*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Sau khi về nhà Anh Ngọc đã im lặng suy nghĩ rất lâu. Lê Đan có thật đã nghĩ cô chấp nhận ở bên cạnh anh là vì tiền không? Dù biết có tiền có bạc thì cuộc sống trở nên tốt hơn, không còn gò bó hay khổ cực nhưng chưa bao giờ cô nghĩ về khoảng đó. Cô cũng không thể ngờ là Bác Hạ sẽ quay lại tìm mình. Bây giờ biết thế nào đây? Trong đầu của Anh Ngọc cứ như một tờ giấy trắng không thể chứa đựng thêm bất cứ thứ gì. Ở bên cạnh một người đàn ông quyền lực như vậy liệu có tốt hay không?
*Cạch*
Lê Đan bước ra khỏi phòng tắm. Những giọt nước long lanh vẫn còn đọng trên tấm lưng trần vững chãi chưa kịp khô. Đưa khăn lên lau tóc, ánh mắt đầu tiên lập tức nhìn về phía Anh Ngọc. Thấy tâm trạng của cô vẫn không khá khẩm hơn là bao thì anh liền chậc lưỡi rồi đi đến gần. Ngồi xuống chiếc giường êm ái ngay bên cạnh cô, Lê Đan vừa lau tóc vừa cất tiếng hỏi.
- Hôm nay em sao thế? Cả buổi đều bí xị như vậy.
- Không có gì đâu.- Anh Ngọc mỉm cười rồi đứng dậy đối diện giúp anh lau tóc.- Để em lau giúp anh.
- Bà xã! Em có chuyện gì thì cũng phải nói ra chứ. Cứ im lặng như vậy làm anh lo lắng biết nhường nào.
Thấy Lê Đan nhìn mình chằm chằm, Anh Ngọc vội nhìn sang hướng khác để lảng tránh ánh mắt ấy. Thở dài một cái, cô mím môi, chất giọng cũng cứng nhắc ít nhiều.
- A Đan, anh cũng biết rõ tình cảm em dành cho anh bấy lâu nay đúng không?
- Anh biết chứ.- Lê Đan gật nhẹ đầu.
- Trả lời thật với em đi. Anh có khi nào suy nghĩ rằng em ở bên anh là vì mọi thứ anh đang có không?
Câu hỏi của cô khiến anh xao động trong giây lát. Nhưng rồi Lê Đan lại cong môi tạo ý cười, vòng tay săn chắc cũng vòng ra sau ôm trọn chiếc eo thon gọn gàng. Làm sao anh lại suy nghĩ về chuyện đó được chứ. Chưa bao giờ Lê Đan có ý nghĩ về Anh Ngọc như vậy. Cô vốn rất giản dị, không ăn xài phung phí bất cứ thứ gì. Quần áo, túi xách, giày dép đều do anh căn dặn cửa hàng mang đến tận nhà theo size của cô. Anh Ngọc còn không buồn đi chọn nữa là. Kể cả Lê Đan cũng có làm luôn thẻ riêng, mỗi tháng ngân hàng sẽ thông báo số dư vào điện thoại để anh kiểm tra xem có gửi vào thêm không. Ấy vậy mà mấy tháng qua Anh Ngọc còn không sử dụng một đồng, đi đâu với anh mới mua mà mua thì toàn những thứ linh tinh chẳng tốn bao nhiêu tiền. Có lẽ nuôi mười Hoàng Anh Ngọc cũng không bằng rót tiền vào một cô tiểu thư kiêu kỳ, ví dụ như Trương Dĩnh chẳng hạn. Thứ khiến Lê Đan càng thích Anh Ngọc hơn chính là sự mộc mạc vốn có sẵn từ ban của cô. Không lẫn đi đâu được. Dù cho có một cuộc sống tốt hơn nhưng bản chất con người bên trong Anh Ngọc vẫn không hề thay đổi.
- Nếu như anh có suy nghĩ đó thì sao mà không có thì sao?
Ngừng lại động tác, Anh Ngọc cắn môi dưới và đắn đo ngẫm nghĩ hồi lâu. Chuyện này không có thì càng tốt nhưng nếu như có thật thì mối quan hệ sẽ trở nên gượng gạo ngay. Anh Ngọc rất nhạy cảm với cảm xúc và mau nước mắt. Cô sợ rằng Lê Đan sẽ vì những lời nói của Bác Hạ mà gây ra hiểu lầm mất.
