Độc giả, thỉnh tự trọng! Đừng copy đăng tải lung tung khi chưa hỏi ý kiến chủ nhà! Lão Gia Có Hỉ “Hừ.” Nghĩ đến Yến Ngũ, trong lòng ta lại không mấy dễ chịu, câu trả lời của Tứ nhi vẫn hợp ý ta hơn, hắn cũng giống như Đường Tam, ngoài ta ra, bọn hắn cơ bản sẽ không để ý đến nữ nhân nào khác, huống chi là Bạch Sanh Sanh còn có ý đồ khác ngầm che giấu. “Tối này ở chỗ Yến Ngũ ta đụng mặt nàng ấy, vì có chút bất hòa nên mới cố ý thăm dò nàng ấy thử một chút.”
Lại nói tiếp, dù cho chỉ là sờ mó bàn tay của nàng ta, nhưng cử chỉ như thế, nam nhân khác không thể làm được. Dịch dung có thể lừa người, nhưng bàn tay lại rất khó giả mạo, một người đã từng làm qua những gì, nhất định sẽ lưu lại dấu vết.
“Lẽ ra, nàng ấy là đồ đệ của Quỷ Y, bàn tay cũng sẽ càng giống như bàn tay của Yến Ngũ, cho dù không phải loại mềm mại không xương, cũng không thể đầy vết chai sạn như bàn tay của nam tử hán được. Thế nhưng bàn tay của nàng ấy lại giống như bàn tay của chàng, cũng có rất nhiều vết sẹo li ti khiến ta vừa sờ phải là lập tức nghĩ đến chàng. Sau đó, nàng ấy rút tay về cực nhanh, trốn đến bên cạnh Yến Ngũ, ta lại phát hiện thêm một điều nữa, chỗ nàng ấy đứng rất là đặc biệt a…” Ta lắc lắc đầu thở dài, thói quen của một người thật rất khó sửa đổi. “Chỗ nàng ấy đứng, cũng như chàng, theo bản năng không đưa lưng về phía người khác, thân hình hầu như không một chút sơ hở nào, tư thế đứng như thế, trừ phi đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nếu không sẽ không thể phản ứng vô cùng tự nhiên và dứt khoát đến vậy. Nữ nhi của Quỷ Y sao lại có thể trải qua huấn luyện chuyên nghiệp như thế chứ?”
Ta giơ bàn tay lên đặt dưới mũi khẽ ngửi, rũ mi mắt xuống nói tiếp “Nếu thật xuất thân từ nghề y, quanh năm ngâm tẩm thảo dược, ít ra trên bàn tay cũng phải giống như Yến Ngũ, có mùi dược ngấm vào tận xương, nhưng vì sao trên thân nàng ấy có mùi thuốc mà bàn tay lại không có? Nàng ấy tuy nhớ mang theo thảo dược trên người để che đậy, nhưng rốt cuộc cho dù cẩn thận mấy cũng sẽ có sai sót.”
“Phản Thủ Bán Nguyệt Đao, Mân Việt quốc…” Ta giương mắt nhìn Kiều Tứ, khẽ cười nói “Tứ nhi, chẳng lẽ người này cùng nghề với chàng hay sao?” Vừa nói xong, ta lập tức cảm thấy hối hận, từ trước đến giờ ta biết Kiều Tứ rất để ý đến xuất thân của hắn, nhất thời quên mất, nói bậy nói bạ, vạch lại vết sẹo của hắn…
Liếc mắt thấy hắn không có phản ứng gì khác lạ, chắc có lẽ là thân phận của Bạch Sanh Sanh đã thu hút hết sự chú ý của hắn.
“Nói như nàng, thân phận của nàng ta quả thật rất đáng khả nghi. Chẳng lẽ là dịch dung?” Kiều Tứ cau mày nói.
“Ta xem rồi, không giống dịch dung…” Rất khó phân biệt “Cũng có thể là do tối quá nhìn không rõ, nhưng mặt nàng ấy không để lại chút dấu vết dịch dung nào. Tuy thế, ánh mắt của nàng ấy lại không thể lừa người. Sư phó nói ”tồn hồ nhân giả, mạc lương vu mâu tử”, một nữ nhân có đôi mắt như thế sao có thể là dạng tiểu bạch thỏ được.” (Tạm dịch: tồn hồ nhân giả, mạc lương vu mâu tử = con người có rắp tâm gì đều thể hiện lên ánh mắt)
Kiều Tứ hỏi tiếp: “Bọn Nhị công tử có biết không?”
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng ta lại chùng xuống, nhìn ánh nến mà nghẹn lời: “Ngay cả ta mà còn không giấu được thì làm sao có thể qua mặt loại lão yêu ngàn năm như Đào Nhị… Yến Ngũ đang lúc thương tâm, ngay từ đầu có lẽ có chút sơ xuất, nhưng với sự mẫn tuệ của hắn, tất nhiên cũng đã phát hiện ra từ sớm. Mới vừa rồi Bạch Sanh Sanh đến Yến viên tìm hắn, ta vốn tính ngủ lại Yến viên, Yến Ngũ muốn bố trí Bạch Sanh Sanh nên mới đuổi ta đi.” Nói tới đây, ta buồn bã thở dài “Nếu ta không có chuẩn bị tâm lý từ trước, chỉ sợ đã uất ức đến hộc máu rồi. Đào Nhị và Yến Ngũ tính toán gì đó, xem ra là không muốn cho ta biết, nhưng ta đoán, đơn giản bọn hắn muốn tương kế tựu kế, dẫn rắn ra khỏi hang. Tuy trong lời nói của Đào Nhị có nhiều chỗ lấp liếm che đậy, nhưng cũng có thể nghe ra, đối phương huyết tẩy Hoàng Hoa cốc, không chỉ vì thù hận, mà là vì vật gì đó. Nếu bọn chúng không tìm thấy nơi Hoàng Hoa cốc, nhất định sẽ xuống tay từ chỗ của Yến Ngũ…” Yến Ngũ của ta a, chẳng lẽ hắn nhất định muốn dùng bản thân mình làm mồi dụ con rắn lớn sao?
