Edit: Tiểu Màn Thầu
Tống Kỳ Thâm đứng ở đó bao lâu, thì ánh mắt của Thiên Chi phiền loạn bấy lâu.
May mắn là bên trong siêu thị có nhiều kệ đồ che chắn lại, hiện giờ cũng không đông người, bằng không Thiên Chi thực sự có thể đứng ngay tại đây biểu diễn một màn tự kỷ.
Thực ra loại chuyện này rất thưa thớt và phổ biến, nó giống như việc một ngày ăn cơm ba bữa vậy, không cần phải giải thích quá rõ ràng hay khuếch đại quá mức.
Chỉ là đến phiên đặt trên người Thiên Chi, không thể tránh né, cũng không có cách nào cưỡng lại, một khi đam mê đã dâng trào, có muốn dừng cũng không thể dừng được.
Đôi khi cảm xúc rõ ràng xuất phát từ trong thân thể, nhưng không có cách nào kìm chế cả.
Cô ở trong phương diện này, thực sự da mặt rất mỏng.
Điều này cũng không thể trách cô.
Tống Kỳ Thâm khẽ nhếch môi, ý tứ trong lời nói luôn thích che giấu đi một nửa, một nửa lơ lửng giữa không trung, không lên cũng không xuống.
Cũng như hiện tại, giọng nói của anh rất vân đạm phong khinh.
Cứ giống như mua bán thức ăn ở ngoài chợ vậy.
Chỉ là….. Có cần phải lựa chọn lâu như vậy không?
“Này, anh có ổn không đấy.”
Thiên Chi nhịn không được, lập tức lên tiếng hỏi Tống Kỳ Thâm một câu.
“Hử?”
Tống Kỳ Thâm thấp giọng trả lời, sau đó trực tiếp cầm mấy hộp đi đến, giây tiếp theo, ném chúng vào trong xe đẩy.
Một loạt động tác lưu loát tựa như nước chảy mây trôi, nửa điểm chần chừ hay do dự cũng không có.
Thiên Chi nhìn thấy thế, vội vàng cầm lấy túi kẹo sữa nhãn hiệu chú heo Bội Kỳ lên, che chắn mặt mình thật cẩn thận, cực kì chặt chẽ.
Tống Kỳ Thâm nhìn vậy chỉ cảm thấy buồn cười, anh nhìn chằm chằm Thiên Chi đến nửa ngày, lúc này anh mới chậm rãi bước đi thong thả đến bên cạnh cô.
“Xấu hổ à?”
“Em không có nha.” Thiên Chi vội phản bác, cô không nâng mắt lên nhìn anh, bàn tay không ngừng mân mê túi kẹo hình heo con Bội Kỳ.
Thiên Chi nhớ đến mấy cái hộp hoa hoè loè loẹt kia.
Cái này đúng là…. sự sững sờ không ngừng sinh sôi làm chính mình cảm thấy có chút khôi hài.
Vừa kỳ quái vừa buồn cười.
Thiên Chi nhịn không được, khoé môi nhẹ cong thành một vòng cung, đôi mắt cong lên như một vầng trăng khuyết, hàng lông mi đen nhánh khẽ run lên.
Tống Kỳ Thâm khéo hiểu lòng người mà ừ một tiếng, “Còn có thứ gì muốn mua nữa không?”
“Nếu không còn gì muốn mua, bây giờ chúng ta về nhà thôi.”
“Có lẽ là hết rồi.”
Vừa dứt lời, trong giọng nói của Thiên Chi còn mang theo chút vui vẻ, có muốn che giấu cũng không thể che giấu được.
Có đôi khi cô bất chợt lại mỉm cười, ngay cả chính cô cũng cảm thấy mình thật kỳ lạ.
Cũng giống như hiện tại.
Tống Kỳ Thâm chỉ nhướng mày, đem hết thảy mọi biểu cảm của cô gái nhỏ thu vào trong đáy mắt, anh bất động thanh sắc.
