẳng xuống tầng trệt, ra đến bãi giữ xe. Nhẹ nhàng đặt cô ngồi ở ghế trước, lại cẩn thận cài dây an toàn giúp cô:
- Lần sau đừng liều lĩnh vậy nữa biết không?
Giọng nói nhẹ nhàng đó khiến lòng cô ấm lên rất nhiều. Miri cười toe toét:
- Em biết rồi.
Tuấn Duy lên xe, khởi động máy rồi chạy đi, đôi mắt tập trung quan sát phía trước:
- Em nói em không bao giờ đụng tới mấy thứ đó mà.
Miri khó hiểu nhìn hắn, sau đó chợt nhớ ra:
- Tại em cũng muốn biết bộ dạng nữ tính của mình trông như thế nào nên mới thử thôi.
- Mười tám năm không đụng đến, giờ vừa thử liền gây họa.
Miri bĩu môi:
- Mặc kệ em.
Hắn thắng xe lại trước một phòng khám tư, cẩn thận bế cô ra khỏi xe. Miri vòng tay giữ lấy cổ hắn, đôi mắt cô ngơ ngác:
- Sao mình đến đây vậy?
- Đây là phòng khám của một người bạn mà anh mới quen. - hắn vừa nói vừa dùng chân đóng cửa xe lại.
Tuấn Duy sừng sững tiến vào, bóng họ khuất sau cánh cửa lớn.
- Không sao đâu, là bong gân bình thường thôi. Chỉ cần đừng đi lại quá nhiều thì sau một thời gian sẽ tự khỏi.
Vincent trở lại bàn làm việc sau khi đã băng bó cho cô. Anh mặc blouse trắng, thân ảnh cao lớn tỏa ra thứ sức hút khiến người ta hoàn toàn tin tưởng. Hắn cẩn thận ngồi xuống xem chân cô, động tác nhẹ nhàng hết mức có thể để tránh làm cô đau.
Vincent ghi xong hồ sơ bệnh án, quay sang nhìn hai người:
- Bạn gái của cậu sao lại bị thương đến như vậy?
Hắn đứng dậy, kéo cái ghế ngồi xuống đối diện với anh, cất giọng mỉa mai:
- Thì tại đua đòi theo người ta mang giày cao gót nên ngã đến mức bong gân.
Hắn liếc cô một phát, Miri liền bĩu môi nhìn xuống đất. Vincent nhìn thấy thái độ của hai người nên bật cười:
- Cô cậu dễ thương thật!
Hắn bế cô trở ra xe sau khi mọi thứ đã xong xuôi, Vincent ngừng lại trên bậc cầu thang đứng yên nhìn hai người. Tuấn Duy bước đến bắt tay anh, đẩy mắt nhìn về phía cô đang yên vị trên xe:
- Cám ơn anh!
- Thôi được rồi, đó là bổn phận của một bác sĩ như tôi mà. Giờ thì cậu về đi!
Tuấn Duy mở cửa leo lên xe, Miri quay sang nhìn anh cười tươi:
- Chào anh Vincent, cám ơn vì đã điều trị cho em!
Anh vẫy vẫy tay với cô, đứng nhìn cho đến khi họ đi khuất. Ẩn sau cặp kính là đôi mắt sâu hút khó đoán.
Chiếc xe thắng lại trước cổng nhà Miri, cô đưa tay tháo dây an toàn sau đó quay sang định mở cửa xe.
- Ba mẹ em có ở nhà không?
- Không. Nhưng mà em tự lo được.
Hắn nhìn cô khó nhọc đứng dậy với một bên chân bị băng bó. Miri đang loay hoay thì đã bị hắn bế lên:
- Tự lo cái đầu em.
Tuấn Duy bế cô leo lên từng bậc cầu thang, cẩn thận đặt cô ngồi xuống giường. Lại dịu dàng xem xét cái chân đang phải bó bột của cô:
- Còn đau không?
Miri lắc lắc đầu, cười toe toét:
- Có anh chạm vào nên nó hết đau rồi.
Hắn nhíu mày nhìn cô, tự động bật cười. Con nhỏ này bị vậy mà vẫn còn có thể đùa được. Tuấn Duy đứng thẳng người, tiện tay cởi áo khoác ngoài quăng lên giường rồi ngồi xuống ghế nơi bàn học của cô. Miri tròn mắt ngạc nhiên nhìn hắn:
- Anh không quay về sở cảnh sát à?
- Em như vậy anh đi được sao?
Hắn vừa đáp vừa lấy quyển sách dày cộm trên kệ xuống để lật lật. Miri chăm chú nhìn hắn:
- Nhưng anh có vụ án mạng đang điều tra dở dang còn gì.
- Chờ tối nay ba mẹ em đi làm về thì anh quay lại sở.
Tuấn Duy bình thản nói trong khi đôi mắt đang chăm chú vào cuốn sách.
- Anh định thức trắng đêm nay?
- Ừm có sao đâu.
Nhìn thái độ vô tư của hắn, cô không thể nào có thể suy nghĩ ra một câu chửi nào mới mẻ hơn ngoài việc hắn là một tên dở người. Miri chợt nhìn hắn chằm chằm, Tuấn Duy cứ lo xem sách không mải mai để ý. Cô mỉm cười, như thể đã nghĩ ra gì đó.
- Anh! Em muốn thay quần áo.
Hắn bỏ quyển sách xuống bàn, vội đứng lên:
- Vậy anh ra ngoài, em thay đi.
- Chân em như thế này làm sao thay được?
Cô nhăn nhó mặt mày, tuy nhiên hắn lại trông cực kỳ bình tĩnh:
- Chứ bây giờ em muốn anh phải làm sao?
Cô nhe răng cười:
- Lấy đồ giúp em đi.
- Em mặc gì?
- Hoddie đen với quần short.
Tuấn Duy xoay người bước đến chỗ tủ quần áo, chính xác mở ngăn trên cùng lấy đúng hai thứ mà cô vừa yêu cầu đưa cho cô.
Miri lại nhăn mặt:
- Em phải vào nhà vệ sinh mới thay được chứ! Hắn thở dài, vừa nghiêm mặt nhìn cô vừa vắt bộ quần áo lên vai. Sau đó cúi người xuống nhấc bổng cô lên.
- Hehe…
Miri cười ranh ma khi được bế vào nhà vệ sinh, hắn nhẹ nhàng đặt cô đứng xuống nền gạch mát lạnh, đưa bộ quần áo cho cô:
- Thay xong gọi anh.
Tuấn Duy quay ra ngoài ngồi xuống giường của cô, dán mắt vào điện thoại nghịch nghịch, sẵn tiện xem lại mấy tấm hình trong vụ án.
- Tuấn Duy!
Hắn nghe tiếng gọi, lập tức nhìn về phía cửa phòng tắm, Miri đang cà nhắc bước ra. Cô bỗng đứng sựng lại, nhìn hắn không chớp mắt:
- Giúp em lại giường đi.
Tuấn Duy đẩy người đứng dậy, lại cúi xuống bế cô lên, giọng cằn nhằn:
- Em đi ba bước nữa là tới rồi. Thích hành anh ghê ha…
Hắn nhẹ nhàng đặt cô lên giường, sau đó lại ngồi xuống và dán mắt vào điện thoại. Miri bật phim hoạt hình, nằm sấp thoải mái chăm chú xem phim. Tuy nhiên nào dễ buông tha cho ai kia.
- Anh à! Em khát…
- Nằm đây đợi anh một lát.
