Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em
|
|
“Sao lại không liên quan?” Diệp Trí Viễn hỏi lại với vẻ không vừa lòng: “Hạ Dao, chúng ta là vợ chồng đấy!”
“Chỉ là trên danh nghĩa thôi! chẳng liên quan gì đến tình cảm!” An Hạ Dao nói xong, quay người bỏ đi.
Diệp Trí Viễn nhìn theo lưng An Hạ Dao, chau mày vẻ bất lực, rồi đưa tay bóp thái dương, thở dài, cách mạng chưa thành công, anh phải tiếp tục cố gắng mới được. Anh chạy đuổi theo Hạ Dao: “Em đừng có đi nhanh như vậy, cảnh đẹp trong trường thì phải đi chậm, ngắm nghía thì mới thưởng thức hết được chứ!”
An Hạ Dao lườm Diệp Trí Viễn một cái, có điều bước chân thì đã chậm hơn hẳn.
Đại học Hạ Môn rất rộng. Về học thuật nếu so với những trường đại học khác thì không bằng, nhưng cảnh quang của trường thì chẳng khác gì một công viên xinh đẹp, những du khách tới đây để thăm quan, chụp ảnh, tập thể thao đã tạo ra một nét rất riêng mà chỉ có ngôi trường này mới có. Thỉnh thoảng thấy một vài sinh viên tay cầm sách vội vã đến giảng đường hoặc thư viện, khiến An Hạ Dao bất giác nhớ đến những năm tháng tuổi xuân đã sớm trôi qua.
Trong những năm tháng tuổi xuân dù đã trôi qua rất lâu rồi, Diệp Trí Viễn vẫn không thay đổi, thậm chí cùng với dòng hồi tưởng rất đậm nét của cô, những điểm rất riêng của anh càng ngày càng trở nên đẹp hơn.
Dãy ký túc của trường đại học Hạ Môn xây bằng gạch đỏ và những hàng rào bằng thép tinh xảo, tạo ra nét kiến trúc cổ, dưới tán của những ngọn cây xum xuê, trông chúng càng trở nên yên tĩnh, trầm mặc. Nếu như không phải vì trên các ban công có phơi những bộ quần áo thì An Hạ Dao đã tưởng rằng nơi này hoàn toàn là một điểm du lịch chứ không phải là ký túc xá của một trường đại học. Trong lòng cô không khỏi ngưỡng mộ những sinh viên được học ở ngôi trường này.
Giữa trường có một chiếc hồ lớn sóng lăn tăn, có lẽ đó là hồ Phù Dung như lời mọi người nói. Diệp Trí Viễn phấn chấn chỉ vào những con vật đang bơi trên mặt hồ, ngạc nhiên kêu lên: “Em nhìn kìa, trong hồ có nuôi ngỗng kìa?”
Hạ Dao chép miệng, nhìn Diệp Trí Viễn: “Xin thua rồi đấy, anh không phân biệt được thì đừng có nói lung tung như thế được không? Kia rõ ràng là uyên ương!”
“Ồ thì ra là uyên ương! Sao trông lại giống như ngỗng nhỉ!” Diệp Trí Viễn cười thầm trong bụng, anh giả vờ không biết, còn An Hạ Dao thì thực sự là không biết! Rõ ràng đó là thiên nga đen! Hai người tìm một bóng râm, trên bãi cỏ xinh đẹp ngồi xuống, rồi thốt lên: “Ôi, hối hận quá!”
“Hối hận gì?” An Hạ Dao nhìn mặt hồ yên tĩnh, bình thản hỏi, mắt nhìn quanh, xung quanh hồ có rất nhiều người đang đi dạo, rất nhộn nhịp, có những nhóm người mang máy ảnh đang chụp ảnh kỷ niệm, cũng có nhũng người giống như An Hạ Dao, đi dạo mệt rồi, cuối cùng ngồi chắp bằng trên bãi cỏ nói chuyện, có những người thoải mái hơn, gối đầu lên cánh tay ngủ ngon lành, cũng có những đôi tình nhân ngồi sát bên nhau thì thầm tâm sự, càng làm tăng thêm vẻ lãng mạn, sống động cho ngôi trường.
“Hối hận rằng đã không học hành cho chăm chỉ, hối hận rằng đã chia tay với em, hối hận rằng chúng ta đã không thể yêu nhau ở một ngôi trường đẹp như thế này…”. Diệp Trí Viễn nhìn vào tòa kiến trúc đối diện bên kia hồ, nói với vẻ chậm rãi, giọng mang đầy vẻ nuối tiếc…
Trong lòng Hạ Dao bỗng thấy xốn xang, cô không thể nào giữ vẻ thản nhiên được nữa, cô đứng bật dậy: “Diệp Trí Viễn, anh đừng ngồi ở đây làm như vị thánh của tình yêu nữa. Tôi biết, bây giờ anh bám chặt lấy tôi là vì muốn trả thù tôi về cái tội đã cắm sừng anh, đúng không? Anh muốn chờ đến khi tôi yêu anh rồi thì anh lại hất ngay tôi đi chứ gì?”
Diệp Trí Viễn không thể tưởng tượng được: “Hạ Dao, em đang nói linh tinh gì thế?”
An Hạ Dao nhìn thẳng vào mắt Diệp Trí Viễn, nói rành từng tiếng: “Diệp Trí Viễn, anh hãy từ bỏ ý định đó đi, vì tôi sẽ không yêu anh, và cũng không để cho anh có cơ hội bỏ tôi, trả thù tôi!”
Thấy An Hạ Dao nói với vẻ nghiêm chỉnh như vậy, Diệp Trí Viễn từ chỗ ngạc nhiên mở to mắt nhìn đến cười to nghiêng ngả: “Ha, ha, ha…”
Hạ Dao nghe tiếng cười ấy mà thấy sởn gai, cô giậm chân, tức giận nói: “Cười đủ chưa?”
“Chưa đủ, chưa đủ!” Diệp Trí Viễn lại cuời nghiêng ngả, khiến không ít khách qua đường quay lại, nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên, và tất nhiên cũng nhìn sang An Hạ Dao với ánh mắt ấy.
An Hạ Dao tức giận kéo Diệp Trí Viễn, rồi đưa tay bịt miệng anh không chút kiêng dè: “Thôi đi, đừng có cười nữa! Nếu cười nữa người khác sẽ nghĩ anh là điên đấy.”
“Điên thì điên chứ sao, anh không quan tâm.” Diệp Trí Viễn nhún vai, khẽ cười.
“Nhưng tôi thì có, tôi không muốn làm vợ của một kẻ điên.” An Hạ Dao nghiến răng, nói.
Diệp Trí Viễn ngây người nhìn An Hạ Dao bằng đôi mắt đen, thở dài một cái, rồi đưa tay búng lên đầu cô, nói với vẻ bất lực: “An Hạ Dao, sao trong đầu em toàn nghĩ đến những chuyện nhăng nhít như vậy nhỉ?”
