Ám Dục (Dục Vọng Đen Tối)
|
|
Chương 20: Quá khứ đẹp nhất
Đây là suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Dung Ân, hô hấp của cô trong nháy mắt đều tập trung tại lòng bàn tay người đàn ông, Dung Ân bắt đầu giãy giụa, nhưng phần trên cơ thể bị áp chặt vào một vòm ngực cường tráng không thể nhúc nhích. Hít thở càng lúc càng khó khăn, ngực đau đớn như sắp nổ tung, chưa bao giờ Dung Ân cảm thấy sợ hãi, tối tăm và tuyệt vọng như bây giờ…
Diêm Việt.
Chắc chắn lúc đó anh còn khó chịu hơn em gấp nghìn lần phải không?
Cuối cùng em cũng đã cảm nhận được sự thống khổ của anh.
Cô sắp được giải thoát rồi ư? Sống cô độc một mình mệt mỏi quá…
Suy nghĩ bắt đầu tan rã, người đàn ông thấy cô gái trong lòng sắp lịm đi, vừa đúng lúc buông tay.
Trong khoảnh khắc có thể hít thở lại bình thường, suy nghĩ buông xuôi trong đầu cũng biến mất, khi thấy có hi vọng, cho dù ai cũng sẽ không bỏ qua, Dung Ân tham lam liên tục hít vào mấy hơi: “Anh… Anh là ai?”
Người đàn ông lại xoa mặt cô, rồi lấy tay kéo miếng vải đen che mắt Dung Ân xuống.
Cô muốn quay đầu nhưng lại bị anh ta giữ chặt, không thể nhìn thấy người phía sau, chỉ có thể nhìn thẳng về phía trước.
Trên bức tường màu trắng, treo một tấm phông rất lớn, sau một số tiếng động lạ, một khuôn mặt trẻ trung, quen thuộc bất ngờ xuất hiện trước mắt Dung Ân.
Trên phông chiếu, từng bức ảnh lần lượt được hiện ra, những ký ức đã bị chôn sâu, như một bộ phim quay chậm cứ thế ùa về.
Chàng trai với mái tóc ngắn màu nâu sậm, có một đôi mắt khác hẳn với người bình thường, ngũ quan rõ ràng, trên môi luôn nở một nụ cười thật tươi, trái tim Dung Ân đau đớn, giống như chiếc hộp bị mở nắp bắt đầu lan ra, những bức ảnh này đã ghi lại quá khứ tươi đẹp của cô và Diêm Việt. Theo từng bức ảnh trên màn hình, cô có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của người đàn ông ở phía sau, không biết từ khi nào, đôi tay vỗ về khuôn mặt cô đã vô ý thức nắm chặt.
Hình ảnh dừng lại ở một tấm ảnh chụp dưới ánh tà dương, khuôn mặt nhìn nghiêng của chàng trai trong ảnh vô cùng cuốn hút, chàng trai cúi đầu, đặt một nụ hôn lên môi Dung Ân.
“Anh là ai? Anh là ai? Việt, có phải là anh không?”
Dung Ân cố gắng giãy giụa, giọng nói trở nên mất bình tĩnh, cô muốn thoát ra khỏi bàn tay người đàn ông, để nhìn rõ khuôn mặt của anh ta, lẽ nào, trên đời này thực sự tồn tại kỳ tích ư?
“Ha ha ——” Phía sau truyền đến tiếng cười lạnh lùng và xa cách của người đàn ông, anh ta đặt tay phải lên cổ Dung Ân: “Với thân thể dơ bẩn của cô hiện giờ, cô còn xứng được nhắc đến cái tên này sao?”
Thân thể Dung Ân cứng đờ, niềm hi vọng mới được nhen nhóm trong nháy mắt tắt ngóm, cô thẫn thờ nhìn chằm chằm phía trước: “Tại sao tôi có thể hy vọng rằng anh ấy còn sống được cơ chứ?”
Người đàn ông nắm chặt tay, Dung Ân định thần lại “Anh định làm gì?”
Anh ta bỏ tay ra, bịt mắt Dung Ân lại lần nữa, đột nhiên chìm vào bóng tối khiến cô không kịp thích ứng, người đàn ông giật mạnh áo cô, cúi đầu xuống, ngậm lấy bờ vai trần của cô.
Đây không phải là hôn, cũng không phải kiểu đụng chạm bình thường, mà là trực tiếp phát hận lên da thịt.
Lực cắn mạnh đến nỗi, da cô ngay lập tức chảy máu, đôi tay nắm vai cô càng lúc càng chặt, Dung Ân không hề kêu đau, cô chỉ mím chặt môi, rốt cuộc đối phương là ai mà có thể hận cô đến vậy?
Cổ cô đau đớn, lúc người đàn ông nhả ra, Dung Ân có thể cảm thấy máu từ miệng vết thương nhỏ xuống cổ áo. Bây giờ đã là đầu thu, nhưng trên người cô vẫn rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
“Chụp lại mấy bức ảnh, rồi vứt cô ta ở một chỗ nào đó.” Người đàn ông kia lạnh lùng nói xong, quay người đi thẳng.
“Anh bắt tôi xem những bức ảnh đó, mục đích của anh là gì?” Tất cả đều là những kỷ niệm giữa cô và Diêm Việt, không nhiều người có thể biết được.
Câu trả lời là một tiếng cười lạnh của người đàn ông, ngay sau đó là ánh sáng lóe lên của máy chụp ảnh, bọn họ không làm gì Dung Ân nữa, sau khi nhét cô lên xe, đi khoảng mười phút thì vứt cô ở trên đường cái.
Cánh tay bị quệt xuống nền đường, trông Dung Ân lúc này nhếch nhác không chịu nổi.
Sau khi được cởi trói và bị đẩy xuống xe, động tác đầu tiên của Dung Ân là kéo miếng vải đen bịt mắt xuống, ngay lúc đó, một chiếc xe lao đến dừng ở sau lưng cô.
“Dung Ân!” Trần Kiều vội vàng xuống xe, chạy đến nâng cô đứng dậy: “Em có sao không?”
Ngoại trừ cánh tay bị xước da và chỗ bị người đàn ông kia cắn, cô không sao: “Trần Kiều, tại sao anh lại ở đây?”
“Trước tiên hãy lên xe đã.” Vẻ mặt Trần Kiều nghiêm túc, cầm tay cô dẫn lên xe, sau khi mua thuốc xong thì dừng xe ở bên đường: “Những người lúc nãy là ai?”
“Anh nhìn thấy rồi?”
“Ừm, anh vẫn luôn bám theo chiếc xe đó, nhưng đến con đường vừa rồi thì bị cắt đuôi, may mà lúc quay lại bọn họ vẫn đi đường cũ.” Trong lòng Trần Kiều vẫn còn sợ hãi, anh ta cũng không dám vội vàng báo cảnh sát mà ở lại chỗ kia chờ.
“Em cũng không biết.” Dung Ân nhìn động tác bôi thuốc của cậu ta, do dự một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: “Trần Kiều, theo anh người đã chết có khả năng sống lại hay không?”