Hắn lếch thếch xuống lầu, mở tủ lạnh rót một cốc nước mang lên tận phòng, ngồi xuống tận giường, dâng tận miệng cho con nhỏ đang nằm một đống kia.
Đồng hồ điểm đúng 1h trưa. Nó vẫn nằm xem hoạt hình, hắn đã thôi không còn nghịch điện thoại, thay vào đó là đang xem cùng với nó. Tuấn Duy đưa tay vuốt lấy vài sợi tóc nâu, nhẹ nhàng cất giọng:
- Em đói chưa?
Miri gật gật đầu. Hắn lập tức ngồi dậy cầm lấy áo khoác và chìa khóa xe:
- Đợi anh một lát. Anh đi mua thức ăn cho em.
Tuấn Duy rời khỏi phòng, chỉ còn mỗi cô nằm ở đó, đôi mắt dán chặt vào màn hình laptop như thể sợ nó sẽ bị ai đó lấy mất. Cô bỗng cười một mình, hóa ra bị thương lại vui đến vậy. Bị cả đời có được không?
Cả hai dùng xong cơm hộp, cùng nhau uống chung một cốc nước. Tuấn Duy mở điện thoại check mail, không gian yên tĩnh kéo dài.
Mặt trời bắt đầu lui dần xuống núi, cả khu phố yên ắng đắm mình trong màu hồng của buổi xế chiều. Miri đang say giấc bên cạnh chiếc laptop đã tắt, không biết là đã ngủ được bao lâu.
- Miri!
Cô chợt tỉnh giấc khi nghe tiếng gọi quen thuộc.
- Mẹ?
- Con bị thương có sao không? Mẹ lo quá!
Miri ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh tìm kiếm. Jasmin biết rõ con gái đang tìm ai, vội nói:
- Tuấn Duy đi rồi. Nó tới sở cảnh sát.
- Dạ.
Miri đưa tay dụi dụi mắt, gương mặt mệt mỏi. Jasmin ân cần đưa tay sờ lên trán con gái, giọng nhẹ nhàng hết cỡ:
- Con ổn không? Hay mẹ đưa con đi bác sĩ?
- Dạ thôi. Con không sao. Chỉ tại ngủ dậy trể quá nên con hơi choáng.
- Khoảng hai tiếng nửa ba mẹ phải bay sang Úc họp gấp. Mẹ gọi Ếch Con qua chơi với Miri nha, chịu không?
Cô tỏ rõ vẻ buồn bã khi ba mẹ lại sắp xa nhà, đáp lời một cách miễn cưỡng:
- Con ở nhà một mình được rồi.
Miri đứng dậy, lếch thếch đi vào nhà vệ sinh với cái chân đau. Jasmin trông theo, gương mặt cũng chùn xuống. Biết con gái không vui nhưng chẳng thể gác công việc lại được. Làm cha làm mẹ thực ra không hề dễ tí nào.
........................................
|
- Sao rồi? Em đã uống thuốc chưa?
- Em uống rồi. Chỉ ghét cái chân đau khiến em phải nằm một chỗ.
Tuấn Duy hớp một ngụm cà phê nóng, bật cười:
- Cũng tốt. Em đỡ bay nhảy, không thể ra ngoài phá làng phá xóm.
- Anh... Em phá ai? Phá bao giờ?
Miri chau mày, tỏ vẻ tức tối. Cô vẫn còn bực mình vì ba mẹ đã không chịu dời chuyến bay dù con gái họ đang bị thương, giờ lại thêm cái giọng chọc ghẹo của hắn. Giọng cô bỗng dịu xuống, cô đang nhớ hắn.
- Anh ăn khuya chưa? Hay lại uống cà phê thay cơm?
Tuấn Duy nhìn lại thứ mình đang cầm trên tay, dựa hẳn cả người vào tường, môi chậm rãi nở nụ cười:
- Anh ăn rồi.
Hắn biết nếu để cô phát hiện hắn vì bận quá mà không chịu ăn cơm thì thể nào cũng sẽ lê cái chân cà nhắc của cô đến sở cảnh sát với thức ăn trên tay cho mà xem. Cô thuộc tuýp con gái mạnh mẽ, nói ít làm nhiều. Đây không phải là lần đầu tiên cô quan tâm hắn. Càng không phải lần đầu tiên cô nhọc công vì hắn. Tuấn Duy là người biết rõ hơn ai hết.
- Em mau ngủ sớm đi. Thức khuya quá không tốt đâu.
- Em không ngủ. - Giọng cô bướng bỉnh vang lên.
Hành lang của sở cảnh sát thưa người dần, cuộc gọi của cả hai đã đạt đến phút thứ 60. Tuấn Duy cũng chả thấy mỏi chân, chỉ biết giọng của cô hiện giờ là thứ duy nhất giúp hắn giải tỏa mọi áp lực.
- Sao lại không chịu đi ngủ? - hắn nhẹ nhàng hỏi.
- Bởi vì anh còn thức.
Cô nói chậm rãi, gương mặt bướng bỉnh đang nhăn nhó. Hắn là kẻ lì lợm, lúc nào cũng thức khuya. Dù là có công việc hay không, hắn chẳng bao giờ chịu đi ngủ sớm. Đến bao giờ cô mới phải ngưng bận tâm vì hắn.
- Đồ ngốc! Anh còn phải làm việc. Chẳng lẽ em muốn thức đến sáng hay sao?
- Thức thì thức. Anh làm được chả lẽ em lại không.
Tuấn Duy thở dài, đến bó tay với cái đồ không nói lí lẽ như cô. Hắn im lặng một lúc, bản thân đã nghĩ ra cách giải quyết hay ho.
- Thôi được rồi. Giờ anh xem hồ sơ thêm hai tiếng nữa sẽ tìm chỗ chợp mắt, được chứ?
- Thật không?
- Thật.
- Không được gạt em nha. Em không ngủ một mình đâu.
- Anh đi ngủ cùng em thật mà. Giờ phải nghe lời anh không được thức nữa.
- Anh nhớ nghỉ ngơi đó nha.
- Ừm. Em đi ngủ đi. Sáng mai anh sẽ nhắn tin cho em. Ngủ ngon nhé!
- Tạm biệt anh.
Miri chán nản tắt điện thoại. Đã hơn 11h khuya, không gian xung quanh tĩnh mịch, chỉ còn tiếng phim hoạt hình ồn ào phát ra từ chiếc laptop. Cô nằm sấp trên giường, tình trạng này đã kéo dài suốt từ chiều đến giờ. Jasmin đã lấy sẵn nước uống, trái cây và khăn giấy đặt trên chiếc bàn cạnh giường giúp con gái. Không những vậy còn chia sẵn thuốc uống vào khay nhựa cho cô. Aldred vì muốn dỗ ngọt bảo bối, không ngại đường xa chạy đi mua bánh Tiramisu ở đúng chỗ cô yêu thích rồi mới đến sân bay. Nghĩ lại thực lòng cô không hề muốn giận ba mẹ.
Dưới nhà, có một thân ảnh thấp bé đang lén lúc mở chiếc cổng lớn. Người đó tiến thẳng vào trong nhà, thân thuộc từng ngõ ngách. Miri có đôi chút phản ứng, tai cô đã nghe thấy tiếng bước chân, tiếng động ngày một rõ ràng.
