Yêu Nữa Được Không
|
|
YÊU NỮA ĐƯỢC KHÔNG Tác giả: HaleyZz Chương 165 Ads - Chính anh còn không biết nó định làm gì nữa là …
- Anh là bạn thân của Duy mà còn không biết, vậy đi làm chung với cậu ta làm cái quái gì? Anh ở đâu lúc Đoàn Duy cần anh hả?
- Nó không cần sự quan tâm của anh và sự giúp đỡ của tất cả mọi người. Anh đã kết hôn, anh còn phải lo làm việc kiếm tiền nuôi gia đình của anh thay vì suốt ngày chạy theo năn nỉ nó.
- Vậy ý anh là kết hôn rồi thì không còn cần bạn bè và tình nghĩa gì hết phải không?
- Nhã, anh không muốn cãi với em. Nhưng thực sự là em đang cố tình gây sự với anh đó. Anh kết hôn với ai? Với em chứ ai. Anh lo là lo cho gia đình của chúng ta thôi.
- Bạn anh đang cần anh hơn là gia đình của chúng ta.
- Cái gì? Em nói gì?
- Không… không có gì …
Mạnh trừng mắt nhìn Khiết Nhã, cô biết mình đã lỡ lời, quay mặt đi chỗ khác. Tiến Mạnh nhìn Khiết Nhã, lùi lại vài bước rồi sẵn tay đập vỡ gạt tàn thuốc của anh. Nó vỡ vụn ra và gây một tiếng động lớn, anh lạnh lùng:
- Là em nói đấy. Chính em nói đấy. Cái gia đình này không cần tôi nữa. Cái gia đình này rất là coi trọng bạn bè và xem thường quan hệ sinh hoạt vợ chồng. OK ! Tôi không cần làm những việc mà cái nhà này không thích nữa. Tôi bỏ !
Mạnh vớ lấy áo khoác và bỏ chạy. Khiết Nhã chạy theo:
- Đứng lại đó !
Mạnh đặt tay lên nắm cửa và bắt đầu xoay, Khiết Nhã nói :
- Tôi bảo anh đứng lại.
- Cái nhà này không cần tôi nữa thì tôi đi.
- Khỏi phải đập phá và bỏ đi đâu hết. Cái nhà này là của anh. Anh đứng tên và anh làm chủ. Có đi thì không cần thiết phải là anh, là tôi đi !
Khiết Nhã lao tới xô Tiến Mạnh ra và mở cửa chạy đi trước. Tiến Mạnh bực mình đóng chặt cửa lại mà không đuổi theo vợ. Khiết Nhã bỏ đi một mình, cô đi lang thang khắp nơi và cuối cùng tìm được số điện thoại của Khải An :
- Chào !
- Giận cô rồi nhé ! Kết hôn mà vẫn không gọi điện để tôi chúc mừng.
- Xin lỗi, lúc đó …
- Không sao. Tôi không trách cô. Bây giờ tôi muốn ăn một bữa thật ngon. Ngày mai, tôi muốn hai người phải đãi tôi một bữa thật ngon.
- Anh đang ở đâu?
- Dĩ nhiên là ở nhà, gần 12 giờ rồi.
- Anh không sợ mập chứ?
- Không phải cô muốn mời tôi ngay chứ. Không cần nhiệt tình thế đâu.
- Sự nhiệt tình chỉ đến ở một phút giây nào đó trong tôi. Anh không chịu thì đừng hối hận nhé !
- OK ! OK … cô đang ở đâu? Tôi sẽ tới.
- Hay là để tôi tới nhà anh đi. Dù gì tôi cũng quen cảm giác ở trong nhà vào buổi tối, tôi không quen ở ngoài đường.
- Cô không quên số nhà chứ?
- 15 phút nữa tôi tới.
Khải An mở cửa, cảm nhận đầu tiên của anh sau khi thấy gương mặt xinh đẹp của Khiết Nhã là một bầu không khí u buồn. Khiết Nhã không nói gì, chỉ cười nhẹ, nhưng nỗi buồn thì chân chất trên tất cả. Từ đôi môi, ánh mắt…
- Cô làm sao thế? Anh Mạnh đâu?
- Chúng tôi vừa cãi nhau. Và tôi không biết phải đi đâu.
- Hai người rất hạnh phúc kia mà. Làm sao thế nhỉ?
