Khi anh vừa ra khỏi lớp, bạn bè cô xúm lại hỏi cô quen anh như thế nào?,...bla bla... gọi chung rất nhiều câu hỏi, nhưng cô chỉ trả lời mông lung là vô tình thôi, chỉ có những người bạn hay chơi với cô mới biết được là cô và anh quen nhau trong trường hợp nào. Bạn bè cô ai nấy cũng ngưỡng mộ và mừng thay cho cô luôn, chỉ có cô là đang khó xử.
Sau hôm đấy, anh luôn đến lớp hỏi thăm cô, hay xếp trùng lịch đi tình nguyện cùng cha mẹ cô.
Về phía gia đình anh thì từ lúc anh chuyển về đây anh ngoan ngõan chăm chỉ học hành và làm việc hơn hẳn, cha mẹ anh rất vui mừng vì con trai của họ đã thay đổi, và họ cũng muốn một ngày nào đó gặp được cô gái trong mộng của con trai mình một lần vì anh đã hứa khi hai đứa học xong đã có việc làm ổn định thì anh sẽ lập tức đưa cô về ra mắt cha mẹ mình luôn. Và suy nghĩ của anh khiến cha mẹ anh rất hài lòng về quyết định đấy.
Còn về gia đình cô thì cha mẹ cô luôn trêu cô nếu không dịu dàng lại thì còn lâu mới có người rước cô, và cũng muốn cô học hành tử tế để có một việc làm ổn định.
Vào một đêm Tuyết Nghi đi học thêm về muộn đang đi trên đường bỗng dưng có hai đến ba tên răng mai chặn đầu xem của cô lại, kéo cô xuống xe, vì bọn chúng bây giờ mất hết tính người nên đã mặc kệ cho cô kêu cứu thảm thiết hay ra sức vẫy vùng đi chăng nữa thì bọn chúng vẫn cứ kéo cô lại và để ngoài tai, bọn chúng từng người từng người xé từng lớp quần áo trên người cô, cũng may cô mặc nhiều áo với chất liệu vải không phải dễ xé nên bọn chúng đang ra sức thì từ đâu có ba thanh niên tốt bụng đến giúp, và giọng nói quen thuộc trầm ấm lọt vào tai cô, không ai khác đó chính là Đông Phong cùng với Minh Đăng và Hạo Đông còn Ngô Vũ thì không về cùng hai người vì anh ấy đã chuyển ra đấy học cùng với Cẩm Nguyệt rồi.
Hai anh kia nói với Đông Phong dẫn Tuyết Nghi đi ra chỗ khác còn hai tên này để học xử lí cho, vì vừa bị đả kích tinh thần nên tinh thần của Tuyết Nghi có chút hỏang lọan, cứ đẩy anh ra xa, anh nhìn thấy mà đau xót hết cả ruột, nếu như cho anh đánh bọn chúng thì anh đã đánh chết bạn chúng rồi, nhưng bây giờ anh phải bảo vệ cô, người con gái anh yêu.
Mặc dù cho cô có đẩy anh ra ngoài thì anh vẫn ra sức ôm cô vào lòng mình và không ngừng bảo cô " không sao rồi, có anh đây " thật là ấm áp, cô nghe xong cũng an tâm và bớt hỏang lọan hơn nhiều. Để cô bình tĩnh trở lại anh đưa cô về nhưng vì cô đề nghị sống riêng nên cô chỉ có ở một mình, sợ cô nghĩ quẩn, làm chuyện dại dột anh đã ở lại cả đêm chăm sóc cho cô. Từ việc nấu đồ ăn đến việc canh giấc ngủ cho cô.
Tờ mờ sáng, anh lại dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cô, lúc cô tỉnh dậy, nghĩ lại chuyện tối qua vẫn ám ảnh trong đầu cô, nhưng cô biết mình là người mạnh mẽ sẽ vượt qua khó khăn này nên cô đã lấy lại được tinh thần của mình, khi xuống bếp thì cô ngạc nhiên.
