Chương 3: Cố nhân II.
---------------- ''Ji Hyo và Ha Eun sao, khi nãy thấy chúng chạy về phía khu rừng bên đó.''
Bước chân dồn dập về phía cánh rừng nhỏ, nhớ lại lời của bác Lý thì cô nghĩ bọn chúng chỉ ở quanh đây, gọi điện cho ba người kia đến rồi chạy theo hướng của bọn nhóc đã đi.
''Heyyy, bọn nhóc này, đi đâu không biết.''
''Ji Hyo à, con đâu rồi, Ha Eun à ?''
Khu rừng không to mà sao chẳng thấy bóng dán đứa nào, không biết có đi đến cái hồ nhỏ không, nghĩ là làm liền, Hong chạy tới bên hồ phía bên trong rừng, nằm ở nơi sâu nhất.
...
Chần chờ vài giây cô bé bước tới nhìn cô gái xinh đẹp vận bạch y. '' Em tên Ha Eun, cậu ấy tên là Ji Hyo ''. Ha Eun gan dạ nắm lấy tà áo của bạch y mỹ nhân nói rồi chỉ tay về phía Ji Hyo bên cạnh.
Khi đã đến nơi bọn nhóc nói, nam nhân lạnh lùng hướng hai đứa nhóc. '' Tới rồi, về đi, đừng chạy lung tung nữa có biết không ''. Tuy rằng không hiểu bọn nhóc vào bằng đường nào nhưng theo ý bọn chúng thì chính là nơi này, nắm lấy tay cô gái, bước đi bỏ lại hai thân ảnh nhỏ đằng sau.
Hai đứa nhìn vào hàng rào cây rồi chau mày, nhăn mặt, cái đường đi nhỏ kia đâu mất tiêu rồi, về bằng cách nào đây ?.
Con đường khi nãy hai đứa đi đã biến mất như chưa từng tồn tại, chúng chẳng biết làm sao chỉ biết nhìn nhau rồi nhìn hai người đang rời đi.
Cảm thấy hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, nam nhân và nữ nhân quay người dò xét hành động ngơ ngác của Ha Eun và Ji Hyo, chúng vẫn đứng đó nhìn mình, chẳng thấy dấu hiệu rời đi.
''Hình như có chuyện thì phải.'', Anh nói rồi cùng cô gái quay người, đi tới chỗ hai đứa nhóc đang đứng trơ người hướng mắt về mình.
''Sao không đi, đứng đây làm gì ?''
Im lặng một hồi, ''Cái đường khi nãy tụi em đi không thấy đâu hết, làm sao mà về ?'', Ji Hyo bĩu môi.
''Biến mất ?'', Nam nhân khó hiểu nhìn hai đứa rồi đứa mắt về cô gái bên cạnh.
''Ji Hyo, Eun Ha,hai đứa vào từ nơi đó đúng không ?'', Cô gái dường như hiểu chuyện, lên tiếng hỏi thẳng vào vấn đề, chỉ tay về phía trước.
'' Dạ phải, nhưng giờ chẳng thấy đâu ! ''. Ha Eun xụ mặt tỏ vẻ.
Nhìn anh chàng bên cạnh, ôn nhung. '' Có lẽ kết giới bị hở, chúng đã chui từ bên đó qua ''.
Thở dài nhìn hai nhóc, nhỏ mà tinh mắt thật, kết giới mà có bị hở cũng chẳng lớn bao nhiêu vậy mà tìm được, còn đúng lúc nó hở nữa chứ, thời gian nó hở cùng lắm không quá 5 phút, chẳng biết có phải ý trời không, giờ phải mở kết giới đưa chúng qua bên kia, thật phiền phức, kết giới tưởng chừng sẻ không bao giờ tự tay mở ra nay lại phá lệ vì hai nhóc con không quen không biết này.
'' Được rồi, anh sẻ đưa hai em qua bên đó, nhưng không được nói cho ai biết đấy nha, Ji Hyo và Eun Ha này, nhớ kĩ không được nói cho bất kì ai biết về anh chị, nghe không ?, đây là bí mật ! ''.
Ji Hyo và Eun Ha gật đầu, rồi nhìn bàn tay đang giơ lên của nam nhân, khó hiểu nhưng vẫn không lên tiếng mà chú tâm quan sát.
Bức tường cây dần dần hé mở, từng chút một hé lộ ánh sáng mờ ảo phía bên kia, đường đi lần này hoàn chỉnh, ai cũng có thể đi qua được, không như cái lỗ nhỏ xíu lúc đầu hai đứa đi qua, chỉ có chúng mới qua được.
Mãi lo lắng khi bóng dáng của bọn nhóc con không thấy đâu thì sau lưng cô mới phát hiện có vài tia sáng ánh lên, tò mò lại nỗi dậy, vém nhẹ những sợ dây leo che đi ánh sáng đó, một con đường hiện ra, khó hiểu, chuyện này là sao đây, con đường này làm sao có thể, chỗ này cô quá quen thuộc, đến bao nhiêu lần rồi có góc nhỏ nào chưa từng chạm qua, chưa bao giờ thấy qua.
Lùi nhẹ vài bước phân vân, nhưng nhiệu vụ tìm con quan trọng hơn, bọn nhóc rất có thể đã đi qua, nếu lùi bước thì làm sao tìm được chúng, nhỡ có nguy hiểm thì sao đây, hay là đợi ba người kia tới, thật không biết nên làm gì trong tình huống này nữa.
'' Làm sao đây, có nên đi vào không ta ''.
