Nhẹ Bước Vào Tim Anh
|
|
Giọng Duy Phong dịu hẳn đi như xuống nước nên cô gái nhỏ càng vênh hơn.
- What’s up, babe ?
Lúc Vy Anh đang tiếp tục vênh váo thì …
Rầm !
Cánh cửa nhà tắm đã bị đạp tung …
Vy Anh choáng, làm rơi cả điện thoại. Cô đã gần như là shock, nhìn ai đó không chớp mắt.
Duy Phong lại gần cô vợ nhỏ, cúi người nhặt chiếc điện thoại và ném thẳng vào bồn tắm đầy nước.
Vy Anh chớp nhẹ mắt rồi được ai đó nhấc khỏi máy giặt. Không nói một lời nào, ai đó đem cô tới giường ngủ …
Cô cảm nhận được hương dịu nhẹ và bàn tay đang vén những sợi tóc lòa xòa trước trán của cô lên.
Lần lượt từ trán, chóp mũi tới môi, Duy Phong hôn khắp mặt cô vợ nhỏ.
Dần lấy lại ý thức, Vy Anh bắt đầu đẩy mạnh người phía trên ra, miệng cô đang vướng phải nụ hôn sâu bất tận nên không la hét gì được.
Duy Phong rời môi , nhìn thẳng vào mắt cô một lúc rồi hôn xuống cổ…
- Không được ! Anh dừng lại !
Vy Anh vùng ngay dậy, vừa bật khóc nức nở vừa ôm ghì lấy Duy Phong. Cô khóc mỗi lúc một to thêm, khóc to đến nỗi làm người-bẩm-sinh-không-có-tế-bào-cảm-xúc cũng phải hoang mang.
- Em sao ?
- Anh là đồ đểu !
Cô vợ nhỏ mếu máo, kể tội anh trong tiếng nấc.
- Anh bảo không làm gì em nên em mới cưới. Bây giờ anh lại …Đồ đểu !
Duy Phong xoa đầu cô vợ nhỏ . Nét mặt khó coi nhưng giọng trầm ấm.
- Nín đi !
- Không nín !
Vy Anh khóc to hơn nữa. Cô ăn vạ rồi …
- Anh bảo em kết hôn xong muốn gì cũng được !
- Em muốn gì ?
Duy Phong thở nhẹ, người anh bị cô ôm cứng từ rất lâu nên khá mỏi.
Cô vợ nhỏ thút thít :
- Em muốn anh ngoài ôm em ra thì không được làm gì khác !
Duy Phong gật đầu …rất rất miễn cưỡng.
Chỉ chờ mỗi thế, Vy Anh liền quệt nước mắt lên vai anh, cười khúc khích.
- Em biết Duy Phong của em rất vĩ đại. Không như những người đàn ông tầm thường khác đâu !
Duy Phong kinh khiếp khi áo anh bị cô dùng như khăn mặt, định đi thay thì cô vợ nhỏ ngáp nhẹ .
- Mình ngủ đi. Em buồn ngủ lắm !
Cùng nằm xuống với cô nhưng cách cô một khoảng, anh xoay lưng về phía cô. Vy Anh gác chân lên người anh nhưng bị anh đẩy ra …
Vy Anh ngạc nhiên, mọi lần anh đều ôm cô ngủ và để mặc cô muốn làm gì thì làm cơ mà.
- Anh sao thế Best CEO ?
- Đừng chạm vào anh. Ngủ đi !
Duy Phong dịch người ra xa cô vợ nhỏ hơn nữa, sợ sẽ không kìm chế được nếu ai đó cứ hồn nhiên cắn, hôn anh.
Nằm bên kia, ai đó bĩu môi, hứ một tiếng.
- Trẻ con ! Lớn rồi còn giận hờn vu vơ !
Thấy anh im lặng, cô vợ nhỏ lại tiếp tục than thở :
- Thật mệt mỏi ! Đã là vợ chồng rồi còn giận dỗi.
- Gì đấy ? – Duy Phong xoay người, nhìn cô vợ nhỏ khó hiểu. Buồn ngủ rồi thì ngủ đi thôi …Phiền !
Vy Anh liếc xéo người kia :
- Anh giận ! Em không cho anh làm gì thì anh cũng không cho em làm gì ! Quá trẻ con !
Dứt lời, cô vợ nhỏ liền sà vào lòng anh, cao giọng.
- Kệ anh đấy. Em muốn làm gì cũng được mà !
- Ừ.
Duy Phong nhìn cô vợ nhỏ thật lâu, tới lúc cô ngủ say anh mới đặt khẽ lên đôi môi đang bĩu một nụ hôn lành lạnh.
- Bao giờ em lớn ?
Hé mở đôi mắt to tròn, cô bé con ngơ ngác nhìn người đang nằm ngay kế bên mình.
Khuôn mặt ngái ngủ tựa thiên thần nhỏ khiến ai đó trông chỉ muốn thu bé cô lại, bỏ vào túi !
Duy Phong cúi mặt thật sát để nhìn cô vợ nhỏ kĩ hơn, anh hôn phớt lên chóp mũi xinh xắn :
- Morning, honey !
Vy Anh cựa nhẹ đầu, một tay dụi mắt, một tay mò tìm điện thoại để xem giờ theo như thói quen.
- 7 giờ sáng. Em ngủ được 10 tiếng rồi !
Vy Anh chúi đầu vào vòm ngực của ai đó, cô muốn ngủ thêm. Đám cưới hôm qua làm cô căng thẳng và mệt mỏi rất nhiều. Giờ chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thật sâu …
Nhưng khoan đã ! Sáng này không như những sáng khác. Cô không đơn thuần là bạn gái anh nữa rồi !
Vy Anh mở to mắt, nhìn chằm chằm người ấy … Anh chắc đã dậy từ rất lâu nên hương cà phê sữa mới thoang thoảng khắp căn phòng thế này. Cô nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt, hai chiếc nhẫn đôi đang kề nhau. Bất giác, Vy Anh cười xấu hổ.
- Anh dậy từ khi nào thế ?
Duy Phong không đáp lời, anh đột nhiên siết chặt cô vợ nhỏ và thở dài .
- Anh sao thế ?
- Nuôi mãi em không lớn !
Vy Anh nín thinh. Có phải cô không muốn lớn đâu. Là bé cưng của đại gia đình nên cô được chăm sóc rất kỹ. Nhất là mẹ Hoàng và bố Duy Thức, hai người lo lắng cho cô từng chút từ bữa sáng tới bữa phụ nhưng … chẳng hiểu sao cô không tăng thêm milimét và kilogam nào cả.
Đến lượt Vy Anh thở dài, nhăn mũi :
- Mình sang Pháp lúc nào hả anh ?
Duy Phong kéo rèm cửa để ánh sáng lọt vào không gian, vực dậy cô vợ nhỏ đang cuộn trong chăn để cô thấy siêu trực thăng đang chiễm chệ trên bãi cỏ.
Nguyên thì đang đi qua đi lại, dậm mạnh lên đám cỏ xanh mướt. Miệng lẩm nhẩm mấy câu nguyền rủa bằng tiếng Mỹ …
Cậu đã chờ vợ chồng nhà kia rất lâu . Mờ sáng, tên Hoàng biến thái giục cậu phải sang biệt thự này để “ xem xét tình hình ” .
Xui dại ! Suýt thì cậu bị người đen tối đó tẩn cho nhừ tử vì tiếng trực thăng ồn ào.
