Nàng Công Chúa Thất Lạc (Nữ Hoàng Của Băng New Version)
|
|
NÀNG CÔNG CHÚA THẤT LẠC (NỮ HOÀNG CỦA BĂNG NEW VERSION) Tác giả: Lee na Chương 36: Hợp Tác Ads Nó mở cánh cửa phòng vip bước vào. Nhỏ Mai và lão Phạm đang khoanh tay trước ngực chờ bọn nó. Nó cũng chẳng muốn tốn nhiều thời gian nên vào thẳng vấn đề chính
- Các người tìm bọn tôi có chuyện gì?
- Các cô là Killers phải không?_Lão Phạm tươi cười nói. Nhìn mặt lão ta, bọn nó chỉ muốn phang chiếc dép vào mặt lão thôi_Hân hạnh được giới thiệu, tôi là...
- Ông là ai mặc kệ, điều bọn tôi quan tâm là lí do ông đến tìm bọn tôi kìa!_Nó vẫn đứng đó, nó chẳng nhìn lão lấy một cái
- Cô nóng quá đấy, cô gái. Tôi chỉ muốn nhờ các cô một chuyện thôi!
- Chuyện gì?_Jen hỏi. Nhỏ bực lắm rồi nha._ Có gì thì nói đi, vòng vo hoài
- Chắc các cô biết Queen chứ?
- Thì sao?
- Bọn tôi muốn triệt hạ Queen. Chẳng hay các cô có thể gia nhập cùng bọn tôi_Nhỏ Mai tiếp tục lời của ba ả
- Tại sao?_Chất giọng lạnh như băng của nó vang lên. Nó bây giờ rất đậm chất sát thủ nha. Một khi nó là Killers thì nó trở nên lạnh lùng vô đối.
- Tôi biết trước nay Killers luôn được coi là ngang hàng với Queen. Sao các cô không thử cùng chúng tôi triệt hạ Queen và các cô sẽ trở thành người đứng đầu thế giới đêm_Nhỏ Mai đứng lên tiến về chỗ nó
- Ý hay đấy…Nhưng bọn tôi không ham trò quyền lực. Lòng thành của các vị tôi xin từ chối!_Nó quay lưng bước đi. Hai nhỏ bạn và hai đứa nhóc thì ngơ ngác nhìn nó không hiểu. Sao nó lại không chấp nhận? Chẳng phải kế hoạch lúc đầu của bọn nó là bắt tay với lão sao?
- Đi thôi! Chúng ta không nên làm phí thời gian của chúng ta cũng như thời gian của những người ở đây thêm nữa_Nó nói. Tay nó vừa đụng đến núm cửa thì mọi hành động của nó phải dừng lại. Tất cả cũng chỉ vì câu nói của nhỏ Mai
- Các cô không muốn hay không đủ tự tin thắng được Queen?
- Không đủ tự tin thắng Queen?_Nó quay lại và trừng mắt nhìn nhỏ. Nhưng có lẽ nhỏ không thấy được đâu vì nó đeo mặt nạ mà_Tôi sẽ cho cô thấy Queen sẽ thua thảm hại trước Killers như thế nào!
- Vậy chúng ta hợp tác được chứ!_Lão Phạm đứng dậy đi về phía nó. Lão ta đưa tay ra muốn bắt tay với nó
- Có nhất thiết là phải hợp tác?_Nó hỏi vẹn lại
- Như thế sẽ giải quyết bọn Queen nhanh hơn. Vì sau Queen còn có một tập đoàn Mafia chống lưng mà
- Tập đoàn Mafia chống lưng? Bịa chuyện_Đó là suy nghĩ của bọn nó. Nó nhếch môi tỏ vẻ khinh bỉ.
- Thì ra có kẻ chống lưng nên mới đứng được ở vị trí đó! Được thôi, vậy chúng ta hợp tác. Thay vì bắt tay thì nâng ly chúc mừng nào_Nói rồi nó cầm lấy hai ly rượu, một đưa cho lão Phạm, một nó giữ. Nó chúa ghét phải nắm lấy cái tay bẩn thỉu của lão nên phải dùng đến kế này
- Cụng ly_Hai Ly rượu va vào nhau kêu lanh lảnh. Vậy là Killers đã hợp tác thành công với lão ta
- Vậy chúng tôi về đây_Lão Phạm cười tươi với bọn nó
- Trước khi đi, tôi muốn nói với ông một điều. Killes trước giờ làm việc quang minh chính đại vì thế trận đấu này tôi không muốn đánh lén hay dùng bất cứ thủ thuật nào. Có đánh thì phải đường đường chính chính mà đánh_Nó ngồi xuống Sopha, bắt chéo chân rồi nói
- Ý cô là chúng ta sẽ đánh trực diện?
- Chính xác. Không những thế còn phải gửi thư thách đấu đến họ.
- Gửi thư thách đấu?