“Có anh mới nhăng nhít.”
“Ai nói với em là anh theo đuổi em và kết hôn với em là vì muốn trả thù em vì đã cắm sừng cho anh?” Diệp Trí Viễn hỏi với vẻ nghiêm túc.
An Hạ Dao không trả lời, rời ánh mắt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Ai nói với em rằng, anh kết hôn với em, chờ khi em yêu anh rồi thì anh sẽ bỏ em?” Diệp Trí Viễn đưa tay véo cằm An Hạ Dao, khiến cô phải ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào anh: “An Hạ Dao, rút cuộc thì em là thông minh hay hồ đồ hả? Anh chờ đến khi em yêu anh rồi thì bỏ em, điều đó có lợi gì cho anh?”
“Để trả thù tôi, khiến tôi buồn và đau lòng.” An Hạ Dao đáp rất thuận miệng. “Em đừng quên, chúng ta đã có đăng ký chứng nhận là vợ chồng, nếu anh bỏ em, anh sẽ phải bỏ ra một khoản phí chăm sóc cho em.” Diệp Trí Viễn nói bằng giọng bình tĩnh: “Cái giá của việc trả thù em, làm em đau lòng quả là không nhỏ.”
An Hạ Dao nghẹo đầu ngẫm nghĩ một lúc, rồi dường như đã hiểu ra: “Đúng thế!” Diệp Trí Viễn bỏ cô thì sẽ phải ly hôn với cô, mà muốn ly hôn thì phải trả tiền chăm sóc nuôi dưỡng!
“Nghĩ ra rồi chứ?” Diệp Trí Viễn nhướn đôi mày.
An Hạ Dao gật đầu: “Vậy thì vì sao anh lại cứ bám riết lấy tôi?” Nói xong, cô bổ sung: “Anh đừng có nói là yêu tôi đấy.”
Trí Viễn không biết phải nói gì: “Đó là vì anh yêu em!”
“Trí Viễn, anh nghĩ rằng tôi là đứa trẻ lên ba à?” An Hạ Dao tỏ ra không tin.
“Anh phát hiện ra rằng, khi em ngốc thì còn ngốc hơn cả đứa trẻ lên ba!”
Diệp Trí Viễn đưa tay ra gí lên trán An Hạ Dao: “Anh không yêu em thì anh bất chấp tất cả theo đuổi em làm gì? Kết hôn với em làm gì?” Nhìn vẻ mặt không tin tuởng của An Hạ Dao, trong lòng anh thấy rất khó chịu: “An Hạ Dao, em sao thế? Em muốn anh phải nói với em bao nhiêu lần rằng anh yêu em thì em mới tin anh?”
“Anh nói bao nhiêu lần cũng không có tác dụng, vì tôi hoàn toàn không tin!”
Lần này thì đến lượt Diệp Trí Viễn tức đến mức hộc ra máu, anh nhìn An Hạ Dao bằng ánh mắt vô tội: “Tại sao?”
An Hạ Dao nhìn đôi mắt đẹp của Diệp Trí Viễn mà thấy mình như đang chìm vào đó, rồi lại thấy Diệp Trí Viễn mỗi lúc một tiến sát đến, bất giác lùi về sau một bước: “Không tại sao gì cả, tôi không tin rằng anh sẽ yêu tôi, thế thôi.”
“An Hạ Dao, em không tin mình, hay là không tự tin trước anh?”
“Vấn đề này, tôi không muốn trả lời!” Nói xong, An Hạ Dao để mặc Diệp Trí Viễn, đi nhanh về phía trước. Trống ngực cô đang đập rất dữ, nếu chậm một giây nữa thôi, thì cô sẽ không kìm được và nhào vào lòng Diệp Trí Viễn và ôm anh, hôn anh, thậm chí còn làm nhiều hơn thế nữa ở tại ngôi trường xinh đẹp này…
Diệp Trí Viễn thở dài, đuổi theo cô.
Trong thế giới của tình yêu, ai rung động trước, ai khát vọng nhiều hơn một chút thì nhất định sẽ chủ động nhiều hơn, nếu An Hạ Dao đã đứng yên một chỗ mà không có hành động nào, thì Diệp Trí Viễn sẽ đi đến và kề sát bên cô!
An Hạ Dao tỏ bộ mặt lạnh lùng, toàn thân toát ra vẻ xa cách, cùng Diệp Trí Viễn đón xe trở về Tằng Thố An, vừa xuống xe, thấy Diệp Trí Viễn thận trọng đi theo cô, trong lòng bất giác cảm thấy một nỗi phiền muộn mâu thuẫn rất khó nói. Cô bước nhanh vào làng, rẽ bừa vào một cửa hiệu trang trí rất độc đáo có tên là: “Ba năm hai lớp.”
Thì ra, đó là một cửa hiệu chuyên đề, có điều trang trí mang dấu ấn hoài cổ của lớp học hồi nhỏ. Chủ cửa hiệu ở đây gọi là thầy giáo, thực khách là học sinh, gọi món thì là làm bài tập, tự mình làm món ăn thì là tự ôn…
|
Nhưng việc nhầm lẫn ấy lại rất thu hút An Hạ Dao. Nhìn đồng hồ mới 5 giờ, cô không do dự mà ngồi ngay xuống chiếc bàn cũ, giơ tay vẫy thầy giáo, gọi 4 món và cơm (chân giò thì là vật lý, dậu phụ thái chỉ thì là hóa học, tôm thì là thể dục, đầu cá thì là tư tưởng đạo đức, cơm thì là ngữ văn).
Diệp Trí Viễn chau mày, đi theo vào, ngồi xuống bên cạnh An Hạ Dao, khẽ nói câu xin lỗi: “Thôi nào, em đừng giận nữa, coi như là anh sai, được chưa?”
An Hạ Dao quay đầu đi, không thèm để ý đến anh và cũng không tiếp lời.
“An Hạ Dao, em đừng giận nữa, được không?” Diệp Trí Viễn kéo tay An Hạ Dao: “Chúng ta đi du lịch để tìm niềm vui và để cho tâm trạng được thoải mái, nếu em cứ giận như vậy thì sẽ bỏ lỡ rất nhiều niềm vui đấy…
“Ai mà thèm giận nhau với anh?” Thấy Diệp Trí Viễn phải xuống nước trước mình như vậy, An Hạ Dao không thể cứ mặc anh, vì suy cho cùng, đúng như Diệp Trí Viễn nói, đi du lịch là để cho tâm trạng được vui vẻ, thoải mái, hơn nữa lại đến với một thành phố thú vị như thế này, thì phải chơi hết mình mới đúng.
Thực ra Hạ Dao không hề giận Trí Viễn, cô giận mình vì nhận ra là đã không thể kiên định lập trường đối với anh được.
Không lẽ, thất bại thảm hại trong tình yêu năm l7 tuổi lại lặp lại một lần nữa?
