Cô Vợ Nữ Quái Của Thiếu Bang Chủ Trẻ Con
|
|
"Reng....reng....reng"
Tiếng chuông báo giờ vào lớp, hắn và Zibi chia tay Yuko rồi bước vào chỗ ngồi. Nó im lặng và không hề nói gì với hắn trong suốt buổi học. Gái nào mà chẳng ghen. Riêng hắn thì cứ ngồi nghĩ ngợi cũng quên mất việc để ý đến biểu hiện khác lạ của nó.
*Tại bàn của Mỹ Nghi và Zibi:
Cả hai nhìn nó và hắn xong rồi thì thầm:
- Honey! Anh có thấy Gia Mẫn hơi kì lạ không?
- Anh biết này! Chắc do lúc nãy Shin thân mật với Yuko đấy!
- Thế ta có nên giải thích giúp Shin không?
- Kệ nó đi! Đào hoa thì ráng mà chịu, con gái đúng là chúa ích kỉ. Thế mà cũng ghen! - Zibi bĩu môi.
- Nhưng hai đứa nó là vợ chồng, ghen là chuyện thường tình thôi!
Zibi cầm cây bút vẽ nghuệch ngoạc mấy nét lên trang vở, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ rồi lại thì thầm:
- Hai đứa nó là vợ chồng chẳng qua là hư danh thôi! Đã đứa nào nói yêu đứa nào đâu?
- Em thấy Shin thích Gia Mẫn ra mặt rồi mà! - Mỹ Nghi được dịp bàn tán sôi nổi.
- Vấn đề là Gia Mẫn đã chính miệng nói thích nó chưa? Tình yêu mà xuất phát từ một phía cũng như không thôi à! - Zibi có vẻ rất sành sỏi.
Lúc đó Ailee ngồi bàn dưới cũng chỏ cái mỏ lên:
- Bắt quả tang hai anh chị bàn chuyện người ta nhá! Mà em thấy anh Zibi nói đúng đấy, trừ khi Gia Mẫn chính miệng thừa nhận thích Shin thì tình cảm của cả hai mới được ổn định thôi. - tưởng đâu nghiêm túc lắm ai ngờ cũng hùa theo.
- Yuko xuất hiện không biết là họa hay là phước nữa đây! Gia Mẫn mà nổi giận thì axit nó cũng chơi đấy! - Mỹ Nghi tự rùng mình.
- Chị nói "Mỹ Nhân Nhật Bản" bên lớp 12B ấy hả? Mới ngày đầu chuyển vào mà đã gây sốt rồi đấy! Nam sinh bao vây tứ phía luôn. - Ailee vuốt cằm tỏ vẻ ngưỡng mộ.
- Thế hả? Vậy giờ giải lao tôi sang làm quen nàng mới được! - Minh Hạo cười gian.
- Anh ngon thì đi thử coi??? - bỗng Ailee lớn tiếng. Thái độ gì đây ta?
- Cô làm gì mà rống họng lên dữ thế? Tôi vẫn chưa đi mà!!!! - Minh Hạo cũng lấy làm khó hiểu trước câu nói của Ailee.
Như nhận thấy mình hơi thái hóa, Ailee quay mặt sang chỗ khác. Cô không thể thừa nhận là bản thân mình đang ghen được. Cứ đà này cô điên mất! Tình cảm đúng là một thứ rắc rối nhất trên đời.
Về phần nó thì càng nghĩ càng tức, cái gì mà "Mỹ Nhân Hoa Anh Đào" chứ? Lại còn dám ôm ấp trước mặt nó nữa. Đúng thật là....
Nó nhìn mặt hắn lại càng bực thêm, đã có vợ rồi mà không biết giữ ý tứ. Ôm gái lạ giữa chốn đông người. Cũng may là ít ai biết nó với hắn là vợ chồng, nếu không Nữ Quái phải kiếm lỗ để mà chui xuống mất. Nhưng cái cảm giác bực bội ban nãy là gì? Hơi buồn buồn nhưng cũng không thiếu một tí giận dữ.
