Nhỏ Nhút Nhát và Cold Boy Cá Tính
|
|
Chap 53:
Nó tỉnh dậy, hoảng kinh khi trước mặt mình là.. hắn! Chuyệnquái gì thế này!? Hắn to gan dám trèo lên giường của nó ư? Được thôi!! Gã nàymuốn bạo lực gia đình í lộn.. bạo lực học đường đây mà!!
*Rầm!!* Hắn bay xuống giường.. Nhưng, chẳng có một tiếng độnggì xảy ra..! Không tiếng la hét, không tiếng rên đau, cũng chẳng có tiếng chửirủa. Im ru..
“Gì thế nhỉ?”-Nó nhíu mày bò tới mép giường nhìn xuống, hắnđang nằm yên vị dưới sàn, ngủ ngon lành!
“Chẳng lẽ hắn mệt đến vậy á?”-Nó chép miệng, liếc qua hắn. Vìhắn bị thương nặng nên tình trạng miễn dịch hiện tại rất yếu, chắc là mấy convi rút thừa cơ xâm nhập rồi.. Ở cánh tay nó cũng thấy đo đỏ màu máu. Trái timnó xót như có hàng ngàn mũi kim châm.
Nó bỗng thấy hối hận vì việc mình làm biết bao nhiêu, tại saolại gây khổ đau cho hắn rồi lại quay về con đường mòn làm cho hắn phải chịu gấpđôi nỗi đau.. Nó lắc đầu quầy quậy, nhìn hắn yếu đuối.
-Ah~..-Hắn rên khẽ rồi trở mình, cánh tay đã đỏ nay lại đỏhơn.. Nó bật khóc nhưng cố bịt miệng thật chặt..
Đôi chân trần khẽ chạm xuống sàn, nó ôm lấy hắn đỡ dậy, lúcđó, hơi thở nóng đều đều của hắn phả vào nó, thân mình hắn dựa vào nó.. Sự dễchịu tràn tỏa khắp khoang ngực nó, sự ấm áp thấm sâu trong tim nó. Chật vật mãinó cũng ném hắn lên giường được.Nhưng.. so với một cơ thể vạm vỡ như hắn thì nóquá nhỏ bé và yếu đuối, nhấc hắn lên.. quả là một kì tích, song lúc đó nó cũngmất đà mà ngã vào lòng hắn. Nó thích cảm giác này, thích dụi vào lòng con ngườithân thuộc, nghiền nghiện mùi hương thoang thoảng trên chiếc áo sơ mi của ngườicon trai ấy, sợ cái cảm giác phải mất hắn, ghét cái cảm giác nghĩ mình sẽ xa hắnmãi mãi..
-Biến thái..! Tôi-yêu-anh!-Nó tò mò ghé sát khuôn mặt mìnhnhìn người con trai ấy say ngủ, đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi dày chuyển độngtheo nhịp thở đều.
-Tôi.. cũng yêu em.-Bất chợt hắn mở đôi mắt tro đen, mỉm cườimột cách thật gian.. rồi vòng tay qua mái tóc mềm đẩy nó xuống..
Trong khoảnh khắc.. thời gian như ngừng trôi!
Trong khoảnh khắc.. hắn muốn giây phút này.. là mãi mãi!
Trong khoảnh khắc.. đôi mắt màu nâu cát trong veo mở căng..!
Môi hắn chạm nhẹ môi nó, thật nhẹ nhàng như cơn gió mùa thu, ngọtngào như những viên kẹo bi, ấm nóng như tách cà phê buổi sáng và hạnh phúc..như một tình yêu bất diệt..!
Đôi mắt nâu cát từ từ khép lại, chậm rãi, trong đôi mắt cóánh lên những vì sao sáng ngời..
|
Chap 54:
Nó đẩy hắn ra thở hổn hển, các tế bào máu dưới da giãn ra làm nó thở đều nhanh chóng lại. Nó thở hắt ra nhìn hắn với ánh mắt khá là giận dỗi rồi quay đi không nói gì.
Hắn bối rối quá chẳng biết làm gì bèn im lặng nhìn lên trần nhà, nhưng con tim hắn cứ đập rộn rang như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Hắn..hạnh phúc!
-Là lần đầu?
Nó bất giác đỏ gay khuôn mặt, đã cho hắn first kiss miễn phí mà hắn ta còn nói móc mình như thế á!?
