*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trôi qua vài ngày sau mọi chuyện dần ổn định. Anh Ngọc hiện đang giúp Dăng Lãng trông coi shop hoa. Do từ bé đã có mắt thẩm mỹ kèm với sự khéo tay nên cô cũng có thể giúp cậu cắm hoa và bày trí. Tuy rằng hoa được cắm không đẹp nhưng cũng được xem là vừa mắt, có kỹ thuật.
Cầm lấy quyển sổ đi kiểm tra lại số lượng và hoa vừa nhập về. Anh Ngọc mang chúng trưng bày lên trên kệ đồng thời dọn dẹp lại những lá hoa rơi vãi dưới sàn. Dăng Lãng bước vào bên trong shop, cậu vừa đi mua thức ăn và một ít nước hoa quả. Nhớ rằng Anh Ngọc thích ăn thịt xiên nên cậu cũng có ghé quán Kim Đông mua một ít. Khá bất ngờ khi hay tin họ li hôn nhưng nếu níu kéo được thì cớ sự sẽ không như thế này. Bây giờ Anh Ngọc yêu ai cũng được, bất cứ ai quan tâm, chăm sóc cho cô ấy chu đáo thì cậu đều ủng hộ hết mình.
- Chị Anh Ngọc! Chị nghỉ tay ăn uống gì đi.
Đặt chúng lên bàn Dăng Lãng hào hứng bày biện thức ăn ra. Anh Ngọc bật cười rồi mang quyển sổ đi cất. Đến bên cạnh cậu, bàn tay mềm mại nhẹ đặt lên vai.
- Em mua gì nhiều vậy?
- À, ở đây có cơm và vài món thức ăn mà em đặt trước. Có cả thịt xiên nướng cho chị nữa.
Vốn rất hào hứng khi nghe cậu nói nhưng khi nhắc đến món thịt xiên thì cả cơ mặt của Anh Ngọc lại trở nên cứng đờ. Lê Đan rất thường xuyên mua nó cho cô, khi có thai thì anh càng mua nhiều hơn nữa. Từ khi có anh thì lúc nào cả hai cũng cùng nhau ngồi ăn vui vẻ. Chợt hôm nay có nó ở đây bỗng chốc khiến cô thấy chạnh lòng. Đây sẽ là lần cuối cùng dùng nó, chẳng bao giờ cô muốn nhớ lại những kỷ niệm ngày trước một chút nào. Một chút cũng không hề!
- Cảm ơn em! Lần sau mua cho chị một ít canh để dễ nuốt được rồi. Không cần phải nhiều như vậy, ăn không hết sẽ phí đó.
- Em biết rồi! Chị ngồi đi chị!
Dăng Lãng cười hì. Như một đứa nhóc, cậu hí ha hí hửng kéo ghế giúp cô. Cả hai cùng ngồi với nhau dùng bữa. Cứ có gì ngon là cậu gắp đầy ắp vào bát của Anh Ngọc. Không khí đúng là rất vui vẻ, ấm áp.
*Reeng...Reeng...*
Nghe tiếng chuông điện thoại để bàn ở quầy vang lên, Dăng Lãng buông đũa và nhanh chân chạy đến nghe điện thoại.
"Cửa hàng hoa tươi xin nghe ạ."
"..."
"Vâng! Hoa của chị đã cắm xong rồi nha."
"..."
"Bây giờ luôn ạ?"
"..."
"Vậy chốc nữa em sẽ đến! Cảm ơn chị."
Đặt điện thoại xuống, Dăng Lãng vui vẻ đi đến bàn và tiếp tục dùng bữa. Shop hoa vừa khai trương không lâu nhưng vì lợi thế của địa điểm và cách bày trí đẹp mắt nên cũng thu hút được khách ít nhiều. Vừa rồi bên studio áo cưới có đặt cậu vài bó hoa để chuẩn bị chụp ảnh. Còn bảo khách Vip nên chọn loại hoa rất đắt tiền. Cơ hội biết bao giờ mới đến được, lần này cậu phải lấy được sự tín nhiệm từ họ, sau này còn giúp mình quảng bá được cửa hàng nữa chứ. Vì lẽ ấy nên shop chưa kinh doanh được lời lãi bao nhiêu mà Dăng Lãng đã tự động bỏ thêm tiền túi của mình để tạo những bó hoa cưới thật ấn tượng.