Sau đó, cậu theo lời tên xui dại kia, nhã nhặn hỏi thăm Duy Phong một câu …
“ Đêm qua, anh làm ăn được gì không ? ”
Duy Phong cũng rất nhã nhặn mà đạp thẳng anh ra khỏi cửa …
***
Áp má vào ô cửa của trực thăng, Vy Anh vui thích ngắm mây . Chân bắt chéo nhau rất oai. Điệu ngồi này bắt đầu từ hôm qua …
- Pháp ơi Pháp ơi ! Ta sắp đến Pháp, ta sắp trèo lên đỉnh Eiffel rồi đây !
Vy Anh phấn khích nên cứ hét ầm , khiến Nguyên phải nhăn mặt.
- Em nói nhỏ thôi !
Vy Anh mất hứng, quay sang người bên cạnh mách :
- Anh ơi, Nguyên nạt em kìa !
Vừa thấy ai đó liếc mình, Nguyên hết hồn . Cậu cười giả lảng :
- Vy Anh cứ hét đi em !
Tất nhiên là Vy Anh tiếp tục ầm ỹ. Lúc thấm mệt, cô nàng lại quấy phá người khác. Cô ghé đầu sang, cùng đọc tạp chí kinh tế với Duy Phong rồi đột nhiên phá lên cười.
Duy Phong nhìn cô một chút rồi lại lật trang mới …
- Hahaha !
Lần này, Duy Phong phải lên tiếng dù mắt vẫn không dứt khỏi những dòng chữ.
- Sao ?
- Hahaha ! Hahahaha.
- Huh ?
- Chồng em giàu, chồng em thiên tài. Em vui mà!
Duy Phong không thấy chút liên quan nào ở đây, anh chợt nhớ lại lần cô nhóc ngồi bên anh, rụt rè ngắm anh và muốn ngắm mây nhưng không dám đổi chỗ nên dậm lên chân anh.
Còn bây giờ thì láo, chỉ tay ra lệnh – Anh ngồi đây !
Duy Phong thấy cô thế nào cũng thật dễ thương, anh thả tạp chí để chơi với vợ yêu.
- Đẹp !
Anh khen mây ngoài kia, đúng một từ khô khan. Cô vợ nhỏ lườm anh, ngắm nghía thêm đôi chút thì lấy bánh bebe ra.
- Bóc cho em đi.
Duy Phong im lặng làm theo.
- Anh ngoan thật !
Cô vợ nhỏ cười khen, ăn bánh rất ngon lành. Một lúc sau thì cô nàng đau bụng, vào WC tới mấy lần.
Duy Phong đè môi cô ra, hôn mạnh rồi phán xét :
- Ăn linh tinh !
Vy Anh bặm môi , không nói nổi một lời. Anh quá bá đạo. Cứ hôn cô là biết cô ăn gì ngay. Đa phần là chê cô ăn ngọt …
Nguyên muốn cười nhưng không dám, nên cứ vờ huýt sáo.
- CEO, vợ CEO đau thì CEO phải an ủi chứ ! Sao CEO nạt vợ ?
- Cậu vẫn thích thử nghiệm. Nhảy khỏi đây đi Nguyên !
- À …
Nguyên nín hẳn trong chuyến đi hôm đó.
|
Chương 117: Ngoại Truyện 7
Nắm tay dạo phố về đêm là hành động thường xuyên nhất của Duy Phong và Vy Anh tại Pháp – nơi Hoàng Duy Thức chôn vùi những đau thương.
Có lẽ, ông muốn hai người mang tới mảnh đất này thứ tình yêu bất diệt xuyên không gian và thời gian.
Vy Anh dường như không biết mệt, ngày thì bay nhảy khắp mọi nơi, đêm thì kéo ai đó dạo phố.
Vào buổi sáng thứ 6 của tuần trăng mật, Vy Anh dậy sớm hơn mọi ngày để tự đi mua đồ ăn sáng, muốn tạo bất ngờ cho ai đó.
Nhưng đi được vài đoạn thì cô nàng bị lạc đường , điện thoại cũng chẳng mang theo người nên không cách gì liên lạc được với Duy Phong cả …
Vy Anh sợ, cứ đứng im một chỗ, nhìn tứ phía đều là những thứ lạ lẫm càng khiến cô tủi thân hơn, bật khóc ngon lành.
Một tiếng cười khẽ vang lên từ phía sau, Vy Anh còn chưa kịp quay người thì đã bị ai đó ôm chặt.
- Dặn em rồi, không được đi đâu nếu anh chưa cho phép !
Bị Duy Phong ôm chặt nên cô vợ nhỏ không sao thò đầu ra để nhìn anh được, chỉ ấp úng :
- Anh đang ngủ mà !
Duy Phong không đáp, rơi vào trầm tư.
Lúc sáng, cô vợ nhỏ vừa rời khỏi giường là anh đã tỉnh dậy. Thấy rỗng và khá là bơ vơ …
Hai người hiện tại đang ở căn nhà của Duy Thức lúc trước đây , nó khiến anh thấy khó chịu vì những bức ảnh mà chú dán tường.
Toàn là ảnh của anh lúc bé … quãng thời gian dài đơn độc nhất …
Vì thế, anh sợ mất Bé con, cô vừa đi là anh không chợp mắt được nữa …
- Mình về nhà !
- Em mỏi chân rồi.
Vy Anh phụng phịu , tỏ ý muốn được anh cõng.
Lạ thật … dường như càng ngày cô bé còn càng con nít hơn thì phải !
Có lẽ anh nên bớt cưng chiều cô !
Về tới nhà, Vy Anh xuống ngay bếp để làm trứng ốp la, mải nghĩ ngợi gì đó nên trứng cháy mất …
Cuối cùng phải gọi pizza tới nhà.
Duy Phong không ăn, chỉ cắt pizza thành từng miếng giúp vợ nhỏ rồi nhân lúc vợ ngủ trưa, anh tới trụ sở Khánh Phong tại Pháp.
Một ngày không làm việc với anh rất khó chịu,cũng như không được hôn Vy Anh ấy .
Lúc anh về thì thấy cô vợ nhỏ đang đứng thẫn thờ trước những bức ảnh của anh hồi bé, cười thành tiếng rất vui vẻ.
- Dậy rồi ?
- Vâng ! Anh Duy Phong, em phát hiện ra một điều !
- Sao ?
Duy Phong cảm thấy cô rất lạ và ……có mùi rượu phảng phất quanh căn phòng này … Cô vợ nhỏ đã uống rượu ?
- Anh kiêu căng từ nhỏ ! Ánh mắt của anh kìa, rất rất kiêu !
Dứt lời, Vy Anh nghiêng ngả như sắp ngã , cũng may là có ai đó đỡ kịp.
Duy Phong nhìn chai rượu đã vơi đi một ít trên bàn , lại nhìn người mềm nhũn đang cười vớ vẩn trong tay anh. Giọng anh hạ thấp xuống :
- Chuyện gì ?
- Em buồn ! Em uống rượu đấy, thì sao nào ?
Vy Anh trừng mắt , tay đấm chân đạp loạn xạ vào người đang ôm mình . Kể lể :
- Mẹ Diệp rất hay mắng em là không biết chăm sóc anh, để anh ăn uống thất thường, hại dạ dày của anh. Hức ! Mẹ làm sao biết là em có năn nỉ anh cũng không ăn !
