Chương 30: Kết thúc
Cánh cửa bằng sắt lâu ngày không sự dụng được người ngoài đẩy vào tạo nên những âm thanh kẽo kẹt kì lạ, nó hòa cùng với bóng tối cùng với không gian yên tĩnh khiến cho người nghe cảm thấy rờn rợn, khẽ rùng mình. Nhưng loại âm thanh đó không hề khiến Dương Vi bận tâm. Bởi vì người bước vào mới thật sự nguy hiểm. Âm thanh chói tai từ từ biến mất đưa không gian quay về sự tĩnh lặng như lúc đầu. Ánh sáng le lói từ đèn pin chiếu vào căn phòng tối và ẩm thấp. Người phụ nữ với chiếc áo choàng màu đen với chiếc kính mát tạo nên một loại phong cách kì lạ. Vừa tản ra sự kì dị, ma quái nhưng lại có một chút gì đó bí ẩn.
Bước vào trong phòng, bà đi đến nơi Dương Vi đang ngồi, tháo chiếc kính mát ra nhìn gương mặt của cô qua ánh đèn đèn đường từ bên ngoài hắt vào. Ánh mắt bà xuất hiện sự cay độc nhưng lại xen lẫn sự nhân từ. Dương Vi nghĩ rằng có lẽ mình đã nhìn nhầm. Người phụ nữ trước mặt, có thể nhân từ hay sao? Quên đi, điều đó là không thể. Bà ta ngồi xuống chiếc ghế đối diện Dương Vi, khẽ thở dài.
"Đã lâu không gặp."
Dương Vi cười nhạt, trong lòng cảm xúc dâng trào dữ dội.
"Đúng. Đã lâu rồi."
"Mà Jenna đâu rồi nhỉ?"
Bà Mai nhìn sang xung quanh tìm kiếm. Tại sao không nhìn thấy Hà Trang. Bà chưa ra lệnh thả người mà.
"Tiền trao cháo múc." - Dương Vi trả lời.
Gương mặt của người phụ nữ đối diện bắt đầu biến dạng. Sự lo lắng nhanh chóng lấn át sự điềm tĩnh lúc đầu. Bà ta hét lên một tiếng, lập tức có người chạy vào.
"Con nhỏ bắt lúc sáng đâu rồi?"
"Chẳng phải cô ta đến thì sẽ thả người sao?"
"Lũ ngu ngốc các người. Đi bắt nó mang về đây."
Bà Mai ra lệnh. Trong gia đình William bà chỉ dè chừng Hoàng Đăng, một người không thể giết. Bên cạnh anh lại còn có thêm một nhân vật nguy hiểm khác, là Hà Trang. Nếu không nhân cơ hội này trừ khử bớt hậu họa, bà sẽ sống trong bất an cả đời.
Dù hai tay bị trói nhưng khi nghe những lời này Dương Vi liền đứng dậy, định ra tay với bà Mai. Tay cô bị trói chứ chân thì không. Vì thế chỉ cần Dương Vi muốn liền có thể đánh nhau.
"Bà nuốt lời? Bà chỉ muốn bắt tôi thì đừng liên lụy đến người khác."
Cạch!
Tiếng súng được lên đạn. Nòng súng chĩa vào giữa trán Dương Vi, từ từ đẩy cô sát vào tường.
"Mày nghĩ mày là ai ở đây? Mạng sống của mình chưa giữ được thì khoan hãy nghĩ đến người khác."
Dương Vi không dám thở mạnh, lực tay của bà Mai rất mạnh, ấn sát nòng súng vào trán cô đau nhói. Trong mắt bà dường như có một đợt sóng ngầm đang cuồn cuộn trồi lên, sẵn sàng quét đi tất cả mọi thứ.
"Mày là chướng ngại trong cuộc sống của tao. Đã đến lúc kết thúc mọi chuyện rồi. Ra đi và đừng bao giờ trở về nữa."
