Công Chúa Lạnh Lùng
|
|
Chương 5: Tính cách thực trở lại Tại nhà nó. 11h45 pm
\\\ Mình hôm nay thật lạ. Nụ cười thật sự của mình trừ gđ và Ana ra chưa hề xuất hiện. Vậy mà hắn lại có thể làm xuất hiện sao? Mà hắn tên gì nhỉ? Ôi trời mình ko biết nữa(=.=\\\ em phục chị) Mình lại nói đi đâu rồi. Ngủ thôi!\\\
Lần đầu tiên, nó ko khóc kể từ khi đó. Lần đầu tiên, nó ko nhắc tới gđ cũ của nó trong nhật kí... Quên hay lý do khác?
Nhà hắn, cùng giờ
Hắn nằm trên giường, suy nghĩ: \\\ Con nhỏ xấu xí kia đáng ghét thật. Dám làm mình mất mặt trước bao nhiêu người như vậy. Xem mai tôi trả thù cô như thế nào!\\\ cười nham hiểm (ý đồ gì đây).
Sáng hôm sau, nó bước vào lớp, thấy hắn cười nửa miệng ẩn ý, nó bắt đầu nghi ngờ.
\\\Để xem anh làm gì được tôi\\\
Hắn đứng ra nhường đường cho nó vào chỗ khiến nó càng nghi ngờ hơn. Ngồi xuống, thò tay vào ngăn bàn thấy mềm mềm, ngó vào thấy một con chuột chết. \\\ Tầm thường\\\ nó nghĩ rồi nảy ra một ý (nguy hiểm quá).
- Ááá!_ nó giả vờ hét lên, tay cầm con chuột chết đó ném thẳng vào hắn_ ghê quá!
- Ááá! Cô kia sao ném nó vào tôi_ hắn giật mình rồi vung con chuột đó vào đám nữ sinh đang tập tụ, khiến bọn đó chạy toán loạn, hét toáng lên.
- Ai... Ai biểu anh ném vào tôi_ nó giả vờ sợ hãi, bên trong rất hả hê_ tôi trả anh thui mà!_ nói đến đây, nó thu vẻ mặt sợ hãi lại, cười đắc chí.
- Cô... Cô... Ai bảo cô đó là của tôi hả? Hắn giật mình, lắp bắp.
- Cháu à, ta chỉ bảo trả nó cho cháu thôi mà. Việc gì phải cà lăm vậy? Hay tật giật mình?_ nó khoanh hai tay lại, cười nửa miệng, dựa lưng vào bàn sau nói mỉa.
Hắn lấy lại bình tĩnh, cười đểu lại với nó:
- Cụ à, cháu xin lỗi. Nó là của cháu, đúng. Cụ gần trăm tuổi rồi ko nên chấp nhặt chứ?
- Anh... Grừ tức chết mà! Hãy đợi đó!
- Tôi đợi!
Tiết học trôi qua dưới sự cãi vã của bọn nó.
Ra về.
Nó đang vội vàng ra về để giải quyết đống lộn xộn mà công ty mang lại thì gặp Lâm Oanh Hạ cùng bọn con gái dưới quyền cô ta chặn đường lại. Ước tính khoảng 25-30 đứa.
- Con nhỏ xấu xí kia, hôm nay mày chết chắc rồi!_ Lâm Oanh Hạ kênh kiệu lên tiếng, mắt lườm nó ko ngừng (cẩn thận lé)
- Chuyện gì? Tôi đang bận_ nó khó chịu lên tiếng. Đang vội mà bọn này thích gây sự quá!
- Tránh xa hai anh ấy ra_ Lâm Oanh Hạ gầm lên nói, mắt long lên.
- Anh? Anh nào?_ nó khó hiểu, rồi chợt nghĩ ra_ à hai cái tên trời đánh đó hả, why?
