Chuyện Tình Ở Vương Quốc Vampire
|
|
Chương 24: Nộp Mạng
15 Cậu khẽ bật cười, cay đắng tự hỏi. Hàn My ngủ ngon lành và trông cô hạnh phúc đến lạ. Cậu nhìn chăm chú rồi tự hỏi: Hạnh phúc là gì?
***
Tôi tỉnh dậy. Ánh nắng lách qua những khe hở từ những miếng gỗ chiếu vào khiến tôi phải nheo mắt. Tôi vươn vai, dụi dụi mắt, xơ xác nhìn mọi thứ trước mắt. -Hơ… Đây là chỗ quái nào thế này?-Tôi gãi gãi đầu nhìn quanh. Đây đâu phải là phòng của tôi. Đã thế, tôi lại còn dựa vào góc tường nữa chứ? Tôi gõ gõ đầu, khi kí ức được gắn liền tôi mới “À” lên một tiếng đầy vô dụng. Cơ mà hắn bỏ đi đâu rồi?
----
Tôi bước về nhà, ngáp một tiếng dài. Qủa nhiên, tối hôm qua chúng tôi đi lạc xuống xưởng gỗ ở dưới này, và chỗ đó là chỗ ngủ lại khi có thợ làm đêm. Mẹ tôi tỉnh dậy, bà cầm bình nước tưới nhè nhẹ lên khóm hồng trước nhà. Mọi thứ sau cơn mưa tối qua có phần trông tràn đầy sức sống. Những chiếc lá còn đẫm ướt và những giọt nước còn treo ngược mình lên những ngọn lá. Cánh đồng hoa trước nhà cũng trở nên tràn đầy sức sống hơn. Tôi khẽ nhích mình, cắn môi. Phải giải thích với mẹ thế nào đây? Tối hôm qua tôi bỏ đi đến sáng mới về. Mẹ tôi nhìn về phía tôi, khẽ mỉm cười: -Hàn My… Tôi bước lại gần mẹ, dè dặt: -Đêm qua con… -Đừng nói gì cả..-Mẹ tôi khẽ ngắt một chiếc lá vàng từ một chậu hoa –Mẹ biết con gái mẹ có lý do, lý do đó đôi khi không thể diễn đạt được đúng không? Tôi nín thở,chợt cảm thấy nhẹ nhõm. Mẹ luôn là người hiểu tôi như thế. Tôi ôm lấy mẹ, thủ thỉ kể cho mẹ nghe toàn bộ câu chuyện, chẳng giấu điều gì ngoại trừ việc tôi là người con của Mặt trăng máu. Mẹ tôi lắng nghe, không bình luận, không cáu gắt, chỉ mỉm cười vuốt tóc tôi. Đúng thế, sự im lặng đúng lúc của mẹ khiến tôi nhẹ nhõm vô cùng. Mẹ tin tôi, tôi chỉ cần như thế. Tôi ra lò mì phụ mẹ suốt buổi sáng hôm đó. Lâu rồi tôi chưa được vui vẻ cùng mẹ đến như thế. -Á!-Tôi kêu lên một tiếng khi mang mẻ bánh ra khỏi lò mà tôi quên mang bao tay. Mẹ tôi quay sang tôi lo lắng cầm bàn tay tôi lên, nhíu mày giọng gần như trách móc: -Sao con bất cẩn đến thế hả Hàn My? Tôi lắc nhẹ đầu. Thu bàn tay ra sau lưng cười tươi: -Chỉ là một chút thôi, nó sẽ hết ngay mà, có phải bị phỏng nặng đâu. Mẹ đừng lo. Mẹ tôi định nói gì đó nhưng ông chủ của một tiệm bánh đến lấy hàng thì mẹ đành phải ngưng quan tâm đến bàn tay tôi. Nhìn bóng hình mẹ, nhìn nét mặt lo lắng của mẹ chợt có một niềm hạnh phúc khó tả len lỏi trong lòng. Mẹ ơi, con muốn được mẹ quan tâm quá, muốn mẹ yêu thương con mãi quá. Nhưng điều đó thật khó phải không hả mẹ? Con là “người được chọn”, sớm hay muộn thì con cũng sẽ chết. Lúc đó ai chăm sóc mẹ khi mẹ ốm đây? Ai sẽ thức dậy cùng mẹ mỗi sớm đây? Ai sẽ ôm mẹ và rúc đầu vào lòng mẹ mỗi mùa đông đến đây? Ai sẽ là niềm vui của mẹ khi mẹ đón ngày mới? Và mẹ sẽ còn ai để lo lắng, chăm sóc cho nữa đây? Tại sao ngay cả ước nguyện được ở bên mẹ lâu dài con cũng bị tước đoạt chứ? Cha con đã đi trước, cha để lại mẹ với ngôi nhà trống không, mẹ chỉ còn con là nguồn vui duy nhất, sao cha có thể mang cả con đi theo cha chứ? Chạy trốn lũ người tàn bạo đó ư? Con e là không thể. Mẹ ơi… Nếu một ngày con biến mất, mẹ vẫn sẽ sống tốt chứ? Nghĩ thế nước mắt tôi vô thức chảy ra nhòe đi cảnh vật trước mắt. Trái tim tôi gần như vỡ vụn, nó đau, đau lắm. Tôi gạt đi dòng nước mắt, quay lại với mẻ bánh thơm phức. Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. -Thôi chết, mẹ để quên cuốn sổ ghi chép ở nhà rồi..-Mẹ tôi lục lọi ngăn tủ, nơi đầy giấy tờ và hóa đơn. -Mẹ đã kiểm tra trog chiếc túi của con chưa?