_ Đông Phong? sao anh lại ở đây? đừng nói là cả đêm qua anh ở lại nhà em đấy nha. - Tuyết Nghi cảm thấy ngạc nhiên và nói với Đông Phong.
_ Em dậy rồi à, hôm nay là chủ nhật sao em không ngủ thêm tí nữa, đêm qua em cứ nói mớ không nghừng. - Đông Phong thì nói chọc lại cô cũng không dám nhắc lại chuyện khủng khiếp đêm qua lúc cô đi học về nữa.
_ Cảm ơn anh - Tuyết Nghi như sắp khóc vậy, giọng run run nói với Đông Phong.
Thấy thế anh liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì cô không còn gọi xưng " tôi " với " anh " nữa mà là " em " và " anh " rồi. Anh đi lại ôm lấy cô và lần này cô không còn phản kháng như truớc nữa mà ngay lúc này cô cần một vòng tay vững chắc, một bờ vai rộng để cô tựa vào. Cô biết anh đã nói tránh chuyện tối hôm qua rồi nên cô rất biết ơn anh-người cô ghét nhất nhưng cũng biết ơn nhất...
Sau sự việc đêm hôm đấy, hai tên răng mai kia bị bắt đến đồn cảnh sát và phải nhận cái án tử hình khi chuyện bọn mất nhân tính đấy làm rất nhiều nữ sinh khác. Còn về tình cảm của anh và cô thì thêm một chút tiến triển rồi nhưng cô vẫn không thể hiện nhiều cho lắm. Anh hay lui đến nhà cô để chăm sóc cho cô qua khỏi thời kì khủng hỏang tinh thần. Nói thì nói vậy thôi cô đã dùng hết lòng dũng cảm của mình để vượt qua chuyện kinh hòang đấy.
Khi tiếp xúc với anh một thời gian, cô không biết mình đã thích anh từ lúc nào, cô không biết nên nói từ chỗ nào cả, khi cô đang mãi suy nghĩ thì không biết mình suýt bị một cái ô tô tông vì đi ra giữa đường mà không nhìn đèn giao thông và cũng chính là anh đã cứu cô khiến anh bị thương phải nhập viện.
|
Hạnh phúc viên mãn: mọi sự gặp gỡ trên đời đều là nhân duyên....
Lúc đấy tinh thần cô rất hỏang lọan, cô không biết nên làm thế nào cả, chỉ biết khóc và chạy theo chiếc giường cấp cứu của anh, lúc này bạn thân của anh cũng có mặt và cả Cẩm Nguyệt nữa.
Khi thấy của phòng bệnh của anh mở ra cô chạy nhanh đến chỗ anh nhưng bác sĩ muốn gặp riêng cô để nói chuyện rằng bệnh tình của anh rất nặng, có lời gì thì nên nói hết đi, đừng để sau này phải hối hận. Khi nghe xong cô thất thần đến phòng bệnh của anh, bao nhiêu người lo lắng hỏi nhưng cô không nói chỉ có khóc trong đau đớn thôi.