- TAO BẢO MÀY TRÁNH XA HAI ANH ẤY RA. HAI ANH ẤY LÀ CỦA TAO, AI CHO MÀY TỚI GẦN HỌ HẢ?!?_ Lâm Oanh Hạ thốt lên tức giận_ Tụi bay, đánh con ranh này cho nó biết lễ độ!
Thế là cả đám xông lên. Nó thủ thế lùi xuống. Lần này nó đã ko kịp suy nghĩ xong mà theo phản xạ tự nhiên của một bang chủ mà đánh gọn bọn nó. Từng cước nhanh thần tốc nó đã làm bọn con gái đó ngã gục xuống đất đau đớn.
1\\\... 5\\\... 10\\\
- Yếu quá đấy. Muốn thử ko, Lâm Oanh Hạ?_ giọng nó lạnh như băng, mắt sầm lại hướng về cô ta.
Dường như nó đã ko khống chế được bản thân theo ý mình nữa. Nó đang đe dọa Lâm Oanh Hạ! Cô ta tất nhiên sẽ ko ngờ tới.
- Mày... Mày... Mày mà dám đụng tới tao, tao sẽ ko tha cho mày đâu con nhỏ xấu xí!_ Lâm Oanh Hạ run cầm cập, lùi dần xuống theo bước tiến của nó.
- Tha? Tha cái gì? Ta sợ cô? Mơ đi! Ta ko muốn gây sự thôi. Cô tưởng 2 năm nay tôi sợ cô chắc? Ko bao giờ! Cô hiểu chứ?_ nó gằn lên từng tiếng, mắt đỏ lên.
- Xin cô... Tha cho tôi..._ Lâm 0anh Hạ khóc, cầu xin nó.
- Tha cho cô?_ giọng nó hạ thấp hơn nữa, cảm giác như đang có một tảng băng đi cùng_ haha. Buồn cười thật. Lúc tôi bị cô ăn hiếp thì cô có tha cho tôi ko?? HẢ? Tôi bây giờ ko thể nhịn nữa. 2 năm quá đủ rồi!
- Tôi... Tôi xin cô_ nước mắt cô ta chảy ra nhiều hơn.
- Tôi sẽ đưa cô về chầu Diêm Vương!_ nó thét lên, định đánh.
- Ko!!!_ Lâm Oanh Hạ kêu lên, nhắm tịt mắt lại.
|
Chương 6: Nhân vật bí ẩn: lạ lẫm và quen thuộc Ana ngồi cạnh tên Ken. Ken đang định tán cô bạn thì...
- HẢ?!?_ Ana, Ken đồng thanh.
- CÔ/ANH_ tập 2.
- Ai cho cô/anh nói theo tôi_ tập 3.
Hắn thấy thế quay xuống hỏi:
- Quen nhau à?
- Tớ/tôi ko quen cô ta/anh ta_ tập 4
Nó rốt cuộc cũng ko chịu nổi, quay xuống hỏi tiếp:
- Chuyện rốt cuộc như thế nào?
~trở lại~
Mĩ, ngày nó trở về VN.
Ana tiễn nó xong, trở về nhà, giữa đường gặp Ken đang phóng xe chệch tay lái suýt gây tai nạn (sao lại chệch được, Ken là tay đua xe có hạng cơ mà, có uẩn khúc gì đây, hốhố)
- Này anh kia, đi đứng cho cẩn thận! Trầy hết con xe tôi mới mua rồi, tên chết tiệt kia!_ Ana tức quá, xổ một tràng.
- Tôi xin lỗi_ Ken bối rối.
- Xin lỗi? Tưởng xin lỗi là xong á?_ Ana vẫn điên tiết_ trầy hết xe tôi rồi, anh thấy ko hả!
- Này cô kia, tôi đã xin lỗi rồi mà sao cô cứ dai như đỉa vậy?_ Ken cuối cùng cũng ko chịu nổi, phản bác lại, nhưng rồi lại cười gian_ hay... Cô thấy tôi đẹp trai quá nên cố ý.(tự tin quá đáng)
- Oẹ. Cho tôi xin_ Ana giả vờ nôn oẹ_ loại người gì mà kiêu kiểu điêu thế ko biết.