-Tôi quay sang mẹ. Mẹ tôi gật đầu thay cho câu trả lời. Tôi đặt mẻ bột mì xuống, phủi phủi áo rồi cười tươi nhìn sang mẹ: -Vậy mẹ đừng lo, để con về nhà lấy. Mẹ tôi cũng mỉm cười nhìn sang tôi. Tôi trùm vội chiếc khăn che nắng lên,chạy ra bắt một chiếc xe ngựa và leo lên. -Cho tôi đến ngọn đồi trên thị trấn được không ạ?-Tôi ngồi lên ghế xe, nhìn về phía người lái xe. Nhưng khoan đã, hình như có sự nhầm lẫn đây, tôi đang ở thế giới con người, không phải thế giới Vampire, tại sao lại có xe ngựa ở đây? Tôi nhíu mày khó hiểu nhìn lên vị đánh xe đang ngồi bất động ở trước. Có gì đó bất thường ở đây. Tôi nín thở rồi đưa tay với về phía người đánh xe: -Bác đánh xe? Nhưng cả người ông ta đột nhiên lắc lư dữ dội. Tôi giật mình vội rụt tay lại, trợn tròn mắt nhìn ông ta. Kì quái! Tôi nhổm người dậy định nhảy ra khỏi xe thì đột nhiên cánh cửa hai bên xe đóng sập lại. Một bàn tay đen ngòm trườn lên từ dưới sàn xe rồi nhanh chóng nắm lấy cổ chân tôi. Mặt tôi tái mét đứng hình vì sợ. -He he he…. Tiếng cười man rợ cất lên. Người đánh xe từ từ quay ngược đầu lại đến quá 90 độ ra đằng sau nhìn về phía tôi. Gương mặt đen nhẻm với quai miệng cười man rợ nhếch dài đến trên vành tai. Tôi hoảng sợ hét lên thảm thiết, dãy giụa cố gắng thoát ra nhưng những bàn tay ma quái nhầy nhầy đáng sợ ôm dần người tôi, trườn đi khắp góc ghế. Quân Evil! -Cứu! Ai đó cứu tôi với!-Tôi gào lên thảm thiết, vùng vẫy vùng vẫy nhưng bóng ma lang thang vẫn bò nhẹ nhàng trườn lên ghế, siết chặt chân tôi. Mọi người xung quanh vẫn đi lại bình thường không ai để ý dường như chúng tôi là vô hình. Người tôi run lên và tôi đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra. -Hí……..í…………í…. Con ngựa cẫng lên sau phát roi thắt người, chạy vô vạ về phía trước. Tôi hoảng sợ, thực sự hoảng sợ.
Chiếc xe ngựa chạy như điên.Cả chiếc xe xốc lên khiến tôi còn tưởng nó sẽ rơi xuống vực khi nó chạy qua một đoạn đèo mảnh. Tôi cắn chặt môi đến mức bật máu. Hai bàn tay tôi bấu chặt vào thành xe. Chúng vẫn rên lên những nụ cười man rợ và tên lái xe giám ngục vung mạnh roi vào ngựa khiến nó điên cuồng rú lên đau đớn phi nhanh hơn. Tôi hoảng sợ, chúng không biết chiếc xe ngựa này morg manh đến thế nào ư? Với độ tàn bạo của chúng thì chiếc lồng xe bằng gỗ này sẽ không cầm cự được lâu. Chúng điên cuồng như thèm khát đuổi con mồi đằng trước. Chiếc xe phi qua mô đất, rồi hạ cánh thô bạo làm cả chiếc xe ngựa gần như vỡ tung. Tôi thì gập mình đập trúng thanh gỗ bên trên bị long ra. Cầu xin ai đó cứu tôi, tôi xin đấy! Del, Shu, ai đó làm ơn cứu tôi đi, tôi sợ lắm! Tôi còn chưa nói lời từ biệt mẹ, chưa kịp ôm mẹ lần cuối, chưa kịp hôn mẹ. Nước mắt cứ tuôn ra trong hoảng loạn.
Cạch…..
Rầm!!!!!!
Một tiếng động kinh người vang lên tôi chỉ kịp thấy mình bị văng ra một cách thô bạo ra khỏi xe và chà sát đất đến bật máu. -Hộc..Khụ khụ.. Tôi bật ho lên khi bụi đất xồm lên tung tóe. Mắt tôi nhòe đi, cả người cứng đờ vì đau đớn. Tôi cứ tưởng mình sẽ nằm bất động giữa đất như thế này mãi. Tôi khẽ hé mắt cố nhìn cho rõ xem chuyện gì xảy ra. Chỉ thấy đằng xa con ngựa với bộ phần đánh xe đã bị gãy chạy một mình. Tên đánh xe thì cũng nằm bất động như tôi. Chiếc xe ngựa thì nằm sóng soài đằng xa đã tan đi phan nửa. Tôi khẽ cựa mình. Chợt nhớ đến mẹ. Mẹ? Mẹ? Mẹ tôi? Cảm giác bất an dâng lên quặn cả tâm trí tôi. Mẹ, mẹ ơi!!!! Tôi hoảng loạn cố bật người dậy, cả cánh tay tôi bỏng rát lột hết cả da làm tôi đau rát. Tôi cắn chặt răng cố gắng nhổm người dậy. -Mẹ… Chưa bao giờ tôi thấy bất an đến như thế này khi nghĩ về mẹ. Tôi ôm chặt cánh tay vừa chà sát thô bạo trên đường, cố gắng nén đau cố chạy về nhưng cả người đau rát. Tôi chạy, chạy quên cả cánh tay gần như tê liệt của mình. -Cô em đi đâu mà vội thế? Có cần anh chở về không?-Hai chàng trai lái chiếc xe máy đi tà tà bên tôi, cổ áo mở bung ba nút ở cổ tỏ rõ sự ăn chơi. Lũ tán gái đểu cáng, nhưng có chúng giờ này đúng là không vô ích tí nào! Tôi cười nhìn lên chúng:
|
-Cho tôi đi nhờ về làng không? Nói rồi, chẳng đợi chúng trả lời tôi đã gõ mạnh chân xuống đất. Một mô đất nhổm lên làm chiếc xe máy xốc mạnh, hai tên ngã xuống khỏi xe. Tôi nhanh chóng leo lên, không quên nháy mắt cảm ơn chúng rồi phóng đi. Hệ mộc đôi lúc đúng là cần thiết! Ở chỗ thị trấn thuộc nơi hẻo lánh như tôi thì công an còn chẳng thèm lên nói gì là trực nên cứ phóng thoải mái, vùng nông thôn mà. Mẹ, mẹ ,mẹ!!! Tôi gần như gào lên, lòng như thiêu như đốt. Tôi chạy về lò mì, gian hàng đã đóng cửa. -Mẹ! Mẹ đâu rồi?? -Mẹ cháu đã về nhà rồi mà..-Bà Chi làm thêm bên trong tiệm nói. -Dạ? -Sau khi nhận được cú điện thoại, mẹ cháu đã vội vàng về nhà. Nghe thế mặt tôi tái mét, hoảng hốt leo lên xe phóng về ngọn đồi. Lòng thầm mong mẹ tôi vẫn bình an vô sự. Tôi thả xe ngay dưới chân đồi, chạy nhanh lên hết sức có thể. Con đường bỗng trở nên xa hơn bao giờ hết. -Mẹ!-Tôi chạy đến nhà kêu lên. Tôi chạy xộc vào nhà, mọi thứ bên trong là một mớ hỗn loạn. Mảnh thủy tinh vỡ tan khắp nhà. Bàn ghế gãy tan tành, màn treo ở cửa sổ bị xé đến rách nát. Người tôi run lên hoảng sợ gào to: -Mẹ! Mẹ ở đâu? Mẹ ở đâu? Mẹ!!! Nhưng không có ai trả lời. Tôi hoảng loạn mở toàn bộ cửa phòng nhưng bên trong phòng thì cũng là mớ hỗn loạn. Tôi khó thở, thực sự khó thở. Tôi thoi thóp cố dựa vào tường. Một vết nhớt màu xanh dính bên tường làm tôi chú ý. - Gíam ngục! -Tôi nhìn kĩ vết nhầy, nghiến răng đầy căm phẫn. –Khốn kiếp! Và bất giác tôi ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. Một hàng chữ được phun bằng sơn đỏ rõ nét với hai chữ cụt lủn “NỘP MẠNG” và dòng chữ nhỏ ghi bên dưới “đế vương Black”. Tôi nghiến chặt răng, ghì chặt ngực trái mình, trái tim tôi đập nhanh đến dữ dội. Đế vương Black cũng đã biết rồi sao? Dã man! Chúng bắt rồi! Mẹ tôi đang ở trong tay chúng đúng không? “NỘP MẠNG”, nghe cứ như là nếu tôi tự nộp mạng thì chúng sẽ thả mẹ tôi ra vậy. Tôi gập người đau đớn. Khó thở, khó thở quá. Muốn khóc nhưng cổ họng nghẹn đắng tôi không thể bật khóc nên tiếng. Tôi đau đớn quằn quại đổ ập xuống sàn nhà, nước mắt tuôn ra mặt chát. -Thế là…con không còn đường rút nữa..phải không mẹ? Tôi bật khóc. Mẹ ơi.. Con bất hiếu làm hại mẹ rồi.. Con phải làm gì đây? Tôi cắn chặt răng, trái tim gần như vỡ vụn. Trong một buổi, tôi bị đến hai quân tủy đuổi. Vừa thoát chết bên cỗ xe ngựa điên của Evil thì lại mẹ lại bị bọn Black khống chế. Nộp mạng.. Ừ, thế đấy… Nộp mạng. Đế vương Black, tôi thua ông rồi… Tôi gục đầu xuống, cả người quặn thắt. Vết thương nhức nhối. . . . . .Tôi giờ cũng không cò lưu luyến mạng sống mình nữa khi biết rằng tôi vốn đã con mồi được định sẵn. Dù có trốn chạy cỡ nào tôi cũng không thể thoát được. Tôi lẩm bẩm quấn lại vết thương trên cánh tay mình. Nhìn ra bầu trời ngoài kia, có một chút hụt hẫng. . . . . “Đoàn tàu điện 15 xin nhanh chân”. Tiếng loa vang lên cả một bến tàu. Ngày trước tôi và Shu cũng cùng nhau đi chuyến này. Tôi bước vào trong, những người đang ngồi bên trong trông ai cũng mệt mỏi. Họ là Vampire, sống ở thế giới con người là cả một thử thách nên họ mới mệt mỏi đến thế đúng không? Bây giờ chỉ còn một con đường duy nhất giao liên với vương quốc đó là chuyến tàu 15 này. Cánh cửa ngày trước mẹ dẫn tôi đi đã bị phá. Tàu chuyển động còn tôi thì bất động. Cánh tay tôi gần như tê cứng. Mưa… Lại mưa nữa à? Tôi thẫn thờ, chợt cảm thấy thật nhẹ nhõm. Tôi đang tự nộp mạng cho Black, Black đúng không? Tôi sắp chết rồi. Ít nhất tôi sẽ gặp được cha mình ở bên kia âm dương và nói cho ông biết tôi nhớ ông đến thế nào. Nước mắt khẽ rơi.