Tại sao vậy? Tại sao khi nhìn hắn thân mật với người con gái khác thì nó lại có cảm giác đó. Chẳng lẽ nó thích hắn rồi sao? Không thể nào! Trước giờ nó đâu quan tâm trai đẹp. Nhưng mỗi lần thấy mấy cái hành động trẻ con đáng yêu ấy thì nó lại cảm thấy rất là vui. Trước đây còn nghĩ là sẽ tìm cách cho hắn chủ động ly hôn nhưng xem ra cái ý định đó đã bị cho vào dĩ vãng,
Nó đang ngồi suy nghĩ linh tinh thì bất ngờ hắn quay sang nó:
- Vợ Gia Mẫn!
- Gì?
Hắn gãi gãi đầu, vẻ mặt có chút gì đó hơi e dè trông đáng yêu phết:
- Cô gái lúc nãy là bạn học của anh ở bên Nhật! Lâu ngày không gặp nên..... tụi anh có hơi.... thân mật một tí! Em đừng giận anh nha!
Nó nghe mấy câu đó tâm trạng cũng tốt lên phần nào nhưng vẫn giả vờ lạnh lùng, thờ ơ:
- Chuyện của anh chẳng liên quan gì đến tôi cả! Nói với tôi mấy cái đó làm gì?
Hắn hiểu nó đang giận dỗi nên nắm lấy tay nó lay lay như một đứa trẻ:
- Đấy! Thái độ như thế mà bảo là không giận người ta. Anh xin lỗi rồi mà, đừng giận anh tội nghiệp! Nha!
- Buông ra! - nó lạnh giọng.
- Không buông! Không giận nữa thì sẽ buông! - hắn kiên quyết giữ chặt bàn tay nó.
Nó nhẹ cả lòng nhưng vẫn giữ thái độ lạnh lùng vốn có, nó ho nhẹ:
- E hèm! Lần đầu cũng như lần cuối nhé!
- Yeah! Vợ yêu dễ thương ghê! Anh chỉ thích một mình Gia Mẫn thôi, không để ý đến ai khác đâu.
Hai mắt hắn sáng rỡ lên, hành động chẳng khác nào một đứa trẻ con khiến nó cũng phải bật cười. Zibi nghe ngóng rồi lại cùng Mỹ Nghi bàn tán;
- Đó! Thấy chưa? Tụi nó tự làm hòa rồi kìa! Cứ tưởng là sẽ đánh nhau một trận ra trò chứ.
- Như vậy là yên tâm rồi!
Tiết học trôi qua trong yên bình. Hôm nay chưa có đứa nào lên cơn nên tạm tha cho mấy ông thầy bà cô.
|
*Giờ giải lao:
Hắn vươn vai rồi bước ra khỏi bàn và tiến về phía cửa lớp, đang định rủ cả đám ra căn tin ăn chút gì đó thì bỗng Yuko xuất hiện. Cô nàng lém lỉnh vỗ vai hắn:
- Hey! Shin!
- Ủa? Yuko đi đâu thế?
Do cả hai đang đứng trước cửa lớp 12A nên mọi người trong lớp rất dễ dàng nhìn thấy. Nó im lặng không nói gì nhưng còn bốn đứa kia thì khác.
- Làm lành chưa được bao lâu! - Mỹ Nghi lắc đầu.
- Đã nói thế nào cũng có chiến tranh mà. - Zibi nói.
- Mỹ Nhân Hoa Anh Đào đấy hả? Đẹp quá đi! - Minh Hạo nói mà hai mắt nhanh chóng chuyển thành hình trái tim.
- Ya! Đẹp cái gì mà đẹp chứ? - Ailee gắt gỏng lên.
Quay lại với hắn và Yuko nhá!
- Yuko...sang đây tìm Shin nè! Shin có rảnh đi ăn gì đó với Yuko không?
Hắn gãi đầu, miệng cười rất vui vẻ:
- Tất nhiên là rảnh rồi!
Bỗng đám nam sinh trong lớp ùa ra bao vây Yuko khiến Shin bị đẩy văng ra ngoài. Người thì tặng hoa, kẻ thì gửi thư ồn ào như cái chợ. Yuko khổ sở ôm đống thư vào người, cô không thể nào tự thoát thân được.