- Chẳng lẽ lực lượng của ông không đủ?_Jen khinh khỉnh nói
- Không phải. Lực lượng của tôi hơn họ gấp 10 lần ấy chứ! Nhưng nói về trình độ tinh nhuệ thì chưa chắc. Dù tôi không muốn khen họ nhưng Queen có những thủ lĩnh không tầm thường
- Thì ra ông cũng biết_Bọn nó nhếch môi thầm nghĩ
- Chuyện đó ông khỏi lo. Mấy tên đó bọn tôi sẽ xử. Queen sẽ do bọn tôi giải quyết_Nó vừa lắc ly rượu trong tay vừa nói
- Vậy thì OK rồi! Tôi sẽ thông báo thời gian cho các cô. Nhưng làm sao để gặp các cô?_Lão ta ngập ngừng hỏi bọn nó
- Chỉ cần nói với anh bạn ở quầy rượu. Cậu ta sẽ báo lại cho chúng tôi!
- OK. Vậy xin phép_Nói rồi lão với con gái lão ra về. Sau khi lão đi khỏi thì bọn nó tụ họp lại
- Sao cậu lại dây dưa với lão thế?_Jen hỏi nó. Nhỏ đã thắc mắc từ nãy giờ rồi. 3 người kia cũng thế
- Đồng ý dễ dàng thì lão sẽ nghi đấy. Lão là một con cáo già mà
- Ừm. Cậu đúng là nhìn xa trông rộng thật. Kế tiếp chúng ta làm gì đây_Ran ngồi phịch xuống bên nó rồi hỏi
- Về ngủ nghỉ và chờ ngày chiến đấu!_nói rồi nó buông ly rượu đứng lên ra về. 4 người kia cũng tung tăng theo bọn nó. Vừa bước ra khỏi cửa thì anh bồi bàn liền chạy đến
- Thưa, có vài người muốn gặp 5 vị
- Là ai thế?_Bill hỏi
- Họ ngồi đằng kia_Anh bồi bàn chỉ tay về cái bàn trong góc khuất nơi bọn hắn đang ngồi
- Chị, có gặp không?_Joe e dè hỏi nó. Nó liền lắc đầu
- Giờ chưa phải lúc._Nó lại quay sang bồi bàn_Đến nói với họ, giờ bọn tôi có chuyện nên phải đi rồi
Anh bồi bàn vâng một tiếng rồi chạy đến chỗ bọn hắn báo cáo. Còn bọn nó thì nhanh chân mà rút khỏi đây càng nhanh càng tốt. Ở lại nhỡ bọn hắn tóm lại không cho đi thì khốn. Bọn nó lên xe rồi phóng về nhà. Mấy ngày qua phải ngủ ở bar nên mình mẩy bọn nó ê ẩm cả rồi. Nghĩ tới mấy ngày đó mà nó thấy ớn lạnh. Những ngày đó quả thật là rất khổ. Về tới nhà, nhìn thấy cái giường thân yêu, bọn nó liền nhảy lên giường mà ngủ. Đèn đuốc tắt ngúm. Nhìn ngôi nhà cứ như không có người ở ý
Còn bọn hắn thì sao nhỉ? Sau khi được anh bồi bàn thông báo, bọn hắn như nổ đom đóm mắt. Người nào cũng tức giận vì nghĩ Killers không coi Queen ra gì. Bọn hắn liền nhào vào uống rượu cho đỡ tức. Đến 1h sáng, bọn hắn mới chịu rời bar về nhà. Tất cả ai về nhà nấy, chỉ còn Bun và hắn là vẫn chưa chịu vào nhà mà cứ đứng trước cổng nhà nó mà nhìn vào bên trong thôi
- Họ vẫn chưa về_Hắn buồn thiu nói. Nhìn ngôi nhà không một ánh đèn, lòng hắn chạnh lại. Nó về Mỹ mà không nói với hắn tiếng nào thì thôi vậy nhưng ít nhất cũng phải gọi về chứ! Chả biết nó có phải bạn gái hắn không nữa!
- Thôi, chúng ta về nào. Bọn nhóc đó sẽ quay về thôi!_Bun vỗ vai hắn rồi hai chàng vác vai về nhà mà đâu hề hay biết bọn nó đã quay về và ngủ từ đời nào.
|
NÀNG CÔNG CHÚA THẤT LẠC (NỮ HOÀNG CỦA BĂNG NEW VERSION) Tác giả: Lee na Chương 37: Nơi Ấn Định Ads Sáng hôm sau, hắn uể oải rời nhà. Hôm nay bọn hắn lại vác xác đến trường. Hắn vừa mở cổng thì thấy mọi người đã tập trung đầy đủ. Thường ngày là hắn chờ bọn họ nhưng hôm nay thì ngược lại nên hắn cũng hơi bất ngờ.
- Sớm nhỉ?_Hắn cười nhưng trong lòng thì buồn rượi rượi và nguyên do chắc ai cũng biết.
