Chương 18 : Kẻ thất bại
Bên kia đường, Thanh Trúc đang khoác tay một người đàn ông tiến vào nhà hàng “Đông Á”. Trông họ tình tứ cứ như một cặp tình nhân vậy. Lòng tôi có một cái gì đó nhoi nhói, phải rồi, giờ tôi đã tìm đc ra câu trả lời tại sao gần đây Thanh Trúc lại lạnh nhạt với tôi vậy. - Chú dừng xe lại đi! – Thanh Mai lay tay tôi, đôi mắt nó đầy giận dữ. Nhưng tôi không muốn, tôi không dám đối mặt với sự thật này. – Chú Lâm! Cháu bảo chú dừng xe đi mà! – Con bé hét lên và động vào vô lăng xe làm chiếc xe loạng choạng, lệch hướng buộc tôi phải dừng lại. Con bé mở cửa xe kéo tôi đi thẳng tới chỗ chị nó và người đàn ông kia. Thấy chúng tôi, Thanh Trúc khá ngỡ ngàng. Chưa kịp định thần thì Thanh Mai đã ném vào cô ấy cơn tức giận. - Chị đang làm gì vậy? Giữa đường thế này mà chị có thể ngang nhiên như thế à? - Thanh Mai! - Đây là ngày Tổng giám đốc đáng kính của chị ư? Sao em thấy giống tình nhân của chị thì đúng hơn! - Thanh Mai! Em có biết mình đang nói chuyện với ai không? - Em nói không đúng à? Chị nỡ đối xử với chú Lâm vậy sao? Hay vì vị tổng giám đốc, ông Hàn Quốc đây lắm tiền hơn? “Bốp” – Một âm thanh vang lên khiến tôi sững sờ. Thanh Mai ôm mặt, hướng đôi mắt đầy tức giận lên nhìn Thanh Trúc. - Cái tát này cho cái tội em dám nói về chị mình như thế? Em càng ngày càng cư xử giống như một người vô văn hoá, càng ngày càng không thể chấp nhận đc. – Bất chợt cô ấy hướng sang tôi – Xin lỗi anh Lâm, em biết là anh cũng dành tình cảm cho em, nhưng tình yêu không thể gượng ép. Người em yêu là anh Chan đây. Việc gặp anh chỉ là vì em không muốn làm mẹ buồn và cũng chưa thể nói với mẹ chuyện em và anh Chan. Em xin lỗi đã không nói với anh ngay từ đầu. – Gìơ thì tôi đã hiểu tại sao ngay từ lần gặp đầu tiên cô ấy lại có thể để cho cô em gái của mình đi thay, hoá ra tôi chỉ là một con tốt hy sinh cho cái tên Chan đang đứng trc mặt tôi đây. - Anh là Lâm? – Tên Chan giơ tay ra bắt. Đến nước này mà hắn nghĩ tôi có thể bình thản mà bắt tay hắn sao? Nhưng với một người cũng là lãnh đạo và có hiểu biết như tôi không thể không bắt tay lại. Tôi cố lấy bình tĩnh đón cái bắt tay của hắn. – Thanh Trúc đã kể chuyện về anh cho tôi nghe. Tôi và Thanh Trúc yêu nhau không phải vì tiền như cô Thanh Mai nghĩ đâu. Thanh Trúc là một cô gái đẹp và tài năng, tôi rất yêu và ngượng mộ cô ấy. Một tình yêu xuất phát từ trái tim chứ không phải từ miệng của một ông Tổng giám đốc dành cho cô trợ lý của mình. Thanh Trúc và tôi rất lấy làm tiếc việc đã không nói rõ cho anh ngay từ đầu. Cô ấy định một thời gian nữa khi nói chuyện với bà Thanh – mẹ cô ấy xong thì cũng gặp anh đã nói rõ và gửi lời xin lỗi. Tôi nghĩ anh là một người rộng lượng và sẽ thông cảm cho chúng tôi. Chúng tôi yêu nhau thật sự. Lời tên Chan nói như cứa vào da thịt tôi. Cảm giác là kẻ thua cuộc đã đè nặng trong lòng. Đó, những gì mà tôi đã làm trong bao ngày tháng qua hoá ra chỉ là thằng ngốc trc mặt người ta. Tôi đã sai lầm, đã quá sai lầm rồi. Lâm công việc như tôi thì tự dưng sao lại nghĩ đến chuyện yêu đương làm gì chứ. Công việc, chỉ có công việc tôi mới có thể chinh phục được, còn tình yêu – tôi chỉ là kẻ thất bại mà thôi!