Duy Phong bế ai đó vào nhà tắm, dùng khăn ướt lau mặt toàn nước mắt của cô vợ nhỏ. Cô say rồi … Hẳn là có ai đó dụ dỗ, nếu không nhóc sẽ chẳng bao giờ động tới rượu. Mà có muốn thì nhóc cũng chẳng phân biệt nổi đâu là rượu !
Ai đã lợi dụng lúc anh vắng nhà để làm trò ngớ ngẩn này ?
Sau nửa giây suy nghĩ, Duy Phong đã biết thủ phạm là tên nào !
Anh vừa xoa đầu cô vợ nhỏ để cô nôn hết rượu vừa gọi điện ngay cho thư kí Hoàng.
Hắn ta vừa sang pháp hôm qua theo như chỉ thị của anh và chỉ có hắn mới gây ra vụ này !
Duy Phong alô một tiếng thì tên kia tuôn một tràng.
- Cậu tuyệt đối đừng trách tôi ! Tôi đưa tài liệu đến nhưng cậu lại ở công ty mất. Vừa lúc bạn Vy Anh tỉnh dậy bảo là khát nước. Tôi đưa cho bạn ấy nước cam nhưng ai ngờ … Thật đáng buồn. Tôi xin lỗi !
Duy Phong tức đến nỗi ném mạnh di động vào vào tường ! Tên kia toàn bịa đặt, chia buồn mà cười hí hửng thế à ?
Rõ ràng hắn bày trò để Vy Anh say và sẽ láo lếu như lần trước.
Duy Phong chợt thấy không tệ lắm … dù sao, Vy Anh cũng là vợ anh rồi, chẳng cần nhịn như lúc cô là bạn gái nữa.
Vy Anh bắt anh phải thay áo cho cô vì nó đã ướt, tiếp đó, cô nói tỉnh bơ :
- Em muốn anh !
Muốn anh là muốn anh làm gấu bông để gác chân …
Vy Anh nằm ngoan bên cạnh “ gấu bông ” , hát hết bài này đến bài khác. Mệt rồi thì quay sang gây sự, trèo lên người ai đó và hung hăng hôn anh như khẳng định mình là nhất !
Bị cắn đau nên Duy Phong đẩy nhẹ cô vợ nhỏ ra nhưng điều đó làm cô tức, dùng gối đánh mạnh vào người anh.
Hết chịu nổi, Duy Phong nhấn cô sang khoảng
khoảng giường kế bên và … làm những gì đêm tân hôn còn bỏ dở. ( >”
Vy Anh xô mạnh anh ra, hét :
- Anh định làm gì em ! Đừng tưởng em ngốc, anh là đồ sở khanh.
Duy Phong đau đầu vì tiếng la hét của vợ nên để kệ cô … Vẫn là thua !
Thế nhưng Vy Anh lại nắm cổ áo anh và tuyên bố :
- Lần trước, anh bảo em có thể khám phá cơ thể anh. Em sẽ làm !
|
Chương 118: Ngoại Truyện 8
Ngoại Truyện : Rin hay anh ?
Tháo hẳn chiếc headphones ra để âm nhạc thổi bùng không gian im lìm của căn phòng rộng lớn, Vy Anh phấn khích nhảy nhảy trên giường nệm .
Cô đang bấn loạn vì album mới của Rin đây !
Bài nào bài nấy chất không chịu được, vừa nghe đã nghiện như thể bị thôi miên.
- Aaaaa, Rin ơi, anh làm em phát điên mất !
Vy Anh ôm con gấu heo, lăn một vòng trên giường rồi dán đôi mắt mê mẩn vào lap top để xem MV của Rin.
Chợt, di động của cô nhóc reo vang giai điệu Lolli quen thuộc đúng vào lúc Vy Anh tập trung nhất.
Cô nhóc miễn cưỡng nghe máy, giọng bực bội :
- Gì nào Best CEO ?
- Em đâu ?
- Em ở nhà ! Em sẽ không tới công ty ! Tối gặp lại anh sau !
Vy Anh nhanh chóng tắt máy, cô không thích bị gián đoạn vào lúc bấn loạn thế này.
***
Thư kí Hoàng đặt trên bàn Duy Phong một suất ăn mới lấy về từ căng tin, đẩy cặp kính :
- Cậu ăn đi nào ! Bạn Vy Anh mà biết cậu bỏ bữa là sẽ lại khóc ầm lên đấy !
- Lát.
- Lát gì mà lát. Hai giờ chiều rồi còn lát. Cậu không ăn là tôi gọi Vy Anh cho xem.
Thư ký Hoàng lôi điện thoại ra để chứng minh lời nói của mình. Thầm đắc ý vì dọa được Duy Phong sau bao ngày bị CEO tàn ác đó đàn áp . Để xem. Dám không ăn đi, Vy Anh sẽ làm ầm !
Bốp !
Duy Phong lia mạnh suất ăn vào tên thư ký , mặt lạnh tanh :
- Ra ngoài !
Nhận thấy thái độ khác thường của anh, thư ký Hoàng liền leo hẳn lên bàn, ngồi ngầm nghĩ rồi reo lên.
- A, cậu với bạn Vy Anh giận nhau. Cho nên bạn ý mới không tới công ty hôm nay hả ?
- Uh huh.
- Ừ hử gì mà ừ hử. Cậu phải nói rõ thì tôi mới giải quyết được chứ !
- Uh huh.
- Cậu … buồn cười nhỉ ! Cứ ừ hử mãi thế này thì tôi giúp kiểu gì hả ? Ngoan nào, cứ nói đi. Làm bạn ý buồn gì hay lỡ làm bàn ý sốc vì ăn nói hời hợt thì bảo tôi. Tôi mà giúp thì …
Rầm !
Người nào đó còn lải nhải thì bị xô sấp khỏi bàn.
Duy Phong gằn tiếng :
- Bạn ý ở nhà xem Rin !
***
Theo như lời năn nỉ của Vy Anh, Bùi Quang liền phải đem một đống poster mới cóng của Rin tới cho cô nhóc.
Mặc dù anh ghét tên Rin ấy vô cùng tận. Chỉ vì hắn là gà cưng của công ty nên bố mới không để anh đuổi !
Nhìn nét mặt hí hửng của Vy Anh lúc cầm ảnh Rin mà thấy ghét hơn nữa !
Hắn … làm gì đẹp bằng anh. Tóc cũng màu vàng nhưng làm sao nổi như anh ?
Mắt nhóc kia có có vấn đề !
Bùi Quang phóng môtô về nhà thì thấy xe thể thao màu đen đỗ trước cánh cửa xanh rêu …
Duy Phong đến đây làm gì nhỉ ?
Vào tới phòng khách, anh thấy bố còn tiếp chuyện Duy Phong với vẻ mặt rất căng thẳng.
- Hai người đang có chuyện gì thế ?
Bùi Vĩnh ra hiệu cho con trai ngồi xuống, ông bóp mạnh trán :
- Anh làm khó tôi rồi ! Rin hiện nay là ngôi sao rất sáng, cậu ấy thu về cho công ty rất nhiều khoản lợi nhuận. Nếu mà làm theo ý anh, tên tuổi Rin mất hết mà Diamond cũng ảnh hưởng !
- Hay tôi mua lại công ty giải trí !
Duy Phong nhìn sang phía Bùi Quang, đúng hơn là nhìn mái tóc vàng cá tính của cậu ta.