- Không phải bọn này sớm mà do cậu trễ thôi!_Ren cười đáp lại
- Thôi nào đi học thôi! Sắp trễ rồi đấy_Bun lên tiếng kéo mọi người về mục đích chính rồi nắm tay Sin bước đi. Trông hai người tình cảm vô cùng. Rồi mấy người kia cũng vậy. Chỉ còn hắn, Jill và Wan là cô đơn thôi. May sao còn hai thằng bạn cùng cảnh ngộ với hắn chứ không hắn tủi thân chết mất. Hắn thật muốn đi xe lắm cơ nhưng mấy người kia lại phản đối nên hắn đành phải thuận theo số đông thôi. Đi bộ thì bọn người kia mới có cơ hội tình tứ chứ, ngu gì đi xe. Bọn hắn đang đi thì nghe một âm thanh lớn lắm, giống tiếng trực thăng à!
- Quái lạ, khu này làm gì có chỗ nào mở sân bay đâu. Sao tiếng trực thăng nghe rõ thế?_Sam nói rồi cả bọn quắt mắt khắp nơi để tìm chiếc trực thăng lạ lùng đấy. Và sau vài giây tìm kiếm, bọn hắn đã phát hiện ra một chiếc trực thăng đang bay là là trên sân nhà nó
- Chẳng lẽ…_Cả bọn đồng thanh rồi chạy sang nhà nó. Cổng khóa, bọn hắn chỉ biết đứng ngoài, mắt thì không khỏi ngước nhìn lên chiếc trực thăng lạ lùng kia. Rồi một thang dây từ trên được thả xuống. Vài giây sau 2 con người từ trên máy bay từ từ bước theo từng nấc thang. Bọn hắn mong chờ người tiếp theo bước ra là bọn nó nhưng không có ai cả. Chỉ có hai người đó thôi. Cả bọn thất vọng rũ mặt xuống
- Vẫn chưa về sao?_Hắn lẩm nhẩm. Lời hắn vừa dứt thì cánh cửa nhà nó bật mở một cách tàn bạo. Sau đó là một tiếng nói vang lên.
- Nhà bọn em thành sân bay từ khi nào vậy hả?_Jen chống hông nhìn hai con người đang leo xuống. Nghe giọng nói quen thuộc, bọn hắn liền ngẩng mặt lên. Đập vào mắt bọn hắn là cảnh tượng Jen đang quát tháo còn nó thì đang nhàn nhạt dựa vào cửa nhìn hai con người sắp bị xử tử ấy
- Ôi ngôi nhà bọn em phải bỏ biết bao nhiêu công sức mới tìm được mà_Bill và Joe xịu mặt xuống
- Còn không mau xuống. Muốn bọn em trở thành người vô gia cư sao?_Ran cũng góp lời vào mắng hai người kia. Hai cái kẻ đang gây loạn kia không ai khác chính là Nick và Jane. Hai người này đã quay về Mỹ ngay sau khi nó tỉnh lại. Còn ba mẹ nuôi nó thì đang du ngoạn ở Nha Trang rồi.
- Huynh và tẩu kì này tiêu rồi!_Nó nói rồi hướng mắt khắp nơi. Chấn động của trực thăng lớn thật. Cây cối thì ngã rộp, bàn ghế trong khuôn viên thì đổ ngã mỗi thứ một nơi. Thảm cỏ và mái nhà cũng như muốn bốc lên luôn vậy. Cái này là chưa đáp xuống đấy nha, trực thăng mà đáp xuống thì nó đảm bảo viễn cảnh sau này sẽ không có gì khác những lời Ran nói đâu. Lúc đó bọn nó chỉ có nước ra ngoài lót báo mà ngủ thôi. Nó lướt mắt hết khu vườn rồi dừng lại ở cánh cổng. Bọn hắn đang đứng chết trân ở đó. Nó thở dài rồi đi ra mở cổng cho bọn hắn
- Sao mọi người lại ở đây? Sắp đến giờ học rồi mà!
- Em về bao giờ thế?_Hắn hỏi nó với ánh mắt tràn ngập nỗi nhớ nhung và yêu thương
- Đêm qua!
Cửa vừa mở thì hắn đã bay vào ôm nó mặc cho sự hiện diện của 20 con người ở đấy!
- Anh nhớ em lắm!
- Nè nè, mọi người đang ở đây đấy!_Hắn không thấy ngượng nhưng nó thì ngượng vô cùng. Nó khẽ đẩy hắn ra. Hắn nhìn nó rồi lại nhìn mọi người gãi đầu. Hai chàng Jill và Wan cũng đâu có thua kém gì bọn hắn. Cả hai đã nhào vào ôm chặt cứng hai cô nàng kia đấy thôi
- Tình cảm quá mức!_16 người kia đồng thanh.
- Bill_Nó gọi
- Vâng
- Tính chi phí thiệt hại đi, tính cả việc làm tổn hại tinh thần nữa._Tình hình là bọn nó đang ngủ, nghe thấy âm thanh lớn nên phải bật dậy mà chạy xuống xem chuyện gì đang xảy ra ý mà.
