Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực
|
|
Chap 3: - Cậu về ổn không Quân?- Nó lo lắng hỏi - Ổn! Tớ không sao!- Quân nói - Uhm! Có gì nhớ nói với tớ đấy! Chúng ta là bạn mà!- Nó vui vẻ nói - Về chưa mày! Lâu quá!- Uyên nói - Ok! Tớ về nghen! Tạm biệt!- Nó chạy theo Uyên - À tao nói chú tài xế chở mày về rồi! Mày leo lên về trước đi, tao ra đây có việc!- Uyên nói - Việc gì thế?- Nó ngơ ngác - Con ngốc như mày không nên biết! Về đi ngốc!- Uyên ấn vào trán nó - Ui da! Tao biết rồi! Mai gặp mày! Tạm biệt!- Nó nhăn nhó nhưng chỉ nhăn giả thôi vì biết Uyên rất lo cho nó. ( hâm mộ tình bạn 2 ng` này wá ^^) - Uhm! Chắc tao phải tặng mày cái đt có gì tối gọi 8 cho dễ!- Uyên nói khi nhìn xe chạy khuất xa - Cô chủ!- 1 ông cao to lực lưỡng cúi chào Uyên - Bọn đó đâu?- Uyên hỏi - Đây ạ! Mời cô chủ theo tôi!- Ông ta dắt Uyên vào cái ngõ gần trường. - Sao nào? Ai sai bọn mày làm thế?- Uyên hỏi cái bọn bầm dập trước mắt - DẠ…là cậu Linh ạ!- Bọn đó run rẩy nói - Bọn mày dám đánh con nhóc yếu đuối bạn tao! Gan cùng mình nhỉ? - Dạ tại bọn em không biết!- Tên đó nói khó nhọc - Được rồi! Tha cho bọn nó đi!- Uyên bỏ đi - Tha ạ? Tôi tưởng cô chủ phải làm cho bọn chúng tàn phế chứ?- Ông đó hỏi - Ta không như cha ta! Thả đi!- Uyên gắt rồi bỏ đi - Đối với con gái ông trùm xã hội đen thì vậy là quá hiền rồi phải không mấy nhóc? Nếu cô chủ không thả ra thì bọn mày hết đường mà về!- Ông đô con đó nói với bọn kia đang run vì sợ. Ba của Uyên vừa là chủ của 1 tập đoàn lớn vừa là trùm mafia, nên ai cũng phải sợ cô! Còn nó, vừa về nhà thì liền thay đồ ra trông tiệm giúp mẹ nó, vẫn ngẩn ngơ suy nghĩ về Nhất Linh mà không nghe tiếng chuông leng keng của cái cửa - Suy nghĩ gì mà ngẩn ngơ thế?- Cậu bạn hôm bữa lại xuất hiện trước mặt nó, tay quơ quơ - Nhất Linh!- Nó gọi tên làm cậu bạn hơi khựng lại. - Huh? Là sao?- Cậu bạn ngơ ngác - Nè! Sao trên trường gặp tớ mà giả lơ như không biết? Còn sai người đi đánh Quân ngồi gần tớ nữa?- Nó uất quá xổ 1 tăng - À ờ thì…ở trường tớ phải trở thành 1 con người khác thôi vì gia đình tớ rất khắt khe! Mà…ở trường cậu tốt nhất đừng tỏ ra quen biết tớ được không?- Ken gãi đầu < Cậu ấy đã gặp tên đó ư?> - Sao thế? Uhm! Tớ biết rồi!- Nó quay đi, nó nghĩ cậu ấy sẽ quê nếu m.n biết cậu ta chơi với con bé nhà nghèo xấu xí như nó. Nước mắt nó ứa ra… - Không phải ý tớ là vậy đâu! Tại…tớ sợ m.n sẽ gây rắc rối cho cậu!- Ken kéo tay nó quay lại và nói - Tớ không sợ!- Nó nói - Haizzz, thua cậu luôn!- Ken xoa đầu nó- Mà ở trường đừng nhắc chúng ta hay gặp nhau ở đây nghen! Và tại trường gọi tớ = Linh! - Uhm! Tớ biết rồi!- Nó cười toe. 2 đứa nói chuyện 1 hồi lâu thì Ken mua 1 bó hoa hồng rồi đi mất. “ Cậu ấy khác hẳn ở trường! Và ở trường cái nụ cười khinh khỉnh của cậu ấy khi nhìn Quân làm mình hơi sợ! Haiz, chắc có lí do gì đó! Dù sao Quân và Ken đều là bạn của mình!” Chap 4: Sáng, nó dậy sớm và tung tăng đến trường cùng Uyên làm mẹ nó và Uyên rất bất ngờ - Con nhỏ này hôm nay bị gì mà dậy sớm không cần đá vào mông thế nhỉ?- 2 người cùng nói Lên lớp, - Chào Quân!- Nó toe toét - Chào cậu! Quân rụt rè. - Nè Nhi! Mày cầm lấy đi!- Uyên đưa cho nó cái đt. - Mày đưa tao cái này làm gì?- Nó ngơ ngác đỡ lấy cái ip5 từ tay Uyên - Tao mua cho mày cho dễ liên lạc, vì mày xài lần đầu nên tao mua ip cho mày dễ xài!- Uyên nói - Haiz, mày không cần phải mua cho tao đâu! Tao đâu có nhiều bạn mà xài mấy cái này!- Nó đẩy lại qua Uyên - Cầm lấy hay muốn tao đá vào mông?