Hot Boy ? Rắc Rối Đấy, Chạy Mau !!!
|
|
- Ơ... Thôi chết rồi, chắc là đêm qua buồn ngủ quá nên tôi ấn lộn số rồi. Hờ hờ, đến khổ vì cái tội hay quên này mất thôi! Đã nói phải hẹn sớm, thế mà ngồi sửa soạn cả tối, sung sướng nghĩ đến ngày được về nhà thành ra tận lúc sắp đi ngủ mới nhớ ra. Giờ thì hay rồi, hay thật rồi... Mắt nhắm mắt mở nhắn cái tin cũng không xong! Hic hic, hic hic hic...5h15 ~ 6h15... =_= Sao lại nhầm lẫn tai hại vậy trời!!!
- Còn không nói là bến xe số 5 ở đường nào nữa, em không biết là ở thành phố này có tất cả là 8 cái bến xe số 5 như thế của 8 hãng Bus khác nhau à?
- Ơ... Em... xin lỗi...
- Nếu không phải biết em lên đây bằng hãng Phú Đằng này thì chắc anh phải chạy đến tất cả các bến xe rồi.
- Em xin lỗi mà... Hu hu, không phải Ryan đang giận chứ? Oa oa oa hình như là giận thật rồi... A... Nhưng mà...
- ...
- Nhưng mà sao anh biết lúc lên đây em đi xe này?
- Tất nhiên là biết.
"Vì có lẽ, anh đã thực sự có tình cảm với em ... từ lúc đó rồi"
Câu này Ryan đã tự hỏi mình rất nhiều lần... Tình cảm của anh với cô, cứ từng chút từng chút lớn dần lên, dường như đã bắt đầu từ rất lâu rồi...Buổi chiều hôm đó, khi Judy vất vả xách đống hành lý cồng kềnh xuống khỏi chiếc xe đông nghẹt khách, anh đang đi một mình quanh trường. Nhìn cái vẻ hơi lóng ngóng, bỡ ngỡ của cô, anh có thể đoán dc cô là học viên mới của trường. Lúc này đã vào năm học được 1 học kì rồi, để thi vào sẽ rất khó, hơn nữa hiếm khi nào trường lại nhận học viên mới giữa năm thế này. Cô gái kia chắc hẳn phải rất đặc biệt...Cứ thế anh lẳng lặng đứng một góc quan sát cô... Ngày hôm ấy, Judy mặc một bộ váy trắng nhẹ nhàng, không cầu kì nhưng cũng đủ để gây chú ý với anh. Anh, rất thích màu trắng... Vì cảm thấy khá ấn tượng với cô nên số 5 cùng tên hãng "Bus Phú Đằng" rất tự nhiên được anh ghi nhớ. Biết đâu, sẽ có một ngày anh được cùng ngồi trên chuyến xe ấy với cô...Cứ nghĩ đó chỉ là những suy nghĩ nhất thời, nhưng không ngờ cái ngày ấy cũng đến.Phải, chính là ngày hôm nay... Sẽ không chỉ là ngồi chung một chuyến xe như những người xa lạ, bởi vì giờ đây anh với cô đã thân quen hơn trước rất nhiều. Có thể tình cảm giữa hai người chưa thực sự "bắt đầu" nhưng chí ít đối với anh, cô là người con gái đầu tiên khiến tim anh có những rung động mạnh mẽ như vậy... Luôn nghĩ đến cô, lo lắng cho cô,... Từ lúc nào Judy đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của anh. Đúng là, cô ấy rất - đặc - biệt...
- Biết thế nào? - Tôi hỏi dồn. Hài, các bạn ạ, tôi có một cái tật xấu không thể bỏ được là cực kì tò mò những chuyện liên quan đến bản thân mình, mà một khi đã biết chút chút thì nhất định là phải hỏi cho kì được. Cơ mà chuyện của người khác thì chẳng bao giờ tôi quan tâm đến, cho nên vẫn bị mẹ mắng suốt đấy.
"Con gái lớn rồi mà vô tâm quá! Sau này ai mà rước được cô chứ!"
"Kệ, không ai rước thì con ở với mẹ cả đời!"
"Thôi đi, tôi không muốn nuôi bố cô..."
- ... Thì biết thôi! - Ryan nhoẻn miệng cười. Nụ cười đầu tiên trong ngày...
- A, anh cười rồi!