----
-Hahahaha… Bên trong căn phòng tối bật lên nụ cười man rợ. Del bước vào, vẫn với bộ dạng nhàn nhạt lạnh lùng. -Gì? Đế vương Black quay người lại, nhếch mép cười: -Ta muốn con tự tay giết con bé Mặt trăng máu đó. Del không trả lời. Dù bộ dạng cậu vãn lạnh lùng nhưng đôi mắt cậu đã có vẻ lo lắng. Đế vương nhìn đứa con của mình, cầm tách trà lên, lạnh lùng nói: -Ta đã nói với con rằng đừng bị thứ tình cảm vớ vẩn chi phối, nhớ không? Del vẫn không trả lời. Đế vương Black nở nụ cười man rợ, nghiến răng rít lên đầy đe dọa. -Số phận người mẹ đang bị giam trên tòa tháp cấm của mày phụ thuộc vào mày đấy. Del như dòng điện chạy qua người. Cả người lạnh toát cứng đờ ra. Còn đế vương Black thì cười điên dại đến man rợ.
|
Chương 25: Những Bí Mật Tưởng Chừng Chôn Sâu Trong Quá Khứ
15 Tôi bước xuống ga tàu. Mọi người ai cũng uể oải. Tôi thở dài. Đây có thể lần cuối tôi ngồi trên chuyến tàu này. Thật thảm hại. Tôi lặng lẽ bước đi. Trời đã xuống tối. -Thứ chúng cần là mình, đúng không? Mẹ sẽ ổn thôi. Tôi tự nhủ. Khẽ ngước nhìn lên ánh trăng, tôi chợt giật đứng mình nhận ra mặt trăng đang nhuộm dần màu máu.
---
Del nghiến chặt răng. Người mẹ đang bị giam cầm trên đỉnh tháp cấm, điều đó đã khiến cậu điên cuồng ngay từ khi còn bé. Cậu đã từng căm giận đến mức muốn giết chết ông ta, nhưng bây giờ, chính ông ta lại có thể lấy mẹ cậu ta khống chế cậu hay sao? Del nạm chặt tay. Cả người cậu toát ra sát khí đến đáng sợ. Cậu lặng lẽ bước ra ngoài. Tòa tháp cao cổ kính trông buồn đến lạ. Cậu bước lên bậc thang. Đã ba năm rồi cậu không lên tòa tháp này, không phải vì cậu không có tình cảm với mẹ, mà chỉ vì cậu không đủ can đảm để nhìn mẹ sống đau đớn trong đó. Cậu nhìn lên ánh trăng. Trăng đã có màu đỏ lửng, đã gần đến ngày định mệnh rồi. Tòa tháp chìm trong bóng tối đến đáng sợ. Cậu dừng lại trước một căn phòng, nhưng là căn phòng không có cửa. Cũng đúng thôi, nó được xây riêng cho bà ấy mà, cần cửa làm gì khi hiểu rõ bà ấy sẽ bị giam vào đó suốt đời. Del hé mắt nhìn vào ô song sắt nhỏ bên ngoài. Ánh trăng leo lét chiếu vào bên trong. Một người phụ nữ với mái tóc xõa ra trông đến rũ rượi, đôi mắt tiều tụy và thân hình xơ xác. Bộ áo váy đã rách bươm trông đến thảm. Người phụ nữ ấy mân mê xếp từng cọng rơm bên trong thành hình một chàng trai, cười ngây dại. Del khẽ nén nước mắt. Người phụ nữ khẽ ngoảnh mặt lại nhìn ra song sắt, có chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng cười ma mị: -Cậu là ai? Trông cậu quen thế nhỉ? Del đưa tay siết chặt song sắt, cắn chặt răng nhìn người mẹ của mình. Bà ta khẽ nghiêng đầu, chỉ vào hình chàng trai được xếp bằng rơm trên sàn, cười cợt nói: -Thấy đẹp không? Cậu thấy nó có đẹp không? Con trai tôi đấy, đó là con trai tôi đấy…Con trai tôi nó nhỏ bé lắm, nó đáng yêu lắm…Cậu thấy không? Del nghiến chặt răng gục đầu vào song sắt bật khóc. Cậu đau, đau lắm. -Mẹ ơi… Xin mẹ…Đừng giả điên nữa…Con không chịu nổi đâu…-Del gập mình cố gắng bật tiếng nói. Người phụ nữ bên trong ngây người đi một phút, đôi mắt vô hồn ngây ngốc, cười cười ma mị. Nhưng dù tàn tạ thế nào thì bà vẫn không mất đi vẻ đẹp kì lạ. -Cậu là con tôi? Không, con tôi nó nhỏ lắm… Nhỏ bé lắm… Đâu cao lớn như cậu. Con tôi nó như thế này này… Người phụ nữ chỉ vào hình rơm xếp trên sàn đất. Del đau đớn khuỵu xuống. Bà ta cứ ngây ra như thế rồi đột nhiên một bàn tay ấm áp siết nhẹ lấy tay Del, nhẹ nhàng nói: -Chàng trai trẻ, đừng khóc. Del gục đầu vào song sắt. -Làm sao đây? Chọn một trong hai người, quá khó với con… ***
Có ai đã từng biết tại sao mẹ Del nằm đó chưa? Ngày trước bà ấy là một vũ nữ trong một gánh hát. Bà ấy mang sắc đẹp vạn người mê, nhưng trên hết, bà là chủng tộc Vampire-F_Chủng tộc lai sói_vì bà ấy vốn xuất thân từ bản làng đó. Vampire-F khiến mọi người vừa nể phục, vừa khinh bỉ. Nể phục ở chỗ, Vampire-F mang một trí tuệ siêu phàm, có thể nhìn được tương lai, lại có quyền năng đặc biệt. Thông minh nhất vượt trước loài thuần chủng xa. Nhưng khinh bỉ ở chỗ, Vampire-F lại mang tạp chủng. Không phải vampire thuần mà lại mang “giống chó” trong người. Đó là thứ mà mọi người kinh tởm. Đế vương Black trong một lần xuất điện, tình cờ nghe được, ông ta cho người bắt cóc bà ấy về làm vợ ông ta một đêm. Ông ta muốn bà ta sinh cho ông ta một đứa con, mang thứ máu quyền quý của dòng thuần và hòa với sự thông minh tuyệt đỉnh của loài sói. Và ông ta sẽ có đứa con hoàn hảo nhất. Đứa con mang sự tốt đẹp tinh hoa của hai dòng máu đó sẽ là công cụ để ông sử