- Uyên nói - Dạ..dạ.. em xin cầm ạ!- Nó hết hồn chụp cái đt, làm Uyên phì cười - Ngoan, ngoan con ngốc!- Uyên xoa đầu nó- Tao lưu số tao zô đó rồi! Có gì thì gọi hay nhắn tin cho tao! Cước phí tao trả. - Uhm! Quân có xài đt không? Đọc số cho tớ luôn nè! - À! Tớ không xài điện thoại!- Quân nói - Ê! Giống như tao lợi dụng mày á Uyên!- Nó nói - Xời! Ai biết mà nói! Yên tâm đi! - Uhm! < Xin mời bạn Nguyễn Thanh Uyển Nhi lớp 10b10 lên phòng HHS gấp!> Loa thông báo - Gọi mày lên kìa! Cần tao đi cùng không? - Không cần đâu! Mày ở đây đi!- Nó - Tên đó làm trò gì thế nhỉ?- Uyên lẩm bẩm khi nhìn nó rời đi, 1 người khác cũng dõi theo nó lo lắng. < cốc cốc> - Vào đi!- Giọng của Linh - Cậu gọi tớ có việc gì?- Nó - À! Anh muốn mời em tối nay đi chơi!- Linh nói - Thế à? Chúng ta đi đâu?- Nó tính nói gì đó nhưng lại thôi. “ Kêu an hem làm ngại ghê >”< “ - 7h anh sẽ qua đón em nghen! Không cần ăn mắc đẹp đẽ gì đâu! Cho anh thấy dáng vẻ bình thường của em là được rồi!- Linh nói - Dạ! Em về lớp đây! Tạm biệt hội trưởng!- Nó mở cửa đi - Nè! Cậu định chơi đùa với nhỏ đó thiệt hả?- Hưng bước ra hỏi - Uhm! Tất cả những gì liên quan đến tên đó tớ sẽ phá hủy hết!- Linh nhếch mép - Sao không bảo cậu ấy rủ Tú Uyên đi luôn! Ôi tớ yêu cái bông hồng đó rồi! - Thằng điên! Rủ con nhỏ dữ dằn ấy thì sao mà vui được!- Phong ném cuốn sổ vào đầu Hưng - Ờ! Biết rồi
- Ủa Uyên đâu?- Nó hỏi khi về lớp không thấy Uyên.
- Cậu ấy bảo ra tolet!- Quân nói.- Cậu…đừng trách tớ nhiều chiện nha! Mà HT HHS nói gì với cậu vậy?
- À! Cậu ấy rủ tớ tối nay đi chơi!- Nó nói, má hơi ửng hồng
- Mấy giờ đi?
- À 7h! Mà đừng nói Uyên nghen! Kẻo nó nổi đóa!
- Uhm!
- Đồ ăn về rồi! Ăn đi nhỏ ngốc!
- Tay mày cầm thư gì thế?- Nó
- À nãy bọn con trai cứ dúi dúi vào tay tao, tao chưa kịp trả lại tụi nó chạy mất rồi!- Uyên giơ lên, toàn là thư tình!
- Đào hoa quá cũng mệt!- Nó trêu
- Kệ tao!
|
Chap 5: Chiều đó, Ken không ghé. Nó nghĩ chắc vì tối cũng cùng đi chơi nên cậu ta không tới, nó cảm thấy vui vui là phấn chấn, hát suốt buổi đến nỗi mẹ đó phải dọa đá vào mông nó mới im. - Mang gì đây nhỉ?- Nó đắn đo, nhưng khi nghĩ lại lời của Linh rằng nó chỉ cần như dáng vẻ bình thường là được. Nó chọn quần Jean dài với áo phông đơn giãn, vẫn mang cặp kính dày cộm 0 điốp đó… Đúng 7h, Linh tới trước nhà nó, xe thể thao mui trần màu đỏ. Cậu ấy mang đồ đẹp như ca sĩ, làm nó nhìn lại bộ đồ của mình và thấy ngượng. - Lên xe nào! Anh đưa em đến 1 nơi!- Linh mở cửa xe cho nó - Vâng!- Nó lên ngồi trên xe - Thắt dây an toàn vào!- Linh tận tình thắt giùm nó làm nó ngượng đỏ mặt, tim đập thình thịch trong lồng ngực. - Sao lại tới đây! Chúng ta chưa đủ tuổi vào Bar mà!- Nó hỏi - Không sao! Vào đi!- Linh nắm tay nó kéo vào - Hey yo anh bạn! Ai đây!- 1 đám trai có cả gái ngồi tại bàn vip đợi sẵn.( có cả Hưng) - Bạn tao đấy!- Linh “ Dáng vẻ hiền lành thường ngày đâu rồi Linh?” Nó nghĩ trong đầu ( bi h` t.g mà viét trong “..” là m.n biết đó là suy nghĩ của nó nghen ^^) - Chào m.n!- Nó chào - Đi bar mà mang đồ như nhà quê thế?- Mấy chị trong đó cười nhạo nó, cả đám phá lên cười làm nó sượng chín mặt. - Học nhiều quá nên giờ mang cặp đít chai tổ bố hả cô em! Nghe nói em học b10, vậy cũng đâu có giỏi gì mấy! Hay là do không được thông minh!- 1 tên con trai lên tiếng. Nó có cảm giác như đang làm trò đùa ở đây! - Ngồi xuống đây đi Nhi! Mặc kệ bọn nó! Không được nói xấu bạn gái tao nữa!