- Em...em thật sự không phải như lời Bác Hạ nói, em không cần những gì hào nhoáng của anh. A Đan!- Anh Ngọc vội vàng ngồi xuống bên cạnh, đôi tay run cầm cập cũng nắm chặt bàn tay to lớn.- Sau này có chuyện gì đi nữa anh cũng hãy nắm chặt tay em được không? Chẳng cần bất cứ thứ gì cả, có anh, em và con là đủ lắm rồi.
Lê Đan chợt phì cười. Ngồi gần với Anh Ngọc hơn, vòng tay đầy an toàn và chắc chắn cũng ôm lấy bả vai không ngừng run rẩy. Kề mũi lên mái tóc mềm mượt với hương chanh tự nhiên quen thuộc, Lê Đan dịu giọng, thái độ rất nuông chiều.
- Em toàn nói linh tinh, suy nghĩ cũng vớ vẩn. Anh rất nặng tình đấy, lo là sau này em bỏ anh mà thôi.
- Không có đâu.- Cô lắc đầu ngầy ngậy.
- Vậy thì tốt!- Anh nhướng mày và hôn nhẹ lên trán Anh Ngọc.- Không được suy nghĩ tiêu cực nữa. Chỉ cần em và con được yên bình thì chuyện gì anh cũng dám đánh đổi. Bây giờ em phải ngoan ngoãn đi ngủ, bảo bảo của anh cũng mệt rồi này.
Anh Ngọc gật đầu và nằm xuống chiếc giường êm ái. Lê Đan đi tắt hết đèn trong phòng, chừa lại mỗi chiếc đèn ngủ với ánh đèn vàng đầy ma mị. Đặt lưng xuống bên cạnh cô, anh nhẹ nhàng vòng tay ôm gọn cả thân ảnh ấy vào lòng từ phía sau. Mỗi khi được ở bên Lê Đan, Anh Ngọc liền hoá thành một cô nấm lùn bé nhỏ. Xoay người đối diện với anh, cô rụt rè tựa đầu vào vòm ngực rộng rãi và săn chắc.
- Bây giờ anh mới để ý đấy nhỉ?
- Anh để ý gì chứ?- Cô mở to mắt, chu môi hỏi.
- Bà xã của anh vốn là rất đào hoa.
- Không có nha.- Anh Ngọc bĩu môi.- Là anh đào hoa mới phải.
- Anh có ai thích đâu. Có em là hết người này đến người kia để ý đấy.
- Là ai? Anh nói xem nào.
- Giang Vũ Hiên!
Câu nói của Lê Đan khiến Anh Ngọc nín bặt và không khỏi ngạc nhiên. Thiếu gia Giang Thị như vậy mà lại thích cô ư? Đúng là quá hoang đường rồi đó. Anh Ngọc còn nghĩ là do số phận của Lê Đan xúi quẩy nên mới vớ phải Hoàng Anh Ngọc cô đây mà thôi.
- Anh gạt người! Giang Tổng sao thích em được.
- Là cậu ta nói với anh, còn nhầm được sao?
- Giang Tổng nói với anh???- Anh Ngọc ngạc nhiên đến nỗi hai mắt đều mở to.
- Phải! Em cẩn thận nhá. Để anh thấy lén phén thì biết tay.
Anh Ngọc chợt phì cười rồi đánh vào ngực của anh mấy cái. Đúng là chỉ được cái linh tinh, trêu chọc cô suốt ngày mà thôi.
- Người lén phén là anh mới đúng đó.
- Đúng đúng, lén phén nhiều quá nên mới có được cô vợ ngốc ơi là ngốc thế này. Bây giờ còn lại một lòng một dạ cùng cô ấy sau này nuôi nấng bảo bảo.
Không nén được tiếng cười, đôi má đào cũng trở nên đỏ ửng. Anh Ngọc xấu hổ vùi đầu vào ngực, đôi tay cũng ôm chặt Lê Đan. Không sai khi bản thân quyết định yêu anh. Lúc nào Lê Đan cũng tin tưởng, nhẫn nhịn, thậm chí còn gạt bỏ cái mác Tổng tài của mình chỉ để trêu cho cô cười. Sự quan tâm, ân cần của anh thật sự khiến Anh Ngọc đã lay động và đổ đứ đừ rồi đấy. Chỉ cần anh vẫn luôn tin tưởng thì cô cũng sẽ chẳng giấu giếm anh chuyện gì.
