Cô Dâu Mạo Danh
|
|
CHẠP 24: - Nhã Đan ơi! Thủy ơi ! Có ngoài đó không?
" Phụp"
Mất điện!
Mọi vật quanh tôi chỉ còn là một màu đen ngịt.
Căn bệnh sợ bóng tối của tôi lại phát tác.
Tôi đập cửa rầm rầm kêu hai cô bạn trong hoảng loạn.
- Đan ơi!.... hức.... Thủy ơi!.... hức ....hức..... có ai ngoài đó không?..... hức ....làm ơn.... mở cửa...... hức ...hức....
- Phi Khanh à. Bạn còn trong đó sao?
Là tiếng của Nhã Đan. Tôi mừng rỡ reo lên nghĩ rằng mình đã được cứu:
- Nhã Đan! Mở cửa cho mình đi Nhã Đan.
Nhưng tôi đâu có ngờ chính họ- hai người mà tôi cho là bạn- là người đúng sau vụ việc này.
- Mở cửa á! Được thôi! Nhưng chờ đến sáng mai đi nhá- Cô ta cười vang, tiếng cười đầy thâm độc.
Việc gì đang xảy ra với tôi vậy?
Rốt cuộc thì tôi đã làm sai gì?
Tại sao hai người mà tôi cho là bạn thân nhất gần một tháng nay lại cùng nhau *** hại tôi.
- Tại sao? ....tại sao...? lại làm.... vậy....... với tôi? chúng ta ....là bạn..... mà......
Giọng của tôi đút quãng theo từng đợt run cầm cập ngày một mạnh hơn của cơ thể
- Ha ha ha! Là bạn sao? chỉ có cô nghĩ vậy thôi, còn với chúng tôi, cô chưa bao giờ là bạn.
Từng lời Nhã Đan rành rọt, sắt bén như mũi dao chĩa thẳng vào tôi.
- Cô vừa vào công ty đã gây rắc rối cho chúng tôi rồi. Cô có biết vì cô mà.......
- Không cần nói nhiều với cô ta làm gì.- Nhã Đan ngắt lời của Thủy- dù sao thì bây giờ không còn người chống lưng cho cô ta nữa đâu.
Lại một tràng cười đầy mỉa mai.
Sau đó tất cả lại trở về im lặng.
Họ đã đi hay còn ở đó, tôi không biết. Bởi bây giờ tôi không còn đủ tỉnh táo để tiếp nhận những thông tin bên ngoài.
Cái bóng tối ghê rợn ngày một xiết chặt tôi, như một dây xích vô hình.
Tôi sợ!
Rất sợ!
Cố gắng quờ quạng khắp nơi, tôi mong tìm được cái gì đó có thể phá cánh cửa này.
-Á!
Cảm giác có cái gì đó cắt vào tay tôi, rất đau.
Một dòng nước rin rít, tanh nồng chảy ra từ đó.
Vừa đau, lại vừa sợ tôi như sắp lịm đi.
Cố kêu cứu nhưng không còn đủ sức để kêu to, chỉ còn cách duy nhất.
Tôi cố lấy hết sức mình đập vào những đồ vật quanh tôi để tạo ra tiếng động, mong rằng sẽ có ai đó nghe thấy.
Mấy phút trôi qua.
- Là ai trong đó?
Tôi mơ hồ như nghe thấy giọng nói của hắn.
- Việt Hùng! là anh phải không?
- Phi Khanh!
Đúng là hắn, đúng là hắn rồi.
Một tia hy vọng lóe lên trong tôi. Không xác định được cửa ra vào nhưng tôi cố lết về hướng có giọng nói của hắn.
- Là anh ! Việt Hùng.... làm ơn mở...... cửa cho tôi.
- Sao cô lại ở trong đó?
- Có người đã .... nhốt tôi... là.....
Tôi thật sự không thể nói tiếp, bởi lúc này tôi rất mệt và choáng nữa, máu ở nơi tay vẫn chảy ra ướt đẫm váy áó tôi.
- Mau mở cửa ra ... Việt Hùng....
Tôi gõ nhẹ vào cửa cố gắng gọi lần nữa.
- Tại sao tôi phải giúp cô?