Ra đi? Dương Vi cảm thấy có gì đó không đúng. Không phải bà ta muốn lấy mạng cô hay sao, tại sao lại nói những lời này.
Bốp!
Báng súng đập mạnh vào gáy Dương Vi khiến cô đổ gục xuống sàn nhà. Bà Mai lại gọi người bên ngoài vào.
"Nhập vào đường dây của thằng Hai đi."
"Dạ."
Phía sau lưng bà, một người đàn ông bước ra từ trong bóng tối. Ông ta nhìn bà với ánh mắt tò mò.
"Tại sao bà không giết cô ta?"
Đúng thế, tại sao bà không giết Dương Vi? Tại sao bà không thể tự mình bóp cò mà phải mượn tay người khác? Tại sao? Trầm ngâm một lúc rồi bà chậm rãi lên tiếng.
"Có lẽ vì cô ta là con Justin chăng?"
Người đàn ông ngạc nhiên nhìn bà Mai. Dường như ông có thể đoán ra được điều gì đó.
"Bà yêu Justin?"
Bà Mai đặt khẩu súng xuống bàn. Nét mặt ung dung, bình thản ngước lên nhìn đôi mắt sáng của người đàn ông trong bóng tối. Bà xoay xoay khẩu súng trên bàn, môi nở một nụ cười nhợt nhạt.
'Tôi yêu Justin từ rất lâu rồi. Trước khi ông ta gặp Maria. Từ ngày ông ta làm gián điệp cho tổ chức. Vì ông ta mà tôi đã bán đứng chủ nhân của mình. Nhưng cuối cùng thì ông ta cũng không biết đến sự tồn tại của tôi. Tổ chức bị người của ông ta tiêu diệt. Tôi cùng con gái mình lưu lạc khắp nơi. Cuối cùng thì ông trời cũng không phụ lòng người. Cho tôi gặp lại Justin. Cho tôi cơ hội khiến ông ta yêu tôi."
"Justin không yêu bà."
Ông đã từng tiếp xúc với Justin William nhiều lần qua các phi vụ làm ăn. Cùng là đàn ông nên ông dễ dàng nhận ra được sự thật phía sau từng hành động đó là gì. Ánh mắt của Justin mãi mãi chỉ có hình ảnh của một người mà thôi. Và đó không phải là bà Mai.
"Ông ấy có. Ông ấy yêu tôi. Nếu không yêu làm sao có thể tùy ý đưa tài sản của mình cho tôi quản lí, làm sao có thể nuông chiều con gái tôi, làm sao có thể vì mẹ con chúng tôi mà đuổi con trai ruột của mình ra khỏi nhà?"
Nhìn bà xúc động phản bác, ông chỉ chậm rãi lắc đầu, cũng không đáp lại. Ông khuyên không được. Bởi vì ông biết bà sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi ra giấc mộng của chính mình.
Muốn biết tình cảm chân thành của một người đàn ông, không nên tin những gì họ nói, đừng vội tin những gì họ làm mà phải nhìn sâu vào đôi mắt. Xem nó nóng hay lạnh, xem bên trong là hình ảnh của ai. Ở đó có bao nhiêu là chân thành. Bao nhiêu là giả tạo.
Bà Mai hít một hơi thật sâu, nhận ra mình đã quá lời. Bà nhìn người đàn ông cảnh cáo rồi gọi người vào.
"Bắt được con nhỏ kia chưa?"
"Xin lỗi chị hai. Tụi em... tụi em mất dấu rồi."
Đập khẩu súng xuống bàn. Bà thở dốc nhìn người đang đứng dối diện.
"Có một đứa con gái mười mấy tuổi cũng không bắt được. Lũ vô dụng."