- Chốc nữa em đi giao mấy bó hoa cưới. Chị ở đây trông shop nha. Giá cả thì em có dán sẵn phía dưới hết.
- Uhm! Chị biết rồi.
Anh Ngọc gật đầu và cùng cậu tiếp tục dùng cơm trưa. Cả hai đang rất vui vẻ thì đồng thời bên ngoài cũng có người mở cửa đi vào. Thấy người đàn ông quen thuộc, Dăng Lãng hào hứng đi đến kéo anh lại gần.
- Anh ngồi xuống đây đi. Mấy ngày nay có nhã hứng đến shop của em thế nhỉ? Một Tổng tài như anh không bận rộn sao?
- Thì rảnh rỗi nên đến đây cho bận rộn.- Vũ Hiên nhướng đôi mày một cái.
- Phải vậy không ha? Ngày trước bận túi bụi, không thấy mặt mày vậy mà có ai kia cái người ta tới đây đều đặn luôn hà.- Chất giọng đầy trêu chọc, cậu nói bâng quơ.
- Dăng Lãng! Đừng có nói bậy bạ.- Anh Ngọc nhíu mày nhìn cậu xong thì quay sang nhìn Vũ Hiên, lịch sự cười nhẹ một cái.- Anh đến đây đặt hoa à?
- Anh đến ngắm hoa chứ nào đâu đặt hoa.
Bỗng chốc đôi gò má của Anh Ngọc đỏ rần rần mà chính bản thân cũng không hiểu vì sao. Ánh mắt và chất giọng của anh đều mang những tia ấm áp, đầy ngọt ngào. Rõ là đang thả thính. Nếu còn ngồi đây nữa thì cô sẽ ngượng đến mức không biết giấu mặt vào đâu luôn cho xem.
- Em dùng xong rồi đúng không? Chị mang dọn dẹp hết nha.
- Để em giúp chị.
Thấy cô ngại ngùng như vậy, cậu cười xoà rồi phụ giúp dọn dẹp. Vũ Hiên biết ý nên cũng không trêu chọc gì nhiều, chỉ im lặng cười cười dõi theo Anh Ngọc. Hoàng Anh Ngọc xem vậy mà rất tốt số. Vào làm tại Lê Viễn và kết hôn cùng Hạo Tổng đầy lãnh đạm, uy quyền. Cuộc sống bước sang một trang mới mà biết bao cô gái vẫn hằng mơ ước. Thời gian tươi đẹp trôi qua không lâu thì bi thương lại ập đến. Chỉ trong một đêm mà đôi chân của cô đã bước xuống vực thẳm. Chồng mất, gia đình hạnh phúc cũng đổ vỡ. Bản thân cô bây giờ chỉ còn lại đứa con chỉ vừa 5 tháng tuổi ở trong bụng là niềm an ủi. Ấy vậy mà cậu ấm Giang Thị lại để cô vào mắt. Mặc kệ quá khứ và rào cản từ miệng đời, anh vẫn luôn mở lòng hết mình vì một người phụ nữ không có được một hạnh phúc trọn vẹn.
- Chị ở lại trông shop nha. Em chạy đi giao mấy bó hoa rồi về ngay.
- Uhm, em đi đi.
- Vâng!
Dăng Lãng đi nhanh ra phía trước soạn lại mấy bó hoa giao cho studio. Cho chúng vào giỏ, cậu chợt dừng chân khi đi ngang Vũ Hiên tầm hai bước. Lưỡng lự một lúc, cậu cố gắng suy nghĩ xem có nên tạo chất xúc tác cho hai người hay không. Giang Vũ Hiên này còn gì để bàn cãi nữa. Ngoại hình xuất chúng, gia thế cũng hùng mạnh thua kém gì Hạo Lê Đan đâu. Lại được chuyện yêu thương Anh Ngọc và đứa bé như vậy thì có gì chê bai nữa chứ. Biết đến khi nào mới tìm được người dành hết tình cảm cho cả hai mẹ con đâu mà phải nấn ná nữa?
- A...đau quá...
- Em sao vậy Dăng Lãng?
Vũ Hiên đang ngắm nhìn giỏ hoa mà Anh Ngọc đã cắm lúc sáng, chợt nghe thấy tiếng của Dăng Lãng thì lấy làm hốt hoảng mà quay sang nhìn. Anh Ngọc vừa dọn dẹp bên trong xong, nghe cậu kêu như vậy thì cũng vội vàng đi ra đỡ lấy.
