Nàng Công Chúa Trong Thế Giới Vampire
|
|
|
|
Chương 69
Bước thêm vài bước tiến gần lài nơi thân ảnh bé nhỏ đó ngồi, hơi khụy xuống đưa tay ra định sờ lên khuôn mặt đó nhưng thân ảnh đó lại đôt ngột bật dậy chạy đi, nhanh chóng nó chạy theo, chạy đến một vách núi, nhìn thân ảnh với chiếc đầm trắng đang núp sau một thân cây cao to. Tiếng "keng...keng" làm nó thôi chú ý đến thân ảnh nhỏ ấy, nó tiến đến vánh núi, tiến gần lại nơi phát ra tiếng "keng... keng" đó, đưa mắt nhìn xuống vách núi, ba thân ảnh đang giao chiến, nó thấy, hai người đang cầm thanh kiếm kia, hai người có mái tóc màu bạch kim, hai người có khuôn mặt đó, cái khuôn mặt mà nó tưởng chừng sẻ quên đi, hai người đó ko ai khác chính là mẹ và ba nó. Nhìn qua người vận áo đen, một người đàn ông đứng tuổi, người đang ông có đôi mắt màu xám xịt, đôi mắt chứa đầy sự tàn ác, ông ta và ba mẹ nó đánh nhau quyết liệt, nhưng theo nó thấy thì ba mẹ nó đang dần mất sức, người đàng ông kia đang chiếm ưu thế. Đầu óc nó ngày càng rối, hình ảnh bà mẹ nó chết bất chợt lại hiện về, nhắm tịt mắt, đầu nó như muốn nổ tung, những kí ức nó ko muốn nhớ cứ ùa về, tiếng thét thất thanh ấy, tiếng khóc hòa trong tiếng mưa, nhất là cái chết của hai người ấy, nó cứ liên tục xuất hiện quấy rối tâm trí nó, bịt tại lại, nó ko muốn nghe nữa, nó muốn dừng những âm thanh ấy lại nhưng sao ko được, đôi ngư bắt đầu ngấn lệ, hai hàng nước mắt bất chợt tuôn ra. Vừa bịt tai vừa lắc đầu để hình ảnh và âm thanh đó biến mất nhưng càng làm thì nó càng xuất hiện rõ hơn, tim nó như thắt lại, đau lên từng đợt, nỗi đau mà nó đã ko còn cãm nhận được hơn mười năm trời. Đôi mắt nhắm tịt ướt đẫm nước, đôi tay cố bịt lấy tai, nó liên tục lắc đầu và chạy đi trong vô vọng, nó cứ đâm đầu chạy, ko biết sẻ chạy về đâu, chạy đến khi nào, bao lâu nhưng nó vẫn chạy, chạy mãi, chạy đến giữ khu rững, thân người nó như mất đi sức lực, khụy xuống nền đất, ko gian như quay cuồng, xoay vòng quanh nó, hình ảnh ấy, tiếng khóc ây đột ngột tắt đi trong đầu nó, nhưng nó vẫn khóc, tiếng khóc như muốn xé toạt ko khí ra, nó ngất đi trong vô thức, thân hình nằm dài trên nền đât cứng cáp. Êm, cảm nhận được mình đang năm trên một thứ gì đó rất êm, ko gồ ghề như nền đất, thứ gì đó đang rơi trên mặt nó, khẽ động đôi mắt, bật dậy và từ từ mở mắt ra, nó cảm nhận được tuyết đang rơi, thấy nền đất đã được lớp tuyết trắng bao trùm, đứng dậy nhìn xung quay, chỉ thấy tuyết, khắp người nó cũng bị vài hột tuyết bám lên, từng bước nó lướt đi, nhìn xung quay nhưng vẫn ko thấy gì. -Yong à... Jus à...! Một tiếng nói đột ngột vang lên, chạy theo nơi phát ra tiếng nói đó, từ xa nó thấy được ba cái bóng, một đen, một trắng, một nâu. -Chúng ta chơi đắp người tuyết đi !. Cô bé có mái tóc bạch kim xỏa dài cười tươi nói. -Ư ừ !. Cậu bé có mái tóc đen huyền cười đáp. -Thôi đi... hai người chơi giỏi vậy... tớ đâu biết chơi đâu... tớ luôn thua !. Cậu bé tóc vàng nói. -Jus này... hay cậu làm người chấm điểm đi... Y Y và Yong sẻ thi xem ai thắng !. Cô bé tóc bạch kim nói. -Ừ cũng được. Nó đứng đơ người nhìn ba thân ảnh nhỏ ấy, quay sang nơi khác nó lại thấy hai thân ảnh cao lớn, một trắng một đen đang ngồi đắp tuyết, nó tiến lại gần, hình ảnh đó ngày càng rõ, người con trai trong bộ đồ màu đen, người con gái trong chiếc đầm trắng. Mọi thứ đột nhiên biến mất, người con trai ấy, người con gái kia cũng vậy, khung cảnh xung quanh nó giờ là một ngọn đồi với hai cánh đồng hoa hồng, hoa hồng trắng và hoa hồng đen. Đứng trên con đường thẳng nằm giữ hai cánh đồng, nó quay lại, gần đó, một cái xích đu, một bộ bàn ghế trắng, gần chiếc xích đu nó thấy, hai thân ảnh, một trắng một đen đang nằm trên nền cỏ, hai đầu đối nhau. -Yun... Trong đầu nó, một loạt hình nhử một đoạn kí ức ùa về, cúi đầu hơi nhẹ để cảm nhận những hình ảnh kia, Yun đang cõng một người, người con gái này lại là hình ảnh trước kia của nó. Ngước đầu lên, ko thấy cánh đồng với ngọn đồi đâu, chỉ thấy những tắm màn trắng treo khắp nơi, cả tuyết nữa. -Y Y... Quay người lại. -Yun ? -Ko... là Yong... cậu lại quên... tớ là Yong -Yong ? -Phải... tớ đã nói với cậu rồi mà... tớ là Yong và cũng là... Yun -Cung chủ... cung chủ... người tĩnh rồi sao... người đâu... -Cung chủ... cung chủ... người tỉnh rồi sao... người đâu... Uyên nhi thấy tay nó động đậy hốt hoản la toán lên, nghe thấy tiếng cô một tì nữ hối hả chạy vào. -Chị Uyên... chuyện gì vậy ?. Tì nữ -Mau đi gọi quan gia Miss... cung chủ tỉnh rồi... mau đi. Quay qua nhìn cô tì nữ mới vào. -Vâng... vâng. Nhanh chóng cô chạy vụt đi với tốc độ nhanh nhất có thể. Quay sang nhìn nó, bàn tay nó cử động ngày một mạnh và rõ làm cho Uyên nhi mừng rỡ nhưng nỗi lo lắng của cô vẫn ko kết thúc bởi cô vẫn chưa biết tình hình hiện tại của nó ra sao, lần đầu tiên trong đời cô thấy nó có tình trạng như vậy, cô đã theo hầu nó từ lúc nhỏ, từ lúc được cô được đưa đến Nam Phong nhưng chưa hề thấy nó như thế này bao giờ. -Cung chủ... người đừng có sao nha... nếu người có làm sao thì Uyên nhi ko biết phải ăn nói ra sao với lão phu nhân... với thần dân của Nam Phong. Đưa đôi mắt sầu buồn nhìn nó, giọng nói trầm buồn hòa cùng vài tiếng nấc. Hàng mi khẽ động vào mở dần, nhấp nháp bờ môi khô và đã nhạt đi. Thấy nó cựa quậy và có ý định bật dậy thì Uyên nhi ngăn lại. -Cung chủ... người đừng vội cử động. -Chuyện gì vậy ?. Ngước nhìn Uyên nhi nó thắc mắc, cảm thấy cơ thể rất khó chịu, đầu nặng trĩu. -Người ko biết gì sao... người đã hôn mê ba ngày rồi. Nói xong Uyên nhi tiện tay bưng tách trà lại cho nó. -Ba ngày ? -Dạ phải... quản gia Miss rất lo cho người nên đã cử vài người trở về Nam Phong thưa chuyện với tứ đại hộ pháp... có lẽ họ sắp đến rồi. -À còn nữa... máy hôm nay tiểu thư Hong rất lo cho người... muốn đến thăm người nhưng bị quản gia Miss cản... cô ấy có dặn khi người tỉnh dậy phải báo tin liền... Nói đến đây cô chợt giật mình. -Híc... em quên báo rồi... Nhìn Uyên nhi luyên thuyên ko ngừng rồi rơi mắt khỏi cô hướng về khoản ko. Nhớ đến những gì xẩy ra trong khi nó bất tỉnh, cố gắng nhớ lại. -...tớ là Yong và cũng là... Yun Đôi đồng tử mở to, hai tay nắm chặt khẽ run lên. Ko thể nào như thế, Yun là Yong ư?, làm sao có thể, nếu vậy khi gặp nó với hình dạng này anh phải nhận ra chứ, nếu anh là Yong thì phải nhận ra nó chứ. Nhìn biểu hiện la lùng của nó Uyên nhi lo lắng. -Cung chủ... người sao vậy... người đừng làm em sợ. Ko để ý đến Uyên nhi đầu nó ngày càng trở nên nặng trĩu, rối mù, cảm giác khó chịu dâng trào. Hai tay ôm lấy đầu, lắc mạnh. -Cung chủ... người làm sao vậy... người ko sao chứ ?. Lo lắng khi thấy thái độ của nó, cố gắng hỏi nó nhưng những lời nói của Uyên nhi ko hề lọt vào tai nó. Bước xuống giường và chạy đi, hai bàn tay cứ run lên từng đợt. -Cung chủ... cung chủ à... người đi đâu vậy... người còn yếu lắm... cung chủ... Chạy theo nó nhưng khoản cánh của cô và nó ngày càng xa và thoán chút đã khuất đi bóng của nó. Uyên nhi chạy ra khỏi phòng nó vừa đúng lúc ông Miss đi tới, nhìn bộ dạng lo lắng của cô ông hỏi: -Uyên nhi... chuyện gì vậy. -Quản gia Miss... cung chủ lạ lắm... người tỉnh dậy rồi có những cử chỉ lạ lùng và mới vừa chạy đi rồi. -Cái gì... mau đuổi theo... tìm cung chủ về... tình hình của cung chủ hiện tại rất phức tạp... mau tìm người về. Hốt hoản ông Miss nói. -Ông Miss... có chuyện gì vậy. Tiếng của một chàng trai vang lên đằng sau ông. Quay người lại ông khẽ cúi đầu. -Thiếu gia... người đến rồi... cung chủ vừa tỉnh dậy và chạy đi rồi... với lại tình hình hiện tại của cung chủ rất xấu. Bước lại chỗ ông Miss Thiên khẽ nhíu mày. Sau anh là ba khuôn mặt khá quen thuộc, Phong, Danh và Nguyệt. -Mau đi tìm đi. Nguyệt lo lắng nói. -Anh Thiên... chung ta cũng mau đi tìm chị ấy đi. Danh nói. Chỉ sau vài giây ngắn ngủi nơi vừa nãy đông người giờ chỉ còn lại hai binh lính đứng canh giữ còn toàn bộ những người kia đều đi tìm nó. -Uyên nhi... em có biết cung chủ thường tới đâu ko?. Vừa đi Danh vừa nhìn Uyên nhi hỏi. -Dạ... người ít khi ra ngoài nên chỉ lui tới vài chỗ... nhiều nhất là khuôn viên khu học viện Ireland. Một loạt cô kễ ra những gì cô biết. -Lúc tỉnh dậy cung chủ có nói gì ko?. Thiên hỏi. Cố gắn nhớ lại sự việc khi nãy.- Hình như là ko. Đôi đồng tử hơi căng và mở to khi cô chợt nhớ ra một điều gì đó. -A... lúc người bỏ chạy em có nghe thoán qua tên của ai đó... hình như là... là... Cố gắng nhớ lại nhưng cô lại ko nhớ được nó đã nói gì. -Làm sao bây giờ... chị Uyên... chị ráng nhớ đi... .Nguyệt lo lắng than. -Cầu mong là chị ấy đừng gặp phải anh ấy. Danh thì thầm. Nghe được câu thì thầm của Danh, Phong nhìn Danh hỏi. -Em nói gì... gặp ai ?. -Là anh Yun... bạn trai trước đây của chị ấy đó. Nhíu mày Phong quay sang Nguyệt. -Nguyệt... cung chủ trước đây có bạn trai ư... sao anh ko nghe hai đưa nói gì vậy ?. -Ờ thì... . Toát mồ hôi. -...bây giờ đâu phải lúc nói chuyện đó... lúc khác em nói anh nghe. Cười gượng. Vẫn đưa ánh mắt nghi ngờ hình viên đạn nhìn Nguyệt, thấy biểu hiện chẳng lành của Phong, Nguyệt tiếp tục nói. -Anh cũng biết là chị ấy ko thích ai nói về chuyện của mình mà... anh ko nhớ chuyện lúc nhỏ của chị ấy sao... hai người bạn chơi chung với chị ấy đã mất tích đó... từ lúc đó hễ ai nhắc đến tên Jus và Yong là khó sống với chị ấy... nên em ko thể nói cho anh biết chứ bộ. -Hơ ?. Dường như nhớ được chuyện gì đó Uyên nhi nhanh chóng lục lại kí ức. -"Yun ?... Yong ?... mình hình như đã nghe hai cái tên này ở đâu đó thì phải !". Cố gắng nhớ, cô liên tục lục lọi phần kí ức của mình. "Yun... Yong... Yun... Yong... Yun... a !" -Em biết cung chủ đi đâu rồi...
|
Chương 70
-Có thật là cung chủ ở đây ko đấy?. Cúi người xuống thở hồng học rồi quay sang nhìn Uyên nhi. -Chắc chắn là người ở quanh đây vì trước khi bỏ đi cung chủ có nhắc đến Kang Yun. Ko khác gì Phong, Uyên nhi cũng mệt ko kém, nhưng cái mệt lại bị sự lo lắng lấn áp đi. Sau khi Uyên nhi nhớ ra được nơi nó sẻ đến thì năm người chia ra làm ba hướng mà tìm, Danh với Nguyệt, Uyên nhi và Phong cuối cùng là Thiên một mình. -Sao tìm mãi mà ko thấy chị ấy vậy. Kéo tay Danh nguyệt nói, sự lo lắng ngày càng tăng ko chỉ ở cô mà hầu như ở tất cả. -Đi tìm ba người kia đi...có lẻ họ thấy chị ấy rồi cũng nên. Danh thì chững chạc hơn nhưng cũng ko ngui sự lo lắng vốn có. -Đành vậy. Làn gió khẽ thỏi qua những tán là khiến những lá đã ố màu rơi rụng bay lã tã khắp sân, mái tóc màu bạch kim nổi trội cùng những tà áo trắng cũng ko thẹn mà tung mình theo, mảnh lưng nhỏ bé ánh lên tia đơn độc làm cho bức tranh đã buồn càng thêm sầu. Đôi mắt màu đỏ của ngọc rubi lạnh lùng nhưng chất chứa vài tia buồn man mác, vài tia đau khổ len lõi làm cho đôi mắt vốn thu hút ánh nhìn của mọi người nay thập phần cuốn hút. Trong tiếng ù ù của làn gió và tiếng xào xạc cùng những chiếc lá va chạm nhau thì tiếng giầy lộp cộp vang lên ngày một lớn, tiếng rắc của những chiếc lá giòn vàng bị bể vụn cũng ko làm cho ko khí ảm đạm thêm phần sôi nổi. -Về thôi. Một tiếng nói đằng sau vang lên, nhẹ nhàn, ấm áp đánh thức nó khỏi những suy nghĩ rối mù trong đầu, khỏi những đoạn kí ức mất đi đã trở lại. Từ từ quay lại, hướng