Tôi như chết lặng khi giọng nói lạnh lùng của hắn vừa chạm vào màng nhĩ tôi.
" Tại sao tôi phải giúp cô?"
Đối với một người ,dù xa lạ , dù chưa gặp nhau nhưng khi thấy người gặp nạn cũng không thể làm ngơ ,huống hồ tôi với hắn.....
Tôi không thể thốt được lời nào nữa. trong khi hắn vẫn cái giọng lạnh lùng bóp nghẹt trái tim tôi:
- Cô đã làm gì để đến nỗi bị người ta nhốt vào đây? chứng tỏ mọi người rất ghét cô. Và tôi......
- Anh... cũng giống như họ?
Tôi chua xót hỏi hắn, mà nghe ngực mình co thắt dữ dội.
- Phải!
Hắn bỏ đi.
Tôi ngã quỵ, cảm giác sợ hãi bóng tối không còn trong tôi, thay vào đó là một nỗi đau đớn tột cùng, máu như đang rỉ ra- không phải ở vết thương trên tay- mà là nơi... tim tôi.
Tôi đã từng hứa với mình rằng sẽ không khóc vì hắn, sẽ không để tình cảm với hắn làm tổn thương tôi lần nữa.
Nhưng , Tôi đã không làm được.
Dòng nước mắt cứ tuôn dài không ngớt, tôi không thể cầm lại .
Mọi người có thể ghét tôi, tất cả mọi người ai cũng được.
Nhưng , chỉ trừ hắn.
Tại sao?
Tại sao?
" Anh ghét tôi đến vậy sao ? Việt Hùng"
Nước mắt lại rơi nhiều hơn.
Đau đớn!
Nhưng tôi nhận ra rằng : Tôi chưa bao giờ quên được hắn.
-Cạch.
- Phi Khanh!
Một bàn tay đặt nhẹ lên vai tôi.
|
CHẠP 25:
- Phi Khanh!
Một bàn tay đặt nhẹ lên vai tôi.
- Phi Khanh! Cô có sao không?
Tôi ngước nhìn người đó.
Là chị trưởng phòng nhân sự.
- Phi Khanh! tay của cô.?
Chị ấy cầm lấy bàn tay ướt máu của tôi, lo lắng.
Tôi muốn nói lời cảm ơn chị nhưng những tiếng nấc liên tiếp làm tôi không thể nào mở miệng được.
Đưa mắt nhìn chị , gật đầu thay lời cảm ơn. Tôi loạng choạng rời khỏi nhà kho.
Phía sau: Chị trưởng phòng đang gọi di động cho ai đó. -.....................
**********************************
- Phi Khanh! Em đi đâu vậy ? Anh tìm em mãi.
- Vĩnh Cường!- Tôi gọi tên anh một cách yếu ớt, chân như sắp không đứng vững.
-Phi Khanh!- Anh hoảng hốt khi kịp nhìn thấy tình trạng tôi lúc này, một động tác rất nhanh, anh bế bổng tôi lên , chạy đi thật nhanh- Sao lại như thế này hả Khanh, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì với em vậy?
Tôi không muốn nói gì hết, hay đúng hơn là chẳng biết phải nói gì với anh. Tôi im lặng nằm trong vòng tay anh mà trong đầu chỉ có..... hình bóng của hắn.
Đang chạy rất nhanh, anh chợt khựng lại.
Tôi thấy vòng tay anh xiết chặt tôi hơn.
Trước mặt tôi và anh bây giờ là .... hắn đang chặn ngang lối đi .
- Tại sao cô bị thương mà không nói cho tôi biết hả?- Hắn nhìn chằm chằm vào tôi quát lớn.
- Nói cho anh biết thì sao? Anh sẽ thương hại mà không bỏ mặt tôi ở đó à? Tôi- không -cần!
Tôi run run bấu chặt vào cánh tay anh để giữ cho mình bình tĩnh.
- Đi thôi , anh Vĩnh Cường!
- Xin lỗi giám đốc!
Anh bế tôi lướt qua hắn.
Tôi cố không quay nhìn lại, vì tôi sợ rằng ................
********************************
Tại nhà riêng của anh.
- Sắc mặt em tái quá!- Anh nói khi đã băng vết thương trên tay cho tôi.