Chính An Hạ Dao cũng không biết được rằng liệu mình có thể quên được nỗi đau của vết thương mà cô đã phải chịu để rồi cùng với Diệp Trí Viễn làm lại từ đầu hay không? Tuy cô và Diệp Trí Viễn đã kết hôn, hơn nữa giữa hai người cũng có những hòa hợp nhất định ở một số mặt… Nhưng, có quá nhiều thứ chưa thể biết khiến cô do dự, khiến cô cứ quẩn quanh mà không dám tiến tới…
Suốt bữa ăn, An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn không ai nói với ai, cả hai đều cắm cúi ăn, vì thế mà họ đã ăn hết chỗ thức ăn đã gọi. Khi họ thanh toán tiền, chủ cửa hàng – chủ nhiệm lớp tổng kết “thành tích” đã cười hì hì và chỉ dẫn: “Chúng ta phải tới phòng hiệu trưởng nộp học phí!”
An Hạ Dao lập tức hiểu ra rằng, ở nhà hàng này gọi thanh toán là nộp học phí. Thấy tò mò, cô và Diệp Trí Viễn mang bảng “thành tích” đến phòng “hiệu trưởng.”
Tính học phần (tính tiền), nộp học phí (trả tiền), “hiệu trưởng” cười khà khà, tặng cho Diệp Trí Viễn và An Hạ Dao một tấm giấy khen nhỏ: “Hai bạn đã ăn hết sạch, vì thế, cái này dành cho các bạn!”
Còn có cả chuyện này nữa cơ đấy!
Diệp Trí Viễn cũng thấy hứng thú, đón tấm giấy khen, nhìn chiếc bút ký bên cạnh, hỏi với vẻ lịch sự: “Hiệu trưởng, cái này có thể dùng được không?”
“Hiệu trưởng” cười gật đầu: “Có thể dùng được, các bạn có thể viết tên lên giấy khen đó, mang về làm kỷ niệm và cũng có thể dán lại trưởng làm kỷ niệm!”
Diệp Trí Viễn vung tay, ký lên chỗ để trống ở mục tên họ mấy chữ “Ngốc điểm không, Em gái nạm răng”, sau đó cười và trao tấm giấy khen đó lại cho “hiệu trưởng”: “Hãy dán lên tường của các anh đi!”
An Hạ Dao nhìn “hiệu trưởng” cầm tờ giấy khen có ký tên Ngốc điểm không và Em gái nạm răng dán lên tờ giấy trên tường đã có vô số những tờ giấy như thế trong khu vực của trường học, trong lòng không khỏi thấy xốn xang.
Sau đó, hai người đi dạo một vòng quanh làng Tằng Thố An nhằng nhịt như mê cung, rồi cuối cùng vào ngồi trong một quán rượu cũng theo chủ đề tương tự.
“An Hạ Dao, em có biết đặc điểm của quán rượu này là gì không?”
“Là gì?” An Hạ Dao đưa mắt nhìn bố cục, trang trí của quán rượu rồi lại nhìn những tốp thanh niên nam nữ ra vào quán với vẻ chăm chú, sau đó trả lời với vẻ thăm dò: “Có phải là vì quán rượu này vừa có thể uống rượu lại vừa có thể ăn kem không?”
Diệp Trí Viễn không nén được cười ha hả: “An Hạ Dao sao em lại có thể thú vị đến thế nhỉ? Làm anh không thể không thích em cho được!” Nói xong, đưa mắt nhìn thì thấy ánh mắt của cô đã bớt vẻ thiếu tự nhiên, anh bèn ra sức giảng giải về đặc điểm của quán rượu này: “Quán rượu này có tên là Gặp nhau ngày nắng, ngày mưa không mở cửa, buổi sáng không mở cửa, bán kem ốc quế, rượu ngải đắng, có đàn Ukelele và cả cà phê nữa, hiểu chưa?”
“Mưa thì không mở cửa?” An Hạ Dao chau mày có vẻ không hiểu, buổi sáng không mở cửa thì có thể hiểu được, vì các nhân viên của quán thường ngủ dậy muộn, nhưng còn ngày mưa sao lại không mở cửa, vì thế cô hỏi một câu tỏ vẻ thông minh: “Vậy, nếu gặp lúc hạn hán thì chẳng phải ngày nào cũng phải mở cửa sao? Như vậy, nhân viên của quán có mệt chết à?”
Diệp Trí Viễn ngây người ra, rồi lập tức gật đầu đồng ý: “An Hạ Dao, có những lúc em cũng không phải là ngốc đến mức hết thuốc chữa nhỉ!” Thấy Hạ Dao trừng mắt lườm, bèn nói: “Thôi, đùa chút mà, sao em lại tưởng thật nhỉ?
Nào, để anh mua kem cho em ăn nhé!”
“Định lấy lòng tôi bằng một que kem à?”
“Xin thua rồi đấy, em tưởng rằng kem ở đây là loại có thể dùng tiền mà mua được à?” Diệp Trí Viễn bĩu môi: “Trước khi đi em không chuẩn bị, nhưng đã đến đây rồi thì em cũng nên xem hướng dẫn du lịch, nếu không thì cái Apple của em dùng để làm gì?”
“Tôi…” An Hạ Dao bị Diệp Trí Viễn nói cho không biết phải nói gì, lập tức lấy di động ra tra cứu, khi cô tra thấy quán Ba năm hai lớp mà được rất nhiều người giới thiệu, vội xúc động kéo Diệp Trí Viễn, hỏi: “Đây có phải là chỗ mà chúng ta vừa mới ăn cơm không?”
Diệp Trí Viễn gật đầu: “Để anh đi mua kem cho em.”
An Hạ Dao lại tra thấy Gặp ngày nắng, tra kỹ những phần mà người khác giới thiệu, cuối cùng đã hiểu, thì ra kem ở đây làm ra không đủ bán, vì thế khi nhìn thấy Trí Viễn cười hì hì mang kem về và nói: “Em may mắn đấy, cái cuối cùng, của em đây”, thì lòng cô thấy rất vui, còn có đúng là cái cuối cùng như lời Diệp Trí Viễn nói hay không thì cô không cần truy cứu, vui và ở chỗ cô đã được ăn loại kem mà mọi người nói tới.
Trong một quán rượu lãng mạn như vậy, gọi thêm mấy chén rượu ngon, ví dụ như “Người cá đẹp”, “Cây đàn ghi ta nhỏ”, vừa nói chuyện vừa nhâm nhi, khoảng cách giữa An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn dường như đã được rút ngắn đi nhiều.
Nhưng loại rượu này rất ngon, nhưng rất dễ say, nhất là lại pha lẫn với nhau, An Hạ Dao cứ uống mãi cho đến khi đầu óc bắt đầu quay cuồng, “Diệp Trí Viễn chúng ta về đi”, nếu uống nữa, cô sợ rằng sau đó mình sẽ có những hành động khó kiểm soát. Trí Viễn cười, dìu An Hạ Dao ra khỏi quán rượu: “Sao thế?
Không vui à?”
An Hạ Dao gật đầu, bên ngoài quán, sự ồn ào của những người qua lại đã bớt đi phần nào. Buổi tối, Tằng Thố An rất yên tĩnh, trong các con ngõ sâu thấp thoáng ánh đèn, khiến tâm trạng con người dần dần trở nên lắng lại.
Có vẻ nơi đây thích hợp với nhịp sống chậm và đầy cái gọi là vị lãng mạn mang chất văn nghệ.
Diệp Trí Viễn nắm tay An Hạ Dao rất tự nhiên, còn An Hạ Dao không vùng ra mà cũng nắm chặt lấy tay anh, đây là lần đầu tiên cô làm như vậy. Mười ngón tay của hai người đan chặt lấy nhau, họ cùng chầm chậm bước trên con ngõ nhỏ…
Trong một đêm tối mơ màng, trong một con ngõ tĩnh lặng như vậy, hai vợ chồng nắm chặt tay nhau, cùng dựa vào nhau, tình cảm dần thăng hoa, và những chuyện phải xảy ra đã diễn ra hết sức tự nhiên.
Thực ra, An Hạ Dao chưa bao giờ quên Diệp Trí Viễn, chỉ có điều cô giấu ở nơi sâu nhất của trái tim mà thôi.
Trước sự theo đuổi của Diệp Trí Viễn, An Hạ Dao thấy tình cảm và lý trí của mình vô cùng mâu thuẫn. Cô luôn phải chống chọi với những giằng xé, cố ép mình không đến gần, thậm chí là xa lánh anh, vì cô lo sợ, lo sợ mình không thể nào chống chọi lại được trước Trí Viễn.
Buổi tối, lắng nghe tiếng ồn ào từ những quán ăn bên ngoài, co mình áp vào lồng ngực to rộng và rắn chắn của Trí Viễn, nghe nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh, An Hạ Dao rất hiểu trái tim mình, thật ra nó cũng đập nhanh như trái tim của Trí Viễn, máu trong người dường như đang trào dâng lên đầu không do dự nữa, cô ngẩng mặt lên, khẽ hôn lên môi Diệp Trí Viễn.
Đây là việc mà Hạ Dao khao khát mãnh liệt được làm nhất, song vì tự ti nên cô đã không dám. Nhưng đêm nay, cuối cùng, mượn men rượu, cô đã dũng cảm một lần. Cảm giác mềm mại, dịu dàng trong phút chốc khiến toàn thân Trí Viễn run lên, tim đập dồn đập, bởi vì, đây là lần đầu tiên An Hạ Dao chủ động gần gũi anh, tuy đó chỉ là một nụ hôn lướt nhẹ như chuồn chuồn chạm nước, nhưng lập tức khiến anh xúc động tới mức không sao kìm được. Bởi vì, sự chủ động của cô có nghĩa là cô không từ chối việc anh đến gần nữa, thậm chí là chấp nhận sự theo đuổi của anh, lạc quan hơn thì đó là An Hạ Dao đang dần dần đáp lại anh.
|
Trí Viễn trở tay ôm chặt Hạ Dao vào lòng, rồi cọ khẽ lên đầu cô với vẻ yêu thương, dịu dàng cắn lên đôi tai rất nhạy cảm của cô, hỏi với giọng đầy ma lực: “Hạ Dao, có phải là em đã chấp nhận anh rồi không?”
Trái tim An Hạ Dao run lên, định dũng cảm để cho sự việc cứ diễn ra theo lẽ tự nhiên, nhưng sau một cái ợ, cô vội chạy ngay vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo vào bồn rửa…
Diệp Trí Viễn cũng bật dậy theo cô, khẽ vỗ lưng cho cô, rồi hỏi với vẻ quan tâm: “Em không sao chứ?” Xem ra, hôm nay cô đã uống hơi nhiều, hành động vừa rồi hoàn toàn là ngoài ý muốn, Diệp Trí Viễn hơi buồn khi nghĩ như vậy.
An Hạ Dao nôn một lúc rồi vặn vòi vả nước lên mặt, lấy lại tinh thần, nhìn Trí Viễn với vẻ ngượng nghịu: “Vâng, không sao đâu.”
Diệp Trí Viễn lấy khăn mặt, lau lên khuôn mặt xinh đẹp giúp cho An Hạ Dao: “Không còn sớm nữa, đi ngủ đi. Ngày mai chúng ta sẽ đi Cổ Lang Dữ.”
An Hạ Dao gật đầu ngoan ngoãn, khi quay trở lại giường, cô không có nhiều cử động, mà chỉ bỏ đi sự đề phòng, ôm chặt lấy Diệp Trí Viễn, giống như con gấu không đuôi áp sát lấy người anh và chìm vào giấc ngủ với tâm trạng nhẹ nhõm.
Diệp Trí Viễn nằm ngay đơ, trong bụng như có một đám lửa cứ cháy lên gần hết nửa đêm mới mơ màng thiếp đi.
Mặc dù không để đồng hồ báo thức, nhưng sáng sớm hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên tràn vào phòng, An Hạ Dao phấn chấn mở mắt ra, nhân tiện đánh thức Diệp Trí Viễn dậy, chuẩn bị đi thẳng đến Cổ Lăng Dữ!
Nơi được gọi là “Đảo dương cầm” theo những lời truyền tụng thì sự lãng mạn của nó có thể hình dung bằng hai từ “chạy trốn”. Vừa mới lên đảo, An Hạ Dao lập tức thấy mê mẩn trước đủ các loại cửa hiệu lớn nhỏ vô cùng đặc sắc…
Trí Viễn thì bình tĩnh đi theo sau An Hạ Dao, đi qua hết cửa hiệu này đến cửa hiệu khác, thỉnh thoảng lại mua cho cô trà sữa, bánh rán và nhiều món ăn vặt đặc sản khác, An Hạ Dao ăn không hết thì anh lại giúp cô giải quyết giống như tất cả những người con trai trai khác khi đi chơi với bạn gái.
An Hạ Dao luôn nở nụ cười rạng rỡ, đi rồi lại dừng, dừng rồi lại đi, hết ăn thì lại lấy máy ảnh ra chụp, thỉnh thoảng cô lén chụp Diệp Trí Viễn, nếu bị anh vô tình phát hiện ra thì cô lại giả bộ cười ngốc nghếch.
Nhìn vẻ thể hiện như trẻ con của cô, Diệp Trí Viễn thấy lòng dịu vô cùng, nên anh cũng luôn nở nụ cười rất đáng yêu!
Cổ Lăng Dữ thực sự là một hòn đảo rất xinh đẹp, An Hạ Dao rất thích nơi này vì đồng thời với vẻ bận rộn, nó còn mang đến cho du khách cảm giác thư thái, nhàn tản trong mỗi bước chân dạo bộ. Mỗi một lần bước chân vào một cửa hiệu đều khiến cho An Hạ Dao những thể nghiệm khác nhau, ngỡ ngàng và vui thích.