- Đúng đúng rồi!_Ran và Jen cũng hùa theo_Tính lãi luôn nha Bill
- Hix, Hyo em/muội đúng là quá đáng mà!_Nick và Jane vừa xuống tới nơi đã sụt sùi
- Hai anh chị nghe nè. Ừm hưm_Bill sửa giọng cho giống chủ nợ rồi bắt đầu kê khai_Phá hỏng cây cối phạt 5 triệu, làm đổ bàn ghế phạt 5 triệu, tàn phá thảm cỏ và mái nhà phạt 10 triệu và quan trọng nhất làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của 5 con người ở đây phạt 100 triệu. Vậy tổng chi phí phải trả là 120 triệu. Xin hỏi hai người sẽ trả bằng tiền mặt hay chi phiếu ạ?
Hai người kia nghe Bill kê khai xong thì bật gọng, nằm sõng soài dưới đất. Phải chăng vì số tiền quá lớn, họ trả không nổi nên mới ngất xỉu hay do họ choáng vì đồ vật ở đấy vượt cả mức giá cả của “đồ cổ”, chắc phải quý lắm đây.
- Bọn em cắt cổ quá đấy_Nick đứng dậy nhăn mặt nhìn Bill
- Anh à, thông cảm cho bọn em nha. Ngày nay vật giá leo thang nên bọn em cũng leo thang theo chứ không đói cả lũ mất_Bill cười xòa với Nick và Jane
- Có gì vào nhà rồi nói. Em mỏi chân lắm rồi_Nó lên tiếng thu hút sự chú ý của mọi người
- Ừm_Cả bọn kéo nhau vào nhà nói chuyện
- 2, anh và mọi người không đi học sao?_Nó hỏi Bun. Nó đã gọi Bun là 2 rồi đấy
- Không. Hôm nay bọn anh cúp
- Siêng phải biết_Nó bĩu môi
- Hyo này!_Nick gọi nó
- Gì vậy huynh?
- Lão ta có động tĩnh gì không? Có khi nào lão ta đánh úp căn cứ của chúng ta ở Mỹ không?_Nick lo lắng hỏi nó
- Không đâu. Huynh đừng lo
- Muội chắc chắn chứ?
- Chắc chắn
- Thế thì huynh an tâm rồi_Nick thở phào nhẹ nhõm
- Em được tin tưởng quá nhỉ?_Hắn vòng tay qua eo nó rồi nói
- Tất nhiên!_Nó hất mặt lên. Hắn liền lùi ra xa
- Hình như tớ chọc trúng hố bom rồi thì phải.
Nghe hắn nói cả bọn liền ôm bụng cười nghiêng cười ngã, còn nó thì ngượng chín cả mặt. Trong lòng thì không ngừng rủa hắn. “Tin tin” Tin nhắn đến điện thoại nó. Nó liền mở ra xem
“3h chiều, 3 ngày sau, tại bãi đất trống sau bar Star”_Là tin nhắn của anh bồi bàn bar Pop
- Star?_Nó nghĩ thầm. Sau đó nó nhắn lại
- Cảm ơn. Không được phao tin này cho ai biết. Ngày hôm đó cũng không được đến. Nếu làm sai lệnh sẽ chết ngay tức khắc đấy
- Nhanh vậy sao?_Jen hỏi
- Ừ.
- Ngu ngốc_Ran phán một câu xanh rờn. Bọn hắn thì không hiểu gì cả
- Có chuyện gì sao?
- Có một kẻ ngốc không đáng sống!_Nó nói rồi nhắm nghiền mắt. 3 ngày sau? Nó sẽ chờ đến ngày đó. Địa điểm cũng khá thú vị đấy! Theo như nó điều tra thì cái nơi đó là nơi mà mẹ nó đã cởi bỏ mặt nạ Queen tỷ, là nơi đã xảy ra trận chiến của 20 năm về trước. Và 3 ngày sau nơi đó sẽ lại là nơi nó cởi bỏ mặt nạ của Killers, sẽ là nơi kẻ thù của gia đình nó ra đi. Đó sẽ là mồ chôn của lão Phạm và con gái lão. Bãi đất trống sau bar Star sẽ là nơi ấn định sự diệt vong của gia tộc họ Phạm. Đứa cháu trai cuối cùng của gia tộc đó sẽ ra đi. (không kể Gia Vinh nha! Vì Vinh đã không còn là con cháu của gia tộc đó nữa rồi). Nó hứa chắc trong lòng sẽ biến nơi đó trở thành nơi mà lão Phạm sẽ không thể nào quên được dù đã đi sang thế giới bên kia. Nó hứa đấy
|