- Em không sao đâu. Chỉ là vết thương nhỏ thôi .- Tôi cố gượng cười , đưa tay lên xuống trước mặt anh- Anh xem bây giờ không đau nữa rồi.
- Không phải ở đó..... mà là .... tim em kìa- giọng anh cứ trầm trầm và thấp dần- anh không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng em..... rất yêu Việt Hùng , có đúng không?
- Vĩnh Cường!
- Nếu em muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng cố nữa!
- Vĩnh Cường ! em....
Và rồi một lần nữa , nước mắt tôi lại rơi dài.
- Em ngốc lắm phải không anh? Dù biết rằng anh ta đã có người yêu, biết rằng anh ta chưa một lần để mắt tới em nhưng em vẫn ...không thể nào không yêu anh ta. Em xin lỗi anh, Vĩnh Cường, anh rất tốt với em nhưng em không thể.....
- Đừng xin lỗi anh Khanh à! Anh chỉ cần em biết rằng bất cứ khi nào em cảm thấy mệt mỏi, hay tuyệt vọng, hãy nhìn về phía sau. Anh sẽ luôn đợi em!
Anh nắm lấy bàn tay tôi thật chặt:
- Đừng cố gắng làm những điều mà trái tim em không muốn.
Tôi nhìn vào mắt anh- ánh mắt đầy những yêu thương- một lần nữa tôi chỉ biết nói " xin lỗi anh!"
********************************
|
CHẠP 26:
Ngày hôm sau.
Tôi lại nhận một bó hoa Tường Vi do anh gửi đến như mọi ngày.
Tôi cầm tấm bưu thiếp trên tay.
Nó không có những lời mời dạo phố, đi ăn tối..... hay là những câu chuyện cười anh thường viết vào đó mỗi khi gửi hoa đến cho tôi.
Thay vào đó chỉ là một câu ngắn gọn :
" Đừng trốn tránh! Hãy làm theo lời trái tim của em"
Tôi nhìn bó hoa, lòng thầm cảm ơn anh .
Anh nói đúng.!
Chạy trốn tình yêu của mình không phải là cách hay.
Nhưng tôi phải làm sao đây?
Làm sao tôi có thể thừa nhận tình yêu của mình với hắn trong khi hắn đã có người yêu, hơn nữa hắn còn..... rất ghét tôi.
Khóe mắt lại cay cay, tôi lao vào làm việc như để quên đi những lời nói lạnh lùng của hắn đang ùa về trong trí nhớ tôi.....
*****************************
- Ồ .... Phi Khanh! hôm qua thế nào? Cảm giác tốt chứ?- Giọng Nhã Đan đầy giễu cợt.
-.............
- Cảm giác "dễ chịu" lắm phải không? ha ha......ha.......
- Nhã Đan! xem này, con "hồ ly" này còn được tặng hoa cơ đấy!
- Cái này!.... là của Vĩnh Cường?- Nhã Đan, cô ta nhìn tôi với ánh mắt giận dữ.
Tôi không để ý, dù sao thì tôi cũng chẳng còn xem cô ta là bạn nữa, cô ta muốn nghĩ gì hay nói gì tôi cũng mặc kệ. Tôi lại tiếp tục công việc của mình.
"Xoạt"
Bó hoa trên bàn tôi rơi vèo xuống đất tả tơi.
(=>Ah! thì ra cô nàng này mếch anh Cường nhà ta nên mới bày trò với Phi Khanh đấy )
Cô ta còn nhìn tôi nhếch mép, ánh mắt đầy thách thức.
Thật là quá đáng.
Tôi tức điên lên được, chưa từng làm gì tổn hại đến cô ta, tôi còn xem cô ta là bạn , vậy mà......
Máu trong người tôi sôi lên sùng sục, có lẽ chỉ một giây nữa thôi tôi sẽ tặng cho cô ta.... 1 cái tát nếu như chị trưởng phòng không vào kịp lúc.
-Thủy, Nhã Đan! hai cô không làm việc, đứng đó làm gì hả?
Cô ta nguýt tôi một cái dài , rồi bỏ đi.