- Em có sao không? Cần đi bệnh viện không hả?
- Em bị đau bụng...chắc là Tào Tháo rượt rồi.- Cậu nhăn mặt, tay cũng ôm chặt bụng mình.
- Thế thì ở đây nghỉ ngơi đi. Chỗ hoa này chị giúp em đi giao.
- Thôi, chốc em đỡ rồi em đi cho.
Ngồi xuống ghế, cậu xua tay. Anh Ngọc chậc lưỡi, với tay lấy giỏ chứa mấy bó hoa rồi quay đi.
- Ở đây nghỉ ngơi cho khỏe, chị đi giao xong thì về ngay.
- Chị Anh Ngọc! Chị Anh Ngọc!
- Anh Ngọc! Ax...
Thấy Giang Vũ Hiên vẫn đứng đó như trời trồng, lơ ngơ không hiểu gì thì Dăng Lãng liền giẫm mạnh vào chân một cái cho tỉnh ngộ. Nhăn nhó mặt mày nhìn Dăng Lãng thì thấy cậu nháy nháy mắt, hàm cũng hất theo bóng cô. Ngớ người trong giấy lát, hiểu được ý đồ anh liền cốc lên trán cậu một cái rồi chạy theo Anh Ngọc.
Dăng Lãng mếu máo, môi cũng bĩu ra. Bàn tay đưa lên xoa vị trí đang đau ê ẩm. Người ta có ý tốt mà đối xử vậy đó. "Rận quá rận!"
- Anh Ngọc!
Anh Ngọc đang loay hoay dắt xe máy của Dăng Lãng thì nghe một tiếng gọi. Ngước mắt lên nhìn thì thấy Vũ Hiên đang đứng cách đó không xa. Bước lại gần cô, anh mở lời.
- Để anh đưa em đi!
- Em đi một mình được rồi. Anh còn phải về lại công ty, em sợ trễ giờ của anh nữa.
- Từ đây tới chiều anh rảnh, ngày mai ngày mốt cũng rảnh nốt.- Anh cười tít cả mắt khoe ra hàm răng trắng tinh.
- Nhưng...
- Không phải xúi quẩy nhưng em đang có em bé đó. Trưa nắng thế này đi xe máy nóng nực lắm. Anh cũng đang có việc đi ngang đó nữa nè. Anh đưa em đi nha.
Anh Ngọc nhìn anh chằm chằm. Bất chợt cô bật cười một cái, ánh mắt cũng nheo lại như dò xét.
- Anh biết em đi đâu không?
- À ừm...không biết.- Anh cười hì, tay cũng đưa tên gãi gãi đầu.
- Vậy mà đòi đưa em đi nữa chứ. Anh ở lại shop hoa đi. Em giao xong sẽ về ngay mà.
- Anh Ngọc! Để anh đưa em đi đi. Nha?
Ánh mắt trông chờ đầy long lanh từ Vũ Hiên khiến Anh Ngọc cảm thấy rất buồn cười. Đây là lần đầu tiên cô gặp một người đàn ông như thế này đó. Quả là đẹp trai không bằng chai mặt. Anh cứ ỉ ôi bên tai mãi khiến cô không muốn thì cũng phải gật đầu. Giang Vũ Hiên rất tốt. Anh Ngọc sợ rằng sẽ bất công cho anh khi cứ trông chờ vào cô thế này. Ấy vậy mà từ chối cũng không được. Có thời gian rãnh rỗi thì anh đều tìm đến shop hoa hay ban đêm thường hẹn cô đi dạo. Riết rồi Anh Ngọc cũng sợ rằng mọi thứ quá quen thuộc để rồi mất đi lại cảm thấy hụt hẫng. Thật sự cô rất sợ cảm giác ấy.
Trên đường giao hoa, Giang Vũ Hiên đã rất hào hứng mà kể cho Anh Ngọc nghe tất tần tật mọi thứ tươi đẹp mà anh biết trên đời. Theo cảm nhận của cô thì Vũ Hiên có một cuộc sống đầy màu sắc. Lúc nào nhìn thấy anh thì đều có cả nụ cười trên môi. Phải nói là anh rất dễ chịu và hoà đồng. Cũng như Lam Trạch, Giang Vũ Hiên đi đến đâu cũng có bạn, chỉ là ở mức độ bình thường hay thân thiết mà thôi. Mà quen biết cũng vài tháng rồi đấy, Anh Ngọc chưa bao giờ thấy một cô gái nào tìm đến hay đi bên cạnh anh. Thật sự Giang Vũ Hiên cũng còn "ế ẩm" sao? Cô sợ rằng bản thân bị hiểu lầm rồi làm cho mối quan hệ của anh và cô gái nào đó trở nên rối rắm thì khổ.