"Chị bớt giận. Lúc trong bệnh viện tụi em đã sắp thành công thì có một thằng nhóc vào kéo nó đi mất. Tụi em liền đuổi theo. Nhưng thằng nhóc đó chạy Audi với tốc độ rất nhanh lại còn đi trước một đoạn nên rất khó khăn mới đuổi kịp. Khi gần đến thì có người của Simon ứng cứu. Cuối cùng thì thất bại."
"Được lắm."
Nhìn thấy bà Mai chuẩn bị ra tay xả giận, người đàn ông liền ngăn bà lại.
"Chúng ta còn việc phải xử lí. Tư Hổ đang bị giam ở Dương gia. Bà định thế nào?"
"Đến đó. Ở đâu tôi cũng phải giết hắn. Phá hỏng chuyện của tôi hết lần này đến lần khác. Ngày mai chúng ta đến Berlin."
***
Hai ngày sau tại dinh thự rộng lớn của Dương gia tại Berlin, Dương Hoàng và Dương Vỹ lần lượt đón những vị khách mới đến. Đoàn người gồm có Simon, Maria và một vài người đàn ông khác. Sau khi nhân được lời giải thích hợp lí và biết được sự thật, Dương Hoàng liền đồng ý tham gia vào kế hoạch của những người đi cùng Simon. Dù sao chuyện này cũng liên quan đến cô con gái nuôi của ông.
Sau khi sắp xếp chỗ ở hợp lí cho mọi người, Dương Hoàng liền gõ cửa phòng Maria.
"Có lẽ chị cần phải đến một nơi."
Maria đi theo ông qua khắp các khu nhà và đại sảnh cho đến khi dừng bước trước một hành lang dài. Dương Hoàng dùng chìa khóa mở cửa rồi nhường đường cho Maria bước vào. Đó là một căn phòng rộng với tông màu xanh chủ đạo. Trên tường có treo một khung hình lớn của một cô gái với nụ cười rạng rỡ trên môi. Xung quanh còn có một vài hình ảnh vẽ tay của chủ nhân căn phòng.
"Đây là nơi con gái chị đã sống trong suốt 5 năm qua. Con bé rất thích vẽ và thiết kế. Có lẽ là di truyền từ chị."
Dương Hoàng chỉ vào các tập tranh trên bàn kèm cùng với những bức tranh khác trên tường rồi giải thích. Giọng ông rất hiền lành và ấm áp như một người cha với sự tự hào khi kể về con gái của mình.
Maria bước vào căn phòng, như cảm nhận được sự tồn tại của con gái mình tại nơi này. Bà đi đến bên bức tường, ngắm nhìn bức hình không rời mắt. Con gái bà đã lớn như thế rồi sao? Lại còn rất xinh đẹp và tài năng.
Dương Hoàng lẳng lặng đóng cửa phòng, rồi sang một căn phòng khác cách đó hai dãy hành lang. Bước vào trong phòng họp gia đình, nơi đã có sẵn ba người đàn ông đang ngồi, còn có cả Dương Vỹ ở vị trí chủ tọa. Nhìn thấy ba mình, anh liền đứng lên nhường chỗ rồi di chuyển sang vị trí khác.
"Tìm được Dương Vi chưa?" - Ông cất tiếng.
"Vẫn chưa." - Zack, một trong hai người đang ngồi cạnh Simon trả lời.
"Không ai nhìn thấy Dương Vi kể từ lúc con bé rời khỏi bệnh viện." - Alex, người con lại bổ sung.
Zack và Alex là hai người đại diện cho tổ chức mà lúc trước Simon và Justin William đã từng tham gia. Những người được chọn để hợp tác cùng Simon bắt bà Mai.
"Vỹ, con huy động thêm người của Dương Gia mở rộng phạm vi tìm kiếm toàn Đông Nam Á đi."
"Dạ ba."
Dương Vỹ nhận lệnh từ ba mình rồi rời phòng họp. Dương Hoàng day day thái dương. Vụ việc bắt đầu trở nên phức tạp rồi.