- Yuko xinh đẹp! Hãy nhận lá thư của tớ!
- Đây là bó hoa đại diện cho tình cảm của mình!
- Yuko có khát không? Nước ngọt nè!
- Hay là Yuko ăn sandwich nhé!
Yuko cười khổ trước cảnh tượng lộn xộn:
- Mấy cậu có thể tránh ra được không?
Cái đám bát nháo đó không hề đếm xỉa gì đến lời nói của cô mà cứ tiếp tục xà quần như thế. Hắn nhìn mà cũng ngứa mắt, con gái người ta sắp ngộp thở đến nơi rồi!
- TẤT CẢ TRÁNH RA CHO TÔI!
Hắn quát lớn làm mọi người tạm ngưng mọi hoạt động. Nhìn vẻ mặt giận dữ của hắn làm mấy tên nam sinh có phần hơi ngán. Tất cả nhanh chóng lui ra để nhường lại oxi cho Yuko. Trán cô ướt đẫm mồ hôi chạy đến đứng sau lưng hắn. Hắn bực bội chỉ thẳng vào đám nam sinh lên giọng cảnh cáo:
- Từ đây về sau không được làm phiền Yuko nữa! Để tôi bắt gặp thì đừng trách!
Cả đám vâng vâng dạ dạ rồi tản ra mất dạng. Hắn quay lại nhìn Yuko hỏi han:
- Yuko ổn chứ? Sao mặt tái méc vậy?
Yuko lắc đầu:
- Yuko hong sao đâu! Cám ơn Shin nhiều lắm!
Nhìn anh hùng cứu mỹ nhân nó lại thanh thản nhếch môi cười nhẹ. Định chọc cho nó cười à? Hay là muốn tạo Scandal để được nổi tiếng trong cái trường này. Ngày đầu đi học đã được hot boy bảo vệ rồi. Đúng là.....
Bỗng nó đứng lên rồi bước ngang chỗ hắn và Yuko đang đứng! Vẻ mặt lạnh lùng đến phát sợ, nó va chạm nhẹ vào vai Yuko một cái khiến cô quay lại nhìn nó không chớp mắt.
- Xin lỗi! - nó lạnh giọng.
Yuko đưa hai tay xua xua, cô cười hiền:
- À... không sao đâu! Mình là Yuko Hiroshita mới chuyển vào lớp 12B, hân hạnh được làm quen!
Mùi hương của hoa anh đào nhẹ nhàng xông vào cánh mũi làm nó nhíu mày. Cái mùi thoang thoảng rất dễ chịu, có lẽ là mùi nước hoa của Nhật Bản. Cô đưa cánh tay ra ý muốn bắt tay với nó nhưng đáp lại chỉ là thái độ vô cảm, lạnh lùng:
- Ờ.
Nó nói ngắn gọn như thế rồi quay lưng bước đi. Hắn nhìn theo và có lẽ nhận ra ý nghĩa trong thái độ của nó. Hắn lấy làm khó xử, không biết nên làm sao cho phải nữa. Yuko khó hiểu nhìn nó rồi quay sang hắn:
- Cô gái đó.... là ai thế Shin?
Hắn gãi gãi đầu:
-À.... cô ấy là... - định nói là bạn gái nhưng nghĩ lại nó đã nói yêu hắn đâu, thấy vậy nên hắn lập tức đưa ra câu trả lời khác - ...... là bạn học chung lớp với Shin!
Yuko gật gù:
- À thì ra là vậy! Mình đi thôi Shin!
Yuko kéo tay Shin lôi đi, trong lớp là sáu cái bản mặt ngơ ngác nhìn theo. Đậu Xanh lắc đầu:
- Anh Shin bị Mỹ Nhân Hoa Anh Đào lớp 12B quyến rũ thật à? Đúng là không coi Gia Mẫn sư tỷ ra gì!
Đậu Đỏ cũng tỏ ra đồng tình với ý kiến đó:
- Ờ, cô gái Hoa Anh Đào đó trông yếu ớt quá nhỉ? Định giả vờ để được bảo vệ chứ gì!