...
Ngày hôm nay Lê Viễn có khá nhiều việc nên Lê Đan đã ở lại văn phòng tăng ca thêm buổi tối cùng Lam Trạch để nghiêm cứu dự án mới. Anh Ngọc đã không còn đi làm ở quán cafe nếu ở nhà sẽ rất chán. Chi bằng ở đây qua loa với anh vài ba câu còn vui.
- Mày với Anh Ngọc uống gì để tao lấy luôn.- Lam Trạch đứng dậy và gấp lại sấp tài liệu.
- Tao uống gì cũng được.- Lê Đan nhướng một bên mày, ánh mắt vẫn dán vào giấy, tay thì ghi chép.
- Em không uống đâu. Anh lấy đủ cho anh và anh Đan và được rồi.- Tay chống cằm, cô mỉm cười tít cả mắt.
- Được, chờ chút nhé.
Lam Trạch gật đầu rồi đi ra ngoài. Lê Đan lúc này mới đưa mắt nhìn Anh Ngọc. Nớ lỏng cravat, anh chăm chú ngắm nhìn phong thái làm việc của cô. Mỗi lần tập trung làm việc Anh Ngọc đều rất nghiêm túc, ngũ quan lúc này càng thu hút mạnh mẽ hơn. Nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc qua sau tai, Lê Đan ôn nhu cất giọng.
- Bà xã, em nghỉ ngơi đi. Để anh đi mở phòng mật cho em.
- Thôi, em ở đây xem giúp được gì cho anh thì giúp. Vào phòng mật với về nhà đều chỉ có một mình, cô đơn như nhau thôi.- Anh Ngọc bĩu môi, lắc đầu ngầy ngậy.
- Vậy cứ ở đây với anh làm động lực cho mau xong công việc.
Chạm trán mình vào trán cô, Lê Đan lại trêu chọc. Không gian cực kỳ vui và ấm áp. Anh Ngọc mím môi, bàn tay cũng đưa lên véo mũi anh một cái.
- Anh đúng là đồ dẻo miệng mà.
*Tiin*
Tiểu Khuê: "Tiểu Ca Ca, chúng ta đã nói chuyện lâu như vậy mà tôi vẫn chưa biết mặt anh đấy. Anh có thể gửi ảnh cho tôi xem không? Một bức thôi cũng được. Tôi không chê bai anh điều gì đâu. Chỉ là tôi muốn biết mặt người hằng ngày cùng mình tâm sự thôi. Khi nào có thời gian thì trả lời tin nhắn của tôi nhé! Tạm biệt!"
Hai mắt và miệng đều mở to thành hình chứ O. Anh Ngọc không thể nói thành lời, chỉ biết liên tục hết nhìn Lê Đan rồi nhìn vào điện thoại của Lam Trạch ở trên bàn. "Tiểu Ca Ca" chẳng phải là nick name mà Tiểu Khuê nhắn tin qua lại mà mấy ngày trước cô vô tình thấy hay sao? Người đó là Lam Trạch ư? Tại sao anh lại giấu giếm với cô ấy như vậy? Có gì ẩn khuất đúng không?
- Ông...ông xã...cái này....
Lê Đan nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Anh Ngọc thì chỉ biết nhún vai rồi nhướng mày. Nếu như bị trông thấy từ Tiểu Khuê thì còn có thể chối cãi, đằng này là từ điện thoại của Lam Trạch, tên của Tiểu Khuê cũng hiện rành rành ra đó còn gì.
- Anh! Anh nói cho em rõ đi, chuyện này là sao vậy? Tiểu Khuê đã phạm lỗi gì hay sao?- Anh Ngọc sốt sắng lay tay Lê Đan.
Liếm nhẹ môi, Lê Đan ngồi gần lại bên cạnh. Ôm lấy bả vai của Anh Ngọc kéo sát vào người, anh đưa mặt kề bên má và thì thầm.
- Tiểu Khuê là người trong lòng của Lam Trạch.
Anh Ngọc đưa tay lên che miệng để không thể phát ra tiếng kêu của mình. Thật sự là cô không thể ngờ rằng Lam Trạch thích Tiểu Khuê luôn đó.