dụng sau này. Ngày Del sinh ra, bà vừa chỉ được chạm vào làn má con một lần thì ông ta đã giựt Del từ tay bà ra, lạnh lùng nói: -Đừng chạm vào đứa con của tôi. Bà sững sờ. Ông ta khẽ lắc đầu bước đến, nâng mặt bà ấy lên, nhàn nhạt: -Vampire-F ở trong cái điện Black này quả là một sự sỉ nhục lớn. Ông ta đưa bà ta đến một nơi. Đó chính là tòa tháp tối đen. Ông ta tống cả hai mẹ con vào tòa tháp đó. Del sống cùng mẹ trong tháp cho đến khi lên năm thì ông ta đưa Del ra ngoài. Từ đó Del sống cùng ông ta, Del sợ, rất sợ ông ấy. Ngay khi Del được đưa r ngoài, ông ta đã cho người phá cánh cửa và thay vào đó là xây mảng tường dày bít kín, chỉ để lại khung song sắt nhỏ. Một lần Del lén lên thăm mẹ bị ông ta bắt gặp, Del đã bị đánh đến mức tưởng như sẽ chết. Nhưng Del vẫn không hề bỏ cuộc. Nhưng ngày ngày, nỗi đau quá lớn đã biến thành lòng thù hận. Cậu không đủ can đảm để nhìn thấy mẹ mình đau đớn thế nữa, cậu quyết định lãng quên tòa tháp ấy đi. Và giờ, mẹ cậu đã không còn nhớ cậu là ai nữa, càng tệ hơn khi nghĩ rằng mẹ cậu đã “không còn bình thường”. Vì quá thương con và quá đau khổ bà đã trở nên điên dại. -Ác quỷ.. Tại sao tôi lại mang trong mình dòng máu của ông? Del run người đau đớn khóc. Đau… Qúa đau…
Cũng ở nơi nào đó, có một chàng trai đang tựa mình bên cửa sổ. Mái tóc hoàng kim khẽ xao động đến đẹp mê hồn. Cha Shu ngày trước cưới mẹ Shu cũng chỉ vì thanh phận. Cha Shu lúc nào cũng lạnh lùng thờ với hai mẹ con Shu. Lúc nhỏ, trong một lần đánh rơi viên ngọc, Shu đã vô tình tìm thấy một căn phòng lạ trong điện. Bên trong treo những bức ảnh của một người phụ nữ lạ đẹp mê hồn được đóng khung treo lên tường. Bộ trang phục trên người phụ nữ ấy khiến Shu nhận ra đó là một vũ nữ. Có cả chiếc khăn tay nhỏ được treo lên đầy trang trọng. Shu đứng lơ ngơ nhìn những thứ bên trong căn phòng. -Mày làm gì ở đây? Một tiếng quát chói tai vang lên và kèm theo đó là cái tát mạnh bạo vào Shu khiến Shu ngã nhào xuống đất. Cả má đỏ rát. Cha Shu thô bạo túm chặt cổ áo Shu tống ra ngoài, gào lên: -Tao cấm mày vào đây thêm một lần nào nữa! Shu ngây người ra, cả người run lên vì sợ. Trong cuộc chiến với dòng Black ngày trước. Điện không may bị cháy. Shu và mọi người trong điện đều chạy ra ngoài riêng mẹ Shu còn mắc kẹt trong đó. Khi Shu nhận ra mẹ chưa thoát khỏi đám lửa to thì cha Shu đã chạy nhanh vào trong điện, để rồi đến khi đi ra, ông ôm đống bức tranh chạy bán mạng. Ra đến ngoài, ông mới thở hổn hển xem bức tranh có bị hỏng hóc chỗ nào không. Một vết cháy xém trên chiếc khăn tay đó khiến ông đau lòng. Lúc ấy, Shu đã muốn túm cổ ông và gào lên rằng : “Tôi hỏi ông thế mẹ đâu?” nhưng bất lực. Bức tranh đó còn quý hơn mạng sống của mẹ. Khi ông ta bệnh nặng sắp chết trên giường, điều ông ta nói duy nhất là cướp được thanh kiếm và đốt những bức tranh đó chôn cùng ông, thậm chí là như thế. Và cũng lúc đó Shu hiểu rằng, bà ta là mối tình đầu của ông. Mối tình ngu ngốc khi bà ta đã ở hạnh phúc bên người khác, thế mà ở đây, ông vẫn tôn thờ mộng mị những bức ảnh để rồi khiến mẹ Shu phải chết. -Con sẽ cướp thanh kiếm. Shu khẳng định, vì Shu chỉ muốn thực hiện một điều đó thôi. Những bức ảnh đó, Shu cũng sẽ đốt, nhưng sẽ rắc tro xuống biển. “Xin lỗi cha, con chỉ có thể hứa với cha như thế..”
*** Bí mật quá khứ đau thương của hai con người bật mở gắn liền với những lý do phải giết Hàn My không thể bứt bỏ.
***
Del bước vào căn phòng. Đế vương Black đặt trên bàn một khẩu súng, nhìn lên Del đầy hàm ý. -Đây là…?-Del khẽ nhíu mày. -Súng bạc…-Đế vương Black miết viền môi –Viên đạn của khẩu súng này là bạc. Vampire chúng ta khi bị viên đạn bạc này cắm vào người sẽ chết ngay trong đau đớn. Pháp sư Suliman vừa đến đính chính lại, muốn giải lời nguyền thì phải giết con bé đó ngay chính tại buổi lễ Mặt trăng máu mới chính thức được thừa nhận. Ta cần con bắn chết cô gái đó ngay tại đó. Cô ta sẽ đến đây trong ngày hôm nay thôi. Del hơi khựng lại nhưng cũng nhìn ra nơi khác: - Tôi không nghĩ là cô gái đó lại ngu ngốc đến mức tự giao mạng mình cho ông đâu. Đế vương Black nhìn vào tách trà đang cầm trên tay, nhàn nhạt nói: -Ta lại nghĩ ngược lại. Vừa dứt lời, từ bên ngoài, một tên lính vội vàng chạy vào: -Có một cô gái tên Dương Hàn My muốn gặp Ngài. Del giật sững người trợn tròn mắt nhìn tên lính như cũng không tin vào chính tai mình. Đế vương Black bật cười thỏa mãn, rồi đặt tách trà xuống, ông gật đầu ra hiệu chấp thuận. -Không ngờ sao?-Đế vương Black nhướn mày nhìn Del. Cạch!