- Quang thay thế Rin đi ! Tóc Quang nổi hơn !
Bùi Vĩnh chưa kịp phản ứng thì người-vàng-choé đã nhảy dựng lên.
- Sao anh lại so em với tên Rin đấy ! Em thay thế hắn là sao ? Em hơi đâu mà đâm đầu vào ngành giải trí này ! Anh muốn tống cổ Rin thì cứ làm, thiếu hắn, công ty cũng chẳng chết được !
Bùi Vĩnh thở dài một hơi :
- Con à, Duy Phong đâu nói sẽ đuổi Rin !
Bùi Quang đan tay vào nhau, không giấu nổi tò mò :
- Thế hai người đang nói gì thế ?
Bùi Quang cứ tưởng là người kia bực bạn gái vì tội mê Rin nên tới đây để ép bố anh đuổi Rin …
Bùi Vĩnh lại thở dài, lặp lời Duy Phong đầy khổ sở.
- Hả ?
Người tóc vàng sững sờ một lúc rồi cười ầm, không quên trêu chọc lại Duy Phong :
- Rin ra đi thì anh thế chỗ thần tượng của Vy Anh đi ! Tóc anh nhuộm vàng thì nổi nhất rồi ! Haha.Duy Phong vàng choé !
Duy Phong ho nhẹ :
- Im đi Quang chết bầm !
Hôm ấy, Duy Phong về nhà rất muộn vì bị Bùi Quang lôi đi khám phá đường phố.
Là khám-phá-đường-phố thật !
Cậu ta chê anh kém cỏi, chẳng biết tí gì về nơi mình đang sống. Rõ vớ vẩn, anh ngược lại rất rành về những nơi giải trí như rạp kino, công viên và sở thú. Gì chứ vợ bắt anh đi chơi cùng suốt …
Về tới nhà, anh bắt gặp cô vợ nhỏ đang ngủ gục trên bàn ăn đã bày sẵn bữa tối. Có lẽ, vợ chờ anh.
Duy Phong ho nhẹ làm cô vợ nhỏ bừng tỉnh, với gương mặt ngái ngủ và buồn buồn, cô ngước mắt nhìn anh :
- Em gọi anh tắt máy là thế nào? Thư ký Hoàng bảo anh rời công ty từ lúc chiều cơ mà! Anh đã đi đâu vậy?
- Xem Rin!
Duy Phong đáp hời hợt rồi bỏ thẳng lên phòng, để lại dấu hỏi to đùng cho cô vợ nhỏ vừa đáng yêu, vừa đáng giận.
Lúc Duy Phong tắm xong, Vy Anh bắt anh phải sấy tóc thật khô rồi mới được làm việc nhưng anh nhất quyết không nghe theo. Cô đành phải tự mình làm, tiện thể nắn bóp vai anh.
- Đừng nói là anh giận em vì không tới công ty cùng anh nhé!
Duy Phong nín thinh, chờ từ cô lời xin lỗi hay thú tội nào đó. Anh rất thích nhìn vẻ mặt phụng phịu và nghe giọng nói nũng nịu của vợ. Rồi thì sẽ xoá tội cho cô nhóc ngay lập tức!
Vy Anh choàng tay lên cổ anh, đầu kê lên bờ vai rộng. Cô thủ thỉ :
- Em thương anh nên mới không đến. Anh thử tính xem, em mà đến thì anh sẽ phải mệt lắm. Vừa phải canh cho em ngủ vừa phải làm việc. Đã thế, em còn hay phàn nàn về anh nữa, em ở nhà thì anh yên ổn hơn mà!
Duy Phong cất laptop, anh nhìn cô vợ nhỏ thật lâu. Giỏi lắm! Ham chơi mê tên chết bầm nào đó nên trốn anh, thế mà còn lôi ra lắm lý lẽ như vậy đấy! Anh nghiêm túc hỏi:
- Vậy em đã làm gì?
Vy Anh cắn môi một lúc rồi thành thật đáp :
- Rin có album mới. Hay nên em nghe không dứt ra nổi!
Duy Phong thoáng trầm tư. Cô vợ nhỏ nín thở chờ anh phán xét nhưng cuối cùng, anh chỉ gật đầu.
- Ừ. Rất hay!
Vy Anh kinh ngạc, có phần xúc động lay mạnh tay anh và hỏi dồn dập.
- Anh nói hay là thế nào? Anh cũng xem Rin hay sao? Chiều nay anh đã đi xem liveshow của Rin thật à?
Tiếng uh huh vô tâm của Duy Phong gây choáng cho cô vợ nhỏ, cứ mở to mắt nhìn anh đầy lạ lẫm. Phải đến khi bị anh cắn nhẹ vào môi, cô mới sửng sốt thốt ra câu hỏi ngớ ngẩn :
- Em cũng đến xem! Biết anh thế thì em đã rủ anh đi cùng rồi!
Vy Anh tiếc, cô cứ tưởng anh … thù Rin nhưng hóa ra là … âm thầm thích. Để xem nào, vì sao anh cấm đoán cô tiếp xúc với những gì liên quan tới Rin nhưng lại một mình đi xem idol này? Chỉ có thể là anh … vờ ghét Rin. Cô hiểu được vấn đề rồi, thần tượng nam thì đa phần fan là girl, Duy Phong nhà cô sợ bị xoi mói nên mới việc anh là fanboy!
Con gái mê Rin thì đương nhiên vì Rin đẹp trai theo kiểu con gái, còn boy mà mê Rin thì … hơi lạ. Thôi không sao, cô sẽ thoải mái với sở thích của chồng dù thấy hơi khó chịu vì anh chỉ nên thích và yêu mỗi mình cô!
- Em có rất nhiều ảnh của Rin. Anh muốn xem không? – Vy Anh bắt đầu khoe.
Nén bực tức, Duy Phong gật đầu với vợ. Anh phải diễn đúng kế hoạch đã đặt ra, là vờ mê mệt tên idol chết bầm của cô vợ nhỏ. Giả làm fan cuồng thì hay hơn nữa!
Duy Phong miễn cưỡng xem tập poster dày cộm và vợ đưa cho, mắt thì ghim chặt vào người trong ảnh nhưng tâm trí đã bị anh vứt đi nơi khác. Anh đang nghĩ về lời Bùi Quang lúc chiều, cậu ta nói anh nên nhuộm tóc màu bạch kim…
Chẳng mấy chốc, cơn bấn loạn đã choán kín Vy Anh. Cô không ngừng khen Rin trước mặt Duy Phong:
- Mắt Rin này, trong và to như búp bê ấy. Con trai thế này thì dịu dàng phải biết! Lông mi dài nữa, là người tâm lý lắm!
Duy Phong cố cười nhẹ với cô vợ nhỏ, nhân lúc cô không để ý thì xé rách vài tấm poster và vứt thẳng ra ngoài cửa sổ.
- Da của Rin kìa, trắng và mịn hơn da em nữa! Ai nhìn vào mà không muốn cắn cơ chứ!
Duy Phong tiếp tục nhịn nhưng cô vợ nhỏ lại cứ như rút dần kiên nhẫn của anh khi liên tục tung hô Rin lên cao tít. Rin đẹp nỗi gì! Xấu, quá xấu!
- Môi Rin kìa, nhìn yêu quá! Môi Rin mỏng, muốn hôn thật!