- ...
- Thế là không giận nữa nhé?
- Anh giận em hồi nào?
- Ơ... Thế không phải...
- Anh chỉ muốn nhắc nhở để lần sau em không nhầm lẫn kiểu này nữa thôi.
- Chỉ thế thôi?
- Ừ. Nếu em cứ thế này anh... không yên tâm chút nào.
- Em...Nhưng mà, hình như anh...có tâm sự gì à?
- Ừm...
- Ừm là sao?
- Có lẽ do thời tiết thôi hì hì
- Trời hôm nay đẹp mà?
- Ai bảo trời trời xấu mới có chuyện, trời đẹp cũng...
- ...
|
3 ngày trước...
"Cộc cộc cộc!"
- Vào đi.
- Thiếu gia, cậu có đồ gửi đến ạ!
Ryan hơi ngạc nhiên. Anh vừa thi đấu trận bóng giao hữu với Khoa Truyền thông TXT buổi chiều, giờ vừa về đến nhà đã có đồ gửi đến sao? Vừa vặn vậy à?
- Là ai gửi vậy?
- Một cô gái ạ. Nhưng mà...
- Sao?
- Cô gái này kì lạ thế nào ấy, rất lạnh lùng. Hơn nữa nhìn vào mắt cô ta có cảm giác buồn ngủ thế nào ấy...
- Ừm... Người đó có nhắn gì không?
- Không ạ. Cô ta ấn chuông, tôi ra mở cửa rồi cô ta đưa tôi cái hộp này nói cậu chủ về thì đưa ngay cho cậu, còn nói cậu nhất định phải mở nó.
- Được rồi, cậu đi làm việc của mình đi. À, lần sau đừng thiếu gia này nọ nữa, cứ gọi tôi là anh Quân đi.
- Uhm... vâng thưa thiếu... à anh Quân. - Kiên cười cười rồi xin phép ra ngoài. Quả thật từ lúc vào ngôi nhà này làm công đến giờ, tuy gọi Ryan là thiếu gia nhưng trong lòng cậu vẫn luôn xem anh như người anh trai của mình vậy. Thân thiện, ấm áp, luôn quan tâm đến tất cả mọi người,... ở Ryan dường như không hề có sự phân biệt của quan hệ chủ - tớ. Bây giờ hiếm người như vậy lắm...
Còn lại mình Ryan trong phòng, anh từ từ mang chiếc hộp được gói ghém không cầu kì lắm này ra bàn rồi lấy con dao dọc giấy cẩn thận tách từng lớp băng keo. Chiếc hộp rất nhẹ, bởi vì vốn dĩ trong đó chỉ có một phong thư và... một bông hồng nhung! Phong thư thực chất là một tờ giấy màu hồng được cuộn tròn lại và giữ bằng một sợi ruy băng đỏ rực. ryan hơi mỉm cười, "Không phải là cô bé nào đó gửi thư tình đến cho mình chứ?". Trở thành hotboy ngay từ khi mới vào học tại Học viên Royal - ngôi trường vốn được xem là hàng đầu trong lĩnh vực giáo dục, ngôi trường của những cậu ấm cô chiêu, ngôi trường đúng như cái tên của nó: Học viện Hoàng Gia, điều đó với nhiều người là chuyện không tưởng, nhưng với Ryan thì lại hoàn toàn dễ dàng. Anh cùng Dany và Billy tạo thành một bộ ba danh tiếng trong ngôi trường của những siêu sao này như một hiện tượng và cũng là duy - nhất từ trước đến giờ. Không phải vì gia cảnh thuộc "hàng khủng", cũng không đơn thuần vì vẻ handsome bên ngoài mà chính xác thì "Tam đại thần" chinh phục mọi người bởi tài năng, năng lực, tính cách, phẩm chất của mình...Có lẽ vì thế nên việc có fan hâm mộ cũng như những bài "tỉnh tò" kiểu thế này không phải là hiếm. Ryan lại là một người thân thiện, với phái nữ có thể coi là khá ga- lăng nên nếu nói anh thẳng thừng từ chối tình cảm của hàng loạt cô gái có vẻ không - khả - quan. Nhưng chính anh lại khẳng định với cô bé ngốc nghếch Judy rằng "Tôi chưa có bạn gái mà cũng không ai dám tự nhận là bạn gái của Ryan này". Câu nói đầy tính tự tin và có chút "đe dọa", khác hẳn với tính cách thường ngày của Ryan. Tại sao vậy? Chắc hẳn nhiều người trong chúng ta sẽ thắc mắc điều đó, và câu trả lời chính xác là: mọi món quà hay thư từ,... đại loại là những thứ như thế đều được người của anh thu dọn tất cả và nếu cần sẽ khéo léo trả lại, trong số đó gần nhưđều không cần đến tay anh. Họ giải quyết những chuyện này thế nào, chẳng ai bết, chỉ biết rằng những cô gái bị từ chối sau đó chẳng những không oán trách gì mà còn rủ nhau lập một FC ngoài FC của "Tam đại thần" để ủng hộ anh ở mọi hoạt động, mà trận thi đấu chiều nay là một ví dụ...