|
Cánh cửa bật mở. Hàn My bước vào. Del giật mình trợn tròn mắt, cậu cứng đờ ra gần như không thể tin nổi vào mắt mình. Hàn My? Tại sao cô ấy lại ở đây? Del gần như chết lặng, không thể tin vào mắt mình. -Đến rồi sao cô bé?-Đế vương Black khẽ nhướn mày. -Sao cô lại ở đây?-Del quên mất mình đang ở trước mặt cha mình, giận dữ quát lên. Đế vương Black khẽ cười nhìn sang đứa con trai của mình, ông đoán không sai, con trai ông ta đã yêu cô gái đó. Nhưng Del chính là thành quả của ông_Người con trai hoàn hảo được tạo ra bởi hai dòng máu quý giá_Trong tương lai sẽ là người giúp ông lật đổ Chúa tể hắc ám để Black có thể thống trị toàn quốc. Ông cần sự tàn ác và lạnh lùng ở Del. Sợi chỉ tình cảm không đáng có sẽ phá hỏng “công cụ” của ông ta, phải cắt đứt nó ngay! Hàn My đưa ánh mắt buồn buồn nhìn Del. Chợt lúc này, khi nhìn thấy nét mặt lo lắng của Del hiện rõ, Hàn My cảm thấy có một cảm giác gì đó ấm áp trong lòng. Del loạng choạng lùi ra sau hai bước. Tại sao Hàn My không bỏ chạy chứ? Cô không hiểu rằng chính cô đang tự tìm đến cái chết sao? Hàn My nhìn đế vương Black, ánh mắt vô hồn nhưng cương nghị đến lạ: -Tôi đã đến rồi. Đế vương Black cười lên man rợ rồi hưng phấn đến độ ông ném tách tà trên tay xuống đánh choang trên nền đất như cả sự khoái trá của ông. -Tốt lắm thỏ con! –Ông ta đứng phắt dậy, khõ mạnh chân xuống đất. Những bóng ma lang thang đột nhiên xuất hiện nắm chặt lấy chân Hàn My. -Tôi đã đến đây rồi… Mẹ tôi đâu? -Mẹ cô?-Đế vương Black khẽ nhướn mày –Mẹ cô đang ở trong ngục. Yên tâm. -Thả mẹ tôi ra đi, tôi sẽ không chạy trốn đâu.-Hàn My khẽ cắn môi khi nghe thấy từ “ngục”. Del trợn tròn mắt nhìn cha mình, ông ta bắt mẹ của Hàn My uy hiếp sao? Một người như đế vương Black mà cũng phải dùng cái chiêu trò hèn hạ đó sao? À ma không, lấy mẹ ra uy hiếp cậu, ông ta cũng đã hèn hạ trước rồi. Del nhếch mép cười khẩy. -Thả mẹ cô ra? Tôi e là không được rồi..-Đế vương Black cười gian đầy tà ác. -Cái gì? Tôi đã đến rồi mà? Ông có thể lật lọng được sao?-Hàn My trợn mắt trước lời nói của người đàn ông hiểm ác trước mặt mình. -Ta chỉ bảo cô “nộp mạng” chứ đâu nói là cô đến ta sẽ thả mẹ cô ra đâu?-Đế vương Black ngửa mặt lên cười một tiếng man rợ. Hàn My như chết đứng tức giận gào lên: -Không phải thứ ông cần là tôi hay sao? Sao ông còn lôi mẹ tôi vào! Đồ xảo trá! -Thứ tôi cần là cô.. Nhưng thứ tôi muốn giết lại là cả nhà cô..-Đế vương Black cười nửa miệng –Lính đâu? Bắt lấy cô ta! Một đám lính chạy xộc vào trói chặt Hàn My. Hàn My giật mình nghiến răng giãy dụa nhưng vô ích. -Thả tôi ra đồ khốn.. -Là cô tự đến chỗ ta mà..-Đế vương Black bước đến gần Hàn My, nhếch mép nói nhỏ -Cô muốn biết cái chết của cha cô thảm khốc như thế nào không? Ta sẽ tái hiện nó lại cho cô? Hàn My tái mặt. Cha? Ông ta vừa nhắc đến cha cô? Chẳng lẽ chính ông ta…? -Đồ khốn! Ông đã làm gì cha tôi? Sao ông có thể giết ông ấy đồ quỷ dữ?-Hàn My gào lên. -Ha hahahahaha!!!-Đế vương Black bật cười khoái trá có cả đay nghiến, ông ta bóp chặt cằm Hàn My đưa lên, rít lên –Ngươi có biết cha ngươi có đến hai người đàn bà không? Hàn My ngạc nhiên nhìn ông ta, chỉ muốn cắn vào cái mũi to đó ngay nhưng bất lực. -Ngồi yên và nghe cho rõ đây! Mối tình đầu của ta… Cô gái ta đã dành cả tuổi đời của mình theo đuổi đã bị cha ngươi cướp mất. Cha ngươi, chính cha ngươi đã cướp đi mối tình của ta. Ta đã nghĩ ta có thể quên đi và thầm lặng chúc phúc cho hai người thì đột nhiên một ngày cha ngươi trở mặt, phản bội cô ấy đến với người phụ nữ khác, đó chính là mẹ ngươi, hiểu không? Nàng vì quá đau khổ khi bị quay lưng, nàng đã tự vẫn, tự vẫn đấy ngươi hiểu không? Ngươi có hiểu cái cảm giác ôm trong tay thân xác đã khô hồn của người mình yêu hay không? Ta căm thù cha ngươi vì đã đạp vỡ mối tình đầu của ta và cũng căm ghét mẹ ngươi vì mẹ ngươi chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của nàng. Ta cũng căm hận ngươi, vì ngươi mang trong mình dòng máu của hai tên đó. Cho nên nghe đây, đừng mong ta nương tay cho kẻ nào mang dòng máu gia đình ngươi. Hàn My tái mặt nhìn ông ta, miệng lắp bắp: -Ông…điên rồi… Đế vương Black có phải là bị tình yêu làm cho mụ mị không thế này? Del dựa vào tường. Cậu sững sờ lắng nghe tất cả. Cha, mẹ Hàn My… Cha Hàn My bị chính cha cậu giết ư? Mối tình đầu của ông ta ư? Cậu không biết, cậu không biết gì cả.