Câu này vượt quá mức chịu đựng của Duy Phong, anh nghiêng ánh mắt cảnh cáo nhìn vợ rồi gằn từng chữ:
- Anh cũng muốn hôn Rin!
- Anh nói gì? Anh nói lại em nghe xem?
Trước thái độ bực bội của cô vợ nhỏ, người nào đó chỉ tay vào tấm poster khổ lớn của Rin, giọng tỉnh bơ:
- Muốn hôn!
- Anh muốn hôn Rin???
Vy Anh nổi khùng, giật mạnh tập poster khỏi tay chồng, trừng mắt và lớn tiếng:
- Anh không được nói thế! Trước mặt vợ mà anh lại nói muốn hôn người khác là thế nào hả? Anh lẳng lơ!
Thấy Duy Phong gật đầu, cô vợ nhỏ liền khoanh tay, nét mặt cáu kỉnh:
- Mà anh nói chỉ lẳng lơ với em thôi đấy! Không được linh tinh như vừa rồi nữa đâu!
Duy Phong phớt lờ mọi lời nói của cô vợ nhỏ, anh đứng dậy và đi về phía cửa sổ, ngắm xích đu nơi khoảng vườn ba lá. Một lúc sau, có bàn tay nào đó bấu vào áo anh.
- Anh sao thế?
- Không.
- Không gì cơ? Tại sao anh bỏ đi trong lúc em nói chuyện? Anh quá đáng!
Duy Phong quay người lại, ôm vợ mình vào lòng. Anh tựa cằm lên mái đầu nhỏ nhắn.
- Anh hơi đau.
- Em bảo rồi, anh đừng có làm việc nhiều quá như thế! Lại bỏ bữa nữa rồi, anh đừng hành hạ dạ dày mình thêm chứ.- Vy Anh cắn cắn tay người nào đó.
|
- Không.
- Anh lại không gì nữa?
- Không đau dạ dày.
Vy Anh cảm thấy chút kỳ lạ nên ngước mắt nhìn chồng, dịu giọng hỏi:
- Vậy anh đau ở đâu ?
- Xem Rin nhiều quá. Đau mắt! – Duy Phong lười biếng trả lời.
Thật lạ… thần tượng của mình đang bị xúc phạm nhưng cô lại thấy vui đôi chút. Từ khi biết chồng mình cũng thích Rin và muốn hôn Rin thì cô ghét Rin một phần nào đó…
- Thế anh đừng xem Rin nữa. Không hợp với anh đâu!
- Không.
- Không? Tại sao không? – Vy Anh cáu.
Duy Phong chạm nhẹ trán mình vào vầng trán nhỏ của vợ, tiện thể hôn vợ rồi chậm rãi nói:
- Không xem, sẽ nhớ Rin!
***
Hôm sau đó, Vy Anh chờ tới quá trưa vẫn không thấy Duy Phong điện thoại giục cô tới công ty như mọi ngày. Cô cứ ở nhà vật vờ mãi … Tối qua, anh làm cô tức nghẹn vì nhắc về Rin suốt đêm nên cô không có hứng xem Rin thêm nữa!
Bức bối, Vy Anh tự mình tìm tới công ty. Vừa bước vào tầng 10, cô đã phải choáng vì không gian đầy ắp tiếng nhạc … của Rin. Hoảng hơn nữa là cảnh tượng trong căn phòng kính. Trước máy laptop, Duy Phong, thư kí Hoàng, Mạnh Vũ và Bùi Quang đang chăm chú xem Mv của Rin. Tập trung tới nỗi không biết rằng Vy Anh đang đứng sau họ. Sắc mặt cô dần tối sầm vì những lời bàn tán về Rin.
- CEO xem kìa, chân Rin dài! – Nguyên thốt lên, ánh mắt tinh quái ngầm ra ám hiệu cho ba người còn lại về sự xuất hiện của Vy Anh.
Họ gật gù, vờ như không biết tới ai đó đang đứng ngay phía sau.
- CEO, da Rin trắng mịn hơn da Vy Anh nữa. – Mạnh Vũ độp thẳng.
- Sao lại đem Rin so với Vy Anh? – Bùi Quang gắt – Vy Anh đâu so được với Rin.
Thư ký Hoàng ho liền vài tiếng:
- Đừng có nói xấu bạn Vy Anh trước mặt chồng bạn ấy!
- Không sao. – Duy Phong nói bâng quơ – Mắt Rin to hơn mắt Vy Anh nữa.
Ai đó vừa dứt lời, ba tiếng “ Đúng ” cùng lúc vang lên. Còn Vy Anh … máu đã dồn tới tận đỉnh đầu …
- Mắt Rin mà to hơn mắt em à!!!
Vy Anh tức tối hét ầm lên khiến hết thảy bốn người kia im bặt. Trừ Duy Phong ra thì những người còn lại cố nín cười, chỉ dám thầm đắc ý.
Vy Anh trừng mắt nhìn chồng mình, nhấn giọng:
- Anh nói mắt ai to hơn, hả?
- Rin! Nhìn qua là biết ngay. Mắt Rin không chỉ to mà còn đẹp. Nhìn phát yêu ngay!
Thư ký Hoàng tấm tắc khen Rin, mặc cho người bạn nhỏ đang tối sầm mặt mũi. Môi bặm chặt như muốn đánh người.
Mạnh Vũ vờ an ủi:
- Vy Anh đừng để ý. Mỗi người có một nét đẹp riêng. Không ai giống ai cả!
- Vừa nãy, anh nói da Rin đẹp hơn da em. Là thế nào, hả?
Vy Anh lôi lời nói xấu của Mạnh Vũ ra tra hỏi, tiện thể lườm Bùi Quang và quay sang phía Nguyên:
- Anh khen chân Rin dài là có ý gì?
Nguyên trưng ra vẻ mặt rất ư là vô tội, cứ như là không hiểu và không biết Vy Anh đang nói gì.
- Anh đừng giả vờ! Đừng tưởng anh có ngoại hình ngây thơ thì lừa được em. Em nhắc lại, anh khen Rin chân dài là có ý gì?
- Anh… – Nguyên lần đầu tiên thấy Vy Anh nổi giận nên có phần lúng túng. Cậu ngay lập tức đẩy quyền trả lời sang cho Duy Phong bằng cách đổ tội – CEO khen Rin như thế trước.
Ánh mắt hình viện đạn của Vy Anh ngay tức thì bắn thẳng vào Best CEO…
- Em cần 1 lời giải thích!
- Chân Rin dài thì là Rin có chiều cao. Lúc ôm hôn thì Duy Phong đỡ phải mỏi. Đầu đất, thế mà cũng thắc mắc nhiều!
Bùi Quang dứt lời thì di ngón tay trên con chuột ảo, tìm vào web của Rin để cập nhật thêm tin tức. Sau đó, bốn người nhanh chóng quên đi sự có mặt của Vy Anh, lại tiếp tục bàn tán sôi nổi về Rin.
- Cậu ta cũng 21 tuổi này. Bằng tuổi CEO. Hợp thế còn gì.
- Rin tóc vàng. Màu tóc này cậu thích còn gì hả Duy Phong? Lúc trước ở Mỹ, cậu toàn khen gái Mỹ tóc đẹp.