- Không phải hạnh phúc thì không có cãi nhau đâu. Kết hôn đi rồi anh hiểu.
- Cô không phải muốn tới đây để chọc tức anh Mạnh nữa chứ?
Khiết Nhã ngạc nhiên nhìn Khải An, rồi cô nhớ lại Khải An đã từng bị Tiến Mạnh đánh bầm dập như thế nào. Cô nói :
- Cũng phải. Tôi quên mất chuyện này. Anh ấy lúc nào cũng nóng nảy, không chịu nghe tôi nói.
- Cũng vì quá yêu cô thôi mà.
- Để tôi thử đứng nội trợ cho anh xem nhé.
- Tôi sống một mình, đồ ăn sẵn lúc nào cũng đầy tủ lạnh.
- Thế thì còn gì bằng nữa. Tôi sẽ làm những món ngon nhất có thể, coi như là đền cho anh. Nhé !
|
YÊU NỮA ĐƯỢC KHÔNG Tác giả: HaleyZz Chương 166 Ads Trong khi Tiến Mạnh thì gọi cho Khiết Nhã suốt đêm nhưng cô thì không muốn bắt máy. Còn Đoàn Duy, sau khi cùng ăn bữa tối với Tuệ Lâm, anh nói:
- Em à, tối nay hay là, em đừng về nhé !
- Anh sao vậy?
- À không … chỉ là …Không muốn xa em thôi mà.
- Tại sao phải là hôm nay?
- Từ đây về sau… anh luôn muốn như thế.
Cả hai ngồi trên ban công lộng gió, Duy đột nhiên nhìn Lâm bằng ánh mắt chăm chú. Tim cô đập thình thịch khi Duy đút tay vào túi quần. Duy từ từ rút ra, Tuệ Lâm thở dài khi đó là hộp kẹo Xylitol. Đoàn Duy mỉm cười:
- Mời em một viên nhé !
- Cũng được.
- Anh không quên ăn kẹo này…
- Là ai cho anh vậy?
- Chờ kẹt xe, sẵn tiền nên mua thôi mà.
Nhìn ánh mắt người yêu, Đoàn Duy mỉm cười:
- Trông em có vẻ thất vọng nhỉ? Không thích kẹo à?
- Không.
- Vậy lúc nãy em nghĩ … anh rút ra trong túi là gì?
- Em có nghĩ gì đâu.
Đoàn Duy và Tuệ Lâm ngồi cùng nhau và ngủ gật bên nhau đến sáng. Rạng sáng hôm sau, Huy Hoàng lái xe đến nơi này, trên xe còn có một cô gái. Huy Hoàng nhìn vào căn nhà vẫn đang sáng rực rỡ với những ánh đèn. Anh nói :
- Tiền tôi đã giao, bây giờ bước xuống xe và làm việc cô cần làm đi.
- OK !
Người bước xuống xe chính là Lam Nhung. Cô cất kỹ trong túi xấp ảnh “mát mẻ” của cô và Đoàn Duy hôm nọ. Huy Hoàng mỉm cười lái xe đi và mừng thầm trong bụng :
- Lý Đoàn Duy, tôi luôn muốn giành cho bằng được thứ tôi thích. Anh không giành lại tôi đâu.
Lam Nhung làm theo mọi sự chỉ dẫn của Huy Hoàng. Mục đích chia rẽ Đoàn Duy và Tuệ Lâm sắp thành hiện thực. Một cái mỉm cười của chàng công tử Huy Hoàng liệu có chia rẻ được đôi tình nhân đang đứng trước quá nhiều sóng gió?
Trời đã rạng sáng, Tiến Mạnh đang đứng dưới tầng trệt nơi chung cư của Khải An đang tọa lạc. Anh đã chạy tìm cả đêm, và đây là địa chỉ cuối cùng Mạnh hy vọng có thể tìm vợ. Trong đầu anh bối rối, bấm loạn, cố nghĩ ra lí do hợp lí nhất và chính đáng nhất vợ yêu của anh ở nhà một người đàn ông khác sau khi cãi nhau với anh. Mạnh thở dài và tiến vào, lúc nào cũng nói trong dạ : “Tiến Mạnh, mày không đường phép nóng nãy để mắc sai lầm nữa”
Điều gì sắp xảy ra?
|
YÊU NỮA ĐƯỢC KHÔNG Tác giả: HaleyZz Chương 167 Ads Chap 45:
Mạnh bấm chuông, là Khải An ra mở cửa. Nhìn qua cái lỗ, trông thấy vẻ mặt hừng hực của Tiến Mạnh, mặt anh chàng tái lại. Khiết Nhã đặt cái nĩa xuống và nói :
- Để tôi mở cho !