Chương 38: Buông bỏ mặt nạ Cuối cùng ngày quyết chiến cũng đến. Hôm qua, bọn hắn đã nhận được thư quyết đấu. Coi như lão ta không thất hứa với bọn nó. 3h chiều hôm đó tất cả kéo đến bãi đất trống sau Star. Người của Queen và Mafia đều đến riêng chỉ có bọn nó là không thấy đâu. Bọn hắn cũng chẳng gọi cho bọn nó làm gì. Bọn nó không đến thì tốt chứ sao. Bọn nó sẽ không gặp nguy hiểm. Ước tính người của bên bọn hắn cũng phải trên 2000 người chứ không phải ít. Lực lượng của bọn hắn đã đông rồi nhưng bên đối thủ còn đông hơn. Khoảng 3000 người chứ không ít. Chênh lệch rất chi là lớn. Nhìn những kẻ cầm đầu của bên địch, bọn hắn trợn mắt ngạc nhiên - Killers? - Thì ra họ đã hợp tác với lão để lật đổ ta_Bun khinh khỉnh nói_Nham hiểm thật - Mặc kệ đi. Killers thì sao chứ?_Rin mạnh miệng - Sắp chết rồi. Muốn nói gì thì nói đi_Lão Phạm vênh mặt lên - Chết? Từ đó hợp với ông hơn đấy! - Hừ. Để rồi coi! Lên đi_Ông ta phẩy tay cho bọn đàn em mình xông lên. Lập tức đám người phía sau ông ta và bọn nó lập tức nhào lên. Người bên bọn hắn cũng thế. Hai bên xáp lá cà. Còn thủ lĩnh hai bên thì vẫn đứng đó và nhìn nhau bằng những ánh mắt yêu thương - Bọn tôi đang rất muốn xem khả năng của Killers đến đâu!_Ren khoanh tay trước ngực nói. Nó nhìn anh hồi lâu rồi cũng lắc đầu. Khích nó? Nó không dễ bị chiêu khích tướng của anh lừa vậy đâu - Không cần đấu bọn tôi cũng biết kẻ thua là ai rồi_Jen lạnh giọng nói. Cô nàng hạ giọng để bọn hắn không nhận ra ý mà - Vậy sao? Khả năng của các người tới đâu mà mạnh miệng thế? - Muốn biết thì đợi cái đám người này đánh đấm xong đã_Nó nói. Ran, Jen, Bill và Joe không hiểu nó đang làm gì. Chỉ cần cho cha con lão phát đạn là đi đời thôi mà, cần gì dây dưa thế - Xử nhé?_Jen hỏi nó một cách trắng trợn. Lão Phạm thì cứ nghĩ Jen bảo xử đám người bọn hắn nên khẽ nhếch môi và thầm thương cảm cho số phận bi đát của bọn hắn. Nó khẽ lắc đầu. - Nghỉ ngơi tí đi_Nó nói rồi đảo mắt xung quanh. Dường như nó đang tìm kiếm cái gì đó. Hành tung và suy nghĩ của nó trước giờ vẫn khó hiểu, khó nắm bắt như vậy. Jen cũng chẳng muốn nói nữa. 15’ trôi qua mà nó vẫn chưa có một mệnh lệnh nào. Đám người kia thì vẫn đang đánh đấm, chẳng ai chịu thua ai cả. Nó thì vẫn đang nhìn xung quanh. Bỗng nó phát hiện ra một thứ rất thú vị. Nó khẽ nhếch môi - Bắt đầu được rồi!_Lời nó vừa dứt thì Bill và Joe liền lấy trong người ra hai cây súng lục. - Killers ra tay rồi_Nhỏ Mai vui mừng reo lên. Nhỏ vừa dứt câu thì phải hoảng hồn vì nòng súng của Joe đã áp sát vào lưng nhỏ. Bill thì đang chĩa súng vào đầu lão Phạm. Tất cả đều phải trợn ngược mắt nhìn bọn nó. - Mấy người… - Thật ngu ngốc mới đi bắt tay kẻ thù_Nó nói rồi bỏ mặt nạ xuống. - Bi/Hyo_Bọn hắn, Nick, Jane và các bậc phụ huynh cùng hét lên. Họ càng thêm bất ngờ khi 4 người kia bỏ mặt nạ xuống. - Các người là Killers sao?_Nhỏ Mai trừng mắt nhìn nó - Đúng vậy. Lọt vào bẫy của tôi dễ dàng quá đấy!_Nó khoanh tay nói. - Mày…_Nhỏ Mai nghiến răng nghiến lợi nhìn nó - Bill, Joe, xử đi! - Vâng “Đoàng Đoàng” Hai tiếng súng vang lên. Nhưng những phát súng đó không phải xuất phát từ súng của Bill và Joe. Vậy tiếng súng đó từ đâu mà ra? Và hai viên đạn vừa bắn ra đó không nhắm vào Lão Phạm và nhỏ Mai mà lại nhắm vào Joe và Bill. Hai đứa nhóc đã ngã xuống. Vùng lưng phía sau của bọn nhóc không ngừng chảy máu. Hai nhóc đã nhắm mắt. Chẳng biết hai nhóc đã chết hay là hôn mê nữa. bọn hắn, Jen và Ran chỉ biết gào thét tên của bọn nhóc còn nó thì chẳng có biểu hiện gì. Nó rút từ trong cạp quần ra cây súng bảo bối của nó - Động vào người của Killers thì phải chết!_Nó rít lên rồi hướng súng về phía lão Phạm. Trong tíc tắt, một viên đạn đã găm vào giữa trán của lão. Lão ngã xuống. Còn nhỏ Mai thì phải để nhỏ sống để còn tận hưởng những màn về sau. Jen và Ran lập tức chạy về phía Joe và Bill. - Hyo à_Hắn chạy đến bên nó - Lùi lại đi, chưa xong đâu_Nó đẩy hắn ra sau, rồi tiến về phía trước. - Đừng trốn chui trốn nhủi như một con mèo nữa. Ra đi, kẻ đứng dưới một người nhưng đứng trên vạn người trong tổ chức Mafia.