Buổi trưa, sau khi ăn cơm trong một nhà hàng hải sản đặc sắc, An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn nắm tay nhau đi trong làn gió biển mặn mòi và ánh nắng buổi trưa ấm áp như bao đôi lứa yêu nhau khác, len lỏi qua các cửa hiệu, chụp ảnh lưu niệm.
Khi tới một quán cà phê rất lãng mạn, An Hạ Dao viết ra hai câu: “nắm tay anh, cùng đi tới khi đầu bạc” và đỏ bừng mặt, nhìn về phía Diệp Trí Viễn, thì Diệp Trí Viễn đã viết ra những câu thẳng thẳn hơn rất nhiều: “Tôi yêu An Hạ Dao, đời này không thay đổi!” Phía dưới còn thêm chữ ký “Diệp Trí Viễn” rất bay bướm.
Giây phút ấy, tuyến phòng ngự trong lòng An Hạ Dao sụp đổ hoàn toàn, cái vỏ cứng cỏi bề ngoài của cô cuối cùng đã bị Trí Viễn lột bỏ, ngay sau đó, trái tim ấm áp và dịu đàng của cô một lần nữa lại dâng trọn cho anh.
Khi xuyên qua khu phố buôn bán sầm uất tới con ngõ nhỏ yên tĩnh, trước mắt An Hạ Dao hiện ra một tòa kiến trúc cũ mang dáng dấp lãng mạn khác lạ. Bức tường bao quanh ngôi biệt thự cổ với hàng lan can, hàng rào bao quanh khu vườn với những tán cây rậm rạp và những phiến lá vàng rơi… khiến cô không khỏi sửng sốt bịt miệng để khỏi thốt lên tiếng kêu ngạc nhiên.
“Em đừng xúc động quá, anh đã đặt phòng buổi tối trong ngôi biệt thự cổ này, em sẽ thoải mái mà nghiên cứu!”
Diệp Trí Viễn vừa dứt lời, An Hạ Dao đã nhào vào ngực anh nhanh như mũi tên rồi ghé sát mặt anh, hôn mạnh lên đó: “Ôi, em xúc động quá!”
Diệp Trí Viễn ôm An Hạ Dao lúc đó vẫn đang không ngừng nhảy nhót miệng nở nụ cười hạnh phúc, tiếp đó cúi người xuống, hôn lên đôi môi đỏ thắm đầy vẻ quyến rũ của Hạ Dao.
Hạ Dao hơi ngây người trong giây lát, rồi lập tức kiếng chân lên, vòng tay qua cổ Diệp Trí Viễn, thận trọng đáp lại, khiến nụ hôn của hai người càng thêm sâu, thêm dài…
Trong giây phút ấy, tất thảy mọi lý trí đều bay lên tận chín tầng mây, cô chỉ muốn cùng với Diệp Trí Viễn chìm đắm trong tình yêu không hối tiếc một lần nữa trên hòn đảo vô cùng lãng mạn này.
Việc liệu rằng có bị tổn thương hay không giờ đây đã trở nên không còn đáng sợ nữa.
Việc liệu có bị phụ bạc hay không cũng trở nên không còn quan trọng nữa.
Điều quan trọng là, An Hạ Dao của bây giờ muốn cùng Diệp Trí Viễn trao gửi trái tim cho nhau.
Ánh nắng buổi chiều chiếu qua kẽ lá, vương trên thân hình của hai người đang ôm nhau thắm thiết và tỏa thành một vầng rất đẹp. Trái tim của Diệp Trí Viễn và An Hạ Dao đã vượt qua khoảng trống của 10 năm, nối liền với nhau.
Nguyện cho tới khi đầu bạc cũng không bao giờ xa cách nữa!
Cổ Lăng Dữ vào buổi sáng sớm rất thanh bình và yên tĩnh. Ánh nắng rọi vào căn phòng trong biệt thự với những luồng ánh sáng nhảy nhót rất đáng yêu. An Hạ Dao ngắm nhìn Diệp Trí Viễn đang trong trạng thái rất phấn chấn, bất giác không khỏi thắc mắc, sao anh lại có thể phấn chấn và phong độ đến thế sau khi đã trải qua một đêm “dạt dào” như đêm qua được nhỉ? Còn cô thì khác hẳn, sau một đêm bị “nghiến ngấu”, lưng đau người mỏi, khắp người thấy rã rời.
Diệp Trí Viễn cúi người, dịu dàng hôn An Hạ Dao, hỏi: “Vợ ơi, hôm nay chúng ta sẽ đi ngắm biển và hóng gió biển, sau đó thì đi dạo đâu đó, được không?”
Trong lòng An Hạ Dao bây giờ chỉ toàn vị ngọt ngào, cô đáp: “Vâng” một tiếng đúng như của một người vợ hiền thục.
Ngọn lửa tình yêu của An Hạ Dao bị chôn vùi trong suốt 10 năm, một khi được nhóm lên thì sẽ bùng lên rất mãnh liệt, tình cảm của cô dành cho Diệp Trí Viễn mỗi ngày một thêm ngọt ngào và nồng thắm.
Diệp Trí Viễn đã đưa An Hạ Dao tới viện bảo tàng Đàn Gió, vườn hoa Thúc Trang, Hạo Minh Viên, sau đó thấy cô có vẻ mệt anh bèn cõng cô về phòng nghỉ, rồi gọi người mang thức ăn đến và ăn trong phòng. Ăn xong, anh lại chuẩn bị nước nóng để cô tắm và giúp cô mát xa toàn thân, một lần nữa lại cùng cô trải qua những giây phút ngọt ngào!
Sáng ngày hôm sau, anh lôi cô dậy từ rất sớm, sau đó cùng nhau tới ngắm mặt trời mọc ở Nhật Quang Nham.
Buổi chiều muộn, Diệp Trí Viễn và An Hạ Dao rời đảo trở về Tằng Thố An, thuê một chiếc xe đạp hai người đi vòng quanh làng, vừa đi vừa ngắm phong cảnh.
Từng làn gió biển ùa vào mơn man trên má, giữa phong cảnh bao la đầy sức cám dỗ của một vùng bán nhiệt đới và dưới tán của những rặng cây dừa, An Hạ Dao ngồi phía sau, tay ôm lấy thân hình rắn chắc của Diệp Trí Viễn, mặt áp vào lưng anh, dù là chỉ đi trên xe đạp nhưng cô vẫn cười rất vui và cảm thấy rằng, cuộc đời này chẳng có điều gì phải hối tiếc nữa.
Nếu tình yêu là một trạng thái, thì lúc này An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn đã đang ở trong trạng thái này.
Nếu lãng mạn là một cảm giác, thì lúc này An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn đã tìm thấy được cảm giác cần thiết đó.
Nếu tình yêu là một kiểu thăng hoa, thì lúc này An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn đã thăng hoa đến mức cao nhất.