|
Chương 26: Giết Em Cũng Là Lúc Trái Tim Tôi Ngừng Đập
15 Tối… Không ánh sáng… Tôi bơ phờ tựa mình vào tường. Nhìn thứ ánh sáng leo lét hắt từ song sắt. Đúng, tôi đã bị tống vào ngục. Tôi khẽ cắn răng, thu mình một góc. -Mẹ ơi… Tôi khẽ gọi thầm và nghe tiếng nước mắt đánh tách trên sàn đất. Đế vương Black, đồ xảo trá, đồ cầm thú. Ông giết cha tôi chỉ vì tình yêu ngu ngốc của ông. Bây giờ ông còn muốn lấy luôn mạng sống của mẹ tôi hay sao? Ông có còn nhân tính hay không? Tôi bật khóc thành tiếng, cả người run lên đầy đau đớn. -Đừng khóc, tôi đã nói với cô rằng tôi rất ghét nghe tiếng cô khóc mà? Một giọng nói trầm trầm từ bên ngoài vang lên. Có chút ngạc nhiên nhưng tôi cũng không buồn quay lại, âu sầu xếp những cọng rơm lại trên sàn. Giọng điệu ấy chỉ có thể là hắn mà thôi. Tôi im lặng không đáp, và hắn cũng không nói thêm câu nào nữa. Mọi thứ chìm trong im lặng như thế. Cái chết đột nhiên thật rẻ mạt.
***
Chúa Tể Hắc Ám và mọi người trong cung điện đã biết người con của Mặt trăng máu xuất hiện. Tin đồn nhanh chóng bay khắp Quốc. Đi đâu cũng nghe người dân than thở: -Đứa con Mặt trăng máu xuất hiện rồi. -Chúng ta khổ rồi! -Trời ơi ai đó treo cổ con nhỏ đó lên bắn chết đi, do nó mà chúng ta có thể lâm vào cảnh thế chiến đấy. Evil cũng hoang mang trước sự thật này. Shu ngồi im trong căn phòng tối. “Hàn My…” . Shu chìm trong im lặng đến đáng sợ. Ngày mai nữa ngày Mặt trăng máu sẽ diễn ra và lễ giải nguyền cũng sẽ được tổ chức. Người phải dâng mạng sống của mình lại là Hàn My. Cậu phải làm gì đây? Tim cậu đau, đau lắm, đau đớn khiến cậu phải quằn quại. -Đế vương Evil… Một giọng nói trầm vang lên. Pháp sư bóng đêm bước vào. Shu ngước lên nhìn ông ta, cố lờ đi: -Có chuyện gì? -Mặt trăng máu… -Ông đừng nhắc chuyện đó nữa có được không?-Shu mất bình tĩnh gào lên, đứng phắt dậy. -Đế vương trẻ tuổi, ta đã quá già để đủ nhìn thấu nỗi đau của cậu..-Pháp sư bóng đêm khẽ nghiêng đầu nhìn Shu. Shu nghiến răng. Thả người xuống ghế. Nạm chặt tay đầy bất lực. -Có cách hủy lời nguyền đó không?-Shu ngẩng đầu lên nhìn . Pháp sư khẽ hấp háy mắt, nhìn về phía Shu.
***
-Cởi khăn trói mặt ra. Tôi nhíu mày sau khi miếng vải bịt chặt mắt được gỡ ra. Đúng thế, mới đây thôi, một đám lính đã dùng vải đen che đi mắt tôi dẫn ra ngoài sau một đêm giam cầm. Tôi nhìn quanh, tay và chân tôi được trói chặt vào cột gỗ. Đế vương Black gác chân lên ghế nạm ngọc vui thú nhìn về phía tôi. Ông ta định làm gì đây? -Đừng nhìn ta bằng ánh mắt như thế, ta chỉ muốn cho mẹ con ngươi tái ngộ thôi mà. Vừa nghe ông ta nhắc đến mẹ, tôi như có một luồng điện xoẹt qua người chạy dọc sống lưng. Ông ta khẽ gật đầu nhìn tôi rồi nheo mắt nhìn về phía trước. Tôi nhìn theo ánh mắt ông và bật tiếng kêu lên: -Mẹ! Mẹ tôi với mái tóc rũ rượi, thân hình tàn tạ bước về phía tôi. Hai tên lính đằng sau trói chặt mẹ lại. Vừa thấy tôi, đôi mắt bà đã sáng lên và tôi nhìn thấy trong đôi mắt bà như ngân ngấn nước. Tôi dãy dụa, tôi muốn chạy đến ôm chầm lấy mẹ mà xem xét mẹ có bị thương chỗ nào không nhưng vô ích. Chân và tay tôi bị trói đến cứng đờ. Chỉ có thể gọi mẹ trong xúc động. -Mẹ ơi..! Con đây mẹ ơi… -Cởi trói cho bà ta đi.-Đế vương Black lạnh lùng nói và đôi mắt ông ta có vẻ giễu cợt. Tên lính cởi trói cho mẹ tôi. Mẹ tôi vội vàng chạy đến chỗ tôi, gọi tên tôi: -Hàn My… -Mẹ..-Tôi gần như òa khóc. Tôi muốn được chạm lấy mẹ. Chỉ vài bước nữa thôi tôi có thể được mẹ ôm vào lòng. Đột nhiên, có một cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi bất giác nhìn lên và thần kinh như muốn nổ ra vì kinh hoàng. Đế vương Black cầm trên tay khẩu súng bạc nhắm về phía mẹ tôi, và ông ta cố tình nói cho tôi nghe thấy: -Ta…rất thích những câu chuyện bi thảm. Tôi trợn tròn mắt nhìn mẹ đang chạy về phía tôi. Tôi kinh hoàng gào lên: -KHÔNG MẸ ƠI!!!!
