Ám Dục (Dục Vọng Đen Tối)
|
|
Chương 36: Tuyệt vọng muốn khóc
“Nhưng, như vậy là phạm pháp.” Vẻ mặt Dung Ân lo lắng, anh ta kéo tay cô lại đặt trong lòng bàn tay, không muốn cô lo lắng: “Em yên tâm, anh vẫn chưa kịp ra tay.” “Việt, hứa với em, đừng làm ra những việc quá khích” Diêm Việt gắp cá Quế vào đĩa trước mặt Dung Ân, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đùi cô, anh ta mỉm cười ấm áp, nhẹ nhàng gật đầu: “Anh hứa với em.” Trái tim Dung Ân lúc này mới khẽ buông lỏng, cô đã đói đến mức bụng dán vào lưng, một tay Diêm Việt gắp thức ăn cho cô, tay kia vòng ra sau lưng, ôm chặt lấy eo cô. Chỗ đặt bàn tay bỏng rát, Dung Ân bất giác đỏ mặt, cúi đầu hùng hổ ăn cơm. Diêm Việt không hề động đũa, chỉ ngồi liên tục gắp thức ăn cho cô, không thì nghiêng đầu, nhìn chằm chằm tướng ăn không mấy nho nhã của Dung Ân. “Em ăn no rồi.” “Thật không?” Dung Ân cười đặt tay lên bụng: “Bụng em giống như trái bóng rồi này.” “Để anh sờ thử xem.” Dung Ân tưởng anh ta nói đùa, không ngờ anh ta thực sự đưa tay ra, lòng bàn tay nóng rực áp lên bụng cô, cả người Dung Ân cứng đờ vì động tác này của anh ta, nhiệt độ máy điều hòa trong phòng nhanh chóng tăng lên. Anh ta cúi người hôn lên khóe môi Dung Ân, cũng không nóng lòng muốn xâm nhập, mà chỉ từ tốn hôn từng cái, bàn tay to luồn vào áo lông mỏng, trực tiếp phủ lên làn da mềm mại mịn màng của cô. Sau lưng, là một chiếc ghế sô pha rộng rãi, anh ta hoàn toàn nắm thế chủ động, nửa người trên đè xuống. Dung Ân nào có sức lực chống cự, liền thuận thế nằm xuống. Nụ hôn này, ngọt ngào mà triền miên, quyến rũ mà lưu luyến, cũng đã đến muộn mất một năm. Tay phải Dung Ân vòng sau gáy anh ta, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt đỏ lên, dáng vẻ mê ly, thân thể anh ta kề sát cô, đôi mắt đang nhắm đột nhiên mở to, trong đôi mắt màu hổ phách, chỉ có sự lạnh lùng. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, di chuyển đến đâu, thân thể Dung Ân căng lên đến đó. Cảm thấy có một loại run rẩy của dục vọng chảy trong cơ thể. Tay anh ta không chút do dự đặt lên nơi mềm mại trước ngực Dung Ân, cánh tay cô cứng đờ, Diêm Việt đã đẩy áo lót của cô ra, trực tiếp mơn trớn. Dung Ân mở mắt, ngừng động tác hôn. “Em sao vậy?” Dường như cô không ngờ đột nhiên Diêm Việt sẽ có động tác như vậy, sau một năm, mặc dù những ký ức vẫn còn, nhưng cô cũng không quen với sự thân mật thế này. Diêm Việt nhận thấy sự khác thường của cô, ánh mắt sắc lạnh vụt qua trong tíc tắc khiến người ta không thể nắm bắt. Anh ta sửa sang lại áo lót cho cô xong, thu tay về: “Anh xin lỗi.” “Việt, em chỉ là.” Diêm Việt đặt tay lên vai Dung Ân, kéo cô vào lòng mình, cằm khẽ cọ trán cô, trên môi lại nở nụ cười cưng chiều: “Anh hiểu, là anh vội vàng, em muốn giữ gìn trọn vẹn cho đến cuối cùng , phải không?” Bả vai dưới bàn tay chợt cứng ngắc, ngực Dung Ân nhói đau, hít một hơi sâu, nhưng không thở ra được, sắc mặt lập tức trắng bệch. Nụ cười của Diêm Việt càng sâu hơn, anh ta cầm tay cô: “Về thôi.” Đứng ở cửa khách sạn Ma Thiên, gió đêm thổi buốt tới óc, những lời nói lúc nãy của Diêm Việt khiến đầu đau như nứt ra, Dung Ân dựa người vào chiếc cột có kiểu dáng mang phong cách La Mã, chờ anh ta đi lấy xe. Đúng là oan gia ngõ hẹp, ngay khi nhìn thấy bóng dáng Nam Dạ Tước, thân thể đang dựa nghiêng của cô lập tức đứng thẳng nghiêm nghị như sắp gặp quân địch, ánh mắt, cố gắng ngụy trang vẻ bình tĩnh lại càng để lộ ra nét hốt hoảng, đều không thoát khỏi tầm mắt của anh. Nam Dạ Tước mặc trang phục thoải mái, anh đi một mình, không giống như đang có hẹn. Dung Ân nhìn về hướng hầm để xe, mãi không thấy xe Diêm Việt từ dưới đi lên, khóe mắt Nam Dạ Tước cong lên bước đến, có điều không như mong muốn của cô đi qua luôn, mà cố tình, dừng lại bên cạnh cô. “Đang chờ ai sao?” Có lẽ vì chột dạ, Dung Ân không muốn để Diêm Việt nhìn thấy cảnh cô và Nam Dạ Tước ở chung một chỗ trong bất kỳ hoàn cảnh nào. “Tổng giám đốc, anh có hẹn sao?” “Không có.” Nam Dạ Tước học bộ dạng lúc nãy của cô, nghiêng người dựa thân thể cao lớn vào cột trụ La Mã: “Tôi đặc biệt đến tìm cô.” Thần sắc Dung Ân bàng hoàng, không thể che giấu: “Anh tìm tôi có việc gì?” “Đi theo tôi.” Nam Dạ Tước thản nhiên nhả ra ba chữ. “Tôi có hẹn rồi.” Dung Ân vừa cố gắng thuyết phục anh, vừa sợ Diêm Việt ở đằng sau đi lên, cô cố ý đứng cách Nam Dạ Tước một khoảng, lúc này gió thổi