Hài, có vẻ hơi lan man một chút rồi =_=. Bây giờ cùng trở về thực tại...Phong thư kia, "đáng tiếc" không phải thư tình. Có lẽ nó sẽ thật giản dị và đẹp đẽ như chính màu sắc của mình nếu không phải nội dung trong đó...
" Hotboy Ryan, Trần thiếu gia,... Anh quả là có rất nhiều vị trí đấy. Nhưng thôi có lẽ không nên nói dài dòng: Anh nên cẩn thận với cô "công chúa" bé nhỏ của mình đi! Giữ cô ta cho chặt vào, đừng có bám -lấy- đồ- chơi của tôi. Nếu không... hậu quả tự chịu! lúc đấy đừng có trách chúng tôi không báo trước!"
Ryan hơi mất bình tĩnh...Đe dọa anh? Không! Là nói đến Judy của anh... Bông hồng nhung thật đẹp, nhưng màu đỏ thẫm của nó, màu của máu lại khiến cho người ta cảm thấy nghẹt thở! Người được nhắc đến là "đồ chơi" trong kia, anh chín phần đoán được là ai. Rốt cuộc kẻ nào đã gửi đến thứ này? Bọn chúng có ý gì? Một người là bạn thân anh và một người... là người con gái anh yêu. Có lẽ bây giờ là cả anh nữa... Tất cả đang bị đem đặt vào một ván cờ hoàn toàn không có quy luật... Một trò chơi mà chính ba người cùng tình cảm của mình trở thành thú tiêu khiển, trở thành trò đùa của một - ai - đó... Không! Nhất định anh sẽ không để kẻ đó làm hại tới những người thân yêu của mình! Bằng bất cứ giá nào...
|
Mà bạn em đâu rồi?
- À, Rei á? Nó... Đâu rồi kìa? Tôi đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm, cuối cùng cũng thấy cô nàng đang đứng cạnh một chiếc Volvo đỏ choét, mà bên trong là một ai đó quen quen... Ai nhỉ? Xa quá tôi chẳng nhìn rõ được... Haizzz mà chẳng biết họ nói cái gì mà nhìn Rei khó coi quá. Mỗi khi tức giận là cô ấy lại như vậy kìa @@ Ryan cũng nhìn theo hướng tôi đang nhìn, nhưng mà, hình như anh ấy cười...
- Anh cười gì thế?
- Không có gì, nhưng xem ra bạn em rất đặc biệt đấy!
- Tất nhiên rồi, nhưng mà sao?
- Rồi em cũng sẽ biết thôi.
~~~
" Anh làm gì ở đây thế?"
"Tôi đỗ xe"
"Đỗ xe ở đây sẽ bị phạt đấy, anh không nhìn cái biển "cấm đỗ xe" to lù lù đây à?"
" Còn sớm mà, không có cảnh sát đâu. Ha ha, nếu không nhầm thì hình như cô đang lo lắng cho tôi?"
"Thế thì anh nhầm to rồi đồ ..."
"Đồ gì nào?"
" Bỏ đi!"
"Mà cô đang đứng vs bạn cơ mà, ra đây làm gì?"
"Câu này là tôi hỏi anh mới đúng! Anh đến đây làm gì?"
"Tôi nói rồi mà, đỗ xe"
"Xe còn nóng thế này chứng tỏ mới đến chưa lâu. Lần sau nếu có định theo dõi người ta thì làm ơn cẩn thận thêm chút nữa đi, chiếc xe đỏ choét này của anh tôi đã nhìn thấy từ lúc đang đi đến đây rồi!"