- Thôi đủ rồi đấy!!! – Vy Anh gập mạnh laptop, giằng mạnh tay Duy Phong và kéo anh dậy khỏi “ đám fan cuồng ” kia. Dù thần thái anh vẫn tĩnh lặng, dù anh còn chưa nói nửa chữ nhưng anh im lặng! Sự im lặng này rất đáng sợ vì đó là biểu hiện của sự đồng tình…
Best CEO chưa bao giờ bỏ bê công việc thế này, ngay cả khi vợ tới thì anh cũng đắm mình vào việc, chỉ lúc ăn trưa mới là thời gian anh thảnh thơi đôi chút. Vậy mà … anh có thể cùng mấy người kia tụ tập xem Rin! Lại còn ngang nhiên nói xấu vợ!
- Về nhà với em ngay! Anh hư hỏng quá rồi đấy.
Thư ký Hoàng đột nhiên đứng chấn trước Duy Phong, đẩy cặp kính một cách nghiêm túc :
- Bạn Vy Anh đừng nóng giận như thế. Phải để CEO giải trí chứ, cứ vùi
đầu vào việc, làm sao được!
- Đúng đấy Vy Anh. CEO cũng còn trẻ mà. Tuổi trẻ phải sống hết mình! – Nguyên không quên vào hùa.
- Em không cấm anh ấy. Nhưng xem Rin thì tuyệt đối không!
Vy Anh nhất quyết kéo Duy Phong đi, bỏ lại sau một trận cười sắp bùng nổ.
Bùi Quang còn đổ thêm dầu vào nỗi ấm ức của ai đó bằng câu nói với theo:
- Em sẽ chuyển lời cho Rin là anh đang quan tâm Rin. Cậu ta cũng thích anh lắm!
***
Vy Anh lần đầu tiên nổi điên. Ngồi trong xe với Duy Phong, tay cô cứ bấu chặt thắt dây an toàn, vừa nghiến răng vừa nguýt lườm người đang điều khiển volant:
- Em nghi ngờ về giới tính của anh!
- Anh không gay. – Duy Phong chậm rãi đáp, tâm trạng khá thoải mái vì Vy Anh đang tức sôi người.
- Thế anh với mấy người có vẻ tha thiết Rin quá thế? – Vy Anh khoanh tay lại như tra hỏi. Cô đã bắt đầu ghen với Rin…
- Ừ.
- Ừ? Rin là con trai. Anh không thấy mình có vấn đề à?
Duy Phong ậm ừ:
- Trai gái không vấn đề. Quan trọng, anh thấy thích Rin!
Vy Anh choáng. Tựa hồ như đầu cô bị giáng mạnh vào tường sắp nổ tung, các thùy não gần như đứt phựt. Cô đập đập tay vào cửa xe:
- Em muốn xuống! Em muốn xuống!
***
Về tới nhà, Vy Anh tếch ngay vào phòng và chui trong chăn. Cô cần bình tâm, cần nhìn nhận sự việc kỳ quái này một cách sáng suốt hơn.
Cô đang tức vì chồng mình nói thích người khác! Rin là thần tượng của cô, có khi anh vì thế nên thích Rin, cô đừng phức tạp hóa mọi chuyện lên thì hơn.
Và lại, anh không gay. Giữa anh và Rin không thể tồn tại gì gì đó được. Cho nên, cô đừng ghen vớ vẩn như thể Rin là tình nhân của anh và hà khắc với chồng!
Vy Anh ngẫm nghĩ thật lâu, ôm gấu heo thật chặt rồi quyết định sẽ cấm tiệt người kia động tới bất cứ thứ gì liên quan tới Rin. Còn cô vẫn là fan trung thành của Rin!
Cô sang phòng bên cạnh thăm Duy Phong, vì giận nên cô cách ly anh… Duy Phong của cô đang ngủ nên phải nhón chân thật nhẹ để anh không tỉnh giấc.
Ngay khi Vy Anh định kéo chăn đắp cho anh thì Duy Phong mở mắt, giọng uể oải:
- Anh đói.
- Anh muốn ăn gì nào?
Duy Phong không đáp, anh ngoắc tay ra hiệu cho cô vợ nhỏ lại gần mình hơn và thì thầm:
- Live show Rin. Đi không?
Vy Anh định nói có theo phản xạ nhưng câu trả lời bật ra khỏi miệng là KHÔNG! Cô vực chồng dậy, lôi anh xuống bếp nấu ăn cùng cô. Rốt cuộc là khi cô bảo anh thái hành thì anh trốn đi đâu mất…
Vy Anh bận nấu bao nhiêu là món để bồi dưỡng anh nhưng anh ăn rất ít. Kệ anh có muốn hay không, Vy Anh ép anh phải ăn hết!
Vừa ăn tối, hai người vừa xem tivi. Vy Anh vừa định xem hoạt hình thì Duy Phong chuyển sang kênh ca nhạc. Nể tình anh đang ăn nên cô vợ nhỏ không giành lại remote, chỉ thấy ngạc nhiên vì người khô khan như ai kia cũng biết nghe nhạc.
Thật trùng hợp! Rin đang xuất hiện trên truyền hình trong một cuộc phỏng vấn và Rin đã nói với Mc…
- Thật ra, tôi là người đồng tính.
Vy Anh nghẹn, cô ho sặc sụa và ngồi bất động thật lâu vì sốc. Duy Phong rất đắc ý, gì chứ anh chả cần cướp sự nghiệp Rin, chỉ việc “nhờ” Bùi Vĩnh…
- Rin gay à. Thích thật! – Duy Phong dị ứng với lời nói của mình nhưng nhìn cô vợ nhỏ đang đờ mặt thì nói thêm:
- Vợ ơi, Bùi Quang nói Rin muốn gặp anh.
- Còn lâu! Rin gì mà Rin. Em cấm anh nhắc tới Rin! Anh biết chưa?
Kể từ tối hôm đó… thần tượng Rin mất đi một fan trung thành
|
Chương 119: Ngoại Truyện 9
Ngoại truyện Gió thoảng bên em.
Kể thêm về lần tai nạn vào đêm mưa của Hoàng Duy Phong .
—-
Một tháng nằm mê man nhưng không hề bất tỉnh. Duy Phong hoàn toàn biết đến những chuyện đã xảy ra với mình, chỉ là mắt anh không cách nào gượng dậy nổi.
Đầu anh ngập những ý nghĩ và hình ảnh về Vy Anh – người mà anh đã chia tay vào chiều muộn của một hôm nào đó …
Hình như, anh sẽ chỉ lặng lẽ bên đời người con gái ấy.
Đôi môi lạnh lẽo khẽ mím lại .
Dường như anh là một linh hồn vờn quanh cô nhóc ngốc nghếch ấy, có thể thấy rõ những nơi cô đặt chân tới và biết rõ cô đang làm gì.
Như lúc này, người con gái anh yêu đang nắm chặt chiếc máy ghi âm trong tay, ngước lên toà cao ốc Khánh Phong với ánh nhìn ngây dại, nước mắt cô chảy dài …
Cô đứng lặng rất lâu, cho tới khi nắng vàng được thay bằng những tia tím nhạt của hoàng hôn, cô gái nhỏ mới lê đôi giày vải.
Duy Phong im lặng bước theo cô lên một chuyến bus nào đó, hàng ghế tận cuối xe.
Người anh yêu thương áp má vào cửa kính, đôi vai gầy run lên từng đợt vì lạnh và vì khóc. Duy Phong ôm cô thật chặt nhưng vòng ôm của anh, cô chẳng thể nào cảm nhận, cứ khóc mãi như đứa trẻ mất đi món đồ chơi quí giá.