|
Chương 39: - Khá hay vì đã phát hiện ra tao_Một người đàn ông khoảng 40 tuổi từ trong một bụi rậm gần đó đi ra. Sau đó lại có thêm một đám người nữa. Quân địch đã đông giờ càng đông hơn - Quốc sao anh…?_Ba nuôi nó hết sức ngạc nhiên - Kẻ phản bội_Nó nói. Jen và Ran cũng chạy đến bên nó - Mày là ai? Sao biết rõ về tao thế?_Ông ta trừng mắt nhìn nó - Là kẻ bị ông tóm được ở căn nhà gỗ đó - À, nhớ ra rồi! Là con nhỏ đó - Và tôi là con gái nuôi của đại ca ông đấy. Cô gái này_Chỉ Jen_Là con gái ruột của ba nuôi tôi. Hai bọn tôi chưa bao giờ xuất hiện trong giới Mafia nên có lẽ ông không biết nhưng tôi thì nắm rõ ông như lòng bàn tay đấy! - Mày… Thì sao chứ? Rồi mày cũng phải chết dưới tay tao thôi - Đừng quá đắc ý, kẻ đứng sau mọi chuyện à! - Ý mày là gì?_Ông ta khó hiểu nhìn nó. Bỗng có hai thân ảnh như làn gió phóng đến chỗ ông ta. Thoáng chốc đầu ông ta đã bị hai cây súng chĩa vào - Bill, Joe!_Jen ngơ ngác - Diễn đạt lắm!_Nó khinh khỉnh nói - Đi theo chị nên có nhiều kinh nghiệm lắm rồi!_Bill cười toe toét nói - Giống thật lắm phải không chị?_Joe hỏi - Ừ. - Bọn mày…_Ông ta nghiến răng nghiến lợi nhìn nó. Nó từ từ đưa súng lên cao - Mọi chuyện sẽ chấm dứt kể từ đây! “Đoàng” Một viên đạn đã găm vào chân của ông ta. “Đoàng” Một viên đạn nữa bay ra và găm vào cái chân kia. Máu tuông ra xối xả. “Đoàng” Một viên nữa đã găm vào bả vai của lão. Bill và Joe lập tức lùi ra xa. Giờ lão cũng chẳng thể nào phản kháng được nữa rồi - Vĩnh biệt! Phát đạn cuối cùng của nó đã găm vào chính trán của người đàn ông đó. Ông ta liền ngã rộp ra đất mà chết. - Đúng là thủ lĩnh của Killers, tàn nhẫn thật_Jen nhếch khóe môi nhìn nó - Chúng ta lại có một huyền thoại nữa rồi!_Ken nói rồi vòng tay ôm lấy Kelly_Con bé rất giống em Nó quay sang đám đàn em của bọn người đó rồi lạnh giọng - Tất cả quay về đi. Ai muốn rời khỏi tổ chức thì có thể đi. Đây không miễn cưỡng, còn ai muốn ở lại thì cứ ở nhưng tuyệt đối không được nghĩ đến chuyện tạo phản nếu không kết cục sẽ giống lão ta đấy_Nó chỉ tay vào lão Quốc - Vâng._Cả đám đồng thanh rồi rút đi. Nhỏ Mai nhân lúc nó không để ý thì tháo chạy. Nhỏ leo lên xe rồi phóng đi - Muốn thoát? Không dễ đâu!_Nói rồi Bill lấy xe và phóng theo nhỏ. Chỉ 10’ sau, nhỏ Mai đã nằm gọn trong tay Bill - Đem ả về nhà kho sau Pop và cho người canh giữ. Chị sẽ xử lí sau_Nó nói với Bill rồi nhìn nhỏ Mai với ánh mắt khinh bỉ - Bi/Hyo à, cậu/em cừ quá đấy_Bọn hắn liền bu lấy nó, miệng thì không ngớt lời khen nó. Nó nhìn cả bọn rồi chỉ biết cười trừ - Mọi chuyện đã kết thúc rồi!_Jen ngước nhìn lên bầu trời rồi thở phào nhẹ nhõm - Đúng thế!_Jill bước đến rồi ôm lấy nhỏ_Đau khổ đã kết thúc thật rồi! - Chúng ta về nhà thôi nào!_Ran hồ hởi lên tiếng_Phải mở tiệc ăn mừng thôi - OK._Cả bọn đồng thanh rồi lên xe ra về. Đám đàn em của bọn hắn thì ở lại để dọn dẹp bãi chiến trường. Kelly vẫn đứng lặng ở đấy - Chúng ta về thôi em yêu!_Ken thủ thỉ vào tai cô - Nơi này…luôn tàn khốc như thế! Cùng một nơi đã xảy ra đến 2 trận chiến và cũng cùng một dòng họ đã ngã xuống. Vậy là gia tộc họ Phạm đã diệt vong thật rồi_Kelly ngước mặt lên trời. Trong lòng cô bỗng chốc nổi lên một nỗi thương tiếc khôn cùng. Nếu ngày xưa cô tha thứ cho nhỏ H.Linh thì có lẽ mọi chuyện đã không thành ra thế này. Nhưng đâu thể trách cô được, là do nhỏ đó tự rước họa vào thân thôi - Đừng nghĩ nữa. Là do bọn họ tự chuốc lấy mà. Họ đáng chết. Em không phải đau đầu vì họ đâu. Chúng ta hãy về nhà thôi vợ yêu_Ken nhẹ nhàng dỗ dành Kelly - Ừm._Kelly gật nhẹ đầu rồi hai người cũng lên xe về nhà. Vậy là mọi chuyện đã chấm hết thật rồi. Liệu từ nay gia đình nó có sống hạnh phúc không?