"Tôi cần biết kế hoạch của các ông."
Zack gật đầu, bắt đầu giải thích cho Dương Hoàng.
"Theo như thông tin mà chúng tôi nhận được thì bà Mai sẽ đáp máy bay xuống Berlin vào chiều nay. Có lẽ đến tối sẽ đột nhập vào Dương gia để giết Tư Hổ. Chúng tôi sẽ nhân cơ hội này để bắt bà ta."
"Được rồi. Tối nay người của tôi sẽ phối hợp cùng các ông."
Simon từ khi bước vào Dương Gia không nói chuyện nhiều. Lúc nào ông cũng chỉ im lặng lắng nghe, từ chối đưa ra ý kiến. Cho đến khi cuộc họp sắp kết thúc, ông mới cất tiếng.
"Chúng ta cần phải tìm một nơi an toàn cho Maria đồng thời che giấu cô ấy về việc của Dương Vi. Justin sẽ đến Berlin vào tối nay. Không được để bọn họ gặp nhau cho đến khi bắt được bà Mai."
***
Hơn nửa đêm, giữa khu đất rộng lớn bao quanh dinh thự của Dương gia lúc này có nhiều bóng đen lần lượt chuyển động, dần dần bao vây xung quanh.
"Đến rồi."
Dương Vỹ ngồi trong phòng kín quan sát camera lên tiếng. Lúc này bỗng nhiên màn hình bị nhiễu sóng liên tục. Có virut xâm nhập. Dự đoán trước tình hình này, Dương Vỹ nhanh chóng bật một phần mềm khác để ngăn chặn sự xâm nhập của virut nhưng vẫn để cho người ngoài bị đánh lừa rằng mình đã hack thành công hệ thống an ninh.
Tất cả mọi người đều tập trung ở phòng camera, im lặng quan sát từng diễn biến trên màn hình. Đêm nay Dương Vỹ đã cố tình giảm bớt hơn một nửa lực lượng bảo vệ so với thường ngày để mở rộng cửa chào đón khách quý. Vì thế chỉ với một vài chiêu trò đơn giản, bà Mai cùng ba người đàn ông khác có thể dễ dàng xâm nhập vào nhà giam.
Dựa người vào song sắt lạnh lẽo. Tư Hổ nhìn một một chút ánh sáng qua ô cửa thông gió ở trên cao. Gã đang chờ ngày chết của mình. Chờ đợi sự trả thù của Dương Vỹ.
Bỗng nhiên đầu tóc của hắn bị giật mạnh lôi thẳng ra ngoài song sắt. Đầu hắn đập vào từng thanh kim loại lạnh lẽo nhưng kẻ đó không hề muốn dừng lại, vẫn tiếp tục nắm tóc hắn lôi ra ngoài.
"Là ai? Cứu với."
Tư Hổ la lớn với hi vọng sẽ đánh động được bảo vệ đang canh gác phía ngoài.
"Không ai cứu được mày đâu."
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên cạnh khiến Tư Hổ lạnh người. Là bà Mai. Bà ta như một hồn ma luôn bám theo gã, không vao giờ buông tha. Gã cứ đinh ninh rằng quãng thời gian này sẽ được an ổn trước khi chết. Nhưng có lẽ ước mơ đó quá xa vời. Cuối cùng thì bà ta vẫn đuổi theo hắn đến đây. Không sai, bà Mai muốn tự tay giết chết Tư Hổ.
"Nhà giam của Dương gia mà bà cũng dám đến." - Tư Hổ nghiến răng nói.
"Dương gia thì sao. Vẫn không ngăn cản tao được. Mày vẫn phải trả giá cho sai lầm của mình."
Bà Mai lấy ra một tấm thẻ từ quẹt lên ổ khóa. Song sắt bật mở. Chưa kịp để Tư Hổ lùi lại bà đã dùng hai tay bóp cổ gã. Mười chiếc móng tay sắc nhọn ghim chặt như muốn xé toạc cổ họng gã.
