Aristocracy Club (Câu Lạc Bộ Quý Tộc)
|
|
CHƯƠNG XVI: THIÊN THẦN CỦA BIỂN. Tại 1 ngôi biệt thự màu xanh dương hoà lẫn với thiên nhiên. Ánh nắng đầu mùa hạ chiếu vào ô cửa sổ. Trên giường, 1 nàn công chúa đang nằm thiếp đi. Làn da trắng hồng nuột nà, 2 má bầu bầu ửng hồng. Đôi hàng mi rung rung như rằng nàng công chúa đó chuẩn bị mở mắt. Cô gái đó khẽ nhíu mày tỉnh giấc, đầu óc trống rỗng. Chuyện gì thế này? Sao cô ko nhớ đc gì cả? -Em dậy rồi- 1 giọng nam trầm vang lên. Ngoài cửa, 1 ng con trai anh tuấn đứng dựa vào tườmg khoanh tay, phong thái ung dung. Đôi mắt màu cà phê trong veo mê mị lòng ng chớp chớp nhìn ng đối diện. Cô quen ng này sao? Sao cô ko có chút kí ức gì vậy? Ai đó cho cô câu trả lời đc ko? -Anh tên Minh Nhật. Em đừng bắt não hoạt động qúa mức. Đau đầu đấy- ng con trai đó tiến lại gần chiếc giường cô bé đang ngồi và từ từ kể mọi chuyện anh biết. Lần đó, anh đang đi dạo trên bờ biển sinh thái của gia đình thì bắt gặp cô đang nằm bắt động trên biển. Có lẽ do cơn bão đêm qua tấp vào. 1 ng gặp bão giữa biển khơi mà vào đc đất liền thì qủa là 1 kỳ tích. Nhanh chóng, anh đưa cô về nhà và giao cho 2 vị bác sĩ riêng của mình, anh mới yên tâm đi ra ngoài. Ấy vậy mà từ đó đến nay, cô bé đã hôn mê đến vài tháng. Vị bác sĩ nói rằng cô bé đang trong tình trạng mất trí nhớ. Hy vọng tỉnh lại là khá mong manh. May thay, ông trời thương cho nên cô bé đã tỉnh lại. -Đừng nhìn anh vô tội như thế nữa. Hay vậy đi, anh sẽ gọi em là Hải Anh. Đc ko?- Minh Nhật xoa đầu cô bé. Cố ko nhìn vào đôi mắt trong veo mê hoặc kia.
#620 | Tác giả : HaiBang - kenhtruyen.com
-Sao cứu tôi?- Hải Anh vẫn nhìn trân trân vào Nhật khiến anh nhất thời bối rối. A ha! Là vì anh có 1 lòng thương ng nồng nàn sâu sắc ý mà. Đúng đúng. Trên thế gian đâu ai từ bi đc như ta. Đệ tử Bồ Tát là đây(ms đầu còn ấn tượng tốt. Giờ thì tắt ngay loa đê để ta còn chuyển cảnh!) -Vì em là thiên thần biển. Nhật trả lời đầy ẩn ý. Ngay lúc đó, 1 cô hầu bước vào mang đồ ăn đến cho Hải Anh. Nhìn thấy đồ ăn, mắt cô bé sáng rực còn hơn đèn đường(!). Minh Nhật chợt mỉm cười, nụ cười đẹp và chói lòa như ánh nắng mùa hạ. -Anh ko ngờ là em lại tham ăn đến thế đấy- anh chống tay nở nụ cười châm chọc nhìn Hải Anh. -Kệ em. Em ko có tư tưởng định làm ng dây mà phải giữ eo- Hải Anh vừa ăn vừa trừng mắt nhìn lại Minh Nhật. Anh chợt bật cười lớn, cô bé này, vui qúa đi. Dám trừng mắt nhìn cậu cơ đấy. Ngoài ô cửa kính, mùa hạ đang gõ cửa trở về. Tiếng chim hót ríu ran, ồn ã. Những cơn mưa rào chợt đến rồi chợt đi. Ngoài vườn, những bông hoa đua nhau khoe sắc tỏa hương ngào ngạt. Những cánh bướm mỏng manh chấp chới trên nền trời xanh. Mặc dù những bông hoa kia muốn níu giữ cánh bướm đó ở lại nhưng điều đó là ko thể. Là trái với quy luật thiên nhiên. Trái với sự sắp đặt của Thượng đế. Hải Anh như cô công chúa chơi đùa trong vườn thượng uyển, dưới sự bao bọc của Minh Nhật. Anh coi Hải Anh như 1 viên ngọc tinh khiết, mặc dù viên ngọc ấy đã nhiều lần làm anh đau đầu khổ sở. 1 cô bé thật nghịch ngợm và bướng bỉnh luôn cãi lại anh. Dù trong trường hợp nào thì anh cũng phải bó tay chào thua!