Trong các bước của lý thuyết thực tế, thì với họ, lúc đầu là kết hôn hồ đồ, sau đó thì mới là tình yêu điên cuồng.
|
Nhưng, trong các bước tình cảm thực tế, thì họ từ chỗ không hề quên nhau, đến chỗ chỉ khẽ khơi dậy là lập tức bùng lên mãnh liệt, còn tấm giấy chứng nhận kết hôn chẳng qua chỉ là ngòi nổ cho tình yêu giữa họ mà thôi. An Hạ Dao nắm tay Diệp Trí Viễn cùng đi dạo dưới tán cây dừa trên bãi cát với những làn gió biển dịu dàng, cô vẫn thấy mình như đang trong giấc mộng. Hạnh phúc đến quá bất ngờ, nhưng lại cảm thấy dường như cô đã phải chờ đợi điều đó quá lâu rồ i .
Trên bãi biển, các du khách người thì đang đùa nhau, người thì nhặt vỏ sò, người thì chụp ảnh…, nhưng trên mặt ai cũng mang vẻ thư thái và một nụ cười rạng rỡ.
An Hạ Dao dựa vào ngực của Diệp Trí Viễn, hai người đều cười hạnh phúc, lặng lẽ ngồi trên bãi biển, kiên nhẫn ngắm nhìn ánh nắng chiều khuất dần ở phía tây.
Nếu như có thể được, anh thật sự muốn được cùng em dần dần già đi ở thành phố lãng mạn này…”, Diệp Trí Viễn cúi đầu nhìn An Hạ Dao như đang nói một mình, “Mặc dù chúng ta sẽ rời xa thành phố này, nhưng anh sẽ cùng em già đi trong sự lãng mạn!”
Diệp Trí Viễn nói những câu này, chẳng khác nào cho An Hạ Dao nếm những giọt mật ngọt ngào, khiến cô rất vui. “Diệp Trí Viễn, em chưa nói với anh, em yêu anh, đúng không?”
Diệp Trí Viễn nâng khuôn mặt cô lên, khẽ đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô: “Chẳng phải bây giờ em đang nói với anh đó ư?”
Mặt An Hạ Dao thoắt đỏ bừng, không giấu nổi vẻ thẹn thùng.
“An Hạ Dao, anh cũng yêu em!” Diệp Trí Viễn nhìn cô với ánh mắt chan chứa tình cảm, nói rõ rành từng tiếng, tiếp đó, anh hướng về phía biển, hét rất to: “Tôi yêu An Hạ Dao, rất rất yêu!”
Những người khác trên bãi biển quay lại nhìn anh với ánh mắt tò mò, sau đó lại tiếp tục công việc đang dang dở, như thể đã quen với cách bày tỏ tình cảm kiểu này. Cũng chỉ bởi vì đây là thành phố lãng mạn.
An Hạ Dao cảm động tới mức rưng rưng nước mắt, ôm chặt lấy Diệp Trí Viễn, không thể tìm được lời nào có thể tả hết những xốn xang, rung động trong lòng cô lúc này.
Yêu một ngưởi, sẽ bất chấp tất cả và có những hành động điên rồ, Diệp Trí Viễn yêu rất thẳng thắn và mãnh liệt, vì thế anh không ngại ngần cho cả thế giới biết điều đó.
Trong khi chờ Diệp Trí Viễn đổi thẻ để lên máy bay thì An Hạ Dao nhận được điện thoại của Thất Hề với những lời ca cẩm: “Dao Dao, mình không còn chỗ dựa nữa, mình cho Cố Xuyên đi tàu suốt rồi!”
“Cái gì? Sao lại vậy?” An Hạ Dao hỏi với vẻ quan tâm, vừa mới đây còn thấy Thất Hề với Cố Xuyên rất tốt với nhau, cô đã định khi nào có thời gian rỗi thì sẽ hỏi Thất Hề xem hai người đã phát triển đến mức nào rồi, có chính thức yêu nhau hay không.
“Mình phát hiện ra rằng, trong khi theo đuổi mình, thì anh ta có quan hệ rất thân thiết với đối tượng xem mặt, vì thế mình đã cho anh ta đi tàu suốt!” Thất Hề hít một hơi thở sâu: “Mình cần phải tìm cậu để tâm sự, sao số mình lại khổ đến thế! Cậu có ở nhà không?”
“Mình đang ở Hạ Môn.”
“Sao? Sao cậu lại đi Hạ Môn?” Thất Hề kêu lên sửng sốt trong điện thoại, “Mình chưa hề nghe thấy cậu nói rằng sẽ đi du lịch ở Hạ Môn?”
An Hạ Dao nói vắn tắt về việc quyết định nhanh chóng của Diệp Trí Viễn cho Thất Hề nghe.
“Hai người các cậu điên quá rồi đấy!” Thất Hề nghe xong, bèn tổng kết: “Đúng là điên rồ quá!”
“Đúng thế, mình cũng cảm thấy có phần điên rồ!” Nghĩ tới sự thăng hoa trong tình cảm đối với Diệp Trí Viễn mấy ngày vừa qua, khuôn mặt của An Hạ Dao bất giác đỏ bừng lên.
“Rút cuộc là thế nào?” Thất Hề tò mò hỏi.
An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn miệng nở nụ cười, tay cầm vé máy bay đi tới, giọng nói chợt trở nên dịu dàng hẳn: “Mình và Diệp Trí Viễn đã chính thức yêu nhau rồi!”
“Sao cơ?” Thất Hề một lần nữa lại tròn xoe mắt: “Mới chỉ có mấy ngày không liên lạc với cậu, thế mà các cậu đã phát triển nhanh thế sao? Đúng là nhanh như Thần Châu 9!”
An Hạ Dao cảm thấy không biết phải nói gì trước lời nói đùa của Thất Hề, bèn biện hộ một cách yếu ớt. “Dù sao thì bọn mình cũng đã đăng ký kết hôn rồi, có yêu hay không thì cũng đã là vợ chồng, thế thì chi bằng cứ yêu nhau đi, ít nhất thì mình cũng là yêu trong hôn nhân, nếu có tan vỡ thì cũng được đảm bảo hơn!”
Thất Hề trợn mắt, “Dao Dao, mình chợt phát hiện ra, cậu trở nên thông minh rồi đấy, đến cả việc yêu trong hôn nhân có đảm bảo hơn mà cũng đã tổng kết ra được, thế thì được, mình cũng sẽ tóm lấy một người rồi kết hôn!”
“Đừng như thế!” An Hạ Dao vội nói: “Thất Hề, tình hình của cậu không giống với mình, mình và Diệp Trí Viễn đã yêu nhau từ 10 năm trước, bây giờ là khơi lại tình xưa.”
“Ồ, thế là cậu cũng đã thừa nhận rồi? Trong lòng cậu luôn cất giấu một người, người đó là Diệp Trí Viễn!” Thất Hề cười, nói đùa xong thì hỏi: “Vậy, khi nào thì hai người về? Mình đang chờ để ăn cỗ cưới của hai người đấy!”
