.... Thy nhìn vào từng cái ảnh màu mới tinh, trên tay Chức mới ngày nào đeo nhẫn cưới với ả giờ thì nó xơi luôn cả bu ả. Nước mắt Thy chảy lã chã, thảo nào Chị Đài lại bải nó rằng phải bình tĩnh, nhiều khi người không đoán được. Phải rồi, chắc có lẽ đến chết Thy cũbg không thể ngờ được rằng sẽ có ngày hôm nay.
Thy tựa lưng vào thành giường, cứ ngỡ Chị Đài chỉ đường mở lối cho nó hoàn lương không còn lêu lổng,thì chính bu dứt ruột đẻ ra nó lại cho nó nếm trải cảm giác đau thương này. Từ bé đến lớn bu con ở với nhau, cũng chính mụ Tú sai Thy hết lần này tới lần khác về xin tiền Dũng. Giờ ả mới ngộ ra rằng ả chỉ là công cụ để mụ Tú kiếm tiền mà thôi
Thy lau nước mắt rồi cất lại đống ảnh vào chỗ cũ như chưa biết chuyện gì rồi ra ngoài phòng khách ngồi. Thy biết chị Đài cố tình giấu nó để nó không quá sốc, nhưng đây thực sự là ý trời, chính trời muốn cho ả biết cái thói mèo mả gà đồng này được phơi bày. Thy quệt bước mắt, thở cái phào để trấn an bản thân, nhưng không khả quan cho lắm. Trên đời này, liệu ai có thể giúp nó hoàn lương.... không một ai.
Rồi Thy nghĩ đến cái chuyện Chức nó gây sự rồi đuổi Thy về nhà trước, chắc là nó muốn ả về để được hú hí với bu vợ nhiều hơn đây mà. Từ ngày xưa nếu ả không nhanh chân chắc có lẽ bắt tại trận từ đợt đấy. Sừng trên đầu ả dài quá mà không biết. Thy căm hận thằng Chức,Thy căm hận cả mụ Tú. Ả nghiến răng ken két rồi vơ cái lọ qua đập tan tành:
.. - Sao bà lại làm thế với tôi?Tại sao hả?từ bé đến lớn tôi đều thiếu tình yêu thương như thế vẫn còn chưa đủ sao?đàn ông trên đời chết hết rồi à mà bà lại ăn nằm với cả thằ g con rể chứ.
Mắt Thy trợn ngược lên trông rất đáng sợ, hai tay ả chỉ biết vò đầu trong hoang mang. Phải ngồi bần thần một lúc, ả mới bình tĩnh hơn đôi chút. Chải qua cái đầu thì vừa hay chị Đài về. Thy nhanh tay lấy chổi quét lại mảnh gốm, chị Đài hơi lo lắng liền hỏi Thy:
- Sao thế Thy?Sao mà vỡ lọ hoa thế?
Thy gượng gạo cười che giấu:
- Không sao bu ạ!tay trơn quá đấy thôi.
Nghe Thy trả lời không có vấn đề gì chị cũng yên tâm. Nhưng chị không biết kể từ ấy Thy mang một nỗi hận thù mà ả nghĩ rằng chỉ có máu mới trả được tất cả.
Tối hôm ấy, khi cả nhà lên phòng ngủ cả. Thy đợi đến quá nửa đêm ả không hề chợp mắt một chút nào. Thy bứt rứt chân tay vô cùng, tức giận nó xen với ghen tuông quả thực nó khủng khiếp lắm.
Đợi cho cả nhà ngủ say, Thy mặc áo khoác rồi dắt con dao bầu vào sau lưng rồi bắt xe đi đến nhà mụ Tú. Vì lúc ngày xưa chìa khóa nhà mỗi người giữ một cái nên Thy khá dễ dàng vào được trong.
Thy rón rén đi từng phòng,tất cả đều tối um, và ả chỉ sững lại trước căn phòng của mụ Tú. Bên trong, ánh đèn lờ mờ nhưng nhìn khá rõ mặt người, mụ cùng Chức đang quấn lấy nhau như sam trên giường. Mụ Tú hỏi Chức:
Advertisement / Quảng cáo
- Mình thấy cơ thể em có nuột nà bằng cái Thy không?
- Tất nhiên là mình đẹp hơn rồi. Con bé ấy thì chán chết. mà tự dư g em lại bày ra cái kế cho anh lấy nó....
- Cái đấy là cách hay nhất rồi. Vừa kiếm được tiền, vừa thuận lợi cho cả chúng mình nữa....