“Có cần ta phái thêm người lén theo bảo vệ hắn?” Kiều Tứ đề nghị.
Ta khoát tay áo “Không cần.” Có chút uể oải thở dài “Yến Ngũ tuyên bố không cho ta nhúng tay vào, Đào Nhị cũng không muốn cho ta biết, mở miệng ra là trấn an ta, ngầm nhắc nhở ta không được gây thêm phiền phức. Đào Nhị tự có cách sắp xếp, ta tội gì tự cho là thông minh làm loạn ván cờ của hắn. Aizz…” Ta buồn bã thở dài “Phải giả vờ để Đào Nhị không biết là ta biết thật khó a.”
Kiều Tứ mím môi nói: “Ta hiểu, nàng muốn giả bộ hồ đồ để thăm dò rõ âm mưu.”
Ta ồ lên một tiếng, liếc xéo hắn: “Câu này không có phong cách của sư phó.”
Kiều Tứ hơi có chút thẹn, đỏ mặt nói: “Đây là Liên nhi lén nói sau lưng nàng …”
Quả nhiên, vẫn là nữ nhân hiểu rõ nữ nhân nhất, Liên nhi nhà chúng ta a, hừ hừ, nếu ta là nam nhân ta nhất định yêu nàng chết mất!
“Tứ nhi, chàng biết là được rồi. Có những chuyện ta thật không muốn biết, có những chuyện ta biết mà không thể nói ra, còn có những chuyện ta biết nhưng chỉ có thể nói với người nào đó mà thôi.” Chuyện này ta không thể nói với Đường Tam, theo tính tình của hắn, chỉ sợ hắn nhất định sẽ đả thảo kinh xà, nói với sư phó cũng như không, chỉ có Kiều Tứ là có thể lý giải được tình hình, trầm tĩnh bình thản, giữ được bí mật.
“Vậy nàng định làm gì, vẫn giả bộ hồ đồ như cũ?” Kiều Tứ lấy thêm một chiếc mền trong ngăn tủ ra, vừa trải lên giường vừa hỏi ta.
Ta lăn vào trong chăn, nằm nhoài người trên giường, chống cằm trầm tư nói: “Nín nhịn như vậy, ta rất khó chịu a…”
Nghĩ đến Yến Ngũ của ta đang nằm trước miệng rắn, trong lòng thật bất an lắm lắm, dù biết Đào Nhị có sắp xếp tính toán, sẽ không để Yến Ngũ bị thương, nhưng còn vết thương trong lòng thì rất khó nói.
Biết rõ thân phận đối phương khả nghi, thậm chí có thể là hung thủ chân chính, nhưng tự bản thân lại phải cố giả vờ như không có gì mà nhu thuận hòa hoãn, trong lòng hắn có lẽ càng bực tức hơn nhiều so với ta. Còn vị mỹ nhân độc địa như rắn rết kia, mục đích của ả là gì đến bây giờ vẫn còn chưa sáng tỏ.
…”Ta tưởng rằng… Ngươi và Đào trang chủ mới là…”…
Ả nữ nhân kia, dùng giọng điệu vô tội, mờ mịt nói ra lời nói đó, là vô tâm hay là cố ý? Lúc đó vẻ mặt buồn bã ảm đạm của Yến Ngũ cũng không phải giả vờ …
“Tứ nhi, chuyện này chàng và ta biết là được rồi, nhất quyết không thể nói ra. Mấy ngày sắp tới để xem yêu nữ kia có động tác gì bất thường không đã, chỉ sợ ả ta âm mưu tấn công vào mặt tâm lý trước!”
Nhà này vốn đã có vết nứt sẵn, sẽ chịu không nổi sự châm ngòi chia rẽ nữa a…
Tên Bạch Cốt tinh khoác lớp da người này, muốn ăn thịt Đường Tăng là Yến Ngũ nhà ta, Tôn gia gia ngươi vừa mở cặp pháp nhãn đã biết ngươi là yêu quái, ba nhát gậy này, rốt cuộc là nên đánh xuống hay không?
Sáng sớm hôm sau, ta chưa tỉnh ngủ đã nghe được tiếng chuông đinh đinh đang đang truyền tới từ xa xa, mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã sáng trưng, chẳng biết Kiều Tứ đã dậy từ khi nào, trên giường phía bên cạnh trống rỗng.
Một mình ta vô cùng buồn chán rời giường rửa mặt, ăn điểm tâm đến no căng, nha hoàn ở cạnh bên hầu hạ, ta bưng chén cơm lên, thuận miệng hỏi một câu: “Bên ngoài đang làm gì đó, sao lại ồn như thế?”
“Hôm nay bắt đầu làm pháp sự.”