Động tác bôi thuốc của anh ta dừng lại, ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thực ra, chuyện Việt mất đến bây giờ nhà họ Diêm vẫn giữ bí mật với người ngoài, những người biết chuyện này cũng chỉ có em và anh, lúc đó, người ở bên cạnh cậu ấy đến giây phút cuối cùng là em, Dung Ân, em chắc chắn rằng cậu ấy đã mất rồi sao?”
Vết thương đau đớn đã không còn cảm giác, câu ‘Rất xin lỗi’ của bác sỹ hôm đó vẫn còn rõ ràng, cô rút tay lại, quay mặt ra ngoài nhắm mắt lại.
Với thái độ cự tuyệt của Dung Ân, Trần Kiều biết cô không muốn nhắc lại, anh ta thở dài rồi đưa cô về nhà.
Ngày hôm sau, Dung Ân đứng trước cửa thang máy, vẻ mặt mệt mỏi thỉnh thoảng lại lấy tay che miệng ngáp liên tục.
“Mệt lắm sao?” Trên đầu đột nhiên vang lên một giọng nói.
Dung Ân quay đầu lại, đập vào mắt là sườn mặt cuốn hút, cương nghị của Nam Dạ Tước, người anh rất cao, cao khoảng một mét tám mươi lăm, hôm nay anh mặc một bộ âu phục màu đen, áo sơ mi màu hồng của Armani, màu sắc đối lập như vậy nhưng vẫn phù hợp với anh, không hề mang đến cảm giác u ám ngược lại, còn làm toát ra vẻ đường hoàng. Nam Dạ Tước nhìn Dung Ân, tư thế từ trên cao nhìn xuống càng khiến đôi mắt anh trở nên sắc bén.
“Cảm ơn tổng giám đốc, chỉ là đêm qua tôi ngủ không ngon thôi.” Khó khăn lắm mới thoát khỏi, cho dù chỉ là một chút quan tâm Dung Ân cũng không muốn.
Nam Dạ Tước thấy cô cố ý trốn tránh mình thì cảm thấy không vui, ‘đinh’ một tiếng thang máy chuyên dụng mở ra: “Đi lên cùng với tôi.”
Vẻ mặt Dung Ân chăm chú nhìn chằm chằm phía trước, thật trùng hợp thang máy chờ nãy giờ đã sắp đến nơi: “Không cần, tôi đi thang máy dành cho nhân viên là được rồi.”
Cửa thang máy vừa mở ra, Dung Ân nhấc chân muốn đi vào.
Nhưng Hạ Phi Vũ đứng ở cửa không hề có ý định nhường đường, bên trong còn có mấy người đồng nghiệp làm ở phòng khác, Dung Ân vừa muốn chen vào, không ngờ một bàn tay đột nhiên cầm lấy tay cô, kéo thân thể mới nghiêng đi của cô lại và nhanh chóng nhét cô vào trong thang máy ở bên cạnh.
Tốc độ nhanh khiến người bên trong không kịp thấy cánh tay vừa rồi là của ai, cửa thang máy đóng lại, Hạ Phi Vũ sắc mặt u ám tránh sang một bên, hai tay nắm chặt tập tài liệu trước ngực, cô ta nhận ra chiếc nhẫn ngón út trên tay Nam Dạ Tước.
Dung Ân lảo đảo suýt chút nữa ngã ở cửa thang máy, cô trượt chân, thân thể nghiêng về phía trước, cổ áo rộng lộ ra miếng dán trên cổ.
Cô đứng vững lại, cảnh xuân trước ngực đã bị Nam Dạ Tước nhìn không sót một chỗ nào.
Nam Dạ Tước liếm môi, ánh mắt bắt đầu trở nên mờ ám, anh dựa người vào thang máy, khoanh hai tay trước ngực: “Đã lộ rồi thì để lộ đi, không cần phải che nữa.”
|
Chương 21: Em là của tôi
Dung Ân lấy tay che cổ, mắt nhìn chằm chằm những con số đang tăng lên.
Trong thang máy, vì bị người đàn ông nhìn chằm chằm khiến Dung Ân cảm thấy bức bối, đột nhiên anh đứng thẳng người, vươn tay ôm lấy eo cô, tay trái chuẩn xác tìm được vị trí miếng băng keo, giật mạnh ra. Vết cắn màu đỏ tươi trên làn da trắng nõn vô cùng nổi bật, khuôn mặt đẹp trai của Nam Dạ Tước đanh lại, cảm thấy chướng mắt, anh vạch cổ áo Dung Ân ra, động tác quá mạnh khiến cúc áo đầu tiên trên áo cô bị đứt rơi xuống đất.
“Buông tôi ra! Anh định làm gì?”
Trên bờ vai trần của Dung Ân, xuất hiện một dấu răng nổi bật. Con ngươi đen nhánh của Nam Dạ Tước co lại, những dấu vết mờ ám như thế này, chỉ có người gần gũi nhất mới có thể tạo nên.
“Đây là kiệt tác của công tử họ Trần kia?” Giọng nói của anh đã bắt đầu bộc lộ sự tức giận.
Dung Ân trả lời cẩn thận, cô không muốn liên lụy đến Trần Kiều: “Không phải.”
“Vậy là ai?”
Dung Ân cứng họng, lại nói ra một câu không nên nói: “Không liên quan đến anh.”
Không gian nhỏ hẹp đột nhiên tăng thêm áp lực, một tay Nam Dạ Tước ôm chặt eo Dung Ân, tay kia giữ cằm cô, ép cô quay mặt về phía sau: “Trước khi tôi buông tay thì không ai được đụng vào thân thể cô.”
Rõ ràng là hơi thở nóng rực, nhưng đến bên tai Dung Ân lại trở nên lạnh lẽo khiến người ta run rẩy, một người có quyền lực lớn như Nam Dạ Tước, cô chưa bao giờ muốn trêu chọc, mà cũng không thể trêu vào: “Anh muốn như thế nào mới có thể buông tay?”
“Rất đơn giản.” Giọng nói lại trở nên mờ ám, đôi môi mỏng của Nam Dạ Tước tiến đến gần cổ Dung Ân, thở nhẹ ra một hơi, tràn ngập khiêu khích: “Chờ tôi chơi chán, cô có thể tự do.”
Sắc mặt Dung Ân khẽ biến hóa, cô không quen đứng ở tư thế thân mật như thế này: “Dựa vào cái gì anh có thể làm như vậy?”
“Dựa vào tôi là Nam Dạ Tước!” Nếu anh muốn, không có gì là anh không thể chiếm được.
Câu trả lời như vậy, đúng là khiến người ta cứng họng, thậm chí còn cảm thấy buồn cười. Dục vọng chiếm hữu của người đàn ông này khiến người ta cảm thấy sợ hãi, Dung Ân giãy giụa, muốn thoát khỏi vòng tay Nam Dạ Tước: “Anh đã quen thói bá đạo rồi, tại sao còn phải hao tổn tâm trí đi dồn ép người khác vào đường cùng, nếu anh muốn, trực tiếp chiếm đoạt không phải nhanh hơn sao?”
“Ân Ân, em rất không hiểu tôi.”
Mặt Dung Ân nghiêm túc, đặc biệt muốn hiểu anh. “Tôi thích nhìn người khác giãy giụa, thích nhìn họ bị dồn vào đường cùng.” Đây chính là sở thích của anh.
Như vậy không phải là nếu ngoan ngoãn nghe lời, không lâu sau sẽ chán ngấy ư? Nghi ngờ này Dung Ân cũng không hỏi, ngay lúc đó, cửa thang máy ”dinh” một tiếng. Nhân lúc thang máy đang mở cửa, Dung Ân chuẩn bị chạy ra, nhưng Nam Dạ Tước đã phát hiện, nhanh hơn một bước, túm lấy cánh tay cô kéo trở về. Cửa thang máy lại một lần nữa đóng lại, hướng lên tầng cao nhất.
“Sau khi hết giờ làm việc chờ tôi ở cửa công ty, cùng nhau đi ăn tối.” Ngữ điệu không phải hỏi mà là ra lệnh, Dung Ân không muốn: “Hôm nay tôi có việc.” “Có việc cũng bỏ.” Nam Dạ Tước vòng qua người cô, ấn nút thang máy: “Đến lúc đó, tôi ở dưới cổng công ty chờ cô.”
Nhìn bóng dáng cao to của Nam Dạ Tước biến mất trước cửa thang máy, Dung Ân nhấn một con số, sau đó lùi sâu vào trong thang máy.
Hôm nay, thời gian làm việc dường như trôi qua rất nhanh, cảm giác mới được một lúc, Lý Hủy đã thu dọn xong bàn làm việc gọi cô: “Dung Ân, về thôi.” “Cậu về trước đi, tớ còn một ít tài liệu chưa làm xong.” “Vậy tớ về trước nhé, ngày mai gặp lại.”
Sau khi tất cả mọi người trong văn phòng về hết, Dung Ân mới thả lỏng một chút, cô không hi vọng đồng nghiệp nhìn thấy một màn tiếp theo. Cầm lấy túi xách, vừa mới đứng lên, cửa phòng làm việc của trưởng phòng lại mở ra. “Cô chưa về sao?” Dung Ân lễ phép gật đầu: “Tôi đang chuẩn bị về.” “Dung Ân.” Hạ Phi Vũ đột nhiên đứng chắn đường cô, vẻ mặt kiêu căng: “Tôi muốn khuyên cô mấy câu.”
Dựa vào vẻ mặt của Hạ Phi Vũ, Dung Ân đã đoán được cô ta muốn nói gì, nhưng vẫn giả vờ như không biết, hỏi: “Trưởng phòng Hạ, có phải có điều gì tôi chưa hoàn thành tốt trong công việc?”
“Người giống cô vì tiền mà lên giường cùng anh ấy, anh ấy sẽ không thích.” Khẩu khí coi thường mà khẳng định: “Cho nên, dù có quấn quýt lấy người đàn ông đó cũng vô dụng thôi.”
Có trời mới biết, cô muốn cách Nam Dạ Tước càng xa càng tốt, nhưng sau khi những bức ảnh kia bị phát tán trong phòng thiết kế, mọi người đều nghĩ cô đeo bám anh: “Tôi chưa bao giờ “hy vọng” được Nam Dạ Tước thích.” Đây là lời nói thật lòng của cô.
“Những người phụ nữ như cô tôi đã gặp không ít. Nam Dạ Tước đối với các cô, cũng chỉ là nhất thời hứng thú mà thôi. Quá ngoan ngoãn nghe lời sẽ khiến người đàn ông mất đi dục vọng được chinh phục.” Các cô? Quả nhiên, Hạ Phi Vũ đã coi Dung Ân như những người phụ nữ kia.
Giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã muộn hai mươi phút. Nếu còn không đi, chỉ sợ ngài Tổng giám đốc đại nhân sẽ đích thân lên tận đây tìm. Dung Ân đi qua đụng vào bả vai Hạ Phi Vũ: “Trưởng phòng Hạ nói không sai. Anh ta đối với phụ nữ lúc nào cũng chỉ có hứng thú nhất thời. Sau khi chiếm được, sẽ cảm thấy nhàm chán, rồi lại tìm kiếm mục tiêu mới, lặp đi lặp lại không bao giờ kết thúc. Tình yêu của một người đàn ông như vậy, không đáng tin tưởng, lại càng không thể chỉ dành cho một người phụ nào nào hết.”
Tiếng bước chân sau lưng đã xa dần. Hạ Phi Vũ nắm chặt tay phải, giữa cô ta và Nam Dạ Tước, thỉnh thoảng có hẹn hò, cũng chỉ là ăn cơm, hôn môi mà thôi. Nam Dạ Tước chưa bao giờ muốn cô ta, bởi vì anh đã từng nói, cô ta không giống với những người phụ nữ khác. Cho nên, cô ta chắc chắn một ngày nào đó anh sẽ quay đầu.
Đi xuống tầng một, vừa mới ra khỏi cửa công ty, đã thấy Trần Kiều đang đứng chờ: “Dung Ân, anh đến đón em.”
“Không cần.” Dung Ân nhìn thấy xe của cậu ta đang dừng bên lề đường: “Anh vừa mới tiếp quản công ty, chắc chắn sẽ rất bận rộn, em có thể tự đi về một mình.”
“Không được, anh không thể để chuyện ngày hôm qua lại xảy ra một lần nữa, đi thôi!” Trần Kiều cầm lấy tay Dung Ân, không cho cô cự tuyệt.
Dung Ân đưa mắt nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy bóng dáng Nam Dạ Tước, nhưng vừa đi được hai bước, điện thoại di động đã đổ chuông. Trên màn hình, cô không hề lưu số của Nam Dạ Tước, nhưng chỉ cần nhìn qua cũng có thể nhận ra được. Sau khi suy nghĩ, Dung Ân ngắt máy. Chẳng qua chưa đi được hai bước, chuông điện thoại lại vang lên như thúc giục. Cùng lúc đó, không biết một chiếc xe thể thao sang trọng từ nơi nào lao đến, dừng lại ngay trước mặt hai người. Cửa kính xe hạ xuống, Nam Dạ Tước nghiêng đầu, mắt nhìn chằm chằm Dung Ân: “Lên xe!”
Ấn tượng của Trần Kiều với anh rất không tốt: “Dung Ân, anh đưa em về nhà.”
Nam Dạ Tước nhíu mày, sắc mặt bắt đầu trở nên u ám.
Dung Ân bước xuống thềm đá, Trần Kiều vẫn lo lắng đi theo: “Ngộ nhỡ lại gặp phải những người đó, em biết làm thế nào? Dung Ân…”
“Anh yên tâm, lát nữa em sẽ đi taxi về, nếu không về đến nhà em sẽ gọi điện thoại cho anh.” Dung Ân đi đến bên cạnh xe của Nam Dạ Tước, quay lại vẫy tay với Trần Kiều, rồi lên xe.