Ailee gật lia gật lịa cái đầu:
- Đúng đấy! Mấy đứa đẹp thường rất nguy hiểm! - cô vừa nói vừa liếc nhìn Minh Hạo.
- Chứ không phải cô đang ghen tị với người ta à? - Minh Hạo đá đểu cô.
- Tui đá một cái răng đi môi ở lại bây giờ tin không? Mắc gì tôi phải ghen tị với cô gái đó chứ! Tui cũng đẹp chứ bộ, có khi đẹp hơn cô ta nữa. Anh thì biết cái gì!
Ailee hung dữ xổ một tràng làm bốn người kia lắc đầu ngán ngẩm. Sư tử cái hay sao ấy? Minh Hạo cứng họng không trả treo được gì nữa nên im bặt. Đậu Đỏ hỏi:
- Sao nãy giờ em không thấy chị Gia Mẫn quay lại vậy?
- Ờ nhắc mới nhớ! Cậu ấy bỏ đi đâu thế không biết. - Mỹ Nghi hướng ánh mắt ra cửa.
|
*Tại căn tin trường:
Hắn chống cằm nhìn chăm chăm vào khoảng không vô định. Nó giận thiệt rồi sao? Hắn thấy hắn và Yuko đâu có gì đâu mà khiến nó phải giận cơ chứ (ờ đâu có gì đâu).
Yuko nhẹ nhàng khui nắp hộp sữa chua rồi đẩy sang phía hắn:
- Shin ăn đi!
Hắn giật mình, hồn nhập lại xác:
- À... hả? Ừm cám ơn Yuko!
Yuko thấy thần thái của hắn có vẻ lo nghĩ liền hỏi:
- Shin suy nghĩ gì mà chăm chú thế?
- À không! Không có gì! - hắn lắc đầu rồi đưa muỗng sữa chua vào miệng.
Yuko hỏi thăm hắn này nọ rồi hỏi cả việc học hành. Cả hai lại hòa nhập vào cuộc trò chuyện.
...................................................
*Phía sau khuôn viên nhà trường:
Nó ngồi bẹp dưới đất dựa lưng vào vách tường. Cái tư thế một chân co một chân duỗi càng khiến nó trông rất suy tư. Tay nó gác lên đầu gối, đôi mắt hướng về phía xa xăm. Mỗi lần có chuyện bực mình nó đều bỏ ra đây ngồi.
Nơi đây không có người qua lại, bãi cỏ lại sạch sẽ và xanh rì. Mấy khóm hoa đủ màu sắc được bảo vệ chăm sóc rất kĩ nên càng nổi bật dưới ánh nắng. Từ đây có thể nhìn thấy cả một dãy núi ở phía xa, bên dưới đó là một vùng rộng lớn không có người sinh sống.
Gió cứ lùa từng chập một khiến tóc nó cứ bay phấp phới. Vành tai đeo ba bốn chiếc khuyên lấp lánh và cả vùng cổ trắng trẻo có hình xăm lộ rõ ra ngoài. Ánh nắng rọi vào khiến mái tóc nó càng thêm đỏ rực.
Sao bản thân vẫn cứ bực bội mặc dù khăng khăng là không thích người ta. Đã vậy lúc nãy còn thực hiện cái hành động "dằn mặt ngầm" nữa chứ. Đúng là càng ngày càng không kiểm soát được hành động của bản thân.
Mà dù sao trông cô gái đó có vẻ rất hiền, lại rất nữ tính chứ không hung dữ và lạnh lùng như nó. Tự nó cảm thấy nó không bằng cô gái đó, đã vậy còn có một chút lo sợ nữa. Lo sợ điều gì chứ? Lo sợ Shin bị người ta cướp đi mất sao?
Nó nhếch mép nở nụ cười chế giễu bản thân. Buồn cười thật! Hoàng Gia Mẫn mà lại biết sợ sao? Từ trước đến giờ có bao giờ suy nghĩ nhiều như thế đâu chứ! Lại là vì vấn đề tình cảm nhăng nhít nữa mới đáng ngạc nhiên.
Tuy nghĩ là nghĩ vậy nhưng con gái khi yêu đều giống nhau cả. Vẫn không thể cưỡng lại nổi sự chi phối của con tim mình.
