3. Đính hôn : Puny- Vyl Sau lần ấy, mỗi khi cô tới tiệm bánh là thằng em trai Lin đều dùng nét mặt đăm chiêu, suy xét nhìn cô. Nó vẫn cứ quen miệng:
- Chị Đậu ngốc . . .
Cô hằn học nhìn nó đợi nó sửa lại:
- À . . .chị Bảo Uyên !
- Ừ
- Có thật là anh lần trước là bạn trai chị không vậy?
- Chị nói với cậu từ bao giờ rồi mà còn để vẻ mặt đấy
Nó đặt miếng bánh ăn dở xuống trố mắt lên:
- Nhưng em không hiểu nổi. Mắt anh ấy có vấn đề hay là tại chị đeo bám anh ấy không tha?
- Gì mà đeo bám?Là do anh ấy nhận ra những vẻ đẹp tiềm ẩn của chị thôi
- Ặc. . .ặc. . .Chị có dây thần kinh xấu hổ không đấy?Trời ạ. Nghe xong mà ớn lên đến tận đầu rồi!
Puny không ngần ngại cho nó một việc sốc hơn:
- Vậy cứ ở đó mà không tin đi. Chị mời em đến lễ đính hôn của chị!
Nó còn chưa cắn được thêm một miếng bánh nào nữa thì bye bye bánh - mày đã rơi xuống đất rồi. Nó chấn tĩnh lại rồi bắt đầu chê bai cô:
- Chị mà lấy anh ấy rồi anh ấy không biết sẽ tốn bao nhiêu tiền để xây lại căn bếp . Còn nữa, mỗi lần rủa bát là một lần đổi bộ mới. Đồ ăn chị nấu mỗi lần tới nhà em là món tệ hại nhất em từng được ăn. Chị em đã tệ chị còn tệ hơn. Em có chết cũng không bao giờ thích một đứa như chị. Anh ấy còn là người thông minh không hiểu sao lại thích chị
Cô nghe nó nói xong tự thấy mình cũng không hoàn hảo để trở thành một người vợ tốt. Nhưng mới chỉ đính hôn thôi mà, có cần nó phải nói quá lên thế không? Cô sẽ từ từ học. Cô không tin mình lại không thể làm được việc gì. Nó lại bắt đầu thích làm ông cụ non rồi. Mới tí tuổi mà đã lanh chanh chuyện người lớn. Không biết Lin mà đi lấy chồng nó sẽ ca cẩm thế nào nữa. Trẻ con thật tha hóa quá rồi !
- Kệ tôi. Cậu lo học đi. Đừng tham gia vào chuyện của người lớn
Nó lầm bầm:
- Chị mà đòi người lớn với ai!
Cô toan đi thì nhớ ra liền quay lại:
- À. Cậu nợ chị cả 3 tháng rồi đấy. Mau trả tiền đi, NGƯỜI LỚN!
Nó hậm hực nhìn cô. Chắc chắn là tại nó chê bai nên mới đòi ngay , liền và lập tức như vậy. Thực ra là nó ra ngoài thường quên đem theo tiền. . .
- Chị đòi chị Hân ấy !Em về đây
Nói xong nó đi luôn. Cô chỉ đùa nó chút thôi ai ngờ nó đi thật
Puny vừa mới vui vẻ được vài phút thì mẹ cô lại bắt đầu:
- Bảo Uyên. Con còn ở đây à? Con dâu của một công ti lớn sao có thể ở đây làm thêm được. Mau về nhà học nữ công gia chánh cho mẹ. Từ nay đừng để mẹ thấy con ở đây, biết chưa ?
Là con dâu công ti lớn thì sao chứ?? Cô chẳng thấy có gì mà không thể. Mẹ cô là thế, thay đổi như chong chóng. Mấy năm trước còn không muốn cô tiếp tục đợi anh. Bây giờ anh về rồi, nhà anh cũng để 2 người đính hôn trước. Mẹ cô liền thay đổi ngay. Rõ ràng là không hiểu cô mà !
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mọi thứ diễn ra hình như nhanh quá! Cô có vội vàng khi nhận lời của anh không nhỉ?