|
CHƯƠNG XVII: CUỘC ĐẠI CHIẾN GIỮA THIÊN THẦN VÀ MA NỮ (P1) -Minh Nhật, Minh Nhật- Hải Anh từ ngoài vườn chạy vào nhà í ới gọi tên Nhật. 1 cô hầu khẽ nhắc dù biết lời nói của mình là thừa: -Tiểu thư, ko nên gọi thẳng tên thiếu gia như vậy. Chưa để cô hầu nói hết câu, Hải Anh đã phóng vèo lên phòng làm việc của Minh Nhật từ đời nào rồi. -Minh Nhật yêu dấu, đáng yêu, dễ thương, đẹp trai, rộng lượng, hào phóng Minh Nhật ngồi trong phòng làm việc lắc đầu ngán ngẩm. Lúc nào cũng thế. Chưa thấy bóng dáng đâu nhưng đã nghe thấy giọng rồi. Đã vậy lại còn tuôn ra những từ mĩ miều nữa chứ. Chắc chắn là lại vòi vĩnh cậu điều gì rồi. -Gì nữa đây cô nương?- Minh Nhật gõ gõ bút xuống bàn, tay chống cằm hỏi. -Tiểu Anh biết là Minh Nhật thương Tiểu Anh nhất- Hải Anh tủm tỉm cười giào trước đón sau- cho nên Minh Nhật độ lượng cho Tiểu Anh ra ngoài chơi nhé? -Trời đất! Ở ngoài đó có thứ gì chơi đc là anh lôi về đây hết cho em rồi. Ra ngoài làm gì nữa- Minh Nhật sửng sốt nói. -Ko phải. Ở ngoài đó có nhiều ng hơn trong lâu đài này. Nhiều thứ vui mà Tiểu Anh muốn chơi!- Hải Anh chu mỏ phản bác lại ngay lập tức- đi mà Minh Nhật. Nha, nha?- Hải Anh lay lay Minh Nhật làm anh muốn xoay vòng vòng. Và cũng như bao lần, anh phải giương cờ trắng đầu hàng cô bé. Ký ức của Hải Anh chỉ bắt đầu cùng những tháng ngày ở trong tòa biệt thự chẳng khác gì lâu đài này cùng Minh Nhật nên khi đc ngồi xe ôtô đi ra ngoài, cô bé vô cùng háo hức. Nhìn thấy cái gì, Hải Anh cũng "Oa" lên đầy thích thú. Ko ngờ ở bên ngoài lại vui đến vậy. Tha hồ mà quậy phá!
|
Mà Hải Anh cũng ko hiểu nổi bản thân. Có lẽ cô bé có võ thì phải. Mà Minh Nhật thật là qúa đáng, sáng nào 2 ng cũng "chào hỏi" nhau bằng 1 màn đấu võ coi như tập thể dục buổi sáng mới yên đc. Minh Nhật đưa Hải Anh đến khu trung tâm mua sắm. Dù sao gia đình anh cũng quản lí trung tâm này, vào đây kiểm tra tình hình hoạt động ra sao luôn. Giao Hải Anh cho 2 tên vệ sĩ thân tín, anh mới yên tâm sải bước đến phòng quản lý. Hải Anh lém lỉnh nhìn Minh Nhật khuất dần. Mấy khi đc anh cho ra ngoài chơi chứ! Để vệ sĩ theo kè kè thế này sao mà quậy đc. -Anh, anh. Qua lấy cho em cái kia đc ko anh?- Hải Anh lay lay tay 1 tên vệ sĩ. Tên đó lưỡng lự 1 lúc rồi cũng đành rời đi. Haha! 1 nửa đã hoàn thành. Hải Anh nhăn nhó mặt mày rồi ôm bụng chạy vào WC. 1 tên vệ sĩ còn lại bối rối ko biết làm gì. Lỡ mà Hải Anh làm sao thì Minh Nhật xử cậu toi mất. Mà đi theo thì....aiss, thôi đành đi theo rồi đứng ngoài vậy. Từ trong túi đồ, Hải Anh lôi ra đống đồ hoá trang cho mình. Thay đi bộ váy hồng phấn điệu đà công chúa kia bằng áo thun, khoác ngoài là áo da bó lửng kết hợp với quần jeans. Mái tóc màu hạt dẻ kia đc quấn gọn trong mũ lưỡi trai, chiếc kính bản che đi nử khuôn mặt kiều diễm. Cuối cùng là đôi giày thể thao