- Haha. Sự thật đó. Hay là cô muốn tiền của Ken thiếu gia đây? Được rồi_ Ken lấy ra một xấp tiền_ nè! Nhận đi!
Ken đưa xấp tiền cho Ana rồi phóng xe đi mất. Ana còn chưa kịp hoàn hồn đã ko thấy người đâu, điên quá chửi rủa:
- Chết tiệt, tên trời đánh thánh vật kia! Ta mà cần mấy đồng này của mi hả? Ta mà gặp được mi lần nữa thì ta sẽ băm mi ra làm trăm mảnh, mang cho ch* ăn, grừ..! Aaa tức quá!
~kết thúc~
- Ồ, thì ra là oan gia_ nó và hắn cùng gật gù nói, bỗng dưng giật mình, bối rối nhận ra sự trùng hợp này.
Buổi học kết thúc dưới cuộc chiến tranh thế giới thứ 3 của Ken và Ana.
Nó cùng Ana trở về nhà nó. Về phòng, nó bắt đầu cuộc tra khảo của mình:
- Nói! (?! Gì mà có 1 từ vậy chị? Thế gọi là tra khảo hả)_ lạnh lùng, ngắn gọn, đúng chất Bảo Nhi.
- Ơ hơ, bạn tốt bình tĩnh_ Ana cười méo xệch, lắp bắp_ ơ... Mình...
- Muốn học cùng tôi thì bà cứ nói một tiếng. Gì mà bà phải giấu chứ_ nó nghiêm mặt.
- Ớ... Ơ... Ờ. Ừm_ Ana ngớ người, rồi lập tức ú ớ đồng tình theo.
- Bà bây giờ đang ở đâu?_ nó hỏi, nhưng có vẻ ko quan tâm tới việc này cho lắm.
- Biệt thự gần đây nè. Hôm nào qua chơi nhé_ Ana thở phào, may ko bị phát hiện
- Ừ
- Thôi tui về đây. Tạm biệt_ Ana cười, chạy đi.
- Ừm. Pipi.
Cậu đã nói dối việc tại sao cậu lại ở đây. Nhưng cậu ko muốn nói tớ sẽ ko ép. Vì cậu là bạn của tớ, Lee Ana. Cậu là người bạn mà tớ luôn trân trọng\\\
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, nó cùng nhóc Lâm đi chơi quanh khu phố. Nó đã lột bỏ gương mặt xấu xí trên trường và thay vào đó là vẻ mặt xinh đẹp băng giá.
- Bà chị hôm nay có hứng đi chơi quá ta. Ko phải làm việc hả_ nhóc Lâm em nó đùa.
Cốp!
- Chị đã nói bao nhiêu lần là ko được gọi chị là bà mà. Muốn thử đòn karate hả?_ nó cốc đầu nhóc Lâm, hạ giọng xuống 0 độ.
- Au ui. Bà chị... _ thấy nó chuẩn bị ra tiếp đòn, nhóc Lâm vội thay đổi_ chị Nhi đánh đau quá!
- Cẩn thận đó!_ nó lườm.
- Hix!
Nó và nhóc Lâm đi một hồi nữa rồi tách ra đi chơi riêng. Nó đi dạo quanh bờ hồ. Ánh trăng phản chiếu xuống nước thật đẹp. Mặt nước lóng lánh dát vàng tựa cái gương rộng lớn.
Nó thư thả ngắm cảnh vật thì bất chợt đâm sầm vào một chàng trai. Cả hai cùng ngã ra đường.
- Xin lỗi, tôi vô ý quá. Cô bé có làm sao ko?_ chàng trai hoảng hốt bật dậy, chạy tới đỡ nó.
- Ko sao. Cảm ơn anh_ nó nở nụ cười khiến chàng trai ngây người ra. \\\Nụ cười này... Quen quá...\\\
Riêng nó cảm nhận được sự ấm áp... Quen thuộc... Khi ở cạnh anh...