"Tiện đường thôi, làm như cứ ai đến đây đều là đi theo cô vậy"
"Tiện đường? Nhà anh ở phía đông thành phố . Nhìn kĩ lại dùm tôi, đây là trạm xe buýt phía Tây, hơn nữa còn là 5 giờ sáng đấy! Không phải anh..."
"Ey, đừng có nghĩ bậy! Tôi... đi đâu kệ tôi chứ, liên quan gì đến cô!"
"Thẹn quá hóa giận à? Được thôi, kệ thì kệ. Nếu lát mà tôi thấy anh đi theo chúng tôi thì đừng có trách!"
" ..."
~~~
- Này, đi đâu vậy? - Tôi túm lấy áo Rei hỏi dồn dập - Mà người trong xe là ai thế?
- Một - kẻ - đáng - ghét!!! >"<
- Ha ha
- Ryan! Anh cười gì ? Ai cho anh cười!!! >"< !!! Mà sao anh đến muộn vậy, có biết là...
- Rồi rồi Tiểu thư, không cười không cười...
Ách, lại nhắc đến chuyện đi muộn +_+ - Ey, là tại tớ hẹn sai giờ mà... - Tôi kéo kéo áo Rei - Thôi xe đến rồi kìa!
"Xịch!" Chiếc xe dừng lại, ba chúng tôi cùng bước lên, bắt đầu chuyến về nhà đầy mong đợi...
Nhà ơi, Đan về nè!!!
|
Part 2: Lâm Giang
- Em yêu! Em yêu dậy đi!!!
- Hả? - Tôi mơ màng
- Đẹp quá!
- Cái gì đẹp?
- Sông này này! Rồi Rei xoay đầu tôi nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Hầy, hôm nay xe đi nhanh gớm, mới hơn 1 tiếng đã đến đầu Thành phố Lâm Giang rồi. Ôi quê tôi!
Tôi vỗ ngực đầy tự hào: Chuyện, Lâm Giang mà!
- Mà sông này tên là gì vậy?
- À, sông Lâm Chi. Khụ khụ...Thực ra sông này ban đầu có tên là Bình Nguyên cơ. Cái tên Lâm Chi kể ra thì được bắt nguồn từ một câu chuyện khá dài.Nghe nói ngày xưa có một đôi trai gái yêu nhau thắm thiết. Tình cảm của họ đẹp như một bức tranh thủy mặc với gam màu trầm ấm mà chỉ mới nhìn thôi người ta muốn như được bước trọn vào trong đó rồi. Chàng trai tên là Gia Lâm, cô gái là Mẫn Chi. Hai nhà Lâm -Mẫn cũng rất tán thành cho tình yêu của đôi trẻ, thậm chí còn định sẵn ngày tổ chức đám cưới nữa. Haizzz nhưng mà có lẽ như người ta thường nói tình yêu quá đẹp sẽ không có được kết cục tốt đẹp... Trước hôm tổ chức lễ cưới đúng ba ngày, trời mưa ròng rã, cuối cùng thì ập đến một trận Đại hồng thủy khủng khiếp... Cả làng Phù Thiên ngập trong biển nước. Lẽ ra Mẫn Chi và Gia Lâm đã thoát được lên núi cùng gia đình rồi, nhưng không đành để mặc những người còn lại, Gia Lâm quay lại cứu người... Cũng vì cố gắng đưa một em nhỏ lên bờ khi đã thấm mệt, Gia Lâm bị dòng nước cuốn trôi...Rồi thì cơn lũ cũng qua đi, tất cả lại trở về làng... Không chịu được sự thật quá đau đớn là Gia Lâm đã ra đi, Mẫn Chi ngày ngày ra bờ sông ngồi đợi, rồi khóc... Cứ như vậy suốt bao nhiêu năm, không ngày nào cô thôi hi vọng rằng Gia Lâm sẽ trở về... Con sông nơi Gia Lâm ra đi và Mẫn Chi ngày ngày ngóng trông sau đó được đổi tên thành Lâm Chi, theo tên của hai người để người đời mãi nhớ đến tình yêu thủy chung cao thượng của đôi trẻ...
- Có mỗi tên sông thôi mà cũng có cả câu chuyện dài thế cơ à? Oáp...