Khiết Nhã mở cửa và nhìn, Tiến Mạnh đứng xoạc tay vào túi quần nhìn cô. Khiết Nhã giọng xất xược :
- Anh định làm gì? Tới đây và đánh Khải An như lúc trước nữa phải không? Lấy cái quyền gì hả?
Tiến Mạnh chỉ im lặng, ngước mặt nhìn Khải An và nói :
- Lần trước vẫn chưa có cơ hội xin lỗi anh.
- Có gì đâu.
- Cảm ơn anh hôm qua đã chăm sóc vợ tôi.
- Cũng đâu có gì. Chỉ là cho mượn chỗ ngủ thôi mà. Nhưng mà ngủ riêng nhé. Mời anh vào nhà ăn sáng. Là vợ anh nấu đó.
- Tôi có thể nói chuyện với Nhà một chúc được không?
Khải An mỉm cười bước vào. Khiết Nhã nhìn Tiến Mạnh, anh hỏi:
- Em định chừng nào mới về?
- Nếu tôi nói tôi ở đây thì sao?
- Về nhà đi. Dù sao em cũng đã là người có gia đình rồi. Đừng bo bo xì như trẻ con như vậy. Sắp tới anh có chuyến công tác, mấy ngày đó cũng không có ai ở nhà. Hay là em về đi !
Khiết Nhã không nói gì, chỉ lẳng lặng lên xe theo Tiến Mạnh về. Về đến nhà, Khiết Nhã trông thấy có vẻ như Tiến Mạnh không đùa, anh đã cho vào vali nhiều thứ. Tiến Mạnh vừa về tới nhà đã lăn ra ngủ trên chiếc giường ấm êm của hai vợ chồng. Ra phòng khách ngồi lấy tờ tạp chí đọc, bà ngoại cô nói:
- Nó tìm đến sáng mới gặp con à?
- Bà nói gì ạ?
- Con ra khỏi nhà sau khi gọi nát cả cái sổ điện thoại tìm con, chừng một tiếng sau thì nó đi và về cùng con vào lúc nãy đấy.
Tuệ Lâm và Đoàn Duy mở cửa và trông thấy bưu phẩm, Tuệ Lâm mở ra, và cô chết đứng khi trông thấy những tấm ảnh đó. Đoàn Duy chạy theo sau:
- Hình gì vậy em?
- Đồ khốn !
Tuệ Lâm tát Đoàn Duy thật mạnh, anh vẫn chưa hiểu gì. Giật xấp ảnh từ tay Tuệ Lâm, Đoàn Duy hiểu đêm đó mình đã bị cô nàng Lam Nhung gài bẫy. Lúc đó Huy Hoàng và Lam Nhung bước vào, Đoàn Duy đã hiểu chuyện gì xảy ra, Huy Hoàng kéo Tuệ Lâm lại gần:
- Bình tĩnh đi em ! Bộ mặt thật của người em luôn tin tưởng đấy.
- Là anh đứng sau vụ này hả?
Đoàn Duy nhìn Huy Hoàng. Anh chỉ mỉm cười, còn Lam Nhung thì nói :
- Thật ra tôi chỉ muốn tiền. Xin lỗi vì đã gửi hình tống tiền anh không đúng lúc !
Duy rất muốn ôm lấy Tuệ Lâm để giải thích rằng anh không muốn như vậy, nhưng, đã và đang có quá nhiều chuyện xảy ra khiến anh không thể làm thế. Duy cố mỉm cười và làm mặt lạnh nói những câu khó nghe:
- Thì ra là vậy … cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra nhỉ?
- Cái gì? Anh không có lời giải thích nào sao?
Cả Huy Hoàng, Tuệ Lâm và Lam Nhung đều ngạc nhiên nhìn vẻ mặt bình thản của Đoàn Duy:
- Là tôi. Hình rõ mồn một thế này thì giải thích cái gì nữa?