- Thôi, tôi phải đi rồi. Tạm biệt cô bé!
Chàng trai rời đi để lại cho nó bao suy nghĩ.
Cảm giác ấm áp đó...
Đôi mắt màu cà phê...
Mái tóc nâu...
Giống hệt...
Người đó...
|
Chương 7: Nguyễn Bảo Nhi. Rốt cuộc cô thật sự là ai? Green school, 6.42 am
Nó ngồi trong lớp nhưng đầu nó vẫn để đâu đâu. Ana gọi nó mãi ko được, đành hét lên, rung chuyển cả cái lớp:
- NGUYỄN BẢO NHI, BÀ TỈNH LẠI CHO TÔI!
- Hở_ hồn nó trở về_ động đất, sóng thần hay bão lũ gì hả?
- Phì! Hahaha!_ Ana cười lớn_ bộ bà tương tư anh nào hả?
- Tôi đập cho bà một cái bây giờ_ nó lườm_ bà để cho tôi yên. Đi mà tìm tên Ken nói chuyện!
- Nói chuyện cái khỉ khô_ Ana lườm lại nó_ ko gặp hắn thì thôi chứ nhìn cái bản mặt là muốn oánh à.
- Ờ. Ghét của nào trời trao của ấy đó nha_ nó nói giọng đểu_ bà cứ thế áp dụng.
- Bà... Đáng ghét! Ko nói nữa! Bà toàn trêu tui.
- Sự thật mà_ nó thản nhiên, làm cô bạn tức xì khói (khói này độc. Cẩn thận)
- Grừ, con bạn trời đánh!
5 phút sau, hắn và Ken mới bước vô lớp.
- Hê, đến sớm vậy_ Ken cười tươi làm chết bao nữ sinh trong lớp, còn nó và Ana miễn nhiễm.
- 6h51\\\34s, còn 9\\\26s là vào lớp, sớm cái khỉ gì_ Ana xỏ lại Ken, cười đểu.
- Cô ko phải móc họng tôi đâu, nhỏ chết bầm!_ Ken tức tối.
- Tên trời đánh như anh thì họng làm sao mà móc được.
- Cô... Đợi đó!
- Haha! Tôi đợi xem anh làm gì được tôi!
Chỗ nó và hắn thì cảm giác như tụt xuống - 1000 độ vậy.
- Hôm nay cô đến sớm quá ta_ hắn mở đầu chiến tranh.
- Bình thường!_ ngắn gọn, lạnh lùng.
- Khổ_ hắn chơi một câu khó hiểu, mang phong cách hệt nó.
- Giề??
- Ngố!
- Hả?!?
- Ngốc!
- Điên!
(==\\\ trò gì vậy)
...
Căng tin trường
Nó và Ana đang thả mình trong đống đồ ăn vặt (~~) và nói chuyện:
- Này, mọi chuyện ở đó thế nào rồi?_ nó hỏi.
- Chuyện gì? Ở đâu?_ Ana có vẻ ko tập trung.
- Muốn tui đánh bà ko hả! Chuyện bang Angel tụi mình như thế nào rồi?_ nó nhăn mặt, bực mình!
- À,à_ Ana vẫn mải ăn bimbim_ lần trước giải quyết Black sạch sẽ rồi. Devil lần trước có vài anh em đụng tới người của bọn mình nên đang căng thẳng lắm, sợ sẽ xảy ra xung đột.
- Chuyện lớn thế này sao bà ko nói cho tôi mà im lặng thế hả_ nó hơi cáu_ Devil là một bang rất lớn đó. Ngang ngửa với bang tụi mình đấy!
- Ừ, biết!_ Ana vẫn thản nhiên_chuyện này mới xảy ra hôm qua thôi mà.
- Bà... Thế ai là bang chủ?
- Ko biết. Nhưng sẽ tìm ra.
- Haizz. Bà đúng là_ nó thở dài_ công ty hôm qua bà có giải quyết ko thế? Hay là đùn đẩy sang người khác?