Cô ngồi dậy, bình thản nhìn chằm chằm cánh cửa phòng chờ đợi, không biết tên trộm nào xấu số thế. Đúng lúc đang ngứa ngáy tay chân, mấy hôm nay chả có dịp đến câu lạc bộ Judo. Tiếng bước chân ngưng bặt trước cửa phòng, Miri động đậy, sực nhớ chân đang bị thương. Cô siết chặt nắm tay, cảm giác bất an bắt đầu nhen nhóm trong lòng. Tuy nhiên vào lúc này, chiếc mũi nhỏ nhắn đã ngửi thấy mùi gì đó, mọi lo lắng chợt tan biến, thay vào đó là nụ cười khó hiểu. Cô lại nằm phịch xuống giường, gương mặt bình thản như không có gì xảy ra:
- Con ếch kia! Lại đứng trước cửa phòng lén ăn miếng pizza có nhiều sốt nhất hả?
Cửa phòng chậm rãi bật mở, một cô gái nhỏ nhắn xuất hiện. Cô gái có mái tóc vàng óng tết đuôi sam, gương mặt thon nhỏ cùng làn da trắng trẻo khiến ai cũng phải đổ ngay từ lần gặp đầu tiên. Khuôn miệng xinh xắn nhai nhóp nhép, môi còn vương lại thứ sốt màu đỏ từ chiếc bánh pizza ngon lành. Cô mang balo sau lưng, tay cầm một chiếc hộp to đang mở, trong đó là chiếc bánh đã bị mất một mẫu.
- Hihi... Chị hay thế!
* Đỗ Tử Du (Ếch Con): 16 tuổi, là con gái của Zico và Saleen.
- Nghe mùi bánh thì biết ngay là em. - Miri cầm chuột lướt lướt - Sao? Đến nhà chị làm gì? Biết mấy giờ rồi không?
Ếch Con đặt hộp bánh lên bàn, cô nhóc cởi balo rồi nằm phịch xuống giường cạnh Miri:
- Chị còn nói nữa, em vừa đi học về thì mẹ em đã bảo em sang đây. Mẹ nói dì Jasmin không yên tâm để chị ở nhà một mình. Em sợ chị đói nên ghé ngang cửa hàng mua pizza cho chị ăn. Miri bật cười, quay sang nhìn cô nhóc bằng đôi mắt trêu chọc:
- Tốt dữ vậy đó hả? Chắc mặt trời mọc giữa khuya. – cô bắt đầu chén ngon lành chiếc bánh pizza nhân lúc nó còn nóng.
- Chân chị có sao không? Nghe anh Jackson kể là chị vì nhiều chuyện nên…
Chưa nói được tròn câu thì Ếch Con đã nhận được quả liếc từ Miri, cô nhóc biết thân biết phận nên cười ngu ngơ:
- À không... Chị Miri xinh đẹp thì làm sao mà nhiều chuyện chứ. Chỉ hơi điên một chút nhưng nói chung là chấp nhận được.
- Liệu hồn chị làm thịt ếch giữa khuya đấy!
- Hic... Em buồn ngủ rồi. Giờ mình đi ngủ nha!
- Ừm. Tắt đèn giúp chị đi rồi ngủ.
Miri tắt laptop, căn phòng trở về với sự yên tĩnh vốn có. Ếch Con tắt đèn xong liền quay về giường nằm xuống cạnh cô, con nhóc kéo chăn đắp lên người, lan man chìm vào giấc ngủ. Bầu trời đêm không sao ngoài kia vẫn còn thức, ánh trăng hắt vào khung cửa sổ, gián tiếp chúc họ có một giấc ngủ ngon.
04:00 am
Tuấn Duy ngồi đăm chiêu, trên bàn là xấp hình bị bày ra lung tung với tập hồ sơ dày cộm. Hắn đẩy người đứng dậy, tiến đến cầm lấy bút lông chăm chú viết vào chiếc bảng trắng. Đóng nắp bút lại, Tuấn Duy lại đứng nhìn tấm bảng không chớp mắt.
Tại sao hung thủ lại chém nhiều nhát vào chân của nạn nhân dù họ đã chết?
Tại sao bên cạnh nạn nhân thứ hai lại có một mẫu gạc y tế?
Tại sao hung thủ lại được nạn nhân tin tưởng mà theo nạn nhân đến một nơi vắng vẻ?
Tại sao các vụ án mạng đều là tối thứ Ba mà không phải một ngày nào khác?
Tuấn Duy thở hắt ra thật mạnh, quay mặt vào tường. Hôm nay đã là thứ Ba. Đồng nghĩa với việc hung thủ lại sắp ra tay với một cô gái châu Á xấu số nào đó. .............................................
Ánh mặt trời đã rọi đến đỉnh đầu, thứ ánh sáng dễ chịu bao trùm lấy ngôi biệt thự màu đen cổ kính. Miri ngồi ăn sáng, Ếch Con đang hí hoáy với mấy bản vẽ, bỗng ngẩng đầu lên khi có một cậu con trai đi vào.
- Minh Uy đến rồi kìa chị!
Một cậu nhóc vô cùng xinh trai, tay đang xách mấy túi đồ tiến đến đưa cho cô:
- Của chị nè! Bộ váy hôm qua chị lựa với đôi giày cao gót.
Miri mừng rỡ nhận lấy:
- Cám ơn em nha! Phiền cậu chủ của Hắc Long ghê.
- Có sao đâu. Dù sao hôm nay em cũng rảnh mà.
Minh Uy mỉm cười để lộ đôi mắt một mí, làn da trắng sáng cùng mái tóc đen nhánh làm cậu không thể đẹp trai hơn được nữa.
* Phùng Minh Uy: 17 tuổi, con trai của Kan và Zini.
Minh Uy quay sang nhìn Ếch Con:
- Em đang làm gì đấy?
- Em đang vẽ mẫu xe mới.
- Còn vẽ? Ở nhà của em chẳng phải đã có hơn chục chiếc rồi sao?
- Mẹ em đem hết đến trường đua để triễn lãm và đấu giá rồi.
- Chú Zico có đi cùng dì Saleen không?
- Không. Ba em đang thiết kế mẫu súng mới giúp dì Amber.
- Cha con nhà em đúng là không bao giờ sợ nghèo mà!
Miri đứng dậy rửa bát đĩa, như nhớ ra điều gì đó liền quay sang:
- Minh Uy! Em có mua giúp chị mấy món chị dặn không vậy?
Minh Uy cắn một miếng táo, gật đầu:
- Dạ có. Trong cái túi đằng kia kìa!
Miri mỉm cười, lại quay sang tiếp tục rửa mớ bát đĩa. Ếch Con giương đôi mắt tò mò nhìn hai người, chợt cảm thấy lạ lẫm:
- Chị Miri nhờ anh mua cái gì vậy?
- Mua mấy thứ để làm bánh ấy. Anh không biết nữa.
Ếch Con gật gù, nở nụ cười bí hiểm:
- Ra là có dự định làm bánh sinh nhật cho anh Jackson.
- Còn mặc váy với đi cao gót nữa. Có đầu tư phết! - Minh Uy vừa nói vừa bóc nho bỏ vào miệng.
Miri cầm khăn lau khô tay, quay sang nhìn hai đứa nhóc:
- Giờ làm ơn phụ tui đi hai anh chị!
Hai đứa nhỏ nhìn nhau, nhún vai đứng dậy bắt đầu công việc.
05:00 pm
- Anh vừa ăn trưa xong. Em đang làm gì đấy?
- Anh biết mấy giờ rồi không mà nói với em là anh mới ăn trưa xong?