Tất cả sự thờ ơ trên thế giới này sẽ kết thúc trong một cơn bão mới, mọi quá trình hoàn toàn bị phá vỡ, vị trí chuyển dời.
Đối với Tống Kỳ Thâm mà nói, cũng giống như vậy, không có gì bất ngờ.
Vừa rồi ở trong siêu thị Tống Kỳ Thâm lựa chọn án binh bất động, từ đó về sau, dường như những việc này đều nằm trong sự tính toán của anh.
Anh vừa về đến Nam Uyển đã là xế chiều, anh lập tức phát huy bản tính củangười thương nhân, đem mọi thứ chôn giấu trước đó, đòi lại hết tất cả, không bỏ sót thứ gì.
Ban đầu hai người cùng nhau ngồi trên cái ghế sô pha, không ai nói chuyện với ai cả. Thiên Chi ngồi ở đầu ghế sô pha, cô đang chơi điện thoại, đầu phía bên kia Tống Kỳ Thâm đang xem tạp chí.
Sau đó Thiên Chi vì tâm huyết dâng trào, nói về nước ép blueberry, còn thuận miệng khen một câu nước ép này uống rất ngon, có ý đồ muốn dụ dỗ Tống Kỳ Thâm uống cùng mình.
Nhưng Tống Kỳ Thâm nghe cô nói xong, ánh mắt không nhìn vào tạp chí nữa, còn nhích người về phía cô, rút ngắn khoảng cách.
Đuôi mắt Thiên Chi nhẹ nâng lên, quan sát sắc mặt của Tống Kỳ Thâm, vẫn nhàn nhạt, rõ ràng dáng vẻ này giống hệt như dáng vẻ nghiêm túc ngày thường của anh.
Cho nên Thiên Chi không cảm thấy có điểm nào bất thường, sau đó tiếp tục thảo luận với anh, thậm chí còn cầm một cái ly thuỷ tinh đặt trước mắt anh.
“Rõ ràng để lạnh uống càng tuyệt mà, anh có muốn uống thử không?”
Khi ấy Tống Kỳ Thâm trả lời như thế nào nhỉ, có lẽ là đã trả lời, hoặc không có trả lời, Thiên Chi không nhớ rõ lắm.
Chỉ nhớ dù anh bận đến đâu vẫn thong thả nhìn cô.
Tống Kỳ Thâm khoanh hai tay, thân mình nghiêng về phía sau dựa lưng vào thành ghế sô pha, sau đó hơi nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt rũ xuống.
Cứ như vậy chờ cô chậm chạp nói hết.
Rồi sau đó ngay trong lúc bất tri bất giác tất cả hương vị đều thay đổi, nụ hôn thoáng qua một khi đã chạm vào lập tức bùng nổ ngay.
Đồng thời lời nói của cô cũng bị chôn vùi trong tiếng răng môi giao nhau.
Thiên Chi ở phương diện này là tự mình nghiệm ra, đều do Tống Kỳ Thâm mang lại cho cô, nhưng hai người đã thỏa thuận chỉ tiến hành vào ngày cuối tuần.
Kể từ khi sống cùng nhau cho đến nay, trước kia Tống Kỳ Thâm luôn rất thông cảm cho cô, thỉnh thoảng cũng sẽ điên cuồng như lần đó, nhưng do anh ở ngoài xã giao có uống chút rượu.
Rượu sẽ làm thần trí con người ta trở nên không còn minh mẫn, dường như lâm vào trạng thái mê man, cứ thế mà trầm luân trong đó.
Hôm nay anh không nói lời nào, cứ mang bộ dạng giữ kín như bưng, so với trước kia càng trầm lặng hơn, chỉ ngầm dùng sức.
Khoảng thời gian im lặng đó, quả thực trôi qua rất lâu.
Sau khi Thiên Chi thức dậy, tất nhiên bên ngoài cũng đã sáng đèn.
Rèm cửa nửa kín nửa hở, từ cánh cửa sổ thủy tinh có thể phóng tầm mắt nhìn ra bên ngoài.