- Ơ, tớ làm 50% mà. Còn lại thư kí giải quyết!
- Bà đúng là lười. Cái 50% của bà thì nói thực 30% thì bà đùn nốt sang thư kí.
- Bà chỉ được cái hiểu tôi_ Ana cười hìhì_ vậy nên đừng phạt tớ bằng cách giải quyết việc công ty.
- Được rồi_ nó bỗng ngước đầu lên, hơi hoảng_ ơ, tên đáng ghét anh đứng ở đây bao giờ thế?
- À. Tôi vừa mới tới xong. Hai người đang nói chuyện gì thế?_ hắn hơi xanh mặt, ngồi xuống bên cạnh nó.
- Ko có gì_ nó trả lời_ ăn là chính thôi.
- Heo hả?_ hắn trợn tròn mắt khi nhìn đống đồ ăn.
- Của Ana đấy_ nó hơi nhăn mặt.
- Ôi trời!
- Mặc kệ tui!_ Ana phụng phịu.
- Ừ_ nó nín cười.
...
Thực ra... Cô là ai? Nguyễn Bảo NhiNó đang trở về nhà sau giờ học mệt mỏi. Trên đường nó luôn có cảm giác bị theo dõi. Nhưng nó vẫn tỏ ra ko có gì, lặng lẽ đi. Rẽ vào ngõ hẻm, nó trốn vào một nơi. Tên theo dõi đang ngó nghiêng tìm nó. Thì ra là...
- Lãnh Hoàng Minh Tuấn! Sao anh lại ở đây?
Hắn giật mình.
- Ơ, tôi...
- Nói!_ nó gắt lên.
- Tôi... Tôi..._ hắn lắp bắp_ à... Thì... Tôi... Tôi... Chỉ muốn biết nhà cô thôi_ hắn bịa ra một lý do \\\củ chuối\\\
- Ko. Anh đi về đi_ nó quay ngoắt đi.
- Khoan... Khoan đã!_ hắn gọi với lại_ tôi có chuyện muốn nói!
- Gì?_ nó khó chịu quay đầu lại.
Hắn lấy hết can đảm hỏi nó:
- Nguyễn Bảo Nhi. Rốt cuộc thật sự cô là ai?
- Nguyễn Bảo Nhi. Rốt cuộc thật sự cô là ai?
Nó bất ngờ. Hắn hỏi thế là có ý gì? Lẽ nào...
- Anh nghe hết chuyện sáng nay ở căng tin rồi?_ nó mặt ngoài bình thản, nhưng bên trong lại đang rất lo lắng.
- CÔ TRẢ LỜI TÔI ĐI!_ hắn cáu gắt, bóp chặt tay nó.
- A!_ nó đau quá kêu lên_ bỏ tay tôi ra!
- Xin lỗi!_ hắn buông tay nó ra_ cô có sao ko?
- Ko sao_ nó xoa xoa cổ tay, trả lời.
- Vậy bây giờ cô trả lời tôi đi_ hắn nghiêm mặt_ mau lên!
- À, thì...
...
Nó về phòng, thở dài. Một ngày mệt mỏi. Nó gọi điện cho Ana:
- Blo!_ Ana đùa_ sao hôm nay mặt trời mọc hướng Tây hay sao mà gọi cho tôi vào giờ này vậy?
- Ko đùa_ nó nghiêm giọng_ hắn biết tất cả rồi!
Ana giật mình. Cái gì cơ?
- Ai? Chuyện gì? Biết cái gì?
- Minh Tuấn. Tất cả mọi chuyện.
- Rốt cuộc là sao?
- Hắn đã nghe được hết cuộc nói chuyện của chúng ta sáng nay.
~trở lại~
- Vậy bây giờ cô trả lời tôi đi_ hắn nghiêm mặt_ mau lên!
- À, thì...
- Mau lên!_ hắn bực bội_ cô đừng giấu tôi!