năng động. Hoá trang thế này có khi Minh Nhật còn ko nhận ra huống gì mấy tên vệ sĩ. Mãi sau, Hải Anh mới tìm đc đến khu ăn uống. Khiếp, đi muốn rã cả chân. - - - - - Hôm nay tập đoàn rắc rối quyết định đi sắm đồ tập thể. Nhi có vẻ ko thích lắm nhưng vẫn phải gật đầu đi cùng. Đầu tiên, cả nhóm sẽ rẽ sang khu ăn uống để lót dạ rồi mới có sức đi chơi đc chứ. Tiếng cười nói rôm rả của tập đoàn luôn là sự chú ý của đám đông. Nhưng chỉ ng trong cuộc mới hiểu tập đoàn rắc rối giờ đây ra sao. Bạch Nguyệt Nhi, thực sự rất khác! - - - - - Hải Anh tung tăng ôm đống đồ ăn đi ra khỏi quầy bán hàng. Công nhận cái lá bài cứng cứng mà Minh Nhật đưa cho cô có lợi ghê! Quẹt qua 1 cái là mua đc 1 đống đồ luôn(thẻ ATM đó mà. Lần này thì cháy thẻ Minh Nhật rồi). Tâm hồn đang bay bổng cùng đống đồ ăn thì Hải Anh va phải ai đó. Ui da, ngã lăn quay đau ê ẩm. Qúa đáng nha, làm ngã ng ta còn ko thèm đỡ dậy. Bực rồi đấy
|
-Này, va phải ng ta ko 1 câu xin lỗi, cũng ko thèm đỡ ng ta dậy n..- Hải Anh căng mắt ra nhìn ng đối diện qua lớp kính thời trang. Cảm thấy như vậy chưa đủ, cô bé bỏ luôn kính ra nhìn cho rõ. OMG! 2 khuôn mặt giống nhau như 2 giọt nước. Cũng là đôi mắt màu cà phê, cũng là mái tóc hạt dẻ xoăn lọn. Ko lẽ có ng giống Hải Anh đến vậy sao? Nhi trừng mắt nhìn ng đối diện. Trong lòng rối như tơ vò. 1 nỗi bất an, lo sợ ập đến với cô bé. Ông trời muốn trêu ngươi cô chắc? Cáu gắt nhìn ng đối diện, Nhi giờ mới nhận ra bộ váy hồng phấn của mình lem luốc toàn đồ ăn. Cô cao tay chuẩn bị tát Hải Anh vì bực mình đống đồ ăn. Vì đang sock nên nhất thời Hải Anh ko ý thức đc tình hình. Trong đầu xuất hiện 1 số hình ảnh mờ nhạt. Đến khi định hình lại thì tay Nhi đã đến sát mặt mình rồi. Hải Anh ôm đầu, hình ảnh cô bé tóc vàng cũng tát cô bé tóc nâu hạt dẻ xuất hiện trong tâm trí. Chợt, 1 tiếng bộp khô khốc vang lên. Hải Anh mở mắt ra thì đã thấy Minh Nhật đứng trước mặt mình và đã giữ tay Nhi lại tự lúc nào. -Đừng đánh ng khác thế chứ cô bé- Minh Nhật đang giọng nói. Vừa lúc này thì cả nhóm của Nhi cũng đi tới. Ko ai trong tập đoàn rắc rối là ko sững sờ cả. Hải Anh sau khi nhìn 5 gương mặt kia 1 lượt thì lại thêm 1 trận nhức đầu nữa đến. Đầu óc cô bé như ung lên. Nước, nhiều nước lắm! Cô đã buông tay ai đó ra. Đôi mắt màu hổ phách xuất hiện chập chờn, mờ ảo nhưng Hải Anh cảm giác nó thân quen lắm. Cô bé vội ôm đầu và lắc mạnh. Rồi, Hải Anh lả ng đi trong vòng tay của Minh Nhật. -Xin lỗi, chúng ta có thể nói chuyện ko?- Long gọi với theo Minh Nhật. Cả nhóm cần tìm hiểu về ng con gái giống hệt Nhi kia. Minh Nhật nhìn Hải Anh lưỡng lự, cuối cùng, anh ném 1 cái nhìn bực dọc về phía tập đoàn rắc rối nói -Đc, với điều kiện ng mang khuôn mặt của Tiểu Anh ko đc đi theo- anh nhìn Nhi, 1 cái nhìn chết chóc đe dọa làm cô bé bất giác run sợ.