Tuệ Lâm phẫn nộ tát Đoàn Duy thêm một tát tay nữa. Rồi cô chạy lại, níu lấy cánh tay Duy khóc sướt mướt:
- Sao anh lại lừa dối em? Anh nói anh rất coi trọng tình yêu và sợ mất em, đều là những lời giả dối sao? Tại sao anh lại làm thế? Em đã làm gì khiến anh phản bội em như vậy? Em có còn ngại ngùng với anh điều gì nữa đâu? Tại sao anh lại tìm thứ đó ở một người khác? Anh nói gì đi chứ. Anh Duy !
|
YÊU NỮA ĐƯỢC KHÔNG Tác giả: HaleyZz Chương 168 Ads Đoàn Duy nhìn Tuệ Lâm, rồi anh lạnh lùng kéo tay cô xuống:
- Là tôi đó.
- Vậy tại sao anh lại … muốn làm đám cưới với em?
- Chỉ là lời nói thôi mà.
- Anh chắc chắn những gì anh nói hôm nay anh sẽ không hối hận chứ?
- Tại sao phải hối hận? Tôi chỉ làm điều gì con tim tôi mách bảo mà thôi. Chúng ta sinh ra đã là kẻ thù của nhau rồi, cuộc sống của hai chúng ta, nếu chỉ có tình yêu thì không thể nào xóa hết tội lỗi của ba mẹ em cũng như uẩn khúc về cái chết của ba mẹ tôi ngày xưa.
- Cái gì … Anh đã biết tất cả ư ?
- Chúng ta có quá nhiều thứ giấu giếm nhau. Thử hỏi lâu dài chúng ta còn chịu đựng được không? Có yêu nữa được không?
- Trong khi em đang cố dùng tình yêu để bù đắp cho anh thì anh lại nhẫn tâm dùng em để trả thù sao anh Duy?
- Phải đó.
Thêm một cái tát nữa, lần này máu trên môi Duy đã rịn xuống. Anh cũng chỉ nhìn Tuệ Lâm rồi nhếch mép cười kéo áo lên chùi vết máu. Tuệ Lâm lạnh lùng :
- Anh nghe đây Lý Đoàn Duy, bắt đầu từ hôm nay, tôi không bao giờ muốn thấy mặt anh nữa. Tôi hận anh ! Hận anh suốt đời ! Anh là đồ tồi.
- Tôi không tồi như cái cách ba cô làm ngày xưa đâu.
- Chia tay đi !
- OK !
- Lần này là mãi mãi đó.
- Tôi không cần nghe nhiều. Xong rồi phải không? Tôi đi đây !
Duy cố nhìn Tuệ Lâm một lần rồi anh bước đi thật nhanh. Duy cố ngăn cho nước mắt không rơi khi nhìn Tuệ Lâm qua kính chiếu hậu của xe, hình ảnh Lâm ôm lấy Huy Hoàng mà khóc nức nở. Tim anh đau nhói, đến không thở được. Nhưng anh không thể nhịn lâu hơn nữa, nước mắt cứ tuôn như mưa. Duy khóc vì anh đã phụ bạc Tuệ Lâm, một màn kịch anh đóng quá đạt đến nỗi anh không còn bất cứ cơ hội nào làm lành với người anh yêu thương nữa. Xe rẽ ra đại lộ, không còn thấy được Tuệ Lâm. Duy dừng xe lại gục đầu vào vô lăng. Duy lau nước mắt. Còn quá nhiều điều để nóiAnh xin lỗi vì đã làm em đau. Nhưng anh không còn cách nào khác, không thể để em chịu khổ với anh được. Duy muốn nói rằng anh không có bản lĩnh để giữ sản nghiệp của ba, giữ hạnh phúc gia đình và giữ tình yêu với cô. Anh muốn cùng cô sống một cuộc sống yên bình nhưng cuộc đời nghiệt ngã không cho phép anh làm điều đó. Anh muốn làm rất nhiều thứ, muốn cưới cô và bỏ qua hết mọi hận thù. Tuy nhiên, mọi thù hận cứ bị kẻ khác bới tung lên buộc anh phải dùng nó để cứu cô khỏi tổn thương và đau khổ. Vì thà để cô hận anh suốt đời mà yên ổn bên người khác còn hơn là hạnh phúc trong đớn đau cùng với anh. Với chiếc xe này, anh có thể nhấn ga thật mạnh và đâm vào đâu đó để buông xuôi cuộc sống quá nhiều áp lực.