- Linh nói rồi để nó ngồi xuống đối diện cậu. Có mấy nhỏ ăn mặc bốc lửa đến nũng nịu với hắn ta trước mặt nó. - Anh à! Ôm em đi!- Tiếng mấy nhỏ đó bu xung quanh Linh - Cô bé ngu ngốc! Người như cô không thể hòa nhập được với bọn này đâu! Đừng trèo cao nữa!- 1 tên tới ngồi gần nó vừa nốc chai bia vừa nói. - Nhỏ nhà quê như mày mà dám theo anh Linh à? < Chát!>- 1 con nhỏ make up cầu kí tới cho nó 1 tát bay cả kính, và còn giật tóc nó làm đứt cả dây thun - Thôi nào Chi! Làm gì mà đánh người ta như thế? NGốc đâu phải cái tội, haha!- 1 tên khác cười nhạo nó. Lúc này, nó mới ngước mặt lên nhìn thẳng vào cả bọn làm cả đám sững sờ. Đôi mắt đen láy không có cặp kính che, mái tóc thẳng dài đen mượt dài tới lưng thả bung ra. Trông nó cực kì đẹp,1 vẻ đẹp mộc mạc thuần khiết, không giả tạo như bọn con gái khác. Cả đám đơ như cây cơ mấy phút, bỗng 2 dòng nước mắt chảy ra trên khuôn mặt xinh đẹp đó làm cả bọn trở về thực tại, nó đứng dậy bỏ chạy ra khỏi quán. Nghe tiếng Linh gọi tên nó, nhưng nó cứ bỏ chạy, nó không thể tha cho tên đó vì đã đem nó ra làm trò đùa.1 bàn tay nắm lấy tay nó kéo lại rất mạnh mẽ. - Nhi! Cậu bỏ đi đâu vậy? Tớ chạy theo cậu nãy giờ! - Quân!- Nó giơ khuôn mặt đầy nước mắt lên nhìn Quân, quần áo cậu ấy xộc xệch, cặp kính gọng đen lệch qua như sắp rớt. Trán cậu lấm tấm mồ hôi, cậu đang thở hồng hộc như muốn đứt hơi - Sao thế? Tên HT lại làm gì cậu hả?- Quân lo lắng, hôm nay cậu ấy nói nhiều hơn mọi ngày. Cậu ấy xuất hiện thật đúng lúc - Sao cậu biết tớ ở đây?- Nó nước mắt ngắn dài nhìn Quân và hỏi - Ờ thì…cậu trả lời tớ trước đã!- Quân gãi đầu rồi túm 2 vai nó lại và hỏi - Á đau tớ!- Nó khẽ rên - À tớ xin lỗi! Tớ hơi mạnh tay!- Quân tỏ vẻ biết lỗi - Thường ngày trông cậu có vẻ yếu ớt lắm mà ta? Hôm nay cậu cũng nói nhiều nữa!- Nó nói - Sao cậu tránh trả lời tớ hoài vậy hả? Tên HT đó làm gì cậu mà lại bỏ chạy như vậy?- Quân hỏi - À ờ không sao đâu! Ta về thôi! Nhà cậu ở đâu? - Nhà tớ ở gần đây! Đi ngang thấy cậu nên tớ đuổi theo thôi! Tớ sẽ đưa cậu về! Đi nào!- Quân kéo tay nó đi - Ủa sao cậu biết nhà tớ ở hướng này?- Nó ngơ ngác - À tại tớ…đi lụi í mà!- Quân gãi đầu - Uhm! Thanks nhé bạn thân!- Nó lau nước mắt rồi đi theo Quân về nhà… - Cậu đừng chơi với tên HT đó nữa! Hắn nguy hiểm lắm!- Quân nói - Tớ tưởng cậu í khác cơ, thường ngày cậu ấy hay đến nhà tớ mua hoa. Rất hiền lành mà! Tớ thích cậu ấy từ những lúc đó đó!- Nó vô tư kể 1 mạch mà không biêt` rằng người đi bên cạnh nó đang đập tim thình thịch! - Thì…khi nào hắn đến nhà cậu mua hoa rồi hãy chơi với hắn. Chứ bình thường hắn ghê gớm lắm! Như là có hai nhân cách á! - Ghê vậy! Như trong manga ấy nhỉ!- Nó reo lên- Mà chuyện cậu ấy hay tới nhà tớ mua hoa cậu đừng nói với ai nghen! Bí mật nhé! - Tớ hứa!- Quân nói - Được! Móc ngoéo nào!- Nó đưa ngón út ra - Uhm!- Quân phì cười rồi móc ngón út của cậu vào tay nó - Hôm nay cậu khác thật đấy! Trên trường có vẻ như cậu nhút nhát và ít nói hơn!- Nó - Vậy…à? Chắc tớ cũng là người đa nhân cách quá, hehe!- Quân hơi bối rối cũng nói - Uhm!- “ Hôm nay trời nhiều sao quá! Ước gì…người đi bên mình bây giờ là Ken nhỉ? Ôi không không, Quân có lòng tốt đưa mình về mà sao lại nghĩ tới Ken. Mình ích kỉ quá!”- Nó lắc lắc cái đầu - Cậu nhức đầu à? - À không sao!- Nó huơ huơ tay - Kính cậu đâu?- Quân hỏi - À nãy tớ lỡ làm rớt mất!- Nó - Vậy cậu lấy kính tớ mang đi này!- Quân móc trong túi ra 1 cặp kính khác - Cám ơn nhưng tớ không có cận đâu! Tớ chỉ mua vậy thôi - Kính này 0 điốp mà!