“Bây giờ đã tới sân bay rồi, chuyến bay buổi tối,” An Hạ Dao mỉm cười ngọt ngào với Diệp Trí Viễn: “Còn cỗ cưới thì phải chờ hai bên gia đình. Có điều, nói nhỏ, mình và Diệp Trí Viễn có thể mời cậu đi ăn riêng, ở đâu, lúc nào, mấy bữa cũng được.”
“Được rồi, ngày mai mình sẽ tới nhà cậu để ăn.” Thất Hề cười, kết thúc cuộc nói chuyện: “Dọc đường cẩn thận nhé, mình chờ cậu về để mời mình đi ăn cơm.
Byebye!”
Diệp Trí Viễn cũng đã nghe được bảy, tám phần câu chuyện giữa An Hạ Dao và Thất Hề, nên tươi tỉnh nói: “Phải mời Thất Hề một bữa thật ngon, cô ấy là bà mối lớn của chúng ta!” Diệp Trí Viễn ôm An Hạ Dao vào lòng vẻ hạnh phúc, may sao, may sao cô đã gặp được anh.
An Hạ Dao có hơi bẽn lẽn nhưng vẫn gật đầu, đồng ý với Diệp Trí Viễn.
Nếu không phải là vì Thất Hề lôi An Hạ Dao đi uống rượu để tìm một đêm tình và vô tình gặp Diệp Trí Viễn, rồi sau đó xảy ra một loạt những sự việc sau đó, thì e rằng đến lúc này Diệp Trí Viễn vẫn không có tâm trạng nào mà yêu, còn An Hạ Dao thì vẫn cứ phải tới những cuộc xem mặt không đầu không cuối.
Chú thích: 1 Chỉ khu vực phía nam Phúc Kiến.
|
MÌNH YÊU NHAU LẠI TỪ ĐẦU ĐƯỢC KHÔNG EM Tác giả: Cố Thất Hề Chương 12: Xảy Ra Hiểu Lầm Ads Từ Hạ Môn về, Trí Viễn đi làm bình thường ở công ty, mặc dù là giám đốc, thỉnh thoảng có đi muộn về sớm thì cũng không ai dám có ý kiến, nhưng cũng không thể cứ ngang nhiên mà nghỉ làm được. Trong khi ấy, An Hạ Dao thì cứ bị mẹ cô và bà Diệp kéo vào tham dự thảo luận tỉ mỉ về kế hoạch cho đám cưới của hai người. Tất nhiên chỉ là tham dự mà ngồi nghe là chính chứ chẳng có chỗ cho cô phát biểu ý kiến, mà dù có cho thì An Hạ Dao cũng không nói gì. Hai bà mẹ đều hết lòng lo cho con của mình với đủ thứ chuẩn bị cụ thể cho đám cưới.
Mặc dù mọi việc đều đã chuẩn bị, nhưng ngày cưới thì quyết định vào tháng mười, đó là thời điểm giữa mùa thu. Từ nay cho đến lúc đó còn hai tháng nữa, chỉ có điều, sau khi thảo luận xong thì những thực thi cụ thể chuyện thử áo cưới đến thử món đặt chỗ… hai bà mẹ đều thống nhất là đưa An Hạ Dao đi để đích thân cô giải quyết, và việc này khiến cô trở nên bận rộn.
Hàng ngày, cứ sáng ngày ra cô đã bị hai mẹ lôi đi mua sắm đủ thứ đồ dùng cho đám cưới mãi đến buổi tối khi đã mệt rã rời mới về đến nhà. Tất nhiên, Diệp Trí Viễn cũng lại muốn có một chút “vận động” trước khi ngủ, và điều này càng khiến An Hạ Dao mệt hơn. Có điều, dù là cuộc sống vợ chồng hay quan hệ mẹ chồng nàng dâu, thì tất cả đều rất hòa hợp.
Những ngày tháng hạnh phúc thường trôi qua rất nhanh, loáng một cái một tháng đã trôi qua.
Bà Diệp và bà An thấy rằng, những việc cần lo liệu thì cũng đã lo liệu xong, hơn nữa cũng chỉ còn một tháng nữa là đến ngày cưới, vì vậy hai bà không muốn An Hạ Dao bị mệt quá nên bảo cô ở nhà nghỉ ngơi và chuẩn bị làm một cô dâu hạnh phúc.
Nhân lúc nhàn rỗi, An Hạ Dao lên ý tưởng cho một bộ tiểu thuyết mới, định viết lên câu chuyện của cô và Diệp Trí Viễn với những lời đẹp nhất. Vì thế, hôm đó cô mang laptop tới một quán cà phê khá lãng mạn gần nhà, ngồi dưới ánh mặt trời buổi chiều, tay lướt nhanh trên bàn phím trong mùi thơm nồng nàn của cà phê. Chỉ một lát sau, cốt truyện hoàn chỉnh đã được xây dựng xong cô lưu vào máy, đồng thời điều chỉnh tư thế trên chiếc ghế mềm mại cho thoải mái hơn, mắt nhìn quanh một vòng và suy nghĩ xem nên bắt đầu như thế nào.
Thế rồi cô vô tình nhìn thấy ở chỗ gần cô có một đôi nam nữ ngồi đối diện với nhau. Cô chau mày, cố tìm trong trí nhớ về người con trai trông rất phong độ kia xem là ai, vì cô thấy quen quen, chỉ có điều người ấy hiện giờ đang đeo một cặp kính.
Nhìn thì thấy hình như đó là một cuộc xem mặt và hai người đó đã nói chuyện được một lúc, chỉ có điều lúc trước cô không để ý thấy mà thôi.
Người con trai kia dường như cũng đã cảm giác thấy ánh mắt của cô, nên mỉm cười bình thản với cô.
An Hạ Dao cũng mỉm cười, quay mặt đi và ngượng ngùng không quan sát hai người đó nữa, có điều tai cô thì vẫn nghe thấy rất rõ những lời trò chuyện giữa hai người.
Tiếng của cô gái ăn mặc và trang điểm rất mốt vang lên một cách điệu đà nhưng cũng rất thẳng thắn: “Vậy, tôi hỏi một câu nhé!”
“Nói đi!”
“Anh có xe không?”
“Có.” Chàng trai đáp với vẻ rất thành khẩn: “Xe mô tô!”
Nghe đến đây, An Hạ Dao không nén được quay mặt lại, nhìn sang phía bàn bên đó, thấy khuôn mặt trang điểm rất đậm của cô gái kia chẳng có vẻ gì là vui, nhất là đôi môi cứng đờ, dù chỉ là nụ cười xã giao cũng không có.
Cô gái kia sau khi hít một hơi thở sâu, hỏi tiếp câu thứ hai: “Vậy anh có nhà không?”
“Ở cùng với cha mẹ thì có tính là có nhà hay không?” Chàng trai kia trả lời, lần này có vẻ thận trọng hơn, rõ ràng là anh ta đã nhận ra rằng cô gái có vẻ không được vừa lòng với câu trả lời của anh về chuyện có xe hay không.