Bốp! Bốp! Bốp!
"Không hổ danh là Mai. Thủ đoạn tàn nhẫn. Đuổi cùng giết tận."
Alex vỗ tay, không khỏi buông vài lời tán thưởng. Cả phòng giam được bật đèn sáng rực. Lúc này hơn 20 người được trang bị vũ khí đầy đủ đã bao vây khắp căn phòng, tất cả đều chĩa súng vào bà Mai và ba người đàn ông còn lại. Hai cha con Dương Vỹ không khỏi nhíu mày. Chỉ là bắt một người phụ nữ mà thôi. Có cần huy động nhiều người như vậy không.
"Muốn bao vây tôi tại nơi mà tôi đã vao vây từ trước?" - Bà Mai bật cười đầy chế giễu, đẩy Tư Hổ đang ho sặc sụa sang một bên.
"Ý bà bảo những người này?"
Qua cánh cửa lớn dẫn sang buồng giam khác, một nhóm gần 50 người lần lượt được giải vài buồng giam tập thể bên cạnh.
"Mọi chuyện kết thúc rồi." - Simon lên tiếng. Ông nghĩ đến những mất mát mà gia đình William đã trải qua. Cuối cùng bọn họ cũng chờ đến được thời điểm này.
''Kết thúc? Kết thúc cái gì? Tôi vô tội. Chẳng qua tôi chỉ đột nhập vào Dương Gia, người của bọn họ chưa động thủ thì đến lượt ông sao Simon?"
"Đường dây buôn người xuyên biên giới. Cùng với một vài vụ buôn lậu nhỏ. Giết 2 mạng người. Chỉ với những gì bà đã làm trong 7 năm qua cũng đủ để chúng ta kết thúc mọi chuyện rồi." - Zack thuật lại những tội ác của bà Mai.
"Chứng cứ đâu?"
"Chúng tôi đã có đầy đủ rồi."
Bà Mai cười lớn, bà lâm vào đường cùng. Làm sao có thể? Nhưng dù có chết bà cũng phải lôi người theo cùng.
"Các người thống kê lại hết chưa? Xem phía sau tôi là ai. Justin William. Các người đủ năng lực chèn ép ông ta sao."
Simon nhìn thái độ tự tin của bà Mai không khỏi ngạc nhiên. Dù cho đây là kế hoạch do bọn họ nghĩ ra nhưng ông vẫn không thể tin rằng cho đến lúc này bà ta vẫn còn tự tin như thế. Chẳng lẽ trong suốt bao nhiêu năm qua chưa bao giờ bà hoài nghi bất cứ điều gì? Bà tin Justin William, tin rằng ông ta sẽ không bao giờ hại mình? Niềm tin đó phải chăng quá ngu ngốc. Nhưng sợ rằng nếu niềm tin ấy không tồn tại thì bọn họ cũng khó có thể thành công được.
"Tài sản đó không phải của Justin. Nó là của tổ chức chúng tôi." - Alex giải đáp.
"Cái gì?"
Nụ cười trên môi bà Mai tắt ngấm. Bà cũng bắt đầu đoán ra được mọi chuyện. Nhưng bà không muốn tin. Không muốn tin rằng người đàn ông mà bà luôn yêu lại đâm bà một nhát từ phía sau.
"Đúng vậy. Là Justin William đã hợp tác cùng bọn họ để thu thập chứng cứ về tội trạng của bà. Kể cả những vụ trước khi bà vào làm quản gia của nhà bọn họ." - Simon từ từ giải thích.
Lời nói đó như đâm vào tim của bà Mai một nhát đau đớn. Nhẫn tâm phá hủy nột chút hi vọng cuối cùng của bà khiến bà đứng không vững nữa. Nhanh chóng ngã quỵ.