........................................................
Chỉ chờ Zibi vừa đặt đống bánh kẹo xuống cho Mỹ Nghi thì cô nhóc Đậu Đỏ đã nhanh tay chớp lấy một bịch snack. Đậu Đỏ cười lém lỉnh khui ra rồi ngồi ăn ngon lành. Mỹ Nghi nhăn nhó mặt mày bảo:
- Sao cô thích ăn đồ ăn của tui quá vậy hả?
- Của chùa thơm nhang! - Đậu Đỏ cười tít mắt vừa ăn vừa đút cho Đậu Xanh ăn cùng.
Ailee nhìn Minh Hạo bằng ánh mắt khó hiểu, hôm nay không hành xác cô như mọi khi nữa à?
- Đừng có nhìn tui bằng cái mặt ngố tàu đó! - Minh Hạo liến Ailee một cái rồi chăm chú vào quyển sách khiến cô nhóc giật mình.
Gương mặt lạnh lùng kèm theo một ít sát khí bước vào chỗ ngồi. Cả đám đang ăn uống nói cười vui vẻ mà cũng phải im bặt. Ngon mở miệng phát biểu linh tinh coi, răng môi lẫn lộn chứ chẳng đùa đâu nhé! Tất cả nhìn nhau rồi giao tiếp bằng ánh mắt. Xong thì về lớp, mấy người còn lại cũng im lặng giả vờ học bài.
Nó vẫn chưa thôi cơn giận dỗi trong lòng, nhưng với một người mang vỏ bọc lạnh lùng thì sẽ biểu lộ theo cách nào đây???
...............................hết chap 14...............
|
*Chap 15: Chạm trán với cô gái bí ẩn!
.............................................
*12h tối tại bar 2X:
Tiếng nhạc trộn lẫn trong tiếng hò hét. Trong góc là một bóng dáng đơn độc ngồi uống rượu. Nó mặc quần jean dài, chân đi bốt. Mặc áo thun và áo khoát đơn giản. Ánh mắt cứ hướng vào khoảng không vô định, trong đó chất chứa một vẻ gì đó man mác buồn.
Nó nhấp từng ngụm rượu mạnh mà trong lòng vẫn chưa vơi bực bội. Sao cứ mãi ám ảnh chuyện đó trong lòng thế chứ? Hắn vui vẻ với ai thì kệ cha hắn cần gì phải quan tâm.
Bên ngoài là Zibi, Mỹ Nghi, Đậu Xanh và Đậu Đỏ đang chơi đùa rất vui vẻ. Hắn không muốn đi nên đã ở nhà. Xem đồng hồ thấy đã trể nên đâm ra lo lắng vì nó vẫn chưa về. Hắn đi tới đi lui rồi lấy điện thoại nhắn tin cho nó.
Hắn:" Trể rồi sao em không về nhà?"
Nó đọc tin nhắn xong thì quăng điện thoại xuống bàn không một lời hồi âm. Nó chán cực kì, nếu thích cô gái đó thì việc gì phải quan tâm đến nó nữa cơ chứ. Không lâu sau lại một tin nhắn khác.
Hắn:" Anh đang đợi em này! Về nhà mau đi! Vợ iu!"
Nó đã cố gắng không quan tâm nhưng sao trong lòng vẫn cảm thấy rất ấm áp. Nó rót một ly rượu khác rồi tu một hơi như để cố quên mấy dòng tin nhắn ngọt ngào vừa nhận được. Phải bộc lộ cảm xúc theo kiểu gì đây? Hình tượng lạnh lùng vốn đã quen rồi mà. Haizz!
Chờ mãi không thấy nó trả lời, lòng hắn lại nôn nao cả lên. Con gái đúng là chúa thù dai. Nhắn tin mà cũng không thèm trả lời nữa. Hắn bực bội leo lên giường lăn qua lăn lại, miệng không ngừng lầm bầm:
- Gia Mẫn đáng ghét! Gia Mẫn nhỏ mọn! Người ta có làm gì đâu mà giận đến thế chứ?