vào mặt, dường như lạnh hơn. Chính là sự cố ý đó, khiến khuôn mặt đẹp trai ban đầu chỉ có lạnh lùng của anh, trở nên xanh mét: “Dung Ân, lúc lên giường với tôi trước đây, cô rất chủ động cơ mà, sao, bây giờ tình nhân cũ trở về, lại nhanh chóng lạnh lùng vô tình như vậy?” “Rốt cuộc anh muốn gì?” Cô hạ thấp giọng, nhưng sự phẫn nộ không thể kìm nén, khiến thanh âm khàn khàn tựa như gầm nhẹ. “Hôm nay, tôi phát hiện ra một việc rất vui.” Dung Ân quay đầu sang chỗ khác, không muốn để ý đến. Nam Dạ Tước lấy điện thoại di động ra, tùy ý thực hiện vài thao tác, bóng dáng cao lớn của anh che khuất khuôn mặt u ám của Dung Ân lúc này, giơ điện thoại di động đến trước mặt cô: “Có phải rất đặc sắc hay không?” Dung Ân liếc qua một cái, con ngươi màu đen chợt phóng đại, cô đưa tay bịt miệng, biểu tình kinh hãi hiển hiện trên khuôn mặt: “Anh ——” Nam Dạ Tước cất di động, xoay người chuẩn bị rời khỏi: “Đi, hay không đi?” Cô giật mình đứng yên, toàn thân lạnh như băng, ngay cả sức lực để nhấc chân cũng không có, trong lòng, không chỉ có đau tức, mà giờ phút này như thể bị xé rách. Nam Dạ Tước mở cửa xe, mới ngồi vào, Dung Ân đã tiến lại. “Anh xóa ngay tấm ảnh kia đi.” Nam Dạ Tước khởi động xe, giẫm chân ga: “Tôi còn có cái hay hơn, cô có muốn xem không?” Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, khuôn mặt của cô gái bị thứ ánh sáng ảm đạm đó chiếu vào càng trở nên mỏng manh yếu đuối, dường như cô đang cố kìm nén, Nam Dạ Tước quay đầu sang, nhìn thấy đáy mắt cô hơi gợn sóng. Dung Ân thật sự muốn khóc, hơn nữa, một loại dự cảm không tốt khiến cô không dám tưởng tượng những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
|
Chương 37: Điều kiện trao đổi là gì?
Xe rẽ vào khúc cua, điện thoại trong túi xách bất chợt vang lên. Dung Ân lấy lại tinh thần, cầm điện thoại trong tay, sau khi hít sâu một hơi, cô chuẩn bị nghe máy. Bàn tay đột nhiên trống không. Nam Dạ Tước liếc nhìn tên người gọi đến hiển thị trên màn hình, tiện tay ném đi. Điện thoại di động lập tức bị ném ra ngoài đường. Phía xa tiếng chuông điện thoại lọt thỏm giữa tiếng còi xe ô tô và tiếng xe cộ qua lại, trong nháy mắt bị nghiền nát. Dung Ân ngó đầu ra, Nam Dạ Tước đã lái xe đi khỏi rất xa, cô không thể tin quay đầu: “Anh là đồ điên!” Chợt anh đánh mạnh tay lái, rẽ sang bên phải, khiến cả người cô đập vào cửa xe: “Đáng giá vậy sao? Một cái điện thoại di động cũ nát, hôm sau tôi đền cho cô một trăm cái.” Dung Ân không muốn cãi nhau với người này, ánh mắt cô nhìn xuống dưới, dừng lại ở túi quần của Nam Dạ Tước – chỗ để điện thoại của anh. “Nhìn cái gì?” Anh nhìn theo tầm mắt cô, ánh mắt bỗng lóe lên vẻ xấu xa, cố ý bóp méo sự thật: “Trên người tôi có nhiều bảo bối lắm.” Dung Ân nhíu mày, quay đầu, dựa người vào cửa xe không nói thêm gì nữa. Thật không biết xấu hổ! Xe chạy đều đều, lúc đi vào ngôi biệt thự lộ thiên, Dung Ân cũng không xa lạ gì với kiến trúc nơi này, nhưng từ gan bàn chân lại dâng lên một cảm giác sợ hãi không nói nên lời. Hai lần thân mật giữa cô và Nam Dạ Tước, đều là tại nơi này. Nam Dạ Tước tùy ý dừng xe trong khuôn viên vườn hoa, giơ tay ra, định ôm eo Dung Ân đi vào. Sự bài xích của cô, biểu hiện còn rõ ràng hơn lời nói, cô gạt tay anh ra, giữ khoảng cách với anh: “Tự tôi đi được.” Vừa vào đến phòng khách rộng chừng trăm mét vuông, cô đã đứng ở cửa hỏi: “Thứ đó ở đâu?” Nam Dạ Tước đá giày, cầm lấy tay cô. Dung Ân giãy ra, càng bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay hơn, sức lực mạnh đến nỗi cô dường như nghe thấy tiếng xương cốt của mình vang lên, Dung Ân đau đến mức trán toát mồ hôi lạnh: “Tay của tôi sắp gãy rồi.” “Ngoan ngoãn nghe lời có phải tốt hơn không?” Tuy rằng anh cười, nhưng ngữ khí rất lạnh, hơi thả lỏng tay, dẫn cô đến trước ghế sô pha giữa phòng khách. Không hiểu sao, cô càng không chịu thua, anh lại càng muốn phá tan sự kiên cường của cô, đây giống như một trận đấu, chưa bao giờ kích thích như thế này, khiến tình thần Nam Dạ Tước rất hưng phấn. Có lẽ, đến một ngày khi Dung Ân ngoan ngoãn phục tùng, thì anh sẽ chơi chán. “Thứ đó ở đâu?” Dung Ân hỏi lại lần nữa. Nam Dạ Tước bỏ tay ra, một mình ngồi xuống ghế sô pha, anh bắt chéo chân, sau khi điều chỉnh xong tư thế ngồi một cách thoải mái nhất, mới chỉ ngăn tủ bên cạnh chiếc ti vi: “Ở trong đó.” Dung Ân vội vã chạy đến, lôi hết đồ ở trong đó ra: “Rốt cuộc là cái nào?”