|
Chương 40: Tha cho Mai đi con gái! Sau khi về nhà, bọn nó đã mở tiệc linh đình ở nhà nó. Ngày hôm sau, mọi người lại bắt tay vào công việc của họ. Ba mẹ nuôi nó tiếp tục đi du ngoạn sơn thủy. Mọi chuyện của tổ chức và công ty, ba nuôi nó đều giao hết lại cho Nick. Vì thế mà Nick và Jane đã cấp tốc bay về Mỹ để giải quyết công chuyện. Các bậc phụ huynh thì ai đến công ty của người nấy. Bọn hắn và bọn nó quyết định sẽ nghỉ học bữa nay. Bọn nó dự tính sẽ giải quyết nhỏ Mai ý mà. 20 người chạy xe đến nhà kho. - Mày tính làm gì tao!_Nhìn thấy nó, nhỏ Mai hét lên - Thử nếm trải những nổi nhục mà tôi phải chịu đựng đi!_Nói rồi nó hất mặt ra lệnh cho đàn em của hắn. Một nhóc khoảng 16 tuổi cầm roi tiến lên. Từng tiếng roi vang lên cùng với tiếng thét của nhỏ nghe mà thương tâm. Nhỏ cảm thấy đau không? Nó đã phải chịu đựng những cảm giác đó đấy. Sao nhỏ cứ oan oan cái miệng lên vậy nhỉ? Ngày nó bị nhỏ đánh, nó có la như thế đâu. Nó đã cắn răng chịu đựng chẳng cầu xin một lời. Sao bây giờ nhỏ đó lại hết lời van xin thế nhỉ? - Đau không? Đó là cảm giác mà tôi nhận được đấy!_Nó nhếch môi nhìn nhỏ. Nhìn nhỏ như thế nó có hả dạ không? Đáp án là không. Một cảm giác buồn khó tả đang len lỏi trong tim nó. Tại sao thế? Đáng lí nó phải vui chứ, không phải sao? Lắc đầu cho trôi mọi suy nghĩ, nó lại trừng mắt nhìn nhỏ - Tôi sẽ cho cô vui chơi thỏa thích. Ai muốn làm gì cô ta cứ làm_Nói rồi nó quay lưng bỏ đi. Cái này chẳng phải nhỏ đã muốn làm với nó lắm sao? Vậy thì tận hưởng đi. Bọn đàn em e dè quay sang nhìn Bun. Dù gì thủ lĩnh của họ cũng là Bun mà. Nhận được cái gật đầu của Bun, bọn đàn em liền xúm vào nhỏ. Bọn hắn nhắm mắt rồi cũng bỏ đi. Bọn nó đi thẳng đến bar Pop rồi uống rượu. Nó nốc rượu cứ như nốc nước ý. - Em sao vậy Bi? Em không vui à?_Hắn vòng tay ôm lấy nó. Nó sụt sùi rồi ôm lấy hắn. Nước mắt nó không kiềm được bắt đầu tuông rơi. Nó bắt đầu nói lên tất cả những thứ hỗn độn trong lòng mình. Vì ở trong phòng Vip nên không ai nghe được tiếng khóc của nó. - Hix, nhìn nhỏ đó như thế...sao...sao em không thấy vui tí nào? Còn thấy buồn ghê gớm. Từ khi nào mà em lại...em lại quan tâm tới con nhỏ đó chứ? Tại sao...Tại sao chứ?...hix huhuhu_Nó cứ ở trong lòng hắn mà khóc như thế. Bọn hắn hiểu tại sao nó lại như vậy. Nó rộng lượng quá mà. Bọn nó chơi đến 11h mới về. Về đến nhà, nó lại không muốn vào - Sao vậy?_Jen thấy lạ nên hỏi - Các cậu vào đi. Hôm nay tớ muốn ở cạnh mẹ_Nó nở một nụ cười gượng gạo rồi đi về ngôi nhà thân yêu-nơi chứa đựng biết bao nhiêu tuổi thơ của nó. Đến trước cổng nhà, nó vẫy tay chào hắn rồi bước vào. Vừa đến bậc tam cấp thì Bun đã hét toáng lên - Mẹ ơi, ba ơi, con có ngạc nhiên cho hai người nè! Nó nhìn ông anh của nó rồi phì cười. Anh của nó phải nói là không thể nào trẻ con hơn được nữa. Ken và Kelly đang chuẩn bị ngủ thì phải bật dậy rồi chạy ra chỗ thằng con quý hóa để xem có chuyện gì có thể khiến hai người ngạc nhiên. Và thật sự, hai người đã rất ngạc nhiên khi thấy nó - Bi, sao con lại ở đây?