|
Chương 19 : Chú yêu cháu mất rùi
Một tuần nay tôi không liên lạc với Thanh Trúc và cả cô bé Thanh Mai nữa. Chuyện giữa tôi và Thanh Trúc mẹ tôi vẫn chưa hay biết. Tôi sợ nếu nói ra bà chắc sẽ buồn lắm, dù sao thì Thanh Trúc cũng là mẫu con dâu lý tưởng của mẹ tôi mà. Mấy ngày này tôi vẫn đến công ty bình thường nhưng trong lòng luôn mang tâm trạng buồn dù tôi không hề để nó ảnh hưởng tới việc ở công ty. Tôi nằm trên giường, trong lòng tôi nỗi buồn lại dâng trào. Tôi buồn vì chuyện giữa tôi và Thanh Trúc cũng nhiều nhưng nỗi buồn lo cho Thanh Mai còn nhiều hơn. Từ hôm đó tôi không liên lạc cho cô bé mặc dù rất lo cho cô bé. Thanh Mai đã vì tôi, vì đứng ra lên tiếng cho tôi mà bị ăn một cái tát như giáng trời của chị. Đã bao lần tôi mở điện thoại nhưng lần nào cũng vậy, tôi không đủ can đảm để bấm số cho cô bé. Tôi sợ một cái gì đó vô hình lắm mà tôi cũng không biết rõ. Tôi sợ sẽ làm cho tình cảm của cô bé và chị thêm bất ổn, tôi sợ sự thương hại hay cái cười cho một kẻ thật bại như tôi, và tôi sợ… gặp rồi tôi không biết phải nói gì với cô bé nữa. Nhưng trong suốt một tuần nay, tôi luôn nhớ tới cô bé, nhớ nhiều lắm. Nhớ ánh mắt sáng long lanh mỗi khi cô bé cười, nhớ giọng nói lanh lảnh của cô bé, nhớ cái cách kể chuyện cười đầy khôi hài của cô bé. Tôi nhớ lắm! Nhớ lắm! Và nỗi nhớ đã vượt lên trên cả nỗi buồn, và sự sợ hãi lo âu, tôi mở máy gọi cho cô bé. Có tiếng nhạc chờ nhưng cô bé không nhấc máy, tôi quyết định gửi tin nhắn. - “Thanh Mai, chú biết là cháu có cầm máy, chú lo cho cháu lắm! Hãy nhắn lại cho chú đi!” Tới tận 30 phút sau tôi mới nhận đc tin nhắn trả lời của Thanh Mai. - “Cháu không sao đâu! Người đáng lo lúc này là chú mới phải!” -“ Không, chú cũng không sao! Chú chỉ hơi buồn một chút nhưng chú lo cho cháu nhiều hơn! Chú muốn gặp cháu, ngay bây giờ đc không Thanh Mai!” Đồng hồ đã điểm hơn 9 rưỡi tối, tôi và Thanh Mai không đến quán “Khoảng Lặng” như mọi khi mà chúng tôi đi bộ trên con đường cách nhà cô bé không xa. Cả hai chúng tôi im lặng đi bên nhau, chẳng ai nói một lời nào. Cái lặng im như giết chết tất cả. Nhìn cái dáng nhỏ bé, trầm tư không nói gì của Thanh Mai, tôi không thể kìm lòng. Tôi đưa tay nắm lấy tay cô bé. Cô bé chợt đứng khựng lại, nhìn tôi. Tôi mặc kệ, tôi vẫn cứ siết chặt lấy bàn tay mềm mại, ấm áp của cô bé và kéo cô bé bước đi. Thanh Mai im lặng bước đi bên tôi. Một lần nữa tôi không thể kìm nỗi lòng mình, tôi nhớ cô bé nhiều lắm, lúc này tôi mới nhận ra cô bé quan trọng với tôi nhường nào. Tôi muốn ôm ghì cô bé vào lòng, tôi muốn lấp đầy những khoảng trống cô đơn và nhớ mong trong lòng tôi, tôi muốn đc cô bé sưởi ấm cho lòng mình, tôi muốn trao yêu thương cho cô bé! Tôi muốn và tôi muốn. Thanh Mai bé nhỏ đang nằm gọn trong vòng tay tôi. Cái ấm áp truyền đi khắp cơ thể. Tôi siết chặt cô bé vào lòng, để mái đầu cô bé tựa lên bờ ngực với trái tim đang đập mạnh mẽ của tôi. Và trong tiếng gió vang lên lời thì thầm: “Chú yêu cháu mất rồi!”
|
|
Day la chuyen vk oi a biet lỗi rồi chứ tg
|
|