|
Tập đoàn rắc rối gật đầu đồng ý rồi cũng rảo bước chân theo sau. Ko ai hay rằng, đôi tay Nhi đã siết chặt lại, cô khẽ lẩm bẩm rồi quay lưng bước đi: -Cô cứ chờ đấy. Con Át chủ bài chưa ra đâu. Để xem, ai thắng ai. Minh Nhật lái xe ôtô lạng lách bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Điều anh lo nhất bây giờ là tình trạng của Hải Anh. Tại sao lại có ng giống Hải Anh đến vậy? Họ có quan hệ gì? Minh Nhật nhấn ga đi nhanh hơn về biệt thự của mình. Nếu Hải Anh mà tỉnh trong tình trạng anh lái xe nhanh thế này đảm bảo 1 là anh nhừ tử với cô bé, 2 là cô đã đá cậu bay xuống xe từ lâu rồi! Trong khi chờ vị bác sĩ già khám cho Hải Anh. Minh Nhật xuống nhà tiếp truyện với nhóm của Phong, Long, Lâm, Thoại Anh và Phương. -Chẳng hay mọi ng đến đây có chuyện gì sao?- anh ngồi xuống điềm đạm hỏi. -Xin lỗi anh vì sự đường đột này. Trước tiên chúng em xin đc tự giới thiệu. Em tên Phương, đây là Thoại Anh, đây là Lâm, ng này là Long và kia là Phong- Phương vẫn đóng vai trò sứ giả giới thiệu đầu tiên. -Anh tên Minh Nhật- anh gật đầu nói -Đầu tiên chúng em muốn biết chuyện về ng con gái mà anh gọi là Tiểu Anh kia- Lâm bồn chồn lên tiếng vào thẳng vấn đề. Minh Nhật nén 1 tiếng thởdài rồi kể lại chuyện mình gặp Hải Anh ra sao. 5 ng kia thốt lên sửng sốt, 1 sự trùng hợp đến kì lạ! -Nhưng tại sao cô bé Tiểu Anh gì đó lại ko quen chúng ta? Mà theo như giả định thì đến 70% đó là chị Nhi. Còn nữa, cứ cho Tiểu Anh là chị Nhi đi, vậy Bạch Nguyệt Nhi sống chung với chúng ta mấy tháng qua thì sao?- Phong phân tích cặn kẽ vấn đề. -Tiểu Anh bị mất trí nhớ- Minh Nhật đột ngột lên tiếng. -Anh sống cùng Tiểu Anh lâu như vậy. Anh có thấy cô bé đó đeo cái vòng cổ gần giống thế này ko?- Thoại Anh đưa ra 1 cái vòng cổ hình ngôi sao màu tím huyền bí. -Có. Tiểu Anh có 1 cái vòng cổ hình ngôi sao màu hồng. -Cậu chủ- vị bác sĩ khẽ giọng hỏi. -Tiểu Anh sao rồi bác?- Minh Nhật thân thiện hỏi lại, 1 chút thái độ tỏ vẻ bề trên cũng ko có. -Có lẽ cô chủ đã gặp 1 số những ng, việc hoặc khung cảnh trơg qúa khứ nên cô ấy đang dần nhớ lại. Nhưng việc nhớ lại là vô cùng khó. Muốn nhớ lại thì phải để cô ấy sống cùng những thứ quen thuộc trong qúa khứ, đồng nghĩa những cơn đau đầu sẽ hành hạ cô ấy Cả căn phòng chìm vào im lặng, thi thoảng lại có những tiếng thở dài. Nếu như cô gái Tiểu Anh đó là Nhi thì tập đoàn rắc rối sẽ chắc chắn muốn cô nhớ lại. Nhưng sẽ bị những cơn đau hành hạ, ko ai muốn nhìn bạn mình như thế.
|