- Quân - Thế à? Thanks cậu nhiều! Tại vì tớ không thích ai nhìn vào mắt tớ nên tớ mang kính!- Nó cúi đầu xuống - Tớ biết! Mắt cậu đẹp lắm! - Uhm! Mắt tớ giống mắt bố tớ, người ta bảo mắt tớ đẹp nhưng nó sẽ nhìn thấu tâm hồn của những ai nhìn vào mắt tớ!- Nó - Uhm! Chắc lại thêm 1 bí mật giữa 2 chúng ta nhỉ? - Đừng nói ai nghen! Mà tới nhà tớ rồi! Tạm biệt cậu! Ngủ ngon! Cảm ơn vì đã đưa tớ về!- Nó cười toe tạm biệt Quân rồi vào nhà, còn 1 mình Quân đứng trước cửa nhà nó, tháo cặp kính gọng dày ra. Cậu khẽ nói: - Tớ cũng đang có 1 bí mật chưa nói cho cậu được Nhi à!- Quân nói 1 mình rồi quay lưng đi, móc ip trong túi ra (!) và nói chuyện với ai đó. - Cái dáng vẻ cù lần này, hợp với mày đấy!” Nhật” Quân ạ!- 1 cậu con trai đứng ở đầu ngõ từ lúc nào, lưng tựa vào chiếc thể thao mui trần màu đỏ. Nói với Quân nhưng lại cố ý nhấn mạnh từ “Nhật” - …! - Mày thích con nhỏ đó à?- Linh nhếch mép - Mày…dám đụng đến cậu ấy! Tao sẽ không tha cho mày!- Quân túm áo Linh (!) - Mày sao? Thằng cù lần à? Mơ đi! Tao thích chơi với nhỏ đấy! Làm gì tao?- Linh nói - Mày…thay đổi quá! Mày trở thành thằng xấu xa từ khi nào thế hả?- Quân thả Linh ra rồi quay lưng đi - Từ khi…mày bỏ đi!- Linh nói nhỏ, nhìn theo Quân khuất dần Về phần nó, về nhà nó nhận được 2 tin nhắn. 1của Uyên và 1 của số lạ < Tao mới thấy 1 bộ truyện hay hay nên mua cho mày luôn! Mai tao mang lên cho!>- Tin nhắn của Uyên, nó phì cười. Nhỏ Uyên thương nó phết. < Tớ là Ken! Buối tối tốt lành ^^!>- Tin nhắn của Ken, nó rất mừng nhưng không dám trả lời vì sợ…nhỡ hắn vẫn còn là Linh thì sao >”< < Đừng sợ! Tớ là Ken! Không phải Linh đâu!> - 1 tin nhắn khác đến, như đọc được suy nghĩ nó vậy “ Oa khó tin quá! Người đa nhân cách ư? Chắc cậu ấy vất vả lắm!” Nó vội rep lại < Uhm! Chúc ngủ ngon > < Khi nào cần cứ liên lạc vào số này!>- Ken trả lời Hết chap 5
|
Chap 6: Sáng, nó dậy sớm. Mắt hơi sưng vì hôm qua khóc, cột tóc lên rồi đeo cái kính Nhật Quân đưa vào rồi xuống nhà ăn sáng với mẹ. - Hôm nay mẹ nấu súp cua à? Woa, món con thích nhất á mẹ!- Nó reo lên - Uhm!- Mẹ nó có vẻ buồn buồn - Sao thế mẹ? - Nhi này! Con có bao giờ thấy xấu hổ, hay đau khổ vì sinh ra trong 1 gia đình nghèo khó chưa?- Mẹ nó hỏi - Mẹ này! Mẹ sao thế? Con luôn tự hào về bố mẹ mà! Mommy and Dad are the best!- Nó giơ ngón cái lên - Uhm! Vậy thì mẹ vui lắm! - Vâng!Hôm nay học xong con sẽ đi tìm việc làm, sẽ giúp mẹ đỡ vất vả hơn ạ!- Nó tiếp tục ăn súp - Để mai rồi kiếm con ạ! Lát nữa học xong con hãy tìm đến địa chỉ này! Con hãy tìm người có tên Dương Thế Lâm, nhất định phải gặp ông ấy! - Ai thế mẹ? - Gặp rồi biết - Dạ! - Nhi à! Mẹ sợ…không lo cho con được nữa! - Mẹ này! Mẹ sao thế? Hôm nay mẹ lạ lắm! Con không thích đâu!- Nó giãy nãy - Hôm qua mẹ mới đi xem bói, thầy bảo năm nay là năm tuổi của mẹ, nên tránh di chuyển nhiều… - Mẹ cũng tin mấy cái đó à? - À ờ mẹ không tin! Mẹ vẫn đi giao hàng bình thường mà! - Thưa mẹ con ăn xong rồi! Con đi học đây ạ! Uyên đến rồi - Tạm biệt con!- Mẹ nó mặt vẫn buồn buồn < Ông à! Tôi cho nó gặp người đó là đúng hay sai? Chắc ông cũng muốn như vậy mà phải không?> Mẹ nó nhìn lên bàn thờ ba nó cầu nguyện - Cha chả! Hôm nay dậy sớm nhỉ?- Uyên nhìn nó - Đương nhiên! Tao mà!- Nó nhỉnh mũi lên - Gớm!- Uyên cốc nó - Đau! Con này!- Nó ôm đầu - Truyện nè nhóc!- Uyên đưa nó 1 chồng truyện - Uhm! Mày biết địa chỉ này không? Mẹ tao bảo sau giờ học tới đó!- Nó giơ tờ giấy ra - Địa chỉ này…quen lắm!- Uyên nhìn rồi suy nghĩ.