Ánh đèn đường uốn lượn dọc theo con đường quốc lộ, tạo thành một đường sáng nhạt kéo dài đến phía xa, cho đến tận đường chân trời.
Bên trong phòng ngủ không mở đèn, nhưng cánh cửa phòng lại mở ra, chùm đèn trần ở lầu hai xoay chuyển trực tiếp chiếu sáng lên thành cầu thang xoắn ốc, phát ra một ánh sáng mờ ảo.
Thiên Chi đã ngủ đủ giấc, bật người ngồi dậy, đi chân trần đến phòng giữ quần áo, chọn một bộ quần áo khác để mặc vào.
Theo sau cô chọn mặc một bộ quần áo khủng long khác màu, mang dép lê đi xuống lầu, vừa đi vừa dụi mắt.
Mỗi ngày trôi qua ở Nam Uyển, dường như ngày đêm đều trở nên điên đảo.
Tuy rằng làm việc và nghỉ ngơi không theo một quy luật lành mạnh, nhưng Thiên Chi lại vô cùng thả lỏng.
Có đôi khi lối sống không nhất thiết phải đi theo một khuôn khổ nhất định, cứ làm những gì mà mình thích, nó thích hợp với mình, đó mới là thỏa đáng nhất.
Nếu mỗi người đều đi theo một hướng đi nhất định, như vậy cũng tốt.
Đáng nhắc tới chính là, lấy buổi sáng làm ví dụ, cho dù cô khuyên can Tống Kỳ Thâm như thế nào, anh không nên xách cô giống như một chú gà con, một tay kéo cô ngồi dậy, một mực bắt cô thức dậy chạy bộ cùng anh thế kia.
Có đôi khi Thiên Chi cảm thấy vui vẻ sẽ thoải mái đồng ý.
Nhưng trạng thái mê loạn phát sinh vào buổi chiều hôm nay, thực sự có chút không hiểu nổi.
Trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị nó lại bất thình lình xảy ra.
Thiên Chi cẩn thận hồi tưởng lại, vẫn luôn cảm thấy loại tình huống này không đến mức không thể tự kiềm chế được.
Nhưng vì sắc đẹp của Tống Kỳ Thâm đã hiện ra ngay trước mắt, cô không nhẫn nhịn được nữa, cho nên bị sắc đẹp mê hoặc một phen.
So với ánh sáng mờ ảo ở lầu hai thì tầng trệt của Nam Uyển càng sáng sủa hơn hẳn.
Khi đi đến gần cửa sổ sát đất, có lẽ vừa rồi trên sô pha đã còn người ngồi qua, trên đó vẫn còn lưu lại dấu vết, nhưng khi đưa mắt quan sát toàn bộ phòng khách lớn, ngoại trừ những đồ vật trang trí ra thì không có bóng người nào cả.
Buổi chiều hôm nay là lần đầu tiên hai người ở tại nơi đây làm bánh nhân thịt. Xem ra hiện giờ ở đây đã được thu dọn sạch sẽ.
Thiên Chi suy nghĩ đến điều gì đó, cô vừa mới tỉnh ngủ nhưng vào giờ phút này hồn như lìa khỏi xác, nhanh chóng bay xa, không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.
Sau khi đi một vòng, cô đi men theo hành lang nhỏ, đây là con đường dẫn đến thư phòng, cánh cửa thư phòng khép hờ, chỉ có đèn bàn được mở.
Cô gái nhỏ tò mò nghiêng nửa người vào bên trong để thăm dò, tầm mắt quét một vòng.
Trên bàn sách văn kiện vẫn còn đang mở, bày ra ở một góc, rải rác trên mặt bàn.
Dấu vết này chứng tỏ vừa rồi đã có người đến đây.
Nhưng sự thật chính là.
Căn bản Tống Kỳ Thâm không có ở trong phòng.
Thiên Chi vừa mới suy nghĩ rốt cuộc anh đã đi đâu, sự nghi ngờ trong nội tâm còn chưa trổi dậy, bỗng nhiên lại bị cắt ngang.