Xuống bus, người anh yêu thương vụng về lau quệt mặt mũi, nhìn đờ đẫn vào trường Đại học kinh tế .
- Anh chưa từng bước chân vào đây, phải thế không anh Duy Phong ?
Duy Phong gật đầu …
- Em biết mà ! Anh toàn cúp học thôi !
Người anh yêu thương cười yếu ớt, bóng mảnh mai của cô như tan dần vào ráng chiều.
Có ai đó gọi người anh yêu thương:
- Cháu ơi, lại đây ngồi !
- Đừng !
Duy Phong giữ vai cô lại, ngăn cô bước tới chỗ người bán quà vặt. Anh thì thầm :
- Lạnh. Về nhà và ngủ đi !
Người anh yêu thương thật bướng bỉnh, cô không thèm nghe lời anh. Cô ngồi xuống cạnh quán hàng vặt, thò tay lấy chiếc bánh bao nóng hổi, ăn ngon lành.
- Cô hôm nay bán thế nào ạ ?
- Bình thường. Mà dạo này hay tới đây thế. Cháu từng bảo người ấy của cháu lười học mà .
Nói anh là lười học ? Thật láo ! Lại còn ăn mấy thứ linh tinh thế này !
- Cháu tới thăm cô.
Vy Anh thấy miệng mình đắng nghét nhưng vẫn cố ăn nốt bánh . Người bán hàng đã miễn phí , cô cũng không nên bỏ dở . Nhìn lơ đãng , cô gái nhỏ buông lời bâng quơ :
- Người ấy xa cháu rồi, không bên cháu được đâu. Anh ấy là …
Nén lại một giọt khóc , kìm lại một tiếng nấc nghẹn. Vy Anh nói khẽ :
÷
- Anh ấy là gió thoảng qua.
Duy Phong lặng người, anh nghiêng đầu hôn phớt lên vầng trán nhỏ.
- Anh hứa, sẽ trở về.
***
Duy Phong đứng cạnh bên, chăm chú ngắm √ nhìn người anh yêu thương học bài.
Đến giờ , anh vẫn không biết là linh hồn anh theo cô hay tất cả chỉ dựa theo tưởng tượng của anh về cô …
Gần 9 giờ tối, Vy Anh ngáp nhẹ và rời bàn học, đi uống sữa . Bỗng, cô cúi mặt nhìn sữa trong cốc một lúc thật lâu, thở dài :
- Em vẫn thắc mắc, lần anh cười vì chiều cao khiêm tốn của em ấy. Anh bảo sẽ phải mỏi cổ, là sao nhỉ.
- Là vì anh thích hôn em !
Vy Anh chớp nhẹ mắt, thả trôi giọt khóc xuống cốc sữa ấm. Mắt cô nhoè đi, qua màng nước mắt , cô thấy dáng người ngạo mạn in loáng thoáng trên ô cửa kính.
Nhưng khi dụi mắt, cô mới biết đó là ảo ảnh …
- Đừng khóc vì anh ! Rồi anh sẽ về.
Duy Phong đau đớn ôm người anh yêu thương vào lòng, dường như vòng tay anh rất lạnh nên cô gái nhỏ trốn vào chăn cùng đám thú nhồi bông.
Đêm buông dần. Anh lắng nghe hơi thở thở đều đặn xen lẫn những tiếng nấc của người anh yêu thương.k Anh muốn vực cô dậy khỏi chuỗi ngày đau đớn này nhưng chịu thôi, chính anh vẫn chưa thoát khỏi bàn tay tử thần.
Duy Phong nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn , áp vào má anh, giọng nhè nhẹ :
- Ngủ ngon đi, anh sẽ về !
Nửa đêm, Vy Anh giật mình bừng tỉnh vì ác mộng. Cô nép người vào góc tường,mặt chôn sâu vào hai chân.
Cô buồn, muốn khóc nhưng sợ bố mẹ sẽ tỉnh giấc. Cô đau, muốn trốn khỏi thành phố này nhưng sợ sẽ không thấy người ấy nữa. Cô bất lực với chính mình …
Thức tới sáng đêm, Vy Anh chợp mắt đôi chút vì quá mệt. Dường như có giọng nói trầm lạnh đi vào giấc mơ của cô.
“ Anh sẽ về, thật đấy ! ”
***
Ngày nối tiếp ngày qua đi. Duy Phong trong lặng lẽ vẫn kề bên người anh yêu thương.
Cô thường thẫn thờ trong lúc làm việc gì đó. Như khi ngồi trên lớp học,mắt cô nhìn lên bảng nhưng tai lại đeo phones để nghe lời anh phát ra từ máy ghi âm.
Như khi cô chơi đùa với Trúc Vũ, môi cười vui vẻ nhưng phảng phất trong nét mặt rạng rỡ ấy là nỗi đau xót và thương tổn.
- Vy Anh này, quán Mun có loại bánh kem mới. Thứ bảy hai đứa mình tới nhé ?
Người anh yêu thương nhoẻn miệng cười :
- Trúc Vũ, cậu có nhớ lần tớ với anh Huy đến quán Mun không ? Tớ đã ngủ quên trên xe anh Duy Phong, còn cầm áo anh ấy về nữa. Ngại thật !
Trúc Vũ thay anh ôm chầm lấy Vy Anh, giọng cầu xin :
- Quên đi được không bạn của tớ ?
Vy Anh chầm chậm nói :
- Tớ sẽ quên mà !
Duy Phong mím môi, cười nhạt :
- Để xem, em có dám không ?
Ngày hôm ấy, Vy Anh lang thang tới quảng trường. Cô thả một đồng xu xuống nước và chắp tai lại, lẩm bẩm điều ước kỳ quái :
- God, con ước thiên thần ấy sẽ mãi hạnh phúc bên người anh ấy yêu ! Nếu God không thực hiện điều này, người sẽ biến thái hơn cả thư ký của Hoàng Duy Phong !
Duy Phong cùng người anh yêu nhìn xu lấp lánh , anh ôm cô gái nhỏ, tựa đầu lên làn tóc thơm ngát. God gì chứ, chính anh sẽ thực hiện điều ước này !
- Đợi anh về, mình cùng hạnh phúc, nhé ?
~√ √ √
Bất chợt, Vy Anh ngồi thụp xuống nền gạch, rên rỉ :
- Anh đâu thế ? Để em thấy anh đi. Tại sao biến mất như chưa từng tồn tại trong đời em vậy ?
Vy Anh khóc nức nở, từ ngày cá tháng tư, cô đã chẳng thể thấy anh thêm một tích tắc nào nữa. Những nơi từng có anh, giờ chỉ còn mình cô với trái tim tan nát.
Có phải là cô đau chưa đủ nên anh vẫn chưa xuất hiện ?
Bao nhiêu cánh hoa đã tàn, bao nhiêu cầu vồng đã tan và bao nhiêu cơn mưa đã tạnh rồi … Sao vẫn chưa thấy anh ?
Vy Anh buông xuôi cơ thể, mấp máy môi.
- Xin anh đấy, cho em thấy anh đi !
Duy Phong chìa tay ra để kéo người anh yêu dậy, đáy mắt anh tĩnh lặng hiện thấp thoáng chút buồn chút khổ sở.
- Dậy nào ! Chờ anh thêm nữa, được không ?