Miri cất cái bánh sinh nhật vào tủ lạnh, điện thoại trên bàn đang để chế độ loa. Gương mặt cô thoáng tức giận, hắn chẳng bao giờ biết tự lo cho bản thân cả. Muốn cô phải lo lắng, xót xa đến khi nào thì mới vừa lòng đây?
- Vụ án này rối ren quá! Bố Pi lại phải sang nước ngoài công tác. Anh có thời gian để ăn là cũng may mắn lắm rồi! Sáng đến giờ anh đã phải ra ngoài điều tra cực khổ lắm em biết không?
- Vậy tối nay chắc không gặp nhau được rồi hả? - Miri thấp giọng, gương mặt xụ xuống. Cô đã bỏ cả ngày để làm bánh kem vậy mà…
- Ai bảo không gặp được? Anh chạy sang chỗ em là được chứ gì.
- Anh có biết sở cảnh sát cách nhà em xa lắm không hả? Từ hôm qua đến giờ anh còn chưa được về nhà nghỉ ngơi.
- Có sao đâu. Gặp em thì chắc sẽ hết mệt ngay thôi.
- Không bàn nữa. Tối nay em tự bắt taxi đến dưới sở cảnh sát đợi anh. Em muốn cho anh thấy... món quà đó. - Cô liếc nhìn chiếc váy và đôi giày cao gót đang đặt trên sofa.
- Có cả quà nữa sao? Nhưng chân em đang bị thương mà.
- Chỉ hôm nay thôi. Em sẽ chỉ phá hôm nay nữa thôi! - Cô cười tinh nghịch.
Tuấn Duy cũng cười. Tự dưng hắn thấy nhớ cô, muốn gặp cô ngay lập tức. Nhưng vẫn còn tên hung thủ biến thái đang chờ hắn bắt, phải nhanh quay lại công việc.
- Được rồi. Hai tiếng nữa em đến thì gọi anh nhé!
- Em biết rồi.
Hắn cúp máy, vội quay trở lại phòng. Trên bàn là ba chiếc túi nhựa trong suốt, tất cả vật dụng cá nhân của các nạn nhân mang trên người lúc bị hại đều ở trong đó. Tuấn An vặn nắm đấm cửa bước vào:
- Chú đã xem qua rất nhiều lần thi thể của ba nạn nhân, vẫn không tìm được gì.
Tuấn Duy chống hai tay lên bàn, gương mặt mệt mỏi:
- Vụ này phạm vi quá rộng, muốn tìm được hung thủ cũng chẳng phải chuyện dễ. Ngay cả nghi phạm còn không có.
- Bên phía cảnh sát vẫn còn đang lùng sục ngoài kia. Robert nói với chú anh ta sẽ quay lại nhà của ba nạn nhân để gặp người thân của họ xem có bỏ sót gì không.
- Mớ vật dụng này hoàn toàn rất bình thường, không có gì đáng lưu ý cả. Bên pháp chứng cũng đã quyết định trả chúng về cho người nhà của các nạn nhân.
- Và còn một mớ nghi vấn không có lời giải đáp kia nữa. - Tuấn An ngước nhìn tấm bảng. ....................................
Miri chậm chạp cà nhắc bước ra khỏi phòng tắm, một tay cầm khăn lau khô tóc. Đã một ngày trôi qua mà chân cô vẫn còn đau như vậy, cô sợ không biết có đến được sở cảnh sát đúng giờ hay không. Tuấn Duy rất bận, nếu để hắn phải đợi thật không hay, cô đang làm phiền hắn còn gì.
Cô thay xong bộ váy, lập tức ngước nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là đến giờ hẹn. Vội vàng rời khỏi phòng, từng bước một chậm chạp leo xuống từng bậc cầu thang. Cảm giác đau nhói truyền đến, chốc chốc Miri phải ngừng lại, nhưng rồi vẫn cố gắng bước tiếp. Cô tự nhủ Tuấn Duy đang đợi, cô còn phải cho hắn nhìn thấy cô mặc váy, cô còn phải cùng hắn mừng sinh nhật. Đôi chân đang băng bó run run xỏ vào đôi giày trắng, mọi trọng lực trên cơ thể đổ dồn vào nơi cổ chân đang bị thương khiến cô đau như muốn đứng không vững.
- A…
Miri buột miệng la lên, cô phải đứng yên một lúc để thích nghi. Sau khi chắc chắn bản thân đã ổn hơn, cô vội mang nhanh balo vào lưng, tay cầm lấy chiếc bánh kem đang đặt trên bàn. - Đến giờ hẹn mất rồi! Kiểu này sẽ trể mất thôi. Miri nhăn mặt, lại khó nhọc lê chân ra cổng. Cái dáng bé nhỏ chậm chạp, di chuyển khó khăn trông phát tội. Cô đau mà như muốn bật khóc, nhưng lại chẳng dám bỏ giày ra mà quay vào nhà. Tất cả là vì hắn. Người mà cô gọi là Anh. Ngoài trời chập choạng tối, các con đường đã bắt đầu lên đèn. Miri cẩn thận khóa cổng, sau đó vẫy tay bắt taxi.
Góc tường gần đó xuất hiện một bóng người cao lớn, kẻ đó vận áo khoác đen, không nhìn rõ được gương mặt. Chỉ biết hắn ta đang nhìn Miri, môi nhếch lên nụ cười rợn người.
................................
"Em đang trên đường tới chỗ Anh đây. Khoảng 15 phút nữa xuống gặp em nhé!"
Cô nhét điện thoại vào balo đằng sau lưng, không may nó lại rơi ra ngoài ghế. Miri không hề hay biết điều đó, cô cúi xuống nhìn chiếc bánh sinh nhật trong tay rồi lại mỉm cười. Cô cười vì sắp được gặp hắn.
Tuấn Duy nói chuyện điện thoại, không hề hay biết có tin nhắn đến. Hắn đang trao đổi với Robert:
- Tại sao trong tất cả các vật chứng liên quan không hề có giấy khám bệnh?
- Nạn nhân không mang theo bên người. Tôi nghĩ vậy.
- Anh mau ghé nhà họ tìm thứ đó đi.
- Nó quan trọng đến vậy sao? - Robert đang lái xe trở về sở cảnh sát sau khi đã rời khỏi nhà của các nạn nhân.
- Mỗi một chi tiết bất thường dù là nhỏ nhất cũng có thể là chìa khóa để phá án.
- Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ gọi lại cho cậu ngay khi có thể.
Robert cúp máy, quay đầu xe sang hướng khác. Tuấn Duy căng thẳng quăng điện thoại lên bàn, lại tiếp tục cắm đầu vào mớ lộn xộn.
Miri xuống xe, cô chậm chạp lê chân đứng vào góc đường vắng vẻ bên cạnh sở cảnh sát. Tuấn Duy chắc sẽ xuất hiện mau thôi, cô đến trể cả nửa tiếng còn gì. Và lại như lúc nãy, có một bóng người vẫn cứ đứng nhìn cô chằm chằm. Ánh nhìn ám ảnh giữa buổi đêm vắng người qua lại.
Tuấn Duy cầm lấy tấm hình của nạn nhân đầu tiên, như nhớ ra điều gì đó:
- Chú nói chú có quen biết với nạn nhân đầu tiên đúng không?
- Đúng rồi. Nhưng không thân lắm!
- Lần cuối chú gặp chị ta là khi nào?
Tuấn An tròn mắt nghĩ ngợi, lâu lắm mới nhớ ra:
- Là vào tháng trước, cách mấy ngày trước khi chị ta bị hại. Vụ hôm đó khá nghiêm trọng!