Cô để cho mọi người thăm anh hết rồi cô mới đến chỗ anh, nhẹ nhàng cầm tay anh lên xiết chặt không muốn buông tay anh ra: _ Anh à, em cin lỗi, nếu không tại em thì anh cũng không xảy ra chuyện như thế này. À, Đông Phong , em nói lời này với anh chưa nhỉ, hình như là chưa rồi, rằng em thích anh à không phải mà là em đã yêu anh mất rồi chàng trai ngốc ạ, anh đã đi ngang qua đời em, anh đã gieo cho em một hạt mầm hi vọng, em còn nhớ lần đầu mình gặp nhau lúc đấy anh vô duyên biết bao, nhìn anh có vẻ đẹp trai sao anh lại mắc bệnh hoang tưởng chứ,...thật là buồn cười, rồi nhiều chuyện anh làm cho em lúc ở quê nữa, anh đã nói anh bị trúng tiếng sét ái tình lúc đấy em chỉ nghĩ anh nói đùa thôi chứ là gì có chuyện như vậy được, anh luôn quan tâm chăm sóc và bảo vệ cho em kể cả khi về đây, anh đã ra sức bảo vệ cho em giúp em vượt qua khó khăn, cảm ơn anh cảm ơn anh rất nhiều, em thật sự là một con ngốc và vô tâm mà, tình cảm của anh như vậy sao em lại không nhận ra chứ, đến lúc phát hiện ra em đã yêu anh mất rồi nhưng em không biết nên mở lời như thế nào hết vì anh đối xử với em quá tốt quá ân cần mà nghĩ lại chuyện trước kia em đối xử với anh thì em thật sự không biết nên bắt đầu câu chuyện tử đấu hết trong khi em rất là muốn nói với anh rằng em yêu anh yêu anh rất rất nhiều. Nhưng bây giờ em nói lời này thì có ích gì được chứ, trong khi anh đang nằm đây mà em không biết làm gì giúp anh hết, em xin lỗi anh rất nhiều, nếu cho thời gian quay lại em sẽ không làm như vậy nữa mà em sẽ đón nhận tình yêu của anh, một tình yêu đầy bao dung và em sẽ nói lời yêu anh sớm hơn để không phải hối tiếc như bây giờ. Làm ơn đấy, xin anh hãy tỉnh lại đi, anh đã hứa với em anh sẽ bảo vệ em cả đời mà anh không nhớ sao. - Tuyết Nghi vừa nói vừa khóc, nước mắt chảy ròng ròng.
Có tiếng cửa phòng mở ra, ba người bạn thân của anh cùng với bạn thân của cô bước vào mỉm cười mãn nguyện khiến cô khó hiểu.
_ Cậu nghe thấy chưa, cậu là có phúc nhất đấy, được một người yêu chân thành như thế cậu lại muốn bỏ em ấy lại sao, đừng làm em ấy khóc nữa, em ấy khóc nãy giờ cũng đủ rồi, cậu mau tỉnh dậy đi, đừng diễn nữa. - Ngô Vũ cười nói với Đông Phong.
_ Ý anh là sao? - Tuyết Nghi nhăn trán khó hiểu.
Chưa nhận được câu trả lời của Ngô Vũ thì cô cảm thấy bàn tay mình bỗng dưng bị xiết chặt và giọng nói nồng ấm mà cô muốn nghe nhất đã cất lời.
_ Những lời em nói vừa nãy là thật lòng đúng không, lời nói em yêu anh rất nhiều đấy - Đông Phong từ từ mở mắt ra nhìn và Tuyết Nghi và nói.
_ Anh ...anh ...không bị làm sao chứ ? - Tuyết Nghi lo lắng hỏi Đông PHong.
_ Anh làm gì mà có chuyện gì được? chỉ là bị thương nhẹ ở lưng và chân chút thôi, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe - Đông Phong an ủi Tuyết Nghi.
_ Nhưng tại sao bác sĩ lại bảo anh ... anh ... bảo em vào nói nốt những lời cần nói với anh đừng để sau này phải hối hận và cũng bảo bệnh tình của anh rất nặng.
_ Anh bảo bác sĩ nói vậy đấy vì đấy là bác của anh mà, để anh xem tình cảm bấy lâu nay anh dành cho em có khiến em rung động không? nếu không anh sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa để em có thể hiểu được tình cảm của anh và từng câu tưng chữ của em nói ra khiến anh cảm thấy rất hạnh phúc cô bé à, cảm ơn em đã đến cuộc đời anh.
_ Đông Phong sao anh lại lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa được chứ, anh có biết là em lo cho anh cỡ nào không? - Tuyết Nghi nói vẻ trách móc.
_ Được rồi, anh biết lỗi rồi, là lỗi của anh, anh không nên dối em cũng không nên lấy tính mạng mình ra làm trò đùa được chưa, nhưng nếu không làm như vậy sao biết em em anh sâu đậm đến nhường nào chứ.
_ Anh đấy, lại trêu em rồi. - Nói rồi Tuyết Nghi ôm thật chặt vào người Đông Phong.