Bên ngoài bỗng dưng trở nên ồn ào hẳn. Mặc kệ cho sự ngăn cản của bảo vệ, Justin William vẫn sống chết xông vào hiện trường lúc này. Không đợi mọi người kịp nhìn thấy sự hiện diện của mình, ông đã đoạt lấy một cây súng trường từ một người bảo vệ gần đó.
Đoàng!
Viên đạn sượt qua vai bà Mai khiến mọi người trong phòng cứng người. Tay cầm súng của Justin run rẩy. Hai mắt ông thâm quần, trong đôi mắt xuất hiện nhũng tia máu. Gương mặt hận thù đầy dữ tợn.
"Trả lại vợ cho tôi. Trả lại con gái cho tôi. Trả lại cho tôi một gia đình nguyên vẹn."
Simon bước đến giữ chặt bạn mình nhưng liền bị đẩy ngã. Justin như một gã điên, bước từng bước đến trước mặt bà Mai, từ trên cao nhìn xuống kẻ đang quỳ dưới đất, chĩa súng thẳng vào bà ta. Trong đôi mắt bà Mai lúc này chỉ còn sự ngạc nhiên xen lẫn bi thương. Rồi cũng có ngày bà bị người đàn ông mình yêu chĩa súng vào người.
"Anh bắn em?" - Bà Mai cất tiếng. Nước mắt bà lặng lẽ rơi khiến không gian xung quanh ngưng đọng. Người phụ nữ này dang khóc sao?
"Vợ tôi đâu? Con gái tôi đâu? Trả bọn họ về lại cho tôi."
Justin nói bằng giọng nghẹn ngào. Nỗi đau này mấy ai có thể thấu hiểu cho ông.
"Justin, cậu bình tĩnh. Hạ súng xuống. Chúng tôi sẽ giải quyết công bằng cho cậu. Hạ súng xuống."
Bên cạnh Zack dần dần khuyên nhủ Justin để tạo cơ hội cho Alex đoạt lại súng. Nhưng nỗ lực của hai người đã thất bại bởi vì lúc này Justin không hề nghe thấy bất kì âm thanh gì nữa. Trong mắt ông chỉ là sự thù hận và mong muốn trả thù mãnh liệt.
"Đền mạng đi."
Justin bóp cò.
"Đừng bắn, Justin."
Đoàng!
Maria bất ngờ xuất hiện ôm ngang người Justin kéo ông sang một bên. Viên đạn không trúng tim bà Mai nhưng lại ghim sâu vào vai bà. Ngã sang một bên, cảm nhận được vòng tay quen thuộc. Justin mở to mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh. Là ông đang nằm mơ sao.
"Ma... Maria?"
"Đúng thế. Là em. Đừng giết cô ta. Em còn sống. Con còn sống. Anh đừng giết người."
Justin ôm lấy Maria. Ông vẫn chưa tin vào sự thật trước mắt. Vợ ông còn sống. Con gái ông còn sống.
"Junie còn sống thật sao?"
"Thật."
"Ha ha ha."
Bà Mai cười lớn. Mặc kề máu vẫn chảy trên bả vai bà vẫn cười.
"Còn sống? Buồn cười. Tôi giết chết nó rồi."
"Khôngggg."
Maria gào lên một tiếng rồi ngất xỉu. Justin buông thõng người. Đây là cảm giác gì? Vừa hạnh phúc chưa được bao lâu lại bị đẩy xuống đáy sâu địa ngục.
***
"Chúng tôi sẽ cho người tiếp tục tìm kiếm với một chút hi vọng cuối cùng. Cậu cố gắng vượt qua. Với lại đừng để cho thằng nhóc đó biết chuyện này. Nó rất yêu Dương Vi. Chỉ sợ sẽ không vượt qua được."
"Được rồi. Tôi sẽ giấu Hải Anh. Phiền anh chăm sóc giúp ba mẹ tôi một thời gian. Cảm ơn."