- Nghiêm trọng?
Miri đau chân không tả được, cô sờ balo tìm điện thoại để gọi cho hắn. Đúng vào lúc này cô phát hiện nó đã bị mất.
- Ủa? Đâu rồi???
Cô đặt chiếc bánh xuống, ra sức lục tung cái túi nhưng chả thấy đâu. Cô bắt đầu cảm thấy lo lắng:
- Không biết Tuấn Duy có gọi tìm mình không nữa.
Tuấn An tìm lại trên một tờ báo mạng vụ tai nạn của tháng trước, vội đưa cho hắn xem:
- Hôm đó chị ta sang đường, đúng lúc đèn đường vừa chuyển sang xanh. Vì bước nhanh quá nên giày cao gót của chị ta bị gãy, thế là chấn thương bất ngờ ngã luôn xuống đường. Không may lúc đó có một chiếc xe hơi lao đến, tài xế hoảng loạn quá cho nên đã mất lái tông thẳng lên lề đường và chị ta không sao. Chú đã bế chị ta vào trong.
- Khoan đã... Con nhớ vụ đó! Hình như có một người chết.
- Đúng vậy. Khi chiếc xe tông vào lề đã cướp đi sinh mạng của một người phụ nữ đang mang thai. Cô ta chết tại chỗ.
Tuấn Duy nhìn lên tấm bảng trắng, đôi mắt mở trừng như thể đã nhận ra điều gì đó.
"Đôi chân bị chém nhiều nhát dù đã chết? Lẽ nào đó là một sự trừng phạt?"
- Chú mau báo với chị Nicole điều tra về người phụ nữ đó ngay lập tức! Có lẽ cô ta chính là mấu chốt của vụ án này.
- Được.
Tuấn An khẩn trương rời đi, chỉ còn mình hắn đứng đó. Lòng hắn nóng như lửa đốt, linh tính mách bảo rằng sự thật của vụ án này đang dần hé lộ. Và dĩ nhiên hắn đã quên mất người con gái đang có hẹn với hắn.
- Sao lâu vậy chứ? Hơn một tiếng đồng hồ rồi! Chân mình đau quá… hic…
Miri lẩm nhẩm một mình, không ngừng nhìn qua nhìn lại. Con đường vắng vẻ không một bóng người yên tĩnh đến lạ thường.
Từ một góc tường nào đó, bóng dáng cao lớn bí ẩn đang tiến về phía cô. Miri cảm giác được có ai đó đang đến gần, bản thân hồi hộp đến mức không thể nhúc nhích, cũng chẳng dám quay mặt lại. Tim trong lồng ngực của cô đang tăng dần tốc độ. ....................................
- Tuấn Duy! Có rồi!
Tuấn An cầm xấp hồ sơ chạy như bay vào phòng, gương mặt hớt hải. Cậu đưa ngay nó cho hắn:
- Chị ta là trẻ mồ côi, đang làm y tá. Đã kết hôn được hai năm. Chồng của cô ta…
"Riìri..."
- Alo Robert?
- Tôi không tìm được giấy khám bệnh ở nhà của nạn nhân thứ nhất. Tuy nhiên lại tìm được ở nhà của nạn nhân thứ hai và thứ ba. Trùng hợp thay họ đã khám cùng mộ t phòng khám. Người đã điều trị cho họ là…
Gương mặt Tuấn Duy biến sắc, ngỡ ngàng đến không tin vào những gì mình đang nghe. ……………………………………..
- Anh Vincent? - Miri ngạc nhiên.
Cô vẫn còn đang sợ muốn chết vì cứ nghĩ có kẻ xấu bám theo. Trùng hợp như thế nào lại gặp được bác sĩ Vincent ở đây. Tuy nhiên hôm nay trông anh ta có chút khác lạ. Chiếc áo khoác đen có mũ trùm đầu khiến Miri cứ nhìn anh mãi không thôi.
- Sao anh lại ở đây vậy?
Vincent chợt mỉm cười:
- Anh đi làm một việc rất quan trọng. …………………………………..
- Lập tức xin lệnh khám xét đến phòng khám của bác sĩ Vincent, tìm ra người phụ nữ châu Á đã điều trị gần đây!
- Rõ thưa sếp!
Cấp dưới của Robert rời đi, Tuấn Duy nhất thời quên mất điều gì đó vội cùng Tuấn An đi theo họ. Điện thoại hắn lại báo có tin nhắn, là một tấm hình được gửi đến từ số của Vincent.
Trong hình là một cô gái mặc váy trắng, đi giày cao gót, chân đang băng bó và không nhìn rõ được mặt. Trên tay cô ta cầm bánh kem sinh nhật.
Đôi chân Tuấn Duy đứng sững lại, gương mặt hắn thơ thẫn như người mất hồn:
- Không cần đi nữa! Tôi biết mục tiêu tiếp theo... là ai.
Sếp Robert và Tuấn An ngừng bước, quay lại nhìn hắn không chớp mắt.
Miri mỉm cười:
- Anh đi làm chuyện quan trọng gì mà trông có vẻ bí ẩn vậy?
Vincent nhếch môi, nụ cười như người say:
- Tao sắp phải đưa mầy đến một nơi.
Cô nhìn anh không hiểu, Vincent tháo bỏ mắt kính, để lộ đôi mắt đỏ hoe đục ngầu đầy kích động:
- Chỉ tại những con đàn bà như tụi mầy mà cô ấy phải chết…
Miri mở to mắt nhìn anh, lòng cô hoang mang cực độ:
- Anh đang nói gì vậy?
- IM ĐI!!! Thứ như chúng mầy được sinh ra có đôi chân chỉ để đi hại người khác. Sao hả? Tao chỉ đang thay trời hành đạo! Tao chỉ đang giành lại công bằng cho cô ấy! CHÚNG MẦY LÀ ĐỒ ĐÁNG CHẾT!!!
Trên tay Vincent xuất hiện một cây dao sáng hoắc, Miri đã hiểu ra mọi chuyện:
- Anh là gã hung thủ đang bị truy nã?
- Có quá muộn không khi mầy biết điều đó?
Tâm lý của Vincent không ổn định, đôi mắt như một con dã thú khát máu chỉ chực chờ bùng phát. Miri lùi lại, đôi chân của cô không còn một tí sức lực nào. Cô nhìn quanh với đôi mắt ướt nước.
"Tuấn Duy... Anh đang ở đâu?"
Hắn vừa rời khỏi sở cảnh sát, đôi mắt nhìn bốn phương tám hướng, trên tai là chiếc điện thoại với những hồi chuông dài.
- Em mau bắt máy đi mà!!! Miri!
Lòng hắn như thể bị hàng ngàn ngọn lửa trực tiếp thiêu đốt, gương mặt lộ rõ nét căng thẳng. Người con gái của hắn đang ở đâu?
Tuấn Duy chạy khắp nơi không biết mệt, lòng thầm mong sao Miri vẫn đang ổn.
- Hức... Anh Vincent mau tỉnh lại đi. Em không có hại người! Em không có hại người mà!
Cô nói trong nước mắt, Vincent vẫn cầm chắc con dao trong tay, hắn ta đang bước về phía cô:
- Haha... Mầy không hại người sao? Mầy cũng giống như con đàn bà đó. Mầy hại chết vợ tao! Cô ấy đang mang thai. LÀ MỘT XÁC HAI MẠNG MẦY BIẾT KHÔNG?