Rốt cuộc vẫn ngủ không được vì lo cho nó. Hắn đi xuống nhà đứng trước cổng để chờ nó về. Có vợ đẹp chắc gì đã sướng!
................................................................
*Tại quán bar:
Nó bước ngang mặt đám nhí nhố và hướng về phía cửa ra vào. Mỹ Nghi nhìn mọi người:
- Gia Mẫn về nhà rồi kìa!
- Khuya rồi! Mình cũng về luôn đi! Mai còn đi học! - Zibi nói.
Tất cả nhất trí ai về nhà nấy, riêng nó thì một mình chạy môtô trên đường. Những cơn gió khuya mát lạnh ùa vào mặt khiến nó cảm thấy thư thái vô cùng. Chiếc môtô lướt như điên trên một con đường vắng không nhà cửa. Bỗng từ phía xa xuất hiện một chiếc xe hơi đen bóng chạy ngược chiều.
Trên đoạn đường vắng tanh lạnh lẽo có đúng sự hiện hữu của hai chiếc xe. Nó nhấn ga và không thèm ngó ngàng gì mấy. Bỗng dưng khi cả hai chiếc xe tới gần nhau thì người trong xe làm một cú vòng khiến chiếc xe lao ra giữa đường. Chân mày nó giật mạnh một cái rồi nhanh trí thực hiện một cú phanh sát mặt đất khiến mặt đường bóc khói.
Từ trong xe hơi mội bóng dáng mảnh khảnh bước xuống. Một cô gái mặc bộ đồ đen từ trên xuống dưới, mái tóc được nhét vào mũ lưỡi trai đen một cách cẩn thận. Cô ta bịt khẩu trang chỉ thấy mỗi đôi mắt được trang điểm kĩ lưỡng và khá là quyến rũ. Chân cô ta đi đôi bốt cao cỡ như nó, nhìn thân hình cô ta nó biết được đây chính là một người được huấn luyện bài bản. Bước chân đi mà tựa như không. Cô ta đang chậm rãi tiến đến gần nó.
Nó theo phản xạ bước xuống xe tháo mũ bảo hiểm. Cô gái đó đứng trước mặt nó, hai tay khoanh trước ngực. Do mang khẩu trang nên giọng nói cô ta rất khó xác định là người quen hay người lạ.
- Quả không hổ danh là Nữ Quái! Cú phanh xe mạo hiểm như thế mà cứ ngỡ như là chuyện đùa!
- Ý gì? - lạnh lùng đáp lại.
- À không! Chẳng qua cảm thấy hứng thú với con dâu của Hắc Long Bang thôi. - Giọng của cô ta lanh lảnh cứ như là tiếng của một con ma nữ trong đêm.
Chính tại nơi đó, gió bắt đầu thổi mạnh lên từng hồi. Hàng cây bên đường không ngừng chao đảo, con đường u tối chỉ có hai người đối mặt với nhau.
Nó đưa tay phủi phủi chiếc áo khoát, cất giọng điềm tĩnh:
- Cô cũng quởn quá ha!
- Haha.... Đúng là cá tính! Tôi bắt đầu thấy thú vị với cô rồi đấy!
Mặt nó đanh lại, rốt cuộc cô ta muốn cái gì đây. Nó gằn giọng:
- Tôi không đủ kiên nhẫn đâu! Nếu muốn thì phân thắng bại một trận đi!
- Được thôi! - cô ta đưa tay điều chỉnh chiếc mũ lưỡi trai rồi thủ thế lao vào nó.
Những cú đá thẳng và chuẩn đều bị nó bắt lại được. Nó dùng tay cốt muốn gỡ cái khẩu trang kia ra nhưng có lẽ cô ta nhanh hơn nó. Cô ta như một luồn không khí, di chuyển nhanh đến hoa cả mắt. Nó tung một cước vào giữa ngực nhưng cô ta đã kịp dùng hai tay để đỡ. Tuy vậy nhưng sức mạnh trong cú đá của nó vẫn khiến cô ta phải lùi lại mấy bước. Trong những giây phút ngắn ngủi tiếp xúc ở cự li gần, nó thoáng ngửi được một mùi hương quen thuộc. Nhưng đầu óc nó đang lộn xộn và không nhớ rõ đó là mùi gì.