[ Kể về những ngày Duy Phong bất tỉnh sau vụt tai nạn. Linh hồn anh thoát khỏi thể xác còn chìm trong mê man, hóa thành làn gió lạnh để theo sát người anh yêu thương … ]
- Vy Anh : Người là gió thoảng bên em. Ừm, thoảng qua … chỉ thế … nhưng quên Người với em là điều không thể …
- Duy Phong : Anh sẽ về !
***
Cuối tuần là ngày Vy Anh nhớ người ấy nhiều nhất vì cô hay lang thang tới những nơi in chút bóng dáng ngạo mạn.
Cô tìm tới quán Mun, ngồi vào đúng bàn Vip số 1, nhâm nhi cà phê và ăn kem hạnh nhân.
Vị đắng , ngọt trộn lẫn nhau khiến cô không còn cảm nhận được hương vị nào nữa.
Vậy là lần ấy, lần cô cùng anh Huy tới đây, người ấy đã bị mất vị giác …
Cả đêm qua không ngủ nên gục thẳng trên bàn kính.
Duy Phong ngồi đối diện người anh yêu thương, vươn tay ra muốn vuốt nhẹ mái tóc ngắn cũn cợn nhưng sợ cô bé con sẽ thức giấc.
Cô mơ gì đó nên cười mỉm , và rồi giọt nước tinh khiết ứa ra từ khoé mắt buồn thẳm.
Vy Anh nấc một tiếng rồi chầm chậm nhấc đầu khỏi mặt kính mát lạnh, những ngón tay bé xíu của cô e dè chạm vào khoảng không trước mặt. Cô biết đây chỉ là ảo giác nhưng không tài nào dứt mắt khỏi hình ảnh mờ nhạt trước mắt mình. Cô đang chạm tay vào khuôn mặt lạnh lẽo của người ấy …
- Em thấy anh này. Còn anh, trong mắt anh giờ còn em không ?
Duy Phong cười khẽ, gật nhẹ đầu. Không chỉ mắt mà ngay chính linh hồn của anh cũng thuộc về cô .
- Em muốn quên anh lắm nhưng không thể. Hay là em chờ anh và chị ấy chia tay ?
- Em ngốc ! Anh và cô ta …
Chưa để Duy Phong kịp nói hết lời, Vy Anh đã đứng dậy và đi khỏi quán Mun.
Cô bước đi vô định trên vỉa hè, không biết tới anh luôn sánh bước cạnh bên. Chợt điện thoại cô reo lên đoạn nhạc lollipop thân quen nhưng cô cũng không buồn nghe. Chỉ đến khi một tin nhắn gửi tới, cô mới miễn cưỡng đọc.
Duy Phong ghé đầu sang để xem nội dung Sms kia thế nào nhưng rất tiếc là nửa chữ anh cũng không hiểu ! Là tiếng việt đấy nhưng theo kiểu xì tin …
- Bạn cùng lớp muốn giới thiệu em cho một vài chàng trai khác. Em có nên quen người mới như một cách quên anh không nhỉ ?
- Không cho phép em !
Duy Phong bực mình dang tay siết mạnh người anh yêu thương nhưng đáp lại vòng ôm đó là vẻ ảo não của người ấy.
Vy Anh lẩm bẩm :
- Nào có ai, đẹp trai như anh !
***
Tối hôm đó, Nguyên tìm gặp Vy Anh. Cậu muốn nói điều gì đó để an ủi cô nhóc nhưng lời nói ra cứ cứng nhắc như dạy bảo.
- Em cố lên đi. Tổng giám đốc có lý do riêng mới nói chia tay với em mà !
- Em nghe câu này tới chán ngấy rồi. Sao chính anh ấy không tự nói ra mà mấy người cứ thay nhau khuyên em vậy !
Vy Anh không nhìn Nguyên nữa, mắt cô hôn sâu vào mũi giày của mình.
Nguyên khẽ thở dài :
- Tổng giám đốc hiện nay đang … thôi bỏ đi, chỉ cần em còn ở đây thì Duy Phong sẽ trở về sớm !
Nguyên lúc ấy phải về gấp biệt thự trắng để xem xét tình hình của Duy Phong nên chỉ nói chuyện với Vy Anh rất ít.
Cậu ta đi rồi, Vy Anh trở vào trong nhà với tâm trạng trống rỗng.
Sự biến mất của anh với cô là một hiện thực tàn nhẫn, cô buộc phải chấp nhận nhưng rồi thì sao ? Ngày mai cô sẽ lại đau hơn hôm nay …
Vy Anh không muốn ngủ, cứ lôi bức ảnh mà cô lấy trộm từ nhà anh ra để ngắm nghía. Ngón tay của cô di di lên cậu bé đang tựa người vào cửa gỗ màu nâu nhạt.
- Anh đẹp trai từ bé !
Duy Phong cười khẽ, tâm trí anh tạm thời băng ngược về những ngày xưa ấy. Khoảng thời gian anh có cô bé con , anh biết bé con rất dễ thương nhưng không thể nào hình dung ra cô .
- Anh Duy Phong ơi!
Lúc anh còn nhớ về bé còn thì người anh yêu thương chợt gọi, giọng cô buồn buồn :
- Em muốn gặp anh ngay lúc này nhưng anh đang ở đâu vậy ?
- Ngay bên em .
Vy Anh lặng người, cô nghi ngờ vào những gì mình vừa nghe. Lại là ảo giác ! Cô gái nhỏ lục tung tủ thuốc , uống liền hai viên thuốc ngủ. Cô sợ hãi những ảo giác thường xuyên lởn vởn quanh cô, nó là ảo giác nhưng mang tới cô cảm giác thật sự khiến cô không dứt nổi mình khỏi nỗi nhớ về anh.
Đêm ấy,
Duy Phong không thể ngắm người anh yêu thương ngủ say.
Anh phải gắng thoát ra khỏi cơn hôn mê chết tiệt mà mình đang mắc phải. Cả thể xác và linh hồn anh đều vùng lên điên cuồng để anh tỉnh dậy.
Anh luôn nghe thấy giọng nói trong trẻo thúc giục bên tai .
- Cho em thấy anh đi. Đừng là gió thoảng qua như người chưa từng tồn tại trong đời em như thế.
***
Duy Phong tỉnh dậy vào mờ sáng của ngày nào đó. Anh nghe tim đập loạn nhịp vì chuỗi giấc mơ sắc nét luôn đeo bám anh trong những ngày qua.
Cơ thể anh còn yếu ớt vì dư âm của vụ tai nạn nhưng anh vẫn gượng dậy.
Bác sỹ khuyên can và xin anh đừng cử động nhiều nhưng không thể.
Anh gọi Nguyên, bảo cậu ta chuẩn bị xe đua cho anh.
Nguyên biết tính anh nên không ngăn cản, chỉ nói bâng quơ.
- Vy Anh cắt tóc rồi, dễ thương lắm.
- Tóc ngắn ?
- Sao anh đoán chuẩn vậy ! Là tóc ngắn.
Duy Phong kinh ngạc mất mấy giây, anh không tin nổi những giấc mơ vừa qua đều là thật …
Ngày hôm ấy có nắng rực rỡ và gió bụi đầy đường, chiếc xe màu trắng nổi bật lao thật nhanh như cắt xẻ không khí. Xe dừng lại trước quán Mun . Cửa xe bật mở, đôi chân dài bước xuống …
- Anh về rồi !
|