Tôi buồn bã ngồi xuống ghế tự hỏi mình:"-Những người quanh tôi tại sao đều lạnh nhạt với tôi như vậy ?"
- Mọi người nghe đây!- Chị trưởng phòng vỗ hai tay vào nhau , đồng thời nói lớn- Sản phẩm kem dưỡng da mới tung ra thị trường, tháng này đạt con số tiêu thụ rất cao nên .... giám đốc quyết định sẽ tổ chức một bữa tiệc chúc mừng vào tối nay. Và nhớ là không ai được phép vắng mặt.
Tiếng vỗ tay reo hò vang lên khắp phòng, không khí ồn ào hẳn lên.
********************************
7h tối- tại nhà hàng :
Các bàn ăn được nhà hàng xếp khít với nhau thành một hàng dài, chắc là để mọi người có thể ngồi cùng nhau.
Ai cũng lần lượt vào bàn.
Tôi cũng kiếm đại một chỗ ngồi, chỉ là tham gia cho có lệ chứ tôi chẳng hào hứng gì với bữa tiệc này lắm nên chẳng để ý xung quanh. Và cũng không hề thấy Nhã Đan và Thủy đã ngồi đối diện đó từ lúc nào.
Kịp nhìn thấy họ, tôi đứng dậy tính tránh đi chỗ khác nhưng, nhìn quanh chẳng còn chỗ trống nào, chỉ trừ một ghế còn trống ...ngay cạnh hắn.
Đành thôi vậy, tôi lại ngồi xuống trước ánh mắt khó chịu của hai người đó.
Tiếng nút chai được bật ra "lụp bụp", rồi tiếng chất lỏng rót vào ly "róc rách".
Tiếp theo là tiếng của hắn đều đều vang lên, một giọng nói trầm bổng , dứt khoác với cái dáng đứng đầy khí chất của một người lãnh đạo.
Phút chốc tôi lại bị hắn hút hồn, đôi mắt vô tình không thể nào dời khỏi hắn, cho đến khi tôi nghe được câu nói cuối cùng của hắn:
- ........Và, hôm nay, người mẫu đại diện của công ty cũng sẽ tham gia bữa tiệc này cùng chúng ta.
Lời hắn vừa dứt thì tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, trong công ty này thì fan của Thiên Vân không ít.
Hắn đi về phía cửa, bằng một động tác rất nhẹ nhàng, hắn choàng eo Thiên Vân dìu cô ấy vào cùng với một ánh mắt đầy yêu thương.
Tại sao?
Tại sao lại để tôi chứng kiến những cảnh này?
Hụt hẫng!
Hắn chưa bao giờ đối xử với tôi như vậy!
Khó thở!
Tôi thấy tim mình như đang thiếu oxy trầm trọng.
Quay mặt đi thật nhanh, tôi không muốn nhìn thêm giây phút nào nữa.
Vớ lấy chai rượu vang , tôi tự rót đầy cho mình rồi uống, một ly nữa, lại một ly nữa...... uống để lấp đi cảm xúc trong lòng ..... nhưng sao càng uống lại càng thấy đau thế này. Tại sao càng uống tôi lại càng nhìn hắn nhiều hơn.
Hắn đang cười với cô ấy. Điều đó hắn chưa bao giờ có ... với tôi.
Tôi muốn khóc thét lên nhưng .... không thể, nước mắt như chảy ngược cả vào trong, người tôi cứ dần run lên từng đợt.
- Xem có người đang ganh tỵ kìa!- Cái giọng của Nhã Đan lại giễu cợt vang lên.
Tiếp theo đó là Thủy:
- Dựa vào cô ta mà đòi... với giám đốc sao? Thiên Vân với giám đốc của chúng ta mới là một cặp.
- Phải cô ta chắc cũng chỉ muốn bám lấy người có tiền thôi, vớ không được giám đốc, lại quay sang mồi chài Vĩnh Cường. Rồi cũng sẽ có ngày anh Vĩnh Cường nhận ra bộ mặt thật của cô ta thôi, lúc đó thì............
- Đúng là đồ con gái lẳng lơ mà...