đôi mắt màu đỏ của ngọc rubi về chủ nhân chủ tiếng nói vừa vang lên, đôi chân trần nhỏ bé từ từ lê bước, thật nhẹ. Ko gian yên ắng dần, ko còn tiếng gió thổi ù ù, ko còn tiếng lá rơi xuống nền gạch, tiếng rắc rắc của những chiếc lá khô cứng bể vụng cũng tắt hẵn. Mảnh lưng nhỏ bé hồi nãy cũng được che chở bằng một mảnh lưng to lớn và mạnh mẽ hơn. Đôi mắt từ từ nhắm lại, bàn tay siết chặt lấy mảnh lưng mạnh mẽ ấy. -Em... mệt lắm... thật sự rất mệt. -Anh biết... nếu em chọn sự trốn chạy thì trước tiên... em phải quên được nó... nếu ko thể quên được thì hãy đương đầu với nó... có như vậy thì em mới có thể giả thoát mình ra khỏi nó. -Em làm được sao... sẻ được chứ ?. -Tất nhiên rồi... em là ai chứ... ko có gì mà em ko làm được cả... Tử Y mà anh biết ko bao giờ chịu thua bất kì chuyện gì... cho dù đó là thiên ý cũng sẻ thây đổi cho bằng được !. -Vậy sao... Giọng nói ngày càng nhỏ dần cho đến khi tắt hẵn, bế nó lên khẽ bước đi để nó từ từ chìm vào giấc ngủ, nở nụ cười ấm áp nhìn nó. -Yong à... Nụ cười ấy tắt đi khi đôi môi nhỏ nhắn thót lên môt cái tên, nụ cười ấm áp giờ đã được thây bằng một nụ cười đầy chua chác. -Em vẫn nhớ đến hắn... ngay khi ngủ sao?... anh muốn bóp chết người con trai tên Yong ấy đi... nhưng nếu hắn làm cho em hạnh phúc thì... có thể... anh sẻ nghĩ khác. ... -Chủ nhân... mọi việc đã tiến hành như dự định... ngay khi cuộc thi kết thúc... chung ta có thể bắt đầu !. Cầu Nhậm Hành - chủ tịch hội đồng hắc lâm. -Tốt lắm... nhưng vẫn còn hai việc cần phải làm !. Người đàn ông có đôi mắt màu xám xịt chưa đầy tà ác khẽ mỉm cười vừa ý nhưng khuôn mặt bất chợt có chút đanh lại. -Sao ạ ?. Lão Back (Cầu Nhậm Hành) nhíu mày. -Năm xưa ta có một đứa con gái và trước khi ta bế quan để tránh sự truy lùng của tam giới ta biết được là nó đang có mang... quá trình mang thai của con cháu trong tộc khắc hẵn các vam của tộc khác... một lần do bị phát hiện nơi tu luyện ta đã xuất quan....... ... -Chị ấy... ngủ rồi sao... anh tìm được chị ấy ở đâu thế ?. Nguyệt nhìn nó rồi quay sang nhìn Thiên đang ngồi. -Này Nguyệt...anh bảo em đổi cách xưng hô đi sao em vẫn gọi cung chủ là chị thế. Phong hăm he nhìn Nguyệt. -Có sao đâu... anh làm gì mà ghê vậy... gọi như thế lâu quá nên đổi ko quen ấy mà. -Anh cũng như em nhưng sao anh làm được mà em thì ko?. -Anh khác em khác... có giống nhau đâu mà lấy ra so sánh chứ. -Hazzi... cải với em... mệt thật. Chán nản Phong đi lại ghế ngồi. -Bộ em muốn cải với anh lắm hả. Đưa đôi mắt ko mấy thân thiện nhìn về phía Phong rồi quay sang Thiên bên cạnh, thái độ liền khác hẵn. -Anh Thiên...anh tìm được chị ấy ở đâu thế..? -Khuôn viên phía tây khu vực của học viện Ireland. Tròn mắt nhìn Thiên Nguyệt hỏi tiếp. -Vậy khi anh đến chị ấy đã ngủ rồi hả... hay anh đến rồi chị ấy mới ngủ... làm sao chị ấy chịu theo anh về vậy... đáng lẽ chị ấy gặp anh phải chạy đi chứ... sao vậy anh... kì thật đấy. Một tràn câu hỏi tuôn ra làm cho người vốn điềm đạm như Thiên cũng chịu ko nổi mà bỏ ra ngoài, trước khi đi còn nhìn Nguyệt mà lắc đầu. ... -Vậy việc thứ hai là gì?. -Nhanh chóng tìm ra chủ nhân của luồn sức mạnh ấy... ta cảm nhận được nó chính là khắc tinh của ta... phải tiêu diệt nó trước khi nó làm ảnh hưởng đến mưu đồ của ta. Lạnh giọng ông nói làm cho lão Back cũng phải khiếp sợ, vậy là chỉ cần hoàn thành hai việc này thì chuyện thống nhất giới vampire chỉ còn là thời gian. -Dạ vâng ! Pass 2 Thứ 2.... Ngày mà mọi người mong chờ cũng đã đến, phần thi quan trọng nhất của cuộc thi ALPHABET chính thức mở màng, ai cũng náo nức chờ xem cuộc tranh tài của các học viện với nhau, nơi mà chỉ có vam cấp trung trở lên tham gia, tuy ko có quy định là chỉ cấp trung trở lên mới có thể tham gia nhưng hầu hết ai cũng biết những vam cấp thường ko thể đấu với những vam có cấp bậc cao hơn mình và trên hết mạnh hơn mình. Hàng ghế kháng giả đã chật kín, nơi dành cho các gia tộc lớn cũng gần như kín chỗ, ông Miss cũng đã có mặt. Kết giới cũng đã bật để tránh khi giao đấu sẻ ảnh hưởng đến mọi người, bên trong kết giới cũng là nơi sẻ diễn ra cuộc đấu, ko một vật gì tồn tại, chỉ có ko khí, một khoản ko rộng lớn, bên dưới là bề mặt của biển, một màu xanh trong suốt của biển cả, trên là bầu trời xanh thẳm. Bước đến cạnh Yun, nhìn vẽ mặt có chút lạ lùng của Yun, Tea Hin ko khỏi thắc mắc. - Anh Yun... ko sao chứ ?. -Sao cậu lại hỏi vậy ?. -Khì... .Ngồi xuống cạnh Yun. -Vì hiện giờ khuôn mặt anh đang lộ rõ sự lo lắng đấy thôi. -Hazzi... dạo gần đây tôi thường hay mơ thấy nhưng điều rất kì lạ... ko biết đó là thật hay là ảo. Trầm ngâm Yun nói. -Mơ sao... anh thấy gì ?. -Một cậu bé tóc đen... tôi ko thấy rõ khuôn mặt... tôi thấy cậu bé đó rất quen nhưng lại ko nhớ là ai... Ngập ngừng Yun đưa mắt về một khoản ko vô định. -Cậu bé đó cùng một cậu bé tóc vàng và một cô bé có mái tóc bạch kim dài... đang... chơi tuyết. -Bạch kim sao ?... sao giống chị Tara vậy. -Theo cậu thì đó có phải là Tara lúc nhỏ ko ?. Yun trầm tư nhìn Tea Hin. -Có thể... người có mái tóc màu bạch kim dài thì em chỉ biết có mỏi chị ấy... có lẽ cô bé đó là chị ấy lúc nhỏ... nhưng anh nói còn một cậu bé tóc vàng nữa cơ mà. -Đúng vậy... lúc nào tôi cũng thấy ba thân ảnh nhỏ ấy chơi đùa dưới tuyết. -Kì lạ... nếu vậy thì đó là kí ức lúc nhỏ của chị ấy... sao anh lại mơ thấy chứ ?. Gải cầm tỏ vẻ khó hiểu. -Thôi... đừng nghĩ nữa... ra ngoài đi. Đứng dậy nhìn Tea Hin rôi đi thẳng ra ngoài. ... -Woo... cậu và Yun vẫn còn giận nhau à ?. Ha Rum bẻn lẽn tiến lại gần Woo đang ngồi trên lang cang. -Giận?... cô nghĩ tôi và cậu ta là ai mà giận nhau. Cười trừ, đưa đôi mắt vẫn ko hề nhìn lướt qua Ha Rum dù chỉ một lần. Nghe anh nói lòng cô lại càng nhói lên gắp trăm ngàn lần, Woo ngày càng lạnh lùng với cô, từng ngày cô luôn dỏi theo anh, nhìn anh từ một góc xa, khóc đến cạng nước làm mọi thứ nhưng vẫn ko lây động được anh, cô đang dần bất lực. -Cậu đừng đẩy mọi trách nhiệm cho Yun nữa... chuyện đó xẩy ra cũng do một phần lỗi của cậu mà... Yun cũng đâu sung sướng gì khi mất Tara chứ... hai người cứ thế hoài sao... mất đoàn kết vậy thì chúng ta sẻ thua các học viện khác thôi. -Hừ nực cười... cô đang dạy đời tôi đấy hả... cô nghĩ cô vẫn như trước sao... lúc trước cô chỉ là công cụ để tôi đấu với Yun thôi... đối với tôi... cô ko là gì. Như ngàn con dao đâm vào tim, nước mắt sớm đã tràn ướt đẫm hai bờ má trắng. -Tại sao cậu lại quá đáng như thế chứ... sao cậu lại làm như thế với tôi. -Cô nghĩ tôi làm như thế với cô là quá đáng ư?... cô nghĩ tôi ko biết ý định của cô với tôi và thằng Yun ư. ... Đôi mắt khẽ mở... nhấp nháp bờ môi rồi bật dậy... ko còn thấy đau đầu nữa... cảm giác khó chịu cũng tan biến. Bước xuống giường đi lại cửa sỗ nhìn ra bên ngoài, mặt trời đã lên đỉnh đầu, những tia nắng cũng đã giăng kín hết khoản sân rộng. Đi vào phòng với chậu nước trên tay, nhìn thấy thân ảnh màu trắng đang đứng ngay cửa sổ Uyên nhi ko khỏi mừng rỡ đặt ngay chậu nước xuống bàn mà tiến lại gần nó cúi đầu. -Cung chủ... người đã tĩnh. Quay lại nhìn Uyên nhi rồi nhìn nét mặt vui sướng của cô nó thắc mắc. -Sao ngươi lại cười khi thấy ta tĩnh ?. -Người ko biết gì sao... người đã ngủ mấy ngày liền rồi đấy... mấy hôm trước người tĩnh dậy rồi bỏ đi làm mọi người rất lo... may mà đại hộ pháp tìm được người khi đưa người về thì người đã ngủ rồi. -Vậy họ đâu ? -Họ mới vừa đi lúc nãy... hôm nay là ngày tổ chức cuộc thi ALPHABET nên quan gia Miss đã mời họ đến rồi. -ALPHABET ? -Vâng... người có muốn đi xem ko... phần thi này là phần thi quan trọng nhất... các vam sẻ giao đấu với nhau... chắc là vui lắm. Hớn hở Uyên nhi nói, mặt ko khỏi hiện ra vẻ phấn khởi. -Ừ... ... -Cậu ko ra đó đi... cuộc thi sắp bắt đầu rồi đấy. Lau đi nước mắt rồi nhìn Woo như là vừa nãy ko có chuyện gì xẩy ra. -Ko cần cô nói... tôi tự biết đi. Nhưng Woo vẫn lạnh lùng với cô, tuy vậy nhưng vì đã quen với cái vẻ lạnh lùng này nên Ha Rum ko còn thấy đau lòng nữa. -"Tara à... tớ nhớ cậu quá... hiện giờ đang ở đâu vậy ?" ... -Anh Yun... sao ko đi đường kia cho gần mà phải vòng qua khuôn viên chi cho lâu vậy ?. Đưa đôi mắt khó hiểu nhìn Yun đang thong thả đi. -Cậu lắm lời quá đấy... đường nào mà chẳn ra chỗ đó. -Sẳn tiện qua đây mình rũ thằng Bo đi cùng đi... anh với nó dạo này ít nói với nhau quá. -Cậu im đi... cái mỏ của cậu sắp dài ra rồi đấy. Chán nãn nhìn Tea Hin, Yun vẫn cứ ung dung đi ko để ý đến lời của Tea Hin nữa, mặc cho anh cứ luyên thuyên mãi ko ngừng. ... -Cung chủ à sao mình lại đi về hướng khuôn viên vậy... đường kia mới ra chỗ thi đấu mà. Uyên nhi cũng ko ngừng nói bên tai nó nhưng nó cũng mặc mà tiến thẳng về phía khuôn viên khu học viện Ireland. -À... em hiểu rồi... người tìm tiểu thư Hong phải ko. -Nhưng lỡ cô ấy đi trước rồi thì sao ?. -Cung chủ... em có nên thông báo cho quan gia Miss trước ko ?.
|
Chương 71
Nhẹ nhàn ngồi xuống cạnh bà Kang - mẹ Yun, nở một nụ cười hiền dịu với bà. -Mẹ... anh Yun vẫn chưa đến sao ?. -Ừ... chắc nó cũng đang ra đấy... mà James này... ta thấy con và thằng Yun còn lạnh nhạt với nhau quá đấy. Khuôn mặt đang cười tươi của James có chút đanh lại rồi chuyên sang ủ rũ. -Con cũng đâu muốn nhưng... -Nhưng sao ?... con và nó xẩy ra chuyện gì sao ?. Khuôn mặt nghiêm nghị nhìn James. -Nhưng Yun cứ luôn tỏ ra lạnh lùng với con... hình như Yun vẫn còn nhớ cô ta. Trầm ngâm một hồi bà lên tiếng. -Ta hiểu rồi... mọi chuyện để ta lo. ... Sau một hồi luyên thuyên Uyên nhi mới dứt khoát nói. -Cung chủ... hay là em đi báo với quản gia Miss một tiếng trước ha. -Ừ. Lạnh giọng nói, ko máy là để ý đến Uyên nhi, nhưng vì cô lúc nào cũng nói ko ngớt nên đành đồng ý cho cô đi. -"Thật ra chuyện gì đã xẩy ra vào mấy hôm trước ?" Hướng đôi mắt màu đỏ của ngọc rubi về phía khoản ko trước mắt, nhẹ nhàn từng bước đi theo còn đường được lấp bằng sỏi đá. Gió thỏi nhẹ đưa nó vào những suy nghĩ mong lung. -"Hình như mình đã quên một chuyện gì đó... nhưng là chuyện gì chứ ?" -Ko rũ thằng Bo thiệt hả anh. Một tiếng nói vang vọng từ đằng xa làm nó thức tỉnh trở về với hiện thực, thoát khỏi những suy nghĩ mong lung. Nhưng nó lại ko để ý mấy đến tiếng nói đó, nó vẫn nhàn nhạ bước đi, đi theo con đường với những ngỏ rẽ phức tạp. -Tea Hin... cậu ồn quá. Ko chịu nổi khi tai Yun đã chất đầy những lời nói của Tea Hin, vậy mà anh ko có ý định ngừng mà còn nói tiếp nữa chứ. Nó khẽ giật mình, tuy khoản cảnh của nó và tiếng nói đó phát ra ko xa nhưng cũng ko gần, và bị ngăn tầm mắt bởi một ngỏ quẹo nhưng nó có thể nghe rõ được giọng nói đó, một giọng nói cứ lẫn quẩn trong đầu nó, quấy nhĩu tâm trí nó. Khẽ lắc đầu để xua đi hình ảnh của Yun trong đầu mình nó tiếp tục đi, phong thái vẫn nhàn nhã, điềm đạm, lạnh lùng và luôn bất cần. Làn gió nhẹ nay đã mạnh dần, làm cho cây cỏ xung quanh rung chuyển, ngày càng mạnh thôi tung những vật nhẹ bay khắp nơi, cuốn đi những chiếc lá vàng rụng quanh góc cây, từng chiếc lá cứ theo cơ gió mà lướt qua khuôn mặt lạnh tanh của nó, ko khí lạnh nãy chắc cũng ko lạnh bằng khuôn mặt như tản băng của nó. Đến ngỏ quẹo nó vẫn cư nhiên đi, như ko có gì trước mắt mình, như bên con đường mà mình