Mãi đến khi xe chuyển động, khuôn mặt căng thẳng của Nam Dạ Tước mới dịu đi một chút: “Em ngắt điện thoại của tôi, có phải định đi cùng với anh ta?”
Đúng là lúc đó Dung Ân định làm như vậy: “Tôi tưởng anh chờ không nổi, nên đi trước rồi.”
Bên cạnh, Nam Dạ Tước khẽ cười, bàn tay đặt trên đầu gối của Dung Ân đột nhiên bị nắm lấy, nằm gọn trong lòng bàn tay anh: “Tôi nói được thì làm được, chẳng qua tôi muốn theo dõi một chút, sau lưng tôi … Cô có làm càn hay không?”
Khóe môi Dung Ân hơi nâng lên coi như trả lời, ánh mắt cô cũng đã hướng ra ngoài cửa xe.
“Những người đó là ai?” Giọng nói của Nam Dạ Tước đột nhiên lạnh đi rất nhiều, dựa vào cuộc nói chuyện của cô với Trần Kiều lúc nãy, anh biết cô đang gặp rắc rối.
|
Chương 22: Coi như không thấy
Dung Ân quay đầu lại, vết thương trên cổ hơi đau, cô đưa tay ấn vào bả vai: “Tôi không biết, có lẽ, từ lúc tôi sinh ra, tôi đã phải chịu tội.” Dung Ân mỉm cười tự giễu, trong lòng chua xót.
“Cô nói không sai, có vẻ cô đã đắc tội không ít người.” Nam Dạ Tước tiếp tục lái xe: “Vì vậy, cô mới chọn làm việc ở Nghiêm Tước?”
“Đúng vậy, tôi không muốn có một cuộc sống không ổn định nữa”. Lời nói này, cô sẽ không nói là mỉa mai, cô chỉ nói sự thật. “Trước khi vào làm việc ở Cám Dỗ ai đã khiến cô không tìm được công việc?”
Dung Ân cúi đầu, đây cũng là điều cô không thể giải thích được: “Tôi không biết.” Lúc đó, cô vẫn chưa gặp Nam Dạ Tước.
Trong xe yên tĩnh trở lại, bàn tay Nam Dạ Tước đột nhiên đan lấy tay Dung Ân. Cô không quen với động tác thân thiết như vậy, muốn rút tay về. Nam Dạ Tước quay sang nhìn Dung Ân, ánh mắt quyến rũ chết người: “Đêm nay, tôi muốn cô.”
Dung Ân kinh ngạc mở to mắt, đột nhiên cô cảm thấy không gian trong xe thật chật chội, ngay cả không khí xung quanh cũng bắt đầu trở nên ái muội: “Cuộc sống hiện nay của tôi rất tốt”. Nam Dạ Tước hiểu được ẩn ý bên trong câu trả lời của Dung Ân.
“Chúng ta lại thực hiện một cuộc giao dịch, cô thấy thế nào?”
“Cái gì?”
“Tôi giúp cô điều tra ra thân phận của ông chủ bí ẩn đứng sau Cám Dỗ, điều kiện, vẫn là thân thể cô”. Nếu không phải trước đây ông chủ của Cám Dỗ giở trò với bản hợp đồng của cô, thì có lẽ Dung Ân sẽ không thỏa hiệp nhanh như vậy.
Cho nên, thực ra anh phải cảm ơn anh ta mới đúng.
“Không cần”. Dung Ân cự tuyệt ngay lập tức: “Tôi không muốn biết”.
Xe yên lặng đến nơi, quy tắc trò chơi trước đây là do Nam Dạ Tước tự mình đặt ra. Người ta vẫn thường nói, quy tắc là do con người đặt ra. Nếu anh muốn thay đổi, lúc nào cũng có thể làm được. Nếu anh muốn Dung Ân, cô không có năng lực phản kháng.
Ngồi vào bàn dùng bữa, thức ăn vẫn chưa mang lên. Nam Dạ Tước tự mình rót rượu. Xuyên qua thứ chất lỏng màu đỏ trong ly, anh nhìn chằm chằm Dung Ân ngồi ở phía đối diện. Nhấp một ngụm rượu, anh mỉm cười hỏi Dung Ân: “Tôi hỏi em một chuyện”.
“Chuyện gì?”
“Lúc ở trên giường, tại sao em lại không có phản ứng?”
Dung Ân đưa mắt nhìn xung quanh, ở một nơi cao cấp như thế này, người ngồi đối diện cũng tao nhã không kém, vậy mà lời nói nói ra lại làm người ta không kịp trở tay: “Tôi không phối hợp với anh sao?”
Thức ăn được mang lên, Nam Dạ Tước lắc chén rượu trong tay, nhìn ly rượu bị nhiễm đỏ nói: “Cái tôi muốn, là nhìn thấy em thỏa mãn”
Dung Ân cúi đầu, nhìn thức ăn phong phú ở trên bàn muốn chuyển đề tài, vào lúc này, đột nhiên chiếc mũi nhạy cảm của cô ngửi được một mùi nước hoa quen thuộc, kích thích toàn thân trở nên căng thẳng.
Đúng lúc cô vội vã ngẩng đầu lên, đập vào mắt là bóng dáng một người đàn ông vừa lướt qua cô, hai tay anh ta đút trong túi quần, ánh đèn phản chiếu lên chiếc đồng hồ Rolex trên cổ tay anh ta khiến mắt Dung Ân đau nhói. Thân thể người đàn ông cao lớn, sau mấy bước chân đã đi ra ngoài. Dung Ân nhìn theo không chớp mắt, mãi đến lúc bóng dáng kia mất hút, cô mới có phản ứng, đẩy ghế ngồi, đứng dậy chạy theo.
Sắc mặt Nam Dạ Tước chợt biến, ánh mắt trở nên hung ác, nham hiểm, ném chén rượu trong tay xuống, anh cũng đi ra ngoài.
Bầu trời không biết bắt đầu từ lúc nào đã trở nên âm u, im lặng không một tiếng động, mưa bay tới tấp như chuỗi hạt trân châu bị đứt dây, Dung Ân không để ý đến trời mưa, chạy nhanh đuổi theo bóng dáng người đàn ông kia.
“Việt, Việt!”
Cách đó không xa, người đàn ông ngoái đầu lại, đôi mắt màu hổ phách thoáng nhìn.
Người ta, cái gì cũng có thể thay đổi, trừ ánh mắt, ánh mắt sẽ không bao giờ thay đổi.
Mưa tạt vào người, lạnh lẽo đến tận xương, Dung Ân vội vã chạy theo hướng người đàn ông, chẳng lẽ cô thật sự nhìn thấy kỳ tích ư?
“Ông chủ”. Lái xe lấy ô che mưa mở cửa xe.
Phía sau Dung Ân, Nam Dạ Tước cũng đã đuổi ra ngoài. Người đàn ông kia xoay người ngồi vào trong xe, chiếc xe ô tô màu đen vững vàng đứng trong mưa. Dung Ân liều lĩnh chạy ập đến, hai tay đã chạm vào cửa xe.
“Ông chủ?” Lái xe nhìn vào trong gương hỏi.