Bởi vì ở một nơi cách xa thư phòng vang lên tiếng “Ong ong ong”, hình như âm thanh phát ra từ máy móc, hay nói đúng hơn là loại máy có trục quay, như một sợi tơ kéo dài vô tận.
Âm thanh không hề đứt quãng, không ngừng vang lên như thế.
Thiên Chi đi vài bước về phía trước, cô phát hiện âm thanh kia vẫn không bị gián đoạn, nó phát ra từ trong phòng bếp.
Cô đến gần để quan sát, nhìn xuyên qua cánh cửa thủy tinh trong suốt, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng cao ráo của Tống Kỳ Thâm.
Âm thanh trong phòng bếp vẫn không ngừng vang lên, khi đi đến gần để nghe, Thiên Chi cũng nghe thấy được, có lẽ anh đang loay hoay làm nước ép trái cây.
Thiên Chi còn cho rằng Tống Kỳ Thâm chỉ thuận miệng nói đùa về việc làm nước ép trái cây cho cô uống, không nghĩ đến anh thực sự đã làm chúng, quả thực không có nửa phần hàm hồ.
Cô gái nhỏ nghĩ như thế, lập tức trực tiếp đẩy cửa phòng bếp ra. Cô đẩy cửa rất nhẹ nhàng, cho nên không tạo ra động tĩnh quá lớn, hơn nữa tiếng mở cửa đã bị âm thanh của máy ép trái cây lấn át.
Cứ như vậy, Tống Kỳ Thâm không hề phát hiện ra bất kì điều gì, anh vẫn đứng quay lưng về phía cô, chỉ để lộ ra một nửa đường cong duyên dáng nơi sườn mặt, ánh mắt anh dừng trên máy ép trái cây.
Thiên Chi chậm rãi bước đến đó, lúc này cô mới phát hiện Tống Kỳ Thâm không phải nhìn chăm chú vào máy ép trái cây, mà anh đang xem một vật giống như một quyển sách nhỏ, đại khái là một quyển sách hình ảnh hướng dẫn gì đó.
Như thế còn chưa đủ, Tống Kỳ Thâm nắm chặt điện thoại trong tay. Thỉnh thoảng anh sẽ nhìn vào màn hình, liên tục di chuyển ánh mắt từ bên này sang bên kia và ngược lại.
Trên mặt bàn bày biện tất các loại trái cây đã được cắt sẵn, chúng được sắp xếp gọn gàng, nhưng các túi đóng gói có chút lộn xộn, tuỳ ý mở ra nằm trên mặt bàn bếp.
Cuối cùng Thiên Chi cũng đã nhận ra trông nó giống với chỗ nào rồi, chính là bàn làm việc của Tống Kỳ Thâm.
Trong sự gọn gàng có chút hỗn loạn, còn có chút đơn giản.
Chỉ vì một ly nước ép trái cây mà cần phải huy động nhân lực như vậy….
Bỗng nhiên suy nghĩ của Thiên Chi quay trở về thời điểm trước đó ——
Lần ấy Tống Kỳ Thâm đã mời một vị đầu bếp đến Nam Uyển nấu cơm ——
Sau khi hoàn hồn lại ——
Cô quan sát tình cảnh ngay trước mắt.
Nếu lúc trước Tống Kỳ Thâm có thể tự mình biến ra một cái bánh nướng lớn, anh nhất định sẽ trực tiếp ném nó đến trước mặt cô.
Nghĩ đến việc này, Thiên Chị bước từng bước ngắn thong thả tiến lên, sau đó đứng cách Tống Kỳ Thâm một khoảng cách ngắn nghiêng người về phía trước, im lặng một lúc, rồi lại nhẹ nhàng lên tiếng, “Hay là….. Để em giúp anh dọn dẹp bàn bếp một chút nha.”
Nói xong, cô lập tức tiến lên, lau chùi thành bếp một cách tượng trưng.