Nha hoàn vừa đáp xong, ta tinh mắt liếc thấy, trong không khí mờ mịt hỗn loạn, tiểu tử Lưu Triệt đang nấp trong bóng tối ho sù sụ – xem đi, tự mình làm mình sặc rồi phải không.
Ta thấy hắn ho đến sắc mặt trắng bệch, trong lòng thầm lắc đầu, đúng là tự tác nghiệt không thể sống mà.
Lưu Triệt dễ dàng bình ổn lại hô hấp, đứng thẳng người lên, xoay thân lại phát hiện ra là ta đang nhìn hắn, bèn nở một nụ cười thân thiện với ta từ xa, ta cắn môi, quay mặt đi không thèm nhìn hắn nữa.
Tuy giờ không có Đường Tam, Kiều Tứ ở đây, nhưng để tránh sau này bọn hắn biết lại nổi cơn tức giận, ta vẫn nên giả lơ nhìn mà như không thấy đối với Lưu Triệt. Cũng không thấy mặt hắn, chắc là hắn đã bỏ đi rồi, ta bèn quay đầu lại, ai dè hắn đột nhiên tới gần sát bên làm ta giật nảy mình.
“Ngươi muốn làm gì?!” Ta nhìn xung quanh, thấy chỉ có một tiểu nha đầu đang đứng bên cạnh, không an toàn lắm…
“Ta đang xem tướng giùm lão gia ngươi.” Hắn lại bắt đầu sắm vai một vị thầy bói dạo, ta không thể không bội phục sự đam mê nghề nghiệp của hắn a.
“Người muốn xem tướng cho ta rất nhiều.” Ta hừ một tiếng, ngoảnh đầu đi, không thèm để ý đến hắn. Nói về xem tướng, chưa chắc hắn lợi hại bằng ta.
Hắn cũng không thèm để ý đến lời nói của ta, cứ thế tự thầm thì lẩm bẩm: “Theo tướng số, nữ tử có lông mày thưa là người nhiệt tình, cũng là người bạc tình. Lão gia ngươi lông mày dài mà thưa, cho thấy rõ ngươi đối với nam tử hoặc là tình dài mà không sâu, hoặc là tình sâu nhưng không được dài. Nên biết con người tâm lực có giới hạn, tình cảm cũng có giới hạn, thích nhiều người như thế, tình cảm khó tránh khỏi sẽ phải chia ra và không được sâu đậm. Vì thế mới nói câu vừa là người nhiệt tình lại vừa là người bạc tình có đạo lý riêng của nó.”
Tim ta đập mạnh, nghe mà không thể nào vui vẻ, nhưng lại không phản bác được, nhưng chuyện ta có đến năm vị thị lang là chuyện rõ như ban ngày, hắn nói vậy cũng không có gì lạ. Chỉ là tám chữ “Tình trường không thâm, tình thâm không trường” này thật khiến tim ta đau nhói.
Hắn tiếp tục nói: “Mặt mày đầy đặn là người có phúc, tay nhỏ mà mềm là người sang quý, người sang quý tức được nhiều người thương yêu, tay nhỏ mà dày là người giàu sang, tài vận cuồn cuộn. Cả đời này của lão gia ngươi, nhất định vô cùng vinh hoa phú quý, nở mày nở mặt.” Ta nheo mắt lại – đây không phải là câu nói tối hôm qua của ta hay sao? Ta ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn một cách nghi ngờ, nếu lúc đó không có Kiều Tứ ở bên mình, ta còn nghĩ rằng hắn nhất định là đã nghe lén được… chuyện này… sao có thể trùng hợp như thế?
Ta cười hắc hắc mà không nói gì, che giấu sự hoảng loạn trong lòng. “Những lời này của ngươi đều là suy đoán từ bề ngoài mà thôi.” Ta đặt chén đũa xuống, nhíu mày nói “Có bản lĩnh thì ngươi tính xem, khi nào lão gia ta có thai?”
Nụ cười trên mặt hắn khẽ cứng lại, lập tức nói: ” Hỉ thước báo chi nhất thụ xuân, đào lý hoa khai hảo sự cận. Lão gia chẳng những có tin vui, mà còn là song hỉ.” (Tạm dịch: Hỉ thước báo chi nhất thụ xuân, đào lý hoa khai hảo sự cận = Chim khách báo tin đậu cành xuân, ngày hoa đào nở sắp đến gần)
“Song hỉ?” Ta kinh ngạc hỏi.
Hắn cũng bắt chước ta, cười mà không nói – đây mới là điệu bộ của thầy bói dạo a.
Thấy hắn làm bộ làm tịch, ta cũng không thèm lấy làm lạ mà hỏi nhiều, bĩu môi nói: “Bất quá chỉ là ba cái trò lừa đảo của giang hồ thuật sĩ, lão gia ta còn lâu mới bị gạt!” Mấy trò coi tướng coi chỉ tay vớ vẩn này, Mặc Duy đã từng lừa ta không ít. Ngày xưa lúc còn ở Quốc Tử Giám, ta cũng đã lừa không ít người.