Hoàng Đăng tắt máy. Đánh rơi điện thoai xuống đất. Anh đấm mạnh vào tường, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống. Em gái của anh, đã chết rồi. Tại sao mọi chuyện lại nhanh như thế? Chỉ mới tuần trước anh còn gặp cô. Hoàng Đăng siết chặt hai nắm đấm, nước mắt vẫn rơi không ngừng.
"Anh muốn giấu tôi điều gì?"
Hoàng Đăng vừa quay người đã thấy Hải Anh đứng ở phía sau. Anh lau vội nước mắt, bước qua hắn.
"Không có gì. Tôi bận rồi. Về trước."
"Liên quan đến Dương Vi đúng không?"
Hải Anh giữ chặt cánh tay Hoàng Đăng. Nhất quyết không buông.
"Không."
"Anh nói dối. Tại sao một tuần qua tôi không thấy Dương Vi. Cô ấy gặp chuyện rồi đúng không? Anh nói đi."
Hải Anh nắm cổ áo Hoàng Đăng, trở nên kích động. Cơn ác mộng đêm hôm đó đã thành sự thật rồi, Dương Vi đã rời xa hắn. Hoàng Đăng dù cố gắng bao nhiêu cũng không gỡ được tay Hải Anh ra. An biết rằng mình không thể nào giấu được nữa.
"Em ấy... chết rồi."
Buông Hoàng Đăng ra, Hải Anh loạng choạng lùi về sau vài bước. Ánh mắt hắn sững sờ nhìn anh, rồi bật cười.
"Anh lừa tôi. Anh lừa tôi, đúng không?"
"Hải Anh. Cậu đừng như vậy?"
Hoàng Đăng nhìn thấy lưng của Hải Anh đã chảy máu vì hoạt động mạnh liền chạy đến đỡ nhưng liền bị hắn hất tay ra. Hải Anh xô ngã Hoàng Đăng rồi chạy ra khỏi phòng.
"Không tin. Tôi không tin. Anh lừa tôi. Dương Vi không chết. Cô ấy không chết. Tôi sẽ đi tìm cô ấy."
"Đừng, Hải Anh."
Hoàng Đăng xô cửa chạy theo Hải Anh. Với vết thương vừa rách ra của hắn bây giờ nếu không băng bó lại sẽ rất nguy hiểm. Tuyệt đối không thể để hắn làm gì dại dột được.
Tốc độ của Hải Anh rất nhanh, Hoàng Đăng căn bản là chạy theo không kịp. Ngay khi hắn chạy ra đến cổng bệnh viện thì liền gặp Minh Vũ.
"Minh Vũ. Cậu giữ Hải Anh lại cho tôi."
Minh Vũ thấy Hải Anh chạy ra thì giật mình hoảng hốt nhưng cũng giữ hắn lại. Nhìn thấy lưng áo đẫm máu của Hải Anh, Minh Vũ dần dần nhận ra được mọi việc.
"Buông ra Minh Vũ, tớ phải đi tìm cô ấy."
"Y tá. Chị cho em một ít thuốc mê đi. Nhanh lên."
Hoàng Đăng chạy đến giúp Minh Vũ giữ chặt Hải Anh để Minh Vũ tiêm thuốc vào vị trí hắn đã lấy ven để truyền nước trước đó. Hải Anh nhanh chóng thiếp đi.
"Xin lỗi, Hải Anh." - Hoàng Đăng thầm nói.
"Đây chỉ là biện pháp tạm thời thôi. Bây giờ anh mau đưa cậu ấy vào phòng cấp cứu đi. Vết thương lại nặng thêm rồi. Lại thêm xúc động mạnh không biết có ảnh hưởng xấu không. Em sẽ đi tìm ba."
Trên xe đẩy đến phòng cấp cứu, chân mày Hải Anh vẫn nhíu chặt đầy bất an trong cơn mê man.
-END CHAP-