'' Nhỡ chúng chạy vào trong đó thì sao ? ''. Phân vân mãi cô cũng đưa ra quyết định, nhưng vừa bước được vài bước thì hai thân ảnh quen thuộc lọt vào tầm mắt cô.
'' Ji Hyo à, Ha Eun à ''. Thấy hai đứa nhỏ, khụy hai gối xuống nền đất mềm, cô ôm chầm lấy chúng.
'' Hai đứa đi đâu thế hả, Ji Hyo, con có biết ba mẹ lo cho con lắm không, còn Ha Eun nữa ba mẹ con rất lo cho con đấy ''.
Hai đứa nhỏ xụ mặt xuống đồng thanh. '' Con xin lỗi mẹ / dì ! ''.
Khuôn mặt vừa giận vừa lo của Hong tản mất bởi hành động này của hai đứa, chỉ biết nhìn hai nhóc cười nhẹ. '' Đi nào, chúng ta phải về ngay ''. Đứng dậy dắt hai đứa đi, cũng được vài bước Ha Eun lại khựng người lại. Nhớ tới một chuyện quan trọng Ha Eun quay người đi vào trong con đường đó mặc cho cô gọi mãi.
'' Ha Eun, con đi đâu vậy, Ha Eun à ''.
'' Dì đợi con một chút, một chút thôi ạ ''. Rồi nhìn sang Ji Hyo. '' Đi thôi Ji Hyo, mình chưa tạm biệt chị xinh đẹp nữa ! ''.
Hai đứa khuất sau những sợi dây leo khiến Hong vừa lo vừa thắc mắc, tạm biệt gì ?, ai chứ ?.
Tiếng bịch bịch của bước chân vang lên làm hai thân ảnh đang rời đi phải quay lại, nhíu mày khó hiểu. '' Hai nhóc con này lại giở trò gì không biết ? ''. Nam nhân nói, chu mỏ biểu tình khiến cô gái xinh đẹp bên cạnh lắc đầu cười nhẹ.
''Chị xinh đẹp, anh đen thui à, tụi em chưa có tạm biệt hai người ''. Ha Eun vội nói, thở nhẹ, cười tười nhìn hai người.
'' Phải, chưa có hỏi tên anh chị nữa a ''.
Mày chau lại, đen thui ?, tên gì lạ vậy, nói ai đấy ?. Nhìn hai đứa nhóc rồi nhìn lại chính mình.
'' Này cô bé, ai đen thui hả, gọi gì kì vậy ''. Khó chịu phản bát, cô gái bên cạnh chỉ biết cười nhẹ nhìn anh rồi quay sang hai đứa.
Cô gái nắm lấy tay Ha Eun, khụy nhẹ gối. '' Ừ, tạm biệt em ''. Nói lời tạm biệt nhưng cô biết, vĩnh biệt có lẽ đúng hơn, sẻ không còn gặp lại nữa, mãi mãi.
'' Này nhóc, mau về đi, không bị la đấy ''. Nam nhân xoa đầu Ji Hyo, cười cười nói.
''Biết rồi, đừng có xoa đầu em.'', Bực mình khi bị người khác xoa đầu, làm như mình còn nhỏ lắm không bằng.
''Khì..., Ừ ừ, đi đi, cái thằng nhóc này.''
''Em biết rồi, tạm biệt anh đen thui, tạm biệt chị xinh đẹp !''.
''Xì..., ở đâu chui ra cái tên này vậy ?''. Quay người nắm lấy tay cô gái bên cạnh, hai đôi mắt ấm áp nhìn nhau, hai người sánh đôi chẳng gì sánh kịp, chói loà. ''Mình đi thôi ''.
Nụ cười trìu mến nhìn người con gái khiến anh càng tuấn tú hơn người, ''Ừ!'', Đáp lại nụ cười ấm áp của người đàn ông là một nụ cười dịu dàng, tinh khiết hơn cả sương mai, lung linh hơn ánh sao trời, nụ cười khuynh nước khuynh thành, thiên tiên khó bì kịp.
Quay người bước đi, tay nắm tay nhau lướt nhẹ nhàn trên con đường sắp biến mất, mãi mãi, bỏ lại mọi sự thế trần gian, phàm tục, để mọi thứ sau lưng, và cả hai nhóc con tinh nghịch.
Ji Hyo và Ha Eun cũng quay người, nắm tay nhau, bước đi...
Thẫn thờ nhìn đôi trai gái phía xa, thân hình cô nặng trĩu, khoé mắt đã ửng hồng, bàn tay nắm chặt lấy áo, bước chân ngày càng nhanh, tiến về phía trước, lệ tràn...
''Mẹ à, chúng ta về... ?''
Thân hồng y lướt qua hai thân người bé nhỏ, không một lời nói...
''Gì thế ?''. Ha Eun khó hiểu nhìn Ji Hyo.
Ji Hyo ngơ ngác nhìn mẹ, cô đi qua hai đứa, tiến về phía trước, cùng hai dòng lệ tuôn trào, bàn tay thon nhỏ hướng về khoảng không phía trước, nơi hai thân ảnh ngày càng khuất xa, nhỏ dần.
Hai đôi chân từ tốn bước đi, nhẹ nhàn, phong trần thoát tục, bàn tay nắm chặt lấy nhau, một thân trắng đen, thật nổi bật, nhưng bước chân của hai người ngày một chậm dần cho đến khi tiếng nói phía sau vang lên mới dừng hẳn.
''Tara... ?''
|