- Anh vẫn chưa có bạn gái, người theo đuổi cũng không đâu.
Như bắt được suy nghĩ của cô, anh vừa điều khiển xe vừa điềm tĩnh trả lời. Nói chưa có mối quan hệ nào trên mức bạn bè thì có hơi quá. Giang Vũ Hiên từng chỉ là dừng lại ở mức tìm hiểu nhưng tuyệt nhiên vẫn chưa chính thức hẹn hò với ai. Anh vẫn đang tìm kiếm một cô gái có đủ sức hút, đủ nắm chặt tất cả sự chú ý của anh. Phải công nhận sự chú ý của Vũ Hiên "rất kém". Chú ý từ khi người ta vẫn chưa thuộc về ai đến lúc người ta có chồng và bây giờ lại sắp làm mẹ nữa chứ. Anh chẳng ngại ngần gì đâu, cũng chẳng thể hiện mình là người khoan dung, cao thượng. Chỉ là bản thân yêu, bản thân có cảm xúc là được. Mặc kệ bất kể người đó là ai.
- Em cũng đâu nói gì đâu chứ. Anh nhạy cảm quá hay sao?- Cô cười cười trêu chọc.
- Anh chỉ sợ em hiểu lầm. Đến lúc ấy thì tội nghiệp anh thôi, haha.
Anh cười xoà, không khí trong xe bỗng chốc trở nên rất vui vẻ và ấm áp. Càng tiếp xúc với Vũ Hiên thì Anh Ngọc càng mở lòng mình hơn nữa. Nhưng nói đến việc đặt tình cảm thì không thể nào. Cứ như một người bạn bình thường tiến thêm một bước trở thành thân thiết với nhau.
Dừng xe trước studio, Anh Ngọc mang giỏ hoa cùng Vũ Hiên vào bên trong. Đây là một studio khá lớn, chuyên làm việc cùng người nổi tiếng và hạng thương gia. Dăng Lãng được nơi này để mắt đúng là thời đã đến rồi.
- Chào chị! Tôi đến để giao hoa cưới.
Anh Ngọc hơi cúi đầu chào hỏi lịch sự. Cô nhân viên vừa ý hướng dẫn để vào bên trong thanh toán thì chợt nhận ra Vũ Hiên nên thấp người chào.
- Cô cứ vào bên trong... A, chào Giang Tổng.
- Uhm, cô giúp tôi thanh toán nhé.
- Vâng!
Nhận lấy giỏ hoa trong sự ngỡ ngàng của Anh Ngọc, cô ấy quay người đi vào đến quầy thu ngân. Đột nhiên có hơi ấm truyền từ bàn tay, cô nhìn sang thì thấy Vũ Hiên đang nắm lấy tay mình. Mỉm cười một cái, anh kéo cô đến trước một tượng mẫu đang khoác chiếc váy cưới màu trắng lộng lẫy được trưng bày ở giữa. Ánh mắt của Vũ Hiên bất chợt rất long lanh, chất chứa đầy ắp biết bao nhiêu tia hạnh phúc. Vẫn không rời mắt khỏi chiếc váy, bàn tay cũng nắm lấy tay cô rất chặt, chất giọng trầm ấm của anh cất lên.
- Em thích nó chứ?
- Vâ...vâng...
Ngẩn người trong giây lát, ánh mắt của cô nhìn Vũ Hiên không sót một giây nào. Tại sao trên đời lại có một người đàn ông nhẹ nhàng như vậy? Không biết bản thân có xứng đáng không mà Trời cao lại mang đến cho cô những người đàn ông đều rất ôn nhu.
- Nếu thích như thế thì gả cho anh đi!