"Tuấn Duy... Tuấn Duy"
Miri run rẩy, lòng cô không ngừng gọi tên hắn. Cô sợ quá! Chân cô không dùng sức được. Cô không thể dùng Judo như mọi khi vì chân thuận của cô đang bị thương rất nặng.
Vincent nở nụ cười tà ác, kích động lao thẳng đến chỗ của cô:
- ĐI CHẾT ĐI!!!
"Phập"
Tuấn Duy rẽ vào con đường vắng người, đôi chân như bị chôn tại chỗ. Hắn đã nhìn thấy cô, thấy cả Vincent và con dao trên tay anh ta.
"Bộp"
Hộp bánh kem rơi xuống đất, Miri từ từ khụy xuống, gương mặt cô đẫm nước mắt. Hình ảnh của hắn bắt đầu chập chờn, nó nhòe đi rất nhiều trong đôi mắt long lanh nước.
- Giơ tay lên! - Robert xuất hiện từ phía đối diện, cầm súng chĩa thẳng vào Vincent.
- Hahaha…
Vincent cười lớn như một gã điên, hoàn toàn không một chút quan tâm đến những khẩu súng đang chĩa vào mình. Anh ta đang thỏa mãn, cực kì thỏa mãn khi nhìn thấy gương mặt thống khổ của hắn.
- Trịnh Tuấn Duy! Mầy là đồ vô dụng! Mầy thích giúp người lắm sao? Để tao xem lần này mầy giúp như thế nào. Mầy là kẻ thua cuộc! Đồ thua cuộc! Chúc mừng sinh nhật đẫm máu! Hahaha..
- Còng hắn ta lại! - Robert ra lệnh cho cấp dưới.
Tuấn Duy thơ thẫn, bỏ ngoài tai những lời tên biến thái kia nói. Hắn chỉ biết lê từng nước nặng nhọc đến chỗ của cô, đôi mắt đỏ hoe vô hồn:
- Miri…
Miri nằm đó, bộ váy trắng tinh khôi nhuốm đầy máu. Từng giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp, môi cô bắt đầu tái lại, hơi thở cũng nặng nề hơn. Hắn siết lấy bàn tay đang lạnh dần, hắn thấy cô đang cười.
- Anh... đến rồi.
- Anh sẽ đưa em đi bệnh viện. - Một giọt nước mắt chợt xuất hiện trên gương mặt nam tính.
- Đừng…
Hắn khựng lại, mở to mắt nhìn cô. Miri hô hấp khó khăn, cô thì thào:
- Không kịp... Không kịp... rồi!
Tuấn Duy hoang mang, nước mắt thi nhau rơi liên tục:
- Đồ ngốc! Em không được ngủ!
- Anh…
Tuấn Duy siết chặt lấy bàn tay dính đầy máu, đầu óc hắn trở nên trống rỗng. Cô cười trong nước mắt:
- Em... đẹp không?
Tuấn Duy bật khóc thành tiếng, hắn ôm cô vào lòng, hôn liên tục lên mái tóc mềm:
- Đẹp! Em đẹp lắm!
- Sinh nhật... vui vẻ... anh nhé!
Tuấn Duy bắt đầu cảm nhận được sự chia lìa, trong lòng chỉ ước có phép lạ xảy ra ngay bây giờ. Hắn không muốn xa cô. Giờ hắn đã biết cô quan trọng với hắn đến nhường nào.
- Hức... Em không muốn... Xa Anh. Em... Không hại người. Chân của em... Hức... Bị thương là... Do cứu người.
- Anh biết! Anh biết! Miri của anh là người tốt. - giọng Tuấn Duy run lên, hắn cắn chặt môi, tựa cằm lên trán của cô, gương mặt thống khổ đau đớn.
Cũng tại vì hắn mà ra cả, nếu hắn không cho phép cô đến đây, nếu hắn chịu khó lái xe đến nhà gặp cô thì sẽ không có chuyện như thế này. Cô giỏi Judo như vậy cũng không thể tự vệ được là do chân cô bị thương, cũng chỉ vì hắn đã muốn cô đi giày cao gót. Tại hắn. Tất cả là tại hắn.
Vô vàn giọt nước trong suốt thi nhau chảy dài trên gương mặt xinh đẹp. Cô không nỡ xa hắn. Cô không muốn đến nơi nào đó mà không có người đàn ông này. Lòng Tuấn Duy như bị hàng ngàn mũi dao xuyên qua. Tại sao lại trớ trêu như vậy?
- Anh... Sẽ nhớ em chứ?
Tuấn Duy ôm chặt cô trong lòng, gật đầu lia lịa làm những giọt nước mắt kia vô tình đáp trên gương mặt yếu ớt. Hắn muốn giữ cô lại trong lòng như thế này. Hắn không muốn cô đi đâu cả.
- Đừng mà Miri! Anh xin em mà... Miri!
Bàn tay cô từ từ tuột khỏi tay hắn, buông lỏng và đáp trên mặt đường nhựa. Tuấn Duy cảm nhận rõ ràng hơn sự mất mát. Hắn biết hắn sẽ không bao giờ có thể giữ cô ở lại bên cạnh một lần nữa. Không bao giờ nữa.
- MIRIIIIIIIII…
Tiếng gào thét đó như xé toạc màn đêm. Những khẩu súng được hạ xuống, nhân viên cảnh sát ngậm ngùi cúi đầu. Tuấn An quay mặt vào tường, một giọt nước mắt lăn dài trên má. Đứa em gái mà cậu yêu thương bao năm qua đã ra đi mãi mãi.
Tuấn Duy vẫn quỳ ở đó, ôm chặt người con gái của mình trong lòng. Hắn như phát điên, không ngừng gọi to tên cô. Những giọt nước mắt của sự hối hận, đau đớn không ngừng đáp trên mặt đường. Những giọt nước mắt muộn màng, khóc cho thứ không bao giờ có thể quay lại lần nữa.
|
- Vincent đã bị khởi tố, hắn ta thừa nhận bản thân là kẻ giết người. Mảnh da trong móng tay nạn nhân qua xét nghiệm đã cho thấy nó thuộc về hắn. Vì quá u uất trước cái chết của vợ và đứa con sắp chào đời, hắn đã giết Điền Vỹ Tịnh để trả thù. Sau khi Điền Vỹ Tịnh chết, Vincent không kiểm soát được tâm lý của mình đã tiếp tục ra tay với những cô gái khác. Hắn ta cho rằng đôi chân đi giày cao gót của họ đã hại chết vợ hắn. Lí do hắn thường ra tay vào buổi tối thứ Ba là vì đó là ngày mất của vợ và đứa con. Hắn ta đã nhìn nhầm Tuấn An là cậu khi Tuấn An giúp đỡ Điền Vỹ Tịnh ngày hôm đó nên mới gửi thư thách thức nhắm vào cậu. Tuấn Duy, cậu có đang nghe tôi nói không?
Hắn tắt máy, thả điện thoại xuống giường, gương mặt bần thần ngồi nhìn ra cửa sổ. Trong mắt của hắn không phải là tán cây xanh mướt sau vườn, mà là một cô gái trẻ với mái tóc nâu gợn sóng cùng nụ cười tinh nghịch trên môi. Tuấn Duy mỉm cười, như thể đáp lại nụ cười của cô. Một giọt nước mắt lăn dài trên má, hình ảnh của cô phút chốc tan biến. Cô đã rời xa hắn được bảy ngày.