sắp đi ko có bất kì ai, bất kì vật cản nào. Nhưng bước chân nó đành phải dừng lại, ko phải vì Yun mà là vì hai thân ảnh đang nhìn mình chằm chằm trước mắt, khi khoản khắc nó vừa bước tới khu quẹo thì từ một lối đi khác, hai thân ảnh cững vừa ló dạng, theo như kí ức hiện tại thì nó hoàn toàn ko biết hai người họ nhưng sao nó lại có một cảm giác khó chịu khi nhìn thấy họ nhất là cô gái bên cạnh chàng trai kia. -Tara... Một tiếng nói vang lên kéo nó về với hiện thực, quay sang nhìn Yun, người mới vừa gọi nó bằng một cái tên "Tara" -... Ko nói gì, như bản tính vốn có nó chỉ im lặng, khuôn mặt vẫn lạnh tanh và bước tiếp mặc những ánh mắt nhìn nó, những ánh mắt đầy sự bất ngờ. Nó đi tiếp, lạnh lùng lướt qua Yun và Tea Hin, nhưng ai biết được bên trong vẻ lạnh lùng ko quan tâm gì đến mọi thứ lại có một cảm giác khó chịu vô cùng, tim nó cư nhiên thắc lại, nhói lên vài phần. -Tara...? .Một lần nữa cái tên "Tara" vang lên, nhưng ko phải là của Yun mà là của chàng trai kia, chàng trai đi cạnh cô gái mà nó có ấn tượng khi mới gặp. Nó vẫn bước. Nhanh chân Woo tiến lại gần nó, lướt qua Tea Hin và Yun đang đơ người. Trước mắt Woo, một cô gái với vẻ đẹp ko ai sánh bằng, vẻ đẹp ko ai có được, mái tóc màu bạch kim dài, đôi mắt màu đỏ của ngọc rubi, đôi mắt đẹp tuyệt trần nhưng lại vô hồn, lạnh lùng và bất cần. đôi môi đỏ tươi, một màu đỏ tự nhiên của máu, sóng mủi cao thẳng, làng da trắng như trẻ em, hàng long mi dài làm cho đôi mắt thêm sâu. Chỉ khác ở màu mắt và tóc còn tất cả, toàn bộ đều giống, giống ở cái vẻ bất cần, vẻ lạnh lùng và đôi mắt vô hồn sâu ko đấy ấy. -Là cậu thật sao ? -Công nhận ở đây đông thiệt. Thở dài, lắc đầu đi tới chỗ Nguyệt. -Em làm ơn giữ ý giữ tứ giùm chút đi. Phong nói. Khuôn mặt hớn hở của Nguyệt chuyển biến đột ngột, nhìn Phong với ánh mắt kinh dị nhất có thể, chu mỏ. -Em thì sao... anh lắm lời quá. -Cũng đâu bằng em. -Anh nói cái gì.............. Mặc cho Phong và Nguyệt cãi nhau, Thiên và Danh chỉ dáng mắt vào bên dưới kháng đài mà quan sát, tuy ko cùng huyết thống nhưng Danh giống Thiên ở chỗ tính khí trầm. Căng phòng tương đối rộng lớn, được trang bày cực kì bắt mắt và sang trọng, nơi có thể quan sát cận cảnh trận đấu nhất là khi giao chiến, phần cửa sổ đươc làm bằng kính,100 % bề mặt là kính trong suốt và là tần cao nhất của tòa tháp nên cửa sổ chỗ Thiên và Danh đang đứng đối diện khoản ko của cuộc thi. Tiếng "cạch" phá tan cái ko khí tĩnh lặng của Thiên và Danh, cuộc đấu khấu "nãy lửa" của Phong và Nguyệt. Uyên nhi bước đến cuối chào bốn người. -Uyên nhi... có chuyện gì vậy... đáng lẽ em phải ở cạnh cung chủ chứ. Phong. -Đúng vậy... ko lẽ chị... à cung chủ có chuyện gì sao ?. Nguyệt. -Thưa... cung chủ đã tỉnh... người đang trên đường tới đây... em đến để thông báo. Nhẹ giọng Uyên nhi nói. -Tỉnh rồi thì tốt. Thiên âm ngữ hơi trầm vang lên nhưng mắt vẫn dáng vào chiếc cửa kính mà nhìn xuống dưới. Tiếng "cạch" tiếp tục vang lên, lần này ngay cả Thiên cũng phải ngoảnh đầu lại xem. Một miếng vải lụa trắng ló dạng, nó bước vào, tiến lại chỗ mọi người, khuôn mặt đã lạnh nay thêm phần băng đá, đôi mắt màu đỏ sâu thẳm vô hồn. Năm người cuối nhẹ đầu chào, một phong tục bắt buộc của tộc Nam Phong, chỉ cần là đằng cắp lớn hơn bất kể lớn nhỏ cũng phải cuối đầu chào, vì nó là người đứng đầu Nam Phong tộc nên cho dù là Tứ Đại Hộ Pháp cũng phải cuối đầu mà chào, chỉ riêng bà nó là ko. Ko nói gì mà đi tới cửa kính nhìn ra khoản ko bên ngoài. -Xuống dưới đi. Sau một hồi ko động tĩnh nó lên tiếng. -Dạ ?. Nguyệt ko hiểu hỏi lại. -... Nhưng nó lại ko nói tiếp, trong năm người thì đã có bốn người hiểu ngoại trừ Nguyệt, mang danh là Tứ Hộ Pháp mà lại chậm tiêu nhất, ngay cả Uyên nhi còn biết ý nghĩa của câu nói đó là gì. -Tất cả xuống chỗ của quản gia Miss đi. Thiên lên tiếng. Mọi người lặng lẽ đi ra trong ko gian yên lặng, chỉ còn nó với chàng trai mặt đồ trắng. Bước đến cạnh nó, cũng như nó, nhìn vào khoản ko trước mắt. -Em ổn chứ ?. Giọng nói đầy sự yêu thương, ấm áp vang lên làm khí lạnh của nó bớt đi vài phần, có lẽ nó chỉ như thế trước Thiên, Thiên như một người anh trai. Trong đời nó có lẽ chỉ trải qua hai ngày tối tệ nhất, có thể như vậy, hai ngày nó mất đi bốn người nó yêu thương, ngày đầu tiên mất đi người bạn thân và mất liên lạc với một người bạn thân, ngày thứ hai, cái ngày định mệnh bắt đầu cuộc đời mới đầy đau khổ. -Ừ... tạm ổn. -Em vẫn ko nhớ chuyện gì sao? -Ừ... đã nhớ... nhưng lại quên. -Việc đó... em sẻ tiếp tục làm ?. -Ừ... ko thể ko làm. -----> -Là cậu thật sao ? -... Khuôn mặt lạnh tanh ko hề có ý trả lời câu hỏi đó, nó nhìn Woo như một sinh vật lạ. Ha Rum bước tới gần nó và Woo, nhìn nó thật kĩ. -Tara... cậu đúng ko ?. -... Đưa đôi mắt màu đỏ của ngọc rubi nhìn Ha Rum, một cảm giác khó chịu thập thỏm trong người nó, một ác cảm. Đối diện với đôi mắt này Ha Rum như hóa đá, cô cứng đơ người khi bị nó nhìn, cái lạnh thấu xướng thấm vào da thịt chạy dọc theo xương sống. -Tôi... có phải đã quen cô ?. Ko chỉ Ha Rum ngay cả Yun, Tea Hin và Woo cũng phải giật mình nhìn nó. -Có phải ko ?. Một lần nữa, ko đợi mọi người quàng hồn nó lại tiếp tục hỏi, âm ngữ lạnh lùng khiến Ha Rum phát run. -Tôi... tôi... Khung cảnh ko yên ắn để mọi chuyện diễn ra, gió cứ lớn dần thổi bay mái tóc màu bạch kim dài bây theo chiều gió càng khiến nó thêm phần đẹp và thập phần lạnh lẽo. Từ xa, hai thân ảnh dần lộ diện và đang tiến đến gần. Nhìn thấy cảnh trước mắt Hong và Bo ko khỏi khó chịu và lo lắng nhất là cô ban thân của nó. -Tử Y à... có chuyện gì vậy ?.