Nhiều đĩa như vậy, nhìn hoa cả mắt. “Cô mở lên xem thử không phải sẽ biết sao?” Anh cúi người, lấy một quả táo trên bàn, bắt đầu gọt vỏ. Dung Ân chọn một chiếc đĩa, chỉ ba giây sau, trên ti vi liền xuất hiện một loạt số liệu rõ rang. Cô vội thay một cái khác, thử mấy lần, động tác có chút nôn nóng, đĩa cũng bày đầy ra sàn nhà. Cô ngồi xổm xuống nhặt, từ trên đỉnh đầu, đĩa vừa cho vào phát hình ảnh, trong nháy mắt tiếng rên rỉ quyến rũ của phụ nữ hòa với tiếng thở dốc của đàn ông vang vọng khắp phòng khách trống trải. Điểm chết người hơn nữa, chính là tiếng thân thể va chạm cũng vang lên rõ mồn một. Dung Ân ngẩng phắt đầu, mặt đỏ như tôm luộc, cuống cuồng nhặt bừa một chiếc đĩa dưới sàn nhà thay vào. Đập vào mắt, là hình ảnh ở một bãi đỗ xe ngầm. Hai gã đàn ông mở cái bao tải màu nâu xám ra, tiêu cự máy quay điều chỉnh gần hơn, dừng lại trên khuôn mặt hốt hoảng thất thố của ông ta. Là giám đốc Lý, Dung Ân duy trì tư thế ngồi xổm, căng thẳng theo dõi từng hình ảnh hiển thị trên màn hình. “Anh. Các anh là ai, định làm gì?” “Đừng sợ, chỉ là có chuyện muốn thương lượng với ông.” Một trong hai gã đàn ông cúi người xuống, thanh âm lúc này rất nhỏ, nhưng Dung Ân có thể nhìn vào khẩu hình, hiểu được từng chữ trong câu nói: “Ông chủ của chúng tôi muốn, ông dừng tay lại, đừng gây chuyện nữa.” Giám đốc Lý đã quen với những chuyện thế này: “Là vì con đàn bà kia chứ gì? Hừ! Biết điều thì thả tôi ra, đây chính là bãi để xe của bệnh viện thành phố, người của tôi ở ngay ngoài kia.” Nghe ông ta nói xong, hai gã đàn ông cười phá lên: “Đúng là nơi này rất an toàn, không có ai đến đây.” Theo ánh mắt của họ, bây giờ giám đốc Lý mới nhìn thấy máy quay giám sát ở xung quanh đã bị phá hỏng, sắc mặt ông ta hoảng hốt, sự phách lối vừa rồi cũng biến mất không dấu vết: “Các người thả tôi ra. Tôi, tôi sẽ coi như chuyện hôm đó chưa từng xảy ra, tôi sẽ không kiện cô ta nữa, các người thả tôi ra.” Lúc này, một hồi còi ô tô vang lên, gã đàn ông ra hiệu cho đồng bọn trông coi, còn mình thì đi về phía đó, trong góc khuất bãi để xe, đỗ một chiếc xe Audi màu đen mới tinh. Hình như người trong xe dặn dò gã đàn ông mấy câu, bởi vì ánh sáng quá tối, Dung Ân cũng không thấy rõ người ngồi bên trong là ai. Khi gã đàn ông trở lại, trên tay cầm thêm hai sợi dây thừng, giám đốc Lý vừa nhìn thấy, đã sớm sợ đến mức nói năng lộn xộn: “Ngươi, rốt cuộc các ngươi là ai, định làm gì?” “Ông chủ của chúng tôi nói, loại người như ông, phải sống giống như chó.” “Thả tôi ra, tôi cảnh cáo các người.” Gã đàn ông ném sợi dây cho đồng bọn, hai gã đàn ông lực lưỡng dễ dàng trói chặt tay chân của ông ta lại, rồi buộc vào bốn cây cột trong bãi để xe. Cả người giám đốc Lý bị kéo căng, nằm bất động trên mặt đất, lúc này, xe Audi ở trong góc khuất khởi động, từ từ lái lại đây. Ông ta đã cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, tứ chi bắt đầu giãy dụa, nhưng không hề có một chút tác dụng. Bánh xe lăn rất chậm, từ từ đến gần, không khí chết chóc kiểu này, có thể ép người ta phát điên. Ông ta bắt đầu la to, thanh âm chói tai giống như tiếng cồng chiêng: “Cứu tôi với, không —— Cứu tôi với ——” Sự sợ hãi đó, dường như xuyên qua cả thời gian, Dung Ân cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, giống như đặt mình trong hầm băng, cô ôm chặt hai vai, nhìn màn hình chằm chằm không chớp mắt. Bánh xe to dày lăn lại gần, cặp mắt giám đốc Lý trợn trừng, trơ mắt nhìn bánh xe cán qua cánh tay ông ta, thanh âm gãy xương vẫn chưa dứt, bánh xe vừa nghiền qua lại lăn trở lại, đè lên cánh tay đã gãy một lần nữa. “A ——” Một tiếng này, so với lúc nãy càng như chọc thủng màng nhĩ, trong đời, Dung Ân chưa bao giờ nghe thấy thanh âm nào kinh khủng như vậy. Xe chạy ra khỏi một đoạn, lại quay đầu, giống như lần trước nhằm về phía hai chân đang giãy dụa của ông ta. Hình ảnh càng gây nên cảm giác chấn động mạnh mẽ hơn, đầu chiếc xe màu đen cứ như đụng vào người Dung Ân, hai chân cô mềm nhũn, cả người vô lực ngồi bệt xuống sàn nhà. Chẳng trách trong thang máy, giám độc Lý lại chảy nhiều máu như vậy. Nam Dạ Tước bổ quả táo vừa gọt vỏ xong thành từng miếng nhỏ cho vào đĩa đựng hoa quả, xe Audi dừng lại bên cạnh người giám đốc Lý, người đàn ông bước xuống từ ghế sau xe đứng quay lưng về phía máy quay, anh ta dùng chân đá đá vào mặt giám đốc Lý, thấy ông ta đã hoàn toàn bất tỉnh, lúc này mới hài lòng xoay người. Khuôn mặt của Diêm Việt, bị cho dừng hình hiện ra một cách rõ nét, đôi mắt màu hổ phách người khác không thể cải trang, đằng sau, từng dòng máu đang phun ra từ tứ chi của giám đốc Lý, lúc nãy Nam Dạ Tước cho cô xem, chính là bức ảnh chụp thảm cảnh ở chỗ này. Dung Ân giống như lại ngửi thấy mùi máu tươi tanh tưởi kia, cô thấy lợm giọng, vội vàng đứng dậy chạy lảo đảo vào nhà vệ sinh. Tất cả cơm tối ăn vào đều nôn ra hết, một tay cô ôm bụng, rã rời chống người dậy, sau khi súc miệng rửa mặt bằng nước lạnh xong, cô mới lê bước chân nặng nề đi ra ngoài. Trên màn hình ti vi, đang lặp đi lặp lại những hình ảnh tàn khốc, Dung Ân đi đến đó rút hết phích cắm điện, Nam Dạ Tước thì hướng cô vẫy tay: “Lại đây.” Cô ngồi dưới đất, dựa lưng vào ghế sô pha: “Anh muốn gì?” Nam Dạ Tước tự nguyện hạ mình, ngồi xuống cạnh cô, co một chân lên: “Thủ đoạn độc ác như vậy, ngay cả tôi nhìn cũng thấy sợ.” Dung Ân làm như không nghe thấy, hai tay bó gối: “Điều kiện trao đổi là gì?”