Quốc Tử Giám… trong lòng lại bực bội …
Lưu Triệt mỉm cười lắc lắc đầu: “Lão gia nói sai rồi. Đây gọi là tướng sinh ra từ tâm, thuật xem tướng, có thể nói là Phật học, cũng có thể nói là Đạo học, nhưng cũng là cơ sở của Đế vương học. Đế vương học bao gồm ba môn học vấn: Thiên văn, Địa lý, Tướng thuật. Người thông thạo Thiên văn sẽ biết được số trời, người thông thạo Địa lý sẽ bình định được non sông, người thông thạo Tướng thuật hiểu biết về con người. Chỉ có hiểu biết rõ về con người mới có thể thân hiền xa nịnh, chọn lựa kẻ hiền tài có năng lực – nói sơ sơ là thế, nhưng môn Tướng thuật tuyệt không đơn giản như lão gia ngươi nghĩ đâu.”
Trong lòng ta ngầm tán thành lời nói của hắn, nhưng ngoài miệng lại không chịu thừa nhận: “Nói đến cùng cũng chỉ là trông mặt mà bắt hình dong thôi.”
“Không phải vậy.” Hắn rung đùi đắc ý nói “Đây gọi là ”tồn hồ nhân giả, mạc lương vu mâu tử”, thuật xem tướng há chỉ có thể đơn giản tóm gọn trong mấy chữ ”trông mặt mà bắt hình dong” như thế? Dĩ nhãn quan tâm, dĩ tương vấn mệnh, tri nhân giả trí, tự tri giả minh.” (Tạm dịch: tồn hồ nhân giả, mạc lương vu mâu tử = con người có rắp tâm gì đều thể hiện lên ánh mắt; Dĩ nhãn quan tâm, dĩ tương vấn mệnh, tri nhân giả trí, tự tri giả minh = dùng mắt quan sát sẽ có thể đoán ra số mệnh, người thông minh trí tuệ là người hiểu biết người khác, người tinh mắt sáng suốt là người tự hiểu biết bản thân mình)
Một người là Bạch cốt tinh, người còn lại là yêu quái, từng câu từng chữ đều như móc từ gan ruột ta ra. Ta hừ một tiếng, nói: “Ngươi bất quá chỉ là một tên giang hồ thuật sĩ nhỏ nhoi thôi, vậy mà còn bày đặt nói chuyện đạo lý với ta! Ngươi lo mà làm chuyện của ngươi đi!” Nói rồi phẩy tay áo đứng dậy.
“Đợi đã…” Hắn đột nhiên gọi ta lại, ánh mắt lóe lên, thanh âm bỗng dịu dàng hơn “Lần trước… ta tặng ngươi lá bùa hạc, ngươi còn mang theo bên mình không?”
“Vứt rồi!” Ta thuận miệng đáp một câu, kềm xuống sự rối loạn trong lòng, xoay người bỏ đi.
Ban ngày ban mặt, tuy những ám vệ đang ẩn nấp sẽ không bắt hắn đi, nhưng nhất định sẽ đem đoạn đối thoại của hai người bọn ta, một chữ cũng không thoát, báo cáo lại cho Đào Nhị và Đường Tam, họa từ miệng mà ra, ta nói ít vẫn hơn.
“Ngươi.” Ta gọi tiểu nha đầu đang theo giám thị ta lại, cong ngón tay lên ngoắc ngoắc nàng hỏi: “Báo cáo cho ta biết, hôm nay Đại công tử làm gì, còn mấy vị công tử khác nữa?”
“Bẩm lão gia, Đại công tử không có ở Thẩm viên, không biết đã đi đâu. Sáng sớm Nhị công tử mang theo Liên nhi cô nương ra ngoài rồi. Tam công tử và Tứ công tử đang ở Luyện võ trường, sáng sớm Ngũ công tử đã dẫn theo Bạch cô nương ra ngoài.”
Nghe đến câu cuối, ta đờ người ra một lát. “Hắn cũng ra ngoài? Để làm gì?”
“Việc này tiểu nhân không rõ.” Nha hoàn nói, lén giương mắt nhìn ta, bổ sung thêm “Nhị công tử và Tam công tử dặn lại, hôm nay lão gia ngài không được ra khỏi phủ.”
Kỳ lạ, cả đám đều không ở nhà?
Người khác thì thôi cũng được, còn Yến Ngũ, sao lại dẫn Bạch Sanh Sanh ra ngoài? Nhớ đến lời nói của Bạch Sanh Sanh đêm qua, bỗng nhiên ta đổ mồ hôi lạnh – chẳng lẽ ả ta thật sự muốn bắt cóc Yến Ngũ của ta?
Không được!
Ta vỗ bàn đứng dậy – không thể cho địch nhân bất kỳ cơ hội nào!
“Ngươi lập tức kêu Kiều Tứ đến đây cho ta!” Ngừng một lát, ta bổ sung “Không được để Tam công tử biết!” Ta thận trọng đánh giá từ đầu xuống chân tiểu nha hoàn, xác định nàng không phải là thân tín của Đường Tam, mới yên tâm bảo nàng đi tìm Kiều Tứ.
Ta biết, nếu đã có mệnh lệnh của Đào Nhị và Đường Tam, nhất định ta không thể bước chân ra khỏi cửa Lý phủ một bước, trừ phi có lệnh bài xuất phủ là Kiều Tứ.
Chuyện gì không liên quan đến mình, mình sẽ không quan tâm. Nếu chuyện liên quan đến mình, quan tâm quá sẽ loạn.
Ta vốn muốn an phận không động đến, nhưng hoàn toàn không có cách nào khoanh tay đứng nhìn, dù sao cũng là Yến tiểu Ngũ của ta a, nhớ tới hắn lúc tối hôm qua, trái tim đau đến co rút lại.