-Anh.. Đồ biến thái kì cục mà! -Nó hét lên khe khẽ. Quay dụi mặt đi nằm xuống giường. Hai tay khoanh lại.
-Ưm.. tôi biết rồi! Thì ra là lần đầu.-Hắn mỉm cười tự nhủ.Nhỏ ngốc này một khi đã ngốc thì ngốc khiến ai cũng phải cười nghiêng cười ngả.Bất chợt hắn vòng tay qua ôm gọn thân hình nhỏ bé của nó. Nhỏ giật mình giằng ra, lấy sức kéo-đẩy cánh tay rắn chắc ra nhưng bất lực. Nó nằm im, vòng tay ấm ôm chặt nó. Đôi mắt nai lim dim nhắm khẽ, đôi má phồng đỏ lạ thường. Dễ thương.
-Này, em không giận chứ?-Hắn cất tiếng hỏi nhỏ
-Giận tôi à?-Hắn phụng phịu, môi dưới trề nhẹ ra.
Nó thở hắt ra rồi quay lại đối diện hắn, đôi mắt nâu cát trong veo nhìn đôi mắt tro đen đặc.
-Không giận. Không..sao.
Tim hắn đập lạc một nhịp, giọng nói dịu dàng đó, khuôn mặt thuần khiết đó.. ở cự li gần thế này.. khó cưỡng lại được. Hắn thì thầm nhỏ nhẹ:
-Cho tôi hôn em nhé!
-Không có lý do. Không có mục đích.Không hôn.-Nó lắc đầu nguầy nguậy, mái tóc thơm phất phơ.
-Nhưng tôi thích.. Không thể.. khó chấp nhận..-Hắn rướn người, ép môi hắn vào làn môi anh đào thơm mọng. Không gian và thời gian, tất cả.. ngưng đọng.. Tất cả.. đối với hắn bây giờ chẳng có nghĩa lý gì.. chỉ còn nó..! Đầu óc hắn.. quay cuồng quanh nó.. Thế giới hắn.. quay cuồng quanh nó..!
|
Giây phút ngọt ngào lắm.. Hắn như nghiện, như thèm khát đôi môi mềm đó. Còn nó nằm im bất động, không hưởng ứng cũng không chống đối. Có cảm giác vị ngòn ngọt trên đôi môi rồi vào sâu hơn nữa nhưng nó chẳng để tâm mấy.
Hắn cúi xuống nhìn nó, đôi mắt nâu cát sóng sánh nước làm hắn đâm hoảng. Từ khóe mắt ấy, một giọt nước chảy dài, trườn mình trên gò má nó.
-Em.. Sao lại..-Hắn bỗng thấy bối rối không biết nói sao cho phải.
Đôi đồng tử giãn ra, nó lấy tay quệt nhanh nước mắt khẽ mỉmcười như chẳng có chuyện chi xảy ra. Chính nó còn chẳng biết vì sao mình lạikhóc nữa.. Có lẽ ở bên người con trai này cho nó cảm giác an toàn và bình yên đếnlạ, ngay cả bản chất yếu đuối nó cũng chẳng giấu đi nữa.. Có lẽ.. nó muốn đượcngười con trai ấy dỗ dành, được người con trai ấy yêu thương biết bao..!
-Đừng khóc nữa nhé! Làm tôi lo lắm.-Hắn nghiêng đầu nhìn nó,tông giọng bây giờ hiền lành và dịu dàng hơn bao giờ hết. Hắn chợt thấy mìnhthay đổi nhiều quá. Vì nó chăng? Cũng phải.. Con người yếu đuối vì tình yêu mà!Giống như hắn.. người mà suốt 2 năm nay chẳng hé răng một lời nào với mọi người..cũng chẳng gần gũi với ai.. ai mà biết được! Cũng vì.. tình yêu chăng?
Hắn thở dài, ngắm nhìn khuôn mặt người con gái bé bỏng nàykhông bao giờ hắn biết chán là gì. Thật trong sáng, ngây ngô và sắc sảo, khôngbiết.. nó là ai, và IQ của nó là bao nhiêu nữa!? Khuôn mặt ấy.. thật giống vớimột người. Cái đầu ấy.. thật thông minh giống người đó. Đôi mắt ấy.. thật hút hồn,giống như người ấy vậy!
Hắn bất giác thốt lên một câu hỏi bấy lâu nay đã làm hắn đauđầu vì suy nghĩ, đã nằm gọn trong đầu hắn ngay từ giây phút nhìn thấy cô gái ngốc nghếch này.