|
Chương 38: Anh ấy còn sống, tôi là của anh ấy
“Tiến hành giao dịch, xem ra cô càng ngày càng thành thạo.” Tay phải anh đặt lên tay Dung Ân, cả người áp sáp về phía cô: “Dự án Vạn Đạt, xem ra là đã được giải quyết, chỉ có điều hắn ta làm việc không cẩn thận chút nào, đã để lại bằng chứng chết người.” “Thật không ngờ, đường đường là Tước thiếu gia mà vì một người tầm thường như tôi, hao tổn không ít tâm tư.” Một câu châm chọc, khiến lồng ngực Nam Dạ Tước phập phồng lên xuống, anh không thể nhịn mà cười thành tiếng: “Ân Ân, có phải cô rất hận tôi hay không?” Dung Ân không nói gì, sau khi rửa mặt, nước vẫn còn dính trên tóc. Nam Dạ Tước vươn tay, quay mặt cô lại đối diện với mình: “Tình nhân cũ trở về, căn bản các người có thể quay lại bên nhau, thậm chí, cô có thể vô lo vô nghĩ trở thành thiếu phu nhân nhà họ Diêm. Ân Ân, tại sao lúc đó cô không kiên định hơn chút nữa? Chịu đựng thêm mấy ngày, Diêm Việt sẽ trở về, đáng tiếc. Chậm một bước, cô đã lên giường với tôi, làm gì có chuyện dễ dàng bò xuống như vậy?” Lời anh nói, chọc đúng vào điểm yếu của Dung Ân, cây gậy ngáng đường Nam Dạ Tước, lúc nào cũng nằm giữa cô và Diêm Việt, chỉ cần anh tùy ý động một chút, cô sẽ đau tận tâm can. “Có trách thì trách, cô là người phụ nữ đã bán thân.” Dung Ân nhìn khuôn mặt hoàn mỹ trước mắt mình, ông trời đã cho anh một gia thế hơn người, nhưng lại không cho anh một trái tim lương thiện. Cô cần phải chịu đựng, không được khóc trước mặt Nam Dạ Tước, nhưng một khi không giả vờ kiên cường được nữa, cảm xúc sẽ vỡ òa, không thể khống chế. Dung Ân đã biết trước, mình sẽ không còn có tương lai. Nước mắt lặng lẽ rơi, Dung Ân tự nói với chính mình, cô không khóc, chỉ là quá đau đớn, cô cần được giải tỏa. Nam Dạ Tước thấy khuôn mặt cô đẫm nước mắt, tâm trạng cũng không tốt hơn lên, ngược lại, càng trở nên khẩn trương. Lấy một miếng táo vừa bổ xong, động tác thô lỗ nhét vào miệng Dung Ân, răng cô đụng phải ngón tay anh, cô khó chịu muốn nhổ ra. “Ăn đi!” Nam Dạ Tước lại lấy thêm một miếng nữa, nhét đầy vào miệng cô. Trông bộ dạng lúc này của Dung Ân, vô cùng thảm hại, táo trong miệng cô không hề có vị. “Tôi đã cho điều tra, chú Diêm Việt là cán bộ cao cấp của tỉnh, chẳng qua, nếu ông ta thụ lý vụ án này, tôi sẽ khiến ông ta tự lo thân mình cũng không xong.” Nam Dạ Tước vặn cằm Dung Ân lại, ép cô đối mặt với chính mình: “Hơn nữa, nếu cần đến nhân chứng, tôi cũng có thể cung cấp.” Táo trong miệng chưa kịp nhai đã phải nuốt xuống, ăn nhanh quá, khiến tất cả đều nghẹn ở cổ họng: “Khụ khụ ——” “Nuốt vào.” Nam Dạ Tước bịt miệng Dung Ân, nhìn vẻ mặt cô trở nên thống khổ méo mó, một tay anh giữ đầu Dung Ân đặt dựa vào ghế sô pha: “Tôi nói cho cô biết, Diêm Việt, lúc nào tôi cũng có thể khiến hắn sống không bằng chết, đối phó với tập đoàn Viễn Thiệp, một nửa Nghiêm Tước là đủ, thủ đoạn đen tối, cô chưa từng biết đâu.” Hai mắt Dung Ân mở to, miệng bị anh bịt lại, táo đầy trong miệng không thể nuốt xuống cũng không nôn ra được. Mặt cô đỏ lên, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, lọt qua kẽ tay anh. “Dường như trò chơi này càng ngày càng thú vị, cô yêu hắn ta, nhưng lại phải ở bên cạnh tôi, cuộc sống như vậy, người đau khổ là cô.” Hai mắt cô đỏ bừng nhìn chằm chằm Nam Dạ Tước, anh cúi người xuống, đôi môi mỏng mấp máy trước mặt cô: “Không phải cô muốn biết điều kiện của tôi sao? Chiếm đoạt cô hoàn toàn cũng không có gì thú vị, tôi có thể để cô tự do, nhưng, chỉ cần tôi muốn cô lúc nào cũng phải có mặt, còn nữa, người đã qua tay tôi, không có sự cho phép của tôi người khác không thể chạm vào, nếu để tôi phát hiện cô lên giường của anh ta, tôi sẽ không tha cho các người!” Bàn tay buông ra, Dung Ân hít một hơi sâu, táo ở cổ họng trôi xuống, cô bị nghẹn đến mức khó chịu, lau sạch nước mắt chuẩn bị đứng lên. Nam Dạ Tước thấy sắc mặt cô không tốt, tưởng cô đã thỏa hiệp, liền giữ chặt tay cô, kéo cô dậy đè xuống ghế sô pha: “Vậy hãy bắt đầu từ đêm nay, ngoan một chút, cởi quần áo ra.” Vệt nước mắt trên mặt cô còn chưa khô, bây giờ trong mắt Dung Ân, Nam Dạ Tước không khác gì một tên cầm thú. Nếu cô đáp ứng yêu cầu này, thật sự tương lai giữa cô và Diêm Việt sẽ không còn, đừng nói Diêm Việt sẽ không tha thứ cho cô, ngay cả cô cũng không thể tha thứ cho chính mình. Nụ hôn bá đạo xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt sắp xâm nhập vào miệng cô. Dung Ân giật nảy người, cô