Đúng là nực cười, cái thói đời ở đâu ra kiểu bu đẻ lại chê bai con gái trước mắt con rể như thế. Thy không còn bình tĩnh chờ đợi gì nữa, ả thò tay bật điện. Ánh sáng đèn lộ ra hai con người trần chuồng khốn nạn. Thấy Thy,chúng nó hết sức bàng hoàng. Mụ Tú thấy con gái thì lắp bắp:
- Ơ... ơ... Thy... con nghe bu giải thích đã.... chuyện là như thế này....
- Bà cứ kể đi, tôi đang nghe đây. Tôi muốn vểnh tai lên nghe con mụ đàn bà đội lốt bu đẻ đến con rể cũng không tha. Mà giải thích đi, tôi cho bà trăn trối nốt khônv lại không kịp
Hai người nhìn Thy tái mặt sợ hãi, thấy Thy có một mình, bà Tú liền trở mặt:
- Ừ thì tao ngủ với nó, thì sao?Chính mày lúc đầu cũng chỉ có dự định mang nó về để thỏa mãn nhu cầu bây giờ mày còn trách ai. Trách bản thân mày ngu dốt thôi. Tao là bu mày,dứt ruột đẻ ra mày, cái ngon mày phải để tao hưởng chứ
Thy lắc đầu, tại sao trên đời lại có người khốn nạn như mụ ấy chứ. Uổng công Thy suốt ngày bâu víu, thương mụ. Thy bỏcái mũ áo trên đầu xuống, giọng ả trầm khàn:
- Bà biết không? Tôi là một đứa trẻ bất hạnh, sinh ra không biết mặt thầy, và ông Dũng đã nuôi nấng tôi. Tôi nghe rất nhiều người kể rằng bà là một loại đĩ điếm chuyên ăn nằm với tất cả đàn ông trong thiên hạ. Nhưng đến hôm nay tôi lại nhận ra tôi thà không có bu, còn hơn là sống với người đàn bà ăn tạp như bà. Đáng lẽ ra, tôi nghe theo dì Đài, dì ấy ít tuổi nhưng cũng chỉ nghĩ tốt cho tôi. Tôi muốn tiết kiệm tích cóp để làm lại cuộc đời. Nhưng bây giờ có lẽ là muộn rồi....
Nói xong, Thy rút con dao thủ sẵn trong người rút ra đâm liên tiếp vào bụng của mụ Tú, nhát đâm nhiều đến nỗi lòng phèo của mụ còn văng ra khỏi ổ bung,máu phụt thành tia văng tứ tung. Mụ Tú chết không kịp ngáp, hai mắt mở trừng trừng trông rất đáng sợ. Chức được đà nhanh chân chạy thoát thân.
. Khi đã trả nợ xong, Thy vứt ệch con dao ở lại, rồi lầm lũi đi, đi đến cửa thì thấy ông bà Tư ngó cổ ra nhìn vẻ mặt đầy sợ hãi. Thy dọa;
- Sống đừng ác quá, có ngày giống mụ ta đấy. Cứ liệu hồn.
Rồi, ả lếch thếch đi bộ về nhà ông Dũng, trời mưa phùn trở rét, lòng Thy đau tê tái, cuối cùng ả cũng chẳng làm được người tốt nữa rồi.
Về đến nhà, Thy lạch cạch mở cửa làm Đài tỉnh giấc.linh tính có chuyện không lành, chị bảo cả Dũng xuống dưới. Thấy mặt Thy chi chít máu hai người cũng đoán ra được việc gì. Nhưng chưa để ai phải hỏi, Thy cầm tay chị Đài thổn thức:
- Bu ơi!Con giết người rồi, bu đưa con đi đầu thú bu nhé.
Chị Đài bật khóc, nắm chặt lấy bàn tay dính máu đã đông lại. Chị mếu máo:
- Được!được!bu sẽ dắt con đi. Bu sẽ đợi con cải tạo tốt rồi về cùng làm lại cuộc đời với bu nhé.
Thy gật đầu, nắm lấy tay chị hướng về trụ sở chính quyền. Thy không sợ hãi, không lo lắng vì cô biết đấy là việc trong lúc đấy cô phải làm,cô không nghĩ được gì hơn. Và bây giờ, cô phải trả giá. Nhưng hơn hết, Thy biết rằng, đằng sau vẫb có người chờ cô, hết mực lo lắng cho cô. vậy là đủ.
***(lời tác giả:truyện đến đây cũng coi như tạm kết thúc nhé mn)