Đoán chừng Tống Kỳ Thâm cũng không ngờ tới xung quanh mình còn có thể xuất hiện ra thêm một bóng người. Dáng người mảnh khảnh của cô gái nhỏ, giọng nói nhẹ nhàng, có lẽ vì do bị âm thanh của máy ép trái cây làm ảnh hưởng, nhất thời nhẹ tựa như một cơn gió, rồi trực tiếp bay đi.
Anh nhướng mày nhìn qua, âm thanh hơi nâng lên, “Em vào đây làm gì?”
“Xem anh làm nước ép trái cây đó, nhân tiện cũng muốn giúp anh một tay.”
Nếu đã nhìn thấy rồi, cô rất ngại khi để anh phải làm việc một mình ở trong phòng bếp như vậy.
Hơn nữa chính bản thân Thiên Chi cũng cảm thấy hứng thú với loại nước ép trái cây này, bởi vì tất cả đều dựa vào máy ép, không có sử dụng bất kì công nghệ nào, chỉ cần mình có thể nắm rõ được tỷ lệ khi pha chế là được rồi.
Thiên Chi cũng học theo Tống Kỳ Thâm, nâng cao giọng nói, cuối cùng lên tiếng hỏi đến việc mà bản thân mình tò mò nhất, “Anh làm nước ép trái cây còn cần phải xem công thức à?”
Ánh mắt cô dừng lại trên tay của Tống Kỳ Thâm, quan sát một lúc.
Người nói vô tâm nhưng người nghe hữu ý.
Đương nhiên Tống Kỳ Thâm không bỏ qua sự dò xét của Thiên Chi, sắc mặt anh ngưng đọng một giây, sau đó anh thản nhiên dùng tay lướt nhẹ trên màn hình.
Còn rất ra dáng ra hình nữa.
(* Trong raw dùng câu giống mô giống dạng ( 像模像样): cường điệu bộ dạng long trọng, mình dùng câu gần nghĩa là ra dáng ra hình.)“Không phải, anh đang cùng trợ lý Hạ bàn bạc một số công việc.” Tống Kỳ Thâm trả lời một cách đơn giản.
Giọng điệu nhàn nhạt, căn bản sắc mặt không nhìn ra được điểm nào bất thường.
Thoạt nhìn cực kì tự nhiên.
“Vâng.” Thiên Chi gật đầu, vốn dĩ cô cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, cô đối với nội dung trò chuyện cụ thể giữa anh và trợ lý Hạ, cảm thấy không mấy hứng thú.
“Thế nào, hiện giờ không muốn ngủ nướng nữa à?” Tống Kỳ Thâm dự định một lúc nữa sẽ gọi cô thức dậy, nếu bây giờ để cô tiếp tục ngủ thì buổi tối sẽ không thể ngủ được nữa, đến lúc đó tinh thần sa sút, ngày mai Thiên Chi còn phải trở về trường học.
Bỗng nhiên nghe thấy anh hỏi đến đề tài này, Thiên Chi đưa tay sờ cái mũi của mình.
Cũng may là cô đã tự mình thức dậy, không tiếp tục ngủ nướng.
Nhưng nếu cô thực sự ngủ nướng…. Vậy có thể trách ai hả!
Tuy rằng do cô có chút cầm lòng không đặng.
Chỉ trách thân hình của Tống Kỳ Thâm quá hoàn mỹ.
Người nọ cứ kề sát bên tai cô, trong mọi thời điểm luôn dùng giọng nói trầm thấp hỏi cô có thể hay không.
Tất cả mọi người đều…..
Khó có thể kiểm soát được.
Đừng nói chi là cô.
Khẳng định trong tâm trí của Thiên Chi cũng sẽ xuất hiện một cơn sóng nhiệt phập phồng, còn chưa kịp chuẩn bị, cơn sóng đó đã ập đến, không có cách nào để ngăn chặn nó.
“Dù sao hôm nay em không có ngủ nướng.” Cô gái nhỏ thấp giọng ấp úng nói, cuối cùng còn không quên vì chính mình mà giải thích rõ ràng.
Hơn nữa trừ khi mặt trời ló dạng vẫn chết sống không chịu thức dậy, đó mới gọi là ngủ nướng nha.