cắn mạnh môi anh, anh rên lên một tiếng, sau khi nếm được vị của máu cô mới nhả ra. Nam Dạ Tước liếm khóe miệng, anh bị rách môi. Dung Ân lấy hai tay đẩy mạnh người anh ra, anh không ngờ Dung Ân khỏe đến vậy, suýt chút nữa thì ngã khỏi ghế. “Cô dám ra khỏi đây một bước thử xem?” Dung Ân nhặt túi xách dưới sàn nhà lên, đi chân trần trên nền gạch bóng loáng ra phía cửa, Nam Dạ Tước thấy bóng lưng cô kiên định, vội vàng đuổi theo bắt lấy cổ tay cô: “Cô không sợ, tôi sẽ phát tán đoạn băng này?” “Cho nên, anh muốn sử dụng nó để khiến tôi ngoan ngoãn nghe lời phải không?” Dung Ân xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mặt mình: “Nếu tôi đáp ứng điều kiện của anh, sau này tôi còn có hy vọng sao?” Nam Dạ Tước nghe cô nói, đôi mắt đen láy lóe lên tia nguy hiểm: “Nói tiếp!” “Bây giờ, Diêm Việt đã trở về, những yêu cầu hoang đường đó của anh, tôi sẽ không tiếp tục đáp ứng, anh ấy còn sống, tôi là của anh ấy.” Chỗ cổ tay truyền đến cảm giác đau nhói, Dung Ân biết những lời này sẽ khiến Nam Dạ Tước tức giận, cô ngẩng cao đầu, quyết định này, cô sẽ không bao giờ thay đổi. “Ha ha ——” Nam Dạ Tước nhếch môi khinh thường: “Thật nực cười, sao, bây giờ cô vì anh ta thủ thân như ngọc?” “Trước đây, là tôi tưởng anh ấy đã chết, nên tôi mới chấp nhận yêu cầu của anh.” “Có phải ở trong mắt cô, nếu lúc đó có một người đàn ông khác chịu vươn tay ra giúp đỡ, cô cũng có thể lên giường với anh ta?” Dung Ân cảm giác được cổ tay bị xiết chặt, máu không thể lưu thông, năm ngón tay đã tê dại: “Hoàn cảnh lúc đó, không có nếu, ngoài ra, có ai có thể so sánh với chỗ dựa vững chắc như Tước thiếu?” Hiện tại, dù sao nhược điểm của Diêm Việt vẫn nằm trong tay Nam Dạ Tước, Dung Ân không muốn chọc tức anh. “Cô thử nói xem, nếu anh ta biết cô từng bán mình cho tôi, anh ta còn có thể cưng chiều cô như bảo bối nữa không?” Khóe môi Nam Dạ Tước kiêu ngạo cong lên, vô cùng xấu xa. Dung Ân thở hắt ra, sau khi hạ quyết tâm, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều: “Anh yên tâm, quan hệ giữa anh và tôi, tôi chưa hề có ý định giấu Diêm Việt, nếu phải che giấu, thà tôi dứt khoát vạch trần vết sẹo này, có lẽ, ban đầu sẽ rất đau, nhưng tôi tin rằng nó sẽ từ từ lành lặn.” Nụ cười trên khuôn mặt đẹp trai của Nam Dạ Tước nhất thời cứng ngắc, khóe môi anh dần dần mím lại, anh, không ngờ lại là một vết sẹo cô vội vàng muốn xóa đi? Cảm giác thất bại mãnh liệt khiến khuôn mặt Nam Dạ Tước trở nên hung ác nham hiểm, thần sắc khiến khiến người ta vô cùng kinh hãi.
|
Chương 39: Cuối cùng cũng nói thật với anh
“Vậy, cả chiếc đĩa này cô cũng không cần?”
“Lần này tôi muốn đánh cược một lần.” Dung Ân vung tay, lực không mạnh lắm nhưng lại dễ dàng hất tay Nam Dạ Tước sang một bên.
“Dùng tiền đồ của Diêm Việt để đánh cược sao?”
“Không.” Dung Ân lui lại phía sau hai bước, ánh mắt cô kiên định hơn bao giờ hết: “Lấy tình yêu giữa tôi và Diêm Việt đánh cược.” Nếu tình yêu của hai người đủ lớn, sẽ không cần bất kỳ bên nào phải hi sinh. Cho dù kết quả có ra sao hai người cũng có thể cùng nhau đối mặt.
Mặc kệ sắc mặt tái xanh của Nam Dạ Tước, cô xoay người bước đi một cách nhẹ nhàng, đi ra khỏi cửa chính.
Trong phòng khách yên ắng, hai tay Nam Dạ Tước nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay. Anh vung tay ném hết mọi thứ trên bàn về phía ti vi, “bụp” sau một tiếng nổ Nam Dạ Tước thở hổn hển, ánh mắt anh vằn lên tia máu: “Dung Ân, rồi cô sẽ phải hối hận!”
Vốn tưởng rằng cô sẽ phải thỏa hiệp, không ngờ, cô còn muốn phản kháng, được.
Nam Dạ Tước nằm vật ra ghế sô pha, ánh mắt lạnh lùng hung hiểm khiến kẻ khác phải sợ hãi, cái giá của sự liều lĩnh tôi sẽ cho cô nếm thử.
Mặc dù lưng rất thẳng, nhưng khi ra khỏi cửa biệt thự Dung Ân vẫn đi nhanh hơn, cô chỉ sợ Nam Dạ Tước lại tiếp tục đuổi theo. Diêm Việt không tìm thấy cô, điện thoại cũng không liên lạc được nên chắc sẽ rất sốt ruột.
Bắt xe về nhà, vừa đi đến hành lang đã thấy xe của Diêm Việt dừng cách đó không xa.
Cô từ từ chạy lại gần thì thấy cửa kính xe được hạ xuống một nửa, Diêm Việt nghiêng mặt tựa đầu vào tay lái dường như đang ngủ. Mái tóc ngắn rũ xuống trước trán, vẻ mặt mệt mỏi.
Thấy vẻ mặt lo lắng của anh ta, Dung Ân vội vòng qua đầu xe mở cửa ngồi vào ghế phụ: “Việt, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Sao? Có chuyện gì mà nghiêm túc vậy.” Diêm Việt nghiêng người sang ôm thân hình nhỏ bé của cô vào lòng.