Tóc người đàn ông vì bị ướt mưa mà bết chặt vào khuôn mặt và quá nửa chiếc cằm lạnh lùng, bên ngoài xe, một tay Dung Ân kéo tay cầm mở cửa xe, tay kia thì đập liên tục lên cửa kính: “Việt, Diêm Việt!”
Vẻ mặt lo lắng, toàn thân cô nhếch nhác, run run đứng giữa trời đang mưa to. Người đàn ông nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc, lạnh lùng ra lệnh: “Lái đi”
“Vâng”. Lái xe vặn chìa khóa, khởi động xe.
Nhận thấy động tác này, Dung Ân càng thêm cuống quýt, hai tay cô giữ chặt lấy tay cầm cửa xe, nhưng cửa xe đã khóa, bánh xe chuyển động làm nước té khắp chân cô, xuyên qua cửa kính màu đen, cô có thể nhìn thấy bóng dáng người ngồi trong xe.
“Việt!”
Lái xe thấy cô không buông tay, thì đạp mạnh chân ga.
Ầm. Thân xe cứng rắn vượt qua người Dung Ân, bước chân cô lảo đảo chạy theo, nhưng vì tốc độ quá nhanh khiến thân thể Dung Ân bị hất văng ra ngoài, trượt ngã xuống nền đường. Chiếc xe kia cứ thế mà đi, Dung Ân chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, trên đầu mưa vẫn xối xả.
Cánh tay chạm xuống nền đường bị rách da, máu tươi chảy ra hòa lẫn với nước mưa đục ngầu. Dung Ân lại không cảm thấy đau, khuôn mặt đờ đẫn nhìn chằm chằm phía trước. Mặc dù khuôn mặt không giống, nhưng đôi mắt đó, cô sẽ không bao giờ nhận sai. Đó là Diêm Việt.
Cái lạnh từ tay áo chạy khắp toàn thân, đồng thời, cảm giác đau đớn không thể chịu nổi lại bắt đầu ập đến, Dung Ân nắm chặt hai tay, đấm mạnh xuống đất: “Tại sao, Tại sao!”
Nếu thật sự là Diêm Việt, tại sao anh ấy lại không nhận ra cô?
Nước mắt không thể khống chế cứ thế trào ra, giọng nói gầm nhẹ, thanh âm khàn khàn, đôi tay cô đã tóe máu, Dung Ân cúi đầu, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình. Chỉ cần một ánh mắt, có thể khơi ra hết bao nhiêu đau khổ cô đã cố chôn giấu bao lâu nay …
Ở phía đối diện, qua cửa xe, người đàn ông lạnh lùng nhìn tất cả những gì đang xảy ra.
Cửa kính xe hạ xuống một nửa, điếu thuốc trên tay phải lúc sáng lúc tối, chiếc xe đỗ sau một thân cây to, khiến người bên đường không thể phát hiện.
“Em vẫn chưa bao giờ từ bỏ, Việt, em thực sự rất nhớ anh…”. Nỗi nhớ này, chỉ mình cô mới có thể biết được, nỗi nhớ như một căn bệnh nan y không có thuốc giải, từng chút, từng chút một, trải qua thời gian và khoảng cách, càng ngày càng thấm sâu, thấm sâu đến tận đáy lòng!
Dung Ân ngẩng đầu lên, không quan tâm đến mưa đang tạt vào mặt: “Việt, có phải anh muốn nói với em, rằng em hãy quên anh đi? Việt, em điên rồi ư, rõ ràng là anh đã chết rồi, tại sao em còn tưởng người khác là anh, lúc nãy, nếu người đàn ông kia dừng lại, em thực sự sẽ nghĩ rằng anh còn sống, nhưng anh ta không dừng lại, anh ta đã không dừng lại …”
Những người đi qua đường thỉnh thoảng đứng lại chỉ trỏ.
“Anh đi rồi … Những lúc em nhớ đến anh, em phải làm gì đây?”. Chỉ còn lại một người, nhưng không thể quên được những gì đã từng có, điều này có phải rất tàn nhẫn hay không?
“Em là Ân Ân của anh, nhưng tại sao anh lại bỏ mặc em, không quan tâm đến em lâu như vậy?”
“Việt …” !!!
Một tiếng hét bi thương dưới trời mưa, cô đơn lạnh lẽo đến tận xương tủy, cơn mưa quá lớn, không chỉ làm mờ ánh mắt cô, mà còn muốn rửa sạch hết bụi bặm trên những ký ức cô đã từng chôn giấu.
Dung Ân nằm dưới mưa, đầu gối lên cánh tay, trước mắt bỗng xuất hiện một đôi giày da nam.
Nam Dạ Tước đứng trong mưa, cả người đã ướt đẫm, anh ngồi xuống, khuôn mặt không có biểu cảm, nâng Dung Ân đứng dậy và mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực. Thực ra, lúc này Dung Ân muốn giãy giụa cũng không còn sức lực nữa.
“Rõ ràng là anh ấy đã không còn…” Dung Ân khóc nghẹn ngào.
Phía đối diện, người đàn ông kia vứt nửa điếu thuốc đang cháy dở ra ngoài cửa sổ xe ô tô, anh ta nhìn nó bị ướt nhẹp trong mưa nói: “Lái đi”.
|
Chương 23: Chọc giận Tước Thiếu
Nam Dạ Tước lái xe đến, anh lôi Dung Ân nhét vào trong, hai tay cô ôm lấy bả vai, cả người co ro dựa vào cửa kính xe ô tô, hai mắt đờ đẫn, đã không còn một chút dấu vết sự quật cường của ngày xưa.
Hai tay cầm lái của Nam Dạ Tước, bởi vì dùng sức trở nên trắng bệch, e rằng hôm nay là ngày thất bại nhất trong đời anh. Đường đường là Tước thiếu gia chưa từng mất mặt như vậy, thậm chí đến tận bây giờ người phụ nữ ngồi bên cạnh còn chưa lấy lại tinh thần.
“Diêm Việt là ai?”
Nước mưa trên người thấm ướt cả ghế, Dung Ân lấy tay lau mặt, mở cửa muốn xuống xe.
Cánh tay cô bị tóm chặt, Nam Dạ Tước khóa trái cửa xe, anh xoay người Dung Ân làm cho cô đối diện với mình: “Trả lời câu hỏi của tôi!”
“Anh đừng hỏi nữa !” Dung Ân gạt cánh tay Nam Dạ Tước ra, biểu cảm lạnh nhạt.
Anh nhìn khuôn mặt hướng ra ngoài cửa sổ xe của cô, lồng ngực tự nhiên phập phồng tức giận, Nam Dạ Tước buông tay, ngón tay gõ nhịp nhàng lên tay lái: “Hôm nay cũng không phải lần đầu tiên, ngày trước ở Cám Dỗ cô cũng như vậy, Dung Ân, tôi đã quá dung túng em rồi.”
Trong cuộc đời Dung Ân, cô chưa từng muốn gặp phải Nam Dạ Tước, cô hỏi: “Anh đã từng chưa?”