Khi thấy người ta mặc váy cưới, cô cảm thấy điều ấy thật xa vời quá. Mà chỉ một tuần nữa thôi, cô lại cũng như những cô gái đó. Nhưng cô lại tự nhủ chỉ là đính hôn thôi. Giữa đính hôn và kết hôn là cả quá trình, chắc chắn là khác nhau
Thi thoảng cô vẫn nghĩ mình còn trẻ lắm!Cô muốn kết hôn khi đã tốt nghiệp đại học. Như vậy, cô sẽ yên tâm hơn
Về nhà, cô lại lăn ra ngủ. Vẫn còn chút gì đó khó tin
* * *
Một tuần sau
Và dù cho có là ngày trọng đại, Puny vẫn cứ ngủ quên
Nhưng vẫn may, cô đến kịp giờ. Lễ đính hôn được tổ chức tại khách sạn. Khách rất đông nên cô có chút lo lắng, hồi hộp. Phải đi một đôi giày cao gót khiến cô không tự tin sợ vì run quá sẽ ngã ra mất. Nhưng cô giờ đã hiểu, cảm giác của một cô gái trong ngày này chính là hạnh phúc
Vì là đính hôn nên không mất nhiều thời gian, cô thoát khỏi mấy cái màn chào hỏi khách và đi đi lại lại là có thể thở phào nhẹ nhõm
Cô thì hồi hộp, lo lắng trong khi Vyl thì chỉ biết cười nhạo cô. Cô hận là không thể mắng anh ngay bây giờ !Vì giờ Puny đang phải cười, cười và chỉ có một điều là cười thôi. Sự cố vấn của mẹ cô đấy !
Puny được gặp ông nội Vyl, ông rất tốt và chu đáo. Nhìn ông không có vẻ là bị bệnh nhưng cô thấy sợ nếu như ông mà mệt chắc chắn là khổ sở và đau đớn lắm. Cô thương ông đến lạ !
Vì ông nội cô đã mất từ lúc cô chưa sinh ra. Cô cũng không thể biết ông trông như thế nào!
- Cháu dâu. Nhờ cháu chăm sóc cho thằng Huy. Nó từ nhỏ đã không chịu nghe lời. Vì thế ông nhờ cháu để mắt đến nó. Công việc của công ti cũng nhiều, nếu nó có bận rộn mà quên ăn cháu hãy nhớ nhắc nhở nó. Thi thoảng, nó cũng phải đi công tác, phải làm việc ngày đêm, cháu phải chịu khổ ông biết. Nhưng đừng vì thế mà giận dỗi nhau, hãy hiểu cho cháu của ông.Nhờ cả vào cháu
Cô gật đầu cầm lấy bàn tay đang run lên của ông:
- Cháu hiểu mà ông. Cháu hứa sẽ luôn quan tâm đến anh ấy. Ông phải giữ sức khỏe thật tốt.Đừng lo nghĩ quá nhiều !
Cô sau khi nghe đủ mọi lời nói cảu mẹ thì chỉ biết gật gù. Mẹ cô lại định để cô sống luôn ở nhà anh sao? Thật hết biết. Mới đính hôn thôi mà làm như cô bị gả đi rồi ấy. Rõ ràng là muốn tống cổ cô đi từ lâu rồi !
- Puny.Chúc mừng nha.Tớ còn tưởng cậu kết hôn luôn chứ - Lin ôm lấy cô bạn
- Không. Tớ không vội vậy đâu
- Puny dễ thương của tớ. Tớ không nỡ để cậu lấy Vyl đâu - Gum ca thán
Với Gum, Vyl là kẻ cộc cằn, độc đoán, thích hạch sách người khác. Rõ ràng là thỏ để miệng sói mà. Thể nào anh ta cũng bắt nạt cô bạn dễ thương của Gum!
- Anh ấy thực sự tốt với tớ mà. Đừng lo Gum - Puny ôm Gum
Huan từ đâu đi ra kéo Gum khỏi người Puny. Anh cũng độc đoán chẳng kém Vyl là bao:
- Ai cho em tự ý đi mà không báo cáo với anh !
Gum chu mỏ cãi:
- Anh là ai mà em phải báo cáo!
- Em muốn gì thì mới chịu nghe lời đây!
Gum mặc kệ Huan, giận đi trước!