- Mà tao chưa nhớ ra! - Uhm! Để lát tao tự tìm vậy, học xong mày về trước nhé!- Nó nói - Được! Mà có thể tuần sau hoặc sớm hơn tao sẽ về Mỹ vài tuần! - Chi vậy? - Ông nội tao bệnh! Nhà tao đang tranh chấp vài thứ!- Uyên nói - Uhm! Phức tạp nhỉ, như nhà tao này! Nghèo nên có gì đâu mà tranh chấp keke! - Nhỏ này!- Uyên nhéo má nó. - Hehehe! - Chào Quân! Ngủ ngon chứ! - Cũng được! Thanks cậu!- Quân lại nhút nhát như thường ngày. - Sao mày không hỏi tao ngủ ngon hay không? Bạn bè thế à?- Uyên quay đi giả vờ giận - Thôi mà! Cho tao xin lỗi! - Hì hì! Tao giỡn đấy, nhỏ ngố! - Xì! Thôi vào học rồi, học đây!- Nó le lưỡi Tiết học trôi qua cũng (hơi) buồn tẻ, nó thì nghe giảng chăm chú, Uyên thì ngủ, Quân thì đọc sách gì đó dày cộm. Mỗi người một việc ==’’. Cuối cùng giờ giải lao giữa buổi cũng đến. - Nhi à! Tao đói bụng quá! Xuống cantin không?- Uyên đứng dậy - Không! Mày đi đi! Mua cho tao nữa! - Ok! Khi Uyên vừa đi được 1 lúc, 1 bạn nam tiến tới chỗ nó… - Bạn là Uyển Nhi à?- Hưng cười tỏa nắng làm bọn gái trong lớp xì xầm bàn tán vì độ ‘’warm’’ của anh chàng - Có gì không bạn?- Nó hỏi - Uyên ngồi đây à? - Uhm! - Woa, thiên thần của tui :”> - Má cậu ta bỗng dưng đỏ ửng, mắt long lanh lên. “ Chuyện gì với tên kì cục này vậy nhỉ?” - À xin lỗi! Nhất Linh bảo muốn gặp cậu trên sân thượng có chuyện muốn nói!- Hưng quay trở lại vẻ mặt ‘’warm boy’’ ngay - Vậy à? Được, tớ cũng có chuyện muốn hỏi!- Nó đứng dậy định đi nhưng bị ai đó kéo tay lại. - Nhi! - À không sao đâu Quân!- Nó cười tươi - Grrr! Tên đó muốn làm gì cậu ấy? Đừng để ai thấy vẻ mặt thật của cậu nhé Nhi! Tớ sợ…hắn sẽ thích cậu mất!- Quân nói 1 mình khi nhìn bóng nó khuất dần. Tại sân thượng của trường, 1 nơi cực thoáng mát và lộng gió, lại không có học sinh khác vì không ai biết pass của ổ khóa. 1 dáng người con trai dong dỏng cao đang đứng đó, nắng chiếu vào người cậu trông rất chói lòa. Trong 1 phút nó bị choáng ngợp bởi hình ảnh đó. Tiến lại gần, nó cất tiếng - Anh gọi em? - Uhm! Anh muốn xin lỗi chuyện hồi tối, anh đã sai khi đưa em đến đó!- Linh gãi đầu, khuôn mặt đẹp trai làm tim nó nhảy rầm beng “ Sao lại đưa vẻ mặt của Ken ra mà xin lỗi tôi! Tôi rất muốn ghét anh nhưng…vì Ken! Tôi chỉ thích Ken trong con người của anh thôi!” - À không sao!- Nó lạnh lùng - Để anh đãi em 1 chầu chuộc lỗi! - Không cần đâu!- Nó - Sao thế? Anh muốn xin lỗi mà! - Thay vì dẫn em đi ăn thì anh nên dẫn chị Chi gì đó đi ăn đi! Chị ấy là người yêu của anh mà!- Nó đĩnh quay đi thì Linh ôm chầm nó từ đằng sau làm nó hết hồn, tay chân líu ríu - Nếu em không đồng ý anh sẽ ôm em như vậy hoài luôn - Nè! Thả em ra! Gần vào lớp rồi!- Mặt nó đỏ lựng lên - Đồng ý đi! Rồi anh thả! - Được….được rồi!- Nó lắp bắp, lần đầu bị con trai ôm như thế nên tay chân rã rời vì…run - Ok! Khi nào được anh sẽ qua đón em!- Linh thả nó ra và cười tươi như ông mặt trời và ( lại) làm nó choáng thêm 1 lát ( nó không có miễn dịch với trai đẹp mà hehe) - Dạ! Em về lớp!- Nó đi xuống cầu thang, miệng bất giác mỉm cười.Trên sân thượng còn lại 1 mình Linh. - Nhỏ ngốc đó dễ dụ thật, mà cũng dễ thương đấy chứ! Mắt thằng Quân chưa đến nỗi mù!- Môi Linh như có 1 nụ cười thoáng qua. - Mày đi đâu về thế?- Uyên hỏi
|
- Đi tolet í mừ!- Nó nói, nháy mắt với Quân ra hiệu ‘’ Đừng nói” rồi ngồi xuống cười tủm tỉm 1 mình
- Bộ mới thoát táo bón hay sao mà cười nham nhở vậy nhỏ?- Uyên nhìn nó ra vẻ khó hiểu, có 1 người cũng đang nhìn nó với ánh mắt khó hiểu.