- Rei! - Tôi nhíu mày nhìn cô bạn Tomboy ngáp ngắn ngáp dài không chút ý tứ kia - Cậu ngủ thế chưa đủ à, hay là... nghe chuyện tớ kể buồn ngủ?
- no no no! - Rei lắc đầu nguầy nguậy - Em yêu kể chuyện rất hay, nhưng mà chuyện dài quá làm Rei buồn ngủ thôi.
- What! Cậu không thấy là câu chuyện rất cảm động sao?
- Không, chỉ thấy buồn ngủ thôi...
Grừ grừ >"< Nếu không phải đang ở trên xe đông người thì tôi thật muốn xông lên bóp cổ lè lưỡi cô nàng Rei này mất! Ừ thì đúng là tôi không có năng khiếu trong mấy việc kể chuyện này cho lắm ( điểm hình là hồi Tiểu học, mỗi lần cô giáo gọi tôi lên trả bài phần "Kể chuyện" * là y như rằng cả lớp ngáp dài như Rei bây giờ TT.TT ), với lại... với lại thực ra câu chuyện về cái tên của con sông Lâm Chi này cũng không đến nỗi dài như thế, là tôi có thêm chút "gia vị" vào thôi, nhưng mà... nhưng mà Rei có cần phản ứng thế kia không? >" - Dây thần kinh lãng mạn của cậu đứt luôn rồi à?
- Hì hì - Rei gãi gãi mái tóc ngắn nâu óng của mình ( thực sự thì tôi rất thích cái kiểu tóc ấy của Rei, nếu không phải vì "trung thành" với mái tóc đen dài ( dù bây giờ nó không dài lắm =.=) quen thuộc thì có lẽ tôi đã thử cắt như vậy rồi he he) - Có đâu mà đứt...
- ...
- Em yêu không biết đâu chứ ở nhà mọi người toàn gọi Rei là "máu lạnh" thôi.
Máu... máu lạnh??? Bị gọi thế mà còn cười được sao? Đúng là, chỉ có Rei của tôi mới có suy nghĩ như vậy...
- Mà sắp đến chưa vậy?
- Đến đâu?
- Nhà Judy.
- À, khoảng nửa tiếng nữa. Nhà Judy ở qua Trung tâm thành phố một đoạn cơ. Đây mới chỉ đến chỗ cửa ngõ của Lâm Giang thôi.
- Thế à.
- Mà này...
- ...
|
- Lát đến nhà mình Rei cứ gọi mình là Linh Đan hoặc Tiểu Đan nhé, còn mình cũng gọi cậu là Tiểu Minh.
- Sao phải thế? Rei không quen.
- Nhập gia tùy tục thôi, ở nhà mình không có kiểu xưng hô tên họ nửa Tây nửa Ta thế đâu. Mọi người không thích như vậy.
- Ờ ờ
- Ờ ờ là sao?
- Nhớ rồi!
- Nhớ gì?
- "Đến nhà Judy thì gọi Judy là Linh Đan hoặc Tiểu Đan, còn Judy sẽ gọi mình là Tiểu Minh", OK?
- Yes! You are right!
Hai chúng tôi hi hi ha ha trên xe giết thời gian, chẳng mấy mà đã sắp đến nhà rồi. Chắc các bạn sẽ thắc mắc tại sao không có Ryan trong cuộc trò chuyện nãy giờ của tôi và Rei. Hầy, vậy thì các bạn phải nhìn ra sau tôi kìa. Rồi, Ryan đang ngủ rất ngon đúng không? Chính xác thì anh ấy đã ngủ như vậy cả tiếng đồng hồ rồi, và hình như còn có có vẻ hơi mệt mỏi nữa... Bạn hỏi tôi sao để Ryan ngồi một mình dưới đó ư? Thế thì tôi lại phải kể một câu chuyện thế này: Câu chuyện về " Sự tích chỗ ngồi" (Tôi có thể sẽ kể hơi tệ, các bạn thông cảm nha \m/ )
~~~
Lúc ba chúng tôi lên xe...
- A, vẫn còn chố trống kìa! - Mắt tôi sáng ngời nhìn hai hàng ghế chưa có ai ngồi trước mặt. Và tất nhiên, rất nhanh chóng tôi ngồi vào một ghế.
- ...
- Này, xe chạy rồi đấy, hai người có định ngồi không đây?