Nhưng vào buổi xế chiều, nhiều nhất cũng chỉ được gọi là nghỉ ngơi trong chốc lát.
“Được rồi, không ngủ nướng thì thôi.” Sau khi Tống Kỳ Thâm nói xong, lại tiếp tục chuyên tâm làm công việc “Ép nước • sản xuất nước trái cây • vĩ đại• sự nghiệp đầy rủi ro” của mình.
Ngay sau đó Thiên Chi dọn dẹp những túi đóng gói đặt hỗn độn trên quầy bếp, cô muốn lên tiếng nói cái gì đó, đã bị Tống Kỳ Thâm trực tiếp đuổi ra ngoài.
Cái còn người này thật là…..
Chẳng lẽ công việc ép nước ép trái cây thần thánh đến mức không thể để người khác làm cùng à?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận về việc đó, Thiên Chi lập tức ngồi trên ghế sô pha đợi xem Tống Kỳ Thâm sẽ làm chúng mất bao nhiêu thời gian.
Quả thực anh làm nước ép trái cây rất lâu, đến bây giờ mới đem ra ba bốn ly.
Có thể nhìn ra được anh rất nghiêm túc chuẩn bị cho việc để cô uống thử này, ngay cả thành ly cũng được anh lau chùi đến bóng loáng, hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ nước ép nằm ở bên trong.
Tống Kỳ Thâm chỉ đi lại ở hai chỗ phòng bếp và phòng khách cứ một đường như vậy, bận trước bận sau, đi tới đi lui.
Thiên Chi khẽ nâng mắt lên, nhìn thấy anh như thế, đột nhiên trong đầu lại hiện lên một cái nhãn mác chứng nhận.
Quả thực anh cực kì giống với cái tên này ——
“Máy ép trái cây biết đi.”
“Hiện giờ em có muốn uống thử không?” Tống Kỳ Thâm không ngồi xuống, anh đứng đối diện với Thiên Chi, trong tay cầm khăn giấy, hơi rũ mắt, cẩn thận lau những đầu ngón tay của mình.
“Tất nhiên là có.”
Thiên Chi lên tiếng, vừa dứt lời vội tiến gần đến nhìn xem, kế tiếp cô chuẩn bị cầm lấy một ly lên uống.
Cô gái nhỏ rũ mắt, ngay sau đó phát hiện, nước ép ở bên trong mấy cái ly đều là màu tím nhạt, còn hơi hơi ngả sang màu lam.
Trông hơi giống như milkshake*, cũng có chút giống nước ép trái cây.
(*milkshake: sữa lắc. Nhìn giống dạng sinh tố trái cây á.)Mặc dù hình thức và màu sắc có sự khác biệt, nhưng nhìn chung cũng không kém là bao.
Cô vẫn chưa hiểu rõ nguyên nhân, trong lúc rối rắm và tò mò, cô nghe thấy Tống Kỳ Thâm chậm rãi lên tiếng, tỏ vẻ như muốn giải thích ——
“Không phải em nói thích nước blueberry à, còn bảo là uống rất ngon. Trong lúc làm hỗn hợp nước ép trái cây này, anh đã cho rất nhiều blueberry.”
Lời nói đó giống như là đang tranh công lấy thưởng vậy.
Một lần nữa lắng nghe giọng điệu ấy, còn mang một dáng vẻ không ai có thể sánh bằng, tựa như loại nước ép blueberry này đã được anh đánh dấu độc quyền. Không để cho người khác mơ ước đến, vô cùng trịnh trọng.
Dường như còn mang dạng vẻ hồn nhiên đến đoạt lấy danh hiệu “Nhà sản xuất nước trái cây blueberry ngon nhất thế giới.”
Cho nên…..
Tống Kỳ Thâm có bao nhiêu chấp niệm với loại nước blueberry này đây.
Hay là do lúc còn bé anh không uống được cho nên trong lòng mang đầy oán niệm như thế.
Thiên Chi chỉ có thể giải thích như vậy.