Nam Dạ Tước khẽ nhíu mày, ánh mắt nghiền ngẫm vẻ mặt thống khổ của Dung Ân, đối với anh từ này quá xa lạ.
“Tôi đã từng yêu một người.” Không đợi anh trả lời Dung Ân tự mình lên tiếng, giọng nói nghẹn ngào.Cô biết, yêu mà không thể quên được sẽ có cảm giác như thế nào. Diêm Việt đã mất lâu như vậy nhưng ngoại trừ hai lần gần đây, cô chưa bao giờ nhận nhầm anh ấy với người khác.
“Đã từng yêu?” Giọng nói Nam Dạ Tước mang vẻ giễu cợt, anh hỏi lại: “Vậy người yêu của em bây giờ ở đâu?”
Dung Ân nghẹn lời, trái tim cô đau đớn không chịu nổi, đây là một sự thật mà cô không muốn chấp nhận chút nào.
“Một người đã chết?!” Nam Dạ Tước lớn tiếng nói, không ngờ, cô bỏ rơi anh hai lần đều là vì một người đã chết.
“Tôi muốn xuống xe”, Dung Ân bất ngờ trở nên kích động, cô lấy tay đẩy mạnh cửa xe, thấy không có động tĩnh thì xoay người hét lên: “Thả tôi ra!”
“Tôi đã nói, đêm nay tôi muốn em”.
“Anh điên rồi”. Dung Ân không tiếp tục náo loạn, nước mưa trên mặt cô đã ngấm xuống tận cổ áo: “Nếu anh muốn, chỉ cần anh ngoắc tay một cái, dạng phụ nữ nào chẳng có, tại sao anh cứ phải cắn tôi không buông như thế?”
“Cắn?” Nam Dạ Tước nheo mắt đầy nguy hiểm, cô nghĩ anh là chó sao? “Nghe cho rõ đây!” Nam Dạ Tước giữ chặt vai Dung Ân, ngữ khí ra lệnh: “Quên anh ta ngay lập tức, nếu không, cho dù anh ta còn sống, tôi cũng biến anh ta thành chết!”.
Ánh mắt lạnh lẽo khiến Dung Ân run sợ: “Phải như thế nào anh mới chịu bỏ qua cho tôi?”
“Rất đơn giản”. Nam Dạ Tước buông tay nhìn Dung Ân cười lạnh: “Chết! Thì xong hết mọi chuyện”.
Cô dường như bị rút hết sức lực, cả người ngã vào trong ghế, vẻ mặt cũng trở lại bình thản như lúc đầu, Dung Ân đã từng nếm trải không ít đau khổ từ Nam Dạ Tước, nên cô là người hiểu rõ hơn ai hết, muốn đối phó với người như Nam Dạ Tước thì không thể cứng rắn được.
“Chúng ta đang đi đâu?” Lúc Dung Ân lên tiếng, giọng nói đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nam Dạ Tước nhìn xuống tay cô, vết thương này nếu không xử lý kịp thời có thể gây nhiễm trùng, nếu về nhà gọi bác sỹ tư sẽ rất phiền phức, cách tốt nhất là tìm một bệnh viện nào gần đây để kiểm tra.
Dung Ân thấy Nam Dạ Tước không trả lời cũng không hỏi lại, cô quay đầu chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dung Ân bây giờ và Dung Ân của lúc nãy là hai con người hoàn toàn khác nhau, chẳng nhẽ cô thực sự vẫn chưa quên được người đàn ông kia sao? Nghĩ đến đây, ánh mắt Nam Dạ Tước lại trở nên âm u, anh đạp mạnh chân ga, phóng nhanh về phía trước.
Đến bãi đỗ xe, Nam Dạ Tước kéo tay Dung Ân xuống, vẻ mặt cô có vẻ hoảng hốt, lảo đảo bị anh kéo đi thẳng.
Mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện dần dần khiến Dung Ân tỉnh táo lại, Nam Dạ Tước cầm tay cô đi thẳng vào phòng khám bệnh
“Đây là bệnh viện nào?” Vừa vào cửa, Dung Ân đã trở nên căng thẳng giữ chặt tay áo Nam Dạ Tước: “Tôi không muốn gặp bác sỹ.”
Trong lòng anh vốn đang rất khó chịu, nhìn thấy bộ dạng này của cô, khiến anh càng thêm tức giận, lực ở tay không tránh khỏi tăng thêm một chút, Dung Ân gần như bị lôi vào trong phòng.
“Các người đang làm gì vậy? Không biết là phải xếp hàng sao?” Bác sỹ đẩy đẩy gọng kính, ý bảo y tá dẫn họ đi ra ngoài.
Nam Dạ Tước vòng tay ôm lấy eo Dung Ân, rồi ấn cô ngồi xuống ghế: “Đừng nhiều lời, nhanh lại đây kiểm tra vết thương trên tay cô ấy cho tôi”.
Y tá muốn tiến lên ngăn cản Nam Dạ Tước, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hung dữ của anh, chỉ có thể quay đầu về phía bác sỹ cầu cứu.
“Vén … Vén tay áo của cô ấy lên”, vị bác sỹ đã hơn năm mươi tuổi cũng không muốn trước khi về hưu còn đắc tội với ai, nữ y tá thấy thế bước lại gần định thực hiện nhưng lại bị Dung Ân giữ chặt tay: “Đây là bệnh viện nào?”
“Đây là bệnh viện Nhân Ái” Cô y tá thấy Dung Ân gặng hỏi, thuận miệng trả lời.
“Bệnh viện Nhân Ái …” Dung Ân cúi đầu, miệng lẩm bẩm, y tá vén tay áo của cô lên, định kiểm tra xem vết thương trên tay cô như thế nào.
“Không cần!” Không ngờ Dung Ân lại đứng phắt dậy, giãy mạnh tay khỏi tay nữ y tá, sức lực lớn đến nỗi khiến hồ sơ bệnh án trên bàn đều rơi cả xuống đất.
Dung Ân xoay người, mắt cá chân bị trượt, nhưng cô vẫn men theo bức tường, từng bước đi ra ngoài, eo lại bị một cánh tay ôm lấy, giọng nói của Nam Dạ Tước lúc này đã mang theo phẫn nộ: “Cô làm loạn cái gì?”
“Buông tôi ra!” Dung Ân không thể cử động, chỉ có thể vung hai tay để phản kháng: “Tôi không muốn ở lại đây, buông tôi ra …”
Bác sỹ và y tá nhìn nhau, đối mặt Nam Dạ Tước họ không dám lên tiếng, chỉ có thể im lặng nhặt hồ sơ giấy tờ từ dưới đất lên.
Mùi thuốc khử trùng nồng nặc, màu trắng chói mắt đập vào mắt, hiện ra vô số những khuôn mặt bi thương, đây chính là bệnh viện …
Vẻ mặt Dung Ân tái nhợt, mái tóc dài mềm mại giờ đây đã rối tung, cô cố gắng lấy hai tay gỡ tay Nam Dạ Tước: “Không được … Tôi không muốn ở lại đây”
Nam Dạ Tước đi nhanh đến trước bàn làm việc của bác sỹ, anh duỗi tay thả Dung Ân ra, cô không kịp phản ứng ngã dúi về phía trước, bụng đập vào góc nhọn của bàn, đau đớn khiến Dung Ân co rúm người rồi ngã xuống đất.