Nhưng…
Làm không được…
Nước mắt rơi nhiều…
Làm sao mà không thể không khóc?
Tuệ Lâm luôn được Huy Hoàng chăm sóc,anh đưa cô đến khi resort của anh ở Vũng Tàu khuây khỏa. Cô cũng đồng ý đến nơi yên bình này cốt để quên kết thúc buồn với Duy. Huy Hoàng hỏi :
- Hôm nay em thế nào?
- Cũng như mọi hôm thôi.
- Không cần gấp. Rồi Vũng Tàu sẽ làm em quên những chuyện buồn ở Sài Gòn bận rộn mà thôi. Em cứ ở đây cho tới khi nào thực sự muốn hãy quay về, thậm chí ở đây luôn, không cần về cũng được.
|
YÊU NỮA ĐƯỢC KHÔNG Tác giả: HaleyZz Chương 169 Ads - Với anh hả?
Huy Hoàng mỉm cười cho cái bánh quy vào miệng nhai rồn rột:
- Được vậy thì anh mừng rồi.
- Em vừa chia tay bạn trai, anh không quan tâm thì em cũng không muốn bị nói là người đào mỏ đâu.
- Anh không quan tâm điều đó. Mà em có thích nơi này không?
- Có chứ.
- Anh sinh ra và có tuổi thơ ở đây. Với bãi biển và tượng Chúa Jesus.
- Thế à?
- Ừ. Ba anh vốn là một đại gia ăn chơi, không muốn vướng bận chuyện vợ con ảnh hưởng những cuộc ăn chơi của ông ấy, nên cái resort này coi như là phần thưởng cho mẹ anh vì đã sinh quý tử cho nhà họ Nguyễn. Thỉnh thoảng ông ta mới về thăm mẹ con anh mà thôi.
- Thế thì cuộc sống của anh buồn quá nhỉ?
- Chỉ cho tới khi mẹ anh qua đời. Còn trước đó thì không cần có ba, anh vẫn có những ngày tháng vui vẻ bên mẹ và thành phố biển xinh đẹp này.
Tuệ Lâm mỉm cười nhìn Huy Hoàng, rồi cô lại nhìn xa xăm và nói :
- San Francisco cũng là một thành phố có biển…
- Vậy là em sinh trưởng tại Mỹ?
- Phải.
- Nếu em không nói thì anh không biết luôn đấy. Em thực sự giống y hệt một cô gái thuần Việt.
- Em sẽ trở về…
- Sao?
- Tâm trạng khá hơn một chút thì em sẽ lên đường về Mỹ. Dù sao đó cũng là gia đình của em. Nơi mà em sinh ra và lớn lên. Nhiều lúc ở đây, em cảm thấy cô đơn và lạc lõng. Cảm giác đó thật khó chịu. Em muốn ngồi ở bên mẹ tựa đầu vào và kể cho ba nghe nhiều chuyện mà em đã trải qua. Em thực sự có một gia đình ở đó. Và những lúc này đây,em thực sự nhớ họ nhiều lắm.
Huy Hoàng kéo Tuệ Lâm vào lòng, anh che chở và thì thầm vào tai cô:
- Tình yêu của anh có lấp đầy nỗi cô đơn của em không?
- Huy Hoàng … chúng ta …
- Anh không quan tâm chuyện gì vừa xảy ra với em. Điều anh muốn làm hiện tại là ở bên cạnh em, chăm sóc em và yêu em. Anh không ép em phải yêu anh ngay nhưng anh hi vọng rằng một ngày nào đó em sẽ quên đi Lý Đoàn Duy và thực sự chấp nhận anh. Được không em?
Huy Hoàng cúi mặt xuống và định đặt vào môi Lâm một nụ hôn. Nhưng cô e thẹn né qua một bên và Hoàng phải ngượng nghịu gửi nụ hôn đó lên má. Huy Hoàng biết anh còn phải làm rất nhiều điều để có mong có được Tuệ Lâm. Và khi đón nhận những cử chỉ thân mật của Huy Hoàng nhất, Tuệ Lâm vẫn không nguôi nỗi nhớ Đoàn Duy.
Vì tình yêu là một bất ngờ, không hối thúc cũng không bắt buộc con người phải chờ đợi. Quan trọng họ có thuộc về nhau hay là không?
|