Nó lấy điện thoại nt cho Ken: < Cậu là Linh hay Ken thế? Hiểu về cậu tớ vui lắm!> “ Gì thế nhỉ?”- Nó cảm thấy cái bàn như rung rung - Đt mày rung à?- Nó hỏi Uyên - Đâu có!- Uyên đáp “ Kì ta, mình vừa cảm thấy cái bàn rung, của Quân à? Mà Quân làm gì xài điện thoại” Ra về, nó tạm biệt Quân và Uyên rồi mò tìm cái địa chỉ “ Đường XX à? Lạ quá! Lần đầu mình biết á!” - Chú cho con hỏi đường XX ở đâu ạ?- Nó hỏi 1 chú xe ôm - Đường này…lạ quá! Chú không biết cháu ạ, nó ghi là ở khu AB, cháu đi thẳng rồi quẹo phải tới ngã tư quẹo trái là tới khu AB. - Cháu cám ơn ạ! Nó đi theo lời chú xe ôm, woa xa wá! Lưng áo nó ướt mồ hôi. Tới khu AB nhưng nó cũng không biết đường nào là đường XX, khu này nhà nào nhà nấy toàn là to to không! “ Mẹ biểu mình gặp ai ở đây nhỉ, có vẻ nhà giàu có lắm! Ở đây có 2 tòa biệt thự to nhất à! Nhìn xa còn thấy 2 cái đó nữa! To hơn hẳn mấy cái kia, đường XX ở đâu nhỉ?” < Tin tin>- Tiếng còi xe - Nhỏ kia! Đi đứng gì kì vậy! Đường của cô à! Đứng giữa đường coi chừng có ngày tôi cán cho đấy!- Tiếng 1 cậu con trai - Tôi xin lỗi!Anh cho tôi hỏi đường XX ở đâu ạ?- Nó đi lại hỏi cậu đó, vì xung quanh đây ít thấy người quá, toàn là biệt thự không! - Tôi cũng đang đến đó, đường đó chỉ có 2 nhà thôi! Cô muốn quá giang không? Cũng khá xa!- Cậu con trai cười ranh mãnh. - Được ạ? Cám ơn anh nhiều nghen!- Nó định leo lên xe thì… - Tôi đâu có bảo cô leo lên đây! - Anh bảo cho tôi quá giang mà! Xe này chỉ có 2 chỗ thôi vậy tôi ngồi đâu đây! - Cốp xe rộng lắm!- Người con trai nói vẻ như trêu chọc. - Anh…định bắt tôi chui vào cốp xe à? - Chứ sao! Chưa có người con gái nào được ngồi chung với tôi trên xe này hết! - Grrr….Tôi còn tưởng anh tốt bụng, như vậy thì tôi không cần! Người giàu mấy anh toàn như nhau thôi! Khinh người nghèo khổ như tôi đây!- Nó quay lưng bỏ đi - Không cần thì thôi! Tạm biệt! Cô gái xấu xí- Tên đó phóng xe đi, bỏ lại nó với cục tức mà không làm được gì. Nước mắt đang từ từ ứa ra vì quá uất. Đang lủi thủi đi lòng vòng tìm đường thi gặp 1 nhóm người 4 5 tên đang ngồi bên vệ đường hút thuốc lá, nó mừng như bắt được vàng tiến lại gần hỏi. - Các anh cho em hỏi đường XX ở đâu ạ! - Cô bé vào khu này làm gì? Xin việc à? Trông cô không có dáng vẻ của 1 tiểu thư, không được giá rồi!- 1 tên nham nhở nói - Không được giá là sao ạ?- Nó ngây ngô - Thôi! Không được thì anh em mình dùng vậy!- 1 tên khác để râu dưới cằm lên tiếng ( râu dê í >”<) Rồi cả đám tiến lại gần nó - Mấy người…định làm gì?- Nó sợ sệt định bỏ chạy thì bị 1 tên túm lại ép vào tường - Ai trước?- Cả đám hỏi nhau - Để tao!- 1 tên nhào vào sờ soạng nó. - Cứu tôi với!- Nó la lên - Im nào! Tháo cái kính xấu xí này ra đi! – Tên đó vứt phăng cặp kính của nó - Huhu! Có ai giúp tôi không?- Nó la lên - Cô em tháo kính ra nhìn xinh chứ! Chắc bán qua nước ngoài cũng có giá! - Phải qua tay bọn này trước đã, haha! - La cũng vô ích vì ở đây không có ai ở ngoài đường giờ này đâu!- Tên đó xé áo nó ra. - Sao lại không?- 1 giọng nam trầm lên tiếng Hết chap 6
|
Chap 7: - Mày là ai?- Bọn đó hỏi người con trai dong dỏng cao, đang tựa lưng vào chiếc môtô. - Tao là ai không quan trọng, bọn du côn tụi mày dám vào khu này mà bắt cóc con gái tống tiền hả? - Mặc bọn tao! Can gì đến mày?! - Người bọn bây đang ức hiếp là girlfriend của tao đấy nghe chưa? - Thế à? Giờ bọn tao thích thế đấy rồi sao? Mày làm gì tụi tao, đánh bọn này không dễ đâu!- Bọn đó hất mặt “ Tên đáng ghét ư? Hắn bỏ mặc mình rồi mà!?”- Nó, mắt mờ đi vì mệt và sợ, lờ mờ nhận ra bọn côn đồ đang nói chuyện với ai. Nhưng vì quá sợ nên nó ngất đi… Trong giấc mơ của nó, nó thấy bố nó, đôi mắt sâu nhìn thấu tim gan nó. Khẽ vuốt tóc nó, bố nó bảo - Con gái của ta! Đừng buồn nữa! Không phải lỗi do con đâu! - Hức! Con xin lỗi! Vì con mà bố phải đi sớm như vậy! Con có lỗi lắm! Bố đừng tha cho con!