- Cậu ấy muốn kết hôn đấy! - Lin lên tiếng
Huan lại phải khổ sở đuổi theo cô dỗ dành. Cặp đôi này cũng dễ thương lắm. Chẳng biết sau bao lâu nữa mới chính thức hẹn hò. Lin và Puny chỉ biết nhìn theo mà cười
Tan và chị Jane chỉ gửi quà cưới vì hai người hình như đang ở nước ngoài làm dự án gì đó. Thực ra là gửi quà cưới sớm vì có lẽ sẽ ở bên đó một thời gian dài. Còn đính hôn cũng không nhất thiết cần quà cho lắm!
* * * Puny còn nghĩ mình sẽ được trở về nhà và nằm ngủ một giấc ai ngờ cả hai bên gia đình lại bắt cô ở nhà anh. Chắc chắn là vẽ nên . Nhưng chỉ cần ở qua một ngày là được. Cô sẽ lại trở về căn nhà yêu quý. Mẹ cô từ khi sang nhà con rể cứ liên tục bắt cô ở trên phòng. Còn mình, cô bạn thân, bà quản gia , anh quản lí chơi bài ở dưới. Cô buồn chán ngồi trên phòng anh cô lẽ ra nên đem theo Bubu và Susu thì có lẽ đã vui hơn
Trước khi đi ngủ cô đi tắm. Ở nhà anh thật bất tiện. Cô làm gì cũng không thoải mái
Giờ đã là 8h30 tối
Mọi người vẫn chơi bài ở dưới. Anh quản lí thấy Vyl liền gọi lại:
- Cậu chủ. Cô chủ ở trên đợi cậu đấy !
- Có gì sao?
- Còn gì nữa. Cậu mau lên đi. Chúng tôi không làm phiền cậu đâu
Ryo đẩy Vyl lên tầng. Xong xuôi, anh quản lí lại chạy xuống chơi tiếp. Mấy người họ cứ như chưa bao giờ chơi bài ấy
Anh mở cửa đi vào. Nhìn quanh không thấy Puny đâu. Anh đoán chắc cô lại đi đâu trốn anh rồi. Vì trên đường về cô giãy nảy lên sẽ không ngủ chung với anh. Anh đâu ép cô, chỉ là mẹ cô nói vậy đấy chứ !Có trách thì trách mẹ cô sao lại trách anh
Puny vừa bước ra khỏi phòng tắm thì thấy anh ngồi trên giường đọc sách. Anh thích đọc sách nên lúc nào buồn chán là thấy anh lôi sách ra. Cô nuốt ực một cái. Anh quản lí rõ ràng là cố ý .Anh còn lừa cô là Vyl sẽ ngủ ở phòng khác. Cô nhìn quanh không thấy cái giường nhỏ nhỏ của anh quản lí nữa. Mấy người họ thật...quá đáng!
( Mấy người họ thật quá đáng... yêu chứ gì :3333)
Anh thấy cô trong bộ dạng ngờ nghệch hết sức liền bỏ sách sang một bên. Cô vẫn đang trách mắng bốn cái người có âm mưu đen tối ở dưới nhà không để ý thấy anh đã đi về phía mình. Sau khi bị nhấc bổng lên mới tỉnh lại
- Này. Anh bỏ em ra đi
Anh đặt cô nằm xuống rồi ra lệnh:
- Ngủ đi
Cô bướng bỉnh không nghe lời:
- Em không ngủ
- Vậy em muốn làm gì?
Thấy anh có vẻ ám chỉ. Cô lại bắt đầu sợ rồi. Nhưng lấy lại bình tĩnh cô liền đáp:
- Em muốn ngủ mình
- Được - Anh đáp
Cô thấy anh đi thì kéo lại
- Đây là phòng anh. Anh ngủ ở đây. Em sang phòng khác
Cô khập khiễng đi với cái chân sưng phồng. Vì đôi giày cao gót cô không đi quen nên thi thoảng lại trẹo chân. Cũng may chưa bị ngã. Cô không muốn anh lo lắng nên cứ giấu.