Cô gái đó chỉnh lại vạt áo rồi bật cười:
- Thân thủ khá tốt đấy nhỉ? Xem ra là một đối thủ đáng gờm đây!
- Rốt cuộc cô là ai? - nó lại lạnh giọng, đôi mắt nó mất hết kiên nhẫn.
- Hôm nay vờn cô như thế là đủ rồi! Và cô sẽ gặp lại tôi sớm thôi! Chào!
Cô ả hanh chóng leo lên xe và nổ máy.
- Khoan đã!
Chiếc xe mất dạng ở cuối con đường. Nó vẫn đứng trầm ngâm ở đó. Nó nhận thấy cô gái lúc nãy có gì đó rất quen. Nó gặp ở đâu nhỉ? Nhưng rồi cơ mặt giãn ra, nó khẽ nở nụ cười nửa miệng:
- Ừ thì thú vị!
|
"Kétttt"
Chiếc môtô ngừng lại trước mặt hắn. Thấy nó về là hắn đã yên tâm rồi.
- Anh cứ tưởng em sẽ không về!
Nó im lặng không nói gì chậm rãi dắt xe vào nhà. Hắn lẽo đẽo vào phía sau nó, cứ ngó chừng bộ mặt cô hồn của nó mà không dám nói nhiều. Nó vứt chìa khóa xe lên bàn học rồi bỏ đi tắm, hắn ngồi phịch xuống giường chu mỏ nhìn theo nó.
Nhìn mặt là biết còn giận rồi! Làm sao đây ta? Lúc hiền dễ thương bao nhiêu lúc giận đáng sợ bấy nhiêu.
.................20 phút sau.....................
Nó bước ra từ phòng tắm rồi ngồi xuống bàn trang điểm, nói vậy thôi chứ có cái bàn với cái gương à. Nó cầm khăn lau tóc, đôi mắt đang quan sát hắn thông qua cái gương.
Trời đất ơi coi cái mỏ dài ra cả tất rồi kìa. Bỗng nó bật cười, con nít đúng là con nít. Hắn hậm hực vì bị nó làm lơ nên ngồi im trên giường không nói gì cả.
- Lấy cái mỏ dzô!!!!
Giọng nó vang lên làm hắn giật mình thu cái mỏ lại. Hắn chăm chú nhìn nó:
- Người ta có làm gì đâu mà vợ giận cơ chứ?
- Ai nói giận? - nó lại lạnh giọng.
- Đấy! Thế mà bảo không giận!
- Thế có biết bản thân đã làm gì khiến người ta giận không? - nó hỏi bâng quơ.
Hắn xụ mặt xuống tỏ vẻ thiểu năng..... nhầm ăn năn. Nó thấy bộ dạng ủy khuất của hắn cũng có một chút mủi lòng, nó hạ giọng:
- Một khi em biết ghen thì anh cũng phải hiểu anh chiếm vị trí nào trong tim em rồi đấy! - nó phán ngắn gọn rồi bỏ ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại mình hắn với cái bản mặt ngơ ngác, ngu ngốc, ngớ ngẩn.
Hắn đưa tay gãi gãi cái đầu, câu nói đó là ý gì nhỉ? (ặx ngu đến thế là cùng).
Nó ngượng ngùng bỏ xuống bếp tu một hơi hết chai nước suối. Không hiểu sao lúc nãy lại phun ra câu nói đó nữa. Mặt mũi nào mà gặp hắn đây? Ôi trời! Xây dựng hình tượng cho cố vào để bây giờ mắc cỡ thế đấy!
Nó khổ sở úp mặt xuống bàn ăn, miệng không ngừng lí nhí những từ vô nghĩa. Hết nói được tiếng người luôn rồi.
Về phần hắn ở trên giường cũng nằm lăn qua lăn lại một cách sung sướng. Lí do là vì đã khai quật được ý nghĩa trong câu nói của nó đấy mà. Đúng là bệnh hoạn thật!
"Cô ấy ghen.... hihi.... cô ấy thích mình......haha"
|