" Rầm"
- Tôi không có!- chịu hết nổi với mấy người này, tôi dập bàn đứng dậy hét lớn làm nhiều người khác cứ nhìn tôi ngơ ngác, tôi mặc kệ, tôi không như họ nghĩ, tôi phải cho họ biết tôi chỉ yêu một người từ trước tới giờ chỉ có một- Tôi không phải! tôi không mồi chài ai hết, các người biết gì mà nói hả? Là tôi yêu anh ấy, là thật lòng, chỉ có anh ấy thôi.........
Người tôi lại rung lên , tôi nhìn sang đó, nơi hắn ngồi, hắn đang nhìn tôi, môi hắn hơi nhếch lên, là cười ư? tôi không biết bởi tôi phải đang cố nhập mấy cái bóng lập lòe của hắn lại thành một.
- Người tôi yêu duy nhất! Anh ấy là........
|
CHẠP 27:
Người tôi lại run lên , tôi nhìn sang đó, nơi hắn ngồi, hắn đang nhìn tôi, môi hắn hơi nhếch lên, là cười ư? tôi không biết bởi tôi phải đang cố nhập mấy cái bóng lập lòe của hắn lại thành một. - Người tôi yêu duy nhất! Anh ấy là............
" là anh đấy Việt Hùng"
Tôi muốn hét lên thật to như vậy.
Nhưng, cuối cùng vẫn không thể nào thốt ra.
Đầu óc quay cuồng, tôi chẳng biết phải làm sao thì ngay lúc đó, một bóng người đang bước vào từ phía cửa.
- Là anh ấy!- Tôi chỉ tay về hướng đó cũng chẳng ý thức được mình đang nói gì.
- Là cố vấn chất lượng, Vĩnh Cường sao?
Tôi chỉ kịp nghe thấy tiếng ai đó thốt lên ngạc nhiên. Và tiếp đó là :
-" Xoảng!"
Một tiếng động vang lên nơi đầu bàn ăn, rượu đang chảy tràn khắp bàn, từng giọt từng giọt rơi xuống nền gạch "lộp độp".
Hắn nét mặt tối sầm đang tiến về phía tôi.
" Anh lại muốn gì nữa đây" tôi thầm nghĩ và cố lắc mạnh đầu để nhập mấy cái bóng của hắn lại, chập choạng, chập choạng, vẫn là đến 3-4 cái bóng tiến lại gần hơn.
1s....
2s.....
3s.....
Mấy cái bóng đó mờ hẳn , tôi không nhìn thấy nữa, chỉ thấy mình bị ai đó lôi đi một cách thô bạo.
*********************************
Tôi nửa tỉnh nửa mơ. Thấy ai đó đặt mình nằm xuống . Tôi vôi vàng vùng dậy.
- Này! hức... đưa tôi đến đây làm gì... hức.... tôi muốn uống tiếp... phục vụ đâu.... mang thêm rượu..... mau lên.
- Cô say rồi đừng có làm loạn nữa, ngủ đi!
Cái giọng lạnh lùng này là......
- Là anh sao? hức... tôi muốn uống nữa, anh mau mang rượu ra đây đi!- Lần đầu tiên trong đời, tôi lớn tiếng quát hắn, hức cảm giác thật là ..., hức... thú vị thật.
- Ngủ đi!- Hắn bỏ ra ngoài.
Không được!
Hôm nay anh nhất định phải làm theo lời tôi.
Tôi vội nhảy khỏi giường, nhào đến trước mặt của hắn. Dùng cả hai tay dang ra chặn hắn lại, nhưng chân đứng không vững vô tình chúi đầu luôn vào người hắn.
- Mau lấy rượu cho tôi.
- Đừng có làm loạn nữa!- Hắn đẩy tôi ra, lại bước đi.
- Không được!
Tôi kéo mạnh hắn, anh không lấy rượu cho tôi thì đừng hòng đi khỏi đây.
Và chỉ 1s sau cái kéo mạnh tay của tôi.
Tôi thấy mình bị mất đà, ngã ra sau , đương nhiên hắn cũng ngã, nhưng hạ cánh an toàn trên.... người tôi.
Cả người hắn cứng đờ, nóng ran.
- Tôi đã cảnh cáo em rồi mà!
- Hả?- " Cảnh cáo gì" ...3 từ đó tôi chưa kịp nói ra thì đã mắc kẹt lại bởi .... môi hắn đang chiếm giữ lấy môi tôi.