Lồng ngực ấm áp khiến Dung Ân cảm thấy yên tâm hơn, nhưng sự việc kia lúc nào cũng là tảng đá nặng trong lòng cô: “Những gì xảy ra ở hầm để xe bệnh viện thành phố em đã biết rồi.”
Thân thể Diêm Việt cứng đờ, anh ta đẩy người cô ra: “Em biết được những gì?” “Từ khi bắt cóc đến hết.” Dung Ân khiếp sợ khi nhớ lại những hình ảnh đẫm máu đó, cô nhắm mắt lại: “Tất cả đều đã bị quay lại, Việt, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
“Ai làm việc đó?” Ngữ khí của anh ta đã lộ ra sự lạnh lẽo.
“Nam Dạ Tước.” Khi Dung Ân nhắc đến cái tên này thì nhíu mày, cô từ từ mở mắt ra: “Ông chủ của em.”
“Tại sao anh ta phải làm như vậy?”
Câu chuyện cuối cùng cũng đi vào trọng điểm. Dung Ân cúi đầu, sự kiên định lúc nãy đến khi phải thực sự nói ra lại trở nên quá yếu ớt. Gió thu thổi qua lay những chiếc lá sắp rụng trên những cây ngô đồng ở cách đó không xa, tựa như Dung Ân lúc này.
“Em và Nam Dạ Tước quen nhau ở Cám Dỗ.” Dung Ân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thanh âm trong không gian yên tĩnh càng trở nên cô quạnh: “Lúc ấy, em bị ông chủ của Cám Dỗ lừa ký vào một bản hợp đồng một năm, giữa lúc không tìm được việc làm. Khó khăn lắm em mới xin được việc ở một công ty nhỏ, nhưng suýt chút nữa đã khiến công ty của họ bị phá sản. Sau đó, mẹ thấy em múa mở màn ở Cám Dỗ.”
Thanh âm của cô vốn nhẹ nhàng, nhưng nghe vào tai Diêm Việt lại trở nên rất thương cảm. Dung Ân từ từ nói hết những chuyện đã xảy ra: “Vì em muốn lấy lại bản hợp đồng kia và có được một công việc ổn định, nên em đã đồng ý với Nam Dạ Tước, ngủ với anh ấy……một đêm.” Hai bàn tay cô đặt trên đầu gối vì căng thẳng mà nắm chặt. Dung Ân không dám quay đầu lại nhìn Diêm Việt, lại càng không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Lúc đó, em cứ tưởng anh đã chết, ngoài anh ra, còn có điều gì quan trọng hơn sống sót? Việt, em xin lỗi.”
Rất lâu sau vẫn chưa nghe thấy tiếng trả lời của anh ta, quanh quẩn trong xe chỉ có tiếng hít thở nặng nề.
Chuyện như vậy, có ai lại không để ý?
Dung Ân lựa chọn thẳng thắn. Cô không muốn lừa dối anh ta, nhưng sự trầm mặc kéo dài khiến cô bắt đầu cảm thấy không yên. Có một số chuyện, chẳng lẽ chỉ có nói dối mới có thể tốt đẹp sao?
Trong lòng trào lên cảm giác mất mát. Cô vươn tay mở cửa, đang định bước xuống xe thì cánh tay đã bị người bên cạnh giữ chặt: “Em đi đâu?”
Dung Ân không quay đầu lại, dưới ánh trăng sáng tỏ, khuôn mắt cô toát ra vẻ chán chường: “Em muốn về nhà.”
“Ân Ân, anh xin lỗi, anh đã trở về quá muộn.” Diêm Việt cầm lấy tay trái cô, nhẹ nắm: “Chỉ cần trong lòng em vẫn còn có anh, những cái khác anh đều không quan tâm.”
“Anh không ghét bỏ em sao?” Nước mắt đã chảy ra từ khóe mắt cô.
Diêm Việt kéo cô vào lòng: “Trái tim này chỉ có thể dành cho anh, không được có người khác. Em nghe chưa?”
Mắt Dung Ân đẫm lệ, cô không ngừng gật đầu. Anh ta vùi đầu ở cổ cô mở mắt, đôi mắt màu hổ phách hàm chứa thâm ý mà người ta không thể nắm bắt. Hình như vừa có trào phúng, lại vừa có lạnh nhạt và chán ghét. Cái anh ta muốn chỉ có trái tim cô mà thôi.
“Cho nên anh ta muốn lợi dụng băng ghi hình có trong tay, để ép em ở lại bên cạnh anh ta?
Anh ngồi lùi ra, ánh mắt đã đổi lại thành vẻ dịu dàng.
Dung Ân lau khô nước mắt, gật đầu: “Nhưng em không đồng ý, có điều, thật sự là việc gì anh ta cũng có thể làm ra, ngộ nhỡ đoạn băng này bị phát tán.”
Hai tay Diêm Việt ôm lấy khuôn mặt Dung Ân, đặt cằm cô lên vai mình: “Cho dù Nghiêm Tước có lợi hại đến mức nào, cũng không thể một tay che trời. Huống chi, chỉ dựa vào một đoạn băng hình cũng không thể chứng mình được điều gì, em yên tâm anh sẽ có biện pháp.”
“Việt.” Dung Ân ngồi thẳng người lên, hai tay ôm lấy một cánh tay anh ta: “Đừng làm những chuyện tàn nhẫn như vậy nữa, trước kia anh đều phản đối những việc làm bạo lực như vậy.”
“Đừng nhắc đến trước kia!” Đột nhiên anh ta lớn tiếng, giọng nói cũng trở nên cứng rắn khiến Dung Ân hoảng sợ. Thậm chí ngay cả không khí ở xung quanh cũng gần như đóng băng.
Cảm giác được mình khác thường, vẻ mặt Diêm Việt dịu lại: “Sự trừng phạt đó là ông ta đáng phải nhận. Ân Ân, sau này cho dù sự việc có diễn biến như thế nào, em cũng không thể đáp ứng yêu cầu của Nam Dạ Tước. Nhớ không?”
“Vâng!” Cô gật đầu lên tiếng đồng ý, nhưng không hiểu sao trái tim vẫn như treo lơ lửng, dự cảm không tốt càng lúc càng mãnh liệt.
Thậm chí Dung Ân còn ôm một tia hy vọng là có lẽ Nam Dạ Tước chỉ hù dọa cô, chứ thực tế anh sẽ không thật sự ra tay.
Nhưng một người đàn ông có tham vọng khống chế mọi thứ trong tay, làm việc luôn luôn khiến người khác không kịp trở tay.