Giờ hắn đã thấm thía cảm giác phải ngồi thơ thẫn đau khổ đếm từng ngày khi bị người mình yêu bỏ lại. Tại sao trước đây hắn lại nhẫn tâm bỏ mặc cô? Tại sao hắn lại có thể từng tàn nhẫn với người con gái của hắn như vậy?
Ngón tay thon dài sờ vào quyển sổ màu đen trên bàn, thứ mà ba của cô đã giao tận tay hắn. Ông đã tìm thấy nó trong hộc tủ của Miri, trang đầu tiên là một chữ "Anh" rất lớn. Dĩ nhiên quyển sổ này là dành cho Tuấn Duy chứ không phải ai khác. Hắn cẩn thận lật nó ra, từng dòng chữ được viết rất nắn nót. Tuy nhiên trang nào cũng có đôi chỗ bị nhòe, nước mắt của cô luôn rơi khi viết nó.
"Ngày... Tháng... Năm... Hôm nay là Valentine, không phải là Cá Tháng Tư. Anh đùa vậy em sẽ đau đấy! Nếu đây không phải là mơ thì Anh cho em khóc hết hôm nay thôi nhé! Em sẽ chỉ điên hết hôm nay thôi, được không Anh? Em không muốn mang bộ mặt tồi tệ này của mình đến trường đâu. Nhưng thực sự em nhớ Anh lắm!"
"Ngày... Tháng... Năm... Hôm nay em dậy trễ, còn bị muộn học nữa. Em tệ quá đúng không? Chỉ tại cả đêm hôm qua em không chợp mắt được chút nào cả. Lúc trước em thích ngủ lắm, Anh có nhớ không? Nhưng mà bây giờ thì khác, giấc ngủ đối với em giống như cực hình vậy. Em cảm thấy thật khó khăn để tìm đến giấc ngủ, lúc thức dậy em mệt mỏi lắm! Mệt đến phát khóc. Rồi em lại khóc… Cảm giác giống như em đã đánh mất mọi thứ trong lúc ngủ vậy. Và rõ ràng... Em mất Anh. Anh là tất cả của em mà."
"Ngày... Tháng... Năm... Hôm nay Anh thế nào? Xin lỗi Anh! Xin lỗi vì không quên được Anh. Em dù muốn hay không hễ rảnh lại nghĩ đến Anh. Làm sao đây? Mình xa nhau bốn ngày rồi. Cuối cùng hôm nay em cũng biết đói, mấy ngày qua em không nuốt nổi bất cứ thứ gì cả. Giá như Anh biết được em nhớ Anh đến mức nào. Giá như Anh có thể thấy những dòng này, những dòng mà em viết cho Anh. Anh có nhớ em không? Hôm nay lúc thức dậy em không còn khóc nữa. Em ngoan đúng không? Em hứa là sẽ không khóc nữa. Vì không còn có thể ở bên nhau như lúc trước nên em sẽ không biết lúc nào Anh không khỏe, lúc nào Anh không được vui. Em xin lỗi nhé!"
"Ngày... Tháng... Năm... Tự dưng em khó ngủ quá... Em nhớ Anh! Anh có khỏe không? Anh đang làm gì vậy? Hay là em đoán thử nhé! Anh đang gọi điện cho cô gái đó phải không? Cô gái hiện tại của Anh ấy. Hay là Anh đang để cô ấy nằm lên tay rồi nói chuyện cho cô ấy nghe, giống như Anh đã từng làm với em? Aish... Tự dưng lại khóc em đúng là dở hơi thật mà! Em xin lỗi vì tự dưng cảm thấy ghen tị với cô gái hiện tại của Anh. Không hiểu tại sao khi nghĩ đến việc Anh có người mới em lại cảm thấy khó chịu lắm! Em biết mình không có cái quyền đó nhưng Anh thông cảm cho em nhé! Em muốn Anh là của riêng mỗi mình em thôi. Ngủ ngon Anh nhé!"
"Ngày... Tháng... Năm... Anh ơi! Mưa rồi... Em nhớ Anh quá! Nhớ giọng Anh, nhớ cả môi Anh nữa. Hôm qua em lại mơ thấy Anh, Anh có nhớ em không? Đừng nhắn tin cho em nữa, làm ơn! Anh muốn gì khi cứ nhắn tin quan tâm em như vậy? Anh có biết chỉ cần một tin nhắn của Anh thì dù cho em có sắp buông được em cũng vẫn sẽ quay lại, vẫn thương Anh như lúc đầu hay không? Anh đúng là đồ đáng ghét mà!"
"Ngày... Tháng... Năm... Mới đó mà đã được bốn tháng rồi. Anh khỏe không? Tại sao em cứ bị nhớ đến một tên dở hơi như Anh nhỉ? Tự dưng lúc này lại muốn nằm trong lòng của Anh, muốn nhìn bộ mặt đáng ghét của Anh ở cự ly gần, sau đó khiêu khích Anh bằng gương mặt dễ thương của em và rồi lại được Anh hôn tới tấp. Hi, em đùa đấy! Điều duy nhất em có thể làm bây giờ là nhớ. Em sợ rồi đến một lúc nào đó ngay cả nhớ Anh em cũng không đủ tư cách. Lại khóc... Em không cách nào gạt Anh ra khỏi tâm trí được. Còn Anh? Anh quên mất em rồi chăng? Hay là mình đừng chơi trò xa nhau này nữa được không? Em mệt rồi... Em nhớ Anh muốn phát điên lên được. Chỉ cần Anh về, em nhất định đợi nhưng làm ơn đừng bắt em phải đợi mà không biết đến khi nào được không?"
"Ngày... Tháng... Năm... Hôm nay em mới biết Anh vẫn còn thương cô ấy. Em cũng vậy. Em cũng thương Anh nhiều như Anh thương cô ấy. Không biết đến bao giờ Anh mới có thể nhìn thấy những dòng này. Lúc em chết đi chăng? Em nhớ Anh đến mức cứ nằm mơ thấy Anh. Rồi em tỉnh dậy. Rồi em lại khóc. Nửa năm rồi... Nửa năm trôi qua rồi mà thứ tình cảm đó vẫn không phai nhạt chút nào cả. Em ngốc lắm phải không? Em cũng muốn tìm một người yêu thương em lắm chứ! Em cũng muốn bắt đầu một mối quan hệ mới lắm chứ! Nhưng em xin lỗi... Xin lỗi vì đã không quên được Anh. Xin lỗi vì vẫn còn thương Anh. Không ai có thể thay thế Anh ở trong lòng em cả. Em xin lỗi!"
"Ngày... Tháng... Năm... Mấy hôm nay được gặp Anh thường xuyên như vậy thực sự vui lắm! Được Anh quan tâm, chăm sóc mà em cứ ngỡ chúng ta là một đôi. Em thích cảm giác đó! Ngày mai là sinh nhật anh rồi. Em sẽ tặng Anh món quà mà Anh đã đòi nhé! Thấy em thương Anh không hả? Anh à! Có phải Anh cũng còn thương em không? Anh thực sự không muốn giữ em lại bên cạnh sao? Còn em thì vẫn vậy. Chưa bao giờ ngừng thương Anh. Lại càng chưa bao giờ thôi chờ đợi Anh. Em chỉ sợ đến khi Anh cần em thì em đã không còn ở đó và nhìn về phía Anh nữa. Hay là Anh đang đùa cợt em, muốn thấy em đau, em sống dở chết dở như lúc trước? Anh không thương em sao?"
Từng giọt nước mắt đáp trên trang giấy, những dòng chữ ấy lại bị nhòe đi, dòng tâm trạng bức bối khó tả.