Giang Vũ Hiên quay mặt sang nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương. Ngại ngùng rụt tay lại, Anh Ngọc nhìn sang hướng khác để lảng tránh. Hiện tại cô vẫn chưa sẵn sàng cho tất cả mọi thứ. Cuộc sống như thế nào, sẽ ổn định ra sao thì có lẽ phải chờ đến khi đứa bé ra đời. Lúc đó theo môi trường sống của con cần gì thì cô mới quyết định như thế ấy.
- Anh đừng trêu em nữa!
Bên ngoài có một đôi nam nữ đi vào vô tình bắt gặp được tất cả diễn biến của khoảnh khắc ấy. Người đàn ông đứng đó như Trời trồng, hai tai cũng đặc biệt ù đi, không nghe thấy rõ. Sao lại đau thế này? Đáng ra anh phải vui vẻ khi thấy cô có được hạnh phúc mới. Vẫn là chính Hoàng Anh Ngọc ngày xưa đầy hoà đồng vui vẻ. Đôi chân dính chặt dưới sàn, ánh mắt đã phủ đầy màu buồn u tối giương về vị trí của họ. Trong đáy mắt chỉ còn lại người phụ nữ ấy, cũng là dáng vóc nhỏ bé ngày nào nhưng đã không còn ở bên cạnh anh nữa.
Bao nhiêu sự tập trung của anh đều bị cặp đôi kia thu hút khiến nữ nhân bênh cạnh cảm thấy bức rức, bực dọc. Liếc mắt về phía họ, cô vươn tay nắm khủy tay của anh như đính chính họ mới là một đôi.
- Em xem nó được chứ?
- Uhm, em cứ xem thoải mái.
Cho hai tay vào túi, Giang Vũ Hiên gật nhẹ đầu. Anh Ngọc bước đến bên cạnh chiếc váy cưới đầy kiêu sa, lộng lẫy. Nó không những tôn lên vẻ sang trọng, quyền quý mà còn cả sự tinh khôi, trong trẻo. Bàn tay nâng chân váy đầy nâng niu mà ngắm nhìn. Tiếc là cô không thể mặc được chiếc váy cưới cho cuộc hôn nhân đầu tiên. Cuộc tình đẹp nhất trong cô vẫn không thể có được một kết thúc êm đềm. Biết bao giờ bản thân mới có thể tự tin để mặc nó? Biết bao giờ cô mới có thể quên được hết tất cả những tơ lòng và người đàn ông ấy.
Đưa tay lên lau giọt nước mắt sắp tràn mi. Anh Ngọc mỉm cười quay ra sau, định nói gì đó với Vũ Hiên nhưng hai người đứng phía sau chợt làm cô sững sờ, trong lòng cũng chợt đau nhói. Giọt nước mắt vốn đã kềm được nhưng rồi lại tràn mi một lần nữa. Chỉ một giọt duy nhất nhưng cũng nhanh chóng khô đi. Anh đến đây có lẽ cùng cô ấy chuẩn bị trang phục cho lễ cưới đúng không? Trông họ thân mật như vậy có lẽ thâm tâm của anh đã chấp nhận tất cả rồi. Chúc anh muôn đời sẽ hạnh phúc!
- Sao vậy Anh Ngọc?
Thấy cô cứ thất thần, Giang Vũ Hiên bước đến bên cạnh và nhìn ra sau. Thấy Lê Đan cùng Trương Dĩnh đứng đó, anh chỉ nhướng đôi mày xong thì vô tư khoác tay ôm lấy bả vai của Anh Ngọc mà kéo đi đến trước họ.
- Chào Hạo Tổng!
Một tay chìa ra trước, một tay vẫn giữ khư khư Anh Ngọc đang thất thần trong vòng tay. Giang Vũ Hiên muốn ai đó nhìn ra được mình đã tệ bạc như thế nào. Con nhỏ vẫn chưa chào đời mà đã kết hôn cùng người khác.
- Giang Tổng cũng đến đây ư?- Lê Đan đưa tay ra bắt đáp trả.
- Đương nhiên rồi! Tôi phải bù đắp tất cả những gì Anh Ngọc thiếu chứ?
Anh Ngọc có vẻ cự tuyệt khi ánh mắt của Lê Đan nhìn mình nhưng Vũ Hiên càng dùng lực mạnh giữ chặt cô. Hai người đối mặt, ánh mắt của hai nam nhân nhìn nhau như muốn toé ra lửa khiến cô có phần gượng gạo. Thêm cả ánh mắt của Trương Dĩnh càng làm Anh Ngọc thấy khó xử hơn.