_Ken và Kelly đồng thanh - Ba, cho con mượn mẹ một đêm nha! Nha ba!_Nó bay vào ôm lấy Ken mà nũng nịu - Được rồi, con gái ngoan. Ba sẽ vì con mà nhường vợ yêu một đêm vậy. - Hì, con cảm ơn ạ!_Nó nhón chân hôn nhẹ vào má Ken rồi ôm lấy Kelly đang đứng bên cạnh_Mẹ ơi, con buồn ngủ rồi. Mẹ hát ru con ngủ nhé! - Con bé này, sao hôm nay trẻ con thế!_Kelly nhéo cái má phúng phính của nó - Không chỉ riêng hôm nay đâu ạ. Con sẽ luôn trẻ con như thế này. Cái tính này con thừa hưởng từ ba mà!_Nó nói rồi đá mắt sang Ken. Ken thì vội hét toáng lên - Con nói gì vây, ba con mà trẻ con à! - Hì, đấy mẹ thấy chưa? Trẻ con quá phải không mẹ?_Nó lại châm dầu vào lửa. - Đúng rồi! - Yaaaaaa, hai cái cô này…_Ken la to đến nỗi ở nhà hắn cũng nghe thấy luôn. Còn mẹ con nó thì đã chạy lên phòng nó từ đời nào. Sau khi xác định cả hai được an toàn, nó và Kelly liền ôm bụng mà cười lăn cười lộn Sau một hồi cười đến sắp vào hòm, nó lấy lại vẻ nhí nhảnh rồi bay lên giường. Người nó đáp xuống giường một cái phịch. Kelly nhìn cái mặt cứ tỏ ra không có gì của nó rồi thở dài - Con có chuyện gì? Nói mẹ nghe đi_Cô nằm xuống kế bên nó rồi vòng tay ôm lấy nó. Nó nhìn Kelly rồi dúi đầu vào ngực cô - Không có gì đâu ạ! - Không có gì sao? Tự dưng lại sang tìm mẹ thế này thì không thể không có gì rồi! Nói mẹ nghe đi_Nó im lặng hồi lâu rồi cũng cất tiếng nói. - Hôm nay con đã trừng phạt nhỏ Mai rồi mẹ à. Nhưng con…con…_nó nghẹn ngào. Từng giọt nước mắt nó rơi xuống và thấm vào lớp áo ngủ mỏng manh của Kelly. Kelly cảm nhận được chứ! Cô thở dài - Con không vui đúng không?_Nó rời khỏi lòng mẹ rồi đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn mẹ nó - Mẹ hiểu sao? - Tất nhiên mẹ hiểu rồi con gái! Năm xưa mẹ cũng đã rất buồn. Thật tâm thì mẹ không muốn H.Linh bị như vậy. Nhưng khi nhận ra điều đó thì đã quá muộn rồi. Và mẹ đã bị trừng phạt đấy thôi! Thời gian xa con đâu phải ngắn, 7 năm trời mất con là quá sức chịu đựng đối với mẹ_Kelly vuốt ve mái tóc của nó mà nói - Mẹ ơi, làm sao mới hết cảm giác này đây? Khó chịu lắm mẹ ạ_Nó lại vùi đầu vào ngực Kelly. Nó giờ cứ như một đứa bé con cần mẹ vỗ về an ủi vậy - Con hãy tha thứ cho Mai đi, con gái!_Kelly nhẹ nhàng nói - Tha sao ạ? Nhưng nhỏ đó… - Tha thứ được thì hãy tha cho họ đi. Cứu sống được một người cũng quý lắm con ạ. Như con đã làm với Khang ấy! - Mẹ biết chuyện đó rồi sao?_Nó ngước đôi mắt ngạc nhiên nhìn mẹ mình - Ừm. Ran đã kể cho mẹ và mọi người nghe cả rồi. Cảm ơn con, nhờ con mà mẹ có thêm một đứa con trai cưng nữa_Kelly cười hiền với nó. Còn nó thì thở phào nhẹ nhõm. Nó cứ sợ mọi người không thích người anh trai này của nó nên nó chưa dám nói. Có vẻ mọi chuyện tốt hơn nó tưởng. - Mẹ ơi, mẹ hát ru con ngủ nhé! - Được thôi, con gái!_Kelly cười rồi cất tiếng hát. Nó ôm chặt lấy mẹ nó rồi theo từng lời ru của Kelly đi vào giấc mộng đẹp. Nó đã ngủ. Nó ngủ nhưng khóe môi nó vẫn mang ý cười. Có vẻ nó đã trút được gánh nặng rồi.
|