Đoằng! Đoằng! Đoằng!
Tiếng súng xé không khí vang lên sau tiếng gào của tôi. Một chút nữa thôi mẹ có thể chạm đến tôi rồi. Mẹ đổ xuống trước mặt tôi. Gần đến mức tôi có thể đưa tay ra là sẽ chạm được tới mẹ. -Không! Không mẹ ơi! Mẹ ơi!-Tôi kêu gào thảm thiết, giãy dụa trong đau đớn. Một chút nữa thôi là tôi và mẹ có thể chạm được đến nhau. Tại sao ông ta có thể nhẫn tâm đến mức đó. –Mẹ ơi! Mẹ mở mắt ra đi…Con ở đây! Ở sát mẹ… Mẹ ơi… Mẹ tôi khẽ hé mắt nhìn tôi, miệng lẩm bẩm trong đau đớn: -Hàn…M…y.... Mẹ tôi cố lê ngón tay về phía trước nhưng bất lực dù chỉ một chút xíu nữa. Mẹ tôi đã nằm bất động. Ba phát đạn bạc. Tôi khóc lóc, điên dại gào thét, đau đớn làm sao khi thấy mẹ mình ngã trước mặt mình nhưng lại không thể chạm đến được mẹ. -Giờ mi đã hiểu cảm giác bất lực khi người mi yêu quý chết trước mặt mi chưa?-Đế vương Black lạnh lùng nói. -Đồ tàn bạo! Ông là cầm thú!-Tôi gào lên. Tim tôi như bị bóp nghẹt. –Chúng tôi còn chưa kịp chạm đến nhau, thế mà ông đã cho mẹ tôi ngã xuống trước mặt tôi… Đây là vở kịch ông muốn tôi xem hay sao hả? Đế vương Black khẽ nhún vai. -Mẹ ơi… Mẹ… Mẹ ơi… Hức hức… Mẹ ơi…-Tôi gập mình đau đớn thét lên. Tôi muốn ôm lấy mẹ, ôm lấy mẹ. -Đem xác bà ta đi…-Đế vương Black nhàn nhạt đặt khẩu súng xuống bàn. Cười cợt nhả. Một đám lính bước đến xốc mẹ tôi lên. -Không..Xin hãy cho tôi được chạm vào mẹ… Xin hãy cho tôi được ôm mẹ.. Một chút thôi… Tôi xin các người đấy. Những tên lính nhìn tôi khẽ lắc đầu đầy thương cảm nhưng rồi cũng mang bà đi. Tôi đau đớn quằn quại chết rũ người. Nước mắt mặn chát chảy ngược vào tim. Vừa đau đớn, vừa căm tức đến điên lên. -Đồ cầm thú! Đồ vô nhân tính! Tôi hận! Tôi hận ông! Tôi điên dại gào to. Gục xuống rũ rượi. Bà chết mà tôi cũng không chạm được lần cuối vào bà. Nước mắt mặn chát. Đế vương Black liếc nhẹ tôi rồi quay bước bỏ vào nhà. Tôi khóc rũ rượi, khóc như chưa từng được khóc và hét như chưa từng được hét. -Đồ vô nhân tính! Tôi hận! Tôi hận! Trái tim tôi gần như bị bóp nghẹt. Đau đớn, quá đau đớn. Del bước đến chỗ tôi, đưa đôi mắt đầy đau thương nhìn tôi. Rồi đột nhiên, rất nhẹ nhàng, hắn nhoài người về phía trước vòng tay ôm chặt lấy tôi. -Thả tôi ra..Anh thả tôi ra! Tôi không cần anh thương xót! Không cần! Tôi vùng vẫy gào lên. Nhưng hắn vẫn không buông mà càng siết chặt tôi hơn vào hắn. Hắn không nói gì cả, chỉ ôm chặt tôi như thế nhưng lòng tôi nhẹ nhõm đến lạ. Tôi gục đầu vào người hắn và khóc. -Đồ ác thú….
***
Del lại bước lên tòa tháp, nhìn qua song sắt. Người phụ nữ ngây ngốc nhìn cậu cười ma mị: -Chàng trai… Cậu lại đến nữa hay sao? Del khẽ mỉm cười. Lòng cậu quặn thắt. Nhìn nước mắt của người con gái đó chảy xuống mà tim cậu như mũi dao nhọn đâm vào tim đau nhói. Thế thì thử hỏi nếu người con gái đó gã xuống trước mặt cậu thì sao đây? Trái tim cậu sẽ ngừng đập mất. Cha cậu đã xuống tay với mẹ của Hàn My, cậu tự hỏi nếu một ngày con người ác độc ấy làm gì người mẹ của cậu thì sao? Nhưng…cậu cũng không thể tự tay giết đi người con gái mà cậu đã trót yêu. Trừ khi Hàn My biến mất…
***
|