Ngày hôm sau, Dung Ân vừa đến công ty, thì đã có cánh sát đến tìm cô nói là để điều tra. Khi hỏi đến Diêm Việt, Dung Ân không thể giấu nổi vẻ kinh hoàng: “Anh ấy có việc gì?”
“Cô đừng căng thẳng, chúng tôi chỉ đặt câu hỏi theo nguyên tắc”
Chiếc đĩa kia, cuối cùng vẫn đến tay cảnh sát. Hiện tại, cảnh sát đã chuẩn bị lập hồ sơ vụ án, tin tức đã sớm lan truyền khắp Nghiêm Tước. Tập đoàn Viễn Thiệp vừa đổi chủ. Chỉ sau một đêm, giá cổ phiếu đã sụt giảm nghiêm trọng. Mà nay, đương kim tổng giám đốc còn phải ra hầu tòa, xem ra sự việc đúng là rất phiền phức.
Chờ cảnh sát ra về, Dung Ân mới lén lút nhắn tin cho Diêm Việt: “Việt, bên anh thế nào rồi?”
Mãi mà không thấy có tin nhắn trả lời, mười phút sau điện thoại mới rung lên, trong tin nhắn chỉ có hai chữ: “Không sao.”
Cô thấy hơi yên tâm, nằm áp trán lên hai mu bàn tay đang chắp trên bàn. Sự công kích mạnh như vậy, cô và Diêm Việt đều phải kiên cường chống đỡ. Đây mới chỉ là khúc dạo đầu.
“Ân Ân, tại sao cảnh sát lại tìm cậu?” Tay Lý Hủy đang cầm cốc nước, vẻ mặt thắc mắc.
“Không có gì, họ chỉ đến điều tra thông tin về vụ việc của giám đốc Lý.”
“À, nhắc đến chuyện này, cô đã xem tin tức chưa?” Lý Hủy thấy xung quanh không có người liền khom lưng ghé sát vào tai Dung Ân nói: “Tứ chi ông ta đều bị phế.” Dạ dày Dung Ân cuộn lên, một tay cô chống trán. Lý Hủy còn cố nói tiếp: “Cũng không biết là ai làm, vô cùng tàn nhẫn.”
Dung Ân đứng dậy đi đến bên cửa sổ, cô nhìn những đám mây dường như ở ngay trên đỉnh đầu. Diêm Việt thực sự không giống với trước đây, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy ngay cả cô cũng cảm thấy rợn tóc gáy.
Trong phòng làm việc quá ngột ngạt. Dung Ân cầm lấy cốc nước trên bàn trốn vào phòng nghỉ. Sau khi pha xong cốc cà phê ngồi xuống bàn, tay cô cầm thìa vô thức khuấy thứ chất lỏng đậm đà trong đó.
Đối diện truyền đến tiếng gốm sứ va chạm, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Nam Dạ Tước đang ngồi trước mặt.
“Sao, phiền muộn à?”
Đã biết rõ còn cố hỏi. Dung Ân cầm cốc cà phê lên chuẩn bị đi khỏi đó. Nam Dạ Tước nhấp một ngụm cà phê Lam Sơn: “Từ ngày đầu tiên gặp cô, tôi đã biết cô là một người phụ nữ thực tế. Nhưng không ngờ cô thực sự nhẫn tâm đẩy anh ta vào chỗ chết.”
|
Chương 40: Sự nghi ngờ của anh, quá tổn thương cô
Dung Ân dừng bước, đặt cốc cà phê xuống bàn: “Suy nghĩ của tôi và anh không giống nhau, nếu tôi yêu anh ấy, rất nhiều việc, chúng tôi phải cùng nhau gánh vác, chứ không phải ngu xuẩn tự mình hi sinh, rồi cho rằng đấy là vì mong muốn tốt cho người kia.”
“Cô yêu anh ta?” Nam Dạ Tước quay lưng về phía Dung Ân, châm điếu thuốc lá trên tay.
“Đương nhiên.” Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ băn khoăn về tình cảm của mình.
Nam Dạ Tước cười tự giễu, ngay từ đầu, hình như anh đã đi nhầm hướng, anh đánh giá sai về Dung Ân, cô không phải là người có thể dễ dàng khuất phục, trừ khi, là đường cùng. Sự kiên định và suy nghĩ của cô không giống với những người phụ nữ khác. Diêm Việt không buông tay, cô không buông tay, càng ép buộc, ngược lại càng khiến tình cảm giữa hai người thêm chắc chắn. Thật nực cười! Nam Dạ Tước dập mạnh điếu thuốc, Dung Ân đã ra khỏi phòng nghỉ và đóng cửa lại. Anh đứng dậy, uống nốt một ngụm cà phê, xuyên qua cửa kính bằng thủy tinh, hai mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Dung Ân. Cô đã tin tưởng tình cảm của các người đến thế, thì tôi sẽ cho cô tận mắt chứng kiến, sự bền vững đó sẽ tan vỡ như thế nào, nhìn cô khóc trong tuyệt vọng, dường như so với nhìn cô cúi đầu còn sung sướng, thỏa mãn hơn rất nhiều. Từ trước đến nay, Nam Dạ Tước luôn là người thuộc phái hành động, chỉ cần một ý tưởng nảy sinh trong đầu, anh sẽ thực hiện ngay. Theo như suy nghĩ hiện tại của Dung Ân, cho dù Diêm Việt ngồi tù, chắc chắn cô sẽ ngốc nghếch chờ đợi anh ta ra tù, nếu như vậy, kế hoạch mới của anh sẽ không thể thực hiện. Bấm điện thoại, anh dặn dò mấy câu, khiến trò chơi còn chưa bắt đầu này, dừng lại đúng lúc. Suốt cả ngày, tâm trạng Dung Ân lúc nào cũng thấp thỏm lo lắng. Cô gọi điện cho Diêm Việt, mới biết là Diêm Việt đã tắt máy. Khó khăn lắm mới đợi đến hết giờ làm việc, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sau đó vội vàng chạy đến tập đoàn Viễn Thiệp.
Nhưng đến nơi, vẫn bị muộn.
Đứng ở cửa tòa nhà, chuông điện thoại trong túi vang lên, cô mở tin nhắn ra: “anh ta đang ở quán cà phê số ba.” Số điện thoại không lưu tên, nhưng chỉ cần nhìn qua cũng biết đó là số của Nam Dạ Tước.
Tại sao Nam Dạ Tước lại biết cô đang tìm Diêm Việt? Trừ khi, bây giờ Nam Dạ Tước đang ở cùng một chỗ với Diêm Việt.