Thấy cô khổ sở với cái chân tập tễnh anh giữ tay cô lại, kéo cô ngồi xuống giường. Anh cứ ấm áp quan tâm cô như vậy, cô lại thấy hạnh phúc. Lần nào cũng thế, cô bị đau chân anh lại ân cần bôi thuốc, chăm sóc cô. Cô vòng tay ôm anh, mắt lại rưng rưng khóc nhưng cô lại ngừng. Cô là thế, lúc nào cũng sợ người ta lo lắng cho mình
Nhìn anh đặt thuốc vào trong tủ, rồi nhìn anh dọn lại đống đồ ăn mà cô bày ra trên bàn, cô tự hỏi tại sao anh cứ khiến người ta không thể dời mắt đi nơi khác vậy. Thế là Puny không ngủ được mà cứ nằm đó nhìn theo anh. Nhìn thấy đôi mắt to tròn sáng long lanh của cô nhìn anh , Vyl ngồi xuống bên cạnh chăm chú nhìn lại ánh mắt ngốc nghếch kia
- Đang quyến rũ anh sao? - Vyl ghé sát tai cô nói khẽ
Lại được thể mở mắt to hơn. Puny ngay lập tức phản ứng lại :
- Không có. Em. . . em muốn đi tắm!
Cô sợ anh rồi đấy. Ở cùng anh vào lúc này đúng là khiến người ta sợ gần chết. Cô bối rối cố gắng trốn đi bằng lí do ngớ ngẩn. Anh vẽ nên một nụ cười đáp:
- Sạch gớm nhỉ?
- Ừ- Ừm em cứ thích tắm nhiều lần đấy!
Cô không biết làm gì nhưng không muốn có chuyện điên rồ gì đó nên nỗ lực đẩy anh ra:
- Em đi ăn
Anh lại hướng ánh mắt về phía bàn chứa đống đồ ăn cô bày ra mà anh vừa dọn dẹp . Cô lại cố gắng kiếm thêm ra lí do:
- Em . . .muốn xem ti vi
Rồi cô vội vã cầm điều khiển bật ti vi. Trong lòng cứ hí hửng vì tạm thời lí do này được chấp nhận. Nhưng ngay khi vừa bật ti vi lên thì cô trợn tròn mắt. . . Bộ dạng ấy làm anh phải quay lại xem ti vi chiếu cái gì.
Ra thế, cảnh “ai cũng biết là cái gì đấy” đập vào mắt cô. Sao lại là lúc này chứ? Cô muốn khóc thành tiếng rồi đây này
Vyl cầm điều khiển tắt ti vi. Anh được phen chế giễu cô thêm nữa
- Có muốn xem ti vi không?
Cô xịu mặt rồi lắc đầu
- Không xem nữa. Không có gì hay ho cả >”<
- Còn muốn làm gì nữa không?
Puny ỉu xìu không nghĩ được lí do gì khác nữa. Tắm thì cũng tắm rồi, ăn thì cũng đã rồi, ti vi thì hại cô thê thảm
Anh cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn - rất ngọt ngào. Cô chẳng biết ngọt ngào , lãng mạn là gì hết cứ nhắm chặt mắt cầu nguyện
- Anh muốn em . . . - Ghé sát tai cô thì thầm
Anh chưa kịp nói hết câu cô đã vội đẩy anh ra giãy nảy lên:
- Không. Em không muốn anh. Anh hứa đối xử tốt với em mà. Anh thực hiện điều đó đi.Em muốn ngủ mình
Anh gượng cười:
- Nghe anh. . .
Cô đẩy tay anh ra , vẫn ngoan cố:
- Em không nghe. Mặc kệ. Em không muốn gì hết...
- Anh độc ác - Cô tiếp tục
- Em cứng đầu - Anh đáp
- Anh không thương em. Rõ ràng là thế. Em không muốn tại sao anh bắt ép. Không chịu đâu.Nếu ép em , em không kết hôn với anh nữa, em không nhìn mặt anh nữa, không yêu anh nữa, không. . .
- Bảo Uyên
Cô ngừng một lát, anh có vẻ mất bình tĩnh trước sự phản ứng kịch liệt kia .Giữ chặt người cô , anh chậm rãi nói:
- Anh muốn em đi ngủ
Một biểu cảm ngại ngùng và thất vọng lần lượt ngự trị trên khuôn mặt của cặp đôi mới đính hôn!
Hai người đi theo từng suy nghĩ riêng
***********
Hai anh chị đến lượt r nhé :v ~
Thế này đã chưa? Vẫn chưa đã thì đợi ngoại tr tiếp của Rim nhá :v
See U again :** ~