- Haizz. Thôi được. Cũng ko thể giấu được anh lâu nữa_nó thở dài_ Anh biết Pink chứ?
- Pink? Chẳng phải đó là công ty đứng trong Top 10 công ty lớn nhất TG ư?_ hắn giật mình_ Chẳng nhẽ...
- Đúng. Tôi và Ana là người đứng đầu công ty đó_ ngưng một chút, nó nói tiếp_ và... Là bang chủ bang Angel!
- Cái gì?!? ANGEL?_ hắn bất ngờ_ bang được đánh giá ngang ngửa với bang tôi... À nhầm, bang Devil á?
- Đúng_ nó lại thở dài, nhưng nhận ra điều gì đó trong câu nói của hắn, nó ngạc nhiên hỏi lại_ Anh... Là bang chủ bang Devil?
- Ơ, ko phải_ hắn chối biến, nhưng nhận ra sự chắc chắn trong lời nói của nó, hắn đành thú nhận_ Ừ, đúng. Tôi với Ken là bang chủ bang Devil.
- Anh có thể giữ bí mật chuyện này của tôi được ko?_ nó nhìn hắn, khẩn cầu.
- Tại sao?_ hắn hỏi, mặc dù trong tâm đã quyết định giữ bí mật cho nó. Nó giấu thân phận chắc chắn có lý do.
- Tôi sẽ giữ bí mật của anh_ nó quay mặt đi.
- Một vụ trao đổi?_ hắn nhếch mép.
- Ko. Khác_ nó bước đi_ hãy nhớ!
~kết thúc~
- Ồ! Ra là vậy_ Ana thở dài_ chắc tên Ken cũng sẽ biết.
- Ừm_ nó ngoái đầu nhìn đống công việc trên máy tính_ Chuyện đã vậy rồi. Còn nhiều việc trong công ty lắm. Tui cúp máy đây. Bye bà!
- Ừ. Bye.
Nó mệt mỏi nhìn đống công việc rồi lôi ra giải quyết. Hôm nay quả là một ngày dài đằng đẵng.
\\\Ngày hôm nay thật nhiều điều xảy ra. Hắn đã biết mọi chuyện về mình rồi. Mình nghĩ đó là khởi đầu của việc mình bị lộ thân phận. Sớm thôi...
Sao đột nhiên lại nghĩ tới chàng trai hôm trước nhỉ? Có lẽ anh ta rất giống người đó chăng? Đúng là... Rất giống...\\\
Băng Băng\\\s dairy
~
Sáng hôm sau, CN, 7.45 AM
\\\Saranghanda keojitilmal...\\\
- Alo_ nó uể oải_ ai mà sáng ra đã làm phiền người khác vậy. Ko để người khác ngủ hả?
- Trời ơi! MẤY GIỜ MÀ BÀ CÒN NGỦ HẢ?!?_ Ana bực tức_ TUI, ANA NÈ! DẬY NGAY!
- Ờ, dậy ùi nè_ nó ngáp dài_ vấn đề gì thế? Hôm nay là CN nên cho tui ngủ tí đi. Hôm qua làm việc mệt quá rùi nè. Haizz.
- ĐI CHƠI! Có bọn hắn nữa nè!
- Hở?_ nó tỉnh hẳn_ sao bà lôi họ đi? Mà bà biết số điện thoại của bọn hắn hả?
- Ừ. Biết số tên Ken.
- Ồ_ nó gật gù_ biết số của nhau rồi kia đấy!
- Bà này... Thui cúp đây!
Ana vội cúp máy ko để cho nó ú ớ gì. Nó đi thay quần áo rồi sang nhà Ana. Điều đặc biệt là nó ko để gương mặt xấu xí thường ngày nữa.
Biệt thự Lee
Kíng cong!
Nó nhấn chuông cửa nhà Ana. Ana ra mở cửa:
- Bà đến rồi đấy hả? Vào nhà đi. Nhưng sao bà lại để khuôn mặt này?