|
Chương 72
-Tử Y à... có chuyện gì vậy ? Chạy lại đứng cạnh nó, nhìn Ha Rum trước mặt bằng một cặp mắt ko máy là thân thiện. -Kang Yun... ko phải tôi đã nói với cậu Tử Y ko phải là Tara rồi mà... sao các người cứ làm phiền người khác hoài vậy. Tức giận nhìn Yun mà quát. -Hong à. Cầm tay Hong như muốn trấn tĩnh cô lại. Cơn giận bên ngoài tuy đã được nó làm cho hạ đi nhưng cơn giận bên trong lòng thì ko thể, cô vẫn nhìn Yun, Ha Rum kể cả Woo bằng một đôi mắt chứa đầy oán hận. Nó bước đến, nhìn thằng vào đôi mắt đen lấy của Yun, ko một cái chớp, nó lạnh lẽo, sâu thẩm nhưng có chút bi thương. -Nói đi... có phải tôi quen cô ta ko ?. Như muốn tránh đi ánh mắt ấy, ánh mắt như muôn đóng băng con tim đang rĩ máu của mình, tránh đi đôi mắt lạnh lẽo mà mình ngày mong đêm nhớ. Muốn quay mặt đi nhưng ko thể. -Ph... phải ! -Vậy có phải tôi ko thích cô ta ko ?. Thêm một câu nói như con dao vô hình đâm sâu vào tim ba người, Yun thật sự ko mạnh mẽ đến mức có thể tiếp tục nghe những câu hỏi đó. Ha Rum chỉ biết nuốt nước bọt mà run lên. -Có lẽ vậy... Tara... đừng hỏi nữa.. !. Cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của nó. Giựt tay ra khỏi Yun một cách dứt khoác, nó tiếp tục nhìn anh. -Tai sao... tôi lại ko thích cô ta ?. Quỵ người xuống khi câu hỏi của nó vừa mới vang lên, Ha Rum là người đâu tiên ko thể chịu được những câu hỏi nhưng ngàn dao đâm vào tim mình, cô... đã phạm lỗi quá nhiều, nhưng cô ko phải người đau khổ nhất, cô ko biết nên vui hay buồn vì điều này. Nhìn nó, nước bắt cứ trao ra ko ngừng. -Tara... xin lỗi... tôi xin lỗi...là lỗi tại tôi... cô đừng hỏi gì nữa... Yun cũng đã chịu sự trừng phạt rồi... chúng ta... ai cũng đã đau đớn lắm rồi... hãy thôi đi... hức...hức... làm ơn đi... tôi ko chịu nỗi nữa... hức...hức... Nắm lấy tà áo của nó mà lây. -Cô làm gì vậy hả... cô nghĩ như thế thì cậu ấy sẻ tha thứ cho sao... cô có biết nổi đau cô chịu ko bằng một phần ngàn nỗi đau của cậu ấy ko... Kéo Ha Rum ra khỏi người nó, Hong như muốn điên tiết lên, nhìn Ha Rum như thế cô càn ko chịu nỗi, ko ai khác, cô chính là người chứng kiến nổi đau của nó, ko nhớ được mọi chuyện vậy mà vẫn phải gánh chịu trong vô thức, bị nó giằng xé từng giây từng phút, làm cho nó trở thành như hôm nay, lạnh lùng, tàn khóc, ngay cả một nụ cười nhẹ cũng chưa hề có, khuôn mặt cứ luôn lạnh lùng ko một cảm xúc biểu lộ. Ngẫn mặt lên nhìn Woo và Yun. -Các người làm ơn thôi đi... hãy tránh xa cậu ấy ra giùm đi... các người làm cậu ấy ra nông nổi đó vậy mà vẫn chưa vừa lòng sao... câu ấy đã ko nhớ thì cớ sao các người lại cứ xuất hiện chứ. Nhìn Hong trong bộ dạng như thế Bo muốn ngăn cô lại, kiềm chế lại cái cảm xúc của cô nhưng có lẽ để cô như vậy thì tốt hơn là kiềm nén những bực tức đó trong lòng. Làn gió lạnh lẽo hòa mình vào ko gian ngợp thở của cuộc chạm mặt. Ko gian bỗng yên tĩnh trở lại, chỉ nghe tiếng giói thỏi mạnh. Nó lạnh lùng quay đi, bước tiếp, để lại sau mọi người hướng mắt theo nhìn, ko biết hôm nay nó làm sao nữa, ko biết tại sao nó lại hỏi những câu hỏi đó, dù ko biết lúc trước chuyện gì đã xẩy ra nhưng cứ thấy Yun là nó cảm thấy khó chịu và hôm nay tự dựng nó lại thấy ghét một ai đó dữ dội. Nhìn theo tấm lưng đang ngày càng xa mình, mảnh lưng nhỏ bé đơn đọc. Con tim như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, đôi chân muốn bước đến ôm lấy, muốn mở lời nói câu xin lỗi nhưng lại ko thể. Chỉ biết hướng mắt nhìn, chỉ biết nói câu xin lỗi, lời yêu em trong thầm lặng. Dẫu biết mình đã sai, sai khi làm tổn thương em, sai khi để em vụt khỏi tầm tay, sai khi ko giữ chặc lấy em nhưng anh vẫn, vẫn muốn mình một lần ích kĩ, vẫn muốn em trở về bên anh cho dù là thật... hay... mơ. <----- -Anh ko xuống à ?. Dẹp mọi chuyện vào một góc quay sang nhìn Thiên. Cười nhẹ. -Ko... có lẽ anh ở đây sẻ tốt hơn. Nhìn nó, đôi mắt ấm áp. -Trận đấu sắp bắt đầu rồi đấy. -Tử Y... anh vừa nhận được mật báo bên lão Back. -Có chuyện gì sao. -Ông ta đã bắt đầu hành động................ ... -Anh Yun... ko sao chứ ?. Bước đến vỗ vai Yun trấn an. -Ko. Quay lên nhìn Tea Hin. -Hôm nay là vòng loại nên ko có gì phải lo lắng. -Em ko hỏi chuyện đó. Ngồi xuống cạnh Yun. -Anh tính sao đây... nếu anh còn yêu chị ấy thì hãy cố gắng mà thức tỉnh chị ấy... đừng làm cho chị ấy đau khổ nữa... nếu ko em cũng ko về phía anh đâu. -Anh biết rồi. Nói giọng chắc nịch. -Thôi em đi đây... em thi đâu tiên mà. Rồi khỏi phòng dự bị Tea Hin đi ra nơi thi đấu, vừa đi tới khu vực gần nơi ban giám khảo thì găng tay của anh bị lõng nên gắng lại và vì đôi mắt dáng vào cái găng tay nên anh đã ko nhìn đường, kết quả là anh đâm phải một người khi tới khúc quẹo. Cô gái mặt áo vàng lôm côm bò dậy xoa xoa cái mong vừa chạm đất của mình -Trời ơi... đau chết đi được. Tea Hin cũng chẵn khác gì. -Trời ơi cái lưng của mình. -Này anh đi đứng kiểu gì vậy hả./ Này cô đi đứng kiểu gì vậy hả. -Lại là anh / Lại là cô. Hai người nhìn nhau mà khoảng ko trước mặt như có dòng điện bắng về phía đối phương. -Đi đứng cái kiểu gì vậy hả... mắt anh để đâu vậy. -Cô... -Đi đứng cái kiểu gì vậy hả... mắt anh để đâu vậy. -Cô... -Cô cô cái gì... lần này là lỗi của anh ko phải của tôi !. Giận đỏ mặt tím tai nhưng lại ko thể cải lại vì đúng là lỗi của mình, nhưng nhìn cái mặt vênh váo của Uyên nhi, Tea Hin đúng là muốn nhịn mà nhịn ko nổi. -Lần trước là lỗi của cô lần này là của tôi... coi như chúng ta hòa. -À thì ra anh là người thù dai... vẫn còn đanh đánh trong lòng vì chuyện lần trước. Cười nụ cười đầy tà mị, quỷ quyệt khiến cho Tea Hin càn khó chịu. Cố nén cơn thịnh nộ vào trong và trấn tỉnh lại, nhìn Uyên nhi. -Tùy cô... muốn nghĩ sao nghĩ... nói sao thì nói... miệng là của cô... tôi đâu cấm được. Cười khinh phủi phủi áo rồi bước đi. -Cô cứ ở đây mà nghĩ đi ha... cáo từ. Nhìn theo bóng Tea Hin mà tức hầm hập, dậm chân tại chỗ vào cái rồi quay đi, miệng ko ngừng lẫm bẩm rũa thầm. -Tên đáng chết... đáng ghét... tên chết bầm... hừ... bực mình thiệt. ... -Haha... haha... mẹ nhìn xem... đẹp ko... haha... Bức những cây cỏ dại lên ngắm nghía, miệng lúc nào cũng nhe ra mà cười cười nói nói, trên đầu còn cài rất nhiều cây cỏ. -Anne... đừng như vậy mà con... vào trong mau lên. Bà Bạch Liên đi lại kéo cô vào, gỡ những cây cỏ cài tùm lum trên đầu. -Sao con lại gắng máy thứ này lên người vậy hả. -Ơ ơ... sao lại tháo xuống... cài lên cho con... cài lên... thấy chưa... đẹp hong... con là người đẹp nhất trên đời... haha...haha... -Vào thôi... đi... nhanh lên. Quăng đi những cây cỏ trên tay và đầu của Anne, bà lôi cô vào trong. -Tắm cho tiêu thư mau đi. Gọi hai cô tì nữ vào bà nói. -Dạ. Đi lại dẫn Anne đi trong khi cô cứ lẩm bẩm một mình, thần trí để đâu đâu. -Tiểu thư... chúng ta đi tắm thôi. Một trong hai cô tì nữ cười gượng với cô và dẫn cô đi. -Tắm hả... hay lắm... ta thích tắm... đi tắm thôi. Nhìn theo bóng đứa con gái độc nhất của mình bà Bạch Liên nắm chặc hai tay gòng lên rồi hướng thẳng đến phòng làm việc của chồng mình. "Rầm" Bà xâm xâm bước vào tiến lại chỗ người đàn ông đang ngồi. -Bà làm cái gì vậy hả ?. -Ông còn ngồi ở đó được hả... Anne càng ngày càng điên dại... ông ko thương con mình sao. Thở dài nhìn bà. -Bà bình tĩnh lại đi... tôi đang tìm cách đây này... bà tưởng tôi ko lo hả... nó cũng là con tôi. -Tìm cách... còn phải tìm cái gì nữa... ông nên tìm con Tử Y ấy... là nó làm con mình ra như thế này... ko tìm nó thì tìm cái gì nữa. -Bà nói hay lắm... nó bây giờ đã là cung chủ của Nam Phong tộc... tôi làm được gì nó... tôi còn chưa biết sức mạnh của nó ra sao nữa là. Bước lại ghế sofa rót hai tách trà, đưa cho bà Bạch Liên một tách. -Một lát tôi cùng bà đưa Anne đến đó... tôi nhận được thông tin là nó đang ở đảo. Ánh mắt tà đạo của ông làm hạ đi cơn thịnh nộ của bà Bạch Liên. -Tôi sẻ ko tha cho nó đâu. Bà cũng ko khác gì, tà khí của đôi vợ chồng này đã làm cho căn phòng ngập tràng mùi tà ác, và u ám. ... MC bước lên bục cao tay cầm Micro nói: -Trước tiên tôi xin thông báo thể lệ cuộc thi này... mỏi học viện sẻ cử một học viên ra ứng chiến, hôm nay là vòng loại để tìm ra những thí sinh mạnh để tiếp tục vào vòng hai. -Đầu tiên xin mời hai học viên của hai học viện Ireland và Yale. -Tea Hin... cậu ra trước đi. Yun vịnh vai Tea Hin nói. Gật đầu rồi bước vào vòng thi đấu. Bình thường Tea Hin là người có khuôn mặt hiền từ nhất nhưng khi đôi răng nanh dài nhọn ló dạng anh như trở thành một người khác, một con vampire chinh hiệu. Ko biết sức mạnh của Thổ Tướng như thế nào, ai cũng hồi hợp chờ xem nhưng vì là vòng loại nên anh ko dùng hét sức mạnh. Kết thúc phần thi đấu của mình một cách nhanh gọn và dể dàng, trên khuôn mặt trắng trẻo của anh đã rướm vài giọt máu của đối phương, máu dính một phần của thanh gươm. -Hwang Tea Hin của học viện Ireland thắng. MC nói. Đi xuống đập tay Bo. -Cậu được lắm. Bo nói. -Tất nhiên rồi... dù gì tớ cũng là Thổ Tướng của học viện mà. Các học viên của các học viện lần lượt ra đấu, thấm thoát cũng đã gần hết số thí sinh thi. -Tiếp theo mời học viên cuối cùng của học viện Oxford và học viện Yale. Yun cùng mọi người nhìn lên đài giao đấu chờ xem người tiếp theo sẻ là ai. Mái tóc vàng tung bay trước gió, một thân ảnh màu nâu dần xuất hiện trên đài giao đấu.