Quán cà phê số ba ở rất gần tập đoàn Viễn Thiệp, bắt xe đi đến đó chỉ mất vài phút, Dung Ân vừa đi đến cửa, đã nhìn thấy Nam Dạ Tước và Diêm Việt ngồi trong quán.
Bọn họ ngồi đối diện nhau, hình như đang nói chuyện gì đó, vì đứng ở ngoài nên cô không thể nghe rõ.
Hai người đàn ông có khí thế hơn người, lần đầu tiên ngồi cùng một chỗ, Nam Dạ Tước đặt túi tài liệu lên bàn đẩy đến trước mặt Diêm Việt: “Cái này, trả lại cho anh, đưa cho cảnh sát xong lại lấy về, tôi đã phải tốn không ít công sức.”
Anh ta mở ra xem, là một chiếc đĩa, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú ngay lập tức trở nên căng thẳng: “Anh có ý gì?”
“Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, tôi rất hâm mộ anh, có một người phụ nữ vì anh mà bất chấp tất cả.” Nam Dạ Tước cố tình gây hiểu lầm, động tác thưởng thức cà phê vô cùng tao nhã.
Diêm Việt tùy ý ném chiếc đĩa sang bên cạnh, ngồi dựa lưng vào ghế: “Bất kể mọi chuyện ra sao, tôi đều là người đàn ông đầu tiên của cô ấy, cô ấy có vì anh chảy máu sao?”
Tay cầm cốc cà phê hơi run lên, trong nháy mắt sắc mặt Nam Dạ Tước trầm xuống, mặc dù biết rằng đây là sự thật, nhưng khi nghe anh ta nói ra một cách nhẹ nhàng như vậy, mẹ nó anh thấy khó chịu chết đi được.
Dung Ân đã tìm thấy chỗ ngồi của hai người, cô vội vàng đi đến: “Tại sao anh lại ở đây?”
Nam Dạ Tước tức giận đến mức lồng ngực như muốn nổ tung, anh cố nén giận, khóe miệng cong lên, cố tình cười mờ ám: “Tất nhiên là em sẽ không hy vọng tôi xuất hiện ở đây,buổi tối ngủ ngon không?”
Dung Ân nghe thấy câu nói đầy ẩn ý của anh nhưng cô không trả lời. Nam Dạ Tước đứng lên, lúc đi qua người Dung Ân, đột nhiên anh giơ tay vỗ vai cô: “Ân Ân, đúng là em giao dịch rất sòng phẳng, lần sau nếu còn có chuyện tốt như vậy thì có thể đến tìm tôi nữa.” Sau khi nói xong anh liền bày ra vẻ mặt thỏa mãn rồi nghênh ngang rời đi.
“Việt, tại sao em gọi cho anh, điện thoại lại báo không liên lạc được?” Dung Ân không để ý đến những lời nói của Nam Dạ Tước, cô ngồi xuống chỗ của anh vừa nãy.
Diêm Việt lấy điện thoại di động ra, khởi động máy: “Buổi chiều điện thoại bị quấy rầy liên tục nên anh tắt máy.”
“Cục cảnh sát đã lập hồ sơ vụ án, công ty của anh chắc phải chịu áp lực không nhỏ đúng không?
Diêm Việt nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái, lấy tay gạt túi tài liệu đến trước mặt cô.
“Đây là cái gì?”
“Chắc là cái đĩa đó.”
“Cái đĩa nào?” Dung Ân giật mình, cô vội vàng xé túi tài liệu rồi lấy thứ ở trong đó ra. Là chiếc đĩa ngày hôm qua, cô nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Chiếc đĩa này, không phải đang ở trong tay cảnh sát sao?”
Diêm Việt lạnh mặt, đôi mắt màu hổ phách sắp không khống chế nổi tức giận: “Ân Ân, anh đã nói, cho dù có như thế nào cũng không được đáp ứng yêu cầu của Nam Dạ Tước.”
Dung Ân nhíu mày: “Em không đáp ứng chuyện gì hết.”
“Nếu không đáp ứng, tại sao Nam Dạ Tước lại mang cái đĩa này đến đây? Nếu em không đáp ứng yêu cầu của anh ta, tại sao anh ta lại phải lao tâm khổ tứ làm việc này?” Diêm Việt không thể không chế cao giọng chất vấn.
Cuối cùng cô cũng biết được ẩn ý bên trong lời nói của Nam Dạ Tước, cũng hiểu được ý tứ trong câu nói của Diêm Việt. Chợt Dung Ân cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân: “Cho nên, anh nghĩ rằng em đã đáp ứng yêu cầu của anh ta nên anh ta mới làm như vậy?”
Yêu cầu kia không cần nói cũng biết, đó chính là lên giường. Qua một cái bàn, anh ta nhìn xoáy vào Dung Ân, ánh mắt đó khiến cô bị tổn thương, Dung Ân ngồi đối diện, hai người bốn mắt nhìn nhau. Thì ra chỉ cần một ánh mắt không tin tưởng của Diêm Việt thôi, cũng đủ khiến trái tim cô lạnh giá hơn rất nhiều so với việc Nam Dạ Tước hết lần này đến lần khác sỉ nhục cô.
Có thể thấy bây giờ Diêm Việt đang nổi nóng, đột nhiên chuông điện thoại vang lên giải tỏa không khí căng thẳng lúc này. Diêm Việt nghe điện thoại.
“A lô? Tôi không sao. Ừm, tôi đang ở bên ngoài.”
Có lẽ Diêm Việt cho rằng, cô có lần đầu tiên nên ẳn hẳn sẽ có lần thứ hai, Dung Ân cầm túi xách lên, cho dù tình cảm trước đây có sâu sắc đến mức nào, nhưng dựa vào cái gì cô có thể khẳng định Diêm Việt có thể chấp nhận được chuyện đó? Cô cứ nghĩ đó là điều đương nhiên.
Lúc Dung Ân đứng dậy Diêm Việt chỉ nhìn cô một cái, anh ta cũng không ngăn cô lại, thái độ hờ hững như vậy khiến lòng Dung Ân càng lúc càng lạnh. Cô ra khỏi quán cà phê số ba gió lạnh quất vào mặt, chút dư âm của mùa thu mãi quyến luyến không chịu rời đi nên mùa đông mới có thể đến muộn như vậy.
Cô kéo cao cổ áo đi về phía quảng trường, trên đường người đến người đi qua lại vội vàng, Dung Ân ở phần đường dành cho người đi bộ, đột nhiên cô không biết phải đi về hướng nào.
|