“Cô có chết ở đây cũng không ai quan tâm!” Dung Ân “phá phách” đã vượt quá sức chịu đựng của anh.
Trên thực tế, anh không có nhiều sự kiên nhẫn.
Nam Dạ Tước xoay người định bỏ đi, nhưng vừa ra đến cửa, tay anh đã bị một bàn tay nắm lại, Nam Dạ Tước dừng bước, anh ngoảnh đầu lại thì thấy Dung Ân đang quỳ trên mặt đất, một tay ôm bụng một tay giữ chặt tay anh, trên mặt cô có nước, không biết là mồ hôi hay là những giọt nước mắt: “Đừng đi…”.
Trong lòng không hiểu sao trùng xuống.
Ánh mắt Dung Ân đã trải qua rất nhiều đau thương, năm ngón tay cô nắm chặt lấy ngón tay út của Nam Dạ Tước, cô sợ anh sẽ vứt bỏ cô một mình ở lại nơi tràn ngập ác mộng này, Dung Ân ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy nhu nhược và yếu đuối mà Nam Dạ Tước chưa bao giờ gặp.
Đột nhiên cô trở nên khác thường như vậy, phía sau tồn tại câu chuyện như thế nào ? Nam Dạ Tước quay người lại, anh đưa tay vuốt ve đầu cô: “Chúng ta đi bệnh viện khác”.
Nam Dạ Tước nâng Dung Ân dậy, cô bị đau không thể đứng thẳng người, theo phản xạ Dung Ân dựa vào trong lòng Nam Dạ Tước, giờ khắc này, chỉ có vòng tay anh mới có thể giúp cô quên đi và ngăn tất cả những điều không muốn nhớ lại.
“Được, đi bệnh viện khác” Dung Ân còn vội vàng lặp lại lời nói của anh một lần nữa.
Nam Dạ Tước khẽ nheo mắt, quả nhiên là cô để ý bệnh viện này.
Anh khom người bế cô lên, Dung Ân giữ chặt cổ áo anh, cô sợ Nam Dạ Tước đổi ý nên mãi đến khi gió lạnh lùa qua mặt, Dung Ân mới hơi nới lỏng tay, cô kiệt sức dựa vào người Nam Dạ Tước, đi được một đoạn anh cúi đầu, đã thấy Dung Ân nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Xe lao vào bóng đêm, lần này Nam Dạ Tước không đưa cô đến bệnh viện nữa, mà về nhà trực tiếp gọi bác sỹ tư tới.
“Bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại”. Từ Khiêm cẩn thận xử lý vết thương trên tay Dung Ân, Nam Dạ Tước kéo áo cô lên, trên bụng Dung Ân liền lộ ra một vết bầm tím lớn: “Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần, không thể đối xử phụ nữ như vậy, những trò chơi biến thái có thể làm thân thể bị thương”.
Nam Dạ Tước ngồi ở mép giường, nhìn thấy Dung Ân ngủ rất sâu, anh nói: “Đây là ngã bị thương, mắt cậu để trên trán à?”
|
Chương 24: Tính tình của cô
Từ Khiêm đặt tay lên vết bầm tím trên bụng Dung Ân, anh ta nhẹ nhàng ấn một cái, mặc dù Dung Ân đang ngủ nhưng cô vẫn cảm thấy đau, hai chân theo phản xạ co lên, cô mím môi rên một tiếng: “Ưm…”.
Thanh âm yếu ớt phát ra mang theo mấy phần mờ ám, Nam Dạ Tước nuốt nước bọt, anh đứng dậy đi đến quầy để rượu: “Cô ấy không sao chứ?”.
“Không sao, chỉ bị bầm tím một chút”
Từ Khiêm bôi thuốc lên vết thương trên bụng Dung Ân: “Cô ấy dầm mưa nên có thể sẽ bị sốt, lát nữa hãy cho cô ấy uống thuốc hạ sốt”.
Nam Dạ Tước vén chiếc rèm cửa sổ màu đen, vắt chân ngồi xuống bệ cửa sổ: “Để thuốc lại, cậu về đi.”
Từ Khiêm nhìn đồng hồ thấy không còn sớm, Dung Ân cũng không sao, anh ta dặn dò thêm Nam Dạ Tước mấy câu rồi ra về.
Dung Ân ngủ rất ngoan, thân thể cô nằm giữa hai màu đen trắng của chăn đệm chỉ để lộ ra một cái đầu, quần áo của cô vứt tán loạn dưới đất, bị ngâm nước mưa lâu như vậy, chắc chắn không thể nào mặc được nữa.
Ban đêm, không khí mờ ám dần dần lan tỏa khắp căn phòng, một bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng chạm vào làn da đang nóng lên, khiến người ta càng muốn gần thêm, bàn tay của Nam Dạ Tước, bắt đầu mò vào trong áo ngủ của Dung Ân sờ soạng.
Chợt cảm thấy thân thể rất khó chịu như là đang bị vật gì đó đè nặng, cả hai tay hai chân đều không thể cử động.
Thân thể một người đang sốt, chạm vào thân thể một người vừa tắm xong mát lạnh, trần truồng ôm lấy nhau, sự thoải mái khiến cả hai cùng giãn chân mày.
Nam Dạ Tước sờ lên trán Dung Ân, anh phát hiện thấy cô đang sốt, nhưng người đẹp ở trong lòng, anh đã sớm quên sạch những lời dặn dò của Từ Khiêm, đôi tay vòng trên cổ càng lúc càng chặt, không khí xung quanh mỗi lúc một nóng lên khiến hai má Dung Ân hồng hồng, cô vặn vẹo thân thể tìm một vị trí thoải mái hơn.
Trong phòng tối om, giơ tay không thấy năm ngón, chỉ nghe thấy tiếng hít thở dồn dập.
Lúc tiến vào thân thể Dung Ân lần trước không thể so sánh với hiện tại, sự chặt chẽ khiến bàn tay Nam Dạ Tước trên lưng Dung Ân đột nhiên bóp mạnh, trên làn da trắng trẻo ngay lập tức xuất hiện một dấu tay màu hồng, với sự thỏa mãn như thế này, Nam Dạ Tước chưa bao giờ quan tâm đến sự cảm nhận của đối phương, anh chỉ cần thể xác và tinh thần của mình sung sướng là được rồi.
Dung Ân bị đau, bụng co rúm khẽ rướn người lên.
Chơi phụ nữ nhiều năm như vậy, không ngờ có thể bị Dung Ân ngô nghê khiêu khích đến mức suýt không thể khống chế, từ đầu đến cuối Dung Ân đều nhắm mắt, cô uyển chuyển phối hợp, không hề cứng ngắc như lần đầu tiên. Dung Ân cố gắng dựa sát vào người đàn ông trên người mình, mặc dù trong bóng tối Nam Dạ Tước không thể nhìn thấy biểu hiện của cô, nhưng anh có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đó sẽ quyến rũ đến mức nào.