Và rất nhanh chóng tôi bị bế ngược lại giường.
" Này này ! Tôi bảo anh lấy rượu, chứ có phải bảo anh cởi đồ đâu chứ?"
" Lại nữa! Đồ của anh thì anh làm gì thì làm, còn đồ của tôi.... sao anh lại ... lại cởi nó ra hả ?"
Tôi cố đẩy hắn ra, nhưng không đủ sức.
Không biết có phải do men rượu không. Người tôi lại nóng ran, cảm giác như mình đang trên một con thuyền, bập bềnh , chông chênh rồi bị sóng dìm xuống tận sâu đáy biển.
Tôi không còn biết gì nữa.
|
CHẠP 28:
Toàn thân mỏi rã rời, tôi chẳng muốn dậy chút nào khi ánh nắng sớm đã len lỏi vào phòng.
Cái cảm giác mồ hôi rin rít trên cơ thể làm tôi khó chịu, trở mình để tìm một cảm giác thoải mái hơn.
Có cái gì đó nằng nặng trên eo tôi, theo phản ứng tự nhiên, tôi liền đưa tay hất cái vật ấy ra, nhưng......
Tôi vừa chạm phải bàn tay của ai đó.
Tôi mở mắt ra ngay lập tức, và một khuôn mặt nhìn với khoảng cách gần vô cùng đẹp đập vào mắt tôi.
Đôi mày rậm, hàng mi khép hờ dài và đen quyến rũ, cái sống mũi cao và thẳng, lại thêm đôi môi đỏ trên nền da trắng. Trông hắn khi ngủ thật đẹp và không có thoáng một nét gì lạnh lùng trái lại còn rất dịu dàng nữa.
" Ơ! Nhưng sao hắn lại ở trên giường của mình?"
Tôi chợt nhận ra.
Cảm giác phần da thịt trần trụi đang tiếp xúc với nhau khiến tôi rùng mình.
Tôi run run kéo vạt mền lên rồi khẽ đưa mắt nhìn vào trong.
" Ôi không!"
Tôi khóc không thành tiếng. Mọi việc lúc tối như cuốn phim quay chậm lại trong đầu tôi.
"Tôi yêu anh nhưng tôi đâu có muốn như thế này chứ!"
" Hức ! Tôi là một cô gái trong trắng cho đến ngày hôm qua, vậy mà chỉ sau một đêm đã bị người ta "ăn" mất"
" Anh là đồ xấu xa! lợi dụng lúc tôi say anh lại....."
- Ngủ ngon chứ?- Hắn đã thức dậy, còn nở một nụ cười hỏi tôi.
Cái đồ xấu xa! Anh đã ăn tôi rồi còn có thể cười như không có gì vậy sao?
Lúc này tôi chỉ muốn cho hắn một trận, nhưng không hiểu sao, tự dưng môi tôi lại có thể cười đáp trả hắn.
Hắn vuốt nhẹ tóc tôi, rồi tự nhiên phô luôn thân thể không một mảnh vải đi vào nhà tắm- Body đúng rà rất đẹp.
Tôi đỏ mặt quay đi chỗ khác, lại trách mình:
" Trời ơi! Bây giờ là lúc nào mà mày lại như vậy hả?
Lẽ ra phải cho hắn mấy cái tát, hay là lập tức đuổi hắn ra khỏi phòng chứ!
Đằng này mày lại..........."
Tôi lấy đồ của mình mặc vào, vô tình lại thấy áo của hắn ngay cạnh đó.
Bây giờ tôi mới để ý hắn toàn mặc màu đen.
Chính cái màu đen lạnh lùng này đã tôn lên khí chất của hắn, làm hắn quyến rũ hơn nhiều.
Nhắc đến khí chất. Tôi lại nhớ đến cái dáng đứng đầy sức hút của hắn tối qua.
Mà nhớ đến tối qua, hình ảnh hắn cùng Thiên Vân lại hiện rõ từng nét trong tôi.
Tim tôi lại thắt lại.
Hắn yêu cô ta!
Vậy với tôi là gì?
Chuyện tối qua là sao?
Tại sao hắn lại.......?
|