Họ cứ như thế cứ ngỡ sẽ không có sóng gió nào ập đến nữa thì anh nhận được tin cha anh bệnh nặng nên anh phải về tiếp quản công việc của cha và từ đây hai người lại bắt đầu xa cách, họ không còn gặp mặt nhau nữa vì công việc bận rộn nên hạn chế liên lạc với nhau, mỗi lần liên lạc lại chỉ nói được vài ba câu rồi lại ai có việc người nấy làm, và rồi năm cô tốt nghiệp đại học cũng là năm anh tiếp quản công ty của cha anh trở thành vị chủ tịch trẻ và có tài năng nhất công ty còn về phía cô khi học xong cô xin việc vào công ty nổi tiếng của thành phố và làm thư kí, cả hai đều rất nhớ nhau nhưng không thể nào liên lạc được đành gửi nỗi nhớ lên bầu trời xanh.
Đến năm năm sau họ vẫn không quên được nhau, mối tình đầu của cả hai như một cơn gió lướt ngang qua cuộc đời mỗi người nhưng lại để lại ấn tượng sâu sắc cho cả hai, họ luôn nhớ về nhau nó như một hạt mầm được mỗi người gieo vào cuộc đời của nhau để rồi cả đời nhớ về nhau.
Ngồi Trong quán kem cũ nơi có kí ức đầu tiên họ gặp nhau.
_ " wow ... wow ... wow" đẹp trai quá lại còn là soái ca nữa- một top học sinh khỏang 3- 4 người nhìn vào màn hình điện thọai mà hét lên lôi kéo được hai tâm hồn ngồi đối diện nhau nhìn về những cô bé đấy và rồi...giây phút bốn mắt chạm nhau như cảm giác ban đầu họ gặp nhau vậy.
Anh ấy và cô ấy nhìn nhau...cùng tìm lại kí ức của mùa hạ năm nào tại quán kem cũ mà trời đã se duyên cho hai người gặp nhau.
Thời khắc họ gặp nhau khiến hai người vỡ òa ra và rồi anh đã đến bên cô ấy một cách nhanh nhất và đặt lên môi cô ấy một nụ hôn thật sâu thật nhẹ nhàng nhưng cũng rất nồng ấm như bao cảm xúc được đặt trong chiếc hôn này. Cô ấy cũng đáp trả anh bằng một chiếc hôn chứa bao nỗi niềm xa vắng và hạnh phúc của năm năm, năm năm quả là một thời gian không hề ngắn.
Và sau ngày hôm đấy anh đã cầu hôn cô trước sự chứng kiến của rất nhiều người, khi đưa cô về ra mắt mẹ chồng thì lúc đấy anh mới biết người mà cha mẹ anh hay khen lại là Tuyết Nghi, còn người con gái mà cha mẹ anh luôn thấy con trai mình tương tư và có khả năng thay đổi tính cách con trai mình lại chính là cô gái tốt bụng mà họ hay khen.
Còn về cha mẹ của cô thì anh đã có giúp vài lần lúc tình nguyện hồi nhỏ, anh còn nhớ hai bác tốt bụng ấy đã giúp anh rất nhiều và anh hay ghé qua nói chuyện với hai bác nhưng sau này anh chuyển đi nơi khác sống thì giữa họ không còn liên lạc với nhau nữa và mãi sau này khi anh về quê vô tình gặp cô rồi tìm hiểu về gia đình của cô mới biết được họ chính là cha mẹ của cô.
Đúng là mọi sự gặp gỡ trên đời này đều là một cái duyên đã được sắp đặt sẵn...
Và sau khi kết hôn hằng năm cứ đến mùa hạ vợ chồng họ lại đi về quê thăm người thân, ông bà, bạn thân của họ, bất ngờ hơn là những người bạn thân của họ đều đã làm cha mẹ cả rồi còn họ thì mới là vợ chồng mới kết hôn thôi,... Và mục đích vợ chồng họ đến đây để ôn lại kỉ niện xưa, nơi kỉ niệm đầu tiên hai người gặp nhau tại một mùa quán kem của mùa hạ năm nào.
|