Hấy, biết nói thế nào bây giờ, hai mái tóc nâu đang nhìn nhau đầy "sát khí" . À, chính xác là Rei thôi, hic. Cô ấy có vẻ như vẫn giận chuyện Ryan cười mình, hoặc là... vì một lý do gì đó khác giữa hai người này mà tôi không biết chăng? Kệ đi, tóm lại là...
- Ê, đấy là chỗ của tôi chứ?
- Em yêu là của tôi, bên dưới còn chỗ đấy, anh xuống đó mà ngồi!
Tôi: " ..."
Ryan: "..."
Rei à, có cần phải như thế không? May cho bạn đây là Ryan hiền lành tốt bụng đấy, chứ mà là tay Billy siêu siêu chọc phá kia thì... @@
~~~
Trở về hiện tại...
Phường Kim Trung...
Zaaaaa, còn khoảng 10 phút nữa là đến bến xe số 5 rồi. Theo lịch trình thì chúng tôi sẽ xuống xe tại đó và đi bộ một đoạn là đến nhà tôi rồi hé hé. Bên cạnh tôi, Rei nhắm mắt, chẳng rõ là ngủ hay đang "dưỡng thần" =_= . Đã mấy lần tôi định quay xuống gọi Ryan nhưng mà nhìn anh ngủ ngon quá thành ra lại không nỡ... Ánh nắng buổi sớm chiếu nhẹ qua khung cửa kính trong suốt, hắt lên Ryan lại càng làm cho những đường nét trên gương mặt anh đẹp lên rõ rệt... Mắt anh vẫn nhắm nghiền, rèm mi thi thoảng còn hơi động đậy nhưng dường như chủ nhân của nó không định tỉnh dậy, cứ thế Ryan dựa đầu vào cửa sổ mà thiếp đi. Màu nắng và màu tóc anh hòa quyện lại với nhau, cùng ánh lên sắc óng ánh của ban mai...Có lẽ không cần tôi phải mô tả thêm điều gì ở đây, bởi các bạn có thể hoàn toàn tự hình dung ra cảnh mỹ nam ngồi ngủ trên xe buýt sẽ như thế nào. Có lẽ tới 90% các bạn nữ mơ mộng sẽ ngắm nhìn không chớp mắt, và đôi mắt tội nghiệp chỉ "tạm" được nghỉ ngơi khi mà anh ta tỉnh dậy mà thôi @@. Tin hay không thì tùy, nhưng trong trường hợp của tôi đây thì điều đó là hoàn toàn đúng. Xe chúng tôi khá là rộng, lúc này các ghế đều đã kín người. Ngoại trừ gần một nửa là các bác trung niên, nhân viên văn phòng đi làm, các bé nhỏ và nam sinh ra thì (hầu như) toàn bộ các cô gái trẻ (chắc là chưa có người yêu, hoặc người yêu ko có trên đây, hoặc ... n giả thiết khác) nếu ngồi trên thì sẽ có dấu hiệu "sái cổ " vì quay xuống, ngồi dưới thì chiếc cổ đáng thương sắp dài thêm đọ nửa phân! Vì sao ư? Hãy hỏi hai cái con người đang ngủ kia kìa! Một mỹ nam đã "chết" mà nay trên xe lại có tận "hai" mỹ nam thì bảo sao trái tim yếu mềm của các cô gái chịu nổi chứ... Hại người, đúng là "lấy sắc hại người" mà T.T . Ryan là hotboy thì gây sự chú ý của người ta không có gì bàn cãi, nhưng mà... nhưng mà cái người bên cạnh tôi thì... đáng không đây??? Quả thật nhìn Rei lúc này chẳng khác gì "hoàng tử ngủ trong rừng" cả, ai mà biết được trong hàng chục đôi mắt trái tim không ngừng hướng về Rei có ai không liên tưởng thế không, chưa kể còn tưởng tượng luôn thể mình là nàng công chúa đến giải cứu hoàng tử bằng một nụ hôn?!
- Haizzz
- Hết nhìn chằn chằm rồi lại thở dài là sao?
- Hả! Cậu không ngủ nữa à?
- Có ngủ bao giờ đâu "không ngủ nữa".
- Thế...
Rei quay sang ghé sát tai tôi:
- Cho mọi người "thưởng thức" mỹ nam tí chứ!
- Biến thái...
- Chỉ có em yêu mới được nói thế thôi đấy.
- Biến thái!!! >"<
|