- Nó khóc nức nở, quá khứ của 10 năm trước hiện về… - Nhi à! Con sắp 17t rồi! Liệu sau này không có bố mẹ con sẽ tự lo được chứ? - Bố! Bố nói vậy là sao?- Nó ngơ ngác Bố nó không nói gì, mỉm cười quay đi và biến mất. Nó bật dậy, không quan tâm mình đang ở đâu. Nó khóc rấm rứt vì nhớ bố và cảm thấy có lỗi, chỉ vì nó… Một bàn tay dịu dàng lau nước mắt cho nó, nó ngước mặt lên. - Anh là người hồi nãy?! - Tỉnh rồi hả gà con? - Tôi đang ở đâu vậy?- Nó nhìn xung quanh - Đây là nhà nội tôi! Cô ngất xỉu nên tôi đưa về đây đỡ!- Tên đó cười, 1 nụ cười tỏa nắng làm tim nó lệch đi 1 nhịp. Giờ nó mới nhận ra tên này đẹp đến như thế. “ Đây phải chăng là hoàng tử?” – Nó ngẩn ngơ - Sao rồi Gà con, bị đau ở đâu à? Sao há miệng ra như thế?- Người đó ( vì chưa biết tên nên kêu như vậy đỡ ^^) dí sát mặt vào nó. - À à tôi không sao! Cám ơn anh! Ủa! Sao tôi lại mang bộ đồ này?- Nó nhìn xuống người thì thấy nó đang mang 1 cái đầm màu vàng chanh rất đẹp. - À là tôi đấy! Vì đồng phục của cô bị rách nên tôi thay giùm cô! - C…cái…cái…gì! Chẳng lẽ…!- Trong đầu nó đang nghĩ tới 1 chuyện… - Tôi đã thấy hết rồi! Cô cần phải ăn nhiều vô thành thiếu nữ đi!- Như bắt được suy nghĩ của nó, tên đó tiếp lời. - Anh dám! Thế là tiêu đời của tôi rồi! Hức hức! Sau này ai còn muốn lấy tôi nữa! Tôi không biết đâu! Oa oa!- Nó khóc um lên - Này ồn quá! Đừng khóc nữa! Cô sẽ không ế đâu! - Sao anh biết!- Nó sụt sùi nhìn tên đó - Vì tôi sẽ lấy cô, tôi đã thấy hết của cô nên tôi sẽ có trách nhiệm với cô! - Anh…đùa à? - Tôi không đùa! Gà con! Nào, trước sau gì em cũng thành vợ của tôi, sao ta không “ Thử” 1 chút nhỉ?- Tên đó cởi chiếc sơmi ra, từ từ leo lên giường tới chỗ nó… - Anh định làm gì thế?- Còn nó thì từ từ lùi lại đụng đầu vào thành giường cái Cốp - Làm chuyện mà những cặp đôi thường làm!- Tên đó đè nó xuống và nói - Không! Anh là 1 tên biến thái, thì ra cứu người để làm những trò này à? Help me! - Sao nào Gà con? Thì anh sẽ chịu trách nhiệm với em mà! - Never!- Đôi mắt sâu của nó nhìn vào mắt tên đó, gò má trắng phúng phính hồng lên như em bé, môi đang mím lại trông cực dễ thương. Nhan sắc mà nó bỏ công che giấu bấy lâu nay bị lộ ra hết. Tên đó đưa sát mặt vào mặt nó, nó tưởng hắn định kiss mình nên nhắm tịt mắt lại “ Thôi rồi con sắp lấy chồng rồi mẹ ơi! Tên này mà hoàng tử gì? Hoàng tử biến thái thì được, huhu”- Nó suy nghĩ trong đầu Nhưng hắn chỉ hôn nhẹ lên trán nó rồi ngồi dậy, nó không thấy có gì nên mở mắt ra, thấy má hắn tự nhiên đỏ lên. - Anh sao thế? Sốt hả? Sao mặt đỏ thế? < Con gà con này dễ thương quá! Lúc nãy mang kính với cột tóc nhìn khác hẳn, mình định trêu nhỏ 1 lát nhưng sao lại mất tự chủ mà kiss lên trán nhỏ nhỉ?>- Suy nghĩ của ai đó. - Nè! Tôi phải đi đây!- Nó ( tỉnh bơ nhỉ ==’’) - Đi đi Gà con ngốc!- Tên đó xua xua tay - Tôi thắc mắc tại sao nãy giờ anh toàn gọi tôi là “ Gà con” - Cái đầm cô đang mặc với cái tướng ngủ co rúm của cô hồi nãy cứ như con gà con í! Hiểu chưa? Đi nhanh lên!- Hắn đuổi nó - Xì! Không cần đuổi!- Nó lè lưỡi xách cặp với đồng phục rồi ra khỏi phòng Còn lại 1 mình, hắn ngồi suy nghĩ… - Hừm! Con gà ngốc nghếch, bị chọc như thế mà không lo gì hết! Mình sẽ gặp lại nhỏ, mà hình như nhỏ học Saint với mình thì phải! Hi vọng 2 thằng em họ kia không biết đến nhỏ mắc công bọn nó cuỗm mất!... … - Mà sao hồi nãy ngoài đường hung dữ thế mà ngủ thì ngoan như gà con thế nhỉ? Nhỏ còn khóc rồi gọi “bố” nữa!- Tiếp tục độc thoại 1 mình rồi đăm chiêu. Được 15p, < Cạch>- Này anh! - Gà con chưa đi à? - Tại…nhà anh rộng quá! Tôi không biết đường ra!- Nó ngượng ngùng lấy tay xoắn nhẹ lọn tóc trông cực dễ thương - Haiz, ngốc thiệt! Để tôi dẫn cô đi!- Tên đó nói mà tim đang đánh trống trong lồng ngực - Thanks! Anh tốt quá!