Lý Oánh Ngọc a Lý Oánh Ngọc, ngươi thật là nghiệp chướng mà… Trong lòng chua xót, gà di chuyển sẽ tổn thương đến trứng . . .
Kiều Tứ nhà ta có một kỹ năng vô cùng thần bí – truy tung, thay vì nói đó là kỹ năng, chi bằng nói đó là bản năng động vật…(Tạm dịch: truy tung = truy đuổi, lần theo dấu vết)
Ta tưởng nhiệm vụ tìm kiếm Yến Ngũ sẽ vô cùng gian khổ, kết quả là Kiều Tứ chỉ cần nhìn bốn phương tám hướng, cúi đầu trầm tư một hồi, trong thời gian ngắn nhất đã mang ta tìm đến nơi Yến Ngũ và Bạch Sanh Sanh đang ở.
Lúc đó đã sắp trưa, Yến Ngũ đứng ở phía trước, Bạch Sanh Sanh đứng ở phía sau, hai người đang huyên thuyên không biết nói chuyện gì, vì không có nội lực, tuy ta thính tai hơn người thường một chút, nhưng cũng nghe không rõ, bèn quay đầu lại hỏi Kiều Tứ.
“Bạch Sanh Sanh nói muốn thuê một tòa nhà, Yến Ngũ bảo nơi đó long xà hỗn tạp, một vị cô nương như nàng ấy ở lại chỗ đó hắn không yên tâm.” Kiều Tứ ngừng một chút, dịch tiếp “Bạch Sanh Sanh nói, ”chẳng lẽ huynh vẫn còn muốn ở lại Lý phủ sao.””
Trong lòng ta căng thẳng, bắt lấy tay áo Kiều Tứ, trợn tròn cặp mắt lên “Hắn trả lời thế nào?”
Thần sắc Kiều Tứ có chút phức tạp, chậm rãi nói: “Yến Ngũ nói ”Sức khỏe Lý Oánh Ngọc chưa hoàn toàn hồi phục, đợi nàng hồi phục ta sẽ chuyển ra.””
Ta không biết nên chua xót hay là vui mừng… Câu này là hắn trả lời Bạch Sanh Sanh cho có lệ hay là lời nói thật lòng… Ta quay đầu lại nhìn hai người cách đó không xa, Bạch Sanh Sanh đang cắn môi dưới, vẻ mặt dường như có chút tủi thân.
“Bạch Sanh Sanh nói ”Đại sư huynh, có phải huynh không muốn dẫn ta đi Mân Việt quốc báo thù cho phụ thân?” Yến Ngũ trả lời nàng ”đợi Đào Nhị điều tra rõ chân tướng, chúng ta lập tức lên đường.”” thật là khó cho Kiều Tứ, có thể mặt không chút thay đổi truyền đạt lại từng câu từng chữ của Bạch Sanh Sanh, ta nghe còn cảm thấy sởn tóc gáy, hắn lại vô cùng chú tâm, chuyên nghiệp…
“Bạch Sanh Sanh lại nói…” Kiều Tứ có chút khó xử lườm ta một cái, dưới sự cổ vũ của ta, hắn vẫn thật thà chuyển lại nguyên lời Bạch Sanh Sanh “Đại sư huynh, ta không còn phụ thân, cũng không còn nương, chỉ còn lại có mỗi một mình huynh, huynh đừng bỏ rơi ta, được không… Oánh Ngọc tỷ tỷ nàng còn có Đào trang chủ, còn có nhiều người ở bên cạnh nàng ấy như vậy, nhưng ta chỉ có một mình huynh thôi …””
Ta hít sâu, hít sâu, hít sâu… Bàn tay phải nắm lấy ống tay áo của Kiều Tứ vì dùng lực mà đốt ngón tay trở nên trắng bệch, nhìn chằm chằm vào tay mình một hồi, làm tốt giai đoạn chuẩn bị tâm lý xong, ta mới quay đầu lại nhìn Yến Ngũ.
Yến Ngũ đưa lưng về phía ta nên ta nhìn không rõ vẻ mặt của hắn, nhưng nghe những lời như thế, trong lòng hắn tất nhiên không dễ chịu gì hơn so với ta. Lời nói này, quan trọng không phải ở chỗ ai nói, mà là ai nghe, đó là sự thật, hơn nữa, cho đến giờ, đều là sự thật mà Yến Ngũ để ý nhất…
Ả Bạch cốt tinh này, chỉ cần liếc mắt đã phát hiện được nhược điểm của Yến Ngũ, liên tiếp truy đuổi tấn công đến cùng, Đào Nhị có thể phái người bảo vệ Yến Ngũ không bị thương, nhưng nếu Yến Ngũ bị xúi giục thì làm sao?
“Lão gia.” Kiều Tứ nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai ta, ta phục hồi tinh thần lại, ngửa đầu nhìn hắn, a lên một tiếng. “Bọn hắn đi rồi.” Kiều Tứ nhắc nhở ta.
Ta nhìn theo bóng lưng của hai người bọn họ, một lam một bạch, thật sự chướng mắt mà, đau nhói cả tim.
“Đuổi theo!”
Hai người bọn họ vào tửu lâu, vì Yến Ngũ thích yên tĩnh mà lại sạch sẽ, nên chọn bao trọn một căn phòng riêng, đóng cửa lại, ai biết bên trong phát sinh chuyện gì, ta và Kiều Tứ cưỡng ép người bên căn phòng sát vách dọn ra, ném một thỏi bạc dẹp yên những rối loạn có thể phát sinh.