“Việt …”
Dung Ân vô thức thốt ra một cái tên, tên một người đã ăn sâu vào trong suy nghĩ của cô.
Trong nháy mắt, sự thân thiết hòa hợp giữa hai người bị phá vỡ, ngay cả hơi thở cũng đã toát ra vẻ lạnh lẽo nguy hiểm, vòm ngực rộng lớn vẫn đang đè nặng lên thân thể nhỏ bé bên dưới, thậm chí nơi trái tim và trái tim vẫn còn dính chặt vào nhau.
Nam Dạ Tước chống hai tay bên người Dung Ân, mồ hôi trên trán theo mái tóc ngắn chảy xuống, nhỏ giọt lên ngực cô.
Ngủ một đêm mông lung.
Lúc Dung Ân tỉnh lại, đầu cô đau như sắp nổ tung, trên người lúc nóng, lúc lạnh cực kỳ khó chịu.
Cô vừa mở mắt, ánh mặt trời chói chang ngay tức khắc chiếu vào. Dung Ân đưa tay lên che lại, lúc này mới phát hiện, rèm cửa sổ đã bị kéo ra, xuyên qua cửa kính cô có thể nhìn thấy người giúp việc đang làm việc dưới vườn hoa.
Bả vai lạnh lạnh, Dung Ân cúi đầu nhìn, lúc này cô mới phát hiện mình không mặc quần áo ngủ bên cửa sổ cả đêm. Ở góc độ này, chỉ cần người giúp việc ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bộ dạng bây giờ của cô. Dung Ân không kịp nghĩ ngợi vội vàng đứng dậy, nhưng không ngờ cả người không có chút sức lực, cứ thế ngã từ trên bệ cửa sổ xuống sàn nhà.
Dung Ân ngẩng lên thì thấy trên chiếc giường rộng lớn một khuôn mặt vô cùng đẹp trai đang gối đầu lên gối ngủ rất say, phía dưới chăn che khuất phần eo, chân tay anh dang rộng chiếm hết toàn bộ giường.
Gò má Dung Ân ửng hồng, hơi thở rất nóng, toàn thân không có một chút sức lực, chắc chắn là cô đã bị sốt. Dung Ân nhìn xung quanh căn phòng, nơi này cô đã đến một lần, những ký ức vẫn còn như mới.
Dung Ân nhìn thấy Nam Dạ Tước đang ngủ, cô lục lọi quần áo bẩn của mình, nhưng tìm mãi cũng không thấy điện thoại di động ở đâu.
“Này”
Trong lúc Dung Ân đang tìm kiếm khắp xung quanh, Nam Dạ Tước đã tỉnh dậy mở mắt nhìn cô: “Có phải đang tìm thứ này ?”
Anh vòng tay lôi ra điện thoại di động của Dung Ân ở dưới gối, cầm trong tay quơ quơ.
Dung Ân nghĩ đến việc cả đêm không về sẽ khiến mẹ cô lo lắng: “Trả cho tôi”.
Nam Dạ Tước đặt điện thoại lên ngực vươn tay ngoắc ngoắc Dung Ân: “Tự mình đến mà lấy”.
Cô nhặt quần áo bẩn lên định mặc vào.
“Nếu cô mặc quần áo đó vào, thì đi ra khỏi phòng này ngay lập tức”.
Dung Ân sửng sốt, cô nhìn thấy ánh mắt coi thường của Nam Dạ Tước, đột nhiên xoay người, Dung Ân vừa mặc quần áo vừa đi ra ngoài.
Sắc mặt Nam Dạ Tước thay đổi, anh vén chăn lên để lộ thân hình hoàn mỹ, bước nhanh mấy bước đuổi theo, lôi Dung Ân trở lại giường: “Cô cáu gì thế ?!”.
Áo lót chưa kịp cài đã bị Nam Dạ Tước thuần thục cởi ra vứt xuống đất: “Bẩn chết đi được!”.
Dung Ân nằm im trên giường không hề cử động, đầu cô giấu trong chăn. Nam Dạ Tước lật người cô lại, lúc này mới để ý thấy sắc mặt Dung Ân đỏ lên, môi nứt nẻ: “Cô bị làm sao vậy ?”
Dù mệt mỏi Dung Ân vẫn không muốn nằm ngủ, cô lấy lại tinh thần: “Tôi không sao, mấy giờ rồi? Tôi muốn đi làm”.
Nam Dạ Tước nhớ ra bỏ cô ngủ ngoài lạnh gần cả đêm, thuốc Từ Khiêm dặn cũng chưa uống, như vậy chắc là đã bị sốt, anh sờ trán Dung Ân, quả nhiên thấy rất nóng: “Không cần đi, tôi đã xin nghỉ giúp cô rồi”.
“Vậy tôi muốn về nhà”.
“Cô cứ về thử xem” Nam Dạ Tước kéo chăn đắp lên tận vai cô, còn lấy tay chèn chèn: “Nếu cô ngoan ngoãn ngủ ở đây, hôm nay tôi sẽ tính là cô xin nghỉ, nếu cô muốn về nhà, tôi sẽ cho phòng nhân sự tính là cô trốn việc, lại mưu tính trên phương diện khả năng làm việc của cô nữa, có thể sa thải cô ngay”.
Mặc dù, môi anh đang mỉm cười, lời nói cũng dễ nghe, nhưng không phải đang đùa.
Dung Ân giật mình, những lời nói này đường đường Tổng giám đốc của Nghiêm Tước có thể nói ra sao? Mưu tính? Cô trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó cười nhạt một cái nói: “Đưa di động cho tôi”.
Nam Dạ Tước đặt chiếc di động vào lòng bàn tay ngắm nghía, anh nhìn mấy chục cuộc gọi nhỡ trên màn hình nói: “Bên mẹ cô, để tôi nói, nói là đêm qua cô ngủ ở chỗ tôi”.
Lòng bàn tay trống không, mặt mày Dung Ân nhăn nhó, cô quay lưng lại gọi điện thoại về nhà.
“A lô? Mẹ ạ! Vâng ạ! Con xin lỗi, tối hôm qua con phải ở lại công ty làm thêm giờ, trong lúc họp công ty con không cho mang điện thoại…”. Đột nhiên giọng nói của Dung Ân im bặt, trong điện thoại truyền đến câu hỏi của mẹ cô: “Ân Ân, con sao vậy, tại sao không nói gì nữa?”
Vòm ngực rộng lớn của Nam Dạ Tước đang dán chặt sau lưng Dung Ân, vào lúc này, không chỉ có đôi tay mà ngay cả bộ phận nào đó đã thức tỉnh trên người anh cũng không có ý tốt làm ra vẻ như sắp chen vào giữa hai chân cô.
“Mẹ, chiều nay con mới có thể về nhà, mẹ không cần lo lắng. Vâng, dạ, con chào mẹ” Dung Ân vội vàng ngắt di động, cô quay người lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang gần trong gang tấc.
“Đêm qua, giữa chúng ta có phải đã xảy ra chuyện gì không nên xảy ra hay không?”.
|