Đúng lúc đó cô nhân viên cũng quay lại. Cô ấy cúi chào Lê Đan và Trương Dĩnh xong thì đưa hoá đơn cho Anh Ngọc.
- Đây là hoá đơn của cô. Số tiền sẽ được chuyển khoảng trong giây lát.
- Uhm, cảm ơn cô.
Anh Ngọc gật đầu rồi nhìn Vũ Hiên với ánh mắt đượm buồn, không thoải mái. Giang Vũ Hiên hiểu ý nên khẽ gật đầu rồi dõng dạc nói:
- Xin thứ lỗi chúng tôi phải ra về trước rồi. Chúc Hạo Tổng và Trương tiểu thư có một buổi chiều vui vẻ.
Vừa dứt câu lại không quên nhìn Anh Ngọc mỉm cười đầy ôn nhu.
- Mình về thôi em!
Như muốn chọc tức ai kia, Anh Ngọc lại không hiểu sao lại a dua cùng Vũ Hiên diễn một màn kịch sánh đôi cùng nhau ra về để lại Lê Đan đứng đó với những chua xót không ngừng dấy lên trong lòng. Lí ra từ đầu anh nên tổ chức hôn lễ cùng cô. Lí ra từ đầu anh nên cho cô một danh phận. Những thứ đó anh đều có thể cho cô được nhưng lại vì sự nhu nhược của bản thân mà bây giờ đành mất cô mãi mãi. Anh Ngọc phải thật hạnh phúc. Dù ở phương Trời nào thì anh vẫn luôn dõi theo cô.
- Cô ấy có người đưa đón rồi, anh còn luyến tiếc điều gì nữa chứ?- Trương Dĩnh nắm chặt khủy tay anh và chu môi nói.
- Tranh thủ nhanh còn về!
Gạt tay của Trương Dĩnh, Lê Đan dứt khoát bước đi không một chút vấn vương. Dẫu cuộc đời có đổi thay thế nào thì Hoàng Anh Ngọc vẫn là người anh yêu, là cô dâu duy nhất trong lòng. Còn Trương Dĩnh? Về tất cả mọi mặt...cô ấy chẳng có gì xứng bằng cả. Từ hào nhoáng cho đến tâm hồn.
Thẫn thờ bước ra khỏi studio, Anh Ngọc như một kẻ ngốc không còn biết gì nữa. Ngoài mặt không biểu lộ cảm xúc nhưng trong lòng cô từ lâu đã vỡ vụn. Không còn gì đớn đau hơn nhìn thấy người mình yêu thương sánh đôi cùng người khác. Đặc biệt họ còn chuẩn bị cho cuộc hôn nhân êm ấm sau này. Cho dù bản thân có hận anh đến đâu cũng không làm cô phủ nhận được tình yêu của mình dành cho người ấy vẫn còn rất to lớn. Nó đong đầy và thổn thức hơn những gì cô nghĩ rất nhiều.
Vũ Hiên ở phía sau, ánh mắt không hề rời khỏi bóng dáng liêu xiêu đó. Tại sao lại đối xử với cô gái nhỏ nhắn ấy như thế này? Cô đã làm gì sai? Một cô gái mong manh, yếu ớt vốn rất vui tươi và hồn nhiên bỗng chốc hoá thành một người vô hồn, thiếu sức sống. Anh không nghĩ bản thân sẽ chịu thiệt thòi một chút nào cả. Những gì cô gánh là không thiệt thòi ư? Thứ cô cần bây giờ là tình thương. Không những cho bản thân cô mà còn cho đứa bé nhỏ dại sắp phải chào đời. Mặc kệ Anh Ngọc cứ từ chối. Anh sẽ luôn theo chân cô đến bất kì đâu, đến khi nào cả hai đầu đều lấm lem sợi bạc, cùng nhau nhìn về một hướng khi tuổi đã xế chiều, sắp chạm phải ranh giới của hoàng hôn.
- Anh Ngọc! Đừng cố gắng kiềm nén nữa.
Vừa nghe câu nói của Vũ Hiên, cô chợt dừng bước tuy nhiên vẫn không quay đầu lại. Bước đến trước cô, Giang Vũ Hiên mạnh dạn vươn tay ôm chặt cô vào lòng. Mặc cho Anh Ngọc giẫy giụa hòng thoát khỏi nhưng anh vẫn kiên quyết giữ chặt cho đến cùng. Gai nhọn vấp phải bao nhiêu cứ truyền hết lại cho anh, Hoàng Anh Ngọc phải luôn rực rỡ, kiêu hãnh như một đoá hoa chứ không phải dễ dàng tổn thương thế này.