- Lam Trạch rất nhút nhát trong chuyện tình cảm. Em có thể giúp không?- Anh tiếp lời.
- Uhm...- Anh Ngọc hơi đắn đo suy nghĩ trong giây lát.- Lam Trạch rất tốt với em đương nhiên em phải giúp anh ấy rồi. Với lại Tiểu Khuê một thân một mình sống ở đây, hoàn cảnh cũng rất tội nghiệp, có người quan tâm chăm sóc sẽ ổn hơn rất nhiều.
- Vậy thì mau giúp đi chứ.
- Anh cũng phải từ từ, gấp gáp vậy em biết làm thế nào đây.
- Anh có cách! Em gọi cho Tiểu Khuê đi. Nói rằng em đang không ổn, bảo cô ấy đến ngay.
- Ờm, để em gọi thử.
Anh Ngọc lấy máy rồi ấn số của Tiểu Khuê gọi đi. Rất nhanh chóng bên kia cũng đã nghe máy, giọng điệu lúc nào cũng rất bình thản.
"Mình nghe đây Anh Ngọc!"
"Tiểu Khuê à, mình...mình không được ổn cho lắm. Cậu đến Lê Viễn ngay được không? Anh Đan...anh ấy đi ra ngoài mất rồi, không biết khi nào về nữa."
"Đứa nhỏ có chuyện gì rồi ư? Cậu đợi mình một lúc nha."
Tiểu Khuê ngắt máy nhanh chóng và vội vã thay quần áo mà chạy đi. Anh Ngọc vừa đặt điện thoại xuống bàn thì liền ôm lấy Lê Đan, gương mặt xấu hổ cũng vùi vào lồng ngực ấm áp của anh vờ như khóc thét.
- Chết rồi! Chết rồi! Tiểu Khuê mà biết em lừa là giận lắm luôn đó. Em phải làm sao bây giờ???
- Suỵt! Em diễn hay vậy mà.- Lê Đan phì cười, bàn tay áp vào sau lưng mà vỗ về.- Chốc nữa Lam Trạch vào thì em...
*Cạch*
- Âyda...ông xã...ông xã...
- Anh Ngọc! Em làm sao vậy???
Lam Trạch vừa bước vào phòng thì thấy Anh Ngọc đang nằm gục trên bàn tay ôm lấy bụng, còn Lê Đan chỉ bất ngờ đến độ cả người cứng đơ, ánh mắt nhìn cô không chớp. Vội vàng chạy đến bên cạnh, Lam Trạch trách cứ Lê Đan rồi gấp rút hỏi Anh Ngọc.
- Thằng quỷ này!! Anh Ngọc, em có sao không đó?
- À, phải rồi...- Thấy cái nháy mắt từ cô, Lê Đan liền đứng dậy kéo Lam Trạch hướng về phía cửa.- Mày xuống sảnh lấy thuốc giúp tao đi. Lúc nãy tao có gọi về, chắc là cũng có người đã mang đến rồi.
- Được, được.
Không tính toán suy nghĩ nhiều, Lam Trạch vội chạy ra ngoài ngay tức khắc. Đóng chặt cửa lại, Lê Đan thở phào xong thì quắc mắt nhìn Anh Ngọc khiến cô chợt rợn cả người. Sắc mặt vô cùng cáu gắt, anh khó chịu.
- Em đó! Đang mang thai mà làm gì vậy hả? Làm anh còn tưởng thật bảo bảo ra làm sao. Đúng là doạ chết người ta rồi.
- Em xin lỗi mà. Tại lúc nãy Lam Trạch vào bất ngờ quá.
Anh Ngọc chu môi. Đi đến bên cạnh ôm lấy cánh tay của anh, cô nũng nịu.
- Anh đừng giận nữa, chúng ta xuống đó xem tình hình ra sao đi.
- Được rồi, em đi đứng cẩn thận đấy.
Lam Trạch đứng ở sảnh và chờ đợi. Đưa tay lên xem đồng hồ rồi lại nhìn ra phía bên ngoài tuy nhiên cũng chẳng thấy ai. Trong lòng nóng như lửa đốt, không biết Anh Ngọc và đứa nhỏ ra làm sao vậy mà Lê Đan vừa rồi còn ngáo ngơ đến như vậy. Thở dài một cái, vừa tính quay lưng đi lên phòng hỏi Lê Đan thì lập tức có một người chạy hối hả vào. Thân ảnh nhỏ bé ấy ập vào mắt lập tức khiến Lam Trạch giật bắn cả người, nhịp tim cũng nhảy rộn ràng, loạn xạ.