Dưới cái ánh mắt sáng rực và chăm chú của Tống Kỳ Thâm, cô thuận tay cầm lấy một ly, tất cả lực chú ý đều tập trung vào câu nói vừa rồi của anh.
Anh nói không phải cô rất thích uống nước ép bluberry sao.
Cuối cùng Thiên Chi cũng nhớ đến lúc xế chiều khi hai người bọn cùng nhau làm bánh trên ghế sô pha, Tống Kỳ Thâm đã trả lời lại câu hỏi kia của cô.
Anh đều trả lời tất cả.
Sau khi nghĩ đến việc đó, tất cả sự nhiệt tình và ngượng ngùng đến mức đỏ mặt đều phải bỏ qua một bên, nhường chỗ cho sự ngơ ngác không ngừng dũng mãnh tiến lên.
Thiên Chi giống như hơi nước tụ trên nắp nồi, hoàn toàn bị đun nóng.
Cô nhớ đến ——
Tống Kỳ Thâm thuận tay lấy một ít đồ từ trong túi mua sắm đặt ở bên cạnh ra, anh nhìn cô nở một nụ cười, ngón trỏ và ngón giữa hơi khép lại, chúng bị kẹp ở giữa một cách nhẹ nhàng, ngoài miệng còn nói một câu thế này, “Không phải thích blueberry sao, chúng ta hãy thử xem nào?”
Theo sau Tống Kỳ Thâm thực sự triệt để hành sự, cầm lấy mùi blueberry lên, sự thật chính là, cứ như vậy mà thử một lần.
Gần như hai lần luôn cường điệu đề cập đến nó, làm cho Thiên Chi cảm thấy bản thân mình không dám đối mặt với hai chữ blueberry này nữa.
“Uống ngon không?”
—— Tống Kỳ Thâm kéo Thiên Chi từ trong hồi ức trở về.
Thực ra cô chỉ mới nhấp có một ngụm, vội uống thêm vài ngụm nữa, mới trả lời.
“Ngon ạ.”
“Đối với em…. Cái này so với cái loại em mua, cái nào uống ngon hơn?”
Người này còn chưa chịu bỏ qua à!
“Cả hai đều ngon cả.”
Trên thực tế, đương nhiên là chai nước ép nhập khẩu mà cô mua phải uống ngon hơn rồi!
Tuy rằng bản thân đối với ly nước ép trái cây này cũng cảm thấy mới mẻ, chỉ là tỉ lệ pha chế không thích hợp, còn bỏ rất ít đường, nước nhập khẩu có hơi chua, nhưng hương vị rất thơm ngon.
Về phần ly nước ép hỗn hợp này, dường như nó đã bị mất đi hương vị đặc trưng của trái blueberry.
Thiên Chi xem như để lại cho anh một chút mặt mũi.
“Nếu phải chọn một thì sao?”
Tống Kỳ Thâm bám riết không tha, chính là muốn Thiên Chi phải lựa chọn.
Thiên Chi nhớ đến Tống Kỳ Thâm vì làm nước ép trái cây, bận trước bận sau, trông bộ dạng khá vất vả.
Vì thế lời nói đã lên đến miệng, nhưng không tài nào thốt ra được.
Lời nói đành chuyển thành hành động, Thiên Chi cầm ly milkshake blueberry lên, giọng điệu chân thành tha thiết, “Anh làm rất ngon, thật đó.”
Sắc trời càng ngày càng tối, những ngọn đèn trong nhà càng thêm rực rỡ và sáng chói, chùm đèn trần thủy tinh với những dây tua rũ xuống sáng ngời.
Ánh sáng chiếu thẳng lên gương mặt như ngọc của Tống Kỳ Thâm, vô cùng đẹp mắt.
Sau khi nghe thấy lời nói của Thiên Chi, giờ phút này, ánh mắt đào hoa của anh nhàn nhạt rũ xuống, khoé môi nhẹ cong lên.
“Vậy về sau chỉ được uống nước blueberry do anh làm, đã nói rồi nhé.”
Thiên Chi lập tức mở to đôi mắt.
Ai nói với anh như thế!