|
Chương 73
Mái tóc vàng tung bay trước gió, một thân ảnh màu nâu dần xuất hiện trên đài giao đấu. Đôi mắt màu xanh nhìn thẳng vào đôi mắt đen huyền của Yun, đôi mắt chứa chan nhiều cảm xúc xen lẫn nhau. Ghét anh, ko, là ganh tỵ với anh mới đúng. Ở một căn phòng khác, nằm ngay bên dưới căn phòng nó đang đứng, Phong, Danh và Nguyệt cũng như mọi người đang chú ý người con trai tóc vàng đang bước lên khán đài. -Tên này coi bộ ko yếu đâu. Nguyệt vừa nâng tách trà lên vừa nhìn người con trai bên dưới. -Đúng vậy... anh ta ngan sức với Kang Yun và Lee Min Woo bên học viện Ireland đấy. Danh nói tiếp. Đặt tách trà xuống nhìn người con trai tóc vàng Phong lên tiếng: -Nhưng anh phát hiện người của Kang Yun đôi lúc lại phát ra một sức mạnh khá kì lạ. Danh và Nguyệt cùng ngừng thưởng thức trà mà quay sang Phong đưa ánh mắt khó hiểu. -Kì lạ là sao. Nguyệt lên tiếng hỏi. -Có lần anh thấy trên người Kang Yun có Hỏa khí... một loại khí khác thường ko như những vam thuộc tính Hỏa khác. Nghe Phong nói Nguyệt lập tức nhìn xuống dưới quan sát Yun. -Em có thấy gì đâu. -Nó ko thường xuyên xuất hiện... anh chỉ tình cờ thấy thôi. Nâng tách trà lên nói rồi tao nhã thưởng thức mùi vị đặt trưng của trà. Loại trà thượng đẳng dành cho Vam do Nam Phong gia làm ra, ko hề có mặt trên thị trường thế giới, chỉ dành cho những người có cấp vụ cao của tộc và ko ngoại trừ bốn tộc của tứ đại hộ pháp. Ko nhìn Yun nữa, anh bắt đầu chú tâm vào cuộc đấu, chỉ năm phút sau, anh thắng, nhanh gọn và dứt khoát, chiếc răng nanh nhọn dài càng tôn thêm phần tàn ác của con người anh hiện tại, dùng cuộc đấu để xả cơn giận trong lòng là điều mà anh nghĩ hiện giờ. -Jus Bonaparte của học viện Oxford thắng. MC nói. Jus quay lưng đi xuống, trước khi đi còn tặng cho Yun một cái nhìn ko máy thiện cảm. Nhìn cận cảnh trận đấu qua chiếc laptop đặt giữ bàn và vừa nghe đến tên của Jus, Nguyệt lại nhớ đến một điều gì đó. -Jus ?... tên này... nghe quen quen. Nguyệt lầm bầm trong miệng. -Anh Phong... tên Jus này có phải là người mà anh Hoo nhắt tới ko ?. Quay sang Phong. -Phải... là hắn... thì sao ?. Khó hiểu nhìn Nguyệt, ko biết cô nàng này đang tính toán gì nữa đây. -Nếu vậy thì anh ta là một trong hai người bạn lúc nhỏ của chị ấy... nếu chị ấy và anh ta gặp nhau thì có xẩy ra chuyện gì ko?. Trầm ngâm khi Nguyệt nhắc đến, lòng cũng ko ít phần lo lắng. -Anh ko biết... cứ để mọi chuyện tự nhiên... chúng ta ko nên xen vào... dù gì cũng phải giải quyết. Phong lãnh đạm nói. -Nhưng chị ấy đã mất đi kí ức của những chuyện xẩy ra ở Hàn Quốc rồi... tác động của đôi cánh thứ ba cùng chuyện xẩy ra hôm đó quá lớn... em nghĩ ko phải chị ấy ko nhớ mà là ko muốn nhớ lại. Im lặng nãy giờ Danh cũng lên tiếng nhưng anh lại càng làm tình hình trở nên khó giải. -Cuối cùng xin mời học viên cuối cùng của học viện Ireland và học viện Harvard. Tiếng Mc vang lên ở chiếc laptop giải thoát cho mọi người. Tiếng "cạch" vang lên khi Phong, Danh, Nguyệt đang chú tâm vào Yun. Thiên bước vào, tự nhiên ngồi xuống ghế vào rót cho mình một tách trà. -Chị ấy còn ở trển hả?. Nguyệt nhìn Thiên thắc mắc. -Đi rồi... sau khi Jus Bonaparte rời khỏi đài. Nhẹ nhàn Thiên nói nhưng vẫn ko giấu nỏi sự phiền muộn trong lòng. Mái tóc vàng tung bay trước gió, một thân ảnh màu nâu dần xuất hiện trên đài giao đấu. -Hơ ?. Đơ người nhìn theo bóng người con trai tóc vàng, bàn tay khẽ run lên, sắc mặc liền biến sắc. Đỡ lấy nó lo lắng Thiên hỏi: -Ko sao chứ. -Ko sao. -"Người này... ". Nhìn theo bóng của chàng trai tóc vàng lòng nó ko ngừng nói hai từ "người này... " -Jus Bonaparte của học viện Oxford thắng. MC nói. Jus quay lưng đi xuống, trước khi đi còn tặng cho Yun một cái nhìn ko máy thiện cảm. Nhìn thân ảnh bước xuống nó lập tức quay người chạy đi miệng còn lầm bầm: "Jus... Jus... " -Tử Y... Tử Y... .Mặt kệ tiếng Thiên phát ra đằng sau nó cứ chạy như điên. Yun bước lên, và nhanh chóng bước vào trận đấu và kết thúc nó ko kém Jus mấy giây. Xem như vòng loại đã xong, ngày đầu tiên ko có gì đặt biệt, ai cũng biết nhưng ko vì như thế mà kháng đài ít người xem, chủ yếu là xem mặt nhưng nhân vật nổi tiếng nhất là hai học viện, Ireland và Oxford. Sau vài phút khi kết thúc vòng loại, mọi người rời khỏi đây làm nơi này trở lại trạng thái vắng bóng dần. Uyên nhi nhanh chóng rời khỏi nơi dành cho giám khảo tức chỗ ông Miss ngồi. -Ơ... cung chủ... người đi đâu vậy. Nhìn thấy bóng nó từ đằng xa hành lan chạy về phía mình thì thắc mắc rồi tiến lại gần nó. Cúi chào. -Cung chủ... người đi đâu vậy... về khu VIP đâu phải đường này. Nó ko nói gì vì hầu như nó ko hề để ý đến Uyên nhi mà vẫn chạy, vừa chạy vừa nhìn xung quanh. -Cung chủ... người đi đâu vậy... cung chủ à... .Chạy theo nó, Uyên nhi ra sức hét lớn nhưng nó vẫn chạy và cô vẫn phải chạy theo, một biểu hiện kì lạ của nó mà cô chưa từng thấy nên phản ứng lo lắng và sợ hải hiện giờ ko quá kho hiểu. Ngừng chạy nó nhìn xung quanh khuôn viên, nhìn thật kĩ nhưng vẫn ko thấy thứ mình muốn tìm, bước chân tiếp tục dồn dập, tuy ko còn chạy như bay như lúc nãy những với những bước chân nhanh và liên hồi ko ngừng cũng đủ biết tình trạng