- Bất cứ khi nào em cần, anh sẽ luôn là điểm tựa cho em.
Sau một lúc giãy giụa, kháng cự sự ấm áp của Vũ Hiên, Anh Ngọc chợt lặng người khi câu nói ấy từ anh thốt ra như vậy. Chợt bật khóc nức nở, cô mất hết sức lực mà tựa đầu vào lồng ngực của anh mà khóc nấc. Đôi tay nhỏ bé cũng ôm lấy tấm lưng rộng lớn. Hai tay siết thành nắm đấm và nắm chặt chiếc áo sơmi. Phải! Cô lúc này rất cần điểm tựa. Nhưng xin lỗi Vũ Hiên vì bản thân cô đã quá ích kỷ. Anh Ngọc vẫn chưa sẵn sàng cho mọi thứ. Cô vẫn còn chìm đắm trong cơn đau và tình yêu quá lớn lao của mình. Hôm nay mượn bờ vai của anh thôi, bắt đầu ngày mai cô sẽ khác. Hoàng Anh Ngọc phải tự mình thay đổi cuộc đời, không thể cứ mãi dựa dẫm vào bất kỳ ai.
"Hóa ra là yêu hay không
Thì đều như nhau
Đều cô đơn
Và vẫn sẽ khóc một mình khi đau
Cứ nghĩ anh sẽ chỉ quan tâm em
Đến hết cuộc đời
Thế nhưng biết bây giờ em sai rồi.
Giá như mà em yêu thương mình
Nhiều hơn anh
Thì sau mưa vẫn sẽ có
Những ngày trời trong xanh
Có lẽ anh sẽ chỉ quan tâm khi
Anh mất em rồi
Mới khiến cho anh hối hận mà thôi.
Bởi vì em quá mong manh
Nên em muốn sẽ có ai đó bình thường
Mình cùng với nhau
Đi qua sóng gió gọi là người thương
Hóa ra là em không thể nào
Có được một hạnh phúc cho mình
Thế nhưng khó hơn khi em không muốn mình ngừng yêu anh
Vì một khi đã thương nhau
Là sẽ có hàng ngàn lý do để ở lại
Chẳng ngại đúng sai đâu
Do có muốn hay không mà thôi
Giá như anh thương em hơn
Và giá như mơ ước không xa vời
Có duyên nhưng thôi mình đừng thương nhau!
Giá như mà em yêu thương mình
Nhiều hơn anh
Thì sau mưa vẫn sẽ có
Những ngày trời trong xanh
Có lẽ anh sẽ chỉ quan tâm khi
Anh mất em rồi
Mới khiến cho anh hối hận mà thôi.
Bởi vì em quá mong manh
Nên em muốn sẽ có ai đó bình thường
Mình cùng với nhau
Đi qua sóng gió gọi là người thương
Hóa ra là em không thể nào
Có được một hạnh phúc cho mình
Thế nhưng khó hơn khi em không muốn mình ngừng yêu anh.
Vì một khi đã thương nhau
Là sẽ có hàng ngàn lý do để ở lại
Chẳng ngại đúng sai đâu
Do có muốn hay không mà thôi
Giá như anh thương em hơn
Và giá như mơ ước không xa vời
Có duyên nhưng thôi mình đừng thương nhau
Bởi vì em quá mong manh
Nên em muốn sẽ có ai đó bình thường
Mình cùng với nhau
Đi qua sóng gió gọi là người thương
Hóa ra là em không thể nào
Có được một hạnh phúc cho mình
Thế nhưng khó hơn khi em không muốn mình ngừng yêu anh.
Vì một khi đã thương nhau
Là sẽ có hàng ngàn lý do để ở lại
Chẳng ngại đúng sai đâu
Do có muốn hay không mà thôi
Giá như anh thương em hơn
Và giá như mơ ước không xa vời
Có duyên nhưng thôi
Mình đừng thương nhau
Giá như anh thương em hơn
Và giá như mơ ước không xa vời
Có duyên nhưng thôi mình đừng thương nhau!"
(Mình Đừng Thương Nhau - Võ Kiều Vân)