- Anh thương em mà…
Tuấn Duy đóng quyển sổ lại, đôi mắt nhắm nghiền, lòng quặn thắt. Nuối tiếc sao? Trách là trách bản thân hắn không biết quý trọng. Hắn đã đánh mất đi người con gái yêu hắn. Giờ cô ấy đã không còn, hắn có tự dằn vặt bản thân đến thế nào thì Miri cũng chẳng thể quay lại. Tại sao trước đây hắn lại chưa từng thấy nhớ cô như vậy?
Ngay lúc này, hắn muốn ôm lấy cái dáng người nhỏ nhắn đó, muốn hôn lên bờ môi lúc nào cũng tươi cười. Nhớ mùi hương của cô, nhớ giọng nói dịu dàng, nhớ cả chữ "Anh" phát ra từ miệng của cô nữa.
Tại sao đến bây giờ hắn mới biết bản thân mình cần cô đến như vậy?
- Muộn rồi... Đúng không em?
Tuấn Duy sờ lên cái khung ảnh. Trong ảnh là cô gái cá tính ăn mặc như một đứa con trai, trên môi lúc nào cũng hiện diện nụ cười tươi tắn.
"- Nè đồ ngốc!
- Anh gọi ai là đồ ngốc hả?
- Gọi em chứ ai.
- Sao hả? Muốn nói cái gì?
- Mơ ước trong tương lai của em là gì?
- Em vẫn chưa nghĩ tới.
- Thì bây giờ em nghĩ đi.
- Ưm... Lấy một người chồng không cần quá đẹp trai, không cần quá giàu có. Chỉ cần có công việc ổn định lo đủ cho em ngày ba bữa. Cả hai sẽ sống trong một căn hộ nhỏ, hằng ngày anh ấy đi làm còn em sẽ nấu cơm và ủi áo sơ mi giúp anh ấy, sau khi xong em sẽ dùng khoảng thời gian rảnh rỗi còn lại để viết lách và chờ chồng em đi làm về cùng ăn cơm với em. Anh ấy sẽ hôn em mỗi buổi sáng và ôm em đi ngủ vào mỗi buổi tối. Khi rảnh cả hai sẽ cùng nhau đi du lịch và chụp thật nhiều ảnh, lúc anh ấy được thăng chức em sẽ sinh cho anh ấy một đứa con. Anh ấy dạy con học Toán còn em sẽ dạy con học Anh Văn, khi em mệt anh ấy sẽ giúp em tắm cho nó.
- Hết rồi hả?
- Ừm chỉ có vậy thôi. Hihi..."
Hắn còn nhớ như in nụ cười đó của cô. Nhớ như in cái giọng say sưa và ánh mắt tươi tắn khi diễn tả về cuộc sống với người chồng tương lai của mình. Hắn là đồ vô dụng. Còn chưa cho cô được một ngày hạnh phúc đúng nghĩa.
Tuấn Duy bình thản ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Mọi thứ vẫn vậy, cuộc sống vẫn đang tiếp diễn, chỉ có người con gái của hắn là không còn ở đây nữa. ........................................
2 NĂM SAU
- Hôm nay em thế nào? Có nhớ anh không?
Một chàng trai mặc vest đặt xuống ngôi mộ đóa hoa tươi được gói kĩ lưỡng. Ngoại hình đã thay đổi hoàn toàn, cực kỳ chững chạc, trên ngực còn có huy hiệu cảnh sát.
Tuấn Duy đút hai tay vào túi quần, trầm mặc ngắm nhìn tấm hình trên mộ. Cô vẫn vậy, nụ cười tươi tắn vẫn còn ở đó.
- Anh nhớ em!
Bờ môi mỏng nói chậm rãi, hàng mi dày khẽ rung lên, đôi mắt hổ phách trở nên u buồn hẳn. Hai năm nay hắn hiếm khi cười, bởi vì lâu rồi hắn chưa được nhìn thấy nụ cười của cô, nguồn năng lượng ấy hắn không biết phải tìm ở đâu ngoài cô cả. Hắn ước gì trước đây bản thân có đủ dũng khí để nói ra câu đó. Giờ có nói thêm trăm ngàn lần đi chăng nữa cô cũng chẳng thể nào nghe được.
- Anh sẽ lại đến thăm em nhé!
Tuấn Duy cất giọng dịu dàng, đưa tay sờ lên tấm hình của cô một lúc lâu mới chịu đứng dậy. Hai năm trôi qua rồi mà hắn vẫn lãnh đạm với tất cả các mối quan hệ tình cảm, phải chăng là vì cô? Ngần đó thời gian hắn đã gặp được vô số người, tuy nhiên bản thân chỉ khắc khoải một hình bóng, người mà không giống với bất kì ai, người mà hắn không thể tìm được một người thứ hai giống như vậy. Cô ấy là duy nhất.
Tuấn Duy buồn bã sải bước, đầu óc lại bị nhiều thứ làm cho trở nên lộn xộn. Hắn vô tình va phải một cô gái đi ngược hướng, cô ta làm rơi hết tất cả đồ đạc đang cầm trên tay.
- Xin lỗi! Tôi hơi vội.
Cô rối rít nói, đưa tay đẩy gọng kính cận ngồi xuống hối hả nhặt đồ. Tuấn Duy cũng nhặt giúp cô, bàn tay to lớn dừng lại trước tấm thẻ sinh viên Paradise School.
- Hóa ra là đàn em. - hắn nở nụ cười nhẹ.
Cô nhận lại tấm thẻ, nhìn hắn bằng đôi mắt to tròn đầy dấu chấm hỏi:
- Anh là cựu học sinh trường tôi à?
- Đúng vậy. Tôi tên Trịnh Tuấn Duy.
- A! Hóa ra là anh là Jackson, người phá được rất nhiều vụ án khó gần đây. Tôi tên Lâm Duẫn Nghi, sinh viên năm thứ hai ngành ngôn ngữ học. Hân hạnh được làm quen!
Cô chìa tay ra trước mặt hắn. Tuấn Duy hơi ngừng lại, cô gái này bằng tuổi với Miri. Ngoại hình cũng khá xinh xắn, không có gì đặc biệt. Tuy nhiên ở cô gái này lại toát ra nét tự tin, cao ngạo đáng chú ý. Cũng thú vị lắm.
- Chào cô! - Tuấn Duy đáp lại cái bắt tay của cô ta.
- Có thể mời tôi một lon Monster nhân ngày đầu tiên mình gặp nhau được không?
Hắn nhíu mày:
- Cho tôi một lý do hợp lý để mời cô.
- Vì anh là cảnh sát còn tôi là người dân. Dân khát nước như vậy, chẳng lẽ cảnh sát lại bỏ mặc sao?
Cả hai nhìn nhau, không hẹn mà đồng loạt nở nụ cười. Một cơn gió của tiết trời mùa thu nhẹ nhàng thổi qua, phải chăng Miri cũng đã nhìn thấy và cười cùng họ. Cô vui vì gương mặt của người đàn ông mà cô yêu cuối cùng đã thực sự vui vẻ trở lại.
The End. ……………………………………………..
Đây là cái kết tôi dành cho những nhận vật của tôi. Bạn không có quyền bóp méo nó nhưng bạn có quyền tưởng tượng ra một kết thúc khác nếu bạn muốn. Cám ơn vì đã theo dõi xuyên suốt từ đầu câu chuyện cho đến những dòng này. Hẹn gặp lại bạn ở một tác phẩm khác của tôi!
Devil
|
|
|