“Anh ở cùng với cha mẹ?” Giọng của cô gái bỗng cao hẳn lên, “Thế thì sau đám cưới sẽ như thế nào?”
“Tất nhiên là sẽ ở cùng. Cha mẹ tôi đã lớn tuổi rồi nên cần được chăm sóc!”
Chàng trai trả lời rất nghiêm chỉnh, sau đó nói tiếp với vẻ thành thật: “Tôi hy vọng rằng người vợ tương lai của mình có thể chăm sóc và đối xử tốt cho cha mẹ tôi, tất nhiên việc đón cha mẹ cô ấy đến ở cùng cũng không có vấn đề gì.”
“Anh Diệp, tôi nghĩ, chúng ta không hợp nhau lắm, không cần liên hệ nữa.” Cô gái trang điểm rất đậm tỏ vẻ không thể kiên nhẫn hơn được nữa, đến phép lịch sự tối thiểu cũng không cần giữ, vớ lấy cái túi, quay người rời đi.
Nếu không phải vì chàng trai trông có vẻ nho nhã ấy cứ chăm chăm nhìn mình thì An Hạ Dao thật sự rất muốn cười thật to chứng kiến tình huống rất kỳ cục của buổi xem mặt, cô không nén được cảm giác buồn cười, tất nhiên, tiền đề là nhân vật chính của tình huống ấy không phải là cô, đây đúng là cái kiểu vui trên nỗi buồn của người khác điển hình nhất.
Chàng trai kia bước tới trước mặt An Hạ Dao và ngồi xuống, “An Hạ Dao có còn nhớ tôi không, Diệp Ca đây!”
An Hạ Dao thấy Diệp Ca chìa tay về phía mình, nên cũng lịch sự bắt tay, cười và nói: “Thật ra, em cũng thấy rất quen, nhưng vì bây giờ anh đeo kính nên em sợ là mình nhận nhầm, cho nên mới không gọi!”
“Khà, khà!” Diệp ca cười: “Lâu lắm rồi không gặp. Ổn chứ?”
“Rất ổn, em sắp kết hôn rồi!” An Hạ Dao trả lời với vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc, rồi hỏi tiếp: “Còn anh? Vừa rồi hình như anh đang đi xem mặt!”
Diệp Ca nhún vai vẻ bất lực: “Đúng thế.” Rồi anh nói với giọng tự hào: “Các cô gái bây giờ phần lớn khi nghe tôi nói là đi xe mô tô, ở cùng cha mẹ thì lập tức đều bỏ đi, đến cả cơ hội liên hệ lần sau cũng không cho, tôi thực sự rất đen!”
Mặc dù Diệp Ca nói có vẻ rất bất lực, nhưng thái độ thì lại không như vậy, An Hạ Dao cười phì, “Sao, nhà anh sa sút à?” Cần phải biết là, tuy gia đình Diệp Ca không phải kiểu kết hợp giữa “thương nhân và chính trị gia” như gia đình Diệp Trí Viễn, nhưng cũng thuộc loại doanh nghiệp đầu tàu trong chuỗi siêu thị XX. Mười năm nay, An Hạ Dao chưa bao giờ nghe nói các siêu thị đình đốn hoặc phải thay chủ, trong khi các tin tức về mở thêm chi nhánh hoặc tin vui khác thì thường xuyên thấy trên báo chí.
Diệp Ca cười, để lộ hàm răng trắng ngà, đáp với vẻ khiêm tốn: “Cũng tạm được, cuộc sống cũng bình bình.”
“Thế mà anh lại đi nói dối con nhà người ta rằng mình không có xe?” An Hạ Dao chớp chớp đôi mắt đen, chỉ trích nghiêm chỉnh, nếu đã không phải là sa sút, thì với nền tảng hùng hậu của nhà Diệp Ca, anh đúng là triệu phú thế hệ thứ hai đích thực, đừng nói là xe, mà phải hỏi là anh đi loại xe gì!
“Nói rất thật lòng, gần đây anh đi xe mô tô thật mà.” Diệp Ca tỏ bộ rất thật thà lấy một chùm chìa khóa trong túi ra, đặt lên bàn, nói với vẻ buồn buồn: “Anh đâu có biết các cô gái bây giờ đều không thích xe mô tô, còn anh thì lại cảm thấy rất oách!” Nói xong, Diệp Ca bổ sung: “Hơn nữa, chiếc xe của anh cũng không hề rẻ!”
Ba chữ BMW lập tức hiện lên trong đầu An Hạ Dao, cô thấy rất kích động: “Sao anh lại giả bộ nghèo khổ thế?” Chỉ ba chữ ấy thôi cũng biết được chiếc xe ấy “rẻ” đến mức nào.
“Đâu có, chỉ là các người đẹp không cho anh cơ hội giải thích mà thôi!”
“Thế còn chuyện anh nói ở cùng với cha mẹ, không có nhà thì sao?” An Hạ Dao biết, có lẽ vì Diệp Ca thấy cô gái vừa rồi quá thực tế, nên mới cố tình trêu mà thôi, có điều đối xử như thế với đối tượng xem mặt thì không được.
“Anh đâu có nói là không có nhà.” Diệp Ca đáp, càng với vẻ vô tội hơn, “Anh chỉ nói ở cùng với cha mẹ, có điều đó là tại biệt thự ở hoa viên đảo XX.”
An Hạ Dao há hốc miệng: “Những biệt thự ở đó chẳng khác gì đại trang viên, diện tích chắc phải hàng ngàn mét trở lên?”
“Cũng gần như vậy.”
“Diệp Ca, bây giờ anh làm gì?” An Hạ Dao thấy Diệp Ca gật đầu, xác nhận một lần nữa rằng anh là triệu phú thế hệ thứ hai, thì tò mò hỏi.
“Bác sĩ.” Diệp Ca cười dịu dàng, “Ở Bệnh viện Chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em.”
“Sao cơ? Anh là bác sĩ Khoa sản?” An Hạ Dao buột miệng kêu lên, trong đầu nghĩ tới đủ chuyện YY.
Diệp Ca khẽ ho vì bị sặc, vội giải thích: “Không phải, ở Khoa nhi của Bệnh viện Chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em.”
An Hạ Dao “Ồ” một tiếng, trong bụng thầm nghĩ, Diệp Ca đúng là hơi “quái.” Bác sĩ có lẽ phải đạo mạo quy củ và nho nhã, còn Diệp Ca, tuy vẻ ngoài thì nho nhã nhưng lại đi xe mô tô không có vẻ gì của một bác sĩ cẩn trọng, hơn nữa, anh là triệu phú thế hệ thứ hai, không dựa vào cha mẹ, cũng không kế tục nghề của gia tộc mà lại tới làm bác sĩ của Bệnh viện Chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em. An Hạ Dao thực sự sửng sốt, có điều vẫn còn may, Diệp Ca là bác sĩ khoa nhi chứ không phải là bác sĩ khoa sản, nếu không thì cô càng sửng sốt hơn.
|