- Phó Tổng Lam!- Tiểu Khuê dừng bước, hai tay cũng chống hông mà thở dốc.
- Tiểu...Tiểu Khuê???- Hai mắt mở to, Lam Trạch lộ rõ vẻ lúng túng.- Sao cô lại ở đây?
- Anh Ngọc gọi cho tôi nói không ổn trong người. Bây giờ cô ấy đang ở đâu vậy?
- Ở phòng làm việc của Hạo Tổng.
- Vậy tôi lên đó trước nha.
Tiểu Khuê vừa bước được hai bước thì Lam Trạch đã cất tiếng.
- Tôi đi cùng cô.
- Uhm!
Tiểu Khuê lo lắng cùng Lam Trạch đi đến thang máy. Ấn nút mở liên tục nhưng màn hình hiện là thang máy đang di chuyển xuống dưới. Suy nghĩ chắc Lê Đan đang đưa Anh Ngọc xuống nên cả hai đã nhìn nhau rồi tiếp tục chờ đợi. Cánh cửa thang máy bật mở, đúng như suy đoán, Lê Đan đưa Anh Ngọc ra khỏi thang máy nhưng sắc thái của cô lúc này rất ung dung như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Còn vui vẻ trèo lên lưng của Lê Đan và trêu đùa khiến Lam Trạch và Tiểu Khuê chết sững, sa sầm mặt.
- Em thèm thịt xiên quá.- Tựa cằm lên vai anh, cô chu môi nói.
- Giờ này chắc đã đóng cửa hết rồi nhỉ? Nhưng vì em và bảo bảo nên anh cố gắng vậy.- Cõng cô trên lưng đầy vững chãi, Lê Đan dừng bước khi đi đến trước hai người kia.- Trùng hợp quá vậy? Lam Trạch, Tiểu Khuê, hai người đi cùng không?
- Tiểu Ca Ca cũng đi chứ?- Anh Ngọc cười đến tít cả mắt.
Tiểu Khuê như đứng hình toàn tập. Cảm giác trong cô khó chịu và bức bối vô cùng, giống như mình đang là một con rối vậy. Từ thiên đường đột nhiên rơi hẳn xuống địa ngục. Anh Ngọc và Lê Đan lừa cô. Đến cả Lam Trạch cũng lừa cô. Anh là "Tiểu Ca Ca" đó sao? Cớ gì phải dùng tài khoản ảo để tiếp cận cô chứ?
Chất giọng trầm hẳn đi, Tiểu Khuê siết chặt tay thành nắm đấm.
- Anh Ngọc, cậu vẫn ổn đúng không?
- Tiểu Khuê à, mình...- Anh Ngọc mím môi, lập tức trở nên ấp úng.
- Thấy cậu vậy thì mình an tâm rồi. Mình về trước đây.- Cô cười gượng xong thì cúi chào Lê Đan và Lam Trạch.- Chào Hạo Tổng, Phó Tổng Lam.
- Tiểu Khuê! Tiểu Khuê à...
Anh Ngọc cố gọi với theo nhưng Tiểu Khuê vẫn kiên quyết quay đi không hề nhìn lại. Sau sự ra đi đột ngột của người thân, Tiểu Khuê trở nên rất nhạy cảm với tất cả mọi thứ. Ngày hôm nay chợt khiến cô cảm thấy mình như là một trò chơi để mua vui vậy. Tuy rằng bị Anh Ngọc lừa đến công ty nhưng cô không trách cô ấy, cô biết Anh Ngọc như thế nào mà. Chỉ là ngay bây giờ Tiểu Khuê không chấp nhận được khi biết Lam Trạch chính là người giấu mặt luôn trò chuyện với mình mỗi đêm. Thảo nào hỏi điều gì anh ấy cũng giấu, muốn xem mặt cũng không cho. Cảm giác cực kỳ khó chịu, trong cô lúc này phải nói là có tổn thương đôi chút.