-Em.. có chị em sinh..đôi?
-Hưm?-Nó ngẩng mặt nhìn hắn, không có vẻ sững sờ hay ngạc nhiên. Nó thấy hơi khó hiểu
-Không có.-Nó đáp gọn lỏn rồi lại cúi đầu xuống, đôi bàn tay nghịch mấy cái nút áo hắn. Chẳng để tâm
Nhưng.. nó càng làm hắn tăng thêm mối nghi ngờ, sao hành động, sao cách nói.. giống người ấy quá vậy!? Gọn và hơi xấc xược..Hắn nhíu mày..
~~ 4 giờ sáng ~~
Hắn choàng tỉnh vì cảm thấy có gì đó không ổn. Nhìn sang bêncạnh, nó nằm sát bên đó, vẫn thiu thiu ngủ. Hắn nhìn nó, không ngừng, định đưatay lên vuốt tóc. Nhưng..!
Bàn tay rắn chắc siết chặt, hắn hạ tay xuống rồi chống tay rời khỏi giường, nhìn nó, đôi mắt màu tro đen nhìn thẳng, không chút suy nghĩ
-Tôi sợ.. một ngày nào đó.. sẽ không kiềm chế được.
Hắn siết chặt đôi tay, quay vào phòng tắm. Đèn bật sáng trưng làm hắn khẽ nhíu mày, tay che mắt. Vớ đại chiếc áo sơ mi trắng trong tủ, hắn bước vào. Có tiếng nước xối xuống nền gạch rất mạnh.
Nó khó chịu vớ lấy cái gối bên cạnh che mặt. Vẫn nhắm chặt đôi mắt. Chói quá. Ồn quá.
Cuối cùng nó cũng phải nheo mắt mở ra, cảnh vật mờ ảo. Phòng tắm sáng chói, tiếng nước xối xả chóitai. Kệ, ngủ tiếp.
~~ 7 giờ sáng ~~
Đôi mắt màu nâu cát he hé mở, không phải nó muốn thức dậy, mà là mùi hương quyến rũ xộc vào cánh mũi, kích thích từng dây thần kinh não. Nó thấy.. hắn đang ngồi dưới sàn, dựa vào cánh cửa, bóng tối đã che gần hết khuôn mặt, tay hắn cầm chiếc điện thoại gắm tai nghe.
-Anh có định đi học không đây?-Nó ngồi dựa vào thành giường,tay ôm gối, gụi mắt ngáp dài.
Hắn ngước lên nhìn nó, tim hắn đập lệch một nhịp..
Đứng dậy.. đi lại chỗ nó giơ bàn tay rắn..
Mỉm cười.. nắm lấy bàn tay rắn ấm của hắn..
Một ngày mới.. đang lên!
|
Chap 54:
Trời âm u hôm nay, may đen dày đặc một bầu trời tối. Tiếng cánh cửa kéo lê nặng trịch. Nó ấn mật khẩu khóa cửa rồi nhảy lên chiếc xe hơi hắn chờ sẵn, còn gì hạnh phúc hơn!?
~~ Cổng trường ~~
Nó bước nhanh tới cổng trường, vì nó đã yêu cầu hắn thả nó gần trường thôi. Nó chẳng muốn bị chú ý đâu. Vẫn là dáng vẻ cô bé ngốc nghếch ngày nào, miệng cắn miếng bánh mì, quần áo xộc xệch, mái tóc mềm chưa cột hết, còn thả lỏng, nó vội vã vừa chạy vừa nhìn xuống cái đồng hồ đeo tay.
Vừa vào đến lớp, nó đã thấy một cái bóng đen nhanh như chớp trèo lên cổ nó, nằng nặng. Nhưng nó biết là ai nên vui vẻ mỉm cười chẳng nói gì
-Ashhhhhhhhh……. Phương đi đâu mà biệt tích chẳng nói gì với Sica vậy >O< Ghéc quá điiiiiiiiiii!!!!!!!!!!!!!-Sica nheo nhéo bám vào vai nó lay lay. Nó khẽ cười rồi cầm lấy đôi tay con nhỏ bạn lanh chanh
-Bí mật!-Nó nháy mắt rồi kéo Sica về chỗ ngồi. Nhỏ bạn vẫn chưa tin vào mắt mình. Một Phương hoàn toàn mới.. Không sợ hãi.. không rụt rè.. không e ngại.. Khác xa!