Vừa vào căn phòng được bao sát vách, ta lập tức ngồi xổm xuống trong góc nhà, dán lỗ tai lên tường nghe trộm, may mắn vách tường này hiệu quả cách âm chỉ tàm tạm, ít ra ta cũng nghe được sơ sơ. Vẻ mặt điếm tiểu nhị phức tạp nhìn ta, ta nhíu mày phất phất tay với hắn “Ra ngoài, ra ngoài!”
Phòng bên kia, Yến Ngũ nói với Bạch Sanh Sanh: “Sanh Sanh, mấy ngày nay sắc mặt ngươi rất kém, để ta kê mấy thang món ăn bài thuốc, tuy không ngon như sư nương làm, nhưng có thể tạm chấp nhận.”
Bạch Sanh Sanh ừ một tiếng “Đại sư huynh, mọi việc ta đều nghe theo huynh.”
Ta buồn bực, ta phát điên, ta gãi tường – hồ ly chết tiệt, chàng có bao giờ đối xử dịu dàng như thế đối với ta đâu! Cho dù lão tử bệnh đến mức sắp đánh rắm, chàng cũng chỉ tóm lấy cổ áo ta mà trút thuốc vào!
“Nghe nói ăn ngọt tâm tình sẽ khá hơn, hay là thử ăn món khoai lang bào nhé?”
“Được.” Giọng Bạch Sanh Sanh nhất thời cũng trở nên ngọt lịm…
Ta buồn bực, ta phát điên, ta đâm đầu vào tường – Yến tiểu Ngũ, lúc ta đau yếu buồn bã, sao chàng chỉ biết bỏ thêm Hoàng liên vào trong thuốc, ta muốn lén ăn vụng một cục đường phèn thôi cũng bị cấm…
Nghe không nổi, nghe không nổi!
Ta bò lại bên cạnh bàn, đập trán bình bình lên mặt bàn, điếm tiểu nhị sợ hãi hỏi: “Vị khách quan này, ngài có muốn kêu món gì không?”
Sao ngươi còn chưa ra ngoài a!
Ta giận dữ ngẩng đầu lên, vỗ bàn, cố nén bi phẫn nói: “Tiểu nhị, mang lên đây hai ký tim, băm làm bánh bao cho chó ăn!”
Điếm tiểu nhị dựa theo hiểu biết về khách hàng thường ngày, trầm tư một lát rồi thét to lên: “Được, chó thời nay thật không biết thưởng thức mà…”
Ta: “…”
Thì ra cùng là đồng đạo chịu cảnh ngộ thương tâm trên đời này a…
Kiều Tứ rót chén trà cho ta, liếc ta một cái, rồi lại liếc ta cái nữa, nhẹ thở dài “Uống chút trà trước đi.”
Ta ngửa đầu trút hết chén trà vào cổ họng – nâng chén tiêu sầu càng sầu hơn! Quán trà hắc ám này, một ấm trà Long Tĩnh của ta mà chúng chỉ châm nước sôi, quên bỏ lá trà vào a!
Ta bi phẫn vô cùng, chui đầu vào làm tổ trong lòng Kiều Tứ, oa lên một tiếng, khóc không ra nước mắt…
Biết rõ mười mươi là diễn kịch, nhưng trong lòng ta vẫn khó chịu như bị móng gấu cào phải!
“Tứ nhi, an ủi ta với, dỗ dành ta với…” Ta tâm tình suy sụp đập đầu vào ngực Kiều Tứ.
Kiều Tứ vỗ vỗ lưng ta trấn an, nửa ngày cũng không nói tiếng nào, ta thầm nghĩ, loại hành động đòi hỏi kỹ thuật quá cao này sợ là đã làm khó hắn rồi.
Kẻ gây loạn cuối cùng cũng phải trả giá…
Theo bên cạnh ta vừa là giám sát vừa là bảo vệ, nhưng nói đúng hơn hắn mới được gọi là người có quyền bắt kẻ gian dâm – Kiều Tứ, không biết trong lòng hắn có cảm nghĩ gì – hắn a, ngay cả ta cũng nhìn không thấu, bởi vì Kiều Tứ nhà chúng ta không phải người thường, tâm lý hoạt động rất phức tạp, có khi làm những việc không thể hiểu nổi, có khi chỉ im lặng tuyệt đối…
Bánh bao thơm ngào ngạt được bưng lên, ta mỗi tay cầm một cái, tiếp tục ngồi xổm nơi góc nhà, tưởng tượng cái này là mặt của Yến Ngũ, oán hận cắn một miếng, tưởng tượng cái kia là cổ của Yến Ngũ, lại cắn một miếng nữa!
Đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên nổi lên tiếng ồn ào, bình bịch bình bịch tiếng bước chân truyền đến từ lầu dưới, càng ngày càng gần, cuối cùng ầm một tiếng – nếu ta không có nghe lầm, cửa căn phòng sát vách bị phá.
Ta nuốt bánh bao xuống, nhảy dựng lên, nói với Kiều Tứ: “Tứ nhi, xảy ra chuyện rồi!”