Lam Trạch không biết phải nói gì, cứ đứng nhìn theo bóng của Tiểu Khuê như trời trồng mãi cho đến khi Anh Ngọc đi đến hối thúc thì anh mới sực tỉnh.
- Anh Lam Trạch, anh mau chạy theo đi.
- Cơ hội đến rồi đấy!- Lê Đan đặt tay lên vai anh, ôn tồn nhắc nhở.
Lam Trạch nhìn hai người họ xong thì lập tức chạy theo Tiểu Khuê như ngày tận thế sắp đến để hai vợ chồng nhà kia ở phía sau mà trông ngóng tình hình. Phải! Không lúc này thì còn lúc nào nữa cơ chứ? Tuy rằng hồi hộp, tuy rằng bất ngờ nhưng lúc này không nói rõ thì anh sợ bản thân sẽ chẳng còn một cơ hội nào nữa.
Tiểu Khuê chỉ vừa ra khỏi cổng của Lê Viễn và đứng ở trạm xe bus để đón chuyến cuối cùng. Lam Trạch dừng bước rồi giương ánh mắt đầy tội lỗi về phía cô. Đáng ra anh không nên cứ mãi im lặng che giấu đi tình cảm của mình. Anh cũng không nên lừa gạt Tiểu Khuê. Từ đầu có lẽ Lam Trạch phải dùng tài khoản của chính mình để bắt chuyện, làm quen hay là không nên tiếp cận thì sẽ tốt hơn bây giờ. Ít ra hiện tại cô cũng không hụt hẫng.
Luôn tự ti, hay chê trách là vậy nhưng Lam Trạch đâu biết rằng anh là một trong những người đàn ông tốt nhất trên đời này. Chín chắn anh có, địa vị anh có, tiền tài anh có, lòng bao dung và vị tha anh cũng có. Chưa kể Lam Trạch rất trưởng thành trong từng suy nghĩ, luôn có trách nhiệm với những gì mình đã và đang làm. Trong công việc anh rất nghiêm túc và không ngại xông pha nhưng chỉ có khuyết điểm là quá tự ti trong chuyện tình cảm. Vài lần hợp rồi tan khiến anh luôn luôn suy nghĩ bản thân mình liệu còn gì không tốt ư?
Hắng giọng một cái, Lam Trạch lặng lẽ đi đến và đứng cạnh bên Tiểu Khuê. Đưa mắt nhìn cô rồi nhanh chóng rụt lại, anh liếm nhẹ môi.
- Tiểu Khuê! Tôi xin lỗi vì khiến cô không được vui nhưng sự việc không giống như cô nghĩ đâu.
- Ngài không cần phải xin lỗi tôi. Những gì cần thấy cũng đã thấy, biết cũng đã biết rồi. Thôi thì xem như chưa có gì xảy ra cả.- Tiểu Khuê mỉm cười, ánh mắt ngước nhìn bầu trời cao tít.
- Tôi...tôi muốn nói với cô một chuyện.- Lam Trạch ấp úng.
Trong lòng thoáng xao động, Tiểu Khuê đột nhiên trở nên hồi hộp bất thường. Đôi gò má đỏ lên như gấc, hai tay vì căng thẳng cũng đổ đầy mồ hôi đến nỗi cô phải xấu hổ mà cho vào túi áo khoác mà giấu đi.
- Ngài nói đi...tôi vẫn nghe đây.
Hít một hơi thật sâu, anh lí nhí.
- Thật sự đối với tôi thì cô khác hẳn với những nhân viên khác.
- Ý ngài là sao chứ?- Đôi mày khẽ nhíu, lúc này ánh mắt của Tiểu Khuê mới ngừng lại trên gương mặt anh tú của nam nhân kia.
- Hai năm...à ừm...hơn hai năm qua tôi...tôi...
- Ngài làm sao?
Anh càng ấp úng thì càng khiến tính tò mò của Tiểu Khuê trỗi dậy. Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến bây giờ cô cũng chưa thấy người đàn ông nào nói chuyện với người khác giới lại rụt rè, nhút nhát như vậy luôn đó. Cố gắng để bình tâm, anh dằn lại những tự ti vốn có trong lòng. Mạnh dạn đối mặt với Tiểu Khuê, chất giọng của Lam Trạch quả quyết khiến cô sững sờ.
- Tiểu Khuê, anh thích em.