- Ờ. Đằng nào bọn hắn cũng biết thân phận bọn mình rồi. Khuôn mặt tớ chỉ là sớm muộn thôi_ nó nói, giọng mang nét cười.
- Ừm.
Nó bước vào nhà và gặp ngay hắn ở phòng khách. Hắn và Ken ngây người nhìn nó vì nó quá đẹp. Gương mặt lạnh lùng xinh đẹp, bộ váy trắng thắt đai đen ở eo làm tôn thêm dáng vẻ chuẩn ko cần chỉnh của nó.
- Cô là ai? Tại sao lại ở đây?_ hắn hỏi, mắt chữ 0.
- Tôi, Bảo Nhi đây_ nó ko ngạc nhiên về thái độ của hắn vì biết trước.
- Hả?!? Là cô thật sao, Bảo Nhi?_ Ken chen vào_ oa, cô xinh thiệt đó.
- Đi chơi thôi!_ Ana giải vây_ cánh đồng Bồ công anh thẳng tiến!
...
Cánh đồng Bồ công anh đúng như cái tên của nó, rất nhiều bồ công anh. Một cánh đồng rộng lớn, nhìn thấy được chân trời xa tít tắp. Bọn nó cùng chạy nhảy, vui đùa trên thảm cỏ (thực ra là chỉ có Ana và Ken, còn nó và hắn ngồi nhìn). Cuối ngày, tụi nó ngắm hoàng hôn đỏ rực cuối trời, chỉ trỏ những điều vui thú.
Một ngày rất đặc biệt... Đáng ghi nhớ...
|
Chương 8: Gặp lại Đôi khi...
Gặp lại nhau...
Là kết thúc...
Hoặc bắt đầu...
Của một niềm vui...
Hay đau khổ...
~
Nó đi dạo quanh hồ. Nó muốn gặp lại chàng trai đó. Chàng trai giống hệt người ấy...
Hôm nay, nó mặc chiếc áo trắng tay phồng với cái váy màu đen. Mái tóc đen ngang lưng xoã dài, mái được để lệch sang một bên kèm chiếc kẹp tóc màu trắng sữa. Đôi mắt tím ko cảm xúc nhìn về phía trước. Đôi mắt đó, nhìn vào ta ko thể đoán được chủ nhân nó đang nghĩ gì. Có thể đó là một điều đặc biệt của nó...
Nó đã đi lâu lắm rồi ko thấy chàng trai đó nữa, định quay về thì...
- Chào cô bé! Lại gặp nhau rồi!_ bỗng dưng có một tiếng nói quen thuộc vọng tới từ đằng sau, làm nó quay phắt đầu lại.
- Ơ. Là anh hả? Tôi tưởng ko gặp lại anh nữa cơ đấy!_ nó nở một nụ cười, ko hiểu làm sao khi ở cạnh người này, nó cảm thấy rất quen thuộc, khiến cho nó luôn bất giác nở nụ cười.
- Vậy là cô bé tới đây chờ anh hả?_ chàng trai cười hiền_ à quên, cô bé bao nhiêu tuổi rồi? Chưa gì đã gọi bằng anh rồi! Tôi 19 tuổi nè.
- Vậy gọi anh là đúng rồi! Em 17 tuổi_ nó vẫn giữ nụ cười cố hữu.
\\\17 tuổi? Nếu em mình còn sống, bây giờ cũng 17 tuổi rồi\\\
- Anh sao vậy?_ nó lo lắng khi thấy anh ngây người ra_ anh ốm hả?
- À, ko_ anh tỉnh lại_ nói chuyện suốt rồi ko biết tên em. Em tên gì?
- Hì. Em tên Bảo Nhi. Còn anh?
- Anh tên Nguyễn Hàn Mạnh Quân.
\\\Cái... Cái gì? Chắc ko phải đâu. Chỉ giống tên thôi\\\
\\\Ring! Ring!\\\
- Alô_ anh nghe máy_ Ừ, tao về đây. Mày chờ tí!_ anh quay sang nó_ anh phải về rồi. Bye em nha!