của nó hiện giờ ra sao. -Chị Tara ?. -Chị Tara ?. Vẫn ko ngừng bước bởi tiếng gọi của Tea Hin, nó trong trạng thái gấp gáp nhìn xung quanh tìm kiếm thứ gì đó. Thấy nó dường như ko nghe thấy tiếng mình, Tea Hin tiếp tục bước lại gần. -Chị Tara... chị sao vậy ?. Đứng chắn trước mặt nó Tea Hin hỏi, nhìn vẻ mặt hốt hoản của người con gái trước mặt anh thoán có chút khó chịu và khó hỉu. Nó, người mà anh biết là ko có cảm xúc dù vui hay buồn dù có chuyện gì xẩy ra cũng ko hề lộ cảm xúc ra ngoài mặt. Nhưng trước măt anh, một "nó" hoàn toàn khác. Buộc phải ngừng lại bời vì người trước mặt, ngước nhìn Tea Hin, ánh mắt lạnh lùng, vô hồn. Một cánh chậm rãi nó đưa tay lên đẩy thân người Tea Hin sang một bên và nhanh chân bước tiếp, tiến thẳng ra ngoài, nơi tiến hành cuộc thi. Hơi ngớ người vì hành động lạnh lùng hơn hẳn của nó nhưng anh cũng ko phải ko quen với sự lạnh lùng này nên nhanh chóng thích ứng được, bước tiếp về phía trước, chưa kịp rẽ vào con đường khác thì anh đã bị một bàn tay thon nhỏ chạm vào. -Cô... lại muốn gì nữa đây ?. Nhìn Uyên nhi trước mặt anh khó chịu, anh nhớ là anh và cô đã hòa nhau rồi mà, và khẳng định rằng anh ko hề đâm phải cô sau lần kia. -Tôi ko có thời gian để cãi nhau với anh... mau nói cho tôi biết... anh có thấy cung... à ko một cô gái rất đẹp... tóc bạch kim... mặc đồ trắng đi ngan qua đây ko ?. Gấp gáp cô nói, bàn tay nhỏ nhắn còn chưa dứt khỏi cánh tay của Tea Hin, hẳn là cô đang rất gấp. -Tại sao tôi phải nói cho cô biết ?. Nghe cô tả qua anh liền biết cô đang tìm Tara những vì mối thù cá nhân anh ko muốn nói. -Ko bao giờ tôi nói cho cô biết dù tôi biết hay ko !. Nhấn mạnh từng chữ anh nói vẽ chắc nịch. Tức hầm hập nhìn Tea Hin nhưng biểu hiện ánh ko để lộ ra ngoài, sau khi câu nói của Tea Hin dứt vào giây thì khuôn mặt gấp gáp của Uyên nhi chuyên sang vô cùng hiền từ. -Tôi xin lỗi. Bất ngờ cô lên tiếng làm Tea Hin hơi đơ người nhưng anh cũng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh của mình mà nhìn Uyên nhi khó hiểu. Tiếp tục cô làm bộ mặt biết lỗi và vô cùng dễ thưởng nhìn Tea Hin. -Tôi xin lỗi... lúc trước tôi sai... là tôi sai. Một câu nói ko thể ngờ tiếp tục phun ra từ miệng của Uyên nhi làm Tea Hin ko tin vào tai mình, cuối cùng anh sập "bẫy". -Coi như cô biết khôn. Đắt thắng nở nụ cười tự mãn. Nhìn vẽ mặt đắt thắng của người trước mắt Uyên nhi âm thầm nở một nụ cười thâm hiểm đầy quỷ quyệt. -Cô ấy đi về hướng nào ?. Nhìn vẽ đắt thắng của Tea Hin đang ngày càng dân trào cô đột ngột lên tiếng hỏi. Như một phản xạ tự nhiên, hỏi là trả lời. -Đi thẳng. Anh trả lời trong vô thức. Mỉm cười với thành tích của mình Uyên nhi nhanh chóng buôn tay khỏi người Tea Hin và chạy về phía trước, trước khi thân ảnh khuất xa cô còn tốt bụng tặng cho Tea Hin đang thỏa mãn hạnh phúc của chiến thắng. -Tên ngóc... nói gì cũng tin !. Lời nói như con dao vô hình đâm vào tim của Tea Hin, đang bay bỏng trong niềm vui chiến thắng anh như rơi vào 17 tần địa ngục. Anh nhận biết được mình đã sập bẫy của Uyên nhi một cách dễ dàng. Trong đầu anh liên tục vang lên một câu nói "Tên ngóc... nói gì cũng tin !". -Này... cô được lắm... dám lừa tôi. Bỏ luôn ý định về phòng mà phóng đi theo Uyên nhi để "Trả thù". ... Hong. Bước lại gần Hong đang chuẩn bị rời khỏi nơi dành cho người xem, tười cười Bo gọi. Quay lại nhìn Bo, cô cũng nở một nụ cười xinh như hoa mới nở với anh làm anh ngượng đỏ cả mặt. -Sao ?. -Đi chơi ko... tôi mời. Ko cần suy nghĩ cô cười rồi nhanh chóng trả lời. -Ok. Lỗi nhịp, tim anh đang đập, một lúc một nhanh, anh sớm nhận biết được tình cảm của mình nhưng có lẽ về phương diện tình cảm anh hơi rụt rè nên ko lúc nào anh mở miệng được nói cho Hong biết được. Chạm mặt Yun khi vừa đi khỏi chỗ này, qua chuyện lúc nãy Hong và Bo cũng bớt đi phần nào là "giận" tên này. Nhưng bớt đi ko phải là ko còn nên vẫn còn giữ khoản cách. Nhưng dù sao Yun vẫn là hắc vương của Heart và cũng là bạn lâu năm của Yun nên Bo cũng ko quá "dai" như Hong. -Yun... đi chơi ko... rũ luốn thằng Tea Hin. Anh mở lời. Nhìn Bo định mở lời nói từ "Ừ" nhưng lại bị tiếng của một người cản trở. -Anh Yun... mẹ gọi anh và em đến gặp. James chạy lại ôm tay Yun. -Cô đi một mình đi... và bỏ bàn tay của cô ra khỏi người tôi. Lạnh giọng anh nói nhưng cũng ko thể nào cắt đuôi được con "dĩa" bên cạnh. -Anh nói vậy sao được... em là vợ chưa cưới của anh mà. -Tôi có bao giờ nói mình sẻ lấy vợ ko... tránh ra. Tiếp tục lạnh giọng và gạt tay James ra khỏi mình và đi về phía Hong và Bo. Tuy cơn tức đã lên đến tận cổ nhưng cô lại ko cho nó thoát ra ngoài, bước đến định kéo tay Yun để tiếp tục ôm lấy tay anh nhưng... Mảnh vải trắng tung bay, nó từ xa chạy lại, vốn ko để mắt đến mọi thứ nên va vào James và ngã xuống nên đất cùng cô. -A... ko có mắt hay sao vậy ?. Tức giận cô lôm côm đứng dậy, vừa phủi đất trên người vừa mắng rồi ngước mắt xuống nhìn người đụng phải cô, chỉ thấy một cô gái có mái tóc màu bạch kim và mặt đồ trắng chứ ko thấy được khuôn mặt vì đã bị mái tóc dài che đi. Nghe tiếng cô mắng **** đằng sau Bo, Hong và Yun cũng dừng bước mà quay lại nhìn. -Tara / Tử Y.
|