- Nó cười toe rồi đi theo hắn. - Nè! Tới đây được rồi! Biệt thự sát bên là địa chỉ cô tìm đấy! - Vâng cám ơn anh! Mà… - Chuyện gì? - Anh thực sự…thấy của tôi rồi hả?- Nó cúi mặt xuống đất - Tôi đùa đấy! Nãy tôi nhờ người giúp việc thay cho cô đấy! - Woa! Thiệt hả? Vậy là tôi hết ế chồng rồi hả? Thanks anh nha! Tạm biệt! Nó lon ton chạy đi - Bye gà con! - À mà anh tên gì cho tôi biết được…ơ?- Nó quay lại định hỏi tên thì không thấy hắn đâu nữa cả. Nó tiếp tục đi, sao cái bờ tường nhà hắn dài thế nhỉ? Nói 2 nhà sát bên mà 2 cái cổng cách nhau bằng cả 1 con đường. Nó hì hà hì hục cuối cùng cũng đến cổng nhà, bảng trước nhà đề “ Biệt thự nhà họ Dương” khác họ với nó. Nó bấm cái chuông. - Ai đó?- Có tiếng phát ra từ cái loa nằm trên cái chuông - Dạ cháu muốn gặp ngài Dương Thế Lâm ạ! - Có hẹn trước chưa? - Dạ…chưa ạ!- Nó rụt rè - Người như cô bé không thể tùy tiện gặp chủ tích được đâu! Hiện nay chủ tịch không có nhà!- Người đó đáp lại bất lịch sự. - Haiz, làm sao đây? Mẹ dặn phải gặp người này cho bằng được! Đành ngồi đợi vậy!- Nó ngồi xuống thềm ngồi đợi…Giữa trưa nắng nóng. Khoảng hơn 1 tiếng sau, 1 chiếc xe màu đen về trước cổng, 1 người đàn ông trung niên hỏi nó. - Cô học sinh, sao cháu lại ở đây? - Dạ cháu cần gặp ngài Dương Thế Lâm! - Chuyện gì thế cháu? - Mẹ cháu bảo phải gặp người này! - Đợi ta 1 lát!Cháu tên gì? - Uyển Nhi ạ! Người đàn ông mở cửa ghế sau xe và hỏi ai đó - Thưa chủ tịch! Cô bé này muốn gặp Ngài! - Ta đang mệt! Không muốn tiếp! - Vậy ngài có biết cháu gái nào tên Uyển Nhi không? - Tài xế Nhân, anh bảo sao?- Giọng ông cụ run run - Cô bé tên Uyển Nhi! - Cái gì? Đỡ ta xuống xe!- Ông cụ vội vàng tới chỗ nó đang ngồi thu lu - Cháu gái! Cháu là Uyển Nhi à? - Vâng thưa ông!- Nó ngẩng mặt lên nhìn ông cụ lớn tuổi nhưng có vẻ rất sắc sảo. - Cháu nội của ta! Bao năm qua ta vẫn mong gặp cháu yêu!- Ông cụ ôm chầm lấy nó - Sao…sao ạ? Ông lầm rồi! Cháu họ Nguyễn cơ! Khác họ với ông! Với lại cháu nghe bố mẹ nói nhà nội cháu ở xa lắm không có tiền để về thăm ạ!- Nó ngơ ngác. - Cháu yêu! Vào đây ta sẽ cho cháu thấy!- Rồi nó cùng ông cụ lên xe chạy vào cổng, nhà cực rộng. Cũng ngang với biệt thự của tên kia ở sát bên. 2 nhà bề thế như vậy lại nằm gần nhau. Và trên cùng 1 con đường. - Woa! Đẹp quá!- Nó buột miệng thốt lên - Sau này căn biệt thự này sẽ là của cháu thôi cháu yêu! - Ông đùa hoài! Cháu đâu phải là cháu của ông đâu! Ông nhầm cháu rồi! - Theo ta vào đây!- Ông cụ đưa nó vào phòng khách rộng lớn mênh mông, có 1 tấm hình gia đình to tổ chảng treo trên tường. Hình chụp có 4 người, có cả bố nó. - Sao bố lại có mặt trong hình?- Nó tự hỏi - Đây là bà nội cháu! Đây là bố của cháu! Đây là cô út của cháu, hình chụp lúc bố mẹ cháu chưa lấy nhau! - …! - Cháu đã hiểu rõ chưa? Cháu là cháu gái của ta! Chẳng qua bố mẹ cháu chỉ đổi họ thôi vì họ sợ người ta sẽ biết họ thuộc dòng họ Dương danh giá! - Nếu đó…là thật! Ông…nội! - Cháu yêu của ta!- Ông ôm chầm lấy nó, từ lâu nó muốn được gặp thân nhân gia đình của mình nhưng chưa bao giờ được gặp - Ông ơi! Cháu nhớ bố lắm!- Nó khóc - Tội nghiệp thằng con ngốc nghếch của ta! Chấp nhận rời bỏ dòng họ Dương để lấy mẹ cháu! Tất cả do ta!- Ông nội nói giọng như sắp khóc theo nó. - Hức! Do cháu mà bố cháu mất! Tại cháu!- Nó - Không đâu! Tất cả do ta! Cháu không có lỗi gì hết! Nín đi cháu ngoan! - …!- Nó sụt sịt khóc - Mà nãy sao cháu ngồi trước nhà? Tại sao không vào nhà? - Dạ tại…họ không cho cháu vào!- Nó thật thà - Ai dám!? Ta sẽ đuổi việc tất cả bọn nó!- Ông nó sùng máu lên - Thôi ông ạ! Tại họ không biết!- Nó vội bào chữa - Được rồi! Cháu sẽ dọn về đây chứ? - Cháu…chưa quen đâu ông ạ! Để 1 thời gian nữa! Cháu sẽ về hỏi ý mẹ cháu! - Được rồi cháu ngoan! Ở lại chơi với ông thêm chút nữa rồi về - Vâng! Hết chap 7
|