Vì không muốn bại lộ hành tung, ta và Kiều Tứ không tiện ra khỏi cửa, chỉ có thể níu lấy khe hở ở ngưỡng cửa mà nhìn lén – động tác bất nhã như vậy, tất nhiên chỉ có mỗi mình ta làm…
Sự tình là như thế này, vô cùng cẩu huyết buồn nôn, chỉ có thể thấy trong mấy cuốn tiểu thuyết rẻ tiền – ác bá dạo tửu lâu, bao hết cả căn tửu lâu, khách khứa tản ra, vừa trông thấy mỹ nhân bèn trêu ghẹo …
Loại tình cảnh như thế này ta vẫn hằng mong muốn được tự mình thể nghiệm một chút, cho dù là trêu ghẹo người ta hay là bị người ta trêu ghẹo, nhưng số trời đã định, ta chỉ có thể làm quần chúng mà thôi.
Ta bắt lấy điếm tiểu nhị gặng hỏi: “Tên nọ có lai lịch như thế nào?”
Kiều Tứ nhét một nén bạc vụn vào tay hắn.
Điếm tiểu nhị cười híp mắt nói: “Đó chính là Tần đại thiếu gia, nhà có tiền có thế, quan hệ rất mật thiết với quan phủ, vì thế mà thường tác oai tác phúc.” Chỉ chỉ vào căn phòng được Yến Ngũ bao trọn “Căn phòng đó có tầm nhìn ra đường tốt nhất, Tần đại thiếu gia xưa nay thích ngồi ở đó, cho nên…” Điếm tiểu nhị nhún nhún vai “Hai vị khách quan kia thật không may, nhưng mà lão bản chủ điếm bọn ta sẽ bồi thường bạc cho bọn họ đàng hoàng thôi.”
Ta khinh bỉ cười nhạo thầm trong lòng một tiếng, Yến Ngũ nhà ta kiêu ngạo đến tận xương, đừng nói là bạc, cho dù không tiếc mạng tự dẫn xác tới bảo hắn đá vài cái, hắn cũng sợ bẩn chân của mình. Còn về chuyện căn phòng có tầm nhìn tốt – ta xoay đầu nhìn ra ngoài, nhất thời hiểu rõ vì sao – tửu lâu này đối diện với Xuân Mãn lâu (nghe tên đã biết).
Tiện thể nói về Tần đại thiếu gia, vốn chỉ muốn đuổi người cướp phòng thôi, kết quả là cặp mắt co rút, bộ óc bị cửa kẹp, đòi Bạch Sanh Sanh cô nương ở lại rót rượu – aizz, ta chống trán, còn chuyện gì cẩu huyết hơn hay không? Một thiếu nữ – thiếu phụ như hoa như ngọc là ta đây, sao không tới giành giật cướp đoạt đi?
Vốn núp bên ngưỡng cửa nãy giờ, ta nhịn không nổi máu gà sôi trào nhảy bừa ra, rốt cuộc cũng nhìn rõ động tĩnh trong căn phòng kế bên.
Chỉ thấy bóng lưng của Tần đại thiếu gia khôi ngô háo sắc đỉnh đỉnh đại danh đang cười hăng hắc tiến gần về phía Bạch Sanh Sanh, Bạch Sanh Sanh sợ hãi trốn sau lưng Yến Ngũ, Yến Ngũ thân hình thon dài như ngọc đứng thẳng, sắc mặt lạnh lùng, khí thế lỗi lạc – có những người sinh ra để đóng vai chính, còn có những người sinh ra để làm bia đỡ đạn…
Ta vừa chịu đựng nỗi chua xót trong lòng, vừa nhịn xuống tâm tình mê trai, thấy Tần đại thiếu gia vòng qua người Yến Ngũ, trực tiếp vươn ra ma chưởng dính đầy dầu mỡ về phía đóa hoa trắng nhỏ yêu kiều phía sau, Yến Ngũ chặn lại, bắt lấy cổ tay hắn bẻ ngược ra sau, Tần đại thiếu gia nhất thời tru lên như heo bị chọc tiết – ta móc móc lỗ tai.
Vào những lúc như thế này, không thể thiếu các loại bia đỡ đạn Giáp, Ất, Bính, Đinh vây quanh nhào lên, Yến Ngũ vừa ném vừa đẩy đối phó với những tên Giáp, Ất, Bính, Đinh hai bên Tần đại thiếu – ngay cả tương đường mắm muối trên bàn cũng không hề rơi ra một giọt, một kiều đoạn kinh điển như vậy, ta chỉ có thể đứng bên cạnh ngậm ngùi cảm thán…
Nhưng có thứ gọi là cẩn thận mấy đi nữa cũng sẽ có sai sót, lúc Yến Ngũ đang bận đối phó với Giáp, Ất, Bính, Đinh, Tần đại thiếu gia bất ngờ từ phía sau xông đến, bắt lấy Bạch Sanh Sanh, Bạch Sanh Sanh thét lên một tiếng chói tai, trở tay lại cho Tần đại thiếu gia một bạt tai! Tần đại thiếu gia bị đánh đến mụ mị, Bạch Sanh Sanh thừa dịp bỏ chạy về bên cạnh Yến Ngũ, đúng lúc Giáp, Ất, Bính, Đinh cũng đồng loạt gục xuống, nhưng ta tinh mắt thấy có người chạy đi báo tin.
Xì, nữ nhân xinh đẹp đúng là phiền toái mà.
Một trận ầm ĩ náo loạn cứ thế mà xảy ra, Yến Ngũ vừa thấy ta, cặp mắt sắc bén của hắn như biến thành hai lưỡi phi đao a…
Ta mang theo Kiều Tứ lắc lư bước vào căn phòng bọn hắn bao riêng, vẫy tay hô: “Thật trùng hợp, các người cũng tới đây uống trà à!”