~~ Ra chơi ~~
Nó mò mẫm trên thư viện, bụi bặm bám lấy khuôn mặt trắng của nó, chiếc kính dày ngày xưa nó đeo lại. Trông y chang một đứa mọt sách vậy.
- Em tìm gì thế?-Một chàng trai cũng đeo kiếng, ư là mọt sách chuyên nghiệp rồi. Anh ta ngó qua một chỗ trống mà nó vừa lấy quyển sách ra.
-Ơ…dạ…dạ.. em tìm lịch sử trường ạ.- Nó giật mình, xém tý nữa là quyển sách to đùng kia đè bẹp chân nó rồi.
-Ưm.. Thế thì nó ở dãy thứ 3 ý.-Anh ta chỉ tay lên trên, nhìn nó cười
-D…dạ. Cảm.. cảm ơn anh.- Nó cúi đầu cảm tạ rồi đi lên.
“Đúng là lịch sử trường đây rồi! Anh ta biết rõ ghê!”-Nó mừng thầm, tìm nửa tiếng rồi mới thấy, song cũng khá ngạc nhiên vì cái thư viện to đùng đùng thế này.. sao anh ta lại biết chính xác được nhỉ? [ Bà hai ơi, to đùng là do bà nghĩ thôi nhé!]
Nó mỉm cười đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi ngồi bịch xuống đất giở sách ra đọc say sưa.. Có lẽ nó không biết, đằng sau nó là một chàng trai nhìn nó không chớp qua lỗ hổng trên kệ sách.
-KYNNNNNNNNNNNN!!!!!!!!!!!!!!!!!!!-Nó ríu rít chạy tới nhảy chồm lên người hắn bám chặt vào thành cổ. Nó thích gọi hắn như thế! Kyn nghe giống như Đin (điên) vậy =]]z
Những nữ sinh gần đó nhìn thấy thì choáng váng, có cô ngã lăn quay ra mà ngất. Họ đều không tin.
|
-Yah~… Tôi đã bảo đừng gọi tôi là điên mà!!!-Hắn cáu, cầm lấy cổ tay nó giằng nhẹ ra, nhưng biết đâu hắn muốn nó ôm chặt hắn hơn!?
-Hì hì.. anh tự nhận đó nha!!-Nó cười hì hì quyết không tha cho hắn, nó bám chặt hơn làm hắn chật vật mất thăng bằng suýt ngã.
Nó làm hắn chảy cả mồ hôi, chỗ bả vai hắn vẫn chưa lành nhưng hắn vẫn cố đỡ lấy nó. Đột nhiên nó đau nhức làm hắn khẽ nhăn mặt. Máu đã loang ra nhưng do hắn mặc áo khoác nên chắc nó không để ý đâu nhỉ?
-Được rồi. Em xuống đi nào.- Hắn cố nặn ra một nụ cười nhạt, vai hắn buốt lên từng hồi. Mồ hôi lấm tấm trên trán.
-Ah.. Được rồi nhé! Em giận!!! Giận giận giận giận!!!-Nó nhảy xuống làm bộ quay ngoắt đi.
-Hey hey.. Anh muốn gì? –Nó bất giác lùi lại khi hắn tiếng lại gần nó thêm một bước.
-Đừng.. giận..tôi..mà!-Hắn nuốt khan, cố gắng nói, khuôn mặt hoàn hảo giờ trắng bệch. Cảm thấy có chuyện không ổn, nó cũng nuốt khan nhìn theo từng cử chỉ trên khuôn mặt, bộ não phân tích và suy luận. Mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt nhưng hắn cố tỏ ra tự nhiên, cố cười – Tôi đẹp trai lắm hả?
-Anh.. đừng cố cười nữa. Xem này! Nó đã đỏ thẫm rồi!-Nó nhón chân vạch cái áo khoác dày ra, một vùng áo máu đã lan rộng. Tất cả học sinh.. như chết sững, riêng nó bất động.
-Đ..đừng..-Hắn khó nhọc kéo cái áo khoác lên che rồi thở gấp. Máu đã chảy nhiều, hắn đang kiệt sức dần.
Rồi.. cơ thể rắn chắc như sắt đá ấy đổ xuống trước mặt nó, hắn gục xuống vì mất quá nhiều máu.
Nó vẫn đứng đó, bất động.. Không phải vì nó nhìn thấy vệt máu trên áo hắn.. mà là…..
|