Nói rồi anh chạy đi luôn. Để nó thẫn thờ lẩm nhẩm:
- Anh biết ko... Anh rất giống người đó... Khuôn mặt... Mái tóc... Đôi mắt... Dáng người... Ngay cả nụ cười đó... Rất giống...
Nó quay người trở về nhà. Nó nhớ lại ngày xưa...
~
Trên một cánh đồng cỏ xanh mướt, có hai đứa trẻ đang nô đùa. Bỗng nhiên đứa bé gái ngã xuống, tay sứt sát hết cả.
- Huhuhu. Đau quá!_ đứa bé khóc toáng lên.
- Ngoan nào, bé Băng đừng khóc, để anh thổi cho nhá. Thổi sẽ hết đau thôi_ đứa trẻ lớn hơn vội chạy tới đỡ nó, dỗ dành.
- Ừ. Thổi cho bé Băng. Bé Băng đau!_ đứa bé vừa ngã phụng phịu.
Thế là đứa bé lớn thổi vào vết thương của bé gái đó. Nhìn thằng bé thổi phồng mồm lên khiến bé gái phì cười.
- Rồi. Bé Băng hết đau rồi. Anh Bin hát cho bé Băng nghe đi.
\\\ Một cánh đồng đầy tuyết rơi có hai người cùng nhau nắm tay.
Nhẹ bước dạo trên cỏ khô trong niềm hạnh phúc đắm say.
Một cánh đồng đầy tuyết rơi đang có hai người nhìn nhau rất lâu.
Rồi bước về hai phía đi xa nhau mãi mãi~\\\
- Hay quá à anh Bin! Dạy em bài này nha!
- Ừ. Bé Băng thích thì anh dạy cho.
Trong ánh chiều tà, có hai bóng đứa bé hát vang bài hát. Tiếng hát theo gió bay xa... Xa mãi...
~
Nước mắt đó đã rơi từ lúc nào. Khẽ gạt nước mắt, nó đi tiếp. Nó phải mạnh mẽ hơn chứ. Ko được khóc...
Nhưng...
Đôi lúc...
Khóc...
Sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều...
|
Chương 9: Ngoại truyện: chia tay Ngày nó trở lại lạnh lùng băng giá cũng là ngày cuối cùng Như học tại lớp 11A1 trường Green school này. Pama cô ấy chuyển công tác về miền Nam làm việc. Nó cảm thấy rất buồn nhưng ko thể hiện ra mặt. Như là một người bạn rất tốt, ko ngại nó xấu xí hay bị bắt nạt mà vẫn chơi với nó. Đầu lớp 10, Như đã giúp nó tìm lớp khi nó đi lạc sang khối 12. Như đã cùng nó dọn vệ sinh khi nó bị phạt. Hơn nữa, còn an ủi nó khi nó bị bắt nạt làm nó nguôi đi vài phần (nguôi giận chớ ko phải là buồn bã)
Lúc hết giờ học, lớp nó mở một tiệc chia tay nhỏ. Bữa tiệc rất vui vẻ, nó lại ngồi im suy nghĩ.
Bữa tiệc kết thúc. Mọi người trở về nhà, còn mỗi nó và Như.
- Tớ đi đây. Cậu ở lại nhớ giữ sức khoẻ nhá.
Im lặng.
- À. Thôi tớ đi đây_ Như gượng cười_ tớ thấy tính cách này mới đúng là cậu. Có lẽ nó sẽ bảo vệ cậu.
Im lặng.
- Bye nhá!
Như quay đầu định đi thì nó gọi lại:
- Khoan đã!
- Gì vậy?_ Như quay đầu lại, vẻ vui mừng.
- Mãi là bạn tốt_ nó nói rồi quay đầu chạy đi nhanh.
- Ừm. Mãi là bạn tốt.
Nước mắt Như chảy ra. Mình sẽ ghi nhớ mãi kỉ niệm này...
Mãi mãi...
|