Tần đại thiếu gia một tay che mặt, quay đầu lại nhìn nhìn ta, có chút đờ đẫn nói không nên lời.
“Ôi, đây không phải là Tần đại thiếu gia hay sao?” Ta ra vẻ vui mừng ngạc nhiên tiến lên “Đã lâu không gặp, cha ngươi có khỏe không, nương ngươi có khỏe không, gia gia ngươi có khỏe không, nãi nãi ngươi có khỏe không? Cho ta gửi lời hỏi thăm cả nhà ngươi nha!”
Hắn ngẩn ra nửa buổi “Ngươi là ai vậy?”
“Chậc, ngay cả ta mà cũng không nhận ra.” Ta lắc lắc đầu, khinh bỉ liếc hắn một cái “Về hỏi cha ngươi đi!”
“Ngươi…” Hắn vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ quét mắt đánh giá ta “Ngươi là nhân tình của cha ta?”
Ta suýt chút nữa sặc chết tại trận! Kiều Tứ sầm mặt xuống, Yến Ngũ đứng sau lưng ta, tuy ta không nhìn thấy, nhưng chắc chắn là sắc mặt của hắn cũng không khá gì.
Ta hít thở sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Hai người này là bằng hữu của ta, lũ lụt làm trôi miếu Long vương, không đánh nhau không thành bằng hữu, ngươi hãy nể mặt ta, đừng so đo với bọn họ.” Thật ra là ta không muốn so đo với ngươi, chỉ vì một Bạch Sanh Sanh, không đáng chút nào.
“Hứ.” Tần đại thiếu gia nghe ta nói thế, nhất thời thẳng lưng lên “Không so đo cũng được, nhưng phải bảo nàng này theo ta uống chút rượu.” Chữ nàng này tất nhiên là chỉ Bạch Sanh Sanh, ta quay đầu lại xem, Bạch Sanh Sanh bị điểm danh đang trốn sau lưng Yến Ngũ, ánh mắt ta rơi xuống bàn tay của nàng ta đang vòng trên eo Yến Ngũ…
Nhịn …
“Tần đại thiếu gia, đây là muội muội của ta, tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, đụng chạm đến ngươi, mong đừng trách a!” Ta quay đầu đi, cười ha hả làm lành.
Hắn khẽ trừng mắt “Không hiểu chuyện gì chứ, nàng ấy vừa mới tát ta một cái, còn tên xú nam nhân này cũng đã bẻ cổ tay ta, tiền thuốc men thế nào cũng phải bồi thường năm mươi lượng! Đừng tưởng rằng ngươi có giao tình với cha ta là ta sẽ nể mặt ngươi, dựa vào dung mạo này của ngươi, chắc cha ta cũng đã sớm vui vẻ bên người mới rồi!”
Năm mươi lượng a, đủ cho một gia đình bình thường sống năm ba năm …
Ta tiếp tục hít thở sâu, lấy lại tinh thần, giơ tay lên, chát một tiếng vả cho hắn một bạt tai, nâng chân lên, đạp vào xương ống quyển của hắn một cái, sờ soạng trong tay áo một hồi rút ra một tấm ngân phiếu vỗ cái bạch lên bàn, mặt không hề thay đổi, nói: “Một trăm lượng, không cần thối lại!”
Tiền lừa được từ chỗ của Phương tiểu hầu gia, cứ thế như nước chảy về biển Đông …
Ta xoay người đi về phía Kiều Tứ, bóng lưng đìu hiu quạnh quẽ, phía sau truyền lại tiếng kêu thảm thiết trời sầu đất thảm của Tần đại thiếu gia…
Ta vốn muốn đi về phía Yến Ngũ, nhưng bị điệu bộ chói mắt của hai người bọn họ kích thích quá mạnh – Yến Ngũ, chàng cũng đừng có diễn kịch nghiêm túc như thế a…
Trước khi rời đi, ta nói với Tần đại thiếu gia: “Ngươi cũng đừng hao tâm tổn trí đi tìm ta, cứ tới thẳng phủ huyện lệnh của Mặc Duy hỏi là biết liền.”
Đối với câu nói ”Ta có người trong triều đình” của Tần đại thiếu gia, ta chỉ khoét móc lỗ tai tỏ vẻ không nghe được.
Mặc Duy a, ngươi ở nhà của ta, ăn cơm của ta, còn tiện thể mượn người của ta, giúp ta xử lý ba cái chuyện cỏn con này, chắc là không thành vấn đề chứ.
Thế là một bữa cơm được ăn hết sức qua loa đại khái, bốn người chúng ta ra khỏi tửu lâu. Ta và Kiều Tứ, Yến Ngũ và Bạch Sanh Sanh.
Yến Ngũ nói với Bạch Sanh Sanh: “Vừa rồi ngươi chưa ăn gì cả, đằng trước có một tiểu điếm khá sạch sẽ, chi bằng đến đó ăn tạm vài món đã.”
Bạch Sanh Sanh khẽ gật đầu, dịu dàng nói: “Ta nghe lời Đại sư huynh.”
Xì, thật nhàm chán.
“Ta cũng ăn chưa no.” Ta mặt không chút thay đổi, nói.
Thế là, chúng ta cùng nhau ngồi bên hồ, dưới cành dương liễu ngắm gió xuân, ăn bốn chén mì Dương Xuân.